Vay nóng Tima

Truyện:Ác Hán - Hồi 140

Ác Hán
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 140: Trần ai lạc định
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Siêu sale Lazada

Lưu Hồng đi lên Gia Đức Điện, trên khuôn mặt phúng phính viết rõ hai chữ mệt mỏi.

Nhìn văn võ cả triều giống như không khí, đi thẳng tới quỳ dưới bệ đỏ tam bái cửu khấu:

- Khởi bẩm hoàng thượng, thần Lưu Hồng không làm nhục sứ mệnh, trong 30 ngày thể sát thiên ý, cuối cùng cũng có thu hoạch. Thiên ý thế nào, đều viết ở trong tấu chương, trình thỉnh hoàng thượng ngự lãm.

Vừa nói hắn vừa lấy ra một quyển thẻ tre trong ống tay áo, giơ cao qua đỉnh đầu.

- A phụ, trình lên!

Trương Nhượng vội vã khom người đi xuống bệ đỏ, nhận lấy thẻ tre từ trong tay Lưu Hồng. Nhưng đúng lúc này, việc khiến văn võ cả triều kinh hãi lại đột nhiên xảy ra. Trong nháy mắt khi Trương Nhượng cầm lấy thẻ tre trong tay Lưu Hồng, sắc mặt Lưu Hồng đột nhiên đỏ bừng, cổ họng nhấp nhô hai cái, sau đó hộc ra một ngụm máu, bắn đỏ lên người Trương Nhượng.

Lưu Hồng ngồi phịch xuống đất, hấp hối.

Hán Đế đầu tiên là ngẩn ra, nhưng nhanh chóng có phản ứng, lớn tiếng la lên:

- Thái y, thái y ở đâu?

Trên Gia Đức Điện rơi vào hỗn loạn, tất cả mọi người kinh khủng nhìn Lưu Hồng đang trong hôn mê, không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Có người thông minh, mơ hồ đoán ra được mánh khóe trong đó.

Nghĩ trước đây khi Hứa Thiệu Nguyệt đán bình bình xét ba người Đổng Phi, lúc đó chẳng phải cũng hộc máu rồi chết?

Lẽ nào nói, đây không phải đang diễn trò? Mà là Lưu Hồng thực sự tiết lộ thiên cơ, vì vậy mới bị trời phạt như hôm nay sao?

Trương Nhượng tay bưng thẻ tre, đứng cũng không được, lui cũng không xong, nửa ngày nói không nên lời.

Có người đã gọi thái y vội vã thượng điện, sau khi kiểm tra cho Lưu Hồng một phen, mới trả lời:

- Hoàng thượng, hoàng thúc khí mạch suy yếu, cần mau chóng điều dưỡng mới được. Nếu tiếp tục kéo dài, thần e sợ hoàng thúc sẽ có nguy hiểm đến tính mệnh.

- Vì sao như vậy?

- Hoàng thượng, mạch tượng của hoàng thúc yếu ớt, hơn nữa cực kỳ quái dị. Thần tòng y đã hai mươi năm, nhưng chưa từng gặp qua tình huống này. Vì vậy cũng không tiện nói rõ.

- Đã như vậy, mau mau dìu hoàng thúc đi xuống điều dưỡng.

Nói rồi Hán Đế lại nói với Trương Nhượng:

- A phụ, mau trình sách trong tay lên cho trẫm, trẫm muốn xem thiên ý rốt cuộc thế nào.

Trương Nhượng nghe vậy, vội vàng dâng thẻ tre lên.

Hán Đế mở thẻ tre ra, thấy trên đó viết lưu loát hơn nghìn chữ.

Nhưng nội dung đơn giản chỉ có một: sét đánh Gia Đức Điện, là bởi vì trong triều có trung lương bị kẻ gian hãm hại. Vì vậy cảnh kỳ. Trung lương đó là Câu Trần giáng thế, giống như Lôi Chấn Tử của Văn Vương, là trung thần ông trời phái tới bảo vệ giang sơn xã tắc Đại Hán.

*Câu Trần: tên một tinh tú cổ của Trung Quốc, thuộc Tử Vi viên, thuộc chòm sao Tiểu Hùng trong hệ thống chòm sao hiện tại, Câu Trần, tức là chòm sao Bắc Cực hiện tại

Hán Đế ngẩng đầu, đột nhiên hỏi:

- Người phương nào là Lôi Chấn Tử của trẫm?

Lời vừa nói ra, trên đại điện trở nên vắng vẻ.

Hán Đế rõ ràng là đem mình so sánh với Chu Văn Vương, nghe qua hình như có vẻ quái dị. Nhưng mặc dù quái dị, ai dám mở miệng.

Hơn nửa ngày, tư đồ Trần Đam đứng ra:

- Thiên thư nói Lôi Chấn Tử, nhất định là Hoàng Phủ Nghĩa Chân.

Hà Tiến tỏ ra khó hiểu:

- Nói như thế, Lôi Chấn Tử chết rồi, chẳng phải nói Đại Hán ta chắc chắn vong bởi tay ngô hoàng? Trần tư đồ, ngươi thật to gan, nguyền rủa giang sơn Đại Hán, càng nói xấu ngô hoàng ngu ngốc vô năng. Ta lại hỏi ngươi, thiên thư nói, trong triều có trung lương bị kẻ gian hãm hại, nói cách khác, vị thần trung lương đó còn chưa tạ thế, có quan hệ gì với Hoàng Phủ Tung đâu?

- Việc này...

Trương Nhượng cũng lên tiếng:

- Khi còn nhỏ lão nô từng nghe người ta nói, phàm người ông trời phái tới, chắc chắn có dị tượng. Nghe đồn Lôi Chấn Tử tướng mạo bỉnh dị, không có tướng mạo của người thường. Từ nhỏ từng bị người ta vứt bỏ, sau đó mới trở thành con trai Văn Vương, hoàn toàn không quan hệ với Hoàng Phủ Nghĩa Chân đâu.

Lại có Đông Quan bác sĩ đứng ra nói:

- Thần nghe Đổng gia tử sinh ra tướng mạo bỉnh dị, vả lại chữ "Phi" trong tên cũng ngầm có ý "vứt bỏ". Theo thần thấy, trung lương Đại Hán trong thiên thư chỉ chẳng lẽ là Đổng gia tử Đổng Tây Bình kia sao?

Viên Ngỗi ở một bên nghe mà ngẩn người.

Thái lão đầu thật biết bảo vệ đứa con rể này, cái gì cũng dám nói!

Ngay cả lời nói dối Đổng Phi là Lôi Chấn Tử chuyển thế cũng dám biên diễn ra ngoài. Hắn thật không sợ ông trời phạt hay sao?

Đông Quan bác sĩ, phần lớn lấy Thái Ung làm đầu tàu.

Có thể nói có hơn phân nửa tự cho mình là học sinh của Thái Ung, những người còn lại, hoặc là nghiên cứu kinh học, nhưng lấy Lư Thực làm thầy.

Hán Đế nghe vậy, không khỏi liên tục gật đầu.

Mà Lư Thực lúc này cũng đứng ra, cung kính nói:

- Khởi bẩm ngô hoàng vạn tuế, thần có chuyện muốn tấu.

- Tấu lên...

- Ngày hôm trước thần có đến nhà Thái ông làm khách, ngẫu nhiên thấy có một lá thư, tên là [ Sắc Lặc xuyên văn tập], có người nói là do con gái của Thái ông Chiêu Cơ biên soạn, chưa hoàn thành... Nhưng, thần cũng tiện tay lật xem, phát hiện trong đó rất có ảo diệu, đặc biệt là có một loại ký hiệu dấu chấm, không những dễ hiểu, hơn nữa với văn chương nhìn qua rất có có ích, lúc đó thần rất là kinh ngạc.

Ai cũng không hiểu được, Lư Thực vì sao đột nhiên nói ra chuyện này, hình như không dính dáng tới chủ đề lắm.

Nhưng Hán Đế lại tươi cười rạng rỡ, gật đầu nói:

- Thái ông học cứu thiên nhân, có mỹ danh tam quân. Chắc hẳn là do ông ấy sáng chế rồi.

- Lúc đó thần cũng cho rằng như vậy, nhưng sau đó hỏi, mới biết ký hiệu dấu chấm này quả thật là Đổng gia tử sáng chế.

- Sao?

Ngay cả Viên Ngỗi cũng giật mình không nhỏ.

Đổng gia tử đó còn có bản lĩnh bực này, một vũ phu mà thôi...

- Đổng gia tử? Có phải là Đổng Tây Bình?

- Đúng vậy!

Lư Thực cười nói:

- Đổng gia tử đó đích thực thô lỗ, nhưng nhìn không ra còn có bản lĩnh này. Lúc đó thần cũng không tin, liền chọc Thái ông: Bá Giai tiên sinh nói giúp cho con rể có thể lý giải, nhưng có vẻ quá mức rồi đó.

- A, vậy Thái ông trả lời ra sao?

- Thái ông nói, đó quả thật là Đổng gia tử sáng chế, cũng không là hắn nói tốt cho Đổng Tây Bình. Sở dĩ đặt tên là [ Sắc Lặc xuyên văn tập], là bởi vì đó là nơi Đổng gia tử lớn lên từ nhỏ. Chính là mục trường Sắc Lặc xuyên của Lương Châu Đổng gia. Mà ba chữ Sắc Lặc xuyên còn có lai lịch khác. Theo con gái của Thái ông Chiêu Cơ nói, đó có nguồn góc từ tên một bài dân ca Đổng gia tử sáng tác.

Việc này hình như trở nên càng lúc càng thú vị rồi, oai hùng vũ phu hóa thân phiên phiên văn sĩ?

Hán Đế hỏi:

- Bài dân ca đó ca thế nào?

- Nói thât thì, văn từ bài dân ca đó không hay, nhưng mang theo một khí phách hào hùng, rất có phong vị của dân tộc tái ngoại, nếu như không sinh sống ở những nơi khắc nghiệt như tây bắc, nhất định không thể sáng tác ra. Thần từng chinh chiến sa trường, rất thích sự phóng khoáng của bài ca này, nên nhớ kỹ trong lòng... Hôm nay nếu hoàng thượng có hỏi, thần sẽ ca lại: Sắc Lặc xuyên, dưới chân núi Võ Sơn, trời như chiếc lều, bao phủ khắp nơi...

Làn điệu này trải qua cha con Thái Ung tỉ mỉ chỉnh sửa, mà thanh âm hơi khàn khàn già nua của Lư Thực ca lên, càng hiển phong vận.

Trong nhất thời, có người hình như tận mắt thấy được cảnh sắc thê lương của vùng tây bắc.

Ca hết một khúc, ngay cả Viên Ngỗi cũng nhịn không được vỗ tay khen ngợi. Nhưng vỗ tay xong, hình như hắn có vẻ xấu hổ.

Hán Đế cũng không khỏi nhẹ giọng phụ xướng, liên tục gật đầu.

- Đổng gia tử này cũng là người rất có tài nghệ đấy.

- Hoàng thượng, chỉ sợ bài này không phải Đổng gia tử sáng tác, mà là tác phẩm sao chép của người khác.

Lư Thực nghe vậy lấy làm lạ:

- Trần tư đồ, xin hỏi là người phương nào sáng tác? Trần tư đồ có thể nói ra lai lịch không? Mặt khác, Đổng gia tử kia từng làm bạn với Chiêu Cơ, cũng làm một bài thơ tặng Chiêu Cơ: Mỹ nhân quyển châu liêm, thâm tọa túc nga mi. Đãn kiến lệ ngân thấp, bất tri tâm hận thùy? Xin hỏi cũng là sao chép hả? Còn có [Mộc Lan ca] ngày đó Đổng gia tử sáng tác tại Loan Vệ, sao chép của người phương nào?

Trần Đam bị hỏi cho á khẩu không trả lời được.

Lư Thực lấy ra một quyển thẻ tre từ trong tay áo, giơ qua đỉnh đầu.

- Hoàng thượng, lúc Đổng gia tử tại Loan Vệ doanh, từng chỉnh lý ra quyển [Đạo Đức Kinh], cũng bổ sung cách dùng dấu chấm ngắt câu, trình cho hoàng thượng.

Viên Ngỗi, Hà Tiến, hai mặt nhìn nhau.

Đổng gia tử đó thực sự có bản lĩnh này sao?

*****

Thời đại lưỡng Hán, đặc biệt là thời kỳ đầu của Tây Hán, thuật Hoàng lão có thể nói là văn chương tất học của hoàng thất.

Từ sau Đổng Trọng Thư, tuy nói Nho học hưng khởi, nhưng đối với hoàng thất mà nói, lại là ngoại tôn Nho thuật, nội tôn Hoàng lão. Vì vậy mỗi một hoàng đế đều đã từng đọc qua [Đạo Đức Kinh]. Mặc dù là Hán Đế Lưu Hoành cũng không ngoại lệ.

Nhận lấy thẻ tre rồi lật xem, sau đó dựa theo hàm nghĩa của dấu chấm câu đi lý giải dấu chấm của Đổng Phi. Hán Đế Lưu Hoành liên tục gật đầu, khi thì khẽ lắc đầu.

Trần Đam thấy việc này sắp thoát ra khỏi khống chế, oán hận trừng mắt với Lư Thực, rồi tranh bước lên trước.

- Hoàng thượng, cho dù Đổng gia tử kia văn tài xuất chúng, thế nhưng đã có hiềm nghi sát hại Hoàng Phủ Nghĩa Chân, không thể không điều tra.

- Tư đồ, các ngươi luôn miệng nói Hoàng Phủ Nghĩa Chân là Đổng gia tử làm hại, nhưng ngoại trừ một tờ giấy không biết là người phương nào viết ra, không còn chứng cứ nào khác nữa. Hơn tháng nay trẫm cũng từng hỏi qua, Đổng gia tử kia rõ ràng dùng là mã sóc, nhưng người giết Hoàng Phủ Nghĩa Chân lại dùng song chùy. Hơn nữa, Hoàng Phủ Nghĩa Chân là bị tên bắn chết. Theo trẫm điều tra, Đổng gia tử kia cũng không thiện xạ, thậm chí ngay cả cung nỏ cũng không có. Tam đệ người Man của hắn là Sa Ma Kha cũng thiện xạ, nhưng khi Hoàng Phủ Nghĩa Chân chết hắn đang cùng với đô úy phía Đông Kinh Châu là Tần Hiệt ác chiến với phản tặc tại Nam Dương. Hà quốc trượng có thể làm chứng.

Hà Tiến ở bên cạnh khẽ gật đầu:

- Đúng vậy.

- Các ngươi vừa nói Đổng gia tử là hung thủ sát hại Hoàng Phủ Nghĩa Chân, nhưng lại không có chút chứng cứ nào. Ngay cả nhân chứng kia hôm nay cũng không thấy tung tích. Trần tư đồ, trẫm thấy ngươi thực sự già rồi, già đến nỗi ngay cả thị phi hắc bạch cũng không phân rõ nữa!

Một câu cuối cùng làm cho Trần Đam khẽ run lên.

Ý của Lưu Hoành rất rõ ràng: ngươi già rồi, đừng chiếm lấy hố xí không thải phân nữa, cứ ngoan ngoãn nhượng lại chức vụ cho ta đi.

Trần Đam biết, nếu như hắn còn không biết suy xét nữa, chỉ sợ...

Trần Đam quỳ gối dưới bệ đỏ, rơi lệ đầy mặt:

- Cựu thần quả thật già rồi, thực không đủ khả năng đảm đương chức Tư Đồ, xin hoàng thượng ân chuẩn thần trí sĩ hoàn hương.

Trong nhất thời, trên triều đình mọi người thổn thức không ngớt.

Trần Đam, Trần Hán Công, người Đông Hải... Đã từng nhiều lần đảm nhiệm tư không, tư mã, tư đồ, hôm nay lại rời khỏi sân khấu Lạc Dương như vậy.

Ý của hoàng thượng rất minh bạch, đây là đang cảnh cáo chúng ta, đừng có mà kiếm việc không đâu!

Đúng lúc này, đột nhiên có tiểu hoàng môn Kiển Thạc bẩm báo:

- Khởi bẩm hoàng thượng, giáo úy Loan Vệ doanh Đổng Phi thỉnh cầu yết kiến hoàng thượng.

Mọi người ngẩn ra, Đổng gia tử cầu kiến?

Hán Đế cũng cảm thấy kỳ lạ:

- Có nói có chuyện gì không?

- Hoàng thượng, quân quan Vũ Lâm quân kia tới truyền tin, hình như là về chiến sự Lương Châu.

- Lương Châu? Lương Châu làm sao? Mặc dù Hàn Toại đã đột phá phòng tuyến Kim Thành, hội hợp với đám người Lý Văn Hầu, lẽ nào chúng... Tuyên Đổng Phi yết kiến!

Thật ra, trong lòng mọi người đều rõ ràng.

Đổng Phi tuy nói bị giam giữ, đồng thời lại có ý chỉ không cho phép Đổng Phi gặp bất kỳ ai, nhưng trên thực tế thì sao, mọi người cũng mắt nhắm mắt mở cho qua thôi.

Chỉ là ai cũng không rõ, lúc này Đổng Phi thượng điện muốn làm gì.

Tuy nhiên hiện nay y còn đang ở Loan Vệ doanh, vì vậy sau khi truyền khoảng chừng qua nửa canh giờ nữa, hoàng môn ở ngoài điện hô to:

- Giáo úy Loan Vệ doanh Đổng Phi, thỉnh cầu yết kiến.

- Tuyên!

Theo một loạt tiếng hô liên tiếp, Đổng Phi trong bộ quân trang, đầu đội Cửu đầu nữu sư tử tráo diện khôi, mặc Cửu đầu nữu sư tử ô kim thiết diệp giáp, sải bước đi lên Gia Đức Điện, thân cao chín xích năm tấc, ở giữa bách quan như hạc giữa bầy gà.

Bước đi rất có lực, thân hình khôi ngô cường tráng, như một ngọn núi nhỏ.

Văn võ bá quan trên đại điện không ít người lần đầu tiên nhìn thấy Đổng Phi. Chỉ là Tráo diện khôi đã che khuất khuôn mặt của Đổng Phi, nhìn không thấy tướng mạo. Nhưng từ trong bước tiến, làm cho không ít người nhịn không được trong lòng tán thán: quả nhiên không hổ là hổ lang chi tướng.

- Thần Đổng Phi khấu kiến ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, cung chúc ngô hoàng thiên thu vạn tái, thọ dự thiên tề.

Những lời hoàn toàn mới, làm cho văn võ cả triều đều ngẩn ra.

Hán Đế nở nụ cười, đây chính là lần đầu tiên nghe người ta lễ bái như vậy, song cảm giác không tệ.

- Người quỳ phía dưới có phải Đổng Tây Bình không?

- Chính là tội thần!

- A? Trước kia ngươi không trả nói bản thân vô tội, vì sao lại tự xưng tội thần?

Đổng Phi lớn tiếng nói:

- Thần tự xưng có tội, là vì vi thần lại đi ngược với ý chỉ của hoàng thượng. Hoàng thượng muốn cấm đoán thần ở Loan Vệ doanh, không cho phép nói chuyện với bất kỳ ai. Thế nhưng ngày hôm nay có gia nhân đến truyền tin, thần... Thần cùng Khương tặc ở Lương Châu có mối thù giết tỷ, bất cộng đái thiên. Trước khi rời khỏi Lương Châu, thần từng nói với phụ thân, nếu như giết cừu nhân, nhất định phải nói cho vi thần.

- Ồ?

- Hôm nay, thần phụ tại Tích Thạch sơn giết tặc tù Hoàng Trung là Bắc Cung Ngọc, cũng sai người đưa tới thủ cấp của tặc tù. Báo cho biết vi thần... Bắc Cung Ngọc kia, chính là Bắc Cung Bá Ngọc một trong bốn tặc tù. Hắn vốn là đệ đệ của tỷ phu vi thần, bởi vì dòm ngó địa vị Phá Khương vương của tỷ phu vi thần, liên thủ với tặc tù Hàn Toại độc sát tỷ tỷ và tỷ phu của thần... Hiện hôm nay, thủ cấp của Bắc Cung Bá Ngọc đã được đưa đến.

Tiểu hoàng môn Kiển Thạc tay bưng hộp gấm, đi lên Gia Đức Điện.

Hán Đế lúc đầu còn có vẻ ngỡ ngàng, nhưng sau khi nghe được liền hoàn toàn hiểu ngay.

- Đây, chính là thủ cấp của Bắc Cung Bá Ngọc?

Hán Đế nhịn không được cất tiếng cười to:

- Mấy ngày nay trẫm nghe được toàn là tin tức xấu. Chỉ có hôm nay, đã nghe được một tin tức tốt. Đổng khanh bình thân, ngươi tuy có ý chỉ của trẫm, nhưng là việc trong tình lý. Trẫm không chỉ không trách ngươi, còn muốn thưởng ngươi... Đổng khanh, việc của Hoàng Phủ Nghĩa Chân hiện đã điều tra rõ không có quan hệ gì với ngươi. Mấy ngày nay ngươi chịu ủy khuất rồi, có yêu cầu gì không?

Đám người Viên Ngỗi, Hà Tiến trợn ngược mắt.

Hắn chịu ủy khuất?

Hắn có từng chịu ủy khuất sao?

Đầu tiên là đại náo Đại Lý, ngay cả Đại Lý tả bình Hi Lự cũng bị giết rồi. Hai lần chưa phụng ý chỉ đã điều động Loan Vệ doanh, trong đó có một lần còn là vì báo thù riêng, nếu không có đám người Vương Việt ngăn cản, người này dám giết sạch sẽ người của Thái Học Viện luôn.

Các sĩ tử tức giận, nhưng chúng ta lại chùi đít cho y.

Y cả ngày ở Loan Vệ doanh, hơn một nghìn cô nương chơi đùa với y, con mẹ nó, cái này mà nói y chịu ủy khuất sao?

Nhưng giận ở trong lòng, lại nói không nên lời.

Chỉ mong Đổng gia tử đừng gây thêm phiền phức gì cho chúng ta nữa...

Đổng Phi nghe được Hán Đế nói, không chút do dự lớn tiếng trả lời:

- Hoàng thượng, thần không có bản lĩnh, chỉ biết cậy mạnh. Nghe nói Ký Châu có dư nghiệt Hoàng Cân làm loạn, thần xin hoàng thượng ân chuẩn, cho thần một nhánh binh mã đến Ký Châu bình định phản tặc. Vi thần bảo đảm, nhất định lấy thủ cấp của tặc tù Hoàng Cân đưa cho hoàng thượng làm lễ vật, nếu không thể thành công, thần nguyện ý dâng lên cái đầu trên cổ.

Người này có bệnh, tuyệt đối là có bệnh...

Không ít người ở trong lòng thầm nói. Lư Thực khẽ gật đầu, người này thật là sống theo bản tính, bị vu hãm, nhưng còn muốn bình định phản tặc, cũng không uổng những lời hữu ích vừa rồi ta nói cho y... Lương tài như vậy, vì sao ta nhưng gặp được chứ?

Không tự chủ được, Lư Thực nghĩ tới học sinh của hắn, Lưu Huyền Đức đó hôm nay khả năng đã ở dưới trướng của Công Tôn Toản.

Trong lòng buồn bã, khẽ thở dài một hơi.

Mà Hà Tiến và Viên Ngỗi nhìn nhau, ý trong mắt rất rõ ràng: con mẹ nó đứa nào nói tên này ngớ ngẩn? Những lời này khôn ngoan cỡ nào, một kẻ ngốc có thể nói ra sao?

Hán Đế Lưu Hoành sắc mặt phức tạp, nhìn Đổng Phi hồi lâu mới thở dài một hơi:

- Nếu như văn võ cả triều đều có thể trung dũng như Đổng khanh, xã tắc Đại Hán ta há có thể không số mệnh lâu dài? Phen tâm ý này của Đổng khanh, trẫm tâm lĩnh, chỉ là trẫm vẫn còn chỗ trọng dụng ngươi, ngươi cứ ở lại Lạc Dương đi. Nếu như thực sự phái ngươi đi, chỉ sợ Thái ông chặn cửa cung của trẫm, đòi con rể mất thôi... Ha ha ha, Đổng Phi tiến lên nghe phong: trẫm phong ngươi làm Bắc Cung giáo úy, chuyên quản lý an nguy của Bắc Cung, Loan Vệ doanh vẫn do ngươi điều khiển.

Đổng Phi cũng không rõ lắm, Bắc Cung giáo úy đó là cái gì.

Nhưng nhìn vẻ mặt cực kỳ hâm mộ của văn vỏ cả triều, trong lòng biết chức quan đó hẳn là không kém.

Lập tức dập đầu tạ ân:

- Vi thần tuân chỉ, nhất định tận trung với cương vị tuyệt không cô kỳ vọng của ngô hoàng vạn tuế.

Hà Tiến chí đắc ý mãn, thầm cười trộm: Bổng lộc tam bách thạch biến thành bổng lộc thất bách thạch. Đổng Tây Bình ơi Đổng Tây Bình, từ ngày Đại Hán ta thành lập, sợ rằng chưa ai có được như ngươi. Chưa đến 16 tuổi, trong một năm đã thăng liền mấy cấp... Rất tốt, như vậy, Đổng Tây Bình ngươi là người của Hà Tiến ta, dấu vết này ai cũng không thể xóa nhòa...


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-298)


<