Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Đại Đường Tửu Đồ - Hồi 136

Đại Đường Tửu Đồ
Trọn bộ 295 hồi
Hồi 136: Bơi giữa dòng nguy ngập định Nam Chiếu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-295)

Cuồng phong gào thét thổi qua từng phiến rừng rậm và dãy núi khu man di tây nam, bầu trời đen kịt u ám, dần dần đọng lại trên Thái Hòa thành. Tuy là ban ngày, nhưng trời đất lại mờ mịt, màn trời tối như mực đột nhiên oanh một tiếng lớn, tia chớp chói mắt xé rách màn trời, ánh sáng mạnh mẽ chói mắt phóng qua không trung hoàng cung Nam Chiếu.

Ánh sáng mạnh mẽ chói mắt khiến giữa đại điện rõ ràng rành mạch trong nháy mắt, trên mặt người Nam Chiếu hoặc là phẫn nộ, hoặc là sợ hãi, hoặc là thô bạo, hoặc là vô cùng lo lắng đều dừng lại trong mắt Tiêu Duệ.

Trên khuôn mặt âm trầm của Các La Phong hơi lộ vẻ dữ tợn, hắn tách khỏi sự bảo vệ của thị vệ, tiến lên vài bước.

Tiêu Duệ vẫn nhàn nhạt cười như trước.

- Tiêu đại nhân, đến tột cùng ngươi muốn thế nào?

Các La Phong thở dốc một tiếng, hai tay hơi run rẩy rũ xuống, bàn tay gắt gao nắm chặt.

- Bản quan đã sớm nói, chỉ cần ngươi không phản bội Đại Đường, bản quan tuyệt đối không can thiệp nội chính Nam Chiếu.

Tiêu Duệ nở nụ cười, nụ cười này khiến Lệnh Hồ Xung Vũ bên cạnh hắn bình tĩnh trong lòng.

Trong lòng Lệnh Hồ Xung Vũ sáng tựa như gương, Tiêu Duệ đột nhiên động thủ tru diệt sứ thần Thổ Phiên, là muốn phong tỏa đường lui của Các La Phong, buộc hắn quay đầu lại Đại Đường ---- Chuyện hắn soán quyền đã quyết liệt công khai, trước mắt hắn đã không có đường lui, nếu con đường Thổ Phiên không thể trông cậy vào, hắn chỉ có thể trông vào Đại Đường. Tối thiểu, trước mắt hắn vẫn không thể công khai và chỉ cần hắn không phản bội, Đại Đường tuyệt đối không can thiệp nội chính Nam Chiếu. Không thể nghi ngờ là ám chỉ hắn, chỉ cần Nam Chiếu vẫn là nước phụ thuộc Đại Đường, ai làm Nam Chiếu Vương đều giống nhau.

Các La Phong trầm mặc nửa ngày, đột nhiên cười ha ha nói:

- Một khi đã như vậy, xin Tiêu đại nhân tạm thời ở ngoài thành chờ mấy ngày. Đợi bổn vương tử xử lý xong việc nội chính của Nam Chiếu, 5 ngày sau, tức khắc suất lĩnh quần thần mở rộng cửa thành nghênh đón khâm sai Đại Đường theo nghi thức vào thành!

Tiêu Duệ nhàn nhạt cười, suất lĩnh đám người Lệnh Hồ Xung Vũ nhanh chóng rời đi.

- Các La Phượng cũng không hy vọng được Đại Đường duy trì đi. Mạnh Hoắc, truyền lệnh xuống, tất cả sĩ tốt sẵn sàng chiến đấu, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.

Tiêu Duệ thở phào một cái:

- Sở dĩ hôm nay hắn thả chúng ta rời khỏi, nói chung là một loại mong ngóng và thăm dò. Hắn cần thời gian, thứ nhất hắn còn chưa hoàn toàn nắm vương quyền Nam Chiếu trong tay, thứ hai hắn muốn xem đại quân Đại Đường có thể tiến thẳng tới Nam Chiếu như lời ta nói hay không. Nếu chờ hắn ngồi lên vương vị Nam Chiếu, mà đại quân ta còn không tới, chỉ sợ...

- Đại nhân, như vậy quân mã phủ đô đốc Diêu Châu khi nào có thể tới Nam Chiếu?

- Ha ha, ta cũng không có điều binh mã phủ đô đốc Diêu Châu.

Tiêu Duệ đột nhiên nở nụ cười, thấp giọng nói:

- Binh bất yếm trá vậy.

Mạnh Hoắc biến sắc, ra hiệu Lệnh Hồ Xung Vũ. Lệnh Hồ Xung Vũ vội vàng nói:

- Đại nhân, một khi đã như vậy, rút khỏi Nam Chiếu đi. Một khi chờ Các La Phong tỉnh hồn lại, đại nhân sẽ nguy hiểm!

- Mặc dù ta không có triệu tập binh mã phủ đô đốc Diêu Châu, nhưng ta lại điều 2 vạn Thoán binh và một vạn chiến sĩ người Bặc.

Tiêu Duệ cười âm trầm:

- Nam Chiếu tổng cộng chỉ có mười vạn binh mã. Ngoài binh mã phân tán đóng ở các nơi, hiện giờ trong thành Thái Hòa cùng mấy tòa thành nhỏ này cũng chỉ không đến 3 vạn người. Cho dù là ngay mặt đối địch, chúng ta cũng có thực lực liều mạng với Nam Chiếu, các ngươi kinh hoảng cái gì?

- Mặc kệ Các La Phong có nguyện ý thần phục hay không, chúng ta đều nhất định phải cho người Nam Chiếu nhìn chút màu sắc.

Tiêu Duệ đột nhiên xoay người sang chỗ khác, chỉ vào thành trú quân dựa vào phía tây nam Thái Hòa thành:

- Mạnh đô đốc, đợi Thoán binh đến nơi, ngài dẫn quân đi đánh hạ tòa thành nhỏ này cho bản quan!

- Các vị, chúng ta đã không có đường lui, nếu chúng ta rút đi như vậy, chẳng những tổn hại uy vọng Đại Đường, còn dễ dàng gợi lên chiến hỏa giữa Đại Đường và Thổ Phiên ---- nếu để tới lúc đó, chúng ta chính là tội nhân của Đại Đường! Cho nên, nhất định phải nắm lấy Nam Chiếu.

Tiêu Duệ đột nhiên cao giọng nói.

Trong lòng ba người Mạnh Hoắc và Lệnh Hồ Xung Vũ, Công Tôn Triệu run lên, đồng loạt khom người đáp:

- Rõ!

Mưa to như trút nước xuống. Sấm sét vang đội, cuồng phong cấp tốc.

Binh tào của Nam Chiếu cũng giống như đại tướng quân của triều đình Đại Đường, những binh tào này nắm trong tay toàn bộ binh quyền của Nam Chiếu. Mười vạn binh mã Nam Chiếu, tổng cộng có mười hai binh tào, ngoài 7 người đang nắm binh ở ngoài ra, 5 binh tào trong Thái Hòa thành toàn bộ đều là thủ hạ của Các La Phong.

Mấy năm nay, Các La Phong trên thực tế là Đại nguyên soái binh mã Nam Chiếu, hàng năm hắn đứng ở trong quân, những binh tào này trung tâm với hắn như một đã là hợp tình hợp lý. Chỉ có điều, vô luận là Tiêu Duệ hay đám quyền quý quan liêu Nam Chiếu kỳ thật cũng không biết, đám binh tào này càng trung thành với Bì La Các hơn, dù sao uy vọng của Bì La Các trong suy nghĩ của người Nam Chiếu không ai có thể thay thế. Chỉ có điều, Bì La Các sắp đi đời nhà ma, đám binh tào này tự nhiên đứng bên Các La Phong theo bản năng. Đối với vài vị vương tử khác của Bì La Các, đám tướng lĩnh Nam Chiếu này căn bản là khinh thường. Trong lòng bọn họ, cũng chỉ có Các La Phong mới thích hợp là vua Nam Chiếu nhất ---- làm người kế nhiệm Bì La Các.

Chính quyền đi ra từ cán thương, những lời này đặt ở thịnh Đường đồng dạng cũng áp dụng ở Nam Chiếu. Các quý tộc Nam Chiếu trong Thái Hòa thành không thể nề hà mà nhìn Nam Chiếu bắt đầu đổi chủ, sĩ tốt Nam Chiếu trong thành bất chấp trời mưa lùng bắt một số quan viên cùng với người nhà của bọn họ, mà nhị vương tử Thành Tiến cùng với hơn 100 nhân khẩu, cũng bị nhốt vào địa lao trong hoàng cung Thái Hòa thành.

Vương phi A Sát của Bì La Các thở dài đứng ở cửa điện mắt nhìn màn mưa như trút nước. Trong lòng nàng hiểu được, chờ xong trận mưa này, Nam Chiếu đã chân chính đổi chủ. 5 đứa con trai 3 đứa con gái của nàng, trừ Các Cách Mã còn bên cạnh nàng ra, những người khác đều trở thành tù nhân của Các La Phong. Mà trượng phu của nàng, một thế hệ anh hùng uy phong một cõi, Nam Chiếu Vương Bì La Các, chỉ sợ, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Các La Phong bước trong hành lang hoàng cung Nam Chiếu dưới màn mưa thật dày, chuyến đi này khiến thân người y đều ướt sũng.

Binh tào Trữ Khả do dự một chút, vẫn kính cẩn hỏi han:

- Đại vương tử, quân Đường này...

Các La Phong nở nụ cười lạnh:

- Trước không cần để ý tới họ. Trước hết chúng ta giải quyết đám ngu xuẩn ngăn cản bổn vương ngồi lên vương vị Nam Chiếu. Chờ mấy ngày nữa, các ngươi sẽ theo ta ra khỏi thành nghênh đón khâm sai Đại Đường. Nhưng nếu như Tiêu Duệ kia chỉ nói bừa, muốn lừa gạt bổn vương tử, hừ, đó đúng là ngày chết của bọn họ rồi!

Trữ Khả hít một hơi sâu, lau cái trán ướt nhẹp:

- Đại vương tử, nhưng giết khâm sai Đại Đường, chẳng khác nào tuyên chiến với Đại Đường...

- Ha ha, Tiêu Duệ kia tự cho là minh thông mình, hắn cho rằng hắn động thủ giết sứ thần Thổ Phiên sẽ buộc bổn vương tử không thể không đầu nhập Đại Đường, lại không biết ---- Trữ Khả, ngươi có biết Đồ Lãng Tán Bố là người ra sao? Hắn là đệ đệ ái thiếp của Quốc tướng Thổ Phiên Lộc Đông Tán, hiện giờ Lộc Đông Tán một mình nắm trong tay quyền to của Thổ Phiên, Đồ Lãng Tán Bố bị Tiêu Duệ giết chết, hắn sao có thể bỏ qua! Đến lúc đó, một khi Thổ Phiên và Đại Đường khai chiến, Đại Đường hoặc là Thổ Phiên, cũng không có lực bận tâm Nam Chiếu chúng ta, tới lúc đó, chúng ta có thể ăn người Thoán trước, sau đó từng chút khuếch trương.

Tiếng cười đắc ý của Các La Phong quanh quẩn trong màn mưa, sắc mặt Trữ Khả vui vẻ khom người nói:

- Đại vương tử anh minh!

Các La Phong lại mỉm cười đi về phía trước, chờ tới ngoài tẩm cung Bì La Các, hắn khoát tay áo:

- Các ngươi chờ ở bên ngoài, ta đi xem phụ vương!

Đám người Trữ Khả rùng mình, khom người đáp. Ngoài tẩm cung, ít nhất có hơn trăm sĩ tốt thủ vệ kín không kẽ hở, đám sĩ tốt này toàn bộ đều là tâm phúc của Các La Phong. Bọn họ thủ ngoài cửa, không có mệnh lệnh của Các La Phong, cho dù là Vương phi A Sát cũng không đi vào thăm Bì La Các được.

Trữ Khả nhìn Các La Phong nhanh chóng đội mưa mà đi vào tẩm cung của Bì La Các, không khỏi thở dài một tiếng:

- Đại vương bệnh nặng trầm trọng không thể xử lý công việc như thế, nên sớm truyền ngôi cho đại vương tử, miễn cho xảy ra nội loạn...

Gió vẫn điên cuồng mưa vẫn như trút nước. Trong hẻm núi sâu thẳm cách Thái Hòa thành không đến trăm dặm, Thoán binh đang đội mưa lội qua một khe suốt chảy xiết, một bước nông một bước sâu tiến tới trên con đường lầy lội.

Đằng giáp man váy bao lấy thân người lả lướt bị nước mưa ướt nhẹp, toàn bộ dán lên thân mình kiện mỹ thướt tha của A Đại, đường cong lả lướt mười phần dụ hoặc. Chỉ có điều ở trước mặt, không có một người nào, không một Thoán binh nào dám dùng ánh mắt khinh nhờn nữ vương điện hạ trong lòng bọn họ, mà chỉ có buồn bực chạy đi. Đoàn Thoán binh này thật sự không hiểu nổi, vì cái gì nữ vương điện hạ lại gấp gáp tới Thái Hòa thành như vậy, cho dù là trong mưa to như thế cũng muốn làm cho sĩ tốt đội mưa tiến tới.

Một tướng lĩnh Thoán binh lảo đảo một chút trong nước bùn, bỗng nhiên ngã quỵ trong nước bùn. Chợt, hắn giãy giựa đứng dậy từ trong nước bùn, chống đỡ màn mưa dày đặc đi tới đứng trước mặt A Đại đang tạm thời tránh mưa dưới một cây đại thụ, cổ họng khàn khàn khom người nói:

- Nữ vương điện hạ, mưa lớn đường khó đi, hãy để cho đám sĩ tốt lùi lại sau đó chạy tới Thái Hòa thành mới tốt.

- Đã muộn...

A Đại khoát tay áo, trước mắt lại hiện lên khuôn mặt anh tuấn phóng khoáng của Tiêu Duệ, thần sắc không khỏi có chút phức tạp.

Hai vạn Thoán binh của A Đại vốn là một đường lui Tiêu Duệ dự định lưu lại. Hắn để cho Thoán binh đóng ở biên giới Thoán khu và Nam Chiếu chờ đợi, chuẩn bị bất cứ tình huống nào. Sau khi nhận được cấp báo của Tiêu Duệ, A Đại lập tức dẫn quân hành quân gấp tới Thái Hòa thành.

- Nữ vương điện hạ, chúng ta có tất yếu bán mạng cho Đại Đường như vậy không?

Tướng lĩnh Thoán binh tuy rằng không dám cãi quân lệnh của A Đại, nhưng trong lòng hiện giờ có chút bất mãn, trên miệng vẫn không tự chủ được mà nói ra.

- A Lãng, người Thoán chúng ta đã trở thành phụ thuộc Đại Đường, sao có thể không tuân mệnh lệnh khâm sai Đại Đường? Huống chi, Tiêu Duệ này không phải người bình thường, hắn không chỉ là sủng thân của hoàng đế Đại Đường, còn tiếp quản tất cả các cửa hàng của Tiên Vu Trọng Thông, gần như nắm giữ mạch máu người Thoán chúng ta ---- nếu hắn không chịu mua bán với người Thoán chúng ta, lương thực và muối ăn cùng với các chi phí cần thiết trong cuộc sống của người Thoán chúng ta từ đâu mà đến? Trông cậy vào người Nam Chiếu sao? Chúng ta cũng không dám đắc tội hắn A!

A Đại lau nước mưa trên trán, thở dài nói:

- Đi thôi, nói cho các huynh đệ, cắn răng tiếp tục đi tới!

*****

Tẩm cung Bì La Các. Bì La Các một đời quân chủ anh hùng, oai phong Nam Chiếu phong vân mấy chục năm, hiện giờ đang lẳng lặng nằm trên giường gỗ, trên người trùm một lớp lụa trắng. Mấy thị nữ và thị vệ quỳ gối trong góc, Các La Phong yên lặng đứng trong cung thất vàng son lộng lẫy, đột nhiên khoát tay áo:

- Đều lui xuống trước đi!

Các La Phong chậm rãi bước lại trước giường, trong miệng thì thào tự nói.

- Phụ vương, đều là ngài bức ta... Chớ có trách ta, là ngài bức ta...

- Phụ vương, hai mươi năm trước ngài thu dưỡng ta, dạy cho ta cưỡi ngựa và võ nghệ, để cho ta tòng quân rèn luyện... Các La Phong không cô phụ kỳ vọng của ngài, mười năm nay, ta thay phụ vương ngài nam chinh bắc chiến, hạ từng tòa thành trì, công hãm từng bộ lạc ô man...

- Mười năm trước, ngài đáp ứng ta, nói ta chắc chắn là thái tử Nam Chiếu. Mười năm nay, ta nứt gan nhỏ mật vượt lửa qua sông vì Nam Chiếu, tất cả vì cái gì? Chính là vì Nam Chiếu lớn mạnh lên, để cho người Nam Chiếu có thể nổi lên đứng ngang hàng với người Thổ Phiên và người Đại Đường!

- Nhưng, ngài lại lại muốn mượn ma giết lừa. Phụ vương, kỳ thật Các La Phong cũng không ham vương vị này ---- nhưng, nhưng mấy người con trai ruột kia của ngài là những mặt hàng gì? Bọn họ ham hưởng lạc sa vào nữ sắc, nếu giao Nam Chiếu cho bọn họ, giang sơn cha con chúng ta tân tân khổ khổ đánh hạ sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát... Phụ vương, ngài nói, ngài nói Các La Phượng sẽ trơ mắt phó mặc tâm huyết của mình sao?! Không!

Thanh âm Các La Phong dần trở nên phẫn nộ tăng cao, hắn nở nụ cười lạnh:

- Mấy tiểu tử Thành Tiến kia, bọn họ là những thứ gì, bọn họ sao có thể tranh đoạt với ta? Hừ, hết thảy bọn họ đều là một đám rác rưởi!

- Phụ vương, giao vương vị ra đi. Tin tưởng ta, Nam Chiếu dưới sự hướng dẫn của ta sẽ càng trở nên hùng mạnh hơn, cuộc sống của con dân Nam Chiếu sẽ càng thêm giàu có.

Các La Phong đột nhiên thở dài một tiếng:

- Nếu ngài đồng ý viết thư thoái vị, ta tạm tha cho mấy tiểu tử Thành Tiến kia, cho bọn họ có thể hưởng vô tận vinh hoa phú quý cả đời!

Trong cung thất hoa lệ tĩnh lặng không tiếng động, chỉ có từng sợi khói nhang u nhiên bay lên trên chiếc bàn nơi góc tường kia, trong cung thấn tràn ngập mùi đàn hương nhàn nhạt.

Các La Phong yên lặng đứng trong cung thất. Một lúc rất lâu, mãi cho đến khi mưa gió bên ngoài tan đi. Hơi mù dần dần rút đi, không trung lại trở nên sáng sủa, một vòng mặt trời đang treo phía chân trời tây xa xa, lặn xuống phía tây từng chút một.

- Người tới, mời đại vu sư Rum tiến vào!

Các La Phong quả quyết quát.

Vu sư Nam Chiếu là một người già mặc áo vu sư màu tuyết trắng, thân thể tiến vào trong cung thật, gật đầu với Các La Phong làm lễ. Đại vu sư Rum người Nam Chiếu này, kỳ thật chính là đại vu sư của Mông Xá Chiếu trước kia. Sau khi Mông Xá Chiếu thống nhất Lục Chiếu, hắn liền thuận lý thành chương trở thành đại vu sư Nam Chiếu. Rum lẳng lặng đứng trước người Các La Phong, trên khuôn mặt già nua hơi có một tầng tro tàn.

- Rum đại vu sư, làm phiền ngài gọi phụ vương ta tỉnh lại.

Các La Phong cúi người thi lễ. Với người Nam Chiếu, đại vu sư, nghiễm nhiên đúng là lãnh tụ tôn giáo, là người phát ngôn tín ngưỡng của man nhân tại nhân gian. Mặc dù là vương tử cao quý, còn sắp tiếp quản vương vị Nam Chiếu, nhưng Các La Phong vẫn không dám thất lễ với đại vu sư.

Rum yếu ớt thở dài, cúi đầu nói:

- Đại vương tử, Rum liều chết giúp đỡ, hy vọng đại vương tử có thể nói được làm được.

Sắc mặt Các La Phong đỏ lên, thản nhiên nói:

- Đại vu sư cứ việc yên tâm, chỉ cần ta quản lý vương vị Nam Chiếu, không ngoài một năm, ta sẽ tiêu diệt tất cả các vu sư ở năm Chiếu khác, làm cho con dân Nam Chiếu chỉ tín ngưỡng một mình Phượng Hoàng nữ thần của Mông Xá Chiếu chúng ta!

Chiếu, ở khu man di tây nam chíng là ý nghĩa vương quý. Cái gọi là lục Chiếu, chính là sáu vương quốc nhỏ. Sáu vương quốc nhỏ này đều có vật tổ tín ngưỡng bất đồng, tương ứng liền có hệ thống vu sư ngang nhau. Sau khi Mông Xá Chiếu thống nhất sáu Chiếu thành lập nước Nam Chiếu, Bì La Các vì giữ gìn căn cơ thống trị, cũng không có cướp đoạt vật tổ tín ngưỡng của người năm Chiếu khác.

Rum cười cười, run rẩy lấy một bình ngọc từ trong ngực ra, sau đó tự tay xốc tấm lụa trắng trùm trên người Bì La Các ra.

- Phượng Hoàng nữ thần...

Tiếng kinh hô của đại vu sư Rum Các La Phong nương theo tấm lụa trắng được xốc lên mà vang vọng trong cung thất, chợt truyền ra tiếng rộng giận và rít gào của Các La Phong:

- Người tới!

Một đầu mục nhỏ quản lý các thị vệ canh gác Bì La Các kinh sợ quỳ rạp xuống trước mặt Bì La Các, mặt như màu đất. Hắn căn bản không thể tin vào mắt mình không ngờ trước mắt không phải Bì La Các, mà là một người hầu trong cung!

Bì La Các chạy đi đâu?

Các La Phong tưởng như sẽ sụp đổ, hắn như nào cũng không thể tin được, dưới loại canh gác dày đặc như thế này, Bì La Các đã bị đại vu sư Rum hạ thuật thôi miên và hạ độc lại có thể được người cứu đi! Nhớ tới Bì La Các... Lửa giận và lo sợ không yên đan xem lẫn nhau trong lòng Các La Phong, hắn rút loan đao bên hông ra chém đầu của đầu mục thị vệ đang sợ hãi kia.

- Lục soát!

Các La Phong rít gào, quơ loan đao dính máu tươi trong tay.

- Đại vương tử đợi một chút, đừng sốt ruột. Đại vương đã trúng thuật thôi miên và vu độc của ta, trừ ta ra không người nào có thể giải. Mặc dù hắn được người cứu đi, cũng chỉ có con đường chết. Nhiều nhất hai ngày sau, mạng hắn sẽ quy thiên.

Mặt Rum âm trầm, thản nhiên nói.

- A.

Các La Phong nghe vậy cảm thấy nhẹ người, cánh tay vô lực buông loan đao xuống.

Nửa ngày.

Khuôn mặt âm trầm của Các La Phong lóe ra ánh sáng trang nghiêm, hắn khoát tay áo:

- Nhanh chóng phái người đi địa lao giết Thành Tiến! Truyền tin tức ra ngoài, nhị vương tử Thành Tiến mưu hại phụ vương ý đồ soán vị, đã bị bổn vương tử chém giết đương trường.

Ánh lửa dâng cao khắp bầu trời, lúc chạng vạng lúc cơn mưa vừa tạnh. Khói đen bốc lên dày đặc, chỗ cháy đúng là tẩm cung của Bì La Các, dân chúng trong Thái Hòa thành kinh hoảng nhìn về phía nội cung. Mà trong cung, Các La Phong lại mang theo vài binh tào sắc mặt âm trầm nhìn lửa lớn hừng hực, giội nước cứu hỏa.

Trữ Khả nhíu mày, cung kính nói:

- Đại vương tử, Thành Tiến nhị vương tử cũng dám mưu hại Đại Vương...

Các La Phong thở dài một tiếng:

- Thành Tiến luôn luôn vạn phần mơ ước vương vị, các ngươi đều hiểu rõ tình hình. Nhưng bổn vương tử lại tuyệt đối không ngờ, không ngờ hắn thừa dịp phụ vương bệnh nặng, dẫn người vào cung ý đồ bức bách phụ vương truyền ngôi cho hắn... Kết quả, lại xảy ra thảm kịch nhân gian này!

Các La Phong cảm khái, kỳ thật lần này hắn làm bộ cũng không cần thiết, cũng rất dư thừa. Đám binh tào này luôn coi hắn là người kế tục đứng đầu và phục hưng Nam Chiếu, mặc dù trong lòng bọn họ hơi có chút ngờ vực, nhưng hiện giờ Bì La Các đã chết, bọn họ cũng sẽ không chùn bước mà đi theo hắn. Dù sao, so sánh với Các La Phong, mấy đứa con ruột của Bì La Các kia trừ biết uống rượu và chơi nữ nhân ra, gần như đều là rác rưởi.

Đám người Trữ Khả hai mặt nhìn nhau, lại chợt khom người thi lễ.

Thị vệ trưởng Cương Cách, tâm phúc tuyệt đối của Các La Phong người đầy máu tươi rút loan đao ra, trong tay tay mang theo một cái đầu máu tươi đầm đìa. Cương Cách mang theo sát khí đầy người vội vàng đi đến trước mặt Các La Phong, xách đầu người ném xuống đất, khom người nói:

- Đại vương tử, phản tặc Thành Tiến đã đền tội!

Các La Phong gật đầu, nhìn lướt qua đầu Thành Tiến trên mặt đất, khóe miệng hiện lên một chút âm trầm, cất cao giọng nói:

- Truyền mệnh lệnh bổn vương, Thành Tiến mưu phản đã bị bổn vương tiêu diệt, hiện giờ đại vương quy thiên, bổn vương phụng di chiếu của tiên vương, sáng sớm ngày mai đăng vị!

Màn đêm buông xuống.

Trong doanh quân Đường, trong căn lều chủ soái rộng rãi sáng sủa của Tiêu Duệ.

Bì La Các nằm mơ cũng không ngờ hắn đi dạo một vòng ở quỷ môn quan rồi lại vẫn có cơ hội sống, mà người cứu hắn lại là khâm sai Đại Đường đại nhân. Bì La Các mệt mỏi nằm trên giường gỗ, cố hết sức mở to mắt, ánh mắt đục ngầu đánh giá rất lâu trên người Tiêu Duệ.

Một nam tử bộ dáng vu sư Nam Chiếu cúi người cáo lui. Tiêu Duệ lẳng lặng đứng trong trướng, cũng yên lặng đánh giá Bì La Các, đánh giá người đứng đầu lập nước Nam Chiếu thanh danh hiển hách trong lịch sử. Nhưng Bì La Các hôm nay, thần sắc uể oải, tóc tán loạn, che một tấm thảm qua loa trên người, làm sao còn có phong thái hào hùng phóng ngựa tây nam ngày xưa?

Thật lâu sau.

- Khâm sai đại nhân... Tiêu đại nhân chứ, Bì La Các cảm kích ân cứu mạng của đại nhân, chỉ có điều xin hỏi Nam Chiếu... Tên nghiệt tử kia đã đăng vị sao?

Thanh âm vô lực của Bì La Các quanh quẩn thật lâu trong trướng.

- Còn không có. Có thể nói, sáng sớm ngày mai, Các La Phong sẽ đăng vị.

Tiêu Duệ thản nhiên nói.

- Hắn... Những thần tử Nam Chiếu kia, không ngờ trơ mắt nhìn hắn giết cha soán vị...

Bì La Các tức giận trợn mắt, căm giận vung cánh tay vô lực, tóc rối bời run rẩy, giống như hùng sư xế chiều sắp chết.

- Nghe nói, nhị vương tử Thành Tiến bởi vì tiến cung mưu phản Bì La Các điện hạ, đã bị Các La Phong sát hại. Điện hạ, mấy đứa con của ngài, cũng đã bị Các La Phong bắt tới địa lao, mà vương phi của ngài, cũng nhu nhược ở trong cung ---- về phần những Thanh Bình quan thủ hạ của ngài, hơn phân nửa không dám lên tiếng, mà các binh tào nắm binh quyền trong tay toàn bộ đều đầu nhập vào Các La Phong...

Thanh âm trào phúng của Tiêu Duệ vang lên, gần như khiến Bì La Các một đời anh hùng xấu hổ và giận dữ đứt khí mà đi.

- Nghiệt tử, súc sinh!

Hiện giờ hắn cũng chỉ có thể vô lực giải phóng oán khí trong doanh trướng của Tiêu Duệ. Chẳng qua, Bì La Các cũng không phải người thường, hắn dần dần tỉnh táo lại, chải lại ý nghĩ của mình, đột nhiên kỳ quang trong mắt chợt lóe, biết mình dường như còn một con đường sống.

Người Đường làm sao có thể cứu hắn từ trong vương cung Nam Chiếu thủ vệ sâm nghiêm, làm sao có thể cởi bỏ thuật thôi miên và Vu độc của đại vu sư Rum, Bì La Các nghĩ cũng không rõ ràng lắm; nhưng hắn hiểu rõ ràng, nếu khâm sai đại nhân trước mắt này đồng ý bỏ khí lực lớn như vậy cứu hắn từ trong thành ra, khẳng định không phải xuất phát từ lòng thương hại, mà là ----

Khuôn mặt trắng bệch của Bì La Các dần hiện lên một sắc hồng, ánh mắt hy vọng mơ hồ đặt lên người Tiêu Duệ.

Tiêu Duệ cười, tiến tới một bước:

- Bì La Các điện hạ, giờ phút này có phải ngài muốn trở về Thái Hòa thành đoạt lại vương vị của ngài hay không? Chẳng qua, bổn quan xem, nếu ngài đi vào thành chỉ thuần túy là tìm đường chết ---- Trước đó Bì La Các đã nắm giữ quyền hành Nam Chiếu rồi, mà ngài, ha ha...

- Nghiệt tử!

Không ngờ Bì La Các cắn răng chậm rãi ngồi dậy, trầm giọng nói:

- Tiêu đại nhân, khẩn cầu Tiêu đại nhân giúp mỗ đoạt lại vương vị Nam Chiếu, chỉ cần tiêu diệt nghiệt tử kia, mấy thế hệ Nam Chiếu tiếp theo sẽ thần phục Đại Đường tuyệt đối không dám hai lòng!

*****

Mặt trời đỏ nhô lên cao.

Trong Thái Hòa thành phát ra tiếng chuông trầm thấp, đó là tiếng chuông báo tang của hoàng thất Nam Chiếu nổi nên bởi đại vương Bì La Các quy thiên. Tiếng chuông du dương quanh quẩn trong ngoài thành, cửa thành Thái Hòa đóng chặt, trên cửa thành vô số sĩ tốt Nam Chiếu đề phòng sâm nghiên đang chăm chú nhìn hướng Đường doanh, sắc mặt ngày càng ngưng trọng.

Nam Chiếu Vương đột nhiên quy thiên, ngoài thành lại có một đội 6000 quân mã Đại Đường như hổ rình mồi, lòng người Nam Chiếu sao có thể không cảm thấy trầm trọng và áp lực. Tuy rằng không trung sáng sủa, ánh sáng đầy trời chiếu rọi khắp nơi, nhưng trong thành THái Hòa vẫn là một mảnh không khí âm trầm.

Sĩ tốt Nam Chiếu võ trang đầy đủ chạy vội trong thành, giới nghiêm. Tất cả dân chúng và thương nhân cũng không ra khỏi nhà, chỉ có thể trốn trong nhà, nhỏ giọng nghị luận về việc vương cung Nam Chiếu đổi chủ. Các thần tử quý tộc Nam Chiếu thần sắc càng thêm ngưng trọng mà xếp hàng vào cung, tụ tập trên quảng trường trước điện Thái Hòa. Các La Phong mặc áo vàng, đang hăng hái đứng trên bậc thang trước điện cao lớn, sắc mặt nghiêm nghị chăm chú nhìn đám thần tử và quý tộc Nam Chiếu đang khom người hành lễ với mình. Hắn cảm thấy mỹ mãn phất tay áo, trong lỗ mũi phát ra thích ý mà hừ nhẹ, một khi tâm nguyện nhiều năm trở thành sự thật, mặc dù tâm tính trầm ổn như Các La Phong cũng nhịn không được hưng phấn thật lớn trong đáy lòng.

Nam Chiếu đã đứng dưới chân hắn. Các La Phong ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời xanh thẳm trong thành.

Oanh!

Rầm rầm!

Rầm rầm rầm!

Từ phía tây nam mơ hồ truyền đến từng tiếng sấm nổ. Các La Phong đột nhiên chấn động, hô to:

- Người tới, sao lại thế này?

Các La Phong suất lĩnh các quý tộc thần tử Nam Chiếu vội vã chạy lên thành lâu, nhìn về Tiểu La thành phía tây nam. Chỉ nhìn thấy bên kia tràn ngập khói bụi, tiếng kêu rung trời xuyên qua đám bụi dầy đặc không trung truyền tới. Bụi mù tràn ngập, quân kỳ Nam Chiếu rơi xuống đất và quân kỳ Đại Đường tung bay như ẩn như hiện.

- Không tốt, là Tiểu La thành!

Các La Phong hít một hơi thật sâu. Mà các quý tộc thần tử Nam Chiếu còn lại trên cổng thành hai mặt nhìn nhau, trong lòng lo sợ không yên.

- Đại vương, không tốt. Quân Đường liên hợp Thoán binh đột nhiên tiến công Tiểu La thành...

Một binh tào vội vã truyền lại tin tức khiến lòng người Nam Chiếu cực kỳ chấn động.

Không ngờ quân Đường thực sự xuống tay với Nam Chiếu. Sắc mặt Các La Phong âm trầm xuống, hung hăng dậm chân, một quyền nện lên tường thành dày đặc, giận dữ hét:

- Nhanh chóng phái binh ra khỏi thành tiếp viện Tiểu La thành!

Trữ Khả do dự một chút, khom người nói:

- Đại vương, trong Tiểu La thành có một vạn 5000 dũng sĩ Nam Chiếu chúng ta, mà quân Đường chẳng qua mấy ngàn. Hơn nữa đám Thoán binh này ô hợp, nếu muốn hạ Tiểu La thành cũng không dễ dàng. Trữ Khả xem, động cơ quân Đường không rõ. Chúng ta hẳn là đóng chặt cửa thành, đề phòng quân Đường tiến công Thái Hòa thành mới đúng...

Các La Phong thở phào một cái, lấy lại bình tĩnh:

- Ngươi nói đúng. Tiểu La thành cũng không dễ công hãm như vậy. Người tới, truyền mệnh lệnh bổn vương, đóng chặt cửa thành, toàn bộ sĩ tốt lên thành lâu, canh phong nghiêm ngặt quân Đường tiến công Thái Hòa thành!

Bên rìa một khu rừng rậm cách Thái Hòa thành chừng vài dặm.

Tiêu Duệ cúi người nhặt một nhánh cây khô vàng lên, có chút thích thú vạch vạch mấy vòng nhàm chán lên mặt đất. Mà phía sau hắn, một hắc y nhân che vải đen lẳng lặng đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, giống như một pho tượng.

Tiêu Duệ đột nhiên cười quay đầu lại:

- Ta nói Ảnh Tử, bản quan luôn tò mò, tại Nam Chiếu xa lạ này, tại sao ngươi lại có thể cứu Bì La Các từ trong vương cung phòng vệ sâm nghiêm? Mà ngươi như thế nào biết Bì La Các trúng thuật thôi miên và vu độc của vu sư?

Thanh âm khan khàn của hắc y nhân truyền ra:

- Ta tự nhiên có biện pháp của ta.

- Ngươi nói vậy chẳng phải là vô nghĩa sao. Bản quan đương nhiên biết ngươi có biện pháp của ngươi, nhưng mặc dù thân thủ của người cao, nhưng cũng không phải thần linh, ngươi xuất quỷ nhập thần như vậy, khiến cho bản quan có vài phần tò mò...

- Ngươi không cần tò mò, lòng hiếu kỳ sẽ giết chết người. Ta phụng hoàng mệnh đến giúp ngươi, nên cần giúp ngươi làm việc, về phần những thứ khác, ngươi không cần trông nom, cũng không cần quan tâm.

- A?

Thấy Ảnh Tử thần bí quỷ dị, dầu mỡ không tiến nhỏ nước không vào, Tiêu Duệ không khỏi cười khổ một tiếng:

- Ngươi rất lợi hại!

Ảnh Tử đột nhiên cười nhàn nhạt:

- Bản thân ta đã quên nói cho ngươi biết, Ảnh Tử không phải một người, mà là một tổ chức. Nếu hoàng thượng muốn phái Ảnh Tử đến giúp ngươi, chúng ta đương nhiên sớm có chuẩn bị ở vùng man di tây nam này. Nếu không, sao ngươi có thể dễ dàng nắm được chứng cớ buôn lậu của Tiên Vu Trọng Thông như vậy...

Tiêu Duệ ngẩn ra, cười nói:

- Điều này cũng đúng. Ảnh Tử không phải một người... Khó trách khó trách.

- Chiến sự bên Tiểu La thành kia chắc hẳn đã xong. Bì La Các xuất hiện, binh tào quản lý Tiểu La thành đương nhiên không chiến mà hàng, chiêu thức ấy của ngươi, Các La Phượng mà biết nhất định sẽ tức giận đến hộc máu.

Ảnh Tử lạnh nhạt nói:

- Ngươi vẫn nên nghĩ lại cẩn thận, làm thế nào để cho Bì La Các tiếp quản Thái Hòa thành đi.

- Bì La Các ở Nam Chiếu tổ chức mấy chục năm, uy vọng này Các La Phong sao có thể so sánh. Ta sẽ lựa chọn một thời cơ thích hợp, mang theo Bì La Các điện hạ của chúng ta tiến vào Thái Hòa thành.

Tiêu Duệ cười.

- Lá gan của ngươi quá lớn một chút.

Ảnh Tử hừ lạnh một tiếng:

- Ảnh Tử tuy rằng có thể bảo hộ ngươi, nhưng bên trong thiên quân vạn mã, nếu Các La Phong được ăn cả ngã về không, ngươi vẫn khó lòng thoát chết.

- Ngày đó ta tiến vào Thái Hòa thành, không cần bất luận kẻ nào bảo hộ.

Âm thanh của Tiêu Duệ cũng trầm thấp xuống:

- Ta còn không có ngu xuẩn gửi gắm an toàn tính mạng của mình trên người một sát thủ quỷ dị. Các La Phong không phải là Thành Tiến, nếu như là Thành Tiến, ta đương nhiên sẽ không mạo hiểm vào thành, nhưng Các La Phong thì khác, hắn tuyệt đối sẽ không hữu dũng vô mưu. Công khai xuống tay với khâm sai Đại Đường, trừ phi hắn không muốn làm Nam Chiếu vương.

- Hừ.

Ảnh Tử hừ một tiếng, thân mình vừa động, lúc sắp biến mất, trong không trung truyền lại lời nói khàn khàn mờ ảo của hắn:

- Không nên cho rằng mình rất thông minh ---- hoàng thượng đã sớm muốn xuống tay với Tiên Vu Trọng Thông, mà ngươi, bất quá chỉ là quân cờ hắn che mắt dân chúng mà thôi.

Tiêu Duệ đột nhiên chấn động, im lặng đứng ở nơi đó, thật lâu sau không nói gì mắt nhìn trời xanh.

Binh tào quản lý Tiểu La thành vừa mới nhận được tin tức Bì La Các quy thiên, liền nhận được cảnh báo quân Đường và Thoán binh đột nhiên tới gần Tiểu La thành. Cũng không bao lâu, một đám quân Đường và Thoán binh đông nghìn nghịt ầm ầm tới ngay trên khoảng trống trước Tiểu La thành chuẩn bị công thành.

Ngay khi quân phòng thủ Tiểu La thành chuẩn bị tốt liều chết thủ thành, hơn mười cỗ xe ném đá được đẩy ra trước trận doanh quân Đường, đất đá bắn ra rơi xuống đầy trời, quân thủ thành Tiểu La thảm thiết kêu không ngừng. Tường thành Tiểu La thấp bé, phòng thành cũng không chắc chắn, bởi vì đây chỉ là một tòa thành trú quân, cùng loại với một toàn thành quân doanh.

Binh tào Tiểu La thành là Trữ Lang, đệ đệ Trữ Khả. Hắn đứng trên đầu thành, trơ mắt nhìn sĩ tốt Nam Chiếu thi thể huyết nhục mơ hồ khắp nơi, trong lòng phẫn nộ và lo sợ đan xen vào nhau. Thừa dịp quân Đường thay đổi đạn đá trục xe bắn đá, hắn mệnh lệnh tất cả sĩ tốt đều nằm dưới lỗ châu mai ở tường thành, dùng cường cung trong tay nhắm liên quân dưới thành bắn một trận mãnh liệt.

Không bao lâu, máy ném đá của quân Đường đột nhiên triệt thoái xuống phía sau. Không chỉ có máy ném đá lùi lại, mà ngay cả trận doanh của quân Đường cũng bắt đầu chậm rãi lui lại phía sau. Trữ Lang thở phào một cái, lúc đang muốn phân phó sĩ tốt ngừng bắn tên, lại trông thấy một người Nam Chiếu cưỡi ngựa cao to chậm rãi chạy tới dưới thành.

- Là đại vương!

Đám sĩ tốt Nam Chiếu kinh hô lên, Trữ Lang quả thực không dám tin vào hắn mắt mình, cũng mặc kệ hắn dụi hai mắt thế nào, Bì La Các vẫn sống sờ sờ đứng dưới thành, dùng thanh âm nam trung uy nghiêm mang một chút từ tính quen thuộc cao giọng hô:

- Trữ Lang, chẳng lẽ ngươi muốn bắn chết bổn vương?

- Là, là đại vương? Nhưng...

- Nhưng cái gì? Bổn vương cũng chưa chết, là nghiệt tử Các La Phong kia ý đồ mưu hại bổn vương...

Tiếng gầm gừ phẫn nộ của Bì La Các quanh quẩn trên đầu thành, sắc mặt Trữ Lang biến thành trắng bệch. Bì La Các khởi binh mấy chục năm, hàng năm đồng cam cộng khổ với các sĩ tốt Nam Chiếu, uy vọng trong đám sĩ tốt Nam Chiếu không người nào có thể so sánh. Nghe thấy tiếng hoan hô rung trời của đám sĩ tốt bên cạnh, Trữ Lang thở dài trong lòng một tiếng, bắt đầu lo lắng cho huynh trưởng Trữ Khả đi theo bên người Các La Phong trong Thái Hòa thành, hắn yên lặng phất tay:

- Mở cửa thành, nghênh đón đại vương vào thành!

2 vạn Thoán binh phía sau, 6000 quân Đường phía trước, chậm rãi hành quân tới dưới thành Thái Hòa. Các La Phong cắn chặt răng đứng trên công thành, trong lòng căm hận không cần phải nói. Hắn vạn lần không ngờ, Tiêu Duệ lại thật sự tấn công Thái Hòa thành.

Quân Đường và Thoán binh đông nghìn nghịt liếc mắt không thấy cuối cùng, cung thương san sát, loan đao múa may, bụi mù đầy trời. Chẳng qua, quân kỷ Thoán binh kém hơn quân Đường rất nhiều. So với 6000 quân đường đứng nghiêm nghị kia, trong trận phương Thoán binh truyền đến tiếng ồm ào khiến sắc mặt A Đại có chút đỏ lên. Tinh kỳ phấp phới đầy trời, tiếng người ồn ào mang theo sát khí dâng lên tận trời, khiến sắc mặt thủ quân Nam Chiếu trên công thành trắng bệch.

- Đại vương, chúng ta...

Trong lòng Trữ Khả ngày càng ngưng trọng, khom người nói.

- Tử thủ, để xem quân Đường rốt cuộc muốn làm cái gì! Đám Thoán binh này, đáng chết!

Các La Phong rống hận một tiếng, hung hắn ném loan đao nắm trong tay xuống dưới thành. Loan đao bằng vàng lóe ra hàn quan lập lòe, xoay vòng dưới ánh mặt trời, soát một tiếng cắm trên bãi cỏ cách thành hơn mười thước.

- Xin hỏi khâm sai Đại Đường đại nhân, tại sao phái binh vây quanh Thái Hòa thành của chúng ta!

Trữ Khả cúi người cao giọng hô.

Tiêu Duệ ra hiệu Lệnh Hồ Xung Vũ, Lệnh Hồ Xung Vũ phóng ngựa lên giận dữ hét:

- Nhanh chóng giao ra phản nghịch Nam Chiếu Các La Phong, nếu không đại quân sẽ san bằng Thái Hòa thành, chó gà không tha!

Theo Lệnh Hồ Xung Vũ thúc người quay lại, tiếng vó ngựa ù ù vang lên rung trời, bụi mù phía tây nam dâng lên đầy trời. Quân Đường và Thoán binh trật tự rành mạch tự động tách ra, biến thành đội hình hai cánh, ở giữa tạo thành một đười rộng lớn.

Các La Phong cũng tốt, binh tào và đám sĩ tốt Nam Chiếu cũng tốt, hoặc là các quý tộc thần tử Nam Chiếu này, đều kinh hãi nghi hoặc nhìn lại phía tây nam. Không bao lâu, chỉ thấy thành Tiểu La phía tây nam mở ra một đội kỵ binh Nam Chiếu phóng lại đây, mà một tướng quân đầu lĩnh, toàn thân đằng giáp, trong tay quơ một thanh loan đao hàn quang lóng lánh, con ngựa đỏ thẫm dưới hang.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-295)


<