Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0445

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0445: Hội thưởng đăng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Tứ tiểu công tử trừ Phàn Thiếu Bạch không thấy đâu, còn lại tam tiểu công tử đã đến đủ, còn có công tử ca Chu Hoa. Trừ Sài Thông, đám người Cao Nha Nội mỗi người tay đều cầm một hoa đăng. Trong tay Cao Nha Nội chính là một lồng đèn, còn Hồng Thiên Cửu là một con rết, nhìn đúng là dọa người.

Hoạt động văn nhã như vậy sao bọn họ tới đây cơ chứ. Lý Kỳ gãi gãi tai, vẻ mặt mờ mịt, thở dài: - Xem ra đây đúng là nơi thị phi.

- Hừ.

Hắn vừa dứt lời, bên cạnh liền truyền tới một tiếng hừ nhẹ.

Lý Kỳ quay đầu nhìn lại, gặp Tần phu nhân vẻ mặt oán giận nhìn hắn, khẩn trương nói: - Phu nhân xin yên tâm, trong con mắt của bọn họ chỉ có Phong nương tử, sẽ không quấy rấy đến cô đâu.

- Phong nương tử, cô cũng tới à.

Quả nhiên, Cao Nha Nội gào rú, cầm theo đèn lồng điên cuồng chạy đến.

- Cô xem, ta không có nói sai đâu.

Lý Kỳ nhún nhún vai nói.

- Ngươi đây rõ ràng là vui sướng khi người gặp họa.

Phong Nghi Nô liếc mắt Lý Kỳ, oán giận nói.

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Phong nương tử cũng yên tâm, chỉ mấy người bọn họ, một mình ta cũng có thể đuổi đi được.

Rất nhanh, Cao Nha Nội và đám công tử ca chạy đến trước mặt Lý Kỳ. Lý Kỳ cười, tiến lên một bước, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Cao Nha Nội làm như không thấy hắn lách đi qua, vội vội vàng vàng đi tới trước mặt Phong Nghi Nô, cười nịnh nói: - Phong nương tử, cô cũng tới nha. A? Hồng nương tử cũng tới nha. Chậc chậc, thật sự là không còn gì tốt hơn.

Phong Nghi Nô liếc mắt Lý Kỳ, thấy hắn đang đứng nguyên tại chỗ vẻ mặt cứng ngắc, cả người run rẩy thì phì một tiếng, bật cười.

Cao Nha Nội không biết nguyên do, nghĩ là Phong Nghi Nô cười vì y, nhất thời trong bụng mở cở, hận không thể móc tim móc phổi, nói: - Phong nương tử, cô thích hoa đăng nào chỉ cần nói với ta một tiếng, ta giúp cô lấy.

Nghe như vậy, Lý Kỳ nhất thời ha hả cười. Ngay cả Tần phu nhân cũng cảm thấy buồn cười.

Cao Nha Nội quay đầu liếc mắt Lý Kỳ một cái, vẻ giận nói: - Lý Kỳ, ngươi cười cái gì?

Rất rõ ràng, y bị tiếng cười của Lý Kỳ chọc giận.

Lý Kỳ hai tay xua xua, ha ha cười nói: - Ta không cười.

Hồng Thiên Cửu dường như chỉ sợ thiên hạ không loạn, ở bên cạnh đổ dầu vào lửa nói: - Ca ca, Lý đại ca này rõ ràng chính là đang cười nhạo ngươi ít đọc sách, không biết chữ, đồ mặt dày.

Cao Nha Nội càng nghe càng giận.

Lý Kỳ cười lạnh một tiếng, nói: - Tiểu Cửu, ngươi càng ngày càng thông minh, chỉ nghe ba chữ đã đoán được câu, xem ra Bát Kim thúc lại thay ngươi tìm được một vị danh sư rồi.

Cao Nha Nội một tay chống nạnh, cả giận nói: - Lý Kỳ, ngươi đây là có ý gì?

Sài Thông tức giận nói: - Nha Nội, mới vừa rồi Tiểu Cửu đã nói rõ ràng như vậy, ngươi còn hỏi hắn chuyện gì, hắn rõ ràng chính là khinh thường ngươi.

Cao Nha Nội hừ một tiếng, nói: - Lý Kỳ, ngươi đừng vội khinh thường người quá đáng, không phải đối câu sao, bản Nha Nội ra giá một trăm quan tiền, không tin không mua được vế dưới.

Lý Kỳ ngón tay cái dựng lên, nói: - Nói hay lắm! Nha Nội, ngươi thích hoa đăng nào nhớ nói với ta một tiếng, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.

Tần phu nhân thấy mọi người xung quanh đứng lại bàn tán xì xào, nhướng mày. Lười nghe bọn họ nói bậy nói bạ, nói: - Chúng ta đi thôi.

Cao Nha Nội nội nói: - Cùng đi, cùng đi thôi.

Tần phu nhân nhẹ nhàng lắc đầu, không trả lời, xoay người bước vào bên trong.

Lý Kỳ đảo mắt, đi đến bên Phong Nghi Nô, nhỏ giọng nói: - Phong nương tử, chúng ta hợp tác làm ăn một chút nhé?

Phong Nghi Nô kinh ngạc nói: - Kinh doanh cái gì?

- Lát nữa cô treo vế bên của câu đố, sau đó ta lại bán vế dưới cho y, tiền hai ta chia đều, ê ê, cô đừng đi chứ.

Lý Kỳ vừa nói được một nửa, Phong Nghi Nô không nói hai lời trực tiếp đi tới bên Bạch Thiển Dạ, làm cho Lý Kỳ lắc đầu than thở, cô nàng này thật sự không có ý tưởng làm ăn gì cả.

Bao năm qua, Hội hoa đăng thường tổ chức ở bên trong hoa viên Xuân Tuyết Viên. Khi đám người Lý Kỳ đi vào Xuân Tuyết Viên, bên trong đã tấp nấp người, so với bên ngoài náo nhiệt phải gấp trăm lần. Mấy trăm đèn hoa đăng đem vườn hoa chiếu sáng, tựa như ban ngày.

Lý Kỳ thấy bên trong còn có rất nhiều quầy hàng bán hoa đăng, hiếu kỳ nói: - Thất nương, không phải muội nói hội hoa đăng là thắng hoa đăng sao, sao ta thấy giống như là bán hoa đăng nữa.

Bạch Thiển Dạ cười nói: - Đại ca, hoa đăng trên hội hoa đăng cũng không phải là tặng không đâu.

Lý Kỳ nhướng mày, lập tức hiểu rõ, những thứ này đều là do một vài vị thương gia tài trợ, tùy tiện ném hai hoa đăng lên, đêm nay có thể kiếm được đầy túi, rất có lời rồi. Cười nói: - Xem ra giới thương nhân trong Đại Tống ta đều là tinh anh trong tinh anh.

Bạch Thiển Dạ cười hì hì nói: - Kỳ thật huynh sang năm cũng có thể mang đến chút rượu nha.

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Miễn đi, Thiên Hạ Vô Song của Túy Tiên Cư chúng ta quá nổi tiếng rồi, không cần phải làm như vậy. Tuy nhiên có thể bảo Phàn công tử đến.

Phong Nghi Nô nói: - Trước kia Hội hoa đăng trên cơ bản đều là do Phàn Lâu cung ứng rượu, nhưng ta nghe nói năm nay đổi lại thành Kim Lâu rồi.

Lý Kỳ sửng sốt, cười nói: - Khó trách hắn còn chưa tới.

Lúc này, một vị nam tử thân hình mập mạp khoảng bốn mươi tuổi đã đi tới, chắp tay chào đón nói: - Phong hành thủ, Thất nương, đã lâu không gặp rồi.

Bạch Thiển Dạ hành lễ nói: - Thất nương bái kiến Mạc thúc thúc.

Phong Nghi Nô cười khổ nói: - Mạc đại học sĩ, ta đã không phải là hành thủ nữa rồi.

Lý Kỳ quay sang Cao Nha Nội thì thầm hỏi: - Nha Nội, người này là ai?

Cao Nha Nội lập tức bĩu môi nói: - Người này tên gọi là Mạc Hành, Long Đồ Các Đại Học sĩ của Hàn Lâm Viên, rất có danh vọng. Trước đây Hội hoa đăng đều là do lão tổ chức.

Lại là Hàn Lâm Viên Đại học sĩ, thật sự là oan gia ngõ hẹp nha. Lý Kỳ nhướng mày, trầm mặc không nói.

- Thật có lỗi, thật có lỗi, quên mất cô đã phong cầm rồi.

Mạc Hành cười cười xin lỗi, bỗng nhiên nhìn thấy Tần phu nhân, sau khi sửng sốt, không xác định mà nói: - Vương Tam nương?

Tần phu nhân gật đầu nói: - Tam nương bái kiến Mạc thúc thúc.

Mạc Hành mừng rỡ, kích động nói: - Tam nương, rốt cục cô đã đến đây. Từ khi cô gả vào Tần gia thì không đến Hội hoa đăng nữa, Mạc thúc thúc còn tưởng rằng sẽ không còn cơ hội được thấy cô ở đây nữa.

Tần phu nhân dường như không muốn nhắc lại chuyện cũ, nói sang chuyện khác: - Mạc thúc thúc gần đây vẫn khỏe mạnh chứ?

- Vẫn không có gì thay đổi.

Mạc Hành cười lắc đầu, lại nói: - Tuy nhiên Hội hoa đăng đúng là năm sau không bằng năm trước, nhưng mà hoa đăng năm kia thật ra rất thú vị. Năm đó cô, Nhị Lang Trịnh gia, tài nữ Lý nương tử ngươi tranh ta đoạt, một bước cũng không nhường. Thật là khiến cho người khác khó có thể quên. Đáng tiếc hiện giờ là vật còn mà người không còn.

Tần phu nhân cười lắc đầu, không trả lời. Chợt nghe có người thầm nói:

- Cái gì ngươi tranh ta đoạt, nói vớ vẩn, rõ ràng là Thanh Chiếu tỷ tỷ thủ thắng nha.

Mạc Hành nghe tiếng nhìn lại, sửng sốt, khẽ cười nói: - Hóa ra là Kim Đao Trù Vương đại giá quang lâm, thật sự là không biết tiếp đón từ xa. Thứ tội. Giọng điệu rất là bình thản.

Lý Kỳ thản nhiên cười nói: - Đâu có đâu có. Mạc đại học sĩ nói quá lời rồi.

Mạc Hành lúc này mới chú ý mấy công tử ca đi sau, mặt biến sắc, thầm nghĩ bọn chúng làm sao cùng tới chứ, thật là kỳ quái. Giơ tay cười nói: - Các vị mời vào trong.

Đi vào tận bên trong hoa viên, chỉ thấy trên cỏ là tường gỗ dựng đứng, cao chừng năm thước, rộng chừng mười thước. Mặt trên treo mấy hoa đăng, có hình dạng sơn thủy, hoa, chim thú. Mỗi cái đều là tinh phẩm, hơn nữa so với bình thường thì lớn hơn một chút. Nhưng giữa tường gỗ lại không có một cái hoa đăng nào, điều này khiến Lý Kỳ khó hiểu, nhỏ giọng nói: - Giữa tường gỗ ở vì sao không để hoa đăng?

Tần phu nhân nói: - Đó là nơi để Kim Phượng, chờ một lát nữa sẽ treo lên.

Bạch Thiển Dạ cười nói: - Đến lúc đó sẽ có rất nhiều tài tử vì bức Kim Phượng kia mà đầu rơi máu chảy, gọi là tranh Phượng.

Lý Kỳ nhỏ giọng nói: - Chẳng lẽ vật kia thật sự làm từ vàng hay sao?

Bạch Thiển Dạ trợn trừng mắt nói: - Đại ca, huynh đừng cứ nghĩ mãi đến vàng nữa được không. Mọi người muốn tranh giành phượng chỉ là muốn đầu năm giành được một chút may mắn thôi.

Lý Kỳ gật gật đầu, ha hả nói: - Phu nhân, hiện giờ Thanh Chiếu tỷ tỷ không có ở đây, còn không phải là cô và Thất nương vô địch thiên hạ sao? Nếu không hai người các cô đồng tâm hiệp lực giúp Túy Tiên Cư chúng ta thắng được lần này, lấy được điềm lành đầu năm.

Tần phu nhân tức giận nói: - Ngươi nghĩ dễ dàng vậy, muốn thắng thì tự ngươi làm đi, hôm nay ta đến chỉ xem thôi.

- Nếu ta có bản lĩnh, còn cầu cô làm gì.

Lý Kỳ hạ giọng, bất mãn nói.

Lúc này, phía trái truyền đến những âm thanh xôn xao. Chỉ thấy bên trái viện một đám người tiến vào, một người cầm đầu chính là một vị thanh niên rất có phong độ, khí vũ hiên ngang. Người này chính là đại tài tử Tống Ngọc Thần, bên cạnh gã còn có Trâu Tử Kiến.

Các thiếu nữ nhìn thấy Tống Ngọc Thần, đều hò hét lao tới, chỉ thiếu chút nữa là lấy thân báo đáp rồi. So với đám người Cao Nha Nội vừa rồi xuất hiện đúng là khác biệt trời đất.

Tống Ngọc Thần thong thả đi tới, vô cùng tiêu sái đẹp trai. Trong lòng Cao Nha Nội không thoải mái, hừ nói: - Không phải chỉ viết vài chữ sao, có gì giỏi đâu chứ.

Chu Hoa nhỏ giọng nói: - Nha Nội, nơi này chính là địa bàn của bọn họ, chúng ta ít người chớ làm loạn.

Hồng Thiên Cửu ha hả nói: - Tam Lang, ngươi sợ chuyện gì, không phải có Lý đại ca ở đây sao, Tống Ngọc Thần cũng không ít lần chịu thiệt thòi trên tay hắn đấy.

Cao Nha Nội gật đầu nói: - Đúng vậy, chúng ta còn có Bạch nương tử, Phong nương tử ở đây, chúng ta sợ bọn chúng làm gì.

Chu Hoa vẫn có chút lo lắng, nói: - Ta chính là sợ giống năm ngoái thôi.

Y nói còn chưa dứt lời, Sài Thông đã nói: - Chuyện cũ không nhắc, chuyện cũ không nhắc.

Lúc này, Tống Ngọc Thần cũng phát hiện ra đám người Lý Kỳ, bước nhanh tới, xem người ngoài như không khí, hướng về Bạch Thiển Dạ chân thành nói: - Thiển Dạ, cô tới khi nào vậy, vì sao không có nói với ta?

Bạch Thiển Dạ thản nhiên nói: - Vừa tới không lâu.

Sắc mặt Tống Ngọc Thần hơi xấu hổ, thu hồi ánh mắt, lúc này mới phát hiện Mạc Hành còn ở bên cạnh, vội chắp tay đi lễ nói: - Ngọc Thần bái kiến Mạc thúc thúc.

Các tài tử kia cũng đều là một đám không quá lễ nghĩa, nhưng Mạc Hành đức cao vọng trọng, cho nên ngữ khí của bọn họ cũng vô cùng cung kính.

Tiếp theo, Tống Ngọc Thần lại hướng sang Tần phu nhân và Phong Nghi Nô chắp tay, lên tiếng chào hỏi. Về phần đám người Lý Kỳ và Cao Nha Nội, gã như là không thấy, ở trong này gã cũng không sợ đám người Cao Nha Nội.

Lý Kỳ thấy gã ở trước mặt người thản nhiên gọi Bạch Thiển Dạ thân thiết như thế, hơn nữa Tần phu nhân, Phong Nghi Nô đều biết gã và Bạch Thiển Dạ có quan hệ, trong lòng khó chịu, dẫn đầu khai hỏa nói: - Tống Viên Ngoại Lang, Lễ bộ các ngươi lễ nghi giáo dục thật đúng là quá bình thường...

Tống Ngọc Thần quay đầu hướng Lý Kỳ, trong mắt hiện lên một chút giận dữ. Lời này của Lý Kỳ rõ ràng nói là gã phải thi lễ hắn, nhưng trước nhiều người như vậy, bắt gã phải thi lễ một tên đầu bếp, chẳng phải là khiến người ta cười nhạo rụng răng sao. Trâu Tử Kiến bỗng nhiên đứng ra nói: - Lý sư phó, hôm nay chính là Hội hoa đăng, chỉ chú ý lấy văn kết giao bằng hữu, nếu ngươi có thể kỹ kinh tứ tọa, ta dĩ nhiên chịu phục, vừa vặn ở chỗ ta có vế trên câu đối.

Lý Kỳ không đợi y nói hết câu, liền nói: - Liên cái gì mà liên? Ngươi có tư cách gì ra đối với bản quan, kêu cha ngươi đến đây thì còn được.

Trong lòng lại nói đối câu đối cũng không phải là sở trường của lão tử, ta sẽ không giải.

Trên mặt Trâu Tử Kiến lúc đỏ lúc trắng, tuy nhiên Lý Kỳ nói cũng không sai, chức quan của cha y và Lý Kỳ cũng tương đương nhau.

Mạc Hành nhướng mày, cảm thấy lời nói của Lý Kỳ quá kiêu ngạo, cười nói: - Nghe nói văn chương của ngài tài hoa hơn người, Mạc mỗ muốn mở mang kiến thức một chút, không biết Mạc mỗ có vinh hạnh này hay không đây.

Trâu Tử Kiến đang nhăn nhó mặt mũi vừa nghe nói vậy, vui vẻ nói: - Lý sư phó, Mạc thúc thúc hẳn có là có tư cách nha.

Người này thật đúng là phiền toái. Tần phu nhân than nhẹ một tiếng, liếc mắt Lý Kỳ, dường như đang nói "Tốt rồi, ngươi hiện tại đã đắc tội hết tất cả mọi người, giờ xem ngươi làm như thế nào".

Nhìn ta làm cái gì, cô nên phát huy mới đúng. Lý Kỳ tức giận liếc nàng một cái, thấy nàng không hiểu ý, thầm nghĩ "xem ra chỉ có thể tự giải quyết thôi". Tâm niệm vừa động, bỗng nhiên cười nói: - Mạc Đại học sĩ quá khen, bốn chữ tài hoa hơn người tại hạ thật sự là không dám nhận, nhưng Mạc đại học sĩ thịnh tịnh mời, tại hạ cũng chỉ đành tự bêu xấu vậy.

Tống Ngọc Thần lập tức nói: - Ta xin rửa tai lắng nghe.

- Vậy ngươi nghe cho kỹ nha.

Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, đưa tay duỗi ra, cất cao giọng nói: - Sinh bình bất kiến tài tử diện, nhất kiến tài tử trượng bát trường. (Bình sinh không thấy mặt tài tử, vừa thấy tài tử dài tám trượng) Lời này vừa nói rồi, nhất thời làm cho mọi người cười vang, hơn nữa làm cho rất nhiều người tới vây xem.

Trâu Tử Kiến ha ha nói: - Cái này mà gọi là thơ sao, chỉ sợ trẻ con ba tuổi cũng có thể ngâm được.

Lý Kỳ không thể ý tới y, lại nói: - Không phải tài tử dài tám trượng, sao đánh rắm ở tường cao?

Vừa dứt lời, mọi người cười to ầm ầm. Chẳng qua đầu tiên là cười Lý Kỳ, sau đó chính là cười đám tài tử Tống Ngọc Thần.

Mà ngay cả Tần phu nhân, Bạch Thiển Dạ các nàng cũng đều bị chọc cho cười sặc lên.

Đám người Tống Ngọc Thần lại vô cùng xấu hổ, mỗi người sắc mặt xanh mét. Câu vè này của Lý Kỳ xem như đã đắc tội với tất cả các tài tử ở đây rồi.

Trâu Tử Kiến cả giận nói: - Lời thô tục quê mùa như thế cũng có thể xưng là thơ, thực là buồn cười.

- Ấy, lời của tiện huynh sai rồi.

Lý Kỳ nhấc tay, cười nói: - Không phải là người nào nói tiếng ấy, mà là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Tại hạ nhìn thấy nhiều vị tài tử đứng ở trước mặt như vậy, trong lòng hơi sợ, cho nên hơi xúc động.

Cao Nha Nội và đám công tử ca lại bật cười ha hả.

Mạc Hành hơi bất mãn hừ một tiếng, nói: - Quan yến sứ, dù gì ngươi cũng là quan viên Tứ phẩm do đích thân Hoàng thượng khâm phong, ở trước mặt mọi người nói như vậy sợ là không ổn.

Lý Kỳ ha hả nói: - Mạc đại học sĩ hiểu lầm rồi, ta đây chẳng qua là hơi xúc động một chút, kế tiếp mới là chính đề.

Bạch Thiển Dạ cười nói: - Đại ca, vậy huynh mau ngâm đi.

Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, cất cao giọng nói: - Thiên hạ văn chương sổ tam giang, tam giang văn chương sổ cố hương. Cố hương văn chương sổ xá đệ.

Hắn nói xong tay chỉ về phía Tống Ngọc Thần, dừng một chút, hắn lại kiêu ngạo nói: - Xá đệ dữ ngã học văn chương.

Thơ vừa xuất ra, các tài tử nhất thời á khẩu không trả lời được.

*****

Hai câu vè này của Lý Kỳ không thể nghi ngờ là giễu cợt những tên tài tử thích khoe khoang không có việc gì nhàn rồi liền đề thơ trên tường. Câu đầu tiên nói tới rảnh rỗi, cũng không có gì lạ, nhưng đã ngụ ý nói móc "tài tử" phục bút. Câu thứ hai thì cuồng phong nổi lên rồi, sao tài tử lại có "dài tám trượng" được. Những câu sau lại là tự hỏi tự đáp, tầng tầng đẩy mạnh. Kết câu lại như điểm mắt cho rồng, làm cho người khác giật mình bật cười. Tuy rằng câu thơ này đối với năm mới khá thô tục, nhưng cũng có trình tự rõ ràng, kết cấu chặt chẽ và rất ảo diệu, có thể nói nó không có tính nghệ thuật sao?

Mà thứ hai lại chính là thổi phồng chính mình, thả một cái vòng xuống, một câu vẽ rồng điểm mắt, chính là tự khen mình lợi hại nhất, nhân tiện lại đùa cợt Tống Ngọc Thần một phen. Thứ nhất là đả kích người, tự hai là tự khen mình, rất có phong cách của Lý Kỳ.

Tống Ngọc Thần lúc này cảm giác giống như là ăn phân, sắc mất rất khó coi. Nếu bị phụ thân của gã biết được mình bị Lý Kỳ dùng thi từ chế nhạo như thế, vậy thì tiêu rồi.

Lý Kỳ thấy tốt mới làm, nếu tiếp tục chơi, hắn nhất định sẽ không đấu lại được bọn họ. Thừa dịp mọi người còn chưa kịp phản ứng, hắn chắp tay nói: - Các vị thong thả, hôm nay dừng ở đây, ta đi nhà xí trước. Cáo từ. Hắn nói xong xoay người rời đi.

Tống Ngọc Thần làm sao để cho hắn rời đi dễ dàng như vậy, tâm niệm vừa động, cất cao giọng nói: - Xuy ngưu bì, phách mã thí, đương diện phụng nghênh bối diện tiếu.

Vế trên của gã rất rõ ràng là muốn đả kích Lý Kỳ đấy, năng lực nịnh hót của Lý Kỳ tất cả mọi người đều biết. Nhưng cũng không thể không nói một câu, người khác muốn học cũng không học được.

Ngươi tự nói tự nghe, ta xem như không có nghe thấy. Lý Kỳ nguyên bản không muốn để ý đến gã, nhưng bỗng nhiên trong đầu chợt lóe, há mồm đáp lại: - Quải dương đầu, mại cẩu nhục, thượng tràng dung dịch hà tràng nan.

- Hay!

Chúng công tử cùng kêu lên, trầm trồ khen ngợi

Những tên tài tử kia lại có vẻ không nhịn được

Tống Ngọc Thần thẹn quá hóa giận, thầm nhủ "Ta hôm nay nếu như thua trong tay hắn, ngày sau làm gì còn chỗ dung thân". Chợt nghe từ trên lầu các truyền đến thanh âm, đôi mắt nháy một cái, độc thanh nói: - Bách quản tề minh, địch thanh nan bỉ tiêu hòa.

Câu này vừa ra, nhất thời các tài tử trầm trồ khen ngợi.

Mà ngay cả Mạc Hành cũng tán thưởng liếc nhìn Tống Ngọc Thần.

Nhưng khi Lý Kỳ nghe xong cũng là lửa giận ngập trời. Hắn câu đối này ẩn ý Địch Thanh và Tiêu Hà, Địch Thanh là võ tướng, Tiêu Hà là văn thần, rất rõ ràng là nói võ không bằng văn. Kỳ thật điều này còn không phải nguyên nhân khiến Lý Kỳ tức giận. Câu cửa miệng Bắc Tống Địch Thanh, Nam Tống Nhạc Phi, Địch Thanh chính là võ tướng lợi hại nhất Bắc Tống, vì nước giết địch, kiến công vô số, nhưng mà cả đời y phải chịu đủ loại nghi kỵ. Đặc biệt là sau khi y được thăng thành Xu Mật Sứ, bọn văn thần giống như là bị dẫm đuôi vậy, suốt ngày thượng tấu buộc tội Địch Thanh vô căn cứ. Như là muốn diệt trừ Địch Thanh cho thống khoái.

Địch Thanh tự nhiên là cẩn thận, phải nhận áp lực cực lớn nên làm việc cũng phi thường cẩn thận, nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi kết cục bi thảm. Kết cục cùng với Nhạc Phi không sai biệt lắm, bị người nghi kỵ, bị văn thần buộc tội. Cuối cùng là bệnh chết nơi quê người.

Tuy rằng sau khi Địch Thanh bệnh chết, Nhân Tông đã truy điệu lễ ngộ cao nhất, nhưng ở trong giới văn nhân, Địch Thanh vẫn là một tên tiểu tốt. Bởi vậy có thể thấy, Tống triều trọng văn khinh võ đã đạt đến cảnh giới cao như thế nào.

Con mẹ nó ngươi muốn châm chọc ta. Nói rõ một chút, làm một con dân của Tống triều, không ngờ lấy danh tiếng của đệ nhất danh tướng đương triều đến lăng xê cho chính mình, thật sự là không biết tốt xấu. Lý Kỳ xoay người, căm tức nhìn Tống Ngọc Thần.

Nhưng giận dù giận, hắn phải ra vế để đối lại liên này, mà nói dễ hơn lắm, mắng chửi người khác đúng là nghề của hắn, nhưng ra vế đối chính quy thì lại có chút làm khó hắn, phải dùng câu đối chân chính để mắng trở lại, cái này đúng là khó càng thêm khó.

Tống Ngọc Thần thấy Lý Kỳ trầm mặc không nói, đắc ý cười nói: - Như thế nào? Không đối được câu nào sao?

Lông mày Bạch Thiển Dạ nhíu lại, hướng sang Tần phu nhân nói: - Vương tỷ tỷ, tỷ mau giúp hắn một chút

Tần phu nhân thở dài nói: - Câu đối này tuy không phải là tuyệt đối, nhưng cũng có chút khó khăn. Nếu như ta ra tay tương trợ, ngược lại sẽ khiến cho Lý Kỳ cảm thấy khó chịu. Nàng tuy nói thế, nhưng trên mặt vẫn hiện rõ vẻ mặt lo lắng.

Đang lúc Lý Kỳ hết sức buồn rầu, phía sau chợt có thanh âm vô cùng nhỏ truyền đến: - Lưỡng chu tịnh hành, lỗ tốc bất như phàm khoái.

Ánh mắt Lý Kỳ sáng ngời, mừng rỡ đến nỗi không kịp nghĩ nhiều, há mồm nói: - Lưỡng chu tịnh hành, lỗ tốc bất như phàm khoái.

Câu đối này liền nói đến Lỗ Túc và Phàn Khoái, Lỗ Túc văn thần, Phàn Khoái võ tướng, ý là văn không bằng võ, còn mắng trở lại.

- Hay, đối rất hay.

Đám người Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu lập tức hoan hô nhảy nhót, tuy rằng hai người bọn họ đều nghe không hiểu ý gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tống Ngọc Thần, bọn họ liền biết được đáp án.

Tần phu nhân cười cười, nói: - Xem ra người này cũng có chút học thức.

Bạch Thiển Dạ hì hì nói: - Đó là đương nhiên.

Tống Ngọc Thần thực không ngờ Lý Kỳ vậy mà có thể ra được vế dưới của câu đối, trong lòng vừa vội vừa giận, liền nói ngay:

- Giảo văn tước tự, tự ngu tự nhạc, càn khôn năng đại.

Lần này Lý Kỳ chỉ thoáng nghĩ một hồi, liền nói: - Phẩm thi quan họa, thưởng tâm duyệt mục, tính tình khả dưỡng.

Lúc này, xung quanh đã vây đầy người, trong ba vòng, ngoài ba vòng. Bọn họ đại đa số đều là đến xem náo nhiệt, nghe được vế dưới của Lý Kỳ, đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Trâu Tử Kiến thấy Tống Ngọc Thần đổ mồ hôi, khẩn trương đứng ra nói: - Ưng lập thụ sao, nguyệt chiếu ảnh tà ưng bất tà.

Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, bĩu môi, cười nói: - Miêu phục tường giác, phong xuy mao động miêu vi động. Nhi thả hoàn thị nhất trực phì miêu nga.

Mọi người cười to sằng sặc.

Tống Ngọc Thần khẽ nhíu mày liếc mắt Trâu Tử Kiến, ra hiệu y không nên nhiều chuyện, Trâu Tử Kiến ngượng ngùng cười, lập tức thối lui. Tống Ngọc Thần nói tiếp: - Lưỡng hỏa vi viêm, ký nhiên thị tương diêm chi diêm, vi hà gia thủy biến đạm?

Lý Kỳ dụi dụi mắt, gãi gãi lưng, nói: - Lưỡng thổ vi khuê, ký nhiêm bất thị ô quy chi quy, vi hà gia bặc thành quái?

Tống Ngọc Thần lại nói: - Song mộc vi lâm, ký nhiên bất thị hồn linh chi linh, vi hà gia tịch thành mộng?

Lý Kỳ cười ha hả, kéo một hơi dài rồi mới nói: - Song nguyệt vi bằng, ký nhiên bất thị khái bính chi bính, vi hà gia sơn biến băng?

Tống Ngọc Thần mồ hôi đầm đìa, bước đi vài bước, lại nói: - Nhị mộc vi lâm, ký nhiên bất thị cam lâm chi lâm, vi hà gia thủy biến lâm?

- Hừ. Lý Kỳ khinh thường cười một tiếng, đáp: - Dã bãi, ngã tựu đối nhị nhật vi xương, ký nhiên bất thị thượng thương chi thương. Vi hà gia khẩu liền xướng?

Liên tiếp ba câu, đều là tinh diệu vô cùng, làm cho người xem tán thán. Mọi người đều là nhìn không chớp mắt, ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ quấy nhiễu đến hai người.

Tống Ngọc Thần thật sự không tin được Lý Kỳ lại có thể liên tục đối ra tam đối.

Kỳ thật không chỉ hắn, mà ngay cả đám người Tần phu nhân và Phong Nghi Nô đều có chút khó tin. Đặc biệt là Tần phu nhân, nàng nhỏ giọng nói thầm: - Kỳ quái, sao ta như cảm thấy vế dưới của ba câu có phong cách như là đã nghe ở đâu rồi.

Tống Ngọc Thần từ trước đến nay đều là tâm cao khí ngạo, sao nguyện ý chịu thua. Gã nhíu mày trầm tư một lát, lại nói: - Bút như mặc trúc phát như tuyết, tài doanh thiên hạ, hảo đa tài tử.

- Ở vế trên, ngươi còn không biết xấu hổ mà tự làm mất mặt.

Lý Kỳ hừ một tiếng, nói: - Nhìn ta này, tâm như lưu tinh, trí đoạt càn khôn, nhãn mục cân quắc.

Hắn nói xong lại hướng về Tần phu nhân các nàng vẫy vẫy tay.

Làm cho Bạch Thiển Dạ, Quý Hồng Nô cười khanh khách.

Tần phu nhân tràn đầy vẻ không thể tin liếc mắt hắn một cái, chợt thấy một thân ảnh quen thuộc ở đằng sau Lý Kỳ, lông mày giãn ra, bật cười nói: - Thì ra là như thế. Khó trách, khó trách.

Bạch Thiển Dạ hiếu kỳ nói: - Phu nhân, tỷ nói cái gì?

Tần phu nhân lắc đầu không nói.

Tống Ngọc Thần thấy mình tỉ mỉ chuẩn bị các vế trên cho hội hoa đăng nhưng tất cả đều bị Lý Kỳ đối được, trong lòng không khỏi có chút giận dữ, mặt xám như tro tàn, bộ dáng như hồn bay phách lạc. Ngay lúc gã chuẩn bị nhận thua, một tên tài tử phía sau gã bỗng nhiên tiến lên ghé vào lỗ tai gã nói nhỏ vài câu.

Trong mắt Tống Ngọc Thần chợt lóe, đưa mắt nhìn lại, khóe miệng mỉm cười, cất cao giọng nói: - Tàng hình nặc tích.

Lý Kỳ nghe xong trong lòng chấn động.

- Hiển tính dương danh.

Lời này vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt, bởi vì Lý Kỳ vẫn chưa nói lời nào, chỉ thấy từ phía sau Lý Kỳ một người đi tới. Mọi người vừa thấy, nhất thời chấn động.

Mạc Hành thấy người này, vui mừng nhướng mày, bước nhanh tới nói: - Nhị lang, ngươi cũng tới. Ha ha, thì ra là thế, mới vừa rồi mấy câu đối kia đúng thật là hay lắm, hay lắm.

Người này đúng là Trịnh gia Nhị lang, Trịnh Dật.

Trịnh Dật chắp tay nói: - Trịnh Dật bái kiến Mạc thúc thúc.

Bạch Thiển Dạ cười khanh khách nói:

- Hóa ra phía sau đại ca còn có một vị quân sư. Khó trách mỗi khi xuất ra vế dưới, hắn đều sẽ dừng lại một chút. Ta suýt nữa đã bị hắn lừa rồi.

Nàng nói xong lại hướng sang Tần phu nhân nói: - Vương tỷ tỷ, tỷ hẳn là đã sớm biết?

Tần phu nhân cười nói: - Ta cũng chỉ vừa mới biết.

Tống Ngọc Thần đi lên một bước, chắp tay nói: - Ngọc Thần bái kiến Nhị ca, tuy lâu rồi không gặp nhưng tài năng của Nhị ca vẫn như cũ khiến cho Ngọc Thần thán phục.

Lời này chính là nói với mọi người, mới vừa rồi xuất ra vế dưới không phải Lý Kỳ mà là Trịnh Dật.

Mạc Hành liếc nhìn Lý Kỳ, trong mắt mang theo một tia khinh thường.

Trịnh Dật đang muốn trả lời, chợt nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng cười ha hả, chỉ thấy Lý Kỳ tiến lên, kinh ngạc nói: - Trịnh Nhị ca, ngươi tới khi nào?

Người không biết xấu hổ chính là vô địch.

Các tài tử đều thầm mắng Lý Kỳ vô sỉ, đến lúc này còn muốn chống gượng.

Trịnh Dật cười nói: - Vừa tới không lâu.

Người vây xem nghe Lý Kỳ nói như vậy, vẻ mặt đều mờ mịt.

Tống Ngọc Thần đảo mắt, cười nói: - Quan yến sứ, ta đây còn có một câu, nếu ngươi có thể đối được, ta sẽ tâm phục khẩu phục.

Lý Kỳ ha ha nói: - Buồn cười. Người có mặt, cây có da. Nhưng không ngờ Tống đại tài tử lại có thể vô sỉ đến cảnh giới này. Khâm phục, khâm phục.

Tống Ngọc Thần cả giận nói: - Ta vô sỉ như thế nào? Ngược lại chính là ngươi ấy, tự trong lòng ngươi hiểu rõ.

- Ta hiểu chuyện gì?

Lý Kỳ vuốt vuốt hai tay, chỉ cần Trịnh nhị không nói tiếng gì, ngươi lập tức cắn ta ư. Hắn cười nói: - Tống Ngọc Thần này, luận quan phẩm ta cao hơn ngươi, luận chiều cao ta cũng cao hơn ngươi, luận diện mạo thì càng không cần phải nói. Dựa vào cái gì toàn là ngươi xuất đối, ngươi có biết xấu hổ hay không?

Tống Ngọc Thần nghiến răng nghiến lợi nói: - Được lắm, lần này vế trên ngươi ra. Vừa rồi ngươi giải vế trên của ta, bây giờ ta sẽ đáp trả lại.

Gã nói đến chỗ này, lại hơi có vẻ lo lắng liếc nhìn Trịnh Dật một cái.

Trịnh Dật cười nói: - Ta thề, việc này ta sẽ không nhúng tay vào.

*****

Nếu nói việc này không có quan hệ gì với Trịnh Dật, Tống Ngọc Thần tất nhiên tin tưởng y, dù sao danh khí bày ở đó, gật đầu cười, tin tưởng tràn đầy.

Nhưng Lý Kỳ vẫn lo lắng, cười nói: - Tống Viên Ngoại Lang, một mình ngươi lên, hay là cùng mỗ mỗ mỗ mỗ cùng tiến lên? Khi nói chuyện, hắn dùng ngón tay chỉ đám người Trâu Tử Kiến.

Tống Ngọc Thần ngạo khí nói: - Đối phó ngươi, một mình ta là đủ, không cần người khác hỗ trợ, không giống những người khác.

Lý Kỳ cười hì hì nói:

- Nếu Tống Viên Ngoại Lang tự tin như thế, vậy thì xin người bên ngoài không được nhiều lời, để tránh làm hỏng thanh danh của Tống Viên Ngoại Lang. Đối diện với triều đại sĩ tử nhiều như chó này, hắn thật không dám lên mặt.

Tống Ngọc Thần lại chẳng biết chút tâm tư kia, cười nói: - Ngươi yên tâm đi, cứ việc ra câu đối, ta chỉ sợ ngươi không đưa ra câu đối được.

Lý Kỳ khinh thường nói: - Đối với ngươi mà nói, một liên là ta có thể đối gục nhà ngươi.

Trong lòng Tống Ngọc Thần thầm giận, nói: - Tốt lắm. Nếu ta đối thắng, thì mỗi lần gặp ta chi bằng ngươi vái ba bái, gọi ta một tiếng sư phụ.

Lý Kỳ gật đầu cười nói: - Được. Không thành vấn đề, nếu là ngươi thua, mỗi lần ngươi nhìn thấy ta ngươi cũng vái ba vái, về phần sư phụ sao, vậy miên đi, ta mà thu đồ đệ như ngươi, tấm mặt mo này của ta còn không ném tới tận vịnh Ngoại Bà mất, cho ngươi hưởng chút tiện nghi, miễn cho người khác nói ta ỷ lớn bắt nạt nhỏ. Đối câu đối lão tử có thể không bằng ngươi, nhưng ra câu đối ngẫu mà nói, con mẹ ngươi ngay cả xách giày cho ta cũng không xứng. Mịe, sau lưng lão tử chính là cả mạng internet, này nếu còn thua, lão tử uổng là kẻ xuyên việt.

Tống Ngọc Thần thấy mọi người đều cúi đầu cười trộm, nhất thời trong cơn giận dữ, tức giận hừ nói: - Nói hưu nói vượn, mau ra vế đối.

- Ra ngay, ra ngay.

Lý Kỳ cười cười, lại ra vẻ trầm ngâm, bỗng nhiên cất cao giọng nói: - Có rồi. Ngươi phải nghe kỹ, vế trên của ta là "yên duyên diễm diêm yên yến nhãn" (khói duyên tươi đẹp mái hiên khói yến mắt).

Này liên vừa ra. Mọi người đều là sửng sốt, trong mắt lộ vẻ mờ mịt.

Sao lại thế này? Chẳng lẽ có cái gì không ổn sao? Lý Kỳ nhìn quét mọi người liếc mắt một cái, lập tức hiểu được, hướng tới mọi người chắp tay nói: - Phiền toái vị nào cho ta mượn giấy bút.

Ở trong này không thiếu nhất chính là văn phòng tứ bảo, rất nhanh liền đem bút giấy đưa tới.

Hả. Bút lông? Sắc mặt Lý Kỳ hơi có vẻ xấu hổ, bỗng nhiên quay đầu nhìn về hướng Trịnh Dật, cười nói: - Vẫn nghe văn chương tranh vẽ của Trịnh Nhị ca, tại hạ ngưỡng mộ đã lâu, mong Trịnh Nhị ca có thể thỏa mãn tâm nguyệnnho nhỏ ta đây.

Trịnh Dật không biết Lý Kỳ không biết viết chữ bằng bút lông, còn đang sửng sốt. Trong lòng đối với vế trên này cũng tò mò, gật đầu cười nói: - Trịnh Nhị vui lòng cống hiến sức lực. Nói xong y lại liếc mắt nhìn Tống Ngọc Thần một cái.

Tống Ngọc Thần đưa tay nói: - Nhị ca mời.

Lý Kỳ đem bút giấy đưa tới, sau đó đem từng chữ từng chữ nói nhỏ một lần. Trịnh Dật vừa mới viết xong, nhất thời lâm vào trầm tư.

Mạc Hành nhìn vẻ mặt Trịnh Dật kinh ngạc như thế, cũng tò mò, đi qua vừa thấy, nhất thời kinh hô: - Đây thật là tuyệt đối.

Trịnh Dật nao nao, quay sang Lý Kỳ nói: - Quan Yến Sử đại tài, Trịnh Nhị thụ giáo. Lại đem giấy trắng đưa tới.

- Đâu có. Đâu có.

Lý Kỳ chắp tay, tiếp nhận giấy trắng đến, đưa cho Tống Ngọc Thần, phất tay nói: - Đối đi.

Tống Ngọc Thần hoang mang tiếp nhận trang giấy trắng. Khi thấy bảy chữ trên tờ giấy trắng, tròng mắt đều sắp trừng đến lồi ra, cả người đều si ngốc. Đám người Trâu Tử Kiến đều xông tới, vẻ mặt cũng giống như Tống Ngọc Thần.

Mạc Hành nhỏ giọng hướng tới Trịnh Dật nói: - Nhị Lang. Ngươi có vế dưới không?

Trịnh Dật lắc đầu nói: - Tạm thời còn chưa nghĩ ra.

- Không thể tưởng được ngươi cũng không thể đối được.

- Mạc thúc thúc nói quá lời, trên đời tuyệt đối nhiêu như vậy, Trịnh Nhị sao có thể đều đối được hết.

Hai người các ngươi đối không được là được rồi. Lý Kỳ vểnh tai nghe lén một trận. Trong lòng yên tâm không ít, hướng tới Tống Ngọc Thần nói: - Tống Viên Ngoại Lang, không phải ngươi định đợi đến ngày mai chứ, ta rất bận rộn a.

Trâu Tử Kiến vội la lên: - Vế đối này tuyệt không phải xuất từ tay ngươi.

Lý Kỳ cười nói: - Đối không được cứ nói thẳng là xong, nói lời này ngươi cũng không ngại mất mặt.

Trâu Tử Kiến còn muốn nói sau, Tống Ngọc Thần giơ tay ngăn y lại, quay sang Lý Kỳ nói:

- Ta đối không được.

- Vậy cũng chính là nhận thua chứ?

Tống Ngọc Thần không cam lòng gật gật đầu.

Lý Kỳ cười nói: - Tốt lắm. Hôm nay nể mặt Trịnh Nhị ca, lễ này liền miên đi, nhưng sau này, ngươi nên nhớ kỹ, nhìn thấy bản quan thì vái ba vái trước. Nói đi cũng phải nói lại, ngươi nhìn thấy bản quan vốn là phải thi lễ, ta còn thật không biết ta rốt cuộc thắng cái gì, thua lỗ, thua lỗ.

Trịnh Dật sau khi nghe xong, lập tức chuyển tới hướng Lý Kỳ hai đạo ánh mắt cảm kích, y mới vừa rồi xuất thủ tương trợ Lý Kỳ, bản thân cũng cảm thấy thẹn trong lòng với Tống Ngọc Thần, nghe được Lý Kỳ tạm thời buống tha Tống Ngọc Thần một lần, trong lòng tự nhiên khá hơn một chút.

Lý Kỳ là một người thương nhân, sự nghiền ngẫm đối với người khác trong lòng tất nhiên là không nói chơi, hắn cũng không muốn quá làm khó cho Trịnh Dật, vì vậy mới nói như thế, nếu bình thường, thì một điều cũng không thể thiếu.

- Đa tạ.

Tống Ngọc Thần vừa chắp tay, quay lưng bước đi.

- Ngọc Thần.

Trâu Tử Kiến kêu một tiếng, thấy Tống Ngọc Thần một mình đi ra cửa, vội vàng bước nhanh đuổi theo.

Hai cái tên ngu xuẩn này cuối cùng đã đi. Lý Kỳ thở dài một hơi, hôm nay mệt mỏi còn hơn hắn làm đồ ăn một ngày a. Lắc đầu đi tới chỗ Tần phu nhân bên kia.

- Lý đại ca, huynh thật sự là lợi hại, bình thường ta cũng không thấy huynh đọc sách, thế mà xuất khẩu thành thơ, có phải có bí quyết gì hay không, dạy cho ta đi. Hồng Thiên Cửu nhảy đến trước mặtLý Kỳ, cười nịnh nói.

Lý Kỳ đắc ý nói: - Đây là thiên phú đấy, không học được.

Tần phu nhân thấy bộ dáng hắn dương dương đắc ý, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, bỗng nhiên linh cơ vừa động, nói:

- Ta đây cũng vừa có một liên, đó là 'Bất tất chúc ngưu tự nhiên thục thức xuy ngưu thuật' (Không cần là trâu vẫn biết thuật khoác lác - 'ngưu'=trâu với 'xuy ngưu'=khoác lác).

Lý Kỳ buồn bực nói: - Phu nhân, hồi nãy ngươi thấy ta một mình chiến đấu hăng hái, không giúp đỡ thì cũng thôi, cớ gì? Lúc này còn ném đá xuống giếng, thật sự là không có đạo lý.

Phong Nghi Nô thấy bộ dáng buồn bực của Lý Kỳ, tâm niệm vừa động, cười dài nói: - Vô tu tính mã đáo để tinh thông mã thí kinh ('Không cần họ Mã rốt cuộc tinh thông nịnh bợ' - 'mã thí' = nịnh hót).

Tần phu nhân cười khanh khách nói:

- Vế đối của Phong muội muội thật sự là hay lắm, hay lắm. Nàng rất khó có dịp đòi được lợi trên người Lý Kỳ, hơn nữa còn nói cho hắn không thể phản bác, trong lòng là thống khoái không nói ra được a.

Trời. Không thể tưởng được đầu năm nay nữ nhân bắt đầu mắng người, thật đúng là không mang theo chữ thô tục nào cả. Trong lòng Lý Kỳ rất là buồn bực, quay sang Bạch Thiển Dạ khóc lóc kể lể nói: - Thất nương, các nàng ức hiếp đại ca, muội mau giúp đỡ đại ca a.

Bạch Thiển Dạ lắc đầu nói: - Nhưng muội cũng không thể đối lại các nàng, gây chuyện không tốt, muội cũng sẽ bị các nàng trêu đùa.

Chợt nghe phía sau truyền tới một thanh âm:

- Trăng tròn.

Tần phu nhân thuận miệng đáp: - Gió dẹt.

Mọi người quay đầu nhìn lên. Chỉ thấy Trịnh Dật và Mạc Hành đã đi tới.

Hồng Thiên Cửu hiếu kỳ nói: - Tần phu nhân, gió này tại sao lại là dẹt chứ.

Tần phu nhân cười nói: - Nắm bắt thời cơ, tận dụng mọi khả năng có thể, không dẹt sao được.

Mọi người đều bị cười ha ha.

Trịnh Dật nghe được tiếng cười động lòng người của Tần phu nhân, tâm niệm vừa động, lại nói: - Phượng ô.

Vế trên này thật ra lại đánh thức Tần phu nhân, lập tức dừng ý cười, chỉ lộ ra chút mỉm cười mang tính lễ phép.

Bạch Thiển Dạ bỗng nhiên nói: - Ngưu vũ.

Cao Nha Nội kinh ngạc nói: - Bạch nương tử, ngưu động này biết vũ (nhảy múa)?

Bạch Thiển Nặc cười nói:

- Từ xưa nói, bách thú cùng vũ (nhảy múa), ngưu chẳng phải cũng ở trong bách thú sao?

Mạc Hành ha ha nói: - Hay. Hay, Thất nương, cô có thể theo vế dưới của Tam nương, tiếp vế dưới này, thật ra lại càng tốt hơn a.

Bạch Thiển Dạ e lệ nói: - Mạc thúc thúc quá khen, ta cũng không lợi hại như Vương tỷ tỷ và Nhị ca.

Lý Kỳ điển hình chính là giúp người thân giúp hết mình, vội hỏi: - Thất nương, muội không cần khiêm tốn, có câu là trò giỏi hơn thầy.

Trên mặt Bạch Thiển Dạ ửng đỏ. Thẹn thùng lườm hắn một cái, nhưng trong lòng lại ngọt ngào.

Mạc Hành quay đầu nhìn về Lý Kỳ hỏi: - Quan Yến Sử, không biết vế tuyệt đối của ngươi vừa rồi kia có vế dưới không.

Ngươi không phải rất ngưu sao, muốn có vế dưới, tự ngươi đối là được chư sao. Lý Kỳ cười nói: - Đối ngẫu này đã sẵn có, tại hạ cũng không có vế dưới.

Mạc Hành thất vọng thở dài một tiếng, lại hướng tới Tần phu nhân nói: - Tam nương, cô có vế dưới không?

Tần phu nhân lắc đầu nói: - Liên này bảy chữ đều là hài âm. Hơn nữa trong hai chữ "yên" (khói) mỗi chữ mỗi ý, tăng thêm khó khăn, quả thật là thượng giai chi tác. Ta cũng không có thể đối được.

Nói ta khoác lác? Hừ. Ta ra vế trên, lúc đó ngươi chẳng phải một bộ cũng không có đối được sao. Trong lòng Lý Kỳ đắc ý nho nhỏ một phen.

Lúc này, người của quản sự đã đi tới, hướng tới Mạc Hành nói: - Mạc Đại học sĩ, thời điểm đã tới rồi.

Mạc Hành ừ một tiếng, hướng tới đám người Tần phu nhân nói: - Mấy người các ngươi khó được tụ cùng một chỗ, Hội thưởng đăng hôm nay sẽ gặp lại các ngươi.

Tần phu nhân lắc đầu nói:

- Nơi này nhiều tài tử như vậy, sao đến phiên ta, ta chỉ tới nhìn náo nhiệt một chút.

Mạc Hành nói: - Vậy sao được, việc này quyết định vậy nha, ta liền cáo từ trước.

Tần phu nhân đưa tay còn muốn nói nữa, nhưng Mạc Hành đã rời khỏi.

Bạch Thiển Dạ kéo tay Tần phu nhân, cười nói: - Vương tỷ tỷ, chúng ta cùng đi thôi, ta còn muốn nhìn một cái tỷ và Trịnh Nhị ca rốt cuộc là ai lợi hại hơn.

Tần phu nhân liếc nàng một cái, nói: - Muội lợi hại nhất.

Bạch Thiển Dạ hì hì cười, lại hướng tới Lý Kỳ cười nói: - Đại ca, huynh cũng cùng đi chứ.

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Ta không đi đâu, mới vừa rồi ta dụng công quá độ, hiện giờ phải ngồi xuống khôi phục nguyên khí. Hơn nữa, chỉ những hoa đăng kia, ta ha môm, chính là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, ta vẫn thích dùng tiền mua.

Bạch Thiển Dạ mím môi cười, nói: - Vậy được. Chúng ta liền đi trước.

- Muội đi đi, thăng đươc nhiều hoa đăng nhé.

- Ngươi tự chú ý chút.

Tần phu nhân nói xong một câu, liền cùng Phong Nghi Nô, Bạch Thiển Dạ, Quý Hồng Nô đi về hướng mặt tường gỗ bên kia. Lý Kỳ liếc mắt tới hướng Lỗ Mỹ Mỹ và Mã Kiều một cái, bảo hai người bọn họ đi theo đi bảo hộ đám người Tần phu nhân.

Trịnh Dật chắp tay nói: - Tại hạ cáo từ trước.

Lý Kỳ thừa cơ hội này, nhỏ giọng nói: - Mới vừa rồi đa tạ Trịnh Nhị ca xuất thủ tương trợ.

Trịnh Dật khẽ cười nói: - Kỳ thật ta cũng không phải toàn bộ là vì giúp ngươi, nghĩ tới ông nội ta cũng là một đời nhung mã, ta đó cũng là muốn thay ông nội ta ra một hơi thôi.

Thì ra là thế. Lý Kỳ cười nói: - Bất kể như thế nào, ta vẫn phải nói với huynh tiếng cám ơn.

Trịnh Dật cười gật đầu, sau đó cùng tới.

Lý Kỳ xoay đầu lại, gặp đám người Cao Nha Nội đều không đi, hỏi: - Các ngươi tại sao không đi?

Hồng Thiên Cửu ha hả nói: - Ta cùng đại ca giống nhau, cũng thích dùng tiền mua.

Cao Nha Nội bất mãn nói: - Lý Kỳ, ngươi mới vừa rồi vì sao lại buông tha cho Tống Ngọc Thần?

- Nha Nội chớ buồn bực, ngươi có rảnh thay ta hỏi thăm hành trình củaTống Ngọc Thần.

- Ngươi muốn làm chi?

- Hừ. Ta một ngày gặp gã cái vài chục lần, gã không thể không vái ta chừng một trăm cái.

- Đúng nha, sao ta không nghĩ đến nhhỉ. Ngươi yên tâm, ta hiện tại liền cho người đi hỏi thăm.

- Chậm đã. Ngươi tưởng thật sao?

- Chẳng lẽ ngươi không phải rất nghiêm túc sao?

- Đương nhiên không phải, ta bận rộn như vậy, lấy đâu ra thời gian đi làm chuyện nhàm chán thế này, dù sao gã ở Lễ Bộ, chạy không được, về sau không có việc gì đi Lễ Bộ vài chuyến là được rồi. Đi thôi, chúng ta đi bên kia ngồi một chút.

Lý Kỳ chỉ vào một đình đài bên cạnh nói. Lúc này tất cả mọi người đã vây đến chỗ tường gỗ kia rồi. Cho nên bốn phía đều là trống trải.

Mấy người vào tới trong đình đài, ngồi xuống xung quanh chiếc bàn đá ở trung gian. Cao Nha Nội ồn ào vài tiếng, gọi lên mấy hũ rượu ngon, một ít điểm tâm và một bình trà.

Lý Kỳ ăn điểm tâm lót dạ, nhìn tới hướng đám người bên kia, chỉ thấy Mạc Hành đứng ở trước tường gỗ, nói lời mở đầu, cười hỏi: - Hội thưởng đăng này, rốt cuộc là thưởng như thế nào?

Sài Thông cười nói: - Rất đơn giản, từng cái đèn lồng đều có dấu một bộ vế trên. Đợi lát nữa theo thứ tự lộ ra đến, nếu người nào đối được vế trên trước, hoa đăng này liền về người đó, nhưng ngươi chớ xem thường những câu đối này, đó đều là từ Hàn Lâm Viện mà ra đấy.

Hóa ra là giành đáp đề mục a. Lý Kỳ cười nói: - Khó trách ngươi không có đi.

Sài Thông tức giận nói: - Ngươi nói thế là sao chứ, ta không đi, đó là ta khinh thường cùng người tranh giành, kỳ thật Hàn Lâm Viện cũng thường thôi à. Nói đến phần sau, y chột dạ, thanh âm chậm rãi nhỏ đi.

Lý Kỳ ha hả cười, lại hỏi: - Tuy nhiên Hàn Lâm Viện ra đề mục, vậy có phải có chút là khó người hay không nhỉ? Nếu chẳng may không ai đối được, vậy thì làm như thế nào cho phải?

Sài Thông nói: - Muốn nói là so tài văn chương, phóng nhãn cả nước chỉ sợ không có chỗ nào có thể so sánh qua được Hàn Lâm Viện, nhưng cái đồ chơi như đối câu đối này, thì cũng khó mà nói đấy, ngươi mới vừa rồi cũng nói. Tuyệt đối bình thường đều là ngẫu nhiên có được, nếu là chuyên môn suy nghĩ, vậy cũng rất khó nghĩ ra tuyệt đối gì đó.

- Điều này cũng đúng.

Lý Kỳ gật gật đầu. Chợt nghe thấy một trận tiếng pháo nổ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tên hạ nhân giơ tay kéo hoa đăng thứ nhất xuống, một tấm vải màu đỏ có chữ viết rơi xuống, chỉ la do ơ khoảng cách xa một chút, cho nên nhìn không rõ mặt trên viết cái gì.

Chốc lát sau, lại là ba tiếng chiêng trống, ra hiệu mọi người có thể đối rồi.

Khắp nơi lập tức an tĩnh rất nhiều, chỉ có thể nghe thấy tiếng xì xào bàn tán.

Một lát sau, đã có một người thư sinh đối được.

Xem ra cao thủ đều ở dân gian a.

Lại qua ước chừng nửa canh giờ, toàn bộ hoa đăng trên tường gỗ cũng đã bị mọi người mang đi rồi, nhưng khiến Lý Kỳ tò mò là, Tần phu nhân, Bạch Thiển Dạ các nàng từ đầu đến cuối đều không có ra tay, mà ngay cả Trịnh Dật kia cũng không ra tiếng. Nhưng khi hắn nhìn thấy hai hạ nhân khiêng một con phượng hoàng màu hoàng kim đi lên, nhất thời hiểu rõ, hoá ra các nàng chính là giữ sức để tranh phượng nha.

Nhưng thấy cái hoa đăng phượng hoàng dài ba thước có thừa, bề rộng chừng một thước, trông rất sống động kia, làm cho người ta không khỏi không cảm khái tay nghề tinh diệu của thợ thủ công Đại Tống a.

Đợi sau khi hai người kia đem Kim Phượng moc lên trên tường gỗ xong, Mạc Hành lại một lần nữa lên đài, cất cao giọng nói: - Các vị, kế tiếp chính là 'Tranh phượng' vạn chúng chờ mong rồi. Nhưng trước đó, Mạc mỗ có mấy lời muốn nói. Hôm nay trên Hội thưởng đăng của chúng ta đến đây hai vị lão bằng hữu, có thể ở đây gặp được hai người bọn họ, Mạc mỗ rất cảm vui mừng, bọn họ chính là Trịnh gia Nhị Lang và Vương Tam nương.

Nhóm người lập tức vỗ tay khen hay.

Nhưng thật ra Trịnh Dật và Tần phu nhân hơi có vẻ xấu hổ.

Chắc hẳn trong lòng phu nhân lúc này nhất định đang mắng mẹ. Lý Kỳ cười, nói: - Xem ra Trịnh Nhị ca này còn rất được hoan nghênh đấy.

Sài Thông nói: - Đây đã coi là cái gì, nghe nói trước kia càng thêm lợi hại, giống Tống Ngọc Thần kia căn bản cũng không thể so sánh.

Lý Kỳ gật gật đầu, lại nghe được kia Mạc Hành nói: - Hẳn là tất cả mọi người đã nghe nói, Trịnh Nhị Lang lúc trước từng tranh được bốn lần Kim Phượng, chỉ ít hơn so với Tô đại học sĩ năm xưa, cho nên hôm nay ta muốn thay đổi quy củ tranh phượng này, ta muốn do Trịnh Nhị Lang ra vế trên, ai nếu ra đối được vế dưới, vậy liền coi như người đó thắng được Kim Phượng, ý mọi người như thế nào?

Mọi người đều trầm trồ khen ngợi, nếu là Trịnh Dật ra vế trên, vậy khẳng định y không thể đối vế dưới rồi, kể từ đó, liền ít đi một đối thủ mạnh mẽ.

Trịnh Dật vội hỏi: - Không được, không được, Trịnh Nhị có tài đức gì, tuyệt đối không được.

Mạc Hành trước đó thấy Trịnh Dật và Tần phu nhân đều không lên tiếng, lúc này mới nghĩ đến chỗ này mà tính, ra vẻ trách cứ: - Nhị Lang, ngươi trước kia không phải như thế, không phải là ra một câu đối sao, có gì không được chứ, ta nói được thì được, mọi người cũng muốn lại thấy được phong thái của ngươi.

Nhóm người lại trầm trồ tán thưởng.

Trịnh Dật lộ vẻ khó xử, nhưng thịnh tình lại không thể chối từ, hơn nữa Mạc Hành coi như là trưởng bối của y, đành phải gật đầu nói: - Vậy... vậy được, Trịnh Nhị bêu xấu.

Chợt nghe thấy một thanh âm êm tai vang lên: - Mạc thúc thúc, nếu không người nào có thể đối được vế trên của Trịnh Nhị ca, vậy thì thế nào?

Mọi người quay đầu nhìn lại, người nói chuyện đúng là Bạch Thiển Dạ.

Mạc Hành sửng sốt, lập tức cười nói: - Nếu là không người đối được, vậy liền tính Nhị Lang thắng.

Mọi người vừa nghe, mặt mỗi người lại lộ vẻ buồn rầu, muốn đổi ý, thì đã trễ.

Mạc Hành liếc mắt nhìn quét mọi người một cái, khẽ mỉm cười, chỉ tay sang hướng Trịnh Dật, nói: - Vậy trịnh Nhị Lang ra đối đi. Chúng ta chăm chú lắng nghe.

- Không dám, không dám. Trịnh Dật chắp tay chào mọi người, sau đó trầm ngâm, vế trên này phải có nói có chữ, y trầm ngâm nửa ngày, vẫn hoàn toàn không đưa ra bất cứ điều gì cả, nhưng vào lúc này, y chợt thấy trên trời mây đen che mất trăng, một vế trên xuất hiện, vui vẻ nói:

- Có rồi, vế trên của ta là.. Y nói đến đây, tay chỉ lên trời, nói: - Thượng nguyên không nhìn thấy trăng... Lại chỉ vào hoa đăng xung quanh nói: - Điểm mấy chụp đèn làm Càn Khôn thêm rực rỡ.

Mọi người vừa nghe, ngẩng đầu nhìn trời, nhất thời bắt đầu suy ngẫm, liên này miêu tả đúng là tình cảnh này, hơn nữa mặt sau câu kia lại khí thế phi phàm, thật sự cũng là câu đối hay nha.

Mạc Hành vui mừng cười, rất tán thưởng gật gật đầu.

Bạch Thiển Dạ nhíu mày nghi môt lat mà, vẫn nghĩ không ra vế dưới, hỏi: - Vương tỷ tỷ, tỷ có vế dưới không?

Tần phu nhân lắc đầu, vừa mới há mồm, chợt nghe được tiếng chiêng trống vang lên, trong mắt sáng ngời, nói: - Có rồi.

Mạc Hành mừng rỡ, vội hỏi: - Tam nương mau nói đi.

Tần phu nhân cười nói: - Kinh trập không nghe thấy sấm, đánh mấy tiếng trống thay trời đất tuyên uy.

Liên này cao thấp đều hợp với tình hình, vế trên chính là miêu tả cảnh tượng một khắc trước, mà liên này lại miêu tả cảnh tượng giờ khắc này, thật sự là hồn nhiên thiên thành. Hay thú vô cùng.

Mọi người vừa nghe, đều vỗ tay khen hay, hưng phấn thật giống như bọn họ thắng được Kim Phượng vậy. Mà ngay cả Hồng Thiên Cửu nghe được cũng kích động không thôi, chậc chậc nói: - Không thể tưởng được Tần phu nhân này bề ngoài không chỉ xinh đẹp, còn có năng lực như thế, lợi hại, thật sự là lợi hại.

Lợi hại cũng có tác dụng cái rắm, mới vừa rồi đều không ra hỗ trợ, thật sự là không có lương tâm. Lý Kỳ tức giận nói: - Điều này cũng bình thường thôi á... , ai biết hai người bọn họ có phải đã thông đồng hết rồi hay không.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<