Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1061

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1061: Sau này còn gặp lại
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Lý Kỳ trở nên trầm mặc, hai hàng lông mày lộ ra vẻ đau thương, nhưng hắn vẫn hỏi: - Ý cô là?

- Lấy tài trí của ngươi, không lý nào không đoán được ý của ta. Triệu Tinh Yến dừng một chút, nói: - Tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, ở lại bên cạnh ngươi, chờ thời cơ hành động, cho ngươi thêm một đòn trí mạng. Nương theo sự thông minh của Bạch nương tử, nếu sau này nàng làm được gì, ai cũng sẽ không nghi ngờ.

Lý Kỳ lập tức phản bác: - Thất Nương nàng tuyệt đối không làm như vậy, hơn nữa cô cũng không nhất định làm như vậy.

Triệu Tinh Yến không phủ nhận, nói: - Ngươi nói có lẽ đúng, nhưng sự việc không phát sinh trên người ta, ta cũng không biết mình lựa chọn thế nào, tuy nhiên, Bạch nương tử quả nhiên không lựa chọn làm như vậy, kỳ thật nàng đã lựa chọn toàn thành cho ngươi, chẳng qua ngươi còn giằng co không rõ thôi.

Lý Kỳ híp mắt nói: - Sự việc còn không đến mức không thể thay đổi.

- Sự việc còn nghiêm trọng hơn so với ngươi nghĩ, ngươi có biết ngươi để lại Bạch gia, là chuyện ngu xuẩn cỡ nào không? Triệu Tinh Yến nghiêm mặt nói.

Lý Kỳ không đáp hỏi ngược lại:

- Năng lực của Bạch Thì Trung cô hẳn rõ ràng?

Triệu Tinh Yến ha ha mỉm cười.

Lý Kỳ trầm lông mày nói: - Cô cười chuyện gì?

Triệu Tinh Yến khinh thường cười nói: - Dù thủ đoạn của Bạch Thì Trung cao cỡ nào, Bạch gia cũng không có khả năng Đông Sơn tái khởi, một khi vây cánh Bạch gia và môn sinh Bạch Thì Trung sau khi bị triều đình thanh trừ, Bạch gia hoàn toàn xong, không ai có thể cứu nổi, dù có là ngươi. Mà Bạch gia lại tồn tại một điểm, đó chính là thêm một nhược điểm cho ngươi, để kẻ địch của ngươi có một cái cớ để công kích. Ngươi đã lựa chọn con đường này, thì nên buông tha cho vài thứ, ngươi không muốn, cũng không bằng lòng buông tha, trên đời này nào có việc gì vẹn cả đôi đường. Bạch nương tử làm thê tử của ngươi, nên giúp ngươi làm những việc này, ta cho rằng nàng cũng đang cố gắng thử nghiệm.

Lý Kỳ nhíu mày, nói: - Ta không rõ cô đang nói gì.

Triệu Tinh Yến nói: - Nhìn chung các triều đại đổi thay, phàm là xuất hiện thanh trừ triều đình hay tình huống chia bè kết phái, đây đâu phải là lần đầu tiên lật lại những nợ cũ năm xưa, nếu không ngươi cho rằng chia bè kết phái sao phải liên lụy tới nhiều người như vậy, trong đó chắc chắn có rất nhiều phải chịu liên lụy, nhưng bọn họ vô tội, nhưng không có nghĩa phụ thân của họ vô tội, không có nghĩa là tổ tông họ không tham dự vào. Nhưng chỉ cần bên người có một người dính vào quan hệ này, dù sống hay chết, cũng sẽ bị đối thủ bắt lấy nhược điểm, hơn nữa tám chín mười phần đều trúng chiêu, đây chính là tính tàn khốc của kết bè kéo phái.

- Hiện giờ rất nhiều người nắm được nhược điểm của Bạch Thì Trung, đang chờ Hoàng thượng tỏ rõ thái độ. Nhưng, bởi vì sự hiện hữu của ngươi, làm cho những người đó hết sức kiêng kỵ, mặc dù là Hoàng thượng cũng không phải không nghĩ đến cảm nhận của ngươi, có lẽ hiện tại chưa nhìn ra khuyết điểm gì, nhưng một khi địa vị trong triều của ngươi dao động, hoặc là kẻ địch của ngươi đủ mạnh, nguy hiểm giữ lại này sẽ bộc phát một lúc nào đó, hơn nữa sẽ càng ngày càng nguy hiểm, càng ngày càng mạnh mẽ, thậm chí họ sẽ mượn Bạch Thì Trung để đánh ngươi thành đảng Phụ Thành Vương, chẳng sợ Bạch Thì Trung qua đời.

- Ngươi cũng biết lúc trước, Lý Thế Dân thanh trừ đảnh cũ của Thái tử, cứ liên tục cho đến khi chết đi, tuy rằng hiện giờ tình hình và chính biến Huyền Vũ môn khác nhau rất lớn, nhưng dù sao Tam ca ta không phải là Thái tử, truyền thống tôn ti trưởng ấu ngươi hẳn nên biết. Như vậy vấn đề này vẫn sẽ tồn tại, đây mới là chỗ đáng sợ nhất của Bạch gia, đến lúc đó ngươi hối hận cũng không kịp.

Lý Kỳ nhíu mày nghi môt lat, nói: - Lời này Hoàng thượng cũng đã nói với ta, chẳng lẽ cô cũng nghĩ Thất Nương làm như vậy, hoàn toàn là suy nghĩ cho ta?

- Nói là hoàn toàn suy nghĩ vì ngươi, ta thấy cũng không hẳn. Nhưng ta cảm thấy lựa chọn của nàng là chính xác nhất, như vậy đối với mọi người đều tốt. Triệu Tinh Yến lắc đầu, tiếp tục nói: - Nếu đổi lại là ngươi, nếu ai làm tổn thương cha mẹ ngươi, dù là bất cứ lý do gì, ta tin ngươi sẽ làm ra việc điên cuồng hơn, nàng không thể không hận ngươi, đây là lẽ thường tình của con người.

Lý Kỳ nói: - Cô nói như vậy, không phải là tự mâu thuẫn sao?

Triệu Tinh Yến lắc đầu cười nói: - Không, tuyệt không mâu thuẫn, nàng hận ngươi, không có nghĩa là nàng không yêu ngươi, vừa đúng chính là loại mâu thuẫn này, mới xuất hiện phong hưu thư kia.

- Hưu thư.

Triệu Tinh Yến gật đầu, nói: - Theo tình hình trước mắt, Bạch nương tử cũng chỉ có hai lựa chọn, hoặc là thoát ly khỏi Bạch gia, ở lại bên cạnh ngươi, dù sao trước đây, nàng cũng đã là thê tử của ngươi rồi, cũng là chuyện đương nhiên, cũng giống như lúc trước Lý Thanh Chiếu ở bên cạnh Triệu Minh Thành.

- Nàng sẽ không làm như vậy.

- Cho nên nàng lựa chọn thực hiện cái thứ hai, cùng cha mẹ nàng rời khỏi ngươi, ngươi có nghĩ vì sao Hoàng thượng trước mặt ngươi ban đạo thánh chỉ bổ nhiệm Bạch Thì Trung chưa?

Lý Kỳ nhíu mày nhìn Triệu Tinh Yến.

Triệu Tinh Yến nói: - Ngươi yên tâm, Hoàng thượng làm như vậy, hoàn toàn là suy nghĩ cho ngươi, y đơn giản chỉ muốn quan hệ giữa ngươi và Bạch gia, chuyển lên người mình, để người khác không có lời nào để nói.

Lý Kỳ hoang mang nói: - Ý của cô là?

Triệu Tinh Yến nói: - Thật ra lúc này cho ngươi và Bạch gia hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ là thời cơ tốt nhất, nếu trước khi ngươi trở về, hoàng thượng xử lý hết chuyện của Bạch Thì Trung, như vậy cho dù người khác có biết quan hệ giữa ngươi và Bạch gia, cũng không thể lấy bất cứ cớ gì, bởi vì ngươi lúc ấy không ở đấy, hơn nữa liên quan đến chuyện này, chỉ có Hoàng thượng ra mặt thì mới thỏa đáng nhất. Bởi vì tất cả về Phụ Thành Vương, chỉ do thái độ của Hoàng thượng thế nào, không có quan hệ trực tiếp với quốc gia đại sự. Cho nên, Hoàng thượng nếu muốn bảo vệ Bạch Thì Trung, căn bản không có người nói xấu, bọn họ cũng không có tư cách, nhưng ngươi lại ngốc đến mức tham dự vào.

- Thì ra là thế! Vậy phong hưu thư kia giải thích thế nào? Lý Kỳ hoang mang nói.

Triệu Tinh Yến cười nói: - Bạch nương tử xuất thân ở gia tộc sĩ phu, nàng đối với tất cả triều đình, bao gồm đấu đá các đảng, nhất định vô cùng hiểu rõ, nàng rất hiểu tình thế trước mắt, con đường tốt nhất của Bạch gia là rời xa triều đình, cố gắng không cho người nào nhớ tới bọn họ, đây mới là cách bảo vệ tính mạng tốt nhất đối với một gia tộc thất thế. Đối với ngươi, đối với Bạch gia đều là kết quả tốt nhất, nhưng điều này cũng chứng minh, phụ mẫu nàng sẽ rời khỏi kinh thành, mà ngươi chắc chắn sẽ ở lại kinh thành, nàng nhất định phải lựa chọn giữa hai người, một bên là trượng phu, một bên là cha mẹ, nhưng Bạch Thì Trung chung quy vẫn là một người thất bại, đây cũng là nguyên nhân nàng chủ yếu đứng về phía Bạch gia, ngược lại cũng thế, nàng nhất định phải đoạn tuyệt quan hệ với ngươi.

- Làm như vậy, thứ nhất có thể cam đoan không mang đến cho ngươi bất kỳ nguy hiểm nào, thứ hai, phải biết rằng bây giờ Bạch Thì Trung bênh nặng trong người. Nếu Bạch Thì Trung chết, vậy thì ngươi nhất định không thoát khỏi liên quan, nếu Bạch nương tử còn ở bên cạnh ngươi, nàng có thể đảm bảo nàng không làm tổn thương đến ngươi sao? Nhưng nếu nàng thật sự làm vậy, một khi thất bại, nhất định sẽ đưa Bạch gia vào chỗ chết, thậm chí có thể bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội. Hoặc chính nàng ta cũng sẽ hối hận, chỉ có rời xa ngươi, mới có thể đảm bảo tất cả sẽ không xảy ra. Về phần phong hưu thư, ngươi suy nghĩ một chút xem, một khi công bố phong hưu thư ra ngoài, sẽ xảy ra chuyện gì?

Vấn đề này Lý Kỳ chưa từng nghĩ qua, bởi vì hắn chắc chắn không ngốc tới mức công bố phong hưu thư ra ngoài, ngẩn người, bừng tỉnh đại ngộ, nói: - Nếu là như vậy, người trong thiên hạ chắc chắn nghĩ Thất Nương nàng không tuân theo nữ tắc, coi rẻ luân thường, không xứng làm vợ. Ta ngược lại sẽ không mất gì cả, hơn nữa còn chiếm được thông cảm của đa số, đến lúc đó có thể công khai bỏ nàng.

Triệu Tinh Yến cười gật đầu nói: - Thật ra rất với nhiều dân chúng, ngươi phải dựa vào Bạch gia mới leo lên được, nếu ngươi lúc đó bỏ Bạch nương tử, vậy thì dân chúng nhất định sẽ chửi ngươi vong ân phụ nghĩa, ném đá xuống giếng, vì vinh hoa phú quý đến cả người vợ cũng có thể vứt bỏ. Chuyện này đối với ngươi bây giờ không phải là chuyện tốt, ngươi hiện giờ chức vị cao, mỗi lời nói cử chỉ người trong thiên hạ đều nhìn vào chằm chằm, nhất định phải thận trọng xử lý, kỳ thật phong hưu thư này là nhắc nhở ngươi làm như thế nào, cũng cho ngươi một cái cớ đường hoàng. Đáng tiếc ngươi hiện giờ mới hiểu được.

Lý Kỳ trầm mặc một lúc lâu, gật đầu nói:

- Đúng, cô nói rất đúng, cái này quả thật giống như như tính cách của Thất Nương. Cảm ơn cô.

Triệu Tinh Yến nghĩ Lý Kỳ rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt, nhẹ nhàng thở ra, nói: - Nếu nàng là một nữ tử đã có thể làm đến như thế, sao ngươi không làm một ân tình thuận nước đẩy thuyền, công bố phong hưu thư ra ngoài, sau đó bỏ nàng, dù sao thanh danh của Bạch Thì Trung đã rất thối rồi, không cần quan tâm điểm này, thả cả nhà bọn họ đi phủ Ứng Thiên, qua một năm thì cho Bạch Thì Trung về hưu, cứ như vậy, quan hệ giữa ngươi và Bạch gia sẽ hoàn toàn đoạn tuyệt, không có ngươi, không ai nhớ tới Bạch gia, hơn nữa nếu ngươi đồng ý đoạn tuyệt quan hệ, vậy thì Hoàng thượng sẽ vui vẻ bảo vệ Bạch gia một nhà chu toàn, sẽ ít gây rắc rối cho y hơn.

*****

Về điểm này Lý Kỳ cũng rất tin tưởng, hắn biết con người của Triệu Giai cực kỳ kiêu ngạo, lúc trước Triệu Giai đã đồng ý với hắn, như vậy dù phiền toái như thế nào, Triệu Giai nhất định sẽ nhất định thực hiện lời hứa của mình, nhưng không có nghĩa là Triệu Giai thật sự tình nguyện làm như vậy. Nói: - Đây là Hoàng thượng bảo cô nói với ta sao?

Triệu Tinh Yến lắc đầu nói: - Hoàng thượng mặc dù không nói một chữ, nhưng ta cho rằng, y đã nói chuyện phong hưu thư cho ta biết, vậy thì chắc chắn muốn ta khuyên bảo ngươi. Tuy nhiên, y mặc dù không làm như vậy, ta cũng sẽ nói lời này, bởi vì giữ lại Bạch gia ở kinh thành, đối với mọi người không phải là chuyện tốt, ngươi thường nói lấy lợi ích làm đầu, nên biết phải làm sao. Hiện tại vẫn còn kịp, những người ở vị trí này như ngươi, vì chức quan mà giết vợ thí tốt cũng là chuyện rất bình thường, nếu Bạch nương tử không muốn rời khỏi Bạch gia, ngươi nên nhẫn tâm buông nàng ra.

Lý Kỳ cười lắc đầu, nói: - Cô cho rằng ta đang hỏi lợi hại trong chuyện này?

Triệu Tinh Yến cau mày nói: - Chẳng lẽ không đúng sao?

- Đương nhiên không phải. Lý Kỳ nói: - Ta chẳng qua muốn cô giúp phân tích suy nghĩ của Thất Nương, ta dù sao cũng là người trong cuộc, cũng không hiểu lắm chuyện trong gia tộc, rất khó nhìn thấu triệt mọi việc, nhưng cô thì khác, cô có thể thấy những thứ ta không thể.

Triệu Tinh Yến nói: - Vậy ngươi định làm gì?

Lý Kỳ cười khổ nói: - Kỳ thật ta làm nhiều chuyện như vậy, cũng là vì bảo vệ Thất Nương, còn có chính ta, điểm này chưa từng thay đổi, bây giờ, hay tương lai cũng thế. Muốn ta vứt bỏ Bạch gia, ta thật sự làm không được, nếu ta làm người như thế, ta cũng sẽ không thành công.

Triệu Tinh Yến cười nói: - Lời này sao nói vậy? Lý Kỳ nói: - Cô có nghĩ tới không, vì sao ta lúc đầu có thể giấu diếm được mọi người? Chẳng lẽ do ta nói dối giống thật quá sao? Thật ra căn bản không phải do lời nói dối của ta không có chỗ hở, mà không phần lớn thời gian, ta đều trả giá bằng thật tâm thật ý, ta lấy ra cũng là bạc trắng.

- Mượn Thái thái sư và Cao thái úy mà nói, hai người bọn họ thông minh cỡ nào, cô hẳn còn rõ hơn so với ta, muốn lừa gạt bọn họ, là chuyện cực kỳ khó khăn. Nếu lúc trước không phải ta đặt mình vào hoàn cảnh người khác vì bọn họ bày mưu tính kế, giúp bọn họ giải quyết khó khăn, mà chỉ là muốn lợi dụng vị trí của bọn họ, làm sao có thể khiến bọn họ buông lỏng cảnh giác với ta, như vậy kế hoạch của ta căn bản sẽ không thành công, ta sẽ không đứng ở chỗ này. Lúc ấy ngoại trừ những người Vương Phủ, mỗi một đồng minh ta đều thật tâm, cho dù là Lương Sư Thành. Ta đều nghiêm túc giúp y nghĩ biện pháp kiếm tiền, chứ không phải qua loa cho xong, mặc dù ta biết rằng tương lai ta nhất định phải giết y.

Ngừng lại một chút, hắn đột nhiên nhìn thẳng vào Triệu Tinh Yến, nói:

- Còn cô nữa, nếu không có ta lúc đầu cảm kích cô từng giúp đỡ ta, một khi kế hoạch của ta xác định, ta căn bản sẽ không để cho cô bất kỳ cơ hội nào để xuất thủ, ta sẽ đuổi tận giết tuyệt với cô. Nếu ta làm như vậy, đêm hôm đó ta sẽ thua hoàn toàn, còn có đám người Nhạc Phi, Chủng Sư Đạo cũng đều như thế. Bởi vậy có thể thấy được, cái mà cô gọi là nhược điểm trí mạng kia, hoàn toàn chính là mấu chốt thành công của ta.

Chẳng lẽ thật sự là mình sai rồi sao? Triệu Tinh Yến không phủ nhận điểm này, bởi vì sự thật đã xảy ra trước mắt, nàng căn bản không thể nào phản bác, nói: - Chẳng lẽ, ngươi trước đó chưa từng nghĩ đến chuyện Bạch gia?

- Dĩ nhiên đã từng nghĩ. Nhưng chuyện này căn bản là khó giải thích. Trước đây khi ta chưa đến, Bạch Thì Trung đã là người của Thái tử rồi, hơn nữa quan hệ vô cùng mật thiết, nếu ta muốn kế hoạch của ta thành công, vậy thì Bạch gia sẽ phải chịu thương tổn rất lớn, không thể nào toàn vẹn được đôi bên, ta nghĩ vậy. Chỉ có thể bù lại. Nếu cô hỏi ta có hối hận không, tuyệt đối không hối hận tất cả những gì ta đã làm, ta cũng sẽ gánh vác hết tất cả hậu quả.

- Vậy ngươi chuẩn bị thế nào để gánh vác hậu quả này?

Lý Kỳ nói: - Để Thất Nương đảm nhiệm chức Kinh tế sử.

Triệu Tinh Yến trợn tròn hai mắt, nhưng rất nhanh đã khôi phục được bình tĩnh như trước: - Đây chính là hạ sách. Bạch gia nếu muốn mượn chuyện này thoát khỏi ánh sáng của Phụ Thành Vương, vậy thì khó hơn lên trời. Hơn nữa điều này cũng biểu thị, ngươi vĩnh viễn đưa Bạch gia lên phía trước, rốt cuộc không đặt được xuống, ngươi thật sự đã nghĩ thông suốt.

- Ta nói rồi ta nguyện ý gánh vác tất cả hậu quả. Mỗi một việc ta làm có thể không chính xác, nhưng ta cũng không hối hận chuyện ta đã làm, ta không làm chuyện thua lỗ giống như buôn bán, ồ, ngoại trừ uống say ra.

Triệu Tinh Yến nhẹ nhàng thở hắt ra, nói: - Ta muốn nói cũng đã nói tất cả, có lẽ ngươi nói đúng, nhưng kết quả như thế nào, ai cũng biết. Tuy nhiên còn một chuyện, tuy rằng ngươi có thể đã chú ý tới, nhưng trước khi ta đi, ta vẫn muốn nhắc nhở ngươi một chút.

Lý Kỳ cười cười, phá vỡ không khí nặng nề, nói: - Cô cũng biết, ta rất thích nghe lời vàng ngọc của cô.

- Vậy sao? Ta đây thật ra cũng không phát hiện, nhưng chẳng qua biến ta thành phụ tá không cần lương bổng mà thôi, hơn nữa còn thường xuyên không nghe lời phụ tá ta đây khuyên bảo.

- Oa! Ta có lợi thế vậy sao. Lý Kỳ không phục nói: - Vậy ta có thể ứng trước mười năm lương bổng trong tương lai của cô, cô ở lại làm của ta phụ tá đi.

- Ngươi nghĩ cũng hay ho nhỉ, sao trước đây không tính như vậy?

Lý Kỳ sửng sốt, ha ha nói: - May mắn cô không mở tửu lâu, nếu không ta còn phiền nữa.

Triệu Tinh Yến mím môi cười, chợt lại nghiêm mặt nói: - Ngươi đã nghĩ tới phải tránh một số việc chưa?

- Ví dụ?

- Công cao lấn chủ.

Lý Kỳ cười khổ nói: - Ta biết ngay cô muốn nói cái này.

Triệu Tinh Yến ồ một tiếng, nói: - Nghe giọng điệu lần này của ngươi, có vẻ đã có sự phòng rồi.

Lý Kỳ kinh ngạc nói:

- Ta có biểu hiện ra ý tứ này sao? Cô hù ta à?

Triệu Tinh Yến biết Lý Kỳ nếu không nói, nàng nhất định sẽ không cởi bỏ được, đơn giản nói: - Mới vừa rồi đã nói, chúng ta lần này phải nói chuyện công bằng, hơn nữa chuyện này cũng không dính tới người khác, ngươi không nên nói hai lời.

Đổ mồ hôi! Vòng nửa ngày, vẫn bị nàng ta tóm lại, thôi, đã được lợi từ nàng nhiều như vậy, vậy cho nàng một lần đi. Lý Kỳ nói: - Cô đoán.

- Ngươi coi đây là công bằng? Triệu Tinh Yến đợi một lúc lâu mới có được câu nói như vậy, thật muốn bóp chết Lý Kỳ.

Lý Kỳ ha hả nói: - Không phải, hai chữ này ẩn chứa một tin tức vô cùng quan trọng. Đúng là ta đã có dự phòng rồi, chẳng qua là ta luyển tiếc cô, muốn cùng cô đi thêm một quãng đường mà thôi, hoàn toàn xuất phát từ ý tốt.

- Vô sỉ!

- Cảm ơn khen ngợi.

Triệu Tinh Yến đỏ mặt lườm hắn một cái, lại trầm ngâm, xem ra thật sự hắn đã sớm nghĩ tới điểm này, cũng đã sớm lên kế hoạch rồi, vậy thì đến tột cùng là gì chứ? Chẳng lẽ --- một lúc lâu sau, nàng bỗng nhiên cười, nói: - Ta nghĩ ta biết rồi.

- Thật hay giả?

Lý Kỳ buồn bực nói: - Cô có thể đoán ra, không phải là thầy bói trong truyền thuyết chứ?

- So với ngươi, khôn vặt của ta cũng không tính là gì. Vẻ mặt Triệu Tinh Yến lập tức thoải mái hơn rất nhiều, nói: - Được rồi, ngươi trở về đi, ta phải đi rồi.

Lý Kỳ ngẩn ra, trong mắt hiện lên vẻ đau thương, há miệng, một lúc lâu sau, mới nói: - Cô định đi đâu? Công bằng đấy.

- Ngươi đoán!

Triệu Tinh Yến cười khanh khách nói.

Lý Kỳ buồn bực nói: - Cô đây chính là ăn gian, ai có thể đoán ra được. Đừng đùa, có lẽ không lâu nữa, ta sẽ đến Giang Nam, đến lúc đó nhất định cô phải làm phụ tá của ta.

Triệu Tinh Yến chần chờ một lát, nói: - Hàng Châu.

- Không lừa ta chứ?

- Nếu ngươi không tin ta, dù ta nói chỗ nào, ngươi cũng không tin.

- Điều này cũng đúng, ta đến lúc đó làm sao có thể tìm được cô?

- Ta sẽ tới tìm ngươi.

- Này! Cô đừng cho ta leo cây --- à, chính là đừng gạt ta.

- Ừ, thời gian không còn sớm, ngươi về đi.

- Đợi --- đợi đã, câu hỏi cuối cùng?

- Còn gì nữa?

Lý Kỳ do dự một lát, mới đỏ mặt nói: - Lần này cô rời khỏi, cũng giống như Thất Nương?

Triệu Tinh Yến ngẩn ra, trên mặt đỏ ửng, nói:

- Ngươi quá coi trọng mình rồi, ya ----.

Nói xong, nàng vung roi ngựa lên, phóng ngựa chạy nhanh.

Lý Kỳ vội hét lên: - Cô tốt xấu gì cũng phải nói tạm biệt chứ!

- Tạm biệt.

- Cmn! Nhiều hơn hai chữ sẽ chết à!

- Sau này còn gặp lại.

- Ặc, nàng khi nào trở nên nghe lời như vậy?

Lý Kỳ nhìn bóng hình Triệu Tinh Yến đi xa, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.

Chẳng biết lúc nào, Mã Kiều đã cưỡi ngựa đi lên, như thoáng suy nghĩ, nói: - Ta nghĩ điều nàng muốn là nhanh chóng thoát khỏi ngươi.

Cmn! Có cần thành thật vậy không! Lý Kỳ tức giận nói: - Chỉ sợ trong lòng ngươi cũng muốn vậy

- Ta cũng không muốn vậy, sư muội ta ở đây, ta đương nhiên cũng ở chỗ này.

Ông chủ Lý Kỳ một lần nữa bị Tiểu Kiều coi thường một cách hoa lệ.

----------oOo----------

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<