Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Hình đồ - Hồi 169

Hình đồ
Trọn bộ 267 hồi
Hồi 169: Thượng da
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-267)

Lý Thành trầm tĩnh nhìn Lưu Khám, trong đầu hiện ra tình hình khi rời khỏi Hàm Dương.

Trên thực tế, cuối năm, đại công tử Doanh Phù Tô lại phải về Hàm Dương báo cáo công tác với Thủy Hoàng Đế. Tư Mã là môn hạ của Phù Tô, Lý Thành tất nhiên cũng phải đi theo. Nhưng khi bọn họ vừa tiến vào Hàm Dương, liền liên tiếp xảy ra đại sự khiến cho Phù Tô quan tâm.

Chuyện thứ nhất là chuyện giết sư đồ phương sĩ Lô Tử Cao, Thân Vô Bệnh. Nhưng đối với chuyện này, Phù Tô cũng không quá lưu ý. Vốn đối với đám phương sĩ giả thần giả quỷ, yêu ngôn hoặc chúng cũng không thích lắm, giết thì giết thôi… Vấn đề ở chỗ, Thủy Hoàng Đế bởi vì chuyện này mà nảy sinh lòng nghi ngờ không tin tưởng đối với tất cả mọi người.

Trước đây, Thủy Hoàng Đế đối với hậu duệ sáu nước không tín nhiệm! Sau đó, bởi Thuần Vu Việt phản đối chính sách của nước Tần, dẫn đến việc đốt sách, làm cho Thủy Hoàng Đế cảm thấy rất phiền chán đối với nho sinh, bác sĩ ở Hàm Dương. Hiện nay, sư đồ Lô Tử Cao từng được Thủy Hoàng Đế tôn kính. Nhưng thật không ngờ, hai người này lại giấu giếm dã tâm. Đáng sợ nhất chính là, Thủy Hoàng Đế cảm giác được các nội thị ở cung Hàm Dương cũng không phải là trung thành và tận tâm. Đặc biệt tại ngày mùng một tháng giêng, Thủy Hoàng Đế trên đường lễ bái trở về, thấy xe ngựa của Đình úy Lý Tư quá xa hoa, liền nói thầm với người bên cạnh hai câu. Không nghĩ tới sang ngày thứ hai, Lý Tư liền lập tức thay đổi xe ngựa làm Thủy Hoàng Đế giận tím mặt.

Rất nhiều nhân tố thêm vào làm Thủy Hoàng Đế ngày càng thêm nghi thần nghi quỷ, thậm chí càng thêm không tín nhiệm đối với những cựu thần của Lão Tần. Sang năm mới, Thừa tướng Vương Quán rời chức, chức Thừa tướng do Lý Tư tiếp chưởng.

Nhìn biểu hiện, tựa hồ tất cả đều bình thường. Nhưng Thủy Hoàng Đế thừa dịp việc thay đổiThừa tướng đã trắng trợn cắt giảm quyền lợi của phủ Thừa tướng. Những sự vụ ngày trước thuộc phụ trách của Phủ Thừa tướng, có hơn phân nửa đã bị Thủy Hoàng Đế nắm trong tay, tiếp theo, Đô úy quân bị nhập vào dưới sự quản lý của đại doanh Lam Điền, chính là hoàng tử Doanh Tương Lư. Như thế này chẳng khác nào kéo đại doanh Lam ra khỏi phủ tướng quân biến thành một đội tư quân của Thủy Hoàng Đế.

- Đây là lúc các đại thần không hề đáng để ta tin tưởng. chí ít, các con trai của ta sẽ không phản bội ta, bất lợi đối với Đại Tần.

Phù Tô cũng nảy sinh một loại sầu lo chưa từng có. Khi người thượng vị không tín nhiệm thuộc hạ, cũng chính là khởi đầu của sự suy bại. Cũng may, Thủy Hoàng Đế không hề tin tưởng bọn người Lý Tư, nhưng ít ra đối với Mông Nghị vẫn tin tưởng như cũ.

Chuyện thứ hai, lúc Thủy Hoàng Đế chuẩn bị bắt tay vào thu hồi quyền khống chế Ba Thục, Thượng khanh Mông Nghị lại tra ra việc Trung xa phủ Triệu Cao thông qua con rể Diêm Nhạc, thu nhận hối lộ của Tần Chỉ, suýt nữa đem Triệu Cao xử quyết. Nếu không phải bởi Thủy Hoàng Đế có chút yêu quý Triệu Cao, đứng ra bảo toàn tính mạng cho Triệu Cao thì chỉ sợ một nhà Triệu Cao lành ít dữ nhiều. Việc này nguyên bản cũng không có vấn đề gì, thế nhưng Phù Tô cũng rất lo lắng.

Sự trong sạch ban đầu khi Đại Tần thống nhất sáu nước, tựa hồ đang từ từ biến mất. Một tên nội thị nho nhỏ còn dám thu nhận hối lộ, vậy các quan lại nước Tần sẽ là như thế nào? Nếu như nói, hai chuyện này đều là chuyện nội bộ, như vậy chuyện thứ ba, hiển nhiên là họa ngoại xâm rồi!

Mùng một tháng giêng, sấm mùa xuân nổ vang. Ở quận Tể Bắc, trên núi Lương Phụ Sơn, một cây cổ tùng bị sét đánh, có người đào được ở dưới gốc cây một khối kỳ thạch hình người, trên ngực khắc mười hai chữ: “Lão Tần vong, đại Sở hưng; Yến tử sinh, điền tam phân”. Chữ khắc trên vật đó chính là dùng kim loại khắc lên. Văn tự khắc theo hình thức lõm vào.

Những chữ khắc trên kỳ thạch hình người đó giống như là trời sinh như thế, làm cho người khác suy nghĩ xa xôi. Lương Phụ Sơn này từ xưa là nơi gió lành, hiện nay sét đánh Lương Phụ Sơn, kỳ thạch xuất hiện, chẳng lẽ là ý trời? Nói đến quỷ thần, từ xưa đến nay có tính đầu độc nhân tâm rất mạnh, đột nhiên lại phát sinh thêm việc này, chờ lúc quan viên địa phương tới được thì lời tiên tri đã truyền khắp thiên hạ rồi.

Thậm chí ngay cả Quan Trung đều có được tin tức, nhất thời, trong lúc nhất thời nhân tâm hoảng sợ. Trong sáu chữ đầu của lời tiên tri, thật ra cũng không khó lý giải. Từ lúc nước Sở diệt vong, thì có Âm Dương đại gia Nam Công của nước Sở cũ lưu lại lời tiên tri: “Nước Sở tuy chỉ còn lại ba hộ, nhưng diệt Tần tất là nước Sở”. Sáu chữ này chính là ứng với một câu tiên tri kia mà thôi, nghĩ đến mọi người đều hiểu rõ.

Nhưng mà sáu chữ sau, ý nghĩa lại rất đặc biệt. Yến Tử, nói vậy chính là nói về danh tướng Cố Tề Yến Tử rồi. Nhưng là Yến Tử đã chết mấy trăm năm nay, vậy Yến Tử sinh thì lại có ý nghĩa gì?

Được rồi, dùng “Yến Tử sống lại” để giải thích ba chữ đó cũng không phải là không có đạo lý, thế nhưng hàm nghĩa của “Điền tam phân” thì giải thích như thế nào? Thế nhưng mặc kệ là có ý tứ gì, có một việc rất rõ ràng, đó chính là có người nhịn không được, nên đãlàm ra trò quỷ!

Thủy Hoàng Đế là loại người kiên cường! Thậm chí ngay cả thần linh cũng không để vào mắt, làm sao lại có thể bị lời tiên tri này đe dọa? Chẳng những không thể đe dọa được ông, trái lại lại làm cho Thủy Hoàng Đế tâm sinh nổi giận. Sau khi nhận được tin tức, ôngkhông chút do dự hạ lệnh tru sát toàn bộ bách tính trong vòng ba trăm dặm vuông của Lương Phụ Sơn. Liên đới tới các vùng phụ cận Lương Phụ Sơn như hai huyện Bắc Dương và huyện Doanh, quan viên lớn nhỏ, toàn bộ xử trí, hai huyện tổng cộng hơn một trăm nghìn nhân khẩu cũng bị tru sát toàn bộ, không chừa một ai.

May mà hai người Doanh Phù Tô và Mông Nghị liều chết can gián, cuối cùng cũng khuyên được Thủy Hoàng Đế. Nhưng Thủy Hoàng Đế hạ lệnh phải tra rõ việc này, trong thời gian ngắn nhất phải tìm ra người khởi xướng. Nếu đến kỳ hạn mà không tìm ra kẻ đầu sỏ, thì quan viên lớn nhỏ hai vùng Bác Dương, Doanh huyện, bao gồm hơn một trăm nghìn bách tính, quan viên lớn nhỏ đem xử trảm toàn bộ.

Ai tới tiếp nhận chuyện này?

Không nói đến việc phát sinh tại quận Tể Bắc, nguyên bản chính là lãnh địa nước Tề cũ. Nơi này gia tộc quyền thế, nhà giàu nhiều không kể xiết, dân chúng vẫn mang lòng oán hận đối với Lão Tần. Hơn nữa trải qua mấy chuyện này có thể nghĩ được, nếu truy xét chuyện này, nhất định sẽ khó khăn trắc trở. Huống chi, nếu truy xét thất bại, còn phải chịu lửa giận của Thủy Hoàng Đế…

Cho nên, lúc Thủy Hoàng Đế hỏi, văn võ bá quan cả triều không một ai nguyện ý đứng ra tiếp nhận, điều này làm cho Thủy Hoàng Đế càng thêm phẫn nộ.

Cuối cùng đại tướng quân Phùng Kiếp đứng dậy:

- Thần đề cử một người có thể đảm đương việc này.

Doanh Chính cưỡng chế lửa giận hỏi:

- Không biết đại tướng quân muốn tiến cử người nào đây?

- Thần từng nghe nói Đô úy Tứ Thủy Lưu Khám túc trí đa mưu mà lại vũ dũng quả cảm, là một tướng tài, đồng thời còn được đại công tử coi trọng. Thượng tướng quân Mông Điềm, Thượng khanh Mông Nghị cũng nhiều lần trước mặt thần khen ngợi hắn, nói hắn hiểu biết luật pháp, có thể gặp nguy không loạn mà tâm tư lại kín đáo. Hiện nay khu Tứ Hồng bình yên, không có bất cứ điều gì dị thường. Bệ hạ sao không hạ lệnh cho Đô úy Lưu Khám với chức Đô úy Tứ Thủy tạm thời lãnh trách nhiệm của Đình úy chính, đứng ra tra rõ việc ở Lương Phụ Sơn, quận Tể Bắc?

Đình úy chính là chức quan Đình úy, chấp chưởng công việc ở hình ngục. Hiện nay, vì Lý Tư được đề bạt làm thừa tướng nên chức Đình úy tạm thời để trống. Dựa theo Tần pháp, chức Đình úy này, do Lưu Khám còn ít tuổi, khẳng định không thể đảm đương, hơn nữa Thủy Hoàng Đế cũng không có khả năng để hắn đảm đương.

Phùng Kiếp cũng hiểu rõ điểm này, vì vậy chỉ để cho Lưu Khám đảm đương Đình úy chính.

Với chức Đô úy một phương đảm nhiệm chức Đình úy chính ngược lại có thể nói cũng tạm chấp nhận được. Doanh Chính trầm tư một lát, liền đồng ý với kiến nghị của Phùng Kiếp.

*****

Doanh Chính vốn vì công trình giấy và duyên cớ với Tần Thanh mà cũng có chút lưu tâm đối với Lưu Khám. Lại thêm hai người Mông Điềm, Mông Nghị là người ông tín nhiệm đều đã từng đề cử qua Lưu Khám này, đã làm cho Doanh Chính sinh ra hứng thú đối với Lưu Khám. Lần này việc truy xét Lương Phụ Sơn, vừa lúc có thể quan sát thủ đoạn của Lưu Khám. Nếu hắn thực sự ưu tú theo như lời Mông Điềm, Mông Nghị, hơn nữa với thân phận Lão Tần của Lưu Khám, Doanh Chính rất mong muốn có thể cẩn thận bồi dưỡng Lưu Khám một chút.

Dù sao, trong triều đám lão nhân rời đi, hiện giờ đang lúc cần thay máu mới.

Phù Tô không muốn để Lưu Khám gánh chịu việc này! Tuy rằng y coi trọng Lưu Khám, nhưng dù sao Lưu Khám vẫn còn ít tuổi, vẫn chưa đủ kinh nghiệm. Tàn sát trên chiến trường, bày mưu tính kế… có lẽ Lưu Khám có thể đảm đương.

Thế nhưng chuyện ở Lương Phụ Sơn, quan hệ trọng đại. Lại thêm phát sinh ở cố Tề, coi như là một cựu thần đứng ra, cũng không nhất định có thể xử lý thỏa đáng. Huống chi, Lưu Khám mới hai mươi mốt tuổi, sao có thể đảm đươc nhiệm vụ quan trọng như vậy đây?

Đương nhiên, Phù Tô cũng vô cùng rõ ràng, những chuyện phụ hoàng đã quyết định rất khó có thể thay đổi. Hơn nữa, việc này đối với Lưu Khám chưa hẳn đã không phải là một cơ hội, một lần tôi luyện. Mặc dù Lưu Khám thất bại, Phù Tô cũng chắc chắn bảo hộ Lưu Khám trước mặt Thủy Hoàng Đế. Hay là cứ như vậy, Lưu Khám sẽ càng thêm trung thành với chính mình… Nói không chừng, hắn thực sự có thể hoàn thành nhiệm vụ? Cho nên tuy rằng Phù Tô không vui vẻ, nhưng cũng không có phản đối.

Lúc riêng tư, y mới nói với Thủy Hoàng Đế:

- Phụ hoàng, Lưu Khám tuy có tài năng, nhưng trong trường hợp này, do tuổi còn trẻ, tình hình ở quận Tể Bắc phức tạp, nhi thần lo lắng Lưu Khám khó có thể trấn trụ quan viên địa phương. Nhi thần cho rằng cần có một người ở sau lưng chỉ điểm và hỗ trợ… Quận thủ quận Tam Xuyên Lý Do, chính là con trai của thừa tướng, tinh thông hình luật, túc trí đa mưu, lại trung thành và tận tâm đối với phu hoàng, sao không để y âm thầm hiệp trợ?

Ý kiến của Phù Tô, Doanh Chính tự nhiên cũng có thể cảm nhận được.

Nhưng ngẫm lại cũng đúng. Việc ở Lương Phụ Sơn quan hệ trọng đại, một mình Lưu Khám chỉ sợ cũng khó có thể đảm đương trọng trách. Cho nên Doanh Chính đồng ý để Lý Do âm thầm hiệp trợ. Thế nhưng ở ngoài sáng, phải là do Lưu Khám truy xét việc này, đồng thời phải nhanh chóng bắt đầu.

Lý Thành chịu ủy nhiệm của Phù Tô phụ trách hiệp trợ Lưu Khám. Lúc truyền đạt xong ý chỉ của Thủy Hoàng Đế, y âm thầm quan sát phản ứng của Lưu Khám.

Lưu Khám trầm ngâm trong chốc lát, trầm giọng nói:

- Nếu bệ hạ chiếu lệnh, Lưu Khám tất nhiên phụng chiếu… Vậy xin đợi ta ba ngày, sắp xếp mọi việc bên này thỏa đáng, lập tức cùng ngươi đi quận Tam Xuyên. Như vậy đi, ngươi trước nghỉ ngơi một chút, buổi tối ta bày rượu đón gió tẩy trần cho ngươi.

Lý Thành cũng biết, Lưu Khám là muốn đi bàn bạc với Ba Mạn, lập tức gật đầu, theo Thẩm Thực Kỳ đứng dậy, đi sương phòng nghỉ ngơi.

Lưu Khám trở lại thư phòng, nhóm người Ba Mạn đều vẫn còn ở đó. Vừa thấy Lưu Khám tiến vào, mọi người liền bước lên phía trước hỏi. Mặt Lưu Khám âm trầm, đem mọi chuyện nói lại một lần. Nhưng hắn hoàn toàn không rõ ràng lắm đến tột cùng là nhiệm vụ gì, vì vậy cũng không nói tỉ mỉ.

- Bệ hạ tự mình hạ chiếu, sợ rằng việc cũng không nhỏ đi!

Ba Mạn không khỏi có chút lo lắng, đồng thời trong lòng sinh ra một chút chua xót, bởi vì nàng biết, sợ là Lưu Khám rất nhanh sẽ lại phải đi! Nghĩ lại, những việc đã phát sinh trong khoảng thời gian này giống như một giấc mơ. Vốn tưởng rằng Lưu Khám tới, chuyện chung thân thân đại sự của mình có thể có một kết cục. Không nghĩ tới, tổ mẫu đột nhiên mất đi, Tần gia chia năm xẻ bảy. Nếu không có Lưu Khám bên cạnh nàng, Ba Mạn thật không biết chính mình có thể chống đỡ được không. Có Lưu Khám bên cạnh, mặc kệ là gặp phải phiền phức gì, Ba Mạn đều không cảm thấy lo lắng. Hiện nay Lưu Khám lập tức phải đi, Ba Mạn cảm giác như là mất đi trái tim vậy.

Chỗ dựa vững chắc không có, người trong lòng cũng không có…

Tâm tư của Ba Mạn trở nên cực kỳ phức tạp. Không biết Lưu Khám đi lúc này, đến khi nào mới có thể đoàn tụ?

Lưu Khám nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay của Ba Mạn.

- Đến tột cùng là chuyện gì, hiện nay còn không biết… Kỳ thực, ta không lo lắng điều này. Hiện tại ta lo lắng chính là, nếu ta đi, một mình nàng có thể chống đỡ không? Nàng vừa mới đứng vững ở Giang Dương, mặc dù có Kỳ ca, lão Tào giúp đỡ, nhưng ta vẫn lo lắng.

Thái độ của triều đình, ngày nào còn không rõ, ngày đó nàng còn không an toàn.

Nếu Tần Chỉ thực sự xuất chiêu, ta thực lo lắng nàng… Không bằng như vậy đi! Lão Đường, ngươi tạm thời ở lại Giang Dương, phụ tá Mạn nhi, thế nào?

Trong lòng Ba Mạn bỗng nhiên cảm thấy ấm áp.

Đường Lệ gật đầu cười:

- Ta thật ra không sao cả, nếu như Mạn tiểu thư đồng ý, ta tất nhiên ở lại tận tâm phụ tá. Về phần thái độ của triều đình sao… A Khám, chỉ sợ ngươi trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường a… Theo ta nhìn thấy, thái độ của triều đình vô cùng rõ ràng. Mạn tiểu thư đã biểu lộ tư thái, tin tưởng bệ hạ cũng không phải không biết. Ta có thể khẳng định, quan tài của Thanh lão đang trên đường tới Giang Dương.

Bệ hạ sở dĩ điều ngươi rời đi, một mặt không hy vọng ngươi là một quan viên triều đình nhúng tay quá nhiều vào chuyện ở Ba Thục; mặt khác, khó mà không có ý tứ trọng dụng ngươi… Theo ta phỏng đoán, đợi quan tài của Thanh lão đến Giang Dương, sợ sẽ là ngày bệ hạ chỉnh đốn Tần gia. Mạn tiểu thư, ngươi phải nhớ kỹ, nếu như quan tài thực sự đến Giang Dương, ngươi cái gì cũng đừng nói, cái gì cũng đừng làm.

Chuyện làm ăn, tự có Quán lão bọn họ để ý. Ngươi hãy tuyên bố với bên ngoài, muốn giữ đạo hiếu với Thanh lão… Có triều đình giúp đỡ, Tần Chỉ cũng không thể quá kiêu ngạo. Việc ngươi cần làm vô cùng giản đơn, đó chính là tận lực tiêu trừ lực ảnh hưởng của Thanh lão tại Ba Thục. Hiện nay chúng ta là thương nhân, hơn nữa chúng ta cũng chỉ có thể là một thương nhân.

Khoái Triệt ở một bên, liên tục gật đầu, biểu thị tán thành.

Lưu Khám nở nụ cười:

- Nếu đúng như lão Đường nói, lấy sáng nuôi tối, thực sự là một lựa chọn tốt.

Ba Mạn thở dài một hơi nhìn Lưu Khám nói:

- Thế nhưng… huynh phải đi rồi!

Đường Lệ, Khoái Triệt nghe vậy, nhất thời có vẻ ngại ngùng. Hai người nhìn nhau, lặng yên đứng dậy, lặng yên rời khỏi phòng.

Cửa phòng đóng lại, Lưu Khám chăm chú nhìn phấn má lúm đồng tiền xinh đẹp như hoa của Ba Mạn, nhất thời không biết nói cái gì mới tốt. Vốn tưởng rằng sẽ là chuyện rất nhẹ nhàng, không nghĩ tới lại sinh ra nhiều khúc triết như vậy. Lần này đi, không biết khi nào mới có thể gặp lại!

Trong lòng hình như có một ngọn lửa thiêu đốt…

Lưu Khám không kìm nén nổi liền đứng dậy, kéo tay Ba Mạn đi tới thư án, mở giấy đề bút, trầm ngâm trong chốc lát, vùi đầu múa bút thành văn.

Lúc đầu Ba Mạn có chút không rõ, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh Lưu Khám, nhìn hắn cúi đầu viết. Nhưng rồi thân thể mềm mại của nàng đột nhiên run run, đôi mắt trong sáng lóe ra một loại thê lương, môi đỏ khẽ mở, nàng chậm rãi ngâm nga…

"Ngã dục dữ quân tương tri, trường mệnh vô tuyệt suy.

Sơn vô lăng, giang thủy vi kiệt.

Đông lôi chấn chấn, hạ vũ tuyết.

Thiên địa hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt."

(Bài thơ: Thượng da của Khuyết Danh)

Trong lòng nàng có biết bao khổ tâm nháy mắt đều tan biến, còn lại chỉ có ngọt ngào vô tận. Ba Mạn lẳng lặng nhìn những dòng chữ như rồng bay phượng múa, hai hàng lệ không tiếng động rơi xuống…

- Có bài thơ này, Mạn dù chết cũng không tiếc!

Crypto.com Exchange

Hồi (1-267)


<