Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1035

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1035: Yến Vân Vương
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Một câu vô cùng đơn giản như này mà hao phí tâm huyết bao nhiêu người! Thật sự không dễ dàng chút nào!

Hốc mắt Lý Kỳ dần dần có chút ướt át, hắn bày ra thế cục nhiều năm như vậy, đánh bạc bằng cả tính mạng thân gia, hiện giờ rốt cục chờ được đến hồi báo rồi, đủ loại chuyện khi xưa cũng tại thời khắc này hiện lên trong đầu.

Hồi tưởng hết thảy mọi thứ, trong lòng hắn lại có cảm giác vô cùng đắc ý, bởi vì hắn thành công, hơn nữa loại thành công này không phải do ông trời ban cho, mà là dựa vào chính hai bàn tay, dựa vào đầu óc của mình có được, loại tâm tình bày mưu tính kế rồi đạt được thắng lợi này, người khác rất khó lĩnh hội được.

Ngu ngơ một lúc lâu, hắn lại nhìn xuống, nhưng phía dưới, phía dưới không cón viết gì, đạo thánh chỉ này chính là để truyền đạt một tin tức, trong lòng hắn cảm thấy có chút kinh ngạc, kỳ quái! Người đến tuyên chỉ cũng không phải là thái giám, sao phía dưới lại không có gì? Nhìn kỹ lại, hóa ra đây là đạo thánh chỉ cuối cùng mà trước khi Tống Huy Tông thoái vị ban ra.

Không đúng nha! Điện hạ sẽ không khốn kiếp như vậy đi, chỉ ban một đạo thánh chỉ như vậy cho ta? Lý Kỳ ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Ngưu Cao.

Ngưu Cao thấy Lý Kỳ nhìn qua phía mình, lập tức tỉnh ngộ lại, vội giải thích: - Đúng rồi, ta đây lại quên mất, đây là đạo thánh chỉ cuối cùng của Thái thượng hoàng, chỗ ta còn một đạo thánh chỉ nữa.

Lý Kỳ có chút muốn giết người, giơ thánh chỉ lên, đang định chuẩn bị giáo huấn Ngưu Cao, chợt phát hiện có chút không ổn, dù sao Tống Huy Tông cũng có ân đức với hắn, xuất phát từ tình cảm riêng tư, hắn còn phi thường cảm kích Tống Huy Tông ấy, vì thế lại thả tay xuống, nhưng chân lại đá ra một cước.

Ngưu Cao uốn éo mông, thoải mái tránh được, cười ha ha nói: - Bộ Soái, thứ tội, thứ tội.

Vẻ mặt này của ngươi mà là cầu xin tha thứ hả. Lý Kỳ hừ một tiếng, cũng lười so đo với y, thúc giục: - Còn không mau lấy ra đi.

- Dạ dạ dạ.

Ngưu Cao vươn tay từ trong lồng ngực mò vài cái, nhưng khi lấy ra được một nửa thì đột nhiên nói:

- Bộ Soái, đây là lần đầu tiên ta đi tuyên chỉ đấy, đây cũng là đạo thánh chỉ đầu tiên mà Hoàng thượng ban ra. Ngươi khiến cho ta được thỏa nguyện đi.

Lý Kỳ trừng mắt nhìn người này một cái, chợt lại khoát tay nói: - Đọc đi, đọc đi.

- Đa tạ Bộ Soái.

Ngưu Cao lúc này mới lấy thánh chỉ ra, lại nói với đám người Nhạc Phi: - Nhạc Phi, các ngươi cũng đừng thi lễ, ta đây nhìn không được tự nhiên.

Nhạc Phi vốn là một người phi thường quy củ, nhưng thấy Lý Kỳ cũng không có định thi lễ, vì thế gật gật đầu.

Kỳ thậy Lý Kỳ không cần nhìn cũng biết thánh chỉ này viết gì, đơn giản là một phong thư trả nợ thôi, đem vinh dự trả lại cho những võ tướng này. Cũng sẽ không ngầm có những thứ khác, bởi vì Lý Kỳ không ở tại Đông Kinh, muốn giúp quốc sự cũng không giúp được. Mà về chiến sự thì Triệu Giai lại không rõ ràng lắm, muốn đùa giỡn phong phạm lãnh đạo cũng không biết từ chỗ nào ra tay, khả năng còn thêm phiền ấy chứ!

Quả nhiên không ngoài dự tính của Lý Kỳ, đạo thánh chỉ này chính là danh sách phong thưởng.

Lý Kỳ đương nhiên là đứng mũi chịu sào, hắn được sắc phong thành Yến Vân Vương, kiêm luôn làm Thiên hạ binh mã Đại Nguyên Soái, quản lý tòan bộ chiến sự đối với nước Kim, phàm là hết thảy việc lớn việc nhỏ ở Yến Vân, không cần thượng tấu xin chỉ thị, có thể toàn quyền làm chủ.

Tiếp theo chính là Chủng Sư Đạo, tấn chức thăng làm Thái úy, quản lý ba bộ, là giám quân ở Yến Vân.

Tuy rằng với thanh danh của Chủng Sư Đạo hay bối phận, tài năng quân sự đều cao hơn Lý Kỳ nhiều bậc, nhưng Triệu Giai vẫn để cho Lý Kỳ làm lão đại, Chủng Sư Đạo theo bên cạnh phụ trợ, đây cũng không phải là không tín nhiệm Chủng Sư Đạo, chẳng qua chính trị vĩnh viễn đứng trên quân sự thôi, bất kể là quá khứ hay sau này, chính trị gia mới là người phát động chiến tranh, là người đặt ra chiến lược, bọn họ căn cứ vào lợi ích của quốc gia, chĩa mũi nhọn vào một chỗ nào đó, phát động từng cuộc chiến tranh một. Không phải tướng quân ngươi muốn đánh thế nào thì đánh đâu, mà tướng lĩnh chẳng qua là căn cứ vào nhu cầu của chính trị gia, đi đến tiền tuyến điều binh khiển tướng, bài binh bố trận, bố trí chiến thuật, đánh thắng trận chiến này.

Có chút thời điểm, một vị tướng quân nào đó đánh thắng được một trận chiến, nhưng lại không đạt được lợi ích mà Quốc gia cần, đấy cũng là làm điều vô ích, nếu không có chút giá trị nào thì đây cũng là một lần hành động thất bại.

Lý Kỳ tuy rằng không biết đánh giặc, nhưng hắn hiểu được triều Tống cần dạng lợi ích gì, như vậy là đủ rồi, về phần an bài chiến thuật chi tiết, làm chủ vẫn là Chủng Sư Đạo.

Chủng Sư Trung, phong làm Tả Vệ Thượng Tướng Quân, quản lý Vân Trung.

Tông Trạch, phong làm Tri phủ của phủ Yến Sơn, quản lý phủ Yến Sơn.

Trương Thúc Dạ, phong làm Tri phủ phủ Tri Châu, quản lý đường đông Đông Kinh.

Nhạc Phi, sắc phong làm Điện Tiền Ti Đô Chỉ Huy Sứ.

Ngưu Cao, sắc phong làm Thị Vệ Mã Đô Chỉ Huy Sứ.

Hàn Thế Trung, sắc phong làm Hữu Kiêu Vệ Thượng Tướng Quân, bổ nhiệm làm Tri phủ phủ Phúc Châu, quản lý đội quân phía đông nam.

Về phần Dương Tái Hưng, Nhạc Phiên, huynh đệ Ngô Giới, Trương Hiến, Lương Hùng, đều lấy được một chức vị phi thường tốt ở cấm quân. Còn bên Chiết Gia Quân, Triệu Giai vẫn dựa theo tập tục, phát thánh chỉ đến Phủ Châu.

Điều này có thể nói làm phong thưởng đến trễ nha!

Nhưng kiểu thăng chức đồng loạt như này, ở triều đại nhà Tống là chưa bao giờ xuất hiện qua, đặc biệt là với võ tướng, Lý Kỳ thì không cần nói, hắn đã là Quốc công rồi, phong Vương chỉ là tiến thêm một bước thôi, nhưng còn Nhạc Phi và Chủng Sư Đạo thì đều là lập tức thăng nhiều bậc đấy.

Dĩ nhiên đây không có nghĩa là Chủng Sư Đạo bọn họ lập được công lao lớn như vậy, làm được chức vị phong thưởng, nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản, có câu là, vua nào triều thần ấy, Triệu Giai muốn mượn lần chống Kim này để đem người của chính mình đề bạt lên, đám văn thần cho dù có bất mãn cũng không dám nói ra.

Đừng thấy những võ tướng này trong lòng không nói, nhưng trong bọn họ ai mà không muốn thăng quan tiến tước chứ, võ tướng không có bản lĩnh để tham gia khoa cử, chỉ có thể dựa vào đánh giặc để thăng quan. Sau khi nghe xong, mỗi người trên mặt đều lộ ra vẻ hưng phấn, cho dù là Nhạc Phi cũng không ngoại lệ, đây thật đúng là làm rạng rỡ tổ tong, hơn nữa Triệu Giai lên ngôi đối với bọn họ cũng là một việc phi thường tốt, ít nhất bọn họ không cần mỗi ngày lo lắng đám văn thần cả ngày chạy đến ức hiếp bọn họ.

Vội vã hành lễ tạ ơn.

Đương nhiên, Lý Kỳ sẽ không làm chuyện nhàm chán như vậy, dù sao Triệu Giai lại không ở đây, làm như vậy cho ai xem chứ!

Ngưu Cao một mạch đọc xong, thở hồng hộc, nhưng thằng nhãi này còn rất hưng phấn chạy tới chỗ Nhạc Phi, hai mắt mở trừng trừng, tựa như muốn nói, những ngày an nhàn của chúng ta sắp tới rồi.

Nếu như nói cuộc chiến bảo vệ Khai Phong chỉ là một khúc nhạc dạo, thì đạo thánh chỉ này ban xuống đã tuyên cáo lịch sử chính thức bị thay đổi bởi sự xuất hiện của Lý Kỳ. Tại trước thời điểm này, nếu như Triệu Giai thất bại, lịch sử có lẽ là chỉ cần rẽ một đường, thì lại một lần nữa trở lại quỹ đạo ban đầu.

Nhưng kế hoạch của Lý Kỳ còn không có hoàn toàn thành công, hắn nhất định phải đánh lui quân Kim, nếu không, Triệu Giai làm Hoàng đế cũng không làm được lâu dài.

Lý Kỳ tiếp nhận thánh chỉ từ tay Ngưu Cao, liếc nhìn ra hiệu cho Ngưu Cao, dẫn theo y vào bên trong phòng.

Bọn Nhạc Phi cũng thức thời không vào cùng, bọn họ cũng không muốn tham dự vào việc này, mà bọn họ cũng không có tư cách tham dự.

Sau khi đóng cửa lại, Lý Kỳ lập tức hỏi:

- Mọi việc hết thảy đều thuận lợi đi.

- Bộ Soái, ta cũng không gạt ngài, thật sự là quá thuận lợi rồi, ta đây cùng Tất Trạm gần như đều chưa phát huy được ----.

- Đừng nói mấy thứ nhảm nhí nữa, mau nói quá trình trải qua một lần cho ta. Lý Kỳ không chút lưu tình cắt đứt lời Ngưu Cao.

*****

Ngưu Cao buồn bực ồ một tiếng, đem toàn bộ quá trình sự việc nói cho Lý Kỳ.

Mọi việc hết thảy đều dựa theo kế hoạch Lý Kỳ đặt ra, chẳng qua là có Tần Cối từ giữa bày mưu tính kế, đem toàn bộ kế hoạch đều đơn giản hóa, đặc biệt là việc Đồng Quán rời đi, mọi việc gần như là không hề bị trì hoãn.

Tống Huy Tông ở phủ Giang Ninh đợi một ngày, đã vội vội vàng vàng mang theo đám người Thái Kinh chạy về Biện Lương ở Đông Kinh.

Thời điểm đi đường, Tống Huy Tông còn ảo tưởng, đám dân chúng này sao tự nhiên lại đi ra trước cửa thành nghênh đón vua của bọn chúng trở về thế, thanh thế cũng thật lớn, ông ta dường như hoàn toàn quên đi chuyện chạy trốn lúc trước.

Điều này cũng không kỳ quái, con người mà, toàn thích suy nghĩ về phương diện tốt thôi.

Nhưng khi ông ta đi đến bên ngoài thành Biện Lương, phát hiện rằng trừ một ít quan lại và đội danh dự, ngay cả một người dân cũng không có đi ra, điều này khiến ông ta vô cùng buồn bực, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi, đợi đến lúc bọn họ vừa bước vào cửa thành, trong nháy mắt nghênh đón bọn họ không phải tiếng hoan hô, cũng chẳng phải tiếng ca hát, mà là một khối bùn.

Cũng không biết từ đâu lao ra một đám "điêu dân" chạy đến. Không thèm nói hai lời, đã đối với đám người Tống Huy Tông, Lý Bang Ngạn vừa ném bùn, ném cục đá, vừa chửi ầm lên, Triệu Giai còn vì ngăn cản một cục đá cho Tống Huy Tông mà bị ném vỡ trán.

Những người này hiển nhiên là đều do Triệu Giai an bài, nếu không bọn họ làm sao có thể tới nơi này được.

Tuy nhiên, rất nhanh đám điêu dân này đã bị bắt lại toàn bộ. Việc này khiến cho Tống Huy Tông vô cùng phẫn nộ. Sai người đem đám điêu dân này đến phủ Khai Phong, việc này vẫn chưa xong đâu, chờ sau khi ta hồi cung, sẽ đến xử lý đám ngu xuẩn không sợ chết các ngươi. Để xem ai là kẻ đứng sau giở trò quỷ.

Nhưng rất nhanh, chuyện này đã truyền ra khắp thành Biện Lương, nguyên nhân chính là Tống Huy Tông bỏ chạy ngay lúc lâm trận và một đạo thánh chỉ cầu hòa kia, đã hoàn toàn chọc giận dân chúng thành Biện Lương. Hiện giờ những người dân này thấy có người làm chim đầu đàn, lại nghe nói Tống Huy Tông cũng không phong thưởng cho Triệu Giai, ngược lại còn minh thăng ám hàng, cho nên những thanh âm oán hận đối với Tống Huy Tông càng lúc càng lớn, đã đến ranh giới của sự bạo phát rồi.

Thế nhưng ngay lúc đó, Tống Huy Tông còn không kịp phản ứng, ông ta chỉ có cảm giác rất muộn phiền, dù sao vừa bước chân vào cửa nhà, con dân của mình đã ném đá vào mình rồi, còn đả thương nhi tử yêu quý nữa, thử hỏi đã có Hoàng đế nào chịu đãi ngộ như này chưa.

Đến tận lúc ông ta trở về hoàng cung mới phát hiện có chút không ổn, đầu tiên là phát hiện toàn bộ thì vệ trong cũng đã bị thay đổi, hơn nữa cũng không nghe ông ta chỉ huy, đành phải đi nói cho Thái tử, lúc ấy khiến cho Triệu Hoàn bị hoảng sợ, không biết phải làm sao hết.

Còn không đợi Tống Huy Tông nghỉ ngơi xong, chân trước vừa bước vào trong điện, từng quyển tấu chương đã nối tiếp dâng lên, hơn nữa toàn bộ đều yêu cầu Tống Huy Tông thoái vị, không chỉ như thế, toàn triều văn võ bá quan cùng tiến cung, nói là toàn triều văn võ, kỳ thật chính là những người do một tay Triệu Giai cất nhắc lên, những người này dưới sự thống trị của Tống Huy Tông vẫn không chiếm được trọng dụng, nhưng Triệu Giai lại cho bọn họ quyền lực, bọn họ đương nhiên là một lòng hướng về Triệu Giai rồi, tất cả đều quỳ ngoài điện, thỉnh cầu Tống Huy Tông truyền ngôi cho Triệu Giai.

Mà lúc này, Triệu Giai lại tuyên truyền ra ngoài rằng đầu mình có thương tích, nặng đến mức không xuống được giường, trốn trong phủ không ra khỏi cửa, bên ngoài canh phòng càng thêm nghiêm khắc.

Tống Huy Tông lúc này mới cảm giác việc lớn không ổn, lập tức triệu tập bọn người Thái Kinh tiến cung, Tam vương tử rõ ràng muốn bức cung nha, việc này phải làm thế nào cho tốt đây?

Lúc này trải qua lần đầu hội nghị cũng không thương lượng ra biện pháp nào, đám người Thái Kinh chỉ có thể khuyên Tống Huy Tông không nên gấp gáp, vả lại nhìn kỹ rồi tính tiếp, kỳ thật trong lòng mỗi người bọn họ đều đang có bàn tính riêng, hiện tại trong số bọn họ, không có ai dám dễ dàng đắc tội với Triệu Giai nữa rồi.

Nhưng mà, việc này mới chỉ là bắt đầu thôi, tại sự an bài âm thầm của Tần Cối, Thái Học Viện bắt đầu dâng tấu, phê phán Tống Huy Tông chạy trốn, nghị hòa. Nói những câu như, địch nhân còn chưa đánh tới, ngươi đã từ bỏ con dân của mình, một mình chạy trốn, hơn nữa, ngươi còn không để ý sự sống chết của chúng ta, phái người đi nghị hòa với nước Kim, các ngươi đã từ bỏ chúng ta, thì chúng ta cũng không phải con dân của ngươi nữa, chúng ta chỉ thừa nhận Tam điện hạ, sẽ không thừa nhận ngươi nữa.

Lần này, những người dân thường như tìm được tổ chức, cũng hoàn toàn bạo phát rồi, dưới sự lãnh đạo của Thái Học Viện, mấy vạn dân chúng đi tới trước Triều Dương Môn, quỳ gối dưới Quốc kỳ, thỉnh cầu Tống Huy Tông truyền ngôi cho Triệu Giai.

Sự tình này náo loạn càng ngày càng lớn, mắt thấy sẽ không thể cứu vãn được nữa.

Quan, dân, binh ở Kinh thành đều đứng ở một chiến tuyến, đám người Thái Du, Lương Sư Thành biết rõ đại thế đã mất, ngày bọn họ vào thành cũng đã nhận ra bị Triệu Giai lừa rồi, nhưng hiện giờ toàn bộ cấm quân đều bị Triệu Giai nắm trong tay, mà Đồng Quán thì lại lãnh binh đi phương Bắc. Dù cho thủ đoạn của bọn họ có cao đến đâu, cũng không có cách nào nữa rồi.

Bọn họ bắt đầu quyết định vì chính mình, bọn họ đều là người thông minh a, biết việc Triệu Giai lên ngôi chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, vấn đề là sau khi Triệu Giai lên ngôi, sẽ đối với những cựu thần bọn họ như thế nào. Cùng với việc vùng vẫy giãy chết, còn không bằng đi lấy lòng Triệu Giai trước khi y lên ngôi, về phần Hoàng thượng à, bọn họ đã sớm ném qua một bên rồi. Vì thế Thái Du, Lương Sư Thành liền vụng trộm chạy đi tìm Triệu Giai, quan hệ giữa hai người bọn họ và Triệu Giai vẫn luôn không tồi.

Triệu Giai vẫn luôn không chịu lộ diện, nhưng lúc này không ngờ lại tiếp đón bọn họ, điều này khiến cho bọn họ cảm thấy rất có hi vọng, vì vậy cũng mờ mịt tỏ vẻ, chúng ta nguyện ý khuyên Hoàng thượng thoái vị lại cho ngươi.

Triệu Giai cũng mờ mịt biểu thị ra, nếu ta có thể lên ngôi, vị trí của các ngươi vẫn sẽ không thay đổi đâu. Trong lúc y và Lý Kỳ thiết kế kế hoạch này, có thảo luận rằng, nếu như dưới tình huống không cần phải phát động binh biến ấy, tốt nhất là tìm một sủng thần bên cạnh Tống Huy Tông, để mở miệng khuyên việc này, đối tượng tốt nhất khẳng định là Thái Du, Lương Sư Thành.

Điều này khiến cho hai người Thái Du, Lương Sư Thành hận không thể móc tim móc phổi ra cho Triệu Giai xem. Vào lúc ban đem, bọn họ đã đi tìm Tống Huy Tông, nói cái gì như đại thế đã mất, dân chúng, binh lính, thần tử đều không nghe lời ngươi, cũng không thừa nhận ngươi nữa rồi, nếu chẳng may dân chúng không còn kiên nhẫn, bất ngờ làm phản, hoặc là phát sinh binh biến thì sẽ không tốt, sao ngươi không bắt chước Đường Cao Tổ, truyền ngôi cho Triệu Giai, còn mình thì làm Thái thượng hoàng, như vậy cũng có thể diện hơn.

Thế nhưng, Lý Bang Ngạn và những thần tử thân thiết với Thái tử thì lại kiên quyết phản đối Tống Huy Tông thoái vị. Muốn truyền ngôi cũng phải truyền ngôi cho Thái tử, bọn họ cùng Triệu Giai có ân oán rất sâu nặng, nếu Triệu Giai lên ngôi, thì bọn họn có thể có kết cục tốt được sao.

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho Lý Kỳ lúc trước không dám cho cho Triệu Giai trực tiếp lên ngôi. Khi ấy không so được với hiện tại, khi đó quyền hành đều nằm trong tay Thái tử, trong triều đều là người của y, những người này lại đều là kẻ thù không đội trời chung với Triệu Giai, nhất là đám người Đồng Quán, Lý Bang Ngạn, nếu lúc ấy Lý Kỳ mà đề nghị Triệu Giai trực tiếp lên ngôi thì không nói đến việc Triệu Hoàn có đáp ứng hay không, từ Lý Bang Ngạn đến Đồng Quán, cho dù là Lương Sư Thành cũng đều khó có khả năng đáp ứng, nếu nhất định phải chọn một người lên ngôi ấy, chỉ sợ dù Triệu Hoàn không muốn, bọn người Lý Bang Ngạn cho dù làm trái cũng muốn đưa Triệu Hoàn ngồi lên long ỷ.

Trong lịch sử, Triệu Hoàn cũng là chết cũng không chịu lên ngôi, đều đã khóc đến bất tỉnh nhiều lần, thánh chỉ đến cũng không tiếp, ta chính là không muốn làm hoàng đế đấy, ngươi thích ai thì người đấy đi mà làm, thiếu chút nữa thì tự sát, nhưng đám người Lý Bang Ngạn, Đồng Quán vẫn ép buộc y phải ngồi vào long ỷ đấy thôi.

Ở đây có một đạo lý rất đơn giản thôi, nếu Triệu Giai lên ngôi, bọn họ còn có thể trải qua những ngày tháng tốt lành nữa ư, mà khi đó Lý Kỳ căn bản cũng không có thế lực gì, nếu hắn nói ra một đề nghị như vậy, thì phỏng chừng Triệu Hoàn cùng đám người Lý Bang Ngạn sẽ phát hiện được đây là là thế cục do hắn đặt ra, đám người này đều là người tinh ranh cả, chẳng sợ ngươi chỉ hơi hơi lộ ra cái đuôi một chút, đều có thể bị bọn họ bắt lấy, nếu nói vậy, chỉ sợ Lý Kỳ và Triệu Giai đều xong đời.

Lý Kỳ nhất định phải thận trọng, không thể để xảy ra một chút sai lầm nào.

Hai bên làm ầm ĩ túi bụi, Lý Bang Ngạn là kẻ có thế lực lớn, bọn họ đều kiên quyết phản đối truyền ngôi lại cho Triệu Giai, về sau lại đều quỳ gối dưới chân Tống Huy Tông, cầu xin Tống Huy Tông đừng truyền ngôi cho Triệu Giai.

Tống Huy Tông nghe xong đau đầu một trận, khiến tất cả bọn họ đều đi ra ngoài, sau đó đi ngay đến hậu cung, tìm gặp một người, người này chính là Trịnh Hoàng hậu.

Trịnh Hoàng hậu phân tích sự việc, cũng không nói thiên vị cho ai, chỉ nói lúc trước ngươi chạy trốn khiến cho dân tâm bị tổn thương vô cùng, hơn nữa lúc trước ngươi cũng đã có ý muốn thoái vị, sao không nhân cơ hội này hạ xuống trọng trách, làm một Thái thượng hoàng nhàn nhã thôi.

Lúc ấy Tống Huy Tông nghe xong, cũng không nói thêm điều gì, chỉ nói hàm hồ vài câu rồi rời đi, một mình ngẩn ngơ trong phòng, ngồi đến tận tối mới sai người đi truyền Triệu Giai vào cung, ông ta còn sợ Triệu Giai không chịu đến, vì thế khiến cho Tất Trạm đi mời Triệu Giai, chỗ này đều là người của ngươi, ngươi còn sợ gì nữa, muốn sợ cũng nên là ta sợ hãi mới đúng.

Triệu Giai lần này cũng đáp ứng rồi, đi tới tẩm cung của Tống Huy Tông, cũng không cho hộ vệ theo vào, bởi vì lúc này toàn bộ hoàng cung đều nằm trong tay y, lúc này trong tẩm cung của Tống Huy Tông có bao nhiêu người y đều biết rõ ràng.

Hai cha con ở bên trong nói chuyện suốt một đêm, cũng không ai biết bọn họ đã nói những gì, dù sao thì sáng sớm ngày thứ hai, Tống Huy Tông đã hạ chỉ truyền ngôi cho Triệu Giai.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<