Vay nóng Homecredit

Truyện:Đại Đường Tửu Đồ - Hồi 291

Đại Đường Tửu Đồ
Trọn bộ 295 hồi
Hồi 291: Lý Long Cơ và Dương Ngọc Hoàn gặp mặt (2)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-295)

Siêu sale Lazada

Gió rét lạnh buốt làm khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Duệ đỏ bừng, mà khói trắng theo từng nhịp thở của hắn bốc lên nơi khóe miệng.

Lý Long Cơ nhìn thân ảnh của Tiêu Duệ bước tới càng lúc càng gần, tâm trạng của lão vô cùng phức tạp và khó chịu. Mới bắt đầu, quả thực lão có phần tán thưởng đối với Tiêu Duệ, nhưng về sau, Tiêu Duệ bị lão khống chế biến thành một quân cờ, trước là dùng với Lý Lâm Phủ, sau là Lý Tông.

Mà khi Lý Long Cơ nhận thấy Tiêu Duệ không dễ dàng bị khống chế giống như lão tưởng tượng thì trong lòng lão đã có ý nghĩ chèn ép hắn. Lão chuẩn bị thu phục Lý Tông, tiếp đó ra tay thu thập Tiêu Duệ. Nhưng kết quả lại không như ý nguyện. Cùng với chuyện phản loạn của Lý Tông, tất cả mọi việc thoát khỏi tầm kiểm soát của lão.

Không những để cho Tiêu Duệ khống chế Đại Đường triều đình, mà chính bản thân lão, thái thượng hoàng, cũng hoàn toàn bị hắn đuổi đi.

Thần tử phản bội, đại quyền mất đi, từ hoàng đế Đại Đường cao cao tại thượng đến thái thượng hoàng lui về hậu cung chỉ có thể nghe đàn hát giải khuây. Tâm tình của Lý Long Cơ biến xấu và cực kỳ phẫn nộ, có thể nghĩ mà biết được.

Lửa giận hừng hực thiêu đốt lòng lão. Lão rốt cuộc đã không át chế nổi, lão quyết định đi một nước cờ hiểm.

Sát cơ nơi khóe mắt chợt lóe rồi biến mất.

Nhưng sát cơ của lão ngay lập tức bị thay thế bởi sự rung động. Ánh mắt của lão sau khi rời khỏi người Tiêu Duệ liền dắn chặt vào người Dương Ngọc Hoàn đi bên cạnh Tiêu Duệ.

Dục vọng ẩn sâu trong lòng Lý Long Cơ gần như bị nữ tử xinh đẹp không gì sánh được ở trước mắt này câu dẫn ra. Đôi mắt nàng đen láy trong như hồ nước, dáng người đầy đặn thướt tha, dung mạo diễm lệ mà quyến rũ, nụ cười khuynh thành, tà áo bay bay... Lý Long Cơ như mê như say, sức hấp dẫn của thiếu phụ nhân xa lạ này khiến cho lão nhớ đến Võ Huệ Phi năm đó.

Một làn gió thơm chợt ùa đến.

Tiêu Duệ dẫn theo bốn nàng đã đến gần. Tiêu Duệ liếc nhìn Lý Long Cơ một cái, nhìn thấy lão thần sắc mơ màng thậm chí có thể nói là si mê, trên khuôn mặt già nua hiện lên sắc hồng, ánh mắt dừng ở trên người Dương Ngọc Hoàn thật lâu không chịu rời đi, khóe miệng hắn không khỏi hiện ra một tia cười lạnh lẽo.

Mặc dù nụ cười này của Tiêu Duệ được che dấu vô cùng tốt nhưng vẫn rơi vào trong mắt Lý Nghi. Đôi mày liễu của Lý Nghi chợt nhăn lại, nhìn thấy Lý Long Cơ thất thố nhìn chằm chằm vào Dương Ngọc Hoàn, trong lòng không khỏi run rẩy. Nàng chợt nhớ lại cuộc đối thoại năm xưa mà Tiêu Duệ đã từng nói với nàng, tức giận trừng mắt với Lý Long Cơ, cúi đầu ho khan hai tiếng.

Tiêu Duệ cúi người hành lễ:

- Thần Tiêu Duệ bái kiến thái thượng hoàng.

- Nghi nhi (Dương Ngọc Hoàn, Chương Cừu Liên Nhi, Lý Đằng Không) bái kiến phụ hoàng (thái thượng hoàng).

Tứ nữ đứng phía sau Tiêu Duệ cũng cúi người thi lễ.

Lý Long Cơ giật mình, lúc này tinh thần mới từ trên người Dương Ngọc Hoàn thu hồi trở lại. Lão nhìn đám người Tiêu Duệ đang cúi người thi lễ ở trước mặt mình, không ngờ cảm khái thở dài:

- Tiêu ái khanh bình thân. Các người cũng bình thân cả đi.

Lý Long Cơ dưới sự hầu hạ của thái giám và cung nữ dẫn đầu đoàn người bước vào trong cung điện. Nhưng chưa đi được mấy bước thì lão lại quay đầu lại nhìn Dương Ngọc Hoàn, mặc dù mạnh mẽ giấu diễm nhưng vẫn không thể nào che giấu hết dục vọng không lời trong đáy mắt. Lão không hiểu tại sao vừa nhìn thấy nữ tử này trong lòng lập tức tràn ngập dục vọng chiếm hữu. Lão thậm chí còn muốn bước tới ôm nữ nhân này vào lòng, yêu thương một trận... Không thể thoát khỏi dục vọng đột ngột phát sinh khiến cho Lý Long Cơ âm thầm sinh ra vài phần cảnh giác.

Lão cắn răng lấy lại bình tĩnh, chậm rãi nói:

- Vị này chính là...

Dương Ngọc Hoàn có chút xấu hổ lùi về phía sau một bước. Ánh mắt thèm khát trắng trợn của Lý Long Cơ khiến cho nàng cảm thấy rất không thoải mái.

Tiêu Duệ hờ hững cười nói:

- Thái thượng hoàng, đây cũng là thê tử của thần, Dương Ngọc Hoàn.

Lý Long Cơ à lên một tiếng rồi đi vào trong đại điện.

.......

......

Trên bàn tiệc. Theo thường lệ là màn ca vũ lả lướt, mà trong khoảng thời gian đàn hát này Tiêu Duệ phát hiện thấy hơn phân nửa ánh mắt của Lý Long Cơ là cố ý nhìn về phía Dương Ngọc Hoàn. Vẻ chán ghét nơi khóe miệng hắn càng lúc càng đậm. Từ lúc biết được sự trong sạch của Ngọc Chân bị hủy trong tay lão, trong lòng hắn tràn đầy sự căm hận đối với lão ta.

Lý Long Cơ thoải mái uống rượu, còn lẩm bẩm ngâm xướng theo tiếng nhạc. Tiêu Duệ đột nhiên đứng dậy khoát tay, đám nhạc công giật mình kinh hãi, nhanh chóng dừng chơi nhạc, mà mười mấy vũ nữ cũng xấu hổ từ từ thu hồi váy áo đang bay múa, động tác bay múa cứng ngắc giữa không trung.

- Thái thượng hoàng, nhận bữa tiệc này thần có một ca lệnh, nguyện ý ngâm xướng trợ hứng cho thái thượng hoàng.

Tiêu Duệ cao giọng hô lên.

Lý Long Cơ nhướng mày, trầm ngâm một hồi, sau đó gật đầu:

- Tiêu ái khanh tài danh nổi tiếng khắp thiên hạ, đã có ca lệnh không ngại ngâm lên ngươi ta, quân thần cùng vui.

Tiêu Duệ cười:

- Người đâu dâng giấy bút lên.

Cao Lực Sĩ vội vàng gọi người đưa giấy bút lên. Tiêu Duệ cúi đầu trầm tư một hồi sau đó hạ bút như bay, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người thoăn thoắt viết. Sau khi viết xong, Tiêu Duệ không lập tức ngâm lên mà đi lại chỗ nhạc phường, thuận tiện gọi một ca nữ xinh đẹp tới.

Tiêu Duệ cúi đầu nói với nhạc công và ca nữ về ca lệnh. Hai cha con Lý Long Cơ và Lý Hanh lạnh lùng ngồi xem, một kẻ dùng ánh mắt nóng bỏng quét trên người Dương Ngọc Hoàn, sát khí trong lòng càng thêm dầy đặc. Mà kẻ còn lại thì trong lòng lo lắng không yên.

Kỳ thật đối với Lý Hanh mà nói, hắn không hề tán thành âm mưu nguy hiểm lần này của Lý Long Cơ, mượn cơ hội ẩm yến trong cung ám sát Tiêu Duệ. Loại hành vi này quả thật là quá điên cuồng. Trước mắt Tiêu Duệ tay nắm trọng quyền, trong ngoài cung đều có tai mắt thủ hạ của hắn, vạn nhất...

Cho dù giết được Tiêu Duệ rồi thì như thế nào? Trước mắt đám người Chương Cừu Kiêm Quỳnh đang nắm giữ triều đình kia không phải có quan hệ thông gia với Tiêu gia thì cũng có quan hệ thân mật. Bọn họ có thể trơ mắt làm ngơ để cho Lý Long Cơ khôi phục ngai vàng sao? Chỉ sợ, cho dù Tiêu Duệ chết đi Lý Long Cơ cũng không thể đoạt lại được hoàng vị, trừ phi đám người Chương Cừu Kiêm Quỳnh đều điên hết rồi.

Nhưng Lý Long Cơ hiển nhiên không để điều này vào trong mắt. Theo ông ta thấy chỉ cần tru diệt Tiêu Duệ, sau đó đăng cơ hô một tiếng, quần thần Đại Đường sẽ tiếp tục hiệu trung với lão. Còn về Lý Kỳ hoàng đế Đại Đường hiện tại, ở vị trí nào thì quay về chỗ đó. Mặc dù ngoài miệng lão luôn nói không có lòng khôi phục lại ngai vàng nhưng trong lòng lão, ngay cả Lý Hanh, lão cũng có thể động huống chi là Lý Kỳ.

Lý Hanh không biết rốt cuộc Lý Long Cơ sẽ ra tay với Tiêu Duệ như thế nào. Ảnh Tử trong miệng lão cho đến hôm nay vẫn không thấy bóng dáng đâu, nhưng Lý Hanh không cho rằng Lý Long Cơ sẽ thành công. Thậm chí khi Tiêu Duệ đồng ý vào cung dự tiệc, trong lòng Lý Hanh mơ hồ cảm thấy không ổn.

Phụ hoàng quả thực là già lú lẫn rồi. Ông ta đã bị lửa giận và lòng đố kỵ thiêu đốt đầu óc, cũng không nhìn xem nếu Tiêu Duệ dám mang mấy người đàn bà của mình vào cung, hắn có thể không chuẩn bị gì sao? Không nói đến cái khác, chỉ riêng Lý Tự Nghiệp kia dẫn theo mấy ngàn quân sĩ thiết vệ An Tây như lang như hổ đang ở bên ngoài cung đợi lệnh. Một khi trong cung có bất kỳ động tĩnh nào lập tức sẽ đánh giết vào cung... Đến lúc đó, chỉ sợ hoàng thất Đại Đường....

Lý Hanh hít vào một hơi khí lạnh, trong lòng càng thêm hoảng sợ, hắn muốn nói với Lý Long Cơ một hai câu nhưng không biết phải mở miệng như thế nào.

Lý Hanh cẩn thận liếc mắt nhìn Lý Long Cơ một cái, nhìn thấy thần sắc của lão khi thì đỏ bừng khi thì trắng bạch khi thì âm trầm lạnh lẽo, trong lòng âm thầm thở dài, thấp giọng nói:

- Phụ hoàng...

Lý Long Cơ không có động tĩnh, Lý Hanh nhíu mày. Nhìn thấy ánh mắt tham lam của Lý Long Cơ như cũ dừng ở trên người vợ xinh đẹp Dương Ngọc Hoàn của Tiêu Duệ, bất giác đưa tay khẽ kéo áo Lý Long Cơ, lại trầm giọng nói:

- Phụ...

Lý Long Cơ bất mãn trừng mắt nhìn Lý Hanh, khẽ mắng:

- Yên lặng đừng làm ồn!

Lý Hanh ủ rũ thở dài.

Đúng lúc này thái giám Mạnh Quang bên cạnh Lý Kỳ đứng ở cửa điện cao giọng hô:

- Hoàng thượng giá lâm!

Lý Kỳ một thân long bào mới tinh, chậm rãi đi vào trong điện. Mà đi theo phía sau hắn là mười mấy người trực hệ hoàng thất Đại Đường, trong đó có vài người là con trai con gái còn có vài huynh đệ của Lý Long Cơ, vì dụ như Thọ Vương Lý Dục, ví dụ như vị Cao Đô công chúa thích sạch sẽ cho đến bây giờ vẫn chưa lấy chồng nọ.

Lý Kỳ dùng lại một chút, dẫn đám hoàng tộc quỳ xuống:

- Nhi thần bái kiến phụ hoàng.

Lý Long Cơ nhíu mày, nụ cười lập tức trở nên rạng rỡ, lão chậm rãi khoát tay áo, lớn tiếng nói:

- Tốt, các ngươi đến đúng lúc, vừa lúc cùng trẫm ẩm yến! Ngồi xuống cùng nghe ca lệnh của Tiêu Duệ!

Một tiếng 'trẫm' toát ra không tự nhiên này đã để lộ ra sự lưu luyến cực lớn của Lý Long Cơ đối với hoàng quyền. Lý Kỳ âm thầm lắc đầu, cũng không nói gì nữa đi thẳng đến vị trí bên trái Lý Long Cơ ngồi xuống, sớm đã có cung nữ mang lên bàn hắn bình rượu và đĩa trái cây, những người khác cũng theo thứ tự mà ngồi xuống.

Chỉ có Thọ vương Lý Dục vẫn đứng tại chỗ do dự một hồi. Theo lý hắn là con trai ruột của Huệ Phi, lại là huynh trưởng của đương kim hoàng thượng, hắn phải ngồi bên dưới tay Lý Kỳ. Nhưng hắn lại yên lặng ngồi dưới tay Lý Hanh.

Cao Đô công chúa lại đi tới ngồi cạnh mấy vị phụ nhân, nàng ngồi xuống bên cạnh Lý Nghi, sau khi chào hỏi mấy người Dương Ngọc Hoàn, Chương Cừu Liên Nhi, Lý Đằng Không mới nhỏ giọng nói mấy câu với Lý Nghi.

Tiêu Duệ từ phía dàn nhạc đi trở về, ánh mắt thản nhiên quét qua đám người hoàng tộc vừa mới ngồi vào bàn tiệc. Rất nhiều hoàng tộc luống cuống không ngừng đứng dậy chào Tiêu Duệ. Thọ vương Lý Dục cũng chậm rãi đứng dậy, chắp tay:

- Tiêu quận vương...

Tiêu Duệ cười ha ha, quen với tính lãnh đạm của Lý Dục, chắp tay nói:

- Tiêu Duệ ra mắt Thọ Vương huynh!

....

....

Nhìn thấy đám con cái và huynh đệ của mình trong lòng kính sợ Tiêu Duệ, Lý Long Cơ càng thêm phẫn nộ. Lão thở dài một hơi, mạnh mẽ đè nén lửa giận xuống, miễn cưỡng cười:

- Tiêu ái khanh, ca lệnh xong chưa? Trẫm vẫn đang đợi đây.

Tiêu Duệ mỉm cười:

- Đã xong, thái thượng hoàng xin đợi một chút, người đâu, khởi nhạc!

Tiêu Duệ vừa dứt lời, dàn nhạc trong đại điện lập tức tấu nhạc, chỉ là tiếng nhạc quá mức mờ mịt bi thương, có chút giống như thiện xướng, lại có chút hương bị nhạc đưa đám.

Mọi người không khỏi nhíu mày, mà Lý Long Cơ càng bóp chặt chén rượu trong tay.

*****

Tiếng nhạc ai oán bi thương càng lúc càng thêm nồng đậm, vang vọng trong đại điện trống trải.

Tiếp theo đó, tiếng nhạc chuyển sang hùng hồn sôi dục, ngay khi tiết tấu vừa chuyển, một ca vũ chậm rãi đi ra giữa sân, buông giọng ngâm xướng lên.

Lậu thất không đường,

Đương niên hốt mãn sàng;

Suy thảo khô dương,

Tằng vi ca vũ trường;

Chu ty nhi kết mãn điêu lương,

Lục sa kim hựu tại bồng song thượng.

Thuyết thậm ma chỉ chính nùng,

Phấn chính hương,

Như hà lưỡng mấn hựu thành sương?

Tạc nhật hoàng thổ lũng đầu mai bạch cốt,

Kim tiêu hồng tiêu trướng để ngoạ uyên ương.

Kim mãn tương,

Ngân mãn tương,

Chuyển nhãn khất cái nhân giai báng;

Chính thán tha nhân mệnh bất trường,

Na tri tự kỷ quy lai táng?

Huấn hữu phương,

Bảo bất định nhật hậu tác cường lương.

Trạch cao lương,

Thuỳ thừa vọng lưu lạc tại yên hoa hạng!

Nhân hiềm sa mạo tiểu,

Trí sử toả gia cang;

Tạc liên phá áo hàn,

Kim hiềm tử mãng trường:

Loạn hồng hồng nhĩ phương xướng bãi ngã đăng trường,

Phản nhận tha hương thị cố hương;

Thậm hoang đường,

Đáo đầu lai đô thị vi tha nhân tác giá y thường.

(Hảo liễu ca chú - Tào Tuyết Cần)

Chú giải bài hát "Hảo liễu" (Người dịch: nhóm Vũ Bội Hoàng)

(thivien)

Giờ đây lều cỏ vắng tanh,

Trước kia trâm hốt sắp quanh đầy giường!

Giờ đây cây cỏ ngổn ngang,

Trước kia vũ tạ ca trường là đây,

Xà chạm kia nhện giăng đầy.

Màn the nay rũ cạnh ngay cửa bồng.

Xưa sao phấn đượm hương nồng.

Mà nay sương nhuộm như bông trên đầu?

Bãi tha ma có xa đâu,

Là nơi màn thắm là lầu uyên ương.

Hôm kia đầy những bạc vàng.

Phút đâu hành khất bên đường là ai?

Những tham số phận của người,

Biết đâu mình đã sa nơi vũng lầy?

Trai thời dạy những điều hay,

Ngờ đâu trộm cướp sau này xấu xa.

Gái thời kén cửa chọn nhà,

Ngờ đâu nhắm chỗ yên hoa rơi vào!

Mũ the chê nhỏ hay sao,

Để gông cùm phải vương vào đáng lo.

Trước manh áo rách co ro,

Mảnh bào giờ khoác lại cho là dài.

Ầm ầm trên chốn vũ đài,

Người kia vừa xuống thì người này lên.

Thực là dại dại điên điên,

Quê ai mà nhận là miền làng ta.

Quay đầu giờ mới tỉnh ra,

May quần áo cưới đều là vì ai!

Lý Long Cơ tức giận tím mặt, đột nhiên vỗ mạnh lên bàn, hét lớn:

- Cút ra ngoài! Tiêu Duệ, ngươi làm càn, hôm nay là tiệc mừng, ngươi lại dám như vậy...

Tiếng nhạc dừng lại, nhạc công và ca nữ hoảng hốt quỳ rạp xuống mặt đất, không dám ngẩng đầu, không dám thở mạnh.

Tiêu Duệ cười thản nhiên, đứng dậy chậm rãi đi ra giữa sân, cất cao giọng nói:

- Thái thượng hoàng cần gì phải tức giận như vậy? Trong thế gian này, đang giàu sang đột nhiên trở nên nghèo hèn, từ nghèo hèn lại đột nhiên già cả, còn sống đột nhiên chết đi... Đời người vô thường, tất cả đều là hư ảo. Có người muốn dậy dỗ con cái quang tông diệu tổ, nhưng đứa con lại cố ý đi làm cường đạo; có kẻ muốn gả con gái vào nhà quyền quý làm phu nhân, nhưng lại sa vào thanh lâu làm kỹ nữ; lại có kẻ muốn chức quan càng lúc càng cao, nhưng lại rơi vào kết cục tù đày... Chẳng phải như sân khấu ồn ào kia sao...

Tiêu Duệ xoay người chậm rãi ngồi xuống, nụ cười nơi khóe miệng càng trở nên âm trầm:

- Công danh phú quý quyền lực tất cả đều là phù vân. Thần làm khúc ca này chỉ mong thái thượng hoàng có thể ngộ ra đạo lý trong đó, ở trong cung an hưởng tuổi già... Nếu được như vậy, đó là hạnh phúc của vạn người trong thiên hạ.

Người hoàng tộc đều im lặng cúi đầu, vốn tưởng là một bữa yến tiệc bình thường, nhưng xem ra, bên trong còn ám tàng sát cơ.

Lý Long Cơ toàn thân phát run, dưới sự nâng đỡ của Cao Lực Sĩ phẫn nộ đứng dậy, chỉ tay vào Tiêu Duệ cả giận nói:

- Tiêu Duệ, ngươi cho rằng trẫm thật sự không làm gì được nhà ngươi sao? Thiên hạ Đại Đường thủy chung vẫn là thiên hạ của trẫm, ngươi tính là cái thá gì? Không có trẫm dẫn dắt ngươi không có gì. Ngươi dám ở trước mặt trẫm nói lời đại nghịch bất đạo...

- Thiện hạ là của người trong thiên hạ, không phải là thiên hạ của một mình thái thượng hoàng, thần vốn áo vải, vốn vô tình với công danh, nhưng thần đã làm đến chức vị này thì không thể buông tay bỏ mặc không quản! Thần nguyện ý đem hết toàn bộ sức lực vì Đại Đường rộng lớn tái tạo một thời kỳ huy hoàng thịnh thế, cung cúc tận tụy cho đến chết!

Tiêu Duệ đột nhiên đứng dậy hiên ngang nói.

- Ngươi... Tốt, rất tốt!

Lý Long Cơ giận quá mà cười, ngón tay chỉ vào Tiêu Duệ rít lên:

- Ngươi đã quyết tâm đoạt giang sơn của trẫm vậy đừng trách trẫm hạ thủ vô tình. Người đâu. Ảnh Tử!

Theo tiếng rống giận của Lý Long Cơ, từ sau bức màn rộng đột nhiên xuất hiện hơn mười bóng đen. Tên hắc y gầy ốm đầu tiên tay cầm một thanh trường kiếm lấp lóe hàn quang, trong nháy mắt chỉ về phía ngực Tiêu Duệ. Mà hơn mười sát thủ Ảnh Tử còn lại cũng cước bộ phiêu hốt vây quanh Tiêu Duệ và đám thê tử.

Không khí trong đại điện ngay lập tức trở nên đằng đằng sát khí. Đám hoàng tộc bên cạnh trợn mắt há mồm mà nhìn. Ngoại trừ Lý Hanh và Lý Kỳ ra những kẻ khác nhất thời không kịp phản ứng lại.

Tiêu Duệ thần sắc bình tĩnh không để ý đến hàn khí kiếm phong đang chỉ về phía ngực mình. Ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía thân ảnh gầy yếu kia, khóe miệng hiện ra một tia tươi cười.

Dương Ngọc Hoàn, Lý Đằng Không, và Chương Cừu Liên Nhi hoa dung thất sắc, nắm tay nhau đứng ở sau lưng Tiêu Duệ, thần sắc lo lắng vô cùng.

Lý Nghi thân người run rẩy, ánh mắt khiếp sợ đảo qua sát thủ Ảnh Tử, cuối cùng dừng tại thân người già yếu của Lý Long Cơ, run giọng nói:

- Phụ hoàng, người đây là muốn cùng nữ nhi...

Lý Long Cơ hừ lạnh một tiếng.

- Tiêu Duệ, ngươi đại nghịch bất đạo, khi quân phạm thượng, phạm vào mười tội ác không thể tha thứ. Cao Lực Sĩ, tuyên đọc chiếu thư của trẫm!

Lý Long Cơ đắc ý ha ha cười lớn:

- Tuyên!

Thân hình Cao Lực Sĩ thoáng run rẩy, bàn tay run run từ trong ngực lấy ra chiếu thư mà Lý Long Cơ đã soạn sẵn, giọng khàn khàn đọc lên. Chiếu thư rất dài, văn từ cũng rất có khí thế, bởi thế có thể thấy được sự thống hận của Lý Long Cơ đối với Tiêu Duệ. Cao Lực Sĩ chậm rãi đọc, khoảng thời gian uống hết một chén trà mới đọc xong chiếu thư. Sau khi đọc xong, lão cúi đầu đi trở lại phía sau Lý Long Cơ.

Đơn giản dẫn ra mười tội lớn của Tiêu Duệ, cuối cùng tuyên bố, lập tức bãi bỏ tân chính đang thi hành của Tiêu Duệ, bãi miễn tất cả quan chức và tước vị của Tiêu Duệ, niêm phong tất cả sản nghiệp cửa hàng của Tiêu gia, tất cả người của Tiêu gia bắt vào ngục chờ xử lý.

...

...

Trong điện bầu không khí nặng nề, áp bức, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở dồn dập của mọi người.

Lý Long Cơ tức giận quát:

- Ảnh Tử, còn không động thủ!

Lý Nghi tứ nữ nghe xong, thiếu chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ. Nhất là Lý Nghi, trước mắt tối sầm, nếu không có Cao Đô công chúa bên cạnh đỡ nàng, nàng đã sớm ngã ra đất.

Tiêu Duệ đột nhiên cười ha hả.

Ảnh Tử phát ra tiếng thở dài khe khẽ, chẫm rãi thu hồi lại bảo kiếm trong tay, thấp giọng nói:

- Tiêu Duệ, ngươi nếu nuốt lời, cho dù liều cái mạng này ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Tiêu Duệ nhếch mép, bước về phía trước một bước, không ngờ nhẹ nhàng vỗ bả vai Ảnh Tử.

Ảnh Tử đột nhiên quay phắt người lại, đối mặt với khuôn mặt dữ tợn của Lý Long Cơ, buồn bã thở dài, đưa tay bỏ cái khăn che mặt xuống.

Trong điện phát ra từng tiếng kêu sợ hãi.

Người hoàng tộc vạn vạn không ngờ được, thủ lĩnh của tổ chức sát thủ bí mật Ảnh Tử trong tay hoàng đế không ngờ lại là con gái của Lý Long Cơ, Thái Hoa công chúa, người có tính cách cổ quái nọ.

Lý Long Cơ toàn thân rét lạnh, ngón tay chỉ về phía Thái Hoa gần như nói không ra lời:

- Tốt, tốt, không ngờ ngay cả ngươi cũng phản bội trẫm...

Thái Hoa sắc mặt không đổi, có thể bởi nàng thiên tính lạnh lùng, cho dù tâm tình kích động nhưng sắc mặt nàng vẫn vô cùng trầm tĩnh, nàng dứt khoát bái lạy:

- Phụ hoàng, bát nước đã đổ đi không thể thu lại. Tiêu Duệ không thể hoàng thượng không thể, ta cũng không thể, phụ hoàng người cũng không thể! Từ hôm nay trở đi không còn Ảnh Tử, nữ nhi làm Ảnh Tử bao năm cho phụ hoàng cũng đã mệt mỏi, nữ nhi phải đi, phụ hoàng bảo trọng!

Nói xong Thái Hoa không để ý đến sự giận dữ của Lý Long Cơ và thần sắc cổ quái của mọi người, xoay người rời đi. Nhưng khi nàng vừa mới xoay người lại đã bị Tiêu Duệ nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh lẽo của cô.

Thái Hoa thoảng sửng sốt, trên khuôn mặt băng lãnh gần như lạnh lùng thế nhưng lại hiện lên một mạt đỏ ửng, cúi đầu nói:

- Tiêu Duệ, ngươi muốn làm gì?

- Thái Hoa, chuyện ta đã đáp ứng nàng nhất định sẽ làm, chỉ là việc nàng đáp ứng ta đến khi nào mới thực hiện lời hứa hẹn?

Tiêu Duệ tự như chỗ không người, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Thái Hoa.

Thái Hoa hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi không tin ta? Buông ta ra!

Tiêu Duệ mỉm cười không hề buông ta ra, thế nhưng lại càng nắm chặt hơn, nhỏ giọng thì thầm vào tai nàng, khiến cho nàng tức thì mặt mày đỏ bừng.

...

...

Thái Hoa là một người trời sinh tính tình lãnh đạm trong số rất nhiều con cái của Lý Long Cơ. Nếu không bởi vì tính cách này, nàng cũng sẽ không bị Lý Long Cơ và Dương Lăng nhìn trúng, được Dương Lăng âm thầm dậy võ công bí pháp, mười mấy tuổi đã trở thành thủ lĩnh tổ chức Ảnh Tử trong tay Lý Long Cơ.

Nhưng Thái Hoa mặc dù lãnh mạc, là 'người tàng hình' thời gian dài né tránh không lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng cũng không hề mất đi nhân tính, dù sao nàng cũng là một nữ tử bằng máu thịt, khuôn mặt lạnh lùng rất nhiều lúc chỉ là một loại mặt nạ ngụy trang.

Tại kinh thành, tài tử Tiêu Duệ như vì sao sáng chói mắt xuất hiện trên bầu trời, tạo nên những cơn sóng tình đầu dồn dập mạnh mẽ trong lòng cô gái mới lớn. Nam Chiếu hành, một đường âm thầm bảo vệ bên người Tiêu Duệ, mà một đêm mờ ám nọ đã trở thành đoạn ký ức khắc sâu trong lòng cô gái.

Tiếp xúc càng nhiều với Tiêu Duệ, trong lòng nàng càng lúc càng không thể nào thay thế. Nếu không, bằng vào thân thủ và tính cách của nàng, có lẽ Tiêu Duệ đã trở thành vong hồn dưới kiếm của nàng từ lâu rồi. Trước đó vài ngày, Lý Long Cơ phái nàng nhiều lần lẻn vào Tiêu gia ám sát Tiêu Duệ, nhưng nàng thủy chung không thể hạ thủ được. Mỗi một lần nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn tiêu sái của Tiêu Duệ, sát khí mà nàng khó khăn lắm mới bức ra được ngay lập tức tiêu tán.

Mà lần này, sau khi nhận được lời hứa hẹn của Tiêu Duệ đối với hoàng thất Đại Đường, nàng dứt khoát lựa chọn buông tha. Một là vì bản thân mình, hai là vì hoàng thất Lý Đường. Là kẻ ngoài cuộc chỉ đứng xem, nàng rõ ràng thế cục Đại Đường hiện nay hơn so với bất kỳ kẻ nào, hiểu biết tính cách Tiêu Duệ hơn so với bất kỳ ai khác. Không chỉ bản thân không giết được Tiêu Duệ, cho dù giết được hắn rồi cũng không thể nào nghịch chuyển được hướng đi hiện tại của Đại Đường.

...

...

Tiêu Duệ nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Thái Hoa, thản nhiên liếc nhìn Lý Long Cơ một cái, cười dài nói:

- Thời gian cũng không còn sớm nữa, thái thượng hoàng, hoàng thượng, thần xin cáo từ.

- Buông ta ra.

Thái Hoa lại điềm đạm trách mắng. Kỳ thật, lấy thân thủ của nàng Tiêu Duệ sao có thể nắm tay nàng được, chỉ là bàn tay bị Tiêu Duệ nắm lấy, Thái Hoa cảm thấy có chút ngọt ngào, có chút mờ mịt không biết phải làm thế nào.

- Thái Hoa, đi thôi, trong cung nhiều phiền muộn, cùng tỷ tỷ xuất cung thôi...

Lý Nghi tuy rằng không biết từ khi nào trượng phu mình và Thái Hoa trở nên thân mật như vậy, cũng không biết vì sao hắn lôi kéo được Thái Hoa để nàng không ra tay, nhưng nàng biết cử động lần này của Tiêu Duệ nhất định có dụng ý của hắn. Cho nên, Lý Nghi tiến lên kéo bàn tay bé nhỏ của Thái Hoa, cùng nhau bước ra khỏi cung điện.

Tiêu Duệ xem như chưa từng có việc gì xảy ra, thoải mái theo ngũ nữ rời đi. Mưu tính một hồi Hồng Môn yến đã rất lâu, đột nhiên hí kịch biến thành một trò khôi hài, Lý Long Cơ thần sắc đỏ bừng, đầu vai run rẩy kịch liệt vì kích động.

Lý Kỳ như trút được gánh nặng thở dài, đứng dậy, cũng không thèm nhìn Lý Long Cơ lấy một cái, chỉ liếc nhìn Cao Lực Sĩ, trầm giọng nói:

- Cao Lực Sĩ, chiếu cố tốt thái thượng hoàng. Người đâu, bãi giá hồi cung!


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-295)


<