Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Ác Hán - Hồi 195

Ác Hán
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 195: Đại chiến nổ ra
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Nói ra thì lai lịch Trương Mãnh không hề nhỏ, phụ thân của hắn là một trong Lương Châu Tam Minh danh tiếng lấy lừng: Trương Hoán.

Trương gia ở dải Hà Tây có thanh danh rất lớn, Trương Mãnh khá có tài, năm xưa từng làm thái thú Võ Uy, song chẳng được mấy năm thì Trương Hoán qua đời, hắn phải từ quan về thủ hiếu cho cha, hết ba năm chịu tang thì tình hình triều chính đã có biến động lớn lao.

Trương Mãnh không làm quan nữa, dựa vào uy vọng của Hà Tây, đi kinh doanh. Trước khi Trần Đáo đoạt Trương Dịch, Trương Mãnh là tay buôn ngựa lớn nhất Hà Tây, có điều về sau làm ăn ngày càng đi xuống.

Đổng Phi sau khi chiếm bốn quận Hà Tây, mặc dù mở cửa buôn bán ngựa, nhưng Trương Mãnh không thể chen chân vào trong đó, bởi thế sinh hận, phái người đưa thư cho Mã Đằng, muốn hợp tác lấy lại bốn quận Hà Tây.

Giả Hòa rất nghiêm túc, đọc thư hết lượt này tới lượt khác. Mã Đằng không giục hắn phát biển ý kiến, mắt chăm chăm nhìn vào bản đồ.

- Chủ công!

Mã Đằng quay lại:

- Văn Thúc thấy sao? Phong thư này của Trương Mãnh có mấy phần là thật?

Giả Hòa không chút do dự nói:

- Mười phần.

- Hả?

- Trương gia Võ Uy, Hoàng Phủ tộc ở An Định là thế tộc có danh vọng nhất Lương Châu. Hoàng Phủ tộc sau khi Hoàng Phủ Tung chết, vì tập kích Đổng gia nên uy vọng ở An Định đã giảm mạnh. Nhưng thanh danh của Trương gia ở Võ Uy không ai sánh bằng. Trương Mãnh là kẻ tựa hồ như hào sảng, thực chất tính toán chi li, lòng dạ hẹp hòi. Đổng gia chặn tài lộ của hắn, Trương Mãnh khẳng định không chịu, hắn kinh doanh nhiều năm, có dính líu với Hung Nô cũng không phải là không có khả năng.

Nụ cười trên mặt Mã Đằng càng rực rỡ:

- Vậy ta tập kích Thước Âm, Văn Thúc thấy sao?

- Về chuyện này.

Giả Hòa nhíu mày nói:

- Hòa khó nói, Đổng gia năm ngoái càn quét Tây Vực, mặc dù nói thực lực bị tổn hại, nhưng không động tới gân cốt. Bắc Hung Nô và người Khang Cư chắc gì tạo thành uy hiếp được với Tây Vực.

Nghĩ rồi nói thêm:

- Có điều Từ Vinh điều đi làm thái thú Thú Quận, thái thú Võ Uy là một Từ Thứ vô danh, không hiểu lai lịch thế nào, có điều mới tới cũng cần quá trình thích ứng, đúng là một cơ hội.

Mắt Mã Đằng sáng quắc:

- Nói thế là có thể?

Giả Hòa rất muốn nói:" Có thể!" Nhưng chợt trong đầu hiện lên hình dáng một người, không khỏi rợn người, lời ra tới miệng phải nuốt về:

- Đổng gia tử xảo trá, chủ công muốn đánh Thước Âm phải hành sự thận trọng, tiến chắc từng bước, đừng kinh suất đánh vào.

Mã Đằng gật đầu:

- Ta cũng cho rằng như vậy, trước đoạt Thước Âm, sau đó từ từ mà tiến. Ta đã lệnh Quách Hiến khởi binh, ba ngày sau sẽ tới Lệ Tổ, cùng đại quân của ta hợp binh. Tô Cố chỉ là tên hề nhố nhăng. Lý Quách đang tranh đấu dữ dội, chỉ có Sóc Phương là cái họa lớn. Ta muốn mời Văn Thúc ra mặt trấn thủ An Định, không biết ý ngươi ra sao?

Cố kỵ của Mã Đằng là có lý, Sóc Phương hiện nay binh cường tướng mạnh, Từ Hoàng dùng binh thành thục, Tô Tắc giỏi mưu tính. Võ có Phan Chương, Lăng Thao; văn có Dương Bàng, mấy lần giao phong chẳng được ích gì, đúng là cái họa lớn.

Giả Hòa trầm ngâm:

- Chủ công đã có lệnh, Hòa sao dám không theo? Chỉ là một mình Hòa thế đơn lực mỏng, sợ không đủ đảm đương trọng trách, xin chủ công phái một vị đại tướng làm soái, Hòa nguyện ở bên hiệp trợ, giữ An Định.

Mã Đằng suy nghĩ rồi hỏi:

- Văn Thúc cho rằng dưới trướng của ta ai có thể làm chủ soái.

- Nhị công tử Trọng Khởi có thể đảm nhận trọng trách.

Giả Hòa tiến cử đúng với tâm tư Mã Đằng, nói thật ông ta cũng không muốn giao hậu phương cho một người ngoài, dù Giả Hòa một dạ trung thành, nhưng trên đời này lòng người khó dò, chẳng may có gì sơ sót, ngay chỗ chôn thây cũng chẳng có. Mã Thiết khá được Mã Đằng yêu thương, võ nghệ cao cường không thua kém ông ta, thậm chí có xu thế còn hơn.

Hơn nữa mấy năm qua theo Giả Hòa và Quách Hiến, cũng học được không ít, có hắn ở An Định, đúng là thích hợp nhất.

- Nếu như Văn Thúc nói thế vậy ta để Trọng Khởi trấn thủ An Định, chỉ là trọng khởi tuổi còn nhỏ, khó tránh khỏi suy nghĩ thiếu chu toàn, còn mong Văn Thúc chỉ điểm nhiều hơn.

- Hòa tuyệt đối không phụ kỳ vọng của chủ công.

Giả Hòa cũng chẳng ngốc, sao chẳng nhìn thấu tâm tư của Mã Đằng?

Mã Thiết đúng là nhân tuyển rất thích hợp, Mã Đằng tín nhiệm hắn, với Giả Hòa cũng giữ lễ đệ tử, có thể giảm không ít phiền toái.

Thế là hai người trao đổi chi tiết, định đoạt sự việc này.

Ba ngày sau Mã Đằng và Quách Hiến hợp binh, tám vạn tinh binh Tây Lương rầm rộ tiến về phía Thước Âm.

Trên tường thành Lệ Tổ, Mã Thiết đưa mắt tiễn đại quân đi xa, lòng hết sức phiền muộn, không kìm được oán trách:

- Tiên sinh sao lại giữ ta lại? Đại trượng phu lập nghiệp trên chiến trường, tranh đấu giữa hai trận. Với tài của tiên sinh trấn thủ An Định có thừa, vì sao nhất định phải kéo ta vào?

Giả Hòa chỉ biết cười khổ. Phải giải thích ra sao đây? Chẳng lẽ nói:" Cha ngươi không tin ta, cho nên mới phải đưa ngươi cùng đi giữ An Định!"

Hơn nữa trong lòng Giả Hòa luôn có sợ hãi khó diễn tả với Hà Tây, không phải chỉ vì Đổng Phi, còn có một người khác. Sự lợi hại của người đó Giả Hòa rất rõ, trước kia cho rằng bản lĩnh của mình không thua kém người đó, hai năm qua mới biết, so với người đó mình chẳng qua chỉ là thứ hạng hai.

- Công tử, cần gì phải lo không có đất dụng võ? An Định sát với Sóc Phương và Tam Phụ, muốn đánh trận không thiếu cơ hội.

- Ta chỉ tiếc không được cùng Bạo Hổ đánh một trận.

Mã Thiết mặt buồn rầu, tự như lẩm bẩm một mình nói:

Vẻ mặt đó làm Giả Hòa nhớ tới Mã Siêu, nhớ trước kia Mã Siêu mới vào Lạc Dương, nghe nói Đổng Phi đã xuất chinh Sóc Phương, giọng nói và vẻ mặt không khác gì Mã Thiết hiện giờ: Ta chỉ tiếc chưa được lĩnh giáo sự lợi hại của Hổ lang chi tướng.

Về sau Mã Siêu được lĩnh giáo sự lợi hại của Đổng Phi, nhưng kết quả...

Giả Hòa không muốn Mã Thiết đi vào vết xe đổ của Mã Siêu. Đúng thế, Mã Thiết hiện nay có lẽ lợi hại hơn Mã Siêu năm xưa, nhưng nay Bạo Hổ càng hung dữ lão luyện hơn, làm sao mà so được.

- Công tử, chúng ta mau chuẩn bị rồi tới An Định đi.

Mã Thiết gật đầu, nhưng trong lòng rất hụt hẫng. Giả Hòa nhìn về phía Thước Âm, lòng có chút không yên: Chủ công và Quách Hiến có thể thuận lợi đánh hạ Thước Âm, chiếm lại Hà Tây sao?

Khi Mã Đằng xuất binh tới Thước Âm, Tào Tháo dẫn ba vạn đại quân tới Lạc Dương, tuy nói trước kia Lý Quách rút khỏi Lạc Dương, Tào Tháo đã chiểm lĩnh tòa đô thành cổ này, nhưng do dải Kinh Triệu vô cùng mẫn cảm, tránh kích thích Viên Thiệu quá mức, nên không phái binh trú đóng ở Lạc Dương.

Nói cách khác, mấy năm qua Lạc Dương tuy nắm dưới sự quản lý của Tào Tháo, nhưng thực tế là thành thị không có người trông nom.

Lạc Dương phồn hoa ngày nào đã đổ nát không thể tưởng tượng nổi, hoàng thành huy hoàng chỉ còn tường đổ ngói vỡ, nhân khẩu giảm mạnh, đại hộ hào tộc theo thời cuộc rung chuyển mà rời khỏi Lạc Dương, tới Kinh Tương hoặc Ba Thục.

Đương nhiên cũng có một số tới Sóc Phương, Tây Vực nhưng đêm so ra đó là bộ phận rất ít.

Người ở lại Lạc Dương đều là bách tính phổ thông nhiều đời sống ở nơi này.

Vinh quang ngày xưa không còn nữa, mọi người chỉ biết dựa vào ký ức, hồi tưởng lại cuộc sống mỹ hảo phồn hoa năm xưa.

*****

Tháng 5 năm Hưng Bình thứ tư, Hán đế Lưu Hiệp được thái úy Dương Bưu, Hoàng Uyển hộ vệ, quay lại Lạc Dương.

Vốn cho rằng có thể tìm kiếm được cuộc sống có thể diện trong tòa đô thành cổ xưa này, nhưng khi Lưu Hiệp tới Lạc Dương mới phát hiện ra tòa đô thành này chẳng còn lại có gì, một đám người thủ trong hoàng thành tan hoang, ngay cả việc ăn no mặc ấm cũng không thể giải quyết.

Không một ai biết lúc này trong lòng những người đó suy nghĩ gì.

Dương Bưu, Hoàng Uyển, người nào người nấy sa sút ủ rũ, từ thời khắc bước vào thành Lạc Dương, không một ai nói gì, tín sứ phái đi bốn phía cầu viện, nhưng không một chư hầu nào tỏ ra đặc biệt tích cực.

Ngày qua ngày, trong lòng mọi người chất chứa đầy nỗi tuyệt vọng.

Hứa Chử cùng một đại hán thân cao chín xích, mặc khôi giáp theo sát Tào Tháo, bước về phía Gia Đức điện.

Đại hán kia tên là Tào Bành, huynh đệ trong tộc của Tào Thảo, tuổi 27, đang vào độ chín của cuộc đời, sử dụng một cây khai sơn phủ, nặng 78 cân, bẩm sinh thần lực, thời trẻ đi thỉnh giáo hết danh sư thiên hạ, võ nghệ cao cường.

Sau khi Tào Tháo bình định loạn Biên Chiêu, võ nghệ Tào Bành cũng vừa thành hạ sơn, trận chiến đầu quy thuận Tào Tháo đã lập chiến công hiển hách, được Tào Tháo phong làm giáo úy, cùng Hứa Chử hộ vệ sát bên người hắn.

Tào Bành có cái dũng vạn người khó địch, từng cùng Hứa Chử đại chiến một trăm hiệp, cuối cùng thua một chiêu, trong số võ tướng dưới trướng Tào Tháo, chỉ tính võ lực thì hắn xếp vào sáu hàng đầu.

Tào Tháo bái kiến Hán đế Lưu Hiệp xong lệnh người mang thức ăn tới, trước tiên trấn an đám người Hán đế trước, mọi người đều biểu đạt tạ ơn Tào Tháo, đồng thời uyển chuyển nói, Dương Châu là cố đô Hán thất, nay bộ dạng thế này thật không ra thể thống gì, mong Tào Tháo tu sửa một phen.

Tào Tháo không gật cũng chẳng lắc, chỉ hàm hồ nói cho qua, bái biệt Hán đế.

Soái phủ lâm thời đặt ở trong phủ thái sư Nghênh Xuân môn.

Quách Gia không tới, Y Tịch là mưu thần chuyến đi đón Hán đế, đã quét dọn phủ thái sư sạch sẽ, thấy Tào Tháo về, vội đón vào trong phủ:

- Chủ công, tiếp theo chúng ta phải làm sao.

Đám Y Tịch đều không hỏi tình hình Hán đế, thực ra trong lòng bọn họ, Hán thất tới mức này chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, vị Hán đế trong hoàng thành nói thẳng ra là con rối mà thôi, không cần phí nước bọt với loại đó, chủ công của bọn họ là Tào Tháo.

Tào Tháo khép mắt trầm ngâm ngồi xuống ghế, chợt nói:

- Trước kia phồn hoa ra sao, vậy mà nay tàn bại thế này, ai là thủ phạm?

Đám Y Tịch không trả lời, theo quan điểm của số đông mà nói, hết thảy là do Đổng Trác, nhưng bọn họ không n nói ra nổi, nhớ năm xưa Đổng Trác còn sống, đại hộ Lạc Dương bị thanh tẩy nhiều lần, nhưng Lạc Dương phồn hoa hết sức, ngược lại ông ta chết đi....

Trình Dục khẽ nói:

- Lạc Dương luân lạc tới mức này cũng là do thiên mệnh mà ra.

Chỉ có thể đem cái sai đẩy cho thiên mệnh, đôi khi Trình Dục nghĩ, nếu như Đổng Trác không chết, Hán thất sẽ ra sao? Thật khó mà nói được, song ít nhất tệ đến đâu thì cũng hơn thế này.

Đương nhiên những lời này chỉ có thể nói trong lòng mà thôi.

Tào Tháo cười:

- Ý của Mã thái úy là muốn chúng ta trùng tu Lạc Dương, ổn định lại ở đây, mọi người thấy sao?

- Vạn vạn lần không thể.

Y Tịch đứng bật dậy:

- Tu sửa Lạc Dương là công trình khổng lồ, nay Kinh Triệu không phải như xưa, kho đã trống rỗng. Dù là trước kia hưng thịnh chỉ sợ cũng phải giật gấu vá vai, hơn nữa đất này không thích hợp làm đô thành nữa. Từ cổ Lạc Dương thông tới phát phương, nếu chúng ta chiếm cứ lâu dài ở đây, ắt làm Hà Bắc Viên Thiệu bất an.

- Vậy ý Cơ Bá là?

- Tịch trước khi xuất phát đã cùng Phụng Hiếu trao đổi việc này, hiện chúng không tiện khống chế Lạc Dương, nên mời thành thượng tạm trú ở Hứa Xương, cũng tiện cho chủ công chiếu cố.

Những lời này của Y Tịch hợp dạ Tào Tháo, liền gật đầu đồng ý ngay, lệnh Y Tịch, Trình Dục phụ trách việc này.

Đám Dương Bưu nay là chó nhà tang, có chỗ an thân đã đủ, nếu khuyên không được, Tào Tháo ra mặt là xong ngay, hơn nữa hiện tâm tư của Tào Tháo cũng không phải ở đây:

- Trọng Khang, Tông Tự đi theo ta.

Tông Tự là tên chữ của Tào Bành, hai người lập tức tuân mệnh.

Tự có thân tùy an bài ngựa, Tào Tháo ngồi trên Tuyệt Ảnh, dẫn Hứa Chử và Tào Bành rời Nghênh Xuân Môn, dọc đường đi không nói một lời, tâm tình rất kém.

Rời Lạc Dương hai mươi dặm là Bắc Mang sơn, trước kia Đổng Phi xây dựng Bắc Mang sơn trang ở đây, về sau Đổng Phi lập phủ ở An Định, Bắc Mang sơn trang giao cho Đổng Trác. Từng có một dạo Đổng Trác thậm chí hi vọng có thể sống hết quãng đời còn lại ở nơi này.

Có điều nay Bắc Mang sơn trang đã biến thành đống hoang tàn, phòng xá năm xưa chỉ còn là gạch vụn đầy đất. Tào Tháo xuống ngựa ngoài sơn trang, chậm rãi đi vào, Hứa Chử và Tào Bành đưa mắt nhìn nhau, hiệu thân tùy ở ngoài canh, theo Tào Thao đi vào bên trong, dừng lại ở chỗ không có gì bắt mắt.

Nơi này chỉ có một phần mộ, rất đơn giản, xa xa nhìn chỉ như một đống đất.

Bên cạnh phần mộ dựng một khối đá, bên trên dấu vết loang lổ, lờ mờ nhìn thấy được vết chữ " Cố thái sư Đổng chi mộ!"

Tào Tháo vuốt ve chữ viết, tự nói một mình:

- Dù sinh thời có hiển hách ra sao, cuối cùng cũng chỉ là nắm đất vàng mà thôi...

Đây là mộ Đổng Trác, Tào Tháo và ông ta không có ân oán gì, ngược lại Đổng Trác tán thưởng hắn, từng làm Tào Tháo cảm kích vạn phần.

Nói ra chỉ là chính kiến bất đồng mà thôi. Mặc kệ trước kia chém giết thảm liệt thế nào cũng không ảnh hưởng tới cái nhìn của Tào Tháo với Đổng Trác, cho nên sau khi chiếm lĩnh được Lạc Dương, Tào Tháo bí mật sai người thu thập xác Đổng Trác, an táng tại Bắc Mang.

Suy nghĩ miên man, như quay lại năm tháng xưa.

Trước kia Đổng Phi tổ chức thi đấu kính cúc ở Lạc Dương hưng thịnh biết bao, nhưng nay ai còn nhớ ngày tháng năm đó.

Đổng Phi.

Trong đầu Tào Tháo hiện lên khuôn mặt xấu xí mũi sư tử, lông mày rậm, mắt nhỏ kia.

Cuối cùng cũng định ra tay sao?

Lần trước ta bại, nhưng không đại biểu lần này ta cũng sẽ thua, Đổng Tây Bình nay không phải là Đổng gia tử xưa, nhưng Tào Mạnh Đức này cũng không phải Tào A Man bị ngươi ép phải cưỡi ngựa nhảy qua sông.

Thật mong mỏi có thể giao phong với ngươi một lần.

Mặt Tào Tháo hiện lên nụ cười nhẹ, quay người lại:

- Chúng ta và bọn Trọng Nghĩa tách nhau ra được bao lâu rồi?

Hứa Chử gập ngón tay tính:

- Đã bảy ngày rồi, tính thời gian cũng sắp tới tới Hàm Cốc quan.

Tào Tháo gật đầu không nói nữa, nhìn về phía tây bắc, ánh mắt hết sức thâm thúy, Tây Bình hiền đệ, xem ra lần này ca ca đi trước một bước rồi, đệ sẽ có phản ứng ra sao đây?

****************

Theo kế hoạch của đám Quách Gia, cùng lúc đón Hán đế cũng phải mở cửa Quan Trung, cánh cửa này là Hàm Cốc quan.

Phụng lệnh trấn thủ Hàm Cốc quan chính là Dương Duy danh tướng Tây Lương.

Người này vốn là đại tướng dưới trướng Ngưu Phụ, ở Lũng Tây khá có tên tuổi, từng suất lĩnh hơn mười kỵ sĩ, đánh lui hơn nghìn phỉ tặc, võ lực cao, được mệnh danh là đệ nhất dũng tướng của Ngưu Phụ. Sau khi Ngưu Phụ bị giết, Dương Duy suất lĩnh ba nghìn tinh kỵ quy thuận Lý Quách.

Một mặt đều là người Lương Châu, Lý Quách tất nhiên hoan hỉ, hai là dưới trướng Lý Quách binh nhiều, nhưng tướng không nhiều.

Cũng biết Dương Duy võ nghệ cao cường, thấy hắn tới nương tựa, hai người vô cùng vui mừng, lập tập phong Dương Duy làm Chấn Võ tướng quân, đóng ở Hàm Cốc quan. Lý Quách hiểu rõ, chỉ cần Hàm Cốc quan không mất, tám trăm dặm Tần Xuyên sẽ vững như núi.

Chỉ là không ai ngờ tới một ngày hai người bọn họ trở mặt thành thủ.

Dương Duy ngồi trong đại trướng chăm chú lau kiếm, thanh kiếm này là bảo kiếm Tây Vực hắn bỏ rất nhiều tiền ra mua, cực kỳ sắc bén. Dương Duy coi bảo kiếm như mạng, ngày nào cũng bỏ thời gian ra lau chùi một phen.

Đúng lúc ấy có thân binh đi vào:

- Tướng quân, bên ngoài có người tự xưng là cố nhân của tướng quân cầu kiến.

*****

- Cố nhân à?

Dương Duy ngớ ra, thầm nghĩ: "Lúc này còn có cố nhân nào tới tìm ta?"

- Có nói tên là gì không?

- Không ạ, chỉ nói có chuyện vô cùng trọng yếu muốn nói cho tướng quân biết.

- Mời hắn vào.

Dương Duy thu lại bảo kiếm, ngồi ngay ngắn trên ghế, một lúc sau thân binh dẫn một người cao chừng tam xích, đầu báo mắt tròn, vai rộng eo nhỏ, người đó cười ha hả:

- Lão Dương, còn nhớ ta không?

Dương Duy nhìn thấy người đó mừng rỡ vạn phần, vội đứng dậy đi nhanh tới, ôm lấy hai cánh tay người ấy:

- Chu Từ, ngươi, ngươi còn sống à?

Chu Từ và Dương Duy trước kia đều nghe lệnh dưới trướng Ngưu Phụ, quan hệ vô cùng mật thiết, sau khi Ngư Phụ chết, quân Lũng Tây đại loạn, Dương Duy và Chu Từ thất tán.

Không ngờ hôm nay trùng phùng ở đây.

Dương Duy vội sai người đi chuẩn bị rượu thịt, kéo tay Chu Từ ngồi xuống, nhìn thật kỹ:

- Lão Chu, mấy năm rồi không gặp, nhìn khí sắc có vẻ không tệ.

- Sao đắc ý như lão huynh hiện nay được?

- Sống qua ngày mà thôi.

Dương Duy thở dài:

- Lão Chu, hiện giờ ngươi ở đâu? Khi đó quân Lũng Tây đại loạn, ngươi biến mất tăm tích, ta luôn nghe ngóng nơi hạ lạc của ngươi, còn tưởng ngươi chết rồi. Mau nói đi, mấy năm qua sống ra sao? Nhớ chết ta rồi.

Chu Từ nghe Dương Duy nói vậy, không khỏi cảm động:

- Khi Ngưu tướng quân bị giết, ta phụng lệnh đóng ở Lâm Thao, về sau ngươi cũng biết, mộ Đổng phu nhân ở Lâm Thao, ta mở một con đường máu, thân bị trọng thương. Đợi dưỡng thương khỏe rồi thì nghe nói Đại công tử lui vào nam sơn, không rõ tung tích. Trong lòng ta trống rỗng, dẫn mười mấy hộ vệ về quê nhà Toánh Xuyên, làm hộ vệ cho người ta.

- Hộ vệ?

Dương Duy nhíu mày:

- Võ ngệ ngươi cao cường vậy mà làm hộ vệ à?

- Không làm hộ vệ thì làm cái gì? Trên người ta đóng dấu quân Lương Châu, Đại công tử đi Tây Vực, lại không biết ngươi ở đâu, ta còn cách nào. Có điều chủ nhân đó đối đãi với ta không tệ, hai năm qua sống cũng tiêu diêu.

- Vậy thì tốt, vậy thì tốt.

Dương Duy vỗ vai Chu Tử, không hỏi nữa.

Thân binh bê thức ăn vào, Dương Duy đuổi hết thân binh đi, cùng Chu Tử chén qua chén lại, ôn chuyện cũ.

Rượu ngà ngà say Chu Từ đột nhiên hỏi:

- Lão Dương, nghe nói tình hình phía ngươi không tốt lắm?

Đừng thấy Dương Duy uống rượu vào, nhưng không say, đầu óc tỉnh táo lắm, nghe Chu Từ hỏi câu này, hơi rượu tan sạch, đặt chén xuống nhìn thẳng vào Chu Tử lòng thầm nghĩ.

Từ khi tướng quân bị ám sát tới nay đã năm năm, năm năm rồi ta và lão Chu không có tin tức qua lại, đột nhiên hắn xuất hiện ở đây, mà trước đó không lâu Tào Tháo dẫn quân tới Bình Dương. Lão Chu nói hắn ở Toánh Xuyên, nơi đó tựa hồ cũng thuộc về Tào Tháo.

Giữa hai việc này có liên hệ gì không?

Dương Duy không nói, mắt nhìn Chu Từ chằm chằm.

Chu Từ không né tránh mà còn cười:

- Nhìn bộ dạng thì ngươi biết rồi hả?

Dương Duy vẫn không nói.

- Lão Dương nói thực nhé, chủ nhân của ta hiện làm tòng sự dưới trướng Tào Tháo, chính là danh sĩ Toánh Xuyên, Chung Diêu Chung đại nhân. Lý Quách là hạng loạn thần tặc tử, cái khác chưa nói, giết thái sư làm thiên hạ đại loạn, đủ người người tru di, hai tên phản tặc đó không biết kiểm điểm báo quốc, còn đấu đá không ngừng. Quan Trung e khó bảo toàn, ta phụng lệnh chủ công tới đón thiên tử, thảo phạt nhị tặc, nghe nói ngươi ở đây, không muốn ngươi chịu khổ.

Dương Duy nhắm mắt lại, thở dài trong lòng.

Nói thật trước kia hắn quy thuận Lý Quách cũng là bất đắc dĩ mà thôi, có điều hai người đó đối đãi với hắn không tệ, vốn cho rằng Lý Quách có thể giữ vững Quan Trung, nghỉ ngơi dưỡng sức, không ngờ hai kẻ này lại đánh nhau, nay xem ra nếu tiếp tục đi theo, chỉ e..

Dương Duy đã dao động.

Chu Tử nói:

- Tào Châu Mục hiện chiếm cứ ba châu Dự Duyệt Thanh, thực lực hùng mạnh, hơn nữa dùng lễ đãi kẻ hiền, Đại công tử năm xưa cũng khen không ngớt miệng. Quan trọng hơn nữa, bằng vào bản lĩnh chúng ta, khẳng định làm lên sự nghiệp lớn. Tào Châu Mục dùng người không luận xuất thân, theo ông ta, nhất định sẽ bay cao.

- Nếu đã thế sao không đi Tây Vực quy thuận Đại công tử.

- Nếu năm xưa Đại công tử mới tới Tây Vực, chúng ta quy thuận có lẽ kiếm được chút xuất thân, nhưng bây giờ Đại công tử ở Tây Vực trong có họa man tộc, ngoài bị Mã Đằng uy hiếp, e khó bước ra khỏi Tây Vực. Lão Dương, năm xưa chúng ta ở Lũng Tây giao tình không tệ, nay hướng gió thổi về phía Tào công, chính là lúc chúng ta gây dựng sự nghiệp đó.

Dương Duy trầm tư hồi lâu cắn răng hạ quyết tâm:

- Lão Chu, xin hãy trả lời Tào công, chỉ cần binh mã của ông ấy tới Hàm Cốc quan, ta sẽ mở thành đầu hàng.

- Thật chứ?

- Thật.

Chu Từ cười ha hả:

- Lão Dưỡng sau này dứt khoát sẽ không phải hối hận vì quyết định hôm nay.

***********

Thước Âm, lửa cháy ngút trời, lửa cháy bừng bừng bao phủ toàn thành, chiếu đỏ nửa bầu trời.

Tường thành cao lớn theo thế lửa ngày càng dữ dội mà đổ xuống ầm ầm thành đống đổ nát.

Có lẽ chính đang ở thời giao tiếp, nên tân thái thú Võ Uy Từ Thứ chưa kịp bố phòng Thước Âm, cho nên khi đại quân Mã Đằng tập kích, không duy trì được lâu đã thất thủ.

Thành Thước Âm này làm Mã Đằng mất đi người huynh đệ duy nhất.

Thành Thước Âm này chia tách Hà Tây và Tây Vực tận năm năm, làm mười mấy vạn đại quân của Mã Đằng phải luồn lách sinh tồn.

Nay công phá Thước Âm, Mã Đằng không muốn cái cứ điểm chết tiệt này tồn tại nữa, ông ta cho một mồi lửa hỏa thiêu Thước Âm, đích thân đốc thúc binh mã, dọc theo Trường Thành tiếp tục đột kích Võ Uy.

Dựa theo thương lượng giữa Mã Đằng và Trương Mãnh, chỉ cần Mã Đằng có thể công chiếm Thương Tùng, hắn lập tức rời Hưu Đồ, liên thủ giáp kích Từ Thứ. Thêm vào Bắc Hung Nô và Khang Cư hiệp trợ, bốn quận Hà Tây sẽ lọt vào tay Mã Đằng.

Mặc dù sau khi Mã Đằng công phá Thước Âm, Quách Hiến nhắc nhở ông ta phải cẩn thận, nhưng Mã Đằng không để vào trong lòng. Theo kế hoạch của ông ta, đợi Đổng Phi tỉnh ra thì bốn quận Hà Tây đã trong tay, chỉ cần giữ chết Ngọc Môn quan, dù Đổng Phi có dốc toàn quân Tây Vực cũng đừng mong tiến vào địa bàn ông ta nửa bước.

Mã Đằng có chủ ý của Mã Đằng.

Có bốn quân Hà Tây, có nguồn ngựa sung túc, có thể mưu đồ Quan Trung, tệ lắm cũng có thể lấy Lương Châu làm gốc rễ, cùng chư hầu Quan Đông so kè một phen.

Có câu binh quý thần tốc, Mã Đằng sau khi chếm được Thước Âm xua quân tây tiến, đại quân thế như phá trúc, nhào bổ vào Thương Tùng. Thái thú Võ Uy Từ Thứ ý đồ điều động đại quân cản bước Mã Đằng, có điều sau ba lần bại trận liên tiếp, đành lui binh về Hư Thứ phòng thủ. Mà lúc này ở Hưu Đồ, Trương Mãnh khởi binh tạo phản.

(Hư Thứ: Một tên huyện cổ nay không dùng nữa, dịch theo âm đọc, không hẳn chính xác)

Đúng với câu nói cổ, họa không đi một mình.

Từ Thứ e là không ngờ Trương Mãnh lại đột nhiên làm phản, thế là luống cuống tay chân, mất đi cách ứng phó. Mã Đằng tất nhiên không bỏ lỡ cơ hội, lập tức chỉ huy quân đánh phá dữ dội, Từ Thứ kiên thủ Hư Thứ tám ngày thì bại trận rút lui.

Oán khí tích tụ năm năm trời, cuối cùng cũng được phát tiết.

Mã Đằng không vì thế mà dừng tay, không đợi hội họp với hậu quân của Quách Hiến, thừa thắng truy kích, xộc thẳng vào Cô Tang. Chỉ cần đoạt được Cô Tang, toàn bộ Võ Uy sẽ thuộc về ông ta, Mã Đằng đợi ngày này quá lâu rồi.

Năm vạn đại quân đi suốt ngày đêm.

Địa hình Võ Uy với Mã Đằng mà nói vô cùng quen thuộc, từ Hư Thứ tới Cô Tang, tổng cổng có hai con đường, một dọc theo Hộ thủy, đường đi bằng phẳng, có điều tốn chừng mười ngày. Một con đường khác là đường nhỏ, đi qua núi Loan Điểu, đường gập ghềnh, nhưng chỉ mất hai ba ngày là tới được Cô Tang.

Mã Đằng hiện giờ không thể chờ đợi được nữa, hơn nữa cũng sợ đêm dài lắm mộng.

Bất kể trước kia cùng Trương Mãnh ước hẹn ra sao, nhưng từ nội tâm mà nói, chẳng một ai muốn có kẻ ngồi ngang hàng với mình, ai chiếm được Cô Tang trước, người đó có nhiều tiếng nói hơn.

Cho nên Mã Đằng phải đoạt được Cô Tang trước khi nó thuộc về Trương Mãnh, ông ta liền bỏ đường lớn đi đường nhỏ.

*****

Một thanh niên đứng trên ngọn Loan Điều, lặng lẽ nhìn phương xa, một đội ngũ như con rồng dài rầm rộ kéo tới, khóe miệng trên gò má gầy gò hơi nhếch lên, theo thói quen mân mê ít râu lưa thưa ở cằm, không quay đầu lại nói:

- Bên Hoàng lão tướng quân đã chuẩn bị ổn thỏa chưa?

Sau lưng thanh niên có hai mươi Kỹ kích sĩ đang đứng, người cầm đầu cung kính trả lời:

- Mục công tử yên tâm, mọi chuyện đã được chuẩn bị thỏa đáng. Hoàng lão tướng quân nói chỉ cần công tử đốt lang yên, sẽ lập tức triển khai hành động, tuyệt đối không cho Mã tặc chạy thoát.

- Tốt lắm.

Thanh niên đó nói không nhiều, khuôn mặt có chút âm khí, làm người ta rờn rợn, đường nét khuôn mặt giống hệt một người.

Đúng thế, bất kể là tướng mạo hay khí chất, thanh niên này đều là một phiên bản sống động của Giả Hủ, có điều thiếu chút trầm ổn của Giả Hủ, mỗi cử động mang theo khí chất nho sinh khó diễn tả.

Thanh niên đó tên Giả Mục, tự Công Lư, chính là trưởng tử của Giả Hủ, 26 tuổi, chỉ chênh với Đồng Phi vài ngày, được xem là đồng bối. Chẳng những gia học sâu xa, còn cầu học Lư Thực, tuy nói Lư Thực không thu hắn làm học sinh, nhưng không đại biểu tư chất hắn không tốt, ngược lại Giả Mục cực kỳ thông minh.

Lư Thực không thích Giả Hủ, thấy ông ta quá âm trầm, mà khí chất Giả Mục lại giống Giả Hủ, cho nên Lư Thực cũng rất không ưa.

Giả Mục được chân truyền của Giả Hủ, chút tuổi đầu đã thấu hiểu đạo âm thầm che dấu, từ năm năm trước đã theo bên người Giả Hủ làm việc, lặng lẽ làm công tác mạc liêu, gần như là không ai biết.

Song không có nghĩa là Đổng Phi không biết hắn, dùng lời Lý Nho mà bình thì:" Công Lư trí mưu cao xa, cơ biến vô song, có phong thái của cha, chỉ hơi chút lỗ mãng, cần mài rũa thêm."

Phải biết rằng từ khi Lý Nho nắm ám bộ, rất ít khi bình luận về một ai đó. Giả Mục được Lý Nho đánh giá như thế đã là hiếm có lắm rồi, còn về lỗ mãng, không phải là hắn thô lỗ khinh xuất, mà là nó Giả Mục thiếu kinh nghiệm, không thể bàn mưu tính kế lặng lẽ âm thầm như Giả Hủ.

Có điều dù là thế, với Đổng Phi đang rất thiếu nhân thủ mà nói là tốt lắm rồi.

Giả Mục thần sắc bình tĩnh nhìn đại quân Mã Đằng tiến vào hẻm núi xong, trên mặt mới có nụ cười, vì bố cục hôm nay, Giả Mục đã trù mưu lâu đã lâu.

Người chủ trì đại cục lần này nhìn bề ngoài là Từ Thứ, nhưng thực tế Từ Thứ chỉ phụ trách Trương Mãnh của Hưu Đồ.

Từ sau khi Đổng Phi tiến vào Tây Vực, đóng của Thước Âm, Giả Mục được phụ thân chỉ điểm, bắt đầu sắp đặt âm mưu, đặc biệt là với hào môn thế tộc bốn quận Hà Tây, nhất cử nhất động đều lọt vào mắt Ám bộ. Từ khi Trương Mãnh liên lạc với Bắc Hung Nô cho tới khi móc nối với Mã Đằng, có thể nói toàn bộ nằm trong lòng bàn tay của Lý Nho.

Khi Đổng Phi từ chức Tây Châu mục, tất cả mọi người đều ý thức được ngày Đổng Phi rời Tây Vực không còn xa nữa.

Còn về trong lòng Đổng Phi rốt cuộc nghĩ gì thì không ai biết, dù sao một loạt mưu tính tạo ra tấm lưới lớn âm thầm bao phủ toàn bộ Quan Trung.

- Trương Mãnh không biết đại thể, câu kết ngoại tộc, tự chuốc lấy diệt vong. Mã Đằng hậu duệ Phục Ba, chỉ biết mưu lợi cá nhân, bất chấp đại nghĩa, loại người này có sống cũng chỉ làm mất mặt Phục Ba tướng quân, không xứng đứng chân trên đời.

Một câu phán định của Đổng Phi, toàn bộ Tây Vực lặng lẽ chuyển động.

- Mục công tử, Mã tặc tiến vào hẻm nói, nhân mã tiên phong đã ở giữa núi rồi, có đốt lang yên không?

Giả Mục lắc đầu:

- Không, đợi toàn bộ vào núi đã.

- Nhưng như thế lại bỏ qua nhân mã tiên phong.

- Tiên phong của Mã tặc tự có Đạp Bạch quân của Trần Đáo tướng quân giải quyết, dứt khoát không bỏ qua cho đám tặc tử này. Hiện chúng ta cần làm là kiên nhẫn chờ đợi, dứt khoát không thể vì cái nhỏ mất cái lớn, để Mã tặc thoát thân.

Kỹ kích sĩ nghe thế không nói nữa.

- Các ngươi không cần khẩn trương, ha ha ha, vì lần xuất kích này chủ công đã mưu tính ba năm, hao phí nhân lực vật lực vô số, nhất quyết không có khả năng thất bại.

Giả Mục thấy mọi người vẻ mặt khẩn trương, cười trấn an, nhưng hắn không khẩn trương chắc?

Vì hành động lấy tên là " đâm ngựa" hôm nay, hắn và phụ thân cùng đám Lý Nho, Pháp Chính, mưu tính tròn ba năm. Ba năm hao tốn tế bào, hao tốn bao nhiêu tiền lương, vất vả trong đó chỉ người trong cuộc mới rõ, cho nên Giả Mục mặt làm bộ chẳng hề để ý, nhưng trong lòng cực kỳ khẩn trương.

*** Đâm ngựa, thứ Mã, Mã là ngựa cũng là chỉ Mã Đằng.

" Công Lư, lần đâm ngựa này có thành công không, liên quan tới đại nghiệp của chủ công, càng liên quan tới tương lai của Giả gia chúng ta. Chủ công cực kỳ xem trong ta, nhưng tương lai tổ tông có rạng danh hay không, phải xem thành tự của các con. Nếu chuyến đâm ngựa này thành, anh em các con sẽ có chỗ đứng trong lòng chủ công!" Giả Mục nhớ tới những lời Giả Hủ dặn trước khi đi.

Mặc dù không nói thất bại thì sẽ ra sao, nhưng Giả Mục hiểu rất rõ, hao phí bao nhiều thời gian và tiền lương như thế, nếu thất bại, địa vị Giả gia ở Tây Vực sẽ tuột dốc thê thảm.

- Mục công tử, toàn quân Mã tặc đã vào hẻm núi.

Giả Mục mắt ánh lên, khẽ nói:

- Đốt lang yên.

Mã Đằng vì tương lai của Giả gia, mượn cái đầu của ngươi làm nên huy hoàng của Giả gia ta.

****

Hẻm núi Loan Điểu rất dài, rời hẻm núi ba mươi dặm này là thấy được tường thành Cô Tang.

Mã Đằng lấy con út Mã Hưu làm tiên phong suất lĩnh 5000 binh mã đi trước.

Mã Hưu đã nhược quan, cũng kế thừa huyết thống tốt đẹp của Mã gia, trông vô cùng tuấn tú, cũng là người vô cùng hào sảng, dùng một cây ngân thương, thương mã thuần thục.

Từ sau khi Mã Siêu chết, Mã Đằng có thể nói yêu thương hai đứa con trai còn lại cực độ.

Có điều ông ta cũng biết cái đạo lý hoa nuôi trong lồng kính, cho nên dù yêu thương, nhưng không chiều chuộng, Mã Thiết và Mã Hữu mấy năm qua kinh nghiệm trận mạc, vừa tiễu trừ mã tặc ở Lương châu, vừa kháng cự Lý Quách tiến công.

Sau khi nhân mã tiên phong của Mã Hưu tới giữa hẻm núi, Mã Đằng đốc thúc nhân mã tiến lên.

Hiện là cuối hè, ngoài núi thì nắng chói chang, trong hẻm núi thì mát lịm người. Mã Đằng nhìn đoàn nhân mã hành quân trong hèm núi, lòng sinh khoái ý khó diễn tả bằng lời.

Chỉ cần đoạt lại Cô Tang, Võ Uy bằng với lọt vào tay mình rồi, Trương Mãnh có danh tiếng thì sao nào? Chẳng lẽ muốn kháng cự với mười vạn đại quân trong tay ta sao?

- Thúc phụ nên chú ý vách núi hai bên.

Mã Thôi tới bên Mã Đằng nói:

- Nơi này hiểm trở phải đề phòng Đổng tặc mai phục.

Mã Đằng lớn tiếng cười:

- Tòng Nghĩa quá cẩn thận rồi, Từ Thứ chẳng qua là hạng vô năng, không biết Đổng tặc tìm đâu ra, bản lĩnh của hắn trước đó ngươi cũng thấy rồi. Hà hà, đây đúng là trời giúp ta thành đại sự, hơn nữa hai bên vách núi không có cỏ cây, làm sao mai phục chúng ta. Từ Thứ không tới thì thôi, tới ta sẽ lấy mạng hắn.

Tòng Nghĩa là tự của Mã Thôi.

Nghe Mã Đằng nói thế, hắn không tán đồng, Đổng tặc bản lĩnh gì không có chú nhìn người không kém, chỉ nhìn thủ hạ của y xem, đều không phải là hạng tầm thường.

Có điều hắn không thể thuyết phục được Mã Đằng.

Dù sao trước đó Từ Thứ bại lui liên hồi đúng là không đáng nói.

Nếu bảo đó là kế dụ địch thì không khỏi quá nguy hiểm, đem nhường quá nửa Võ Uy ra, ít nhất Mã Thôi không dám làm thế, sơ xẩy một chút thôi mà mất trắng, gan phải rất lớn.

- Thúc phụ, hay là cháu dẫn quân áp trận ở hậu phương? Nếu không sao thì tốt, nếu có thì có thể chiếu có cho nhau.

Lòng Mã Đằng không vui, thế này chẳng phải hoài nghi phán đoán của ta sao? Có điều ông ta không để biểu hiện ra ngoài, gật đầu đồng ý:

- Nếu vậy cứ theo lời Tòng Nghĩa mà làm.

Mã Đằng cấp cho Mã Thôi 3000 quân làm hậu quân, áp tải lương thảo, ông ta suất lĩnh đại quân vào hẻm núi, không ngừng thúc giục nhân mã tăng tốc, dù những lời lúc nãy có khó nghe, nhưng vẫn có đạo lý. Mã Đằng miệng không nói, trong lòng vẫn cẩn thận thêm.

Trung quân đi tới giữa hẻm núi, Mã Đằng khẽ thở phào.

Quay đầu lại định nói chuyện với tướng lĩnh bên cạnh, đột nhiên nghe thấy tiếng chiêng la vang lên hai bên vách núi, tiếp ngay đó là tiếng động rầm rầm, đá lớn rơi xuống như mưa, đập xuống đoàn người, hèm núi bị phong tỏa phân nửa. Rơi xuống cùng đá lớn còn có cả từng đống cỏ khô cháy rừng rực.

Mã Đằng còn chưa kịp phản ứng thì nghe thấy tiếng huýt sao, hẻm núi đột nhiên lửa cháy bùng lên.

Trong hèm núi Loan Điểu này đúng là không hề có thứ bắt lửa, nhưng Tây Vực có thứ đặc sản tên tiêu thạch (KNO3), trộn với lưu huỳnh, nghiền thành phấn bột có thể hỗ trợ lửa cháy. Khói tím mùi mịt từ trong hèm núi bay lên, còn nhức mũi vô cùng, hai bên sườn núi càng có nhiều đống cỏ khô lăn xuống, rơi vào trong đám lửa, càng cháy điên cuồng.

Tây Vực không thiếu tiêu thạch và lưu huỳnh.

Hơn nữa hiệu quả sử dụng hai thứ này, cổ nhân đã có chút nhận thức rồi, Đổng Phi không biết chế tạo thuốc nổ, nhưng căn cứ vào kinh nghiệm của người Tây Vực, y trộn tiêu thạch và lưu huỳnh vào nhau nghiền thành phấn, sau đó thêm vào một thứ gọi là tạo giác tử, có thể làm lửa bén rất nhanh.

Có lẽ đây chính là thuốc nổ thủa sơ khai.

Trước hành động này, Giả Mục cho rải rất nhiều bột trong hẻm núi, nên chỉ cần có đốm lửa, chớp mắt toàn bộ hẻm núi đã bị khói mù và lửa bao vây.

Mã Đằng ra sức khống chế chiến mã phía dưới, quát to:

- Đừng hoảng, mọi người đừng hoảng.

Nhưng dưới tình cảnh này, làm sao làm quân sĩ trấn tĩnh được, may là Mã Thôi ở hậu quân chiếm được một lối ra, hắn hét lớn:

- Thúc phụ, mau rút lui, mau rút lui.

Mã Đằng bất chấp cả thể diện, xoay đầu ngựa dẫn bộ tướng chạy ra ngoài hèm núi.

Hai bên cửa núi lại vang lên tiếng chiêng la, tiếp ngay đó là mưa tên ào ào, bắn về phía quân Mã Đằng đang la hét ỏm tỏi, một đội nhân mã đánh ra, đại tướng đi đầu giáp vàng mũ vàng, tay cẩm Cổ Nguyệt đao, hét:

- Mã tặc chớ chạy, Hoàng Hán Thăng đợi ngươi lâu rồi.

- Á!

Mã Đằng hai mắt đỏ hồng, ngẩng đầu lên nhìn, không kèm được kêu lên một tiếng, thầm kêu khổ. Mã Đằng nhận ra Hoàng Trung, nhớ năm xưa thiếu chút nữa bị Hoàng Trung giết chết, làm sao không sợ.

Nhìn bên cạnh mình, nhân mã dưới quyền đa phần táng thân trong biển lửa hẻm núi, chỉ có một hai nghìn binh sĩ, thêm vào mưới mấy viên tướng. Còn bên phía Hoàng Trung có mấy nghìn tinh binh, ai hơn ai kém, nhìn cái thấy ngay.

Mã Thôi cầm ngang đao phóng tới:

- Thúc phụ mau rút, hội hợp với Quách thúc thúc, để cháu chặn tướng giặc.

- Tòng Nghĩa cẩn thận.

Mã Đằng dặn một câu rồi dẫn người chạy:

Mã Thôi cắn răng, vung đao hướng về phía Hoàng Trung, hai người cách nhau mấy chục bước, Hoàng Trung cười nhạt, kéo đao nghênh chiến. Ngựa Ô Tôn Tây Vực chọn ra trong vạn con của Hoàng Trung nhanh như ánh chớp. Thấy hai ngựa chạm trán nhau, Hoàng Trung chớt rống lớn, Cổ Nguyệt đao vẽ lên đường vòng quỷ dị, mang theo gió rít chém Mã Thôi.

Mã Thôi nhìn ra đao của Hoàng Trung cùng đao của hắn xuất phát từ một dòng, tất nhiên cũng nhìn ra đao pháp đó có hơi giống đao pháp Mã gia, lòng thầm giật mình, tựa hồ nghĩ ra điều gì. Nhưng trước hai quân, nói chuyện giao tình có ích gì? Vung đao nghênh đón.

Nói thực bản lĩnh Mã Thôi không tệ. Nhưng đối thủ của hắn nghiền ngẫm đao pháp này mấy chục năm, nhận thức về Mã gia đao pháp, Mã Thôi há có thể so được?

Chỉ nghe "cheng" một tiếng. Chiêu này của Hoàng Trung có tên là Đoạn Thủy Đao, bắt nguồn từ lần nghe Đổng Phi nói câu: Rút đao chém nước nước càng chảy. Khi tiễu phỉ ở Chấn Trạch, đao pháp đã thành.

Đoạn Thủy Đao chú trọng bảy phần công, ba phần bảo toàn, đao pháp rất đơn giản, chỉ có một phát chém, nhưng ẩn chứa rất nhiều biến hóa tinh diệu bên trong, như ánh cầu vồng giăng qua trời.

Mã Thôi đỡ đao này, hai tay tê dại, hổ khẩu rách toác, Hoàng Trung dựa vào lực bật lại của đao, thuận thế đâm về phía trước.

Hai ngựa giao nhau, Mã Thôi né không kịp, chỉ nghe phụt một cái, bị Hoàng Trung rạch từ vai tới đùi, giáp ngực rách toạc, máu tươi cùng ruột từ vết thương trào ra, gục xuống, lảo đảo mấy cái rồi lăn xuống ngựa.

Hoàng Trung ghìm cương, nâng đao chỉ tới:

- Đừng để Mã Đằng chạy thoát.

Mã Đằng hiện giờ rất thảm hại, từ trong trùng vây đánh ra, bên cạnh chỉ còn lại gần trăm sĩ tốt, bổ khúc còn lại, đa số không thoát nổi.

Chẳng để ý được đến cái khác, Mã Đằng thúc ngựa chạy như điên, lòng vừa lo cho nhân mã của mình, đống thời lại lo cho Mã Hưu.

Có điều khi đại nhân tiến vào hẻm núi, hình như Mã Hưu đã ra ngoài, chỉ hi vọng hắn có thể thoát thân.

Đang nghĩ thì chiến mã phía dưới đột nhiên hí vang, vó trước bốc lên, thiếu chút nưa hất Mã Đằng xuống. Giữ chặt giây cương, Mã Đằng nhìn lại, thấy trên ngọn đồi phía trước có một đạo nhân mã chắn đường đi của mình.

Cờ soái viết một chữ "Văn" rất lớn.

Đại tướng đi đầu mặt có vết xẹo từ tai tới miệng, trông rất dữ tợn:

- Mã Đằng lão tặc, Văn Sinh đợi ngươi lâu rồi, quân sư của ta muốn cho ngươi biết, Quách Hiến nay đã bị đại gia ta phục kích, chỉ e khó thoát. Nếu thông minh thì mau mau xuống ngựa đầu hàng, nếu không đừng trách ta độc ác.

Văn Sính?

Lại là một tên vô danh tiểu tốt.

Mã Đằng nằm mơ cũng không ngờ vì đối phó với ông ta, phủ đại đô đốc Tây Vực đã phái ra ba đội quân tinh nhuệ nhất Tây Vực.

Từ sau khi thiết lập ba quận Tây Vực, Hán An quân có biến hóa lớn, Hoa Hùng làm thái thú, Nguyên Nhung quân của hắn giao lại cho cho Đổng Phi. Mà Hạ Tề trong một loạt trận đánh đã thể hiện thủ đoạn và mưu lược đủ để đảm đương một mặt, nên Đổng Phi điều Điển Vi ra, lấy Hạ Tề làm chủ soái, một đứa con khác của Giả Hủ là Giả Phóng làm quân sư, Điển Phất, Điển Hữu làm phó tướng, nắm Khất Hoạt quân.

Còn Điển Vi làm chủ soái Nguyên Nhung quân, Điển Mãn, Ngưu Cương làm phó tướng.

Vì tiễu trừ Mã Đằng, lần này xuất động ba quân Đạp Bạch, Du Dịch và Nguyên Nhung, tổng cộng có năm vạn quân.

Mã Đằng không biết đại gia mà Văn Sính nói là ai, có điều nếu Quách Hiến đã bị ngăn chặn, chỉ e không dựa vào hắn được nữa, đành dựa vào bản thân mở đường máu thôi.

Mắt trợn trừng, Mã Đằng thúc ngựa lên đồi đất.

Văn Sính nhìn thấy Mã Đằng xông lên thì cười nhạt, đại đao gạt trên không trung, nhân mã xung quanh tản ra, từng cỗ thiết hoạt xa được đẩy tới.

Mã Đằng mới lên được nửa đồi thì nghe Văn Sính rống lên:

- Thả xe.

Một cố thiết hoạt xa thuận theo triền dốc lao về phía Mã Đằng, chiếc thiết hoạt xa nặng mấy trăm cân rầm rầm đánh tới, Mã Đằng né không kịp, dồn khí đan điền hét lên, thương trong tay mang theo tiếng gió rít đâm vào thiết hoạt xa, chiến mã phía dưới không chịu nổi lực xung kích, liên tục lùi mấy bước, có điều thiết hoạt xa dừng lại, dính vào thương của Mã Đằng.

Dồn lực vào hai tay, Mã Đằng chuẩn bị hất chiếc xe đi, nhưng không đợi ông ta kịp hành động, chiếc thiết hoạt xa thứ hai đã ầm ầm lăn xuống.

Rầm, hai tay Mã Đằng tê đi, đầu váng vất, chiến mã không chịu nổi va chạm lớn như thế, hí lên, chân khuỵu xuống.

Chiến mã vừa khuỵu xuống, Mã Đằng không chống nổi sức nặng của thiết hoạt xa rồi.

Cùng lúc đó chiếc thiết hoạt xa thứ ba tới nơi, đâm mạnh vào xe phía trước, mũi sắt trên xe đâm xuyên qua người Mã Đằng, ông ta kêu thảm, lăn xuống sườn đồi.

Trên đường đi, để lại một đống thịt nát bấy.

Văn Sính quát:

- Mã tặc đã chết, các ngươi không đầu hàng còn đợi tới khi nào?

Đằng sau nhân mã do Hoàng Trung suất lĩnh đã truy kích tới, múa đao lao về phía quân địch.

- Tướng quân tha mạng, chúng tôi nguyện đầu hàng.

Trong tiếng kêu thảm thiết quân Mã Đằng xuống ngựa quỳ xuống.

Hoàng Trung dừng ngựa, cùng Văn Sính trên đồi nhìn nhau cười, nhưng tâm tư Hoàng Trung lúc này không ở trong núi Loan Điểu nữa, Mã Đằng chết, Lương Châu rơi hết vào trong tay chủ công rồi, không biết phía chủ công thế nào.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-298)


<