Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Ác Hán - Hồi 227

Ác Hán
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 227: 10 năm
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Lão phu nhân đi rồi.

Nhưng đối với Đổng Phi, thì mọi thứ dường như mới chỉ là bắt đầu.

Những lời lão phu nhân nói trước khi đi hình như thiếu rất nhiều. Những lời này Đổng Phi chỗ hiểu, chỗ không. Nhưng dù y rõ hay không thì cũng không thể nói với người khác, mà phải tự mình suy nghĩ.

20 năm trước, khi Đổng Phi nhìn thấy Thành Phương lần đầu tiên đã lập một lời thề.

Cuộc đời này sẽ không phản Hán.

Nhưng ý của lão phu nhân là: Thúc công đã không còn, những gì đã nói ngày trước cũng theo gió mà đi. Nhưng những thứ theo gió mà đi này, liệu có bao gồm cả lời thề kia? Đổng Phi cũng không rõ...

Có điều chắc chắn nãi nãi sẽ không nói lời thừa, nhất định là ẩn giấu thâm ý.

Còn những điều về gia tộc kia Đổng Phi đã suy nghĩ rất lâu trước linh đường nãi nãi, coi như cũng tìm được một chút manh mối.

Nhưng nãi nãi quả thật đã đi rồi.

Những người thế hệ trước đã rủ nhau rời xa nhân thế. Hiện nay thân cận với Đổng Phi cũng chỉ còn lại Lưu Hồng, còn cả Thái Ung lão tiên sinh đã rời xa trung thổ đến nay không biết tung tích kia nữa. Đôi khi Đổng Phi cảm thấy rất hâm mộ Thái Ung.

Khi ra đi lão tiên sinh thoải mái thế nào...

Không cần quan tâm bất cứ điều gì, cứ tự do tự tại đi bộ đường xa, đến phút cuối còn dắt theo một hoàng thái hậu.

Không biết hiện tại lão tiên sinh thế nào?

*********

Theo lễ chế, khi Đổng Phi thỉnh từ Trường An thì sẽ trí sĩ ba năm.

Mặc dù trong lòng Đổng Phi cũng nghĩ vậy, nhưng thực tế lại khác. Đừng thấy Đổng Phi ở Trường An cả ngày không làm gì mà lầm. Chỉ khi y đi người ta mới nhận thấy, việc y ở hay không là hai chuyện hoàn toàn khác biệt.

10 tháng sau khi Đổng Phi rời khỏi Trường An thì Trần Cung gởi thư.

Vào tháng 11, chư hầu Quan Đông hội minh tại Lạc Dương, dường như muốn dụng binh với Quan Trung.

Mặc dù mỗi trạm gác đều có trọng binh phòng vệ, hơn nữa Quan Trung được nghỉ ngơi 1 năm, lương thảo sung túc, binh cường mã tráng, thế nhưng vì Đổng Phi không tọa trấn ở đây, nên đám người Trần Cung không thể nào ổn định thế cục.

Thậm chí ngay đến Tây Hán vương Lưu Biện cũng đã sớm cảm thấy thế cục Trường An đã bắt đầu rung chuyển.

Trong một tháng năm lần phái người thúc Đổng Phi trở về, ngôn từ trong thư cũng vô cùng cấp bách.

Không còn cách nào khác, Đổng Phi sau tám tháng trí sĩ đành phải xuất phát rời Hán An thành, một lần nữa bước trên con đường trở về Trường An.

Khi Đổng Phi từ Hà Tây nhập Lương Châu, thứ sử Lương Châu Trần Đáo đã cung kính chờ đợi ở Tổ Lệ.

- Tại sao chư hầu Quan Đông đột nhiên lại hội minh ở Lạc Dương?

Đổng Phi ngồi trong phủ nha Tổ Lệ, nghi hoặc hỏi Trần Đáo.

Mặc dù mỗi ba ngày Trường An sẽ gửi một công văn đến Tây Châu Hán An thành, thế nhưng Đổng Phi cũng không quá để ý.

Trần Đáo đã qua tuổi 30, so với trước càng thêm trầm ổn.

Hắn phất tay bảo quan lại trong sảnh lui ra ngoài, thoáng cái toàn bộ phòng khách chỉ còn Cự Ma Sĩ và Kĩ Kích sĩ bảo vệ.

- Vào tháng 3 Hứa Xương xảy ra đại sự.

Đổng Phi nhíu mày, khẽ hỏi:

- Hứa Xương xảy ra chuyện gì?

- Phụ quốc tướng quân Phục Hoàn bí mật cấu kết với Lưu Bị Từ Châu, Lưu Biểu Kinh Châu ám sát Tào Tháo.

- Hả?

Đổng Phi nheo mắt.

Phục Hoàn?

Hình như là gia hỏa năm xưa Đổng Phi muốn thay Lưu Biện kết thân, có điều sau đó người này lại chọn Hán đế Lưu Hiệp. Trong diễn nghĩa Phục Hoàn hình như cũng có hành động như vậy, vốn tưởng thực tế sẽ không xảy ra, nhưng không ngờ...

- Vì sao Phục Hoàn ám sát Tào Tháo, kết quả thế nào?

Trần Đáo nói:

- Tào Tháo tự lĩnh thừa tướng, lũng đoạn triều cương. Phục Hoàn và các cựu thần liên quan, gồm cả Hán đế cũng trở thành bù nhìn... Theo Chiêu Hiền lệnh của chúa công: Tào Tháo đang ép thiên tử lệnh chư hầu, khiến đám người Phục Hoàn cảm thấy bất an. Còn kết quả? Ha ha, từ khi đám người Quách Gia bị ám sát, Tào Tháo đã trở nên cực kì cẩn thận.

Xem ra ám sát đã thất bại.

Đổng Phi trong lúc cảm thấy thất vọng thì cũng đồng thời cảm thấy một tia hưng phấn.

Nếu như Tào Mạnh Đức thực sự chết, tuy Đổng Phi sẽ tránh được rất nhiều phiền phức, nhưng cũng vì vậy mà mất đi rất nhiều hứng thú.

Có thể đường đường chính chính đánh bại Tào Tháo mới là kết quả Đổng Phi muốn thấy.

Trải qua 8 tháng suy nghĩ, tư tưởng Đổng Phi đã có biến hóa lớn. Nếu như trước đây y còn cảm thấy một chút lo lắng, sợ hãi đối với ngưu nhân trong lịch sử này, thì hiện tại loại cảm giác sợ hãi này đã biến mất.

Ta từ nơm nớp lo sợ, lo lắng như đi trên băng mỏng, đến nay đã trở thành một chư hầu tay nắm cường binh. Ta đã có thể làm được vậy, sao còn phải sợ hãi các ngươi?

- Chắc hẳn Tào Mạnh Đức sẽ tàn sát một trận.

Trần Đáo cười gật đầu.

Trong các thuộc hạ của Đổng Phi, ngoài Giả Hủ thì người hiểu tính tình Đổng Phi nhất chính là Trần Đáo.

Đổng Phi không thích xem công văn, nhất là trong lúc có đại sự. Trần Đáo rất hiểu tầm quan trọng của lão phu nhân đối với Đổng Phi, đổi lại là hắn sợ rằng cũng không có lòng dạ nào mà đọc.

- Đâu chỉ là tàn sát, mà là máu chảy thành sông... So với thủ đoạn của quân sư lúc ở Trường An thì cũng không kém hơn là mấy.

Đổng Phi trừng mắt, quả nhiên là phong cách của Tào A Man. Trong diễn nghĩa chẳng phải hắn cũng dùng qua thủ đoạn này?

- Nếu đã vậy, Tào Tháo chắc cũng không cần Lạc Dương hội minh.

- Còn chưa kết thúc như vậy... Sau khi đám người Phục Hoàn bị giết, Tào Tháo bức hoàng hậu Phục Thọ tự treo cổ, còn gả đại nữ nhi Tào Tiết cho Hán đế, lập làm hoàng hậu. Sau khi Tào Tiết vào cung, rất nhanh đã tra được một tin tức.

- Tin tức gì?

Trần Đáo khẽ nói:

- Vào lúc Phục Hoàn âm mưu ám sát, Hán đế từng viết một mật chỉ, sai người đưa đến Trường An.

- Cái gì?

Đổng Phi bắt đầu cảm thấy hối hận.

Vì sao lúc trước không chịu đọc công văn? Nếu điều đó là thật thì chắc chắn sẽ nằm trong đống công văn Trần Cung đưa đến trên bàn y.

- Nội dung mật chỉ hiện còn chưa rõ, nhưng Tào Tháo cực kỳ sợ hãi... Lấy danh thiên tử hội minh Lạc Dương, chuẩn bị thay trời chinh phạt. Chúa công, Đáo cho rằng nội dung mật chỉ nhất định cực kỳ quan trọng.

Đổng Phi liếc nhìn Trần Đáo:

- Ta không biết.

Sau đó đột nhiên cười:

- Có điều như vậy cũng thú vị.

- Còn nữa, tháng sáu Điền Dự thượng sớ thỉnh cầu cùng Triệu Vân tướng quân lĩnh quân Bắc phạt, Trần Cung đại nhân cũng đã đồng ý yêu cầu của hắn.

- Bắc phạt?

Đổng Phi mở to hai mắt, ngạc nhiên:

- Tiên Ti đã diệt vong, phương bắc hình như cũng không còn đại địch, Bắc phạt là muốn diệt người nào?

- Điền Dự nói tàn quân Tiên Ti đã tập kết ở phía bắc Vọng Bắc quận, nếu như không nhanh chóng giải quyết thì sớm muộn cũng thành họa lớn. Trần Cung đại nhân sau khi thương nghị đã đồng ý với sớ Điền Dự, Triệu Vân thượng lên. Chỉ là lúc đó chúa công ở Hán An, vì vậy Triệu tướng quân cũng không thể đến Tây Vực chào từ biệt... Cuối tháng 7, hai vị tướng quân đã xuất binh bắc thượng.

Mặt này có lẽ không đơn giản như lời Trần Đáo nói.

Nếu như chỉ là tàn quân Tiên Ti, thì cần gì đến hai người Điền Dự, Triệu Vân xuất thủ? Binh mã Vọng Bắc quận đủ nhiều để giải quyết vấn đề.

Đổng Phi nhắm mắt lại, trầm ngâm suy nghĩ.

- Chúa công, tính thời gian thì quân sư bị giam cũng đã hơn một năm, người xem có nên...

Đổng Phi mở trừng hai mắt:

- Thúc Chí, có một số việc nên nói thì nói, không nên nói thì đừng nói. Giả Hủ đại nghịch bất đạo, có chết trăm lần cũng không rửa hết tội. Cứ để lão thành thật ở Bắc giám, ngươi không cần nói lại.

Trong các bộ khúc, thì Trần Đáo và Giả Hủ có thời gian làm việc với nhau lâu nhất.

Lúc trước khi Đổng Phi giam Giả Hủ, Trần Đáo còn tưởng rằng hai người chỉ là diễn kịch. Nhưng thời gian trôi qua, đám người Trần Cung, Từ Thứ lần lượt chiếm lấy vị trí của Giả Hủ, vì vậy hắn cũng do dự, không biết thật giả thế nào.

Lẽ nào chúa công định giam quân sư cả đời?

Đám người Trần Cung, Từ Thứ tuy có mưu lược, nhưng so với quân sư thì còn kém hơn nhiều. Giam giữ như vậy hình như không thỏa đáng... Trần Đáo vốn định dò xét một chút, nhưng không ngờ Đổng Phi chỉ nói một câu đã khiến hắn á khẩu.

Với hiểu biết của Trần Đáo về Đổng Phi, thì chúa công cũng không phải là hạng người vô tình.

Hay là trong lòng chúa công đã có dự định khác... Mà thôi, nếu chúa công đã nói vậy, tốt hơn hết là không hỏi nữa.

Đổng Phi dừng ở Tổ Lệ hai ngày rồi lại tiếp tục đi.

Dọc đường y cẩn thận xem lại công văn Trần Cung đưa tới tám tháng qua, cho nên với thế cục Quan Trung cũng đã hiểu vài phần.

Trong tám tháng Quan Trung mưa thuận gió hoà.

Thu này lại là một vụ bội thu. Từ Tây Vực đến Sóc Phương, người dân ở những nơi dưới sự cai trị của Đổng Phi ai ai cũng cảm thấy hài lòng.

Cùng với việc dùng các loại kỹ thuật trồng trọt năm đó Đổng Phi nghĩ ra ở Tây Vực, cộng với việc một lượng lớn trâu cày được phân phát, thổ địa Quan Trung đã được khai phá thêm một bước. Cùng lúc đó, trải qua hoàn thiện, máy xay gió, guồng nước cũng đã được đưa vào ứng dụng. Vì vậy Quan Trung lương thực sung túc, đủ để cấp cho 50 vạn đại quân trong ba năm.

Xem ra Cố Ung làm không tệ.

Phương diện chính sự đều do Cố Ung phụ trách, thành tích cũng rất nổi bật.

Nhất là số lượng nhân khẩu Quan Trung đã tăng thêm 3 phần. Lúc trước khi Đổng Phi nhập quan, toàn bộ bao gồm cả Lương Châu to như vậy mà cộng lại cũng chỉ hơn bốn trăm vạn. Mà hôm nay chỉ riêng Tam phụ đã được ba trăm vạn, còn Lương Châu đạt hơn ba trăm ba trăm vạn. Nếu tính thêm cả Tây Vực, Sóc Phương và Vọng Bắc quận, thì nhân khẩu đã được nghìn vạn.

Việc này đối với việc nhân khẩu Quan Đông liên tục giảm sút từ loạn Hoàng Cân quả thật là một tín hiệu vui.

Theo tính toán, nhân khẩu Quan Trung hiện nay đã bằng một phần năm thời Hoàn đế.

Với nhân khẩu như vậy, khi cần Đổng Phi có thể nhanh chóng điều được trăm vạn đại quân, cấp tốc tiến công Quan Đông.

Từ loạn Hoàng Cân đến nay đã được 15 năm.

Với Hán thất mà nói, mười lăm năm này quả thật là một hồi đại họa, mãi đến hiện nay mới khôi phục được một phần nguyên khí.

Đổng Phi cho người sắp xếp lại đống công văn, thở phào một cái.

Tiểu lại bên người Đổng Phi tên là Lý Quỳ.

Lý Quỳ này không phải là Hắc Toàn Phong Lý Quỳ trong Thủy Hử truyện. Hắn vốn họ Giả, tổ phụ (ông nội) là Giả Tập, là người Tương Lăng Hà Đông (đông nam Lâm Phần Sơn Tây), từng đảm nhiệm biệt giá dưới trướng Lý Nho. Con trai của Giả Tập thân thể yếu nhược nhiều bệnh, khi Giả Quỳ sáu tuổi thì ốm chết. Vì vậy Giả Quỳ đi theo Giả Tập, làm việc trong phủ Phiêu Kị tướng quân Đổng Phi.

Khi Lạc Dương đại loạn, Giả Tập tử chiến mà chết.

Giả Quỳ theo đám người Lý Nho lui về Tây Vực, lúc đó hắn mới mười hai tuổi.

Nhưng Lý Nho vẫn nhớ rõ Giả Tập, cho nên rất chiếu cố Giả Quỳ. Lý Nho chỉ có một nữ nhi, mà Đổng Viện vì sinh Lý Thưởng mà không thể sinh dục, còn trông Lý Nho nghiêm ngặt, không cho hắn nạp thiếp.

Vì vậy Lý Nho nhận Giả Quỳ làm nghĩa tử, đổi tên là Lý Quỳ.

Tổ phụ của Lý Quỳ vốn là một người hiểu binh, từng được truyền miệng binh pháp, tương truyền là xuất phát từ Tư Mã Thác thời Tần.

Sau đó lại được Lý Nho chuyên tâm giáo dục, đồng thời lúc bắt đầu mở Tam học thì được đưa thẳng vào Huyện học thụ giáo.

Sau khi xuất sư, đầu tiên Lý Quỳ phục vụ trong quân Từ Vinh một năm, sau đó mới trở lại Hán An thành.

Trước khi Đổng Phi rời Hán An thành, Lý Nho bèn đề cử Lý Quỳ cho Đổng Phi. Tỷ phu đề cử Đổng Phi đương nhiên sẽ không từ chối. Huống chi Lý Quỳ lại xuất thân từ Tam học mà một tay y dựng lên, vì vậy y rất coi trọng hắn.

Đã có rất nhiều người từng làm thủ hạ Đổng Phi.

Đầu tiên là Dương Đạo, Diêm Phố, sau đó là Bàng Thống, Hoàng Tự. So ra thì Lý Quỳ thì càng thêm thực dụng.

Năm nhược quán, Lý Nho vào trước khi Lý Quỳ xuất phát đã ban cho hắn tự Lương Đạo.

Nhìn Lý Quỳ tràn ngập sức sống, Đổng Phi đột nhiên cảm thấy y dường như già rồi...

- Lương Đạo, ngươi thấy thế nào về việc chư hầu hội minh Lạc Dương.

Đổng Phi nhân lúc Lý Quỳ dọn bàn đột nhiên hỏi.

Lý Quỳ ngẩn ra, khẽ nói:

- Theo Quỳ thấy, chư hầu hội minh tuy có dáng dấp Chiến quốc năm đó, nhưng trên thực tế nội bộ khó có thể tin lẫn nhau. Chúa công chỉ cần bảo vệ cho tốt các quan khẩu, nhất định không đầy hai tháng hội minh sẽ tan rã.

Đổng Phi nói:

- Nói thì nói như vậy, nhưng ta vẫn cứ cảm thấy bị động chịu đòn như thế quả thật không thoải mái.

Lý Quỳ cười nói:

- Điều này thì có gì khó? Nếu chư hầu Quan Đông hội minh theo lục quốc, vậy chúa công sao không dùng kế của bạo Tần?

- Ý ngươi là...

- Nếu như chúa công chỉ muốn chấn nhiếp chư hầu thì có thể chọn một phương để chúng nếm mùi thủ đoạn của chúa công. Trương Lỗ Hán Trung có thể hạ thủ.

Hai mắt Đổng Phi nheo lại nhìn Lý Quỳ.

Đột nhiên y mỉm cười...

Xem ra Hắc Toàn Phong này của ta cũng là một người đa mưu túc trí. Mặc dù tuổi còn trẻ nhưng có bản lĩnh. Cách của Lý Quỳ không ngờ lại giống với cách đám người Trần Cung, Từ Thứ, Bàng Thống định ra. Không ngờ lại không mưu mà hợp, không tệ, rất tốt.

Sau khi Lý Quỳ nói xong thì giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, hắn cứ cáo từ rời khỏi như bình thường.

Hà, tôi luyện thêm mấy năm nữa, nói không chừng người này lại là một Từ Thứ, Trần Cung ấy chứ. Tỷ phu đề cử người thật tốt.

Đổng Phi đứng dậy rời khỏi phòng.

Còn hai, ba ngày nữa là về đến Trường An...

Cách xa đã được tám tháng, không biết Trường An lúc này trông thế nào?

Điền Dự, Triệu Vân đang bắc phạt. Hạ Tề chấp chưởng lại Khất Hoạt quân, chọn Hách Chiêu làm phó tướng, đóng tại Vọng Bắc quận. Hạ Tề, Hách Chiêu... Tất cả đều là đệ tử của Lư sư, liệu đây có tính là một cách để thực hiện nguyện vọng của Lư Sư chăng?

Kiến An năm thứ 4...

Hà, ta vừa tròn 30...

**********

Bên bờ Ẩm Mã hà có một tòa phật tự nguy nga, đột ngột từ mặt đất mọc lên.

Đây vốn là một bộ phận của hoàng cung Hán thất, có điều từ sau khi Vương Mãng soán vị, Lưu Tú hưng Hán kiến đô ở Lạc Dương thì nơi này không người chăm sóc, dần dần đổ nát hoang tàn. Tuy vậy móng vẫn còn tồn tại, nên sau khi Lưu Biện đứng ra nói rõ với thiếu phủ, chỉ trong ba tháng nơi này lại biến thành phật tự hoàng thất nguy nga.

*****

Kì thật phật tự đã tồn tại từ Hán Minh đế tới nay.

Như Bạch Mã tự của Lạc Dương, chính là hóa thân của hậu thế. Nhưng việc xây dựng Bạch Mã tự là để an trí cao tăng tới từ Tây Vực, là nơi phiên dịch kinh điển, từ phía nào đó mà nói thì đây chính là một tòa công sở.

Công sở của Phật giáo.

Thế nhưng tòa phật tự nơi Trường An này không giống như thế.

Lưu Biện không chỉ khởi công xây dựng, còn mệnh hai trăm hoàng môn trong cung xuất gia tại chùa, cho Đồ Trừng làm đại sư, chủ trì tự viện.

Đồng thời tụ tập rất nhiều tăng nhân Tây Vực lưu vong tới đây, ngày ngày khai đàn giảng kinh.

Tính sơ qua thì chỉ trong mấy tháng, tòa phật tự này đã tụ tập ba, bốn trăm tăng nhân, cộng cả hoàng môn thì nhân số có hơn 500 người, quy mô không hề nhỏ. Mà đám người Trần Cung Từ Thứ, gồm cả Cố Ung cũng không rõ ý kiến của Đổng Phi. Mà trước đây Đổng Phi từng nói qua phải đáp ứng mọi yêu cầu của Lưu Biện, cho nên bọn họ cũng không can thiệp.

Tháng 11 năm Kiến An thứ ba Đổng Phi đến Trường An, cũng chính là hôm sau ngày Đổng Phi chính thức 30 tuổi.

Các quan viên đều đến đây nghênh tiếp.

Lưu Biện vào trước lúc Đổng Phi đến Trường An đã miễn chức hành đại đô đốc của Đổng Phi, mệnh y chính thức làm đại đô đốc, đồng thời gia phong làm Đại tư mã, đứng đầu tam công. Mọi việc triều cương được tự quyết đoán, không cần phải thông báo đến Hán vương phủ.

Khi Đổng Phi vào đến nhà thì chính là lúc chùa vãn khóa.

Tiếng chuông trầm bổng truyền vào tai Đổng Phi khiến y không khỏi ngẩn ra, đứng trên bậc thang xoay người nhìn về phía phật tự.

Đỉnh tháp của phật tự rơi vào mắt y.

- Kia là nơi nào?

- Đổng đại ca, đó vốn là di chỉ Thanh Lương cung. Cuối năm ngoái đại vương mệnh khởi công xây dựng phật tự, cũng gọi là Thanh Lương tự. Thường ngày đại vương ở phật tự nghe phật giảng kinh, đồng thời triệu tập mấy trăm tăng nhân Tây Vực phiên dịch kinh điển ở đó.

- Hả?

Bàng Thống nói:

- Gần đây nghe người ta nói bọn họ đang phiên dịch một bộ kinh điển phật gia, tên là [Kim Cương kinh]. Đại vương dành hầu hết thời gian giám sát việc dịch, cho nên hôm nay chúa công trở về đại vương cũng không ra thành nghênh tiếp.

Bàng Thống cho rằng Đổng Phi không hài lòng vì điều này.

Vậy mà Đổng Phi nghe Bàng Thống nói xong thì sắc mặt lập tức trở nên âm u.

Y nắm chặt tay, trầm ngâm một lát rồi nói:

- Dẫn đường cho ta, ta muốn đến Thanh Lương tự kia gặp đại vương.

- Ngay bây giờ?

- Đúng vậy.

Đổng Phi rất bực mình.

Nếu Giả Hủ ở đây nhất định sẽ hiểu ý y mà không cho xây phật tự. Phật tự chết tiệt này không ngờ lại dựng trước cửa phủ đệ y. Là Lưu Biện cố ý làm như vậy, hay là hắn vô ý? Việc này sẽ có kết quả khác nhau...

Bàng Thống nhìn sắc mặt Đổng Phi không bình thường, vì vậy cũng không dám nói nữa.

Vội sai người dẫn đường, Đổng Phi qua cửa nhà không vào, mà đi thẳng đến Thanh Lương tự.

Lại nói tiếp, Thanh Lương tự cũng không tiêu tốn nhiều tài vật. Ít nhất so với cung điện năm xưa của Hán Linh Đế thì cũng như chín trâu mất một sợi lông mà thôi. Có lẽ Lưu Biện cũng biết năm xưa lão tử hắn đã tạo thành họa lớn thế nào.

Vì vậy khi tu kiến lại Thanh Lương tự đã giảm bớt không ít chi tiêu.

Nhưng dù là vậy, quy mô phật tự này vẫn vô cùng kinh người. Dựa trên nền móng của Thanh Lương cung cũ, khởi công xây dựng lên năm đại điện, bốn viện tử (sân), cùng với vô số sương phòng đông tây. Song song với cửa sơn môn là ba đại môn, mười sáu pho la hán tượng, mỗi bên có tám pho. Khí thế kia, quy mô kia vô cùng khoáng đạt, trang trọng.

Năm tòa đại điện xây dọc theo hướng nam đến bắc.

Môn khẩu đứng đầu là Thích Già Ma Ni điện, cung phụng pháp tướng của Thích Già Ma Ni, có điều phật tượng chưa hoàn thành.

Đoàn người Đổng Phi đến cửa phật tự, lập tức có một loạt binh sĩ toàn thân khôi giáp ngăn cản.

Những binh sĩ này đều để đầu trần, khoác đồng tụ khải, nhìn qua giống với Cự Ma Sĩ năm xưa Đổng Phi thành lập ở ngoài thành Lạc Dương.

Sĩ tốt dẫn đầu lớn tiếng quát lên:

- Thanh Lương tự là trọng địa phật môn, những người thế tục không được tự tiện tiến vào.

Đổng Phi chau mày, khẽ hỏi:

- Đám người này là ai?

- Là tăng binh do Thanh Lương tự Đồ Trừng đại sư thành lập, nghe đâu là để giữ an toàn cho tự miếu, bảo hộ các loại phật tự.

- Ai cho phép tự viện nuôi dưỡng tư binh?

Đổng Phi tức giận quát hỏi. Từ sau khi Giả Hủ chủ trì lần đại tàn sát ở Trường An năm xưa, đại hộ không được tự nuôi dưỡng tư binh, là pháp lệnh của phủ đại đô đốc ban bố. Trừ gia đình quan lại có cấm trung binh mã bảo hộ thì chỉ có hoàng thành và phủ đại đô đốc được có tư binh. Còn các nơi khác tuy cũng có thể tự nuôi gia đinh, nhưng nếu vượt hơn 200 thì sẽ dùng tư binh luận xử.

Bàng Thống chưa bao giờ thấy Đổng Phi quát lớn như vậy, sợ đến nỗi không dám nói lời nào.

Tăng binh này rõ ràng là người mới tuyển, vì vậy mới không nhận ra Đổng Phi, thấy Đổng Phi không lùi mà dám rút binh khí ngăn lại.

Đao kiếm sáng loáng rút khỏi vỏ, hai mắt Đổng Phi phát lạnh.

- Giết.

Âm thanh từ kẽ răng lọt ra, từ "Sát" kia nghe vô cùng lạnh lẽo.

Cự Ma Sĩ theo sát phía sau Đổng Phi đồng loạt xuống ngựa, Hán An đao thoáng cái ra khỏi vỏ, nhằm về phía tăng binh.

- Thanh Lương tự này có bao nhiêu tư binh?

- A, nghe nói Đồ Trừng tuyển không ít người... Sau khi chúa công hạ lệnh không được nuôi dưỡng tư binh, thì tư binh vốn thuộc về các nhà đều bị mang ra phân phát. Có số bị Nguyên Trực thu vào Truân quân, có phần lưu lạc đầu đường xó chợ. Lúc đó chúng ta tưởng đây là tự viện của hoàng gia, nghĩ không có vấn đề gì to tát mà có thể có trợ giúp Trường An thống trị.

Bàng Thống cũng không nói gì. Những tư binh bị ruồng bỏ này không gian cũng trộm, đều là hạng người phẩm hạnh phẩm hạnh.

Trong tiếng tiếng kêu gào thê thảm, Đổng Phi lạnh lùng nói:

- Ta muốn biết Thanh Lương tự này có bao nhiêu tư binh, nói lời thừa làm gì?

- Khoảng chừng 700 người.

- 700 người... Đủ để trùng kích phủ đại đô đốc của ta rồi.

Phủ đại đô đốc cách đây không xa, một bên là bên này Ẩm Mã hà, một bên là bên kia Ẩm Mã hà.

Mặc dù Đổng Phi có cường điệu, thế nhưng Bàng Thống vẫn hít một hơi khí lạnh.

Quả thật, nếu như phủ đại đô đốc thủ vệ bạc nhược một chút, thì 700 tăng binh rất có thể làm được như lời Đổng Phi nói.

- Lập tức triệu cấm quân, bắt toàn bộ tư binh lại đây, kẻ cãi lời giết không ta.

- Rõ.

Trong lúc Bàng Thống đi chuẩn bị, thì từ trong tự viện đột nhiên lao ra một đám người. Dẫn đầu là một lão tăng, đạp bộ đằng không, trong tay lấp lóe ánh kiếm xông vào trong Cự Ma Sĩ, kiếm quang lập tức bắn ra.

Trường kiếm không nặng đến 10 cân, nhưng trong tay của lão tăng lại có uy lực phi phàm.

Áo giáp của Cự Ma Sĩ trải qua nhiều lần chế tạo kiên cố vô cùng. Có điều lúc trước vì để giảm sức nặng cho người và ngựa, cho nên các khớp nối áo giáp đã được tinh giảm. Kiếm của lão tăng kia vô cùng chuẩn, từng kiếm đâm vào khe áo giáp.

Đó là một thanh bảo kiếm vừa dài vừa nhỏ, có phần quỷ dị.

Trong chớp mắt đã có ba Cự Ma Sĩ ngã trong vũng máu. Đổng Phi thấy vậy thì giận tím mặt...

Đây là tăng binh của hắn? Lão nhân này kiếm pháp cao minh, sức kiếm xảo diệu, quả thật có thể so sánh với Vương Việt năm xưa.

- Cự Ma Sĩ dùng nỗ, tản ra. Để ta đối phó lão già này.

Đổng Phi quát lớn một tiếng, rút đao lao về phía trước.

Đao của y nặng 60 cân, dài 7 xích 8 thốn, sống đao rất nặng, lực chém mạnh mẽ.

Cất bước tiến lên, đại đao vù vù chém ra.

Trường đao vòng qua lưng y, cũng không thấy y đưa tay, trường đao đã lại quét ngang tới. Loại đao pháp này là do Đổng Phi lĩnh ngộ từ bí quyết vận chùy. Không chỉ dựa vào sức mạnh của cánh tay, mà còn mượn cả chuyển động của cơ thể.

Không những tiết kiệm khí lực, mà còn tăng thêm lực đạo.

Bởi đao thế xoay tròn, cho nên Đổng Phi gọi là Viên đao thuật. Ngay cả đến đại hành gia dùng đao Hoàng Trung cũng cực kì tán thưởng.

Sắc mặt lão tăng biến đổi.

Chiêu số lợi kiếm bỗng dưng biến hóa, như tật phong bạo vũ, cực kì nhanh.

Đổng Phi luân đao xoay tròn, chỉ nghe âm thanh keng keng không ngừng, trong chớp mắt đao kiếm đã chạm nhau không dưới trăm lần.

Cùng lúc đó, binh từ trong tự viện chạy ra đánh về phía Cự Ma Sĩ.

Cự Ma Sĩ liền lấy ra nỗ cơ, không nói không rằng, cương nỗ gào thét bay ra, mười mấy tên tăng binh bị bắn chết tại chỗ.

- Dừng tay.

Từ trong tự viện truyền ra một tiếng la, tăng binh lập tức lui ra phía sau.

Nhưng lão tăng đang đấu với Đổng Phi lại giống như mắt điếc tai ngơ, Viên đao thuật ánh đao lấp lóe, cuốn lão tăng vào trong vòng đao. Trường kiếm của lão tăng cũng càng lúc càng nhanh, từng chiêu từng chiêu cuộn theo hàn quang, cực nhanh đánh về phía Đổng Phi.

Người la lên chính là Lưu Biện.

Thấy Đổng Phi và lão tăng không dừng tay, Lưu Biện không biết làm sao.

Phía sau của hắn có hai người, một người bất ngờ là Đồ Trừng, còn một người khác là một lão giả đầu trần râu bạc trắng.

- Đại vương, không phải đại đô đốc và lão Đặng không muốn dừng, mà là hai người họ đang thi triển đến chỗ trọng yếu, không ai có thể dừng được.

Lưu Biện nghe vậy thì hoảng sợ:

- Vậy phải làm sao bây giờ?

- Đại vương, muốn dừng thì chỉ còn cách lão hủ xuất thủ, phá vỡ trận thế hai người.

- Đã như vậy, Đồng sư sao không mau mau xuất thủ?

Lão tăng kia nghe vậy liền bước lên, có tăng binh đưa tới một cây trường thương. Trường thương trong tay lão tăng rung lên bần bật...

Một đạo điện quang từ trên trời giáng xuống, đánh về phía lão tăng.

Lão tăng lúc này đang chú ý đến Đổng Phi và lão tăng, khi điện quang đột nhiên xuất hiện, lão tăng vô thức chắn thân trước người Lưu Biện, trường thương xoay mạnh như dị mãng đảo thân, nhanh như tia chớp đâm ra rút về ba lần.

Nhưng trong mắt người ngoài, thì thương của lão tăng mới chỉ đâm ra có một lần! Một chiêu này trông như một thương, hư ảnh phía trước, thương phong phía sau, vô cùng quỷ dị. Người lao đến hét lớn một tiếng, keng một kiếm bổ lên lưỡi thương của lão tăng, thân thể trong không trung trở mình hai vòng rồi đáp xuống đất, cước bộ lảo đảo, lui lại liên tiếp hơn 10 bước.

- Đổng giáo úy, dừng tay.

Lưu Biện nhận ra người đến, vội la lớn:

- Đồng sư xuất thủ là để tách hai người Đổng khanh.

Người nọ chính là Đổng Thiết, lúc này sắc mặt tái nhợt, tay run rẩy liên tục, hoảng sợ nhìn thương của lão tăng.

- Đồ đệ của Vương Việt sao?

Lão tăng cười hiền lành:

- Thảo nào lão nhi kia kiêu ngạo, kiếm pháp của ngươi quả nhiên đã dần vào hóa cảnh, nếu ta ở vào tuổi của ngươi thì sẽ không phải là đối thủ của ngươi. Ta là Đồng Uyên, hẳn là ngươi đã nghe qua, không có ác ý với đại đô đốc, tránh ra.

Trong giọng của lão tăng nghe rất hòa nhã, nhưng lại uy không thể tả.

Đổng Thiết không khỏi do dự, nhìn Đồng Uyên nói:

- Nếu lão dám làm xằng bậy, ta dù liều tính mạng cũng không buông tha lão.

Đồng Uyên cười nói:

- Nếu ta muốn làm xằng bậy thì ngươi cũng không cản được ta.

Lời còn chưa dứt, lão nhi bỗng nhiên nhún người nhảy lên, trường thương tiến vào hồ quang, chỉ nghe ba tiếng keng keng keng vang lên.

Đồng Uyên cước bộ lảo đảo, trên ngân thương chi chít vết đao, mà mũi thương đã biến mất.

Kiếm trong tay lão tăng kia cũng chỉ còn lại chuôi, tăng bào rách nát lộ cả khuôn ngực.

Tình huống của Đổng Phi cũng không được tốt, trường đao đã đánh rơi xuống đất.

Thần sắc trang trọng, hai mắt nheo lại, đưa tay ra phía sau nói:

- Đưa Trác ngọc cho ta.

- Đổng khanh dừng tay... Khanh muốn làm gì.

Khuôn mặt Lưu Biện tức giận đến đỏ bừng, lớn tiếng:

- Cô vừa nói dừng tay.

Đổng Phi bình ổn lại khí tức đang hỗn loạn, nhìn thoáng qua Lưu Biện, lại nhìn hai lão tăng đứng sau Lưu Biện.

Lúc này ngoài Thanh Lương tự ầm ầm tiếng vó ngựa.

Chỉ trong chốc lát, hơn nghìn cấm quân đã ở ngoài sơn môn, Việt Hề cùng Thuần Vu Đạo cũng lĩnh binh chạy tới Thanh Lương tự.

- Việc này là thế nào? Đổng khanh, sao khanh lại đánh với Đặng sư?

Không đợi Đổng Phi mở miệng, Đặng sư kia xót xa nói:

- Không phải lão hủ muốn động thủ, nhưng vì thủ đoạn của đại đô đốc quá độc ác. Lúc lão tăng đi ra thì thấy đại đô đốc đang đại triển uy phong, tàn sát tăng lữ trong chùa, khí thế rất lớn. Nếu không phải liều mình giữ thể diện cho đại vương, thì lão hủ chỉ là một thảo dân, sao dám động thủ với đại đô đốc.

Đồ Trừng nói:

- Đúng vậy, đại đô đốc vừa mới hồi Trường An đã đại khai sát giới. Không biết Thanh Lương tự ta đã đắc tội gì với đại đô đốc?

Khuôn mặt của Lưu Biện thoáng cái trầm xuống.

Hắn nhìn Đổng Phi nói:

- Đổng khanh, chuyện này thật ra là thế nào?

Đồ Trừng giọng eo éo:

- Có lẽ đại đô đốc không biết Thanh Lương tự này là của đại vương.

Lời này quả thật rất thâm độc.

Nếu Đổng Phi nói biết, như vậy chính là không coi Lưu Biện vào đâu. Nếu nói không biết, chẳng phải là tự nhận bản thân hoành hành ngang ngược?

Hai mắt Đổng Phi lóe lên hàn quang.

- Năm ngoái thần từng hạ lệnh không được nuôi dưỡng tư binh. Phàm gia đinh hơn 200 người đều luận xử.

Lưu Biện ngẩn ra, quay đầu nói:

- Đồ Trừng, ngươi nuôi dưỡng tư binh?

- Tiểu tăng chẳng qua chỉ là một giới bạch thân, sao dám chống lại chính lệnh của đại đô đốc?

- Vậy những tăng lữ đao kiếm trong tay kia gọi là gì?

- A, những người này là sa môn hộ pháp, chỉ là một đám thiện nam tín nữ thờ phụng ngã phật, tự nguyện đến đây bảo hộ mà thôi.

- Thiện nam tín nữ cũng cầm đao thương sao?

- Nếu như không có đao thương thì thủ hộ bằng cách nào?

- Ngươi...

Lưu Biện trừng mắt, lớn tiếng nói:

- Đều im cho ta! Đồ Trừng, ngươi càng lúc càng làm càn, còn không mau tới xin lỗi Đổng khanh.

- Tiểu tăng tuân mệnh.

Đổng Phi nắm Trác ngọc đao, căm tức nhìn Đồ Trừng.

Lưu Biện nói:

- Đổng khanh, việc này có lẽ là hiểu lầm... Những người này đều là cư sĩ trong tự viện của ta, cô còn phát cho bọn họ độ điệp (thẻ đi tu). Thường ngày bọn họ cũng không ở trong tự viện, chỉ phụ trách giữ an bình của tự viện.

- Thế nhưng...

Đổng Phi vốn không phải người giỏi miệng lưỡi, nghe vậy thì nóng nảy hẳn lên.

- Đại đô đốc, Thanh Lương tự vốn là cung điện hoàng gia, lại nói cũng thuộc hoàng thành, đại đô đốc quản quá rộng rồi.

Lão tăng sử kiếm đột nhiên mở miệng.

Đổng Phi nhất thời á khẩu không trả lời được, hỏi:

- Ngươi là ai?

- Lão hủ Đặng Triển, được đại vương mời tới làm sa môn hộ pháp Thanh Lương tự, sau này còn mong đại đô đốc chiếu ứng.

- Lão hủ Đồng Uyên, ra mắt đại đô đốc.

Đồng Uyên, Đặng Triển...

Đổng Phi nghe tên hai người xong thì ngẩn ra, trong lòng giật mình không ít...

*****

Lưu Biện hồi hoàng cung, còn Đổng Phi nghẹn một bụng tức về phủ đại đô đốc.

Để nghênh tiếp y trở về, đám người Thái Diễm còn bảo mọi người làm một bàn tiệc, nhưng không ngờ...

Đổng Phi không nói câu nào, đi thẳng về thư phòng.

Ngoại trừ Đổng Thiết thì y không dẫn theo một ai, mặc tam nữ Thái Diễm, cả Hoàng Nguyệt Anh vừa nghe tin tới ở ngoài.

- Chủ nhân...

Đổng Thiết rót một ly rượu nho, đặt trước mặt Đổng Phi:

- Chỉ là việc vặt, sao phải tức giận như vậy?

Mặc dù đã sớm không còn nô tịch, nhưng Đổng Thiết vẫn gọi Đổng Phi là chủ nhân như thường lệ.

Nhưng đừng nghĩ hắn xưng hô như vậy mà coi thường quan hệ của hắn với Đổng Phi, quan hệ giữa hắn và Đổng Phi không người nào thay thế được.

Đổng Phi nâng ly rượu, uống một hơi cạn sạch.

- Việc vặt? Đường đường tam tuyệt có đến hai người xuất hiện, chẳng lẽ chỉ là việc vặt? Ngươi biết Đồng Uyên có địa vị thế nào? Vô Nan quân Trương Nhậm, Thụ Hàng thành Triệu Vân đều là môn hạ của lão. Ngoài ra còn Thúc Chí cũng là ký danh đệ tử của Đồng Uyên. Lai lịch của Đặng Triển ta không rõ lắm, nhưng có thể giao thủ với ta 20 hiệp thì há có thể là việc vặt?

Đổng Thiết á khẩu không trả lời được.

Quan hệ giữa Trương Nhậm, Triệu Vân và Đồng Uyên thì hắn biết.

Lúc này Triệu Vân bắc phạt, Trương Nhậm tại Lương Châu thanh danh cũng không hiển hách. Thế nhưng Trần Đáo lại là chủ soái của Đạp Bạch quân.

Đường đường thứ sử một châu, không ngờ lại là ký danh đệ tử của Đồng Uyên.

Đổng Thiết bắt đầu hiểu vì sao Đổng Phi lại tức giận như vậy... Trên ra Trần Đáo cũng chưa từng nói đến xuất thân của hắn, chỉ là năm xưa khi gặp Đổng Phi có nói là ký danh đệ tử của một dị nhân họ Đồng, Đổng Phi cũng không truy cứu.

Sau đó khi Đổng Phi giao thủ với Triệu Vân, mới từ chiêu số của Triệu Vân mà nhận ra thương pháp của Trần Đáo.

Tuy thương pháp hai người có chút khác biệt, nhưng trong thương pháp của Trần Đáo và Triệu Vân đều dùng một cách quái lạ để sử lực. Với cảnh giới của Đổng Phi, đương nhiên là nhận ra cả hai đều có chung phương pháp tá lực.

Việc này Trần Đáo cũng thừa nhận.

- Thảo nào Điền Dự và Triệu Vân xin bắc phạt...

Đổng Phi lúc này đã hiểu ảo diệu trong đó, chắc hẳn là vì Đồng Uyên nên Triệu Vân cảm thấy cảm thấy khó xử, vì vậy mới mượn cớ bắc phạt để tránh. Hơn nữa chủ ý này nhất định không phải Triệu Vân nghĩ ra, mà là quyết định của Điền Dự. Nếu không phải là Điền Dự, nói không chừng Triệu Vân... Trong lòng Đổng Phi cảm thấy rất tức giận.

Rất lợi hại.

Bên người Biện có cao nhân.

Chỉ là mời đến hai người, mà đã đuổi được hai tướng quân của ta đi, còn khiến ta phải cẩn thận với Trần Đáo, Trương Nhậm.

Là Đồ Trừng kia sao?

Vốn tưởng rằng hắn chỉ là một hòa thượng, không ngờ còn là mưu sĩ.

- Tiểu Thiết, khi ngươi giao thủ với Đồng Uyên cảm giác thế nào?

Đổng Thiết suy nghĩ một chút rồi khẽ nói:

- Hiểm độc... Võ nghệ Đồng Uyên quả thật đã đạt đến hóa cảnh. Nếu như luận trình độ, ta chắc chắn không phải đối thủ của lão. Nhưng nếu đánh lại thì lão đừng mơ thủ thắng. Trong 500 chiêu ta có thể lấy đầu lão.

Đổng Phi cười nói:

- Ý ngươi là tiêu sức lão?

- Ha ha, chủ nhân cũng đoán được... Không sai, đối phó Đồng Uyên ta chỉ có cách này.

Đổng Phi nhíu mày trầm ngâm, lẩm bẩm:

- Nếu như sống mái, không phải ta không thể thủ thắng hai người Đồng Uyên, Đặng Triển liên thủ. Có điều muốn thắng cũng cần hơn trăm hiệp. Cho nên hai người lão cũng không tạo thành uy hiếp quá lớn với ta. Thế nhưng... Tiểu Thiết, lệnh ngươi điều 300 Kĩ Kích sĩ, thủ vệ phủ đại đô đốc.

- Chủ nhân lo lắng...

- Ta không lo gì cả, có điều làm vậy thêm yên tâm. Mặt khác ta sẽ mệnh hai người Việt Hề, Thuần Vu Đạo hiệp trợ với ngươi. Đáng tiếc Hách Chiêu theo Công Miêu tới Vọng Bắc quận, bằng không sẽ có thêm giúp đỡ... Ừm, mệnh Ô Diên dốc sức huấn luyện chim ưng mới, theo dõi bầu trời phủ đệ liên tục 12 canh giờ. Ngoài ra ngày mai ngươi đi tìm Thạch Thao, ta cần hai hộ vệ, không cần võ nghệ cao cường, chỉ cần có tâm thận trọng là được.

- Ô Diên kia...

Đổng Phi nói:

- Bản lĩnh Ô Diên không đủ để làm hộ vệ, mệnh hắn làm Tào duyện cho ta, phụ trách ngao ưng. Mà chẳng phải tuyết quỷ đã sinh con sao? Cũng nên huấn luyện để phân phối tới hậu viện, tuần tra cả ngày.

Đổng Phi phân phó sự tình xong thì càng cảm thấy lo lắng.

- Tiểu Thiết, lập tức chuẩn bị ngựa, ta muốn bí mật xuất thành.

- Rõ.

Đổng Phi đứng dậy muốn đi ra ngoài, lại thấy có hạ nhân hớt hải chạy tới bẩm báo:

- Trần Cung đại nhân, Cố Ung đại nhân, Từ Thứ đại nhân còn cả Thạch Thao đại nhân đang cầu kiến ngoài phủ.

- Cho bọn họ vào phòng khách chờ.

Ngữ khí của Đổng Phi bất tri bất giác đã trở nên nghiêm khắc.

Thời gian chưa bao lâu mà đã xảy ra chuyện lớn như vậy. Ôi, đám người Trần Cung với việc cơ biến vẫn còn kém một bậc, nếu có quân sư thì nhất định sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Có lẽ, ta nên để quân sư...

Đổng Phi vội đi ra giác môn (cửa nách) hậu viện, Đổng Thiết đã mệnh Trần Mẫn cùng hơn 20 Kĩ Kích sĩ chờ sẵn.

Không nói thêm lời nào, Đổng Phi xoay người lên ngựa.

Không cưỡi sư tông thú mà đổi sang một chiến mã bình thường, dẫn theo đám người Trần Mẫn chạy đi.

Trời đã tối.

Thập nhị môn Trường An đã đóng chặt.

Có điều lệnh cấm đi lại ban đêm đã bãi bỏ, đầu đường cuối ngõ vô cùng náo nhiệt.

Đổng Phi không lo không ra được thành, mệnh Trần Mẫn cầm Cự Ma lệnh ra nói, đoàn người rất nhanh đã rời khỏi Trường An.

Sau khi rời Trường An thì quất mã truy phong.

Trước giờ tý thì tới ngoài Đỗ Bưu bảo. Trần Mẫn đi đầu tới bẩm báo, chỉ một chốc Pháp Chính đã sai người mở giác môn cho đám người Đổng Phi vào trong Đỗ Bưu bảo.

- Chúa công...

- Dẫn ta đi gặp quân sư.

Pháp Chính cũng không hỏi nhiều, lập tức dẫn theo Đổng Phi tới nơi ở của Giả Hủ. Chắc hẳn hắn đã biết chuyện xảy ra ban ngày ở Trường An, hơn nữa theo hành động của hắn thì có lẽ hắn đã đoán Đổng Phi sẽ tới, cho nên đã chuẩn bị sẵn sàng.

Trong thạch bảo sơn đen, ánh nến cũng không chiếu quá rõ.

Giả Hủ ngồi trong tù thất rộng mở, nhìn qua nhàn nhã thong dong, vẫn rượu đục, vẫn đậu muối trước bàn.

- Chúa công sao giờ mới đến? Rượu này cũng đã hâm lại vài lần rồi.

- Quân sư biết ta sẽ tới?

- Ha ha, chúa công đừng nghĩ ta chỉ ngồi ở nơi chật hẹp này không biết gì, thực tế toàn bộ Quan Trung, thậm chí Quan Đông, Giang Đông, Kinh Tương và Tây Xuyên cũng đều nằm trong tay ta. Chúa công trước cứ ngồi xuống cùng ta uống hai ly, đã lâu chúng ta không uống rượu rồi.

Đổng Phi không khỏi mất tự nhiên, mặt đen đỏ lên.

- Chuyện xảy ra ban ngày ta đã biết.

Pháp Chính và Vương Mãi ở một bên hầu hạ, tâm tình của Đổng Phi vì vậy cũng bình tĩnh hơn nhiều.

- Vậy chuyện đại vương tu sửa phật tự...

- Ta đương nhiên biết, ta còn biết Tây Hán vương mời tới hai cao thủ, một người là Thương tuyệt Đồng Uyên, một người là Tà kiếm Đặng Triển. Có điều chúa công phải cẩn thận, Đặng Triển kia còn giấu tuyệt chiêu, ngài phải đề phòng mới được.

- Ý quân sư là... Hôm nay lão chưa dùng toàn lực?

Giả Hủ cười nói:

- Về vấn đề này có lẽ nên hỏi Vương Mãi, đối với chuyện võ công ta cũng không tinh thông.

Đổng Phi nghe vậy thì chú ý đến Vương Mãi.

Vương Mãi nói:

- Từ ngày đầu tiên Đặng Triển đến Trường An, mạt tướng đã bắt tay sưu tập tư liệu về người này. Người này năm xưa là một du hiệp, có lui tới với Trần Phồn. Sau khi Trần Phồn chết thì Đặng Triển du đãng khắp nơi, hai năm trước mới từ hải ngoại trở về. Nghe nói kiếm pháp Đặng Triển trước kia cũng bình thường, có điều sau khi Trần Phồn chết thì kiếm pháp của lão đột nhiên trở nên tà dị.

- Tà dị, tà dị thế nào?

Vương Mãi gãi đầu:

- Hiện tại còn chưa rõ lắm, từ khi lão 40 tuổi đến nay, người giao thủ cùng lão không một ai còn sống.

Đổng Phi suy nghĩ một chút rồi nói:

- Nếu như dùng đạo mà nói, thì kiếm pháp của Đặng Triển hiểm độc đa biến, quả thật công lực thâm hậu. Có điều nói tà dị thì hôm nay ta chưa cảm giác thấy. Thế nhưng ta để ý, mỗi lần lão xuất kiếm thì tay trái thường ẩn sau lưng... Vương Mãi, ngươi có thể chú ý đến trong tay trái của Đặng Triển, ta muốn biết tay trái của lão có ảo diệu gì.

- Rõ.

Vương Mãi lên tiếng rồi lui xuống.

Giả Hủ nói:

- Chúa công cũng đừng trách bọn Công Đài. Trên thực tế nếu không phải ta biết chúa công không thích những tăng nhân này, thì cũng chưa chắc cảm nhận được gì. Đám người Công Đài, Nguyên Thán đều là mưu chủ không vụ lợi, vì vậy về mặt này không thể tránh khỏi sơ sẩy.

- Thế nhưng...

Giả Hủ không đợi Đổng Phi nói xong đã giơ tay bảo Pháp Chính và Vương Mãi lui ra ngoài.

- Chúa công, ngài lo việc Thái Bình đạo tái hiện?

Đổng Phi suy nghĩ một chút, gật đầu:

- Ta quả có lo lắng này. Có điều quan trọng hơn là ta không quá tán thành một số quan điểm trong phật giáo. Cảm thấy nếu để bọn họ tiếp tục phát triển thì đại quốc chúng ta sẽ gặp tai ương.

Giả Hủ mỉm cười.

- Chúa công, cấm không bằng theo. Dù là chúa công cường ngạnh như vậy, cũng khó có thể ngăn cản phật giáo này lan truyền. Tây Hán vương chẳng phải cũng vậy sao? Năm đó khi thái hậu còn ở Tây Vực đã giết Ma Lan, nhưng lại nhảy ra một Đồ Trừng. Ha ha, có điều tu hành của Đồ Trừng này hiển nhiên còn chưa đủ. Tuy có tiểu trí nhưng cũng không thể thành đại sự.

- Nhưng cũng không thể để mặc hắn tiếp tục phát triển như vậy.

- Chúa công không cần lo lắng, hắn muốn phát triển cũng không được.

Giả Hủ nói một câu có vẻ hời hợt, nhưng lại giống giải dược tiêu sầu cho Đổng Phi. Giả Hủ nói vậy là đủ rồi.

Còn Giả Hủ dùng thủ đoạn gì thì Đổng Phi sẽ không hỏi. Y khẽ nói:

- Quân sư, ngài không ở Trường An, lòng ta đến cùng vẫn không thể yên. Chuyện kia xảy ra cũng đã lâu, tình thế đã khác, sao quân sư không cùng ta hồi Trường An?

Giả Hủ uống thêm một ngụm nhỏ, thản nhiên chép miệng:

- Chúa công, ngài xem Hủ hiện tại tiêu dao thế nào? Ha ha, khó khăn lắm mới khiến người ta quên. Hiện nay chưa tới thời cơ, ra sớm quá chẳng phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ? Chúa công, đừng sốt ruột, đừng sốt ruột.

Sắc mặt này của Giả Hủ rất ti tiện...

Thậm chí Đổng Phi nảy ra xung động muốn tát lão hai cái, có điều cuối cùng cũng kiềm chế được.

Hai người trao đổi trong tù thất thật lâu, đến lúc trời sắp sáng Đổng Phi mới cáo từ rời khỏi Đỗ Bưu bảo.

Lúc này ánh rạng đông đã xuất hiện phía xa.

Pháp Chính và Vương Mãi đi vào tù thất, lẳng lặng nhìn Giả Hủ.

Còn Giả Hủ đã thay bộ dạng cợt nhả lúc nãy, sắc mặt âm trầm đứng trước cửa sổ nhỏ, nhìn xuống phong cảnh ngoài thành.

- Quân sư...

- Còn chưa đủ, còn chưa đủ.

Giả Hủ giống như lẩm bẩm, nhưng rõ ràng là muốn nói cho Vương Mãi và Pháp Chính nghe.

- Chúa công từng nói muốn trước khi muốn diệt một người, tất phải làm cho hắn điên cuồng... Đồ Trừng còn chưa đủ điên cuồng. Hiếu Trực, bảo số 3 bỏ chút sức, cần phải khiến cho Đồ Trừng càng thêm điên cuồng. Chỉ có như vậy chúa công mới có hi vọng. Chúng ta đã mưu đồ lâu như vậy mới có thể tiếp tục. Bảo số 3 tăng thêm sức đi.

Pháp Chính ứng tiếng, rồi lại không nhịn được do dự:

- Quân sư, nếu như chúa công biết, chẳng phải là...

Giả Hủ xoay người nghiêm mặt:

- Nghĩ đến tính mệnh chúng ta sau này, chỉ có như vậy mới có thể bảo toàn. Về phần chúa công ta sẽ có giải thích, các ngươi không cần lo lắng, cứ y kế hành sự. Hiện tại... Chính là lúc mưu chuyện trăm năm.

Pháp Chính và Vương Mãi nghe vậy không khỏi kích động.

Hai người khom mình rời khỏi tù thất, cửa sắt vang lên tiếng loảng xoảng. Còn Giả Hủ lại tiếp tục hướng ra ngoài cửa sổ, trong miệng nỉ non...

*********

Đông này có vẻ là một đông ấm áp...

Đương nhiên vào thời Hán cũng không có khái niệm hiệu ứng nhà kính. Mọi người kính thiên địa, kính quỷ thần, kính tổ tông, không giống người hậu thế không kiêng nể gì, không tôn ti, với môi trường cũng không phải muốn làm gì thì làm.

Có điều mùa đông năm nay đích thật là không quá lạnh.

Tam phụ, Quan Trung chỉ rơi hai đợt tuyết, nhìn qua dường như rất lớn, những thực tế cũng không quá gây hại.

Mà tuyết rơi ở Kinh Triệu, Lạc Dương so với Quan Trung còn ít hơn, sau khi nhập đông chỉ rơi một trận tuyết nhỏ.

Nhiệt độ cũng không quá lạnh, không cần mang tầng tầng áo khoác cũng đủ chống lạnh. Về phần người thường, dù không phải ai cũng có điều kiện như phú hộ, nhưng vẫn có thể cố gắng qua. Dùng lời người Lạc Dương, thì là tốt hơn năm ngoái.

Có điều lòng tin của họ không còn nhiều như những năm Quang Hòa, Trung Bình.

Trải qua vô số lần đau khổ, Đông Đô Lạc Dương thành xưa sớm đã không còn cảnh phồn hoa. Trên thực tế, Lạc Dương tuy là nơi Tào Tháo cai trị, nhưng ngại thế lực của đám người Viên Thiệu, Tào Tháo cũng không quá chăm chút Lạc Dương.

Hoặc là trong lòng Tào Tháo, Lạc Dương này có dấu ấn quá sâu của Hán thất, có tu sửa cũng không hay.

Việc này cũng giống việc lúc trước Quang Vũ hoàng đế diệt Vương Mãng, kiến đô ở Lạc Dương.

Các đời hoàng đế của Đông Hán cùng với việc không ngừng tăng cường địa vị của Lạc Dương, thì dù vô tình hay cố ý cũng làm phai mờ địa vị của Trường An. Thật ra bất kể là đế vương nào cũng đều không chấp nhận trong vương triều của mình có dấu vết của vương triều khác.

Cho dù là Tây Hán với Đông Hán...

Dù Quang Vũ hoàng đế tự xưng là hậu duệ của Hán Cao Tổ, nhưng trong thiên hạ họ Lưu có bao nhiêu người? Ai có thể nói rõ ràng?

Lưu Tú chắc hẳn cũng không muốn đề cao phong công vĩ nghiệp của Cao Tổ hoàng đế.

Lạc Dương đổ nát, nhưng đế đô hai trăm năm dù sao cũng là đế đô. Sau khi Hạ Hầu Uyên đóng quân ở Lạc Dương, Tào Tháo liền bắt tay vào tu sửa. Dù chỉ là từng bước một, nhưng với người Lạc Dương đó cũng là hi vọng rồi.

Ánh nắng tươi sáng.

Trông qua có chút lạnh, có điều vẫn rất thoải mái.

Ít nhất khắp nơi đều có thể thấy được ánh mặt trời, làm cho lòng người cũng thêm thư thả. Tường thành mã diện lại thêm một lần tu sửa, biến thành màu xám đen. Mặt tường lúc này trông rất bằng phẳng, những vết tích chiến hỏa ngày trước đã bị xóa đi.

Trên đầu tường tinh kì khắp nơi.

Đại kỳ phấp phới trong gió, kia Phi Long kì, Phi Phượng kì, Liệt hỏa sư tử kì... Gió cuốn đại kì, thần thú ẩn hiện, toát ra một cỗ khí tức vô cùng trang nghiêm.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-298)


<