← Hồi 215 | Hồi 217 → |
Một tiếng thở dài không có lý do, thế nên khiến Lý Nghi kinh ngạc nhìn Võ Huệ Phi nói:
- Mẫu thân, ngài thế nào? Thân thể không thoái mái sao?
- Không có, mẫu thân tốt lắm. Nghi nhi, mẫu thân ngủ trước.
Võ Huệ Phi chui vào ổ chăn, nghiêng người lười biếng ngủ thiếp đi giống như cô gái bình thường.
Lý Nghi buông sách xuống, ra gọi thị nữ tiến vào, qua loa hầu hạ mình tẩy rửa một lần, sau đó cũng lên giường mà ngủ. Chỉ có điều một đêm này, nàng căn bản không thể ngủ được, Võ Huệ Phi bên người nàng lăg qua lộn lại, luôn làm ra một chút động tĩnh. Nàng không có để ý, còn tưởng rằng bởi Võ Huệ Phi ngẫu nhiên thay đổi lạ chỗ không yên, liền đành có nén tiến vào mộng đẹp.
Tuy nhiên, buổi sáng hôm sau khi nàng xoa đôi mắt buồn ngủ tỉnh lại, thấy hai mắt Võ Huệ Phi sưng đỏ, không khỏi cả kinh, hạ giọng:
- Mẫu thân, đây là...
- Ai, mẫu thân quen giường trong cung, đột nhiên ở lại nơi này của con nên có chút khó gối đầu. Nghi nhi, mẫu thân vẫn nên đi sớm.
- Mẫu thân thật vất vả rời cung một lần, hay là ngài ở nơi này thêm vài ngày, hai mẹ con chúng ta cũng dễ gặp.
Võ Huệ Phi vẫn muốn nói "nên về cung sớm đi thôi", nhưng khi nói ra tới miệng, lại biến thành "ở nhiều thêm mấy ngày". Gò má nàng không khỏi đỏ hồng lên, nương lúc vung tay áo mà che lấp lại, ngả lưng xuống:
- Mẫu thân muốn ngủ tiếp một giấc, con dậy đi, không cần để ý mẫu thân.
...
...
Lý Nghi rửa mặt xong, đi vào phòng hoa nhỏ trong nội viện, không ngờ phát hiện Chương Cừu Liên Nhi cũng một bộ dáng ngủ không tốt, liếc mắt nhìn con ngươi cũng có chút sưng đỏ, không khỏi ngạc nhiên nói:
- Liên Nhi tỷ tỷ, sao tỷ...
Hai gò má Chương Cừu Liên Nhi lập tức đó lên, ấp úng nói:
- Không không có gì.
Lý Đằng Không hỳ hỳ chạy tới:
- Nghi nhi tỷ tỷ, còn cần nói sao, khẳng định là tối qua Tiêu lang quấn quít lấy Liên Nhi tỷ tỷ... đêm xuân vô cùng ...
Sắc mặt Chương Cừu Liên Nhi càng đỏ bừng lên, cúi đầu đứng ở nơi đó không ngẩng nổi đầu.
Dương Ngọc Hoàn cũng đi đến, lúc này là thời gian bốn cô gái Tiêu gia cùng nhau dùng bữa tối, thấy Lý Đằng Không nói như vậy, ha ha cười chuyển hướng câu chuyện:
- Tiêu lang vào triều rồi, hay là chúng ta dùng cơm đi.
Đột nhiên, Dương Ngọc Hoàn chỉ Lý Đằng Không kinh ngạc:
- Không nhi muội muội, sao mắt muội lại đỏ ngầu, chẳng lẽ đêm qua muội cũng ngủ không ngon?
Lý Đằng Không cười ha ha ngượng ngùng dụi dụi mắt:
- Ừ, đêm qua ngủ không ngon, muội vẫn nhìn cửa phòng ngủ của cô gái kia qua cửa sổ, muội xem Tiêu lang có thể nửa đêm chuồn vào trong phòng nàng hay không.
Lý Nghi và Dương Ngọc Hoàn cười khổ liếc nhau, Chương Cừu Liên Nhi cũng không kìm nổi cười ha ha nói:
- Không nhi muội tử, muội quả nhiên là nhìn thật chặt... Có phải muội lo lắng Tử Trường sẽ phạm vào... sẽ bị Võ Huệ Phi nương nương mang vào cung làm thái giám hay không?
Lý Nghi và Dương Ngọc Hoàn cười ha ha ôm bụng cười run hết cả người.
- Ừ? Nghi nhi, con là người có thai, phải chú ý thân thể.
Võ Huệ Phi chậm rãi đi vào phòng, trên mặt là vẻ đoan trang quyến rũ xinh đẹp lộng lẫy như trước.
...
...
Buổi triều hôm nay tan rất nhanh, quần thần đều không có tấu chương, chỉ có Lý Lâm Phủ bất ngờ dâng lên một quyển tấu chương. Tiếp nhận tấu chương lật vài lần, sắc mặt Lý Long Cơ lập tức trầm xuống, chỉ có điều hắn không nói gì thêm, ngược lại đứng dậy vội vàng rời đi, ngay cả câu "bãi triều" thường lệ kia cũng chưa nói. Cao Lực Sĩ cũng có chút không kịp đề phòng vội vàng dùng cổ họng khàn khàn hô một tiếng, cũng đi theo.
Bằng trực giác, Tiêu Duệ cảm thấy tấu chương của Lý Lâm Phủ có liên quan đến An Lộc Sơn, hoặc là nói có liên quan đến Vương Trung Tự.
Trên đường bãi triều rời cung, Tiêu Duệ ra nhiều bằng ánh mắt vài cái, muốn trao đổi với Lý Lâm Phủ, nhưng Lý Lâm Phủ ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi nhanh, căn bản là không nhìn hắn "ám chỉ".
Tiêu Duệ âm thầm mắng vài câu "cáo già", hắn không chịu nói, cũng đành rời đi.
Trên đường rời cung, Tiêu Duệ luôn nghĩ, nên kéo Vương Trung Tự một cái như thế nào. Không vì cái gì khác, cho dù là vì An Lộc Sơn, hắn cũng không thể để Vương Trung Tự bị lôi xuống không minh bạch như vậy. Chút ân oán nhỏ giữa hắn và Vương Trung Tự, so sánh với Đại Đường hưng suy, căn bản không tính là cái gì.
Nhưng thủy chung Tiêu Duệ lại không có biện pháp, không biết nên bắt tay vào mặt nào.
An Lộc Sơn dâng tấu vạch tội chuyện Vương Trung Tự mạnh mẽ nạp con gái Hề làm thiếp, cử binh tru sát người Hề công hãm thành Nhiêu Nhạc, điểm này Tiêu Duệ tin tưởng không thể nghi ngờ. Nhưng hắn không có chứng cớ. Hơn nữa, hắn rất rõ ràng, sở dĩ An Lộc Sơn táo bạo như vậy, tất nhiên là làm một cái bẫy không kẽ hở, chờ Vương Trung Tự nhảy vào trong.
Trở lại nhà mình, Tiêu Duệ liền chui đầu vào phòng cô gái Hề Lý U Lan, gắt gao đóng chặt cửa.
Lý Đằng Không đang uống trà nói chuyện trong phòng khách với Võ Huệ Phi và Chương Cừu Liên Nhi, thấy Tiêu Duệ trở về ngay cả triều phục cũng không đổi liền đi thẳng vào phòng Lý U Lan, không khỏi vừa tức vừa vội, chà chà chân, muốn đuổi theo.
Chương Cừu Liên Nhi vội vàng giữ chặt nàng một phen, ra hiệu bằng ánh mắt.
Trong mắt Võ Huệ Phi tất nhiên cũng truyền ra một chút phức tạp, cười nói:
- Không nhi à, con muốn đi làm gì?
Hơn ba tháng, lần đầu tiên Lý U Lan ngủ an giấc. Từ sau khi thành Nhiêu Nhạc bị Hồ binh thủ hạ An Lộc Sơn đến cướp, nàng vẫn run sợ trong lòng ở lại bên người An Lộc Sơn. Mỗi ngày thấy khuôn mặt Hồ dối trá cùng với ánh mắt mê đắm lỗ mãng của An Lộc Sơn, nàng ăn ngủ khó khăn, ngày đêm chìm đắm trong nỗi sợ hãi thật lớn.
Đêm qua, thấy Tiêu Duệ quả nhiên không có tới chiếm đoạt thân thể mình, nàng để nguyên quần áo, một đầu ngả lên giường thiêm thiếp tiến vào mộng đẹp, mãi đến khi Tiêu Duệ xông tới, nàng mới vừa tỉnh ngủ.
Lý U Lan kinh hãi, cuộn mình trong ổ chăn, run giọng nói:
- Lão, lão gia...
Tiêu Duệ nhìn nàng thật sâu, trầm giọng nói:
- Ngươi không cần sợ hãi, ta sẽ không thương tổn ngươi.
Thời gian của ta cấp bách, ta chỉ hỏi ngươi mấy câu: thành Nhiêu Nhạc của người Hề, thật sự là Phạm Dương Tiết độ sứ Vương Trung Tự phái binh công hãm? Ngươi phải nói thật với ta... Chỉ cần ngươi nói thật với ta, ta lập tức để ngươi rời phủ, trả lại tự do cho ngươi.
Lý U Lan dần dần bình tĩnh xuống, lại lộ ra vẻ sầu thảm cười:
- Rời phủ? Tự do? Lão gia, cả nhà ta đều chết hết, không nhà để về, rời khỏi Tiêu gia, ta còn có thể chạy đi đâu?
Nói xong, ánh mắt thê lương mà lo sợ không yên của Lý U Lan nhìn chàm chằm thẳng vào Tiêu Duệ. Đối với quyền quý Đại Đường nổi tiếng đã lâu, tài tử Tửu Đồ danh tiếng khắp thiên hạ này, cảm xúc trong lòng phập phồng. Trực giác nói cho nàng, có thể tín nhiệm nam tử trước mắt này. Nhưng... một khi nói thật cho hắn, hắn có thể cùng với An Lộc Sơn kia làm gì hay không...
Tiêu Duệ im lặng không nói, yên tĩnh nhìn Lý U Lan đầu vai thiếu nữ run rẩy.
Tiêu Duệ mơ hồ cảm thấy, cô gái Hề này cũng không đơn giản, bởi vì khi chất nàng mơ hồ phát tán ra, cũng không bởi vì khẩu âm tiếng Hán của nàng mang chút hương vị Trường An, còn bởi vì nỗi lòng thù hận không che lấp được của nàng. Tiêu Duệ cảm thấy, trên người nàng cất dấu một bí ẩn nào đó, nàng sẽ mang đến cái mà hắn cần.
Lý U Lan dung nhan tuyệt thế trắng bệch, nàng chậm rãi ngẩng khuôn mặt tràn đầy nước mắt lên, si ngốc nhìn Tiêu Duệ.
Thật lâu sau, nàng cắn chặt răng, xốc ổ chăn lên, quỳ rạp xuống rường, run giọng nói:
- Xin lão gia làm chủ cho U Lan, U Lan nguyện ý lấy thân báo đáp, cả đời làm nô tỳ hầu hạ lão gia.
Trong mắt Tiêu Duệ sáng ngời.
- Lão gia, mẫu thân ta là Vĩnh Lạc công chúa Đại Đường, phụ thân là Lý Mạnh Lâm...
Lý U Lan đau khổ đầu vai co rúm, lên tiếng khóc:
- Mấy trăm nhân khẩu toàn tộc ta, đều bị Hồ binh thủ hạ của An Lộc Sơn kia giết không còn... Bọn họ dùng cờ hiệu Phạm Dương Tiết độ sứ Vương đại nhân, đêm khuya lừa dối mở cửa thành, một đường đánh lén vào thành... Trong một đêm, máu chảy thành sông...
- Thị nữ của nô mặc quần áo của nô, mà nô đi theo một lão bộc trong phủ trong lúc hỗn loạn trốn ra phủ Đô đốc, nhưng lại bị kỵ binh của An Lộc Sơn bắt được ở cửa thành, bị đưa đến phủ của An Lộc Sơn...
Lý U Lan nghiến răng nghiến lợi nghẹn ngào.
Tiêu Duệ thở phào một cái, hắn đã sớm đoán được, chuyện này là An Lộc Sơn làm. Nhưng hắn thật sự không ngờ chính là, An Lộc Sơn lại điên cuồng như vậy. Hắn hung hăng dậm chân, âm thầm mắng hai tiếng súc sinh.
...
...
Nên làm như thế nào, nên làm như thế nào? Tiêu Duệ thần sắc âm trầm lòng vòng trong viện. Thấy thần sắc hắn không ổn, bốn cô gái cũng không dám đến phiền hắn. Cho dù là Võ Huệ Phi, cũng chỉ ngồi ở trong sảnh, vừa nói chuyện với Lý Nghi, vừa ngẫu nhiên phức tạp nhìn thoáng qua bên Tiêu Duệ qua lại loanh quanh trong viện.
Chỉ sợ, bốn cô gái Tiêu gia, dù gồm cả Võ Huệ Phi ở bên trong, cũng thật không ngờ, hiện giờ Tiêu Duệ đang không ngừng phiền não bởi chuyện tình Vương Trung Tự.
Tiêu Duệ hướng tay vào trong ngực, cầm huyết thư do Vĩnh Lạc công chúa tự tay viết và một miếng ngọc bội mà Lý U Lan vẫn giấu bên người. Hắn vừa động trong lòng, đột nhiên sinh ra một ý tưởng điên cuồng.
Đưa Lý U Lan vào cung, bằng vào dung nhan tuyệt thế của nàng nhất định sẽ được Lý Long Cơ cực kỳ sủng ái. Sau đó, chuyện trả thù của nàng liền thuận lý thành chương, gió thổi đầu gối, mạng nhỏ của An Lộc Sơn khó bảo toàn. Cho dù là chứng cớ không đủ, dưới uy thế hoàng quyền, An Lộc Sơn cũng chỉ còn đường chết.
← Hồi 215 | Hồi 217 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác