← Hồi 0067 | Hồi 0069 → |
Ngô Phúc Vinh buồn bực đó: - Hai cái này sao có thể so sánh.
Lý Kỳ cười ha hả: - Có gì mà không thể so sánh. Chúng ta chỉ cần biến người chết kia thành binh lính người Liêu, thì chẳng phải vạn sự đại cát.
- Biến thành quân lính người Liêu? Biến như thế nào?
- Biến như thế nào, cháu tạm thời chưa có kế hoạch kỹ càng. Dù sao, cháu không muốn chia lợi nhuận đó cho triều đình. Muốn chia thì cháu phải nắm phần lớn hơn. Lý Kỳ khẽ đáp.
- Điều này
Ngô Phúc Vinh trợn mắt há mồm nhìn Lý Kỳ, lại không biết nói gì cho phải. Từ trước tới nay ông ta vốn là một thương nhân bổn phận. Hiện tại gặp phải một người lưu manh như Lý Kỳ, đúng là làm khó ông ta.
- Lý ca, Lý ca.
Chợt vang lên tiếng của Ngô Tiểu Lục ở bên ngoài.
- Vào đi.
Lời vừa dứt, Ngô Tiểu Lục liền mở cửa đi vào. Đằng sau còn có Trần A Nam. Nhưng sắc mặt của hai người rất quái dị.
- Chú cũng ở đây à!
Ngô Tiểu Lục nhìn thấy Ngô Phúc Vinh cũng trong phòng, sợ tới mức thè lưỡi.
- Chào Lý đại ca, chào Ngô chưởng quầy.
Trần A Nam hướng Lý Kỳ và Ngô Phúc Vinh hành lễ, lại vụng trộm kéo tay áo của Ngô Tiểu Lục.
Hành động mờ ám này không tránh được đôi mắt của Lý Kỳ. Hắn nhướn mày hỏi: - Xảy ra chuyện gì?
Ngô Tiểu Lục liếc nhìn Trần A Nam, cười hắc hắc nói: - Là như vậy. Vừa nãy tiểu đệ phát hiện A Nam trốn trong phòng bếp uống trộm rượu.
- Ừ?
Lý Kỳ hướng Trần A Nam hỏi: - Lục Tử nói có thật không?
Trần A Nam gật đầu, một bộ nhận lầm.
Lý Kỳ bỗng cười ha hả: - Tiểu tử ngươi muốn uống rượu thì cứ nói với ta một tiếng. Cần gì phải uống trộm.
Thời này không có đồ giải khát, tiểu hài tử hiếu kỳ uống chút rượu cũng không phải là chuyện to tát gì. Dù sao rượu ở thời Bắc Tống có độ cồn thấp. Chỉ cần đừng uống quá nhiều là được.
Ngô Tiểu Lục thấy Lý Kỳ không giận mà cười, liền sững sờ vội hỏi: - Lý ca, huynh có điều không biết, cậu ta còn rót nước vào trong bầu rượu.
Lý Kỳ vẻ mặt cổ quái, hiếu kỳ hỏi: - A Nam, vì sao ngươi lại rót nước vào trong bầu rượu?
Trần A Nam cúi đầu đáp: - Tiệu đệ sợ mọi người phát hiện nên mới làm vậy. Lý ca, tiểu đệ biết sai rồi.
Lý Kỳ sững sờ, cười ha hả: - Ngươi, người này, cũng có chút thông minh. Thôi, lần này coi như bỏ qua. Lần sau không nên làm như vậy. Một bầu rượu ngon lành lại bị ngươi làm hỏng.
Trần A Nam thấy Lý Kỳ không trách mình, khuôn mặt vui vẻ, gật đầu tỏ ý cam đoan.
Lý Kỳ cười lắc đầu, hướng Ngô Tiểu Lục nói: - Còn có, Lục Tử, việc này ngươi làm rất đúng. A Nam làm sai chuyện, ngươi nên kịp thời nói cho ta biết hoặc là chú ngươi biết. Như vậy chúng ta mới có thể giúp đỡ A Nam sửa sai lầm. Tuy nhiên, ngươi cũng phải nhớ kỹ cho ta. Ở trước mặt người ngoài, mặc kệ A Nam làm sai cái gì, nếu ngươi giống như hôm nay, bán rẻ A Nam, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.
- Tiểu đệ biết rồi. Ngô Tiểu Lục đầu đầy mồ hôi đáp.
Lý Kỳ gật đầu, lại hướng Trần A Nam hỏi: - A Nam, ngươi cũng biết chưa?
Trần A Nam nhẹ gật đầu.
- Được rồi, các ngươi đi ra ngoài trước đi. À, đúng rồi, A Nam, dù sao ngươi đang rảnh, ngày mai ở bên cạnh Điền đại thúc học chút tay nghề, biết không?
- Vâng. Trần A Nam gật đầu đáp. Chuyện mà Lý Kỳ đã phân phó, cậu ta không dám không tuân theo.
Ngô Tiểu Lục nghe thấy vậy, âm thầm cười trộm. Lý ca thật lợi hại, ngoài miệng không nói, nhưng đã âm thầm phạt A Nam.
Lý Kỳ nhìn biểu lộ của Ngô Tiểu Lục, sao không biết cậu ta đang nghĩ gì, cười nói: - Lục Tử à, ngươi đừng cười vội. Chờ ta làm xong mọi chuyện, ta sẽ kiểm tra trình độ nấu nương của ngươi và hai anh em Đại Trụ, Tiểu Trụ. Nếu như không hợp cách, ngươi quay lại làm tiểu nhị a.
Ngô Vũ Thân liền chuyển sang vẻ đưa đám: - Vâng, tiểu đệ sẽ chăm chỉ luyện tập.
- Được rồi, cứ như vậy, các ngươi đi ra ngoài trước đi.
Đợi Ngô Tiểu Lục và Trần A Nam đi ra ngoài, Ngô Phúc Vinh cười ha ha nói: - Lý công tử, phương pháp dạy dỗ này của cậu khiến lão hủ mở rộng tầm mắt.
Lý Kỳ lắc đầu, cười không đáp.
- Thằng bé A Nam kia nghịch thật. Chỉ có cậu mới quản được. Đổ nước vào trong rượu, còn tưởng rằng có thể giấu diếm. Nếu có ai uống vào, thấy rượu quá nhạt, chẳng phải lòi đuôi sao. Thiệt thòi tiểu tử kia nghĩ ra được. Ngô Phúc Vinh bất đắc dĩ nói.
Lý Kỳ vừa nghe, liền giật nảy mình, trong miệng thì thầm:"Đổ nước vào trong rượu, mùi rượu sẽ trở nên nhạt?"
- Đúng thế mà, có vấn đề gì sao? Ngô Phúc Vinh kinh ngạc hỏi.
Lý Kỳ giống như không nghe thấy lời Ngô Phúc Vinh nói, không ngừng thì thầm: - Men rượu, rượu độ thấp, đổ nước, trở thành nhạt
Lẩm nhẩm một lúc, hai mắt Lý Kỳ bỗng tỏa sáng, vui vẻ nói: - Cháu biết rồi, cháu biết cách biến người chết thành binh lính người Liêu rồi.
Ngô Phúc Vinh không hiểu hỏi: - Cái gì mà người chết biết thành Liêu binh. Lý công tử, chẳng lẽ cậu biết ảo thuật.
- Không sai, cháu định làm ảo thuật đây.
Lý Kỳ cười gian nói: - Ngô đại thúc, ngày mai chú chuẩn bị cho cháu vài thứ.
- Vài thứ gì?
- Rượu trái cây.
Lý Kỳ cười lạnh: - Con mẹ nó quan khúc, đi gặp quỷ đi.
..
Ngày kế, Lý Kỳ đúng hẹn cùng Bạch Thiển Dạ tới tòa nhà của vú em nàng. Rồi dạy cho những dân chạy nạn kia biết chữ và một số tri thức về phục vụ.
Hai người hợp tác đã đến mức ăn ý. Tạo cho người ta một cảm giác nam canh nữ chức.
Tuy nhiên, hôm nay Lý Kỳ và Bạch Thiển Dạ cũng không ở đó lâu. Ăn xong cơm trưa, liền quay về luôn.
Lúc trở lại tiệm, hơn mười công tượng đang chuẩn bị tiến hành sửa chữa lại.
Mấy người Điền thợ mộc cũng rất hăng hái làm việc. Hiện tại bọn họ rốt cuộc không phải sống cuộc sống bữa đói bữa no, ăn rễ cây để qua ngày nữa. Mặc dù không có tiền công, nhưng một ngày ba bữa, bọn họ đã thấy đủ.
Tất cả đều là nhờ Lý Kỳ cho bọn họ. Bọn họ sao có thể không cố hết sức giúp Lý Kỳ làm việc.
Tuy nhiên, điều này không quan trọng. Quan trọng nhất chính là, Lý Kỳ rốt cuộc gặp được Tần phu nhân ở Túy Tiên Cư.
Hắn thiếu chút nữa là chảy nước mắt.
Hôm nay Tần phu nhân tới, thứ nhất là vì nàng đã thương lượng xong với Dương Lâu. Tới là để báo cáo với Lý Kỳ. Thứ hai là do Ngô Phúc Vinh phải đi ra ngoài thay Lý Kỳ mua sắm rượu trái cây. Mà Lý Kỳ lại không ở trong tiệm. Cho nên chỉ có thể nhờ nàng tới trông cửa hàng. Đầu tiên Tần phu nhân nói chuyện đã ký kết xong hợp đồng với Dương Lâu bên kia cho Lý Kỳ. Giá tiền quy định là một trăm năm mươi văn một cân. Số lượng mỗi ngày, tạm thời là năm mươi cân. Mặt khác, Dương Lâu còn giao một khoản tiền ứng trước, là ba trăm xâu.
Hiện tại Lý Kỳ đang cần tiền, số tiền kia đến vừa đúng lúc. Lý Kỳ nghe xong, không đưa ra ý kiến, chỉ khen Tần phu nhân làm rất tốt, là kỳ tài buôn bán. Một phen vỗ mông ngựa khiến cho Tần phu nhân đỏ bừng mặt.
Tiếp theo Tần phu nhân đưa ra một ít kỳ tư diệu tưởng về cách trang trí quán ăn cho Lý Kỳ nghe.
*****
Về vấn đề trang trí của thời đại này, Lý Kỳ vốn không hiểu lắm. Cơ hồ là tai nọ xọ tai kia. Nhưng vẫn không tiếc lời khen ngợi. Còn nói chuyện này về sau không cần phải hỏi hắn, phu nhân muốn làm như thế nào thì làm.
Lý Kỳ biết hiện tại Tần phu nhân thiếu nhất chính là lòng tin. Cho nên hắn nhất định phải giúp nàng tăng lòng tin vào bản thân. Làm một lão bản, sự tự tin là điều vô cùng quan trọng.
Sau khi đàm xong chính sự, Tần phu nhân không thừa hơi nói chuyện phiếm với Lý Kỳ, nhìn ra hướng ngoài cửa, cau mày nói: - Kỳ quái, sao Ngô thúc vẫn chưa về nhỉ?
Lý Kỳ cười hắc hắc đáp:
- Còn sớm mà, hôm nay Ngô đại thúc khá bận. Những thứ Ngô Phúc Vinh phải mua rất nhiều. Ngay cả Lý Kỳ nghĩ tới thôi cũng đau đầu rồi.
Tần phu nhân nhìn hắn, hỏi: - Ta nghe Ngô thúc nói, công tử chuẩn bị nhưỡng rượu?
Lý Kỳ gật đầu: - Hầm rượu chỉ còn lại mấy trăm cân rượu. Đợi đến lúc Túy Tiên Cư khai trương, số rượu đó làm sao mà đủ.
Tần phu nhân lại hỏi: - Đã nhưỡng rượu, vì sao công tử lại bảo Ngô thúc đi mua rượu?
Lý Kỳ cười hắc hắc đáp: - Điều nàyTạm thời vẫn chưa thể nói, phu nhân chớ trách.
Ta dám trách ngươi?
Tần phu nhân chỉ biết lắc đầu, nói: - À, đúng rồi, nghe nói công tử lựa chọn hai mươi dân chạy nạn tới Túy Tiên Cư làm tiểu nhị?
"Đổ mồ hôi! Ngô đại thúc báo cáo công tác nhanh thật đấy"
Lý Kỳ gật đầu: - Không sai! Chẳng lẽ phu nhân thấy chỗ nào không ổn?
- Không phải. Ta cảm thấy làm như vậy rất tốt. Những dân chạy nạn kia thật là đáng thương. Nhưng tiếc rằng, chúng ta giúp đỡ chỉ có hạn. Tần phu nhân khẽ thở dài.
- Phu nhân thật đúng là Bồ Tát chuyển thế. Chỉ cần với tấm lòng như vậy, những người như ta không thể so sánh. Lý Kỳ cảm thán.
- Công tử nói chuyện, thật không biết câu nào là thật, câu nào là giả. Trước đó vài ngày còn mắng ta bất nhân, bất nghĩa, bất trung, bất hiếu. Hôm nay lại khen ta là Bồ Tát chuyển thế. Cái miệng dẻo của công tử, những người như ta đúng thật là không thể so sánh. Tần phu nhân lườm hắn một cái, cười mắng.
Lý Kỳ cười ha hả: - Nào có, nào có. Phu nhân cứ thích nói đùa. Tại hạ đâu dám mắng phu nhân. Lần kia chỉ vì bất đắc dĩ mới nói vậy. Mong phu nhân ngàn lần chớ để trong lòng.
Tần phu nhân hừ một tiếng: - Công tử yên tâm, ta không phải là người tính toán chi li như công tử.
- Đó là, đó là. Lý Kỳ gật đầu nói. Trong lòng lại nghĩ, nếu ngươi không tính toán chi li, thì cần gì phải nhắc lại chuyện ngày đó. Rõ ràng là ghi hận trong lòng mà.
Tần phu nhân thấy cái bộ nghĩ một đằng, nói một nẻo của hắn, cảm giác rất bất đắc dĩ. Liền không dây dưa ở đề tài này nữa, tùy ý hỏi: - Đúng rồi, thoáng cái có thêm nhiều người như vậy, chỉ sợ không đủ phòng ở.
- À, chuyện này tại hạ và Ngô đại thúc đã thương lượng xong rồi.
Tiếp theo, Lý Kỳ nói lại kế hoạch an bài dân chạy nạn cho Tần phu nhân nghe.
Tần phu nhân nghe xong, lông mày đen khẽ nhăn, nói: - Như vậy vẫn chưa đủ.
Lý Kỳ nhún vai nói: - Hết cách rồi. Giá thuê nhà ở Biện Kinh đắt đỏ như vậy. Chúng ta đâu còn thừa tiền để thuê phòng cho bọn họ. Chỉ có thể tạm thời ở như vậy.
Tần phu nhân nhíu mày suy nghĩ, nói: - Không bằngKhông bằng công tử dọn tới Tần phủ ở.
- Cái gì?
Lý Kỳ kinh hô một tiếng, trợn tròn đôi mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Tần phu nhân.
Tần phu nhân đỏ mặt nói: - Công tử đừng hiểu lầm. Ý của tôi là, rượu trường của chúng ta vừa vặn ở phía sau vườn của Tần phủ. Công tử dọn tới đấy ở, thuận tiện nhưỡng rượu hơn. Còn có thể dọn ra một phòng cho những hạ nhân kia.
Thực ra, với thân phận của Lý Kỳ hiện tại, ở cùng với hạ nhân có chút không ổn. Mà ngay cả Ngô Phúc Vinh cũng có chỗ ở của riêng mình. Cho nên Tần phu nhân bảo Lý Kỳ dọn tới Tần phủ ở là hợp tình hợp lý.
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Tần phu nhân vẫn có chút giữ lại. Dù sao một quả phụ như nàng ở cùng một người nam nhân. Khó tránh lời ra lời vào. Giờ đây trong lòng nàng rất hy vọng Lý Kỳ cự tuyệt nàng.
Nữ nhân từ xưa tới nay đều tồn tại kiểu mâu thuẫn như thế.
- Điều nàyĐiều này không tốt lắm đâu. Phu nhân băng thanh ngọc khiết như vậy. Một nam nhân như tại hạ tiến vào ở, có chút thẹn thùng! Lý Kỳ cúi đầu, xoa tay, ngượng ngập nói.
Tiểu tử ngươi còn biết thẹn thùng?
Tần phu nhân cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi. Nhưng thấy hắn có vẻ nhưng không muốn, liền thở phào một cái, vội hỏi:
- Nếu công tử đã không cần, vậy thì
Ai ngờ lời chưa nói hết, đã bị Lý Kỳ cắt đứt. Hắn đứng lên, rất chăm chú hướng Tiểu Đào nói: - Tiểu Đào, phiền ngươi giúp ta quét dọn phòngÀ, Tây Sương phòng. Hiện tại ta muốn dời tới đó ở.
Ừ?
Tiểu Đào trợn mắt há mồm nhìn Lý Kỳ. Lý Kỳ chuyển biến nhanh như vậy, khiến nàng có chút phản ứng không kịp.
Tần phu nhân cũng sững sờ, qua một lúc lâu mới phản ứng: - Tối nay đã dời tới ở rồi? Có phải hơi vội không?
- Vội sao?
Lý Kỳ nhún vai đáp: - Tại hạ cảm thấy không sao cả. Dù sao chuyển muộn không bằng chuyển sớm, coi như quen thuộc hoàn cảnh trước. Đúng rồi, phu nhân, Tây Sương phòng có phải ở phía bắc nhìn về hướng nam? Còn có, nơi đấy có rộng không, có đủ gian phòng cho ba người không?
- Ba người ở? Tần phu nhân sững sờ.
Lý Kỳ lộ vẻ đương nhiên đáp: - Đúng vậy. Phu nhân có Tiểu Đào hầu hạ, tại hạ đương nhiên cũng phải tìm người hầu hạ rồi. Phu nhân yên tâm, tại hạ đã nghĩ ra nhân tuyển, không cần phu nhân hao tâm tổn trí.
Tiểu tử này đúng là không coi bản thân là người ngoài.
Tần phu nhân bị Lý Kỳ làm cho giận sắp phát điên. Ở đâu còn nói ra lời. Hiện tại nàng rất hối hận, vừa nãy mình lanh mồm lanh miệng, nói thừa ra một câu như vậy.
Lý Kỳ thấy Tần phu nhân im lặng không đáp, nghĩ bụng, chẳng lẽ nàng ấy lại đổi ý. Liền bất an hô: - Phu nhân, phu nhân.
Tần phu nhân nao nao, lườm hắn một cái, quay mặt sang một bên, nói: - Vậy công tử tính toán mang theo người nào? Hiện tại sự hưng suy của Túy Tiên Cư đều nằm trên người Lý Kỳ. Cho dù nàng rất không muốn, nhưng cũng không làm gì được.
Lý Kỳ vừa nghe, liền nhẹ nhàng thở ra, cười đáp: - Yên tâm, hai người đó phu nhân cũng biết, đó là hai mẹ con Trần A Nam.
Từ lúc Trần đại nương tới đây, Lý Kỳ cảm thấy đã khó ly khai bà ta. Nói là bảo mẫu tốt nhất cũng không đủ. Quét dọn vệ sinh, không việc gì là không chịu khó. Quần áo cũng giặt sạch sẽ. Nếu như Tần phu nhân không cho phép Trần đại nương tiến vào ở, vậy thì Lý Kỳ tình nguyện ở lại chỗ này. Nhưng Trần A Nam phải tới đó ở để giúp hắn nhưỡng rượu.
Hôm qua Tần phu nhân đã gặp mặt Trần đại nương, ấn tượng không tệ lắm, liền gật đầu nói: - Được rồi. Ta đã mệt, nên đi về trước. Chuyện còn lại giao cho công tử.
Nàng sợ nếu mình tiếp tục ở đây, không chừng người này lại đưa ra yêu cầu gì đó. Tốt nhất tranh thủ thời gian rời đi.
Lý Kỳ cười hắc hắc: - Vậy thì phu nhân đi thong thả. Một lúc nữa tại hạ chuyển tới ở rồi. Chúng ta gặp lại nhau ở Tần phủ. Nói xong, liền hướng Tiểu Đào nói: - Tiểu Đào, nhớ nấu cơm tối cho chúng tôi đấy.
Tiểu Đào hơi giật mình, nhẹ gật đầu.
Đúng là vô sỉ! Trên đời này sao có hạng người vô sỉ như vậy?
Tần phu nhân nhắm mắt lại, thực sự không muốn nói chuyện với hạng người này nữa, nói: - Tiểu Đào, chúng ta đi thôi. Dứt lời, liền bước ra ngoài.
← Hồi 0067 | Hồi 0069 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác