Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Đại Đường Tửu Đồ - Hồi 289

Đại Đường Tửu Đồ
Trọn bộ 295 hồi
Hồi 289: Bí mật của Ảnh Tử và Hồng Môn yến
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-295)

Tiêu Duệ nhíu mày, sắc mặt tức thì trở nên âm trầm, thân ảnh kia đi tới trước một bước, đang do dự tựa như muốn bước vào cửa. Người đó ngẩng đầu lên, một ánh mắt phức tạp và khuôn mặt tuyệt mỹ chạm đập thẳng vào mắt hắn.

Cảm nhận được ánh mắt âm trầm của Tiêu Duệ, Dương Lan đôi mắt rưng rưng nước mắt.

- Dương Lan...

Tiêu Duệ lạnh lùng nói, đưa tay nắm lấy bả vai đối phương:

- Nói cho ta biết, đám nữ nhân các nàng rốt cuộc đang làm trò quỷ gì vậy?

Thân hình mềm mại của Dương Lan run lên, run giọng nói:

- Quân vương, gia không có... Mời quân vương đi theo nô gia.

Dương Lan nói xong, vùng vẫy thoát khỏi tay Tiêu Duệ, quay đầu bước ra ngoài.

Tiêu Duệ do dự một lát rồi đi theo, yên lặng đi theo phía sau Dương Lan, đi lên một chiếc xe ngựa đã chờ sẵn ở cổng sau, người đánh xe vung roi chiếc xe lao đi vun vút.

....

.......... .

Ngoài dự liệu của quần thần Đại Đường, Trung Vương Lý Hanh, kẻ được Lý Long Cơ phái đến Kiếm Nam đốc quân không ngờ mang theo vài tên hộ vệ quay trở về Trường Thành, mà càng khiến cho người ta ngoài ý muốn đó là, ngày đầu tiên hắn trở lại Trường An lập tức tiến cũng bái kiến hoàng đế Lý Kỳ, tỏ vẻ thần phục.

Hắn khiêm tốn và cúi mình như vậy ngược lại khiến cho Lý Kỳ có chút khó xử. Sau khi an ủi hắn vài câu, thậm chí y còn cùng hắn đi bái kiến thái thượng hoàng Lý Long Cơ.

Mặc dù Lý Long Cơ bị giam lỏng trong thâm cung, suốt ngày chỉ xem ca múa và uống rượu, thỉnh thoảng còn diễn kịch mua vui trong ngự hoa viên, nhưng ánh mắt của lão vẫn không rời khỏi triều đình Đại Đường. Trơ mắt nhìn Tiêu Duệ thi hành tân chính, sự tức giận của Lý Long Cơ không cần nghĩ cũng có thể biết được.

Ở bên ngoài cửa của tẩm cung nơi Lý Long Cơ ở, Lý Kỳ và Lý Hanh mơ hồ nghe được tiếng đổ vỡ của đồ vật và tiếng gầm gừ già nua của Lý Long Cơ. Lý Hanh mặt không đổi sắc, bước chân không dừng lại, Lý Kỳ nhưng lại thoáng dừng lại.

Người khác có thể không biết tình huống gần đây của Lý Long Cơ, nhưng hắn thì biết rất rõ. Từ sau khi thoái vị, tính tình của Lý Long Cơ trở nên thô bạo vô cùng, động một chút liền trút giận lên người đám thái giám, trong mấy tháng ngắn ngủi, thái giám phục vụ thái thượng hoàng đã đổi vài lượt. Hơn nữa có vài tên tay chân không được lanh lẹ không ngờ bị Lý Long Cơ phái người tươi sống đánh chết.

Những lúc như vậy, cho dù là Cao Lực Sĩ, kẻ luôn trung thành bên cạnh Lý Long Cơ, cũng cảm thấy kinh sợ, không lúc nào là không cảnh giác.

Lý Kỳ hiểu rằng đây là Lý Long Cơ phát tiết lửa giận chuyện hắn đoạt quyền, nhưng Lý Kỳ lại không thể ý, để mặc cho lão làm loạn trong cung.

Trong lúc đang suy nghĩ thì nhìn thấy Lý Hanh đã bước lên bậc thang. Lý Kỳ lấy lại bình tĩnh, trong vòng vây của một đám thái giám, cũng bước vào trong cung.

- Hoàng thượng giá lâm!

Tiếng hô lanh lảnh của tiểu thái giám Mạnh Quang vang vọng trong ngoài tẩm cung Lý Long Cơ. Lý Long Cơ đang ngồi trên bàn uống rượu phẫn nộ ngẩng đầu lên, ánh mắt già nua đục ngầu nhìn chằm chằm vào Lý Hanh và Lý Kỳ một trước một sau đang bước vào.

Cao Lực Sĩ luống cuống quỳ xuống:

- Lão nô Cao Lực Sĩ bái kiến hoàng thượng!

- Đại tướng quân miễn lễ, mời đứng dậy.

Lý Kỳ miễn cưỡng đè xuống sự sợ hãi đối với Lý Long Cơ, miễn cưỡng cười nói.

Ánh mắt nghiêm nghị của Lý Long Cơ chuyển sang nhìn xà nhà hoa lệ, thanh âm khàn khàn thở dài nói:

- Hanh nhi, con thật khiến cho trẫm thất vọng, con không ngờ quay lại kinh thành, uống phí kỳ vọng của trẫm.

Lý Hanh liếc nhìn Lý Kỳ một cái, buồn bã quỳ xuống cúi đầu nói:

- Phụ hoàng, hoàng thượng tương triệu, làm thần tử Đại Đường nhi thần không dám không theo... Nhi thần không muốn làm một Lý Tông thứ hai!

Lý Hanh chậm rãi cúi đầu, cúi rạp trên mặt đất không ngẩng lên.

Hắn đương nhiên hiểu, Lý Long Cơ hi vọng hắn có thể tại Kiếm Nam một đường dấy binh phản kháng Tiêu Duệ, lấy lại triều đình Đại Đường. Nhưng hắn vô cùng rõ ràng, chỉ bằng vài vạn binh mã này mà muốn chống lại Tiêu Duệ quả thực là châu chấu đá xe, mệt mỏi mà vô công kết cục thê thảm. Không bằng lùi một bước trời cao đất rộng, tối thiểu có thể đảm bảo bản thân và người nhà vinh hoa phú quý, một đời an nhàn.

Cho nên, hắn phải trở về, hơn nữa việc đầu tiên là tỏ vẻ thần phục Lý Kỳ.

Đương nhiên, hắn cũng không hiểu rõ thế cục hiện tại cho lắm. Mãi cho đến khi trở lại kinh thành hắn đột nhiên mới hiểu ra rằng, Đại Đường triều đình bây giờ đã không còn là triều đình Đại Đường trước kia nữa, không chỉ thay đổi hoàng đế mà còn thay đổi cả luật lệ.

Cho dù không ai muốn đụng đến cấm kỵ của Lý Kỳ, nhưng tất cả mọi người đều hiểu, Lý Kỳ chỉ là con rối trong tay Tiêu Duệ, mặc cho hắn điều khiển.

Lý Long Cơ tức giận chửi bới:

- Không có tiền đồ, tại sao trẫm lại sinh ra một đám phế vật vô dụng như các ngươi chứ!

Cũng khó trách Lý Long Cơ sao lại tức giận như vậy. Trong đám con trai của lão, nếu nói có chút bản lãnh thì chính là Lý Tông đứa con giả mạo này, các hoàng tử khác đại đa số đều yếu đuối không tài không đức. Lão vốn hi vọng có thể trông cậy vào Lý Hanh, thật không ngờ cũng chỉ là một món hàng không trọng lượng.

Cho đến lúc này sự phẫn nộ của hoàng đế Lý Long Cơ càng lúc càng nghiêm trọng, lão chậm rãi đứng đậy, đẩy Cao Lực Sĩ ra, giọng điệu âm trầm:

- Lý Kỳ, ngươi chuẩn bị chắp tay giao giang sơn Đại Đường cho người ta sao?

Lý Kỳ trong lòng run rẩy, im lặng không nói.

- Trong Lý gia hoàng tộc ta, không có loại vô dụng như ngươi... Trăm năm cơ nghiệp Đại Đường hoàn toàn rơi vào tay kẻ khác, trẫm...

Lý Long Cơ kịch liệt ho khan, ngón tay chỉ vào Lý Kỳ gào rít:

- Nghiệt tử, ngươi là tội nhân của Đại Đường, tương lai xem ngươi còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông!

Lý Kỳ nhịn không được lui về phía sau vài bước, nhưng hắn lập tức lấy lại tinh thần, cãi lại nói:

- Trẫm chỉ thi hành tân chính...

- Tân chính chó má, hoàng đế không ra hoàng đế, triều đình không ra triều đình, chướng khí mù mịt, Tiêu Duệ một tay che trời, đây chính là tân chính mà ngươi nói sao?

Lý Long Cơ gào rít từng bước từng bước ép sát, thần sắc vô cùng dữ tợn.

Lý Kỳ từng bước lùi về phía sau, trong lòng mặc dù vô cùng phẫn uất nhưng ngoài miệng không nói một câu.

Hắn muốn nói, Đại Đường này là Tiêu Duệ đoạt lấy từ trong tay ông, quan hệ gì với tôi? Nhưng đối mặt với sự ép bức của Lý Long Cơ hắn không dám nói ra một lời.

Lý Kỳ lùi lại đến cây cột trong cung, lưng dựa vào cột, sắc mặt trắng bạch, trong lòng hỗn loạn. Lúc này, ngoại trừ một chút sợ hãi đối với Lý Long Cơ ra thì trong lòng hắn còn lại chỉ là sự bi ai thật sâu đậm.

Hắn ảm đạm quay đầu đi, trong lòng buồn bã: Tỷ phu nói không sai, ta quả thực không thích hợp làm hoàng đế, ta...

Nhìn thấy Lý Kỳ từng bước thối lui, lửa giận trong lòng Lý Long Cơ dường như giảm bớt không ít. Lão thở dài, trầm giọng nói:

- Kỳ nhi, ngươi thủy chung vẫn là cốt nhục của trẫm, Hanh nhi, ngươi cũng là nhi tử của trẫm... Giang sơn Đại Đường nguy cơ sớm tối, phụ tử chúng ta phải đồng tâm hiệp lực...

Lý Kỳ thở dài.

Lý Hanh thần sắc phức tạp ngẩng đầu lên, buồn bã nói:

- Ý của phụ hoàng là...

Lý Long Cơ ngửa mặt lên trời cười dài:

- Thiên hạ này đều do Tiêu Duệ nắm giữ, trẫm rốt cuộc vẫn là trẫm, trẫm hoàng đế Đại Đường, hừ, trẫm tự nhiên có lực lượng của trẫm.

Lý Long Cơ đột nhiên giận dữ hét lên một tiếng:

- Ảnh Tử!

Vừa dứt lời, một thân ảnh gầy yếu mang vải đen che mặt vô thanh vô tức, giống như u linh xuất hiện ở cửa điện, một đôi mắt lạnh lùng dò xét ba cha con Lý Long Cơ.

Lý Kỳ trong lòng chấn động, định mở miệng nói gì đó nhưng đã thấy hắc y nhân kia biến mất.

Lý Hanh run giọng nói:

- Phụ hoàng, đây là....

Lý Long Cơ ngửa đầu cười lạnh:

- Trẫm sẽ không tiếc hết thảy bằng mọi giá phải giết chết Tiêu Duệ. Lý Kỳ, Lý Hanh, trẫm cần sự phối hợp của các ngươi! Lý Kỳ, trẫm đáp ứng ngươi, chỉ cần tru sát Tiêu Duệ, ngươi vẫn là hoàng đế Đại Đường, trẫm quyết không nuốt lời!

.......... .

Đỉnh núi Chung Nam. Gió núi gào thét, lạnh như đao.

Tiêu Duệ đứng đó thật lâu, nhìn chằm chằm vào bóng người ngồi sau cửa một tòa am nhỏ, thần sắc vô cùng kích động. Hắn vô luận thế nào cũng không ngờ được, Ngọc Chân thật sự còn sống! Đây là nữ nhân làm hắn đau lòng và không thể nào quên được...

......

.......

Ngọc Chân vùi đầu vào lòng Tiêu Duệ, hai người ôm chặt lấy nhau, trong khoảng khắc này, gió lạnh gào rít không hư không, cũng không ngăn được sóng triều kích động trong lòng hai người. Dưới ánh mắt phức tạp của Dương Lan, Ngọc Chân khẽ nhắm hai mắt, hàng lông mi dài run rẩy làm say đắm lòng người, nỉ non:

- Từ nay về sau không có Ngọc Chân, chỉ có...

- Tiểu oan gia, ngươi chuẩn bị an trí ta như thế nào đây...

Tiêu Duệ run rẩy vuốt ve bả vai trơn bóng và mái tóc mềm mại đen tuyền của Ngọc Chân, giọng nói vang vọng theo gió núi:

- Nàng yên tâm, nơi nào có ta ở đó nhất định có nàng!

.... .

......

- Dương Lan, ta cám ơn nàng.

Tiêu Duệ chậm rãi nói:

- Ta hiểu lầm nàng rồi.

Dương Lan ngượng ngùng cười:

- Quận vương sao lại nói như vậy, đây là chuyện nô gia nên làm mà... Phụ thân ta trước khi đi để ta chuyển cáo với Quận vương, người đã nản lòng thoái chí, sau khi âm thầm cứu Ngọc Chân điện hạ, người vĩnh viễn ẩn cư nơi thâm sơn không xuất thế nữa...

Tiêu Duệ thở dài:

- Như thế cũng tốt... Dương Lan, ngày mai, nàng bảo vệ Ngọc Chân đi trước Tây Vực, đi đến nơi đó dựa vào Vương A Đại, đây là thư của ta, kính nhờ nàng!

Dương Lan gật đầu:

- Xin Quận Vương yên tâm, nô gia dù mất mạng cũng phải chu toàn bảo vệ Ngọc Chân điện hạ... Chỉ là...

Dương Lan muốn nói lại thôi.

Tiêu Duệ thần sắc bình tĩnh lại, đi tới nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trắng mịn của Dương Lan, nhẹ nhàng nói:

- Có lời gì nàng cứ nói với ta, tin tưởng ta, không bao lâu nữa chúng ta sẽ gặp lại...

Dương Lan trong lòng ấm áp, đây là lần đầu tiên người đàn ông trước mắt này dịu dàng với mình. Nước mắt rưng rưng, nàng ngoan ngoãn tựa vào lòng ngực ấm áp của Tiêu Duệ, nằm trong lồng ngực Tiêu Duệ thủ thỉ:

- Nô gia vẫn muốn ở bên cạnh bảo vệ quận vương... Thái thượng hoàng... Ảnh Tử...

Tiêu Duệ ngẩn người:

- Làm sao nàng biết Ảnh Tử? Chẳng lẽ...

Dương Lan buồn bã thở dài:

- Quận vượng, kỳ thật Ảnh Tử là lực lượng sát thủ mà phụ thân ta thay thế thái thượng hoàng âm thầm bồi dưỡng mấy chục năm, bọn họ...

Nụ cười trên miệng Tiêu Duệ đột nhiên cứng đờ, cười lạnh nói:

- Nàng nói là, thái thượng hoàng muốn hạ độc thủ với ta?

Suy nghĩ một lát, Tiêu Duệ đột nhiên mỉm cười nói:

- Ta thật muốn nhìn xem, Ảnh Tử này...

Dương Lan có chút lo lắng thở dài nói:

- Quận vương, người nên cẩn thận một chút vẫn tốt hơn... Ảnh tử tổng cộng có 12 người...

Tiêu Duệ nhíu mày:

- Lan nhi, chẳng lẽ Ảnh Tử...

*****

Dương Lăng không ngờ có quan hệ với Lý Long Cơ, không thể không khiến cho người ta kinh ngạc. Chẳng qua tin tức này truyền đến tai Tiêu Duệ đã không còn khiến cho lòng hắn dao động nữa. Vô luận là Dương Lăng là người 'phức tạp' như thế nào đi nữa, vô luận hắn tiếp cận Lý Long Cơ vì mục đích gì, bây giờ đã không còn quan trọng nữa.

Mà rất hiển nhiên Dương Lan là con gái của Dương Lăng, mặc dù trực tiếp hoặc là gián tiếp tham dự vào một số hành động bí mật nhằm đảo điên triều đình Đại Đường của Dương Lăng, nàng cũng có hiểu biết nhất định đối với một số bí ẩn bên trong. Về phần tổ chức bí mật Ảnh Tử của hoàng đế thì nàng không phải là thành viên của tổ chức này, kỳ thật trong lòng Tiêu Duệ sớm đã có tính toán.

Dù sao hắn và Ảnh Tử đã từng giao thủ vài lần, hay nói cách khác, thủ hạ của hoàng đế có Ảnh Tử, tổ chức tình báo Tửu Đồ thủ hạ của Tiêu Duệ cũng không phải là đám ăn không ngồi rồi.

Ở lại vài ngày với Dương Lan và Ngọc Chân trong am nhỏ trên đỉnh Chung Nam sơn, Tiêu Duệ nhìn theo chiếc xe ngựa chở Dương Lan và Ngọc Chân cuốn bụi đi xa, lúc này mới đi xuống chân núi Chung Nam sơn, quay trở lại Tràng An.

Trở lại Trường An đã là hoàng hôn, lúc mặt trời khuất bóng, nhưng vừa mới tiến vào cửa thành, sắc trời đột nhiên trở u ám, không bao lâu sau thì đổ mưa tí tách. Mưa thu gió thu khiến lòng người buồn bã, Tiêu Duệ ngồi trên ngựa chậm rãi ngẩng đầu nhìn bầu trời thần sắc tràn ngập vẻ lo lắng, âm thầm thở dài một tiếng.

Trời mưa dần lớn hơn, trên con đường dẫn vào kinh thành người đi đường cũng dần trở nên thưa thớt.

Tiêu Duệ phóng ngựa ra roi rốt cuộc chạy về Tiêu gia trong cơn mưa to gió lớn.

Đứng ở cửa phòng khách nhà mình, nhìn làn mưa càng lúc càng nặng hạt, Tiêu Duệ đột nhiên quay đầu lại nhìn tứ nữ Lý Nghi, thấp giọng nói:

- Nghi nhi, thế cục Trường An mấy ngày nay thế nào?

Lý Nghi buồn bã thở dài:

- Không có gì, vẫn như trước thôi.

Nàng đương nhiên hiểu Tiêu Duệ hỏi 'cục thế Trường An' là chỉ tình huống trong cung, cũng chính là động tĩnh của thái thượng hoàng và hoàng thượng. Mấy ngày này Lý Nghi cũng vào cung vài lần, nhưng Lý Long Cơ cự tuyệt gặp mặt nàng, mà quay sang gặp hoàng thượng thì Lý Kỳ vì quốc sự bận rộn mà từ chối.

Nhìn thấy vết rách giữa hoàng thất Đại Đường và Tiêu gia càng lúc nàng rộng, càng lúc càng sâu, Lý Nghi không biết trong lòng mình có vị gì nữa.

Chương Cừu Liên Nhi uyển chuyển đi tới, dịu dàng cởi áo choàng cho Tiêu Duệ, nhỏ giọng nói:

- Tử Trường, sản nghiệp của Tiêu gia thiếp đã dần dần bắt đầu...

Tiêu Duệ gật đầu:

- Ta hiểu rồi, Liên nhi, chuyển một khoản tiền cho Trương Võ Dương đi, quốc khố trống rỗng, việc nghiên cứu quân cơ binh khí, hỏa khí đều cần tiền.

- Muốn bao nhiều?

Chương Cừu Liên Nhi có chút khó hiểu:

- Việc của triều đình lẽ ra phải lấy từ quốc khố ra chứ, sao lại để Tiêu gia chúng ta...

Tiêu Duệ thở dài:

- Tạm thời cần 5000 quan...

Chương Cừu Liên Nhi thở dài:

- Ừ, thiếp biết rồi.

Chương Cừu Liên Nhi xoay người rời đi, dưới sự hầu hạ của thị nữ đi về 'văn phòng' thuộc về riêng mình. Mà Lý Đằng Không lại hung hăng dậm chân, buồn bực nói:

- Tiêu lang, Tiêu gia chúng ta làm cho Đại Đường không ít chuyện, mặc kệ là hoàng thượng hay là chúng thần triều đình, chẳng những không lĩnh tình mà ngược lại còn...

- Tiền tài là vật ngoại thân, Không nhi, nàng không cần lo lắng.

Tiêu Duệ quay sang nhìn Lý Đằng Không mỉm cười, thuận tay vỗ vỗ bả vai của nàng:

- Ta làm việc từ trước đến nay chỉ cầu không thẹn với lương tâm, là thị là phi hết thảy ân oán tương lai tự có định luận. Đúng rồi, Không nhi, tổ chức từ thiện mà nhà chúng ta quản lý đã dần đi vào khuôn khổ, ta thấy như vậy đi, nàng cũng không cần phải đích thân đi làm nữa, dần dần để cho người khác quản lý đi, đến thời điểm thích hợp ta sẽ để triều đình tới tiếp quản.

- Hay cho một câu chỉ cầu không thẹn với lương tâm.

Một giọng nói vô cùng thanh lệ truyền đến, một người mặc chiếc áo tơi màu đen thật dày, đội mưa đi qua hành lang gấp khúc, chậm rãi đi về phía đám người Tiêu Duệ.

...

...

Lý Nghi chư nữ không biết kẻ tới là người phương nào, sao lại đi vào Tiêu gia, mà nhìn Tiêu Duệ sắc mặt bình tĩnh, chỉ đành phải nghe theo lời hắn lui xuống.

Tiêu Duệ phía trước, hắc y phía sau, hai người một trước một sau tiến vào thư phòng của Tiêu Duệ, cạch một tiếng, cửa phòng đóng lại.

Tiêu Duệ chậm rãi ngồi xuống, thoải mái nói:

- Mời ngồi!

Đằng sau khăn che mặt của hắc y nhân phát ra tiếng cười khẽ:

- Không mời mà tới, chẳng lẽ quận vương không trách tội ta sao?

Tiêu Duệ khẽ nhếch mép:

- Ta trách tội, Ảnh Tử cô nương liền không đến sao? Chỉ với thủ vệ của Tiêu gia có thể ngăn cản được Ảnh Tử, xuất nhập như quỷ thần sao?

Ảnh tử đột nhiên chấn động, khăn che mặt khẽ run, thật lâu sau mới chần chờ nói:

- Ngài...

- Chúng ta người ngay ăn nói thật

Tiêu Duệ nhếch mép cầm lấy chén trà trên bàn uống một hơi cạn sạch, cảm khái nói:

- Ta quả thực đã rất mệt mỏi, ngươi trực tiếp nói đi, thái thượng hoàng muốn ra tay với ta phải không? Hoặc là nói, đó là mục đích chuyến đi lần này của ngươi?

Ảnh Tử nhìn chằm chằm vào Tiêu Duệ, phía sau khăn che mặt thần sắc vô cùng phức tạp, đột nhiên trầm giọng nói:

- Ngài đã sớm biết như vậy sao còn dám ở một mình trong phòng với ta, chẳng lẽ ngài không sợ ta ám sát ngài?

- Nếu ngươi thật sự muốn giết ta thì có rất nhiều cơ hội, cần gì phải công khai hiện thân chứ? Mà ngươi đã hiện thân ở trước mặt mọi người chỉ có thể nói ngươi hoặc có sát ý nhưng không có sát khí.

Tiêu Duệ chậm rãi xoay lưng lại với Ảnh Tử:

- Nói ra ý đồ của mình đi.

Ảnh Tử chậm rãi đứng dậy, giọng nói gần như không thể nghe được:

- Tiêu Duệ, thu tay lại đi, ngươi lui một bước đại khái có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời, cần gì phải bêu danh thiên cổ chứ?

- Bêu danh thiên cổ?

Tiêu Duệ cười lạnh:

- Những chuyện Tiêu mỗ đang làm, trên không thẹn với trời, dưới không thẹn với dân, tất cả đều là vì sự phồn thịnh của Đại Đường, căn bản là không có ý định cướp đoạt giang sơn Đại Đường, thi hành tân chính... Tương lai, là thị là phi tự có công luận!

- Còn nữa, ta lùi thái thượng hoàng sẽ lùi sao? Một khi trong tay ta không có quyền lực, vậy chẳng những tân chính bỏ giở giữa chừng mà thái thượng hoàng tất phải chém giết ta đến thống khoái!

Ảnh Tử thở dài:

- Ta biết ngài không có lòng riêng, nhưng tất cả mọi việc ngài đang làm... Tiêu Duệ, nghe ta khuyên một câu, lưu cho hoàng thất Đại Đường một đường cũng chính là lưu cho Tiêu gia các ngươi một đường. Người khác có thể không biết nhưng trong lòng ra rõ ràng, ngài sớm đã chuẩn bị xong đường lui... Nếu đã như vậy sao không sớm thu tay lại, chẳng lẽ muốn phá vỡ quy tắc thần không ra thần, quân không phải quân sao?

Tiêu Duệ đột nhiên đứng thẳng dậy nhìn thân ảnh gầy yếu của Ảnh Tử, mỉm cười nói:

- Lùi không thể lùi, ngươi bảo ta lùi đi đâu? Ta không làm hoàng đế, buông bỏ hoàng vị đã là... Nếu ta muốn cướp đoạt giang sơn của hoàng thất Lý Đường, thái thượng hoàng còn có thể an gối nơi hậu cung đến hôm nay, mưu tính làm thế nào trừ khử ta sao? Ha ha, có một vài sự tình ngươi không hiểu, có vài sự tình ngươi phải hiểu rõ ràng: Chính vì nước vì dân, Giai có lợi vô hại, hoàng quyền độc tài di hại ngàn năm, ngay cả không có Tiêu Duệ, tương lai cũng sẽ có người khác thay đổi triều đại, Lý Đường sao có thể ngoại lệ? Mà chỉ cần mở rộng thi hành tân chính, Đại Đường ngày phồn thịnh không xa, mà thay đổi chính quyền những chuyện như thay đổi triều đại, họa loạn chiến tranh cũng sẽ bởi vậy mà bị tiêu trừ... Tên đã bắn đi không thể thu lại, ta đã không thể quay đầu, Đại Đường cũng thế!

- Mời chuyển cáo với thái thượng hoàng vài câu, Tiêu Duệ sinh thời tuyệt sẽ không chủ động ra tay với hoàng thất, chỉ cần thái thượng hoàng nguyện ý thì hoàng thất Đại Đường sẽ vẫn là hoàng thất Đại Đường... Nhưng Tiêu Duệ tuyệt không bó tay chịu chết, nếu thái thượng hoàng muốn ra tay với Tiêu gia, vì tự bảo, vì thê tử và con cái của ta, vậy đừng trách ta không để ý đến tình cảm cha vợ - Con rể!

Giọng nói âm trầm của Tiêu Duệ truyền vào trong tai Ảnh Tử, Ảnh Tử hít sâu một hơi:

- Tiêu Duệ, ngươi đang uy hiếp ta sao?

Tiêu Duệ lắc đầu:

- Tiêu mỗ không có ý uy hiếp bất kỳ kẻ nào, bao gồm cả ngươi trong đó.

Tiêu Duệ tiến lên một bước nhỏ, ánh mắt đùa cợt lướt qua khăn che mặt:

- Bỏ khăn che mặt của ngươi xuống đi, ta đã biết ngươi là ai, cần gì phải tiếp tục che giấu ở trước mặt ta nữa?

Tiêu Duệ nói xong đưa tay ra, trong lòng bàn tay, một miếng ngọc bội dây đeo đỏ đã hiện ra trước mắt. Ảnh Tử toàn thân run rẩy, im lặng rất lâu, đột nhiên đưa tay lên tháo khăn che mặt, thần sắc đỏ bừng:

- Ngươi biết từ lúc nào?...

- Rất lâu rồi...

Tiêu Duệ nhìn khuôn mặt thanh tú trẻ tuổi này, cất tiếng cười lớn:

- Hiện tại ngươi không giết ta, tương lai sẽ không còn cơ hội giết ta nữa...

- Ta có điểm mấu chốt của ta, không nên ép bức ta.

Ảnh tử biến sắc, xoay người nhẹ nhàng rời đi.

...

...

Ngày lại từng ngày trôi qua, bình yên không có chuyện gì xảy ra, cũng không có bất kỳ kịch tính nào. Dưới sự thúc đẩy mạnh mẽ của đám người Chương Cừu Kiêm Quỳnh và Bùi Khoan, Đại Đường tân chính do Tiêu Duệ dẫn dầu đã dần dần đi vào chiều sâu, cơ cấu chính phủ ở triều đình và địa phương về cơ bản đã xây dựng xong, chính vụ viện và giám sát viện cũng đã được thành lập và hoạt động đi vào quỹ đạo.

Các hạng mục tân chính theo chính sách từ chính vụ viện lần lượt ra đời, mau chóng trải qua biểu quyết của toàn thể giám sát viện mà thi hành khắp cả nước. Có điều nằm ngoài dự đoán của Tiêu Duệ, không chỉ hậu cung trở nên im lặng mà ngay cả các loại trở ngại trong khi thi hành tân chính cũng không hề xuất hiện.

Đề cao địa vị của thương nhân và việc buôn bán, ví dụ như xúc tiến lệnh cưỡng chế đối với tiêu phí phát sinh của giới quyền quý, lại đoạt lấy một bộ phận từ trong tay quyền quý sung nhập vào tài sản quốc gia, sau đó lại thông qua các cơ quan chức năng trong chính vụ viện phân phối cho nông dân, đều được chấp hành vô cùng thuận lợi không xảy ra điều gì ngoài ý muốn.

Đại Đường trải qua mùa đông đầu tiên của chế độ tân chính cứ như vậy bình yên qua đi, tết Nguyên Tiêu lại tới. Thành Trường An so với trước đây càng thêm phồn hoa và náo nhiệt, đám thương nhân được những chính sách tích cực cổ động và dân chúng có được ruộng đất của chính mình mà sung sướng hạnh phúc, trong thành ngoài thành không khí tươi vui như ngày hội.

- Thái thượng hoàng có chỉ, mời gia đình Tĩnh An quận vương vào cung ẩm yến!

Giọng lanh lảnh của tiểu thái giám Mạnh Quang quanh quẩn trong Tiêu gia, Tiêu Duệ chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn bầu trời cao vút không mây, khóe miệng hiện ra nụ cười tựa như có tựa như không.

- Cái phải đến, rốt cuộc cũng đến rồi.

Tiêu Duệ lẩm bẩm tự nói, quay đầu nhìn tứ nữ Lý Nhi trang phục lộng lẫy:

- Các nàng chuẩn bị xong chưa?

- Tử Trường, thiếp có cảm giác không đúng, thái thượng hoàng sao lại muốn chúng ta vào cung ẩm yến? Nghi nhi tỷ tỷ và thiếp thì không sao, Liên nhi tỷ tỷ và Ngọc Hoàn tỷ tỷ, tại sao...

Lý Đằng Không bĩu môi, có chút lo lắng nói.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-295)


<