Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Hình đồ - Hồi 168

Hình đồ
Trọn bộ 267 hồi
Hồi 168: Biến động ở Ba Thục (2)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-267)

Thế nhân đều biết, Tứ Thủy Hoa Điêu ngày trước chính là Đỗ Lăng Lão Diếu hiện nay.

Hơn nữa từ lúc tiến vào chiếm giữ Ba Thục dường như lại càng thêm phong phú hơn, làm vô số thương nhân đến, xua đi không hết. Đường xa một chút cũng không thành vấn đề, huyện thành Giang Dương này có một thương hành, chuyên phụ trách vận chuyển hàng hóa. Có hơn ba mươi thương thuyền cỡ lớn, thương thuyền cỡ trung gần trăm chiếc. Tên thương hành là “Đỗ Lăng thương hành”, ở ven bờ Đại Giang, thành thị quan trọng, đều thiết lập chi nhánh.

Thương hành này thành lập cũng không lâu, chỉ có hai năm mà thôi. Thế nhưng phát triển vừa nhanh vừa mạnh, kẻ khác nhìn phải đố kỵ. Ra khỏi quận Ba, một đường đi về phía Đông, tới Chu huyện của quận Trường Sa. Sau đó là trung chuyển ở huyện Chu, nam tới Trường Sa, bắc đi Hán Thủy tới quận Nam Dương; đi hướng đông mãi cho đến huyện Lịch Dương, quận Cửu Giang, tất cả đều có chi nhánh của thương hành.

Cần rượu nước sao? Rất đơn giản! Mang tiền đến Giang Dương mua sắm vật phẩm, sau đó phái người đến địa điểm chỉ định nhận hàng hóa. Về sự tình khác, chớ cần làm gì cả. Các thương nhân cũng thuận tiện, mà thương hành cũng có thể thu lợi nhuận. Không chỉ như vậy, thương hành còn phụ trách vận tải các phương diện khác… điều này làm cho các thương nhân Ba Thục cảm thấy từ trước đến nay chưa từng được thoải mái như thế.

Đỗ Lăng thương hành! Từ tên có thể nghe ra chủ nhân của thương hành là thần thánh phương nào. Không sai, tên thương hành, chính là dựa trên danh hào Đỗ Lăng Tửu Thần của Lưu Khám. Ban đầu, sau khi Thẩm Thực Kỳ tới Giang Dương, liền nhạy cảm cảm thấy được cái tài lộ này. Trong quyền khống chế Giang Thủy của Tần gia ở Ba Thục, trước đó tuy rằng cũng có đội thuyền, nhưng phần lớn đều là để vận tải hàng hóa phục vụ buôn bán của chính mình là chính, vẫn chưa chú ý việc khác.

Vì vậy Thẩm Thực Kỳ liền suy xét, sau khi bàn bạc với Tần Mạn, quyết định thành lập Thương hành lấy vận tải là việc chính, do Tần Mạn đứng đầu, hơn nữa lại có năm nhà hùn vốn là Lưu Khám, Thẩm Thực Kỳ, Trần Vũ, Quán Tước cùng Lữ Văn cùng nhau nhận hết những nhiệm vụ vận tải đường thủy ở Ba Thục cùng Trung Nguyên. Cũng đừng xem nhẹ việc buôn bán này! Ba Thục là nơi giàu tài nguyên thiên nhiên, tuy rằng ở thời đại này, so với Trung Nguyên chỉ là một nơi hoang dã, nhưng sản vật vô cùng phong phú, một chút cũng không thẹn với danh hào là nơi giàu tài nguyên thiên nhiên nhất nước.

Nhiều loại đặc sản như tre bương, sáp ong, xuyên bối, xạ hương, đông trùng hạ thảo… có thể nói là vô số kể. Nhưng đường đi ghập ghềnh, muốn đem núi hàng hóa này vận chuyển tất cả ra ngoài, thì cần phải có chi phí thực sự là quá mức kinh người.

Ba Thục nhiều núi, mà nhiều núi tất nhiều đạo phỉ. Nếu như muốn đi theo đường thủy, tựa hồ cũng không an toàn lắm. Thuyền nhỏ bình thường không đủ để chống lại sự nguy hiểm của Đại Giang. Đội thuyền quá lớn, tựa hồ lại lãng phí. Cho nên, trừ phi là hào tộc một phương có năng lực tiến hành vận tải hàng hóa ra ngoài. Còn lại chính là tiểu thương, chỉ có thể nhìn bao nhiêu hàng hóa chồng chất tại chỗ. Đồng thời vùng Trung Nguyên cũng có rất nhiều hàng hóa, bởi vì nguyên nhân đường xá mà dừng lại ở bên ngoài Ba Sơn, Thục Thủy.

Không thể không thừa nhận, Thẩm Thực Kỳ có những ý nghĩ mà người bình thường không thể nghĩ ra được. Khai trương một Thương hành như thế, trong mắt người thường không thể nghi ngờ là một việc vô cùng khó khăn, thế nhưng đối với y mà nói lại cực kỳ đơn giản.

Trong khu vực Ba Thục, có Quán Tước phụ trách để ý vận chuyển ra ngoài. Bên ngoài Ba Thục, có Trần Vũ đứng ra tổ chức vận chuyển hàng hóa vào Ba Thục… Như thế chẳng những có thể nối liền Ba Thục và Trung Nguyên, đồng thời cũng có thể kiếm được lợi nhuận lớn. Quan trọng nhất, Thẩm Thực Kỳ đã thu nạp được một nhóm lớn dân bản xứ Ba kiếm ăn trên sông nước. Táo bạo tổ chức một hộ đội trên nước con số lên đến hơn ba nghìn người. Tuy rằng chi tiêu rất lớn, nhưng lợi nhuận cũng cực kỳ kinh người. Một thương thuyền loại lớn, qua lại Giang Dương và Chu huyện một lần phải mất khoảng chừng ba tháng, trừ đi các loại chi phí, tiền lời cao tới ba mươi dật hoàng kim.

Từ sau khi thương hành kiến lập, ba mươi thương thuyền cỡ lớn, gần trăm thương thuyền cỡ trung hầu như không lúc nào rảnh rỗi. Gần nhất, chỉ tính phí chuyên chở, tiền lời của Đỗ Lăng thương hành đã có vạn dật hoàng kim. Thế cho nên, lúc Lưu Khám đến Giang Dương, đã bị thương hành làm cho hoảng sợ…bởi vì lúc thương hành được thiết lập, Lưu Khám đang ở Bắc Cương, đối với việc này căn bản cũng không hiểu. Hơn nữa với tiền lời của Đỗ Lăng tửu tràng, Lưu Khám tính toán một chút, trong vòng ba năm, tài sản của hắn đã tăng hơn ba mươi nghìn vàng! Khi nghe Thẩm Thực Kỳ bẩm báo, Lưu Khám càng không ngừng hít sâu: Ba Thục này thực sự là nơi đất lộc a.

- Quanh Giang Dương có ba bộ chín mươi tám trại dân bản xứ Ba, vì xưởng rượu Đỗ Lăng đã khiến hơn hai mươi trại người Ba đi ra khỏi núi cao rừng sâu. Trong Đỗ Lăng thương hành, thu nạp người Ba ở khu vực Giang Dương với Tây Thanh, Y Thủy cùng Mạt Thủy gần mười nghìn người… Nếu tính toán hết, ba bộ chín mươi tám trại người Ba bản xứ này đều được hưởng lợi từ chúng ta. Tuy rằng còn không ít người chưa rõ lập trường, thế nhưng ta biết, nếu có ai thật sự làm nguy hại đến lợi ích của chúng ta ở Giang Dương, ba bộ chín mươi tám trại người Ba bản xứ này tuyệt sẽ không để yên.

Lúc nói đến đây, Thẩm Thực Kỳ tựa hồ vô cùng đắc ý. Trương Thương vẫn luôn duy trì trầm mặc, cũng nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Nếu không có như vậy, chuyện Ba Hộ ở Thiển Khâu tập kích đô úy, chúng ta cũng không có khả năng lập tức phát hiện ra, đồng thời nhanh chóng phản ứng lại… Đô úy, nói đến chuyện này ít nhiều cũng nhờ vào Tào huyện úy đi.

Lúc nói đến đây, thật hiếm khi thấy Tào Vô Thương đỏ mặt. Tần Mạn ngồi giữa nhìn sang Lưu Khám, không nhịn được hỏi:

- Vô Thương đại ca như thế nào nhanh như vậy đã triệu tập nhân mã rồi?

- Hợp Giang tụ là cửa ra của Đại Giang, các ngươi chỉ có thể lên bờ duy nhất ở bến thuyền Thủy Long. Thủ lĩnh người Ba ở Hoàng Kinh Lâm nói cho ta biết. Ba Hộ kia triệu tập hơn hai nghìn sơn dân tập kết tại rừng Hoàng Kinh. Lúc đó Khoái tiên sinh lập tức đoán ra bọn họ là muốn phục kích các ngươi. Người Ba ở Thiển Khâu ngang ngược, không thích lao động, chỉ thích cướp đoạt của người khác. Trong chu vi Giang Dương, danh tiếng vô cùng xấu… nếu bọn họ không dựa vào Tần Chỉ, hai bộ người Ba khác đã sớm ra tay giải quyết bọn họ rồi. Cho nên lúc đó ta cùng Khoái tiên sinh cấp tốc chạy tới nói chuyện với hai bộ người Ba khác, liên thủ phục kích lại ở Hoàng Kinh Lâm… Chỉ tiếc, lại để người Ba Thiển Khâu chạy thoát!

Nếu không, lão tử lập tức tập hợp người của năm mươi sáu trại khác giết chết bọn họ.

- Vô Thương đại ca rất quen thuộc với các trại người Ba sao?

Tần Mạn không nhịn được hỏi Tào Vô Thương. Về mặt này, Tần Mạn đúng là không thể bằng Tần Chỉ. Nàng không tiếp xúc nhiều lắm người Ba bản xứ, tuy rằng Tần Thanh cũng có ý thức làm cho nàng đi giao tế nhiều hơn. Nhưng ngoài mấy bộ lạc người Ba ở bên ngoài, nàng rất ít chủ động tới kết thân.

Thẩm Thực Kỳ cười nói:

- Thủ lĩnh ba bộ chín mươi tám trại ở Giang Dương ít nhất có đến bảy phần xưng huynh gọi đệ với lão Tào. Thậm chí người Ba ở quanh Thiển Khâu cũng có hơn mười thủ lĩnh có quan hệ mật thiết với y. Nhưng chỉ vì Ba Hộ nên không hay gặp gỡ lộ liễu.

Lưu Khám nghe vậy, không nhịn được liếc nhìn Tào Vô Thương một cái

Không nghĩ tới Tào Vô Thương lại có tài năng như thế. Trước đây khi ở Phái huyện, còn nghĩ y không giỏi gặp gỡ người khác, Nhưng hiện tại xem ra từ lúc tới Giang Dương hình như thay đổi rất nhiều.

Tào Vô Thương nói:

- Đây không phải là vì không có cách nào khác! Người Ba hào phóng, Trương tiên sinh lại là người có thân phận, A Kỳ thân là huyện trưởng, càng không thể dễ dàng ra mặt. Cho nên ta đành phải đi ra tiếp xúc với bọn họ, chính là giao tiếp với bọn họ đích thực là rất nhẹ nhàng, cũng rất dễ dàng.

Thích chính là thích. Không thích chính là không thích…Không có vòng vo. Trong hai năm gần đây, ta thực là giao lưu không ít bằng hữu. Hôm nay ngẫm lại so với khi ở Phái huyện, đích thực là làm có phần hơn

Đây cũng là một cách trưởng thành đi!

Lưu Khám liếc mắt nhìn Tào Vô Thương đầy tán thưởng, nhẹ nhàng ho khan, nghiêm mặt nói:

- Vô Thương, ba ngày nữa ta chuẩn bị bày tiệc rượu tại nha phủ Giang Dương. Thủ lĩnh ba bộ chín mươi tám trại có thể mời được bao nhiêu thì mời bấy nhiêu… Chuyện này, ta cần ngươi ra mặt.

- Không thể chối từ!

Tào Vô Thương không chút do dự đứng lên nhận lời.

- Lâm Tô, Lý Hưng!

- Vâng!

Lưu Khám trầm giọng nói:

- Hai người các ngươi điểm binh mã bản bộ, sáng sớm ngày mai cùng ta lên đường… Việc của ba ngày sau do Mạn tiểu thư ra mặt. Kỳ ca cùng Trương lão phụ trách mọi việc trong phủ nha. Lão Đường và lão Khoái, việc trong thành Giang Dương đều do hai người phụ trách.

Về mặt nhân thủ, ta nghĩ các người không trở ngại gì. Ta đoán chừng bên phía Tần Chỉ hiện tại cũng rất đau đầu. Không có ấn tín của Thanh lão, cứ cho y thành gia chủ, sợ cũng không thể phục chúng.

Cho nên, trong khoảng thời gian nà sẽ không rảnh bận tâm Giang Dương bên này. Việc chúng ta cần làm, chính là trước khi Tần Chỉ xuất thủ đối phó lại chúng ta thì cầnổn định cục diện Giang Dương. Ba bộ chín mươi tám trại ở Giang Dương phải do chúng ta sử dụng mới có thể lập thế được. Việc sau đó, có thể từ từ suy tính… Ta tin tưởng, không lâu lắm, triều đình nhất định sẽ có động tác đối với Ba Thục!

*****

Người Ba bản xứ chính là những quần tộc sinh ra và lớn lên ở Ba Sơn Thục Thủy. Cội nguồn của văn minh Ba Thục cũng không kém hơn văn minh Trung Nguyên. Từ lúc vương quốc Ba và vương quốc Thục bị diệt, rất nhiều người Ba bản xứ vì tị nạn mà trốn vào núi cao rừng sâu. Thời gian trôi đi, Ba Thục ngày càng bình yên, có rất nhiều người Ba ra khỏi thâm sơn trở thành người Ba quy hóa. Thế nhưng, phần lớn người Ba vẫn sinh hoạt bên trong rừng sâu, với phương thức sinh tồn vô cùng nguyên thủy.

Những nhóm người này, cũng chính là người Ba bản xứ. Người Ba bản xứ là một quần thể vô cùng lớn, thậm chí số lượng vượt xa người Ba quy hóa Trong Ba Sơn Thục Thủy có khoảng chừng một trăm nghìn người Ba bản xứ. Những người này không theo sự giáo hóa của Tần pháp, đương nhiên cũng không có tư liệu để có thể thống kê và quản lý. Chuẩn xác mà nói, đây là nhóm quần tộc tự do ngoài pháp luật nước Tần. Bọn họ thờ phụng trời đất, tôn kính quỷ thần. Sau khi Trương Nghi Tư Mã Thác chiếm Ba Thục, người Ba loạn lạc, làm cho vùng đất gần Ba Thục trăm năm không được an bình.

Lúc Tần Vương Chính mới đăng cơ, Ba Thục lại xuất hiện một trận hỗn loạn lớn. Cũng chính tại lần hỗn loạn này, Tần Thanh kiên định đứng về phía Tần Vương Chính, bằng vào uy vọng của bà đã bình định được Ba Thục. Về phần thông qua thủ đoạn gì thì rất ít có người biết được… Lúc Tần Thanh bình định Ba Thục, quy phục và giáo hóa được hơn ba mươi nghìn người Ba, cũng làm cho hai quận Ba Thục ngày càng phồn hoa. Sau đó, hai vùng Ba Thục lần lượt có huyện Chỉ, Cù Nhẫn, huyện Bì trở thành huyện thành, người dân theo sự bình yên của Ba Thụcmà dần dần tăng lên.

Giang Dương vốn là một mảnh đất hoang cũng do người Ba tụ tập lại mà thành. Bốn bề sơn trại san sát có tổng cộng ba bộ chín mươi tám trại. Trại lớn mấy nghìn người, trại nhỏ mấy trăm người. Tính từng nhà cũng có mấy chục nghìn nhân khẩu. Trong đó, người Ba bản xứ chiếm tuyệt đại đa số. Nhưng khi Tần Thanh còn sống, những người Ba này ngược lại cũng coi như là ngoan ngoãn.

Khi ở Trí huyện Giang Dương, Trương Thương đã đưa ra một kế sách.

- Nếu muốn đứng vững tại Giang Dương, Tần Thanh cố nhiên là một nhân tố vô cùng quan trọng. Nhưng việc kết bạn với người Ba bản xứ cũng rất quan trọng. Cho nên, phải tận lực kết giao với người Ba thổ trứ. Không vì việc gì khác, ít nhất không làm cho bọn họ đối địch với mình.

Trên thực tế, lời nói của Trương Thương giống như lời tiên tri. Thẩm Thực Kỳ thân là Huyện chủ, không nên tự mình ra mặt. Vì vậy Tào Vô Thương trở thành người chủ yếu giao tế với người Ba bản xứ. Tuy rằng con người Tào Vô Thương tính tình không tốt, nội tâm cũng không sâu. Nhưng đối với chuyện này lại cực kỳ coi trọng, không dám có chút nào qua loa.

Cho nên vì thế, ban đầu trước khi y cùng Thẩm Thực Kỳ đến Giang Dương, Lưu Khám đã nói với bọn họ một phen.

- Hai vị ca ca nhất thiết không nên xem thường Ba Thục… Một ngày nào đó chúng ta có thành tựu, Ba Thục sẽ là nơi quan trọng nhất. Các ca ca có thể đứng vững gót chân ở Ba Thục hay không, rất có quan hệ đến tiền đồ của huynh đệ chúng ta đấy. Cho nên, ta mặc kệ các ngươi dùng phương pháp gì, dùng thủ đoạn gì… Chỉ có một yêu cầu, gắt gao bám chặt vào Giang Dương cho ta!

Từ trong xương cốt Tào Vô Thương có một loại kiêu ngạo, khi y phục người nào, sẽ toàn tâm toàn ý làm việc vì người đó. Lưu Khám, không thể nghi ngờ, với thủ đoạn của chính mình đã thu phục được Tào Vô Thương. Từ giới dân thường, trở thành Huyện úy của một huyện, tuy nói rằng Giang Dương là vùng hoang dã, nhưng cũng là một thành tựu. Huống chi, Tào Vô Thương có được thành tựu như ngày hôm nay cũng là nhờ Lưu Khám khéo tay tạo nên, đương nhiên là mang ơn.

Lưu Khám phát ra mệnh lệnh, Tào Vô Thương cũng rời đi bắt đầu hành động. Trong vòng ngắn ngủi hai ngà lần lượt đi hết ba bộ chín mươi tám trại người Ba thổ trứ ở Giang Dương. Đem thiệp mời tận tay trao cho thủ lĩnh các trại. Về phần sẽ có bao nhiêu người đến dự tiệc, Tào Vô Thương cũng không thể nói chính xác! Dù sao y cũng đã làm hết sức. Những thủ lĩnh giao hảo với y tất nhiên là nhận lời, sẵn lòng đến trước.

Ba ngày, rất nhanh qua đi, thủ lĩnh các trại mang theo người tùy tùng, đều nhộn nhịp đi tới Giang Dương.

- Ba Hộ chưa có tới!

Tần Mạn nhìn danh sách tân khách, khẽ nhíu mày ngài, nhẹ giọng nói:

- Ngay cả thủ lĩnh cai trị hơn ba mươi trại ở Thiển Khâu cũng có hơn phân nửa chưa xuất hiện… Có thể nhìn ra, Ba Hộ đã có chủ ý, muốn hợp tác với nhị thúc, Tam thúc, đối nghịch với chúng ta rồi.

Trong thư phòng ngọn nến to bằng cánh tay sáng sực, ngọn lửa bập bùng sáng lên, làm không khí trong phòng biến hóa một cách kỳ lạ. Đường Lệ một thân thanh sam, Khoái Triệt mặc áo bào trắng lẳng lặng ngồi bên dưới. Phía bên trên, hai người Trương Thương, Thẩm Thực Kỳ thần sắc bình thường, tựa hồ như đã dự liệu đến tình huống này. Kỳ thực, từ lúc Tần Thanh chết, Tần Mạn cũng mất đi sự khống chế trong tay đối với người Ba thổ trứ. Lần này sở dĩ còn có hơn phân nửa thủ lĩnh đến đây, là vì sự bảo chứng của Tào Vô Thương, còn lại là vì ấn tín của Tần Thanh.

Trước đây, ấn tín của Tần Thanh giống như là thánh chỉ và ngọc tỷ. Thế nhưng hiện tại, người chết đèn tắt. Những thủ lĩnh người Ba vì ấn tín mà đến, càng nhiều hơn chính là xuất phát từ sự tôn trọng đối với Tần Thanh. Nhưng có người tôn trọng, khẳng định cũng sẽ có người không thèm để ý.

Ba Hộ và Tần Chỉ hợp tác, từ khi gã chuẩn bị tập kích Tần Mạn ở rừng Hoàng Kinh đã cho ra đáp án rồi.

- Bộ Thiển Khâu xuất hiện tình huống như vậy cũng là trong dự liệu… Mạn tiểu thư không cần cảm thấy tức giận. A Khám từng nói qua, vua nào triều thần ấy, đích thực là có đạo lý. Hiện nay thực lực của Tần Chỉ hùng hậu, Ba Hộ tự nhiên là mong muốn đi theo. Từ xưa đến nay, người yếu dựa vào cường quyền, đây cũng là điều hiển nhiên. Mạn tiểu thư cũng không cần phải tức giận, sự tình không phải là đã quá gay go.

Chí ít, trong ba mươi hai trại ở Thiển Khâu, còn có thủ lĩnh của mười một trại tới. Mặc kệ những người này tới là vì mục đích gì, nhưng ít nhất cũng có thể nói rõ, trong bộ Khoan Cốc Thiển Khâu cũng không phải là tất cả mọi người đều nguyện ý phục tùng Ba Hộ.

Nghe Đường Lệ nói xong, Tần Mạn nhẹ nhàng gật đầu. Nàng cũng biết rằng, nay không như xưa, Tổ mẫu đã mất, nàng không có chỗ để dựa vào. Muốn đứng vững tại Ba Thục, phải làm lại từ đầu. Để hùng bá Ba Thục như tổ mẫu năm đó, đều phải làm lại từ đầu. Nếu muốn bắt đầu lại, thì cần phải chuẩn bị tâm lý này.

Người khác vì sao muốn dựa vào ngươi? Nghe theo ngươi? Bởi vì ngươi đủ hùng mạnh, có thể mang đến lợi ích cho họ… Hiện tại, bản thân mình không cường đại bằng Tần Chỉ, vậy cần đổi một góc độ khác để nhìn vào vấn đề. Được rồi, ngươi đã không thể dựa vào ta, vậy hãy đặt chúng ta trên cùng một vị trí, cùng nhau hợp tác.

Gắn với quyền lợi!

Đây là Lưu Khám nhắc nhở Tần Mạn trước khi hắn xuất phát. Mà bốn chữ này, cũng nói rõ thái độ của Lưu Khám tại vấn đề này. Thiên hạ rộn ràng vì lợi mà đến, thiên hạ nhốn nháo vì lợi mà đi! Cổ nhân đã hiểu rõ điểm này, hai chữ lợi ích này, lại có cái gì đó khó nói rõ. Vấn đề chính là, ngươi có thể hạ thấp tư thái của mình hay không! Ngày trước, người ta phụ thuộc vào ngươi, hôm nay trở thành người hợp tác với ngươi. Đây có lẽ là việc khiến cho mọi người không thể tiếp thu. Thế nhưng, ngươi phải nhìn rõ sự thực, nhìn rõ vị trí mình đang đứng. Nếu là trước đây, khẳng định Tần Mạn sẽ không đồng ý với cách nghĩ này của Lưu Khám, thế nhưng hiện tại, nàng không thể không thừa nhận, với hiện nay mà nói, đây chính là biện pháp tốt nhất. Nghĩ tới đây, Tần Mạn nở nụ cười…

- Đường tiên sinh yên tâm, Mạn rất rõ ràng chính mình phải làm như thế nào!

*****

Ngày thứ hai, phủ nha Giang Dương mở rộng cửa. Các thủ lĩnh người Ba thổ trứ rồng rồng rắn rắn được gã sai vặt dẫn dắt đi vào của lớn phủ nha. Phủ nha Giang Dương trước sau chia làm hai phần. Lúc này, trong viện đã dọn xong bàn ăn. Trương Thương làm người chủ trì, nghênh tiếp tân khách tại cửa.

Lúc chính ngọ, tân khách toàn bộ đã đến đông đủ. Trên dưới năm mươi chiếc bàn, bị bỏ trống hai mươi mấy bàn. Trên bàn ăn, có đặt các danh bài, mặt trên viết tên các thủ lĩnh. Gọi là ba bộ chín mươi tám trại, ba bộ này chủ yếu là dựa vào khu vực để phân chia.

Thiển Khâu Khoan Cốc ở phía bắc Giang Dương. Người Ba bản địa cư trú ở đây, tổng thể mà nói thuộc về người Ba nửa quy hóa. Đa phần lấy nông canh làm việc chính. Cũng vì nguyên nhân này, các trại ở Thiển Khâu Khoan Cốc có quan hệ mật thiết với Tần gia, bọn họ càng cần cường quyền hỗ trợ mới có thể đặt chân.

Ngoại trừ một bộ ở bên ngoài Thiển Khâu Khoan Cốc, còn có có hai bộ bản xứ Hoàng Kinh Lâm và Duyên Giang. Hoàng Kinh Lâm ở phía nam Giang Thủy, đất đai chủ yếu là đồi núi, người Ba bản xứ ở đây tương đối thuần khiết; mà người Ba thổ trứ Duyên Giang, từ tên là có thể nghe ra đầu mối. Bọn họ phần lớn đều sinh hoạt ở vùng ven bờ sông nước, dựa vào đánh cá và săn bắt mà sống, sở trường về kiếm ăn trên sông nước.

Hoàng Kinh Lâm cũng được, Duyên Giang cũng tốt, đều là người Ba bản xứ độc lập. Bọn họ chỉ nghe theo mệnh lệnh của Tần gia. Chuẩn xác mà nói, bọn họ nghe theo mệnh lệnh của Tần Thanh, nhưng cũng không qua lại nhiều lắm với Tần gia.

Cũng chính vì nguyên nhân này, hai bộ người Ba ở Hoàng Kinh Lâm và Duyên Giang, tổng cộng có năm mươi sáu trại, ước tính khoảng hai mươi mốt nghìn người sẽ không thèm để ý đến ai là gia chủ Tần gia. Cái bọn họ lưu ý chính là, ai có thể cho bọn họ cuộc sống tốt nhất, ai có thể mang tới cho bọn họ nhiều lợi ích nhất. Thủ lĩnh của năm mươi sáu trại này có giao tình rất tốt với Tào Vô Thương, vì vậy khi nhận được lời mời của Tào Vô Thương, rất nhanh đồng ý tới.

Khi Tần Mạn mặc trang phục truyền thống của người Ba cùng với Thẩm Thực Kỳ một thân quan phục xuất hiện ở đình thượng, thủ lĩnh các trại đều đứng lên.

- Chúng ta tham kiến Huyện trưởng, Thẩm Thực tham kiến Mạn tiểu thư!

Chỉ một câu nói, Tần Mạn chợt nghe ra được chút manh mối.

Từ khi tổ mẫu mất đi, lực ảnh hưởng của Tần gia ở Ba Thục thoáng cái giảm đi, hay là trong mắt các thủ lĩnh ở đây, địa vị của Thẩm Thực Kỳ so với mình cao hơn một chút. Dù sao huyện quan không bằng hiện quản, cho nên còn có thể cung kính xưng hô một tiếng Mạn tiểu thư, e rằng duyên cớ càng nhiều là vì tổ mẫu. Nếu như chính mình không phải có mang ấn tín của tổ mẫu, sợ rằng ngay cả một tiếng Mạn tiểu thư cũng không có.

Trong lòng cảm thấy mất mát một chút, nhưng rất nhanh Tần Mạn đã điều hòa trở lại. Chỉ trong nháy mắt, lúc ngồi xuống, nàng lơ đãng lui về phía sau một chút, lùi sau so với Thẩm Thực Kỳ một nửa thân thể.

Thẩm Thực Kỳ lúc đầu giật mình, chợt hiểu ý tứ của Tần Mạn. Khóe mắt liếc nhìn Tần Mạn, trong lòng thầm khen một tiếng: Co được giãn được, mới có phong thái của người bề trên. Hiểu được lý thuyết, thế nhưng muốn làm được mới khó… Khó trách Thanh lão lại có thể coi trọng Mạn tiểu thư.

Đợi khách và chủ đều ngồi xuống, Thẩm Thực Kỳ nâng chén mời rượu.

Nguyên nhân y mời thủ lĩnh các trại đến đâ cũng không giải thích, chỉ nhiệt tình mời mọi người uống rượu, thưởng thức các món ăn ngon. Lúc này, muốn xem ai có thể giữ bình tĩnh…

Tất cả các thủ lĩnh cũng đều biết điểm này. Nhưng chung quy cũng có người không nhẫn nổi, qua ba tuần rượu, một hán tử hắc tráng đứng lên:

- Huyện trưởng, ngài để lão Tào triệu tập chúng ta đến đây, đến tột cùng là có chuyện gì? Cứ sảng khoái nói ra, bằng không chúng ta ăn uống cũng không thoải mái.

- Đúng vậy, đúng vậy, mời Huyện trưởng nói rõ!

Có một người đi đầu, tự nhiên sẽ có rất nhiều người hưởng ứng.

Thẩm Thực Kỳ mỉm cười quay đầu liếc nhìn Tần Mạn, trầm giọng nói:

- Hôm nay có thể hân hạnh được đón tiếp các vị trại chủ, Thẩm Thực Kỳ vô cùng cảm kích. Chỉ là người muốn tìm mọi người để bàn việc cũng không phải là bản quan, mà là Mạn tiểu thư… Lai lịch của Mạn tiểu thư, nói vậy mọi người cũng không xa lạ. Nàng chính là cháu gái của Thanh lão, cũng là người Thanh lão chỉ định thừa kế. Về phần bàn chuyện như thế nào? Bản quan cho rằng sẽ do Mạn tiểu thư nói thì tốt hơn.

Tần Mạn hiểu rất rõ ràng ý tứ của Thẩm Thực Kỳ. Ở bên ngoài, Thẩm Thực Kỳ là quan, nếu há mồm ngậm miệng nói đến lợi ích thì còn ra thể thống gì. Lúc này đây, hành động của Thẩm Thực Kỳ càng nhiều mang tính là người trung gian, chân chính đàm phán với thủ lĩnh các trại, chính là Tần Mạn nàng.

- Mạn…

Tần Mạn đứng dậy, đang chuẩn bị mở miệng nói. Đột nhiên chợt nghe thấy có người hô một tiếng:

- Nếu mời mọi người uống rượu, vì sao không đợi ta đến? Chẳng lẽ Ba Hộ ta không có tư cách?

Lời còn chưa dứt, đã thấy một người cao lớn thô kệch, da ngăm đen xông vào cửa lớn phủ nha, dẫn theo hơn mười một người tùy tùng, nghênh ngang tiến vào trong viện. Một đôi mắt tam giác lướt nhìn mọi người xung quanh. Cười hắc hắc:

- Ba Hộ đến chậm, mong các vị thông cảm cho!

Gã chính là Ba Hộ?

Tần Mạn mắt phượng hơi nheo lại, trong mắt lóe sáng. Nàng đã nghe nói tới người này, cũng biết thủ hạ của Ba Hộ chính là người Ba ở Khoan Cốc Thiển Khâu, là quần tộc có nhân số người Ba bản địa nhiều nhất tại Giang Dương. Trước kia, người này còn ý đồ tập kích mình tại rừng Hoàng Kinh, nhưng bị Khoái Triệt đi trước một bước, tương kế đáng tan. Nguyên tưởng rằng người này sẽ không xuất hiện, không nghĩ tới hắn còn dám lớn mật đứng ở nơi này?

Thẩm Thực Kỳ cũng đứng dậy.

- Mạn tiểu thư, không thể lỗ mãng!

Y hạ giọng nói:

- Ba Hộ này dám trắng trợn xuất hiện ở đây, tất nhiên gã đã có chuẩn bị…

- Ba thủ lĩnh…

Tần Mạn hiểu ý gật đầu, mở miệng hô một tiếng.

Vậy mà Ba Hộ này, lại trừng mắt tam giác lên:

- Một người đàn bà có tư cách gì nói ở chỗ này? Chẳng lẽ nam nhân Đại Tần tuyệt chủng rồi?

- Ba Hộ!

Tào Vô Thương không nhịn được quát lên một tiếng lớn:

- Ngươi có phải là tới nơi này quấy rối hay không?

- Tào huyện úy, Ba Hộ cũng là theo lời mời của ngươi đến đây, vốn tưởng rằng có chuyện gì quan trọng, nhưng không nghĩ tới lại để cho nữ nhân nói chuyện ở đây. Ta chính là nói lời thật mà thôi, tội danh quấy rối này thứ cho Ba Hộ không đảm đương nổi.

Ba Hộ này lời nói cực kỳ kiêu ngạo, tựa hồ không để Tào Vô Thương vào mắt.

Thái độ này, đã chọc giận một vài thủ lĩnh người Ba. Hán tử lúc trước đứng ra nói nhịn không được cả giận nói:

- Ba Hộ, sao ngươi có thể vô lễ đối với Mạn tiểu thư như vây? Ngươi chớ quên rằng, ban đầu nếu không có Thanh lão nâng đỡ, bộ Thiển Khâu ngươi làm sao có được thanh thế như ngày nay?

Nhưng Ba Hộ cười lạnh một tiếng:

- Ta tự biết mình không quên ân tình của Thanh lão, ta tin tưởng các ngươi cũng sẽ không quên. Nhưng chớ có quên rằng, chủ nhân của Tần gia hôm nay là Tần Chỉ nhị lão gia. Tần Mạn này chỉ là một người phản bội lại gia tộc, là nữ nhân bị trục xuất khỏi Tần gia mà thôi. Muốn nói báo đáp, Ba Hội ta tự nhiên sẽ báo đáp Tần gia, mà không phải là nữ nhân này…

*****

Ngươi…

Trên ngôn ngữ, hán tử kia hiển nhiên không phải là đối thủ của Ba Hộ. Mà những thủ lĩnh người Ba ngồi ở đây đều ngậm miệng không nói, chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ cũ, nhìn tình thế phát triển và biến hóa. Ngoài ý liệu của mọi người, Tần Mạn cũng không có tức giận, trái lại, nàngbình tĩnh cười cười, nhẹ nhàng nói:

- Ba Lực thủ lĩnh, xin không cần tức giận. Mạn hôm nay ủy thác Huyện trưởng mời mọi người đến đây, cũng không phải lấy thân phận của Tần gia, mà là thân phận một hậu duệ của người Ba đến đàm phán với mọi người về việc hợp tác… Việc này, không quan hệ với Tần gia.

Ba Lực là thủ lĩnh người Ba thổ trứ ở Duyên Giang. Từ khi Đỗ Lăng thương hành thiết lập tới nay, là Bộ ở vùng Duyên Giang được hưởng lợi ích nhiều nhất, vì vậy Ba Lực là người thứ nhất đứng về phía Thẩm Thực Kỳ. Chỉ là trong ba bộ chín mươi tám trại tại Giang Dương, Duyên Giang có thế lực nhỏ nhất, thực lực chủ yếu phân bố tại Đại Giang, lần này đến đây, cũng hoàn toàn vì được Tào Vô Thương mời. Nghe Tần Mạn nói như thế, Ba Lực đầu tiên là ngẩn ra, sau đó gật gật đầu, ngồi xuống.

Tần Mạn nói:

- Sản vật của Ba Thục như hoa trời trong bảo khố, địa linh nhân kiệt. Chỉ khổ nỗi hơi lệch về phía tây nam, khiến cho chúng ta xa vùng Trung Nguyên. Lần này Mạn lấy danh nghĩa Đỗ Lăng thương hành, đến cùng mọi người thương thảo hợp tác. Các vị trại chủ cũng biết, Đỗ Lăng thương hành hàng hóa thông thiên hạ, danh rượu ngon Đỗ Lăng càng bay khắp vùng Trung Nguyên. Chúng ta cần hàng hóa của Ba Thục mà các trại cũng cần đến chỗ chúng ta mua các loại hàng hóa của Trung Nguyên.

Mạn biết, trong tay thủ lĩnh các trại, tụ tập một lượng lớn vật tư chúng ta cần. Trong bộ tộc của thủ lĩnh Ba Ngạn có da, lông, dưa và trái cây mà người Trung Nguyên cực kỳ ưa thích… Cho nên, Mạn mong muốn hợp tác với các vị thủ lĩnh, kinh doanh một việc buôn bán. Trước đây, chúng ta đã rất nhiều lần hợp tác với thủ lĩnh Ba Lực, hiệu quả vô cùng tốt. Nhưng không biết thủ lĩnh Ba Ngạn và thủ lĩnh các trại ở Thiển Khâu Khoan Cốc, có hứng thú liên thủ cùng chúng ta hay không? Ta nghĩ, như vậy còn tốt hơn các vị tự buôn bán nhỏ.

Ba Ngạn chính là đại thủ lĩnh người Ba bản địa ở Hoàng Kinh Lâm. Đối với những thay đổi của Bộ Duyên Giang, Ba Ngạn đương nhiên cũng nhìn thấy. Chính xác, trong tay người Ba bản địa ở Hoàng Kinh Lâm, tụ tập các loại vật phẩm, nhưng trước đây bởi vì nguyên nhân vị trí địa lý, hơn nữa thương nhân Trung Nguyên không dám thâm nhập vào nơi ở của người Ba bản địa, thế cho nên không cách nào tiêu thụ ra ngoài. Chỉ có thể dựa vào giao dịch nho nhỏ để thu lợi nhuận, nhưng cũng rất ít. Đề nghị này của Tần Mạn, thực làm cho Ba Ngạn có phần động tâm. Nhịn không được nhìn thoáng qua thủ lĩnh các trại bên dưới, từ trong mắt bọn họ, Ba Ngạn nhìn ra được chút đầu mối.

Ai chẳng muốn sống cuộc sống sung sướng? Cho dù là người Ba bản địa sinh sống trong thâm sơn rừng già cũng là như vậy.

Càng quan trọng hơn là, Tần Mạn đưa ra việc hợp tác này, chính là đem người Ba các trại đặt ở vị trí ngang nhau, không hề dựa vào người khác như trước đây. Có thể không phụ thuộc vào người khác, có thể sống qua những ngày lành, Ba Ngạn đương nhiên đồng ý. Chỉ là, Tần Mạn thực sự có thể làm được sao?

Ba Ngạn do dự một chút, Ba Hộ lại có chút nóng nảy! Gã ngày hôm nay đến là để quấy rối, tất nhiên là không dễ dàng để Tần Mạn như ý, lập tức cắn răng một cái, Ba Hộ nói:

- Tần Mạn, ngươi đừng nói những lời yêu ngôn hoặc chúng. Ngươi không để ý liêm sỉ, theo nam sủng của ngươi chạy ra khỏi gia môn, hôm nay lại nỗ lực đảo loạn Ba Thục, nhị lão gia sớm muộn gì cũng thu thập ngươi. Ba Ngạn, Ba Lực… Các ngươi vừa nói ta đã quên mất ân tình của Thanh lão, hiện tại ta ngược lại muốn hỏi các ngươi còn nhớ rõ ân tình của Thanh lão? Chớ quên, nữ nhân này chính là kẻ phản bội của Tần gia.

Trong giọng nói của gã có chút ý uy hiếp, tựa hồ nhắc nhở Ba Ngạn, Ba Lực, cẩn thận bị Tần gia trả thù.

Nhưng Ba Lực nở nụ cười:

- Ta đương nhiên sẽ không quên ân tình của Thanh lão, hơn nữa ta cũng biết, Mạn tiểu thư mới là người được Thanh lão chỉ định thừa kế. Ngươi không cần lấy Tần gia tới uy hiếp chúng ta. Sáu nghìn bảy trăm người Ba ở Duyên Giang, kiếm sống trên sông nước, sẽ không xin xỏ bất kỳ ai. Một câu nói, ta chỉ biết Thanh lão, không biết Tần gia!

Ba Ngạn gật đầu nói:

- Nói đến Thanh lão, ta sở dĩ đến đây là vì chịu sự triệu tập từ ấn tín của Thanh lão. Mạn tiểu thư có phản bội hay không? Ta không biết. Ta chỉ biết là, trong tay Mạn tiểu thư có ấn tín của Thanh lão! Ta chỉ nhìn ấn tín, không nhìn người, lại càng không quan tâm cái gì Tần gia, Ba gia… Ba Hộ, nếu như trong tay nhị lão gia có ấn tín của Thanh lão, như vậy, ta tất nhiên cũng sẽ nghe theo mệnh lệnh của y, thế nhưng y không có!

- Các ngươi…

Ba Hộ thẹn quá thành giận, chỉ vào mọi người trong viên nói:

- Sau này đừng có hối hận!

- Các vị thủ lĩnh sẽ hối hận hay không ta không biết… Nhưng ta lại biết ngày hôm nay, đại thủ lĩnh Ba Hộ chỉ sợ là sẽ hối hận thôi!

Ngay lúc song phương đang kịch liệt khắc khẩu, Khoái Triệt mang theo hơn trăm danh binh tốt xuất hiện tại cửa huyện nha.

- Ba đại thủ lĩnh ngày hôm qua lén đưa vào thành hơn năm trăm binh tốt Thiển Khâu, ý đồ nhiễu loạn trị an Giang Dương, mưu đồ tạo phản… Nhưng ngươi cũng thật sự là ngu xuẩn, nếu muốn quấy rối, vì sao chẳng phân nhóm vào thành? Hơn năm trăm người cùng nhau vào thành, chẳng lẽ lại cho quan lại lớn nhỏ ở Giang Dương đều là ngu ngốc sao?

Khoái Triệt nói xong, lai chắp tay đối với Thẩm Thực Kỳ nói:

- Khởi bẩm Huyện trưởng, phản tặc đều đã bị truy nã, hôm nay chỉ còn tặc tù Ba Hộ là chưa bị bắt thôi.

- Mưu phản?

Ba Hộ nghe vậy tức khắc hoảng sợ:

- Ngươi đừng có nói bậy, ta khi nào nói muốn mưu phản?

- Có nói hay không, nghe chính người của ngươi nói đi!

Khoái Triệt ra lệnh một tiếng, chỉ thấy hai gã tùy tùng giải một người Ba đi vào trong viện. Sắc mặt Khoái Triệt nhu hòa, mang theo nụ cười hòa nhã:

- Ngươi tên là gì, là người phương nào? Nhất nhất nói cho các vị thủ lĩnh… Đem những lời ngươi vừa nói với ta, lặp lại lần nữa!

Không đợi người nọ mở miệng, Ba Lực đứng lên, ngạc nhiên nói:

- Người này ta biết, đó chẳng phải là đầu lĩnh Ba Hợp của Trường Cương Lâm trại sao?

Trường Cương Lâm là một địa danh ở Thiển Khâu Khoan Cốc.

Ba Hợp kia nói:

- Hôm qua, đại thủ lĩnh Ba Hộ tìm đến ta, để ta mang người vào thành. Chờ tiệc rượu tan, lúc thủ lĩnh các trại rời đi, chúng ta sẽ gây rối ngay trong thành. Sau đó thừa dịp loạn giết thủ lĩnh các trại, lại giá họa cho Mạn tiểu thư. Đến lúc đó, thủ lĩnh các Bộ ở Ba Thục, tất nhiên trong lòng sẽ sinh bất mãn. Đại thủ lĩnh chỉ cần vung tay hô một tiếng, là có thể bắt hạ huyện thành… Đại thủ lĩnh còn nói, Giang Dương giàu có và đông đúc, nhưng cần phải tẩy rửa một phen. Tiểu nhân cũng là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, đã đồng ý với đại thủ lĩnh. Nhưng sau đó nghĩ lại, càng nghĩ càng sợ.

- Ba Hộ!

Không đợi Ba Hợp nói xong, Ba Ngạn giận tím mặt:

- Tâm địa của ngươi thật độc ác!

Ba Hộ lúc này giống như đang mơ, lắp bắp nói:

- Ba Hợp, ngươi, ngươi… Ba Ngạn, ngươi đừng nghe gã nói bậy, chúng ta đều là người Ba, ta sao có thể làm ra chuyện như vậy? Ngươi, ngươi… tiện nhân Tần Mạn, tâm địa của ngươi thật độc ác, dám hãm hại ta!

Tần Mạn cũng mơ hồ rồi.

Bởi vì sự sắp xếp trước đây hình như không có màn vừa rồi a…

Song lúc nàng nhìn thấy Khoái Triệt mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu, liền tỉnh ngộ ra. Lập tức thở dài một hơi:

- Ba Hộ thủ lĩnh, những lời này của ngươi là có ý gì? Mạn chỉ là một nữ tử yếu đuối mà thôi, hôm nay mời các vị đến đây gặp nhau cũng chỉ là muốn cho mọi người một cái tài lộ. Vậy hơn năm trăm người Ba trong thành, có đúng là người của ngươi hay không? Ba Hợp, ngươi có phải là con dân của bộ Thiển Khâu hay không? Nếu như phải, theo như lời ngươi, Tần Mạn ta chỉ là một người ngay cả nhà cũng không có, làm sao có thể chỉ huy người Ba Thiển Khâu của ngươi đâu? Ngươi nói không sai, tất cả mọi người đều là người Ba… Thế nhưng ta thật không ngờ, ngươi lại độc ác như vậy!

Ba Hộ nhất thời cứng miệng, không trả lời được. Nói thật, kế vu oan giá họa này cũng không cao minh gì. Nhưng vấn đề chính là, Ba Hộ phái hơn năm trăm người Ba vào thành, hơn nữa với lời khai của Ba Hợp làm cho thủ lĩnh các trại đang ngồi tất cả đều bị lầm lẫn. Đúng vậy, nếu như ngươi không muốn giết người, vì sao lại phái người Ba vào thành?

Hơn nữa Ba Hợp chính là thủ hạ của ngươi, sao có thể oan uổng ngươi?

Lúc này Khoái Triệt lần thứ hai cười lạnh nói:

- Đại thủ lĩnh Ba Hộ, ngươi cho là ngươi rất thông minh sao? Ngươi bí mật cấu kết mười tám trại Thiển Khâu Khoan Cốc, âm mưu tạo phản… nhất cử nhất động của ngươi, tất cả đều dưới sự quản chế của triều đình. Thực không dám giấu giếm, lúc ngươi rời Thiển Khâu, triều đình đã phái Đô úy Tứ Thủy suất bộ xuất kích đánh các trại Thiển Khâu. Hôm nay… chắc hẳn mười tám trại của ngươi đã hóa thành biển lửa. Từng bước ép sát, làm cho Ba Hộ từng tấc vuông đại loạn.

Đợi nghe Khoái Triệt nói xong, Ba Hộ càng nghẹn họng nhìn trân trối. Một lúc lâu, gã lắp bắp phun ra một câu:

- Ta, ta không có tạo phản!

Thế nhưng lời này ra khỏi miệng, lại khiến cho mọi người cười một trận âm lãnh.

- Nếu ngươi không có tạo phản, sao triều đình lại phái binh tiễu trừ?

Thẩm Thực Kỳ lạnh lùng nói:

- Chẳng lẽ ngươi muốn nói, triều đình bày đặt hàng loạt chuyện ngươi không làm là oan uổng ngươi, còn không tiếc điều động binh mã từ Tứ Hồng tới? Ta cũng không ngại nói thật cho ngươi biết, vị này là Khoái tiên sinh, dưới trướng Tư Mã Đô úy Tứ Hồng, chắc chắn không giả.

Ba Hộ tuyệt vọng rồi!

*****

Quan hệ của Tần Mạn và Lưu Khám, Tần gia ngoại trừ Tần Thanh, người biết rõ cũng không nhiều. Ngay cả huynh đệ Tần Chỉ cũng chỉ biết đại khái. Thậm chí ngay cả tên của Lưu Khám bọn họ đều không biết, chỉ biết người này là Đô úy Tứ Thủy, võ quan triều đình. Đây là một chức quan mới lập chưa được hai năm. Quyền lợi chức trách của chức quan này, huynh đệ Tần Chỉ cũng không biết rõ ràng. Hơn nữa trong mắt bọn họ, Lưu Khám chỉ là một tiểu nhân vật không quan trọng gì. Nhưng ai có thể nghĩ tới, tiểu nhân vật này cũng dám sử dụng quân binh tại Ba Thục?

Lời của Khoái Triệt hư hư thực thực làm cho mọi tất cả mọi người sinh ra một nỗi sợ hãi không hiểu nổi. Người nào thông minh sẽ cảm thấy được, Ba Thục sẽ không còn thái bình nữa. Lúc Tần Thanh chết đi, Ba Thục cũng không cách nào có được hình dạng trước đây. Ba Thục, là Ba Thục của Đại Tần, mà không phải là Ba Thục của người Ba… muốn sinh tồn phải biết rõ đạo lý này.

Giang Dương lại khôi phục sự yên ổn của ngày trước. Giống như chưa từng phát sinh chuyện gì. Nhưng những người Ba sinh sống quanh Giang Dương lại biết rất rõ, hơn mười ngày trước, huyện Giang Dương xuất động binh mã, trong vòng hai ngày huyết tẩy tám tòa trại lớn, giết chết hơn sáu nghìn người. Đại thủ lĩnh Ba Hộ của người Ba Thiển Khâu Khoan Cốc bị Huyện trưởng Giang Dương tróc nã, rất nhanh bị mang đi xử trảm. Số đầu rơi máu chảy trên cửa thành Giang Dương dường như muốn nói cho người Ba tại Ba Thục, những ngày Tần gia chấp chưởng Ba Thục đã không còn nữa. Cùng lúc đó, Tần Mạn cũng chính thức tuyên bố thoát ly khỏi Tần gia.

Khôi phục lại tên của tổ mẫu Tần Thanh năm xưa, lấy Ba làm họ, đổi tên là Ba Thanh. Còn Ba Mạn sau khi đổi tên đã làm đại diện của Đỗ Lăng thương hành cùng ba bộ tám mươi chín trại người Ba thổ trứ liên thủ thành lập một thương đội khổng lồ. Những đặc sản trong thâm sơn rừng già Ba Thục trước đây, thông qua thương đội người Ba, đem rất nhiều hàng hóa từ Giang Thủy vận chuyển tới vùng Trung Nguyên, đồng thời hàng hóa vùng Trung Nguyên cũng được vận chuyển vào Ba Thục. Chỉ trong chốc lát, thanh thế vô cùng lớn.

Những người Ba cao tuổi, từ những việc làm của Ba Mạn cũng nhìn ra được manh mối. Ba gia năm đó cũng chỉ là một phú thương thuần túy. Nếu không xuất hiện một người như Ba Thanh (sau là Tần Thanh), Ba gia cũng không có khả năng nắm trong tay Ba Thục. Hiện nay Ba Mạn chỉ là đem trở về quỹ tích vốn có… Kỳ thực, như vậy rất tốt! Mặc kệ Tần gia lớn mạnh như thế nào, đó là Tần gia của Đại Tần, mà Ba Mạn hiện nay, chính là Ba Mạn của người Ba, điều này khiến rất nhiều người Ba sinh ra hảo cảm đối với Ba Mạn.

Về phần Tần Chỉ ở Giang Dương lại cảm thấy một loại nguy cơ không rõ. Trong một tháng, Quận thủ Ba Quận phụng chỉ quay lại Hàm Dương, cùng ngày, tân Quận thủ nhậm chức mang thánh chỉ đến Giang Châu.

Tiếp theo, vị Quận thủ này lại phát ra một loạt chiếu lệnh, bảy huyện Ba quận, trừ Giang Dương ra còn lại sáu huyện thành, từ Huyện trưởng cho tới Trưởng lại đều bị thay đổi mới hoàn toàn. Thế lực Tần gia khổ tâm kinh doanh trong hơn mười năm, trong lúc đó biến mất. Ngay cả Tần Mông cũng không ngoại lệ! Theo chiếu lệnh Hàm Dương, Thủy Hoàng Đế cho Tần Mông hai lựa chọn: nhập đại doanh Lam Điền hoặc giải giáp về quê, trở thành một người bình dân.

Đương nhiên là Thủy Hoàng Đế cũng không phải là không có bồi thường. Trên chiếu lệnh nói vô cùng rõ ràng: nếu như Tần Mông làm một bình dân, sẽ được hưởng đãi ngộ của Đại phu.

Đồng thời, bảy ngày để tang của Tần Thanh cũng đã qua đi, quan tài được long trọng đưa về Ba quận, nhưng cụ thể do ai tới đón thì không nói rõ.

Tần Mông lựa chọn từ chức, quay về Giang Dương hiệp trợ huynh trưởng Tần Chỉ.

Hai mươi ngày ngắn ngủi, nhanh như chớp Hàm Dương đã thay đổi quan lại của toàn bộ hai quận Ba Thục, mười ba huyện thành, biểu hiện quyết tâm thu hồi quyền khống chế Ba Thục của Thủy Hoàng Đế. Tần Chỉ cũng không phải là kẻ ngu si, đến lúc này rồi, y có thể nào lại không nhìn ra đầu mối trong đó?

Tần Mạn quay về họ tổ, tách ra khỏi Tần gia, tự lập hệ thống. Mà Tần Chỉ thì không thể. Mặc dù y cũng muốn quay về họ tổ, nhưng nguyên lão trong tộc sao có thể đồng ý. Ban đầu, để leo lên vị trí gia chủ, y đã ưng thuận với các nguyên lão một số hứa hẹn, mà nay tình hình đại biến, những hứa hẹn ngày trước không cách nào hoàn thành. Y đang phải đối mặt với chất vấn của các tộc lão.

Chính là nghĩ đến Tần Mạn, hiện tại là Ba Mạn, không thể nghi ngờ Tần Chỉ vẫn còn chiếm ưu thế rất lớn. Tần Thanh để lại phần di sản khổng lồ, cùng với sự ảnh hưởng rấtlớn đối với người Ba. Mà Ba Mạn hiện nay giới hạn ở mỗi Giang Dương mà thôi, phạm vi thế lực còn xa mới so sánh được với Tần Chỉ. Chỗ duy nhất Ba Mạn chiếm ưu thế, chính là phía sau nàng có quan phủ Giang Dương ủng hộ. Mà Tần Chỉ, tuy có tài sản thật lớn, thế nhưng với quan phủ hiện nay, cũng không có cách nào giống như trước…

Đồng thời sự bất mãn của các tộc lão cũng làm cho Tần Chỉ không rảnh xuất thủ đi đối phó với tổ chức thương đội người Ba vừa mới thành lập ở Giang Dương.

- Đường tiên sinh quả nhiên là mưu tính sâu xa, mỗi hành động của triều đình, đều trong dự liệu của tiên sinh.

Ba Mạn có chút cảm phục nói:

- Lần này nếu không có tiên sinh tỉ mỉ vạch kế hoạch, Mạn tuyệt đốii không có khả năng đứng vững gót chân tại Giang Dương!

Lưu Khám khoác một kiện đại bào, nghiêng dựa vào cạnh bàn, mặt tươi cười.

Thẩm Thực Kỳ vỗ vai Đường Lệ thật mạnh:

- Lão Đường, đi ra ngoài du lịch vài năm, tâm tư so với lúc ở Huyện Bái càng kín đáo hơn!

Chẳng lẽ đi du ngoạn một phen, lại có tác dụng lớn như thế này sao? Nếu thật là như thế, ngày nào đó ta cũng muốn đi du ngoạn một chút, được thêm kiến thức.

Khuôn mặt Đường Lệ đỏ bừng:

- Đây cũng không phải đều là công lao của ta, nếu không có lão Khoái hiệp trợ, sợ rằng sự tình cũng sẽ không thuận lợi như vậy.

Khoái Triệt vân vê râu, cười mà không đáp.

- Mạn nhi đừng vội vui mừng trước!

Lưu Khám trầm mặc một lát, đột nhiên mở miệng nói:

- Hiện nay chúng ta cũng chỉ mới có nơi sống yên ổn, nếu nói là không cần lo lắng thì vẫn quá sớm. Tần Chỉ hiện nay vẫn chưa ra tay đối phó với chúng ta… Tất cả cơ nghiệp của Thanh lão trước đây, đều nằm trong tay Tần Chỉ. Chờ khi y ổn định, tất nhiên sẽ bắt tay vào tiến hành phản kích đối phó với chúng ta. Đỗ Lăng thương hành cũng vậy, thương hộ người Ba cũng thế, đều vẫn còn nhỏ yếu, không đủ để đối mặt với sự phản công của Tần Chỉ. Hơn nữa người Ba Giang Dương tuy rằng tạm thời ổn định, nhưng thực sự quy phục chúng ta cũng chỉ có một chi người Ba của đại thủ lĩnh Ba Lực vùng Duyên Giang mà thôi. Muốn chân chính đứng vững, then chốt chính là thái độ phía Hàm Dương. Quan tài của Thanh lão đã về Thục sẽ giao cho ai? Chuyện này là rất quan trọng. Ai có thể có được quan tài của Thanh lão chẳng khác nào chiếm được sự đồng ý của triều đình. Chỉ tiếc về mặt này, chúng ta ai cũng vô lực. Không biết bệ hạ quyết định như thế nào?

Không khí trong phòng lập tức trở nên nặng chĩu.

Đúng vậy, ngày nào Hàm Dương còn chưa tỏ thái độ, ngày đó Giang Dương vẫn chưa yên ổn. Loại cảm giác này, buồn bực như bị giày vò, thực sự là rất khó chịu!

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Tào Vô Thương chạy ào vào trong phòng:

- A Khám, bên ngoài có một người nói là cố nhân của ngươi, có chuyện vô cùng quan trọng muốn trao đổi với ngươi.

- Cố nhân?

Lại là cố nhân?

Lưu Khám ngạc nhiên ngẩng đầu.

Ba Thục này là lần đầu tiên ta tới, những người quen thì đều ở trong này, từ đâu lại nhảy ra một cố nhân rồi?

- Y có nói tên hay không?

Tào Vô Thương lắc đầu:

- Thật ra ta có hỏi, nhưng y không chịu nói… A, nghe giọng giống Lão Tần, nhưng ta nghe không ra cụ thể là ở địa phương nào.

Khẩu âm Lão Tần?

Lưu Khám khẽ nhíu mày nhìn sang Đường Lệ và Khoái Triệt đã thấy hai người rất nhanh nhìn nhau, hướng phía hắn nhẹ nhàng gật đầu.

Thật đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến a!

- Cho mời!

Lưu Khám vội vã đứng dậy, sau đó nói với nhóm người Ba Mạn:

- Các ngươi trước tránh đi một chút… Kỳ ca cùng ta đi nghênh tiếp là đủ rồi.

Nếu như người đến là sứ giả triều đình, như vậy Thẩm Thực Kỳ làm Huyện trưởng Giang Dương tất nhiên là cần ra mặt.

Hai người cất bước ra khỏi phòng, đi thẳng đến phòng khách phủ nha. Từ xa, chỉ thấy một thanh niên đứng ở đình thượng. Lưu Khám vừa thấy người này, không khỏi thấy kinh hãi, vội vã nhanh bước, ở cửa phòng khách đã kêu lên:

- Lý đại ca, sao ngươi lại ở đây?

Thanh niên này chính là Tư Mã trong ấn tượng lúc Lưu Khám còn ở Bắc Cương, cháu danh tướng Lý Tín của nước Tần – Lý Thành!

Lý Thành hiện nay đang dưới trướng thái tử Doanh Phù Tô, từ khi chia tay Lưu Khám ở Bắc Cương, hai người cũng từng gặp lại một lần hồi đầu năm ngoái. Lúc đó Lý Thành là tặng ngựa cho Lưu Khám, cũng không nghĩ lại gặp lúc Trình Mạc phát minh ra giấy. Về sau gã nhanh chóng rời khỏi Lâu Thương, thoáng cái đã qua một năm, Lưu Khám cũng không nghĩ đến, lại có thể gặp lại Lý Thành ở Ba Sơn Thục Thủy này.

- Sao vậy? Ta không thể tới sao?

Lý Thành mỉm cười, tiến lên hai bước, ôm Lưu Khám một cái thật chặt:

- Ngươi Lão Bi này, một năm không gặp, hình như lại vạm vỡ hơn rồi!

Thẩm Thực Kỳ hiểu chuyện, lập tức lui lại phía sau, đứng ở cửa.

Hàn huyên cùng Lý Thành xong, Lưu Khám mới giới thiệu với Thẩm Thực Kỳ thân phận của Lý Thành. Lúc nghe được Lý Thành là hậu nhân của danh tướng của Lý Tín, Thẩm Thực Kỳ cũng không khỏi cảm thấy kính nể. Tuy nói Lý Tín thất bại khi chinh phạt Sở, nhưng tài năng và bản lĩn thì không ai là khâm phục và ngưỡng mộ. Chính là, thắng bại là chuyện bình thường của binh gia… trên đời vốn là không có tướng quân nào luôn thắng, hơn nữa Lý gia ở Lũng Tây chính là đại tộc của nước Tần.

Sau khi ba người chào hỏi xong, Lưu Khám mời Lý Thành ngồi ghế trên.

Tuy nói rằng chức quan của Lý Thành không lớn bằng hắn, nhưng Lưu Khám biết, Lý Thành đột nhiên xuất hiện tại Giang Dương, nhất định là có nguyên nhân khác.

Thủy Hoàng Đế thiết lập quận Ngũ Nguyên tại Hà Nam, hiện nay là lúc đang trăm công nghìn việc. Nếu không có nguyên do đặc thù, sao có khả năng đến Giang Dương? Về phần nguyên do này, Lưu Khám và Thẩm Thực Kỳ cũng đã đoán ra được một chút đại khái, chỉ là phải đợi chính miệng Lý Thành chứng thực thôi.

- A Khám, đại công tử rất không vui.

Lý Thành mở miệng một câu làm Lưu Khám lại càng hoảng sợ.

Đại công tử chính là Doanh Phù Tô, vì sao y lại mất hứng? Hơn nữa Doanh Phù Tô mất hứng, thì cũng có liên quan gì đến mình?

Lý Thành nói:

- Đại công tử cho ngươi đóng ở Tứ Hồng, kết quả ngươi nhậm chức chẳng bao lâu thì lại bỏ chạy tới Giang Dương. Hơn nữa vừa đi đi liền hơn trăm ngày, thật sự là không thể tha thứ. Lần này ta đến Thục, đại công tử đặc biệt dặn dò, bảo ta phải chuyển cáo ngươi… Ngươi phải lập tức quay về Lâu Thương.

- A?

- Việc ở Ba Thục, tự có triều đình đứng ra giải quyết, ngươi không được lại nhúng tay can thiệp.

Vốn là bệ hạ vô cùng tức giận, còn chuẩn bị bắt ngươi về Hàm Dương. Sau đó chính Đại công tử đứng ra cầu tình, bệ hạ mới cải biến chủ ý. Nhưng bệ hạ có một nhiệm vụ giao cho ngươi… Cụ thể nội dung, do Quận thủ quận Tam Xuyên nói cho ngươi biết.

Trong vòng ba ngày ngươi phảitheo ta khởi hành, không được chậm trễ.

Lưu Khám như đang nằm mơ!

Đang yên đang lành, sao Thủy Hoàng Đế đột nhiên ra một chiếu lệnh như thế?

Nhiệm vụ?

Lại sẽ là nhiệm vụ gì có thể làm cho Thủy Hoàng Đế đích thân hỏi đến? Nhưng Lưu Khám biết rất rõ, có thể làm cho Thủy Hoàng Đế đích thân giao nhiệm vụ, nhất định không phải là chuyện đùa. Nhưng loại nhiệm vụ này sao lại rơi trên đầu mình? Lẽ nào nói ở phương diện này có điều gì khuất tất?

Trong khoảnh khắc, Lưu Khám lâm vào trầm tư…

Crypto.com Exchange

Hồi (1-267)


<