← Hồi 103 | Hồi 105 → |
Huệ Dân đường.
Mấy ngày qua Nghê đại phu rất buồn phiền, bởi vì chạy đôn chạy đáo khắp nơi lo lót quan hệ, nhưng kết quả khiến người ta hết sức thất vọng.
Ông ta tới Tùy gia mấy lần, đều bị cho hóng gió ngoài cổng, hạ mình nhũn nhặn, nói hết nước hết cái người ta cũng không cho vào, thậm chí lần cuối cùng còn thả chó cắn ông ta, may mà ông ta vào xe ngựa nhanh, nên không bị cắn.
Đường Tùy gia không thông, đành phải lên nha môn châu phủ.
Hai ngày sau đó bạc trắng phau phau cứ từng hộp từng hộp bay đi, lụa là gấm vóc từng xấp từng xấp biến mất.
Nghê đại phu còn chuẩn bị hậu lễ bái phỏng Chúc Dược Quỹ, nhờ ông ta giúp đỡ, còn mượn hợp đồng ông ta ký với Tả Thiếu Dương.
Trước kia Chúc Dược Quỹ bị bệnh luôn khám ở Huệ Dân Đường, mà Huệ Dân Đường cũng là kênh nhập thuốc chủ yếu của Hằng Xương, hai nhà nhiều năm quan hệ làm ăn qua lại luôn rất tốt, cho nên Nghê đại phu nhờ vả, Chúc Dược Quỹ thoải mái nhận lời làm chứng, thậm chí còn cho mượn hợp đồng ký kết bào chế dược liệu với Quý Chi Đường, có điều cũng nói chứng minh được tám miếng ô đầu không làm chết người, quan trọng nhất vẫn là ở Tả Thiếu Dương.
Đây là điều Nghê đại phu đau đầu nhất, song trước đó phải qua được cửa thứ sử đã, nếu không mọi điều đều vô ích.
Có tiền sai khiến được quỷ thần, xuất thân cơ cực Nghê đại phu rất tin vào đồng tiền, vòng vèo nhiều cửa rốt cuộc cũng gặp được Âu Dương thứ sử.
Hai vị tá quan của Âu Dương thứ sử nhận trọng lễ của Nghê đại phu, tất nhiên nói giúp ông ta, còn vỗ ngực đảm bảo, cho rằng bên trong chuyện này có ẩn tình, hi vọng thứ sử đại nhân nể tình Nghê đại phu hành y tế thế gặp một lần, nghe ông ta nói để làm rõ nguyên ủy. Âu Dương thứ sử cũng là người trọng lý lẽ, hiện đã bình tĩnh lại sau cái chết bất ngờ của nhũ mẫu nên đồng ý gặp mặt, dù gì Nghê đại phu là danh y số một Hợp Châu này, không ai muốn vô duyên vô cớ đắc tội, bệnh tật đâu có tha một ai.
Nơi gặp mặt là trong hoa sảnh nội trạch Âu Dương thứ sử, nơi này không khí căng thẳng, phòng vệ sâm nghiêm, dù Nghê đại phu được tá quan dẫn vào vẫn bị binh sĩ soát người kiểm tra gắt gao.
Nghê đại phu chẳng tâm trạng đâu chú ý tới điều bất thường đó, vừa vào nhà là vừa khấu đầu vừa khóc lóc, khóc chết đi sống lại. Âu Dương thứ sử nhìn ông ta với ánh mắt lãnh đạm, thậm chí là căm ghét, ông ta đồng ý gặp mặt chẳng qua vì Nghê đại phu quả thật có tiếng tăm trong vùng, bên dưới nhiều người nói khó như thế, không muốn mang tiếng độc đoán không chịu nghe người dưới, có điều trước mặt đại ca kẻ hại chết nhũ mẫu mình, dù làm quan nhiều năm, ông ta cũng không che dấu được tình cảm trong lòng.
Nghê đại phu khóc lóc thảm thiết trình bày:
– Thứ sử đại lão gia, xá đệ dùng 8 miếng ô đầu không phải dùng bừa, mà vì bệnh Tùy mẫu thực sự là đã tới nguy cấp, không dùng liều lượng mạnh không xong ...
Âu Dương thứ sử tuổi ngoài ngũ tuần, mặc quan phục cũ, giản dị hơn cả Tiền huyện lệnh, phất tay:
– Bản quan đã hỏi Thang bác sĩ, bệnh tình nhũ mẫu đúng là bệnh nguy kịch, nhưng chẳng ai dùng ô đầu quá năm miếng. Đệ đệ ngươi hành y nhiều năm, rất hiểu điều này, nếu không phải cố ý mưu hại nhũ mẫu ta, quyết không dùng ô đầu nhiều như thế, ngươi còn kêu oan cái gì?
– Đại lão gia có điều chưa biết, bỉ huyện có hiệu thuốc tên là Quý Chi Đường, chưởng quầy Tả Quý, nhi tử ông ta là Tả Thiếu Dương, tiểu lang trung này không biết học đâu ra cách bào chế ô đầu mới, vừa có thể loại được độc tính, lại không mất đi dược hiệu, y từng dùng 8 miếng ô đầu trị được chứng phong thấp cho người ta mà không trúng độc.
– Hả, có chuyện này sao?
Âu Dương thứ sử cũng biết sơ qua về y thuật, thực ra đại đa số người đọc sách thời xưa đều biết chút ít về y, có điều biết về bệnh tật thuốc men là một chuyện, còn bắt mạch kê đơn là là chuyện khác, tóm lại vẫn đủ Âu Dương thử sử không tin tám miếng ô đầu không những không làm người ta trúng độc còn trị được bệnh:
– Bản quan cảnh cáo ông, đừng vì cứu đệ đệ mà bịa đặt lừa gạt bản quan, nếu không bản quan sẽ trị tội cả ông đấy.
– Thảo dân không dám, thảo dân nói từng lời đều là sự thực, xin đại lão gia tra xét, nếu có nửa câu lừa dối, thảo dân nhận mọi sự trừng phạt mà không dám có nửa lời oán trách.
Chuyện đã tới nước này Nghê đại phu chỉ còn đường liều thôi. Âu Dương thứ sử thấy ông ta dám khẳng định như thế thì bán tín bán nghi, cho gọi Thang bác sĩ tới hỏi.
Thang bác sĩ lắc đầu:
– Trong phạm vi kiến thức của hạ quan thì chưa bao giờ nghe thấy chuyện này, vị Tả lang trung đó hạ quan cũng biết, ông ta thích dùng quế chi, nên được gọi là "Quế Chi lang trung", là người hiền lành, thực thà, song chẳng có y thuật gì cao siêu cả, làm sao có cái bản lĩnh bào chế ô đầu không độc.
Âu Dương thứ sử nghe vậy nổi giận vỗ bàn:
– Điêu dân to gan, dám lừa gạt bản quan, người đâu ...
– Đại lão gia.
Nghê đại phu lần này không quỳ xuống van nài, mà lưng ưỡn thẳng, mặt quyết tuyệt, lớn tiếng nói át đi:
– Vị Tả lang trung đó bản lĩnh đúng là tầm tầm, nhưng phương pháp bào chế thuốc là nhi tử ông ta học nơi khác, không phải từ Tả lang trung truyền thụ. Mà chuyện phương pháp bào chế này thì chưa có nhiều người, chính nhờ nó mà y ký hiệp ước bào chế với Hằng Xương dược hành, phía Hằng Xương còn tặng miễn phí cho mỗi hiệu thuốc không ít. Huệ Dân Đường cũng được tặng, xá đệ dùng chính là thuốc họ tặng miễn phí. Để chứng minh chuyện này, thảo dân còn chuyên môn tới Hằng Xương dược hành mượn hiệp nghị của họ, xin lão đại gia xem qua.
Nói rồi hai tay đưa hiệp nghị tới trước mặt Âu Dương thứ sử.
Nếu Chúc Dược Quỹ của Hằng Xương dược hành đã đảm bảo ắt có vài phần đáng tin, Âu Dương thứ sử bình tâm xem hiệp nghị rồi trầm ngâm:
– Quả là có chuyện 8 miếng ô đầu trị được bệnh mà không chết người sao?
– Thảo dân không nói dối nửa câu, xin lão đại gia minh xét. Hai người họ đều ở bản huyện, gọi tới hỏi là rõ.
Nghê đại phu nói câu này hỏng dùng lệnh quan triệu tập Tả Thiếu Dương, ông ta khỏi phải đi gặp y, nhất cử lưỡng tiện.
Nhưng tính toán luôn tốt đẹp, sự thực không như ý, Thang bác sĩ nhíu mày nói:
– Đủ rồi, đại lão gia làm việc thế nào không cần ông dạy.
Nghê đại phu hoảng sợ quỳ xuống, không dám lắm lời nữa.
Âu Dương thứ sử hết nhìn Nghê đại phu lại nhìn bản hiệp nghị, thở dài:
– Được, bản quản sẽ lệnh cho Tiền chưởng quầy tra rõ chuyện này, nếu như đúng là thế, có nghĩa nhũ mẫu đã hưởng hết mạng trời, chẳng thể trách ai, nhũ mẫu khi còn sống là người nhân hậu phúc đức, cũng không muốn người vô tội ... ài ... Còn không không chỉ trừng trị nặng, hơn nữa ngươi cũng không thoát tội đâu.
Nghê đại phu mừng quá nỗi, khấu đầu thề thốt liên tục. Âu Dương thứ sử phẩy tay bảo ông ta lui.
Từ nội trạch thứ sử phủ ra, Nghê đại phu thở phào, tiền tích góp gần nửa đời người sắp tiêu sạch rồi, cuối cùng cũng thấy được tia hi vọng, giờ khó nhất là cửa ải Quý Chi Đường.
Tới giờ không thể để chuyện sắp thành lại hỏng, uổng phí công sức tiền bạc, dù có phải khấu đầu bồi tội cũng phải làm cho xong. Đương nhiên không thể thiếu tiền được, trừ hậu lễ cho Tả gia, còn phải tốn khoản lớn cho Tùy gia, dù thế nào vẫn phải bồi tội.
Nghê đại phu đau đầu, tiền trong tay cho Tả gia e không đủ, chưa nói thế nào cũng phải bồi thường cho Tùy gia, xem ra chỉ còn cách bán tài sản đi, trong tay còn ít ruộng tốt, nhưng bây giờ ruộng quá rẻ, bán không được giá. Trạch viện chỉ có một cái đó thôi, bán đi rồi già trẻ lớn bé mấy chục người biết ở vào đâu. Trong tay có ít thuốc quý, có điều trong thời gian ngắn khó bán đi được.
*****
Nghê đại phu vừa đi vừa suy nghĩ miên man, tới chỗ xe ngựa thì thấy mấy người đang đứng bàn tán, hóa ra là hóa kế trong hiệu, mặt mày ai nấy sốt ruột, không hiểu có chuyện gì.
– Đại lão gia, không xong rồi, tiểu thiếu gia bệnh rất nặng, phu nhân sai tiểu nhân đi báo với lão gia.
– Làm sao?
Nghê đại phu như trúng một búa lớn giữa ngực:
– Tình hình bây giờ thế nào?
– Tiểu nhân không biết, hôm nay tiểu thiếu gia uống thuốc xong không chuyển biến, tới chiều bắt đầu co giật, sùi bọt mép, tứ chi giá băng đã ... Đã hôn mê rồi.
Còn thở là còn hi vọng, đi vào phòng thấy mẫu thân, thê tử, đệ tức, đều có mặt, không ngừng lau nước mắt, nhi tử nằm thiêm thiếp trên giường rất an lành, trông xa như ngủ bình thường vậy, tới gần mới thấy chỉ bệnh vài ngày mà má hõm vào không bầu bầu như mọi khi nữ, hơi thở nhẹ như tơ. Nghê đại phu vội ngồi xuống sờ khắp người, lạnh tới đầu gối rồi, sờ tới mạch, mạch gần như đã mất.
Nghê phu nhân nghẹn ngào hỏi:
– Lão gia, Trí Nhi ra sao rồi?
Nghê đại phu xem mạch liền chết lặng người:
– Bệnh tà từ dương nhập âm, âm hàn mạch thiếu âm cực thịnh, dương khí thoát ra, là triệu chứng cực hiểm.
Nghê gia đều hành y nên nghe vậy cũng hiểu bệnh tình nghiêm trọng, cả phòng khóc toáng lên, Nghê mẫu run run hỏi:
– Con à, mau nghĩ cách đi.
Nghê đại phu lòng đầy đau đớn tự trách, kỳ thực bệnh của nhi tử không phải khó trị, nếu là bình thường ông ta tĩnh tâm lại, bệnh sẽ không biến chứng tới mức này. Không may gặp đúng chuyện gấp của đệ đệ, xem bệnh cho nhi tử không chú tâm, nhất là không điều chỉnh thuốc kịp thời, làm bệnh diễn biến xấu.
Chuyện tới mức này, ông ta không còn chắc chưa trị được cho nhi tử nữa rồi, cho dù Tứ nghịch thang đúng bệnh, nhưng dựa vào kinh nghiệm quá khứ, bệnh tới mức này, dù đúng thuốc chăng nữa thì tỉ lệ cứu lại được cũng rất nhỏ. Chỉ hi vọng, lần này nhi tử có thể là ngoại lệ.
Kéo lê bước chân nặng nề ra sau bàn, cầm bút định kê đơn, lại bỏ xuống, tự mình ra tiền sảnh bốc thuốc, tự vào bếp, ngồi sắc thuốc.
Dược đồng nói:
– Lão gia, để tiểu nhân làm.
Nghê đại phu như không nghe thấy, như người mất hồn rồi, vì ông ta rõ phương thuốc này khó mang mạng nhi tử về, cho nên ông ta theo tiềm thức tự bốc thuốc tự sắc thuốc, tận tâm tận lực, biểu thị day dứt của mình với nhi tử.
Mọi người trong phòng nhìn cả vào ông ta, trong mắt Nghê đại phu chẳng còn thấy ai nữa rồi, ảm đạm ngồi xuống giường, tay cầm bát thuốc, tay cầm thìa khuấy đầu, sau đó múc một thìa đưa tới bên miệng, thổi nhẹ, thấy không nóng nữa, cho nhi tử uống.
Cả đám phụ nhân ở bên nối nhau gọi:
– Trí Nhi, uống thuốc đi.
– Thuốc không đắng đâu, Trí Nhi ngoan uống đi.
Đứa bé không có phản ứng, cứ như người chết, dù mọi người gọi thế nào cũng không ích gì.
Dược đồng nhanh trí đi lấy phễu mỏ hạc tới, vất vả hồi lâu mới từ từ đổ được nửa bát thuốc vào.
Tiếp đó là sự chờ đợi dài như vô tận, không ai cảm thấy gì nữa, cho tới khi kẻng cầm canh bên ngoài đã gõ, mọi người mới sực tỉnh, đứa bé toàn thân lạnh giá, đã không thấy ngực nhấp nhô, chỉ có để ngọn đèn gần mũi mới thấy được lửa lay động khẽ, cho biết còn chút hơi thở.
Khóc đã quá nhiều, tới giờ mọi người chỉ phát ra được những tiếng nức nở.
Nghê đại phu ngửa mặt lên trời nhưng không sao kìm được hai hàng nước mắt:
– Chuẩn bị hậu sự đi ...
Nói xong đi ra ngoài, lưng còng xuống như ông già xế bóng.
Nghê mẫu gõ quải trượng gọi:
– Đi đâu?
– Con đi cứu đứa con khác của mẹ.
Nghê phu nhân nghe câu này thì xỉu ngay tại chỗ, Nghê đại phu xem mạch thấy không sao, sai nha hoàn đưa thê tử về phòng nghỉ ngơi. Thê tử Nghê Nhị thấy không phải lúc thích hợp, ngập ngừng hỏi:
– Đại ca, ra sao rồi?
– Ta đã đi cầu thứ sử đại nhân, giờ chỉ còn trông vào tên tiểu lang trung kia nữa thôi, nếu y chịu đứng ra làm chứng, có thể xử trí nhẹ.
– Nhẹ ra sao?
– Giữ được mạng.
Thê tử Nghê Nhị nước mắt ngắn dài, cảm kích nói:
– Đại ca nhọc công rồi, Ô Mộc Nương suốt đời không quên.
– Đừng nói vội, người ta có chịu giúp không còn chưa chắc, nhà ta và Quý Chi đường có khúc mắc, muốn người ta giúp, lễ vật phải lớn ...
Nếu là người bình thường liên tiếp gặp chuyện tồi tệ như vậy thì đứng lên được đã khó, song Nghê đại phu gian khổ dựng nghiệp, trải qua vuôn vàn khó khăn, ý chí phi thường, hiểu lúc này mình suy sụp thì hai đằng đều hỏng, nén đau thương đi vào kho thuốc, chọn một củ nhân sâm lâu năm hàng cực phẩm cho vào cái hộp sơn son, một ít trang sức của phu nhân, ra quầy thuốc, gom 50 lượng bạc trắng, như người không hồn, ôm hộp tỏ hộp nhỏ rời Huệ Dân Đường.
Nghê phu nhân hồi tỉnh, kệ nha hoàn ngăn cản, chạy sang nhìn con khóc lên khóc xuống. Nghê mẫu dù sao cũng từng trải nhiều, còn trấn tĩnh được, dộng quải trượng xuống đất:
– Trí Nhi chưa chết, mau nghĩ cách đi.
Trong lòng mọi người đều cho rằng Nghê đại phu có y thuật cao nhất Hợp Châu rồi, ông ta không chữa được thì ai chữa được, không ai có chủ ý gì.
Phu nhân Nghê Nhị biết đứa cháu mình ra nông nỗi này phần lớn vì đại ca bận giải cứu trượng phu, không thể tận tâm chữa trị kịp thời, nhà nàng có lỗi, vắt óc nghĩ mọi biện pháp có thể, nói:
– Lão thái thái, hay là đi cầu Tả lang trung của Quý Chi Đường đi.
– Cầu họ, họ có cách gì sao?
– Nhi tức nghe nói tiểu thiếu gia của Giả lão gia Mai thôn giống Trí Nhi, mới đầu co giật, thiếu chút nữa là chết, may gặp cha con Tả lang trung đi hành y nên cứu được một mạng. Về sau đem tới nhà ta không chữa được, lại nhờ tới Tả lang trung, Giả lão gia từ đó không tới nhà ta nữa ...
Phu nhân Nghê Nhị biết chuyện này từ những lần trượng phu về nhà chửi bới Tả gia:
Nghê phu nhân lau nước mắt:
– Thật sao? Bệnh cũng giống Trí Nhi à?
– Chắc thế, muội chỉ biết có sốt cao, hôn mê co giật, cái khác không rõ.
Một nha hoàn cũng nói:
– Phu nhân, nô tỳ còn nghe người ta kể có sản phụ nhà ta không chữa được, chuẩn bị về làm hậu sự, đi qua Quý Chi Đường, được Tả lang trung chỉ dùng một thang thuốc cứu lại, nhà đó không có gì báo đáp nên trượng phu sản phụ đó gặp ai cũng kể ân nghĩa của Quý Chi Đường ...
Thê tử Nghê Nhị nói thêm:
– Có câu, bí phương trị đại bệnh, Quý Chi đường bọn họ làm linh y đi khắp thôn trại, biết đâu người ta học được bí phương nào đó chuyên cứu mạng thì sao?
Đây gọi là có bệnh vái tứ phương, ai còn quan tâm đúng hay không, chỉ cần có hi vọng là chạy tới chỗ đó, giống người sắp chết đuối dù túm được một cọng cỏ cũng không buông tay. Nghê mẫu nghe tới đó đứng dậy:
– Được, được, đi Quý Chi Đường, lão thân đưa Trí Nhi đi.
Thê tử Nghê Nhị vội nói:
– Lão thái thái đừng gấp, không thể đi như vậy.
– Vì sao? Họ lấy tiền khám bệnh cao à, không lo ...
Nghê mẫu quyết đoán chỉ nha hoàn:
– Mau mau, đi lấy hộp trang sức của lão thân tới đây, chỉ cần cứu được Trí Nhi, lão thân trả cái mạng già này cũng được.
– Không phải tiền.
Thê tử Nghê Nhị thấy khó nói:
– Nhà ta và bọn họ mâu thuẫn rất sâu, chỉ sợ họ không chịu cứu người.
Nghê mẫu dộng quải trượng rầm rầm:
– Ta đã dặn huynh đệ bọn chúng rồi, làm người không nên quá ngông nghênh, sống phải biết trước biết sau, ai rồi cũng có lúc gặp khó khăn hoạn nạn cần tới người khác, bọn chúng không nghe. Giờ thì đấy, hậu quả đấy ... Được rồi, lão thân đi bồi tội, chỉ mong cái mặt già này còn chút tác dụng, họ không chịu chữa trị, lão thân đập đầu chết tại chỗ ... Chuẩn bị đi.
Một lời của Nghê mẫu làm toàn bộ Nghê gia loạn lên, nô bộc chuẩn bị xe chuẩn bị kiệu, nha hoàn lấy vật dụng cần thiết chiếu cố tiểu thiếu gia trên đường ...
← Hồi 103 | Hồi 105 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác