Vay nóng Homecredit

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0310

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0310: Vũ hội hóa trang
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Hôm sau.

Tần phủ, Lý Kỳ ngồi trước gương, khẽ nhắc mắt, một bộ rất hưởng thụ. Mà Bạch Thiển Dạ và Quý Hồng Nô thì đứng ở đằng sau cẩn thận nghiên cứu cái ót mà hắn tự cho là anh tuấn.

- Đại ca, dù huynh để tóc ngắn nhìn không tồi, nhưng hiện tại huynh đã là Mã Phó Đô Chỉ rồi, nếu lại cắt tóc, chỉ sợ không tốt lắm đâu.

Bạch Thiển Dạ lo lắng nói.

Lý Kỳ qua loa:

- Không có cách nào, huynh cắt ngắn đi để phối hợp với vũ hội hóa trang lần này mà.

Trong lòng lại nghĩ, mình cũng không phải là lãng tử, để tóc xõa vai nhìn ra cái gì nữa.

Quý Hồng Nô vừa cắt vừa nói:

- Lý đại ca, tí nữa huynh sẽ khoác cái áo này ở ngoài à?

- Đương nhiên không phải. Nếu đại ca mặc bộ quần áo này đi trên đường, các nam nhân khác còn đường sống hay không. Hồng Nô, muội nói thẳng cho huynh biết, có phải muội thấy đại ca mặc bộ kia vào trông rất phong độ?

Lý Kỳ cười hì hì hỏi.

Quý Hồng Nô đỏ mặt, khẽ ừ một tiếng. Tối hôm qua lúc Lý Kỳ mặc bộ quần áo mà nàng và Trương Nhuận Nhi làm, quả thật rất đẹp trai, khiến cho tâm hồn thiếu nữ của hai nàng như nai con nhảy loạn.

Lý Kỳ cười ha hả:

- Hồng Nô, muội không phải thẹn thùng. Là con ngươi thì ai cũng không thể kháng cự được sự vật xinh đẹp, đây là nhân chi thường tình, thuần túy thưởng thức. Huynh có thể hiểu được...Ai, ai, Hồng Nô, sao tay muội run vậy, ổn định, ổn định, tướng mạo anh tuấn của huynh đang nằm trong tay muội đấy.

Bạch Thiển Dạ cười khúc khích:

- Đại ca, huynh cũng đừng trêu ghẹo Hồng Nô muội muội nữa. Huynh xem muội ấy xem, cả hai tai đều đỏ, thì làm sao cắt tóc cho huynh được.

Lý Kỳ vội nói:

- Rồi, rồi, ta không nói nữa.

Quý Hồng Nô thả tay xuống, hít sâu một hơi, mới lại cắt tóc tiếp cho Lý Kỳ.

- Đại ca, huynh nói xem, lần này Hoàng thượng có thực sự tới không?

Bạch Thiển Dạ đột nhiên hỏi.

Lý Kỳ nhắm mắt lại, đáp:

- Với những gì ta biết về Hoàng thượng, việc thú vị như vậy, ngài ấy chắc sẽ không bỏ qua.

- Nếu thế thì Vương tương khẳng định cũng tới.

Ngữ khí của Bạch Thiển Dạ có hơi chút lo lắng.

- Ta biết, nhưng ta đã thương lượng tốt với Thái úy rồi. Đến lúc đó cho dù Vương tương có tới, y cũng chỉ có thể trừng mắt mà nhìn.

Lý Kỳ tự tin cười đáp. Có Cao Cầu duy trì, việc này mười phần thành công.

Quý Hồng Nô hiếu kỳ hỏi:

- Thất Nương tỷ, đại ca, hai người nói xem Hoàng thượng sẽ hóa trang thành ai?

Đây đúng là một chủ đề đáng để thảo luận.

Lý Kỳ nhíu mày suy nghĩ, lắc đầu:

- Ta không biết, chỉ cần đừng hóa trang thành thái giám là được.

Bạch Thiển Dạ che miệng cười nói;

- Đại ca, lời này không thể nói linh tinh.

- Ta biết, nhưng ở đây cũng không có người ngoài.

Lý Kỳ cười ngượng ngùng, hỏi:

- Thất Nương, nếu muội đi, muội muốn hóa trang thành ai.

Bạch Thiển Dạ bĩu môi đáp:

- Muội muốn giả trang thành con trai.

Cô nàng này thật không có sức sáng tạo, sao lại suy nghĩ giống Triệu nhân yêu kia không biết.

Lý Kỳ trợn mắt hỏi:

- Vì sao?

Bạch Thiển Dạ cười hì hì:

- Huynh hỏi vậy, chắc là muội cũng có thể tới đó à?

Hắc, chơi trò này với ta?

Lý Kỳ sao không biết Bạch Thiển Dạ đang suy nghĩ cái gì:

- Thất Nương, vậy thì muội đừng tốn công nữa. Dù đại ca rất thoáng, nhưng đại ca cũng không muốn muội chen chúc với đám nam nhân và đám tiểu tỷ kia.

- Tiểu tỷ? Đại ca, huynh gọi cả những người kia tới à?

Bạch Thiển Dạ kinh ngạc hỏi.

(Tiểu tỷ: Gái lầu xanh)

Đổ mồ hôi, lỡ lời.

Lý Kỳ ngượng ngùng đáp:

- Là như vậy, hôm nay không giống như dĩ vãng, mời một vài tiểu tỷ tới để trợ hứng, khiến không khí thoải mái hơn. Tuy nhiên muội yên tâm, những dong chi tục phấn kia, đại ca chướng mắt, cùng lắm cũng chỉ là gặp dịp thì chơi. Hơn nữa việc này là do tiểu tử A Nam phụ trách. Huynh chưa từng thấy qua người nào trong đó. Đợi tí nữa các muội có thể nói với Tiểu Ngọc, bảo nàng ấy nhìn chằm chằm vào A Nam. Hiện tại nghĩ lại, để A Nam đi làm mấy việc đó, thật có chút xin lỗi Tiểu Ngọc. Ai biết tiểu tử kia có dùng việc công làm việc tư không.

Bạch Thiển Dạ lườm hắn một cái:

- Đại ca, huynh đừng nói xấu A Nam, A Nam thành thật hơn huynh nhiều.

Lý Kỳ vô cùng đau đớn nói:

- Thất Nương à, muội bị tiểu tử kia lừa rồi. Nếu như cậu ta thành thật, thì cả thiên hạ không có một người thành thật rồi. Tới tây thành hỏi danh tiếng của Nam ca xem, sắp vượt qua cả huynh rồi.

Bạch Thiển Dạ khẽ nói:

- Muội ngày nào cũng tới phòng nữ nhân, cho nên tinh tường việc này hơn huynh. Đại ca, đợi tí nữa huynh dùng xe ngựa của muội mà tới đó.

- Vậy thì....

Chữ 'Tốt' còn chưa nói ra khỏi miệng, Lý Kỳ bỗng phản ứng, cẩn thận nói:

- Thất Nương, huynh ngồi xe ngựa của muội, vậy lúc muội về dùng cái gì mà đi?

Bạch Thiển Dạ cười hì hì:

- Muội đi cùng với huynh. Đại ca yên tâm, muội chỉ muốn nhìn xem bọn họ hóa trang thành cái gì, không cần đi vào. Hồng Nô muội muội, muội cũng đi cùng nhé.

Quý Hồng Nô gật đầu, sau đó không yên nhìn Lý Kỳ.

Cô gái nhỏ này thật đúng là nhiều mưu ma chước quỷ, lôi kéo cả Hồng Nô, mình sao có thể phản đối được, thật đúng là không có nhân quyền mà. Lý Kỳ bất đắc dĩ gật đầu:

- Rồi, chúng ta cùng đi.

...

Mặt trời lặn, màn đêm buông xuống, nhưng không có nghĩa là kết thúc, mà là bắt đầu.

Người xưa hóa trang, có thể hóa trang thành cái gì?

Về vấn đề này Lý Kỳ cũng rất tò mò. Đêm nay rốt cuộc có thể vạch trần đáp án. Dưới sự kèm cặp của hai mỹ nữ, xe ngựa đi thẳng tới quán bar. Giờ đây quán vẫn chưa có ai tới, Lý Kỳ cũng không vội vã xuống xe, mà bảo xa phu dừng xe ngựa ở một con đường đối diện, xốc vải lên vụng trộm nhìn về hướng cửa quán bar. Chỉ thấy ở cửa ra vào đứng một vị mặc ngân giáp, khoác áo bào trắng, ánh sáng lấp lánh, quả thực giống như môn thần vậy, rất là có khí phách.

Lý Kỳ nhận ra bộ ngân giáp này, chính là của Hồng Thiên Cửu. Nhưng người đứng ở cửa không phải là Hồng Thiên Cửu, mà là Trần A Nam. Có vẻ như tiểu tử này rất hài lòng với cách ăn mặc như vậy. Khách còn chưa tới, đã bắt đầu bày vài tư thế uy vũ nhất.

- Ủa, đó có phải A Nam không nhỉ?

Bạch Thiển Dạ cũng ngó đầu ra cửa sổ, nhìn về hướng cửa ra vào.

Lý Kỳ cười ha hả:

- Không phải tiểu tử đó thì là ai. Khó trách tiểu tử đó không quan tâm tới quần áo mới của huynh. Thì ra cậu ta đã mượn bộ ngân giáp ở chỗ Tiểu Cửu.

Bạch Thiển Dạ cười khúc khích:

- Cậu ta ăn mặc thành như vậy, lại đứng ở trước cửa ra vào, trông thật là kỳ quái.

Nhận xét thật chuẩn.

Lý Kỳ cười nói:

- Đúng thật.

Nhưng đúng vào lúc này, một tên ăn xin đội cái mũ rách, chống gậy, cầm bát vỡ, đi cà thọt tới hướng quán bar.

*****

- Ngươi tới là ai?

Trần A Nam rất khí phách chỉ một ngón tay về phía người ăn xin, cất cao giọng quát. Thật giống như một vị tướng quân cửu kinh sa trường.

Người ăn xin kia bị Trần A Nam làm cho hoảng sợ, bát nẻ trong tay rơi xuống đất, bỗng cả kinh kêu lên:

- A Nam?

- Ngươi biết ta?

- A Nam, ngươi không nhận ra ta à?

Tên khất cái kia kích động bỏ mũ xuống, hưng phấn kêu lên.

- Ủa, có phải là Hồ Nhị Ca không?

Trần A Nam sững sờ, kinh ngạc hỏi:

- Hồ Nhị Ca, sao huynh lại phải ăn xin. Lẽ nào xưởng của nhà huynh đã bị phá sản?

- Nói linh tinh gì vậy.

Hồ Nhị Ca phất tay, buồn bực nói

- A Nam, ngươi đừng có trù ẻo ta. Hôm nay không phải có vũ hội hóa trang đó sao. Ta đã suy nghĩ thật lâu mới nghĩ ra hóa trang thành tên ăn mày. Ngươi thấy ta thế nào?

Trần A Nam ngượng ngùng đáp:

- Rất giống.

- Cái gì? Ngươi nói ta rất giống một tên ăn mày?

- A, không phải, ý của đệ là huynh hóa trang rất giống.

- Như vậy mới phải chứ.

- Hồ Nhị Ca, mau vào bên trong.

Một người mặc khôi giáp tướng quân cúi đầu khom lưng nhận tội một tên ăn mày, cảnh này khiến cho Lý Kỳ cười tới chảy nước mắt. Bạch Thiển Dạ và Quý Hồng Nô cũng cười khúc khích.

Bạch Thiển Dạ cố nhịn cười nói:

- Đại ca, vũ hội hóa trang này của huynh thật là thú vị. Tiếc rằng muội và Hồng Nô không được chứng kiến.

- Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.

Lý Kỳ cười ha hả, lại nói:

- Tốt rồi, ta phải đi vào đây. Tiểu tử A Nam này chơi đùa quá nhập vai rồi. Không khéo lại đuổi nhầm khách hàng của ta mất.

Nói xong, hắn cười ha hả nhảy xuống xe.

Trần A Nam thấy Lý Kỳ tới, hưng phấn nói:

- Lý đại ca, huynh đã tới rồi à.

Lý Kỳ cười ha hả:

- A Nam, ngươi thật không tồi a, trông rất giống một vị tướng quân. Ủa, sao ngươi phải thở dốc như vậy? Ta biết rồi, có phải ngươi dùng công mưu tư, thông đồng với các tiểu tỷ của Phượng Tê Lâu, khiến tinh khí mất hết rồi phải không? Ta sẽ mách Tiểu Ngọc.

- Lý đại ca, huynh nói gì vậy, là do bộ giáp này quá nặng.

Trần A Nam vội vàng giải thích.

Lý Kỳ cố nhịn cười nói:

- Vậy ngươi còn mặc vào làm gì?

Trần A Nam cười ngây ngô đáp:

- Không dối gì đại ca, từ nhỏ đệ đã hy vọng có thể tới sa trường, kiến công lập nghiệp cho Đại Tống của chúng ta. Giống như vị Triệu Tử Long kia vậy.

- Tốt rồi, tiểu tử ngươi cũng đừng mơ mộng hão.

Lý Kỳ tức giận lườm cậu ta một cái, thực không biết đánh nhau có gì thú vị mà mơ với mộng.

- Tiểu Ngọc đâu?

- Nàng ấy đang bố trí ở bên trong.

- Được lắm, vợ chồng son các ngươi, một trong một ngoài, phối hợp thật là ăn ý.

Lý Kỳ cười ha hả.

Trần A Nam ngượng ngùng nói:

- Đại ca, lời này huynh nói với đệ thì được, chớ đừng nói trước mặt Tiểu Ngọc. Bọn đệ còn chưa thành thân mà.

- Da mặt của tiểu tử ngươi càng ngày càng dày.

- Còn không phải học của huynh sao?

- Ừ...ngươi nói cái gì?

- Hắc hắc, không có gì, không có gì.

Lý Kỳ hừ một tiếng, quay đầu nhìn, bỗng hít một hơi khí lạnh, kêu lên:

- Má ơi.

Trần A Nam nhìn sang, trợn mắt, ngạc nhiên nói:

- Ủa, sao hòa thượng lại ôm đạo cô đi tới?

Nhìn từ xa xa, chỉ thấy một tiểu tử mặc áo cà sa màu đỏ và một người mặc đạo bào, tay cầm phất trần, kề vai sát cánh với tiểu tử kia đi về bên này.

- Ngu ngốc, hòa thượng mà để tóc à. Còn đạo cô kia, râu ria còn còn nhiều hơn tóc của lão tử.

Lý Kỳ theo thói quen vỗ vào đầu của Trần A Nam một cái.

- Ai, ôi, tay của ta, con mẹ cái mũ giáp của ngươi, đau chết ta mất.

Trần A Nam không dám cãi lại, cúi đầu cười trộm.

Trong nháy mắt, hai người kia đã đi tới gần. Trần A Nam cẩn thận nhìn, kinh hô:

- Đây không phải là Hồ Tam Ca sao?

Tiểu tử kia chắp tay trước ngực nói:

- Hai vị thí chủ, bần tăng và vị đạo cô này đường xa mà tới. Có thể hay không bố thí một chén rượu cho hai chúng tôi giải khát? A Di Đà Phật.

Khoan hẵng nói, tên gia hỏa này rất nhập vai. Lý Kỳ cũng không vạch trần bọn họ, chắp tay đáp:

- Đương nhiên có thể, mời hai vị cao nhân vào bên trong.

- Thí chủ thật có lòng nhân từ, cầu mong Đức Phật phù hộ cho thí chủ, Ai Di Đà Phật. Đúng rồi, xin hỏi Nhị Ca của ta đã tới chưa?

- Hồ Nhị Ca vừa mới vào không lâu.

- Đa tạ thí chủ bẩm báo. Tối hôm qua ta và Nhị Ca chơi bài, huynh ấy còn nợ ta ba xâu tiền, đến nay vẫn chưa trả, thật quá ghê tởm mà, A Di Đà Phật, bần tăng vào đây.

Hòa thượng giả nói xong, liền nổi giận đùng đùng đi vào.

Hai tên gia hỏa này thật đáng yêu. Đợi bọn họ vào trong, Lý Kỳ nhịn không được cười ha hả.

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Càng ngày càng có nhiều khách nhân tới. Thợ sơn, đồ phu, lang trung, tiểu nhị, đầu bếp, mã phu, nam giả trang tú bà, ngoài ra còn có các nhân vật trong Tam Quốc Diễn Nghĩa là được hóa trang nhiều nhất. Đặc biệt là Lữ Bố, tiếp theo là Quan Vũ, Triệu Tử Long, Hứa Chử, Chu Du, Tào Thưc. Đặc biêt là hóa trang Quan Vũ. Đặc thù của Quan Vũ là gì? Chính là râu dài. Nhưng có mấy ai nuôi được râu dài như vậy đâu. Cho nên có vài công tử ca vụng trộm cắt đuôi ngựa rồi dán lên mặt. Kết quả là, có thể thấy Quan Vũ phiên bản râu trắng, râu đen, khiến cho Lý Kỳ cười lộn ruột đến không còn sức để nói chuyện.

Nói ngắn lại, hôm nay quả thực là các lộ thần tiên đều xuất hiện.

Dù đây mới chỉ là bắt đầu, nhưng biểu hiện của các khách hàng đã khiến vũ hội hóa trang lần này của Lý Kỳ đạt được thành công chưa từng có. Cũng khó trách, thời này không có nhiều hoạt động vui chơi giải trí. Hôm nay bỗng toát ra một ngày hội thú vị như vậy, mọi người còn không chen chúc mà tới.

Lý Kỳ đứng ở trước cửa đón khách, chứng kiến những trang phục kỳ quái của khách hàng, muốn cười lại không có ý tứ, nhịn tới đau cả bụng, cả người run rẩy.

Lộc cộc lộc cộc.

Chợt, có bốn con tuấn mã lao nhanh tới.

Lý Kỳ ngẩng đầu nhìn, thiếu chút nữa cười ra tiếng. Người tới chính là Sài Thông, Cao nha nội, Hồng Thiên Cửu, và Chu Hoa bàn tử. Ngoại trừ Sài Thông, ba người còn lại đều thống nhất mặc áo đen, quần đen, bên trong là áo trắng. Nếu để tóc thả tự nhiên chút, thì chả khác gì đám thổ phỉ của thời đại dân quốc.

Bốn tên nhảy xuống ngựa, lập tức có người đi lên giúp bọn họ buộc ngựa lại.

Cao nha nội hùng hồn ném cho những mã đồng kia một vài xâu tiền, đi tới, cười ha hả:

- Lý Kỳ, mặc bộ trang phục này cưỡi ngựa thật là thư thái.

Còn phải nói, bộ y phục này chính là thiết kế cho đám thổ phỉ các ngươi. Lý Kỳ cười ha hả:

- Thoải mái là tốt rồi.

- Lý đại ca, vì sao lại may mấy bộ này đồng màu vậy, nhìn có chút không được tự nhiên.

Hồng Thiên Cửu bất mãn nói.

Nói nhảm, không đồng màu, đợi tí nữa nhìn đâu giống tiểu đệ của ta. Tuy nhiên cho dù cho các ngươi mặc long bào, chỉ cần đợi tí nữa ta thay trang phục vào, các ngươi cũng chỉ là phụ gia. Mặc hay không mặc đều giống nhau. Lý Kỳ cười đáp:

- Tiểu Cửu, ngươi có điều không biết, màu trắng và đen mãi mãi là màu chủ đạo. Chỉ có màu trắng và đen mới thể hiện ra được sự thú vị của trang phục này.

- Huynh nói cũng có lý.

Hồng Thiên Cửu gật đầu.

*****

Lý Kỳ mỉm cười, hiếu kỳ hỏi:

- Sài tiểu quan nhân, sao ngài không hóa trang? Không phải ta đã bảo Chu Hoa đưa cho ngài một bộ rồi sao?

Sài Thông mỉm cười nói:

- Hôm nay mọi người tới đây đều hóa trang thành đủ kiểu. Ta không hóa trang, thì chính là hóa trang rồi.

Tư duy của người này còn quái hơn cả Cao nha nội. Nhưng tiếc rằng chỉ có ba tiểu đệ, quá ít. Lý Kỳ âm thầm tiếc nuối, lại hỏi:

- Đúng rồi, sao Thiếu Bạch không đi cùng các ngươi?

Cao nha nội thở dài:

- Sức khỏe của Phàn bá bá không được tốt, cho nên Thiếu Bạch phải chiếu cố ông ấy, hôm nay không tới được.

Lý Kỳ lắc đầu, thầm nghĩ, xem ra phải rút thời gian tới thăm lão đầu tử kia mới được.

- Hí...

Bỗng một chiếc xe ngựa dừng lại trước mặt mọi người. Sau đó Từ Phi từ trên xe ngựa nhảy xuống.

- Lục Lang, sao ngươi không cưỡi ngựa...Ủa? Mắt của ngươi bị sao vậy?

Hồng Thiên Cửu nói tới một nửa, bỗng nhìn thấy đôi mắt thâm quầng của Từ Phi. Hiển nhiên là bị người nào đánh.

Vẻ mặt Từ Phi đầy tức giận, khua tay nói:

- Đừng nhắc tới nữa, nha nội, Tiểu Cửu, các ngươi phải báo thù cho ta.

Cao nha nội lập tức bày ra tư thế nghĩa mỏng vân thiên:

- Lục Lang, ngươi cứ từ từ kể lại, ca ca nhất định báo thù cho ngươi.

Từ Phi ủy khuất nói:

- Vừa rồi ta định rủ mọi người đi cùng, nhưng lại bị một đám thư sinh ngăn cản trên đường. Bọn họ thấy ta ăn mặc như vậy, liền đi lên lý luận với ta, bảo ta cởi quần áo ra. Ta tự nhiên không chịu, liền động thủ với bọn họ. Bọn họ nhiều người, ta thế đơn lực bạc. May mà ta chạy nhanh, bằng không chỉ sợ không nhìn thấy được các ngươi.

Không phải chứ, sao đám thư sinh kia lại ngăn cản Lục Lang nhỉ. Chuyện này thật quỷ dị. Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi:

- Ngươi ăn mặc rất bình thường mà.

- Là ta đã quay về đổi lại.

Hồng Thiên Cửu hiếu kỳ hỏi:

- Vậy vừa rồi ngươi hóa trang thành ai?

- Khổng Tử.

Vài người vừa nghe, lập tức minh bạch. Trong mắt đám thư sinh kia, Khổng Thánh Nhân là hình tượng không thể bị xâm phạm. Lục Lang ngươi lại dám hóa trang thành ông ấy, bảo sao không bị đánh. Lý Kỳ vỗ vai Từ Phi, thở dái:

- Lục Lang, về chuyện báo thù, ta thấy thôi đi.

Hốc mắt Từ Phi ửng hồng, nhìn sang đám người Cao nha nội, thấy bọn họ nhìn trời nhìn đất, liền biết báo thù vô vọng.

- Lý Kỳ, phiền phức của ngươi tới rồi.

Sài Thông bỗng nhìn về phía trước, nói.

Lý Kỳ sững sờ, quay đầu nhìn, khóe miệng nở nụ cười nhạt:

- Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi. Hơn nữa, ta cũng không sợ Vương nha nội y.

Chỉ thấy Vương nha nội dẫn theo bốn năm hồ bằng cẩu hữu cưỡi ngựa chậm rãi đi về bên này. Bọn họ ăn mặc rất giống nhau, đều là đội mũ cao, đeo tạp dề màu trắng, áo trắng xắn lên, có người cầm theo nồi, có người cầm theo thìa. Rất rõ ràng là bọn họ hóa trang thành đầu bếp. Chính xác mà nói, là hóa trang thành Lý Kỳ. Bởi vì cả kinh thành to như vậy, chỉ có mỗi Lý Kỳ là mặc trang phục đầu bếp kiểu đó.

Cao nha nội tức giận hừ một tiếng:

- Thằng nhãi này lại dám tới đây. Bản nha nội quyết không cho phép y vào cửa.

Lý Kỳ cười nói:

- Không cần, nha nội, ngài phải nhớ kỹ, chúng ta mở cửa để buôn bán. Tới chỉ có khách nhân chứ không có thù nhân. Chỉ cần y chịu chi tiền, thì y chính là khách hàng của chúng ta.

Lúc nói chuyện, Vương Tuyên Ân đã đi tới trước cửa. Y ngồi trên lưng ngựa, nhìn đám người Lý Kỳ, cười nói:

- Ủa, mọi người đều ở đây à.

Lý Kỳ chắp tay cười nói:

- Vương nha nội đại giá quang lâm, thật vẻ vang cho tiểu điếm.

- Lý Kỳ, ngươi quả nhiên là thú vị.

Vương Tuyên Ân cười ha hả, lập tức nhảy xuống. Những người còn lại cũng nhảy xuống ngựa. Đám mã đồng kia tranh thủ thời gian đi lên buộc ngựa cho bọn họ. Bởi vì đây là lần đầu tiên Vương Tuyên Ân tới, nên y không biết phải cho tiền boa.

Cao nha nội khẽ nói:

- Tuyên ân, người khác giúp ngươi buộc ngựa, ngươi phải thưởng cho họ. Mà ngay cả đông chủ như ta cũng không ngoại lệ. Ngươi đường đường là thiếu công tử của Vương tương, chẳng lẽ chút tiền đó cũng không bỏ ra được?

Vương Tuyên Ân sững sờ, sắc mặt hơi xấu hổ. Nhưng y lập tức điều chỉnh lại, cười ha hả:

- Ca ca thứ tội, đây là lần đầu tiên tiểu đệ tới, nên không hiểu quy củ.

Nói xong, y móc một xâu tiền từ trong ngực ném cho một mã đồng:

- Đủ chưa?

- Đủ rồi, đủ rồi, thực ra không cần phải nhiều như vậy.

Mã đồng kia cũng là người thành thật.

Vương Tuyên Ân mỉm cười, hướng Lý Kỳ nói:

- Lý Kỳ, ngượi thật có chút bản lĩnh. Có thể nghĩ ra được vũ hội thú vị như vậy. Mà ngay cả ta cũng không nhịn được tới tham gia náo nhiệt. Ngươi sẽ không để ý đấy chứ?

Lý Kỳ cười nói:

- Đâu có, đâu có, nếu Vương nha nội nguyện ý tới, vậy thì không thể tốt hơn. Ta sao có thể từ chối. Sau này mong Vương nha nội tới nhiều hơn ủng hộ tiểu điếm.

- Có lời này của ngươi, ta sẽ thường xuyên tới.

Vương Tuyên Ân cười ha hả, giang hai tay, cười hỏi:

- Lý Kỳ, ngươi thấy ta hóa trang thế nào? Cũng chỉ có ngươi mới có tư cách đưa ra ý kiến.

Lý Kỳ sao không hiểu ý của y, cười hì hì đáp:

- Rất đẹp, rất đẹp, có thể thấy nha nội đã tốn không ít tâm tư.

- Ngươi đoán không sai. Lúc trước ta đang băn khoăn giữa đầu bếp và ăn mày. Tuy nhiên cuối cùng vẫn chọn hóa trang thành đầu bếp. Chỉ là ta vẫn cảm thấy mình hóa trang không giống.

Vương Tuyên Ân cười ha hả, ý ở ngoài lời, chính là đầu bếp và ăn mày đều là hạng người ti tiện.

Lý Kỳ mỉm cười nói:

- Vậy à, thứ cho ta mắt kém, ta lại thấy nha nội hóa trang rất giống. Người khác không biết nhìn vào, nhất định cho rằng nha nội là một vị đầu bếp có trù nghệ tinh thông.

- Ngươi có ý gì vậy, chẳng lẽ ngươi muốn nói nha nội của chúng ta giống như một đầu bếp?

Một người ở đằng sau Vương Tuyên Ân cả giận nói.

- Ủa, đây chính là ngươi nói, ta không nói như vậy.

Lý Kỳ cười hì hì.

Đám người Cao nha nội đều cười lên ha hả.

Người kia cũng phản ứng tới, biết mình nói lỡ, định giải thích thì Vương Tuyên Ân bỗng khoát tay, cười nói:

- Nếu thật như lời Lý Kỳ vừa nói. Thì chứng minh ta hóa trang rất giống. Tuy nhiên ta tự cảm thấy vẫn không giống. Các ngươi nói xem, một đầu bếp nho nhỏ, sao có thể cưỡi ngựa đi trên đường được. Ài, chỉ tiếc là lúc đi đường ta mới nghĩ ra được điểm này. Bằng không lúc xuất môn, ta đã cưỡi lừa rồi.

- Lời ấy của nha nội sai rồi, bây giờ đầu bếp đều có thể làm Phó Đô Chỉ của Thị Vệ Mã, chúng ta cưỡi ngựa có gì mà không được.

Một người nói.

Lại một người phụ họa:

- Cũng đúng, đầu bếp thủy chung vẫn là đầu bếp, một vài thói xấu thô bỉ là không thể sửa được. Cho dù có bảo y cưỡi ngựa, y cũng không biết cưỡi, chỉ có thể cưỡi lừa mà thôi.

Đám này muốn chọc giận mình đây mà. Nhưng các ngươi cũng quá coi thường Lý Kỳ ta rồi. Thật là ngây thơ. Khuôn mặt Lý Kỳ thủy chung vẫn bảo trì nụ cười, mặc cho bọn họ nói như thế nào, đều làm như không nghe thấy. Nhưng Cao nha nội lại khó chịu, khẽ nói:

- Cho dù các ngươi có hóa trang giống thì thế nào. Đợi tí nữa các ngươi đi vào sẽ biết trong đó có bao nhiêu đầu bếp. Lý Kỳ nói, vũ hội hóa trang này chú ý chính là ý tưởng và sự đặc biệt. Tuyên Ân, ngươi xem trang phục của ca ca xem, ngoại trừ Tiểu Cửu và Tam Lang ra, ngươi có thấy người thứ tư mặc giống vậy chưa?

Nói xong, y rất đắc ý bày ra trang phục của mình.

Vương Tuyên Ân đã sớm để ý tới trang phục kỳ lạ của Cao nha nội, hiếu kỳ hỏi:

- Ca ca, y phục này là do ngươi tự làm à?

- Tất cả đều là do Lý Kỳ làm cho ta. Ngươi thì khỏi phải nghĩ tới. Không có phần của ngươi đâu.

Cao nha nội cười đắc ý.

- Không thể tưởng được ngươi còn có bản lĩnh đó.

Vương Tuyên Ân híp mắt nhìn Lý Kỳ, cười nói. Ánh mắt vẫn không nhịn được toát ra một tia ghen ghét.

Lý Kỳ cười nói:

- Có gì đâu, mời nha nội cùng các vị công tử vào bên trong.

Thực ra những điều muốn nói Vương Tuyên Ân cũng đã nói hết. Nhưng tiếc rằng Lý Kỳ không chút phản ứng. Y mang theo vẻ thất vọng đi vào. Đám người Cao nha nội cũng đi vào. Rất rõ ràng, bọn họ muốn phân cao thấp với Vương Tuyên Ân ở bên trong.

Bạch Thiển Dạ ngồi trong xe, nhìn thấy Vương Tuyên Ân đi vào, mới thởi dài một hơi, Quý Hồng Nô ngồi một bên hỏi:

- Thất Nương tỷ, tay Vương nha nội kia chính là địch nhân của Lý đại ca à?

Bạch Thiển Dạ kiêu ngạo đáp:

- Y còn không có tư cách đó. Có lẽ đại ca không để y vào mắt.

Trong lòng lại bổ sung một câu, địch nhân chính thức của đại ca là cha của y, Vương Phủ.

Màn đêm đã bao phủ hoàn toàn Biện Kinh. Khách nhân tới cũng không sai biệt lắm. Trần A Nam đã đi vào bố trí cho khách. Chỉ có Lý Kỳ là tiếp tục đứng ở ngoài. Từ ánh mắt của hắn, có thể thấy hắn đang chờ người.

Một lát sau, một chiếc xe ngựa xuất hiện trong tầm mắt của Lý Kỳ. Khóe miệng của hắn nhếch lên, rốt cuộc đã tới, hy vọng đừng là một thái giám đi xuống

*****

Lý Kỳ nhận ra cỗ xe ngựa kia. Chính là cỗ xe ngựa lần trước đưa đón Tống Huy Tông. Tuy nhiên, người đi xuống không phải là Tống Huy Tông, mà là nhi tử của y, Vận Vương Triệu Giai.

Đương nhiên, hôm nay y ăn mặc cũng khác với ngày thường, áo đỏ quần xanh, ống tay áo rộng thùng thình, mái tóc dùng vải xanh buộc lại, sau lưng là một cây Ngũ Huyền Cầm, vừa nhìn là biết ăn mặc theo kiểu xa xưa.

Ủa, sao lại là Triệu Giai nhỉ?

Lý Kỳ sững sờ, bật thốt lên:

- Sao lại là ngươi?

Tiếng kinh hô của Lý Kỳ đã hù dọa Triệu Giai, kinh ngạc hỏi:

- Không phải ta thì là ai?

Lý Kỳ nao nao, vội vàng chắp tay cười nói:

- Không có gì, ta thấy Triệu công tử chậm chạp mới tới, còn tưởng rằng không đến.

Trong lòng lại nghĩ, lẽ nào tên hôn quân kia không có hứng thú với vũ hội hóa trang lần này?

Triệu Giai thở dài:

- Ta vốn xuất môn từ sớm, nhưng do trên đường gặp phải chuyện ngoài bất ngờ nên mới bị trì hoãn.

Lý Kỳ cả kinh:

- Ngoài bất ngờ? Ngoài bất ngờ gì? Triệu công tử chớ dọa ta.

Triệu Giai phất tay:

- Không có gì, là phụ thân muốn đổi xe ngựa.

Lý Kỳ mừng rỡ, nhưng vẻ ngoài giả vờ kinh ngạc hỏi:

- Đại quan nhân cũng tới?

Triệu Giai gật đầu, ừ một tiếng.

- Vậy vì sao Đại quan nhân lại muốn đổi xe ngựa?

- Đợi tí nữa cha ta tới ngươi liền biết.

Nói xong, Triệu Giai bỗng giang hai tay, cười hỏi:

- Lý Kỳ, ngươi thấy ta ăn mặc như thế nào?

Mịa, ngươi vốn đã đẹp trai rồi, cho dù hóa trang thành ăn mày cũng vẫn dễ nhìn, còn hỏi ta. Rõ ràng là muốn đả kích mình đây mà. Hừ, đợi tí nữa lão tử nhất định phải đòi lại sỉ nhục này. Lý Kỳ âm thầm khinh bỉ, gật đầu qua loa nói:

- Rất đẹp, rất đẹp.

Triệu Giai lại hỏi:

- Vậy ngươi có biết ta hóa trang thành ai không?

- Ừm.

Lý Kỳ cẩn thận nhìn, rất chân thành đáp:

- Hóa trang thành cổ nhân.

Triệu Giai trừng mắt, bất mãn nói:

- Nói chẳng khác gì không nói, ngươi lại cẩn thận nhìn.

Nói xong, y liền xoay người một cái.

Lúc này Lý Kỳ mới nhìn thấy cây đàn cầm ở sau lưng y. Nhất thời hiểu ra, cười thầm, người này thật đúng là thích khoe khoang.

- Sao, ngươi đoán ra chưa?

Triệu Giai hứng thú hỏi. Nếu mọi ngươi không biết y hóa trang thành ai, thì chứng minh y đã hóa trang thất bại.

Lý Kỳ cười đáp:

- Triệu công tử hóa trang có phải là Cầm tiên Bá Nha?

Triệu Giai vui vẻ nói:

- Không sai, ngươi thấy ta ăn mặc giống không?

Lý Kỳ dò xét một phen, lắc đầu:

- Không giống.

Sắc mặt Triệu Giai nhất thời trầm xuống, lại nghe Lý Kỳ nói:

- Triệu công tử đẹp trai hơn Bá Nha nhiều.

Triệu Giai lập tức đổi giận thành vui, cười ha hả nói:

- Tiểu tử ngươi lại giễu cợt ta.

Lý Kỳ giải thích:

- Oan uổng a, đây đều là lời tâm huyết của tại hạ.

Triệu Giai cười cười, lại nói:

- Ngươi có điều không biết. Vì vũ hội hóa trang lần này, mà ta đã hao phí không ít tâm tư. Cho tới mãi hôm qua, ta thấy một hạ nhân trong phủ chơi đàn, mới nghĩ tới Cầm tiên.

Nói xong, vẻ mặt hơi đắc ý:

- Đúng rồi, trong số khách nhân tới có ai giả trang giống ta không?

Tất cả mọi người đều giả trang thành Lữ Bố, có ai giả trang thành Bá Nha làm gì. Lý Kỳ vung tay lên nói:

- Xin Triệu công tử yên tâm. Trừ ngài ra, không có người nào nghĩ tới. Ý tưởng của ngài rất khéo, người bình thường sao có thể nghĩ ra được.

Trong lòng lại nghĩ, ở thời này đàn đắt như vậy, ai mà rãnh rỗi cầm theo đàn, nhỡ hỏng thì sao.

Triệu Giai cười ha hả, chợ nghe thấy có người gọi y:

- Triệu công tử.

Hai người quay đầu nhìn, chỉ thấy một người đánh cá đội nón tre, cầm theo sọt cá đi tới.

Lý Kỳ cẩn thận nhìn, người tới không phải là người lạ, chính là đối thủ một mất một còn của hắn, Vương Phủ. Thầm nghĩ, trình độ hóa trang của người này quá tầm thường.

- Hạ quan Lý Kỳ bái kiến Vương tương.

Lý Kỳ chắp tay hành lễ.

Vương Phủ khóat tay:

- Lúc này miễn đi.

Triệu Giai kinh ngạc nói:

- Không thể tưởng được Vương tương cũng tới đây.

- Ha ha, việc thú vị như vậy, ta sao có thể bỏ qua.

Vừa dứt lời, lại nghe thấy tiếng một người:

- Vương tương nói rất đúng, việc thú vị như vậy, nếu bỏ lỡ, thỉ sẽ rất tiếc nuối.

Ba người quay đầu nhìn. Chỉ thấy một vị thầy tướng mặc áo trắng, tóc tai bù xù, tay phải còn cầm chiêu bài đi tới. Cả kinh thành, người không bị gò bò có thể phân cao thấp với Lý Kỳ, chỉ có tể tướng lãng tử, Lý Bang Ngạn.

Đợi Lý Bang Ngạn tới gần, Lý Kỳ thấy trên chiêu bài có ghi 'Hành y tế thế', không khỏi thầm mắng, đám giang hồ bịp bợm chết tiết. Tuy nhiên mắng thì mắng, lễ tiết vẫn không thể thiếu, ai bảo chức quan của hắn còn nhỏ.

Sắc mặt của Vương Phủ thoáng hiện lên tia không vui, nhưng chỉ thoáng cái là mất, chắp tay cười nói:

- Không ngờ Tả tướng cũng tới.

- Lời ấy của Vương tương sai rồi, ta chính là khách quen của quán bar Rít Gào mà.

Lý Bang Ngạn lấy một tấm thẻ từ trong ngực ra, cười nói:

- Cơ hồ tối nào ta cũng tới đây uống rượu. Lúc quán bar Rít Gào phát bố cáo tổ chức vũ hội hóa trang, ta cũng ở đó, tự nhiên không thể bỏ qua.

Nói xong, y lại hướng Lý Kỳ:

- Nhưng nhiều lần muốn tìm tiểu tử ngươi uống rượu, lại không thấy mặt mũi đâu cả.

Vương Phủ, ngươi nhìn thấy không, mục đích của người ta sao mà đơn thuần. Còn ngươi ấy à, nếu không có Hoàng thượng, thì ngươi có mà tới. Lý Kỳ chắp tay nói:

- Thật đúng là có lỗi, hiện tại hạ quan bị rất nhiều việc quấn thân, nên đã lâu rồi không tới quán bar. Hôm nào rảnh rỗi hạ quan nhất định sẽ uống với Tả tướng hai chén. Tuy nhiên Tả tướng cũng biết đấy, hạ quan không uống rượu, chỉ có thể dùng trà thay thế.

- Tốt, uống rượu hay uống trà đều được.

Lý Bang Ngạn hào sảng nói.

- Ò ọ...

Đang lúc mấy người trò chuyện vui vẻ, chợt nghe thấy tiếng trâu kêu từ xa xa.

- Ủa, trâu bò ở đâu ra vậy?

Lý Kỳ kinh ngạc hỏi.

- Phụ thân tới.

Triệu Giai hưng phấn nói.

Hoàng thượng?

Ba người đều trừng to mắt, nhìn khắp nơi tìm bóng dáng của Tống Huy Tông.

Bỗng một cái bóng dài xuất hiện. Dưới ánh đèn mờ ảo của ngọn nến, lờ mờ nhìn thấy một con trâu to khỏe đang chậm rãi đi tới. Một người dắt trâu, còn một người thì ngồi trên lưng trâu.

Đổ mồ hôi, hóa trang kiểu này cũng quá trâu bò đi.

Lý Kỳ dở khóc dở cười.

Người dắt trâu là Lương Sư Thành ăn mặc theo kiểu nông dân. Tuy nhiên nhìn qua vẫn có thể phát hiện đó là một thái giám. Ngồi trên lưng ngựa tự nhiên là Tống Huy Tông. Y ăn mặc có vài phần giống với Triệu Giai, chỉ khác là áo màu xanh, quần màu xám.

Bốn người lập tức đi lên hành lễ.

- Miễn lễ.

Dưới sự trợ giúp của Lương Sư Thành, Tống Huy Tông đi xuống con trâu, còn chưa đứng vững, đã hưng phấn nói:

- Các ngươi có ai nhìn ra ta hóa tranhg thành ai không?

Ăn mặc kiểu này, cộng thêm cưỡi trâu, cho dù kẻ ngốc cũng nhìn ra.

Vương Phủ giành nói:

- Đại quan nhân hóa trang chính là Đạo Tổ Lão Tử?

- Không sai, không sai, xem ra ta hóa trang không tồi.

Tống Huy Tông cười đắc ý. Y là người theo đạo giáo, còn tựng tự phong mình là Đạo Quân Hoàng đế, cho nên hóa trang thành lão tử là hợp tình hợp lý.

Ài, Lục Lang hóa trang thành Khổng Tử thì bị đánh tới mặt mũi bầm dập. Ngươi hóa trang thành Lão Tử thì lại bình yên vô sự tới đây. Người so với người thật tức chết! Lý Kỳ nhớ tới Từ Phi đáng thương, trong lòng không khỏi thở dài.

Hiện tại Tống Huy Tông rất là hưng phấn. Đứng trò chuyện với mọi người về trang phục của bản thân, rất là vui vẻ. Chỉ có Lý Kỳ đứng một bên là cảm thấy nhàm chán.

Bỗng, Tống Huy Tông nhìn sang Lý Kỳ, hiếu kỳ hỏi:

- Lý Kỳ, sao ngươi không hóa trang?

Nếu hiện tại ta thay đồ, chỉ sợ ngay cả cửa các ngươi cũng không muốn vào. Lý Kỳ vội đáp:

- Hồi bẩm Đại quan nhân, tí nữa Lý Kỳ mới đổi.

Nói xong, hắn duỗi tay:

- Mời Đại quan nhân, mời các vị vào trong.

Tống Huy Tông cũng không thể chờ đợi được, muốn khoe khoang trang phục của mình trước mặt mọi người, liền bước nhanh vào bên trong.

Đi vào trong quán rượu, cảnh tượng bên trong đã khiến toàn bộ bọn họ choáng váng.

Loạn. Quá rối loạn.

Hòa thượng và đồ phu trò chuyện, người ăn mày và nho sinh nâng chén nói cười, đạo cô và Lữ Bố 'đàm tình', Quan Vũ chơi tửu lệnh với đầu bếp. Chuyện như vậy nhiều vô số kể, quả thực là lộn xộn. Mà ngay cả Lý Kỳ cũng không ngờ nó loạn thành thế này, nhất thời đổ mồ hôi, tuy nhiên nhìn qua có vẻ kích thích.

Ngoài ra, tất cả tiểu nhị trong quán bar đều đeo mặt nạ. Nam thống nhất là màu đen theo kiểu phong hiệp. Mà nữ thì đeo mặt nạ của miêu nữ, đơn giản nhưng rất có cá tính. Mặt khác, trong quán rượu ngoại trừ nữ tiểu nhị ra, cỏn rất nhiều 'Tiểu thư khuê các'. Các nàng đều đeo mặt nạ làm từ lông. Những nữ nhân này dĩ nhiên là kỹ nữ mà A Nam thuê từ Phượng Tê Lâu. Chỉ có điều Lý Kỳ để các nàng ăn mặc theo kiểu tiểu thư khuê các, đeo mặt nạ lên. Còn yêu cầu các phương diện ăn nói các nàng cũng phải sửa. Không thể ăn nói ngả ngớn với khách nhân, nên rụt rè, coi mình cũng như là khách là được.

Một chiêu này quả nhiên có hiệu quả. Một tấm mặt nạ đơn giản đã tạo rất nhiều không gian để ảo tưởng cho bầy lang sói. Đều đoán xem phía sau tấm mặt nạ kia là khuôn mặt như thế nào. Hiện tại từng kỹ nữ được vây quanh rất nhiều nam nhân. Điều này làm cho các nàng âm thầm vui mừng không thôi. Bình thường là mấy nàng vây quanh một nam nhân, hôm nay lại trái lại.

Lý Bang Ngạn cảm thấy bữa tiệc tối hôm nay quả thực chính là dành cho y. Thú huyết trong cơ thể đã bắt đầu sôi trào.

Tống Huy Tông cũng không ngừng đảo mắt nhìn xung quanh, bước nhanh vào bên trong, nhìn trái, nhìn phải, tựa hồ rất có hứng thú với cách ăn mặc của mọi người.

Bỗng, một nam tử hơn ba mươi chợt ngăn cản đường đi của Tống Huy Tông. Lý Kỳ cả kinh, vội vàng cùng Triệu Giai tiến lên phía trước, bảo vệ Tống Huy Tông.

Người này bị Triệu Giai và Lý Kỳ làm cho hoảng sợ, nhưng vẫn cố lấy dũng khí đánh giá cẩn thận Tống Huy Tông, dò hỏi:

- Xin hỏi các hạ hóa trang có phải là Đạo Tổ không?

Tống Huy Tông mừng rỡ, khoát tay, ý bảo Triệu Giai và Lý Kỳ lui ra đằng sau, rồi cười hỏi:

- Đúng vậy, không biết các hạ có gì chỉ giáo.

Người này thở dài:

- Thực ra mới đầu ta cũng muốn hóa trang thành Đạo Tổ. Chỉ là ta tìm khắp thành Biện Kinh cũng không tìm được quần áo phù hợp. Chỉ đành phải hóa trang thành người chèo thuyền. Không biết ngươi có thể nói chỗ bán bộ trang phục này không?

Tống Huy Tông rất đắc ý cười đáp:

- Bộ trang phục này của ta là nhờ người làm, cũng tốn không ít công phu.

- Thì ra là vậy.

Hai mắt người này hiện lên tia tiếc nuối, bưng chén rượu lên nói:

- Vô luận như thế nào, hôm nay ta nhất định phải kính Đạo Tổ một ly, thỏa nguyện bình sinh.

Vương Phủ khẽ nói:

- Thằng nhãi này cũng có tư cách?

Tống Huy Tông trừng mắt, Vương Phủ vội vàng im mồm lại, co đầu rút cổ không dám nhiều lời nữa.

Thực là một tên ngu xuẩn. Ở vũ hội hóa trang được người khác khen ngợi, đây chính là một việc rất cao hứng. Vậy mà ngươi còn dám quấy nhiễu, rõ ràng là muốn ăn mắng mà. Lý Kỳ vẫy tay một cái, một nữ tiểu nhị lập tức bưng rượu tới.

*****

Tống Huy Tông tán thưởng nhìn Lý Kỳ, tiện thể lườm Vương Phủ một cái, như muốn nói, người với người sao lại khác biệt vậy. Bưng chén rượu lên, hướng người kia, cười ha hả nói:

- Mời.

Hai người uống một hơi cạn sạch, lại khách sáo vài câu, người kia mới thỏa mãn rời đi.

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Ở thời đại mà đạo giáo thịnh hành như thời này, Tống Huy Tông hóa trang không thể nghi ngờ là tiêu điểm của mọi người. Rất nhiều giáo đồ ăn mặc quỷ dị đều chạy tới hỏi thăm, mời rượu.

Tống Huy Tông không cự tuyệt một ai, cười đến không ngậm miệng được.

Không chỉ như thế, cũng có rất nhiều người yêu đàn chạy tới nói chuyện với Triệu Giai. Triệu Giai thật không ngờ một cây đàn lại lôi kéo được nhiều vị bằng hữu có chung sở thích như vậy. Quả thực làm y hưng phấn không thôi.

So sánh với hai cha con nhà này, Lý Bang Ngạn và Vương Phủ liền thất sắc hơn rất nhiều. Lý Bang Ngạn còn tốt chút, Vương Phủ thì không có ai hỏi thăm. Dù tướng mạo của Vương Phủ không tồi, nhưng hóa trang thành người đánh cá thật quá bình thường.

- Lý Kỳ, vũ hội hóa trang này của ngươi thật thú vị.

Tống Huy Tông vỗ vai Lý Kỳ, khen ngợi.

Nếu ta là ngươi, ta cũng sẽ nói như vậy. Lý Kỳ cười ha hả:

- Đại quan nhân quá khen. Nói thật, đến tiểu nhân cũng không ngờ nó lại náo nhiệt như thế. Tuy nhiên cách ăn mặc của Đại quan nhân có thể nói là hạc giữa bầy gà, đối với yến hội chính là vẽ mắt cho rồng.

Tống Huy Tông cười ha hả, ánh mắt lại nhìn sang quán bar. Giờ đây chỗ đó đã ngồi đầy. Mấu chốt là mấy vị tiểu tỷ tư thái xinh đẹp trông quá thu hút. Lý Kỳ đã phân phó nhất định phải bố trí vài tiểu tỷ ở quầy bar. Bởi vì quầy bar chính là nơi hấp dẫn ánh mắt của quán bar.

Lương Sư Thành lập tức hiểu ý, hướng Tống Huy Tông gật đầu nói:

- Mời Đại quan nhân chờ một lát, tiểu nhân đi một tí rồi quay lại.

Nói xong ông ta đi thẳng tới quầy bar. Chỉ thấy Lương Sư Thành tới bên trái quầy bar, nói chuyện với vài người, sau đó móc móc từ trong lồng ngực để xuống bàn. Rất nhanh mấy người đó cầm lấy thứ trên bàn, sau đó vui vẻ rời đi.

Lúc này Tống Huy Tông mới đi tới, ngồi bên cạnh một nữ nhân, vụng trộm nhìn sang nàng. Lập tức lại lộ ra bộ dáng thân sĩ. Lý Kỳ ở một bên thấy vậy, thầm mắng, lão sắc lang.

- Tiểu nương tử, cô còn nhớ ta không?

Bởi vì Lý Kỳ sợ người pha chế rượu đeo mặt nạ lên, sẽ ảnh hưởng tới khách hàng gọi rượu. Cho nên tất cả người pha chế rượu ở quầy bar đều mặc trang phục bình thường. Mà người pha chế rượu ở trước mặt Tống Huy Tông chính là cô gái lần trước.

Cô gái kia thấy vị Đại quan nhân lần nào tới cũng có Lý Kỳ bồi tiếp. Không có ai có vinh dự đó, trong lòng liền biết người này khẳng định không tầm thường, gật đầu mỉm cười:

- Tự nhiên là nhớ, hôm nay Đại quan nhân muốn uống gì?

- Rượu Oanh Thiên!

Tống Huy Tông nghĩ cũng không nghĩ liền nói.

- Xin Đại quan nhân chờ một lát.

Cô gái lập tức pha một chén rượu Oanh Thiên cho Tống Huy Tông. Đưa một cái ống trúc, sau đó nhóm lửa. Lần này Tống Huy Tông không cần nhắc nhở, thấy rượu vừa đốt lên, lập tức cắm ống trúc vào, hít mạnh một cái, hưởng thụ nói:

- Rượu Oanh Thiên này quả thật uống trăm chén cũng không chán.

Hai mắt Tống Huy Tông sáng ngời, lập tức quay đầu cười nói:

- Vị tiểu nương tử này có muốn thử một lần không.

Hóa ra ngươi có mưu đồ khác, quả nhiên là tay chơi lão làng. Tuy nhiên trang phục của ngươi thật không hợp với tình cảnh bây giờ. Lý Kỳ thấy một chiêu này của Tống Huy Tông không tồi, nhưng lại có vẻ như nửa dơi nửa chuột.

Nữ nhân ngồi bên cạnh hơi tỏ vẻ do dự, Tống Huy Tông vội nói:

- Tiểu nương tử chớ sợ, rượu này phải đốt lên mới có thể thưởng thức được hương vị của nó. Cô có muốn thử không, ta mời cô.

Lợi hại, Lý Kỳ âm thầm giơ ngón tay cái.

Nữ nhân kia do dự một lúc, mới gật đầu, khẽ ừ một tiếng:

- Tiểu nữ đa tạ Đại quan nhân.

Làm vậy đâu tính là rụt rè? Tối thiểu phải làm ra vẻ một chút, xâu đủ khẩu vị chứ. Ài, tiểu tỳ chính là tiểu tỷ, bảo các nàng giả trang thành khuê nữ, thực làm khó các nàng.

Lý Kỳ thật không biết nói gì. Lại thấy Tống Huy Tông bận tán cô gái kia, nhân cơ hội đảo mắt nhìn xung quanh, âm thầm sốt ruột. Sao Cao Cầu chưa tới nhỉ, chẳng lẽ y lại quên. Liền hướng Lương Sư Thành, nhỏ giọng nói:

- Lương đại nhân, hạ quan có việc đi ra đây một lát.

Lương Sư Thành nói:

- Vậy ngươi đi nhanh lên.

- Vâng.

Lý Kỳ lặng lẽ thối lui, còn chưa đi hai bước, bỗng một nữ nhân ngăn cản đường của hắn, cười hì hì nói:

- Tiểu quan nhân, huynh còn nhớ muội không?

- Cô là ai?

Lý Kỳ kinh ngạc hỏi. Bởi vì tất cả nữ nhân đều đeo mặt nạ, cho nên hắn không nhận ra.

Nữ nhân kia cười quyến rũ:

- Chẳng lẽ huynh đã quên đêm đó huynh cùng thiếu công tử của Hồng gia tới Phượng Tê Lâu nghe Phong Hành Thủ hát sao? Huynh còn...ưm.... huynh thật là xấu, còn lắm trò như vậy.

Má ơi, cũng quá xảo đi. A Nam à A Nam, ngươi chết chắc rồi, lại dám mời nữ nhân này tới. Ngươi đây không phải là cố tình muốn lão tử khó xử sao. May mà Thất Nương không ở đây, bằng không lão tử thảm.

Lý Kỳ đổ mồ hôi lạnh sau lưng, đưa mắt nhìn xung quanh, may mà không có ai chú ý tới hắn, trầm giọng nói:

- Cô nhận lầm người rồi.

- Tiểu quan nhân có dáng người cao như vậy, muội sao có thể nhận lầm.

- Được rồi, ta thừa nhận ta rất anh tuấn, nhưng cô thực sự nhận lầm.

Vừa nói, ánh mắt của Lý Kỳ vẫn luôn nhìn xung quanh để tìm kiếm. Bỗng thấy Cao Cầu bước vào cửa, khuôn mặt vui vẻ, vội nói:

- Ta có việc phải đi trước.

Nói xong, hắn xoay người ly khai.

Nữ nhân kia nhíu mày, thấy vẻ đạo mạo của Lý Kỳ, lại nghĩ tới người nam nhân đói khát đêm đó, lẩm bẩm nói:

- Lẽ nào mình thực sự nhận lầm?

- Thái úy, ngài đã tới rồi à.

Lý Kỳ vội vàng đi tới trước mặt Cao Cầu, hành lễ nói.

Cao Cầu vẫn mặc bộ quần áo thể thao mà Lý Kỳ tặng y, nhỏ giọng hỏi:

- Đại quan nhân tới chưa?

- Đã tới từ sớm.

Lý Kỳ chỉ tay về phía quầy bar.

Cao Cầu nhìn theo ngón tay hắn, thấy Tống Huy Tông đang nói chuyện với một nữ nhân, liền hiếu kỳ hỏi:

- Lý Kỳ, nữ nhân kia là ai?

Lý Kỳ nhỏ giọng đáp:

- Không dối gạt Thái úy, những nữ nhân này đều là hạ quan mời tới từ Phượng Tê Lâu. Nhưng hạ quan không nói cho khách nhân. Mà ngay cả Đại quan nhân cũng không biết. Hạ quan sợ nếu nói ra, lại khiến cho ngài ấy mất hứng.

Cao Cầu mỉm cười:

- Lý Kỳ, ngươi cũng quá coi thường Đại quan nhân rồi. Ngài ấy khẳng định đã phát hiện ra. Chỉ có điều không nói mà thôi. Tuy nhiên, ngươi bố trí để cho các nàng đó đeo mặt nạ quả thực là một ý hay. Mặc dù trong lòng các khách nhân tinh tường, nhưng hào hứng cũng không giảm.

Thật là lợi hại, liếc cái đã có thể nhìn ra dụng ý của mình. Có thể thấy lão hàng này đã không ít lần tới kỹ viện. Lý Kỳ gật đầu:

- Thái úy nói rất đúng.

- Đi thôi.

*****

Cao Cầu đi tới trước mặt Tống Huy Tông, hơi thi lễ, nhẹ giọng hô:

- Đại quan nhân.

Tống Huy Tông quay đầu nhìn, vẻ mặt sửng sốt:

- Ủa? Bộ quần áo này của ngươi thật quái dị.

Lý Kỳ bí mật nháy mắt cho nữ nhân kia. Nàng ta cũng rất thức thời thi lễ một cái, sau đó đứng dậy ly khai.

Cao Cầu cười nói:

- Đây là Lý Kỳ đặc biệt làm cho tiểu nhân.

Đám người Tống Huy Tông đều kinh ngạc nhìn Lý Kỳ. Lý Kỳ ngượng ngùng gật đầu. Tống Huy Tông buồn bực nói:

- Chẳng lẽ những mặt nạ này đều do ngươi làm ra?

- Là do tiểu nhân thiết kế, rồi nhờ người làm.

Tống Huy Tông không biết nói gì, lắc đầu:

- Lý Kỳ, hôm nay ngươi nói thẳng xem, có điều gì ngươi không biết không?

- Đại quan nhân cứ nói đùa. Có rất nhiều thứ hạ quan không biết. Chẳng hạn như viết chữ đó, dù luyện đến mấy hạ quan cũng không viết tốt được.

Lý Kỳ cười ha hả.

- Điều này cũng đúng.

Tống Huy Tông lại cẩn thận đánh giá bộ trang phục của Cao Cầu, hiếu kỳ hỏi:

- Bộ trang phục này có đặc điểm gì?

- Đại quan nhân có điều không biết, bộ y phục mà Lý Kỳ làm này rất thú vị. Không chỉ thuận tiện, còn thoải mái. Đặc biệt là lúc chơi xúc cúc, mặc nó vào quả thực như hổ thêm cánh, cảm giác thân thể như nhẹ hơn rất nhiều, cước pháp cũng linh hoạt hơn lúc trước.

Cao Cầu khen không dứt miệng. Có thể thấy đây là lời tâm huyết của y.

Hai mắt Tống Huy Tông sáng ngời, vui vẻ hỏi:

- Có thật không?

- Tiểu nhân sao dám lừa ngài.

Tống Huy Tông hít một hơi, có chút ngứa ngáy ở chân, ánh mắt nhìn về phía Lý Kỳ.

Lý Kỳ vội nói:

- Đại quan nhân, tiểu nhân mới chỉ làm có một bộ. Tuy nhiêu nếu Đại quan nhân ưa thích, tiểu nhân có thể sai người làm gấp. Tin rằng rất nhanh sẽ xong.

Tống Huy Tông nghe thấy vậy, hai mắt hiện lên tia thất vọng, nhưng cũng không thể bảo Cao Cầu tại chỗ cởi quần áo được, gật đầu nói:

- Vậy ngươi làm nhanh lên.

- Vâng.

Lúc này, Triệu Giai và Cao nha nội chợt đi tới, hai người hướng Tống Huy Tông thi lễ một cái.

- Ủa, Cao thúc thúc, y phục của thúc sao kỳ lạ giống Nghiêu Khang vậy?

Vừa nói xong, Triệu Giai lập tức phản ứng, hướng Lý Kỳ nói:

- Lý Kỳ, ngươi thật đúng là không có nghĩa khí. Có quần áo thú vị như vậy mà không chuẩn bị cho ta một bộ.

Lý Kỳ cười ngượng ngùng:

- Mong Triệu công tử thứ lỗi, là ta sợ Triệu công tử không thích.

Cao nha nội cười hắc hắc:

- Lý Kỳ, vừa rồi ngươi không thấy đám khách nhân kia đều vây quanh ta và đám người Tiểu Cửu hỏi nọ hỏi kia. Đều thấy bộ y phục này của ngươi không tồi.

Lúc Lý Kỳ còn chưa vào, đám người Cao nha nội chính là tiêu điểm của toàn trường, vạn người chú mục. Mà ngay cả Sài Thông cũng phải hối hận vì không mặc bộ trang phục đó tới đây.

Tống Huy Tông vẫy tay nói:

- Khang nhi tới đây, để ta nhìn rõ chút.

- Vâng.

Cao nha nội vội vàng đi tới trước mặt Tống Huy Tông, cười hắc hắc nói:

- Triệu thúc thúc, ngài nhìn bộ y phục này có phải rất đơn giản và thoải mái. Thực ra lúc cởi quần còn nhanh hơn, hắc hắc.

- Ừ, bộ y phục này đúng là có chỗ thú vị.

Tống Huy Tông gật đầu. Y càng có hứng thú, thì càng tức giận Lý Kỳ không chuẩn bị cho mình một bộ. Không nhịn được trừng mắt nhìn Lý Kỳ một cái.

Lý Bang Ngạn không hổ là lãng tử, ôm lấy cổ Lý Kỳ, mặt dày mặt dàn nói:

- Lý Kỳ, ta là khách quý của quán bar các ngươi. Ta mặc kệ, ta cũng muốn một bộ như vậy. À không, hai bộ, giống như Thái úy và Khang nhi đang mặc ấy.

Lý Kỳ bị y ôm tới không thở nổi, chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ đáp ứng.

Lý Bang Ngạn thấy hắn đáp ứng, mới buông hắn ra, lại hướng Cao Cầu hỏi:

- Thái úy, mặc y phục này chơi xúc cúc có thật như lời ngươi nói không?

Y từng chơi cho một đội đá cầu, cho nên kỹ thuật không hề kém hơn Cao Cầu.

Cao Cầu gật đầu nói:

- Thiên chân vạn xác.

- Ta không tin, nếu không chúng ta thử đổi áo, để ta thử xem.

Lý Bang Ngạn giảo hoạt nói.

Cao Cầu vừa nghe, quyết đoán cự tuyệt:

- Ta chỉ có một bộ này, nên miễn đi.

Trong lòng Tống Huy Tông vừa ghen ghét vừa hận. Dựa vào cái gì Cao Cầu có, mà mình đường đường là vua một nước lại không có. Liền bất chấp tất cả, ra lệnh:

- Lý Kỳ, ta cho ngươi một ngày, chiều mai ta chờ ngươi ở phủ Thái úy. Nếu không mang quần áo tới, ta sẽ trị tội ngươi, biết chưa?

Đổ mồ hôi, xem ra mình thực sự đã chọc giận y.

Lý Kỳ âm thầm may mắn mình đã bố trí từ trước. Liền gật đầu nói:

- Vâng.

- Ta cũng muốn.

Lý Bang Ngạn ngẩng đầu nhìn trần nhà, mày dạn mặt dày nói.

Lý Kỳ bất đắc dĩ gật đầu:

- Ừ, tiểu nhân đã biết.

Sao thằng nhãi này mặt dày như vậy nhỉ, chỉ sợ không hề thua kém Lý Kỳ. Tống Huy Tông hơi trừng mắt nhìn Lý Bang Ngạn:

- Lý Kỳ, ta mặc kệ ngươi đáp ứng ai. Nhưng buổi chiều ngày mai phải đúng hẹn mang quần áo tới cho ta, biết chưa?

- Đã biết, đã biết.

Lý Kỳ gật đầu.

Cao nha nội thấy Lý Kỳ mệt mỏi ứng phó, âm thầm cười trộm vài tiếng, bỗng nhiên nói:

- Lý Kỳ, không phải ngươi đã chuẩn bị cho mình một bộ sao, sao còn chưa mặc cho chúng ta nhìn thử một cái?

Lời này vừa ra, Tống Huy Tông liền trợn mắt nói:

- Ngươi còn dấu một bộ?

Dm, tên tiểu tử này cố tình gây khó dễ cho mình đây mà. Sớm không nói, muộn không nói, lại nói đúng vào lúc mấu chốt. Lý Kỳ ngượng ngùng đáp:

- Đại quan nhân, vừa rồi tiểu nhân cũng muốn hiến bộ đó cho ngài. Nhưng bộ đó may theo cỡ người của tiểu nhân. Cho dù hiến cho ngài, ngài cũng không mặc được.

Hắn cao hơn một mét tám, ở thời này có thể nói là rất cao.

Tống Huy Tông liếc nhìn Lý Kỳ, bất đắc dĩ nói:

- Điều này cũng đúng.

Lý Bang Ngạn vội nói:

- Dáng người của hai chúng ta không sai biết lắm.

Không sai biệt lắm? Lý Kỳ đứng thẳng người, lập tức cao hơn y nửa cái đầu. Lý Bang Ngạn ngẩng đầu nhìn lên, ho nhẹ một tiếng:

- Kém chút xíu.

Triệu Giai cười ha hả:

- Lý Kỳ, ngươi nhanh mặc vào để phụ thân cùng chúng ta nhìn một cái. Áo ngươi tự làm cho mình khẳng định dễ nhìn hơn Nghiêu Khang.

Không thể tưởng được Triệu suất ca lại hiểu mình như vậy.

Lý Kỳ nghĩa chính ngôn từ nói:

- Triệu công tử, Lý Kỳ không phải hạng người đó. Quần áo của ta quả thật có chỗ bất đồng với Cao nha nội. Nhưng ta thiết kế quần áo đều là dựa theo khí chất của từng người để làm. Chỉ cầu hoàn mỹ và tinh tế.

Triệu Giai rất hiểu tính cách của Lý Kỳ, cười ha hả hỏi:

- Vậy vì sao Nghiêu Khang và đám người Tiểu Cửu mặc lại giống nhau.

- Ách, ta làm vậy không phải vì nghĩ tới danh tiếng Tứ Tiểu Công Tử của kinh thành sao.

Tống Huy Tông không nhịn được nói:

- Tốt rồi, tốt rồi, ngươi đừng dong dài nữa, mau đi thay quần áo đi.

- Vâng.

Lý Kỳ chắp tay, tinh mang trong mắt lóe lên, rốt cuộc tới phiên mình lên sân khấu.

*****

Lý Kỳ vốn là nam nhân không thích tốn thời gian vào việc trang điểm, ăn mặc. Lúc công tác mãi mãi là âu phục áo sơ mi. Lúc nghỉ ngơi thường là quần Jean, áo cộc tay, khá là tùy ý. Thỉnh thoảng mới cùng vợ đi dạo phố mua vài bộ quần áo mới. Mặc dù không cầu ăn mặc đẹp đẽ nhưng phải gọn gàng, sạch sẽ.

Còn từ lúc tới Bắc Tống, hắn bắt đầu cam chịu cuộc sống ở đây. Nhưng về ăn mặc vẫn tùy ý như trước. Trần đại nương chuẩn bị quần áo gì cho hắn, hắn liền mặc cái đó. Ngay cả tóc cũng rất khi chải, lấy tay vuốt vuốt vài cái liền xuất môn. Cái gì hoa hồng, ngọc bội, hắn chưa từng đeo bên người.

Nhưng hôm nay hắn phải ăn mặc đẹp đẽ chút, dùng danh nghĩa của nhà giàu đẹp trai của thế kỷ 21 đấu với nhà giàu đẹp trai Triệu Giai của Bắc Tống. Đương nhiên, mục đích chính của hắn vẫn là muốn cải cách quân trang. Đừng coi thường điều này. Phải biết việc ăn mặc cũng có thể phân thắng bại.

Bởi vì quầy bar không thích hợp cho nhiều người trò chuyện, nên lúc Lý Kỳ đi rồi, Tống Huy Tông liền cùng đám người Cao Cầu tới phòng khách quý ngồi xung quanh một cái bàn.

- Mấy vị muốn ăn gì?

Một nữ tiểu nhị đi tới, cung kính hỏi.

- Đồ nướng.

Lý Bang Ngạn giành nói.

Cao nha nội cười hắc hắc:

- Lý thúc thúc cũng thích ăn đồ nướng à?

Lý Bang Ngạn gật đầu:

- Hiền chất cũng thế chứ?

Cao nha nội người ngây ngô gật đầu, nước miếng sắp nhanh chảy ra:

- Lý thúc thúc yên tâm, cháu đã sai bảo người đi làm, sắp mang tới rồi.

Lý Bang Ngạn cười ha hả:

- Hiền chất đúng là một vị đông chủ hiếu khách.

Bởi vì đồ nướng là món mới được đưa ra gần đây, cho nên Tống Huy Tông không biết, hiếu kỳ hỏi:

- Khang Nhi, đồ nướng mà ngươi nói có phải là gà nướng, vịt nướng không?

Cao nha nội lắc đầu:

- Triệu thúc thúc, đồ nướng này là Lý Kỳ gần đây mới làm, cách nướng không giống như trước kia. Quán bar không bán thứ này. Mà mua ở quán nướng bên ngoài. Có đầy đủ chủng loại, hơn nữa để nhắm rượu rất tốt.

Y quay đầu nhìn tiểu nhị, nói:

- Đúng rồi, thêm hai bình rượu ngọt.

Lý Bang Ngạn cũng nói:

- Lại thêm một bình rượu ngọt pha trứng.

- Rượu ngọt pha trứng?

Tống Huy Tông hiếu kỳ hỏi.

Cao nha nội vội giải thích:

- Loại rượu ngọt này cũng như đồ nướng, là Lý Kỳ gần đây mới đưa ra. Uống rất ngon, lại bỏ trứng vào đó, hương vị càng không thể chê. Lâu rồi Triệu thúc thúc mới tới một chuyến, nhất định phải nếm thử xem.

Bởi vì chưa sản xuất được bia, nên Lý Kỳ chỉ có thể lấy rượu ngọt làm từ gạo nếp để thay thế.

Tống Huy Tông cười ha hả:

- Tốt, vậy thì hôm nay toàn bộ do Khang Nhi làm chủ.

- Vâng.

Cao nha nội vỗ ngực nói.

Cao Cầu thấy vậy, chỉ biết lắc đầu cười khổ.

- Nha nội, đồ nướng của ngươi đâu?

Chu Hoa ở bàn bên kia bỗng hô lớn.

- Cầm hết bên này rồi.

Cao nha nội vội đáp.

- Cầm hết? Vậy chúng ta ăn cái gì?

- Biến đi, đợi tí nữa các ngươi tự gọi.

- Ừm.

Cao nha nội cầm một xiên lòng gà nướng đưa cho Tống Huy Tông:

- Triệu thúc thúc, ngài thử món này xem, ăn rất ngon.

- Vậy đa tạ Khang Nhi.

Tống Huy Tông cười ha hả, nhận lấy ăn, ừ một tiếng nói:

- Đúng là không tồi, vừa giòn vừa thơm, hương vị đặc biệt, không biết bỏ cái gì lên trên.

- Triệu thúc thúc có điều không biết. Vì món nướng này mà Lý Kỳ đặc biệt nghiên cứu ra một loại dầu ăn, quét nó lên đồ nướng, mùi thơm cứ gọi là nức mũi.

Cao nha nội cầm lấy một xiên cánh gà, hung hăng cắn một miếng lớn.

Tống Huy Tông gật đầu, hiếu kỳ hỏi:

- Vì sao Lý Kỳ không bán đồ nướng này ở quán bar?

Cao nha nội bĩu môi đáp:

- Tiểu chất cũng không biết. Hắn chỉ nói phòng bếp của quán bar không thích hợp để nướng thịt.

Tống Huy Tông cái hiểu cái không gật đầu. Lại thấy những lá rau màu xanh trên mâm, hỏi:

- Rau cũng có thể nướng được à?

- Được chứ, được chứ, Triệu thúc thúc không ngại thử xem.

- Triệu thúc thúc, Cao bá bá.

Vương Tuyên Ân chợt xuất hiện. Bởi vì bình thường y đều chơi bời ở phía đông thành và nam thành, cho nên đây là lần đầu tiên gặp đồ nướng, cười hì hì hỏi:

- Mọi người ăn cái gì mà thơm vậy?

Sắc mặt Cao nha nội trầm xuống, không để ý tới y, lại cầm một xiên cá nướng nhai nhồm nhoàm.

Tống Huy Tông cười nói:

- Tuyên Ân cũng tới à. Trang phục của ngươi.. Ha ha, chớ không phải là hóa trang thành Lý Kỳ đấy chứ?

Vương Tuyên Ân cười ha hả:

- Triệu thúc thúc thật lợi hại, vừa nhìn cái đã nhận ra.

- Ha ha, ngồi đi.

Vương Tuyên Ân nhu thuận lên tiếng, ngồi bên cạnh phụ thân y, tiện tay cầm lấy một cái đùi ga bắt đầu ăn. Vương Phủ cũng rất cưng chiều con trai, chưa tới một lúc, trước mặt Vương Tuyên Ân đã đầy đồ ăn rồi.

Có kẻ dở hơi Cao nha nội giới thiệu, mọi người ăn rất là vui vẻ. Đợi cho rượu ngọt được bưng lên, càng được mọi người khen ngợi. Thịt nướng ngon mềm, rượu ngọt tinh khiết và thơm nồng, đã khiến Tống Huy Tông ăn no thỏa mãn, không khỏi khen:

- Rượu ngọt phối hợp với đồ nướng, có thể nói là nhất tuyệt.

Đúng lúc này, cả quán bar chợt trở nên xôn xao, sau đó là lặng ngắt như tờ.

Đám người Tống Huy Tông quét mắt nhìn hướng cửa chính, đều không hẹn hít một hơi, ngây người như phỗng.

Chỉ thấy một người đội cái nón bành, mặc áo bộ quần áo màu đen, bên trong là một cái áo trắng đứng ở cửa. Trên cổ là quàng một chiếc khăn trắng tinh, trông rất chói mắt. Phía trước là một cái nơ hình cánh bướm màu đen, trông rất trang nhã.

Tạo hình này đã khiến toàn trường khiếp sợ. Không khí trong quán bar như bị cô đặc lại.

Người này chính là Lý Kỳ. Tạo hình của hắn chính là bắt chước ca sĩ Hứa Văn Cường. Cộng thêm thân cao hơn một mét tám và diện mạo thanh tú của hắn, mặc bộ trang phục này vào, giơ tay nhấc chân đều rất phong độ. Có thể nói phong lưu phóng khoáng, mị lực mười phần.

Thực ra lúc trước Lý Kỳ rất thích tạo hình kiểu này. Chỉ là lúc ấy hắn còn nhỏ, không mặc được. Lúc ra trường thì thời thế đã thay đổi, nếu lại mặc như vậy đi ra đường, còn không bị người ta tưởng là tên tâm thần. Hôm nay cuối cùng cũng được mãn nguyện.

Ừ, hiệu ứng thật không tồi.

Lý Kỳ rất thỏa mãn với tràng diện yên tĩnh này. Một tay đút trong túi áo, cất bước ưu nhã đi vào. Đám tiểu tỷ, nữ tiểu nhị ở bên cạnh không hề che giấu vẻ háo sắc, khiến cho Lý Kỳ thỏa lòng hư vinh.

- Là Lý đại ca, Lý đại ca.

Hồng Thiên Cửu là người phản ứng đầu tiên, hưng phấn hô to một tiếng, đẩy mọi người ra, chạy tới bên cạnh Lý Kỳ.

Lần này Lý Kỳ không cự tuyệt cậu ta. Hoa tươi dù sao cũng phải có lá xanh để tôn lên. Lúc ở cửa ra vào, Trần A Nam muốn đi cùng thơm lây, nhưng bị hắn trừng trở về. Mặc đồ hiện đại, đứng bên cạnh là Triệu Tử Long còn ra cái thể thống gì nữa.

Tiếng hô to của Hồng Thiên Cửu đã khiến đám đông bừng tỉnh, đều xì xào bàn tán. Có vài người thậm chí đi tới gần để quan sát. Nhưng ánh mắt của bọn họ không phải là sự thưởng thức như Lý Kỳ nghĩ, mà là ánh mắt khi tới vườn bách thú. Điều này khiến cho tâm tình của Lý Kỳ chịu chút ảnh hưởng. Thầm mắng không biết thưởng thức.

*****

- Đại ca, đây là quần áo gì vậy? Thật là đẹp mắt.

Hồng Thiên Cửu cười lấy lòng hỏi.

Lý Kỳ nghiêng mắt nhìn, cười mà không đáp. Hắn biết bất kỳ thứ gì mới lạ Hồng Thiên Cửu cũng nói là tốt. Cho nên lời nhận xét của cậu ta coi như không có giá trị.

Chỉ có Sài Thông từ lúc bắt đầu đã thưởng thức tạo hình này của Lý Kỳ. Tuy nhiên, y rất giận dữ. HIện tại y rốt cuộc minh bạch vì sao Lý Kỳ lại hảo tâm tặng bộ y phục kia cho bọn họ rồi. Hồng Thiên Cửu đứng bên cạnh Lý Kỳ, chẳng khác gì đại ca và tiểu đệ, không thể lẫn lộn.

Tuy nhiên, những thứ đẹp đẽ vẫn dễ dàng được mọi người tiếp nhân. Điều này không liên quan tới xưa hay nay. Mặc dù là đời sau cũng có rất nhiều trang phục thời cổ nhìn rất đẹp. Ánh mắt của mọi người dần dần chuyển từ hiếu kỳ sang hâm mộ và tán thưởng.

- Ài, Lý sư phó, lão nạp muốn dùng áo cà sa này để đổi bộ trang phục của ngươi.

Hồ Nhị Ca cất cao giọng nói.

Con mẹ ngươi đừng tưởng bở, Lý Kỳ mỉm cười đáp:

- Ta không dám đổi với ngươi. Ai biết ngươi trộm áo cà sa này ở chùa miếu nào.

Mọi người đều cười to.

Hiện tại Cao nha nội mới phát hiện Lý Kỳ chơi xỏ mình. Tức giận tới khó nhịn. Nếu không phải Cao Cầu ở đây, y đã đi lên tranh phải trái với Lý Kỳ rồi. Cắn răng cả giận nói:

- Thằng nhãi này thật giảo hoạt. Có quần áo tốt như vậy mà không để cho ta một bộ.

Ở thời khắc này, Vương Tuyên Ân và Cao nha nội rốt cuộc đứng chung một chiến tuyến.

Triệu Giai không để ý lắm, thuần túy là thưởng thức, từ đáy lòng khen:

- Lý Kỳ mặc trang phục này vào, công nhận là rất đẹp.

Tống Huy Tông càng xem càng thấy bộ quần áo liền thân này của Lý Kỳ đẹp mắt. Y vốn là người coi trọng dung mạo. Thủ hạ của y, có thể không có tài, nhưng tuyệt đối không thể khó coi. Nhìn đám gian thần Vương Phủ, Thái Kinh, Lý Bang Ngạn mà xem, ai cũng đẹp trai lồng lộng. Nhưng đồng thời trong lòng y cũng rất hâm mộ. Rõ ràng, bộ quần áo liền thân này của Lý Kỳ còn bắt mắt hơn bộ trang phục Lão Tử của y nhiều.

Lý Kỳ trả lời từng câu hỏi của đám đông, lại thuận thế giới thiệu những trang phục mới là mà cửa hàng tơ lụa Chu gia sắp bày bán. Đám đông vừa nghe, nhất thời liền vây quanh Chu Hoa. Dù bộ quần áo này dễ nhìn, nhưng đó là mặc ở trên người người khác.

Lý Kỳ đuổi được đám đông, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, đi tới khu khách quý. Hắn cũng không chắp tay hành lễ, mà gỡ mũ xuống, hơi khom người.

Kiểu chào theo kiểu châu Âu.

Kiểu chào mới cộng thêm cách ăn mặc mới lạ của Lý Kỳ, khiến đám người Tống Huy Tông cũng phải giơ ngón tay cái khen.

Triệu Giai thấy mái tóc của Lý Kỳ rất mượt mà, sáng bóng, liền cả kinh hỏi:

- Ủa, Lý Kỳ, sao tóc ngươi làm được như vậy?

Lý Kỳ bảnh bao hất đầu lên, mỉm cười đáp:

- À, ta dùng lòng trắng trứng bôi lên.

- Lòng trắng trứng?

Tống Huy Tông cổ quái nhìn hắn:

- Ngươi đừng nói là ngươi cũng ngộ ra điều này từ việc nấu ăn đấy.

- Đại quan nhân, ngài đoán thật chuẩn. Nhớ một lần, lúc tiểu nhân lấy ra lòng trắng trứng, bỗng có vài cọng tóc rơi xuống. Tiểu nhân liền dùng tay gỡ nó ra. Nhưng đồng thời bàn tay cũng dính phải lòng trắng trứng, không để ý vuốt lên đầu. Kết quả là về sau tóc trở nên sáng bóng như vậy. Nên hôm nay tiểu nhân thử bôi lên xem thế nào.

Lý Kỳ bịa đặt nói.

Tống Huy Tông nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, cau mày hỏi:

- Nhưng bôi lòng trắng trứng lên đầu không sao chứ?

Lý Kỳ gật đầu:

- Đại quan nhân thật đúng là tuệ nhãn như đuốc. Liếc cái đã nhận ra khuyết điểm của lòng trắng trứng. Đúng là không dễ chịu chút nào. Tí nữa tiểu nhân phải dùng nước gội sạch.

Cao nha nội thực sự nhịn không được, tức giận nói:

- Nhưng hôm nay ngươi cũng đã đành hết danh tiếng.

Lý Kỳ cười cười, làm như không nghe thấy.

- Bất kể như thế nào, Lý Kỳ, ngươi mặc bộ trang phục này, cộng thêm mái tóc kia, trông thật thú vị.

Lý Bang Ngạn đứng lên, đi tới gần Lý Kỳ, nhìn trái nhìn phải. Tống Huy Tông cũng không cam lòng yếu thế, đứng dậy đi vòng quanh Lý Kỳ.

Hai lão đồng bóng này muốn làm gì vậy?

Lý Kỳ sợ hãi nhìn bọn họ.

- Đưa đây.

Tống Huy Tông bỗng duỗi tay nói.

- Đưa cái gì?

- Mũ.

- Vâng.

Tống Huy Tông nhận lấy cái mũ, cầm trên tay vuốt vuốt, muốn đội thử xem, nhưng tiếc rằng búi tóc cao cao của y lại khiến y không đội được. Ừ một tiếng nói:

- Cái mũ này thật thú vị.

Cũng không trả lại cho Lý Kỳ, mà chỉ vào cái nơ hỏi:

- Cái này tên là gì?

- Đây là nơ con bướm.

- Gỡ xuống cho ta xem.

- Đại quan nhân, liệu có thể đừng lấy không?

- Vì sao không thể lấy?

- Cổ áo được dựng lên là nhờ cái nơ này. Nếu lấy xuống, thì trông sẽ lôi thôi.

Lý Kỳ cười ngượng ngùng nói.

Lý Bang Ngạn đi quanh vài vòng, bỗng vươn tay chộp lấy ngực của Lý Kỳ. Lý Kỳ tranh thủ thời gian bảo vệ trước ngực, kinh sợ hỏi:

- Lý thúc thúc, ngài muốn làm gì vậy?

Lý Bang Ngạn chỉ trước ngực Lý Kỳ, hỏi:

- Cái màu trắng này là cái gì?

Nguyên lại là muốn hỏi cái đó, làm mình sợ chết khiếp. Lý Kỳ vội vàng lấy tấm khăn trắng từ trong túi ra, cười đáp:

- Đây chỉ là một cái khăn mà thôi.

- Ủa, để khăn chỗ đó, thật là mới lạ. Đúng rồi, trên người ngươi sao có nhiều động vậy?

Lý Bang Ngạn hiếu kỳ hỏi.

Động? Lý Kỳ nhìn theo ánh mắt của y, thấy y luôn nhìn bên hông mình, nhất thời phản ứng tới, toát mồ hôi lạnh nói:

- Đây...đây là túi quần, dùng để cất đồ vật vào đó.

Cao nha nội cũng lập tức nói:

- Quần của ta cũng có túi.

Triệu Giai bỗng chỉ vào áo khoác ngoài, hỏi:

- Lý Kỳ, còn cái áo này thì sao?

- À, đây gọi là áo khoác, mặc vào mùa đông.

- Áo khoác? Thú vị, thú vị, để ta thử xem.

Lý Kỳ vẻ mặt đưa đám nói:

- Lạnh.

- Trán ngươi chảy đầy mồ hôi thế kia, ta thấy ngươi nóng thì đúng hơn.

Triệu Giai hào hứng dạt dào đi tới trước, thấy Lý Kỳ vẫn vẻ không tình nguyện, không vui nói:

- Lý Kỳ, ngươi đừng keo kiệt như vậy được không.

Quần áo như lão bà, ta đưa quần áo cho ngươi, không phải là đưa lão bà cho ngươi sao. Còn nói ta keo kiệt.

Trong lòng Lý Kỳ rất không tình nguyện, nhưng nhớ tới mục đích ngày hôm nay, vẫn cởi áo khoác ra. Kể cả khăn quàng cổ màu trắng cũng đưa cho Triệu Giai. Nhưng Lý Kỳ cởi áo khóac ra, chẳng những không mất sắc, ngược lại có hương vị khác, quần đen với áo sơ mi màu trắng, có vẻ rất phong độ, vẻ đẹp trai tăng mấy lần.

Vô luận là quần áo hay là cách mặc đều khác hoàn toàn với thời này.

Tống Huy Tông càng nhìn càng thấy sự kỳ diệu của nó:

- Cái áo trong của ngươi gọi là gì?

- À, là áo sơ mi, cũng là do tiểu nhân mới phát minh ra.

Lý Kỳ giải thích.

Triệu Giai không thể chờ đợi được mặc cái áo khoác. Nhưng y mặc vào trông rất quái dị. Phải biết rằng y đang mặc quần áo thời cổ, rõ ràng là không hợp nhau. Mặc một lúc, Triệu Giai liền cởi xuống.

- Để ta thử xem.

Lý Bang Ngạn tranh thủ thời gian nhận lấy, mặc thử vào. Nhưng hiệu quả vẫn không tốt. Tuy nhiên may mà hôm nay y mặc một bộ áo trắng, cho nên cái khăn quàng cổ kia ngược lại hợp với y. Kết quả là áo khoác được cởi ra, nhưng cái khăn quàng vẫn để ở trên cổ. Cao nha nội không tin tà, nhận lấy áo khoác từ trong tay Lý Bang Ngạn mặc lên người. Tạo cho người ta cảm giác cái áo còn cao hơn người. Y chỉ cao một thước bảy, sao hợp với quần áo của Lý Kỳ.

*****

May mà vửa rồi mình không mặc thử. Tống Huy Tông như có điều suy nghĩ, nói:

- Xem ra chỉ mặc nguyên áo khoác thì không được. Phải phối hợp với áo trong.

Cao Cầu cười nói:

- Đại quan nhân nói rất đúng. Quan phục của tiểu nhân cũng không thể may linh tinh được, phải may theo đúng kích thước. Chỉ không thích hợp một chút thôi, đã tốn sắc rồi.

Lời này rõ ràng là nói giúp Lý Kỳ. Ý bảo bọn họ đừng đánh chủ ý tới trang phục của Lý Kỳ nữa. Ở đây không có ai cao bằng Lý Kỳ, nên mặc sao có thể vừa.

Lý Kỳ lập tức quăng tới ánh mắt cảm kích.

- Lý Kỳ, sao ngươi không chuẩn bị một bộ cho Triệu thúc thúc? Ta thấy Triệu thúc thúc mặc bộ này vào sẽ rất dễ nhìn.

Vương Tuyên Ân vẻ mặt ngây thơ hỏi.

Con mẹ ngươi, rõ ràng là đang khích bác ly gián. Lý Kỳ thầm mắng một câu, lại thấy sắc mặt của Tống Huy Tông không vui, mỉm cười nói:

- Nha nội, dĩ nhiên là ta muốn hiến cho Đại quan nhân. Nhưng y phục này tốt hay xấu, ta không thể xác định được. Nên ta làm sao dám tùy tiện hiến cho Đại quan nhân. Ta muốn mặc thử trước. Nếu mọi người thấy không tệ, thì mới hiến cho Đại quan nhân.

Nói tới đây, hắn lại ôm quyền hướng Tống Huy Tông:

- Nếu như Đại quan nhân yêu thích, ngày mai Lý Kỳ lập tức bắt tay thiết kế cho Đại quan nhân một bộ y phục chưa từng có trên đời.

Tống Huy Tông vừa nghe, thấy hắn nói có lý. Nếu Lý Kỳ hiến cho y bộ quần áo này từ trước, thì y chưa chắc dám mặc. Bởi vì nó quá quỷ dị. Trong lòng liền tin là thật, trả lại cái mũ, vỗ vỗ vai hắn, vẻ mặt như muốn nói, ta coi trọng ngươi.

Cao Cầu thấy vậy, khóe miệng nở nụ cười khó phát giác.

Lý Bang Ngạn nhãn châu xoay động, vội vàng tháo khăn quàng cổ xuống, nhét vào tay Lý Kỳ, cười ha hả nói:

- Hiền chất đại tài, tin rằng thiết kế nhiều hơn một bộ cũng không làm khó được hiền chất.

Mịa, lão hàng này đúng thật là không biết xấu hổ. Lý Kỳ cũng phải cảm thấy thẹn thay cho Lý Bang Ngạn. Nhưng hiện tại hắn chỉ có thể gật đầu đáp ứng. Bỗng nhìn thấy ánh mắt của Triệu Giai, trong lòng khổ thán. Rồi, rồi, không thiếu phần của ngươi.

Trong mắt Vương Tuyên Ân hiện lên một tia không vui. Y tuyệt đối không ngờ, một câu châm chọc của mình, chẳng những không khiến cho Tống Huy Tông trách cứ Lý Kỳ, mà còn giúp Lý Kỳ trở thành tiêu điểm.

Vương Phủ khẽ nhíu mày, liếc nhìn nhi tử, âm thầm thở dài. Đứa con này của mình vẫn thiếu kiên nhẫn. Liền vỗ vai nói:

- Tuyên Ân, con đi chơi với bạn của con đi.

Vương Tuyên Ân sững sờ, liếc nhìn phụ thân, vâng một tiếng, sau đó đứng dậy hướng mọi người thi lễ một cái liền rời đi. Đồng thời, Cao Cầu cũng bảo Cao nha nội tới chỗ đám người Hồng Thiên Cửu chơi.

Vương Phủ kinh ngạc nhìn Cao Cầu. Y bảo Vương Tuyên Ân rời đi là vì sợ con trai nói linh tinh. Dù sao Hoàng thượng cũng đang ở đây. Nhưng y không rõ vì sao Cao Cầu phải bảo Cao nha nội rời đi. Phải biết rằng Cao nha nội rất biết chọc cho Hoàng thượng vui vẻ.

Tống Huy Tông không chú ý nhiều như vậy, kéo tay Lý Kỳ ngồi xuống, hết sức tò mò hỏi:

- Lý Kỳ, ngươi biết làm quần áo, ta vẫn có thể tin. Dù sao ngươi hay mang kinh hỉ tới cho ta. Nhưng làm sao ngươi nghĩ ra được những trang phục kỳ lạ này?

Lý Kỳ cười đáp:

- Hồi bẩm Đại quan nhân. Thực ra tất cả đều là do tiểu nhân lười.

- Ủa, vậy ngươi nhanh nói cho ta nghe xem.

Tống Huy Tông hứng thú nói.

Lý Kỳ đáp:

- Tiểu nhân thiết kế những trang phục này, vốn là đề cao sự thuận tiện. Ngài nhìn áo khoác của tiểu nhân mà xem, còn có quần áo mà Thái úy và Cao nha nội mặc. Bất kể là mặc hay là cởi đều tương đối dễ dàng. Ngay cả thiết kế cái túi này cũng như vậy. Tuy nhiên, nếu chỉ là thuận tiện thôi vẫn chưa đủ. Ít nhất cũng phải dễ nhìn. Bằng không mặc trực tiếp tấm vải bố lên người là được. Tiểu nhân thấy một bộ quần áo, không chỉ là mặc thuận tiện, thoải mái, còn phải bày ra được khí chất của người đó. Tiểu nhân thấy quần áo bây giờ đều tương đối rộng. Nên tiểu nhân đi theo một con đường riêng, làm quần áo chật hơn thử xem. Không ngờ hiệu quả lại không tồi. Mặc vào có tinh thần hơn, cũng như lạ mắt hơn.

Lý Kỳ nói có lý có cứ, mọi người tin sái cổ. Tống Huy Tông cười ha hả:

- Thì ra là vậy. Hiện tại ta mới biết lười biếng cũng có nhiều chỗ tốt.

Cao Cầu liếc mắt nhìn Tống Huy Tông, ra vẻ tự hỏi:

- Đại quan nhân, tiểu nhân nghe Lý Kỳ nói, bỗng nghĩ tới một chuyện. Không biết liệu có được hay không

Mọi người đều quăng ánh mắt về phía Cao Cầu.

Trong mắt Lý Kỳ hiện lên một tia sáng khác thường.

Tống Huy Tông hiếu kỳ hỏi:

- Chuyện gì?

Cao Cầu không xác định nói:

- Tiểu nhân đang mặc y phục mà Lý Kỳ làm, đúng như lời hắn nói, rất tiện và thoải mái. Làm cho tiểu nhân nghĩ tới một điều, nếu binh sĩ của Đại Tống chúng ta mặc y phục này vào, năng lực tác chiến có thể được đề cao rất lớn.

Lời này vừa ra, trừ Lý Kỳ, tất cả đều rơi vào trầm tư.

Triệu Giai là người lên tiếng đầu tiên:

- Thái úy nói rất đúng, phương pháp này có thể thử xem.

Tống Huy Tông liếc mắt nhìn Triệu Giai, hơi gật đầu, lại hướng Vương Phủ và Lý Bang Ngạn, hỏi:

- Tương Minh, Sĩ Mỹ, các ngươi thấy thế nào?

Vương Phủ âm thầm nhíu mày. Lúc trước sở dĩ Tống Thái Tổ tăng quyền lực của Xu Mật Viện và Tam Tư, đơn giản là vì muốn hạn chế quyền lực của Tể Tướng. Y cũng minh bạch điểm này, cho nên bình thường rất ít khi can thiệp vào chuyện của Xu Mật Viện. Nhưng hiện tại y thấy nó có liên quan tới Lý Kỳ, làm cho y không thể không cẩn thận lo lắng. Tự hỏi một lát, mới nói:

- Tiểu nhân thấy cũng có thể thử một lần. Nhưng...nhưng để làm được phải cần không ít quân lương. Mà giờ chiến sự ở phương bắc chưa kết thúc, Hộ Bộ thì khẩn trương. Tiểu nhân cho rằng việc này nên bàn bạc kỹ hơn.

Nhớ lúc đầu Bắc Tống sao mà giàu có. Nhưng hiện tại ngay cả quân phí để cho binh lính đổi quần áo cũng phải đắn đo, đủ biết đương kim triều đình nó như thế nào.

- Lời ấy của Tương Minh có lý.

Tống Huy Tông gật đầu.

Cái gì mà có lý, quả thực thúi lắm. Các ngươi chi hàng đống tiền để cầu hòa, bảo sao Hộ Bộ không khẩn trương. Các ngươi dùng tiền của dân chúng đưa cho quốc gia khác. Nếu dùng số tiền này để luyện binh, nuôi ngựa, thì Đại Tống việc gì phải sợ ai. Lùi một bước, cho dù đánh không lại, thì tiền đó cũng nên dùng cho người mình. Chi tiền cho người khác phát triển, sau đó bọn họ quay lại đánh ta. Còn chuyện gì vớ vẩn hơn không. Dù Lý Kỳ biết Cao Cầu có hậu chiêu, nhưng nghĩ tới mấy việc đó, trong lòng hắn lại lo lắng.

- Vậy chúng ta có thể phân phối cho một bộ phận cấm quân mặc thử xem. Nếu phù hợp thì lại bàn bạc kỹ hơn.

Cao Cầu ôm quyền nói:

- Cao mỗ có thể có được ngày hôm nay, toàn bộ nhờ Thánh ân phù hộ. Đã các vị đại nhân đều cho rằng có thể thử biện pháp này, Cao mỗ tự không biết lượng sức mình, nguyện ý chi ra số bạc đó, chỉ cầu vì quân phân ưu.

Những câu này của y đã khiến cho Vương Phủ và Lý Bang Ngạn choáng váng. Cao Cầu nổi tiếng là giỏi vơ vét của cải. Vậy mà hôm nay lại biến thành một người vì đại nghĩa.

Tống Huy Tông cũng sững sờ, trong lòng rất cảm động, cầm tay của Cao Cầu, khen ngợi:

- Ái khanh đúng là Tiêu Hà của trẫm.

Tiêu Hà? Ngươi đừng sỉ nhục người xưa được không. Nếu Tiêu Hà nghe thấy, khéo phải tức giận tới đội mồ sống lại. Huống hồ...huống hồ con mẹ nó số tiền đó là do lão tử chi mà.

Giờ đây Lý Kỳ không biết nên cao hứng hay là khóc rống một phen. Đương nhiên, phần công lao này là hắn chủ động tặng cho Cao Cầu. Bởi vì lời của hắn không có sức nặng, hơn nữa hắn cũng không muốn bị quá nhiều người chú ý.

Cao Cầu lập tức bày ra một bộ thụ sủng nhược kinh. Lý Kỳ thấy mà nổi da gà.

Tống Huy Tông đắn đo một phen, bỗng nhìn sang Lý Kỳ, cười nói:

- Tuy nhiên, quần áo đó tiện và thoải mái như lời các ngươi nói không, ta phải đích thân thử xem. Việc này để ngày mai tính tiếp.

- Tuân mệnh.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<