Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Ác Hán - Hồi 150

Ác Hán
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 150: Tây viên lập bát giáo
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Đêm đó, Đổng Phi bày yến tẩy trần cho Bàng Đức, Khúc Nghĩa trong phủ.

Trong tiệc rượu, cũng tiện thể an bài chức vụ cho hai người bọn họ.

Bắc Cung hiện có ngũ doanh, trong đó tất cả Loan Vệ doanh đều là nữ binh, chỉ có thể do Nhậm Hồng Xương đảm nhiệm. Còn lại tứ doanh vệ sĩ ngoài cung, vẫn còn một một doanh trại chưa có chủ tướng, trước giờ đều là do Trương Tú chiếu cố. Trần Đáo nói Khúc Nghĩa tinh về chiến sự, đơn giản là giao một doanh trại này cho Khúc Nghĩa chấp chưởng, quan bái nha môn tướng. Ba doanh còn lại do ba lão nhân Bắc Cung quân đảm nhiệm. Ba người này coi như tận tâm tận lực, Đổng Phi cũng không tiện động đến bọn họ, bằng không sẽ xuất hiện hiềm nghi.

Có điều ba doanh này thực ra đã bị Điển Vi cùng Trương Tú khống chế, không cần lo lắng họ tạo phản.

Trầm tư một lát, Đổng Phi mệnh Bàng Đức chấp chưởng Bác Lãng Sĩ, dù sao Trương Tú hiện giờ đã là Quân Ti Mã, Bắc Cung quân có rất nhiều chuyện cần hắn xử lý, không thể có nhiều thời gian huấn luyện Bác Lãng Sĩ. Bàng Đức cũng là dũng tướng, cũng được quan bái nha môn tướng, mặc dù nằm trong danh sách của Bắc Cung quân, nhưng thực tế lại phụ trách huấn luyện Bác Lãng Sĩ.

Tất cả sự tình an được bài thỏa đáng, Đổng Phi thở phào một hơi.

- Mỗi doanh bắt đầu từ hôm nay đều phải tăng cường huấn luyện, không được chậm trễ.

- Rõ.

Chúng tướng lĩnh mệnh đứng dậy.

Cho dù là Khúc Nghĩa hay Bàng Đức, đối với an bài của Đổng Phi rõ ràng là rất hài lòng.

Mà Đổng Phi cũng muốn xem một chút, một người xa lạ được Trần Đáo khen ngợi "Ta không bằng hắn", một người lưu danh trong lịch sử, kỳ phùng địch thủ của Quan nhị ca, Bàng Đức có tài năng thế nào. Hai người này dù còn trẻ, nhưng thiết nghĩ sẽ không làm cho Đổng Phi thất vọng.

Việc tiếp theo chính là chờ đến khi tân quân thành lập.

*************

Năm 4 Trung Bình, mắt thấy thiên hạ đều tốt, bên trong thành Lạc Dương ca vũ thanh bình.

Đúng vào lúc mọi người đều cho rằng thái bình thịnh thế sắp đến, thì Kinh Châu Trường Sa quận lại đột nhiên xảy ra một đại sự, một lần nữa khiến cho giang sơn Hán thất tưởng sắp bình ổn lại bị rung chuyển phiêu diêu.

Khu Tinh người Trường Sa, vốn là giáo chúng Thái Bình đạo, vì bất mãn tân nhiệm thái thú Trường Sa bóc lột dân chúng mà triệu tập ba trăm giáo đồ Thái Bình đạo đánh chết thái thú Trường Sa. Sau đó tụ chúng tạo phản, rất nhanh đã tụ được mấy nghìn người, chiếm lĩnh Trường Sa.

Khu Tinh tự xưng tướng quân, trong vòng một tháng công thành đoạt đất, chiếm lĩnh các thị trấn xung quanh Trường Sa, thanh thế rất lớn.

So với lần tạo phản của Trương Cử lúc trước, thì Khu Tinh có vẻ thông minh hơn nhiều.

Sau đó Khu Tinh lộ ra thân phận giáo đồ Thái Bình của hắn, tự xưng là người kế thừa y bát Trương Giác, khiến cho giáo chúng Thái Bình tứ phương tới đầu nhập. Chỉ ngắn ngủi một tháng, số lượng phản tặc từ mấy nghìn tăng lên 5 vạn nhân mã, thèm thuồng nhìn Kinh Châu.

- Phi Yến, Khu Tinh này ngươi có từng nghe qua?

Trong sâu thẳm Nhương sơn Nhữ Nam, cũng có một đạo nhân mã, số lượng chỉ trên dưới 8000 người, thế nhưng cực kỳ sắc bén.

Đại trại dựa vào núi mà xây, chia thành hai trại nội ngoại. Bên trong chính là lão ấu phụ nữ, trẻ em, phụ trách trồng trọt dệt vải; bên ngoài lại chia thành ba trại, trung quân đại trại có 4000 người, bên trái xây một trại trên núi, bên phải một trại dựng nơi trống trải.

Ba trại thành thế kỷ giác, có thể tương hỗ lẫn nhau.

Chủ soái của đại trại không ngờ chính là Trương Yến bỏ chạy từ Uyển huyện lúc trước, chủ tướng doanh trại bên trái là Lưu Tích, Cung Đô; Chủ tướng doanh trại bên phải là Trương Bạch Kỵ, vốn là nhất bộ Hắc sơn quân.

Trương Bạch Kỵ từng thủ hạ đại tướng của Trương Ngưu Giác, vốn có tình huynh đệ với Trương Yến.

Lúc Trương Ngưu Giác chết, Trương Bạch Kỵ phụ trách trấn thủ Cao ấp, không ngờ lại bị Đổng Trác đánh cho trở tay không kịp, bị mất Cao ấp. Hắn dẫn theo nhân mã bản bộ chạy đến Ký Châu. Lúc này Quản Hợi đang tụ quân ở Hắc sơn, được Mãn Sủng tương trợ, thanh thế rất mạnh.

Vì vậy Trương Bạch Kỵ đầu nhập vào, mà Quản Hợi lúc đầu chẳng qua chỉ là một gã tiểu tướng thủ hạ của Trương Ngưu Giác, đột nhiên hôm nay trở thành thượng cấp của Trương Bạch Kỵ, trong lòng cảm thấy rất thoải mái. Quản Hợi còn nghe ý kiến của Mãn Sủng, lấy tự thân phát triển là chính, lực lượng lớn mạnh không ngừng, nhưng chưa bao giờ nghe thấy hắn đề cập đến chuyện báo thù cho Trương Ngưu Giác hay Trương Giác, khiến Trương Bạch Kỵ bất mãn.

Quản Hợi khởi binh, chỉ cướp đoạt mà không chiếm thành trì, khiến bất mãn của Trương Bạch Kỵ rốt cuộc bạo phát.

Mà lúc này hắn cũng biết được tin tức của Trương Yến, Trương Bạch Kỵ không phục Quản Hợi, nhưng lại rất phục Trương Yến.

Vì vậy lúc lâm trận đột nhiên dẫn theo nhân mã bản bộ lui lại, chạy tới Nhữ Nam đầu nhập vào Trương Yến. Cũng vì hắn đột nhiên lui lại, tạo thành lỗ hổng trong phòng tuyến của Quản Hợi, chỉ trong một ngày đã tan tác mà chạy, bất đắc dĩ lại phải lui về Hắc sơn.

Cũng vì vậy mà khiến cho ba người Bạch Nhiễu đành phải rời khỏi Ký Châu, đến địa khu Ti Lệ cầu sinh.

Trương Bạch Kỵ sau khi đến Nhương sơn mới biết được tin tức này, hắn rất lấy làm xấu hổ, Trương Yến phải vất vả khuyên bảo mới khiến hắn bớt suy nghĩ. Lúc này nghe được tin Khu Tinh dựng cờ Hoàng Cân, Trương Bạch Kỵ nhất thời cảm thấy vô cùng hưng phấn, liền đến trung quân đại trại hỏi.

Trương Yến cũng nhận được tin tức, đang định cho người thông tri cho ba người Trương Bạch Kỵ biết. Nghe câu hỏi của Trương Bạch Kỵ, Trương Yến không nhịn được nói:

- Sao, ngươi cũng biết người tên Khu Tinh này sao?

- Lần đầu tiên nghe thấy.

Lúc này Cung Đô cùng Lưu Tích cũng đã tới, Trương Yến vội hỏi hai người.

Cũng khó trách, hắn và Trương Bạch Kỵ vốn dưới trướng đại soái Trương Ngưu Giác phương bắc, việc Thái Bình đạo phía nam cũng không rõ lắm.

Nhưng khuôn mặt Lưu Tích, Cung Đô cũng lộ vẻ mơ hồ.

- Khu Tinh là ai? Chúng ta chưa từng nghe nói qua...

Cung Đô nói:

- Phi Yến, mỗi châu phía nam, thậm chí cả rất nhiều giáo hữu của Giao châu, dù cho chỉ là một tiểu soái thì hai người ta ít nhiều cũng đều nghe nói tới. Thế nhưng Khu Tinh này chúng ta quả thật không biết... Phỏng chừng ngay cả là một tiểu phương cũng không phải, chúng ta không rõ lắm.

- Tiểu nhân chết tiệt, sao dám nhận xằng được y bát của tướng quân.

Cuộc đời Trương Bạch Kỵ kính trọng nhất Trương Giác, thứ nhì Trương Ngưu Giác. Về phần Trương Bảo, Trương Lương thì vẫn còn dưới Trương Mạn Thành. Nghe có bọn tiểu tặc mạo danh Trương Giác sao lại không tức giận? Theo hắn thấy, Trương Yến bây giờ mới đúng là truyền nhân chính tông của Trương Giác, lúc nào tới phiên tiểu nhân vật kia lên tiếng? Lúc trước khi hắn rời Ký Châu, cũng là vì không ưa Quản Hợi đứng đầu.

Trương Yến tỉnh táo lại, trầm ngâm một lát, đột nhiên nở nụ cười.

- Cũng được, nếu thằng nhãi này muốn dùng danh của Thiên tướng quân, chúng ta không ngại thành toàn cho hắn... Hai năm nay quan phủ cũng bắt đầu lưu ý đến chúng ta, không có lợi cho chúng ta phát triển. Không bằng nhân cơ hội này bất ngờ đánh Nhữ Nam, thu hết lương thảo vàng bạc Nhữ Nam lại... Việc này có nhị vị tướng quân Lưu, Cung phụ trách, nhớ kỹ, phải dọn sạch khố phủ Nhữ Nam cho ta.

Cung Đô cười nói:

- Mỗ đang có ý này, nhất định không phụ kỳ vọng của tướng quân. Hắc hắc, nghe nói năm nay Nhữ Nam được mùa, lương thảo chồng chất như núi. Nếu như dọn sạch khố phủ, thì Nhương sơn quân ta có thể mở rộng đến hơn vạn người, lương thảo cũng không cần lo lắng trong hai năm.

Trương Bạch Kỵ nói:

- Ta thì sao?

- Bạch Kỵ huynh theo ta tập kích quấy rối Từ Châu... Đồng thời tạo thanh thế, chúng ta phải trợ giúp Khu Tinh tiểu tặc kia. Bạch Kỵ, ta biết ngươi muốn chấn hưng đại nghiệp của nghĩa phụ, nhưng khi nào đến lúc thì ắt nó đến. Quản Hợi ở Ký Châu đã làm rất tốt, không chiếm châu huyện chỉ cướp bóc. Cũng vì vậy mà công việc của quan quân càng thêm khó khăn. Một khi chiếm châu huyện cũng chính là lúc chúng ta lộ thực lực... Chúng ta bây giờ vẫn còn quá yếu.

- Phi Yến, ngươi yên tâm, ta tuyệt sẽ không phạm sai lầm lần nữa. Lần này ta theo ngươi đi, ngươi nói đánh thế nào thì chúng ta đánh thế đó.

*************

Tháng 7, Nhữ Nam bị chiếm đóng.

Dư nghiệt Hoàng Cân ở khắp Dự Châu đều hưởng ứng Khu Tinh, có Phi Yến quân ở Từ Châu một đường cướp đoạt.

Thứ sử Từ Châu Đào Khiêm mệnh kỵ đô úy Tang Bá dưới trướng xuất binh chặn lại, bị Phi Yến lừa vào tuyệt địa, suýt nữa toàn quân bị diệt.

Đào Khiêm giận dữ định chém Tang Bá.

Mà Tang Bá dưới cơn giận dữ, cũng cảm thấy uất ức, cho nên suất lĩnh thuộc cấp Tôn Quán, Ngô Đôn rời khỏi Từ Châu, chạy vào Thái Sơn.

Tang Bá, tự Tuyên Cao, vốn người Hoa huyện Thái Sơn Thanh Châu, có chút mưu lược.

Phụ thân Tang Giới từng đảm nhiệm ngục duyện Hoa huyện, vì không chịu nghe thái thú Thái Sơn lấy công trả thù tư giết người mà bị giam giữ.

Tang Bá giận dữ, dẫn theo hơn mười người đi cướp ngục cứu phụ thân. Sau đó chạy trối chết đến Đông Hải, từ đó nổi danh dũng tráng. Lúc loạn Hoàng Cân, Đào Khiêm tiếp chưởng Từ Châu, Tang Bá quy phụ Đào Khiêm, mấy lần phá địch, có thể nói công huân lớn lao.

Nhưng cũng bởi vì vậy, Tang Bá ở Từ Châu có chút danh tiếng, khiến Đào Khiêm cố kỵ.

Lần này trị tội Tang Bá, tuy nói là do Tang Bá chinh phạt thất bại, hao binh tổn tướng, nhưng chẳng qua chỉ là diệt trừ đối lập. Đào Cung Tổ vốn cũng là một người lanh lẹ, nhưng chức quan càng lớn khiến hắn càng thêm cẩn thận.

Nghe Tang Bá rời khỏi Từ Châu, Đào Khiêm giận tím mặt.

Lập tức phái dũng tướng Tào Báo dưới trướng lĩnh 8000 quân, đến Thái Sơn tiêu diệt Tang Bá.

Tào Báo, xuất thân đại tộc địa phương Từ Châu, cũng có mưu lược. Có điều tuy hắn binh nhiều tướng mạnh, nhưng Thái Sơn lại là địa bàn của Tang Bá. Tào Báo không quen địa hình, bị Tang Bá tập kích bất ngờ, hao binh tổn tướng. Dưới thành Hoa huyện chiến một trận, càng khiến cho Tào Báo sức cùng lực kiệt chật vật mà chạy, 8000 nhân mã khi rời khỏi Từ Châu, lúc trở về không còn đủ 2000.

Vậy vẫn chưa hết, cùng lúc với Tào Báo xuất chinh, Đào Khiêm cũng nhận được cầu viện của Thanh Châu.

Có phản tặc Hoàng Cân Hà Mạn tạo phản, thỉnh cầu Đào Khiêm xuất binh viện trợ.

Khi Đào Khiêm nhận được tin tức chiến bại của Tào Báo thì không khỏi hít sâu một hơi, không ngờ Tang Bá kia lại có bản lĩnh như vậy.

Thanh Châu không có sức cứu rồi, lửa ở nhà còn chưa dập được nói gì cứu chỗ khác.

Do dự mãi, Đào Khiêm cũng nghe theo kiến nghị của tân nhiệm biệt giá Mi Trúc, dâng thư lên Lạc Dương, thỉnh cầu triều đình xuất binh bình định.

(biệt giá tòng sự: tên một chức quan)

Trong tháng 7, tin Đào Khiêm cầu viện đã về đến Lạc Dương.

Mà cùng trong một ngày, Viên Thiệu bình định loạn Hoàng Cân Ký Châu cũng đắc ý giục ngựa từ Chính Dương môn tiến nhập Lạc Dương...

*****

Choang một tiếng, kỳ lân trấn chỉ chặn giấy được điêu khắc bằng cẩm thạch bị ném xuống đất vỡ tan tành.

Trên Gia Đức điện, văn võ cả triều câm như hến, mắt thấy phía sau long án Hán đế phẫn nộ rít gào, không một ai dám đứng ra.

- Không phải các ngươi thường ngày đều tự xưng kinh luân đầy bụng, lòng hoài giáp binh sao? Vì sao việc vừa đến đầu thì ngay cả nói cũng không dám? Từ Trung Bình tới nay, có lúc nào trẫm không nơm nớp lo sợ, cần chính yêu dân, vì sao càng ngày càng có nhiều phản tặc xuất hiện như vậy? Hôm nay Ký Châu, ngày mai Lương Châu, hôm nay lòi ra một tên Khu Tinh, ai có thể nói cho trẫm biết Khu Tinh là tên nào vậy? Vì sao xảy ra động tĩnh lớn như vậy, đến khi hai châu Thanh, Từ xuất hiện phản tặc trẫm mới biết?

Lang trung Trương Quân nghe vậy lập tức đứng dậy:

- Hoàng thượng, hiện giờ khắp nơi đạo tặc xâm lấn châu quận, đều là vì Thập thường thị bán quan hại dân, khi quân dối thượng mà ra. Hiện giờ người chính trực đều rời bỏ triều đình, chẳng mấy chốc mà giang sơn Đại Hán gặp họa.

Trong lòng Hán đế có chút không hài lòng, ta đang hỏi làm sao để bình định phản tặc, ngươi lại đi ra buộc tội Thập thường thị? Giết Thập thường thị là có thể bình định phản tặc sao? Những gia hỏa từ Thái học viện này chỉ biết nói những điều như vậy sao?

Đang nghĩ ngợi thì đám người Trương Nhượng, Triệu Trung lập tức phủ phục xuống đất, khóc lớn:

- Hoàng thượng, chúng lão nô đối với hoàng thượng trung tâm cảnh cảnh, nhưng các đại thần không dung, chúng lão nô thực không còn đường sống. Thỉnh hoàng thượng ân chuẩn, để đám người lão nô về vườn, tất cả tài vật trong nhà nguyện dâng cho hoàng thượng, sung làm quân tư. Nếu như đại thần vẫn không đáp ứng, đám người lão nô nguyện dâng đầu lên, chỉ cầu giang sơn xã tắc Đại Hán vĩnh trường thiên cổ, thiên thu vạn đại...

Thật ra Hán đế vẫn có lòng phòng bị đám người Trương Nhượng, nhưng điều này cũng không cản trở sự yêu thích của hắn với bọn họ.

Cả triều văn võ hơi một tí là muốn hắn phải thế này, thế kia, duy chỉ có Thập thường thị này chiều hắn hết mực, hắn muốn thế nào thì được thế đó. Cũng giống như chó dữ trông nhà, dù đả thương người nhưng vẫn có thể săn sóc tâm tình chủ nhân.

Hán đế giận dữ chỉ vào Trương Quân:

- Nhà ngươi cũng có người hầu cận, vì sao không cho phép trẫm có A Phụ? Người đâu, đem tên gian tặc bất học vô thuật này ra ngoài chém đầu, treo trên Ngọ môn.

Kim qua võ sĩ trên điện lập tức tuân mệnh, kéo Trương Quân ra ngoài.

Trương Quân vừa giãy dụa vừa hô to:

- Thần chết không đáng tiếc, chỉ tiếc thiên hạ Hán thất hơn bốn trăm năm sắp nguy rồi. Liệt vị thần công (các quan nói chung), liệt vị đại nhân, vì sao không đứng ra nói lời lương tâm, lẽ nào lương tâm các ngươi đều bị chó ăn cả rồi hay sao?

Văn võ toàn triều đều im lặng, Hán đế tức giận đến nói:

- Cắt lưỡi của hắn, xem hắn còn chửi được nữa hay không?

Có đại thần muốn đứng ra cầu tình cho Trương Quân, thế nhưng thấy Hán đế giận dữ như vậy liền vội vàng thu chân lại.

Năm nay nếu muốn sống, giữ được phú quý, thì phải noi theo tượng đồng, nói năng thận trọng.

Lưỡi của Trương Quân bị cắt bỏ, miệng đầy máu vẫn kêu lên ô ô. Còn Trương Nhượng, Triệu Trung đứng phía sau Hán đế, ánh mắt âm lãnh đảo qua quần thần trên điện, ý là: Tới đi, buộc tội chúng ta sao, hãy xem gương Trương Quân đi đã.

- Được rồi, giờ nói làm thế nào để bình định phản tặc đi.

Trương Nhượng khẽ nói:

- Lão nô có một nhân tuyển, tiểu điệt Viên Thiệu Viên Bản Sơ của Viên thái phó vốn có hiền danh. Hơn nữa đã bình định loạn Hoàng Cân Ký Châu, nếu để hắn xuất mã, chuyện bình định phản tặc Trường Sa nhất định sẽ dễ như trở bàn tay.

Con mắt Hán đế nheo lại:

- Cũng là một nhân vật.

Viên Ngỗi vừa nghe liền biết Trương Nhượng đang âm mưu cái gì...

Lão hoạn này muốn đẩy Bản Sơ đi. Tin tức Hán đế chuẩn bị tổ kiến tân quân có rất nhiều người biết, có người nói Viên Thiệu vì công bình định loạn Ký Châu nên đã lọt vào mắt xanh của Hán đế. Lúc này đẩy Viên Thiệu đi, rõ ràng là có ý bất lương.

Viên Ngỗi vất vả lắm mới có cơ hội giúp tộc nhân nắm quyền, sao có thể trơ mắt bỏ qua như vậy. Vì thế vội vã nói:

- Hoàng thượng, Bản Sơ quả thật có bản lĩnh, nhưng hai năm nay hắn bình loạn Ký Châu đã vô cùng vất vả. Hôm qua vừa hồi kinh thì bệnh nằm giường, đến giờ vẫn chưa dậy được... Thỉnh hoàng thượng thương hại Viên gia thần đời đời trung lương...

Trương Nhượng nghe vậy cười nhạt.

Không xuống giường được? Cũng không biết đêm qua kẻ nào uống say tại Thúy Oanh các, còn mắng chửi Đổng gia tử là kẻ đạo văn, trộm văn của lão bà ra ngoài khoe khoang... Thế nào chỉ trong một đêm đã bệnh đến nỗi không xuống giường được?

Có điều mọi người đều cùng làm thần một điện, vì vậy cũng phải tuân thủ chút quy củ.

Trước đây có sĩ nhân khiêu khích Trương Nhượng, đương nhiên lão cũng muốn đáp lễ, cũng tiện nhắc nhở Viên Ngỗi.

Hán đế nhíu mày nói:

- Nếu đã vậy, thì ai có thể chưởng binh?

Viên Ngỗi nói:

- Thần tiến cử một người... Trước Xa kỵ tướng quân Chu Tuấn từng bình định phản tặc Thanh, Dự. Nên để hắn xuất binh Thanh Châu, tiêu diệt dư nghiệt Hoàng Cân ở hai châu Thanh, Từ.

- Chu Công Vĩ sao...

Hán đế gật đầu, người này cũng là một nhân tài. Mặc dù bản lĩnh hắn có kém Lư Thực một chút, nhưng cũng là người làm việc biết chừng mực. Quan trọng nhất là Chu Tuấn này không có uy vọng như Lư Thực, không cần phải lo lắng.

- Thái phó tiến cử người rất đúng, vậy do Chu Công Vĩ suất lĩnh tam giáo Xạ thanh, Trường thủy, bộ quân xuất kích, tiêu diệt phản tặc Thanh, Từ... Ừm, phản tặc Thanh, Từ đã có người tiêu diệt, vậy còn Kinh Châu thì sao? Khu Tinh của Trường Sa ai sẽ đi tiêu diệt?

Viên Ngỗi suy nghĩ một chút rồi nói:

- Bắc Cung giáo úy Đổng Phi, từng lập công ở Uyển huyện, hơn nữa còn rong ruổi Kinh Châu, là hổ tướng đương thế. Nghĩa đệ Sa Ma Kha của y vốn là tiểu vương Ngũ Khê Man Vũ Lăng sơn, quen thuộc địa hình, để cho y xuất mã, nhất định công thành.

Hai năm nay Đổng Phi ở Lạc Dương thật sự là quá kiêu ngạo rồi.

Viên Ngỗi vì giảm uy phong của Đổng Phi mà nghĩ muốn vỡ đầu.

Cho y rời khỏi Lạc Dương một thời gian, có lẽ sẽ khiến cho mọi người bớt lo âu.

Nào biết Hán đế không nghĩ như vậy. Kích cúc liên tái mùa thu sắp tới, nếu như Đổng Phi đi rồi, thì ai sẽ kiếm tiền cho hắn?

Hai năm nay, dựa vào ba lần thi đấu kích cúc, Hán đế không ngờ lại phát tài lớn.

- Đổng Tây Bình trấn thủ Bắc Cung trách nhiệm to lớn, không thể tự ý ly khai. Hơn nữa chỉ là phản tặc, chẳng lẽ phải xuất động hổ tướng đương thế, chẳng phải nói Đại Hán ta không còn người sao? Đề nghị này của Viên thái phó không ổn lắm, cần suy nghĩ thêm.

Xem ra mình còn phải đau đầu nhiều, Viên Ngỗi cười khổ.

Điệt nhi Viên Thiệu nhà mình rất quyến luyến Lai Oanh Nhi, vốn tưởng rằng lần này có công tiễu phỉ thì có thể hiển lộ một chút.

Nào ngờ khi vừa trở lại Lạc Dương, mới biết Đổng Phi lại làm ra một bài Ái liên khúc gì đó, khiến cho Lai Oanh Nhi mê đắm. Ngoại trừ ca vũ biểu diễn bình thường, thì không còn việc kính rượu bồi rượu như trước kia nữa.

Muốn dùng sức?

Viên Thiệu cũng biết trong thành Lạc Dương này có bao nhiêu con mắt đang nhìn hắn.

Người khác không nói, Thập thường thị chắc chắn rất lưu ý hắn, chỉ cần sơ sẩy một chút là tiền đồ của hắn coi như xong.

*****

Hà Tiến đứng ra, trầm giọng nói:

- Hoàng thượng, thần tiến cử một người.

- Người phương nào?

- Thái úy Trương Ôn trước từng tiến cử một người với thần, nói người này có tài kinh thiên vĩ địa. Hiện nay thủ hạ này của Trương Thái úy giữ chức Quân Ti Mã. Người này họ Tôn, tên Kiên, tự Văn Đài, người Phú Xuân Ngô quận. Ý của hoàng thượng là giết gà không cần dùng dao mổ trâu, nếu vậy Tôn Kiên chính là người thích hợp. Không bằng hứa ban cho hắn chức vụ thái thú Trường Sa, để hắn dốc sức bình định phản loạn?

Tôn Kiên là ai? Hình như là một tên vô danh tiểu tốt...

Mặc dù vừa lòng, nhưng chiến sự nếu có điều sơ sảy chẳng phải thêm phiền phức?

Hà Tiến cười nói:

- Hoàng thượng không cần lo lắng, thần đã mệnh thứ sử Dương Châu Tần Hiệt xuất binh, nếu như Tôn Kiên đốc chiến bất lợi thì đã có Tần Hiệt tới giải quyết phản tặc. Tần Hiệt binh hùng tướng mạnh, vả lại kinh nghiệm chiến trường, cũng là một danh sĩ hiểu binh, nhất định không còn gì lo lắng.

Tôn Kiên thắng thì đại biểu Đại Hán ta nhân tài đông đúc.

Tôn Kiên thất bại thì vẫn còn Tần Hiệt tiêu diệt phản tặc...

Điều này nghe cũng không tệ...

- Chuẩn tấu, mệnh Việt kỵ doanh cùng Bộ binh doanh hiệp trợ Tôn Kiên bình định loạn Trường Sa, nhân mã trên dưới Vũ Lâm quân xuất binh Ti Lệ, hiệp trợ Thái úy Trương Ôn bình định dư nghiệt Hoàng Cân. Loạn Ti Lệ này ta thấy cũng đã sắp tới hồi kết thúc.

- Hoàng thượng anh minh.

Trương Nhượng đột nhiên đứng ra nói:

- Hoàng thượng, trên dưới Vũ Lâm quân xuất binh Ti Lệ, vậy kinh kỳ chỉ còn lại Truân kỵ sao? Như vậy kinh kỳ chẳng phải là nơi binh lực trống rỗng, nếu có đại loạn thì Lạc Dương nguy mất.

Phỏng chừng việc này đã sớm tập luyện nhiều lần, quần thần trên điện trong lòng đều rõ ràng.

Quả nhiên, Hán đế gật đầu nói:

- A Phụ nói rất đúng, có điều hiện nay 12 châu rung chuyển, nhất định phải có Hán quân dương oai mới có thể trấn áp. Ta muốn tổ kiến tân quân ở Tây viên, do Kiển Thạc đảm nhận thượng quân giáo úy, tổng lĩnh tân quân. Bên dưới thiết lập bát giáo, Kiển Thạc tự lĩnh một giáo, còn lại thất giáo...

Không đợi Hán đế nói xong, chỉ thấy gián nghị đại phu Vương Doãn đứng dậy.

Từ khi hãm hại Đổng Phi, Vương Doãn vẫn luôn khép mình, rất ít khi nói gì trên triều.

Hắn lớn tiếng nói:

- Hoàng thượng nói rất phải. Có điều chủ tướng thất giáo còn lại cần phải tuyển chọn cẩn thận, mới không uổng tâm tư của hoàng thượng.

Cẩn thận, cẩn thận thế nào?

Thấy quần thần không phản đối, Hán đế cũng không tiện nói gì.

Chủ tướng thất giáo còn lại hắn cũng đã sớm có nhân tuyển. Nhưng Vương Doãn nói cũng có lý, chức vụ này cũng không thể để người tầm thường đảm đương.

- Vậy theo Vương khanh thì thế nào?

Vương Doãn nói:

- Thất giáo là chủ lực bảo vệ xung quanh kinh kỳ, chủ tướng đương nhiên phải có cái dũng của Bá vương, phải có cái tài của Sầm Bằng mới được.

Dũng của Bá vương, ý là nói Sở bá vương Hạng Vũ.

Tài của Sầm Bằng, chính là nói Sầm Bằng, một trong những người có công lớn thời Quang Vũ Trung hưng.

Khẩu khí này của Vương Doãn thật lớn, Sầm Bằng là tướng lĩnh trăm năm có một, Hạng Vũ kia lại càng là dũng tướng 500 năm mới xuất hiện, sao có thể có người nào kiêm bị cả hai?

Hán đế hơi nhíu mày:

- Vương khanh nếu đã có chủ ý thì cứ nói thẳng.

- Hoàng thượng có thể chiêu cáo Lạc Dương, tướng lĩnh mỗi quân đều có thể tranh chức chủ tướng thất giáo. Trên thao trường luận võ, từ đó người chiến thắng mới có thể đảm nhiệm chủ tướng. Như vậy người tài trong thiên hạ mới quy thuận hết về hoàng thượng.

Hà Tiến biến sắc nhìn Vương Doãn, tựa hồ là muốn biết hắn có ý đồ gì.

Hán đế trầm ngâm một lát rồi gật đầu nói:

- Vương khanh nói có lý, đã như vậy thì theo lời Vương khanh, ngày mai chiêu cáo Lạc Dương. 10 ngày sau ở thao trường Nam Cung diễn võ, người thắng được đảm nhiệm chủ tướng thất giáo, khâm thử, tan triều...

***********

Trong Liên hoa trì Thái phủ...

Vì sao lại là Liên hoa trì? Thì ra từ khi Đổng Phi làm ra bài Ái liên khúc không trọn vẹn kia, khiến cho danh sĩ Lạc Dương đua nhau trồng sen, nhằm thể hiện phẩm cách cao thượng, ngay cả Thái lão đầu cũng không ngoại lệ.

Lúc này lão đầu đang ngồi trong nhà thuỷ tạ, uống một ly rượu, nhìn hoa sen trong ao, trông rất khoái hoạt.

Đổng Phi cung kính ngồi ở bên cạnh không dám quấy nhiễu nhã hứng của lão gia tử. Hiện nay người Lạc Dương đều biết, Thái lão gia tử tuổi càng lớn thì tính tình càng nóng nảy, đừng dại mà quấy nhiễu hứng thú của lão, bằng không chuẩn bị tinh thần mà đón cơn giận sấm sét của lão là vừa.

Có điều Đổng Phi thấy rất kỳ quái, lão gia tử gọi y đến là có chuyện gì?

Gọi tới rồi lại không nói lời nào, chỉ là uống rượu thưởng sen. Chẳng lẽ là nhàn rỗi phát chán, nên gọi y tới đây rót rượu hay sao?

Nhưng y lại không dám hỏi, đành phải lẳng lặng ngồi im. Lão gia tử càng già càng không hiểu chuyện, không biết hiện giờ ta đang rất bận sao?

Đúng vào lúc Đổng Phi sắp không chịu nổi nữa thì có quản gia Thái An tới bẩm báo:

- Lư công cùng Lưu Hồng tới rồi.

- A, mau mau mời vào.

Thái lão gia tử lúc này mới cười tủm tỉm đứng dậy, hài lòng nhìn Đổng Phi:

- Tây Bình, xem ra hai năm nay ngươi rất chăm chỉ, công phu dưỡng khí càng lúc càng sâu. Còn tưởng rằng ngươi không nhịn được một nén nhang, ha ha, không tệ, không tệ.

Lão tiên sinh này không ngờ còn có tâm tư dạy dỗ?

Đổng Phi dở khóc dở cười, vội vã khiêm tốn nói hai câu, mà lúc này Lư Thực cùng Lưu Hồng đang thong thả bước vào nhà thuỷ tạ.

Hai năm, tinh thần của Lư Thực nhìn qua tốt hơn rất nhiều so với lúc khi Đổng Phi nhập kinh.

Tóc đã bạc trắng, nhưng sắc mặt hồng nhuận, tinh thần quắc thước, rất có phong thái tóc bạc da mềm, càng già càng dẻo dai.

Còn Lưu Hồng vẫn mập mạp như vậy, cái mặt tròn luôn đeo nụ cười, có cảm giác lúc nào cũng sẵn lòng giúp đỡ người khác. Thực tế lão tiên sinh này quả thực là vậy, hiện giờ quan bái Thái sử bộ lang trung, kiêm nhiệm Nam Cung giáo úy, có thể nói đường làm quan rộng mở.

Hán đế cảm thấy tin ai cũng không bằng người nhà.

Hai năm này phân phong hoàng thân quốc thích trấn thủ tứ phương. Lưu Hồng bởi vì tinh về số tử vi, vì vậy được ở lại lưu thủ Lạc Dương, chuyên bàn ti sấm vĩ, được cho là thần côn ngự dụng của hoàng gia Đại Hán, cùng với đám người Tả Từ, Vu Cát ở nhân gian hợp xưng tam đại thần tiên.

Đương nhiên, so với hai người Tả Từ và Vu Cát, danh tiếng của Lưu Hồng rõ ràng còn chưa vang dội bằng.

- Lư công, có tin tức rồi sao?

Thái Ung dẫn hai người vào ngồi trong thủy tạ, Đổng Phi tiến lên bái kiến lão sư.

Lư Thực gật đầu nói:

- Hôm nay Vương Tử Sư trên triều đề xuất tỉ võ đoạt giáo úy, quả nhiên tâm tư ác độc, Tây Bình không thể tham gia.

Đổng Phi ngẩn ra:

- Vì sao?

Lư Thực nói:

- Tây Bình có biết vì sao hôm nay đường làm quan của ngươi rộng mở hay không?

- Cái này, Phi ngu dốt, mong Lư sư chỉ điểm.

- Ngươi chấp chưởng Bắc Cung, giao hảo Biện vương tử, Hà hoàng hậu rất cảm kích, đại tướng quân cũng vừa mắt ngươi. Hiện nay trong thành Lạc Dương quyền thế của ai lớn nhất? Đại tướng quân... Viên Ngỗi tuy có danh hiệu tứ thế tam công, môn sinh rộng khắp, nhưng trong tay không binh, không đáng sợ. Đại tướng quân không mở miệng, ngươi không cần lo lắng gì.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-298)


<