Vay nóng Homecredit

Truyện:Đa tình kiếm khách vô tình kiếm - Hồi 32



Đa tình kiếm khách vô tình kiếm
Trọn bộ 68 hồi
Hồi 32: Tôn Tiểu Bạch
4.17
(6 lượt)


Hồi (1-68)

Siêu sale Shopee

Trước giờ hoàng hôn chính là cái lúc mà việc buôn bán có chiều thưa thớt nhất.

Lão Tôn Gù ngồi dựa cửa sưởi ánh nắng chiều còn sót lại xế góc trời tây.

Ngay lúc đó, Lý Tầm Hoan dẫn Tôn Tiểu Bạch về tới và chính việc đó đã làm cho lão Tôn Gù hơi có vẻ ngạc nhiên.

Thật lão không ngờ cái ông bạn Tửu Quỷ của lão lại có thể thân cận với cô gái tóc bím như thế ấy.

Chẳng những họ cùng đi vơi nhau mà họ còn nói cười rất là tương đắc.

Lý Tầm Hoan cố ý không ngó tới bộ mặt ngạc nhiên của lão Tôn Gù, hắn cũng tức cười thầm, hắn cũng không hiểu tại sao mình lại thân cận bới cô gái họ Tôn như thế.

Cô gái này thật y như một vành khuyên cứ hả mở miệng ra là cười cười nói nói liền đeo không dứt và có nhiều lúc những lời nói của cô ta đã làm cho nhiều người chống đỡ bở hơi tai.

Lý Tầm Hoan cho rằng trên đời này chỉ có hai việc làm cho con người phải nhức đầu, thứ nhất, trong lúc ngồi ăn uống trong bàn tiệc chợt phát giác trừ mình ra không một ai uống rượu. Thứ hai bỗng không lại gặp một người con gái lắm lời.

Việc thứ hai làm cho người ta nhức đầu gấp trăm lần việc thứ nhất.

Nhưng rất lạ lùng bây giờ hắn chẳng những không cảm thấy nhức đầu đối với cô gái này trái lại còn cảm nghe nhiều thích thú.

Hầu hết những kẻ có tửu lượng cao đều rất thích có người tìm mình để thách uống, chỉ khi có người tìm tới thách thì tất cả những việc khác cũng đều có thể bỏ qua.

Mà nếu người thách uống rượu lại là một cô gái đẹp thì lại càng thích thú hơn nhiều.

Một người đàn bà nếu là thông mình vừa thông minh vừa đẹp mà lại vừa biết uống rượu thì nếu có hơi lắm lời một chút, người đàn ông rất có thể nhẫn nại việc nhức đầu nhưng trừ hạng người đàn bà có đủ điều kiện còn ngoài ra thì không được phép nhiều lời, tuyệt đối không được phạm vào lỗi đó.

Không biết đó là quy tắc chung hay riêng của Lý Tầm Hoan đối với cô gái tóc bím.

Trên khoảng đường đi dẫn về đến quán, Lý Tầm Hoan biết được thêm nhiều việc, trước nhất là lão già “kể chuyện” tên là Tôn Bạch Phát, không biết sau khi tóc lão bạc mới có cái tên ấy hay cái tên ấy có sẵn từ lúc mới sinh nhưng điều đó đối với người đời có lẽ không cần lắm.

Người ta chỉ cần biết một cái “tên” để tiện việc xưng hô khi đối diện hay khi nói với người nào khác còn việc tên ấy do đâu mà có biết càng hay càng phong phú cho câu “chuyện kể”, bằng không thì chẳng thiệt hại gì.

Hắn biết thêm lão Tôn Bạch Phát này là ông nội của Tôn Tiểu Bạch, cha mẹ nàng mất từ sớm, nàng sống theo ông nội từ nhỏ đến giờ.

Hai ông cháu họ quấn chắc bên nhau để tìm lẽ sống, từ trước đến giờ không hề rời nhau nửa bước.

Khi nghe kể đến đây, Lý Tầm Hoan hỏi Tôn Tiểu Bạch:

- Thế sao bây giờ ông cô lại không ở bên cô?

Tôn Tiểu Bạch lần này trả lời thật ngắn, thật đơn giản:

- Ông tôi bận ra ngoài thành để đón tiếp một người.

Đáng lẽ Lý Tầm Hoan còn muốn hỏi:

- Tiếp người sao lại phải ra tận ngoài thành?

- Người mà ông cô đi tiếp đó là ai?

- Nếu chỉ có việc đi tiếp thì sao ông cô lại không mang cô đi theo mà lại ở lại một mình?

Hắn định hỏi câu như thế nhưng hắn từ trước đến giờ vốn không phải là một người đàn ông lắm lời mà cũng nói chuyện với Tôn Tiểu Bạch thì nàng cũng không để cho hắn có thì giờ nhiều chuyện.

Hình như nàng cố ý làm cho Lý Tầm Hoan không thể hỏi gì thêm, nên nàng cứ cướp lời hỏi trước:

- Tiểu Lý Phi Đao phát ra không hề sai một, người ta nói thế là sự thực là thế nhưng tay đao ấy Thám Hoa làm sao luyện thành như thế?

- Nghe nói Thám Hoa có một người bằng hữu tốt tên gọi là Tiểu Phi, hắn ra tay nhanh lắm, nhanh y như Thám Hoa vậy nhưng bây giờ đột nhiên hắn mất tích, Thám Hoa có biết hắn ở đâu không?

- Thám Hoa cũng mất tích hai năm nay, người trong giang hồ thật không ai ngờ rằng Thám Hoa lại trốn trong nhà, à không, trong quán lão Tôn Gù nhưng làm sao Thám Hoa ở trong ấy chứ?

- Bây giờ hành tung của Thám Hoa đã bại lộ rồi, từ đây về sau người tìm đến Thám Hoa nhất định là ít, vậy Thám Hoa còn định ở đây nữa hay không? Nếu đi thì Thám Hoa đi đâu?

- Mai Hoa Đạo là ai? Tại sao ám khí của hắn lại hình hoa mai?

- Cũng đã hai năm nay, Mai Hoa Đạo không hề ra mặt, vậy có phải chăng là hắn đã bị trừ?

- Nếu hắn bị trừ thì người trừ hắn là ai?

Tự nhiên những câu hỏi đó của Tôn Tiểu Bạch, Lý Tầm Hoan không trả lời một câu nào cả, có một số câu hỏi, hắn không bằng lòng trả lời mà cũng có một số câu hỏi hắn không biết trả lời ra sao.

Đã lâu rồi, hắn đoán Lâm Tiên Nhi là Mai Hoa Đạo.

Đã lâu lắm rồi, ngày đó, hắn biết Lâm Tiên Nhi, không nỡ xuống tay với Lâm Tiên Nhi.

Đã lâu lắm rồi, ngày đó hắn đã để cho Tiểu Phi ra đi, hắn biết người thiếu niên đó bên ngoài tuy có vẻ lạnh lùng khó tính nhưng bên trong lại chất chứa nhiệt tình.

Hắn biết Tiểu Phi nhất định đã mang theo Lâm Tiên Nhi đi.

Nhưng họ đi đâu? Về sau này Lâm Tiên Nhi có cải sửa tâm tình, có trở thành một người tốt? Nàng có nảy sinh ra được cái cảm tình chân thành với Tiểu Phi hay không?

Những cái đó thì Lý Tầm Hoan hoàn toàn không biết.

Nhưng cứ đến bao nhiêu vấn đề ấy thì người Thám Hoa họ Lý lại thở dài.

Chính hắn cũng không biết từ đây về sau mình có kế hoạch gì không?

Riết cho tới lúc vào quán lão Tôn Gù, đến khi ngồi trên bàn, Lý Tầm Hoan mới tạm thời dứt bỏ bao nhiêu vấn đề phiền phức bởi vì lúc bấy giờ thì rượu đã bày ra.

Tôn Tiểu Bạch cứ nhìn Lý Tầm Hoan, ánh mắt nàng thật nhu mỳ và trọn vẹn nét cười tươi.

In hình như nàng chẳng những chỉ thích con người ấy mà lại còn hết sức cảm thông với hắn. Lý Tầm Hoan ngẩng mặt lên bắt gặp cái nhìn dịu dàng và thông cảm của nàng.

Tim hắn vụt như đập mạnh.

Tôn Tiểu Bạch nở nụ cười thật đẹp:

- Bây giờ thì chúng ta có thể bắt đầu rồi chứ?

Lý Tầm Hoan gật đầu:

- Hay lắm.

Mắt của Tôn Tiểu Bạch sáng một cách long lanh.

Lý Tầm Hoan nhướng mắt:

- Uống rượu mà cũng có cách thức nữa ư?

Tôn Tiểu Bạch cười:

- Tự nhiên là có chứ sao không?

Lý Tầm Hoan cũng cười:

- Tôi chỉ biết độc một cách, đó là mình cùng nốc rượu vào bao tử, ai đó cho rượu “tạo phản” trong bao tử trước là người ấy thua, thế thôi.

Tôn Tiểu Bạch bật cười nhưng rồi nàng cố dằn:

- Cứ như thế thì học vấn về uống rượu của Thám Hoa hay còn kém quá.

Lý Tầm Hoan vặn lại:

- Sao?

Tôn Tiểu Bạch nói:

- Uống rượu kình gồm có văn có võ.

Lý Tầm Hoan hỏi:

- Văn thì cách thức ra sao còn võ thì thế nào?

Tôn Tiểu Bạch nói:

- Cái cách mà Thám Hoa vừa nói đó là võ đấu, người ta gọi nôm na là Ngưu ẩm.

Lý Tầm Hoan hỏi vặn:

- Ngưu ẩm?

Tôn Tiểu Bạch nói:

- Cứ trút rượu vô bao tử, cứ đổ đầy họng, nếu không gọi là ngưu ẩm thì gọi là gì?

Lý Tầm Hoan bật cười:

- Chứ không đổ rượu vô miệng thì đó rượu vô lỗ tai sao?

Tôn Tiểu Bạch hất mặt làm nghiêm:

- Nếu Thám Hoa uống rượu bằng lỗ tai thì kể như đã thắng rồi vì tôi không uống như thế được.

Lý Tầm Hoan cười:

- Uống rượu bằng lỗ tai chậm lắm, tôi không có thể “văn nhã” như thế đâu.

Tôn Tiểu Bạch nói:

- Tôi là một cô gái nhỏ thì làm sao có thể “võ đấu” với Thám Hoa cho được nhưng “văn đấu” thì cũng có nhiều cách. Thám Hoa có thể chọn lấy một trong nhiều cách ấy.

Lý Tầm Hoan hỏi:

- Có hết thảy bao nhiêu cách?

Tôn Tiểu Bạch ói:

- Có cách nắm tay đoán để mà uống, có cách đánh trống ném hoa để mà uống nhưng những cách đó tầm thường lắm, thô tục lắm, không thể dùng nó được.

Lý Tầm Hoan cười:

- Như vậy thì còn mấy cách có thể dùng được?

Tôn Tiểu Bạch nói:

- Chỉ còn lại có mỗi một cách thôi.

Lý Tầm Hoan không dằn được, bật cười ha hả.

Tôn Tiểu Bạch cũng phải bật cười:

- Chỉ còn một cách nhưng cách này không những tân kỳ mà lại là thúi vị, cho dù có còn muôn vạn cách nhất định Thám Hoa cũng chỉ chọn nó mà thôi.

Lý Tầm Hoan nói:

- Rượu đã bày ra bàn, tôi chỉ mong được uống mau, bất cứ dùng phương pháp nào cũng được.

Tôn Tiểu Bạch nói:

- Được rồi, Thám Hoa hãy nghe nhé, cách này kể ra cũng là đơn giản.

Tự nhiên là Lý Tầm Hoan đảo tai nghe.

Tôn Tiểu Bạch nói tiếp:

- Bây giờ, cách thức đó như thế này, tôi hỏi Thám Hoa một câu, nếu Thám Hoa trả lời được thì kể như Thám Hoa thắng và như thế thì tôi phải uống một chén.

Lý Tầm Hoan hỏi:

- Bằng như không trả lời được thì kể như tôi thua, có phải thế không?

Tôn Tiểu Bạch cười:

- Trả lời không được cũng chưa kể là thua, đến khi nào tôi tự trả lời được câu hỏi của mình thì lúc đó Thám Hoa mới kể là thua.

Lý Tầm Hoan trầm ngâm:

- Nhưng nếu tôi thua thì đến phiên tôi lại hỏi cô chứ?

Tôn Tiểu Bạch lắc đầu:

- Không, người thắng được phép hỏi luôn chứ, hỏi cho đến khi mà thua thì mới thôi.

Lý Tầm Hoan cười:

- Nếu cô cứ hỏi tôi những chuyện vụn vặn của tư nhân thì chắc tôi phải thua mạt kiếp.

Tôn Tiểu Bạch cũng cười:

- Tự nhiên tôi không thể hỏi Thám Hoa như thế bởi vì nếu tôi hỏi Thám Hoa rằng mẹ tôi là ai, anh em tôi gồm có mấy người? Tôi năm nay bao nhiêu tuổi?... thì Thám Hoa làm sao biết được.

Lý Tầm Hoan nâng chén lên:

- Bây giờ tôi chuẩn bị thua rồi đây.

Tôn Tiểu Bạch cười:

- Được rồi, muốn thua thì thua, nghe tôi hỏi đây, hỏi câu hỏi thứ nhất đấy nhé.

Nàng vụt nín cười ngang và nhìn thẳng vào mặt Lý Tầm Hoan:

- Thám Hoa có biết cái thơ mà lão cụt giò đưa ra hồi hôm nay do ai viết không?

Một câu hỏi quả thật kinh người.

Ánh mắt của Lý Tầm Hoan vụt sáng lên và hắn đáp thật nhanh:

- Không, tôi không biết.

Tôn Tiểu Bạch điềm đạm mỉm cười:

- Nếu tôi không biết thì tôi không hỏi, người viết lá thơ ấy là.

Nàng cố ý ngưng lại và nói tiếp từng tiếng một:

-... là Lâm Tiên Nhi.

Cây trả lời cũng quá kinh người.

Lý Tầm Hoan vốn được tiếng là con người bình tĩnh nhất trong mọi vấn đề nhưng câu trả lời này của nàng đã làm cho giật ngược:

- Làm sao cô biết là Lâm Tiên Nhi?

Tôn Tiểu Bạch nói:

- Chưa, bây giờ thì chưa phải đến Thám Hoa hỏi. Uống một chén đi rồi nghe người ta hỏi tiếp.

Lý Tầm Hoan chụp lấy chén rượu tu một hơi cạn đáy.

Tôn Tiểu Bạch hỏi:

- Thám Hoa có biết hiện tại Tiểu Phi ở đâu không?

Lý Tầm Hoan lắc đầu:

- Không biết.

Tôn Tiểu Bạch nói:

- Tuy hắn luôn luôn bên cạnh Lâm Tiên Nhi nhưng những việc làm của nàng, hắn không sao biết được. Hắn bị nàng che mắt.

Lý Tầm Hoan hỏi:

- Hắn... bây giờ hắn ở đâu?

Tôn Tiểu Bạch nhẹ lắc đầu:

- Thám Hoa bây giờ đổi tính thật nhiều, sao mà nóng thế? Bao giờ thắng rồi mới có quyền hỏi người ta chứ?

Lý Tầm Hoan đành nâng chén thứ hai uống cạn.

Chén thứ hai này hắn còn uống mau hơn chén vừa rồi, câu chuyện hình như đã làm cho hắn nóng hơn.

Tôn Tiểu Bạch cười:

- Thám Hoa có biết tại sao Lâm Tiên Nhi lại viết lá thư đó không?

Lý Tầm Hoan trả lời thật lẹ:

- Không biết!

Tuy đã có phần nào cảm thấy mục đích của Lâm Tiên Nhi nhưng hắn không làm sao xác định chắc chắn được, một phần khác hình như hắn sẵn sàng thua cho thật mau, hắn nóng nảy đến mức quên rằng nếu thắng thì sẽ có cơ hội hỏi lại những điều mình muốn biết.

Và bây giờ thì Tôn Tiểu Bạch mới chịu giải câu hỏi của mình:

- Bởi nàng biết rất rõ ràng nếu có người đến nhà Lâm Thi Âm gây điều bất lợi thì nhất định Thám Hoa sẽ ra mặt, nàng lại cần Thám Hoa ra mặt bởi vì nàng luôn luôn xem Thám Hoa là kẻ đối đầu đáng gờm, trong đời, người mà nàng hận nhất là Thám Hoa, chỉ khi nào Thám Hoa chết nàng mới dám xuất đầu lộ diện.

Lý Tầm Hoan thở dài và uống cạn chén thứ ba.

Chờ cho Lý Tầm Hoan đặt chén xuống, Tôn Tiểu Bạch mới hỏi:

- Thám Hoa có biết người thứ nhất muốn giết Thám Hoa là ai không?

Lý Tầm Hoan cười ngượng:

- Người muốn giết tôi quá nhiều chứ đâu phải một?

Tôn Tiểu Bạch nói:

- Nhưng có thể giết được Thám Hoa chỉ có thể kể đến ba người, người thứ nhất là Thượng Quan Kim Hồng.

Thật là một chuyện ra ngoài ý nghĩ của Lý Tầm Hoan cho nên khi cạn chén thứ tư, hắn không làm sao dằn được, hắn hỏi:

- Hắn sẽ đến đây à?

Tôn Tiểu Bạch cười:

- Nữa, lại mang cái tật quá lớn rồi, chưa tới phiên mình hỏi mà cũng cứ hỏi hoài.

Nàng nhìn như xói vào mặt Lý Tầm Hoan và hỏi tiếp:

- Tình hình của Thượng Quan Kim Hồng tự nhiên là Thám Hoa biết rất rõ rồi, nếu chỉ những báu vật thông thường không bao giờ làm cho hắn động tâm, nhưng lần này tại sao hắn chú ý quá nhiều vào Hưng Vân trang như thế?

Lý Tầm Hoan lắc đầu:

- Cái đó thì... không biết.

Tôn Tiểu Bạch nói:

- Bời vì hắn có nghe rằng “đệ nhất danh hiệp” trước kia người mang tên Vương Lân Hoa là bằng hữu của lệnh tôn.

Lý Tầm Hoan nói:

- Vương đại hiệp quả có nghĩa kim bằng với thân phụ của tôi nhưng mấy năm trước đây người đã phế bỏ sự nghiệp vào núi tu tiên thì làm gì có quan hệ với chuyện ngày nay? Nhất là chuyện ở Hưng Vân trang?

Tôn Tiểu Bạch lắc đầu cười:

- Cũng vậy thôi, thôi được kể như nhường cho Thám Hoa hỏi một câu cho đỡ buồn nhưng với điều kiện là phải uống trưóc ba chén rồi tôi mới trả lời câu hỏi đó.

Hình như cô gái họ Tôn cố ý muốn làm cho Lý Tầm Hoan say cúp nhưng chỉ vì những vấn đề mà nàng đặt ra đá quá kinh người cho nên chính Lý Tầm Hoan biết sẽ say nhưng vẫn phải uống như thường.

Họ Lý cạn xong ba chén, Tôn Tiểu Bạch nói:

- Bời vì Thượng Quan Kim Hồng có nghe nói trước khi rút vào ở ẩn, Vương đại hiệp đã đem tất cả những liễu đắc bình sinh viết làm hai bản giao cho lệnh tôn cất giữ, riêng Thám Hoa thì chỉ mới luyện được một bản mà Tiểu Lý Phi Đao đã vang dội giang hồ, nếu luyện hết hai bản thì không làm sao tưởng tượng nổi. Vì thế cho nên Thượng Quan Kim Hồng làm sao tránh khỏi động tâm.

Lý Tầm Hoan cười sửng sốt nhưng hắn lại gượng cười:

- Nếu quả thật có chuyện như tế thì tại sao tôi lại không biết gì cả?

Tôn Tiểu Bạch gật đầu:

- Tôi biết đó là cách tạo dư luận của Lâm Tiên Nhi, chứ thật thì Vương đại hiệp đã biết rõ nhược điểm của con người nên đâu có chi chuyện ấy.

Nàng cười và nói thật chậm:

- Dù cho đại hiệp có võ công bí quyết muốn để lại thì không bao giờ để lại cho nhà họ Lý bởi vì đại hiệp và lệnh tôn vốn nghĩa kim bằng thì có bao giờ người lại di hại về sau như thế Lý Tầm Hoan thở ra:

- Quả đúng như thế.

Tôn Tiểu Bạch háy háy mắt:

- Tôi biết Thám Hoa có nhiều vấn đề chứa trong lòng muốn hỏi lại tôi nếu tôi không để cho Thám Hoa có cơ hội thẳng một lần để hỏi thì sợ Thám Hoa sẽ chết nôn nóng. Vì thế bây giờ tôi hỏi một câu mà tin chắc Thám Hoa sẽ trả lời dễ như lấy đồ trong túi.

Nàng nhìn thẳng vào mặt Lý Tầm Hoan mà hỏi thật chậm:

- Trong tận đáy lòng Thám Hoa bây giờ chỉ có mỗi một hình bóng của nàng? Thậm chí có thể vì nàng mà chết, vậy tiếng “nàng” trong câu hỏi của tôi là tiếng tôi dành cho Thám Hoa “gỡ vốn” đó, vì nhất định Thám Hoa biết rõ “nàng” là ai rồi?

Lý Tầm Hoan chợt nghe như tim mình nhảy tót ra ngoài.

Câu hỏi, không phải - bảo là câu nói của cô gái họ Tôn mới đúng - câu nói của cô ta đã làm cho Lý Tầm Hoan tối mặt.

Hắn không ngờ Tôn Tiểu Bạch lại có thể nói một câu như thế.

Bất luận ai hỏi hắn một câu như thế, nhất định hắn sẽ tuyệt đối không bao giờ hồi đáp vì vấn đề tối bí mật trong đời hắn, một bí mật đau khổ nhất đời hắn.

Nếu có ai hỏi hắn câu ấy cũng chẳng khác nào lấy mũi đao đâm vào bụng hắn.

Hắn thật không hiểu tại sao Tôn Tiểu Bạch lại hỏi như thế?

Nàng hỏi như thế dụng ý gì?

Nhưng nhìn vào tia mắt của nàng, hắn không thấy chút gì ác ý, tia mắt nàng thật dịu, thật nhu hòa.

Thiêu nữ hầu hết đều rất hiếu kỳ, phải chăng cô gái họ Tôn này cũng vì hiếu kỳ mà hỏi?

Nhất định nàng không phải vì muốn banh xé vết thương lòng của Lý Tầm Hoan bởi vì nàng có ý tốt, nếu không vì ý tốt đó thì không bao giờ nàng lại thổ lộ những chuyện bí mật kia với hắn. Vì mỗi chuyện bí mật đều hoàn toàn có lợi có cho Lý Tầm Hoan.

Nhưng cô gái họ Tôn là ai?

Tại sao nàng biết được những chuyện mà không ai biết?

Bây giờ thì rõ ràng ông nội của nàng cũng là bậc dị nhân trong chốn phong trần. “Tôn Bạch Phát” có lẽ cũng chỉ là một thứ “biệt hiệu” lấy làm tên tộc mà thôi.

Thế thì tên thật của lão là gì?

Và ông ta ra thành để đón tiếp ai? Phải chăng là đón Thượng Quan Kim Hồng? Câu nói úp mở của cô gái tóc bím đáng để ngờ vào chuyện ấy.

Thế thì Tiểu Phi và Lâm Tiên Nhi bây giờ ở đâu?

Lý Tầm Hoan trầm ngâm một lúc thật lâu rồi hắn vụt thở dài:

- Tình đến mặn nồng, tình trở lại, ai nói vô tình thật hữu tình.

Hắn nói thật nhỏ và cuối cùng không còn nghe thành tiếng.

Tôn Tiểu Bạch cũng bật thở ra:

- Đa tình là cái khổ tự ngàn xưa. Tội chi Thám Hoa phải thế? Phải chi?

Tiếng nói của nàng cũng thật nhỏ, hình như nàng chỉ nói với mình.

- Lần này thì tôi đã chịu thua, Thám Hoa cứ hỏi đi, nếu có thể trả lời thì kể như Thám Hoa thua và uống thêm chén nữa.

Lý Tầm Hoan hỏi qua một thoáng trầm ngâm:

- Tiểu Phi và Lâm Tiên Nhi bây giờ ở đâu?

Tôn Tiểu Bạch cười:

- Tôi biết câu hỏi thứ nhất là câu hỏi đó bởi vì trừ “nàng” ra, chỉ có Tiểu Phi là con người duy nhất làm cho Thám Hoa lưu ý.

Lý Tầm Hoan thở ra:

- Bất luận người nào kết bạn với hắn thì nhất định không thể chẳng quan tâm.

Tôn Tiểu Bạch cười thật dịu:

- Cũng như Thám Hoa vậy, nếu người nào kết bạn được với Thám Hoa thì không làm sao khỏi phải quan tâm.

Nàng cười với cả một sắc mặt lạ lùng và vụt rút ra một cuộn giấy:

- Đây là địa chỉ của Tiểu Phi, cứ theo bản đồ này thì Thám Hoa có thể tìm ra.

Nắm chặt lấy cuộn giấy, mắt của Lý Tầm Hoan sáng rực lên:

- Đa tạ.

Trong ngày hôm nay, hắn nói tiếng “đa tạ” hai lần.

Một lần với Quách Tung Dương và lần này.

Tôn Tiểu Bạch nhìn thẳng vào mặt hắn:

- Tôi đã nói rất nhiều chuyện quan hệ mật thiết của Thám Hoa, thế mà không một tiếng tạ ân, tôi nói cho Thám Hoa biết người muốn giết Thám Hoa cũng không một tiếng tạ ân, vậy tại sao bây giờ Thám Hoa lại nói?

Lý Tầm Hoan cúi mặt làm thinh.

Nàng nói tiếp:

- Cho dù Thám Hoa không nói, tôi cũng có thể biết nguyên nhân của hai tiếng “đa tạ” vừa rồi, bởi vì Thám Hoa có được bản đồ này là có thể tìm được Tiểu Phi, bởi vì chỉ khi nào tìm được hắn, Thám Hoa mới có thể khuyên hắn không nên si mê một người đàn bà không đáng ấy, mới có thể khuyên hắn không nên hủy diệt tiền đồ của hắn và chính vì thế mà Thám Hoa đã vì hắn mà thọ ân.

Nàng cười cười nhưng giọng cười của nàng có vẻ u buồn.

- Cũng như Thám Hoa đã vì Lâm Thi Âm mà cảm tạ Quách Tung Dương hồi sớm, chẳng lẽ trong đời Thám Hoa chưa hề vì mình mà thốt ra tiếng “cảm ơn”.

Lý Tầm Hoan vẫn cúi mặt làm thinh.

Tôn Tiểu Bạch nhìn sững vào mặt Lý Tầm Hoan bằng một cái nhìn thật dịu dàng và nàng thở dài:

- Ông nội tôi thường nói rằng một người nào mà không bao gì nghĩ đến cá nhân mình thì kiếp sống của người ấy thật đáng thương.

Lý Tầm Hoan vụt ngẩng mặt cười:

- Và một con người luôn luôn nghĩ tới mình thì kiếp sống lại còn đáng thương hơn nữa.

Tôn Tiểu Bạch lại cúi mặt làm thinh.

Nàng lầm thầm trong miệng như cố nghiền ngẫm lại ý nghĩ trong câu nói của Lý Tầm Hoan và thật lâu nàng mới nở nụ cười êm dịu.

Nàng nghĩ phải nói một con người sống mà chỉ nghĩ đến mình thì có lẽ kiếp sống không còn gì thú vị.

Lý Tầm Hoan lại nốc cạn một chén nữa:

- Tôn lão gia ra thành đón người nhưng không biết đón ai thế nhỉ?

Tôn Tiểu Bạch chớp chứp mắt:

- Thật ra không phải đón mà là đưa người.

Lý Tầm Hoan nhướng mắt:

- Đưa người nhưng đưa ai thế?

Tôn Tiểu Bạch nói từng tiếng một:

- Thượng Quan Kim Hồng.

Câu trả lời của nàng làm cho Lý Tầm Hoan sửng sốt.

Hắn hỏi dồn:

- Thượng Quan Kim Hồng vốn chưa có vào thành thì làm sao lại đi?

Tôn Tiểu Bạch cười lên ánh mắt:

- Ông nội tôi đã lo đưa hắn đi thì làm sao hắn lại không đi được?

Cặp mày của Lý Tầm Hoan lại nhướng cao hơn nữa:

- Như vậy là Tôn lão gia đã.

Hắn chợt gập mình xuống ho sặc sụa.

Cùng một lúc hắn với khum mình xuống, Lý Tầm Hoan bỗng nghe choáng váng, hơi rượu xông lên tận óc và hắn muốn gục luôn.

Từ lâu, lão Tôn Gù đứng ở xa xa, bây giờ thì lão bước mau tới và lão cau mày:

- Ông bạn bữa nay uống nhiều quá mà lại uống mau quá, có chuyện gì hãy để sáng mai sẽ nói tiếp.

Lý Tầm Hoan lắc đầu cười:

- Ông bạn già có biết Thượng Quan Kim Hồng không nhỉ?

Lão Tôn Gù nói mau:

- Tôi không biết mà, tôi cũng không uống rượu đâu.

Lý Tầm Hoan cười ha hả:

- Ông bạn già không có “cá” với tôi mà, uống làm sao được kia.

Lão Tôn Gù nhìn sững Lý Tầm Hoan y như từ trước đến giờ lão chưa hề gặp hắn lần nào.

Từ trước đến giờ lão chưa thấy ai cười lớn như thế ấy.

Và nhất là lão không bao giờ ngờ Lý Tầm Hoan - người bạn Tửu Quỷ của lão lại có thể cười quá lớn như thế.

Lý Tầm Hoan nói tiếp:

- Nhưng tôi thì tôi có thể nói cho ông bạn già biết, Thượng Quan Kim Hồng tự cho mình là “Đệ Nhất Cao Thủ”, con mắt hắn từ trước đến nay cao quá khỏi đầu không hề thấy có một ai từ trước đến nay cũng không hề nợ ai một món nào cả nhưng chuyện này thì lại sợ Tôn lão Tiên sinh, thế thì ông bạn già của mình xem Tôn lão Tiên sinh là người như thế nào nè?

Lão Tôn Gù nói:

- Tôi đoán không được?

Lý Tầm Hoan nói:

- Thế mà tôi đoán được - À không - Tôi cũng không đoán được, vì thế nên cần phải hỏi cho ra.

Lão Tôn Gù nói:

- Thôi, hỏi đã nhiều quá rồi đấy, hỏi quá cho nên phải say, nhất định phải say.

Lý Tầm Hoan lại cười lớn:

- Say? Say thì lại làm sao? Người đời dễ say được mấy nhiêu lần?

Hắn nhấc chén rượu lên và nói với Tôn Tiểu Bạch:

- Tôn cô nương, tôi hỏi cô nhé? Vậy chứ Tôn lão gia là ai?

Tôn Tiểu Bạch cười:

- Tôn lão gia là cha của cha tôi, là ông nội của tôi.

Lý Tầm Hoan cười ha hả:

- Đúng, đúng, câu trả lời đó thật chính xác.

Hắn ngửa cổ nốc cạn chén rượu đang cầm.

Uống xong chén đó, mặt hắn lại lờ đờ thêm, hắn nói nghe nhừa nhựa:

- Tôn cô nương, tôi... tôi còn nhiều câu hỏi nữa.

Ánh mắt của cô gái họ Tôn sáng lên, nàng mím miệng cười:

- Còn hãy chưa say thì nên lợi dụng thời cơ mà hỏi hết đi.

Lý Tầm Hoan hỏi:

- Tôi hỏi cô, tại làm sao cô lại quyết tâm làm cho tôi... say quắt cần câu? Tại... tại sao?

Tôn Tiểu Bạch rót cho hắn đầy một chén nữa và cười:

- Bời vì tôi và Thám Hoa đang uống rượu kình, tự nhiên tôi phải làm cho Thám Hoa say, vì bất cứ người uống kình nào cũng đều muốn làm cho đối thủ của mình say trước, có đúng thế không?

Lý Tầm Hoan gật gật:

- Đúng, đúng.quả là đúng. quá.

Hắn uống luôn một chén nữa và hắn gục luôn xuống mặt bàn.

Lần này thì quả thật hắn say không còn gượng nói.

Lão Tôn Gù và Tôn Tiểu Bạch không ai nói với ai một tiếng, họ chăm chú nhìn vào Lý Tầm Hoan.

Hình như cả hai đều muốn xác định xem hắn đã say thật hay say giả.

Trời đã quá tối rồi.

Lão Tôn Gù đưa cây đèn lên nói lầm thầm:

- Đã đến giờ cơm tối rồi sợ e lại có khách mò đến nữa.

Lão vụt bước ra, hai tay đóng ập cửa lại và gài then cẩn thận.

Cử chỉ của Lão Tôn Gù hình như không muốn bán nữa mà cũng có thể là không muốn cho Tôn Tiểu Bạch đi ra nữa.

Cô gái họ Tôn cũng chẳng nói lời nào.

Cánh cửa quán của Lão Tôn Gù dầy và nặng lắm, bình thường mỗi khi đóng, lão è ạch cơ hồ đầy không nổi nữa thế nhưng hôm nay thì không thế, lão đi lại thật nhanh và đóng cửa thật nhanh.

Đã thế, lão còn đóng thật nhẹ nhàng.

Có hai cách giải thích chuyện lạ ấy.

Một là cánh cửa đã được thay bằng một thứ gỗ thông chẳng hạn, hai là sức của lão Tôn Gù được tăng thêm gấp mười lần.

Tôn Tiểu Bạch vụt cười:

- Người ta nói Nhị thúc là Thiên Sinh Thần Lực nhưng có lẽ chỉ một mình diệt nữ hôm nay mới thấy.

Lão Tôn Gù quay lại cau mày:

- Ai là Nhị thúc của cô? Chẳng lẽ cô cũng đã say rồi?

Tôn Tiểu Bạch cười hăng hắc:

- Nhị thúc đóng trò hay lắm, giống lắm. Nhưng chẳng lẽ bây giờ vẫn còn say sưa với vai trò ấy mãi hay sao?

Lão Tôn Gù chớp mắt nhìn cô gái thật nhanh, tuy cái chớp ấy nhanh lắm, nhanh đến mức nếu có ai đứng gần cũng khó lòng thấy kịp, những tia sáng như còn ngời ngời một lúc thật lâu.

Cặp mắt lung linh ấy lại là của lão Tôn Gù hay sao?

Thật là một chuyện không ai có thể tin được, những ai lui tới quán này từ lâu nay không một ai có thể ngờ đôi mắt vừa nhìn cô gái ấy là của lão Tôn Gù này cả.

Nếu nhìn thấy đôi mắt ấy, Tửu Quỷ sẽ phục lắm bởi vì hắn và Lão Tôn Gù gần gũi đã ngót hai năm rồi mà hắn không thấy được đôi mắt “thật” của lão ta.

Chỉ tiếc lúc này hắn đã say quắt đi rôi, hắn đang gục đầu trên bàn không còn biết trời trăng gì cả.

Tôn Tiểu Bạch cười:

- Tôi biết bữa nay thì hắn đã say thật rồi, hắn không có giả đò đâu.

Lão Tôn Gù trầm giọng:

- Nhưng ngươi có biết tửu lượng của hắn hay không? Làm sao hắn lại có thể say mau như thế?

Tôn Tiểu Bạch lại cười:

- Nhị thúc không biết, tửu lượng còn phải phụ thuộc vào tâm tình, bữa nay cho dù tửu lượng có cao cách mấy nhất định cũng phải say.

Lão Tôn Gù cau mặt:

- Nhưng tại sao ngươi lại phục cho hắn say như thế?

Tôn Tiểu Bạch nhướng mắt:

- Nhị thúc không biết à? Ông nội bảo thế đó.

Lão Tôn Gù gằn lại:

- Tại sao?

Tôn Tiểu Bạch nói:

- Bây giờ thì hành tung của hắn đã lộ rồi, người muốn tìm khuấy nhiễu hắn nhiều lắm, trong hai hôm nay hai ba tốp đã liên tiếp đến đây, vì thế Nội định mang hắn tránh đi nơi khác.

Cô ta thở ra nói tiếp:

- Nhị thúc cũng thừa biết tính của hắn chứ? Nếu không làm cho hắn say thì làm sao hắn chịu đi?

Lão Tôn Gù hừ hừ hai ba tiếng:

- Hành động của nội ngươi thật có nhiều điểm làm ta không hiểu nổi.

Tôn Tiểu Bạch hỏi lại:

- Không hiểu? Nhị thúc không hiểu chỗ nào?

Lão Tôn Gù nói:

- Lúc Lý Tầm Hoan thua buồn không muốn ra mặt thì nội ngươi cứ làm cho hắn phải ra mặt, bây giờ hắn ra mặt thì lại muốn mang hắn đi trốn. Thật chẳng hiểu ra làm sao cả.

Tôn Tiểu Bạch lắc đầu:

-Nhị thúc nói như thế là lầm rồi, ra mặt và di trốn là hai chuyện khác nhau chứ nhập lại làm sao được?

Cô ta khẽ liếc Lý Tầm Hoan và nói tiếp:

- Nhị thúc biết kẻ muốn chiếc đầu hắn nhiều hay ít không?

Lão Tôn Gù cười mũi:

- Bất luận nhiều hay ít, trừ Thượng Quan Kim Hồng ra thì có đáng kể gì?

Tôn Tiểu Bạch lại lắc đầu:

- Nhị thúc lại lầm nữa, những kẻ nhắm vào cái đầu của Lý Tầm Hoan đâu phải toàn là hạng dễ đuổi lắm sao.

Lão Tôn Gù nheo mắt:

- Những hạng ấy ra làm sao nói ta nghe?

Tôn Tiểu Bạch nói:

- Đàn ông thì không kể, hãy tính trước về đàn bà, trong đó phải kể Nữ Bồ Tát Miêu Cương và Quan Ngoại Lam Yết Tử.

Lão Tôn Gù cau mày thật sâu khi Tôn Tiểu Bạch kể ra hai tên ấy.

Tôn Tiểu Bạch nói luôn:

- Lối nhận xét của Sinh Hồ Bá Hiểu Sinh là lối “trọng nam khinh nữ”, cho nên trong Binh Khí phổ của ông ta không liệt cao thù đàn bà, nhưng về hai con “Mẫu Dạ Xoa” này thì Nhị thúc nhất định phải biết chứ?

Lão Tôn Gù gật gật đầu, mặt lão ta bắt đầu nặng xuống.

Tôn Tiểu Bạch nói:

- Lam Yết Tử là tình nhân của Thanh Ma Y Khốc còn mụ Miên Cương Nữ Bồ Tát là mẹ nuôi của đám Ngũ Độc Đồng Tử, hai con quỷ cái này từ lâu theo dõi hành tung của Lý Tầm Hoan dữ lắm. Bây giờ một khi chuyện đã lở dở như thế này thì nhất định chúng sẽ kéo tới đây lập tức.

Nàng thở một hơi dài và nói tiếp:

- Trong hai người ấy, chỉ cần một tới đây thôi thì cũng đủ mệt rồi.

Lão Tôn Gù cầm lấy chiếc khăn, lão lặng thinh khum xuống lau bàn.

Lúc trong bụng lão khó chịu là lão làm một động tác duy nhất: lau bàn.

Tôn Tiểu Bạch nói:

- Bây giờ thì hãy kể đến đàn ông.

Mắt nàng hơi lim dim, nàng co tay đếm đếm:

- Thượng Quan Kim Hồng, Lữ Phụng Tiên, Kinh Vô Mạng, còn một người nữa mà nhất định Nhị thúc không làm sao đoán được.

Hai tay lau miết trên mặt bàn, Lão Tôn Gù hỏi nhưng không ngẩng đầu lên:

- Ai?

Tôn Tiểu Bạch nói:

- Hồ Bất Qui.

Lão Tôn Gù ngẩng phắt lên cau mặt:

- Hồ Bất Qui? Cái thằng Hồ điên ấy à?

Tôn Tiểu Bạch gật đầu:

- Hắn đấy, con người ấy điên điên khùng khùng, hắn xử dụng thanh kiếm trúc, nghe nói kiếm pháp của hắn cũng như con người của hắn, cũng điên điên khùng khùng như thế, có lúc thì tinh diệu vô cùng nhưng có lúc lại y như con nít nhảy phườn tuồng, không chiêu nào ra chiêu nào cả. Không ai nhìn được ra sao vì thế mà trong Binh Khí phổ không có điền tên hắn.

Lão Tôn Gù nói giọng trầm trầm:

- Khi tinh dịu là khi thật, còn lúc điên điên là lúc giả ấy.

Trầm ngâm một lúc thật lâu, lão nói tiếp:

- Chỉ có điều con người ấy từ trước đến nay không giao dịch với ai thế sao nay bỗng không lại tìm Lý Tầm Hoan mà khuấy nhiễu.

Tôn Tiểu Bạch nói:

- Nghe nói hắn được Long Tiêu Vân thỉnh ra, hình như sư phụ của Long Tiêu Vân trước kia có giúp hắn một chuyện gì đó.

Lão Tôn Gù cau mặt:

- Con người ấy từ trước đến nay rất là khó tìm mà Long Tiêu Vân lại có thể tìm ra, âu cũng là khổ nhọc lắm.

Tôn Tiểu Bạch nói:

- Cũng vì con người ấy khó tìm nên Long Tiêu Vân đi suốt hai năm nay.

Lão Tôn Gù hỏi:

- Vừa rồi ngươi nói Lữ Phụng Tiên có phải là người mà trong Binh Khí phổ đứng vào hàng thứ năm, tức là Ôn Hầu Nhân Kích đó chăng?

Tôn Tiểu Bạch nói:

- Hắn đấy nhưng không phải hắn chỉ tìm một mình Lý Tầm Hoan mà hắn còn tìm nhiều người khắc nữa.

Lão Tôn Gù hỏi:

- Hắn còn tìm ai nữa?

Tôn Tiểu Bạch nói:

- Người ấy trong mấy năm gần đây hình như có luyện được một thứ công phu rất đặc biệt vì thế nên bất luận trong Binh Khí phổ có người nào được sắp trên hắn quyết tìm để thử.

Lão Tôn Gù hỏi:

- Còn Kinh. Kinh.

Tôn Tiểu Bạch hỏi:

-Có phải Nhị thúc hỏi Kinh Vô Mạng?

Lão Tôn Gù gật đầu:

- Kinh Vô Mạng thì sao?

Tôn Tiểu Bạch nói:

- Kinh Vô Mạng là thuộc hạ bậc nhất của Thượng Quan Kim Hồng.

Lão Tôn Gù cau mày:

- Tại sao ta chưa nghe cái tên ấy nhỉ?

Tôn Tiểu Bạch nói:

- Người ấy mới ra mặt giang hồ trong vòng hai năm nay, ông nội nói trong hàng võ lâm hậu bối có hai người lợi hại nhất đó là Tiểu Phi và Kinh Vô Mạng.

Lão Tôn Gù nghiêng mặt:

- Sao?

Tôn Tiểu Bạch nói:

- Binh khí hắn dùng cũng là kiếm, ra tay cũng giống hệt như Tiểu Phi, vừa nhanh vừa chính xác và ngoài ra còn một điều đáng sợ.

Lão Tôn Gù đảo tai nghe.

Tôn Tiểu Bạch nói tiếp:

- Bình thường hắn rất ít ra tay nhưng khi giao đấu thì luôn cả sinh mạng của hắn, hắn cũng không màng, vì thế mỗi chiêu của hắn đều là những đòn trí mạng. Kinh Vô Mạng không phải là tên mà là biệt hiệu, gọi mãi thành tên, ý của hắn thành biệt hiệu, biệt hiệu ấy là muốn nói cái mạng của hắn không bao giờ nghĩ đến vấn đề sống chết.

Lặng thinh một lúc Lão Tôn Gù mới hỏi:

- Ông nội ngươi đâu?

Tôn Tiểu Bạch đáp:

- Ông nội có hẹn với cháu ở ngoài thành.

Cô ta cười lên ánh mắt:

- Nội biết thế nào cháu cũng mang được Lý Tầm Hoan đi.

Bây giờ thì Lão Tôn Gù mới nhếch môi cười:

- Ngươi là một tiểu quỷ.

Tôn Tiểu Bạch bĩu môi:

- Người ta hai mươi tuổi rồi mà Nhị thúc cứ nói “tiểu” hoài.

Lão Tôn Gù thở ra:

- Phải rồi... ngươi đã lớn rồi, lần sau cùng gặp ta ngươi mới năm sáu tuổi cho đến bây giờ.

Lão lại cúi mặt lau bàn.

Tôn Tiểu Bạch cũng cúi đầu:

- Đã mười ba mười bốn năm rồi Nhị thúc không về.

Lão Tôn Gù gật đầu lẩm bẩm:

- Mười bốn năm... chỉ mấy hôm nữa là đúng mười bốn năm trời.

Tôn Tiểu Bạch hỏi:

- Tại sao Nhị thúc không về?

Lão Tôn Gù vụt đập mạnh lên bàn chân... lớn tiếng:

- Ta đã hứa với người ta giữ dùm nơi đây, không, bảo hộ họ mười lăm năm mới đúng, ta sẽ ở đây mười lăm năm, ngươi có biết giòng họ ta, một lời nói ra như đỉnh đóng biết không?

Tôn Tiểu Bạch cúi đầu:

- Biết.

Thật lâu, mắt Lão Tôn Gù mới trở lại với chiếc khăn lau.

Vì khi bắt đầu lau thì ánh mắt của lão cũng bắt đầu tối lại, cái tối cố hữu của lão chủ quán.

Bao nhiêu là sống người người cũng theo đó mà mất tiêu.

Một con người nếu đá trải qua mười bốn năm lau bàn thì tự nhiên đều như thế, cho dù như trước kia họ là nhân vật thế nào.

Bời vì trong con người lúc lau bụi trên bàn thì cũng y như lau mất những gì rực rỡ trong ánh mắt.

Những gì lợn lợ trên mặt bàn bị lau sạch thì những tia bén nhọn trong ánh mắt cũng theo đó mà bị lau bằng.

Lão Tôn Gù hỏi thật thấp:

- Bao nhiêu năm nay, người trong gia đình cũng vẫn bình yên phải không?

Lão Tôn Gù hỏi câu ấy làm cho vành môi cô gái mới nhuốm lại nụ cười:

- Bình yên cả, Đại Tẩu, Tam Tẩu đều sinh con, vui hơn hết là Thiếm Tu lại sinh song thai, vì thế năm năm nay Tứ Thúc, đại ca, tam ca đều vui hơn năm ngoái.

Thấy vẻ ảm đạm trên gương mặt người Nhị thúc, cô gái họ Tôn vội cúi đầu:

- Tất cả đều mong Nhị thúc sớm về nhưng không biết.

Lão Tôn Gù cười gượng:

- Ngươi về nói lại, cuối sang năm thì ta có thể trở về.

Tôn Tiểu Bạch vỗ tay:

- Vậy thì vui biết bao nhiêu, cháu còn nhớ Nhị thúc làm đèn hoa đẹp lắm.

Lão Tôn Gù cười:

- Sang năm ta sẽ làm cho, bây giờ thì ngươi hãy đi đi để nội ngươi khỏi đợi.

Lão liếc Lý Tầm Hoan và khẽ cau mày:

- Nhưng ngươi làm sao mang hắn đi?

Tôn Tiểu Bạch cười:

- Trong lúc hắn say như con mèo ướt ấy thì cháu cứ việc vắt đại lên lưng là xong.

Nàng vừa mới đứng lên thì chợt nghe bên ngoài nổi lên một giọng lạnh như băng:

- Ngươi cứ đi nhưng “con mèo ướt” ấy thì để lại.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-68)


<