← Hồi 1215 | Hồi 1217 → |
Trường Tôn Xung bị phụ thân mỉa mai một phen, lòng cực hận Trình Xử Mặc, tên khốn đó cha không có nhà, không biết bấu vào đâu, thấy Vân gia nguy ngập, ép mình đi hỏi phụ thân, giờ bị phụ thân coi là thằng ngốc, đúng là tức chết thôi.
Trường Tôn Xung định ra ngoài thì Trường Tôn Vô Kỵ nói nhỏ:
- Tình nghĩa huynh đệ làm người ta cảm thấy tâm lý cao cả hơn nhiều, nhưng ngươi đừng quên, ngươi phải kế thừa thế gia, tình nghĩa và gia tộc phải nắm được chừng mực, lợi ích của chúng ta xung đột với họ! Ngươi cẩn thận đấy.
Trường Tôn Vô Kỵ cũng không biết ở vấn đề này giáo dục nhi tử thế nào, vì Vân Diệp, rất nhiều đạo lý ông ta kiên trì từ thời trẻ tới giờ đều không quá đúng nữa, đúng sai căn bản không cách nào làm rõ.
Câu hỏi tương tự được nhiều người hỏi cha mình, nhãn quang khác nhau, có được đáp án khác nhau. Một gia tộc có thể truyền thừa, đôi khi không dựa vào thực lực, càng cần chút vận may.
Vân Diêp rời phủ rồi, không hề ru rú trong nhà như người ngoài nói, ít nhất y ra chợ xẻo rất nhiều miếng thịt lợn ngon, còn mua ít hẹ, một bó mía lớn.
Tiểu viện tử của Đơn Ưng lò thiêu ấm áp, cả nhà ngồi trên giường đợi gia chủ tước mía, chỗ này không có một người ngoài nào, khi Vân Diệp róc xong khẩu mía cuối cùng cắm vào cái lỗ nhỏ, Vượng Tài thò đầu tới nhai mía rau ráu.
Năm mới qua rồi, nhưng Vân Diệp vẫn muốn ăn bánh bao, thứ này tự mình làm mới thú, Vân Thọ băm thịt, Vân Diệp nhào bột, Tân Nguyệt làm bộ rất vất vả trông nồi nước, Na Nhật Mộ khoe khoang bế tiểu nữ nhi ngồi làm hoàng thái hậu, Linh Đang thực tế nhất, quét dọn tiểu viện từ trong ra ngoài một lượt.
Tiểu Miêu lần đầu tiên tham gia hoạt động gia đình, với cái gì cũng tò mò, nàng không sao ngờ được phu quân biết nhào bột.
Khi gói bánh bao Vân Diệp thở dài, mình gói tốt nhất, tiếp theo là Vân Thọ, Yên Dung lấy nhân và vỏ bánh vo vào nhau, đành chuyên môn phụ trách khen ngợi Vân Thọ.
Vân Mộ như mọi khi chẳng làm cái gì cả, trước kia cho rằng câu nghèo nuôi nhi tử giàu nuôi khuê nữ là đúng, hiện giờ xem ra có vấn đề, khuê nữ của mình toàn chỉ biết ăn, bao gồm bốn lão bà.
- Nam nhân Vân gia thông minh mà.
Tân Nguyệt toát mồ hôi mới gói được một cái bánh bao hình dạng quái đản, bột mỳ trên mặt chưa kịp lau, quay sang học Lý Yên Dung.
Vốn định đem cả nhà tránh lên đảo hoang, giờ xem ra không xong, kỹ năng sinh hoạt của đám nữ nhân này thoái hóa rồi, nếu không có đầu bếp nấu cơm, không có nha hoàn giặt chăn màn, bọn họ sẽ chết đói.
Banh bao chín, cái nồi lớn làm hai lần, Vân Mộ đặt cho Vương Tài một đĩa bánh bao nóng xong liền chạy về đợi ăn, Tân Nguyệt lườm Vân Mộ:
- Vượng Tài có tay ăn bánh bao à? Con còn cho nó bánh bao nóng, nhìn nó cuống lên kia, thổi nguội đi cho nó ăn.
Khắp thế giới chỉ có một con ngựa thích ăn bánh bao, khẩu vị không khác Vân Diệp là bao, thích nhất là bánh bao nhân rau hẹ thịt lợn, ghét nhất là bánh bao dưa chua, kén ăn kinh khủng.
Ăn xong bánh bao, Vượng Tài vẫy đuôi đi ra sân, tìm một chỗ nhiều nắng nằm xuống lười biếng ngủ gật.
Bài phác khắc (poker) là bí kỹ bất truyền của Vân gia, sau khi mặt Tiểu Miêu bị dán chi chit giấy liền nổi giận với Vân Mộ, vì nàng vừa thấy Vân Mộ đổi bài với nhau.
- Mẹ giờ là mẹ út của con, từ giờ phải nhường con.
Một câu nói của Vân Mộ làm thái độ của Tiểu Miêu phát sinh biến hóa mang tính căn bản, ho khẽ một tiếng, rồi ngồi ngay ngắn, dù Vân Mộ và Vân Hoan gian lận thế nào, nàng cũng lơ đi như không thấy.
Tân Nguyệt là Linh Đang rang rửa đĩa, mặc dù nàng không hiểu vì sao trong nhà có hơn trăm hạ nhân mà nhất định muốn mình và tỷ muội phải rửa đĩa, thấy phu quân ngồi trên giường trò chuyện với Vân Thọ và Vân Mộ, liền không thấy ủy khuất nữa, đều là người nhà cả, phục vụ mấy người họ cũng là nên làm, chỉ Na Nhật Mộ ngồi lỳ trên bàn.
Tiếng bánh xe nghiền trên đường truyền tới, mắt đất như run rẩy, đoạn đường trước mặt Vân gia là đường cứng, bánh xe nảy tưng tưng trên đó, âm thanh nhỏ tụ lại cùng nhau thành tiếng động lớn.
Âm thanh này kéo dài một tuần hương mới kết thúc, Vân Diệp bị chấn động tới đau đầu nhìn sang Tân Nguyệt.
- Đây không phải chuyện nhà ta quản được, toàn là xe ngựa quân ngũ từ hậu sơn ra, cái nào cũng nặng trịch, đi qua trước cửa nhà ta còn phong tỏa đường, chẳng biết vị đại tướng quân nào oai phong như thế.
- Hậu sơn chẳng phải có đường à? Sao lại đem thứ này nghênh ngang qua chợ? Người của Võ bị ti đều não rỗng sao, biết rõ thứ này nguy hiểm còn dam vận chuyển như thế, nói với Lão Tiền. Sau này không cho chúng đi qua nhà ta nữa, xảy ra chuyện là thành chuyện lớn, đám người này sống tới giờ là nhờ tổ tiên phù hộ rồi.
Tân Nguyệt cẩn thận nhìn ra ngoài cửa nói nhỏ:
- Trước kia không đi qua cửa nhà ta, từ tháng trước hậu sơn bị sét đánh, đám người này liền đi qua nhà ta, một vị tư mã binh bộ tới nhà ta yêu cầu nhà ta không được nói lung tung.
Thế là xảy ra chuyện rồi, thuốc nổ mà nổ là dẫn tới phản ứng dây chuyền, đoán chừng là đường cũng sập, nếu không đám người đó không chọn con đường đông người qua Vân gia.
- Thứ này quá nguy hiểm, một khi có chuyện ở đoạn đường nhà ta sẽ tử thương thảm trọng, đường nhà ta là đường đá, bánh xe gỗ vòng sắt đi trên đó, nguy hiểm liền tăng cao ít nhất ba phần, ai chết ta mặc xác, nói với chúng đừng có tới gây họa hương thân.
Vân Diệp nổi giận, đám người này không biết rút kinh nghiệm sao, núi nổ rồi, không lo chợ nổ luôn à?
- Đều là người quan gia, nhà ta e không tiện ra mặt, phu quân là thượng thư, nói một câu là xong, việc gì phải làm lớn chuyện, nghe chàng nói thì thứ này là trọng khí quốc gia, tùy ý ngăn cản đội xe sẽ bị ngôn quan đàn hặc.
Tân Nguyệt rất sợ Vân Diệp gây chuyện, thành Trường An hiện giờ vô cùng cổ quái, rất nhiều người tránh Vân gia, nhị tiểu tử nhà Vĩnh Định hầu thành thân cũng không mới, khi Đại tiểu thư nhà hắn thành thân thì Vân gia là khách chính. May là Tân Nguyệt sớm thấy bản chất đám người này nên không để trong lòng.
- Phu quân nàng hiện không được người ta ưa, tân quan thượng nhiệm ít nhất phải có hai tháng chuẩn bị, đợi ta nhậm chức xong sẽ kiếm chúng tính sổ, đám xe nát đó nổ đến chục lần rồi, thôi thì làm con đường đất sau đồi cho chúng đi là được, không chọc nổi thì tránh.
Thế nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, đám ngôn quan thấy Vân Diệp không phản ứng, không giải thích nghi vấn của mình cuối cùng bùng phát vào Nguyên Tiêu, vì bọn chúng chỉ có thể thấy Vân Diệp vào ngày này.
Đây là chuyện rất phạm húy, thường thì không ai gây chuyện với người khác vào Nguyên Tiêu, kể cả ngôn quan, nhưng lần này bọn họ không nhịn được nữa, nghe nói hết Tết Vân Diệp định tới Nhạc Châu ở một thời gian, đợi y về thì rất nhiều chuyện bị bụi đất phủ lên rồi, khi đó tìm Vân Diệp không có mấy tác dụng nữa, sao có thể để y phạm bao nhiêu sai lầm rồi chuồn mất.
- Vân hầu, ta nghe nói một số kẻ hôm nay muốn ngươi bị phạt, không biết ngươi đã có biện pháp ứng phó chưa?
Ngụy Trưng đã trở về, ông ta ngồi trên Vân Diệp, lão già này gần đây bị đám thủ hạ công kích thê thảm, hiện còn tâm tình đùa Vân Diệp:
- Chẳng phải ông cũng vượt qua được rồi sao? Có gì mà ta không qua được, lát nữa ta lật bàn thì ông lui lại nhé, tránh cơm canh bắn lên áo mới.
- Ngươi định nổi giận lật bàn bỏ đi à, theo lễ chế ít nhất ngươi bị trừ ba năm bổng lộc, quan hạ một cấp, sau đó..
- Sau đó ta lên thuyền tới Nhạc Châu hưởng phúc, ông xem, bọn chúng tới rồi kìa, chỉ cần dám nói xấu trước mặt ta một câu, ta sẽ hất cả cái bàn vào mặt chúng.
← Hồi 1215 | Hồi 1217 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác