Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1204

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1204: Không phải mãnh long không qua sông
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Ấp Châu!

Đông đông đông!

- Vào đi.

- Tù trưởng, Mã Huyền Tử của tộc Mã Vĩ vừa mới tới rồi, hiện giờ 18 bộ tộc chỉ còn lại La thị vẫn không cử người tới.

Ninh Võ ngồi trên ghế, nhắm hai mắt lại, khẽ gật đầu.

Người đó mang theo chút bất mãn nói:

- Ta cảm thấy tên Kinh tế sử này quá là không thức thời rồi. Tù trưởng ngươi ở Ấp Châu, Khâm Châu có lẽ đều là nhân vật có máu mặt, nói một câu ai dám không nghe. Chúng ta nên thả lỏng chút, hơn nữa đầu tiên là một người chạy tới đó cũng đã đủ nể mặt hắn ta rồi. Nhưng hắn lại từ chối chúng ta ở ngoài cửa, thật đúng là không xem chúng ta ra gì. Hắn cũng không nghĩ xem, nếu là tù trưởng ngươi dẫn đầu, tù trưởng các bộ lạc khác chưa chắc đã tới.

Lời nói rất oán hận!

Ninh Võ từ từ mở mắt ra, bình thản nói:

- Y Sâm, Kinh tế sử hẹn chúng ta khi nào thì tới đây gặp hắn?

- 21, chính là ngày mai.

- Đó không phải là vẫn chưa tới giờ sao? Nếu ngày mai hắn lại không gặp chúng ta, vậy chúng ta sẽ tính tiếp.

Ninh Võ nói nhìn Y Sâm, nói:

- Chúng ta là người thế nào?

- Hả?

Y Sâm sửng sốt, không biết nên trả lời thế nào.

Ninh Võ nói

- Từ đầu tới cuối, chúng ta là dân, hắn là quan, tại sao lại hạ mình xuống, kỳ thực là muốn nói, hắn là nhân vật số 1 của triều đình. Đặc biệt cử người lệnh cho những từ trưởng chúng ta ở đây, đã xem như là đã quan tâm tới chúng ta rồi. Ngươi đã từng thấy hắn tìm những người dân đó tới chưa?

Y Sâm thoáng suy nghĩ giây lát, gật đầu nói:

- Dù nói như vậy, nhưng trước giờ chúng ta không giao tiếp với triều đình. Hắn đối xử với chúng ta như vậy, chúng ta đáng để cho hắn nể mặt rồi.

Ninh Võ chậm rãi nói:

- Không qua lại, không có nghĩa là không thể qua lại. Điều này cần có một cơ hội. Những người này chúng ta nói dễ nghe là thổ ty, là tù trưởng, nói khó nghe một chút chính là Sơn đại vương, chẳng khác gì bọn cường đạo đó. Giống như La Hổ, còn cường đạo hơn cả cường đạo. Nhưng gã thật sự lợi hại như vậy, không ai dám động tới gã sao?

Y Sâm nghe thấy thế trầm ngâm không nói.

Ninh Võ tiếp tục nói:

- Căn bản không phải là như vậy, là triều đình không quan tâm tới chúng ta, cảm giác như lừa chúng ta đều khó khăn. Triều đình thấy chúng ta ở đây nghèo rớt mùng tơi, cho nên mới chằng thèm để ý tới chúng ta. Triều đình vẫn luôn xem đại quốc phương bắc hoặc Tây Hạ là kẻ địch. Những người chúng ta căn bản không coi ra gì, nếu triều đình quyết tâm muốn chỉnh đốn ở đây, dùng tiền dùng người đều có thể đè chết chúng ta. Chúng ta căn bản không phải là đối thủ. Người này à, nhất định là tự biết mình rồi.

Nam Ngô lúc trước giết hại, ta không nói tới nữa. Những tên cường đạo đó trong nước Nam Ngô hiện giờ hàng năm đều đốt giết biên giới Ấp Châu, chúng ta có thể làm được gì? Chỉ có thể tự bảo vệ, nhưng đối phương không hề sợ hãi. Bởi vì phía sau chúng có quốc gia chống lưng cho chúng. Kỳ thực chúng ta mới là kẻ đáng thương nhất, không ai làm chỗ dựa cho chúng ta.

Bây giờ ta đã có chút thực lực, có chút tiền, nhưng điều đó thì thế nào chứ? Hàng Châu người ta tùy tiện một phú thương cũng giàu hơn chúng ta gấp bội lần. Cuộc sống cũng thoải mái hơn chúng ta rất nhiều. Con người hướng lên chỗ cao, nước chảy chỗ trũng. Người Nam Di chúng ta đều nghèo. Mình nghèo cảm thấy mình có tiền. Kỳ thực, trong mắt người khác, chúng ta chính là một đám nạn dân, một lũ ăn mày mà thôi.

Y Sâm nói:

- Tù trưởng dù nói có lý, nhưng điều này cũng có liên quan gì tới Kinh tế sử?

Ninh Võ nói:

- Người này thật khó lường, mấy năm trước ta đã tới Hàng Châu một chuyến, mà năm ngoái ta cũng tới Hàng Châu xem xem, so với năm năm trước là hai bộ mặt hoàn toàn khác nhau. Ta suýt chút nữa đã cho rằng mình đã tới Biện Lương rồi. Mấy năm trước, Giang Nam còn trong cảnh chiến lửa. Nhưng, hiện giờ thì trở thành thiên đường nhân gian. Người dân ở đó an cư lạc nghiệp, ca múa mừng cảnh thái bình. Tất cả những điều này đều bởi vì người này đã thúc đẩy tân pháp.

Y Sâm nói:

- Ý của tù trưởng là hắn tới đây là vì muốn thúc đẩy tân pháp sao?

- Chuyện này ta cũng không biết được.

Ninh Võ lắc đầu, lại nói:

- Nhưng ngươi nghĩ mà xem, hắn là quan nhất phẩm đương triều, dưới một người mà trên vạn người. Nếu không có chuyện lớn, chạy tới nơi nghèo nàn này của chúng ta làm gì? Cho dù hắn tới vì cái gì, nếu hắn đã tới, vậy thì chúng ta phải nắm lấy cơ hội này, nếu không chúng ta không phải là chết đói ở đây sao?

.....

Hôm sau.

- Xu Mật Sứ, Xu Mật Sứ.

Đỗ Minh sớm đã tới trước cửa phòng Lý Kỳ.

Không bao lâu sau, cửa phòng mở ra, Lý Kỳ đứng trước cửa nhìn Đỗ Minh, buồn bực nói:

- Ta nói Đỗ Tri phủ à, xem như ta xin ngươi được không, đừng có hàng sáng đều tới gõ cửa ta, làm phiền giấc mộng sáng của người ta, là phạm tội ác tày trời đấy.

Đỗ Minh vẻ mặt lúng túng, nhưng lại cảm thấy ấm ức, nói:

- Xu Mật Sứ, hạ quan cũng không muốn, chỉ là những thổ ty đó đều đã tới rồi.

- Tới rồi thì tới rồi, để họ chờ là được rồi, ngươi vội vàng như thế làm gì.

- Xin lỗi, xin lỗi.

Đỗ Minh lúng túng gật đầu. Kỳ thực ông ta cũng đầy ấm ức trong lòng. Dù y là Tri phủ, nhưng chẳng khác gì người dân. Còn những thổ ty đó thì lại là thổ Hoàng đế, đẳng cấp có sự khác biệt rất lớn. Người này là Lý Kỳ gọi tới, nhưng Lý Kỳ mãi tới giờ cũng không gặp mặt bất kỳ thổ ty nào. Những thổ phỉ này tới nha phủ Ấp Châu, Lý Kỳ có thể không gặp. Nhưng, hắn cũng không thể để cho những thổ Hoàng đế đó ép buộc ông ta. Ông ta không chỉ có đi tìm Lý Kỳ, nhưng Lý Kỳ lại không thèm để ý tới ông ta, thật đúng là ở giữa thật khó mà làm người!

Lý Kỳ thấy ông ta cũng có vẻ đáng thương, liền mềm lòng, nói:

- Được rồi, được rồi, ngươi chờ ta chút, ta sẽ đi cùng ngươi.

Đỗ Minh vui mừng nói:

- Vâng vâng vâng.

Tên Tri phủ này quả là đáng thương! Lý Kỳ lắc đầu thở dài một cái, khiến cho Đỗ Minh suýt chút nữa rơi lệ, thật đúng biết vạn tuế rồi!

.....

- Ô, đây không phải là Ninh lão đệ sao?

- Vi huynh.

Ninh Võ vừa tới trước cửa nha môn, liền gặp mặt người quen, chính là bộ lạc Vi Thị huyện Võ Duyên Vĩ Bình.

Vi Bình nhích lại gần, nhỏ giọng nói:

- Ninh lão đệ, nghe nói người tới sớm nhất là ngươi.

Ninh Võ nói:

- Có lẽ là thế.

- Vậy ngươi đã gặp Kinh tế sử chưa?

Ninh Võ lắc đầu.

Vi Bình sách một tiếng, nói:

- Kinh tế sử này lai lịch thế nào? Gọi chúng ta tới đây lại không gặp chúng ta. Đây là lý gì? Sớm biết như vậy, ta đã không tới rồi.

Ninh Võ cười nói:

- Ai nói không gặp, hôm nay tóm lại là được đấy, vào đi rồi nói tiếp.

- Mời.

- Mời.

Hai người cùng bước vào nha môn phủ, chỉ thấy trong sảnh đường đã đứng đầy người rồi. Hai người bọn họ có lẽ là tới muộn nhất.

- Tù trưởng Ninh.

- Ninh huynh.

......

Đám người này thấy Ninh Võ tới, liền bước tới chào hỏi, có thể thấy Ninh Võ trong đám thổ ty này có danh vọng vô cùng.

Ninh Võ lần lượt đáp lễ, lại hỏi:

- Kinh tế sử vẫn chưa tới sao?

Câu hỏi này lập tức chính là lời oán thán.

*****

Kinh tế sử này quả thật là quá không hiền hậu, gọi ta tới đây, mình thì lại trốn không ra. Đây chẳng phải là đùa giỡn với chúng ta sao?

Đang lúc tiếng oán thán ngập trời, hậu đường bỗng nhiên có bốn người đi ra, chính là Lý Kỳ, Đỗ Minh, Ngưu Cao, Tửu Quỷ.

- Đỗ Tri phủ ...

Những lời muốn hỏi về vị Kinh tế sử này được bật ra từ lúc nào, bỗng thấy một chàng thanh niên đi bên cạnh Đỗ Minh, đều nghĩ lẽ nào người này chính là Kinh tế sử?

Thoáng chốc, trong sảnh đều im phăng phắc, ánh mắt đều nhìn về phía người thanh niên bên cạnh Đỗ Minh.

Đỗ Minh liền giới thiệu:

- Chư vị thổ ty, vị này là Kinh tế sử từ kinh thành tới.

Kinh tế sử này còn rất trẻ.

Đám tù trưởng lần lượt kinh ngạc.

- Ninh Võ Khâm Châu bái kiến Kinh tế sử.

Ninh Võ bước ra trước tiên, cung kính hành lễ.

- Hóa ra là Ninh tù trưởng, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.

Lý Kỳ đánh giá tên Ninh Võ này chút. Thấy y có chút khác với mọi người, đặc biệt là đứng cùng với đám mãng phu này.

Ninh Võ đã làm gương rồi, những người còn lại cũng lần lượt bước lên trước, tự báo danh hiệu. Nhưng xét một cách tương đối với Ninh Võ, những người này còn thiếu ba phần lịch sự, đều rất tùy tiện.

Lý Kỳ thấy thế, nhưng cũng chẳng buồn quan tâm, lần lượt đáp lễ, lại duỗi tay ra nói:

- Các vị mời ngồi.

Mọi người ngồi xuống theo vị trí đã được sắp xếp. Ninh Võ và Vi Bình lần lượt ngồi đầu tiên.

Chờ sau khi họ đều ngồi xuống rồi, Lý Kỳ lại quay sang Đỗ Minh chỉ thị:

- Đỗ Tri phủ, mời ngồi.

- Vâng.

Đỗ Minh thấy phía dưới là một đống thổ Hoàng đế, trong lòng có chút căng thẳng, nơm nớp lo sợ.

Chờ sau khi mọi người đã ngồi xuống rồi, Lý Kỳ mới ngồi bên trái Đỗ Minh, ánh mắt liếc nhìn một lượt, bỗng nhiên ánh mắt nói với người thứ 6 bên trái:

- Mã tù trưởng, ngươi nóng sao?

- Không phải rất nóng.

Người này chính là Mã Huyền Tử tối qua mới tới.

Ánh mắt Lý Kỳ đánh giá, chỉ thấy trên người tên Mã Huyền Tử này là một tấm da che phủ một nửa vú. Về cơ bản lõa thể, nói:

- Không phải rất nóng, vì sao ngươi ngay cả quần áo cũng không mặc. Hay là người của bộ tộc các ngươi đều mặc như vậy?

Những người còn lại vừa nghe thấy thế, không hẹn mà cùng mấp máy môi.

Mã Huyền Tử lúng túng lắc đầu nói:

- Thế thì cũng không phải.

- Không phải là được rồi, Nông Ca.

- Tiểu ... tiểu nhân có.

- Đi lấy quần áo nông dân cho Tù trưởng Mã mặc lên.

- Tuân lệnh.

Mã Huyền Tử trừng mắt nhìn, dường như có chút không kịp phản ứng lại, lát sau mới nói:

- Ây da, Kinh tế sử, ngươi đây là làm cái gì thế? Lão Mã ta nào có mặc quần áo bình thường như vậy, cũng không nghe thấy ai nói tới chuyện này.

Lý Kỳ không quan tâm tới y, ánh mắt liếc nhìn một lượt, chậm rãi nói:

- Kỳ thực con người ta rất hiền hòa, không thích quản những chuyện vụn vặn. Nếu đi ngoài phố, cho dù các ngươi lõa thể toàn thân ta cũng tuyệt đối không nói nửa lời. Về phần quan phủ có được hỏi hay không, ta cũng không biết.

Nói tới đây, hắn chuyển đề tài nói:

- Nhưng ở đây là nha phủ, là một nơi vô cùng tôn nghiêm, thần thánh, không phải là hồ rượu rừng thịt, phiền các vị trước khi tới đây, nên nghĩ xem mình mặc có phù hợp hay không, tôn trọng một chút. Ngươi không tôn trọng người ta, thì cũng đừng hy vọng người ta tôn trọng lại ngươi. Mã tù trưởng, ngươi nói bình thường đều mặc như vậy, cho nên lần này ta không tính toán với ngươi, đừng để tái diễn lần sau nữa. Nếu không, cửa này ngươi chưa chắc đã vào được.

Mặc dù ngữ khí của Lý Kỳ vô cùng bình thản, nhưng lại thể hiện sự kháng cự vô cùng nghiêm túc.

Đỗ Minh nghe thấy thế, trong lòng cảm thấy vô cùng hoang mang. Vị Kinh tế sử này rốt cuộc là đang muốn làm cái gì thế? Bày đặt không nói chuyện chính sự, cố tình soi mói tới những tình tiết này. Đây có lẽ là lần đầu tiên gặp mặt, hà tất phải như vậy, ngộ nhỡ gây huyên náo, sao có thể nói tới chính sự được!

Tốt xấu gì thì Mã Huyền Tử cũng là thổ Hoàng đế một phương, chưa từng bị người khác giáo huấn, không khỏi hai mắt bốc hỏa, căng hai mắt lên nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ cũng mặc kệ y, uống một ngụm trà. Lúc này Nông Ca đã cầm quần áo tới. Lý Kỳ vung tay lên, để y đưa cho Mã Huyền Tử.

Nông Ca nuốt một miếng nước bọt, khó nhọc đi tới trước mặt Mã Huyền Tử, cung kính nói:

- Mã ... Mã tù trưởng.

Giọng nói run run, đây có lẽ là những người chủ chỉ một vài câu bất hòa là có thể rút đao ra tương chiến.

Mã Huyền Tử nào muốn để ý tới Nông Ca, còn đang căm tức nhìn Lý Kỳ.

Vừa tới nơi, hai bên đã giương cung bạt kiếm như vậy.

Mà những người còn lại thì ngươi nhìn ta, ta nhìn hắn ta, sắc mặt ai náy đều quái dị, nhưng đều im lặng không nói.

Lý Kỳ đặt chén trà xuống, khẽ nhíu mày, nhìn Mã Huyền Tử nói:

- Nếu Mã tù trưởng ngươi cảm thấy nơi này nghiêm túc không thích hợp tới cá tính của ngươi, bây giờ ngươi có thể đi ra.

Điều này cũng được à! Mã Huyền Tử cảm thấy mặt mình đầy rác rưởi, bỗng nhiên đứng dậy, hai tay nắm chặt lại, trừng mắt lên nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ mỉm cười, không chút sợ hãi, các ngươi dù độc ác, lại có độc ác bằng Hoàn Nhan Tông Vọng không?

Một hồi trôi đi, khí thế của Mã Huyền Tử dần giảm xuống, ánh mắt liếc nhìn toàn bộ hiện trường, bỗng nhiên cầm quần áo lên, đứng sang bên cạnh khoác lên, nói:

- Đa tạ.

Thật là lưu manh!

Còn có những người, vốn ngồi ngả ngớn, vô cùng trâu bò, nhưng lúc này họ đều im lặng ngồi ngay ngắn lại, còn thuận tiện đánh giá xem trang phục mình mặc, lén chỉnh sửa lại vạt áo.

Thật là quá đáng yêu!

Ngưu Cao thấy thế cười thầm trong lòng. Những người các ngươi là cái thá gì, Xu Mật Sứ khi là một đầu bếp, còn dám đối đầu với Vương Phủ, cũng không xem xem mình là cái loại thế nào.

- Khách khí, khách khí.

Lý Kỳ mỉm cười gật đầu.

Đỗ Minh thấy thế, trong lòng thở dài, thầm nghĩ, Xu Mật Sứ này quả thật là mạnh mẽ.

Vi Bình bỗng lên tiếng nói:

- Dám hỏi Kinh tế sử muốn ta tới đây là có chuyện gì chỉ bảo?

Bởi vì Lý Kỳ đối với họ mà nói thực sự là quá thần bí, mà không biết mới là điều đáng sợ nhất. Cho nên, trước khi biết rõ lai lịch của Lý Kỳ, họ cũng không dám vọng động.

Lý Kỳ liếc nhìn xung quanh, nói:

- 18 bộ tộc lớn chỉ có 17 người tới, còn thiếu một người, hình như là La tù trường của huyện Thượng Lân còn chưa tới sao?

Vi Bình bật cười ha hả nói:

- Kinh tế sử, ta thấy La tù trưởng này không tới đâu.

Trong lời nói này có gai đấy!

- Thật sao?

Lý Kỳ cười nói:

- Ta nói hắn ta nhất định sẽ tới, đánh cược gì nào?

Vi Bình thấy Lý Kỳ nói vô cùng tự tin, không khỏi kinh ngạc, không dám đón nhận lời này.

Lý Kỳ nói:

- Nếu như vậy, các vị cứ ngồi tạm ở đây một chút, chờ La tù trưởng nhé.

Vi Bình bật cười ha hả nói:

- Nếu Kinh tế sử đã lên tiếng rồi, vậy thì chúng ta cứ chờ đi.

Ninh Võ liếc nhìn Lý Kỳ, thầm nhíu mày, nhưng cũng không có lên tiếng.

Đám người đều ngây người ngồi đó, hai bên thật không phải là quá quen thuộc nhau, cũng không có gì để nói.

Thời gian trôi đi khoảng nửa canh giờ, bỗng nhiên một hộ vệ chạy vào, chắp tay nói:

- Khởi bẩm Xu Mật Sứ, La tù trưởng huyện Thượng Lâm cầu kiến ngoài cửa.

Xu Mật Sứ? Mí mắt Ninh Võ bất giác nháy nháy một chút.

Lý Kỳ cười nói:

- Mau mời vào.

Đám người Vi Bình vừa nghe nói, không khỏi nhìn nhau, đều nghĩ, La Hổ này đến thật sao?

*****

Hồi lâu sau, chỉ thấy một người từ ngoài cửa đi vào, tiếng giày da phát ra lạch cạch ngoài cửa.

Mọi người nhìn ra phía ngoài, thấy người tới không phải là La Hổ, mà là một người đàn ông cao lớn vô cùng, mặc áo giáp đen. Phía trên khôi giáp sáng bóng màu đen đó, còn có không ít vết máu, càng khiến người ta kinh sợ. Trong tay y còn cầm một chiếc túi dính đầy máu.

Lẽ nào ...!

Không ít người đều lần lượt trừng mắt lên nhìn.

- Mạt tướng Dương Tái Hưng bái kiến Xu Mật Sứ.

Lý Kỳ gật đầu, nói:

- Sao lại có một mình ngươi tới? La tù trưởng đâu?

Dương Tái Hưng giơ tay trái lên, mở chiếc túi ở tay phải ra.

Chính là đầu lâu của La Hổ.

Bá bá bá!

Những tù trưởng đó, chủ động, tộc trưởng vừa nhìn thấy đầu của La Hổ, lần lượt đứng lên, sắc mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Mặc dù là Đỗ Minh cũng đứng lên, mặt vã mồ hôi, trò chơi này quá lớn rồi!

Mặc dù Ninh Võ không đứng lên, nhưng y cũng không khỏi nhíu mày.

Kỳ thực từ nhỏ tới giờ họ vẫn chưa từng nhìn thấy máu me. Đây chẳng qua chỉ là một chiếc đầu người đẫm máu mà thôi. Hơn nữa, phần lớn số người bọn họ ở đây đều có quan hệ với La Hổ, dù sao La Hổ cũng quá kiêu ngạo.

Nhưng lúc này bọn họ sao có thể không vui cho được?

Một tiếng của vị Kinh tế sử này đầu của La Hổ đã mất rồi. Đây là thực lực gì thế, thực sự khiến người ta sợ hãi.

Có câu là người tới không thiện, người thiện không tới.

Nỗi khiếp sợ, họ không khỏi tự hỏi, Lý Kỳ bỗng nhiên tới đây rốt cuộc là vì cái gì?

Nếu là xông tới họ, thể hiện thực lực trước mặt Lý Kỳ, tình hình lúc này đối với họ mà nói có thể nói là cực kỳ bất lợi.

Trong lòng vô cùng khiếp sợ.

Tinh thần của những người bọn họ, Lý Kỳ đều thấy hết, trong lòng thầm người vài tiếng, ngoài miệng vẫn nói:

- Tái Hưng à, ngươi đây là đang làm cái gì thế? Ta là muốn ngươi mời La tù trưởng tới đây, sao ngươi lại lấy đầu người ta, mau mang ra đi, bổn quan sợ máu.

Dương Tái Hưng nói thẳng:

- Hồi bẩm Xu Mật Sứ, La tù trưởng này không chịu tới, cho nên mạt tướng chỉ có thể dùng phương thức này để mời hắn ta tới.

Choang!

Choang một cái!

Thổ ty đang ngồi đó sao tin được những lời này của Lý Kỳ, ngươi đây rõ ràng chính là một âm ưu, ngươi ta không tới thì mang đầu người ta tới. Điều này không khỏi cũng quá bạo lực đi rồi.

Lý Kỳ ây da một tiếng, nói:

- Nhưng ngươi đã mời sai người rồi, người ... người này không phải là La tù trưởng!

- Hả?

Dương Tái Hưng lần này cũng sững người, tình tiết vở kịch không phải tiến triển như vậy à!

Những người còn lại cũng nghe thấy thế cũng thấy mơ hồ, không hiểu rốt cuộc Lý Kỳ đang làm chủ ý gì?

Tên Vi Bình đó cười mà như không cười nói:

- Kinh tế sử, người này chính là La Hổ, tuyệt đối không thể sai được.

Kỳ thực La Hổ đã chết rồi, y là người được lợi lớn nhất. Bởi vì ở Ấp Châu này y vẫn luôn bị La Hổ đè xuống. Đương nhiên, tiền đề là Lý Kỳ không ý niệm chặt đầu y.

Lý Kỳ vẻ mặt đầy buồn bực nói:

- Vi tù trưởng, ngươi lầm rồi, ta tìm không phải là La Hổ, mà là La tù trưởng!

Vi Bình nghe thấy thế có chút sởn tóc gáy. Đây là đang nói chuyện ma quỷ sao? Liền nói:

- La Hổ này chính là La tù trưởng!

Lý Kỳ không tin nói:

- Ai nói cho ngươi biết?

Điều này còn phải ai nói cho ta biết à? Chuyện này người ta đều biết! Vi Bình tức giận nói:

- Ta nghĩ chuyện này mọi người đều biết!

- Thật sao?

Lý Kỳ liếc nhìn tất cả mọi người một cái.

Trong ánh mắt tất cả mọi người đều lộ rõ vẻ mơ hồ, theo bản năng gật đầu.

- Kỳ quái?

Lý Kỳ làm ra vẻ còn mơ hồ hơn cả họ, nói:

- Nhưng ta nghe nói La tù trưởng này tên là La Long, không phải là La Hổ!

- La Long?

Ninh Võ nhíu mày nói:

- La Long này chính là em trai ruột của La Hổ. Nhưng không phải là tù trưởng của Bạch Hổ trại, Kinh tế sử sai rồi.

- Chắc không thể chứ. Ta nghĩ là các ngươi đã sai rồi.

Lý Kỳ lắc đầu, lại nhìn Dương Tái Hưng nói:

- Ngươi còn ở trong này làm gì, mau cầm đi đi, muốn thấy bổn quan say máu sao.

- Tuân mệnh.

Dương Tái Hưng liền cầm túi đầu quay người chuẩn bị đi ra.

- Chờ chút.

Lý Kỳ bỗng nhiên gọi lại.

Dương Tái Hưng nói:

- Xu Mật Sứ còn có gì chỉ bảo?

Lý Kỳ nói:

- Lần sau phiền ngươi giết người xong, tắm đi rồi hãy tới gặp ta.

Dương Tái Hưng cúi đầu nhìn xuống, vuốt cằm nói:

- Tuân mệnh.

- Đi đi, đi đi.

Lý Kỳ khoát tay, thầm nghĩ, tên tiểu tử này cái gì cũng tốt, chính là ác khí quá nặng, nhìn mà khiến người ta dựng tóc gáy.

Dương Tái Hưng lại chắp tay lại, sau đó quay người rời đi. Từ đầu đến cuối, y đều không thèm liếc nhìn người khác, dù sao thì y cũng thích người chết hơn là người sống nhiều.

Đầu người bỗng nhiên được đưa tới khiến cho người đang ngồi cũng không rét mà thấy run. Chuyện này nếu làm không tốt, rất có khả năng họ sẽ rập khuôn theo La Hổ, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng cảm thấy sợ hãi.

Quan trọng là Lý Kỳ này thực sự quá khó đoán biết được. Tới giờ, vẫn chưa có ai biết rốt cuộc là hắn đang định làm gì? Ngươi muốn đánh ta, ngươi đừng có mà dọa chúng ta chứ.

Đúng lúc nỗi sợ hãi này vẫn chưa lắng xuống, khiến cho những người này lo sợ chàng thanh niên nhìn có vẻ vô hại này.

Đặc biệt là tên Mã Huyền Tử đó, trong lòng thầm thấy may mắn vừa rồi không có gây chuyện với Lý Kỳ.

Lý Kỳ bật cười ha hả nói:

- Các vị lượng thứ cho, thuộc hạ của ta đầu óc không được tốt lắm, phiền các vị chờ cho một chút. La tù trưởng này có lẽ cũng sắp tới rồi, ngồi xuống đi, ngồi đi.

Đầu óc không tốt này còn có thể xử lý được La Hổ, vậy người của chúng ta chẳng phải là ngu ngốc hết rồi sao?

Đám người vốn không kiên nhẫn được nữa, nhưng bây giờ Lý Kỳ muốn họ chờ, họ thực sự không còn dám nói gì thêm nữa, chỉ là có vẻ như đứng ngồi không yên.

Đỗ Minh liếc nhìn Lý Kỳ, thầm nghĩ, ta thật sự đã đánh giá thấp người này rồi. Khó trách mấy hôm trước, hắn dám không thèm chú ý gì tới những người này. Nghĩ tới đây, ông ta không khỏi yên tâm hơn. Thế mạnh của Lý Kỳ khiến cho ông ta cảm thấy nhẹ nhõm không ít, tự tin cũng tăng lên gấp bội.

Lại một khoảng thời gian bằng thời một bữa cơm trôi qua, bỗng nhiên một người từ bên ngoài đi vào. Lúc này mặc một chiếc áo dài trắng, không búi tóc, nhưng vô cùng chỉnh tề, phía trước má có một đám râu dài xuống.

Người này chính là Mã Kiều.

- Bộ soái, La tù trưởng tới rồi.

Lý Kỳ cười nói:

- Mau cho hắn ta vào đi, đang chờ chính là chỉ có một mình hắn ta thôi.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn ra ngoài cửa.

Lát sau lại thấy một đại hán đi vào. Người này tướng mạo giống La Hổ tới bảy phần, chỉ là thân người không được khôi ngô như La Hổ. Người này đi vào trong phòng, cung kính hành lễ với Lý Kỳ, nói:

- Bạch Hổ trại La Long tham kiến Xu Mật Sứ.

Bạch Hổ trại La Long?

Những người còn lại dường như đã hiểu ra một chút.

Lý Kỳ cố ý nói:

- La tù trưởng, ngươi tới muộn rồi, để chúng ta phải chờ, lát nữa tự phạt 3 ly.

- Nhất định, nhất định rồi.

*****

La Long lại nói với những người khác:

- Các vị, La mỗ vì có chút chuyện gia đình phải xử lý, cho nên tới muộn, xin các vị tù trưởng lượng thứ.

Sự việc đã tới nước này rồi, những người này sao lại không hiểu, La Long này rõ ràng là đã thay thế vào đó, trở thành tù trưởng mới của Bạch Hổ trại.

Mặt mũi này cũng phải nể rồi!

Những người đó lần lượt hồi lễ, nói chúc mừng La Long.

Ngoài miệng La Long khiêm tốn đáp lại, nhưng trong mắt vẫn không kìm nổi vẻ đắc ý. Cuối cùng y cũng đã ngồi vào vị trí đứng đầu của Bạch Hổ trại rồi. Đây có lẽ là điều mà y hằng mong muốn.

Lý Kỳ đưa tay ra nói:

- La tù trưởng mời ngồi.

- Đa tạ.

Chờ sau khi La Long ngồi xuống, Lý Kỳ bỗng đứng lên, cười nói:

- Mọi người có lẽ cũng đều đã nghe thấy tên ta rồi. Nhưng e là vẫn chỉ dừng lại ấn tượng về ta ở mấy năm trước đây, cho nên ta cảm thấy ta cần phải giới thiệu một chút về bản thân. Bổn quan họ Lý tên Kỳ, tự Đại Khả, hiện đang giữ chức Xu Mật Viện, đảm đương chức vị Xu Mật Sứ. Kinh tế sử hiện giờ là do một người phụ nữ kiệt xuất đảm nhiệm. Ồ, cô ấy là vợ của ta.

Xu Mật Sứ?

Cho dù là ngu muội cũng biết Xu Mật Sứ đang làm cái gì, huống hồ những người này không phải là loại ngu ngốc. Không những không ngu, ngược lại ai nấy cũng đều vô cùng khôn khéo.

Nếu Lý Kỳ không phải là Kinh tế sử, họ tới đây chẳng phải là vì thúc đẩy tân pháp, hơn nữa, hắn lấy danh nghĩa của Xu Mật Sứ tới đây, điều đó chắc chắn là vì chiến sự mà tới rồi.

Chiến sự này đánh ở đâu? Đánh với ai?

Điều này khiến cho những tù trưởng này vô cùng lo lắng. Nếu là trước đây, họ cũng không thể lo sợ như vậy. Nhưng lúc này Lý Kỳ đã giết chết La Hổ rồi, điều này khiến cho họ không thể không sợ được.

Trong lúc nói chuyện, Lý Kỳ đi tới giữa sảnh đường, nói:

- Ta biết các ngươi đều rất bận rộn, một khắc đồng hồ khoảng chừng ngàn quan, tới đây một chuyến không dễ dàng gì. Về chuyện này ta cũng vô cùng cảm kích, ta cũng không muốn làm chậm trễ thời gian của mọi người nữa.

Dừng lại một chút, hắn lại tiếp tục nói:

- Các vị ngồi đây đều là đàn ông, không phải là phụ nữ trẻ em. Cái gì là đạo lý lớn, cái gì là lời thánh nhân, ta không cần phải nói tới nữa. Ta cũng không nói về những điều này, nếu các vị muốn hiểu, có thể tìm Đỗ Tri phủ. Ta chỉ muốn các bàn với các vị một chuyện, đó chính là ... lợi ích.

Lợi ích?

Mọi người lần lượt lộ vẻ hoang mang.

- Không giấu gì các vị, trước khi tới đây, ta cũng nghe nói danh hiệu của một số người trong số các vị rồi. Ví dụ như Ninh Thị Khâm Châu, La Thị Ấp Châu, .... Khi đó ta cảm thấy phàm thì những người có thể đảm nhiệm được thổ ty, nhất định là người rất có năng lực, có bản lĩnh quyết thắng thiên lý. Ai nấy đều là đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất.

Nói xong Lý Kỳ bỗng nhiên thở dài, nói:

- Đều nói hy vọng càng lớn, thì thất vọng sẽ càng lớn. Câu nói này thật sự không hề sai. Sau khi ta tới đây, ta thấy chỉ có một thứ, các ngươi có biết là gì không?

Mọi người lần lượt lắc đầu, dù họ không biết, nhưng cũng biết chắc chắn không phải là lời tốt đẹp gì.

- Nghèo! Còn không phải là nghèo bình thường!

Lý Kỳ nói:

- Đây là trong vùng lãnh thổ của Đại Tống ta sao? Đại Tống ta nổi tiếng giàu có ngàn dặm, sao lại có nơi nghèo đói như vậy? Điều này quả thực khiến cho người ta khó hiểu. Ở đây ta không dám nói với người ta, ta là quan viên Đại Tống, mất mặt quá. Ta có thể nói cho các ngươi biết, mấy hôm trước ta không phải là không quen với khí hậu gì đó đâu, ta chính là bị bệnh nghèo. Ta đã từng cho rằng các ngươi đều là những người có năng lực, ai nấy đều có tiếng tăm, đều sắp vượt qua Địch công rồi. Nào ngờ cảnh tượng lại như vậy, ta thực sự rất hiếu kỳ. Những thổ ty các ngươi, ngày thường rốt cuộc là làm những cái gì?

Điều này thực sự chính là cái tát vào mặt!

Hơn nữa còn là đánh thẳng mặt.

Những thổ ty này nghe thấy thế mà nóng bừng mặt lên, giống như bị người ta tát cho ù tai. Đồng thời cũng vô cùng căm tức, ngươi gọi chúng ta tới đây, chính là nói móc chúng ta sao? Thật là nực cười.

Trong giọng nói của Vi Bình có chút châm trích:

- Chúng ta ở đây nghèo, cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, triều đình lại không phải là không biết, thật không biết lời này của Xu Mật Sứ nói cho ai nghe? Ngươi muốn giàu, rất đơn giản, lấy tiền ra.

Nói xong đưa tay chỉ về phía Lý Kỳ.

Lý Kỳ bước tới trước mặt Vi Bình, cười ha hả nói:

- Ngươi muốn bao nhiêu?

Ngữ khí vô cùng ôn hòa, đúng là một nhà từ thiện!

Vi Bình chần chờ một lát, không có gan nói ra, liền nói thẳng:

- Số tiền này ai còn ngại ít, đương nhiên là càng nhiều càng tốt rồi.

Lý Kỳ đưa tay ra chỉ, nói:

- Một triệu quan.

Người này bị điên rồi à? Vi Bình trợn trừng hai mắt lên, trong ánh mắt có chút tham lam, cười mà như không cười nói:

- Xu Mật Sứ, ngươi đây là đang đùa sao?

- Đùa?

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Không không không, bổn quan quả thực là rất thích trêu đùa, nhưng về mặt lợi ích, bổn quan chưa bao giờ trêu đùa. Hơn nữa ta và ngươi gặp nhau lần đầu, còn chưa quen biết sao có thể đùa tới bước này. Ngươi không phải cần tiền sao? Không thành vấn đề, ta cho ngươi một trăm vạn quan, nhưng ngươi phải trong vòng 3 năm làm cho hai vùng Ấp, Khâm giàu có. Ta không nói là phải làm giống như Hàng Châu, nhưng chí ít cũng phải để cho người dân nơi đây đạt được tới mức sống bằng một nửa Hàng Châu. Nếu ngươi có thể làm được, bản thân ta sẽ thương ngươi một trăm nghìn quan. Nếu không được, hừ, ngươi sẽ tặng cho ta toàn bộ người nhà trên dưới toàn gia của ngươi cho ta. Đương nhiên, ngươi không tặng, ta cũng có cách để lấy.

Một trăm vạn quan thì rất nhiều. Nhân khẩu Quảng Châu cũng quả thực không ít. Nhưng ngươi chia bình quân cho mỗi người, mỗi người nhiều nhất chỉ có thể lấy được năm trăm văn tiền. Điều này thực sự là muối bỏ biển rồi!

Khí thế bức người này của Lý Kỳ khiến cho Vi Bình cảm thấy vô cùng khó chịu. Y không phải là Mã Huyền Tử, ở Ấp Châu này, thế lực của y cũng chỉ xếp sau La Hổ. Cho dù là La Hổ, Ninh Võ cũng phải nể mặt y ba phần. Nhưng Lý Kỳ vừa mới tới, đã ép y vào chỗ chết rồi, một chút mặt mũi cũng không hề nể y. Điều này khiến cho y tức giận, đập bàn một cái, đứng bật dậy, hai mắt trừng trừng như chiếc chuông đồng, nghiến chặt răng lại nói:

- Xu Mật Sứ, ngươi đừng có ức hiếp người quá đáng.

Có Tửu Quỷ và Mã Kiều ở đây, ngươi hù dọa ai chứ! Lý Kỳ không hề khiếp sợ, khinh thường nhìn y, nói:

- Ngươi ở đây trừng mắt mới ta làm gì? Ngươi có nhiều người cũng có nhiều hơn người của Nhị Thái tử Hoàn Nhan không? Ngươi có bản lĩnh thì nhận lấy một trăm vạn quan này, hoặc là lĩnh quân đi đọ sức với quân Kim đi. Không có bản lĩnh này, thì đừng ở đây mà nổi giận, ngươi còn chưa đủ tư cách. Ngươi có tin ta sẽ tiêu diệt tộc của ngươi không? Cũng chỉ là chuyện vài phút, bây giờ ngồi xuống cho ta.

Mạnh!

Quá mạnh mẽ!

Những thổ ty này xem như đã hiểu Lý Kỳ, đây chính là một người không nói tới đạo lý.

Mã Huyền Tử thấy vui trong lòng, vừa rồi thằng nhãi ngươi còn cười ta, bây giờ tới lượt ngươi rồi.

Vi Bình chưa từng bị người nào sỉ nhục như vậy, nắm chặt tay lại, trừng mắt nhìn Lý Kỳ, không nói lời nào.

Lý Kỳ chỉ tay ra phía cửa nói:

- Cửa ở bên kia.

*****

Cửa ở bên kia!

Bốn từ đơn giản đã ép Vi Bình vào chỗ chết. Nếu ngươi có bản lĩnh có thể đi, nếu không dù ngươi là rồng là hổ cũng đều phải ngoan ngoãn cho ta.

Vi Bình thực sự rất muốn để lại cái bóng tự tin, phóng khoáng cho Lý Kỳ, nhưng y có dám không? Lẽ nào y không sợ ngày mai, người đàn ông đó giống như tử thần sẽ mang đầu y tới. Nhưng y lại không có da mặt như Mã Huyền Tử, còn có thể công khai chịu thua.

Bây giờ y thực sự hối hận đã động tới tên "mãng phu" này, có động hay không cũng đuổi người đi, điều này sao còn có thể tiếp tục được nữa?

Ngưu Cao thấy bộ dạng quẫn bách của Vi Bình, trong lòng khinh thường mỉm cười. Ban đầu Xu Mật Sứ ngay cả Hoàn Nhan Tông Hàn cũng còn dám đuổi đi, càng huống hồ các ngươi chỉ là nhân vật tiểu tốt.

Ninh Võ thấy Vi Bình sắp không thể chống nổi nữa, bỗng nhiên đứng lên, đánh tiếng giảng hòa, nói:

- Xu Mật Sứ, Vi huynh, có gì từ từ nói, hà tất phải tức giận. Ta nghĩ xu mật sư nói lời này nhất định là có lý của ông ấy.

Lý Kỳ lạnh lùng liếc nhìn Vi Bình một cái.

Ninh Võ cũng khẽ gật đầu với Vi Bình, tỏ ý trước tiên y nên ngồi xuống.

Không có mặt mũi cũng có nghĩa là không còn mạng nữa!

Vi Bình hít thở sâu một hơi, ngồi xuống.

Đây chính là lực uy hiếp của cái đầu La Hổ, vì sao Lý Kỳ lúc trước không muốn gặp họ. Đó chính là vì họ không sợ mình, đối với họ không đủ sức uy hiếp, căn bản không dễ dàng nói chuyện. Có thể nói như vậy, nếu không có đầu của La Hổ ở đây, vậy thì Vi Bình lúc này chắc chắn đã quay người đi rồi. Lý Kỳ giọng điệu cứng rắn, nếu không có chuyện gì thể hiện thực lực của mình, chắc chắn sẽ tự tìm lấy cái khó. Đó cũng là vì sao Lý Kỳ cố chấp phải dùng cứng rắn như vậy, trước tiên lấy được Bạch Hổ trại sau đó mới đàm phán với các thổ ty này.

- Một trăm vạn quan thì không ít, nhưng nếu làm giàu Ấp, Khâm, thật sự là nằm mơ.

Vi Bình ngồi xuống lại cảm hấy mình không còn mặt mũi nào nữa, do đó lại muốn lấy lại chút mặt mũi.

- Vậy ngươi cho ta một trăm vạn quan, nếu ta không thể làm được, ta sẽ tặng cho ngươi cái đầu trên cổ ta.

Lý Kỳ liền nói.

Đây thật sự là một tên thiên sát, ngay cả chút mặt mặt mũi như vậy cũng không muốn cho mình. Trong lòng Vi Bình sắp lôi 18 đời tổ tông Lý Kỳ ra hỏi thăm rồi, làm không được, hơn nữa không nói y dù muốn đi bán thân cũng không lấy ra được một trăm vạn quan. Cho dù có lấy ra được, y cũng không dám đánh cược.

Lý Kỳ lại quay sang nói với những người khác:

- Các ngươi nếu ai muốn đánh cược cũng đều được, ta hầu tới cùng, thậm chí có thể ký giấy sinh tử.

Không ai dám trả lời.

Thứ nhất là họ không có tiền. Thứ hai họ không có bản lĩnh.

Nhưng đây không phải chí mạng, chí mạng chính là như vậy, cả hai thứ này Lý Kỳ đều có.

Lý Kỳ liếc mắt nhìn một lượt, thầm cười lạnh, những con chó nhật này không cho các ngươi chút màu sắc nào, các ngươi còn thật sự không biết hoa này vì sao lại đỏ như vậy. Lão tử không phải là Gia Cát thánh nhân, tính tình còn tốt hơn thánh nhân, còn cái gì là bảy lần bắt Mạnh Hoạch, người không có thực lực mới làm như vậy, lão tử có rảnh rỗi, sớm đã về nhà ôm con rồi, còn ở đây trò chuyện với đám người thô lỗ các ngươi à.

Sở dĩ hắn dám mạnh miệng như vậy, đó đều là trên cơ sở thực lực, tuyệt đối không phải là vì ấm đầu.

Nếu đổi lại là mấy năm trước, đối với những thổ Hoàng đế này, Lý Kỳ chắc chắn là ôn tồn khuyên nhủ họ, dùng lời lẽ khéo léo để lừa gạt họ, sao dám mạnh miệng như vậy.

Bởi vì trước đây chính sách của triều Tống đối ngoại khuất nhục, đối nội cứng rắn. Đối với những nam di này, thực sự không muốn mất quá nhiều tinh lực để đối phó với họ. Bởi vì đây chính là chuyện cố sức lấy lòng, hơn nữa kẻ địch thực sự là Liêu quốc ngày xưa, là Tây Hạ.

Nhưng bây giờ đã khác rồi, sau khi Triệu Giai lên ngồi, hắn ghét nhất chính là khuất nhục. Cho dù là đối với ai, chính sách ngoại giao của Đại Tống cũng phải cứng rắn. Sau khi trải qua cuộc chiến bảo vệ Khai Phong, binh lực cũng đã đạt tới đỉnh điểm rồi, ký liên minh Vân Tang với Kim quốc, lại một tay bày ra để Tây Hạ độc lập, phía bắc này xem như tạm thời đã ổn định rồi.

Trọng tâm của triều đình hiện giờ hoàn toàn đặt vào phía nam. Lý Kỳ có được sự ủng hộ đầy đủ đã khiến cho hắn nói ra lời này với Vi Bình.

Lần này thật sự không phải là chuyện đùa. Lý Kỳ cũng không có nhàn nhã gì. Nên nhớ Đại Tống hiện giờ đang chạy đua cùng với Kim quốc, xem ai có thể ổn định hậu phương trước. Cho nên ngươi thật sự không phục, triều đình chắc chắn không tiếc bất cứ giá nào tiêu diệt ngươi. Đây không có bất kỳ đường sống hòa hoãn nào.

Trong chốc lát, Lý Kỳ thấy không ai dám tiếp nhận lời thách thức này, mới tiếp tục nói:

- Ta đây là tuyệt đối không phải châm chọc các ngươi bất tài, không phải như vậy. Ví dụ như nói Vi tù trưởng đi, nếu ta là hắn ta, ta cũng không dám đánh cược. Vì sao? Bởi vì quyền lực của hắn ta có hạn, cho dù ngươi có cho hắn ta một trăm vạn quan, hắn ta lại có thể làm được gì? Xa thì không nói làm gì, các vị ngồi đây có nghe thấy hắn ta nói không? Hắn ta sao có tài đức đủ để hiệu lệnh quần hùng chứ? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không đồng lòng, có bao nhiêu tiền cũng làm được gì chứ?

Vi Bình nghe thấy thế trong lòng thực sự cũng thấy cảm động. Nhưng sau khi cảm động, y lại thấy Lý Kỳ hình như là đang mắng nhiếc y, cái gì gọi là có đức có tài chứ?

Lý Kỳ lại nói:

- Điều này rất dễ chứng minh một điểm, nguyên nhân tạo thành đói nghèo của Quảng Tây này không phải tiền ít, không phải người ít, mà là vấn đề chế độ. Các ngươi tự làm theo ý mình, trong lòng đều có tính toán, triều đình dù có tính cho các ngươi một con đường tài lộ, các ngươi cũng không thể phát tài được. Nếu muốn bước ra khỏi cảnh khó khăn này, vậy thì việc đâu tiên chính là phải bỏ đi chế độ.

Lời này vừa nói ra, những người còn lại đều quay đầu đầy địch ý lại nhìn Lý Kỳ.

Bỏ chế độ, ngụ ý chính là phải vứt bỏ những thổ ty bọn họ a!

Ninh Võ chậm rãi nói:

- Không biết lời này của Xu Mật Sứ là có ý gì?

Y là đại thổ ty, lúc này dù trong lòng y nghĩ thế nào cũng đều phải đứng dậy làm gương.

- Trong thiên hạ, nếu không có vương thổ, dẫn thổ tân, không có vương thần.

Lý Kỳ dang hai tay ra, tiếp tục nói:

- Mọi người đều là người thông minh, ta cũng không định giấu các ngươi. Thế đạo hiện nay đã thay đổi rồi, ngoài Hoàng thượng ra, không ai có thể tự lập làm vương trong lãnh thổ Đại Tống này. Ai cũng không thể, bao gồm cả các vị đang ngồi đây. Các ngươi hoặc là chọn thần phục, hoặc là trở về chỉnh đốn nhân mã, chuẩn bị khai chiến đi.

Ngữ khí của Lý Kỳ vô cùng hòa hoãn, nhưng từng từ từng câu dường như đều khiến cho tâm trạng của những thổ ty này bị chấn động mà kinh sợ.

*****

Ý của Lý Kỳ thể hiện quá rõ ràng, triều đình sẽ hoàn toàn khống chế ở đây.

Ninh Võ nhíu mày nói:

- Nói như vậy, triều đình không tha cho chúng ta sao?

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Cũng không phải, cũng không phải, triều đình không phải không tha cho các ngươi, mà là không tha cho chế độ dị hình dị dạng này.

Mã Huyền Tử nói:

- Đây không phải là một chuyện sao?

- Đương nhiên không phải rồi.

Lý Kỳ lộ rõ nụ cười, nói:

- Trước tiên, ta sẽ nói rõ một chút, triều đình vô cùng tôn trọng phong tục tập quán, tín ngưỡng của người dân địa phương, bao gồm sự tồn tại của tù trưởng, tộc trưởng. Những thứ này đều là phong tục tập quán của các ngươi, không ai có thể xóa bỏ được. Nhưng có câu nói, không có quy củ không thành vuông tròn, tất cả mọi việc đều phải dựa trên nền tảng của pháp luật. Đây là ranh giới, một quốc gia, sao có thể tồn tại hai chế độ được?

Đương nhiên, sai lầm là từ hai bên, triều đình và các vị đều phạm phải không ít sai lầm mới tạo thành cục diện của ngày hôm nay. Nếu biết sai thì nên sửa sai, biết sai mà không sửa, cũng giống như người không có tri thức. Từ nay về sau, ở đây chỉ có thể tồn tại một chế độ, đó chính là luật pháp Đại Tống ta. Thiên tử phạm pháp, cùng tội với thứ dân. Càng huống hồ chi các ngươi. Ta tới đây chỉ có một mục đích, đó chính là dẫn dắt người dân Quảng Tây ra khỏi đói nghèo.

Trong mắt Ninh Võ chợt lóe lên ánh nhìn sắc nhọn:

- Thật sao? Vậy xin hỏi Xu Mật Sứ ngươi định làm thế nào?

- Đạo của thiên hạ, có chia chính tà, chính không có nghĩa là chính xác, tà cũng không có nghĩa là sai lầm, chỉ là đi khác đường mà thôi.

Lý Kỳ giơ thẳng hai ngón tay lên, nói:

- Trong lòng ta có hai phương án, một chính một tà, không biết các ngươi muốn nghe cái nào trước?

Ninh Võ nói:

- Nghe chính trước đi.

Lý Kỳ gật đầu, nói:

- Phương án chính ở đây chính là theo từng bước, dùng Hàng Châu làm trung tâm, từ từ phát triển tới bên này. Ta tin chắc sớm muộn một ngày nào đó, tân pháp sẽ được phổ cập tới đây. Tới khi đó bánh mỳ cũng có, sữa cũng sẽ có.

Mã Huyền Tử hừ một tiếng nói:

- Chuyện đó phải chờ tới năm tháng nào? Ai biết liệu có lừa người ta hay không?

Các ngươi bớt nói đi vài câu. Nói chờ đợi càng khiến cho ta khó thêm, tội gì phải khổ thế chứ? Ninh Võ liền nói:

- Vậy tà thì sao?

Lý Kỳ nói:

- Chính là trực tiếp dùng tiền để làm giàu nơi đây.

Một người đàn ông bật cười lớn nói:

- Phương pháp này ta thích.

Ai mà không thích chứ? Ninh Võ cười nói:

- Ta nghĩ không phải đơn giản như vậy chứ.

Lý Kỳ còn đang suy nghĩ, nói:

- Chuyện này nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó thì cũng khó, còn phải xem các ngươi làm thế nào để hiểu?

- Vậy số tiền này từ đâu tới?

- Nam Ngô.

Lý Kỳ vô cùng bình thản nói ra hai từ này.

Mọi người nghe thấy mà hai mắt trợn trừng lên, đều ngây người ra như phỗng. Lẽ nào ... lẽ nào hắn tới đây mục đích thực sự là Nam Ngô?

Lý Kỳ không để ý đến sự khiếp sợ của họ, tiếp tục nói:

- Trước đây ta đã nói triều đình ở đây cũng đã phạm không ít sai lầm, trong đó có một điểm quan trọng nhất, chính là không bảo vệ tốt người dân ở đây. Đây là điều không thể tha thứ được. Triều đình hiện giờ cũng đã dũng cảm thừa nhận sai lầm, hơn nữa còn hy vọng có thể thứ tội. Ngày xưa quân đội Nam Ngô ở Ấp Châu, Khâm Châu này đã giết chết con dân Đại Tống ta. Mặc dù khi đó chúng ta cũng đã phản kích mãnh liệt, nhưng điều này không thể đủ được. Từ khi Nam Ngô liên miên bị tác loạn ở biên giớ có thể thể hiện thấy, người dân ở đầy đã chịu nhục của Nam Ngô. Cho nên, lần này triều đình muốn phục lại thịnh thế của triều Đường, thu phục hoàn toàn Nam Ngô, không đạt được mục đích, thề không bỏ qua.

Nói tới phần sau, ngữ khí của hắn trào dâng, đầy sức sống, chân thật đáng tin.

Thu phục Nam Ngô hoàn toàn?

Điều này thực sự là tiếng sấm giữa trời quang rồi!

Đối với những tù trưởng này mà nói, thật sự là quá bất ngờ. Hơn nữa, không có bất kỳ dấu hiệu nào, bởi vì trước mặt họ có lẽ là không có chút gió nào, trong đầu bỗng chốc không thể chuyển động theo kịp.

Đây không phải là muốn đánh vào một trong những thế lực vũ trang địa phương của bọn họ, mà là tiêu diệt một quốc gia. Chuyện này thật sự không phải là chuyện nhỏ gì, nhưng từ miệng Lý Kỳ nói ra lại khiến cho người ta cảm thấy giống như là một chuyện cỏn con vậy, chẳng khác gì bắt thỏ trên núi, mình cũng không ngượng ngùng thể hiện sự kinh ngạc của mình.

Nhưng đồng thời cũng có không ít người thở phào. Như hiện giờ, mục đích của Lý Kỳ thực sự là Nam Ngô, mà không phải bọn họ. Hơn nữa, nếu triều đình thực sự quyết tâm thu phục Nam Ngô, vậy thì cũng nên cầu cạnh ở bọn họ. Vấn đề này nói hồi lâu, giống như là họ đang cầu cạnh triều đình vậy. Không thể không nói, cái miệng này của Lý Kỳ thực sự là địch được với thiên binh vạn mã đấy.

Hai mắt Ninh Võ nheo lại, nói:

- Nhưng chuyện này có liên quan gì tới sự giàu nghèo của người dân Quảng Tây chúng ta?

- Điều này có lẽ là có quan hệ rất lớn đấy!

Lý Kỳ dùng ngữ khí đầy hấp dẫn nói:

- Triều đình xuất binh Nam Ngô có ba mục đích. Trước tiên, Nam Ngô này vốn chính là thuộc Đại Tống ta, theo lý nên thu phục. Tiếp đến, chính là báo thù năm đó, chúng ta có thể xem cuộc chiến tranh này là cuộc chiến báo thù. Sau cùng, chính là vì hàng vạn người dân Quảng Châu!

Nam Ngô không thể xem là một quốc gia giàu có. Điều này chúng ta đều biết, nhưng các ngươi phải hiểu một đạo lý, Nam Ngô nghèo, nghèo là những người dân đó. Đương triều thì lại có rất có tiền, ta không nói nhiều, lấy một nửa tiền ở quốc khố Nam Ngô, đủ phát cho cả nam lộ Quảng Tây này rồi. Ta có thể bảo đảm với các ngươi, một khi công hạ được Nam Ngô, lấy tiền từ quốc khố của họ ra, sẽ chia ra thành 3 phần, triều đình chỉ lấy đi 2 phần, 5 phần dùng cho việc xây dựng kinh tế Quảng Tây, 3 phần còn lại thì dùng vào việc trợ cấp quân phí.

Những thổ ty này vừa nghe thấy thế, ai nấy đều sáng mắt lên, giống như sói hoang đang đói khát, máu đã sôi trào lên rồi.

Điều này chứng minh một điều, chính là mãi mãi không thể tránh được sự hấp dẫn của đồng tiền.

Vi Bình bỗng lên tiếng:

- Vậy nếu không đánh được thì sao?

Lý Kỳ dứt khoát nói:

- Đây là điều không thể, nếu ta tới đây rồi, vậy ta nhất định sẽ đạt được những gì ta muốn. Muốn tìm các ngươi tới uống trà, ta cũng có cơ hội, không đáng phải hưng động chúng dân. Ta bây giờ có thể nói rõ với các ngươi, đại quân triều đình đã sẵn sàng ở biên giới Nam Ngô rồi, chỉ cần ta hạ lệnh một tiếng, lúc nào cũng có thể xuất binh.

Đại quân đã chuẩn bị sẵn sàng rồi?

Trong lòng mọi người ban đầu kinh ngạc, sau đó lại như bừng tỉnh. Kỳ thực một năm gần đây cấm quân đi về phía nam. Điều này đã không phải là bí mật gì, chỉ là những cấm quân này đều phân tâm, còn có một bộ phận thì đóng giả thành người mua bán. Chỉ có bộ phận ít là đang chỉnh đốn quân chính tới đây thị sát, lại bởi vì quân đội liên quân nơi này đều ít đến mức thương cảm, nào có quân chính gì đáng nói. Mà Nhạc Phi lại để binh lính giúp những nông dân địa phương khai hoang đất.

Càng quan trọng hơn là, Nhạc Phi, Ngưu Cao cùng với những thổ ty này dường như không có bất kỳ sự giao kết nào.

Cho nên cấm quân xuống phía nam không khiến họ hoài nghi, chút người này đừng nói là đánh Nam Ngô, chính là đối phó với họ cũng không đủ nhét kẽ răng.

Nhưng họ nào có nghĩ đến được rằng đó chỉ là kế lừa dối của Lý Kỳ. Hắn cho cấm quân sớm đã tới đây, mục đích chính là vì thích ứng với khí hậu và môi trường nơi đây.

Đại quân hàng vạn người sớm đã chịu đói chịu khát, chờ xuất phát rồi.

Những thổ ty này lại bắt đầu cảm thấy hoang mang, rốt cuộc Lý Kỳ đã ngầm sắp xếp bao nhiêu người ở gần đây? Không khỏi liên tưởng tới La Hổ, bởi vì họ không biết bên phía La Hổ rốt cuộc là có chuyện gì? Nhưng Lý Kỳ lại dễ dàng giết chết La Hổ như vậy, binh lực này chí ít cũng phải tới mấy vạn.

Cuối cùng họ đã hiểu Lý Kỳ vì sao lại dám kiêu ngạo như vậy.

Nhưng điều này đối với họ mà nói, có lẽ không phải là tin tốt lành gì, bởi vì điều này cho thấy họ đã bị bớt đi rất nhiều điều kiện đàm phám.

Không biết lần này Lý Kỳ thực sự không mang theo bao nhiêu nhân mã tới. Nếu những thổ ty này liên hợp lại, vậy thì hắn thực sự sẽ rất đau đầu.

Rất nhiều thổ ty lại bắt đầu hoang mang, họ thật sự không biết rốt cuộc Lý Kỳ đang định làm gì?

Chỉ có một người tỉnh táo, người này chính là Ninh Võ. Y tin chắc Lý Kỳ gọi họ tới đây tuyệt đối không chỉ là thông báo cho họ biết thông tin này, chắc chắn là có chuyện muốn cầu tới họ. Nhưng Lý Kỳ là người thực sự rất biết nói chuyện, nói chuyện hồi lâu hình như là cái gì cũng đã đều nói hết rồi, mà lại dường như là chẳng nói gì cả. Chính cái kiểu tâm lý giống như có mà không có này, giống như không mà lại không phải là không có gì đã khiến cho những người ngồi đây đều cảm thấy vô cùng hoang mang. Bản thân Ninh Võ cũng có chút nghi ngờ, do đó đã trực tiếp hỏi:

- Xu Mật Sứ, trên thế giới này không có bữa ăn nào là miễn phí, chúng ta cần phải làm những gì?

- Câu hỏi này hỏi rất hay.

Lý Kỳ mỉm cười gật đầu, nói:

- Triều đình hy vọng mở rộng cấm quân Quảng Nam ở đây, hy vọng các vị có thể phối hợp.

*****

Hắn dẫn tới có chút người như vậy, không phải hắn tự tin, mà là không còn cách nào khác, chỉ dựa vào những người này, muốn nuốt chửng Nam Ngô và Đại Lý, là một chuyện vô cùng khó. Hắn phải mượn được người, hơn nữa đại bộ phận những cấm quân đó đều là người của lưu vực sông Hoàng Hà. Mặc dù đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, nhưng nếu có thế lực địa phương giúp đỡ, đó mới có thể tuyệt đối không có sự nhầm lẫn nào nữa.

Lời này vừa nói ra, trong mắt mọi người đều lóe lên ánh hào quang. Lời này ngụ ý chính là muốn giải trừ binh quyền trong tay họ.

Giờ mà không có binh quyền, họ thật sự trở thành người dân. Đây là điều họ không thể chấp nhận được, dù sao đây là cơ nghiệp mà họ đã vất vả gầy dựng, không khỏi nhìn về phía Ninh Võ. Ninh Võ bây giờ không nghi ngờ đã trở thành người nói chuyện của họ.

Ninh Võ thật ra không hề biểu hiện sự ngạc nhiên gì, nói:

- Vậy những người chúng ta sẽ đi đâu về đâu?

Lý Kỳ mỉm cười nói:

- Ta không thể không nói một câu, những người các ngươi thật là may mắn.

- Hở? Lời này là thế nào?

Lý Kỳ cười nói:

- Thổ ty, nghe thì giống như là rất lợi hại, nhưng thực tế chính là một chức quan tam phẩm, không có quan chức, không có bổng lộc, không có bất kỳ sự đảm bảo nào, bao gồm cả tính mạng của các ngươi, chỉ dựa vào cướp bóc, dựa vào trộm cắp, dựa vào sự dũng mãnh đề duy trì quyền lực của các ngươi. Nói một câu khó nghe chính là có bữa nay mà không có bữa sau, có hôm nay mà không có ngày mai. Một khi một ngày có thực lực không đủ, rất có khả năng sẽ gặp phải họa tiêu diệt, tin chắc rất nhiều bộ lạc biến mất đã cho các ngươi biết điểm này rồi.

Ta nghe nói tình hình giữa những bộ lạc này của các ngươi thường xuyên có sự ẩu đả lẫn nhau. Tên La Hổ đó đã từng tiêu diệt 3 bộ tộc nhỏ trong một năm. Nhưng ta không hiểu, các ngươi đánh đi đánh lại như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?

Là vì tiêu hao lẫn nhau sao?

Ngày xưa Kim quốc vẫn chưa lập quốc, cũng đã giống như các ngươi, các bộ lạc lớn nhỏ, từ năm này qua năm khác không phải ngươi đánh ta, thì chính là ta đánh ngươi. Nhưng đánh đi đánh lại, mọi lợi lộc đều để cho Liêu quốc chiếm lấy. Đổi lại cũng chỉ là Liêu quốc hết lần này tới lần khác lừa dối họ, ép họ, bóc lột họ, mãi cho tới khi Hoàn Nhan Thị lớn mạnh, thống nhất được toàn bộ tộc Nữ Chân. Lúc đó mới thay đổi được tình trạng này.

Các ngươi cũng tương tự như vậy. Hàng năm Nam Ngô đều gây chiến ở biên giới. Nhưng các ngươi chỉ có thể tự bảo vệ mình, căn bản không có khả năng phản kháng. Hơn nữa, ngày xưa Nam Ngô ở Ấp Châu cũng đã giết hại người dân địa phương, tiên bối của các ngươi đang làm gì? Họ đều là tự bảo vệ mình. Họ không dám làm con chim đầu đàn, chính là vì họ không đoàn kết, mới tạo ra cảnh giết hại lớn như vậy.

Hơn nữa, trong tình trạng các ngươi tự làm theo ý mình, người dân địa phương không những chịu phải sự bức hại, nhân khẩu giảm mạnh, đánh giặc thì chế người. Chút ít người Quảng Tây này đủ cho các ngươi đánh bao nhiêu năm? Cuộc sống từng ngày trôi đi khác nhau, cho dù không có người tới quấy nhiễu các ngươi, sớm muộn các ngươi cũng sẽ chết đói ở đây. Các ngươi chết rồi, đó là điều hẳn nhiên, nhưng người dân bị các ngươi liên lụy, họ vô tội.

Ta nói nhiều như vậy chỉ muốn cho các ngươi biết một đạo lý rất hiển nhiên, đó chính là thổ ty này không có tiền đồ. Các ngươi có thể sẽ bị mất bất kỳ lúc nào, không phải tầm nhìn hạn chế ở ngay trước mắt, dù ánh mắt có sâu rộng hơn, hiện nay các ngươi sẽ có một bước ngoặt mới, còn phải xem các ngươi có thể nắm được hay không.

Sau khi mọi người nghe xong đều thoáng suy nghĩ xem lời này của Lý Kỳ tuyệt đối không phải là chuyện giận gân. Chức thổ ty này của họ không có bất kỳ tiền đồ gì đáng nói tới, hơn nữa còn vô cùng xấu hổ. Nhưng, nếu ngươi muốn tự lập làm Vương giống tộc Nữ Chân, không nói ngươi có thể thống nhất được mọi người trong bộ lạc hay không, điều kiện địa phương cũng không thể ủng hộ các ngươi làm như vậy. Trước tiên, các ngươi có ít người như vậy, hơn nữa còn không đủ ngựa, nghèo chết đi được. Mà hiện giờ dù là Đại Tống, hay là Kim quốc cũng đều là thời kỳ đỉnh cao, đám người này của các ngươi vừa ra Quảng Tây toàn bộ đều phải khai báo rồi.

Ngày xưa Nông Trí Cao cũng binh hùng tướng mạnh, nhưng không ra khỏi Quảng Tây, Địch Thanh vừa tới đã lập tức đánh cho hồn siêu phách lạc rồi.

Triều đình nhà Tống không đánh các ngươi, không có nghĩa là không đánh lại được các ngươi.

Trước đây triều đình yếu đuối, quốc gia tích lũy lương thực yếu kém, không thể tính tới những chuyện này. Những thổ ty này các ngươi còn có thể tiêu diêu tự tại, thậm chí có thể lừa dối triều đình. Nhưng một khi vương triều Tống mạnh lên rồi, giường bên cạnh sao có thể để người khác ngủ được, chắc chắn sẽ tới thu phục các ngươi rồi. Đây là chuyện sớm muộn, tới khi đó các ngươi nên làm thế nào? Còn không phải là chỉ còn biết đầu hàng sao?

So với bị buộc phải đầu hàng, chi bằng cho mình chút sĩ diện, làm sớm một bước.

- Không biết bước ngoặt mà Xu Mật Sứ nói là gì?

Ninh Võ lại hỏi.

- Chính là chiêu binh lần này.

- Ngươi là muốn chúng ta đầu quân?

- Đúng vậy.

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Đây là con đường ra duy nhất của các ngươi, bỏ lỡ, sẽ không còn cơ hội nữa. Bởi vì từ nay về sau, ở đây sẽ chịu sự thống trị của luật pháp Đại Tống ta, bao gồm cả Nam Ngô.

Đương nhiên, đầu quân là chuyện ai cũng có thể làm được. Điều này cũng không có gì là ly kỳ. Sở dĩ ta nói các ngươi may mắn, đó chính là vì các ngươi một khi đã nhận được biên chế của triều đình, có thể đảm nhiệm chức quan võ tướng. Hơn nữa lập tức sẽ có vô số quân công đang chờ các ngươi, chỉ cần các ngươi lập được công, chắc chắn sẽ thăng quan tiến tước.

Ta muốn nhấn mạnh một điểm, đây chẳng qua là các ngươi bắt đầu may mắn, một khi tiêu diệt được Nam Ngô rồi, triều đình nhất định sẽ lấy tiền tài, nhân lực của Nam Ngô chấn hưng thế hệ Quảng Tây này.

Đây là một công trình lớn, cần mọi người đồng tâm hiệp lực mới có thể hoàn thành. Ta tin chắc các ngươi cũng có thể phát huy được tài năng của mình, cống hiến cho mảnh đất này. Mặc dù rất nhiều người trong số các ngươi cũng đã từng học khá ít, nhưng không sao, các ngươi hiểu mảnh đất này, người dân sinh sống ở đây, đó chính là ưu thế của các ngươi rồi. So với những nhân sỹ bụng đầy kinh luân đó, ta tin chắc các ngươi sinh sống trên mảnh đất này, nếu trong công trình vĩ đại này, các ngươi có những cống hiến kiệt xuất, tương lai sẽ vào đại điện làm thần, cũng không phải là điều không thể.

Thế đạo bây giờ đã khác, tranh đấu tàn nhẫn chỉ là nhất thời. Hàng ngày sống trên lưỡi đao, lẽ nào đây thực sự là điều mà các ngươi mong muốn? Cho dù các ngươi mong muốn, nhưng các ngươi không suy nghĩ tới thế hệ sau của các ngươi sao? Hôm nay ngươi giết người khác, một ngày nào đó sẽ bị người khác giết lại. Các ngươi nhắm mắt, buông tay rồi, thư thái thích ý, nhưng thế hệ sau của các ngươi biết làm thế nào?

Trên thế giới này có tiền mới là vương đạo. Ta biết trong số các ngươi có những người còn có chút tiền, nhưng các ngươi chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Tới Hàng Châu mà xem đi, người có tiền ở đó sống thế nào? Các ngươi sẽ thấy nửa đời trước của mình đã sống vô ích rồi.

Ta hứa với các ngươi, phàm là những người lập quân công, ta sẽ cho ruộng đất đầy đủ, để các ngươi coi như là bị chặt đứt hai chân hai tay cũng có thể sống an nhàn nửa phần đời còn lại. Hơn nữa, ân oán trước đây sẽ xóa bỏ, bởi vì pháp luật đối với mọi người đều là công bằng, giết người đền tội. Một môi trường phồn vinh an định, chính là điều mà ta kỳ vọng nhất đối với Quảng Tây.

Không thể không nói, mỗi lần diễn thuyết của Lý Kỳ đều đầy sức hấp dẫn.

Mặc kệ có bằng lòng hay không, lúc này trong đầu mọi người đều là bức tranh phồn vinh hương thịnh trong lời Lý Kỳ nói. Người dân an cư lạc nghiệp, họ sống ở khu nhà cao cấp, mà không phải là nhà trúc hẻo lánh, uống rượu ngon nhất thế giới mà không phải là rượu quê. Hưởng thụ món ngon nhất mà không phải chỉ là dùng hương vị dân dã nướng chín làm tiêu chuẩn. Ôm người phụ nữ đẹp nhất mà không phải lo lắng bị người khác báo thù, khi ngủ còn phải đặt dao ở bên gối.

Chúng ta cả ngày đánh giết rốt cuộc là vì cái gì?

Những người này không khỏi tự hỏi trong lòng.

Nhưng lời của Lý Kỳ thật sự có thể tin được sao? Ngộ nhỡ Lý Kỳ chỉ là muốn lợi dụng họ, chờ tới khi đánh xong, tác dụng của họ đã được phát huy hết rồi, ai có thể đảm bảo hắn có thể thực hiện lời hứa. Nếu hắn không thực hiện, chỉ dựa vào những thổ ty này của họ thì có thể làm được gì chứ?

Hơn nữa có được tất có mất. Mặc dù Lý Kỳ thực hiện lời hứa, họ cũng không thể tự do tự tại giống như bây giờ, muốn làm gì thì làm. Tới khi đó nhất định sẽ có rất nhiều khuôn phép hạn chế họ.

Giữa cái được và cái mất cùng với trách nhiệm, họ có chút do dự, ánh mặt của mỗi người đều bắt đầu đảo nhìn xung quanh.

Lý Kỳ muốn nói cũng đều đã nói tương đối rồi, ngồi trên ghế im lặng thưởng thức trà.

Lát sau, ánh mắt của họ không khỏi tập trung lên người Ninh Võ. Thời điểm này, họ cần một người dẫn đầu đi đàm phán với triều đình. Ninh Võ không nghi ngờ chính là đối tượng tốt nhất, chí ít ngoài y ra, thì không ai có thể thuyết phục được họ.

Ninh Võ trầm ngâm hồi lâu, trong lòng có chút đắn đo, liền nói:

- Xu Mật Sứ, chuyện này không phải là chuyện nhỏ, chúng ta cần phải thương lượng một chút.

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Đương nhiên, nếu các ngươi ngay cả nghĩ cũng không nghĩ mà đồng ý ngay, ta ngược lại sẽ nghi ngờ dụng tâm của các ngươi. Nhưng thời gian không còn nhiều nữa, ta chỉ có thể cho các ngươi thời gian 3 ngày.

- 3 ngày là đủ rồi.

- Vậy được, hôm nay tới đây thôi nhé.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<