Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Ác Hán - Hồi 141

Ác Hán
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 141: Bắc Cung giáo úy
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Năm Trung Bình thứ hai, dư nghiệt Hoàng Cân ở Ký Châu khởi phục, Cửu Châu lại rơi vào khỏi lửa chiến tranh.

Hán Đế bổ nhiệm nguyên Ti Lệ giáo úy Viên Thiệu làm trung lang tướng, binh phát Ký Châu, chủ trì công cuộc trấn áp Hoàng Cân ở hai nơi Ký, Thanh.

Toàn bộ Lạc Dương liền bắt đầu làm việc, vì đại quân sắp xuất phát mà bận rộn.

Nhưng Đổng Phi lại không rảnh mà để ý tới quá nhiều chuyện, y đang cảm thấy lúng túng vì chức Bắc Cung giáo úy này không biết làm cái gì.

- Bắc Cung giáo úy làm gì?

Thái Ung cười ha ha:

- Bắc Cung giáo úy, danh như ý nghĩa, đương nhiên là quân quan trấn thủ Bắc Cung môn, còn có thể làm gì?

- Nhạc phụ, ta cũng biết là trấn thủ Bắc Cung môn, nhưng...

Thái Ung uống một ngụm rượu, xua tay ra hiệu cho Đổng Phi đừng nói nữa:

- Lạc Dương hoàng thành bắt đầu từ Quang Vũ hoàng đế đã phân Nam Bắc cung, thiết lập hai chức vụ Nam Cung giáo úy và Bắc Cung giáo úy, trách nhiệm phải gánh chính là bảo vệ cho an toàn của hoàng thành. Nói trắng ra, Nam Bắc cung giáo úy chính là chủ tướng cấm vệ quân của hoàng cung. Có điều, khác biệt giữa hai người vẫn phải có.

Ngồi hai bên Đổng Phi là Điển Vi và Sa Ma Kha, còn Thành Lễ và Đổng Thiết thì đứng phía sau.

Ngoài phòng khách nghị sự ở đại trạch môn còn có hai người Vương Song, Thành Liêm thủ hộ, tuy nhiên tất cả mọi người đều vểnh tai nghe Thái Ung giảng giải.

Hôm nay cùng ngày với triều hội, Thái Ung là người trước tiên nhận được tin tức Đổng Phi vô tội thả ra, vì vậy vội vã tới đây.

Thái Ung mặc dù là lão sư của Hán Đế, nhưng hôm nay chỉ là một giới bạch thân, tự nhiên không có khả năng biết những việc trên triều đình.

Nghe được tin Đổng Phi đảm nhiệm Bắc Cung giáo úy, Thái Ung thoáng sửng sốt, không khỏi nở nụ cười.

Hắn buông ly rượu bạch ngọc xuống:

- Nam Cung giáo úy, nói trắng ra chính là cấm vệ quân của hoàng thượng, phụ trách thủ vệ Nam Cung, chịu sự chỉ huy trực tiếp của hoàng thượng. Trước kia Nam Cung giáo úy là do Từ Phụng, một trong Thập thường thị đảm nhiệm. Từ sau khi Từ Phụng chết, nó vẫn để không.

Đổng Phi quan tâm nhất là chức vụ Bắc Cung giáo úy, nhịn không được hỏi:

- Vậy Bắc Cung giáo úy thì sao?

- Nam Cung giáo úy nếu do hoàng thượng trực tiếp chỉ huy, Bắc Cung giáo úy... Ha ha, đương nhiên là do hoàng hậu sở hữu nắm giữ.

- A...

- Bắc Cung bao gồm các cung các Vĩnh Yên cung, Trường Nhạc cung, thuộc vào cấm địa hậu cung. Nguyên Bắc Cung giáo úy Phong Tư vào năm ngoái bởi vì tạo phản bị giết, giờ vẫn còn gác lại. Tuy nhiên, Bắc Cung giáo úy tuy nói phụ trách hộ vệ Bắc Cung, nhưng trên thực tế thì sao, trước đây vẫn do hoạn quan đảm nhiệm. Hiện giờ ngươi đảm nhiệm Bắc Cung giáo úy, nhưng không thể tùy ý ra vào cửa cung. Hoàng thượng điều Loan Vệ doanh qua, nói trắng ra là muốn Loan Vệ doanh hộ vệ Bắc Cung. Chỉ là ngươi nắm trong tay Loan Vệ doanh, đổi lại là một người khác, chưa hẳn có thể thành.

Đổng Phi ngẩn ra...

Sao nghe qua, Nam Bắc Cung giáo úy này hình như đều là thái giám?

Thái Ung nói:

- Trước đây Nam Bắc Cung giáo úy đều do hoạn quan đảm nhiệm. Nhưng năm ngoái bởi vì việc của hai người Phong Tư, hoàng thượng đã giảm bớt tín nhiệm rất nhiều đối với hoạn quan. Lại còn thêm nếu không có lệnh tôn tại Nam Cung huyết chiến, hoàng thành suýt nữa đã bị mất... Hoàng thượng vẫn muốn tăng cường hộ vệ hoàng thành. Ngươi trung thành và tận tâm, lại còn thêm Loan Vệ doanh dưới trướng có khởi sắc, hơn nữa trước kia cũng đảm nhiệm hộ vệ an toàn cho hoàng hậu. Vì vậy liền bổ nhiệm ngươi làm Bắc Cung giáo úy, coi như là một loại tín nhiệm với ngươi.

Đổng Phi khẽ gật đầu, hình như đã hiểu một chút.

Dưới trướng Nam Bắc Cung giáo úy có hai phó tướng, tả đô, hữu giám. Tả đô phụ trách an toàn ngoài cửa cung 200 dặm, hữu giám thì phục trách cho toàn cho nội bộ Bắc Cung. Trước đây hai chức quan này đều là hoạn quan đảm nhiệm, hôm nay hoàng thượng nếu chưa có cắt cử, chắc là muốn ngươi an bài. Tả đô còn dễ tính, Quân Minh cũng đủ khả năng đảm đương, tuy nhiên hữu giám, ngươi phải chọn lựa mới dược.

- Vì sao?

- Tiểu tử đầu đất, ngươi không nghĩ, hữu giám chủ quản trong cung, ngươi bảo một nam nhân bình thường đi đảm nhiệm, chẳng phải là...

Dâm loạn cung đình?

Đổng Phi thoáng suy nghĩ:

- Đã như vậy, hữu giám ta cũng có nhân tuyển. Quân ti mã Loan Vệ doanh Nhậm Hồng Xương là nữ quan được trong cung sắc phong, chính là nhân tuyển thích hợp. Người này theo ta cũng có nửa năm rồi, có phần trung trực. Hơn nữa tại Loan Vệ doanh cũng rất có uy tín. Có cô ấy đảm nhiệm chức vụ hữu giám, chắc rất thích hợp. Hơn nữa Hồng Xương thận trọng, nhất định có thể bảo vệ Bắc Cung chu đáo.

Thái Ung cười nói:

- Việc này không có quan hệ với ta, tự ngươi suy nghĩ đi. Hôm nay ta tới đây, một là muốn chúc mừng ngươi rửa sạch chuyện kia... Mặc kệ là cố tình hay là vô ý, tóm lại là một tâm bệnh. Hiện giờ nếu thiên ý nói ngươi là trung lương Hán thất, từ nay về sau cho dù có người nhắc lại việc này, chắc hẳn cũng không làm gì được ngươi nữa rồi. Trải qua chuyện này, A Sửu ngươi phải khôn lanh hơn, sau này hành sự phải cẩn thận. Trong thành Lạc Dương này người muốn ngươi chết, cũng không ít đâu.

Đổng Phi trầm mặc chốc lát, nhỏ nhẹ nói:

- Hài nhi ghi nhớ.

Đối với cách tự xưng này của Đổng Phi, làm cho Thái Ung vui vẻ trong lòng.

Đổng Phi hỏi:

- Nhạc phụ, thiên ý đó thật sự là...

- Ha ha, thiên ý tức nhân tâm, ngươi đừng hỏi nhiều. Tuy nhiên việc này ngươi phải đa tạ Lưu Hồng và Lư Thực một chút. Trong khoảng thời gian này tình hình hơi căng, ngươi phải ẩn nhẫn một chút. Chờ thêm thời gian nữa, ta sẽ dẫn ngươi đi bái phỏng hai người họ, ngay mặt cảm tạ.

Đã nói mà, nào có nhiều thiên ý như vậy?

Đổng Phi vốn không quá tin tưởng cái đạo này, hiện tại thoáng cái minh bạch.

Thiên ý tức nhân tâm... Những lời này của nhạc phụ, quả nhiên rất có huyền cơ.

- Còn chuyện thứ hai!

Thái Ung tỏ ra phiền não:

- Ta vốn muốn cho ngươi và Diễm nhi sớm thành thân, nhưng không ngờ xảy ra chuyện này. Hiện giờ nếu muốn thành thân thì có vẻ khó khăn rồi. Thân thể của Chiêu Cơ tỷ tỷ ngươi... cần phải nghĩ một biện pháp thỏa đáng che giấu đi. Về phần thời gian thành thân, ta nghĩ vẫn là chờ thêm một chút. Qua mấy ngày nữa, ta sẽ lén đưa Diễm nhi qua đây... Tiểu tử vô liêm sỉ, ngươi tốt nhất đem chuyện này giải quyết cho ta, đừng có mà để ta phải đánh mất thể diện, hiểu chưa?

Đổng Phi vô ý thức gật đầu:

Hài nhi hiểu rồi.

- Được rồi, chuyện cũng chỉ nhiêu đó thôi, ta còn phải mau trở về. Đám trẻ các ngươi, thực sự là không khiến người khác bớt lo được.

Thái Ung đứng dậy ra về. Đổng Phi cung kính đưa tiễn hắn ra ngoài đại trạch môn.

*****

Sa Ma Kha ngây ngô hỏi:

- Vừa rồi lão đầu nói đừng để cho lão ấy mất thể diện là sao?

- Sao ta biết!

- Vậy đại ca...

Điển Vi nhếch miệng nở nụ cười:

- Nhị đệ, chúc mừng đệ rồi!

Đổng Phi ngẩn ra:

- Huynh trưởng, chúc mừng cái gì vậy?

- Chỉ sợ, ngươi phải làm phụ thân rồi...

- Sao?

Đổng Phi ngỡ ngàng, hơn nửa ngày còn chưa có phản ứng về ý của những lời này. Dù sao, y còn chưa đến 16. Dù sao, kiếp trước mặc dù y đã sống vài chục năm, nhưng còn chưa cưới vợ, càng đừng đến kinh nghiệm làm phụ thân.

Ngược lại thì Điển Vi rất rõ ràng:

- Trước khi đệ chưa vào nhà giam, người Thái tiểu thư mặc dù hơi có dấu hiệu, nhưng vẫn chưa tính quá rõ ràng. Nhưng hơn một tháng nay, Thái tiểu thư... Đã có vẻ rõ ràng rồi. Phỏng chừng qua mấy ngày nữa sẽ càng rõ ràng hơn... Nếu lúc này đệ thành thân, chỉ sợ sẽ bị người ta chế nhạo Thái ông. Vì vậy Thái ông mới nói những lời này.

- Huynh nói là...

Điển Vi gật đầu, làm cho Đổng Phi càng cảm thấy bất lực.

Hài tử phải sinh ra, lại không thể nói rõ là ăn cơm trước kẻng, tự nhiên phải đợi sau khi sinh hạ mới có thể thành thân. Nhưng cứ như vậy, hài tử sinh ra, nhất định phải cho nó một danh phận. Đây cũng không phải là chuyễn dễ dàng, nó liên quan rất rộng.

Đầu tiên, Thái Diễm thành thân, xem như đại phụ, chính thê.

Nếu như tính toán, đây là trưởng tử, tương lai sẽ phải tiếp nhận sự nghiệp của Đổng Phi. Nếu như đem hài tử này nhận làm con thừa tự dưới danh nghĩa của Lục Nhi, trên mặt mũi thì xử lý được, nhưng trên danh phận, nó lại biến thành trưởng tử của thứ xuất, tính chất sẽ trở nên khác biệt.

Không nói đến Lục Nhi có đồng ý hay không, Thái Diễm có thể chấp nhận danh phận cho hài tử của mình sao?

Đổng Phi cảm thấy vô cùng đau đầu, ngồi ở trong đại sảnh nghị sự vò đầu bứt tai nghĩ cách giải quyết vấn đề.

Lúc này, Nhậm Hồng Xương dẫn theo Tư Mã Hương Nhi và Lý Tín đến đại trạch môn chúc mừng Đổng Phi, bởi họ không thể tự ý rời khỏi Loan Vệ doanh, vì vậy cũng không phải rất rõ ràng chuyện xảy ra tại triều hội. Mãi đến khi Vũ Lâm quân rút đi, Nhậm Hồng Xương mới nhận được tin tức, lập tức dẫn theo hai bộ hạ Tư Mã Hương Nhi và Lý Tín, các cô nương của Loan Vệ doanh đế chúc mừng.

Nhậm Hồng Xương coi như là lão nhân của đại trạch môn, tự nhiên không cần bẩm báo.

Đợi ba người đi vào đại sảnh nghị sự, thấy mọi người trong phòng ai cũng mày ủ mặt ê ngồi đó, không khỏi cảm thấy kỳ quái.

- Chủ công, hôm nay đại nạn đã qua. Ngài mày ủ mặt ê như thế làm cái gì?

Sa Ma Kha cũng khá quen thuộc với Nhậm Hồng Xương, liền ghé qua hạ giọng nói ra mọi chuyện trải qua một lần:

- Ngươi nói, Thái lão đầu ném nan đề này qua đây, mấy đại lão gia chúng ta nên giải quyết chuyện này thế nào đây?

Nhậm Hồng Xương cười khúc khích:

- Chủ công, nếu như chỉ là chuyện này, thì Hồng Xương cũng có một chủ ý.

Mắt Đổng Phi sáng lên:

- A, nói nhanh lên.

- Thái ông muốn giữ thể diện, lại không thể để hài tử chịu thiệt... Việc này thật ra không khó. Đợi Chiêu Cơ tỷ tỷ sinh hạ hài tử, sẽ tuyên bố với bên ngoài là Lục Nhi sinh ra.

- Việc này ta cũng nghĩ qua, nhưng đối với Lục Nhi có phải không công bằng rồi không?

- Chủ công, việc này có lẽ đối với Lục Nhi tỷ tỷ không công bình, nhưng đó là phương pháp duy nhất. Mặc kệ nói như thế nào, Lục Nhi cũng là mẹ hai của hài tử đó. Trên đạo lý cũng cho qua. Đợi tương lai Lục Nhi tỷ tỷ có hài tử rồi, chủ công có thể bồi thường sau... Về phần hài tử của Chiêu Cơ tỷ tỷ, sau khi nhận làm con thừa tự, ngài lại để nó theo họ của Thái ông. Không phải giải quyết vấn đề đích xuất, thứ xuất rồi sao? Thái ông sau này không còn huyết mạch, hiện giờ không ai có thể tiếp nhận gia nghiệp nhà ông ấy, chắc hẳn cũng sẽ rất hài lòng thôi.

Đổng Phi nghe vậy, không khỏi liên tục gật đầu.

- Hồng Xương nói không sai... Không bằng như vậy, ngươi đi thương lượng với Lục Nhi xem sao? Sức khỏe cô ấy còn yếu lắm. Buổi tối ba người các ngươi cũng đừng về, ở đó chơi với cô ấy. Bên ta, cũng còn rất nhiều chuyện phải giải quyết nữa!

Đổng Phi nói vậy không phải là thoái thác, việc trong tay y quả thật không ít.

Mã Tung, Đường Chu trở về Lâm Thao, phỏng chừng phải một thời gian nữa mới có thể trở về. Buôn bán ở phường gia cụ phải có người quản lý, chuyện này Đổng Phi dốt đặc cán mai, cũng chỉ dựa vào một số ấn tượng của kiếp trước để miễn cưỡng duy trì. Loan Vệ doanh qua vài ngày sẽ phải chuyển vào Bắc Cung, còn phải trình lên danh sách một loạt quân quan lớn nhỏ, cũng là việc cực kỳ rườm rà.

Khó khăn nhất, vẫn là Trương Tú cùng Bác Lãng sĩ hắn mang đến từ Lương Châu.

Đại trạch môn đã hơi chật chội, 500 Bác Lãng sĩ căn bản không có khả năng dàn xếp ổn thỏa, đến bây giờ vẫn còn ở trong quán trọ.

Trương Tú, đó là một nhân vật xuất hiện lúc đầu trong Bình Thư Tam Quốc Diễn Nghĩa, có người nói phi thường dũng mãnh. Hắn với liên thủ Giả Hủ mấy lần đánh cho Tào Tháo quăng mũ cởi giáp, chật vật mà chạy. Nhưng sau khi hắn quy hàng Tào Tháo, hình như không còn biểu lộ gì nữa.

Mặc kệ nói như thế nào, đây tuyệt đối là một nhân tài.

Trương Tú lúc này vẫn chưa trưởng thành và dũng mãnh như Trương Tú trên lịch sử.

Hiện nay chỉ mới 18 tuổi, hắn cực kỳ kính nể Đổng Phi. Người này đã rơi vào trong cốc, đương nhiên Đổng Phi sẽ không để hắn chuồn mất.

Thoạt nhìn, hình phải phải mua thêm nhà...

Bên trong thành Lạc Dương hiển nhiên đã không có khả năng mua được trạch viện lớn như vậy nữa. Đổng Phi khẽ gõ đầu. Đường Chu và Mã Tung không ở bên cạnh, hình như rất nhiều chuyện đều trở nên rất phiền phức. Tài năng của hai người này không phải là rất biểu lộ, song có họ, những việc lặt vặt đáng ghét liền trở nên đặc biệt dễ dàng. Chính cái gọi là nhân các kỳ năng, mỗi người đều có lĩnh vực am hiểu riêng của mình.

- Đại ca, lập tức phái người đến Lâm Thao, bảo Mã Tung và Đường Chu mau chóng khởi hành. Được rồi, tẩu tử và mọi người cũng nên cùng qua đây đi...

Điển Vi gật đầu:

- Mã Tung cũng nói như vậy.

Quả nhiên, như vậy thì bọn Mã Tung khẳng định còn có thể dẫn người qua đây, đại trạch môn đó càng không đủ chỗ nữa rồi.

- Bảo Mã Tung và Đường Chu khởi hành trước đi, bên này thiếu họ, đúng là không được... Trương Tú ca ca, mấy ngày nay nhờ huynh trông nom Bác Lãng sĩ vậy. Cũng may quán trọ cách nơi đây cũng không tính quá xa, đợi bọn Mã Tung qua đây rồi, sẽ mau chóng an bài. Ủy khuất cho huynh rồi!

- Chủ công nói gì vậy, đây là bản phận của Tú!

Đổng Phi rất kính trọng Trương Tú, làm cho Trương Tú có cảm giác thụ sủng nhược kinh.

Đã sớm nghe nói qua thanh danh của Cự Ma Nhi, vốn tưởng rằng là một nhân vật rất cuồng vọng, nhưng gặp mặt mới biết, Đổng Phi thật ra rất dễ gần.

*****

An bài tất cả mọi việc thỏa đáng, Sa Ma Kha đột nhiên nói:

- Được rồi, ngày đó nhị tẩu và mọi người trên đường gặp phải nguy hiểm, nhờ có hai vị hảo hán xuất thủ tương cứu, còn bị thương. Hôm nay sẽ ở chỗ chúng ta, ca ca có cần đi gặp họ không?

Đổng Phi gật đầu:

- Theo lý nên qua tiếp kiến!

Đang nói, có Cự Ma Sĩ đến bẩm báo:

- Chủ công, bên ngoài có một lão giả, tự xưng Vương Việt, muốn cầu kiến chủ công.

Vương Việt?

Đổng Phi cảm thấy ngạc nhiên.

Ngày đó tại Anh Hùng lâu bị Vương Việt đánh bại, sau đó Vương Việt từng nói qua muốn tới bái kiến.

Nhưng lúc đó Đổng Phi không lưu ý, chuyện này sau đó cũng bị y ném qua một bên. Không ngờ hắn tới đây thật?

Sa Ma Kha hỏi:

- Vương Việt là ai?

Đổng Thiết lên tiếng:

- Hồi tam gia, Vương Việt chính là người ngày đó tại Anh Hùng lâu ngăn cản chủ nhân báo thù, người này kiếm thuật cao tuyệt.

- Cái gì? Lão già kia dám tìm tới cửa... Nếu không phải đại ca cùng nhị ca ngăn cản, từ lâu ta đã dẫn người đập tan tửu lâu của lão rồi. Dẫn ta đi, phải dạy cho lão một bài học mới được.

Đổng Phi lớn tiếng nói:

- Tam đệ, đừng xung động, ngồi xuống!

Đổng Phi trầm tư một lát, sau đó đứng dậy:

- Đại ca, chúng ta cùng đi ngênh đón hắn. Mặc kệ nói thế nào, đó cũng là một tiền bối, cho dù hôm nay hắn đến đây là vì mục đích gì, chúng ta cũng không thể quên cấp bậc lễ nghĩa. Tam đệ thì không đi rồi.

Sa Ma Kha nghiêm mặt:

- Vậy sao được, các ca ca đều đi, đệ cũng đi.

Điển Vi cười nói:

- Sa Sa, đệ muốn đi cũng được, thế nhưng không được vô lễ. Tiên lễ hậu binh, chúng ta phải nắm giữ đạo lý.

- Đệ biết rồi!

Ba huynh đệ lập tức đi ra khỏi đại sảnh nghị sự, phía sau tập nập theo rất nhiều người.

Nghi môn của đại trạch môn mở ra, Cự Ma Sĩ uy vũ đứng ở hai bên. Người trên phố thấy tình hình này liền lũ lượt giải tán.

- Ác hán ra ngoài rồi, chạy mau...

Tiếng hô hào liên tiếp, Đổng Phi thầm nghĩ: thoạt nhìn, hiện giờ ta tại Lạc Dương ác danh truyền xa thật rồi.

Đi ra ngoài Nghi môn, thấy Vương Việt vẫn trang phục ngày đó khi gặp tại Anh Hùng lâu, bộ thanh sam nhìn qua hơi ố vàng, vẫn đứng đó như gốc cây cổ tùng.

Nói thật, hôm nay Vương Việt đến đây là cầu Đổng Phi.

Nhưng không ngờ, Đổng Phi mở Nghi môn, tự mình ngênh đón.

Nghi môn này cũng không phải nói mở thì mở, đó là thể diện của một gia đình. Gia đình có nghi môn, không giàu thì sang, nếu địa vị không đủ hiển hách, căn bản không có tư cách từ Nghi môn đi vào, đừng nói đến người ta mở Nghi môn đi ra nghênh tiếp.

Nhất thời, trong lòng hắn có loại cảm động.

Phiêu bạt nửa cuộc đời, từ một giới giang hồ du hiệp, mà trở thành lão sư kiếm thuật cho hoàng tử hiện nay. Nghe qua thì rất vinh quang, nhưng Vương Việt vẫn cực kỳ tiếc nuối. Hắn xuất thân nghèo hèn, thuở nhỏ từng lập chí muốn làm quan, vinh dự gia môn, nhưng gặp phải vô số trắc trở.

Người trên giang hồ ta nói hắn là một kẻ mê làm quan, khinh thường hắn.

Không biết, đó chỉ là chí nguyện của một người từ nhỏ.

Nhưng muốn làm quan thì phải có phương pháp. Đám thế tộc môn phiệt chưa từng đặt một du hiệp ở trong mắt. Khi cần gọi phải tới, khi không cần đuổi phải đi. Mỗi lần đăng môn bái phỏng, cũng phần lớn là từ giác môn (cửa hông) đi vào, chứ làm gì được qua Nghi môn?

Nếu như trẻ hơn 10 tuổi, Vương Việt tuyệt đối sẽ bái nhập môn của Đổng Phi, cầu một chức quan.

Nhưng hiện tại, Vương Việt đã làm lão sư kiếm thuật của hoàng tử, nhiều lần gặp phải trắc trở, cũng khiến cái tâm cầu quan trở nên phai nhạt.

Nhưng điều này không thể gây trở ngại cho Vương Việt cảm kích Đổng Phi.

Hắn tiến lên vài bước, chắp tay nói:

- Thảo dân Vương Việt, bái kiến Bắc Cung giáo úy đại nhân!

Tin tức truyền đi quả là nhanh...

Đổng Phi đầu tiên là ngẩn ra, chợt cười nói:

- Vương tiên sinh, chúng ta đừng nói đến cái này. Chúng ta là quân nhân, nói chính là đao thật thương thật, công phu của ngài cao hơn ta, ta rất kính nể. Có câu là đạt giả vi tiên (người giỏi thì làm thầy), ngài ở trong mắt ta chính là tiền bối của ta.

Trong lòng ấm áp, phiêu bạt nửa cuộc đời, Vương Việt chưa bao giờ từng cảm động như vậy.

Mũi cay xè, suýt nữa nước mắt chảy ròng.

Ai nói Bắc Cung giáo úy này là hung thần ác sát, kỳ thật, là người rất tốt.

Đổng Phi lại không biết, những lời nói của y đã làm xúc động lòng của Vương Việt. Y đỡ cánh tay Vương Việt:

- Tiền bối, chúng ta đi vào nói chuyện.

- Đại nhân mời!

- Không, tiền bối mời đi trước...

- Vẫn là mời đại nhân đi trước...

Hai người này khách sáo một phen, đã chọc giận Sa Ma Kha bên cạnh, hắn bước tới nắm lấy tay Vương Việt:

- Lão đầu, nhị ca ta nói muốn ngươi đi vào trước, ngươi cứ đi vào đi, đừng nhiều lời... Nghe nói ngươi rất lợi hại, đợi lát nữa tam gia muốn lãnh giáo ngươi một chút. Đi vào nhanh lên, đi vào nhanh lên... Bằng không tam gia sẽ tức giận, nhanh nhanh!

- Sa Sa, không được vô lễ!

Đổng Phi cảm thấy xấu hổ, cười nói:

- Tiền bối, tam đệ nhà ta tính tình thế đấy, ngài nhất thiết đừng trách.

- Tam gia là người thẳng thắn, Vương Việt sao lại tức giận?

Hai người khách sáo xong, mới cùng nhau đi vào Nghi môn.

Đợi sau khi phân chủ khách ngồi xuống, Đổng Phi mới lên tiếng:

- Tiền bối, không biết hôm nay ngài đến bái phỏng là có gì chỉ giáo?

Vương Việt đứng dậy chắp tay nói:

- Hôm nay đến đây bái phỏng, thảo dân là muốn xin một người của đại nhân.

- Đòi người?

Mọi người đang ngồi đều ngây ra, không biết Vương Việt này rốt cuộc là giở trò gì.

Vương Việt nghiêm mặt nói:

- Vương mỗ phiêu bạt nửa cuộc đời, hiện nay gửi gắm tình cảm vào kiếm đạo, đối với rất nhiều chuyện đều nhìn thông suốt. Nhưng trong lòng ta thủy chung có một nỗi lo lắng, đó chính là sở học suốt đời của Vương mỗ, đến nay vẫn chưa tìm được một người có thể kế thừa.

Đổng Phi ngạc nhiên:

- Nghe nói Sử A đó chẳng phải là đệ tử của tiền bối sao?

Vương Việt nói:

- Sử A mặc dù học kiếm thuật của ta, nhưng không đủ để kế thừa bản lĩnh của ta. Trước khi Sử A bái ta làm thầy đã học kiếm pháp hơn mười năm, lý giải đối với kiếm đạo của hắn hoàn toàn trái ngược với ta. Vì vậy mặc dù hắn đã học xong kiếm của ta, nhưng không thể lý giải đạo của ta... Cho nên, ta vẫn đau khổ tìm kiếm, muốn tìm một người kế thừa đạo của ta...

Đám người Đổng Phi nhìn nhau, sau đó nói:

- Nhưng không biết, tiền bối nhìn trúng người nào trong số chúng tôi?

- Hắn!

Vương Việt chỉ tay, mọi người nhìn theo hướng ngón tay của hắn chỉ, đều ngây ngẩn cả người.

Đổng Phi quay đầu, nhìn Đổng Thiết đứng ở phía sau mình:

- Tiền bối, ngài nói là Tiểu Thiết, có thể kế thừa kiếm đạo của ngài.

- Đúng vậy!

Vương Việt trả lời như đinh đóng cột, mà Đổng Thiết thì có vẻ ngỡ ngàng...

Crypto.com Exchange

Hồi (1-298)


<