Vay nóng Tinvay

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1203

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1203: Đêm tập kích Bạch Hổ trại
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Những thổ dân giống như La Hổ dù chưa đọc qua sách vở gì, nhưng cũng chính vì như vậy, họ càng trực tiếp hơn cả những nguỵ quân tử đó của Trung Nguyên, không thể chơi trò gì gọi là bằng mặt chứ không bằng lòng, chú ý vì lợi ích. Chỉ cần ngươi có thể mang lại lợi ích cho họ, thì ngươi chính là Thượng đế.

Nói một câu rất thật, tên Ngọc Tuấn Kiệt này ở Biện Lương chẳng qua là một thương nhân mà thôi. Hơn nữa còn chỉ là một thương nhân buôn bán nhỏ, không ai nhận ra, cũng không ai chú ý tới sự tồn tại của con người này. Nếu không phải y nhờ vào cây đại thụ Lý Kỳ này, thử hỏi ai còn có thể phản ứng đến y chứ.

Nhưng ở Quảng Tây rộng lớn này thì hoàn toàn khác. Trong mắt người dân ở đây, Ngọc gia này chính là người có tiền, thế lực cũng lớn. Ngọc gia nói một câu, cũng rất có phân lượng.

Điều này tuyệt đối là trong núi không có hổ, khỉ xưng đại vương!

Tên La Hổ này cảm giác lại không phải như vậy.

Nếu đều là khỉ, vậy thì địa vị đương nhiên là bình đẳng rồi.

Biết tin Ngọc Tuấn Kiệt tới, La Hổ dẫn theo đám người của gã đích thân ra ngoài nghênh tiếp, cho Ngọc Tuấn Kiệt chút thể diện. Tất cả những điều này đều là vì hiện giờ gã có việc cầu cạnh Ngọc Tuấn Kiệt.

Gã rất muốn có được mạng lưới của Ngọc Tuấn Kiệt ở Trung Nguyên.

Buôn bán người này dù là buôn bán không vốn, nhưng đối tượng buôn bán của La Hổ, là Nam Ngô nghèo đói đó. Cái giá này dù thế nào cũng không thể sánh được. Còn Ngọc Tuấn Kiệt dù chất lượng phụ nữ để buôn bán rõ ràng là còn kém hơn gã rất nhiều. Nhưng Ngọc Tuấn Kiệt lại bán cho những ông chủ lớn ở Trung Nguyên. Những ông chủ lớn đó đều không hề thiếu tiền. Cho nên giá tiền cũng tốt hơn gã gấp mấy lần.

Sự chênh lệch này quá lớn.

Điều này đổi lại là bất kỳ người nào đó đều khó mà chấp nhận được. La Hổ đối với Ngọc Tuấn Kiệt cũng vừa yêu vừa hận.

- Oa ha ha, Tuấn Kiệt chất nhi à.

Cùng với tiếng cười càn rỡ đó, La Hổ liền bước ra tới trước cốc.

Ngọc Tuấn Kiệt nhìn thấy La Hổ, trong mắt bất giác hiện lên ánh mắt cảnh giác. Nhưng cũng chính là ánh mắt chợt lóe lên, lập tức đổi thành vẻ mặt tươi cười, bước lên trước vái chào, nói:

- Cháu bái kiến La thúc thúc.

La Hổ liền nắm lấy tay Ngọc Tuấn Kiệt, cười ha hả nói:

- Thúc cháu ta cần gì phải hành đại lễ này. Đi đi đi, thúc cháu ta vào trong nhà nói chuyện.

Ngọc Tuấn Kiệt bình sinh hận nhất là sự nhiệt tình của La Hổ. Bởi vì y biết thằng nhãi La Hổ này bẩm sinh háo sắc. Ai biết trong tay gã sờ vào cái gì chứ? Điều này khiến cho y chẳng khác nào ăn phải ruồi nhặng. Cũng may y là thương nhân. Bản lĩnh lợi hại nhất của thương nhân chính là trong nụ cười có giấu đao, quan tâm hỏi:

- La thúc thúc, gần đây sức khỏe vẫn tốt chứ.

- Rất khỏe. Đúng rồi, phụ thân cháu khỏe chứ?

- Đa tạ La thúc thúc quan tâm, gia phụ tất cả đều khỏe cả.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Trong lúc hàn huyên, Ngọc Tuấn Kiệt cũng đã cùng La Hổ đi vào trong trướng của La Hổ.

Ngọc Tuấn Kiệt không vội ngồi xuống, mà liếc nhìn sang An Sử bên cạnh, chỉ thấy hai tay An Sử bê một hộp gỗ bước lên, mở hộp gỗ ra, từng chuỗi châu báu từ trong hộp tỏa sáng.

Khi thấy bên trong đặt từng chuỗi trân châu, hạt trân châu kích thước bằng quả táo đỏ thật sự khiến người ta mãn nhãn!

Những vùng đất này đều nghèo, cho nên họ thích nhất chính là vàng bạc châu báu. Bởi vì những thứ này đều có thể mang lại cho họ cảm giác an toàn. Đặc biệt là trân châu, quả thực chính là thứ mà họ thích nhất.

Kỳ thực số lễ vật này đối với Ngọc Tuấn Kiệt mà nói cũng vô cùng quan trọng. Nhưng y không sao hết, bởi vì y biết lát nữa có thể mang về, liền cười nói:

- Những chỗi trân châu này tổng cộng có bảy bảy bốn mươi chín hạt trân châu. Mỗi hạt trân châu đều có đã mời cao tăng Tướng Quốc Tự làm pháp sự rồi. Là cháu đích thân tới bái lễ vì để chúc thọ cho La thúc thúc.

Lại là trân châu, lại là cao tăng.

La Hổ vui mừng, liền nói:

- Ngọc Tuấn Kiệt cháu thật là có lòng. Kỳ thực cháu có thể tới đây La thúc thúc đã thấy rất vui rồi, không cần phải tốn kém như vậy chứ.

Thật đúng là dối trá! Ngọc Tuấn Kiệt thầm chửi một câu. Ngoài miệng vẫn cười nói:

- Đây chẳng qua chỉ là cháu món quà đầu tiên mà cháu muốn tặng La thúc thúc mà thôi.

Còn nữa sao?

La Hổ vô cùng chờ mong.

Chỉ nghe thấy Ngọc Tuấn Kiệt lại nói:

- Hai năm qua nhờ La Mông thúc thúc cũng đã giúp đỡ rất nhiều. Công việc làm ăn của cháu mới thuận buồm xuôi gió. Trên dưới Ngọc gia cháu đều vô cùng cảm tạ La thúc thúc, sớm đã muốn cảm tạ ân tình của La thúc thúc. Đúng lúc La thúc thúc đại thọ 40 tuổi, do đó cháu đã đi mua năm trăm thùng Thiên hạ vô song tặng cho La thúc thúc. Hiện giờ đang trên đường tới rồi, chắc chắn sẽ tới trước đại thọ của La thúc thúc.

Nói tới năm trăm thùng Thiên hạ vô song này, tay y không khỏi run lên.

La Quả nghe thấy thế mà sáng mắt lên, nói:

- Ây da, ta nghe nói Thiên hạ vô song này chính là loại rượu ngon nhất trên thế giới hiện nay.

Ngọc Tuấn Kiệt gật đầu, cười nói:

- Hữu hộ pháp nói đúng.

Bởi vì Thiên hạ vô song vô cùng quý, ở đây cách Biện Lương quá xa. Mà người dân ở đây lại quá nghèo. Cho nên Túy Tiên Cư không bán Thiên hạ vô song tới nơi này. Dù sao một chút ít như vậy, ngay cả chi phí vận chuyện cũng rất đắt đỏ. Nhiều lắm cũng chính là bán tới Đàm Châu là thôi, cũng chính là Trường Sa sau này. Trong khu vực phía nam, rất ít người đã từng nhìn thấy, thường thì chỉ có những vương thất như Quốc Vương Nam Ngô, Quốc Vương Đại Lý mới có may mắn được nếm thử.

La Hổ này có thể nói là nhân tài mới nổi, không có quan hệ gì với triều đình. Gã cũng không thích qua lại với triều đình. Cuộc đời này đều không có ra khỏi Quảng Tây, là thổ Hoàng đế điển hình.

Mà năm trăm thùng Thiên hạ vô song này cũng là Lý Kỳ sai người vận chuyển từ Quảng Châu tới. Quảng Châu có một cảng thương mại. Ở đó tích trữ không ít Thiên hạ vô song. Túy Tiên Cư ở đó cũng có mấy cửa hàng, năm trăm thùng Thiên hạ vô song thật sự là quá đơn giản.

La Mông bỗng nhiên lên tiếng:

- Thiên hạ vô song này ta cũng đã từng nghe nói, hình như chính là của tên Kinh tế sử đó sản xuất ra đấy.

Ngọc Tuấn Kiệt gật đầu nói:

- Tả hộ pháp nói phải ạ. Thiên hạ vô song này chính là của vị Kim Đao Trù Vương đó sản xuất ra. Kim Đao Trù Vương này cũng chính là Kinh tế sử. Nghe nói loại rượu này vừa ra đời, lập tức được trưng làm ngự tửu. Hiện giờ bán tới vùng xa nhất là Tây Vực. Nhưng, những người đã từng thưởng thức qua, không ai là không hết lời tán thưởng.

La Hổ nghe mà sắc mặt có chút quái dị, nói:

- Loại rượu này thực sự là ngon như vậy sao?

Ngọc Tuấn Kiệt nói:

- Có lẽ còn ngơn hơn trong tưởng tượng của La thúc thúc.

- Thật sao?

La Hổ trầm ngâm một hồi, bỗng nhiên nói:

- Ngọc Tuấn Kiệt, cháu đừng cứ mãi đứng đó nữa, mau ngồi xuống đi.

- Đa tạ!

*****

Chờ cho Ngọc Tuấn Kiệt ngồi xuống, La Hổ lại khoát tay, một thiếu nữ lập tức mang sợi dây truyền trân châu đó đi ra.

La Hổ cười hỏi:

- Tuấn Kiệt, cháu có lẽ là rất hiểu về tên Kinh tế sử đó đấy chứ?

Trong lòng Ngọc Tuấn Kiệt đương nhiên là hiểu La Hổ vì sao lại hỏi câu này rồi, liền nửa vờ nửa thật nói:

- Cháu đã từng tới kinh thành rồi, có may mắn được gặp Kinh tế sử một lần, cũng có chút làm ăn với Túy Tiên Cư của hắn. Loại rượu này cũng là cháu nhờ vào quan hệ mới mua được. Nếu không phải trước đó đã có dự tính, nếu không căn bản không thể mua được nhiều như vậy.

La Hổ lại hỏi:

- Vậy vị Kinh tế sử này thật sự là lợi hại như trong truyền thuyết sao?

Ngọc Tuấn Kiệt lắc đầu nói:

- Cháu chỉ biết vị Kinh tế sử này chính là xuất thân từ đầu bếp, sau đó làm kinh doanh kiếm được khoản tiền lớn. Lại vì được Thái Thái sư trong triều yêu quý, vào triều làm quan, một bước lên mây, là một nhân vật khó lường.

- Khó lường?

La Hổ khinh thường nói:

- Chớ không phải người này còn có ba đầu sáu tay sao?

- Cũng không phải như vậy.

Ngọc Tuấn Kiệt nói:

- Chẳng qua chỉ là vị Kinh tế sử này làm kinh doanh quả thực lợi hại. Hơn nữa nghe nói hắn thích nhất chính là tiền. Rất nhiều người đều nói hắn là người buôn bán bẩm sinh.

- Thích tiền nhất?

La Hổ bật cười ha hả, miệt thị nói:

- Ta nói người này cũng thường như vậy thôi sao? Có lẽ lại là một tham quan. Loại quan này ta gặp cũng nhiều rồi, không có bản lĩnh gì, không cần phải quan tâm tới hắn nữa.

Đám người La Quả cũng lần lượt bật cười, trên mặt vẫn hiện lên nụ cười khinh miệt.

Những người thô lỗ các ngươi, đại nạn tới đầu cũng không biết. Ngọc Tuấn Kiệt biết nên hỏi:

- La thúc thúc sao lại nói như vậy?

- Ồ ... không sao, không sao.

La Hổ bật cười ha hả mấy tiếng, trong lòng còn có chút lo lắng cũng biến mất hầu như không còn gì nữa. Bởi vì ấn tượng của gã đối với triều Tống, còn dừng lại ở thời kỳ Tống Huy Tông. Trong tiềm thức của gã, quan lại triều Tống đều là yếu đuối vô năng. Khó lường nhất cũng chính là Địch Thanh đó. Nhưng mặc dù Địch Thanh tới đây cũng không có bao nhiêu người nể mặt ông ta. Càng huống hồ một tên đầu bếp thích tiền. Khoát tay một cái, nói:

- Còn không mau rót rượu cho Ngọc công tử.

- Vâng.

Chỉ thấy một cặp thiếu nữ song sinh khoảng chừng 18 – 19 tuổi tiến lên phía trước, ăn mặc vô cùng gợi cảm, để lộ bộ ngực trắng như tuyết. Trong tay một người bê đĩa hoa quả. Một người bê vò rượu và ly rượu.

Ngọc Tuấn Kiệt không khỏi liếc nhìn hai người, dù sao y cũng là một người đàn ông mà. Mặc dù có chút hấp dẫn, nhưng y vẫn từ chối. Tuy nhiên y cũng không thể đè nén được con tim của mình.

La Hổ đều thấy được trong mắt y, liền bật cười ha hả nói:

- Ngọc Tuấn Kiệt, cháu thấy cặp song sinh này thế nào?

Ngọc Tuấn Kiệt sững người, bừng tỉnh lại, biết La Hổ lại đang muốn nhắc lại chuyện xưa. Nhưng lúc này y lại rất thoải mái, không có chút áp lực nào, gật đầu cười nói:

- Phụ nữ bên cạnh La thúc thúc ai cũng không phải là đẹp trong thiên hạ!

La Hổ bật cười ha hả, nói:

- Không phải ta khoe khoang, phụ nữ trong tay ta còn đẹp hơn những người phụ nữ mà ngươi mua từ Nam Ngô về rất nhiều.

- Điều này cháu biết.

La Hổ liền sầm mặt lại, giả như không vui nói:

- Vậy vì sao ngươi lại từ chối hợp tác với ta? Nếu chúng ta hợp tác, ngươi chẳng phải còn kiếm được nhiều tiền hơn sao?

Ngọc Tuấn Kiệt thở dài, nói:

- Tâm ý của La thúc thúc, cháu sao lại không hiểu chứ? Chỉ là chuyện này không thể được. Nếu không cẩn thận, có sẽ còn rước họa diệt thân.

La Hổ liền nói:

- Cái gì mà không thể được? Ở đây, chuyện này lẽ nào ngươi còn ít thấy sao? Cho dù là không thể sơ suất được, cũng không cần ngươi đi làm, ngươi chỉ việc bán, tiền thì mọi người cùng kiếm. Những chuyện bẩn thỉu này, một mình La thúc thúc làm là được rồi. Điều này lẽ nào còn không được sao?

Cũng được, dù sao ngươi cũng sắp chết rồi, ta có hứa hay không cũng không quan trọng nữa. Ngọc Tuấn Kiệt làm ra vẻ trầm ngâm một hồi, nói:

- Không giấu gì La thúc thúc, kỳ thực ở Hàng Châu có rất nhiều tửu lầu, hy vọng cháu có thể tìm được nhiều phụ nữ đẹp tới đó. Về phần giá cả thì không thành vấn đề.

La Hổ nghe thấy thế liền vui mừng nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, ta là nói những người giàu có đó ở Trung Nguyên không phải là kẻ mù. Ngươi cũng không xem xem ngươi bán đi đều là những người phụ nữ thế nào, gày như khỉ, nhìn mà khiến người ta chán ngán. Hiền điệt à, người Trung Nguyên không phải có câu nói nên tận dụng thời cơ sao? Nếu chúng ta hợp tác, chắc chắn sẽ kiếm được khoản tiền lớn.

Ngọc Tuấn Kiệt lại "giãy dụa" một hồi, nói:

- La thúc thúc, chuyện này trong mắt thúc có lẽ chính là chuyện của một câu nói. Nhưng đối với Ngọc gia chúng cháu mà nói, đó không phải là chuyện nhỏ. Cháu tạm thời không thể hứa được với thúc. Nhưng sau khi cháu về nhà, nhất định sẽ bàn bạc với gia phụ một chút, cố gắng trả lời La thúc thúc sớm hơn.

La Hổ nghe thấy Ngọc Tuấn Kiệt cuối cùng cũng đã chịu nhả ra rồi, vui mừng ra mặt. Gã cũng biết chuyện này không thể nóng vội được. Gã liền bật cười ha hả nói:

- Được được được, ta chờ câu trả lời của ngươi. Về phần hai người con gái này thì tặng cho ngươi đấy.

Ngọc Tuấn Kiệt biết phụ nữ đối với La Hổ mà nói, có lẽ chẳng có chút giá trị bằng một tấm da thú, cũng không khách khí, vuốt cằm nói:

- Vậy tiểu điệt đa tạ La thúc thúc rồi.

Niềm vui trên mặt rất nhạt, bởi vì chuyện này nếu Lý Kỳ nhúng tay vào, vậy thì tất cả mọi thứ, hắn đều không dám lấy.

.......

Trong nháy mắt, đại thọ của La Hổ cũng đã tới.

Đúng như trong dự tính của La Mông, Tộc trưởng, Động chủ, Cốc chủ của những bộ lạc nhỏ đó đều lần lượt đích thân tới chúc thọ La Hổ. Mà trong 18 bộ tộc lớn mấy người được mời tới, Tộc trưởng đều không tới, mà sai những trưởng lão hoặc con trai trong tộc tới. Nhưng đều chuẩn bị hậu lễ.

Điều này cũng đã đủ nể mặt rồi, hiển nhiên những bộ tộc này cũng không muốn đắc tội với La Hổ. Dù sao thế lực của Bạch Hổ trại ở đây cũng có thể nói là một một dãy núi nhỏ.

La Hổ đương nhiên hiểu được tâm tư của những người này, biết họ vẫn đang sợ mình, cũng không muốn trách tội họ, quà tới là được rồi, chiêu đãi vô cùng chu đáo. Gã còn thể hiện thực lực của mình trước mặt những người này.

Còn năm trăm thùng Thiên hạ vô song của Ngọc Tuấn Kiệt chuẩn bị cũng đã tới đêm qua rồi. La Hổ lập tức mở ra hai thùng thưởng thức. Kẻ quê mùa này chưa từng đi ra thế giới bên ngoài, cảm thấy loại rượu này thật sự là rất ngon, chuẩn bị tối mai sẽ cùng các huynh đệ thưởng thức Thiên hạ vô song này. Để cho những tộc người chưa từng ra thế giới bên ngoài như gã, từ từ hưởng thụ cuộc sống.

Mặc dù La Hổ tàn bạo, độc ác, âm hiểm. Nhưng gã tuyệt không ngu xuẩn, hơn nữa gã còn rất biết lung lạc lòng người. Đồ ngon đều cùng các huynh đệ thưởng thức, nếu không gã cũng không thể phát triển nhanh như vậy được.

May mà Lý Kỳ đã chuẩn bị 10 thùng không thả thuốc mê rồi. Một là đề phòng La Hổ uống nhanh. Hai cũng là vì đám người Ngọc Tuấn Kiệt mà chuẩn bị, bên ngoài thùng đều có ký hiệu.

Mà ba trăm người hầu áp tải Thiên hạ vô song, La Hổ nghe nói là người của Ngọc Tuấn Kiệt, liền cho người tiếp đãi tốt. Bởi vì Ngọc Tuấn Kiệt lúc này đối với gã mà nói chính là một ván cầu phát đại tài, không thể chậm trễ được.

Tất cả mọi việc đều phát triển theo dự tính của Lý Kỳ.

Ngày đại thọ của La Hổ.

Bạch Hổ trại giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt.

Mắt xích đầu tiên chính là tế thiên, dân tộc thiểu số này thì vô cùng tin tưởng vào thần minh.

Khâu thứ hai này chính là chủ nhân của Bạch Hổ trại cúng bái ... La Hổ.

Đầu tiên chính là người toàn trại sẽ kính dâng những thứ tốt nhất trong nhà mình lên cho La Hổ.

Đó chính là sự đãi ngộ của Hoàng đế!

Tiếp theo chính là một đám tế ti, lần lượt thổi phồng La Hổ lên. Họ nói La Hổ là Thượng đế cử xuống để giải cứu cho họ, nói La Hổ chính là thần, lại nói tộc người họ có lẽ tương thân tương ái. Dù sao những lời này, mục đích chính là giúp La Hổ lung lạc lòng người, cũng tương tự như những giáo nghĩa đó tổ chức tà giáo.

Nhưng theo phong tục tập quán, buổi trưa họ chỉ có thể ăn ngũ cốc hoa màu, cũng chính là ăn chay. Buổi tối đó mới là tiệc chính.

......

Trên một ngọn núi lớn ở phía bắc Bạch Hổ trại, đang mai phục hơn hai ngìn người, ai nấy đều mặc áo màu xanh, trên mặt vẽ loạn lên. Duy có một người mặc áo khôi giáp màu đen.

- Không phải chỉ là cái sinh nhật thôi sao, phải phô trương lớn như vậy, thật là xem mình là Quốc Vương rồi.

Chỉ thấy một người cầm thiên lý nhãn lên, nhìn về phía Bạch Hổ trại xa xa, miệng còn khinh thường lẩm bẩm, bỗng nhiên, y lại quay đầu lại kêu lên:

- Tướng quân ....

- Hô ...!

Đáp lại lời của y chính là một những tiếng ngáy.

Chỉ thấy Dương Tái Hưng ôm trường thương, dựa vào gốc cây lớn ngủ ngon lành.

Kẻ thù trước mặt này có lẽ là mạnh hơn họ mấy lần. Hơn nữa còn chiếm được thiên thời địa lợi. Nếu năm trăm thùng Thiên hạ vô song đó không phát huy được tác dụng, vậy họ chỉ còn cách đâm lao phải theo lao mà thôi. Thậm chí có khả năng toàn bộ giao ở đây. Mặc dù những người này đều là binh lính của Thần Cơ doanh, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có chút căng thẳng.

Cho dù ngươi không căng thẳng, ngươi cũng không thể ngủ ngon như vậy được. Tốt xấu vì ngươi cũng là chủ tướng đấy.

Người đó thấy mà dở khóc dở cười.

Bỗng nhiên có một người tới nói:

- Ngươi đừng có quấy rầy tướng quân, ngươi không phải là làm lính của tướng quân ngày đầu tiên sao? Tướng quân ngoài đánh trận giết người ra, chỉ có ham ngủ thôi. Chờ tới giờ sẽ gọi người dậy đi.

Người trước nói:

- Ta nào dám trách tướng quân. Ta chỉ là cảm thấy có chút xấu hổ, cùng tướng quân đánh nhiều trận như vậy, trong lòng còn có chút căng thẳng, không biết khi nào ta mới có thể đạt được tới cảnh giới này của tướng quân. Cho dù ở hoàn cảnh nào, môi trường nào cũng đều ngủ ngon lành như vậy, đánh một trận, mấy ngày mấy đêm không ngủ, còn có thể long tinh hổ mãnh.

- Chuyện này ngươi cũng đừng nghĩ nhiều làm gì, mau đi nghỉ ngơi chút đi, ở đây đã có ta rồi.

Trong lúc bất tri bất giác, mặt trời đã ngả về tây.

- Tướng quân, tướng quân, sắp tới giờ rồi.

Tên phó quan đó đi tới bên cạnh Dương Tái Hưng, khẽ gọi.

- Ừ ... a ...!

Dương Tái Hưng từ từ mở mắt, đứng lên, ngáp dài vài cái, lại vươn vai, vặn cổ mấy cái, nhìn về hướng tây, sau đó quay lại nói:

- Trong Bạch Hổ trại tình hình thế nào?

Tên phó quan đó nhìn mà mồ hôi vã ra đầm đìa, lão đây chính là đi giết ngươi, hay là đi tham gia yến tiệc đấy? Ngoài miệng thì cung kính trả lời:

- Hình như là yến tiếc này sắp bắt đầu rồi.

Dương Tái Hưng quay lại nhìn, cầm mũ giáp chụp lên đầu, chỉ thấy phía dưới chiếc mặt nạ đen đó lộ ra cặp mắt đầy sát khí và và còn có chút buồn ngủ. Trường thương to lớn trên vai, ngáp dài nói:

- Xuất phát.

*****

Thịnh cực tất suy.

Đã có vô số người hưởng ứng với quy luật này rồi.

Khi một con người hoặc một quốc gia đạt tới đỉnh cao, vậy thì tiếp theo nhất định sẽ đi xuống sườn dốc.

Đây là điều không thể né tránh được.

Nhưng nếu muốn duy trì đỉnh cao của mình, vậy thì phải làm được một điểm, chính là nhận rõ bản thân mình.

La Hổ rõ ràng không phải là loại người này, mấy năm nay gã ở Quảng Tây này đã đạt được vô số thành tích đáng kiêu ngạo, trở thành đại thổ ty, vượt qua cả Ninh Thị Khâm Châu. Mặc dù là Nam Ngô và triều đình Tống cũng phải nể gãtới ba phần rồi. Hơn nữa gã cũng mới chỉ có 40 tuổi mà thôi, chính là độ tuổi tài hoa nhất của một người đàn ông.

Tất cả những điều này đã khiến cho gã tự tin một cách thái quá.

Sau khi đón nhận mọi người quỳ lạy, La Hổ vô cùng vui mừng, sớm đã để chuyện của Lý Kỳ sang một bên rồi.

Lần mừng thọ này ở Quảng Châu cũng có thể xem như là chưa từng có, cũng sánh ngang với Nam Ngô Vương rồi.

La Hổ có tiền, lại cộng thêm Lý Kỳ kích thích như vậy, gã chính là muốn để cho những vị khách này thấy được thực lực của mình, lấy thứ đồ tốt nhất của mình ra khoản đãi những vị khách này, rượu ngon món ngon, phụ nữ vô số, vô cùng xa hoa.

Đặc biệt là món Thiên hạ vô song của Ngọc Tuấn Kiệt tặng lần này. Bởi vì người của những địa phương này về cơ bản đều chưa từng uống qua loại rượu này. Mà La Hổ bỗng nhiên lấy ra năm trăm thùng, hơn nữa, gã cũng không có cất giấu, tất cả đều lấy ra chung vui với mọi người. Điều này quả thực là cũng có mặt mũi rồi.

Lực lượng vũ trang của nơi này khác với quân chính quy, không phải ở trang bị, không phải ở khả năng tác chiến, mà là ở tính kỷ luật. Binh lính của những bộ lạc này căn bản không có tính kỷ luật gì, cũng không hiểu cái gì gọi là kỷ luật. Người tù trưởng đại thọ này, họ đương nhiên không thể có bất kỳ băn khoăn nào, uống đến chết là đúng rồi. Chí ít cũng phải uống đủ mới tính tiếp.

Mà làm một tù trưởng mà nói, ngươi nhất định cho phép các huynh đệ hưởng thụ đủ, nếu không ai còn bán mạng cho ngươi nữa.

Chính là mối quan hệ này mới khiến Lý Kỳ có cơ hội.

Ba trăm "người hầu" áp tải Thiên hạ vô song đó, La Hổ cũng tiếp đãi rượu ngon thịt ngon, cho họ tư cách dự tiệc. Điều này đều là đang nể mặt Ngọc Tuấn Kiệt.

Còn những "người hầu" này lại không có tham lam rượu ngon gái đẹp, mà nâng thùng rượu lên đi khắp nơi rót rượu cho người ta, mời rượu. Ngươi phải quan sát kỹ, kỳ thực họ đều được phân công đấy, bảo đảm ai cũng đều được uống Thiên hạ vô song này.

Tuy nhiên, La Hổ căn bản không ngờ, tai họa lại sắp giáng xuống đầu.

.......

- Tướng quân, trên ba dường phía trước Bạch Hổ trại, tổng cộng có ba nhà trọ. Đây xem như là nhà trọ, nhưng theo quan sát của chúng ta, đây có lẽ là trạm canh gác của La Hổ đặt ở đây.

Dương Tái Hưng đưa mắt nhìn, nói:

- Bao nhiêu người?

- Khoảng chừng có năm sáu người một nhà trọ.

- Cử ba tiểu đội đi, cẩn thận chút, đừng làm kinh động tới người trong trại.

- Vâng.

.......

- Ôi, họ đang uống rượu hưởng lạc trong trại, mấy người chúng ta lại canh gác ở đây, còn mỗi người một vò rượu, thật là không công bằng.

- Nói sai rồi, tả hộ pháp này quả thực là quá cẩn thận, cái gì không thái bình, ta thấy quá là thái bình rồi. Ở đây còn có ai dám tới Bạch Hổ trại chúng ta chứ?

Chỉ thấy trong một nhà trọ bên trái đường Bạch Hổ trại có hai người đi ra. Hai người này vừa buồn bực vừa đi tới bên trái trái của căn nhà, cởi quần chuẩn bị đi tiểu tiện.

Nhưng nước tiểu mới ra được một nửa, đang lúc sảng khoái, hai bên trái phải đám cỏ bỗng nhiên có hai bóng đen lao ra.

Hai người này đều không kịp phản ứng gì đã bị té nhào xuống đất rồi, một bàn tay lớn liền bịt chặt lấy miệng họ.

Nghe thấy vang lên một tiếng "xoẹt".

Chỉ thấy hai người đó bị co quắp, không có động tĩnh gì nữa, duy chỉ có mắt còn trợn trừng lên, nỗi khiếp sợ trong đó dường như đã được định dạng hoàn chỉnh rồi.

Hai bóng đen đó lập tức rút con dao từ tim ra, lại kéo hai thi thể này vào trong bụi cỏ.

Trong nhà trọ.

Chỉ thấy có ba người ngồi bên bàn, trên bàn còn đặt một đĩa thịt lợn rừng nướng, bóng loáng đã bị ăn mất phân nửa rồi.

- Nào nào nào, cạn, cạn.

- Ta nói này lão ngũ, ngươi đừng uống vội như vậy, đêm nay còn rất dài, chút rượu này của chúng ta nên tiết kiệm chút.

- Ngươi sợ gì chứ? Lão nhị đã đi vào trong trại xách rượu rồi.

- Lẽ nào ngươi đã quên rồi, Tả hộ pháp có lẽ chỉ cho chúng ta uống nhiều như vậy thôi.

- Chỉ dựa vào tửu lượng của mấy chúng ta, thêm 7, 8 vò nữa cũng không say nổi đâu. Huống hồ Tả hộ pháp hiện giờ nói không chừng cũng đang ôm người đẹp âu yếm rồi, nào có rảnh mà đi quan tâm tới chúng ta, cạn, cạn.

Ba người uống một hơi cạn.

Một người lại nói:

- Ôi, lão tam, lão tứ này ra ngoài đi đái mà lâu như vậy à!

- Đúng rồi, sao họ vẫn còn chưa về chứ.

- Lão ngũ, ngươi ra xem xem.

- Vâng.

Chỉ thấy người đó tuổi tác còn khá trẻ, đứng lên, bước ra ngoài, nhìn xung quanh, gọi lớn:

- Lão tam, lão tứ.

Lời này vừa dứt, một bàn tay từ phía sau đưa ra, bịt chặt lấy mồm y, một con dao xiên thẳng vào tim y.

Hai người trong phòng nghe thấy tiếng kêu la nhưng lại dừng lại, không khỏi nhìn nhau. Thoáng chốc, hai mũi tên sắc lạnh từ bên ngoài nhà bắn vào, tất cả đều trúng tâm mi mệnh trung. Hai người này ngay cả tiếng kêu cũng không kêu lên được, liền gục xuống.

- Các ngươi là cái gì ...!

Bỗng nhiên, bên phải nhà có một người chạy tới kêu lên, dọa đám ngwofi này sợ vã mồ hôi.

Nhưng lời này còn chưa nói xong, giọng nói này đã dừng lại rồi.

Mấy người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông cao hai mét, mặc áo giáp đen, đang ôm một thi thể trong lòng, càng khiến người ta kinh hãi là trong miệng thi thể đó vẫn còn ngậm một con dao găm.

Dương Tái Hưng rút con dao găm trong miệng người đó ra, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn, giống như là vô cùng bất mãn với họ.

Những người đó làm sao dám nhiều lời, liền mang thi thể mang đi giấu.

Lúc này, một người chạy tới, nói nhỏ:

- Tướng quân, toàn bộ đều đã giải quyết xong rồi.

Dương Tái Hưng nói:

- Tập hợp các huynh đệ lại, một khi bên trong phát ra tín hiệu, lập tức tấn công vào.

- Tuân mệnh.

.....

Trong Bạch Hổ trại.

Một người ôm một thùng rượu ngon, thân người lắc lư, giống như là sắp say rượu rồi vậy. Nhưng đôi kẻ trộm thì lại đung đưa khắp nơi, nào có chút men say nào.

- Ôi, thời gian không còn nhiều nữa.

Bỗng nhiên có một người chạy tới. Khi chạy qua người đó, nói nhỏ.

Trong đám người, mấy người nháy mắt với nhau, đồng thời lắc lư đi ra phía cửa trại.

- Ây ây ây, mấy vị huynh đệ, đừng có đứng đây mãi thế, nào nào nào, uống vài bát đi.

- Đúng vậy, uống một bát là giải ngay cơn khát.

Trước cửa Bạch Hổ trại, bỗng nhiên có mấy gã say rượu, lắc lư đi về phía sáu người gác cổng đó.

Mấy người gác cổng đó ngửi thấy mùi rượu thơm, nuốt nước bọt ừng ực, cười nói:

- Ý tốt của huynh đệ, chúng ta đều nhận rồi, nhưng bây giờ chúng ta không thể uống rượu được.

- Cẩn thận, cẩn thận.

Bỗng niên mấy gã say rượu đó đồng thời ngã xuống trước mặt mấy người đó.

Mấy tên tiểu tốt trông cửa đó theo bản năng đỡ lấy họ.

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!

*****

Thoáng chốc, mấy con dao găm đã đâm vào ngực họ.

Chỉ thấy hai mắt họ trợn trừng lên, không thể tin nổi nhìn người bên cạnh, chỉ thấy mấy gã say rượu đó khóe miệng còn nở nụ cười lạnh, trong tay vừa chuyển, lại nghe thấy mấy tiếng trầm đục.

Mấy gã say rượu không vội buông tay, mà dìu họ, kéo để sang một bên, chỉ thấy một người men theo cửa trèo nhanh lên. Hóa ra trên hòn đá đó trên cửa này còn có một tòa tháp canh, nhưng hiện tại người đó bên trong căn bản không nhìn thấy bên ngoài, vẫn luôn xem cảnh đó trong trại, thần mắt lộ rõ vẻ ngưỡng mộ, còn lẩm bẩm nói chuyện một mình. Y nói:

- Những người này các ngươi ăn ngon uống ngon, bố mày phải đứng trên này ....

Lời này còn chưa nói hết, chỉ thấy giữ cổ mình có cảm giác mát lạnh, máu tươi phun ra, ngay cả người tới là người hay là quỷ cũng không nhìn rõ đã ôm theo sự ngưỡng mộ, đố kỵ rời khỏi thế giới này rồi.

- Các ngươi đang làm cái gì thế?

Bỗng nghe thấy một người hét lên.

Mấy người liền quay người lại nhìn, chỉ thấy một người đứng phía xa chỉ bọn họ, phía sau đã ướt đẫm rồi.

- Ây da, mau ... mau ...

Người đó thấy tình hình bất thường, liền muốn kêu lên, bỗng cảm thấy đầu mình quay cuồng, giãy dụa vài cái, bùm một cái, ngã nhào xuống đất.

Mấy gã "say rượu" trước cửa đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng khẩu khí này vẫn chưa xong, lại có một người đi như bay tới, la hét nói:

- Ngã, ngã, đều ngã rồi.

Người đó trong tháp canh nghe thấy thế, liền cầm bó đuốc xuống, vũ động điên cuồng với kẻ điên bên ngoài.

Cùng lúc đó, mấy gã say rượu liền tìm chìa khóa mở cửa chính.

Dương Tái Hưng đã mai phục sẵn ở bên ngoài trài, thấy cây đuốc đó, liền vung tay lên nói:

- Lên.

Chỉ thấy hơn hai nghìn người như bầy kiến vỡ tổ, ùn ùn tiến vào. Lúc này Bạch Hổ trại là mở rộng môn hộ. Đám người Dương Tái Hưng đi vào trong trại vô cùng thuận lợi.

Bùm! Bùm!

Trong trại chỉ nghe thấy tiếng ngã xuống đất.

- Ha ha, các ngươi mau nhìn xem, họ đều say hết cả rồi.

Chỉ thấy chưa tới hai người may mắn uống Thiên hạ vô song, ôm nhau, mắt đỏ tía tai, nhìn từng người từng người ngã xuống đất, không những không hề có chút cảm giác nào mà còn bật cười ha hả. Mặc dù họ không uống Thiên hạ vô song, nhưng rượu cũng không hề uống ít.

- Không xong rồi ... trúng kế rồi!

Trong lúc yến tiệc, La Mông thân là Tả hộ pháp thấy các huynh đệ ngã nhào xuống đất, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ. Mặc dù y uống không nhiều, nhưng cũng đã uống mấy bát rồi, cơ thể lảo đảo, bùm một tiếng, ngồi phịch xuống đất. Y cố gắng không để mình bị ngã, thở gấp nói:

- Người đâu, mau người đâu.

Tiếc là giọng y rất uể oải.

Bỗng nhiên, trước ngực y lòi ra một đầu mũi đao.

Y cúi đầu xuống nhìn, lại chậm rãi quay đầu, thấy lại là một nụ cười rạng rỡ vô cùng, sau đó liền ngã nhào xuống đất.

Ngọc Tuấn Kiệt nằm dưới đất giả say lén mở mắt ra nhìn, đúng lúc nhìn thấy La Mông đã ngã rồi, liền liếc nhìn xung quanh vài cái, thấy hiện trường náo nhiệt vừa rồi, đã hoàn toàn yên tĩnh trở lại. Còn tộc người Bạch Hổ trại đều nằm ngổn ngang trên đất, trong lòng khẽ thở dài, tự nhủ nhiệm vụ của mình xem như đã hoàn thành rồi. Tiếp theo không phải là việc của mình nữa rồi. Không không không, tất cả những chuyện này đều không phải chuyện của mình, mình bây giờ đã u mê rồi, u mê thực sự rồi.

Bá bá!

Ba trăm "người hầu" đó thấy tình hình cũng đã tạm ổn rồi, đồng thời rút dao găm ra, chỉ cần còn đứng thì nhất loạt chém cho ngã xuống đất.

- Các huynh đệ, giết cho ta!

Thoáng chốc, tiếng chém giết vang lên.

- Không xong rồi, kẻ địch tới rồi.

- Kẻ địch tới rồi.

Trong Bạch Hổ trại này dù sao cũng vẫn còn có mấy nghìn người nữa, và không phải ai cũng đều uống Thiên hạ vô song, còn có không ít người xem như vẫn còn tỉnh táo. Chỉ thấy bóng người kéo tới ùn ùn người cửa, tiếng chém giết vang trời, liền sợ hãi tỉnh lại, lần lượt kêu lên.

Vừa rồi vẫn là một Bạch Hổ trại ca múa hát tưng bừng, thoáng chốc đã biến thành cảnh đao kiếm vô tình rồi.

Chỉ thấy sau lưng Dương Tái Hưng đeo một trường thương, đầu tàu gương mẫu, lật đật chạy tới.

- Tướng quân, La Hổ ở đây.

Một người bỗng nhiên hô lên.

- Mau bảo vệ tù trưởng!

Dương Tái Hưng lập tức chạy về phía La Hổ. Có mấy người dũng cảm còn giơ đao lên đánh về phía y.

Chỉ thấy một bóng người từ trong trại xoay chuyển một vòng, thoáng chốc mấy người đó đều nằm lăn ra.

- Giết!

Ba nghìn binh lính Thần Cơ doanh này như mãnh hổ đứng lên đánh thẳng về phía kẻ địch.

Sưu sưu sưu!

Lính bắn cung phía sau, dựa vào nỏ tấn công, trong lúc chạy không ngừng bắn trộm. Tên bắn rợp trời rơi xuống, chỉ nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết.

Hai chân Ngọc Tuấn Kiệt run rẩy, trong lòng không kìm nổi mà mắng chửi, đám người vũ phu các ngươi đừng có bắn loạn lên.

Mặc dù dừng ngay trước mắt, vẫn là nhân số của Bạch Hổ trại chiếm ưu thế, nhưng họ không hề có sự chuẩn bị. Hơn nữa đầu lại đang mơ hồ, phản công lại Dương Tái Hưng chẳng được bao lâu. Nghỉ ngơi 1 ngày, vừa mới ra trận đã đánh lui được họ, căn bản không có sức đánh trả lại.

- Dừng tay lại cho ta.

Nghe thấy tiếng hét này, như tiếng sét giữa trời quang, mọi người không khỏi quay lại nhìn, chỉ thấy Dương Tái Hưng giơ trường thương lên, một cước đáp chiếc bàn lên đầu La Hổ, lạnh lùng quay đầu thương lên chỉ thẳng vào cổ La Hổ.

Tên La Hổ này là thọ tinh, uống đương nhiên là người uống nhiều nhất rồi. Dù xảy ra động tĩnh lớn như vậy, gã vẫn ngủ ngon lành.

Không chỉ như vậy, toàn bộ yến tiệc đều đã bị người của Dương Tái Hưng khống chế rồi.

Những tộc người đó của La Hổ thấy tù trưởng và trưởng lão liên can, hộ pháp đều bị người ta bắt lấy rồi, thấy vị tướng quân mặc áo giáp đen đó giống như thiên thần hạ phàm, men say và ý chí chiến đầu đồng thời biến mất. Thế này thì còn đánh gì nữa? Lần lượt buông bỏ vũ khí đầu hàng.

- Quỳ xuống!

- Quỳ xuống!

....

Các binh lính của Thần Cơ doanh lập tức bước lên, bao quanh những đoàn tù binh đó, giơ cung nỏ lên nhắm thẳng vào phía họ.

Dương Tái Hưng lạnh lùng quét ánh mắt nhìn hiện trường đã bị khống chế, bỗng nhiên bước vào trong nhà. Không bao lâu sau, chỉ thấy tay trái y nâng lên một vò rượu đầu, tay phải cầm một chiếc rìu lớn đập vỡ.

Chiếc rìu này chính là vũ khí của La Hổ.

Dương Tái Hưng đá một cước, La Hổ lật ngửa người lên. Dương Tái Hưng lại giơ vò rượu lên đập thẳng vào mặt La Hổ.

Cạch cạch cạch!

Không thể không nói, thuốc mê Ngọc Diện Phi Hồ đó quả là thuần khiết vô cùng. Binh sỹ chỉ dùng một chút ít thuốc mê đã lăn ra như vậy rồi. Vò rượu ngon này cũng sắp cạn tới đáy rồi, La Hổ mới dần tỉnh lại từ giấc ngủ say, nheo mắt, lấy tay vuốt mặt, từ từ mở mắt. Đập vào mí mắt là bộ áo giáp màu đen, đôi mắt đầy sát khí, chỉ sợ gã đến chết cũng không thể quên được.

La Hổ kinh hoàng tỉnh lại, đang định đứng dậy, chỉ hấy màu đen trước mặt, nghe thấy tiếng bịch một cái, đầu gã liền lăn xuống bàn. Tên La Hổ này cũng là một đời tráng kiện vô cùng, nhưng bị một cước này thật sự đã khiến cho gã không thể đứng dậy nổi.

Tung!

Dương Tái Hưng tiện tay đập vỡ vò rượu bên cạnh, hai tay giơ cao chiếc rìu lên. Thân triển hoàn mỹ này, dưới ánh lửa, cái bóng đó phía sau Dương Tái Hưng bỗng chốc đã cao hơn mấy trượng, lao thẳng lên màn đêm đen. Điều này thật sự chính là một bức tượng sát thần.

La Hổ trợn trừng hai mắt lên, mở căng mắt lên, sợ tới mức ngây người ra.

Mặc dù binh linh của Thần Cơ doanh nhìn thấy, chân cũng mềm nhũn ra, theo bản năng liền khuỵu xuống đất.

Sát khí của Dương Tái Hưng quả thực quá mạnh.

- Buông tù trưởng ...!

- Đừng ...!

.......

Tuy nhiên, tộc người La Hổ phát điên cũng không làm nổi một tia gợn sóng trong mắt Dương Tái Hưng, chỉ thấy cái bóng dài hẹp đó bỗng nhiên gập cong lại 90 độ.

Đồng thời với sự biến mất của bóng đen, máu chảy lênh láng!


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-1753)


<