Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiên hạ - Hồi 077

Thiên hạ
Trọn bộ 612 hồi
Hồi 077: Đêm Giao thừa
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-612)


Sau tế xã và tuân nhật bèn là lập xuân, lại được nghi ba ngày, sau đó là năm mới rồi. nghi thêm bày ngày nửa. trong thời gian đó lại gặp ngày siỗ thái hậu. nghi thêm ba ngày, tính đầu trừ đuôi, năm mới của năm Thiên Bảo thử bày các ngày nghi dài gần nửa tháng.

Năm mới ở đại Đường gọi là Nguyên nhật, là một trong những ngày lễ lớn nhất trong dân gian Đường triều. Ngày hôm đó, nhà nhà cũng đều cúng vái tổ tiên, những người thán ở xa cũng sẽ xoay sờ đủ cách để được về nhà kịp về nhà bái tế tố tiên.

Hôm nay là giao thừa, tướng sĩ quân An Tây cũng ai về chốn nấy, người có bạn bè thân hữu thì đến nhà của bạn bè thân hữu. nếu ở Trường An quả thật vô thân vô thích, thì đến An Tây tiến tấu viện vừa mới khôi phục để qua năm mới. Mấy hôm trước, bên An Tây Tiến Tấu Viện bèn đến mời mọi người qua đó đónNguyên nhật.

Trong Phủ vắng hoe. chỉ có tiểu viện mà Lý Khánh An ở là tràn đầy sức sống, ba cô gái đã bận rộn mấy ngày rồi, dù về mặt âm nhạc, ca vũ Tiểu Liên chỉ là vai phụ. nhưng về bếp núc gia chánh. Như Thi, Như Hoa chỉ có thế làm trợ thù cho nàng thôi.

Mau thân của Tiểu Liên qua đỏi khi nàng mới tám tuổi, phụ thân lại phục dịch trong quân ngũ. tuổi còn rất nhỏ nàng đã phải gánh lấy gánh nặng trong nhà. giết gà mổ cá. nấu cơm. nấu nước, cắt may áo quần, cắt hoa giấy dán cửa số, nàng rất khéo tay, mọi thứ đều làm tốt.

Tiểu Liên thực ra sớm biết phụ thân đã không còn ở trên thế gian này nữa. lúc giờ ngọ (mười hai giờ trưa), nàng có ý đi chợ phường mua nhang đèn. giấy mã. bày ra trong phòng trống ở tây sương.

"Tiểu Liên!" Trong sân vẳng lại tiếng hối thúc của Lý Khánh An: "muội đang ở đâu? Mau thu thập đi. xe ngựa đã đến rồi."

"Đại ca. muội xong ngay đây." Trong phòng tây sương vang lại tiềng bối rối của Tiểu Liên."Bằng!" một tiếng, một vật rơi xuống đất.

"Nàng đang làm gì đấy?"

Lý Khánh An có chút tò mò đi về phía tây sương. Tiểu Liên từ giữa trưa đến giờ đã ở trong phòng hai canh giờ rồi.

"Đại ca. đừng bước vào!"

Tiểu Liên hốt hoảng la lên một tiếng. nhưng đã trễ, Lý Khánh An đã đẩy cửa rồi.

Cảnh tượng trước mặt làm hắn sững người, ở ngay giữa phòng, để một hương án. trên án để ba vị linh bài, một lớn hai nhỏ, trước linh bài là các tế phẩm nhan đèn và bánh ngọc và bột nặn thành dê bỏ V. V... được để ngay ngắn.

Trên linh bài lớn viết 'Lý thị Khánh An tổ Tiên Chi linh', hai miếng linh bài nhỏ thì viết 'Khánh An phụ vị, 'Khánh An mẫu vị. Còn gian phòng kế bên đế một hương án nho nhỏ, trên đó cung phụng linh vị phụ mẫu Tiểu Liên.

Mũi của Lý Khánh An chợt ngẹn lại, cô gái này

"Đại ca. xin lỗi. đã chưa xin phép được sự đồng ý của huynh trước!" Tiểu Liên đỏ mặt từ từ đi đến.

"Không sao!" Lý Khánh An trìu mến ôm chiếc vai thon nhỏ của nàng, cười nói: "Ngày mai chúng ta đến bái tế sau. hôm nay là giao thừa, chúng ta phải đi thôi."

Tiểu Liên ngoan ngoãn sật đầu. đi theo Lý Khánh An ra cửa. trong tiểu viện Như Thi. Như Hoa tỷ muội đã đợi lâu rồi. hai tỷ muội đều mặt áo ngắn, một cái váy xòe nhuộm hoa lựu. trong tay ôm tỳ bà. y như một cặp hoa sen cùng mọc trên một nhánh, hai bóng hình hòa quyện tô thắm cho nhau.

Lý Khánh An cũng thay đổi một bộ thường phục, hắn hôm nay mặc một chiếc áo bào trắng, đầu đội nón vải. lưng buộc thắt lưng cửu hoàn, chân đi ủng lục hợp, đơn giản mà bảnh bao.

"Đại ca. chờ muội với!" Tiểu Liên chạy vội vào nhà." Muội đi lấy đàn."

Lúc này, Như Thi đi lên trước khẽ nói: "Đại ca. muội hơi sợ..

Khánh An cười cười véo chiếc má nõn nà của cô nàng một phát hỏi: "Sợ gì?"

"Muội sợ Lý Tướng quốc kia lại sẽ nhắm hai tỷ muội ta."

Nếu Lý tướng quốc nhắm hai tỷ muội họ, mở miệng đỏi thì liệu đại ca có đem tặng cho lão không?

Lý Khánh An cười nói: "Điều này ngươi không phải lo, người là Tướng quốc, nếu cả tấm lòng bao dung này cũng không có, thì ai còn làm việc cho người? Với lại, dù hắn người có đỏi. ta cũng không cho!"

Như Thi cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc. cuối cùng lại khẽ lắc đầu: "Đại ca. huynh sợ bọn muội đêm giao thừa buồn nên muối dẫn chúng muội theo, trong lòng bọn muội rất vui. nhưng muội vẫn không muốn đi.."

"Tỷ..." Như Hoa có phần lo lắng, đêm nay nàng đã mong chờ bấy nhiêu lâu. đêm giao thừa tại Phủ Tướng quốc, sẽ náo nhiệt lắm đây, sao lại không đi?

Nhi Thi kéo muội muội sang một bên nhỏ tiếng ti tê: "Như Hoa. đại ca sợ mình đêm giao thừa buồn mới dẫn mình theo, nhưng chúng ta không thể đi..."

"Vì sao?" Như Hoa có phần không cam tâm.

Như Thi thở dài nói: "Muội quên mất cánh ngộ của Như Ngọc tỷ rồi ư?"

Như Hoa đột nhiên nhớ đến sự việc ba năm trước. Như Ngọc tỷ lớn lên cùng ti muội họ bị An Lộc Sơn đêm tặng cho Lễ bộ thị lang tuần sát Hà Bắc, sau đó nghe nói Lễ bộ thị lang đến Lạc Dương, lại đem nàng tặng cho một vị quan cao khác. Chuyển qua chuyền lại. cuối cùng có người bắt gặp nàng ấy tại một kỹ viện tại Lạc Dương.

Mặt Như Hoa tái nhợt không còn miếng máu. nàng liền gật đầu lia lịa nói: "Vậy muội cũng không đi."

"Ây! Hai ngươi thiệt là!"

"Rốt cuộc là có đi hay không?"

"Đại ca. bọn muội không muối đi nữa!"

"Đấy là do các ngươi cả đấy nhé!"

Lý Khánh An thơm nhẹ vào mặt mỗi người một cái cười nói: "Nếu đã không đi. thì ngoan ngoan ngồi nhà đợi. ta sẽ cố gắng về sớm."

Tiểu Liên đương ôm chiếc hộp đàn Ba Tư từ trong phòng chạy ra."Mọi người vẫn chưa đi ư?"

"Tiểu Liên, bọn ta không đi nữa."

Tiểu Liên ngạc nhiên: "Vì sao?"

Như Thi lắc đầu đáp: "Không vì sao cả. bọn ta không muốn đến Phủ Tướng quốc, tối nay sẽ ở lại nhà."

Tiểu Liên do dự một hồi. đưa đàn cho Lý Khánh An nói: "Đại ca. vậy muội cũng không đi nữa. kỳ thực muội vốn không muốn đi mà."

"Các người đều không đi, vậy ta sẽ đi một mình."

Hắn mỉm cười ra khỏi cửa nhà.

Trường An thành lúc này nơi nơi đầy sắc xuân, tiếng pháo nồ quanh, những đứa trẻ nhỏ mặc áo mới từ trong nhà chạy ra. p tay cầm tiền xu ùa đến các hàng bán mứt. hình nôm.

Phủ Lý Lâm Phủ không xa. chỉ một chốc, hắn đã đến trước cửa Phủ Tướng quốc. Trước cửa lớn Phủ Tướng quốc là cặp lồng đèn đỏ to to, với ánh nến vàng nhạt vọng từ trong, như hai đóa hoa đỏ thu hút ánh nhìn của khách qua lại.

"Lý tướng quân, ngài đã đến." Truyện "Thiên Hạ "

Nhị quản gia Phủ Tướng quốc chạy đến cầm dây cương giúp hắn nói: "Lão gia nói ta đến chờ Tướng quân."

Khánh An cười nói: "Khai tiệc rồi ư?"

" vẫn còn sớm! Còn hai vị cô gia chưa đến."

Một tên gia nhân đến giúp kéo ngựa đi, Khánh An theo chân nhị quả gia vào Phủ. Trong Phủ đèn lửa sáng sùa. đâu đâu toàn lồng đèn đỏ, khiến cả Phủ Tướng quốc ngập tràn trong bầu không khí đón chào lễ tết. Vừa đi, quản gia vừa nói: "Lý tướng quân, hôm này trong Phủ náo nhiệt lắm. hai mươi vị công từ cùng gia quyến đều đến. mười chín vị cô nương xuất giá đã có mười bảy vị quay về. các cô gia đều đến gần hết."

"Vậy người ngoài thì sao, ngoài ta ra còn ai nữa không?" Khánh An cười hỏi.

"Người ngoài cũng có, có nhà Ngự sử Vương trung thừa, nhà Đại Lý tự Cát thiếu khanh, và Giám sát ngự sử La Hi Sảng cùng con trai. Đây đều là khách quý của lão gia."

Vừa nói, hai người đã vào đến trung đường. Bầu không khí lễ tiết đã từ xa xa ập đến. chủ đường Phủ Tướng quốc tuy không lớn bằng Phủ Dương Hoa Hoa. nhưng cũng có thể chửa hàng ngàn người. Mãi đến giờ hắn mới nhìn rõ sự sa hoa của quyền quý Đại Đường. Chù đường có gần ngàn người. hai mươi năm người con cùng vợ con. và mười chín đứa con gái cùng con rễ. cháu nội cháu ngoại, còn có anh chị em và gia đình của họ, và điều khoa trương nhất, là thê thiếp của Lý Lâm Phủ. có những ba bốn trăm người, ngồi đầy trong nhà. tiếng nói tiếng cười, mùi phấn thơm thơm lức, từng đàn trẻ con chạy nhỏ, vui đùa.

Hắn nhìn mà hoa cả mắt. hắn muốn tìm Khương Vũ Y. Trong biển người mênh mông này làm gì có bóng dáng nàng.

"Lý tướng quân, xin hãy đi theo ta!"

Nhị quản gia dẫn hắn đi đến một phòng bên. trong đấy chỉ có hơn hai mươi người. Mọi người đang bàn tán vui vẻ. Lý Lâm Phủ ngồi giữa. và đang nói cười Cùng một quan viên trạc tuổi bốn mươi.

"Lão gia. Lý tướng quân đã đến."

"Tướng quốc. Lý Tướng quân đã đến!"

Khánh An theo chân lão quản gia đi vào phòng bên."Tham kiến Tướng quốc." 'Thất Lang đã đến." Truyện "Thiên Hạ "

L ý Lâm Phủ cười ha hả đứng dậy quay sang mọi người nói: "An Tây Lý Tướng quán, chắc không cần ta nhiều lời giới thiệu."

Lão giới thiệu Khánh An: "Đây là tộc đệ của ta. Nhuận Châu Thích lại Lý Phục Đạo."

Khánh An vội đáp lễ cười nói: "Ta có một thuộc hạ bị nhậm mệnh Tri huyện Đan Đồ, không biết hắn đã đến nhậm chức chưa?"

"Ngươi đang nói Hàn tri huyện ư? Hắn vừa đến. không tổi. vừa đến đã xuống nông thôn tìm hiên dân tinh."

"Còn mời Lý Thích lại sau này chiếu cố."

"Ha ha. nhất định, nhất định!"

Lúc này, Lý Lâm Phủ dẫn hắn lần lượt giới thiệu với mọi người: "Đây là trường tử ta Tụ, sẽ nhậm chức thiếu giám."

Một nam tử trung niên có vài phần giống Lý Lâm Phủ chấp tay với hắn.

"Đây là thử tử ta. Ngạc, Tư trụ lang trung, đây là tam tử Dự. Thái thường thiếu khanh, đây là trường nữ tế của ta Trương Bạc Tế, Hồng Lô thiếu khanh, nhị nữ tế Trịnh Bình, hiện là Hộ bộ viên ngoại lang..

Chúng nhân sau một hồi ra mắt nhau, cuối cùng Lý Lâm Phủ cười nói: "Thời gian không còn sớm nữa. chúng ta đi thôi!"

Mọi người CÙNG theo chân lão đi về hướng chù sảnh, trong đấy giờ đã náo nhiệt tưng bừng. đâu đâu toàn tiếng nói cười. Lão vừa bước vào, mọi người mới dần dần im lặng lại. Tuy đều là người một nhà. nhưng chỗ ngồi đều được phân chia cần thận theo chữ "Đồng". Người tôn quý ngồi trước, thử yếu ngồi dãy sau. Đại thê được chia theo tôn ti đích thử, nam tôn nữ tiện, thê quý thiếp hèn. Lý Lâm Phủ ngồi chù vị. vợ chính đã mất từ lâu. nên hai vị sủng thiếp được sếp ngồi hai bên.

Hôm nay có bốn vị khách quý, bọn họ đều được sếp phía ên phải, ngồi chung hàng một với bốn đứa con đích tôn của lão. Vị trí của Lý Khánh An ở giữa. bên phải là Đại lý tự thiếu khanh Cát ôn. trái là Giám sát ngự sử La Hi Sảng.

Lý Lâm Phủ vừa vỗ tay, tiếng nhạc lập tức vang lên. một độ vũ cơ nối đuôi nhau vào. Chúng nhân bắt đầu lao xao bình phẩm, có Khánh An vẫn tay cầm ly rược, ánh mắt không ngừng đào quanh tìm Giang Vũ Y. Theo giới thiệu của phu nhân Dương Thận Căng, địa vị Giang Vũ Y trong Lý Phủ rất thấp, chắc sẽ ngồi ở hàng sau cùng. Ánh mắt hắn liếc hàng chỗ rìa phía góc, ở đấy có mấy chục thiếp của Lý Lâm Phủ. nhưng vẫn không thấy nàng ấy. Đương lúc ánh mắt hắn định dời đi. bỗng nhiên lại nhìn thấy một nữ từ váy trắng từ cửa nhỏ vội vã chạy vào.

*****

Khương Vũ Y chỉ có thể xem là bà con xa của Lý Lâm Phủ. do gia cảnh lụi bại, sống nhờ trong Phủ của người cậu Lý Lâm Phủ. vốn dĩ nàng không muốn tham gia yến tiệc giao thừa ở Lý Phủ. Nhưng buổi trưa bà quản gia tìm đến nàng. lão gia có lệnh, đêm giao thừa, cả Phủ trên dưới đều phải đến sảnh đường dự yến. Truyện "Thiên Hạ "

Dựa theo chỗ ngồi của năm ngoái, chỗ ngồi của nàng chắc là ở ngoài bìa hàng ghế đầu ở mé trái chỗ ngồi cuối cùng, nhưng nàng tìm một vòng, vẫn không tìm thấy chỗ ngồi của mình.

Lúc này, bà quản gia đi lên nói nhỏ với nàng: "Khương cô nương. chỗ ngồi của cô nương không phải ở đây, xin đi theo ta."

Bà quản gia dẫn nàng đến chỗ giữa ở hàng đầu mé trái, chỗ này là chỗ ngồi của các con gái của Lý Lâm Phủ, bà quản gia chỉ vào chỗ ngồi lé loi ở giữa nói: "Khương cô nương. đó là vị trí của cô nương."

Khương Vũ Y bất giác có chút neạc nhiên, sao nàng lại ngồi ở đây?

"Hử!" Bên cạnh có mấy người đàn bà khẽ hử một tiếng. có người thấp giọng nói: "Mọi người cẩn thận đấy, sao xui xẻo đến rồi."

Mười mấy người đàn bà khinh bỉ liếc nàng một cái, từ khi Khương Vũ Y vào tiệc trở đi. mọi người đều lặng thinh cả. không một ai ngó ngàng đến nàng. Lát sau. bọn đàn bà lại nói cười vui vẻ với nhau. Khương Vũ Y ngồi lẻ loi giữa bàn tiệc, cúi đầu im lặng.

Sáu người con gái chưa xuất giá ngồi tụm lại, chỉ vào Lý Khánh An ngồi đối diện cười thầm.

"Tỳ thấy rồi chứ, người đó chính là Lý Khánh An. ái chà. mặt mũi cũng khá đấy chứ!"

"Nhị thập nhị nương, muội thích hắn rồi chứ gì? Có cần để cha làm mai cho muội không?"

"Hử! Muội xem tỷ mới là người có lòng này, không biết là ai lén lút chạy đến Sùng Nhân phường xem người ta đánh cầu."

"Ta không có, nhị thập tam nương mới đúng, các muội biết nó trước giờ đâu có trang điểm minh, nhưng hôm nay tại sao lại ra như vậy? Trên mặt trét trắng cả phấn là phấn!"

"Tỷ nói bậy! Xem muội có xé miệng của tỳ không."

Mấy cô gái rả rít cười đùa. đột nhiên, nhị thập nhị nương kích động nói: "Các người mau xem kìa. chàng đang nhìn chúĩia ta kìa!"

Khương Vũ Y có chút hiếu kỳ nhìn về phía đối diện, chỉ thấy một chàng trai trẻ trên trán có một vết sẹo đang nhìn về phía này. Da dẻ của chàng hơi ngâm đen. toàn thân giống như toát ra một thứ sức mạnh to lớn chưa được giải tỏa. nhìn chàng tướng tư thế vô cùng dũng mành. Chàng thân hình rất cao to, trán rộng và cao, khuôn mật đầy góc cạnh mang một vẻ nghiêm nghị, điềm tĩnh và U uất vốn có của trang nam tứ. Nhưng cái gây ấn tượng sâu sắc cho Khương Vù Y chính là đôi mắt của chàng, trong đôi mắt chàng tiềm tàng một ngọn lửa thanh xuân và sức bậc cháy bông phi thường.

Hai người hai mắt chạm vào nhau, Khương Vũ Y trong lòng đột nhiên đập thình thịch. Chàng trai trẻ kia lại chăm chú nhìn mình. Khương Vũ Y khẽ cắn môi một cái. cúi thấp đầu xuống.

Hôm nay Khương Vũ Y không mảy may trang điểm trưng diện, nàng mặc một váy dài tơ trắng bình thường, cây trâm tùy ý vén tóc lên. hé lộ cái cổ tuyết trắng như thiên nga của nàng. Lần trước ở Lệ Viên biệt viện Lý Khánh An không nhìn rõ khuôn mặt nàng, vẻ đẹp thanh lệ tuyệt luân của nàng lúc này làm cho Lý Khánh An say mê đắm đuổi.

Lúc này, sau lung hắn vọng lại tiếng cười khẽ của mấy con em nhà họ Lý: "Thập lục lang, ánh mắt dâm đàng của ngươi đang nhìn ai vậy?"

"Thì cũng như ai đó thôi! Ngươi cũng không phải là đang nhìn nàng sao?"

"Ha ha! Hai tên vô tích sự các ngươi, có bản Lĩnh thì đi chiếm lĩnh nàng đi."

"Bát ca. không lẽ huynh thì có tích sự ư? Huynh không phải cũng là chỉ giỏi cái miệng đấy ư? Lần trước huynh đến trước cửa biệt viện của nàng lòng vòng cả nửa buổi. đệ thấy huynh cũng không dám đi vào."

"Hử! Nếu không phải là đại cô bảo vệ nàng, nàng đã là đàn bà của ta từ lâu rồi."

Lý Khánh An trong lòng giận thầm, hắn quay đầu liếc một cái. sau lưng hắn là mấy đứa con của Lý Lâm Phủ đang ngồi đó.

"Lũ khốn khiếp này!"

Lý Lâm Phủ bứt một hột bồ đào mã nãi từ (còn gọi là bồ đào mã nhũ. một loài nho có hình thù giống vú ngựa nên lấy tên này, chủ yếu sản xuất ở khu vực Turpan của Tân Cương và các vùng Mặc Ngọc, Bì Sơn ở Nam Cương) xuống, để vào miệng nhai từ từ. nhất cử nhất động của Lý Khánh An cũng đều không thoát khỏi cặp mắt của hắn. hắn bất giác nheo mắt mỉm cười.

Lúc này, Lý Phúc Đạo xích lại gần hắn khẽ cười nói: "Đại ca. hình như mấy cháu gái đều có hứng thú với Lý Khánh An. huynh xem có cần phải "

Lý Lâm Phủ hử lên một tiếng, không vui nói: "Tam đệ, cùng họ không được thông hôn. đệ quên rồi sao?"

"Điều này đệ dĩ nhiên là biết rồi. nhưng mà "

Lý Phúc Đạo khẽ thở dài. hắn có chút tiếc nuối, hắn cảm thấy tên Lý Khánh An quả thật không tổi.

"Tam đệ. đệ đừng suy nghĩ nhiều đến việc này nữa."

Lý Lâm Phủ cười nhạt, hắn đột nhiên nâng ly đứng dậy: "Mọi người im lặna!"

Trong sảnh đường đột nhiên im lặng hẳn. Lý Lâm Phủ cao giọng cười nói: "Lưu Đình Chỉ từng có thơ ngâm rằng, niên niên tuế tuế hoa tương tự. tuế tuế niên niên nhân bất đồng(*). Yến tiệc giao thừa năm naoái ký ức vẫn còn như in. thấm thoát lại tết đến. giao thừa như cũ. nhưng người đã thêm bộ mặt mới, thập tử lang và thập thất lang lấy vợ dựng nhà. lục lang và bát lang thêm hương hỏa cho Lý gia. Ha ha! Lão phu cũng có thêm mười mấy người thê thiếp, không chỉ là người trong nhà. năm nay còn mời thêm mấy vị khách quý, Ngự sử Vương trung thừa đã là bạn già của nhà chúng ta rồi." ((*): Năm năm hoa chằng đổi thay, kiếp người biến cải. xưa nay khác nhiều - "Vịnh ông lão bạc đầu" của Lưu Hy Di. dịch thơ Phương Ý) Truyện "Thiên Hạ "

Vương Củng Liên vội đứng dậy chắp tay thi lễ với mọi người. Lý Lâm Phủ mỉm cười lại nói: "Chí ít Cát thiếu khanh và La ngự sử ngoại trừ hai người cháu mới ra đời kia của ta. ta nghĩ các người khác chắc đều biết cả."

Trong sảnh đường bỗng chốc vang lên tiếng cười hiểu ý, Cát ôn và La Hi Thích cũng cúi minh tỏ ý với mọi người. Ánh mắt của Lý Lâm Phủ lại dừng lại trên người Lý Khánh An. mỉm cười nói: "Năm nay còn có một vị khách mới, nhưng ta nghĩ rất nhiều người cũng đã nghe nói. Thất Lang giới thiệu mình một chút đi!"

Lý Khánh An đứng dậy chắp tay cười với mọi người: "Tại hạ Lý Khánh An quân An Tây, hôm nay có thể đến quý Phủ đón giao thừa, cảm thấy vô cùng vinh hạnh, đặc biệt là niềm vui sum vầy của quý Phủ càng làm cho người ta cảm thấy ấm áp bội phần "

Lý Khánh An đang tự giới thiệu, ở dưới đã đầy cả những lời ong tiếng ve.

'Thì ra hắn chính là Lý Khánh An. đệ nhất cao thù ném lọ đại bại Sử Tư Minh, không ngờ lại trẻ tuổi như vậy!"

"Nhị thập tử nương, mắt muội sao đơ thế?"

"Tỷ nói bậy! Muội chỉ là... chỉ là..."

"Nhị thập nhị nương, tỷ cũng thế thôi! Dang cười ngây ngô gì thế?" "Hi hi! Mặt sao đỏ rồi?"

Khương Vũ Y bên cạnh nghe nói hắn là tướng lĩnh An Tây, trong một đôi mắt thanh ngời lên một chút ánh sáng, âm thầm suy nghĩ: "Thì ra chàng đến từ An Tây, khôngbiết có tham gia đại chiến Tiểu Bột Luật không?"

Lúc này, Lý Lâm Phủ ho khan một tiếng, lại cao giọng cười nói: "Lý tướng quân chủng ta quá khiêm tốn rồi. ta bồ sung vài câu với mọi người. Thất Lang ở An Tây liên tiếp lập nhiều kỳ công. được phong tặng danh hiệu An Tây đệ nhất tiễn, hơn nữa trong chiến dịch Tiểu Bột Luật cách đây không lâu đã lập được công đầu. vươt qua Thản Câu Lĩnh, phi thán đoạt lấy A Nỗ Việt Thành, bóp nát hi vọng cuối Cùng của quân Thổ Phồn, chiến công hiên hách, thánh thượng luận công ban thưởng, phong Thất Lang làm Thiên ngưu vệ Trung lang tướng. Khai quốc huyện bác, Thất Lang, ta không nói sai chứ?"

Lý Khánh An vội gập người nói: "Tướng quốc đã quá khen, thú biên trấn giữ cương thổ, báo quốc giết địch chỉ là bổn phận của Thất Lang."

Trong sảnh đường im lặng như tờ, không ai vỗ tay, cho dù Lý Lâm Phủ nói rất cảm động, nhưng đàn bà con cháu của hắn không mảy may hứng thú với những thử này, họ có hứng thú với biểu hiện của hắn sau khi vào kinh hơn.

Lý Lâm Phủ lại ha hả cười nói: "Tuy nhiên hôm nay là đêm tốt giao thừa, ta muốn mọi người hứng thú với bản lĩnh khác của Thất Lang hơn. Thất Lang nhìn mọi người cũng rất kỳ vọng nhìn vào ngươi, có thể trổ tài cho mọi người xem. để họ mở rộng tầm mắt được chứ?"

Lý Khánh An mỉm cười nói: "Tại hạ một thời gian dài ở An Tây, giỏi việc chơi nhạc khí người Hồ, hôm nay là ngày lành giao thừa, tại hạ nguyện khảy một bản nhạc Hồ đề góp vui cho mọi người, tướng quốc có cho phép không?"

"Chà! Thất Lang lại cũng biết khảy đàn nữa ư?"

Trong mắt Lý Lâm Phủ thoáng qua một nét kinh ngạc, bất giác vuốt râu gật đầu cười nói: "Khá lắm! Khá lắm! Lão phu nguyện rửa tai lắng nghe."

Lý Lâm Phủ vẫy vẫy tay với nhị quản gia bên cạnh, khẽ nói với hắn: "Đi lấy cái hộp dài trên ngựa của ta đến đây."

Truyện "Thiên Hạ "

Nhị quản gia vội vàng đi khỏi. lát sau đem về một hộp cầm của Lý Khánh An. Lý Khánh An đi đến giữa sảnh, cười nói với mọi người: "Đây là một loại nhạc khí thịnh hành ở Bái Chiêm Đình và Đại Thực, tại hạ không biết ở đây có vị nào biết không, nếu có người biết, hãy giơ tay nói rõ, ta sẽ cho một phần thường đặc biệt cho người đó." (Bái Chiên Đình là một thành phố thuộc địa của Hy Lạp cố)

Trong sảnh đường náo động hẳn lên. mọi người ai nấy đều ngước nhìn hộp đàn của Lý Khánh An. Lý Khánh An hướng về hàng ghế đầu ở phía trái mở hộp cầm ra. giơ cao cổ cầm Ba Tư mà hắn vừa tái chế lại.

"Sao nào? Có ai biết không?"

Mọi ánh nhìn đều thoắt cái đổ dồn hết về cổ cầm trong tay Lý Khánh An. đột nhiên. Khương Vù Y "A!" một tiếng khẽ kêu lên. Nàng lập tức dùng tay che miệng lại. sửng sốt nhìn vào cây đàn trong tay Lý Khánh An. chàng. chàng lại biết đàn loại đàn này?

Lý Khánh An nhìn chăm chăm vào Khương Vũ Y một cái. nhưng lại xoay một vòng, cười nói: "Sao nào? Có ai biết không?"

"Đây không phải là đàn tỳ bà Đại Thực chứ?" Có người cười nói.

"Không! Không Phải."

Lý Khánh An lại chờ đợi chốc lát. thấy không có người biết, hắn lúc này mới chậm rãi tiến lên trước mặt Khương Vũ Y, gập người thi lễ nói: "Cô nương, nàng biết nhạc khí này à?"

"Nó mà biết ư? Thật nực cười." Có người khẽ lên tiếng chế giễu.

Mấy cô con gái Lý Lâm Phủ đều đánh mắt khinh khinh về phía Khương Vũ Y, cái mũi khẽ hử một tiếng, tuy Vũ Y ở bên ngoài được tặng danh hiệu cầm tiên, nhưng nàng rất chú ý che dấu bào vệ mình, cố gắng không để cho người khác thấy bộ mặt thật của nàng, thêm vào đó các người con Lý Lâm Phủ đa số không yêu thích âm nhạc, vì vậy mà không ai biết nàng là cầm tiên.

Vũ Y từ từ đứng dậy nói: "Nếu tiểu nữ không nhìn lầm. loại đàn này của ngài có lẽ là đàn cổ Ba Tư. đã có rất ít người biết đàn rồi, nhưng mà cổ cầm Ba Tư là năm dây đàn kép, còn cây đàn của ngài lại là sáu dây đàn đơn. vì thế tiểu nữ cũng không thể khẳnađịnh."

Mấy đàn bà bên cạnh phì cười thành tiếng, một người khẽ nói: "Thì ra nó cũng không biết, ta còn tường là nó biết thật chứ!"

"Vị cô nương này nói không sai!"

Lý Khánh An giơ cao cây đàn. nói lớn: "Đây chính là cổ cầm Ba Tư. chẳng qua bị tại hạ sửa lại một chút."

Lý Khánh An từ trong hộp cầm lấy ra một hình nộm ghi-ta lớn bằng bàn tay, đưa cho Khương Vũ Y nói: "Cô nương. đây là phần thường dành cho cô nương. cảm tạ cô nương có thể nhận biết cây đàn này."

Khương Vũ Y đón lấy cây đàn cổ Ba Tư chế tác tinh xảo này, tỉ mỉ quan sát sáu dây đàn đơn ở trên, trong mắt nàng nhấp nháy chút ánh sáng kỳ lạ. trong lòng trỗi dậy một niềm hứng thú mành liệt, sáu dây đàn đơn này có thể đàn ra điệu nhạc như thế nào?

Mấy người con gái bên cạnh Lý Lâm Phủ ghen ty nhìn vào hình nộm trong tay Khương Vũ Y, nó tại sao lại biết?

Lúc này, Lý Phúc Đại áp sát Lý Lâm Phủ lại khẽ hỏi: "Cô gái này là ai?"

"Nó chính là cháu gái của Sở quốc công, sống nhờ trong Phủ ta. gảy đàn rất hay."

'Thì ra là vậy, chẳng trách nàng có thể nhận biết cây đàn này!"

Lý Lâm Phủ cười nhạt nói: "Cho dù nó nói gì. đáp án chắc chắn đều sẽ là đúng."

Lý Phúc Đạo sững người.

Trong sảnh đường, dây đàn của Lý Khánh An đã lay động, cho dù đã qua cải tạo nhưng cổ cầm vẫn rất khác so với ghi-ta của đời sau. nhưng Lý Khánh An trải qua mấy ngày luyện tập, hắn vẫn từ từ tìm lại được cảm giác quen thuộc đó.

Một bản nhạc "Tây Ban Nha bi thương" gãy vang ở Đại Đường của một nghìn ba trăm năm trước, tiếng đàn ngân vang, giống như một linh hồn U uất dừng lại ở bờ biển tây phương, một cô gái Tây Ban Nha nhiệt tình dưới ánh trăng với một tư thế tuyệt diệu, đuổi theo tiếng đàn nhảy múa như bay bên biến, đi an ủi linh hồn cô độc đó.

Lý Khánh An nhìn đắm đuổi vào cô nương xinh đẹp như thiên nga ở đó không xa. tiên nữ áo trắng như búp sen mới nhú khỏi mật nước kia luôn lờn vờn trong tâm trí của hắn. bóng hồng thanh lệ tuyệt diễm ấy, tiếng đàn thánh thót ngân nga ấy, tiếng đàn của hắn chỉ dành cho mình nàng thôi.

Giai điệu tuyệt diệu khiến cho Vũ Y đắm chỉm trong say mê, đây là một bản nhạc nàng chưa từng nghe bao giờ, nó mới du dương mềm mại làm sao, mới trầm lắng như nước làm sao, nó như vầng trăng trong màn đêm bầu bạn với nàng ngoài cửa sổ, khẽ làm lay động trái tim nhạy cảm mà đau thương của nàng.

Nàng bất giác úp chiếc đàn nhỏ trong lòng bàn tay, đặt trước ngực mình, chàng rốt cuộc là ai? Tiếng nói của chàng minh hình như đã từng quen biết.

Tiệc giao thừa vẫn còn tiếp tục. nhưng khách khứa đã cáo từ rồi. Vũ Y cũng trở về gian nhà của mình. Nàng ngồi trước ô cửa sổ, ánh trăng màu bạc vấy lên khuôn mặt trắng ngần của nàng, nguyệt sắc làm ánh lên sự cô đơn và buồn thương trong mắt nàng, nàng lẳng lặng nhìn vào chiếc đàn nhỏ trên bàn. tiếng đàn lục huyền róc rách như nước ấy lại vụt qua trong tâm tường của nàng. làm lay động dây lòng của nàng

Crypto.com Exchange

Hồi (1-612)


<