← Hồi 188 | Hồi 190 → |
Trong nửa canh giờ giết chóc, có ánh lửa tận trời chiếu sáng thay bình minh.
Đổng Phi sau khi tính toán thời gian thì huýt lớn một tiếng, Nguyên Nhung quân nhanh chóng rời khỏi đám cháy theo Đổng Phi rút lui, biến mất trong màn đêm. Còn Nạp Luân trấn đã biến thành một đống hoang tàn trong đống lửa vẫn nổ lách tách.
***********
Người Ô Tôn đang tập kết binh lực ở Xích Cốc thành, chuẩn bị cứu viện Đại Uyển.
Mười ba vạn đại quân, gần như là toàn bộ tinh nhuệ mà Ô Tôn có thể tập kết. Bọn họ cũng biết rõ, nếu Đại Uyển xong đời thì mục tiêu kế tiếp chính là bọn họ. Mặc dù Ô Tôn và Khang Cư, Bắc Hung Nô có minh ước, nhưng như vậy thì có thể thế nào?
Bắc Hung Nô hiện đang bị kiềm chân ở Kiên Côn, tạm thời không thể giúp Ô Tôn được gì.
Còn Khang Cư... Rõ ràng đã thương lượng trợ giúp lẫn nhau, thế nhưng chiến sự Đại Uyển đã bắt đầu mà Khang Cư vẫn không có động tĩnh. Có người nói Đại Nguyệt thị quốc đang mãnh công Khang Cư, khiến Khang Cư đành phải triệu tập binh toàn quốc chống lại.
Quốc lực Đại Nguyệt thị không kém, thế nhưng sao có thể so được với Hán quân?
Có điều không quan trọng, dù không có trợ giúp của Khang Cư và Bắc Hung Nô, nhưng Ô Tôn liên thủ cùng Đại Uyển vẫn không thể khinh thường.
Trong lúc người Ô Tôn chuẩn bị xuất binh, thì tin dữ Nạp Luân trấn truyền đến.
Toàn bộ hơn 3000 người trong thị trấn chỉ còn sống sót mấy trăm người, còn lại không chết vì bị giết thì cũng chết trong biển lửa.
Tướng Ô Tôn Tướng Đại Lộc Ông Quy Mị đã qua tuổi hoa giáp, ở Ô Tôn rất có danh vọng.
Vua của Ô Tôn xưng là Côn Di, còn Tướng Đại Lộc thì tương đương với ý nghĩa của tể tướng trong Hán ngữ, thống lĩnh quân chính Ô Tôn.
Kỳ thật Ô Tôn quốc cũng không quá hòa hợp.
Đại Côn Di Nguyên Quý Mị có huyết thống nhà Hán, tổ tiên từng kết hôn với Hán thất, cho nên đối với Hán thất rất có cảm tình.
Nhưng Ông Quy Mị thì khác, hắn tự nhận máu chảy trong huyết quản là của người Hung Nô chân chính, cho nên ý niệm gần với Hung Nô hơn.
Ô Tôn quốc từng có tranh chấp giữa các Đại, Tiểu Côn Di, mặc dù đã dẹp nhiều năm, nhưng cũng không xóa bỏ được phân hóa trong nước.
Vì vậy khi Hán thất cường thịnh, quyền lợi của Đại Côn Di sẽ mạnh mẽ.
Một khi Hán thất suy yếu, quyền lợi của Tướng Đại Lộc thậm chí còn hơn cả Đại Côn Di, trở thành chủ sự chân chính của Ô Tôn.
Rất không may, lúc này Hán thất đang suy yếu, Tướng Đại Lộc Ông Quy Mị cũng vượt lên Nguyên Quý Mị, trở thành người có quyền quyết định ở Ô Tôn.
Nghe Nạp Luân trấn gặp chuyện không may, bản năng phản ứng của Ông Quy Mị chính là tiêu diệt chi Hán quân này.
Nhưng đến lúc bình tĩnh thì lại nói với người dưới trướng:
- Hán quân làm như vậy nhất định là muốn trì hoãn thời gian xuất binh của chúng ta. Chúng muốn kéo dài, chúng ta liền không cho chúng toại nguyện. Truyền lệnh tam quân, tiếp tục thu xếp, chuẩn bị xuất binh đến sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc.
Theo ý nghĩ của Ông Quy Mị, chỉ cần có thể mang binh tới sơn khẩu, liên thủ cùng Đại Uyển tiền hậu giáp kích đánh bại Hán quân tại đây. Lúc đó trở lại bắt đám Hán quân nhỏ nhoi này còn không phải là việc dễ dàng? Nhưng lão lại quên mất chuyện này có ảnh hưởng thế nào đến Ô Tôn.
Trong lúc Ông Quy Mị tiếp tục tập kết nhân mã thì Đổng Phi dẫn Nguyên Nhung quân xuất hiện trên bình nguyên Ô Cổ Lí.
Người Ô Tôn rất ít khi dựng thành trấn, ngoại trừ Xích Cốc thành thì chỉ còn một số rất ít được dựng lên vì mục đích mậu dịch. Hầu hết thời gian người Ô Tôn đi du mục, di chuyển theo đồng cỏ và nguồn nước, đi tới đâu dựng doanh trại trên thảo nguyên đến đó.
Chớ coi thường người Ô Tôn du mục, bọn họ tuy vậy lại có rất nhiều ngựa tốt.
Tây cực mã, hãn huyết thú là bảo mã của Ô Tôn, Đại Uyển, cũng là mệnh mạch của hai nước.
Ô Cổ Lí có thủy thảo um tùm, là thiên đường du mục.
Mà Khống Huyền của Ô Tôn ít nhất có hai phần ba là từ Ô Cổ Lí này.
Hiện nay Khống Huyền đã tập kết ở Xích Cốc thành, phòng vệ của Ô Cổ Lí vì vậy cũng trở nên lỏng lẻo.
Đổng Phi ghìm ngựa nhìn ra, nói như lẩm bẩm:
- Đánh tới tận sào huyệt của các ngươi, ta không tin các ngươi có thể nhịn được.
Nhẹ giơ tay lên, Nguyên Nhung quân phía sau đồng loạt giơ Hán An đao lên.
Mắt nhìn khói bếp bốc lên từ doanh trại phía trước, hai mắt Đổng Phi nheo lại, chợt quát một tiếng:
- Sát!
Chữ "Sát" ra khỏi miệng, Nguyên Nhung quân cũng giục ngựa xung phong. Đổng Phi đi trước dẫn đầu, thúc ngựa phóng về phía doanh trại người Ô Tôn.
Lần này y muốn xuất thủ.
Người Ô Cổ Lí khác với người ở Nạp Luân trấn, ở đây nam nữ lão ấu hầu hết đều sinh hoạt trên lưng ngựa từ nhỏ. Một bộ lạc có ba nghìn người, cũng tương đương có ba nghìn chiến sĩ. Mặc dù bộ lạc trước mắt này nhìn qua cũng không lớn, hơn nữa tinh tráng đều bị điều đi Xích Cốc thành, nhưng dù vậy những người còn lại chỉ sợ cũng không dễ giải quyết.
Đây là một trận cứng đối cứng, Đổng Phi không thể khoanh tay đứng nhìn.
Người của bộ lạc từ xa đã thấy Nguyên Nhung quân, theo tiếng kèn vang lên, mấy nghìn người từ trong doanh trại giết ra.
Lão giả dẫn đầu là thủ lĩnh bộ lạc, cưỡi một con ngựa to lớn, cầm đao xông lên trước nhất.
Khi khoảng cách còn 200 bộ, Đổng Phi vung tay phi ra Quỷ Khốc mâu. Chỉ nghe một tiếng rít chói tai, một mũi nhọn đã xuyên qua ngực lão giả kia, đồng thời đánh văng thân thể lão khỏi lưng ngựa rớt phịch xuống đất.
Vô số chiến mã chạy qua, lão giả kia trong chớp mắt đã tan xương nát thịt.
Đổng Phi cầm song chùy lên chạy ào vào trong loạn quân. Lôi Âm chùy mang theo tiếng gió vù vù liên tục đập trên quét dưới.
Y không biết đối thủ là ai, thậm chí không kịp nhìn những người đó là nam hay nữ, là bao nhiêu tuổi.
Song chùy vũ động, chạm ai người đó chết, mặc cho nhân số bộ lạc kia chiếm thượng phong, nhưng không ai cản nổi.
Nguyên Nhung quân vung Hán An đao, nơi đi qua đều có máu thịt rơi xuống.
Lưỡi Hán An đao vô cùng sắc bén, còn binh khí của người Ô Tôn đương nhiên không thể so bì, không phải là bị chặt đứt thì cũng thành lưỡi răng cưa. Nguyên Nhung quân đánh cho người Ô Tôn gào khóc thảm thiết. Đao pháp của Nguyên Nhung quân cũng không phức tạp, thế nhưng chém giết trên chiến trường cực kì hiệu quả. Lúc bổ, lúc chém, lúc kéo, tạo thành sức sát thương cực lớn, khiến người Ô Tôn hồn vía lên mây.
Đổng Phi không đuổi tận giết tuyệt, sau khi đánh tan người Ô Tôn thì châm lửa đốt nhà, sau đó dẫn người cấp tốc rút lui, đi tìm mục tiêu kế tiếp.
Tuy nhiên chiến mã trong bộ lạc tất cả đều bị Nguyên Nhung quân dắt đi.
Có sư tông thú như vương trong loài ngựa, vì thế chiến mã cũng trở nên dễ bảo hơn.
Đổng Phi hiểu rất rõ, trên bình nguyên Ô Cổ Lí cần phải duy trì sự cơ động, vì thế chiến mã trở thành thứ không thể thiếu. Mang từ Thú huyện tới không bằng cướp ngay tại chỗ. Mười ba thiên Tôn Vũ chẳng phải cũng nói như vậy sao: Cướp đoạt một thạch lương thực của địch nhân chẳng khác nào tăng thêm 10 thạch cho bản thân, đối với ngựa cũng là đạo lí như vậy.
Chiến mã của người Ô Tôn không kém chút nào so với ngựa của Nguyên Nhung quân.
Thậm chí về mặt nào đó còn tốt hơn, duy chỉ có một điểm khác, chính là tây cực mã thiếu đi móng ngựa sắt.
Có điều việc này cũng không sai, trước khi Đổng Phi chưa làm ra móng ngựa và bàn đạp, tất cả đều không phải cưỡi ngựa trần truồng hay sao?
Đổng Phi chẳng thèm quan tâm đến việc này.
Trong một ngày, Nguyên Nhung quân tập kích bất ngờ 300 dặm, sau khi liên tục đánh ba bộ lạc thì phiêu nhiên mà đi.
Nhưng Tướng Đại Lộc Ông Quy Mị muốn điên rồi.
- Không được, việc cấp bách của chúng ta bây giờ là phải gấp rút xuất binh Đại Uyển, sao có thể tập trung binh lực truy đuổi chi nhân mã nhỏ nhoi này?
Trong đại sảnh tướng phủ Xích Cốc thành, Tướng Đại Lộc lớn tiếng rít gào.
- Đại Uyển cùng chúng ta môi hở răng lạnh, nếu như Đại Uyển có làm sao thì kế tiếp sẽ đến lượt Ô Tôn chúng ta.
Lời thì không sai, nhưng không thể nào làm tướng lĩnh dưới trướng bình tĩnh được.
- Tướng Đại Lộc, ngươi lúc nào cũng Đại Uyển, Đại Uyển, Đại Uyển... Đại Uyển thì có quan hệ gì với chúng ta? Hiện tại nhà chúng ta đang bị Hán quân công kích. Bảy bộ lạc, bảy bộ lạc Ô Cổ Lí đã bị Hán quân giết đến chó gà không tha. Các dũng sĩ đã phát điên rồi, nhà bị đốt là nhà bọn họ, người bị giết là người thân bọn họ, nếu như không mau chóng giải quyết đám Hán quân này, trời mới biết bọn chúng còn muốn giết bao nhiêu người. Ta đã cố lắm rồi, nhưng đến lúc này ta cũng không thể kìm chế nổi.
- Đúng vậy, Tướng Đại Lộc... cứ tiếp tục như vậy, dũng sĩ của chúng ta sao có thể an tâm chiến đấu?
Các tướng lĩnh cũng không tỏ ra yếu thế chút nào, bắt đầu to tiếng với Ông Quy Mị.
Ông Quy Mị làm sao mà không biết như vậy? Nhưng lão cũng không còn cách nào, chi Hán quân kia hành tung phiêu hốt, không hề có qui luật nào. Hơn nữa sức chiến đấu kinh người, phái lượng nhỏ nhân mã thì chẳng có chút tác dụng nào, nhưng phái đi lượng lớn nhân mã, vậy Đại Uyển phải làm sao bây giờ?
Đúng lúc này ngoài cửa đột nhiên có người báo lại: Đại Côn Di tới.
Ông Quy Mị nghe vậy thì cảm thấy căng thẳng trong lòng.
Lão và Nguyên Quý Mị xưa nay không hòa hợp, lúc này Nguyên Quý Mị đột nhiên đến đây chắc chắn là không tầm thường.
Đang nghĩ ngợi thì Nguyên Quý Mị đã tiến vào.
- Tướng Đại Lộc, chuyện này thực ra là thế nào? Ngoài vương cung của ta có vô số dũng sĩ tụ tập, bọn họ đang đòi được về nhà... Còn nữa, chi Hán quân kia từ đâu ra? Sao có thể ra vào Ô Cổ Lí như đi chợ vậy?
Giọng Nguyên Quý Mị nghe rất tức giận, thế nhưng trong mắt lại lộ ra một tia vui mừng.
Ông Quy Mị làm sao lại không nhìn ra tia vui sướng đó.
Người này quả nhiên tới gây phiền cho ta.
- Đại Côn Di, không phải các dũng sĩ vô lễ, mà là Tướng Đại Lộc chần chừ không quyết định. Quê hương các dũng sĩ bị hủy, người thân bị giết khiến nỗi uất hận nghẹn mãi trong lòng, vì vậy muốn về nhà truy tìm cừu nhân. Thế nhưng Tướng Đại Lộc lại muốn chúng ta đi cứu viện Đại Uyển... Xin thứ cho ta vô lễ, ta còn tưởng rằng Tướng Đại Lộc là người Đại Uyển, mà không phải người Ô Tôn chúng ta.
Lời này đã bắt đầu có chút nghiêm trọng.
Ông Quy Mị tức giận đến nỗi không nói ra lời, thế nhưng nét cười trong mắt Nguyên Quý Mị càng thêm rõ.
- Lời của các tướng quân cũng không sai, ta cũng không trách các dũng sĩ, chỉ là muốn hỏi Tướng Đại Lộc thực ra đã có đối sách thế nào?
Một câu nói này đã khiến cho các tướng lĩnh Ô Tôn đều nhìn về Ông Quy Mị.
Xong... Đại Uyển xong.
Các tướng lĩnh có Nguyên Quý Mị làm chỗ dựa, Ông Quy Mị biết lão đã không còn cách nào ngăn lại nữa rồi. Trên thực tế từ khi Hán quân bắt đầu tây tiến, tư thái của Nguyên Quý Mị dần trở nên cứng rắn, quyền lợi của hắn cũng âm thầm được tăng lên.
Nếu như không đáp ứng, chỉ sợ...
Ông Quy Mị cụt hứng ngồi xuống, nói mà như lẩm bẩm:
- Được thôi, nếu các ngươi đã quyết định như vậy, ta sẽ theo các ngươi.
*************
Vương xa chậm rãi chạy trên đường Xích Cốc thành, người đi đường sớm đã dạt sang hai bên, cúi đầu im lặng quỳ trên mặt đất.
Nguyên Quý Mị ngồi trên vương xa, từ khe hở màn xe nhìn ra bên ngoài, miệng khẽ nhếch nụ cười.
Bên cạnh hắn ngồi một tên nội thị, thấy Nguyên Quý Mị thần tình thoải mái thì không nhịn được nói:
- Vương thượng, lần này Tướng Đại Lộc cúi đầu chắc chắn là uy tín giảm đi. Vì sao vương thượng không nhân cơ hội này đoạt lại đại quyền, hoà đàm với Hán vương?
Nếu như đây là triều đình nhà Hán thì tên nội thị này chắc chắn sẽ bị định tội hoạn quan hỏi chính sự.
Có điều tại Ô Tôn thì chuyện này cũng bình thường, nhất là từ khi Nguyên Quý Mị lên vương vị bị Ông Quy Mị nắm hết quyền hành, những người nói chuyện trong lòng cũng chỉ có những tên nội thị này, vì vậy Nguyên Quý Mị cũng rất khoan dung độ lượng với đám nội thị.
Có thể ngồi cùng xe với Nguyên Quý Mị, đương nhiên là tâm phúc của hắn.
Nguyên Quý Mị cười ha ha:
- Thu lại vương quyền? Nói dễ vậy sao... Bắt đầu từ 70 năm trước khi Hán thất suy yếu, Tướng Đại Lộc này đã trải qua ba đời, muốn đoạt lại quyền từ tay lão Ông là điều không dễ. Hôm nay ngươi thấy đám tướng lĩnh bất mãn đối với lão Ông, cũng chỉ là vì lão không cho bọn họ trở về. Thế nhưng trong tâm bọn chúng vẫn hướng về lão Ông... Cho nên ta cần phải tiếp tục nhẫn nại, đã đợi được nhiều năm như vậy, thêm chút thời gian nữa thì có đáng gì?
- Vương thượng thánh minh.
Nguyên Quý Mị nói:
- Huống chi Hán thất so với 70 năm trước còn suy yếu hơn. Chỉ có điều ở Hán quân Tây Vực lại có thực lực cường đại. Chi Hán quân này không với Hán quân trong suy nghĩ của chúng ta, thái độ rất cứng rắn. Vì vậy ta còn phải tiếp tục quan sát, tiếp tục chờ đợi... Hán quân có thể lưỡng bại câu thương với Tướng Đại Lộc là tốt nhất.
Nội thị có chút mơ hồ:
- Ý của vương thượng là...
- Ta không muốn đến Trương Dịch, nhưng ta cũng không thể kích nộ Hán quân quá mức. Cách tốt nhất là để Hán quân lưỡng bại câu thương cùng Tướng Đại Lộc, sau đó ta đứng ra hòa giải, nhất cử thu quân quyền của Tướng Đại Lộc. Mà Hán quân cũng phải thoái nhượng với chúng ta, từ đó ta có thể tiếp tục đứng vững ở Ô Tôn, chẳng phải là tốt hơn việc chạy tới Trương Dịch cả trăm lần sao?
Nội thị khen:
- Vương thượng thật anh minh.
- Ta cũng biết Hán quân tập kích Ô Cổ Lí là để kéo dài thời gian. Đã như vậy ta sẽ giúp chúng. Dù sao sớm muộn gì thì Ông Quy Mị cũng phải quyết chiến một lần với Hán quân, ta chỉ chỉ tận dụng lợi ích từ bọn chúng mà thôi. Một khi lão Ông khai chiến với Hán quân, ngươi phải nghĩ cách liên hệ với những bộ lạc trung với ta, nếu như thành công ta sẽ thưởng hậu cho ngươi.
- Tiểu nhân có thể hầu hạ vương thượng đã là phúc phận lớn bằng trời. Thưởng gì gì đó tiểu nhân không nghĩ tới, chỉ cần vương thượng vui vẻ là tiểu nhân đã thấy rất hài lòng. Thỉnh vương thượng yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ xử lý chuyện này thỏa đáng.
Nguyên Quý Mị khẽ gật đầu, mỉm cười rạng rỡ.
************
Đại quân Ô Tôn vừa mới tập kết thoáng cái lại phân rã.
Toàn bộ bình nguyên Ô Cổ Lí đều bị rung chuyển, người Ô Tôn kêu gào đòi bắt nhân mã của Hán quân, lột da tróc xương cho hả dạ.
*****
Hơn mười đạo nhân mã tản ra khắp bình nguyên để tìm kiếm tung tích Hán quân.
Thế nhưng đạo nhân mã của Đổng Phi hành tung phiêu hốt, giết chóc mạnh tay, gặp nơi mạnh thì trốn, nhưng gặp nơi yếu thì vô cùng hung ác. Nơi đi qua gà chó không tha, thi thể xếp đống, chọc cho người Ô Tôn nổi trận lôi đình mà không biết làm sao, chỉ biết truyền tử lệnh, liều lĩnh tìm Nguyên Nhung quân quyết chiến.
Mà Đổng Phi lúc này cũng đã rút khỏi bình nguyên Ô Cổ Lí.
Sau khi vứt bỏ các chiến mã bắt được, Nguyên Nhung quân sau khi trải qua huyết chiến liên tiếp cũng đã tổn thất tám, chín mươi người.
Thời gian chắc cũng đủ để dựng xong phòng ngự cho sơn khẩu, nếu không dừng lại lúc này thì về sau sẽ càng khó rút lui hơn.
Có điều trước lúc rút lui Đổng Phi vẫn quyết định cho người Ô Tôn một mẻ.
Vì vậy lại suất lĩnh Nguyên Nhung quân trong hai ngày một đêm tập kích nghìn dặm, đánh giết tới dưới Xích Cốc thành, đột tập đại doanh Ô Tôn.
Binh mã trong đại doanh Ô Tôn đã bị điều đi, vì vậy binh lực ở đây yếu đi rất nhiều.
Có điều mặc dù là như vậy, nơi đây vẫn tập trung hơn một vạn Ô Tôn Côn Di quân, là nhân mã chuyên phụ trách thủ vệ Xích Cốc thành.
Đêm đó, Đổng Phi suất lĩnh nhân mã đột nhập vào đại doanh Côn Di quân phóng hỏa khắp nơi, gặp người là giết.
Côn Di quân không ngờ được Hán quân lại có gan lớn như vậy, không ngờ lại dám tới Xích Cốc thành gây sự.
Do bất ngờ không kịp đề phòng, cho nên toàn bộ đại doanh đều trở nên hỗn loạn. Đổng Phi trong đại doanh cứ thấy một tên lao ra là giết, sau khi thiêu kho lương thì thừa dịp bóng đêm cấp tốc rút lui, bỏ chạy về phía sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc, để lại một đại doanh Côn Di quân chìm trong biển lửa...
Đến nước này thì cả Ông Quy Mị cũng không thể chịu nổi nữa.
Hắn lại tập kết các bộ nhân mã Ô Cổ Lí một lần nữa, đồng thời nói rõ ràng: Hán quân đánh lén Ô Tôn đã rút về sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc. Nếu như chúng ta không thể công phá sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc thì sẽ là sỉ nhục trọn đời của người Ô Tôn.
Thủ lĩnh các bộ lạc cũng phát mệnh lệnh, thề phải công phá sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc, tiêu diệt sạch sẽ Hán quân.
Lần này Nguyên Quý Mị không ra mặt ngăn cản, trái lại còn lấy danh nghĩa Đại Côn Di Ô Tôn để hạ ý chỉ cho Ông Quy Mị.
Không phá Hán quân thì cầm đầu tới gặp.
Ông Quy Mị cũng biết đây là mưu mô Nguyên Quý Mị nhằm khiến lão rớt đài.
Nhưng phóng lao thì phải theo lao, nếu không thể đánh bại Hán quân thì Ông Quy Mị lão cũng không còn mặt mũi nào tiếp tục làm Tướng Đại Lộc nữa.
Mười một vạn đại quân lập minh ước dưới Xích Cốc thành, sau đó trùng trùng điệp điệp xuất phát về phía sơn khẩu.
Khi Đổng Phi rút về sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc, y cũng không thể tin nổi vào mắt mình...
Một tòa cứ điểm hùng vĩ cao gần 8 trượng xuất hiện trước mặt y. Hai bên vách đá của sơn khẩu vốn chỉ dốc thoai thoải, nhưng lúc này đã biến thành một tòa dốc băng dựng đứng cao ngang đầu ngựa. Cũng không biết bọn họ đã dùng bao nhiêu nước đổ lên, tạo thành một đường trượt trên sườn núi dài chừng 20 trượng, tạo thành hình quạt tản về ba phía, dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh sáng trong suốt.
Khúc Nghĩa, Từ Thứ, Đổng Thiết, Cam Bôn dẫn theo người theo đường trượt ra nghênh đón.
Từ Thứ quỳ gối trước ngựa Đổng Phi, cung kính nói:
- Chúa công, Thứ đã trở về.
Trong nháy mắt Đổng Phi thấy Từ Thứ thì ngẩn ra:
- Nguyên Trực, sao ngươi lại ở đây? Lẽ nào đã xuất sư rồi sao?
- Việc này một lời khó nói hết.
Từ Thứ được Đổng Phi nâng lên, nói:
- Chúa công, chúng ta về doanh trại rồi nói.
Đổng Phi lại chào hỏi những người còn lại, sau đó mọi người cùng nhau vào cứ điểm trong sơn khẩu. Chỉ thấy cứ điểm này toàn bằng tường băng, dày tầm một trượng, mã diện thì kiến thiết trên sườn dốc của sơn khẩu. Phía sau tường băng là từng tòa đại doanh sừng sững đứng kề nhau, giữa mỗi đại doanh đều có hơn mười cái nồi lớn, liên tục được binh sĩ đổ tuyết đọng vào, sau đó mang nước đã đun sôi hắt lên mã diện.
Hai bên vách núi cũng được dựng hai doanh trại.
Từ Thứ nói:
- Hai sơn trại này là để phòng người Ô Tôn chiếm trước, nếu không lúc đó bọn họ trên cao nhìn xuống thì chúng ta nguy rồi. Cam Bôn tướng quân và Đổng giáo úy mỗi người thủ một sơn trại. Như thế chúng ta không còn phải lo gì.
Đổng Phi gật đầu, đối với sắp xếp thế này vô cùng thỏa mãn.
Một đám người ngồi xuống trong đại doanh, Khúc Nghĩa nói:
- Trong mấy ngày chúa công xuất binh, khí giới không ngừng được đưa tới từ Thú huyện và các nơi khác. Trong đó có 1300 chiếc Thiết Hoạt xa của Bồ Nguyên Bồ giáo úy đưa tới đã được bố trí trên thành đầu. Chúa công, Thiết Hoạt xa này quả nhiên lợi hại, hai ngày trước tiểu tướng thử một chút mới biết uy lực kinh người. Có đại sát khí này tại đây, người Ô Tôn đừng mơ bước tới trước nửa bước.
Thiết Hoạt xa này là thứ Đổng Phi chợt nghĩ ra khi nhìn thấy mã diện.
Thiết Hoạt xa trong lịch sử hình dạng thế nào? Điều này Đổng Phi cũng không rõ. Chỉ là trong Bình thư diễn nghĩa có mô tả sơ qua. Thật ra khi Đổng Phi làm ra Tứ Luân xa thì Mã Quân đã bắt đầu nghiên cứu ổ trục cho xa giá. Sau khi Bồ Nguyên nghiên cứu ra Thiết Hoạt xa thì phối hợp với ổ trục, dùng để vận chuyển thì thuận tiện hơn nhiều.
Hai bên lấy hai tay vịn sắt làm chủ, trên xe đặt chừng hơn 500 cân đá. Mặt trước hình tam giác nhọn với răng cưa hai bên cạnh. Một chiếc xe này có thể đụng vỡ cự thạch nghìn cân, hơn nữa nếu độ dốc càng lớn, càng dài thì uy lực của Thiết Hoạt xa càng thêm đáng sợ. Lần đầu tiên Khúc Nghĩa thử nghiệm đã bị uy lực của nó làm chấn kinh.
Từ Thứ lại cho móc sắt vào phía sau Thiết Hoạt xa, như vậy có thể sử dụng nhiều lần.
Hơn nữa trên núi còn có phích lịch xa, phạm vi bắn có thể bao trùm 150 bộ, toàn bộ sơn khẩu có thể nói là phòng thủ kiên cố. Chỉ cần khí trời không ấm lên đến mức tan tường băng, thì người Ô Tôn cũng đừng mong vượt qua nơi này.
Thấy được tình hình này, lo lắng trong lòng Đổng Phi cuối cùng cũng được trút bỏ.
- Vị này là...
Khi Đổng Phi thấy Việt Hề thì sửng sốt một chút.
Đó là một cao thủ, từ khí độ mà nhìn thì e rằng võ nghệ người này không yếu, ít nhất có thể đánh với bản thân một hồi.
Chỉ là từ lúc bắt đầu, thì ánh mắt của hắn nhìn Đổng Phi y có chút cổ quái.
Hắn chăm chú nhìn Đổng Phi, dường như cảm thấy rất hưng phấn.
Từ Thứ vội giới thiệu lai lịch của Việt Hề cho Đổng Phi, nghe người này tới là để luận võ với bản thân, Đổng Phi liền nở nụ cười.
- Chỉ sợ phải làm Nghĩa Quyền thất vọng rồi, hiện tại chỉ sợ ta không có thời gian luận võ cùng ngươi... Nội trong ba ngày đại quân Ô Tôn tất sẽ đến đây, trước lúc đó ta còn rất nhiều chuyện phải xử lí. Nếu như ngươi đồng ý thì có thể về Thú huyện chờ, ta có thể đảm bảo, đợi chiến sự chấm dứt sẽ tỉ thí một trận ra trò với ngươi. Ngươi thấy như vậy có được hay không?
Đổng Phi nói nhẹ nhàng, nhưng không ngờ Việt Hề lại nhảy dựng lên.
- Đại đô đốc, việc luận võ có thể lùi lại, hiện tại tiểu tướng muốn chờ lệnh của đại đô đốc... Đại đô đốc khai cương khoách thổ, dương hùng phong Hán quân ta, tiểu tướng rất bội phục. Tiểu tướng từ nhỏ được phụ thân giáo dục, mặc dù văn võ chẳng thứ nào ra hồn, nhưng cũng biết bảo vệ lãnh thổ là bổn phận của nam nhi. Tiểu tướng muốn thỉnh một đạo nhân mã, để cho người Ô Tôn biết vũ dũng của nam nhi Đại Hán ta.
Đổng Phi ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Việt Hề.
Một lát sau y bỗng cười nói:
- Nghĩa Quyền, ngươi có biết ta là người thế nào không? Ngươi nói như vậy không chừng sẽ bị người hiểu lầm.
- Thế nhân đều xưng đại đô đốc là bạo hổ, hung tàn bạo ngược... Nhưng từ khi tới Tây Vực tiểu tướng lại thấy rằng, nếu như thiên hạ có thể nhiều bạo hổ như đại đô đốc vậy, thì Hồ man tái ngoại sao lại dám trợn mắt nhìn giang sơn xã tắc Đại Hán ta?
Đám người Từ Thứ đều gật đầu tán thành.
Đổng Phi không còn gì để nói, bản thân có giống như bọn Việt Hề nói hay không? Trong lòng y rất rõ.
Thật ra y như bây giờ chẳng phải bị bức làm vậy? Nếu như có thể, y nguyện chỉ ở cùng người thân, cùng nhau vui sướng thảnh thơi quên thời gian, mà không phải là cả ngày giết chóc thế này. Thật ra nhiều lúc y rất chán ghét tình cảnh hiện tại.
Quên đi, người ta nói thế nào thì mặc nó là như thế đi...
Trong lòng Đổng Phi thở dài, trầm giọng nói:
- Nếu Nghĩa Quyền nguyện ý, ta đúng là cầu còn không được.
Trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:
- Sắp xếp của Nguyên Trực đã khá hoàn hảo, chỉ là tập trung phòng ngự quá cũng không tốt. Ừm, ta cần có một đạo nhân mã để quấy nhiễu địch. Không cầu thương vong lớn cho người Ô Tôn, chỉ cần khiến bọn chúng mất ăn mất ngủ là được.
Nói đến đây Đổng Phi nhìn Việt Hề:
- Nghĩa Quyền, trong tay ta vẫn còn 300 Nguyên Nhung quân, ta sẽ giao cho ngươi dẫn dắt, ngươi có bằng lòng hay không?
Đổng Phi nói rất dễ hiểu. Chính là muốn Việt Hề dẫn theo một đạo nhân mã, liên tục quấy rối người Ô Tôn.
Ngươi muốn làm gì cũng được, cướp đường vận lương, quấy nhiễu, vào nhà cướp của... Mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì, chỉ cần khiến cho người Ô Tôn đau đầu là được. Đương nhiên nếu vậy thì Việt Hề cũng sẽ lâm vào hiểm cảnh. Đầu tiên là hắn sẽ không có hậu viện, chỉ có thể một mình tác chiến. Thứ hai cũng không có quân nhu bổ sung cho hắn, tất cả hắn đều phải tự giải quyết lấy.
Nhiệm vụ này rất nguy hiểm.
Nhưng Việt Hề cũng không cho là như thế.
Đổng Phi đem nhiệm vụ như vậy giao cho hắn, đủ để thấy Đổng Phi coi trọng hắn thế nào.
Nếu là người khác nói, Việt Hề chưa chắc đã đồng ý. Có câu sĩ vi tri kỷ giả tử, Việt Hề kích động gật đầu:
- Tiểu tướng nhất định không phụ sự ủy thác của đại đô đốc.
Đổng Phi cười cười, không nói lời vô ích với Việt Hề nữa.
Với người thông minh thì nói một câu là đủ. Việt Hề chính là một người thông minh, chỉ cần nói phương hướng cho hắn là đủ.
Về phần nên làm như thế nào, tin chắc hắn có thể nghĩ ra được.
Sau khi an bài xong chuyện này, Đổng Phi lại nhìn về phía Từ Thứ.
Y đột nhiên nói:
- Nguyên Trực, ta cũng có một chuyện vô cùng trọng yếu muốn ngươi hoàn thành.
- Thỉnh chúa công phân phó.
- Ngươi theo Bàng công học tập nhiều năm, chắc hẳn cũng học được tám chín phần mười. Ha ha, lần này việc sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc sẽ do ngươi chỉ huy, tất cả tướng lĩnh bao gồm cả ta cũng sẽ nghe theo ngươi sắp đặt, ngươi có dám gánh chăng?
Lời này quả thật khiến mọi người giật mình không ít.
Từ Thứ cũng sửng sốt, nhưng chợt hiểu: đây là chúa công muốn kiểm tra ta, cũng mang công lao lớn nhất cho ta... Nói như thế ta không làm cũng phải làm, hơn nữa còn phải làm cho tốt, bằng không sẽ đánh mất thể diện của chúa công.
Dù sao trong doanh trướng này, tư cách và từng trải của Từ Thứ là ít nhất.
Đổng Phi quyết định như vậy thật ngoài dự liệu của mọi người.
Khúc Nghĩa nhíu mày muốn đứng lên nói.
Nhưng sau khi suy nghĩ một chút thì im lặng. Hắn cũng có thể nhìn ra, Đổng Phi là nhân cơ hội này để Từ Thứ vững chân ở Tây Vực. Có điều tiểu thư sinh này có thể làm được không? Hay chỉ là một người lý luận suông?
- Thứ nhất định sẽ dốc hết sức, không để chúa công thất vọng.
Đổng Phi nở nụ cười, nhìn mọi người trong trướng. Khi ánh mắt dời đến người Khúc Nghĩa thì nở nụ cười.
- Lão Khúc, ngươi theo ta quan chiến đi.
- A?
- Đám Ô Tôn này còn chưa đủ để người tinh nhuệ nhất Bối Ngôi quân xuất chiến, hai ta không ngại cùng nhau xem bản lĩnh của Nguyên Trực.
Khúc Nghĩa trong lòng cảm thấy ấm áp.
Hắn cũng hiểu sắp xếp này của Đổng Phi. Chính là Đổng Phi sợ hắn không quen dưới trướng Từ Thứ. Dù sao Khúc Nghĩa lão nhân thân kinh bách chiến, trong các bộ khúc của Đổng Phi thì tư cách không cạn. Mạo muội để hắn nghe theo mệnh lệnh của Từ Thứ, chỉ sợ trong lòng hắn sẽ sinh ý khác. Cho nên cho hắn nghe theo chúa công, ở một bên nhìn thủ đoạn của Từ Thứ.
Đổng Phi an bài thế này càng khiến mọi người yên tâm.
Ít nhất thái độ này nói cho mọi người biết: Người Ô Tôn chẳng qua chỉ là đám ô hợp, còn không đáng để ta xuất thủ.
Lập tức Từ Thứ tiếp nhận soái ấn, phân công nhân thủ, khẩn trương bắt đầu chuẩn bị chiến sự.
Không thể không nói Từ Thứ quả nhiên không giống người thường, không hổ của danh hào Đan Phúc tiên sinh. Từ sau khi tiếp chưởng soái ấn, mọi bố trí đều có ngăn nắp trật tự, không chút nào hỗn loạn. Ngay đến Khúc Nghĩa cũng không bới ra lỗi.
Cứ như vậy thời gian ba ngày nhanh chóng trôi qua.
Vào sáng sớm ngày thứ tư, Ông Quy Mị suất lĩnh đại quân xuất hiện ở sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc.
Cùng lúc đó, bốn người Điển Vi, Hoàng Trung, Hoa Hùng, Ban Chỉ trong Đại Uyển đánh đâu thắng đó. Cuối tháng 11 thì hội sư dưới Quý Sơn thành...
************
Từ lúc thấy được tòa băng thành, Ông Quy Mị liền biết Đại Uyển đã xong.
Thế nhưng lúc này lão cũng không còn đường lui, mặc kệ có thể tới Đại Uyển hay không, lão cũng phải thắng một trận để dẹp loạn trong nước. Nguyên Quý Mị đang từng bước ép bức, các bộ lạc cũng đã bắt đầu có ý bất mãn với lão.
Cho nên lão phải hạ sơn khẩu để chứng minh cho người trong nước rằng Hán quân không phải là không thể chiến thắng.
Chỉ cần có thể hạ sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc, đến lúc đó những bất mãn với lão chẳng phải sẽ theo gió mất đi?
Ông Quy Mị biết lão có thể chấp chưởng đại quyền Ô Tôn chính là vì sự suy yếu của Hán thất. Mặc cho Hán quân Tây Vực uy vũ cỡ nào, nhưng sự suy sụp của Hán thất đã là một sự thực không thể che giấu. Điều lão muốn làm lúc này chính là đánh tan Hán quân trông có vẻ cường đại ở Tây Vực, để nói cho người Ô Tôn biết, rằng chỉ có Hung Nô mới đáng để họ dựa vào.
Đã là ngày thứ ba, đại quân Ô Tôn dường như thủy triều trùng kích cứ điểm sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc.
Tử thương bao nhiêu người?
Ông Quy Mị cũng không nhớ rõ, có điều tòa băng thành đã bị nhuộm đỏ như máu.
Chân tay đứt lìa vương vãi trên mặt băng dài 20 trượng, rộng 4 trượng cũng đã bị đông cứng vào đó luôn.
Khí giới phòng ngự của Hán quân thật sự là đáng sợ...
*****
- Tướng Đại Lộc, không thể đánh nữa.
Một gã tướng lĩnh đến từ bình nguyên Ô Cổ Lí thê thảm gọi:
- Hán quân được thiên thần bảo hộ, chúng ta đánh tiếp sẽ mất hết vốn liếng còn lại ở đây.
Vốn liếng?
Từ khắc xuất phát khỏi Xích Cốc thành, Ông Quy Mị đã mang tất cả vốn liếng ra đánh cược.
Keng một tiếng rút ra loan đao, Ông Quy Mị chém ngay tên tướng lĩnh kia, lớn tiếng quát:
- Kẻ làm dao động quân tâm, giết tại chỗ.
Nói xong lão vung loan đao đẫm máu lên, hét lớn:
- Các dũng sĩ của Ô Cổ Lí, Hán quân cũng là người, bọn họ cũng sắp không chống được nữa rồi... Chỉ cần chúng ta có thể giết qua sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc, thì nữ nhân, tài phú của Hán quốc đều mặc ý chúng ta. Hãy nghĩ đến vô số vàng bạc tài bảo, hãy nghĩ đến vẻ đẹp của nữ nhân Hán quốc, xông lên cho ta.
Nữ nhân và tiền tài không thể nghi ngờ chính là liều thuốc kích thích tuyệt hảo cho người Ô Tôn.
Theo tiếng quát của Ông Quy Mị, mười mấy tướng lĩnh Ô Tôn bất chấp trời đông giá rét, vứt hết giáp trên người xuống, vung cánh tay trần hét lớn:
- Theo ta xông lên, xông vào lãnh thổ của Hán quốc, cướp nữ nhân của bọn họ, biến đất đai bọn họ thành mục trường của chúng ta...
Người Ô Tôn lại một lần nữa điên cuồng lao tới.
Dưới sự yểm hộ của trùng xa đơn giản, Ô Tôn quân ào về băng thành, về hai bên vách núi.
Từ Thứ mặc đằng bì giáp do mẫu thân tự tay giao cho hắn, trong tay cầm một thanh Hán An đao đứng trên thành môn.
Ánh mắt lạnh lẽo mang theo vẻ tàn ác.
Ba ngày huyết chiến khiến cho thanh niên hào hoa phong nhã biến thành một chủ soái với tâm sắt đá.
Ngẫm lại Từ Thứ phải cảm tạ loạn phỉ Hoàng Cân đã cho hắn thấy nghìn vạn tặc phỉ xung phong. Vì vậy một màn trước mắt này cũng không còn quá đáng sợ. Mặc dù là lần đầu tiên ra chiến trường, thế nhưng trong nội tâm Từ Thứ lại cảm thấy đây mới là cuộc sống của hắn. Quân địch hò hét càng lớn, trong lòng Từ Thứ lại càng bình tĩnh.
- Thiết Hoạt xa chuẩn bị.
Khi thang mây của người Ô Tôn đặt lên mặt băng thành, Từ Thứ bình tĩnh phát ra mệnh lệnh.
Chúa công quả thật là thần nhân.
Không ngờ lại có thể nghĩ ra vũ khí như Thiết Hoạt xa vậy. Có điều vũ khí như vậy cũng chỉ có thể phát huy tác dụng trong hoàn cảnh nhất định.
Quả thật Thiết Hoạt xa của Đổng Phi cũng chỉ trong hoàn cảnh này mới có tác dụng lớn nhất.
Cùng lúc người Ô Tôn bắt đầu leo lên mặt tường băng, con ngươi của Từ Thứ cũng trở lên âm lạnh. Trải qua ba ngày khổ chiến, mặt băng đã không còn trơn nhẵn như ngày đầu. Thi thể rơi xuống, lại còn Thiết Hoạt xa trùng kích, đã khiến cho toàn bộ sườn núi trở nên gồ ghề, máu thịt rơi ra lẫn vào với băng tuyết.
- Buông thừng.
Đuôi của Thiết Hoạt xa ngoài có xích sắt thì còn một sợi dây thừng, buộc xe vào thành đầu.
Theo mệnh lệnh của Từ Thứ, Thiết Hoạt xa mang theo âm thanh động đất lao xuống dưới thành. Nơi đi qua băng vụn bay ra, máu thịt tung tóe. Chóp nhọn hình tam giác trên đầu khi đâm vào người Ô Tôn thì xé chúng thành hai nửa.
Thiết Hoạt xa mang theo lực cực mạnh phá hủy thang mây, đánh cho người Ô Tôn tan tác.
Một chiếc Thiết Hoạt xa vừa dùng xong lại có một chiếc khác được kéo tới. Trong ba ngày số Thiết Hoạt xa đụng nhau bị hỏng chừng hai, ba trăm chiếc. Có điều hầu hết đều có thể thu hồi lại được.
Sau một vòng Thiết Hoạt xa là một vòng lăn cây.
Từ Thứ hết sức cố gắng giảm thiểu sử dụng cung tiễn, để giao cho Cam Bôn, Đổng Thiết ở hai bên vách núi.
Dù sao áp lực của hai người phải chịu cũng không ít hơn áp lực hắn phải chịu.
Đổng Phi và Khúc Nghĩa lẳng lặng đứng dưới đại kỳ, nhìn người Ô Tôn đang kêu thảm thiết ngoài sơn khẩu. Hai người mặt đều không cảm xúc, bởi trải qua bao nhiêu chiến trận, hai người cảm thấy tình cảnh trước mắt đã không còn gì đặc biệt.
Hai người chỉ lẳng lặng nhìn, sau khi người Ô Tôn lui ra, Đổng Phi ngẩng đầu nhìn sắc trời.
- Cũng sắp đến lúc, Ông Quy Mị cũng nên thu binh rồi.
Khúc Nghĩa cười nói:
- Nếu như ta là lão tiểu tử kia, khi thấy được băng thành của chúa công thì sẽ lập tức thu binh trở lại. Biết rõ không thể mà vẫn cố là hành động ngu ngốc. Lão tiểu tử này điên rồi, đây chính là lãng phí tính mệnh của sĩ tốt.
Đổng Phi im lặng nhíu mày, hình như đang nhớ tới chuyện gì.
- Chúa công...
- A, chúng ta không phải lão thì không biết suy nghĩ của lão. Ngươi không ở vị trí của lão tiểu tử kia, cho nên không thể cảm nhận được áp lực lão phải chịu. Theo tin tức của Lâm Hương Đình hầu, quốc nội Ô Tôn hiện nay cũng không ổn định... Ha ha, Nguyên Quý Mị có chủ ý đáng chết, vừa muốn mượn chúng ta để thượng vị, lại muốn mượn lực lượng của người Hung Nô để bảo trụ địa vị của hắn.
- Thật si tâm vọng tưởng.
Khúc Nghĩa cười lạnh một tiếng:
- Chỉ sợ đến cuối cùng ngay cả tính mệnh hắn cũng không giữ được, xem lúc đó hắn còn cười nổi không?
Lúc này trong đại doanh Ô Tôn truyền ra tiếng đồng la(chiêng đồng).
Liên tục công kích cả ngày, cuối cùng vào lúc chạng vạng cũng dừng lại.
Người Ô Tôn sau khi vứt bỏ mấy nghìn tính mệnh thì cũng chẳng thu được gì. Mà sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc vẫn vững vàng trong tay Hán quân. Cái giá phải trả là 12 chiếc Thiết Hoạt xa, cộng với hơn vạn điêu linh tiễn.
Tử thương của Hán quân khoảng chừng trên dưới hai, ba trăm người.
Theo lẽ thường mà nói thì đây là một thắng lợi không nhỏ.
Thế nhưng Đổng Phi cũng không cảm thấy hài lòng, khi trên thành đầu y nhớ tới một việc, khiến y thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Đại Uyển bị tiêu diệt, Ô Tôn cũng không giữ được bao lâu.
Kế tiếp cái Đổng Phi phải đối mặt chính là Khang Cư quốc gian ngoan chưa giáo hóa. Quốc gia này có người nói phía nam là thành thị nông canh, phía bắc thic chủ yếu là du mục. Đất đai phần lớn là núi non trùng điệp, địa hình rất phức tạp.
Không phải Đổng Phi tham lam, chỉ là y muốn nhân cơ hội này nhổ cái gai Khang Cư.
Đương nhiên việc này cần phải trù tính cẩn thận, không thể nhất thời nóng lòng. Suy nghĩ của Đổng Phi chính là làm sao để tác chiến trong vùng núi.
Nói cách khác, một khi khai chiến với Khang Cư, y phải có một chi nhân mã quen thuộc sơn chiến.
Ai có thể đảm đương trọng trách này?
Trần Đáo, Trương Cáp, Bàng Đức, thậm chí Từ Hoảng ở Sóc Phương, Từ Vinh ở Thước Âm hình như cũng không rành về việc huấn luyện đạo binh thế này. Còn Đổng Phi mặc dù đời trước sống trong sơn lâm, nhưng nếu bắt y huấn luyện một đạo quân tác chiến trong đó, thì y cũng không biết làm thế nào. Đương nhiên y có thể nghĩ ra vài thứ này nọ, nhưng như vậy cũng chẳng có tác dụng gì lớn.
Quan trọng là phải có một chi binh mã tinh về tác chiến trong vùng núi.
Sĩ tốt?
Đổng Phi cũng không quá lo lắng. Tây Vực có tộc Khương, Đê, trong suy nghĩ của đại đa số người thì đều lấy du mục làm chủ.
Nhưng trên thực tế thói quen sinh hoạt của tộc Khương, Đê này cũng không hoàn toàn là vậy.
Đích thật người Khương, Đê lấy du mục là chủ. Có điều cũng có bộ phận quen với trồng trọt, có cả bộ phận sống trong vùng núi.
Những người này đủ để tổ chức một chi sơn quân, có điều quan trọng nhất là ai sẽ đảm nhận chi binh mã này.
Đêm đó Đổng Phi nói ý nghĩ của mình cho Từ Thứ.
Từ Thứ cũng cảm thấy đây là một vấn đề lớn, sau một lát trầm tư thì khẽ nói:
- Nếu tam gia ở đây, nói không chừng...
- Sa Sa sao? Hắn còn có việc quan trọng hơn.
- Vậy ngoại trừ tam gia, Thứ cũng chỉ biết đến Cổ Long hiện nay đang dưới trướng chúa công.
- Cổ Long?
Đổng Phi bỗng nhiên nghĩ tới người này.
Thế nhưng tuổi Cổ Long đã hơi lớn... Nhưng học sinh Trương Nhậm của hắn có thể dùng, có điều Đổng Phi vẫn cảm thấy lo lắng.
Trong diễn nghĩa, Trương Nhậm là một người vô cùng trung thành.
Nhưng có ai ngờ được con người thực của Trương Nhậm bây giờ?
Từ Thứ cười nói:
- Kỳ thật chuyện này cũng chẳng có gì. Chúa công không tin, nhưng không phải còn có một Cam Bôn sao? Mặc dù người này suy nghĩ đơn giản, nhưng dù sao cũng là hậu nhân của Cam Bạch Vương, ít nhiều cũng có chút cơ trí. Để Cam Bôn là chủ tướng, võ nghệ của hắn đủ để kinh sợ Khương, Đê. Lại cho Trương Nhậm làm phụ, cộng thêm một quân sư cho Cam lão hổ, như vậy là đủ rồi.
- Quân sư? Ai có thể làm quân sư?
- Tử Du viễn mưu, vả lại tính tình trầm ổn, tâm tư tỉ mỉ. Có hắn đứng ra, khác nào chúa công tự mình nắm trong tay chi sơn địa quân này?
- Gia Cát Cẩn?
Quả thật Gia Cát Cẩn rất thích hợp, quan trọng hơn là hắn sùng bái Đổng Phi đến mức cực đoan.
Có hắn ở bên cạnh, mặc kệ Cam Bôn hay là Trương Nhậm đều khó có thể thoát khỏi tính toán của hắn. Huống chi việc này cũng chính là một lần tôi luyện cho Gia Cát Cẩn.
Đổng Phi nghĩ vậy bèn nói:
- Nguyên Trực nói vậy rất đúng, ta sẽ nhớ kĩ.
Từ Thứ nghe vậy thì mỉm cười...
*************
Trong lúc Đổng Phi và Từ Thứ trù tính tương lai trong đại trướng, thì có một đạo nhân mã yên lặng xuất hiện ở Nạp Luân trấn.
Nạp Luân trấn đã thành phế tích, nhưng điều này cũng không ngăn người Ô Tôn lập kho lương ở đây, cắt cử chừng hơn 3000 người phụ trách trông coi. Đêm đã khuya, mây đen che khuất ánh trăng, trong trấn gió thổi mạnh.
Việt Hề bước cạnh một con tây cực mã màu hồng, một tay kéo dây cương, một tay cầm Tam Xoa Phương Thiên kích.
Từ phía xa truyền đến âm thanh nước chảy.
Đã canh ba, trong đại doanh ánh đèn thưa thớt, vắng vẻ không tiếng động.
Ngựa miệng nhét giẻ, móng quấn vải. Ba trăm Nguyên Nhung quân im lặng đứng sau Việt Hề. Đối với Nạp Luân trấn này Nguyên Nhung quân không hề xa lạ. Tình hình đêm nay so với đêm đó có khác gì nhau? Cái khác chỉ là chủ tướng thay đổi.
Việt Hề này Nguyên Nhung quân không biết.
Có điều nếu chúa công đã cắt cử hắn, chắc hẳn cũng sẽ không kém.
Việt Hề ngẩng đầu nhìn sắc trời, nắm thật chặt chiến bào trên người, quay đầu nhìn thoáng qua Nguyên Nhung quân phía sau hắn.
Có thể cho ta chỉ huy một đạo nhân mã thế này, thì dù chết cũng thấy cam lòng. Hổ lang chi tướng quả nhiên là danh bất hư truyền. Lần này nếu ta có thể đánh tốt, chắc hẳn đại đô đốc cũng sẽ xem trọng ta.
Việt Hề nghĩ tới đây, bất giác nắm chặt Tam Xoa Phương Thiên kích trong tay.
Phương Thiên kích này nặng 80 cân, từ thời tổ phụ của Việt Hề đến nay đã uống không biết bao nhiêu máu người. Lưỡi liềm trên đầu kích lấp lánh ánh đỏ. Việt Hề kiên trì đợi, im lặng nhìn quân doanh xa xa.
Theo âm thanh báo canh thì đã đến canh tư.
Người vào thời khắc này ngủ say nhất, tính cảnh giác cũng thấp nhất. Việt Hề giơ cao Phương Thiên kích, khẽ quát:
- Theo ta giết.
Tây cực mã đồng loạt lao về phía đại doanh kia.
Nạp Luân trấn cách sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc hai ngày lộ trình, sở dĩ đặt kho lương ở đây cũng vì sự an toàn của nó.
Có điều cũng vì nguyên nhân như vậy, cho nên binh sĩ trong đại doanh cũng thiếu cảnh giác.
Đợi đến khi Việt Hề vọt tới cửa đại doanh thì sĩ tốt Ô Tôn thủ vệ mới biết tình hình không ổn.
Vài tên sĩ tốt ùa lên liền bị Việt Hề nhảy ngựa hoành kích đánh bay ra ngoài.
Đại môn không đóng, sau khi Việt Hề dẫn người chạy ào vào trong doanh trại thì phóng hỏa khắp nơi.
Có tướng thủ đang trong cơn mơ màng, khôi giáp còn xộc xệch lao ra khỏi trướng, vừa lúc đối mặt với Việt Hề.
Phương Thiên kích trong tay Việt Hề quay tròn một chiêu Cự Mãng Phiên Thân, trong tiếng hét lớn đã chém chết tên tướng thủ.
Toàn bộ đại doanh nhất thời hừng hực lửa đỏ, đích binh lính thủ vệ đại doanh đều chạy đến cứu hoả.
Nguyên Nhung quân rút ra liên nỗ, cương nỗ gào thét bắn phá. Cứ hàn quang cương nỗ lóe ra là lại có binh sĩ Ô Tôn bị bắn bay lên. Hán An đao mang theo đao vân lạnh lẽo chém giết trong loạn quân. Mắt thấy thế lửa càng lúc càng lớn, Việt Hề mới dẫn theo Nguyên Nhung quân đánh ra ngoài. Sau đó nhân bóng đêm chạy đi.
Đến bình minh, Nạp Luân trấn đổ tuyết lớn, che phủ mọi dấu vết của đám người Việt Hề.
Kho lương bị thiêu, đại quân Ô Tôn lập tức đối mặt với nguy hiểm hết lương.
Mà từ tiền phương truyền về tin tức, Quý Sơn thành bị Hán quân công phá, 8 vạn Đại Uyển quân tập kết ở Quý Sơn thành bị tử thương thảm trọng, trong đó có một nửa bị bắt... Mà Đại Uyển vương cũng bị bắt sống, mấy trăm vương phi liên quan cũng bị áp giải đến Hán An huyện.
Ông Quy Mị lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Tiếp tục đánh sao?
Nhưng nếu cúp đuôi chạy trốn, thì uy tín của Tướng Đại Lộc lão chẳng còn lại chút nào.
Nhưng nếu không triệt binh thì được chăng, lương thảo cạn kiệt, quân tâm tán loạn, băng thành trước mắt thủ vệ sâm nghiêm, đánh thế nào?
Ông Quy Mị nhìn qua trông già đi rất nhiều.
Lão ngồi yên trong đại trướng, ánh mắt đăm đăm, trong lòng mờ mịt.
- Tướng Đại Lộc, không thể đánh... Chúng ta triệt binh đi. Ít nhất chúng ta còn giữ được binh mã hiện tại, cho dù Đại Côn Di không chịu tiếp nhận chúng ta, thế nhưng chúng ta vẫn còn Ô Cổ Lí. Chúng ta về Ô Cổ Lí tập hợp lại, đợi khi đại quân Khang Cư quốc cùng đại quân của Hô Đồ Thiền Vu đến chúng ta kết hợp lại, tiếp tục đánh giết ra ngoài Ô Cổ Lí. Lúc đó Ô Tôn quốc chính là thiên hạ của chúng ta.
Có mưu thần nhẹ giọng khuyên bảo.
Nếu như vài ngày trước mà có người nói ra lời này, Ông Quy Mị sẽ không chút do dự mà chém chết hắn.
Thế nhưng hiện tại...
Ông Quy Mị hít sâu một hơi, khẽ nói:
- Đã như vậy, chúng ta cũng chỉ còn con đường lui binh. Truyền lệnh tam quân chuẩn bị lui lại. Có điều chúng ta không thể về lại Xích Cốc thành, trực tiếp lui về bình nguyên Ô Cổ Lí chờ đợi thời cơ.
Một câu nói này cực kỳ thê lương.
Ông Quy Mị rất rõ ràng, sau lần lui này, thì không biết đến khi nào mới lại có thể về lại Xích Cốc thành.
Có lẽ lão cũng không thể thấy ngày đó...
Hành vi khác thường của đại doanh Ô Tôn bị Từ Thứ nhạy cảm phát hiện.
Hắn rất nhanh nghĩ ra người Ô Tôn đang chuẩn bị chạy. Vốn hắn còn muốn đợi đại quân từ Quý Sơn thành đến rồi kết hợp tiêu diệt chi nhân mã này. Thế nhưng lúc này... Có điều dù là thế, cũng không thể để bọn chúng đào tẩu thuận lợi như vậy.
Từ Thứ lập tức hạ lệnh cho Cự Ma Sĩ chuẩn bị xuất kích.
Từ khi khai chiến tới nay, nhất là vào lúc chiến đấu kịch liệt, Đổng Phi từng vài lần muốn Cự Ma Sĩ xuất động, nhưng đều bị Từ Thứ ngăn cản.
Cự Ma Sĩ không ra thì thôi, một khi ra đương nhiên phải đánh một trận hoành tráng.
Cho nên phải lựa chọn thời cơ tốt nhất, mặc dù sau đó cũng phải để Bối Ngôi quân xuất chiến, nhưng Từ Thứ vẫn kiên trì không dùng Cự Ma Sĩ.
Hiện tại, thời cơ đã chín muồi.
Mặt băng bên ngoài theo từng trận đánh thảm liệt đã không còn nữa.
Đổng Phi toàn thân khôi giáp, khoác áo bào bước cạnh sư tông thú, tay cầm Lôi Âm chùy, sau tiếng kèn dài thì suất lĩnh Cự Ma Sĩ từ trong băng thành đánh ra.
Sư tông thú hí vang sơn khẩu, Đổng Phi vung Lôi Âm chùy:
- Cự Ma vung kim chùy.
- Thiên hạ đều khiếp sợ...
Cự Ma ca vang vọng trên bầu trời cao, tiếp đó Cự Ma Sĩ giống như dòng nước lũ đen sì chảy ào về phía đại doanh Ô Tôn quân..
← Hồi 188 | Hồi 190 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác