Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1182

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1182: Ngô Giới vào Điền
5.00
(một lượt)


Hồi (1-1753)

Nơi giao nhau của Điền, Xuyên, Tạng có một nơi gọi là Mang Khang. Vào thời triều Đường, trong khu vực Mang Khang đã khai thông "con đường trà ngựa", Mang Khang theo đó mà trở thành cửa sổ quan trọng giao lưu văn hóa, kinh tế, đối ngoại chính trị vân vân của vùng đông nam Thổ Phiên, đương nhiên cũng trở thành vùng đất binh gia giao tranh nhiều đời.

Mang Khang cũng là cửa chính đông nam của cao nguyên Thanh Tạng.

Vốn dĩ có rất nhiều bộ lạc, thổ dân cư trí ở địa khu Mang Khang, nhưng sau khi Tùng Tán Can Bố thống nhất nơi này thì các bộ lạc ở đây hợp lại thành cùng một dân tộc, chính là Tạng tộc.

Lúc này chính quyền khống chế Mang Khang là một bộ lạc do một người vốn tên La La Khang thống lĩnh. Sau khi Đồng Quán xuất chinh Hoàng Hà đại thắng, La La Khang cũng quy thuận Đại Tống, Tống Huy Tông còn thưởng cho ông ta họ "Triệu", tên là Triệu Ngôn Khâm.

Ở phía nam huyện Mang Khang, lân cận chính là một nơi gọi là thành Duật Tê, thành Duật Tê này cũng có thể nói là nơi tiếp giáp của Đại Lý và Thổ Phiên.

Thật ra, từ sau khi Cao thị cầm quyền thì nội bộ Đại Lý vô cùng hỗn loạn, từ sớm đã không còn sức xuất chinh, mà sau khi Thổ Phiên chia cắt thì cũng giống hệt vậy. Thật ra hai nước cho tới nay đều coi như là bình an vô sự.

Nhưng, hai nước lại xảy ra không ít mâu thuẫn ở giữa địa khu Mang Khang và thành Duật Tê.

Nguyên nhân là do giữa Mang Khang và thành Duật Tê có một nơi gọi là Sát Tạp Lạc. Sát Tạp Lạc là tiếng Tạng, dịch thành tiếng Hán thì có nghĩa là mỏ muối, tên như ý nghĩa, ở đây có nhiều mỏ muối, mấy trăm năm trước đã vô cùng nổi tiếng, cũng là một lối đi quan trọng của con đường trà ngựa.

Muối, cho dù là ở thời cổ đại, hay là ở hậu thế thì người cầm quyền đều vô cùng coi trọng, bởi vì muối đại diện cho tiền, hơn nữa vĩnh viễn không đổi.

Tất cả mọi cuộc chiến đều tiến hành xung quanh lợi ích này.

Vốn dĩ Sát Tạp Lạc này thuộc về Thổ Phiên, nhưng sau đó Thổ Phiên suy yếu, Đại Lý thừa cơ chiếm lấy nơi này, muốn lấy nôi này làm biên giới hai nước.

Thổ Phiên đương nhiên sẽ không đồng ý, mỏ muối này là của cải dồi dào vô tận, dựa vào cái gì mà ta cho ngươi chứ. Hai nước không ngừng xảy ra rất nhiều xung đột ở đây, nhưng vì nội bộ Thổ Phiên đang giao chiến, binh lực suy yếu, do đó Đại Lý vẫn nắm chặt được nơi này.

Về sau sau khi Triệu Ngôn Khâm tự lập làm vua cũng luôn hi vọng có thể thu phục Sát Tạp Lạc, đáng tiếc là đánh không lại, đàm phán thì Đại Lý sống chết không chịu nhường, cho nên cho đến hiện nay vẫn luôn giằng co không dứt ở đây.

Sau khi Ngô Giới tới đây thì đã biết được tình hình này, lập tức coi đây là lý do mà đóng quân ở Mang Khang, đồng thời bảo Triệu Ngôn Khâm đưa ra cảnh cáo với Đại Lý, nếu Đại Lý không giao ra nơi này, vậy thì chúng ta chuẩn bị xuất binh đoạt lại nơi này.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Triệu Ngôn Khâm tuy rằng quy thuận triều Tống, cũng theo tên người Hán, nhưng dù sao thì ông ta cũng không phải người Hán. Nếu như ngươi không cho ông ta chút ưu đãi thì ông ta cũng sẽ không tận tâm tận lực giúp ngươi nha.

Đạo lý này, Ngô Giới đương nhiểu hiểu, liền âm thầm đáp ứng với Triệu Ngôn Khâm, chỉ cần ngươi chịu giúp đỡ thì không những cho ngươi thăng quan tiến chức, mà còn tặng Sát Tạp Lạc cho ngươi.

Như vậy khác nào cho ông ta cả một kho vàng chứ!

Triệu Ngôn Khâm sao lại không đồng ý chứ, lúc trước đánh không lại, nhưng bây giờ có Đại Tống trợ giúp, lực lượng tăng gấp bội, lập tức phái người đến Đại Lý đàm phán, bảo Đại Lý lui binh khỏi Sát Tạp Lạc.

Đương nhiên đây chỉ là tiên lễ thôi, còn chuyện có hậu binh hay không thì phải nói cách khác.

Cao thị không ngốc, dựa vào cái gì mà chỉ một câu của ngươi thì bảo ta trả kho vàng này lại cho ngươi chứ, hơn nữa Sát Tạp Lạc này đối với bọn họ mà nói cũng vô cùng quan trọng giống như vậy, trong đó liên lụy đến lợi ích nhiều mặt, hơn nữa do bộ lạc của Triệu Ngôn Khâm và Đại Lý là hàng xóm cũ, đôi bên cũng biết rõ nguồn gốc lẫn nhau, Cao thị căn bản không e ngại Triệu Ngôn Khâm, ngươi có bản lĩnh thì xuất binh đoạt lại đi!

Cao thị ngoảnh mặt làm ngơ chuyện này, không thèm để ý.

Mang Khang!

Trong đại bản doanh của bộ lạc Triệu Ngôn Khâm.

Ngô Giới, Ngô Lân, Trương Hiến và một vài tướng lĩnh quân Tống đang ngồi ở trong.

- Tướng quân, Xu Mật Sứ nói, Hoàng thượng hạ Thánh chỉ, ai đánh chiếm phủ Thiện Xiển trước thì phong người đó làm Điền Nam Vương, đây chính là cơ hội tốt để mấy huynh đệ chúng ta dương danh lập vạn nha!

Sau khi Trương Hiến nhận được thư của Lý Kỳ, biết được Lý Kỳ bảo Ngô Giới tự mình toàn quyền làm chủ, không khỏi tỏ ra vô cùng hưng phấn.

Ngô Lân cũng vô cùng hưng phấn, cười ha ha nói: - Điền Nam Vương? Đại ca, xem ra dụng ý của Xu Mật Sứ không phải chỉ đơn giản muốn giúp Đoàn thị đoạt lại quyền thống trị nha!

- Đương nhiên, nếu không có chút ưu đãi nào thì chúng ta cần gì vì một người ngoài mà liều sống liều chết chứ! Ngô Giới cười ha ha, khí phách nói: - Điền Nam Vương này nhất định phải là ta.

Trương Hiến vừa nghe thì thấy hấp dẫn, vội hỏi: - Tướng quân đã có đối sách rồi sao?

Ngô Giới gật đầu, nói: - Trong thư Xu Mật Sứ bảo ta toàn quyền làm chủ, vậy thì hàm ý chính là chúng ta có thể chủ động xuất kích.

Ngô Lân nói: - Nhưng mà đại ca, nhân mã của đối phương gấp bốn năm lần chúng ta, mà Xu Mật Sứ lại không điều nhân mã đến, nếu chủ động xuất kích, sợ rằng khó giành chiến thắng.

Ngô Giới lắc đầu nói: - Nhị đệ, đệ đừng quên, trước mắt chúng ta chẳng qua chỉ là phò trợ Đoàn thị đoạt lại phủ Kiến Xương, chủ lực chân chính là phía Đoàn thị, chúng ta chẳng qua chỉ là phối hợp bên cạnh thôi.

Nói xong y vung tay lên, cất cao giọng nói: - Lấy bản đồ đến.

Rất nhanh, hai binh lính đã mang bản đồ đến, một đám tướng lĩnh cũng đều vây quanh lại.

- Phủ Kiến Xương chính là kho lương quan trọng nhất ở phía tây bắc Đại Lý, Cao thị đã phái trọng binh đến trấn thủ địa khu này. Nếu tiến công phủ Kiến Xương từ phía ngoài. Y nói đến đây thì ngón tay lại chỉ vào thành Duật Tê trên bản đồ, tiếp tục nói: - Như vậy nhất định phải đánh hạ thành Duật Tê trước. Thành Duật Tê này không khác gì cửa lớn tây nam của phủ Kiến Xương, hơn nữa còn có địa khu mỏ muối Sát Tạp Lạc này, cho nên Cao thị trú đóng đội quân một vạn người ở thành Duật Tê, mà quân Đại Lý ở phủ Nam Xương cũng có một vạn binh mã, thêm vào quân bộ lạc xung quanh cũng có hơn hai vạn nhân mã, còn có một vạn phân tán ở xung quanh phủ Kiến Xương

- Do vậy có thể thấy được, phủ Kiến Xương này đối với Cao thị mà nói là vô cùng quan trọng, một khi phủ Kiến Xương thất thủ, như vậy cả địa khu kia có thể đều sẽ rơi vào tay địch, chỉ dựa vào chút nhân mã của chúng ta, muốn tiến công phủ Kiến Xương từ đây không thể nghi nhớ chính là người si nói mộng, cũng may mà không cần chúng ta ra tay, bởi vì nếu Đoàn thị muốn tiến công phủ Kiến Xương, căn bản không cần phải qua thành Duật Tê, có thể tiến công thẳng vào phủ Kiến Xương. Nhưng, một khi phủ Kiến Xương bị tiến công, các ngươi nói xem sẽ xảy ra tình huống thế nào?

Trương Hiến nói: - Quân đội xung quanh nhất định sẽ đi cứu viện.

- Không sai.

Ngô Giới tự tin cười nói: - Bởi vì nhiều nơi xung quanh phủ Kiến Xương trên thực tế đều do một số bộ lạc khống chế, mà Cao thị lại không tin lắm vào những bộ lạc này, cho nên phủ Kiến Xương chẳng khác nào đại bản doanh ở phía tây bắc của Cao thị, một khi phủ Kiến Xương bị công kích, hơn nữa đối phương còn là Đoàn Chính Nghiêm, Cao thị nhất định sẽ triệu tập tất cả quân đội đi cứu viện, vậy thì cơ hội của chúng ta đến rồi.

*****

Ngô Lân nói: - Ý của đại ca là đợi khi Cao thị điều quân từ thành Duật Tê về cứu viện, chúng ta thừa dịp xông vào sao?

Ngô Giới lắc đầu nói: - Đối với mục đích lần xuất chinh này của chúng ta mà nói, thành Duật Tê căn bản không quan trọng. Cái chúng ta muốn không phải là chiếm lĩnh địa bàn, hơn nữa trước tiên phải nghĩ cách tiêu diệt quân đội Cao thị, trợ giúp Đoàn thị chiếm cứ phủ Kiến Xương.

Dừng một chút, y lại nói: - Sát Tạp Lạc này là một khu đất quý nha, đặc biệt là đối với những bộ lạc xung quanh, mỗi năm bọn họ đều lấy được không ít lợi nhuận từ mảnh đất này. Trong mắt những bộ lạc này thì phủ Kiến Xương kia thuộc về Cao thị, bọn họ càng coi trọng Sát Tạp Lạc hơn. Bây giờ chúng ta đóng quân ở đây, bọn họ làm sao dám rời đi, nhưng Cao thị lại khác, phủ Kiến Xương đối với bọn họ mà nói vô cùng quan trọng. Cho nên ta đoán một khi Đoàn thị tiến công phủ Kiến Xương, vậy Cao thị nhất định sẽ điều động một vạn quân Đại Lý từ thành Duật Tê đi cứu viện phủ Kiến Xương, để những binh lính bộ lạc này canh giữ ở thành Duật Tê.

Trương Hiến nói: - Sát Tạp Lạc đối với những bộ lạc này mà nói cũng cực kỳ quan trọng giống như vậy. Cho dù Cao thị không hạ lệnh, bọn họ cũng nhất định tận tâm tận lực canh giữ ở đây, cho nên Cao thị căn bản không cần lo lắng.

- Ngươi nói không sai, chính là đạo lý này.

Ngô Giới gật đầu nói: - Lần này chúng ta chủ yếu là muốn đánh quân đội Cao thị, chứ không phải những bộ lạc này. Trước khi Xu Mật Sứ đến, chúng ta phải cố gắng không kết thù chuốc oán với bọn họ. Cứ như vậy, chúng ta có thể chia tách hai bên, trước tiên chúng ta có thể vòng qua những bộ lạc này, tập trung binh lực tiêu diệt quân đội Đại Lý về cứu viện từ thành Duật Tê.

Ngô Lân hiếu kỳ nói: - Nhưng thành Duật Tê này là con đường phải đi qua nếu muốn đi vào Đại Lý từ phía tây, trừ phi những bộ lạc kia quy hàng chúng ta, bằng không căn bản không thể vòng qua thành Duật Tê được.

- Không, còn có một con đường.

Trương Hiến nói: - Tướng quân đang nói đường thủy.

Ngô Giới gật đầu.

Ngô Lân nói: - Nhưng sông Kim Thủy gần đây và trên bờ sông Lan Thương, đối phương đều xây dựng tháp canh, muốn lén lút vòng qua đó, đệ thấy rất khó.

Ngô Giới lắc đầu nói: - Huynh đã hỏi thăm rồi, sông Kim Thủy có một nhánh sông, có thể hoàn toàn vòng qua thành Duật Tê tiến vào Đại Lý.

Trong đó một vị quan tiên phong nói:

- Tướng quân nói chính là dòng nước phía đông bắc kia sao?

- Đúng vậy.

Quan tiên phong này lại nói: - Dòng nước này ta cũng có nghe nói, nhưng nghe nói địa thế dòng nước này eo hẹp, dòng nước chảy xiết, hơn nữa còn phải đi qua ba khe sâu mới có thể bước vào biên cảnh Đại Lý, vô cùng nguy hiểm, ngay cả người đánh cá gần đây cũng chưa có người dám đi vào trong đó.

Ngô Giới nói: - Việc này ta biết, nhưng chỉ với binh lực hiện có của chúng ta, muốn đánh thẳng đối phương trực diện còn khó hơn lên trời nữa, chỉ có hành quân nơi nguy hiểm, nghĩ cách phúc kích đối phương mới có thể giành được toàn thắng. Các ngươi đều cho rằng việc này không thể nào, kẻ địch càng không ngờ đến. Bây giờ mùa xuân còn chưa qua, nước mưa đầy đủ, chúng ta lại đang ở nơi có địa thế cao, từ thượng lưu chảy xuống hạ lưu, mấy ngày trước ta phái người do thám rồi, nếu chúng ta đồng thời xuất phát với quân đội của Cao thị, đợi khi đến được đoạn cuối của dòng nước, chúng ta chí ít có thể nhanh hơn bọn họ một ngày rưỡi, cho dù chúng ta đi trễ hơn bọn họ nửa ngày, chúng ta vẫn có đủ thời gian để chuẩn bị.

Ngô Lâm nghe thấy thì động lòng, nói: - Vậy chúng ta có thể mai phục đội viện quân này trên đường từ thành Duật Tê đến phủ Kiến Xương, một khi tiêu diệt đôi viện quân này, quân đội Cao thị chắc chắc sẽ bị giảm sĩ khí, Đoàn thị có thể thừ thế mà cướp lấy phủ Kiến Xương. Nói tới đây, y bỗng nhiên cau mày nói: - Nhưng sau khi chúng ta mai phục thành công, những binh lính kia làm sao trở về nha?

Ngô Giới cười ha ha nói: - Nhị đệ, sao hôm nay đệ hồ đồ vật, đương nhiên là đi đường rộng thênh thang để về nha, đệ đã từng gặp đội quân chiến thắng quay về nào mà lại đi đường nhỏ chưa.

- Đường rộng thênh thang? Hai hàng chân mày Ngô Lân nhướng lên, vội nói: - Đại ca lẽ nào đến lúc đó muốn giáp công hai mặt trước sau thành Duật Tê.

Ngô Giới lắc đầu nói: - Đây chỉ là hạ hạ sách, vừa rồi huynh có nói, trước mắt tốt nhất là đừng xảy ra xung đột quy mô lớn với những bộ lạc này. Nếu chúng ta có thể tiêu diệt toàn bộ đội viện quân này, bộ lạc của thành Duật Tê nhất định sẽ bị kinh hoảng, đến lúc đó chúng ta có thể phái tiên doanh dẫn đại quân tạo ra thanh thế áp sát biên cảnh, lại giương cờ hiệu của Đoàn Chính Nghiêm khuyên hàng những bộ lạc kia, đồng thời hứa hẹn phân chia lợi nhuận của Sát Tạp Lạc vốn thuộc về Cao thị cho bọn họ và Triệu Ngôn Khâm. Các ngươi cũng biết, những bộ lạc này và Cao thị vẫn luôn có mâu thuẫn, ta nghĩ bọn họ sẽ nguyện ý quy hàng Đoàn thị.

Trương Hiến trầm ngâm nửa ngày, như thoáng chút suy nghĩ nói: - Thành Duật Tê sớm muộn cũng là vật trong bàn tay chúng ta, thay vì tấn công nơi này, chi bằng đến lúc đó thừa cơ giúp Đoàn thị tấn công phủ Kiến Xương.

Ngô Giới lắc đầu nói: - Cách này của ngươi hay, nhưng không liên quan gì đến chúng ta.

Trương Hiến kinh ngạc nói: - Tướng quân nói vậy có ý gì?

Ngô Giới khẽ mỉm cười, như có ám chỉ nói: - Trương Hiến, dù sao ngươi còn trẻ tuổi, vẫn có rất nhiều chuyện không hiểu được.

Ngô Lân cũng bật cười ha ha.

Trương Hiến nhướn mày, nói: - Ngươi cười cái gì?

Lúc trước Ngô Lân và Trương Hiến cùng nhau đầu nhập dưới trướng Triệu Tinh Yến, quan hệ còn hơn cả huynh đệ ruột thịt, thấy Trương Hiến có chút không thoải mái, vội giải thích nói: - Trương Hiến, ngươi nghĩ mà xem, tại sao Xu Mật Sứ không trực tiếp xuất binh trợ giúp Đoàn thị?

Trương Hiến ngẫm nghĩ một chút, nói: - Lẽ nào không phải là vì làm tê liệt Nam Ngô?

- Đây chỉ là một, còn có một điểm chính là Xu Mật Xứ cũng không hi vọng Đoàn thị quá mức hùng mạnh, cục diện có lợi nhất cho chúng ta chính là Đoàn thị và Cao thị lưỡng bại câu thương, Nam Ngô nhanh chóng tương trợ, lúc này chúng ta lại xuất binh, thu dọn tàn cục. Đến lúc đó Đoàn thị nhất định phải dựa vào Đại Tống chúng ta, đây mới là kết quả mà Xu Mật Sứ muốn có, cho nên phủ Kiến Xương để cho Đoàn thị tự mình lấy đi, chúng ta làm cũng đủ rồi. bọn họ thật sự đánh không lại thì chúng ta lại thương lượng đối sách khác, có lẽ phía Nhạc Phi đã có chuẩn bị rồi.

Trương Hiến như thoáng chút suy nghĩ gật đầu, nói: - Hóa ra trong này lại phức tạp như vậy nha!

Ngô Giới cười ha ha, đột nhiên vẻ mặt uy nghiêm, cất cao giọng nói: - Trương Hiến nghe lệnh.

Trương Hiến vội ôm quyền nói: - Có mạt tướng.

- Bổn soái lệnh cho ngươi dẫn theo đội cảm tử ba ngàn người, tiến quân ngăn cản đội quân Cao thị.

- Ba ngàn?

Các tướng sĩ bên cạnh không khỏi kinh hô.

Ngô Lân vội nói:

- Đại ca, nếu đi theo dòng nước, kỵ binh căn bản không thể đi qua, chỉ có thể phái bộ binh tiến quân.

- Bộ binh là đủ. Ngô Giới tự tin nói.

- Bộ binh? Một quan tiên phong nói: - Tướng quân, ngài nói lấy ba ngàn bộ binh ngăn cản một vạn nhân mã đối phương.

Không thể không nói, đề nghị này rất dọa người mà.

Ngô Giới ha ha nói:

- Chẳng lẽ các ngươi đã quên, lúc trước Xu Mật Sứ đưa cho chúng ta một món pháp bảo mà. Pháp bảo này dùng cho trận chiến mai phục là thích hợp nhất, huống hồ ở đây khắp nơi đều là vùng núi, bộ binh không nhất định sẽ kém kỵ binh, chỉ cần không để lọt phong thanh thì trận chiến này chắc chắn sẽ thắng không nghi ngờ gì.

Ngô Lân vỗ trán nói: - Đúng đúng đúng, suýt chút nữa đệ đã quên mất bảo bối kia.

*****

Giống như Lưu Hậu Chủ đất Thục Trung, không ôm chí lớn, cam lòng làm con rối, chỉ cần có thể hưởng lạc đúng lúc thì y đã thỏa mãn rồi.

Nhưng Đoàn Chính Nghiêm tuyệt đối không phải Lưu Hậu Chủ, không chỉ như vậy, ông ta còn là một quân chủ vô cùng có khát vọng, chỉ tiếc sinh không gặp thời, từ khi ông ta kế vị tới nay vẫn luôn làm con rối của Cao thị, không chút thực quyền nào, nhưng đây tuyệt đối không phải do ông ta muốn, đáng tiếc thực quyền của ông ta thực sự quá yếu, cũng từng một lần thoái chí nản lòng, có ý muốn thoái vị xuất gia.

Nhưng trong lúc vô cùng tuyệt vọng, Lý Kỳ đột nhiên xuất hiện, còn thay mặt triều đình Tống hứa với ông ta, giúp ông ta đoạt lai quyền lực thuộc về ông ta. Ông ta không có lực chọn, thế là quyết tâm liều chết đánh cược, cho dù thế nào cũng nhất định phải đoạt lại quyền thống trị Đại Lý, ông ta tin mình nhất định có thể làm một minh quân, nhất định có thể tạo phúc cho dân chúng Đại Lý.

Lời tuyên thệ này đối với ông ta mà nói, có thể nói là đập nồi dìm thuyền, cũng có thể nói là hi vọng cuối cùng, không có bất cứ đường lui nào, vì thế ông ta nằm gai nếm mật suốt một năm, bày bố kế hoạch hoàn mỹ này, giúp ông ta chạy thoát khỏi sự khống chế của Cao thị, ông ta cũng thành công rồi.

Khi ông ta chạy ra khỏi phủ Thiện Xiển, cũng tức là Côn Minh ở hậu thế, liền không ngừng vó ngựa mà chạy đến phủ Hội Xuyên, hai vạn quân đội mà ông ta chiêu mộ đồng thời cũng tập kết ở đó.

Vừa đến phủ Hội Xuyên, ông ta lập tức dựng thẳng lá cờ Đoàn thị, thổi tù và tập kết.

Nhưng ông ta không trực tiếp đánh chiếm phủ Hội Xuyên, bởi vì phủ Hội Xuyên quá gần phủ Thiện Xiển, Cao thị lại phái trọng binh canh giữ phủ Thiện Xiển, vị trí địa lý không tốt cho nên ông ta từ lâu đã vạch kế hoạch vòng qua phủ Hội Xuyên, tiến quân phủ Kiến Xương.

Sau khi Cao thị nhận được tin này thì vẻ mặt thật sự rất buồn cười, cả ngày vẫn không ai lấy lại tinh thần được, đợi sau khi hồi phục tinh thần thì lại hoảng sợ không ngừng, lần này thật sự là thả hổ về rừng hậu hoạn vô cùng mà!

Thật ra có muốn trách cũng chỉ có thể trách Cao thị quá sơ suất. Bọn họ cho rằng trải qua kinh doanh nhiều năm như vậy, cho dù là triều đình hay là quân sự thì đều nằm trong tay bọn họ, trừ phi Đoàn thị có thể mời được thiên binh thiên tướng trợ giúp, bằng không thì không thể nào lật ngược tình thế được.

Nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ được, Đoàn thị đã lợi dụng quyền ngoại giao duy nhất mà thật sự mời được một viện quân giúp đỡ.

Thật ra Cao thị cũng không muốn giao lại quyền ngoại giao với Đại Tống cho Đoàn thị, nhưng Đoàn Chính Nghiêm dù sao cũng là chính thống, hơn nữa quan hệ vô cùng tốt với Tống Huy Tông, Cao thị hi vọng một mặt có thể lợi dụng Đoàn Chính Nghiêm để quan hệ tốt với Đại Tống, làm ăn với Đại Tống, thu được lợi ích, mặt khác bọn họ lại lén lút câu kết với Nam Ngô, không ngừng kiềm chế Đại Tống, không thể không nói, bàn tính như ý này của Cao thị thật sự tính rất hay, cũng đã lấy được hiệu quả không tầm thường một lần.

Trong mấy năm Đoàn Chính Nghiêm tại vị, quan hệ với Đại Tống đã đạt được tiến triển mang tính đột phá, đặc biệt là ở phương diện giao thương. Hai nước vẫn luôn duy trì qua lại mật thiết, kinh tế của Đại Lý cũng vì thế mà tăng lên rất nhiều. Đương nhiên, những lợi ích đoạt được này không chút quan hệ nào tới Đoàn thị, toàn bộ đều bị Cao thị lấy đi.

Cao thị lợi dụng Đoàn Chính Nghiêm để ổn định Đại Tống, bản thân mình lại quan hệ tốt với Nam Ngô, mà đối với những quốc gia nhỏ tây nam tây bắc này lại dùng vũ lực uy hiếp, ví dụ như mấy quốc gia như Miến Điện đều phải tiến cống cho Đại Lý, dẫn đến mấy năm nay, Đại Lý không có chiến sự gì về mặt đối ngoại. Chính sách ngoại gioa này cũng giúp Cao thị có thể toàn tâm toàn ý đối nội, đây cũng là lý do vì sao mười năm gần đây, trong nội bộ Đại Lý không ngừng có phản loạn, nhưng chính quyền của Cao thị vẫn vững như Thái Sơn, mà mấy đợt phản loạn lớn đều không bệnh mà chết.

Nhưng lần này lại khác nha!

Lần này Đoàn Chính Nghiêm phát thệ, tuy Đoàn thị từ lâu đã mất đi thực quyền, nhưng dù sao cũng là chính thống, dù sao cũng là người cầm Ngọc tỷ. Ở thời cổ đại, Hoàng đế là thần trong lòng dân chúng, lần này với tạo phản thông thường có thể nói là hai chuyện khác nhau nha.

Làm không tốt thì bọn họ sẽ trở thành tặc tử phản loạn.

Càng đòi mạng chính là, cho đến khi Đoàn Chính Nghiêm phất cờ, Cao thị mới ỉnh lại từ trong giấc mộng. Trước đó Cao thị hoàn toàn chẳng hay biết gì, nghe được tin tức tiền tuyến truyền đến, không ngờ Đoàn Chính Nghiêm lại có một đội quân hai vạn người, trên dưới triều dã loạn cả lên.

Bởi vì Đoàn Chính Nghiêm đột nhiên khởi binh, lại có được sự ủng hộ của bảy bộ lạc, binh lực nhất thời tăng lên ba vạn người, đánh cho Cao thị trở tay không kịp, sĩ sĩ tăng lên, một hơi đánh lấy bảy huyện mười hai hương ở giao giới phủ Hội Xuyên và phủ Kiến Xương, thế như chẻ tre, mũi kiếm chỉ về phủ Kiến Xương.

Lúc này Tướng quốc Đại Lý là Cao Minh Thuận của Cao thị, Cao Minh Thuận cũng có thể nói đã trở thành Hoàng đế chân chính của Đại Lý. Sau khi Cao Minh Thuận biết được chuyện này thì lập tức triệu tập mọi người trong gia tộc mở hội nghị.

Bởi vì Đoàn Chính Nghiêm hét vang tiến manh, bọn họ cũng không dám chậm trễ, quyết định điều binh ở trến Thành Kỷ tiến lên. Trấn Thành Kỷ này là huyện Vĩnh Thắng ở hậu thế, là một căn cứ địa quan trọng ở phía tây bắc của Cao thị, do vậy thủ lĩnh của trấn Thành Kỷ này từ trước đến nay đều là Cao thị truyền từ đời này sang đời khác. Cao Bình ngày đó gửi một phong thư khẩn đến trấn Đại Kỷ, Cao Bình này là chất nhi của Cao Minh Thuận, bảo y nhanh chóng điều binh chi viện phủ Kiến Xương, phủ Kiến Xương này là kho lương nha, bất luận thế nào cũng không thể để mất.

Mà binh lực của trấn Thành Kỷ này đều sắp xếp ở biên giới, đặc biệt là thành Duật Tê, là trọng địa nhà binh, hơn nữa mấy ngày trước đó, Triệu Ngôn Khâm của Thổ Phiên lại bắt đầu có ý đồ với Sát Tạp Lạc, dẫn đến khi đó Cao Bình đều đóng trọng binh ở thành Duật Tê cả rồi, nào biết phía đông chưa sáng thì phía tây đã sáng rồi.

Quân đội của Triệu Ngôn Khâm tuy rằng đóng tại Mang Khang, nhưng còn chưa tiến lên bước nào thì mặt sau của phủ Kiến Xương đột nhiên báo nguy.

Lúc ấy Cao Bình cũng luống cuống, phủ Kiến Xương mà mất thì trấn Thành Kỷ cũng hoàn toàn lộ ra ngoài, liền vội vàng điều binh từ thành Duật Tê, nhưng y chỉ điều một vạn nhân mã bản bộ, không bảo các bộ lạc quanh thành Duật Tê trợ giúp, mà lệnh cho quân đội của những bộ lạc này giằng co với Triệu Ngôn Khâm, để tránh cho Triệu Ngôn Khâm thừa cơ đánh lén, cướp mất Sát Tạp Lạc.

Bọn họ sắp xếp cũng là có nguyên nhân.

Phủ Kiến Xương vô cùng quan trọng, mà những bộ lạc này luôn bằng mặt không bằng lòng với Cao thị, bởi vì sau khi Cao thị cầm quyền, ba mươi bảy bộ lạc này thỉnh thoảng lại tạo phản, làm cho Cao thị rất căm tức những bộ lạc này, thế là nghĩ hết mọi cách làm suy yếu thế lực của những bộ lạc này, xâm chiếm lãnh thổ của bọn họ, quan hệ hai bên cũng từng đóng băng.

*****

Ngược lại quan hệ giữa những bộ lạc này và Đoàn thị lại vô cùng tốt, bây giờ đã có bảy bộ lạc vừa nghe thấy Đoàn Chính Nghiêm khởi binh thì đã lập tức đầu nhập vào Đoàn Chính Nghiêm, cho nên Cao Bình không thể không đề phòng điểm này. Lỡ như ngươi bảo những bộ lạc này xuất binh cứu viện phủ Kiến Xương, khi đến phủ Kiến Xương, những bộ lạc này lại quay đầu mũi giáo vậy thì chuyện lớn không hay rồi.

Nhưng ngươi bảo những bộ lạc này trông coi thành Duật Tê thì bọn họ nhất định tận tậm tận lực mà canh giữ. Nếu địa khu mỏ muối Sát Tạp Lạc bị Triệu Ngôn Khâm chiếm được thì bọn họ cũng chịu thiệt thòi lớn nha, ải này quan hệ mật thiết đến lợi ích của bọn họ, cho dù ngươi không nói câu nào thì bọn họ cũng sẽ liều mạng trông coi thành Duật Tê.

Từ đó có thể thấy, Cao Bình này cũng không ngu, đưa ra lựa chọn sáng suốt nhất.

Nhưng có một câu nói rất hay, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, núi này cao còn có núi khác cao hơn.

Ngô Giới đã sớm tính đươc Cao Bình sẽ làm như vậy, ngay cả chiến thuật đã bố trí xong cả rồi, chỉ đợi Cao Bình ngươi chui vào trong cạm bẫy này thôi. Từ sớm y đã sắp xếp người chú ý chặt chẽ hướng đi của quân đội thành Duật Tê, sau khi biết quân Đại Lý ở thành Duật Tê quay về phòng thủ thì lập tức lệnh cho Trương Hiến dẫn theo đội cảm tử ba ngàn người xuất phát từ sông Kim Hà, thuận theo dòng nước bí mật kia mà đi vào biên cảnh Đại Lý.

Vì thế, Ngô Giới từ lâu đã cho người lén lút đi do thám tình hình của dòng nước này, đồng thời dọn dẹp một số tảng đá, thực sự không dọn được cũng ghi lại ký hiệu cho tốt. Hơn nữa, tuy Lý Kỳ không điều binh đến nhưng đã cho không ít trang bị, đặc biệt là trang bị dưới nước, bởi vì ở Đại Lý sông ngòi nhiều, ngươi có thể không lựa chọn thủy chiến, nhưng ngươi phải có vốn liếng để thủy chiến, trong đó chiến thuyền mới nhất không gì qua được bè lót khí.

Bởi vì tuy sông ngòi ở Đại Lý nhiều, nhưng không có sông lớn số một số hai giống như Hoàng Hà, ngươi điều mấy chiến hạm lớn đến không nhất định sẽ triển khai được, hơn nữa mấy chiếc hàm cực lớn cũng không phải là thuyền cơ giới, cần có rất nhiều nhân lực chống đỡ, thủy sư Phúc Châu còn phải đi đánh Nam Ngô, làm sao có thời gian chạy đến đây chứ.

Cho nên Lý Kỳ cho Ngô Giới đều là một vài chiến thuyền nhỏ, trong đó bè lót khí làm chủ. Bè lót khí này do túi da và bè gỗ, bè trúc hợp thành, có tính linh động và tính co dãn rất cao, thích hợp nhất là đi trong khe núi.

Do Trương Hiến lãnh binh từ cao nguyên tiến quân vào vùng núi, hơn nữa ở đây thường xuyên có mưa, lượng nước trong sông ngòi đầy đủ. Trương Hiến dẫn đội cảm tử ba ngàn người xuôi theo dòng đi thẳng xuống mà không cần lấy tay để chèo, thuyền đi như tên bắn, liên tiếp xuyên qua ba khe núi sâu, lén lút đi vào biên cảnh Đại Lý.

Đương nhiên, trên đường đi cũng xảy ra không ít điều bất ngờ, dù sao thì địa thế của dòng nước này hẹp, dòng nước vừa nhanh lại vừa mạnh, một khi không cẩn thận thì thật sự là lật thuyền trong mương, ước chừng một trăm dũng sĩ vì thế mà ngoài ý muốn rơi xuống nước, sống chết không rõ, nhưng khả năng sống sót vẫn rất cao, bởi vì những binh lính này đều lấy dây thừng trói mình vào mặt trên của bè lót khí, chỉ cần không bị đá trong nước đập chết thì bọn họ có thể dựa vào bè khí lót mà không để cho mình bị chết đuối.

Nhưng Trương Hiến cũng không chờ bọn họ, các ngươi tự mình nghĩ cách làm cho xong đi, y vẫn không ngừng thúc giục đội quân tiến lên.

Chỉ mất mấy ngày, Trương Hiến đã dẫn theo đội cảm tử ba ngàn này rốt cuộc đã đến một nơi tên là Đạo Bá, có lẽ đây chính là biên cảnh huyện Đạo Thành hậu thế, đây cũng chính là đoạn cuối của dòng nước.

Bởi vì đội cảm tử ba ngàn mà Trương Hiến mang theo đều là người Khương, trong biên cảnh Đại Lý cũng có không ít tộc Khương, bọn họ cũng tương đối quen thuộc với nơi này, trước khi đến đây đã xác định hết địa phương mai phục này rồi.

Tuy rằng từ thành Duật Tê đế phủ Kiến Xương có rất nhiều đường, trong tình hình bình thường, ngươi rất khó đoán được quân Đại Lý sẽ đi con đường nào, nhưng bây giờ lại khác, phủ Kiến Xương nguy trong sớm tốt, đội viện quân này chắc chắn sẽ đi đường gần, nhưng dù sao cũng là đội quân hơn một vạn người, chắc chắn sẽ chọn một con đường lớn để hành quân.

Ở Mang Khang còn có người Khương hiến kế, nói quân Đại Lý nhất định sẽ đi qua Đạo Bá, chúng ta có thể mai phục ở đây. Ngô Giới nhìn bản đồ, cũng vô cùng tán thành lời của người Khương kia, thế là cho người Khương kia một chức quan, bảo gả làm phó quan của Trương Hiến, dẫn Trương Hiến đi mai phục.

Khi Trương Hiến đến gẩn Đạo Bá thì trời đã tối, lại lên đường suốt đêm, đợi khi đến được nơi mai phục thì vừa hay là tảng sáng, bởi vì trong biên cảnh Đại Lý đều là vùng núi, phàm là bên đường thì đều là núi cao trùng điệp, mà hai bên con đường này cũng là hai ngọn núi vừa, vừa vặn là một khúc quanh.

Trước tiên Trương Hiến sai người tuần tra xung quanh, nếu có người xâm nhập khu đất này thì bắt lại toàn bộ, thuận tiện tìm hiểu hướng đi của quân địch, lại lệnh cho binh lính vội vàng chuẩn bị.

Rầm rầm rầm!

Chỉ thấy một đám binh lính cầm cuốc đang đào mương, đào động ở giữa đường, người noài không biết sẽ cho rằn đây là một đám trộm mộ.

- Nhanh lên, nhanh lên, kẻ địch sắp đến rồi.

Trương Hiến tay cầm trường thương, ra sức giục binh lính nhanh chóng đào động.

Đợi khi động đã được đào không sai biệt lắm rồi thì lại thấy những binh lính này lại vội vàng cầm một món đồ giống như bình sắt, đặt vào trong từng cái động một, trên "bình sắt" này có một kíp nổ thật dài, chúng binh lính lại đặt kíp nổ vào trong ống trúc nhò, vùi sâu vào trong rãnh nhỏ vừa đào xong, dẫn thẳng vào rừng cây hai bên đường.

Bình sắt này có thể nói là tiền thân của địa lôi, là phát minh vĩ đại bậc nhất của Quân Khí Giám trong thời gian ký kết hiệp ước Vân Tang. Thật ra cách tác chiến chôn hỏa dược ở dưới đất là xuất phát từ triều Tống, có điều trong thời kỳ Nam Tống gọi là pháo hỏa dược. Trước mắt không biết có ai dùng qua ở địa phương chưa, nhưng trước khi Lý Kỳ tiếp quản Quân Khí Giám, pháo hỏa dược này vẫn chưa được xếp vào bảng vũ khí.

Nói trở lại, ý tưởng này thật sự không phải do Lý Kỳ nghĩ ra, mà là do đứa trẻ có suy nghĩ kỳ quái Ngu Doãn Văn nghĩ ra trước tiên, nhưng đây chẳng qua chỉ là một đợt địa lôi sớm nhất, phương thức vẫn là dùng kíp nổ kích nổ, bởi vì công nghệ hiện nay không tạo ra được trang bị tạo áp lực.

Nhưng nếu cần người đứng bên cạnh địa lôi để châm ngòi nổ thì chẳng phải là ném pháo sao, đừng nói là không nổ chết kẻ thù, mà ngược lại đã làm mình nổ chết rồi. Hơn nữa nếu như vậy thì địa lôi liền mất đi tính bí mật, địa lôi mà không có tính bí mật thì chi bằng ngươi ném bom sẽ hữu dụng hơn, chí ít kẻ thù sẽ không ngu xuân đến mức nhìn thấy "pháo" đang đốt mà còn xúm lại để nổ chết.

Lý Kỳ từ phương pháp đi dây ngầm ở hậu thế mà liên tưởng đến dùng ống trúc để giấu ngòi nổ, như vậy thì có thể chôn ngòi nổ dưới lòng đất, phát huy được đặc điểm của địa lôi.

Đòn sát thủ địa lôi này cuối cùng đã bước lên vũ đài lịch sử, thu hoạch ánh sáng rồi.

*****

Thật ra ban đầu khi Ngô Giới đề xuất phái đội cảm tử ba ngàn người đến ngăn chặn viện quân của đối phương với Triệu Ngôn Khâm, Triệu Ngôn Khâm còn cho rằng Ngô Giới nói mớ. Nhân số ít hơn mấy lần thì không nói, nếu ngươi đi theo dòng nước xiết kia thì ngay cả ngựa ngươi cũng không mang theo được, trong thời đại vũ khí lạnh này, ngươi dùng có ba ngàn bộ binh mà lại đi ngăn cản một đội quân có kỵ binh của người khác, đây không phải là nói mớ thì là gì chứ.

Nhưng khi Ngô Giới cầm địa lôi đích thân biểu diễn một lần trước mặt Triệu Ngôn Khâm, thì Triệu Ngôn Khâm lập tức trầm mặc, có thần khí như vậy, ba ngàn ngăn cản một vạn cũng tuyệt đối có thể nha.

Lần này Trương Hiến mang theo nhiều địa lôi, có bằng sắt, cũng có bằng sứ, lệnh cho binh lính chôn hết xuống đất, kéo dài hơn ba dặm, do nhân lực đủ nhiều, hơn nữa đều là tráng hán, cho nên chỉ cần một canh giờ thì đã làm xong toàn bộ.

Trương Hiến lại dặn người lấy nhánh cây quét dọn sạch sẽ dấu chân trên đường, sau đó toàn bộ ẩn nấp hai bên núi, lặng lẽ chờ kẻ thù chui đầu vô lưới.

Giữa trưa, do thám phía trước báo lại, để địch đang nhanh chóng đi về phía này, không đến nửa canh giờ nữa thì có thể đến.

Trương Hiến lập tức bảo mọi người chuẩn bị sẵn sàng.

Bốn phía lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.

Lại qua thời gian ăn xong một bữa cơm, chỉ thấy ở một đầu của đường cung, một đội quân hơn phân nửa do kỵ binh tạo thành đang nhanh chóng đi về phía này, đen tuyền một màu, giống như một con trăn lớn uốn lượn ở giữa khe núi trùng điệp này vậy.

Bởi vì bọn họ vội vàng đi cứu viện, cho nên gần như đều điều hết toàn bộ kỵ binh của thành Duật Tê ra, tổng cộng sáu ngàn khinh kỵ binh, bốn ngàn binh Bì giáp.

Sáu ngàn kỵ binh đối với nước Kim mà nói, đương nhiên không tính là gì, nhưng đối với Đại Lý mà nói thì vô cùng nhiều.

Trương Hiến dẫn theo ba ngàn người Khương, nằm rạp trong bụi cỏ, từng đôi con ngươi đen nhánh giống như rắn độc vậy, khiến người ta nhìn thấy mà sợ.

Kỳ lạ? Đây hẳn không phải là quân tiên phong nha!

Trương Hiến vốn cho rằng người đến nhất định là quân tiên phong của đối phương, nhưng cầm kính viễn vọng nhìn hồi lâu, phát hiện đội quân này nhân số đông đúc, thoạt nhìn có năm sáu ngàn người, phải biết là đối phương tổng cộng có một vạn người nha, đây rõ ràng không phải đội quân đi đầu mà.

Hóa ra từ thành Duật Tê đến phủ Kiến Xương lộ trình không xa lắm, dải đất chính giữa này nằm trong sự khống chế của bọn họ, mà ở đây lại thuộc địa bàn của trấn Thành Kỷ, mà thời gian của bọn họ lại gấp rút, cho nên thủ lĩnh của đội viện quân này cũng không sắp xếp quân tiên phong gì, lệnh cho binh lính hành quân tốc độ cao.

Điều này cũng nằm ngoài dự liệu của Trương Hiến, vội vàng nhỏ giọng nói với phó quan bên cạnh: - Đối phương không phải quân tiên phong, nhanh chóng với binh lính, một khi đội quân này tiến vào khu địa lôi thì lập tức kích nổ địa lôi.

- Tuân mệnh.

Phó quan kia vội vàng lên lên một cành cây, rút bên eo ra một lá cờ xanh vung lên, gã vừa vung, chỉ thấy hai bên trái phải, trên núi đối diện, cờ xanh không ngừng vung lên.

Thời đại này không có điện thoại, nếu muốn che giấu tai mắt người ta, đương nhiên không thể hô được rồi, cho nên lấy cờ làm tín hiệu đã bắt đầu lưu truyền từ quân Tống. Ngô Giới cũng mang cờ tín hiệu này đến phía nam, nơi mà phó quan kia đứng chính là chỗ của tổng chỉ huy.

Chỉ chốc lát sau, mệnh lệnh của Trương Hiến đã được truyền xuống một cách chính xác không sai.

Trương Hiến lại cầm kính viễn vọng quan sát hướng đi của quân địch, nhìn thấy còn bảy mươi bước nữa thì tiến vào khu vực địa lôi.

Năm mươi bước.

Ba mươi bước.

Mười bước.

Khi quân địch càng ngày càng tới gần khu địa lôi, không khí cũng dần dần căng thẳng hơn. Lòng bàn tay Trương Hiến đã đổ mồ hơi, tuy y đã trải qua mấy trận chiến quy mô siêu cấp lớn như trận chiến bảo vệ Khai Phong, đại chiến Hoàng Hà, loạn chiến Yến Vân, nhưng đó đều là đám người do Lý Kỳ, Chủng Sư Đạo, Nhạc Phi, Hàn Thế Trung, Tông Trạch chỉ huy, y chẳng qua chỉ là một mãnh tướng đấu tranh anh dũng mà thôi, nhưng lần này, y lắc mình trở thành thống soái, trận chiến này đối với y mà nói, tầm quan trọng không cần nói cũng biết.

Phải biết rằng hiện giờ Trương Hiến vẫn chưa tới hai mươi tuổi, Ngô Giới lại dám để cho y chỉ huy chiến dịch quan trọng như vậy, có thể thấy là tin tưởng y cỡ nào. Thật ra Ngô Giới biết Trương Hiến chính là Nhạc Phi bản yếu hơn, kém hơn Nhạc Phi một bậc, nhưng cũng giỏi văn giỏi võ như vậy, có tài làm thống soái, thêm một thời gian nữa chắc chắn có thể dương danh lập vạn.

Cộp cộp cộp!

Từng tràn từng tràn tiếng vó ngựa càng phát ra tiếng vang, cũng tức là quân địch đã tiến vào khu địa lôi.

Càng vào lúc này thì phải càng vững vàng.

Trên trán Trương Hiến đã rịn ra mồ hôi chi chit, vẫn luôn đợi cho đến sau khi quân địch hoàn toàn tiến vào trong khu địa lôi, khi cả đội quân đều ở trong khúc quanh.

Trương Hiến kia lập tức gật đầu với phó quan, phó quan kia vội vàng vung cờ xanh.

Bởi vì vị trí mà phó quan này đứng vô cùng xảo trá, người phía dưới căn bản không nhìn thấy, chỉ có vỏn vẹn vài chỗ là có thể nhìn thấy.

Mệnh lệnh vừa ra, người Khương ẩn nấp trong bụi cỏ lập tức đốt ửa vào ngòi nổ lộ ra bên trong ống trúc.

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!

Ngòi nổ này vừa được châm lửa thì giống như một con rắn lửa vậy, xuyên thẳng qua ống trúc, nhưng nói là bốn phương tám hướng, từ trên xuống dưới, kéo dài trên mặt đất.

Dưới đất đã bị đốt rồi, nhưng quân Đại Lý hoàn toàn không hay biết, căn bãn cũng không biết rằng tính mạng của bọn họ đã bắt đầu đếm ngược rồi, mấy võ tướng còn đang lớn tiếng la hét, thúc giục binh lính lên đường.

Oanh!

Oanh oanh oanh!

Oanh oanh oanh oanh!

Chỉ một thoáng, tiếng nổ như sấm giật, nhưng Thiên Lôi giáng sét vậy, sóng sau cao hơn sóng trước, phập phồng không thôi, kéo dài mấy dặm, đinh tai nhức óc, lại có cát bay đá chạy, bụi đất tung bay, giống như trời sụp đất nứt vậy.

- A!

- Hí!

Tiếng kêu thảm thiết, tiếng ngựa kêu trong màn khói bụi dày đặc không ngớt bên tai.

Địa lôi này là dùng hỏa dược tinh thuần nhất đương thời chế ra, lực bùng nổ vô cùng khả quan, nhưng nói đi phải nói lại, cũng không có giống như địa lôi ở hậu thế có thể nổ đến tan xác tanh banh cả một người, phải biết đây vẫn là địa lôi thời kỳ đầu, chủ yếu tổn thương kẻ địch chính là những miếng sắt hoặc là những mảnh sứ vỡ bay ra từ dưới đất, giống như vô số mũi tên nhọn vậy, đâm vào kẻ thù, hoặc là chiến mã, lần này có muốn cản cũng không thể cản được.

Trong khoảnh khắc, chỉ thấy không ít binh lính ghim đầy miếng sắt trên người, ngã vào giữa vũng máu, giống như con nhím vậy.

Đợt oanh tạc này thật sự bùng nổ lên tận trời, suýt chút thì nổ cho quân Đại Lý toàn quân bị diệt.

Đây là động đất sao?

Binh lính Đại Lý tới giờ vẫn không rõ ràng tình huống gì, mọi người bối rồi, bởi vì bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy địa lôi, cũng không biết trên đời có món đồ chơi địa lôi này, nhưng ở đây thật sự thường xuyên động đất, cho nên có một số người còn cho rằng là động đất, ngoài trừ động đất ra thì dưới đất làm sao có thể đột nhiên nổ tung được chứ.

Mà những chiến mã còn sót lại cả kinh hoảng loạn, căn bản không chịu khống chế, chạy loạn khắp nôi, giẫm đạp lên nhau, có một vài binh lính may mắn tránh được công kích của địa lôi, nhưng lại bị chiến mã phe mình giẫm cho chết tươi, trên con đường rộng lớn trong nhất thời trở nên chật chội vô cùng.

Trong lúc nhất thời, giữa màn khói đặc sương bụi là cảnh người ngã ngựa đổ.

Rối loạn! Rối loạn! Toàn bộ rối loạn!

Chỉ thấy đội quân vừa rồi còn đang ngay ngắn trật tự, bây giờ đã hỗn loạn rối ren.

Bọn lính đều chạy trối chết, chỉ cảm thấy ngọn núi giống như sắp sụp vậy.

Tướng quân dẫn quân kia đang ra sức hô hào ở đằng kia, nhưng căn bản không ai nghe lời của gã cả.

Đừng nói là những binh lính Đại Lý kia, ngay cả Trương Hiến cả đội cảm tử ba ngàn người đều nhìn đến sững sờ, bởi vì dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên Trương Hiến sử dụng địa lôi quy mô lớn, nhìn thấy mà ngay cả y cũng khiếp sợ không thôi, món đồ chơi này thật sự mạnh nha!

Sau khi Trương Hiến thất thần giây lát thì lập tức tỉnh táo lại, chọn đúng thời cơ lập tức ra lệnh, lệnh cho binh lính mai phục trước sau hai bên mạnh mẽ tấn công kẻ thù.

- Giết!

Mệnh lệnh vừa ban, hai đầu trước sau của khúc quanh nổi lên tiếng kêu giết khắp nơi.

Tiếng kêu giết này cũng nói cho đối phương biết, đây không phải là động đất, mà là các ngươi trúng mai phục.

Đương nhiên, binh lính Đại Lý lúc này thà rằng là động đất, bởi vì động đất cũng là chuyện giây lát, qua rồi thì thôi, nhưng trúng mai phụ thì không phải là chuyện giây lát, mà là không phải chết thì là ta chết.

May mà bọn Trương Hiến đều là bộ binh, không có lực xung kích, bằng không thì thật sự hết cứu, nhưng cho dù như vậy thì quân Đại Lý hơn một vạn này cũng đã là miếng thịt trên thớt rồi, chỉ chờ bọn Trương Hiến đến chém giết thôi.

Còn chưa chờ bọn họ phục hồi lại tinh thần, chỉ thấy mấy trăm người Khương tay cầm đoản thương từ trên núi vọt xuống, ra sức phóng đoản thương về phía bọn họ.

Những người Khương này bình thường lên núi săn thú đều dùng đoản thương bắn vào dã thú, bản lĩnh chiêu thức này có thể nói là bản lĩnh bẩm sinh của bọn họ.

Mấy trăm thanh đoản thương che khuất cả bầu trời, rơi vào giữa màn sương khói, biến mất vô tung vô ảnh, chỉ nghe từng tiếng kêu thảm vang lên.

Mơ hồ nhìn thấy từng thanh từng thanh đoản thương đâm vào giữa ngực kẻ địch, nói tới cũng buồn cười, đội quân Đại Lý này mặc giáp da, vừa hay bị đoản thương khắc chế đến thảm hại.

Cùng lúc đó, mưa tên trên núi hai bên giống như mưa to ào ạt bắn xuống, phảng phất như chính giữa màn sương bụi này có lực hút vậy, hút hết toàn bộ mũi tên vào.

Trương Hiến sắp xếp trước sau ba trăm quân đoản thương, trái phải cũng sắp xếp hai trăm cung tiễn thủ mỗi bên, nhưng những quân hành quân xa này đều dùng để yểm hộ, sát chiêu chân chính vẫn là hai ngàn binh cầm búa.

Dưới sự yểm hộ của thương binh và cung tiễn thủ, hai bên trước sau lại lao ra một ngàn quân cầm búa mỗi bên, trong tay cầm búa lớn, giống như mãnh hổ xuống núi vậy, vô cùng thuận lợi mà xông vào trận doanh của quân địch, nói là trận doanh nhưng thực ra làm gì có cái gọi là trận doanh chứ.

- A!

Chỉ thấy một vị mãng hán vung một cây búa ngắn lên, chỉ thấy đã tước bỏ hơn một nửa đầu của một binh lính đối phương, dường như còn chưa đủ ghiền mà một cước đạp xuống đất.

- Để ta xuống dưới.

Lại thấy một người Khương có gương mặt dữ tợn, cầm một thanh búa to một nhát chem. Rớt đầu ngựa, binh sĩ trên ngựa lập tức ngã xuống, tay không của người Khương kia nắm chặt lấy trường thương đâm tới của đối phương, một búa bổ xuống, chặt binh lính kia thành hai đoạn ngay tại chỗ.

Bởi vì không có ngựa, Trương Hiến làm Thống soái cũng không dám xông loạn, nếu chẳng may chết ở đây thì đội cảm tử ba ngàn người một mình xâm nhập này sẽ giống như rắn mất đầu vậy. Y mai phục trên núi, nhìn thấy cục diện những người Khương này giết địch mà không khỏi run rẩy da đầu, thật quá tàn bạo.

Phải biết những người Khương này từ nhỏ đến lớn ăn tươi nuốt sống, trời sinh khát máu, hung hãn vô cùng, năng lực tác chiến của một binh sĩ vô cùng manh Mà bọn Nhạc Phi nói nguyên nhân mà những binh Khương này chiến đấu không được chính vì tuy rằng năng lực tác chiến của một người thì mạnh, nhưng thường hay nổi máu chém giết, không nghe lời chỉ huy, đại não cũng bắt đầu không suy nghĩ theo. Nhưng một mình ngươi có mạnh hơn nữa thì có thể đánh thắng được bao nhiêu người chứ, cho dù là hùng mạnh như Tửu quỷ, thì chẳng phải cũng bị mấy trăm cung tiễn làm cho không còn chút tính cách nào sao.

Ngô Giới cũng nhìn ra khuyết điểm của những binh Khương này, chính là quá tán loạn. Sự đoàn kết của bọn họ lấy dân tộc làm điều kiện tiên quyết, chứ không phải là một quân đội, nhiều nhất chỉ có thể coi như là một đội thổ quân thôi, còn xa lắm mới có thể coi như là một đội quân chính quy, cho nên khi y vừa đến Mang Khang thì đã sử dụng cách luyện quân của Lý Kỳ, muốn cho những binh Khương kia hiểu ra một đạo lý, chính là phục tùng mệnh lệnh.

Trong một hai tháng này, sức chiến đấu của những binh Khương dưới tay Triệu Ngôn Khâm đã tăng lên rất nhiều.

Còn về mặt quân đội Đại Lý, do đang đứng ở khúc quanh, phía trước không biết phía sau thế nào, chỉ nghe thấy tiếng giết đinh tai nhức óc, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp. Phía sau cũng không biết tình hình phía trước như thế nào hệt vậy, mà kỵ binh do chiến mã bị chấn kinh, không chịu khống chế, hơn nữa địa hình cũng không thể triển khai được, thế cho nên ưu thế của kỵ binh căn bản không thể phát huy. Cung tiễn thủ bị ngăn cản hoạt động do kỵ binh phía trước lộn xộn, không thể có sức mà đánh trả, bộ binh thì từ sớm đã bị địa lôi nổ đến thất điên bát đảo, không chết cũng bị nổ điếc, lỗ tai chỉ nghe mấy tiếng ông ông ông.

Ý chí dĩ nhiên là sụp đổ, không còn lòng dạ chiến đấu, không ít binh lính chạy về phía núi, bọn họ đều là người dân ở đây, đều là cao thủ trong rừng, nhưng vấn đề là trong núi toàn là cung tiễn thủ ẩn nấp, một người đến thì chết một người, đến một đôi thì chết một đôi.

Binh lính Đại Lý thấy trong núi còn có mai phục, trong lòng cũng nguội lạnh.

*****

Thật ra binh lính Đại Lý không phải là không chịu nổi một kích như vậy, bọn họ cũng đều là dân tộc thiểu số hung hãn, chỉ là ngay từ đầu đã bị địa lôi nổ đến bối rối, đến giờ vẫn chưa phục hồi tinh thần lại được, hơn nữa bọn họ cũng đều vô cùng tin tưởng thần minh, không ít người còn cho rằng đối phương mời thiên thần hạ phàm giúp đỡ, dẫn đến rối loạn đội hình, không có ý chí chiến đấu, muốn trận hình thì không có trận hình, muốn kỷ luật không có kỷ luật, đao của kẻ địch còn chưa chém lên đầu mà bọn họ đã không biết chống trả rồi.

Mà Trương Hiến cũng càng đánh càng mạnh, hai ngàn binh cầm búa chém giết trước sau, cung tiễn hai bên trái phải thay nhau bắn tên.

Kẻ địch bị giết đến kêu khóc đầy trời!

Chợt nghe được một tiếng hò hét, chỉ thấy một phân đội nhỏ giết ra từ trong sương khói.

Trương Hiến nghe được thì không hiểu lắm, đưa mắt nhìn, chỉ thấy chính giữa mấy chục binh lính có một tên mặc áo khoác ngắn tay màu trắng thì đã hiểu rồi, nhìn thấy những binh lính kia liều mạng bảo vệ người nọ, trong lòng Trương Hiến suy đoán, người kia nhất định là thống soái quân địch, vội vàng lấy cung tiễn ra, nhưng xung quanh người kia đều được binh lính ngăn cản, căn bản không ra tay được.

Trương Hiến vì không muốn làm mình bại lộ khiến đối phương đề phòng, vì vậy không vội vã bắn mũi tên kia ra, nhìn chung quanh, ánh mắt đột nhiên tập trung vào một cây đại thụ cách đó mấy bước, vá cung tiễn lên vai, chỉ mấy bước nhỏ thì đã nhảy lên được, lát sau thì nhảy lên một nhánh cây thô to, lưng dựa vào thân cây lớn, giương cung lắp tên, nhắm ngay mục tiêu, không chút do dự bắn ra một mũi tên.

Có thể thấy được y tự tin đến thế nào về tài bắn cung của mình.

Chủ tướng đối phương đánh lui mấy kẻ địch truy kích phía sau, đang chuẩn bị bỏ chạy, nhìn thấy đường sống ở phía trước, bởi vì ông ta quan sát thấy đối phương đều là bộ binh, chỉ cần phóng ngựa chạy thì đối phương sẽ không đuổi theo kịp.

Nhưng vó ngựa vừa mới bước ra thì một mũi tên bắn lén đuổi theo nhanh như thiểm điện.

Phập!

Trực tiếp xuyên qua cổ của gã, không kêu rên một tiếng thì đã ngã xuống rồi.

Binh lính xung quanh cả kin thất sắc, rối rít xuống ngựa ôm lấy chủ tướng kia, bô lô ba la kêu to lên, vẻ mặt vô cùng bi phẫn.

Vút vút vút!

Trương Hiến không ngừng tay, lại bắn ra ba mũi tên, chỉ thấy lại cả ba người kêu lên ngã xuống.

Ngay sau đó lại là một đợt đoản thương từ trên trời rơi xuống, chỉ thấy mấy thân vệ binh của chủ tướng kia đã không còn lại bao nhiêu người nữa.

Quân Đại Lý vốn dĩ quân tâm tán loạn nhìn thấy chủ tướng đã chết, trong lòng dĩ nhiên tuyệt vọng, rối rít bỏ vũ khí đầu hàng, không đánh, không đánh, trận nà thật sự không đánh được nữa.

Thật ra thời cổ đại, trận chiến công thủ như trận chiến bảo vệ Khai Phong, có đánh có trả vô cùng hiếm thấy, thông thường đều là mấy trận tao ngộ chiến nơi hoang dã, mà mấy trận tao ngộ chiến này cũng là loại chiến tranh mà triều Tống không am hiểu nhất, bởi vì quân Tống không có ngựa, ngươi đánh thắng, người ta có thể chạy, nhưng một khi ngươi thua thì toàn quân bị diệt.

Trước kia bất kể là nước Liêu đánh, hay là đánh với Tây Hạ, triều Tống vẫn luôn tiến về phía trước mà hét vang tiến công, nhưng một trận đánh mà bại thì vả chiến tuyến hoàn toàn sụp đỗ, cho nên có một số thống kê là tỷ lệ thắng của triều Tống rất cao, nhưng lại không thu được những thành quả thực chất, nguyên nhân mấu chốt chính là ngựa.

Nhưng thông thường đều xuất hiện trên bình nguyên rộng lớn, trên vùng núi thế này, triều Tống không sợ ngươi. Chính giữa vùng núi trùng điệp này, ngươi muốn chạy thì chỉ có thể chạy trước sau hai bên, ngươi không thể nào cưỡi ngựa chạy lên núi được, đang nói chuyện xưa sao. Cho nên chỉ cần cản kín hai bên, thì đám kỵ binh đã bị phá nát rồi, cho nên Ngô Giới mới dám bảo Trương Hiến dẫn thao ba ngàn bộ binh chạy đến đây ngăn cản quân chính quy hơn vạn người. Đương nhiên, lòng tin của y hơn phân nửa còn đặt lên hỏa dược nữa, nếu không có Trương Hiến bố trí lôi trận ở đây, mà đối phương căn bản không biết địa lôi là cái gì thì trận chiến này tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống nghiêng về một bên. Toàn thắng!

Một trận toàn thắng say sưa thỏa thích.

Tuy rằng Ngô Giới chưa tới, nhưng chiến dịch này đều là y bố trí, Trương Hiến chẳng qua chỉ là một người chấp hành. Mà Ngô Giới đặc biệt am hiểu lợi dụng địa hình, đánh trận phục kích, có thể nói là dụng binh như thần, hơn nữa gan cũng đủ lớn. Lần này nếu đổi lại là Chủng Sư Đạo thì không chắc dám đi qua dòng nước kia, không nói đến dòng nước kia nguy hiểm đến cỡ nào, phải biết rằng lần này họ một mình dẫn quân xâm nhập, lỡ như có bất kỳ sơ sót gì thì toàn bộ đều phải chết ở đây, đến chạy cũng không có chỗ chạy.

Cho dù là so sánh Ngô Giới và Nhạc Phi với nhau, cũng coi như là lực lượng ngang nhau. Nhưng trong lịch sử, sở dĩ Nhạc Phi nổi tiếng hơn Ngô Giới, là bởi vì trong số võ tướng triều Tống, chỉ có Nhạc Phi dám dẫn quân đối đầu đại khai đại hợp trên bình nguyên với quân Kim, hơn nữa thắng nhiều thua ít, việc này vô cùng lợi hại. Đương nhiên, như vậy không phải nói là Ngô Giới kém hơn Nhạc Phi, mỗi người đều có đặc điểm riêng, giống như Hàn Thế Trung, Tông Trạch, Chủng Sư Đạo bọn họ đều mạnh vô cùng, nhưng ngươi bảo Chủng Sư Đạo chạy đến phía nam đánh trận, phỏng chừng không mạnh bằng Ngô Giới.

Trận chiến phục kích này chỉ giằng co hơn một canh giờ thì gần kết thúc rồi, quan trọng vẫn là sức sát thương diện rộng của địa lôi quá mạnh, trận oanh tạc kia về cơ bản đã tuyên cáo kết quả của trận chiến này.

Khói thuốc súng tan đi, trên đường thây ngang khắp chốn, liên miên vài dặm.

Những người Khương kia từ nhỏ hung hãn, nhìn thấy cục diện này còn vô cùng hưng phấn, mà Trương Hiến trải qua hai chiến dịch Khai Phong, Hoàng Hà cũng không lấy làm lạ về cục diện này nữa.

- Khởi bẩm tướng quân, chúng ta tổng cộng tiêu diệt hơn bảy ngàn quân địch, tù binh hơn bốn ngàn người, thu được hơn ba ngàn chiến mã.

Bảy ngàn người này, chí ít có một nữa chết vì địa lôi, còn chuyện vũ khí khôi giáp gì đó thì vô số kể, cũng lười báo lại.

Quan trọng là mấy ngàn tù binh này giải quyết thế nào đây.

Lần này nếu đổi lại là Dương Tái Hưng, vậy thì đơn giản, giết sạch toàn bộ là xong rồi, tên kia nhất định sẽ làm vậy đấy. Nhưng Trương Hiến lại khác, y vẫn có ý nghĩ chính trị nhất định. Y thầm nghĩ, mục đích của Xu Mật Sứ không phải là muốn đến đây đốt giết cướp đoạt, mà là muốn thống trị nơi này, mà những binh lính này hơn phân nửa đều là tộc nhân của một vài bộ lạc, nếu ta giết tộc nhân của bọn họ, những bộ lạc còn lại nhất định sẽ ghi hận chúng ta, có thể không giết thì không giết tốt hơn.

Trầm ngâm nửa ngày, trong lòng Trương Hiến đã có suy tính, gọi phó quan bên cạnh đến, ghé vài tai dặn dò mấy câu.

Phó quan kia nghe xong, liên tục gật đầu, vuốt cằm nói: - Mạt tướng biết nên làm như thế nào rồi.

Bước lên trước cất cao giọng nói bằng tiếng địa phương với những tù binh kia: - Các vị các huynh đệ, chúng ta phụng chỉ đến đây cứu vua đấy.

Những tù binh kia vừa nghe thì ngẩn người, ngươi phụng chỉ cứu vua, vậy chúng ta đang làm gì.

Phó quan kia tiếp tục nói: - Nước Đại Lý chúng ta vốn là Tiên Tổ Thánh thượng và ba mươi bảy bộ lạc cùng nhau đánh được, đây vốn là thiên hạ của Đoàn thị. Nhưng Cao thị kia lại mưu toan nghịch thiên cải mệnh, có ý soán vị. Bọn họ không chỉ giam lỏng bệ hạ của chúng ta, lại lạm dụng chức quyền, hao tài tốn của, chỉ lo cho ích lợi của mình, không để ý lợi ích của dân chúng chúng ta, làm cho gần hai mươi năm nay, nội bộ nước Đại Lý chúng ta chiến hỏa không ngừng, dân chúng lầm than. Mà bệ hạ thân mang bản lĩnh lại không thể thi triển được, mắt thấy cuộc sống con dân của mình rơi vào nước sôi lửa bỏng, bệ hạ lo lắng không yên, chỉ mong cứu được vạn dân từ trong nước lửa.

- Hiện giờ bệ hạ đã khởi binh ở phụ cận phủ Kiến Xương, muốn lật đổ chính quyền Cao thị, trả lại một nơi yên bình cho Đại Lý ta. Bệ hạ có dặn dò, nếu các ngươi nguyện ý quy thuận thì sẽ bỏ qua chuyện cũ, đồng thời luận công ban thưởng. Nhưng nếu các ngươi không chịu quy thuận thì bệ hạ tấm lòng nhân từ, không đành lòng thương tổn con dân của mình, các ngươi nhanh chóng rời đi đi. Nếu lần sau lại rơi vào trong tay chúng ta, vậy thì đừng trách chúng ta vô tình, các ngươi phải biết, bệ hạ mới là chân mệnh thiên tử, các ngươi đang trợ Trụ vi ngược.

*****

Trương Hiến đứng ở phía sau, nhìn những tù binh kia. Tuy nói như vậy, nhưng nếu ai bỏ đi thì nhất định khó lòng thoát chết.

Tuy rằng những tù binh này đều là quân đội Cao thị, nhưng bọn họ cũng chỉ vì một miếng cơm thôi, bọn họ không thể nào ai ai cũng là thân tín của Cao thị được. Cao thị muốn lung lạc cũng lung lạc tướng lĩnh, sẽ không lung lạc binh lính.

Ở thời này cũng không thịnh hành nói nghĩa khí, nói trung thành, đánh giặc cho ai mà không phải đánh, huống hồ chúng ta đánh cho Hoàng thượng, danh chính ngôn thuận. Mặt khác, tuy Đoàn Chính Nghiêm không có thực quyền, nhưng cần chính yêu dân, con dân Đại Lý ai ai cũng biết.

Những tù binh này không suy xét quá lâu thì đã quỳ xuống, tỏ ý nguyện ý quy thuận Đoàn Chính Nghiêm, thảo phạt ác tặc Cao thị.

- Tướng quân, chúc mừng, chúc mừng nha!

Một quan tiên phong đột nhiên chạy đến trước mặt Trương Hiến, vẻ mặt rõ ràng vô cùng hưng phấn.

Trương Hiến hiếu kỳ nói: - Vui mừng ở đâu ra?

- Hóa ra người bị tướng quân bắn giết vừa rồi chính là tộc đệ của Cao Bình trấn thủ trấn Thành Kỷ, tên là Cao Sơn. Nghe nói người này cũng là một mãnh tướng dưới tay Cao thị, hơn nữa chúng ta lấy được một lá thư hàm từ trên người của gã. Đúng như Ngô soái dự đoán, bọn họ đang chạy đến cứu viện phủ Kiến Xương, không chỉ như vậy, trong thư còn thấp thoáng tiết lộ, trấn Thành Kỷ không có được bao nhiêu binh thủ thành.

Một phó tướng bên cạnh Trương Hiến nghe xong thì không khỏi vui mừng nói: - Tướng quân, đây chính là một cơ hội tốt nha, bây giờ chúng ta thu hoạch được nhiều chiến mã như vậy, sao không thừa cơ mà vào, gióng một hồi trống làm tinh thần hăng hái cướp lấy trấn Thành Kỷ, đây chính là một đại công nha.

Có những tù binh này và chiến lợi phẩm, thực lực của Trương Hiến rõ ràng đã tăng lên một bậc, cho dù là đi giúp Đoàn Chính Nghiêm, hay là tấn công trấn Thành kỷ đều nhất định lấy được kết quả không tầm thường, nói không có suy nghĩ này thì chắc chắn là giả.

Sức hấp dẫn của quân công đối với quân nhân không thua gì tiền vàng đối với thương nhân.

Nhưng quân lệnh như núi nha, Trương Hiến trầm ngâm thật lâu, cuối cùng bỏ qua suy nghĩ của mình, đầu tiên là lệnh cho mấy binh lính quen thuộc nơi này theo đường nhỏ về báo tin cho Ngô Giới, lại bảo người chạy đến chỗ Đoàn Chính Nghiêm, nói rõ tình huống ở đây cho Đoàn Chính Nghiêm, sau đó vội vàng dẫn theo quân lính đi vòng, tiến quân về thành Duật Tê.

Sau khi Ngô Giới biết được tin này thì mừng rỡ không thôi, tính được ngày mà Trương Hiến quay về, lập tức dặn binh lính triển khai thế trận trước Sát Tạp Lạc, vờ như chuẩn bị tiến công, y còn dặn phía sau lưng mỗi binh lính đều cắm một lá tinh kỳ, đồng thời dặn một vài phụ nữ cũng trà trộn vào đó cho đủ nhân số, dùng để mê hoặc kẻ thù, tuy rằng có mấy ngàn nhân mã, nhưng thoạt nhìn thì rậm rạp dày đặc, nhiều không kể xiết, có thể nói là tinh kỳ che trời.

Các bộ lạc canh ở thành Duật Tê nhìn thấy đối phương đã áp sát trước Sát Tạp lạc, cũng vội nghiêm túc ứng đối, nhưng thấy đối phương có nhiều người như vậy thì không khỏi cả kinh, trước khi biết hư thực của đối phương thì càng không dám hành động khinh suất.

Địch không động, ta không động!

Ngay khi hai quân giằng co, phía sau thành Duật Tê đột nhiên vang lên tiếng phất cờ hò reo, Trương Hiến đã dẫn đại quân đến dưới thành rồi.

Kẻ thù phía sau đến từ đâu chứ, lần này, tù trưởng của những bộ lạc này hoàn toàn luống cuống, mà Cao Sơn kia vừa đi, thành Duật Tê lại như rắn mất đầu, không biết làm sao đây.

Ngô Giới thấy độ lửa đã không sai biệt lắm, thì kéo lá cờ của Đoàn thị lên, biểu lộ thân phận của mình. Chúng ta không phải kẻ ngoại xâm, mà là đến giúp Đoàn thị lật đổ Cao thị, lại bảo Triệu Ngôn Khâm phái người đến đàm phán. Hắn thân là tướng lĩnh quân Tống, trước khi Đại Tống chưa chính thức tham chiến thì không tiện để lộ thân phận.

Những bộ lạc này bắt đầu có chút do dự, các ngươi nói, chúng ta tin nha, huống hồ cho dù thật sự giống như các ngươi nói, ở như chúng ta đầu hàng, Đoàn Chính Nghiêm trở mặt không nhận thì làm sao?

Không có được sự đồng ý của Đoàn Chính Nghiêm, bọn họ cũng không dám dễ dàng quyết định.

Nhưng từ khi bắt đầu đàm phán, không khí hai bên đã hòa hoãn không ít.

Đoàn Chính Nghiêm nghe nói Triệu Ngôn Khâm không chỉ bao vây tiêu diệt quân đội Cao thị một vạn người ở thành Duật Tê, hơn nữa còn giết chết Cao Sơn, thật sự mừng rỡ, lập tức nói tin tức cho các huynh đệ bên dưới biết. Trong nhất thòi sĩ khí đại chấn, lại vội vàng lệnh cho Đoàn Thế Văn đích thân đến thành Duật Tê chủ trì đàm phán. Nếu lấy được thành Duật Tê, vậy thì chí ít ông ta đã khai thông một con đường với bên ngoài, nếu đánh hạ được phủ Kiến Xương, vậy thì có thể kết hợp với Thổ Phiên, Đại Tống, như vậy, ít nhất là ổn định được thế cục, cho nên thành Duật Tê vô cùng quan trọng đối với bọn họ.

Lần này Đoàn Thế Văn đến thành Duật Tê thì bắt đầu tiến hành chiêu hàng những bộ lạc này, hơn nữa đảm bảo lợi ích của những bộ lạc này ở Sát Tạp Lạc. Đương nhiên, ông ta cũng hiểu, Triệu Ngôn Khâm người ta không thể giúp đỡ các ngươi không công được, thế là nghe theo kế sách của Ngô Giới, chia đều lợi ích của Cao thị ở Sát Tạp Lạc cho những bộ lạc này và Triệu Ngôn Khâm. Ngoài ra còn đồng ý tăng cường đầu mối tiêu thụ ở mỏ muối này, lợi nhuận ít nhất phải tăng lên một phen.

Ngô Giới dám nói như vậy, mấu chốt vẫn là ở Lý Kỳ. Y tin rằng đối với Lý Kỳ mà nói, vậy thì thật sự là không thể thoải mái hơn được nữa.

Những bộ lạc này nghe xong, vừa thăng quan, vừa có thể giành được nhiều lợi ích hơn nữa, quan trọng là Đoàn Chính Nghiêm mới là Hoàng đế, ta nghe theo Hoàng đế thì không có gì đáng trách cả, ai cũng không thể nói ta được, thế là đồng ý, tỏ ý nguyện ý quy hàng Đoàn Chính Nghiêm.

Sau khi cướp được thành Duật Tê, Đoàn Thế Văn cũng không rời đi, hơn nữa còn ở lại đây, làm một lá cờ cho Đoàn Chính Nghiêm.

Ngô Giới đương nhiên hiểu được Đoàn Chính Nghiêm để lại Đoàn Thế Văn ở đây là để trông chừng y, nhưng trò chơi của Lý Kỳ và Đoàn Chính Nghiêm, y không muốn tham dự vào. Dựa theo kế hoạch của mình, dẫn theo đại quân thế mạnh tiến vào Đại Lý, lại quét sạch thực lực tàn dư xung quanh Cao thị như gió cuốn lá bay vậy, uy hiếp dụ dỗ, bức những bộ lạc kia quy hành, nhưng y không chạy đến hội họp với Đoàn Chính Nghiêm, mà là một nắng hai sương, một hơi tiến quân tám trăm dăm, uy hiếp trấn Thành Kỷ, nhưng y cũng không tiến công, mà là dựng doanh dựng trại ở chỗ cách trấn Thành Kỷ trăm dặm.

Sau khi Cao Bình biết được tin này thì hoảng hồn, đối phương tới thật sự quá nhan, vội vàng điều binh xung quanh trợ giúp trấn Thành Kỷ, nhưng vấn đề lại tới rồi, nếu điều binh đến trấn Thành Kỷ, vậy phủ Kiến Xương làm sao đây?

Nhưng nếu không điều binh đến, trấn Thành Kỷ là một trong bốn đại trấn của Đại Lý, lại là căn cứ địa vô cùng trọng yếu cũa Cao thị, thậm chí có thể nói là nơi khởi nguồn, lỡ như bị người ta lấy mất, vậy thì cái được không bù nổi cái mất nha.

Ngô Giới không tốn một binh một tốt thì đã đưa ra một vấn đề khó cho Cao thị rồi.

Mà lần này y nhập Điền đã hoàn toàn khuấy đục vũng nước này rồi, cũng tuyên cáo Đại Lý sẽ nghênh đón một chương mới, còn chuyện có phải là Đoàn Chính Nghiêm như bọn họ nghĩ hay không thì không sao biết được.

Bởi vì người chân chính quyết định vẫn đang ở Hàng Châu xa ngàn dặm, hơn nữa còn mới trốn thoát khỏi Quỷ Môn quan, lúc này còn đang nằm trên giường dưỡng bệnh.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<