Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1166

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1166: Ngọc Diện Phi Hồ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

- Ngọc Diện Phi Hồ gì chứ, lão đầu chưa từng nghe nói đến, tuy ba vị là quan gia, nhưng cũng không thể tùy tiện oan uổng người khác được!

Tuy Lôi Lão Thực vẫn dùng ngữ khí sợ hãi để nói chuyện, nhưng nếu lắng nghe cẩn thận thì vẫn có thể nghe ra trong giọng nói của ông ta thấp thoáng mang theo chút run rẩy, là loại run rẩy bất an!

Lý Kỳ cười nói: - Ngoài miệng thì ngươi nói vậy, nhưng trong lòng nhất định vô cùng kinh ngạc, tại sao ta lại biết những chuyện này? Thực ra rất đơn giản, chính là khe núi kia. Ta phát hiện từng có người trồng hoa cà núi ở khe núi đó. Khi ta biết được Lưu thị từng sinh non, mà người chẩn mạch cho nàng ta khi đó lại là Lôi Lão Thực ngươi thì đã bắt đầu nghi ngờ ngươi và Lôi Minh, vậy thì hoa cà núi trên khe núi kia hẳn cũng là do các ngươi trồng.

- Lúc đó ta liền suy nghĩ, vì sao các ngươi lại trồng hoa cà núi ở đó chứ, lẽ nào thật sự là vì làm thuốc? Thế là ta phái người đi nghe ngóng, người mua Thụy thánh tán có nhiều hay không chứ, thế nhưng ta lại tra ra được thực ra người mua Thụy thánh tán vô cùng ít.

- Phải, cho dù là như vậy, các ngươi có thể trồng hoa cà núi như vậy, cũng không có gì đáng trách, nhưng vấn đề nằm ở chỗ các ngươi không cần thiết phải trồng nhiều hoa cà núi như vậy, bởi vì các ngươi chỉ có hai người, các ngươi không dám thuê nông phu, phí nhiều công sức như vậy, trồng nhiều hoa cà núi như vậy chắc chắc là có mục đích, vậy nhiều hoa cà núi như vậy dùng vào việc gì chứ?

Hoa cà núi ngoài trừ cho vào thuốc làm Thụy thánh tán, cũng có thể làm thành thuốc ngủ hoặc thuốc mê. Ta điều tra qua mấy vụ án lớn gần Hàng Châu mấy năm gần đây, phát hiện trước sau mấy năm vụ Phương Lạp tạo phản, ở Hàng Châu vẫn luôn có một đám cường đạo ra vào, chuyên dùng thuốc ngủ để cướp tiền tài của người qua lại, nhưng đám người này xuất quỷ nhập thần, quan phủ cũng không thể tra ra bọn họ được. Quan phủ chắc chắn cũng không ngờ được, đám cường đạo này thật ra chỉ có hai người, hơn nữa luôn ở trong thành, nhưng từ sau khi Tần đại nhân đến từ Kinh thành nam hạ chỉnh đốn lại quan trường Giang Nam thì đám cường đạo này không còn xuất hiện lại nữa.

- Điều này làm cho ta vô cùng hứng thú với quá khứ của Lôi gia các ngươi, thế là ta lại âm thầm phái người điều tra Lôi gia các ngươi. Tuy ngươi ẩn nấp rất tốt, nhưng có một số chuyện ngươi không thể nào che giấu được, đó chính là phu nhân của ngươi. Dựa vào phu nhân của ngươi, ta tra là hóa ra phu nhân của ngươi từng là thiên kim của một gia đình giàu có họ Lôi ở huyện Phú Dương. Hai mươi lăm năm trước, Lôi viên ngoại đột nhiên thu nhận một nghĩa tử, hơn nữa trong vòng một tháng đã gả con gái cho nghĩa tử này, mà bảy tháng sau, con gái của Lôi viên ngoại hạ sinh một thiên kim, điều này không khỏi cũng quá kỳ lạ, cho nên lúc bấy giờ xung quanh có rất nhiều người nói, nhất định là nghĩa tử này và con gái của Lôi viên ngoại đã lén tư tình từ sớm, sau khi Lôi viên ngoại biết con gái mang thai mới bất đắc dĩ phải thu nhận nghĩa tử này, gả con gái cho y.

- Nhưng ta hoàn toàn không nghĩ vậy, ngược lại ta cảm thấy con gái của Lôi viên ngoại đã có thai từ sớm, Lôi viên ngoại vì muốn tránh việc xấu truyền ra ngoài nên muốn nhanh chóng tìm người thành hôn với con gái ông ấy, che giấu chân tướng của sự thật này, thật may là ông trời thật sự tặng cho ông ta một đứa con rể hiền tài, cho nên ta càng tin vào lời của Lôi viên ngoại, khi ông ấy câu cá bên hồ, phát hiện ngươi bị trọng thương thế nên đã cứu đứa con rể tương lai này.

- Nếu đã trọng thương thì trong đó nhất định là có một chuyện cũ, vì vậy ta lại tìm hiểu cội nguồn lần nữa, đi điều tra xem hai mươi lăm năm trước có phải có người am hiểu dùng hoa cà núi hay không. Làm sao ta cũng không ngờ là chưa tới một canh giờ liền tra ra, bởi vì người mà ta đụng phải e là tên dâm tặc hàng đầu trong lịch sử, Ngọc Diện Phi Hồ. Những vụ án liên quan đến Ngọc Diện Phi Hồ, thật sự là nhiều đến mức ta lười lật lại.

- Lúc ấy Chu Đồng tìm được Ngọc Diện Phi Hồ ở huyện Đồng Lư, nhưng cuối cùng lại để Ngọc Diện Phi Hồ chạy mất, về sau Chu Đồng đến nha môn Hàng Châu hi vọng Tri phủ Hàng Châu có thể sai người tập nã Ngọc Diện Phi Hồ. Đáng tiếc là, Tri phủ Hàng Châu khi đó căn bản không để ý Chu Đồng, chỉ là bỏ qua một lần mà khiến cho Ngọc Diện Phi Hồ tránh thoát được kiếp này.

- Huyện Đồng Lư liền kề huyện Phú Dương, đáp án đã sống động rõ nét rồi, bởi vì thời gian, địa điểm đều vô cùng ăn khớp. À, hơn nữa ta còn nghe nói khi ngươi còn trẻ thật sự rất anh tuấn, hàng xóm láng giềng đều nói Lôi gia đã tìm được một đứa con rể tốt, anh tuấn tiêu sái hệt như Ngọc Diện Phi Hồ. Tra đến đây thì ta cảm thấy thật sự rất châm chọc, cướp sắc hoàng hoa khuê nữ cả cuộc đời, đến cuối cùng thê tử của chính mình lại không phải, hơn nữa còn đang mang thai, ta cũng cảm thấy thương tâm rơi lệ thay cho ngươi.

- Tất cả những gì xảy ra tiếp theo, ta đại khái cũng đã đoán được một ít rồi. Sau khi ngươi suýt bị Chu Đồng bắt được, ngươi đã tự mình phản tỉnh một cách sâu sắc, kết luận được đưa ra là làm người không thể quá kiêu căng, là một tên dâm tặc có tư cách thì càng không thể kiêu căng, phải khiêm tốn làm việc, thế là ngươi thay đổi một cách rất triệt để, dứt khoát đổi tên thành Lôi Lão Thực, lấy cái tên này để nhắc nhở chính mình. Mấy năm đầu, ngươi thật sự rất thành thật mà làm con rể của Lôi gia, sau khi Lôi viên ngoại mất, ngươi sợ sự việc bại lộ nên đã dọn đến Hàng Châu.

- Nhưng, thử hỏi chó thì sao có thể sửa được việc ăn phân chứ?

- Không đầy mấy năm sau, ngươi lại bắt đầu xung động, nhưng sau khi ngươi xuất quan, đã trở nên vô cùng thận trọng. Ngươi lựa chọn mở một hiệu thuốc trước tiên, mục đích là muốn che giấu nguồn gốc của hoa cà núi. Để chứng minh suy nghĩ này của ta, ta điều tra xem trong vòng hai năm sau khi hiệu thuốc của ngươi được mở ở trong vùng Hàng Châu có xảy ra vụ án nào không. Quả nhiên, thật sự bị ta tìm được một số manh mối để lại, chỉ là lúc trước sau khi Ngọc Diện Phi Hồ gây án, thì thích để lại một bó hoa cà núi màu trắng trên gối để thể hiện phong cách của chính mình, nhưng ngươi lại sửa lại thói quen tao nhã này, hơn nữa đã qua nhiều năm, do đó không ai ngờ được là do Ngọc Diện Phi Hồ làm.

- Không thể không nói một câu, ngươi thật sự thông minh hơn trước kia nhiều lắm, cho dù là đối với người nhà, hay là đối với người ngoài, ngươi đều tỏ ra vô cùng trung hậu thành thật, điều này rất khó để người ta nghi ngờ ngươi. Nhưng ngươi quen tiêu sái rồi, quen thói hưởng thụ, không biết củi gạo dầu muối, làm cho tiền tài mà Lôi viên ngoại để lại rất nhanh đã bị ngươi tiêu đến không còn gì, việc kinh doanh lại lỗ đến rối tinh rối mù. Làm sao đây, vẫn là nên cướp bóc lừa gạt nhanh hơn, thế là ngươi lại làm nghề cũ, bắt đầu tiếp tục làm đạo tặc. Nhưng nếu là một mình ngươi thì rất có thể sẽ bị người ta phát hiện, do đó ngươi phải tìm một người đến giúp ngươi giở những thủ đoạn không thể cho người ta biết này.

- Người này chính là Lôi Minh. Xét theo những sự tích mà ta biết về quá khứ của ngươi, ngươi hẳn là một người vô cùng tỉ mỉ cẩn thận, tuyệt đối không thể dễ dàng tin người được, cho nên ta đoán Lôi Minh này không phải là người ngoài, mà là nhi tử thân sinh của ngươi, dù sao thì năm đó ngươi lưu tình khắp nơi, có lẽ huynh đệ của Lôi Minh còn có thể hợp thành một đội đá cầu đó.

- Ngay lúc nãy, ta càng thêm xác định suy đoán của chính mình, đây là lý do vì sao ngươi lại mạo hiểm đến miếu đổ cứu Lôi Minh, cũng là lý do vì sao khi nãy ngươi nói như vậy, bởi vì ngươi biết cho dù Lôi Minh có bán đứng ngươi hay không thì gã cũng không thể thoát thân được, cho nên gã nhất định sẽ không bán đứng phụ thân ruột thịt của mình. Ngươi thật sự là bình tĩnh đến khiến người ta sợ hãi mà. À, nói thêm một câu nữa, ngươi thật đủ ngoan độc mà, người khác làm thê tử của ngươi, ngươi lại để cho nhi tử của mình đi làm nữ nhi của người đó.

Triệu Tinh Yến nghe thấy thì hàng mày đen khẽ nhăn lại, nói: - Sao ngươi lại nói chuyện thô tục thế.

Lý Kỳ nói:

- Xin lỗi, đọc sách không nhiều lắm.

Lôi Lão Thực đột nhiên bật cười ha ha.

Triệu Tinh Yến nói: - Xem ra gã ta chuẩn bị thừa nhận rồi.

Lý Kỳ trợn trắng mắt nói: - Ta nói nhiều như vậy, nếu gã ta còn giở trò bịp bợm với lão tử, lão tử không thể không lấy trường thương bạo cúc hoa của gã ta.

Lôi Lão Thực cười ha ha nói: - Ngươi đã phân tích ta thấu đáo như vậy rồi, sao ta còn dám không thừa nhận chứ. Nói thật, ngoài trừ Chu lão nhi ra, ngươi là đối thủ lợi hại nhất mà ta gặp được, không, ngươi còn thông minh hơn cả Chu lão nhi nữa. Ngươi có thể tra ra ta có liên quan đến vụ án của Triệu Minh Thành, điều này ta có thể hiểu được. Lưu thị mang thai là chuyện ta không dự đoán được, điều này cũng bức ép ta phải tham dự vào, bằng không ngươi căn bản không tra ra được. Nhưng ngươi lại có thể truy xét đến thân thế của ta, còn có thể phân tích ta một cách thấu đáo như vậy, thật sự là làm ta không sao tưởng tượng được, ngươi thật sự quá đáng sợ mà.

- Đa tạ, đa tạ.

- Nhưng ngươi lại phạm phải cùng một sai lầm giống ta.

- Nguyện nghe cao kiến.

- Chính là quá kiêu ngạo, hôm nay ta nhất định không thể để ba người các ngươi sống sót mà đi ra khỏi khu rừng này.

- Có phải ngươi đã điên rồi hay không, ngươi đừng có quên, bây giờ người đang là cá trong

*****

Lý Kỳ còn chưa nói dứt lời thì chợt nghe roạt roạt roạt mấy tiếng, chỉ thấy Lôi Lão Thực đã phá lưới mà ra, ổn định vững vàng rơi xuống đất, đồng thời trong tay gã ta còn có thêm hai thanh chủy thủ sắc bén, ánh xanh lập lòe ở mũi dao.

Sặc! Không phải đâu, Lý Kỳ không khỏi lui về sau một bước.

Lôi Lão Thực kéo mặt nạ xuống, âm hiểm cười nói: - Tấm lưới rách này mà cũng muốn bắt Ngọc Diện Phi Hồ ta, thì ta đã chết từ lâu rồi, ngươi chính là kẻ khôn lo ngàn thứ, chắc chắn sẽ mất một.

Lý Kỳ nói: - Quả nhiên là có tài, thì sẽ nói ra thành ngữ tám chữ này, vừa rồi tất cả đều là hiểu lầm, tiểu đệ có việc đi trước.

Hắn nói rồi xoay người đi.

- Muốn chạy? Đã muộn rồi.

Trong mắt Lôi Lão Thực tràn ngập sát khí, cầm đao xông về phía Lý Kỳ.

Kẻ địch đã sắp giết đến đây mà Tửu Quỷ vẫn còn khẽ lắc lư, dường như là bất cứ lúc nào cũng đều có thể ngã cả ra đất.

Ai ôi, đã biết là tên này không đáng tin cậy mà! Lý Kỳ vốn định dẫn Lôi Lão Thực tiến lên, sau đó Tửu Quỷ sẽ thuận thế mà bắt gã ta, nào biết Tửu Quỷ không chút phản ứng nào.

Triệu Tinh Yến cũng rút đoản kiếm ra, đầu năm nay, trông cậy vào người khác rõ ràng là một biểu hiện không chịu trách nhiệm với chính mình.

Nhưng Lôi Lão Thực lại không dám không đặt đại thúc đang mê man này vào trong mắt, đợi khi vọt đến trước mặt Lý Kỳ rồi, gã ta đột nhiên chuyển sang bên phải, nhảy vọt lên, một chân đạp lên cành cây, lướt qua Tửu quỷ, đâm về phía Lý Kỳ, xem ra gã ta không chỉ là học sinh giỏi văn khoa, mà cả khoa học tự nhiên cũng hiểu biết không ít, còn biết mượn lực để hỗ trợ nữa.

Triệu Tinh Yến vội vàng che trước người Lý Kỳ.

Trong nháy mắt binh khí sắp giao nhau ở đây, Tửu Quỷ đột nhiên mở to hai mắt, chân trái dùng sức đạp lên thanh đại kiếm cắm trên đất, thanh đại kiếm vạch ra một đường cong mang theo cả một đám bùn đất, chỉ nghe thấy keng một tiếng.

Ánh lửa văng khắp nơi.

Thật nhanh! Lôi Lão Thực chỉ cảm thấy lòng bàn tay tê rần, thuận thế lộn ngược ra sau, vững vàng đáp xuống đất.

- Thu kiếm lại đi, cô không phải là đối thủ của gã ta.

Tửu Quỷ hơi liếc mắt nhìn Triệu Tinh Yến, tay trái lập tức nhấc đại kiếm đi lên phía trước.

Đừng sợ, ta ra mặt cho cô, Lý Kỳ tức giận hừ nói: - Lão còn không biết xấu hổ mà nói cô ta, lão ra tay sớm một chút sẽ chết sao.

Tửu Quỷ phàn nàn nói:

- Việc này ngươi không thể trách ta, bắt người này lại thì được rồi, ngươi còn nói nhảm nhiều như vậy làm gì, cuối cùng chẳng phải cũng dùng đến vũ lực để giải quyết sao.

- Ngươi

Lý Kỳ bị Tửu quỷ chặn họng đến không nói ra lời.

Lôi Lão Thực khép hờ hai mắt, nhìn Tửu Quỷ, sắc mặt ngưng trọng nói: - Thân thủ các hạ thật tốt.

Tửu Quỷ gãi chòm râu trên mặt nói: - Đừng nói nhảm, đánh xong hẵng nói, thật lâu rồi ta không gặp được đối thủ giỏi như vậy.

Còn chưa nói xong thì lão đã xông lên rồi, có thể thấy được lão khát khao cỡ nào.

Hét lớn một tiếng, một tay cầm kiếm tung người ra.

Lôi Lão Thực thấy kiếm này thế lớn sức nặng, nào dám chống đỡ, tránh sang bên trái, nào biết kiếm này của Tửu Quỷ đến giữa không trung thì chiêu kiếm đột nhiên thay đổi, thình lình hai tay cầm kiếm, quét ngang qua.

Trong lòng Lôi Lão Thực tuy đã vô cùng thận trọng, nhưng cũng không ngờ sức lực của Tửu Quỷ lại đáng sợ như vậy, ngờ đâu có thể dùng một thanh đại kiếm như vậy. Trong tình thế cấp bách, hai gối khuỵu xuống, chỉ cảm thấy bóng kiếm trước mắt xẹt qua trên mũi, kiếm phong lướt qua mặt gây ra đau đớn, trong nháy mắt này, tay trái cầm đao của gã ta đột nhiên bổ tới hai tay đang cầm chuôi kiếm của Tửu Quỷ.

Sặc! Sức ở eo bụng của lão già này không khỏi quá đáng sợ rồi. Lý Kỳ nhìn thấy mà kinh hãi không thôi, thầm nghĩ, xem ra ta vẫn đánh giá thấp Ngọc Diện Phi Hồ này nha, sớm biết như vậy thì gọi thêm nhiều người đến.

Tửu Quỷ thầm kêu một tiếng hay, tay phải vội vàng buông ra, mũi đao gần như dán sát vào chuôi kiếm, chân trái đá ra.

Chân phải Lôi Lão Thực đón lấy.

Phịch!

Trong khoảnh khắc bàn chân chạm nhau, Lôi Lão Thực vội vàng nương theo lực của Tửu Quỷ mà lăn ba vòng trên đất, cuối cùng nhảy ra khỏi phạm vi tiến công của Tửu Quỷ.

Nhưng Tửu Quỷ làm sao cho gã ta cơ hội thở dốc chứ, xông lên, ba kiếm vù vù, bổ, đâm, chém, chú trọng kết hợp hoàn mỹ giữa sức mạnh và tốc độ, mỗi một kiếm đều vừa nhanh vừa mạnh.

Lôi Lão Thực cũng không thua kém bao nhiêu. Tuy rằng đã lớn tuổi như vậy rồi, nhưng thân thủ vẫn linh hoạt như thế, trái tránh phải né, mỗi khi có cơ hội đoản đao trong tay gã ta luôn có thể xuất hiện ở những vị trí thích hợp nhất, giống hệt như tính cách gã ta, ẩn ẩn nấp nấp, giống như con rắn độc thè lưỡi vậy, một khi không để ý thật sự có thể rước lấy độc của gã ta.

Tửu Quỷ trời sinh mê võ, nếu không phải bị một đao mà Quái Cửu Lang thiết kế khiến lão sợ hãi cả đời, có lẽ gã ta đã chết từ sớm rồi, bởi vì hằng năm đều tìm người tỷ võ thì người làm bằng sắt cũng sẽ không chịu nổi.

Nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Mấy năm gần đây, ngoài trừ luyện tập với Mã Kiều ra, thì Tửu Quỷ rất ít khi quyết đấu với người khác. Mà khi tỷ thí với Mã Kiều, lão ta chắc chắn sẽ nươngtay, đánh không được thoải mái lắm. Cho dù là sau đó khi đánh với Nhạc Phi, Chiết Mỹ Nguyệt, lão ta vẫn không hề phát huy hết sức, làm cho lão ta buồn đến phát sợ, mà Lôi Lão Thực hiển nhiên là đối thủ mà lão ta luôn hi vọng gặp được.

Qua tám chiêu, Tửu Quỷ càng đánh càng vui vẻ, vung múa đại kiếm, tiếng gió vù vù, thoạt nhìn bóng kiếm giống như bao phủ khắp cả mảnh rừng.

Lần này Lý Kỳ mới coi như chân chính được nhìn thấy sự lợi hại của Tửu Quỷ, đồng thời hắn cũng biết Mã Kiều kém Tửu Quỷ ở đâu, chính là Mã Kiều không thể nào tập trung tinh thần, toàn tâm toàn ý chiến đấu, bởi vì trong lòng Mã Kiều trước sau vẫn nhớ nhung Mỹ Mỹ, bất cứ lúc nào cũng đều như vậy.

Phải nói là chiêu thức của Tửu Quỷ không phiêu dật tiêu sái giống như Mã Kiều, nhưng lại khí phách vô cùng, từng chiêu từng thức đều vô cùng nặng nề, giống như là ai đánh lão ta một quyền thì sẽ lập tức phải mất mạng vậy.

Lôi Lão Thực mắt thấy Tửu Quỷ còn mạnh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của gã ta, hơn nữa tuổi gã ta đã lớn, mỗi một chiêu của đối phương phảng phất như dùng hết sức lực toàn thân, tiêu hao nhiều như thế, sớm muộn gì cũng sẽ thua.

Sau khi né được một kiếm của Tửu Quỷ, trong mắt của gã ta lóe lên ánh sao, đột nhiên xoay người phóng về phía Lý Kỳ.

Tửu Quỷ sao lại để gã ta được như ý, nhảy qua một bước lớn, nhưng bước chân này vừa rơi xuống, Lôi Lão Thực đột nhiên liều lĩnh xoay người lại, gương mặt trở nên hung tợn, một đao thuận thế quét ngang cổ Tửu Quỷ.

Một đao kia nhanh như thiểm điện vậy, giữa hai người để lại một quang ảnh hình bán nguyệt, có thể thấy một đao này rốt cuộc là nhanh đến thế nào.

Đây cũng là một đao tất sát của Lôi Lão Thực.

Lý Kỳ, Triệu Tinh Yến sợ tới mức ngây ngẩn cả người, đáng tiếc thời gian nhắm mắt bọn họ cũng không có.

Ngay khi ánh sáng kia sắp tiếp xúc với cổ họng của Tửu Quỷ thì đột nhiên ngừng lại, chỉ thấy một nửa cánh tay bay vào không trung.

Tửu Quỷ và Lôi Lão Thực cách nhau không quá nửa thước, đối diện nhìn nhau, một người trong mắt đầy sợ hãi, mà người còn lại trong mắt lại hờ hững.

- A!

Lôi Lão Thực đột nhiên hét thảm một tiếng, ngã quỵ xuống đất.

Tiếng hét thảm này cũng làm Lý Kỳ, Triệu Tinh Yến giật mình tỉnh lại, chỉ thấy tay phải của Lôi Lão Thực gắt gao nắm chặt tay trái, lại đưa mắt nhìn lại, hóa ra cánh tay trái của gã ta không biết từ lúc nào đã bị chém đứt phân nửa, máu tươi dường như tuôn ra như một cột nước vậy, nhìn thấy mà ghê người.

Mà trên tay phải Tửu Quỷ không biết từ lúc nào đã có thêm một thanh chủy thủ đầm đìa máu tươi.

Phịch!

Tửu Quỷ vác đại kiếm lên vai, cúi đầu chăm chú nhìn Lôi Lão thực, cảm khái nói: - Từ sau lần đó, ngươi là người duy nhất khiến ta biết được cảm giác của cái chết, cũng là người duy nhất bức ta phải xuất ta thanh chủy thủ đáng sợ này, tuy rằng ta rất ghét ngươi, nhưng vẫn phải nói tiếng cám ơn với ngươi, đa tạ.

Lần đó mà lão nói chính là lần quyết đấu với Chu Đồng.

Tuy rằng lần trước Nhạc Phi, Chiết Mỹ Nguyệt liên thủ cũng khiến lão ta phải xuất ra chủy thủ, nhưng lúc đó bởi vì không muốn thương tổn bọn Nhạc Phi nên mục đích mà lão ta xuất ra chủy thủ cũng là là muốn hoạt động được xương ống chân thôi, hơn nữa đối phương còn là hai người lính đầy sinh lực.

Nhưng lúc này lại khác, vừa rồi sống chết cũng chỉ trong khoảnh khắc, một đao của lão ta có thể nói là phản ứng bản năng, bằng không kẻ ngã xuống đất sẽ là lão ta, bởi vì một đao của Lôi Lão Thực quá nhanh, lão ta căn bản không tránh được, chỉ còn cách lấy nhanh thắng nhanh thôi.

Lý Kỳ từ lâu đã biết thủ đoạn lợi hại nhất của Tửu Quỷ thật ra không phải là thanh đại kiếm này, mà là chủy thủ được che giấu kia. Khi đó hắn còn cho rằng Tửu Quỷ đang ra vẻ, nhưng sau khi nghe kể xong chuyện cũ của Tửu Quỷ, hắn mới biết thật ra Tửu Quỷ không phải là ra vẻ gì cả, mà là trong lòng lão ta luôn sợ hãi chủy thủ, đây cũng là nỗi sợ hại mà Quái Cửu Lang để lại trong lòng lão ta, cho nên lão ta mới lựa chọn một thanh cự kiếm vừa to vừa thô, không chút sắc bén nào này, như vậy sẽ không dễ dàng thúc đẩy nỗi sợ hãi trong lòng lão ta.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<