Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Ác Hán - Hồi 188

Ác Hán
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 188: Đại quyết chiến (2)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Mi đại tiểu thư? Toàn bộ Mi gia, ngoại trừ tam tiểu thư Mi Trinh ra thì liệu ai còn được xưng là Mi đại tiểu thư?

Đổng Long... À, hiện tại là Mi Long, chính là người Lý Nho phái đi cũng biết Mi Trinh.

Có điều Lý Nho không nhận được tin tức của Mi Long, cho nên cũng không biết Mi Trinh tới Tây Vực, vì vậy không khỏi cảm thấy mơ hồ.

Tuy vậy tốt nhất là mau mau trấn an.

Nhìn oa nhi này sợ hãi thế nào, gương mặt méo xệch, mắt thì sắp khóc.

- Viện Dung, sao lại vô lễ như vậy? Còn không mau bồi tội với tam tiểu thư?

Nếu như chuyện khác Đổng Thiết sẽ nghe theo Lý Nho, nhưng Mi Trinh vũ nhục Đổng Phi, đó chính là động đến nguyên tắc của hắn.

Hắn lạnh lùng hừ một tiếng:

- Kẻ vũ nhục đại đô đốc, giết... Ta đã không giết cô ta thì chính là vận khí của cô ta.

Ý là: muốn ta nhận lỗi? Đừng mơ. Ta không giết đã là vạn hạnh cho cô ta rồi.

Lý Nho cũng không còn cách nào với Đổng Thiết.

Nếu là vì sau lưng Đổng Thiết là Đổng Phi thì là chuyện nhỏ. Quan trọng nhất phía sau hắn còn một Đổng Viện.

Đây chính là đệ đệ do Đổng Viện nhận, Lý Nho ai cũng không sợ, chỉ sợ mỗi Đổng Viện. Huống chi Tế Từ còn là mẹ nuôi của Lý Thưởng.

Mi gia với Đổng gia... Quan hệ cũng không phải đơn giản.

Những người đang ngồi ngoại trừ Việt Hề suy nghĩ đơn thuần, thì Mã Kiều cùng Tưởng Kiền không khỏi âm thầm kêu khổ.

Loại chuyện này khẳng định là cơ mật.

Không biết thì cũng thôi, nhưng hiện giờ đã biết, chỉ sợ hai người hắn có muốn rời Tây Vực cũng khó bằng trời.

Hai người nhìn nhau cười khổ lắc đầu. Hai người không hận Từ Thứ, Thạch Thao đã lừa gạt bọn họ tới đây, nhưng bọn họ lại cảm thấy tức giận với Mi Trinh. Tiểu nha đầu ngươi không ở nhà mà chạy đến đây làm chi? Ngươi chạy đến đây thì cũng thôi, sao đang yên đang lành lại nói năng nhăng cuội? Ở chỗ này mà dám chửi bới hổ lang chi tướng, quả thật bát tự của ngươi rất tốt, bằng không nhất định sống không bằng chết.

Chỉ có thể thương thay hai người hắn gặp phải tai bay vạ gió.

Lý Nho vừa trấn an Mi Trinh, đồng thời phái người tới Hán An báo cho Mi Phương. Dù sao đây là muội muội của Mi Phương, mà Mi Phương trong toàn bộ kế hoạch của Lý Nho lại chiếm vị trí tương đối quan trọng, cho nên cũng không thể chậm trễ.

Có lẽ sẽ có người cảm thấy kỳ lạ: Mi Trinh sao lại chạy đến Tây Vực? Mi Trúc trông vậy lại là một người rất nghiêm cẩn, sao có thể để Mi Trinh chạy đến Từ Châu? Huống chi bây giờ thời cuộc hỗn loạn, sao hắn lại yên tâm để Mi Trinh ra ngoài?

Điều này cũng phải nói lại.

Tào Tháo lui binh Từ Châu, nhưng trước khi rời đi đã trắng trợn tung lời đồn, nói Lưu Bị có lòng quấy rối Từ Châu.

Đào Khiêm cũng biết lần này có thể bảo vệ Từ Châu cũng là nhờ có Lưu Bị và Thư Hộc. Nhưng như vậy không có nghĩa là hắn sẽ dâng Từ Châu cho Lưu Bị. Chỉ là cũng không tiện nói thẳng tuột: Ở đây đã hết chuyện của ngươi, ngươi có thể về nhà được rồi.

Mà dù Lưu Bị đồng ý, Tự Cốc cũng không đồng ý.

Huống chi Lưu Bị còn vì việc Từ Châu của Đào Khiêm hắn mà tung tích huynh đệ kết nghĩa không rõ, sao hắn có thể mở miệng cho được?

Suy nghĩ mãi, cuối cùng là Mi Trúc có ý kiến:

- Đào công, hôm nay Tào Tháo đi không có nghĩa sau này hắn không trở lại. Nên nhớ Biên Chiêu Duyễn Châu thanh thế lớn như vậy, nhưng cũng không đỡ được binh mã của Tào Tháo. Huống chi Đào công quên mất Lưu Do Dương Châu sao?

Đào Khiêm ngạc nhiên:

- Ngươi nói Lưu Do sẽ tìm ta gây rối?

- Đào công, Từ Châu tiền lương sung túc, nhân khẩu đông đảo. Đừng nói Tào Tháo không bỏ qua, đổi lại là ai cũng không dễ dàng từ bỏ. Lưu Do hiện nay bởi Tôn Sách mà sứt đầu mẻ trán. Đừng thấy Tôn Sách thế mạnh mà lầm, theo ta đoán năm sau khi chiếm được Dự Chương, Lư Giang, Tôn Sách chắc chắn sẽ hoà giải với Lưu Do, bởi vì hắn cần thời gian để ổn định Dự Chương và Lư Giang.

Đào Khiêm nhíu mày trầm tư.

- Tôn Sách thu được Dự Chương, Lư Giang sẽ trở thành uy hiếp với Kinh Châu... Đừng quên Giang Hạ là cửa ngõ Kinh Tương. Cho nên mặc kệ Tôn Sách có đồng ý hay không, hắn cũng phải đình chiến với Lưu Do, đồng thời còn phải ổn định hai nơi Dự Chương, Lư Giang. Càng cần trấn an Lưu Biểu, bằng không hắn sẽ hai mặt thụ địch... Tôn Sách dù mạnh cũng không thể bằng bản lĩnh của Đổng gia tử kia.

Đào Khiêm gật đầu lia lịa, biểu thị đồng ý với luận điểm của Mi Trúc.

- Đến lúc đó, Lưu Do hoặc là phải tiếp tục đánh Tôn Sách, hoặc là phải mở rộng địa bàn hơn nữa để tương lai chống lại Tôn Sách. Nhưng nếu hắn mất liền hai quận, sợ rằng hắn sẽ không có can đảm đánh tiếp với Tôn Sách, nếu vậy thì hắn sẽ chuyển chú ý tới...

Mi Trúc cũng không nói tiếp, nhưng Đào Khiêm cũng đã hiểu.

Đúng vậy, Lưu Do không dám đánh Tôn Sách, như vậy chắc chắn sẽ tìm hắn gây phiền phức.

Dù sao lúc trước Đào Khiêm hắn cũng từng có ý với Dương Châu... Nếu không phải tại Tào Tháo, nói không chừng Cửu Giang đã nằm trong tay hắn rồi.

Vừa nghĩ như thế, Đào Khiêm cũng không hối hận vì đã giết cả nhà Tào Tháo nữa.

Tào Tháo ngươi không lo phát triển ở phương bắc, lại chạy đến tìm ta gây phiền phức làm gì?

Mi Trúc nói:

- Như vậy Đào công chính là hai mặt thụ địch, cho nên trước mắt Lưu Bị này không thể đi, cũng không thể lưu.

Không thể đi, cũng không thể lưu?

Đào Khiêm thấy hồ đồ, không nhịn được hỏi:

- Tử Trọng chỉ giáo cho.

Mi Trúc, tự Tử Trọng, trước đây Đào Khiêm đều gọi thẳng tên hắn, nhưng hôm nay lại gọi tự, chẳng khác nào kéo quan hệ gần lại.

Trước đây sao không nhìn ra Mi Tử Trọng này lợi hại như vậy chứ?

Mi Trúc trong lòng cảm thấy vui vẻ.

Những lời này của hắn đều là do Mi Long chỉ cho. Đương nhiên Mi Long cũng không có bản lĩnh này, nhưng Lý Nho, Giả Hủ thì đều tinh thông. Hôm nay nói ra quả thật không giống người thường, chẳng phải khiến lão đại Đào Khiêm cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu nghe theo sao?

Loại cảm giác này chỉ có thể diễn tả bằng một chữ: khoái.

Mi Trúc nói:

- Mặc kệ Lưu Bị có mưu đồ Từ Châu hay không, nhưng có một vấn đề, đó chính là không thể để hắn lập danh vọng tại Từ Châu, bằng không ngày khác Đào công... Thế nhưng chúng ta có thể yêu cầu Lưu Bị, Thư Hộc chống Tào Tháo, Lưu Do. Bọn họ đánh nhau sứt đầu mẻ trán, Đào công có thể nhân cơ hội nghỉ ngơi lấy lại sức, chiêu binh mãi mã, hắn có thể tạo ra sóng gió thế nào?

Một phiên diễn thuyết này khiến cho Đào Khiêm tâm hoa nở rộ.

- Tử Trọng mau nói, chúng ta nên làm thế nào?

- Đào công quên rồi sao? Bái Quốc bên cạnh Hạ Bi tương ứng với Bành Thành, lại nối liền Cửu Giang... Tào Tháo muốn đánh Từ Châu phải đi qua Bái Quốc, Lưu Do nhìn trộm Từ Châu ta cũng cần qua Bái Quốc. Mà Bái Quốc này mặc dù trong tay chúa công, nhưng cũng không phải lãnh địa của Từ Châu. Có điều chúa công quên Nhữ Nam tiếp giáp Đãng sơn còn có một đạo Hoàng Cân nữa sao?

Mi Trúc vừa nói thế Đào Khiêm liền nghĩ lại.

Quả thật trong núi Nhữ Nam kia...

Lũ cường đạo đó rất khó đối phó, thường xuyên quấy rối Từ Châu, khiến cho Đào Khiêm phiền không chịu nổi.

- Ý của ngươi là... Cho Lưu Huyền Đức tới tiểu Bái?

Tiểu Bái, cũng chính là tên khác của Bái huyện. Đến lúc đó có Lưu Bị ngăn ở phía trước, ta ở nhà cứ an tâm phát triển. Cho dù hắn chiếm tiểu Bái, nhưng ba mặt thụ địch, làm sao có thời gian phát triển? Đợi thời cơ chín muồi, ta lại cho hắn một đao...

Diệu, thật sự là diệu.

Đào Khiêm không nhịn được vỗ tay cười to:

- Mưu của Tử Trọng quả nhiên cao minh.

Đổng Phi muốn Lưu Bị quấy rối Tào Tháo ở Từ Châu, vì vậy Lưu Bị không thể rời khỏi Từ Châu. Có lẽ chính bản thân Lưu Bị cũng không muốn rời Từ Châu.

Tình thế phát triển đúng như dự liệu của Giả Hủ.

Tào Tháo đánh tan Biên Chiêu, đoạt lại Duyễn Châu, mà Tôn Sách sau khi công chiếm Lư Giang thì giết chết thái thú Lư Giang Lục Khang, tự nhận thảo nghịch tướng quân. Có điều cũng vì vậy mà phải ngừng công kích Lưu Do, làm cho Giang Đông tạm thời yên ổn.

Tất cả đều phát triển rất thuận lợi...

Duy có một việc không tốt lắm, Lưu Bị đã 35, 36 tuổi mà vẫn chưa thành gia. Hắn lại vừa ý muội muội của Mi Trúc, Mi Trinh.

Mi Trinh đang tuổi đôi chín như hoa như ngọc, sao lại coi trọng người thiếu một lỗ tai như hắn?

Thế nhưng Đào Khiêm vì muốn mượn hơi Lưu Bị, không ngờ định gả Mi Trinh cho Lưu Bị. Mi Trúc rơi vào đường cùng đành phải để cho Mi Trinh rời Hạ Bi. Đối với bên ngoài nói thì là đi tìm mối làm ăn.

Cứ như vậy Mi Trinh theo thương đội một đường tây du tới Tây Vực, tới nương tựa nhị ca Mi Phương.

*************

Lý Nho cũng không tiện hỏi nhiều, dù sao cũng không phải chuyện nhà mình, chỉ có thể đợi Mi Phương tới rồi nói.

Từ Thứ lần thứ hai nói muốn bái kiến Đổng Phi.

Lý Nho nói:

- Nguyên Trực muốn gặp chúa công thì phải đợi thêm mấy ngày nữa.

- Vì sao?

- Lẽ nào ngươi không thấy toàn bộ Trương Dịch đang làm gì sao? Thực không dám dấu, chúa công đầu năm đoạt lại Tha Kiền thành, hiện đổi tên thành Thú huyện, còn thiết lập Tây Vực Đô hộ phủ ở đó.

- A.

Tin tức này quả thật ngoài ý liệu của mọi người.

Quy Tư nằm xa ở trung bộ Tây Vực, người bốn quận Hà Tây đối với việc này cũng không quá rõ ràng. Chỉ biết là Võ Công hầu đánh một trận thắng một trận ở Tây Vực, biểu dương uy phong Đại Hán, tái hiện lại hùng phong quân năm xưa.

Nhưng tin tức cụ thể thì vẫn được giữ bí mật.

Đừng nói đám người Từ Thứ không biết, ngay cả rất nhiều người Trương Dịch có lẽ cũng không biết.

Khi mọi người được nghe tin tức này thì cảm thấy vô cùng phấn chấn. Việt Hề càng không nhịn được nắm chặt tay, toàn thân rung lên nhè nhẹ.

Lý Nho liếc mắt nhìn Mã Kiều và Tưởng Kiền, cười nói:

- Ô Tôn, Đại Uyển hiện nay đã kết minh cùng Bắc Hung Nô và Khang Cư, định đoạt lại Quy Tư. Chúa công đã mang binh đến Tây Vực, chuẩn bị triển khai tấn công toàn diện Đại Uyển, cho nên hiện tại y đang ở Thú huyện. Tin tức báo về nói chúa công đã lĩnh binh xuất phát, đi về hướng sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc để chặn đại quân Ô Tôn.

Mã Kiều, Tưởng Kiền làm sao mà không hiểu ý tứ cái liếc mắt kia của Lý Nho.

Biết càng nhiều người ta càng có lí do để lưu mình lại. Lúc này muốn rời Tây Vực chỉ sợ là khó hơn lên trời...

Lý Nho nói:

- Nguyên Trực, ngươi không ngại thì cứ ở chỗ này chờ, đợi đại chiến kết thúc ta sẽ phái người đưa ngươi tới Thú huyện. Vừa lúc mẫu tử ngươi đã lâu không gặp, cứ ở lại Cư Diên đoàn tụ với mẫu thân ngươi một thời gian, ngươi xem như vậy được chăng?

Đây là chuyện thường tình thế nhân, nếu là người bình thường đương nhiên sẽ không từ chối.

Nhưng Từ Thứ không phải người bình thường.

8 năm chất chứa tâm tư đền đáp Đổng Phi, lúc này đại chiến đã bắt đầu, hắn sao có thể khoanh tay đứng nhìn?

Lập tức đứng thẳng người dậy:

- Đại nhân, chúa công ân cứu mạng với ta, lúc này đại chiến trước mắt ta nào có thể trơ mắt nhìn? Ta nguyện tới sơn khẩu kia, kề vai chiến đấu với chúa công. Ta nghĩ mẫu thân nhất định sẽ tán thành.

Lý Nho ngẩn ra, nhìn Từ Thứ tán thưởng.

Đúng là một nam nhi nhiệt huyết.

- Nguyên Trực, ngươi muốn đi ta cũng không ngăn ngươi. Có điều ngươi cứ tạm thời bình tĩnh một chút, về qua nhà gặp mặt mẫu thân ngươi. Ngày mai Đổng giáo úy sẽ áp giải quân nhu tới sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc, lúc đó nếu như ngươi muốn đi thì có thể đi cùng Đổng giáo úy.

- Đa tạ đại nhân.

Từ Thứ thi lễ thật sâu, rạp người đến tận đất.

Thạch Thao bên cạnh muốn mở miệng, lại bị Lý Nho ngăn lại.

- Quảng Nguyên, ngươi thì tạm thời không nên đi. Lúc này toàn bộ Tây Vực đều bận rộn vì chiến sự tiền phương, ngươi nếu đã theo Bàng công học tập nhiều năm, không bằng lưu lại giúp ta một chút. Thế này đi, ngươi đến Đê Trì, bên Hoàng Tăng Thứ đang rất cần nhân thủ.

Lý Nho không biết bản lĩnh của Thạch Thao thế nào, nhưng lúc này nhu cầu nhân thủ của hắn đang rất cấp bách.

Không chỉ có hắn, toàn bộ quan viên hiện nay không ai nhàn rỗi. Có điều nếu như nói nơi cần người nhất, thì chính là Đê Trì của Hoàng Thiệu, nghe nói đã mấy ngày chưa được nghỉ ngơi.

Trong tay Đổng Phi thật ra cũng không có nhiều nhân thủ để sử dụng.

Cho nên sĩ tử chính là bảo vật của Đổng Phi, càng không nói đến Hoàng Thiệu đã theo Đổng Phi từ rất sớm. Nhiều năm qua cần cù chăm chỉ, trung tâm nhất nhất, chưa bao giờ có nửa câu oán hận.

Đổng Phi cũng coi trọng Hoàng Thiệu, Lý Nho cũng thích người này.

Hoàng Thiệu không tranh quyền đoạt lợi, cũng không giành danh tiếng với người. Nhiều năm như vậy nhưng hắn cũng chưa có tiếng tăm gì. Rất nhiều người chẳng biết Hoàng Thiệu là ai. Thế nhưng người trong nội bộ của Đổng Phi rất rõ ràng, nếu luận công lao, thì toàn bộ Trương Dịch này không ai có thể so được với Hoàng Thiệu.

Kể cả là Giả Hủ cũng không so được.

Lý Nho nói xong tưởng rằng Thạch Thao sẽ đồng ý ngay.

Nhưng không nghĩ Thạch Thao lại nói:

- Sở học của ta là luật lệ chính pháp, chỉ sợ đến Đê Trì cũng không giúp được Hoàng tướng quân. Có điều ta xin đề cử một người... Mã Bá Lương tinh về nội chính, chuyện lớn chuyện nhỏ đều đảm đương được, sao không mời hắn hỗ trợ?

Hoàng tướng quân chính là Hoàng Thiệu, lúc này được Đổng Phi phong làm Điển Nông trung lang tướng, chủ quản Đê Trì.

Mã Kiều vừa thấy Thạch Thao đứng lên nói liền biết không hay, nhưng cũng không thể ngăn lại. Thấy Lý Nho đang nhìn mình, hắn đành cười khổ đứng dậy:

- Đại đô đốc biểu dương uy vũ Hán quân ta, quả thật là tấm gương cho mọi con dân Đại Hán. Nếu đại nhân không chê học sinh tài sơ học thiển, học sinh nguyện góp chút sức lực.

Ngụ ý là: ta hỗ trợ, thế nhưng ta không định đầu nhập vào Đổng Phi. Việc ta làm chỉ là việc mà mọi con dân Đại Hán phải làm, đợi mọi chuyện xong xuôi thì lúc đó tính, đi hay ở là quyền của ta, ít nhất hiện tại ta sẽ ở lại.

Lý Nho cũng đã nghe ra ý tứ trong lời nói của Mã Kiều, vì vậy bèn mỉm cười.

- Đã như vậy phải làm phiền Bá Lương rồi.

- Lý đại nhân, ta cũng muốn góp chút sức lực, nguyện tới sơn khẩu gì gì kia ngăn tặc quân Ô Tôn, chẳng biết có được hay không?

Việt Hề đứng lên, cung kính nói:

- Vừa rồi Mã Kiều cũng nói đây là việc mà mọi con dân Đại Hán nên làm.

*****

Lý Nho suy nghĩ một chút rồi cũng đồng ý với hắn.

Dù sao Việt Hề này trông vậy cũng không đơn giản...

Áp lực của Đổng Phi ở sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc cực lớn, nghe nói tất cả đều thuộc cấp dưới trướng đều đã phái ra ngoài, ngay cả hộ vệ Vũ An Quốc, Vương Nhung của y cũng phải đi tác chiến. Bên người chỉ còn một mình Cam Bôn, cho dù có thêm Đổng Thiết thì Lý Nho vẫn cứ lo lắng.

Thêm một người thì thêm được một phần lực lượng.

Huống chi Việt Hề này cũng không phải là một người thường.

Đêm đó, Lý Nho sắp xếp cho đám người Mã Kiều, Việt Hề, Tưởng Can xong thì lại cùng Đổng Viện đứng ra, tiếp đãi Mi đại tiểu thư Mi Trinh.

Từ Thứ và Thạch Thao trở về nhà của hai người ở Cư Diên thành.

Từ mẫu thấy con trai xa cách 8 năm trở về thì không nhịn được ôm Từ Thứ khóc rống, kể lể cách biệt nhớ thương.

Tuy vậy, khi Từ mẫu nghe con trai nói ngày mai muốn theo quân xuất chinh thì dù lòng không muốn, nhưng cũng không giữ Từ Thứ lại.

Trái lại còn đi vào trong nhà, lát sau lấy ra một bộ bì giáp cùng một thanh bảo kiếm.

Từ mẫu giao bì giáp cùng bảo kiếm vào trong tay Từ Thứ.

- Đại đô đốc bị người gian hãm hại, nhưng không ngừng biểu dương uy nghiêm Hán thất ta. Giáp trụ cùng bảo kiếm này là mẹ xin từ chỗ tứ tiểu thư về. Mẹ nghĩ khi con trở về sẽ giao nó cho con, để con phục vụ đại đô đốc... Nếu có một ngày đại đô đốc thực sự thất bại, mẹ cũng sẽ mặc giáp trụ, cầm bảo kiếm dốc sức cho đại đô đốc.

Lời này rất mộc mạc, không có bất cứ câu từ hùng hồn chấn động nhân tâm nào.

Từ Thứ quỳ phịch xuống đất, hai tay cầm lấy bì giáp cùng bảo kiếm kia, run giọng:

- Con nhất định nhớ kĩ lời mẫu thân dạy hôm nay. Cho dù chết cũng sẽ chết trước đại đô đốc, tuyệt sẽ không làm kẻ tiểu nhân tham sống sợ chết.

Từ mẫu nghe vậy không khỏi chảy lệ, nhưng khuôn mặt lại nở nụ cười...

************

Từ Thứ cùng Việt Hề mang theo mong đợi đến sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc, nhưng lại bị tình hình nơi đây làm ngây dại.

Bọn họ không thấy Đổng Phi, bởi vì hai ngày trước Đổng Phi đã dẫn theo 500 Nguyên Nhung quân mà Hoa Hùng cương quyết giao cho y tiến vào Ô Tôn.

Sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc là nơi giao nhau của Thiên Sơn và Thông Lĩnh.

Ba mặt Nam, Đông, Bắc địa thế bằng phẳng, hướng tây vòng quanh Hà Cốc, tạo thành một không gian rộng khoảng chừng 4 dẫn.

4 dẫn, nếu tính theo phương pháp của hậu thế thì khoảng bằng trên dưới 100m.

Trong vòng 4 dẫn này, trên sườn núi dốc không ai ngờ tới chính là nơi đóng quân của Hán An quân.

Ở đây không có hào cao rào sâu, cũng không có tường thành kiên cố nào.

Ngoại trừ vài hàng rào mộc dựng tạm lên, thì cũngkhông còn công sự phòng ngự nào khác.

Trên đường tới đây Từ Thứ cũng hiểu rõ về nơi này, hắn biết rõ nếu không có thành cao hào sâu cản trở, thì dù Đổng Phi có năng lực thông thiên cũng không ngăn được 10 vạn đại quân Ô Tôn, thậm chí số lượng có thể còn nhiều hơn, sức chiến đấu điên cuồng hơn.

Chủ tướng đóng ở sơn khẩu là Khúc Nghĩa.

Khi bọn Đổng Thiết tới Khúc Nghĩa đang thị sát sơn khẩu với Cam Bôn, vẻ mặt khổ sở, trong lòng suy nghĩ.

Một chỗ thế này thì đánh thế nào được?

- Viện Dung, ngươi tới là tốt rồi.

Cam Bôn không quen Đổng Thiết, nhưng Khúc Nghĩa và Đổng Thiết là lão bằng hữu. Vừa nhìn thấy Đổng Thiết, hắn đã tiến đến ôm một cái thật chặt.

Còn Việt Hề lại chú ý đến Cam Bôn, bởi từ trên người hán tử hùng vĩ này, hắn có thể cảm nhận được khí thế mà chỉ có cường giả mới có. Cam Bôn cũng quan sát hắn, khi ánh mắt hai người gặp nhau, hai người đều cảm nhận được lực lượng cường đại trên cơ thể đối phương. Nếu không vì đại chiến sắp đến, không khéo hai người sẽ tỉ thí trước một phen.

- Chúa công sao lại xuất kích?

Nghe Khúc Nghĩa nói xong, Đổng Thiết nhất thời nóng nảy:

- Lão Khúc, sao ngươi lại để chúa công thâm nhập hiểm địa, sao không ngăn cản y?

Khúc Nghĩa vẻ mặt đau khổ:

- Sao lại không? Ta chỉ còn thiếu nước ôm chân chúa công nữa mà thôi... Nhưng tính tình chúa công thế nào ngươi cũng biết, một khi đã quyết định thì đến cả Thiên Vương lão tử cũng bó tay. Ta thì có cách nào?

- Thế nhưng...

Nhưng Từ Thứ ngắt lời Đổng Thiết:

- Viện Dung, chúa công làm như vậy là đúng.

- Hả?

- Chỉ sợ khi chúa công đảm đương nhiệm vụ này đã có ý định như vậy. Nếu nói kinh nghiệm thủ thành, mặc dù dưới trướng chúa công dũng tướng như mây, nhưng cũng không ai so được với chúa công. Bắt đầu từ lúc còn ở Uyển huyện, chúa công đã nhiều lần thủ thành. Ta nghĩ ngoại trừ mấy vị lão tướng quân, thì không còn ai thông hiểu phòng ngự hơn y.

Khúc Nghĩa qua Đổng Thiết đã biết được lai lịch Từ Thứ, lập tức hỏi:

- Điều này thì có quan hệ gì với việc chúa công xuất binh Ô Tôn?

- Tướng quân chớ quên, luận phòng ngự chúa công xuất sắc, nhưng nếu nói kị chiến, ai có thể so được với chúa công về nắm bắt thời cơ chiến đấu? Năm đó khi y đưa ta tới Lộc Môn sơn từng nói một câu rất ý tứ: Địch tiến ta lui, địch lui ta đuổi, địch mệt ta quấy... Lúc đó chúa công nói chiến thuật này gọi là du kích chiến thuật.

Khúc Nghĩa yên lặng nghe, gật đầu lia lịa.

- Nói về du kích chiến, lần này chúa công xuất binh tuyệt đối không phải để đánh người Ô Tôn, có lẽ còn vì mục đích lớn hơn là kiềm chế người Ô Tôn, cho nên chắc chắn sẽ phát huy chiến thuật này đến cực hạn. Khúc tướng quân, chắc hẳn trước lúc xuất phát, chúa công đã dặn dò tướng quân.

Khúc Nghĩa gật đầu:

- Đúng vậy, chúa công nói y sẽ nghĩ cách ngăn chặn đại quân Ô Tôn mười ngày, mệnh ta ở đây dựng cứ điểm phòng ngự. 10 ngày sau y sẽ dẫn quân quay về sơn khẩu, đến lúc đó ta phải dựng xong, bằng không sẽ xử theo quân pháp... Nhưng giờ đã là ngày thứ ba rồi... Ngươi cũng thấy đấy, ở đây chẳng có cái gì, làm sao dựng được một cứ điểm vững chắc chứ?

Từ Thứ nhíu mày quan sát bốn phía.

Lúc này đang tháng 11, chính là lúc tam cửu hàn đông giá rét. Tây Vực đã rơi tuyết mấy lần, vì vậy khi nhìn xung quanh chỉ thấy một màu trắng xóa.

Từ Thứ đo đạc độ rộng của sơn khẩu, sau đó đi cùng Cam Bôn leo lên hai bên sơn lĩnh.

Hắn vẫn không nói gì, khi thì ngồi xổm xuống bới đất, khi thì bước vội mấy bước quan sát độ dốc của sơn khẩu.

Mãi cho đến lúc tối hắn vẫn không nói lời nào.

Trở lại doanh trại tạm thời, Từ Thứ lại muốn xem danh sách vật phẩm quân nhu, nghiêm túc xem kĩ. Hắn không chút hoang mang, nhưng đám người Khúc Nghĩa lại không nhịn được. Cũng may có Đổng Thiết ngăn cản, vài lần muốn qua hỏi nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. Cả đêm đó, tất cả mọi người cảm thấy tâm tình nôn nóng bứt rứt.

Sáng sớm hôm sau, Khúc Nghĩa bị một trận ồn ào đánh thức.

Hắn khoác thêm áo khoác dày rồi bước ra khỏi trung quân đại trướng, đập vào mắt hắn là cảnh mọi người đang trong không khí khẩn trương bận rộn.

- Nguyên Trực, đây là...

Nhìn trong doanh trại bày mấy chiếc nồi lớn, bên cạnh có người không ngừng dùng xẻng xúc tuyết vào nồi, đồng thời còn có người xúc từng thùng tuyết đọng trên sườn núi xuống, tất cả đều đổ vào trong nồi. Một nhóm người khác thì lấy bùn đất nhão nhét đầy vào bao tải.

Đổng Thiết dẫn Kĩ Kích sĩ chặt bỏ sạch cây trong sơn khẩu, dựng thành bộ khung tường bao.

Nhét bao tải đất vào trong tường bao, không chỉ chỗ này làm vậy, mà hai bên sơn lĩnh cũng làm vậy.

Khúc Nghĩa rất nghi hoặc kéo Từ Thứ lại:

- Ngươi đang làm gì vậy?

Từ Thứ dường như là một đêm không nghỉ ngơi, trong mắt đầy tơ máu.

Có điều nhìn qua tinh thần hắn vô cùng tốt, cười ha ha:

- Đương nhiên là xây công sự lâu. Khúc tướng quân, lẽ nào ngươi quên rồi, năm đó chúa công ở Huỳnh Dương ngăn hơn mười vạn đại quân chư hầu Quan Đông thế nào sao? Hôm qua ta xem qua danh sách vật tư, thấy trước khi xuất chinh chúa công đã báo Cư Diên thành mang tới mười vạn cái bao tải, chắc hẳn chính là có suy nghĩ như vậy.

Huỳnh Dương, thi thành...

Đây là việc Khúc Nghĩa có ấn tượng sâu sắc nhất.

Sau cuộc chiến hắn từng qua nhìn qua, chỉ tiếc là lúc đó đã thi thành đã không còn, chỉ có thể hoài cảm tình hình chiến đấu thảm liệt lúc đó.

- Nguyên Trực, thực sự có thể chứ?

Từ Thứ cười nói:

- Chắc chắn được, hiện nay đang lúc tam cửu băng hàn, nhiệt độ Tây Vực so với Huỳnh Dương lúc trước còn lạnh hơn gấp bội. Ha ha, đêm qua ta cho người làm thử, nấu một nồi nước nóng để ngoài, nhưng chỉ trong chốc lát đã đông thành băng cứng. Ở đây có cái gì nhiều? Chính là tuyết và bùn đất... Chỉ cần chúng ta dựng tường bao, ngày mai sẽ có được một tòa thành không gì phá nổi. Ngoài ra hai mặt sơn lĩnh cũng cần phái người phòng ngự, như vậy chúng ta sẽ tạo được một bức chắn. Chúng ta có thể hoàn toàn thoải mái, mọi chuyện sẽ hoàn thành trong vòng sáu ngày khi chúa công quay lại.

Dù sao Từ Thứ cũng còn trẻ tuổi. Hắn vừa nói xong mới ý thức được mình đã quá đà.

Khúc Nghĩa mới đúng là chủ tướng Đổng Phi cắt cử đến đây, hắn không thông báo trước cho Khúc Nghĩa mà đã tự ý hành động...

Hắn không nhịn được liếc mắt nhìn Khúc Nghĩa, trong lòng cảm thấy thấp thỏm.

Cũng may Khúc Nghĩa đang nghĩ ngợi tính khả thi của việc này cho nên cũng không để ý.

Có điều vẫn nên xin lỗi với Khúc tướng quân, thỉnh hắn trách tội. Bằng không bản thân vừa tới đã để lại ấn tượng không tốt thì không hay.

**********

Sáng sớm, trên Nạp Luân hà sương mù dày đặc.

(Nạp Luân hà: sông Naryn dài 807 km, bắt nguồn từ núi Thiên Sơn Kyrgyzstan chảy qua Uzbekistan, Kyrgyzstan)

Nước Nạp Luân hà hôm nay trong vắt, từng khối băng trôi va chạm vào nhau, phát ra tiếng kêu răng rắc.

Ở nơi đây không hoang vắng giống hậu thế, cũng không có bờ cát vàng mênh mông vô tận. Trên thực tế những năm cuối thời Đông Hán, Tây Vực không hề có hiện tượng sa mạc hóa, ngược lại khắp nơi màu xanh, chốn chốn dạt dào sinh cơ.

Về phần Tây Vực bắt đầu trở nên hoang vu từ lúc nào Đổng Phi cũng không biết. Đường triều? Tống triều? Cũng có thể là...

Cái đó không có bất cứ quan hệ gì với y, dù sao y cũng muốn bảo vệ cho màu xanh nơi đây. Có điều điều kiện tiên quyết chính là phải chinh phục những thổ địa này.

Dọc theo Nạp Luân hà đi xuống, chính là Xích Cốc thành.

(Xích Cốc thành: thủ đô Ô Tôn, cách Trường An 8900 dặm ~ 4500km)

Đương nhiên từ nơi này đến Xích Cốc thành còn rất xa, cho dù có cưỡi bảo bối sư tông thú cũng phải mất vài ngày lộ trình.

Đổng Phi muốn đánh tới Xích Cốc thành.

Có điều hiện tại y phải giải quyết thị trấn trên Nạp Luân hà này.

Đúng như Từ Thứ suy đoán, khi Đổng Phi tới sơn khẩu liền nhận được tin Ô Tôn đã bắt đầu triệu tập đại quân, vì vậy quyết định mạo hiểm... Ừm, có lẽ là mạo hiểm, có điều so với những lần trước đây thì lần này đã có mục đích rõ ràng, nói không chừng sẽ càng thêm kích thích...

Hít thật sâu không khí lạnh, Đổng Phi cố nén xung động muốn thử trong lòng.

Đổng Phi cúi người xuống vuốt bờm mềm mại của sư tông thú, có một tiểu giáo dắt một con ngựa khác tới cạnh y.

Trời bên Tây Vực sáng muộn hơn so với Quan Trung!

Có lẽ ở đây khác múi giờ với Trung Nguyên, nhưng khác bao nhiêu thì Đổng Phi cũng không rõ.

Đổng Phi đưa tay tháo xuống Lôi Âm chùy, một chiếc đặt lên yên ngựa, hai chân đạp lên bàn đạp, gót chân khẽ thúc bụng sư tông thú. Sư tông thú ngầm hiểu, chầm chậm chạy về phía thị trấn trên Nạp Luân hà...

500 Nguyên Nhung quân cũng hành động theo Đổng Phi.

Hán An đao kéo trong tuyết tạo thành từng vết, từng vết.

Mắt thấy đại môn thị trấn phía trước dần hiện rõ, Đổng Phi đột nhiên đứng dậy, sư tông thú hí to mâu thuẫn, tung vó chạy như điên.

20 bộ, chỉ còn cách đại môn thị trấn kia 20 bộ.

Chỉ nghe tiếng gió rít gào truyền đến, một thanh Quỷ Khốc mâu găm chặt trên cửa gỗ, cán mâu vẫn còn rung lên bần bật.

Đây là tuyệt sát lệnh.

Đổng Phi ném Quỷ Khốc mâu, tay phải cầm đại chuỳ lên.

Sư tông thú đã vọt tới trước đại môn, Đổng Phi dồn khí đan điền, giương chùy đập mạnh lên đại môn một phát, chỉ nghe một tiếng ầm ầm phát ra, vang vọng trong bầu trời đêm.

Tiếp đó Hán An quân đồng loạt gầm lên, như cơn gió ào vào trong thị trấn...

************

Diện tích của Nạp Luân trấn cũng không lớn, khoảng chừng 800 bộ, hơn 3000 người.

Nếu như đối với mặt bằng chung các nước Tây Vực thì đây cũng là một phương lớn, có điều ở Ô Tôn thì chỉ là một thị trấn nhỏ bé không đáng kể.

Nhưng nơi đây lại chính là nơi mậu dịch quan trọng nhất của ba nước Ô Tôn, Đại Uyển và Quy Tư.

Gần như toàn bộ hàng hóa đều thành giao ở đây, mặc dù Quy Tư hiện giờ đã không còn, nhưng Nạp Luân trấn vẫn là nơi dừng chân của thương nhân Tây Vực như trước. Tuy đối với chiến lược lần này nơi đây không quan trọng, nhưng nơi đây lại rất quan trọng với Ô Tôn.

Đổng Phi cũng không biết tầm quan trọng của thị trấn này, ý của y là chỉ muốn đánh phủ đầu, khiến cho người Ô Tôn sợ hãi.

Cho nên khi gặp thị trấn này, Đổng Phi liền quyết định đánh.

Nguyên Nhung quân sau khi chạy vào Nạp Luân trấn thì lấy từ túi trên lưng ngựa ra một bình đầy dầu hỏa, ném về các căn nhà trông thô sơ đơn giản trên đường. Sau đó hỏa chiết tử lay động theo gió, khi ánh lửa bắn ra thì ném về phía các phòng xá.

Toàn bộ Nạp Luân trấn thoáng cái đã chìm trong biển lửa.

Thử nghĩ một thị trấn nhỏ, lại còn nằm giữa đất Ô Tôn thì ai lại đến sinh sự?

Toàn bộ thị trấn cộng lại cũng chỉ khoảng hai, ba trăm thôn binh, hơn nữa tiết trời lạnh thế này tất cả cũng đều đã đi ngủ.

Sau khi toàn bộ Nạp Luân trấn bắt đầu náo loạn, Nguyên Nhung quân quơ Hán An đao, thấy người chạy khỏi đám cháy là giết.

Đổng Phi sau khi đập vỡ đại môn Nạp Luân trấn thì ghìm ngựa khoanh tay đứng nhìn.

Thực ra loại chém giết này hắn cũng lười xuất thủ.

Đã có vũ khí tốt nhất, có chiến mã tốt nhất, lại có trang bị tốt nhất, mà Nguyên Nhung quân không đối phó được cả những người này, thì khi về Đổng Phi nhất định hủy chi nhân mã này đi, giảm bớt lương thực tiêu hao, bớt được quân phí vốn đã không dư dả.

Tiếng la hét, tiếng gào khóc ầm ĩ khắp trấn... đã không còn làm tâm Đổng Phi lay động. Cái gọi là chính nghĩa, cái gọi là nhân ái đều là đồ bỏ.

Đây là chiến tranh, ngươi không chết thì ta chết, chỉ cần có chút lòng nhân từ, sau này sẽ phải rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.

Sư tông thú rung đùi đắc ý, có vẻ không chút hứng thú với trường chiến đấu này.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-298)


<