Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tinh Võ Môn - Hồi 070

Tinh Võ Môn
Trọn bộ 160 hồi
Hồi 070: Đại Thế Giới phong vân
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-160)


Đợi được sau khi Nông Kính Tôn cùng Hoắc Đình Giác rời đi khỏi, Vương Chí Đạo đối Trần Chân cùng Tôn Đại Chu, lại thêm Lưu Chấn Đông bị hắn nhất định giữ lại, nói: "Tôn huynh, Đại sư huynh, Ngũ sư huynh, trước khi bàn chuyện hộ tống Tôn tiên sinh Bắc thượng, ta có chuyện tình muốn nhờ các huynh phải giúp ta gấp!"

Lưu Chấn Đông trừng mắt nói: "Ngươi muốn chúng ta giúp đỡ cái gì đây, trước tiên phải nói cho rõ, chuyện tình nếu là giết người đốt nhà ta mặc kệ, còn nếu như là chuyện tốt, ta cũng phải xem đối với ta có cái gì tốt không đã, nếu đối với bản thân ta mà cũng không có gì tốt, thì ta cũng mặc kệ!"

Vương Chí Đạo trợn mắt nhìn Lưu Chấn Đông, thở dài nói: "Đại sư huynh, ta chưa bao giờ lại biết rằng huynh nguyên lai lại có đầu óc như con buôn thế đâu, còn chưa nói ra là cái chuyện tình gì, huynh đã muốn đòi chỗ tốt rồi? Được rồi, xem ra huynh đã trong chớp mắt đột nhiên trở nên tinh quái như vậy rồi, sau này xong việc ta đành chia cho huynh một chút chỗ tốt là được rồi!"

"Cái gì mà trong chớp mắt đột nhiên trở nên tinh quái? Ta vốn chính là tinh tế như vậy, chỉ là ngươi vốn không có phát giác được ra mà thôi!" Lưu Chấn Đông bất mãn văng ra một câu. Truyện "Tinh Võ Môn "

Trần Chân hỏi: "Vương sự đệ, ngươi muốn chúng ta giúp đỡ cái gì đây?"

Vương Chí Đạo cười "hề hề" thần bí nói: "Trương Khiếu Lâm nợ tiền của ta, ta muốn nhờ các huynh cùng ta đi tìm hắn, đem tiền nợ đòi về!"

"Trương Khiếu Lâm nợ tiền của ngươi?" Tôn Đại Chu nghe vậy không khỏi kinh ngạc ngẩn ngơ, cau mày nói: "Không có khả năng, Trương Khiếu Lâm một tay đầu lĩnh lưu manh kia như thế nào lại có thể nợ tiền của ngươi? Hắn nợ ngươi bao nhiêu tiền?"

"Không nhiều lắm, chỉ có đúng năm mươi vạn đồng mà thôi!"

"Năm mươi vạn?" Lưu Chấn Đông nghe vậy hai tròng mắt thiếu chút nữa lồi ra ngoài, mà Trần Chân cùng Tôn Đại Chu cũng là thần sắc vô cùng khó tin.

Vương Chí Đạo cười "ha ha", nói: "Ta không phải là đang nói dối đâu, ta có nhân chứng, ông chủ Thái ở Mộng ảo quán bar cùng Chu Quốc Phú đều có thể làm chứng, hơn nữa ta còn có một bản hợp đồng do Trương Khiếu Lâm tự tay viết ra, mặc dù không phải là giấy ghi nợ, nhưng cũng có thể dùng để chứng minh được là Trương Khiếu Lâm nợ tiền của ta!"

Trần Chân cau mày nói: "Vương sư đệ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, ngươi là như thế nào lại cùng Trương Khiếu Lâm tạo nên quan hệ như thế?"

Vương Chí Đạo cười cười đem tất cả mọi chuyện đã xảy ra ở Mộng ảo quán bar kể hết lại một lần từ đầu đến cuối.

Khi kể đến chỗ quái vật đầu trọc Ba Lạc Phu người nước Nga kia, một quyền lực lượng kinh khủng đánh gãy hẳn xương cổ Hung Lang, ba người Lưu Chấn Đông trong lòng không khỏi hoảng sợ. Lại tới khi nói đến việc Vương Chí Đạo lấy chính mình cùng Áo Ba La, Trương Khiếu Lâm đánh cuộc, muốn là trong năm hiệp liền đánh bại Ba Lạc Phu, mặc dù mấy người Lưu Chấn Đông biết rõ là Vương Chí Đạo đang hoàn hảo đứng vững ngay ở đây, không có khả năng đã gặp chuyện gì không may, nhưng vẫn là không tự chủ được mà cảm thấy hãi hùng khiếp vía thay cho hắn, đều cùng âm thầm nghĩ xem hắn có thể làm như thế nào để chạy thoát được khỏi nắm tay khủng khiếp của Ba Lạc Phu kia. Đợi đến khi Vương Chí Đạo nói đến khi Áo Ba La khiếp đảm, không dám để cho Ba Lạc Phu cùng hắn đánh nhau, ba người Lưu Chấn Đông không khỏi cùng phá lên cười, một người thì thầm mắng Nga mao tử đúng là quá thật thà, nhưng một người lại cùng thầm mắng Vương Chí Đạo làm trò giả thần giả quỷ, rõ ràng lại dọa chết được Nga mao tử, chỉ có mình Tôn Đại Chu là khen ngợi Vương Chí Đạo vừa trí tuệ lại có dũng khí, nếu đổi làm người khác chỉ sợ không có được bản lãnh dọa chết Nga mao tử. Lại đợi đến lúc Vương Chí Đạo kể tới Vương Tử Bình xuất hiện, rồi đấu khí lực mà đánh bại Ba Lạc Phu, cả ba người Lưu Chấn Đông đều không tự chủ được mà lộ vẻ mặt kinh hãi. Truyện "Tinh Võ Môn "

Lưu Chấn Đông ủng hộ nói: "Thật sự là một trang hảo hán tử, khí lực thế mà có thể so với thằng quái vật Nga mao tử kia lại còn mạnh hơn. Mẹ nó chứ, Trung Quốc chúng ta quả thật là ngọa hổ tàng long, kỳ nhân dị sỹ nhiều không kể xiết! Một hảo hán tử như vậy, ngày nào đó ta phải đến cùng hắn kết giao kết giao!"

Tôn Đại Chu lại nói: "Vương Tử Bình? Người này ta đã nghe nói qua rồi. Chính là cao thủ võ thuật nổi danh, cùng với "Giao vương" Đông Trung Nghĩa là Thương Châu Nhị Kiệt, đệ tử của Tra Quyền danh sư Dương Hồng Tu, nghe nói còn là một Trung y nổi danh, y thuật rất tinh thâm. Hai năm trước ta có đi qua Thương Châu, nghĩ muốn đến kiến thức hắn một chút, đáng tiếc lúc ấy hắn lại rời khỏi Thương Châu rồi, vô duyên không gặp. Kết quả ta gặp được "Giao vương" Đông Trung Nghĩa. Đông Trung Nghĩa người này chẳng những võ công phi phàm, mà khí lực cũng cực kỳ kinh người, công phu vật nhau của hắn lại càng xuất thần nhập hóa, nếu chỉ so khí lực hoặc là vật nhau ta hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn. Nhưng mà Đông Trung Nghĩa lại nói với ta, Vương Tử Bình khí lực so với hắn còn muốn mạnh hơn, võ công cũng còn trên hắn. Cho nên ta vẫn muốn được gặp một lần 'Ngàn cân thần lực Vương' kia, thật không ngờ hắn thế mà lại đi đến Thượng Hải, xem ra ba tháng nữa khi Vạn Quốc võ thuật đại thi đấu, ta hẳn là có cơ hội nhìn thấy phong thái của hắn rồi." Truyện "Tinh Võ Môn "

Trần Chân lại hừ lạnh nói: "Tiểu Nhật Bản nghĩ muốn ở Vạn Quốc võ thuật đại thi đấu ba tháng nữa đem tất cả các đấu thủ người Trung Quốc chúng ta đánh ngã xuống lôi đài hết hay sao? Thật là không biết trời cao đất rộng! Đến lúc đó chúng ta cùng đi tham gia, ta thực muốn nhìn xem, tiểu Nhật Bản kia có cái bản lĩnh gì mà nghĩ đem chúng ta đánh ngã xuống lôi đài đây?"

"Không sai!" Lưu Chấn Đông đối Vương Chí Đạo quát: "Vương sư đệ, đến lúc đó nhớ gọi hết mấy huynh đệ của ngươi cùng mấy người chúng ta cùng đi đánh lôi đài. Hừ, tiểu Nhật Bản vốn không phải là đang định cùng dương mao tử chiếm hết mười danh hiệu đầu tiên hay sao? Chúng ta lại muốn để cho bọn chúng ngay cả một cái danh hiệu cuối cùng cũng không thể chiếm được!"

"Việc này Đại sư huynh yên tâm, ta cũng đã có chủ ý này!" Vương Chí Đạo cười cười, tiếp theo lại đem mọi chuyện tình còn lại nhất nhất kể ra một lượt, kể cả chuyện lúc đang trên đường trở về gặp phải năm tay súng kia.

Ba người Lưu Chấn Đông nghe được không tự chủ được lại cùng nổi lên hãi hùng khiếp vía. Trần Chân không nhịn được trách cứ nói: "Vương sư đệ, ngươi như thế nào lại có thể sơ ý như vây? Thân là người luyện võ, hẳn là từng giờ từng phút đều vẫn phải duy trì một tâm trí cảnh giác, không thể buông lỏng khinh thường. Ngươi đã biết rõ chính bản thân mình đã đắc tội với thằng tiểu nhân Trương Khiếu Lâm kia, vậy mà vẫn còn uống rượu đến say mèm như vậy, buông lỏng hết tâm trí cảnh giác. May là mấy tay súng kia tay nghề không chính xác, vạn nhất bọn chúng tay súng chuẩn xác như ngươi vậy, ngay phát súng đầu tiên không phải là đã lấy mạng ngươi rồi hay sao? Ngươi nếu còn khinh thường như vậy, chúng ta sao có thể yên tâm đem nhiệm vụ bảo vệ Tôn tiên sinh giao cho ngươi được đây!"

Vương Chí Đạo nghiêm chỉnh thụ giáo, nói: "Ngũ sư huynh giáo huấn rất đúng, Chí Đạo hôm nay đích xác là có chút đắc ý mà quên giữ mình rồi. Bất quá ta hướng các vị xin cam đoan, chuyện tình tương tự như thế này sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa. Thân là người luyện võ, từng giờ từng phút phải bảo trì tâm trí cảnh giác, không thể buông lỏng khinh thường. Câu răn dạy này ta sẽ luôn luôn khắc ghi trong đầu óc, không dám quên!"

Tôn Đại Chu gật đầu nói: "Biết sai có thể sửa, mới là bản sắc chân chính anh hùng. Sự việc tập kích hôm nay chưa chắc đã là xấu, ít nhất nó sẽ làm cho tâm trí của ngươi thành thục thêm một chút, như vậy thì chúng ta càng yên tâm để cho ngươi theo hộ tống Tôn tiên sinh Bắc thượng. Bất quá chuyện này cũng không thể để cho cứ như thế mà quên đi, Trương Khiếu Lâm này là một tiểu nhân, không thể không cho hắn một chút giáo huấn. Như vậy đi, sau khi ăn điểm tâm xong, ta và các ngươi cùng đi Đại Thế Giới tìm Trương Khiếu Lâm tính sổ. Ta biết được Hoàng Kim Vinh, Đỗ Nguyệt Sinh cùng Trương Khiếu Lâm ba huynh đệ hôm nay muốn ở Đại Thế Giới tiếp đãi một người khách quý. Đỗ Nguyệt Sinh người này ta rất quen biết hắn, hắn mặc dù cũng là một đại đầu lĩnh lưu manh, nhưng cũng không mất đi bản sắc chân hán tử. Càng quan trọng hơn chính là người này rất yêu nước, có nghĩa khí, càng coi trọng danh tiếng cùng tín dụng. Trong ba huynh đệ đó, Hoàng Kim Vinh mặc dù xưng là lão Đại, nhưng mà chân chính phát ngôn mọi sự lại là Đỗ Nguyệt Sinh, hơn nữa Hoàng Kim Vinh kia đối với Nhị đệ này của hắn cũng rất tâm phục khẩu phục, Trương Khiếu Lâm đối với Đỗ Nguyệt Sinh thậm chí còn có chút sợ hãi, bởi vì Đỗ Nguyệt Sinh này chính là 'túi khôn' trong ba huynh đệ. Nói không chừng chúng ta có thể mượn Đỗ Nguyệt Sinh để mà áp chế được Trương Khiếu Lâm."

Lưu Chấn Đông nói: "Được, ta cùng với các ngươi đi. Trương Khiếu Lâm nên ngoan ngoãn trả tiền cho đủ, nếu không thành thật, ta nhất định đem hắn đánh cho một trận thật đau. Ta muốn cho hắn biết, Thượng Hải không phải là thiên hạ của lưu manh!"

Sau khi ăn xong điểm tâm lại ngồi nghỉ ngơi một chút, Tôn Đại Chu cùng Trần Chân hợp đồng bịa ra một cái lý do, để cho Vương Chí Đạo cùng Lưu Chấn Đông có cớ theo bọn họ đi ra khỏi Tinh Võ Môn. Chuyện này bọn họ đương nhiên không dám để cho Nông Kính Tôn biết, nếu không vị "Lão nhân gia" kia lại cho một bài giáo huấn dong dài.

Lần thứ hai đi đến Đại Thế Giới, mặc dù bây giờ mới là khoảng mười giờ rưỡi buổi sang, nhưng là Đại Thế Giới vẫn tấp nập người đến kẻ đi, khách nhân vào chơi nườm nượp. Xem ra Đại Thế Giới ở thời đại này cũng không phải chỉ đơn giản là một "Câu lạc bộ đêm".

Tôn Đại Chu nói rằng hắn cùng Đỗ Nguyệt Sinh rất quen thuộc, lời này xem ra không giả, ít nhất là đám thủ vệ đều nhận ra hắn. Nhìn thấy đúng là Tôn Đại Chu đến, mấy thủ vệ vội vàng lễ phép khom lưng đối hắn nói: "Tôn Đại Chu tiên sinh, ngài đến chơi hay sao, Đỗ đương gia đang ở bên trong đó, xin mời ngài vào đi!" Truyện "Tinh Võ Môn "

Tôn Đại Chu mỉm cười, chỉ vào ba người Vương Chí Đạo nói: "Bọn họ là bằng hữu của ta, cùng Đỗ gia cũng có chút nhận thức. Chúng ta tìm Đỗ gia có chút việc cần thương lượng, ngươi cũng để cho bọn họ theo ta cùng đi vào đi thôi!" Truyện "Tinh Võ Môn "

Thủ vệ cũng gật gật đầu nói ngay: "Không thành vấn đề, đương nhiên không thành vấn đề, các vị xin mời vào!"

Theo sau Tôn Đại Chu dẫn đầu đi vào, ba người Vương Chí Đạo đi tới một gian phòng chuyên tiếp khách quý, vừa lúc chứng kiến ba huynh đệ Hoàng Kim Vinh, Đỗ Nguyệt Sinh, cùng Trương Khiếu Lâm đang tiếp đón hai người một trung niên một thiếu niên đều mặc Đường trang. Ít nhất có sáu nữ tiếp viên mặc xường xám, nhan sắc không hề tầm thường, đang lượn qua lượn lại giữa mấy người bọn họ như bướm vờn hoa, hoặc là rót rượu, hoặc là dâng lên đồ điểm tâm cùng hoa quả đã bóc sẵn vỏ. Thậm chí còn có một nữ tiếp viên mặc xường xám bị một lão sắc quỷ Hoàng Kim Vinh kia ôm lấy đặt trên đùi hắn, lại để nữ tiếp viên kia miệng áp miệng mà mớm rượu cho hắn, còn một tay của hắn lại đặt trên bắp đùi ngọc rất tròn rất trắng của nữ tiếp viên kia đang lộ ra khỏi tà áo xường xám, không ngừng xoa nắn vuốt ve. Còn Trương Khiếu Lâm lại đang ngồi cười quái dị, bàn tay dâm dục thỉnh thoảng lại vươn ra, lúc thì sờ vuốt một chút bộ ngực của nữ tiếp viên này, khi thì lại vỗ vỗ lên bờ mông của nữ tiếp viên kia. Trái ngược với hai lão sắc quỷ này, Đỗ Nguyệt Sinh cùng với hai khách nhân một trung một trẻ kia lại đang biểu hiện ra thật sự là rất quy củ, rất quân tử, một chút cử động bỉ ổi tục tĩu cũng không hề có.

Trần Chân cùng Lưu Chấn Đông nhìn thấy cảnh này không tự chủ được cùng nhíu mày, hiển nhiên không có thói quen gặp những hoàn cảnh như thế này. Mà Tôn Đại Chu nhưng là thấy những cảnh này lại không thấy có gì là kỳ quái, vẻ mặt vẫn rất bình thản, không hề có chút biến hóa nào. Còn Vương Chí Đạo ở kiếp trước đã nhìn thấy qua không biết bao nhiêu lần những hoàn cảnh so với lúc này còn hoang dâm hơn nhiều, trong lòng sớm đã không có cảm giác gì, hiển nhiên lại càng không thèm để ý.

Chứng kiến đám người Vương Chí Đạo cùng Tôn Đại Chu đột nhiên xuất hiện, Trương Khiếu Lâm không khỏi kinh hãi, một phát đã đẩy phắt một nữ tiếp viên hắn vừa mới ôm vào trong lòng, đứng lên chỉ vào Vương Chí Đạo quát: "Vương Chí Đạo, ngươi tới đây làm cái gì? Hôm nay ta có khách quý, không có thời gian dành cho ngươi, ngươi mau đi nhanh cho ta!"

Vương Chí Đạo cười hì hì nói: "Xin lỗi, Trương tiên sinh, ngươi có thể không quan tâm đến chuyện của ta, bởi vì hôm nay ta đến không phải là vì muốn tìm ngươi, mà ta chính là tới tìm Nhị ca Đỗ tiên sinh của ngươi. Đỗ tiên sinh, ngài còn nhận ra được ta chứ?"

Đỗ Nguyệt Sinh đưa mắt liếc nhìn Vương Chí Đạo một cái, lập tức đã nhận ra chính hắn là kẻ lần trước ở Đại Thế Giới đã ngang nhiên có dũng khí đắc tội với Viên công tử, gần đây lại làm náo động cả Thượng Hải, Vương Chí Đạo. Hắn không khỏi cười "ha ha", nói: "Nguyên lai là ngươi hả! Vương Chí Đạo, gần đây ngươi ở Thượng Hải đúng là tiếng nổi như cồn đó, cơ hồ toàn bộ dân chúng Thượng Hải trong lúc trà dư tửu hậu đều thi nhau đàm luận chuyện ngươi một thiếu niên anh hùng đó! Hả, Đại Chu huynh cũng đến cùng sao? Mau mau xin mời vào ngồi đi! Tam đệ, đừng có không lễ phép như vậy, người đã tới thì đều là khách, mặc kệ ngươi cùng Vương Chí Đạo có cái gì mâu thuẫn, trước hết cũng phải mời người ta vào ngồi đã chứ!"

Trương Khiếu Lâm nghe vậy hung hăng đưa mắt lườm Vương Chí Đạo một cái, đành phải bất đắc dĩ tránh sang một bên.

Vương Chí Đạo liền tiến vào trong phòng, không chút khách khí ngồi xuống đối diện Đỗ Nguyệt Sinh, lại đối Hoàng Kim Vinh đang ngồi bên cạnh cùng Đỗ Nguyệt Sinh trước mặt, nói: "Hoàng gia, Đỗ tiên sinh, trên thực tế là ta tới tìm hai vị, Đại Chu huynh đệ bọn họ là bởi vì lo lắng ta gặp chuyện không may, nên mới cùng ta đi đến đây." Truyện "Tinh Võ Môn "

"Hả?" Đỗ Nguyệt Sinh kinh ngạc đưa mắt nhìn đám người Tôn Đại Chu một cái, vẻ mặt rất ôn hòa nhìn Vương Chí Đạo cười nói: "Vậy ngươi tìm chúng ta có chuyện gì đây?"

"Là như thế này!" Vương Chí Đạo móc ra tờ hợp đồng do Trương Khiếu Lâm viết ra, đối Hoàng Kim Vinh cùng Đỗ Nguyệt Sinh nói: "Tam đệ Trương tiên sinh của hai vị ngày hôm qua cùng ta đánh cuộc quyền, đã thua ta mất năm trăm vạn đồng, chỉ có điều hắn lại nói số tiền này để cho hai người anh em kết bái của hắn sẽ thanh toán, cho nên ta rất vui mừng đến đây gặp hai vị đó. Hai vị xem đây, đây chính là hợp đồng hắn tự tay viết xuống!"

"Cái gì, năm trăm vạn?" Hoàng Kim Vinh ở bên cạnh nghe vậy suýt chút nữa muốn nhảy dựng lên, một phát liền đẩy phắt nữ tiếp viên đang ngồi trên đùi hắn ra, quay sang Trương Khiếu Lâm quát lên: "Lão Tam, ngươi là làm ra cái trò gì đây? Ngươi thua tiền cuộc lại muốn chúng ta trả cho ngươi? Hay cho năm trăm vạn, ngươi cho rằng chúng ta có núi vàng núi bạc hay sao?"

"Đại ca, sự tình không phải như thế, huynh đừng nghe tiểu tử này nói bậy!" Trương Khiếu Lâm nóng nảy vội vàng đối Vương Chí Đạo quát lên: "Vương Chí Đạo, ngươi nói bậy bạ cái gì đó, ta lúc nào có nói rằng muốn để hai vị đại ca của ta đến trả tiền cho ngươi đó?"

"Hả, vậy là Trương tiên sinh chính là ý định tự mình trả khoản năm trăm vạn đồng này sao? Như vậy thì càng tốt a!" Vương Chí Đạo cười nói.

Trương Khiếu Lâm cả giận nói: "Ta chỉ là thua cho ngươi năm mươi vạn mà thôi, từ lúc nào đã biến thành năm trăm vạn thế, năm trăm vạn đó không phải là chúng ta về sau không cuộc nữa hay sao?"

Lời vừa nói ra miệng đã cảm thấy là không đúng, nhưng là đã không kịp chữa lại rồi. Nhìn thấy vẻ mặt Hoàng Kim Vinh cùng Đỗ Nguyệt Sinh, Trương Khiếu Lâm xấu hổ nói: "Đại ca, Nhị ca, em thật sự chỉ là thua cuộc cho hắn có năm mươi vạn mà thôi, ngày hôm qua em không có mang đủ tiền, nên mới hẹn là hôm nay sẽ đưa đủ cho hắn, ai biết hắn mới sớm thế này đến đòi khoản đó rồi!"

Vương Chí Đạo lại cười hì hì, nói: "Nguyên lai là có năm mươi vạn thôi hả, không phải là năm trăm vạn hả! Cũng đúng, ta như thế nào lại quên mất là năm trăm vạn kia ngươi cùng ta không có đánh cuộc nữa nhỉ? Xấu hổ, thật là xấu hổ, là ta đã nhớ lầm rồi. Nếu như vậy, xin mời Trương tiên sinh đưa cho ta năm mươi vạn đi! Dù sao ta đã đến đây rồi, ngươi sẽ không để cho ta phải tay không đi về đấy chứ?"

Đỗ Nguyệt Sinh cau mày nói: "Tam đệ, như vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Tôn Đại Chu liền nói chen vào: "Đỗ tiên sinh, Hoàng gia, chuyện này ta đã hiểu rõ hết đầu đuôi, không bằng để ta nói lại cho các vị rõ vậy!"

Đỗ Nguyệt Sinh cũng Hoàng Kim Vinh cùng nhau gật đầu. Tôn Đại Chu liền đem tất cả sự việc Vương Chí Đạo đã kể cho hắn nghe, từ chuyện xảy ra ở Mộng ảo quán bar, đến chuyện Vương Chí Đạo bị mấy tay súng tập kích, tất cả đều thuật lại đầy đủ một lần cho Đỗ Nguyệt Sinh cùng Hoàng Kim Vinh nghe.

Đỗ Nguyệt Sinh nghe thế không khỏi đột nhiên nổi giận, đập bàn đối Trương Khiếu Lâm quát lên: "Tam đệ, việc này là ngươi không đúng rồi. Ngươi đánh cuộc quyền ta không trách ngươi, nhưng là như thế nào ngươi lại có thể theo người Tây thông đồng cùng bên, diệt chí khí của người Trung Quốc chúng ta như vậy? Tại dưới bất kỳ tình huống nào, ngươi cũng hẳn là nên hướng về người Trung Quốc chúng ta mới đúng. Ngươi chẳng lẽ đã quên mất mình cũng là một người Trung Quốc hay sao? Còn nữa, ta đã sớm nói cho ngươi rất nhiều lần, đi ra ngoài làm ăn, nhất định phải nói đến tín dụng! Ngươi đừng tưởng rằng là lưu manh thì có thể nói lời mà không giữ lấy lời, như vậy thì các huynh đệ sao có thể theo ngươi đi làm ăn đây, lại như thế nào để phục ngươi đây? Ngươi thua tiền thế nhưng lại cho tay súng đi phục kích người ta, loại sự tình vô sỉ không ai thèm làm thế mà ngươi cũng đi làm ra được, Thanh bang chúng ta đúng là bị ngươi làm cho mất hết mặt mũi rồi!"

Trương Khiếu Lâm mặt đỏ lên, vội vàng giải thích, nói: "Nhị ca, em sao có thể phái tay súng đi phục kích Vương Chí Đạo được, mấy tay súng đó không có liên quan gì đến em!"

"Ta mặc kệ mấy tay súng đó có liên quan đến ngươi hay không, tóm lại ta hy vọng loại chuyện này sau này sẽ không phát sinh lại nữa. Còn nữa, lập tức đem tiền thua độ của ngươi trả lại cho Vương Chí Đạo, sau này không được tìm đến Vương Chí Đạo hay là Tinh Võ Môn gây phiền toái nữa, nếu ngươi làm không được mấy việc này, ngươi cũng đừng gọi ta là Nhị ca nữa!" Đỗ Nguyệt Sinh nói.

"Dạ, em nghe Nhị ca, em sẽ đi lấy tiền!" Trương Khiếu Lâm cúi đầu oán độc trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo một cái, sau đó đi ra ngoài lấy tiền.

"Đại Chu huynh, Vương Chí Đạo, chuyện này đúng là Tam đệ của ta làm không đúng, ta thay hắn hướng các ngươi xin lỗi, mong các ngươi tha thứ!" Đỗ Nguyệt Sinh vừa nói vừa đứng lên, cung kính hướng đám người Vương Chí Đạo khom lưng hành lễ.

Vương Chí Đạo cùng Lưu Chấn Đông, Trần Chân ba người thật sự không ngờ được Đỗ Nguyệt Sinh này lại nói chuyện tốt đến như vậy, không khỏi có chút ngạc nhiên.

Bỗng nhiên nghe được một tiếng cười to, chính là vị khách nhân trung niên đang được huynh đệ Đỗ Nguyệt Sinh đón tiếp kia, vóc người béo tốt, tuổi ước độ trên dưới bốn mươi, mặc một bộ đường trang, hắn đối Vương Chí Đạo cười to nói: "Ngươi chính là Vương Chí Đạo đó sao? Thật sự là nghe tiếng không bằng gặp mặt hả! Lão phu đã sớm muốn gặp thấy ngươi đó!"

Mới bốn mươi tuổi đã tự xưng lão phu? Vương Chí Đạo khó hiểu hỏi: "Vị tiên sinh này là... ?"

"Lão phu Lưu Cao Thăng!"

Crypto.com Exchange

Hồi (1-160)


<