Vay nóng Tinvay

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0309

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0309: Hiến áo
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

- Chu Nhị ca, ngày mai huynh có tham gia vũ hội hóa trang ở quán bar Rít Gào không?

- Đương nhiên rồi, hỏi vớ vẩn.

- Vậy huynh chuẩn bị hóa trang thành ai?

- Điều này...ha ha, đợi lúc đó hẵng nói.

...

Thời gian tới vũ hội hóa trang càng ngày càng gần, đám công tử ca trong kinh thành cũng bắt đầu trở nên táo bạo. Bọn họ vừa chờ mong, lại vừa lo lắng. Sợ hãi đến lúc đó mọi người lại cười vào cách ăn mặc của mình. Kết quả là có thể tùy ý nhìn thấy đám công tử ca tốp năm tốp ba thảo luận vũ hội hóa trang lần này.

Mà người khởi xướng, Lý Kỳ, giờ đang rất đau đầu. Mục đích của hắn mở vũ hội hóa trang chỉ là muốn cải cách. Nhưng một phen nói chuyện với Bạch Thiển Dạ lại khiến hắn cảm thấy việc này không dễ dàng như vậy. Cho tới bây giờ hắn vẫn chưa thể nắm chắc tuyệt đối thuyết phục được Cao Cầu. Nhưng vũ hội hóa trang sắp tới rồi, không có cách nào khác, hắn đành phải đi thử vận may.

Buổi chiều hôm đó, Lý Kỳ phân phó Mã Kiều cầm theo hai cái túi cùng một ít đồ điểm tâm tới phủ Thái úy. Đứa nhỏ trông cửa thấy Lý Kỳ ăn mặc tầm thường, còn tưởng rằng là hạ nhân của nhà quyền quý nào đó, liền hỏi:

- Ngươi là người của phủ nào vậy?

Phủ nào? Hắc, tuổi còn nhỏ mà ăn nói đã có phong phạm của người lãnh đạo rồi. Lý Kỳ cười hắc hắc:

- Tại hạ Lý Kỳ, Phó Đô Chỉ của Thị Vệ Mã, hôm nay đặc biệt tới bái phỏng Thái úy.

- Lý...Lý Kỳ, Lý Kỳ của Túy Tiên Cư?

Đứa nhỏ trông cửa hỏi.

Lý Kỳ cười cười:

- Đúng vậy.

- Ngài chờ một lát.

Đứa nhỏ kia lập tức thay đổi sắc mặt, nói xong liền chạy nhanh vào trong.

Chỉ sau chốc lát, một vị quản gia đi theo đứa nhỏ ra ngoài. Người này chính là người lần trước đưa Cao nha nội uống say ở Túy Tiên Cư về, nên cũng nhận ra Lý Kỳ, chắp tay cười nói:

- Lý phó soái, Thái úy cho mời.

Lý Kỳ chắp tay:

- Làm phiền rồi.

Vị quản gia này dẫn theo Lý Kỳ tới hậu đình. Chợt nghe thấy tiếng ủng hộ vang lên. Đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy một bãi đất trống rộng rãi cách đó không xa có hai, ba mươi người. Ở giữa là một đội đang chơi xúc cúc. Cao Cầu cũng ở trong đó. Chỉ thấy y đeo khăn vải, mặc áo dài màu đỏ, vạt áo được buộc lên, quả thật rất phong đô. Không chỉ như thế, Cao nha nội cũng ở đó. Khó gặp là hôm nay y không gắn hoa hồng trên người, nên nhìn bình thường hơn rất nhiều. Măt khác, còn một vài nữ tỳ, hạ nhân đứng bên sân hò hét trợ uy, rất là náo nhiệt.

Lý Kỳ không dám quấy rầy bọn họ, lặng lẽ đứng ở phía sau cũng hứng thú nhìn xem. Mặc dù xúc cúc là môn thể thao lưu hành nhất ở Bắc Tống, nhưng hắn tới Bắc Tống lâu như vậy, còn chưa từng nhìn thấy mọi người chơi xúc cúc. Cao Cầu chính là đại minh tinh trong giới xúc cúc của Bắc Tống. Có thể miễn phí nhìn thấy y chơi xúc cúc, quả thật là chỉ có thể ngộ, không thể cầu. Huống hồ còn có Cao nha nội làm phụ trợ.

Chợt nghe có một người hô:

- Thái úy.

Vừa dứt lời, người nọ dùng một tư thế rất phiêu dật đá cầu về phía Cao Cầu. Cao Cầu khẽ cong eo, dùng hai vai tiếp được cầu. Điều này làm cho Lý Kỳ sững sờ, thầm nghĩ, chỉ sợ cầu thủ chuyên nghiệp của đời sau cũng chưa chắc làm được như vậy.

Lại thấy hai vai của Cao Cầu nhún lên, cầu lập tức bay cao. Đợi cầu rơi xuống, y nhấc chân vững vàng tiếp được. Một quả bóng da nho nhỏ dưới chân Cao Cầu phảng phất như có linh tính vậy. Giống như hồ điệp xuyên hoa, khiến cho người ta xem hoa cả mắt.

Má ơi, khó trách Tống Huy Tông lại yêu thích y như vậy. Thực sự có tài năng.

Lý Kỳ không khỏi giơ ngón tay tỏ vẻ khen ngợi Cao Cầu.

Nói thì chậm, nhưng tốc độ rất nhanh. Một nam tử chợt vọt tới muốn đoạt cầu, Cao Cầu bĩnh tĩnh nhấc mũi chân, cầu lướt qua đỉnh đầu của mọi người, giống như một ngôi sao băng. Y hô:

- Khang nhi, tiếp lấy.

Quả cầu nhanh chóng bay về hướng Cao nha nội.

- Vâng.

Cao nha nội nhướn mày, bật cao lên rồi đánh đầu. Chỉ thấy quả cầu dùng thế sét đánh không kịp bưng tai bay về hướng Lý Kỳ.

Mọi người ở đây đều thất thần.

Hừ, Cao nha nội ngươi được lắm, dám ám toán lão tử. Ngươi tưởng lão tử không biết chơi bóng sao?

Lý Kỳ chính đang nhìn sướng, chợt thấy quả cầu bay về hướng mình, liền lui về phía sau hai bước, giơ hai tay, dùng một chiêu Càn Khôn Đại Na Di. Chỉ thấy phịch một tiếng, mọi người cẩn thận nhìn, thì ra Lý Kỳ đã dùng hai tay bắt được cầu, khóe miệng nở nụ cười đắc ý. Hừ hừ, xem ra mình có tố chất của một thủ môn. Tuy nhiên, còn chưa đợi hắn đắc ý, đã có vô số ánh mắt khinh bỉ quăng về phía hắn.

Cao nha nội thấy Lý Kỳ dùng tay để đón, trợn mắt đi tới, tức giận nói:

- Lý Kỳ, đá xúc cúc đâu phải đá như vậy.

Lý Kỳ vô ý thức hỏi:

- Vậy nên đá như thế nào?

Câu hỏi này khiến cho Cao nha nội không giải thích được, kẽ nói:

- Dù sao không được dùng tay đá.

Nói xong, y cầm khăn mà nữ tỳ đưa tới, xoa xoa mặt, sau đó cầm một cốc nước trái cây uống một ngụm. Lại rất không có tố chất ợ một tiếng, khiến cho Cao Cầu vừa đi tới cũng phải lườm y một cái.

- Hạ quan bái kiến Thái úy.

Lý Kỳ hành lễ.

Cao Cầu nhận lấy khăn do nữ tỳ đưa tới, cười hỏi:

- Lý Kỳ, ngươi tới đây đã lâu chưa?

- Hạ quan vừa mới tới một lúc.

Cao Cầu hồ nghi nhìn Lý Kỳ:

- Ngươi không biết chơi xúc cúc à?

Lý Kỳ ngượng ngùng đáp:

- Không biết.

Cao nha nội cười ha hả:

- Lý Kỳ, thì ra ngươi cũng có ngày hôm nay. Tí nữa ta nhất định phải kể cho đám người Tiểu Cửu nghe mới được.

Đổ mồ hôi, xem ra trong lòng bọn họ mình đã trở thành người toàn năng rồi.

Lý Kỳ cảm thấy rất lo lắng với chỉ số thông minh của Cao nha nội, cười ngượng ngùng nói:

- Nha nội quá đề cao tại hạ. Tại hạ còn có rất nhiều điều phải chỉ giáo Thái úy.

Cao nha nội nghiêng đầu, cười hắc hắc:

- Lý Kỳ, ngươi không cần phải nịnh hót cha ta. Huống hồ, người nịnh hót cha ta có rất nhiều, sao ngươi không nịnh hót ta ấy, hắc hắc.

Dm, đây là địa bàn của ngươi, nên ta nhịn.

Lý Kỳ cắn răng, hận không thể nhét quả cầu vào miệng thằng nhãi này.

Cao Cầu trừng mắt, trầm giọng nói:

- Khang nhi, con không bớt nói vài lời được à.

- Vâng, vâng.

Cao nha nội vội cúi đầu.

Cao Cầu bất đắc dĩ thở dài. Lý Kỳ thấy vậy, tổ vẻ đồng tình với Cao Cầu. Thầm nghĩ, nếu mình có đứa con như vậy, phỏng chừng đã tức giận tới lên cơn đau tim rồi.

Cao Cầu không để ý tới Cao nha nội, hướng Lý Kỳ cười nói:

- Lý Kỳ, chỗ này không phải là nha môn. Ngươi không cần phải khiêm tốn. Một người không biết gì về xúc cúc sao có thể nghĩ ra giải đấu chuyên nghiệp thú vị như vậy được?

Vừa dứt lời, Cao Cầu bỗng giơ chân đá quả cầu trong tay của Lý Kỳ. Tốc độ cực nhanh, khiến cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối. Mà ngay cả Lý Kỳ cũng không kịp phản ứng. Chỉ là Cao Cầu phỏng chừng đoán sai sức cầm cầu của Lý Kỳ. Chỉ thấy quả cầu kia bay ra đằng sau.

Bỗng, phía sau Lý Kỳ lóe lên một thân ảnh, dùng một chân đỡ quả cầu, sau đó chân kia tung lên.

Vù một tiếng, chỉ thấy quả banh kia hóa thành lưu tinh bay thẳng về phía long môn.

Cầu bay qua lỗ.

*****

Tràng diện thoáng cái trở nên lặng ngắt như tờ. Qua một hồi lâu, mới vang lên tiếng ủng hộ ầm ĩ. Cùng lúc đó, mọi người đều quăng ánh mắt về phái người nam tử đứng bên cạnh Lý Kỳ.

Người nọ chính là Mã Kiều. Vừa rồi y thấy mọi người đều khinh bỉ Lý Kỳ không biết chơi xúc cúc. , liền cảm thấy cũng mất mặt theo, trong lòng đã sớm khó chịu. Vừa vặn Cao Cầu đá quả cầu tới trước mặt y, cho nên y không nghĩ nhiều, thuận thế tung một cước, vãn hồi mặt mũi cho Lý Kỳ. Điều tiếc nối duy nhất đối với y chính là Lỗ Mỹ Mỹ không ở đây.

- Hay, đá hay lắm.

Cao Cầu hô to một tiếng. Vừa rồi y chỉ muốn thử Lý Kỳ, không ngờ lại gặp được một cao thủ khác, hướng Lý Kỳ hỏi:

- Vị này chính là?

Tay này đúng thật là thích khoe khoang. Lý Kỳ rõ ràng không hiểu dụng tâm lương khổ của Mã Kiều, đáp:

- Đây là tùy tùng của hạ quan, tên là Mã Kiều.

Nói xong, hắn thoáng nhìn, thấy Mã Kiều ngẩng đầu đứng bên cạnh, một bộ cao nhân, nhất thời đổ mồ hôi lạnh, vội nói:

- Mã Kiều, còn không mau bái kiến Thái úy.

Lúc này Mã Kiều mới phản ứng tới, vội chắp tay hành lễ:

- Mã Kiều bái kiến Thái úy.

Cao Cầu không hề bất mãn với hành động vô lễ của Mã Kiều, cười ha hả nói:

- Hay, hay, Mã tiểu ca, hảo cước pháp, không biết ngươi đá cầu đã được bao nhiêu năm rồi?

Mã Kiều sững sờ, thành thật đáp:

- Thực ra ta chỉ thỉnh thoảng mới đá.

- Không tồi, không tồi.

Cao Cầu mỉm cười, quay đầu nhìn Lý Kỳ:

- Lý Kỳ, ngươi có nhân tài như vậy, còn nói là không biết xúc cúc. Ngươi bộc lộ tài năng cho chúng ta mở rộng tầm mắt đi

Đổ mồ hôi, y biết cưỡi ngựa, ta thì không biết, hai việc đó có liên quan gì tới nhau không? Hiện giờ Lý Kỳ đâm lao phải theo lao. Nếu là bóng đá, hắn có thể phô diễn một hai kỹ năng. Nhưng đây là xúc cúc, hắn thật đúng là không làm gì được. Chớp mắt vài cái nói:

- Thái úy, lúc bé nhà hạ quan khá nghèo, ngoại trừ chơi bùn ra, không biết chơi gì khác. Lớn lên...

Tiểu tử này lại đánh trống lảng đi đâu vậy. Cao Cầu vung tay nói:

- Thôi, thôi, ta tin ngươi là được.

Dừng một chút, lại hỏi:

- Hôm nay ngươi tới tìm ta có việc gì không?

- Phụ thân, hắn chỉ là một Phó Đô Chỉ nho nhỏ, có thể có chuyện gì tìm người. Con thấy hắn tới đây nhất định là muốn tìm con chơi đùa.

Cao nha nội bỗng bu lại, hướng Lý Kỳ hỏi:

- Lý Kỳ, ta nói không sai chứ?

Đúng là một tên dở hơi. Nếu không có người cha là Thái úy thì phỏng chừng đã bị người đánh chết từ lâu rồi. Lý Kỳ cố nặn vẻ tươi cười, đáp:

- Là như vậy, quần áo tham gia vũ hội hóa trang của nha nội đã làm xong...

Cao nha nội vừa nghe, hai mắt tỏa sáng, còn chưa đợi Lý Kỳ nói hết, đã xen ngang:

- Thật không, mau mau mang ra cho ta xem.

Lý Kỳ nháy mắt cho Mã Kiều, y lập tức đưa một cái bọc to cho Cao nha nội. Cao nha nội nhận lấy, nói:

- Phụ thân, con đi một chút rồi sẽ quay trở lại.

Nói xong, y liền chạy nhanh tới phòng của mình.

Cao Cầu lắc đầu, có thâm ý khác nhìn Lý Kỳ:

- Ngươi tới đây không chỉ vì chuyện đó chứ?

Không hổ là lão hồ ly, chỉ liếc cái đã nhận ra đó chỉ là ngụy trang.

Lý Kỳ cười ngượng ngùng, lại không biết mở miệng như thế nào. Đang lúc buồn rầu, ánh mắt chợt rơi xuống đai lưng của Cao Cầu, linh quang lóe lên, lập tức nghĩ ra một kế. Cười ha hả nói:

- Thái úy, dù hạ quan không biết chơi xúc cúc, nhưng nghe nói Thái úy muốn tổ chức một cuộc thi xúc cúc. Trong lòng liền cân nhắc nên góp ít sức lực. Trải qua ngày đêm tự hỏi, hạ quan rốt cuộc đã nghĩ ra một thứ có thể khiến cho cuộc thi xúc cúc thú vị hơn.

Những thứ Lý Kỳ phát minh, Cao Cầu đã được chứng kiến. Vừa nghe hắn nói như vậy, không khỏi mừng rỡ:

- Thứ tốt gì? Mau mau mang ra cho ta xem.

Biểu lộ không khác gì Cao nha nội vừa nãy.

Xem ra đúng là thân sinh. Lý Kỳ mỉm cười, nhận lấy cái túi từ trong tay Mã Kiều, đưa cho Cao thái úy, nói:

- Đây là bộ trang phục mà hạ quan đặc biệt thiết kế cho những người xúc cúc.

- Trang phục đặc biệt?

Cao Cầu ngẩn ra, nhận lấy cái túi, ngồi xuống cái ghế bên cạnh. Mở cái túi ra nhìn, thấy bên trong là một bộ quần áo màu xanh lam, cổ tròn, ống tay áo dài, không có nút thắt, cũng không có dây buộc. So với quần áo thời nay muốn chật hơi rất nhiều.

Hiện tại ở chỗ này đều là những người giỏi về xúc cúc. Nghe nói có quần áo liên quan tới xúc cúc đều vây quanh lại. Thấy trang phục kia quái dị như vậy, đều xì xào bàn tán.

Cao Cầu cầm bộ quần áo nhìn nửa ngày, cũng không nhìn ra bộ quần áo này có gì liên quan tới xúc cúc, không khỏi hỏi:

- Lý Kỳ, ý của ngươi là bộ trang phục này có lợi khi chơi xúc cúc?

- Đúng vậy.

Lý Kỳ gật đầu, chỉ tay về phía một người, nói:

- Thái úy, bình thường lúc mọi người chơi xúc cúc, đầu tiên phải vén tay áo cho chắc chắn. Tiếp theo còn muốn bỏ vạt áo vào trong dây lưng. Quá trình khá là rườm rà. Hơn nữa ống quần cũng hơi rộng. Một khi nhấc chân sẽ chịu một vài trở ngại. Thực ra, đối với những người không chuyên, thì đó không phải là vấn đề. Nhưng Thái úy chính là nhân tài kiệt xuất trong giới xúc cúc của Đại Tống, kỹ thuật chơi cầu đã thăng hoa tới cảnh giới không có người nào bằng. Cũng chỉ có người truy cầu sự hoàn mỹ như Thái úy mới có thể đạt tới cảnh giới đó. Tuy nhiên, lúc chơi xúc cúc, không thể tránh khỏi những việc ngoài bất ngờ. Đặc biệt là cao thủ so chiêu, chỉ cần một chi tiết ngoài bất ngờ nho nhỏ, cũng có thể phân định thắng thua rồi.

Cao Cầu nghe mà không ngừng gật đầu, rõ ràng y rất hưởng thụ với lời Lý Kỳ nói.

- Dù ngươi không hiểu về xúc cúc, nhưng mỗi câu của ngươi lại đánh đúng vào trọng tâm. Có nhiều lúc chỉ một sai lầm nho nhỏ, sẽ phá hỏng cả trận đấu. Ta cũng đã gặp nhiều lần. Nhưng nói trở lại, mặc bộ trang phục kỳ lạ này của ngươi, sẽ không xảy ra tình huống bất ngờ sao?

- Đương nhiên không phải.

Lý Kỳ lắc đầu:

- Những điều ngoài bất ngờ không có khả năng loại bỏ hết. Chúng ta có thể làm chỉ là khiến cho khả năng xuất hiện xuống mức thấp nhất. Không phải Lý Kỳ khoác lác, chỉ cần Thái úy mặc bộ quần áo này rồi chơi xúc cúc, sẽ như hổ thêm cánh. Đem bảo khiến cho kỹ thuật chơi bóng của Thái úy phát huy tới mức tinh tế nhất. Thái úy, có lẽ giờ ngài chưa tin, nhưng Lý Kỳ dám dùng nhân cách của mình bảo đảm. Thái úy chỉ cần mặc thử một lần, là có thể biết được diệu dụng trong đó.

- Thật không?

- Thiên chân vạn xác.

Cao Cầu hít một hơi, thấy Lý Kỳ nói khẳng định như vậy, hơi trầm ngâm:

- Ngươi chỉ mang theo một bộ thôi à?

Lý Kỳ biết Cao Cầu muốn cho người thử trước, chỉ tiếc hắn chỉ mang theo có một bộ, gật đầu nói:

- Vâng, một bộ này là nhờ người làm cả đêm mới xong. Hạ quan lập tức mang tới cho Thái úy.

- Ngươi thật có lòng.

- Nên làm, nên làm.

Lý Kỳ thành khẩn nói, trong lòng mừng thầm.

*****

Cao Cầu nhìn bộ quần áo, có chút tâm động. Y vốn định sai người thử trước. Nhưng chỉ có một bộ, nếu thật đúng như lời Lý Kỳ nói, vậy chẳng phải y mặc lại quần áo của hạ nhân sao? Đây là điều y không muốn. Trong lòng giày vò một phen, cuối cùng vẫn là quyết định đích thân mặc thử. Đứng lên nói:

- Lý Kỳ, nếu bộ quần áo này tốt như lời ngươi nói, thì ta sẽ thưởng lớn.

Rốt cuộc mắc câu, Lý Kỳ cười nói:

- Xin Thái úy yên tâm, Lý Kỳ sao dám lừa gạt Thái úy.

Cao Cầu gật đầu:

- Các ngươi chờ ta ở chỗ này một lát.

Nói xong, y cầm bộ quần áo vào trong phòng.

Đợi thêm một lúc, Mã Kiều bỗng nhỏ giọng hỏi:

- Ủa, sao Cao nha nội vẫn chưa đi ra nhỉ?

Lý Kỳ cười cười:

- Giờ này chắc tiểu tử kia đã đi tìm nữ nhân của y rồi. Phỏng chừng phải qua hồi lâu mới đi ra.

Mã Kiều gật đầu:

- Có đạo lý. Nếu ta mặc một bộ đồ mới, ta cũng sẽ đi tìm sư muội trước.

- Xin nhờ được không, một ngày không nhắc tới sư muội của ngươi, ngươi sẽ chết à?

Mã Kiều hất đầu, khẽ nói:

- Đương nhiên.

Lý Kỳ triệt để hết chỗ nói.

Lại qua một lát, chợt nghe thấy đằng sau truyền tới tiếng hưng phấn:

- Mau mau đá cầu tới đây.

Vừa dứt lời, liền thấy Cao Cầu mặc bộ quần mới của Lý Kỳ đi tới.

Một hạ nhân lập tức đá cầu sang. Cao Cầu dùng ngực đỡ cầu, cả người tỏa sáng như trẻ lại, toàn thân đầy lực lượng. Ngoặt, dê, tâng, sút, kỹ thuật chơi bóng hiện giờ của y đã tới phát huy tới cực hạn.

- Oa, thật là phong độ.

Lý Kỳ cũng ủng hộ. Trong lòng lại nghĩ, thoạt nhìn rất vừa người, tuy nhiên, giống một tên chạy cờ hơn.

Mã Kiều rút đầu lại nói:

- Ngươi thật đúng là dối trá.

- Vậy sao ngươi còn theo một kẻ dối trá như ta. Việc này liên quan tới vận mệnh sau này của lão tử. Hiện tại ngươi đối đãi Thái úy như sư muội của ngươi đi.

Lý Kỳ lườm y một cái, nhỏ giọng nói.

Mã Kiều trừng mắt, tức giận hừ một tiếng:

- Đừng hòng.

- Mã tiểu ca.

Bên kia Cao Cầu càng đá càng hưng phấn, bỗng tung chân lên, đá cầu về phía Mã Kiều. Sau đó thì chạy về hướng long môn. Mã Kiều lập tức hiểu ý, bật người nhảy lên, tung chân đá cầu trả lại cho Cao Cầu.

- Hay.

Cao Cầu hưng phấn quát to một tiếng, đỡ cầu rồi đá về phía long môn.

- Hay.

- Thái úy đá hay lắm.

Mọi người đều vỗ tay ủng hộ. Toàn trường, ngoại trừ Lý Kỳ ra, những người còn lại đều khen ngợi từ trong đáy lòng. Đủ biết kỹ thuật chơi bóng của Cao Cầu không phải là hư danh.

- Ha ha.

Cao Cầu cười to vài tiếng, vặn vặn lưng, đi nhanh về phía Lý Kỳ, vẻ mặt tươi cười:

- Không tồi, bộ quần áo này rất không tồi, ha ha.

Còn cần ngươi nói sao? Đồ vật của chín trăm năm sau, lão tử mang cho ngươi mặc, chưa nói tới việc đẹp hay không đẹp, nhưng chắc chắn là thoải mái hơn quần áo thời này rất nhiều. Trong lòng Lý Kỳ âm thầm đắc ý, ngoài miệng lại khen:

- Chúc mừng Thái úy, kỹ thuật chơi bóng của ngài lại tiến thêm một bước dài.

- Ha ha, đều là nhờ bảo bối này của ngươi.

Cao Cầu hưng phấn cười to. Xúc cúc là thứ mà y yêu thích nhất. Có thể nói, y có thể được địa vị như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ chơi xúc cúc. Cho nên y mới có tình cảm đặc biệt với nó. Chậc chậc khen:

- Nhắc tới cũng kỳ quái. Từ lúc ta mặc bộ quần áo này của ngươi, cả người đều cảm thấy nhẹ hơn rất nhiều. Vừa rồi lúc chơi xúc cúc, giống như cùng với cầu hợp làm một thể, đá rất là thư thái. Hơn nữa mặc bộ này vào cũng rất thuận tiện. Thật không tồi, không tồi, Lý Kỳ, ngươi quả thực là nhân tài, ta không tin nhầm ngươi.

- Đâu có, đâu có, Thái úy quá khen.

Lý Kỳ khiêm tốn cười nói.

Cao Cầu rất khoe khoang tạo dáng vài cái, lại nhảy lên nhảy xuống vài cái. Càng mặc lâu, càng cảm thấy thoải mái.

Lý Kỳ thấy Cao Cầu hưng phấn như vậy, biết rằng việc của mình đã thánh công tám, chín phần.

Đám thủ hạ ở một bên xem cũng rất hâm mộ. Bọn họ thấy Cao Cầu hưng phấn như vậy, đương nhiên muốn thử xem.

- Đúng rồi, Lý Kỳ, ngươi chỉ có một bộ này thôi a.

Cao Cầu bỗng dừng lại, dò hỏi.

Lý Kỳ gật đầu:

- Bởi vì không biết Thái úy có thích hay không, cho nên kiểu dáng này, hạ quan chỉ làm có một bộ.

- Ủa, nói như vậy là còn nhiều kiểu khác?

- Đúng vậy, hạ quan còn làm mấy bộ cho đám người Tiểu Cửu tham gia vũ hội hóa trang ngày mai. Mặt khác, hạ quan cũng tự làm một bộ.

Lý Kỳ ngượng ngùng cười nói.

- Vũ hội hóa trang?

Cao Cầu nhíu mày, bỗng nhỏ giọng nói:

- Hình như Hoàng thượng cũng biết việc này?

- Vâng, lúc trước hạ quan tiến cung, Hoàng thượng từng đề cập qua.

Cao Cầu gật đầu, nhướn mày, thở dài nói:

- Tiếc rằng ngươi chỉ làm một bộ, bằng không...

Trong lòng Lý Kỳ cuồng hỉ, Cầu ca, ngươi thật đúng là biết phối hợp. Thấp giọng hỏi:

- Thái úy, có phải ngài muốn hiến trang phục này cho Hoàng thượng không?

Cao Cầu gật đầu:

- Không sai, Hoàng thượng cũng yêu thích xúc cúc. Hiện tại lại thích cầu lông mà ngươi phát minh ra kia. Nếu cho thể dâng trang phục này lên cho Hoàng thượng, Hoàng thượng nhất định sẽ yêu mến. Hoàng thượng yêu mến, tự nhiên sẽ trọng thưởng ngươi.

Nếu vậy, ngươi cũng không thiếu chỗ tốt. Lý Kỳ cười nói:

- Đa tạ Thái úy chỉ điểm, hạ quan biết nên làm thế nào rồi.

- Thông minh.

Cao Cầu cười nói.

Lý Kỳ nhướn mày, làm bộ tư hỏi.

Cao Cầu nói:

- Sao vậy? Ngươi đang suy nghĩ cái gì?

Lý Kỳ ra vẻ do dự một lát, mới nói:

- Thái úy, hạ quan chợt nghĩ ra một việc, không biết được hay không.

- Ngươi nói trước thử xem.

- Vâng.

Lý Kỳ ôm quyền, nghiêm mặt nói:

- Thái úy, vừa rồi hạ quan suy nghĩ, trang phục này thích hợp với xúc cúc, mà nếu dùng cho quân đội chắc cũng không tồi.

Hai mắt Cao Cầu sáng ngời, nhíu mày nói:

- Ngươi nói tiếp đi.

Lý Kỳ nói:

- Thái úy, y phục này thiết kế đơn giản, dễ mặc dễ cởi, hơn nữa mặc nó vào hành động sẽ thuận tiện, nhanh nhẹn hơn. Nếu có thể phổ cập trong quân, có thể đề cao rất lớn năng lực tác chiến của quân ta.

Cao Cầu gật đầu, trầm ngâm không nói. Sau nửa ngày, y mới thận trọng nói:

- Ngươi nói rất có lý. Nhưng hiện tại hộ bộ hư không, phần lớn bạc đều dùng cho chiến sự phương bắc. Nếu thay thế trang phục cho cấm quân, thì cũng không phải là một số lượng nhỏ. Hơn nữa, biện pháp của ngươi còn chưa được kiểm chứng, nên chưa thể biết được. Nếu như không được, thì trách nhiệm thật không nhỏ. Ta thấy việc này nên bàn bạc kỹ hơn.

Còn bàn bạc kỹ hơn? Cầu ca, lão tử không còn thời gian a. Lý Kỳ nóng lòng như lửa đốt. Nhưng Cao Cầu nói cũng có lý. Hơi trầm ngâm:

- Thái úy, ngài xem thế này được không, hạ quan tự chi tiền, chúng ta có thể chọn một doanh để thử nghiệm. Nếu được, chúng ta chậm rãi phổ biến. Nếu không được, thì cũng không tổn thất bao nhiêu.

Cao Cầu suy tư một hồi, đảo mắt nhìn xung quanh:

- Vào trong phòng rồi nói chuyện.

Yes, thật là trời cũng giúp ta, ta yêu xúc cúc.

Trong lòng Lý Kỳ mừng thầm. Vừa quay người lại, c chợt thấy Cao nha nội hưng phấn chạy tới. Y mặc một bộ quần áo màu đen, bên trong là áo trắng, bắt chước hình tượng của đám tay chân giang hồ trong 'Bến Thượng Hải'.

- Nha nội, bộ quần áo này thật thích hợp với ngài.

Lý Kỳ khen tự đáy lòng.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<