Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1066

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1066: Kỷ nguyên mới
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Mặc dù thánh chỉ này tới có chút đường đột, có rất nhiều người đều không hiểu vì sao ban đầu Triệu Giai không xử lý Trương Bang Xương, Nhiếp Hạo. Nhưng dù nói thế nào, cuộc vận động này cuối cùng cũng đã công bố rồi. Hai đại gian thần này ngã ngựa, cũng tuyên cáo cuộc vận động này đã hạ màn. Đương nhiên, những làn sóng còn lại sẽ tiếp tục duy trì rất lâu rất lâu. Bởi vì điều này cơ bản không phải là chuyện một sớm một chiều.

Nhìn chung biến động lần này, mặc dù người liên quan tới đã sáng lập lên trang sử cao nhất của triều Tống, nhưng tiến hành nhanh như vậy, điều này không thể không khiến người ta khâm phục thủ đoạn của Triệu Giai. Không ít đại thần trong lòng có chút sợ hãi Triệu Giai.

Nỗi sợ này cũng là điều mà một Hoàng đế cần có.

Đương nhiên, Triệu Giai cũng là người hưởng lợi lớn nhất từ biến động lần này. Do vì sự gia nhập của đảng phái Thái Kinh. Điều này thực sự đã giúp y rất nhiều. Y hầu như đều không phải ra tay với những đại thần cũ này. Gian thần cũng đã thanh trừ triều dã, y cũng đã lợi dụng chính biến lần này để thâu tóm quyền lực vào trong tay, hoàn thành quân chủ tập quyền, từng bước củng cố hoàng quyền.

Cùng ngày, hai tên khốn nạn Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu này cả ngày không ra khỏi cửa. Về phần hai người này có quan hệ trực tiếp gì, ngoài Lý Kỳ ra không ai biết.

Sáng sớm hôm đó, Lý Kỳ sớm đã thức dậy, ăn sáng xong, liền vội vã ra ngoài. Từ lúc hắn làm quan cho tới nay chưa bao giờ tích cực lên triều sớm như vậy. Nhưng hôm nay hắn thực sự không dám chậm trễ. Dù sao hôm nay là ngày triều sáng đầu tiên sau khi Triệu Giai lên cầm quyền, chuẩn bị đề bạt người của mình lên nhậm chức với quy mô lớn. Lý Kỳ cũng là một trong số đó.

Vào tới hoàng cung rồi, chỉ thấy ngoài điện đã đứng kín người rồi, nhưng phần lớn đều là khuôn mặt mới.

Ây da, không ngờ mình lại là người tới muộn nhất. Lý Kỳ nhìn thấy từng khuôn mặt mới này, trong lòng không những không vui chút nào, ngược lại còn cảm thấy có chút lạc lõng. Nhớ lại trước đây hắn ở đây cùng đấu trí đấu dũng với Vương Phủ, Thái Du, đám người Lý Bang Ngạn, quả thật là rất thú vị.

- Yến Vân Vương tới rồi.

Lý Kỳ vừa mới xuất hiện liền thấy các đại thần trước điện lần lượt bước tới, hành lễ, chào hỏi, rất nhiệt tình.

Do vì cuộc vận động lúc trước Lý Kỳ rất ít khi lộ diện, nhiều lắm chính là đi vào hoàng cung một mình gặp mặt Triệu Giai, hầu như không lên triều, đầu là Tần Cối sắp xếp. Xét về mặt ý nghĩa nghiêm khắc, đây là lần đầu tiên chính thức lên triều từ sau khi Lý Kỳ hồi kinh. Nhưng, địa vị của Lý Kỳ hiển quý. Mặc dù Hoàng đế thay đổi, nhưng là người quan trọng của Hoàng thượng hiện tại, không có gì thay đổi. Những đại thần này đương nhiên là phải nắm lấy cơ hội bày tỏ thành ý với Lý Kỳ rồi.

Trước kia gặp cảnh đãi ngộ này là thuộc Thái Kinh, thuộc về Vương Phủ, thuộc về Lý Bang Ngạn.

Chuyện này nếu đổi lại là người khác, đó chắc chắn là sẽ cảm thấy vui sướng. Nhưng trong lòng Lý Kỳ lại phần lớn là tâm thái sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy. Bởi vì trước đó hắn có lẽ là một người trong số đám người này. Bây giờ vẻ mặt tươi cười của những người này rất giống với khuôn mặt của hắn lúc đầu. Nếu trong lòng những người này nghĩ, cũng giống như hắn lúc đầu, điều đó thật là quá kinh khủng.

Lý Kỳ không biểu hiện chút đắc ý nào, đều hồi lễ hết. Nhưng khi đang chuẩn bị chắp tay hướng tới một người, bỗng nhiên buông tay xuống, nhìn người trước mắt bật cười ha hả nói:

- Trần Đông, nghe nói tiểu tử ngươi gần đây đã phát đạt rồi.

Ngữ khí của Kim Đao Trù Vương này vẫn không hề biến đổi chút nào!

Các đại thần khác nghe thấy thế, đều cảm thấy có chút buồn cười.

Trần Đông cung kính vái chào nói:

- Phó viện trưởng Mông quá khen rồi, học sinh Trần Đông có được ngày hôm nay, đại ân đại đức này học sinh không dám quên.

Người này chính là có nề nếp như vậy, khi cần chửi thì khẳng định thu miệng lại. Nhưng lúc nên hành lễ, nên nói lời cảm ơn, thì cũng không có chút hàm hồ nào.

- Miễn đi, miễn đi, phiền nhất là bộ dạng này của ngươi, quá là dối trá rồi.

Lời này của Lý Kỳ rõ ràng cũng là nói cho những người khác nghe, liền nói:

- Cảm tạ cái gì cũng không cần, hôm khác mời ta một trận là được rồi. Tốt nhất là có thể mời học sinh của Thái sư học viện ăn một bữa ngon.

- Vâng .... Chuyện này.

Trần Đông suýt chút nữa đã gật đầu đồng ý, chợt nghĩ tới mình nào có bao nhiêu tiền đâu, liền lúng túng nói:

- Phó viện trường xin thứ lỗi, học sinh ... học sinh xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch.

- Ha ha!

Bỗng nhiên phía sau vang lên một trận cười lớn, chỉ thấy một người bước ra, chính là Nhị lang Trịnh gia. Y bước lên nói:

- Trần Đông, ngươi đi theo bên cạnh Yến Vân Vương lâu như vậy, sao lại ngốc đến vậy? Viện trưởng và Phó viện trưởng Thái sư học viện đều là gia tài vạn quan, há còn để ngươi trả số tiền này sao? Cho dù ngươi có làm như vậy, tới khi đó tự có người trả tiền thay cho ngươi.

- Trịnh Nhị Lang nói rất có lý, Trần Đông, ngươi còn không mau đồng ý đi, qua thôn này là không có cửa hàng này rồi.

Người nói chuyện chính là Tần Cối.

Ban đầu ba người họ cùng đi xuống Giang Nam, cũng xem như là cùng chung hoạn nạn, hữu tình vô cùng thâm hậu, cũng thường xuyên trêu ghẹo lẫn nhau. Đây đều đã trở thành thói quen rồi.

Trần Đông có lẽ là một người thật thà, sao y có thể làm ra chuyện này chứ. Y ấp a ấp úng thấy mọi người nhìn mình, mặt đỏ lên như quả táo vậy.

- Ngươi nhất định đừng nghe theo hai người này. Tình hình của Thái sư ta cũng không rõ. Nhưng lão tử hiện giờ đang nghèo kiết xác rồi.

Lý Kỳ lườm lườm, sau đó liền nói với Tần Cối:

- Tiểu Tần à, ngươi đừng có mà kiêu ngạo. Ta đã hạ lệnh đầu bếp ở Túy Tiên Cư đợi lệnh rồi. Tối nay nếu ngươi không bao Túy Tiên Cư, hừ hừ, vậy thì cũng phải mang tiền tới thanh toán.

Tiểu Tần?

Những người còn lại lúc này thực sự là không thể nhịn nổi nữa rồi, thấp giọng mỉm cười. Nhưng cũng không dám cười lộ liễu. Mặc dù Tần Cối hôm nay vẫn chưa có thăng quan. Nhưng văn võ mãn triều ngoài Lý Kỳ ra ai cũng không dám động tới y.

Vẻ mặt Tần Cối lúng túng, cầu xin Lý Kỳ tha thứ, lại chắp tay nói:

- Đại nhân dặn dò, hạ quan nhất định sẽ tuân mệnh, chỉ là bao Túy Tiên Cư .....

Trong lòng lại buồn bực không thôi, mình mới vừa rồi không phải là ma nhập vào người đấy chứ? Sao lại đụng tới Lý Kỳ vậy? Mặc dù y có khá khẩm hơn Trần Đông, nhưng cũng không có bao nhiêu tiền. Hơn nữa Túy Tiên Cư là nơi nổi tiếng là đắt, đặc biệt là Thiên hạ vô song đó, quả thực chính là bá đạo nha.

- Ngươi yên tâm, ngươi mời khách, không sợ ngồi không kín, chỉ sợ không ngồi nổi.

- Vâng vâng vâng.

Tần Cối biết Lý Kỳ muốn mình mời khách là vì chờ Triệu Giai phong y làm Tể tướng. Điều này đương nhiên là phải mời khách rồi. Bất luận trước đây hay là sau này, đây đều là lễ nghi xã giao cơ bản.

Ôi, không ngờ mình lại bị rơi vào bước đường này. Nhưng, chút tiền nhỏ này cũng là tiền, nhất định phải chủ trì, không thể bỏ qua được. Lý Kỳ lại nhìn về phía Trịnh Dật nói:

- Ngươi là tối ngày mai.

Trịnh Dật kinh ngạc nói:

- Ta cũng có phần sao?

- Đó là tất nhiên rồi, coi như là giúp đỡ người nghèo kiết xác như ta đây đi.

Lý Kỳ bây giờ thực sự là không có tiền, không chỉ có lừa bọn họ, liền nói:

- Ta nói ngươi cũng thật là, tốt xấu gì chúng ta cũng có chút giao tình. Nhưng ta tới lâu như vậy rồi, cũng không thấy ngươi tới nhà thăm hỏi, thật đúng là quá vô tình.

*****

Trịnh Dật cười nói:

- Chuyện này ngươi cũng thật sự không thể trách ta được. Ta biết ngươi vừa trở về đã một thân phiền phức rồi, nên không định quấy rối ngươi.

- Khụ khụ khụ.

Lý Kỳ ho lên vài tiếng, thầm nhủ, suýt quên mất người này là Nhị lang Trịnh gia, cũng là một người không dễ động tới. Tiếp theo, hắn làm quen với một số gương mặt mới đó một chút, kéo Trịnh Dật đi ra một chỗ, vẻ mặt không vui nói:

- Trịnh Nhị, ngươi thật sự không có đạo đức sao?

Trịnh Dật kinh ngạc nói:

- Vì sao ngươi lại nói như vậy?

Lý Kỳ nói:

- Thiệt thòi cho ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi ta. Túy Tiên Cư của ta công nhân ưu tú nhất đều đã bị ngươi bắt cóc đi rồi. Ngươi nói chuyện này là thế nào đây?

- Công nhân?

Trịnh Dật sửng sốt, hoàn toàn bừng tỉnh, ngượng ngùng nói:

- Ngươi .... Ngươi đều biết rồi sao?

- Ngươi còn muốn giấu bao lâu nữa?

Lý Kỳ thở dài một tiếng, miệng đầy hảo khí nói:

- Ta nói ngươi cũng thật là. Ta tin ngươi như vậy, để Nhuận Nhi cùng ngươi tới Hàng Châu, sao ngươi lại có thể tham ô tự cướp chứ. Ngươi có biết sau khi phu nhân biết tin này, cũng đã quy y cửa Phật rồi. Ngươi đây là đã tạo nghiệt lớn rồi.

Trịnh Dật lườm hắn nói:

- Cái gì mà tham ô biển thủ, ta và Nhuận Nhi là hai người yêu nhau, còn có ngươi đừng có lấy chuyện của Tam nương ra mà nói. Mấy hôm trước ta còn gặp Tam nương. Chúng ta nói chuyện rất lâu. Nàng cũng cảm thấy rất vui, ngươi chớ có mà gạt ta.

- Hai người yêu nhau? Hay cho câu nói hai người yêu nhau.

Lý Kỳ lạnh lùng cười, thầm chửi đồ chó hoang, ta còn chưa gặp, ngươi đã gặp trước rồi, bèn nói:

- Vậy ta lại hỏi ngươi, Nha Nội có biết chuyện này không?

Trịnh Dật vừa nghe nói tới đại danh của Cao Nha Nội, một trang quân tử cuối cùng cũng đã có chút hoang mang, nói:

- Nha Nội .... Nha Nội hắn ta còn chưa biết.

Lý Kỳ bật cười ha hả nói:

- Vậy thì biến số đã lớn quá rồi. Ta vốn còn muốn nói tiếng chúc mừng ngươi. Nhưng bây giờ xem ra ta phải hoãn lại rồi.

Trịnh Dật khẽ nhếch mép lên, cố gắng mỉm cười, nói:

- Về phương diện này, ta vẫn đang muốn nhờ Yến Vân Vương tương trợ.

- Chuyện này à .... Có chút khó khăn rồi đấy!

Lý Kỳ lắc đầu nói.

Trịnh Dật chắp tay nói:

- Đây chính là chuyện chung thân đại sự của Trịnh Nhị, xin Yến Vân Vương giúp đỡ.

Ngươi muốn hắn đối phó với những người giống như Tống Ngọc Thần đó, đánh một cái là chuẩn. Nhưng ngươi muốn đi đối phó với Cao Nha Nội, e là 10 Trịnh Dật cũng không phải là đối thủ của Cao Nha Nội.

Lý Kỳ rất miễn cưỡng nói:

- Kỳ thực, ta thật sự rất muốn giúp ngươi. Tiếc là .... Ta hiện giờ thân cũng khó mà giữ được!

Trịnh Dật sao mà không nghe ra ý của Lý Kỳ chứ, khó xử nói:

- Về chuyện giữ ngươi và Thất Nương, ta cũng có biết sơ sơ, chỉ là tính tình của Thất Nương, ngươi cũng hiểu rồi đấy. Ta e là không giúp được gì.

Lý Kỳ bật cười ha hả, nói:

- Ngươi có thể làm được.

- Hử?

Trịnh Dật cảnh giác nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ đảo mắt nhìn xung quanh, ghé sát tai ý nói vài câu.

Trịnh Dật nghe xong mà thấy kinh sợ, nói:

- Chuyện này ....

Lý Kỳ liền nói:

- Ngươi dám nói ta sắp xếp như vậy không phải là ổn thỏa nhất sao?

Trịnh Dật nói:

- Ngươi không phải là đang đùa chứ?

Lý Kỳ trợn mắt nói:

- Bộ dạng này của ta giống như đang đùa sao? Hơn nữa, ngươi dám nói ta sắp xếp như vậy không phải là lý tưởng nhất sao?

- Chuyện này có được không?

- Ta cần chính là sự ủng hộ của ngươi. Về những chuyện khác, ta tự làm được. Hiện giờ chỉ còn lại có Trịnh gia các ngươi thôi.

Trịnh Dật nghe thấy vậy, biết Lý Kỳ sớm đã sắp đặt xong rồi, do đó gật đầu nói:

- Vậy .... Vậy được, ta sẽ cố làm hết sức.

Lý Kỳ bật cười ha hả nói:

- Ngươi yên tâm đi, ngươi chính là lên tiếng một câu, bày tỏ thái độ là được rồi. Về phần Nha Nội .... Ta nhất định sẽ giúp ngươi.

Trịnh Dật liền nói:

- Đa tạ, đa tạ.

.......

Lát sau, cửa của đại điện cuối cùng cũng đã mở ra, quần thần lục đục đi vào đại điện. Trước đây Lý Kỳ lên triều, nếu không cần hắn ra mặt, thường thì hắn đều không giữ quy cử, trốn ở phía sau cột ngủ gà ngủ gật. Tống Huy Tông biết rõ điều này, cũng bỏ qua cho hắn.

Hôm nay hắn vừa vào cửa liền theo thói quen chạy tới cái cột. Thái giám bên cạnh ngăn hắn lại, ây da một tiếng, nói:

- Yến Vân Vương, người chớ lừa tiểu nhân nữa, nơi này đâu có chỗ cho người.

Lý Kỳ sửng sốt, cảm thấy cũng đúng, liền hỏi:

- Vậy ta nên đứng ở đâu?

Ngươi cũng không phải là lần đầu lên triều, chuyện này cũng không biết. Tiểu thái giám đó thầm nói vài câu, nhưng vẫn cung kính đưa Lý Kỳ tới chỗ thuộc về hắn.

- Đây .... !

Lý Kỳ nhìn trước nhìn sau, không đúng rồi, trước mặt không có ai chắn, kinh ngạc nhìn tên thái giám đó nói:

- Ngươi có dẫn ta tới nhầm chỗ không? Sao ta thành thứ nhất rồi?

Tên thái giám đó liền nói:

- Không sai, không sai, đây là Hoàng thượng đích thân dặn dò tiểu nhân.

Triệu Giai, nha đầu ngươi đây là đuổi cùng giết tận rồi. Lão tử từ nay về sau sao còn được ngủ gà ngủ gật nữa. Ngươi chờ giấy xin phép nghỉ của ta đi.

Trong lòng Lý Kỳ tức giận. Nhưng lúc này, một tiếng kêu chói tai vang lên:

- Hoàng thượng giá đáo.

Chỉ thấy Triệu Giai thân mặc long bào bước vào.

Quần thần hành lễ hô:

- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Chờ tới khi Triệu Giai ngồi vào ghế rồng rồi, mới nói:

- Chúng ái khanh bình thân.

- Tạ Hoàng thượng.

Triệu Giai lén nhìn Lý Kỳ, thấy vẻ mặt hắn không vui, trong lòng thầm cười một tiếng, sau đó gật đầu với tên thái giám bên cạnh.

Tên thái giám đó liền lấy ra một thánh chỉ tuyên đọc.

Bỗng nhiên triệt bỏ nhiều quan lại như vậy, cũng thật sự không có sao cả. Nhưng mấy vị trí chủ chốt cũng đã nhanh chóng được bố trí xong rồi. Sự bố trí này của Triệu Giai đương nhiên là tìm người bổ sung vào rồi. Hai người phía trước này, đương nhiên chính là hai vị trí quan trọng nhất Thiếu Tể và Xu Mật Sứ.

Nhưng trước đây, vẫn tuyên đọc Thái Kinh vì tuổi tác đã cao, không thể chịu nổi trước mặt mọi người, xin được nghỉ hưu. Hoàng thượng đã phê duyệt rồi. Hơn nữa, phong Thái Kinh làm "giáo phụ" đệ nhất Đại Tống.

Tiếp theo chính là bái Tần Cối làm tướng, cũng là Thiếu Tể.

Tần Cối đã phá được kỷ lục nhảy liền tám cấp của Vương Phủ, ngồi lên vị trí Thiếu Tể.

Tuy nhiên, Tần Cối bái tướng cũng khiến cho không ít người kinh ngạc. Họ đều cho rằng Triệu Giai sẽ bái Lý Kỳ làm tướng, không ngờ Tần Cối lại đột nhiên lao ra.

Tần Cối quỳ tại chỗ tạ ân. Mặc dù ý đã biết trước chuyện này rồi, nhưng vẫn cô cùng kích động, miệng mấp máy liên tục mà không ra hơi. Đó chính là điều mà y mơ ước, chỉ có điều y cũng không ngờ tới nhanh như vậy.

Trong hiểu biết của người đời sau, phàm thì Tể tướng để lại cho người ta ấn tượng đầu tiền chính là dưới một người mà trên vạn người, là người số một trong triều. Mặc dù trong triều Tống, quyền lực trong tay Tể tướng đã yếu đi rất nhiều. Về mặt quân sự đã bị Xu Mật Viện cướp đi rồi. Phương diện tài chính, bị Tam ti cướp đi. Hơn nữa, Tể tướng của triều Tống thần kỳ hơn, cái gì là Tả tướng, Hữu tướng, khiến cho Tể tướng của triều Tống căn bản không thể đánh đồng với Tể tướng của triều đại khác được.

Nhưng, dù thế nào, Tể tướng chính là một tiêu chí. Mặc dù quyền lực đã giảm đi rất nhiều. Nhưng vẫn có thực quyền khả quan. Hơn nữa có thể dựa vào hàng loạt thao tác, cộng thêm sự nỗ lực của bản thân, giống như đám người Thái Kinh, Tư Mã Quang, Vương An Thạch bọn họ đều là sựa vào cải cách mà đi củng cố quyền lực của Tể tướng. Cũng chỉ có Tể tướng mới có thể xứng là người số một trong triều.

Chính vì như vậy, đại đa số mọi người trong triều đều cho rằng Lý Kỳ xứng đáng làm Tể tướng. Mặc dù họ đều biết Tần Cối có thể dữ được thăng chức nhảy vọt, nhưng nếu luận về công lao, y vẫn không thể so với Lý Kỳ được.

Tiếc là, sòng bạc Hồng Vạn không dám lấy cái này ra để mở phiên giao dịch. Nếu không, đó chắc chắn là kiếm bộn tiền rồi.

Tần Cối bái tướng, cũng hoàn toàn tuyên cáo triều Tống đã thoát khỏi thời đại thống trị của lục tặc, bước vào kỷ nguyên mới.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<