Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Sáp huyết - Hồi 056

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 056: Nước mắt đế vương
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Triệu Trinh chậm rãi gật đầu:

-Hoàng thúc nói không sai. Bây giờ trẫm sẽ đi hỏi.

Hắn bước ra khỏi cung Thùy Củng, thấy các quần thần đã quỳ đen nghịt bên ngoài. Quần thần nghe Thánh thượng xuất cung, đồng thanh hô vạn tuế.

Triệu Trinh nhìn các quần thần, nghẹn ngào không nên lời, chỉ khoát tay, Diêm Văn Ứng biết điều tiến lên phía trước, tuyên bố:

-Thái hậu đã... quy tiên.

Gió mây thê lương, quần thần gào khóc.

Triệu Trinh lại nước mắt chảy dài, đợi cơn đau thương của các quần thần lắng xuống, mới hỏi:

-Thái hậu ra đi rồi, nhưng hình như người vẫn có tâm sự. Trước khi ra đi, người nắm chặt Duyện Miện không buông, vậy rốt cuộc là nguyên do gì?

Quần thần trầm mặc, gió lạnh thét gào, tăng thêm phần nghiêm túc.

Lời Triệu Trinh hỏi còn có thâm ý sâu sắc, trước khi các quần thần chưa nắm bắt được ý của thiên tử, không dám tùy tiện nói bừa.

Duyện Miện vốn là phục trang của thiên tử. Phải biết rằng, Thái hậu có thể mặc được Duyện Miện cũng là có nguyên do của nó. Trước kia Thái hậu cố chấp muốn đăng cơ, sau khi Triệu Doãn Thăng chết, dục vọng đó của Thái hậu cũng không vơi. Nhưng trước đó không lâu, đột nhiên lại nằng nặc muốn mặc Duyện Miện đi đến Thái miếu, tham bái liệt tổ liệt tông của Triệu gia Đại Tống.

Các quần thần đều hiểu, Thái hậu làm thế là muốn nói với tất cả mọi người, đặc biệt là những Tống thần bọn họ rằng: Lưu Nga ta tuy là ti tiện, nhưng cuối cùng vẫn có thể sánh ngang với các bậc quân vương.

Yêu cầu này của Thái hậu đã làm khó quần thần Đại Tống.

Việc Thái hậu mặc Duyện Miện bái lạy, tuy không phải là đăng cơ, nhưng lại có nghĩa là tuyên cáo thiên hạ rằng mình tham bái với thân phận thiên tử. Chuyện này thì liệt tổ liệt tông nhà họ Triệu phải đối diện thế nào, chuyện này khiến các quan văn nhận ân huệ Triệu gia, một lòng coi bảo vệ giang sơn Đại Tống là nhiệm vụ của mình làm sao chịu nổi?

Thái hậu một lòng kiên quyết, các quần thần không còn cách nào khác, cuối cùng đành thỏa hiệp với Thái hậu, Tống thần sửa đổi vài chỗ trên Duyện Miện. Khiến cho chiếc Duyện Miện đó nhìn thì giống như Duyện Miện, nhưng lại không phải Duyện Miện, rồi để Triệu Trinh mời Thái hậu mặc chiếc Duyện Miện mới sửa đó tham bái thái miếu.

Cũng chẳng thể nói rõ ai là khẽ dối người dối ta, Thái hậu, thiên tử hay là là đám Tống thần? Thái hậu mặc chiếc Duyện Miện phải mà không phải đi đến Thái miếu, chuyện này giống như một vở hài kịch, nhạc ngừng người về, nhưng vở kịch vẫn chưa hạ màn.

Sau chuyện đó, Thái hậu luôn mặc chiếc Duyện Miện đó trên người, chết cũng không chịu cởi ra. Ai cũng nhìn ra là Thái hậu rất thích chiếc Duyện Miện đó.

Trước khi chết, Thái hậu nắm chặt Duyện Miện, liệu có phải là muốn tỏ ý rằng: chiếc áo này chớ có hòng cởi ra, phải mặc đến lăng Vĩnh Định chôn chung với Chân Tông?

Nhiều người đều nghĩ như vậy, nhưng không ai dám nói.

Bông tuyết rơi xuống, từng cánh hoa tuyết đều tràn ngập hiu quạnh.

Khoảnh khắc đó, thần sắc Triệu Trinh còn lạnh lùng hơn cả tuyết, hắn đang nhìn một người. Thần sắc người đó cũng lạnh lùng, hoặc có thể nói là trầm tĩnh. Người đó không hề nhìn Triệu Trinh, mà chỉ cúi đầu không nói, người đó chính là người đứng đầu trong lưỡng phủ, Lã Di Giản!

Lã Di Giản không bước tới, Tham chính Tiết Khuê quỳ lết tới trước, nói:

-Khởi bẩm Thánh thượng, Thái hậu trước khi quy tiên lấy tay giữ trừ phục, dụng ý rõ ràng, chắc chắn là Thái hậu không muốn mặc Duyện Miện đi gặp tiên đế. Trước kia tiên đế muốn Thái hậu chăm sóc thiên tử, muốn Thái hậu trả lại quyền chấp chính cho thiên tử sau khi thiên tử trưởng thành, nếu Thái hậu mặc Duyện Miện đi gặp tiên đế, thì làm sao trả lời cho sự nghi ngờ của tiên đế?

Triệu Trinh thở phào, lẩm bẩm nói:

-Thì ra là như vậy.

Ngoảnh đầu nhìn về phía lão thần Lý Địch cách đó không xa, Triệu Trinh hỏi:

-Ân sư, trước khi Thái hậu băng hà, là đang nói chuyện với người, thiết nghĩ người phải là người hiểu dụng ý của Thái hậu nhất. Theo như người thấy, thì Thái hậu có ý gì?

Lý Địch toàn thân run rẩy, trong mắt có một nỗi đau thương không thể nói thành lời, thấy ánh mắt như thiêu đốt của Triệu Trinh, thấp giọng nói:

-Lão thần già rồi... cũng hồ đồ rồi. Thấy lời Tiết Tham chính nói cũng có cái lý của ông ấy.

Triệu Trinh có chút không hài lòng, chuyển sang nhìn Lã Di Giản, nói:

-Lã tướng. ý ngươi thế nào?

Lã Di Giản trầm ngâm giây lát, nói:

-Lý đại nhân nói không sai, Tiết Tham chính nói cũng có cái lý của ông ấy.

Các quần thần có người không hiểu, có người đã hiểu, hai người bọn Lã Di Giản, Lý Địch nhìn bề ngoài thì có vẻ phụ họa theo Tiết Khuê, nhưng lời nói lại rất mơ hồ, chỉ nói Tiết Khuê có lý của hắn. Còn cái lý của Tiết Khuê có đúng hay không, bọn họ có khuyên thiên tử thu nhận hay không, thì hai người Lã, Lý lại đều không nói.

Hai kẻ lõi đời này, đương nhiên là vẫn đang đợi xem ý thiên tử thế nào.

Thiên tử chí hiếu, rốt cuộc sẽ quyết định thế nào, không ai biết!

Triệu Trinh nói:

-Nếu ba vị khanh gia đã có chung ý kiến, vậy quyết định cởi bỏ Duyện Miện của Thái hậu, trả lại phục sức vốn có cho Thái hậu, trẫm cũng nghĩ rằng như thế là thỏa đáng. Các vị ái khanh, các khanh còn dị nghị gì không?

Các quần thần hơi giật mình, liền ngay sau đó không đồng thanh nói:

-Thánh thượng anh minh.

Ánh mắt Triệu Trinh lướt qua trên người các quần thần, dường như mang theo tâm sự liếc nhìn Lã Di Giản một cái, nói:

-Thái hậu quy tiên, mấy ngày này trẫm tạm thời không xử lý triều chính, tất cả lui hết đi.

Dứt lời, Triệu Trinh phất tay áo hồi cung, quần thần quỳ tiễn, lén lén thảo luận, túm năm tụm ba mà giải tán.

Triệu Trinh trở lại vào trong cung, thấy Địch Thanh vẫn đứng ở đó, dường như chưa hề nhúc nhíc qua. Trong lòng đột nhiên kích động, đi đến, túm lấy cánh tay Địch Thanh, nức nở nói:

-Địch Thanh, Thái hậu người... đi rồi.

Trong cung khắp nơi đều có người, nhưng trong mắt hắn chỉ có một mình Địch Thanh.

Các cung nhân thấy thế, ai nấy đều kinh ngạc, không tại sao trong lúc đau lòng thế này, Triệu Trinh lại không tìm đến cung nhân, không tìm đến người thân, không tìm Hoàng hậu, vì sao lại chỉ tìm đến Địch Thanh để bộc lộ tâm tư.

Địch Thanh cũng kinh ngạc, chân tay luống cuống, một lúc sau mới nói:

-Thánh thượng, người đi đã đi rồi, người... xin nén đau thương.

Triệu Trinh khóc lóc một hồi lâu, dường như nhận thấy có chút thất thố, chậm rãi lơi lỏng hai tay, ngồi xuống thấp giọng nói:

-Địch Thanh, lúc trước trẫm thấy người đau buồn đến muốn chết trước mặt Dương Vũ Thường, trẫm vẫn không hiểu nổi. Nhưng đến bây giờ trẫm mới hiểu, Thái hậu đi rồi, trẫm không thể tận hiếu với người nữa, cứ nghĩ đến đây...

Hắn nghẹn ngào không nói nên lời, lấy tay áo lau mắt, thì thào nói:

-Trẫm... phải lo việc hậu sự của Thái hậu cho đàng hoàng...

-Thánh thượng, trước mắt vẫn chưa vội lo hậu sự cho Thái hậu.

Triệu Trinh giận tím mặt, quát lên:

-Ngươi... Bát vương gia, ngươi nói gì?

Hắn vốn nghĩ lời vừa rồi là do Địch Thanh nói, không kìm nổi cơn giận dữ, nhưng quay đầu nhìn lại mới phát hiện ra người nói lại là Triệu Nguyên Nghiễm.

Bát vương gia quỳ lết tới trước, run giọng nói:

-Thánh thượng, thần liều chết xin khẩn cầu một việc.

Hai hàng lông mày của Triệu Trinh dựng ngược, lạnh giọng nói:

-Ngươi yêu cầu điều gì? Ngươi có biết chỉ cần với một câu ngươi vừa nói, cũng đủ để trẫm ban chết cho ngươi rồi không!

Địch Thanh cũng lấy làm lạ, không hiểu vì sao Bát vương gia lại có một câu không hợp hoàn cảnh như thế vào lúc này.

Ngược lại, giọng nói của Bát vương gia lại trở nên trầm thấp, không còn sợ hãi nữa:

-Có những lời, thần dù chết cũng phải nói. Thần một lòng trung thành, không muốn để Thánh thượng phải gánh tội danh bất hiếu vào lúc này.

*****

Sắc mặt Triệu Trinh đã thay đổi, âm trầm nói:

-Hoàng thúc, ngươi có biết mình đang nói gì không?

Bát vương gia vươn ngực dậy, nói rành rọt từng chữ:

-Đương nhiên thần biết. Điều thần muốn nói là, Lưu Thái hậu không phải là mẹ đẻ của Thánh thượng! Mà mẹ đẻ của Thánh thượng là người khác!

Triệu Trinh đột nhiên đứng bật dậy, sắc mặt lại thay đổi, thất thanh nói:

-Ngươi nói cái gì? Ngươi nói nhảm cái gì vậy!

Địch Thanh đứng bên nghe được, trong lòng lấy làm kinh hãi, cũng nhớ lại lời của Lý Thuận Dung, nhất thời tâm trí bất định. Lời Bát vương gia nói không sai, nhưng làm sao mà Bát vương gia lại biết được chuyện này? Chuyện này có nên nói ra hay không? Tại sao Bát vương gia lại muốn nói chuyện này ra?

Bát vương gia trở nên trấn tĩnh lạ thường, trầm giọng nói:

-Thánh thượng, việc này là hoàn toàn có thật. Năm xưa Thái hậu sinh hạ được một người con gái, còn Thánh thượng là do cung nữ sinh ra. Thái hậu vì muốn giữ ngôi vị Hoàng hậu nên mới nói dối tiên đế là mình sinh hạ được Thánh thượng. Khi đó thần có ở trong cung, nên mới biết được chuyện này, nếu Thánh thượng không tin lời thần nói, có thể tìm Lý Địch đến hỏi. Chuyện này tiên đế biết rõ, năm đó Lý Địch cũng ở trong cung, cũng biết.

Những lời Bát vương gia nói, giống như sấm nổ bên tai, khiến cho Triệu Trinh lảo đảo muốn ngã. Triệu Trinh vịn tay vào hương án, hồi lâu mới nói:

-Tuyên Lý Địch vào.

Lý Địch vốn chưa rời khỏi cung, nghe Thánh thượng tuyên triệu, vội run rẩy đi tới. Vào khoảnh khắc ông ta nhìn thấy Bát vương gia, dường như đã hiểu ra mọi chuyện, trong mắt ẩn chứa một nỗi bi ai sâu xa.

Triệu Trinh nhìn Lý Địch, nghiến răng nói:

-Ân sư, Bát vương gia nói... Thái hậu vốn không phải là mẹ đẻ của trẫm, chuyện này có thật không?

Trên gương mặt già nua của Lý Địch, lộ vẻ sợ hãi và đau thương. Ông ta chầm chậm quỳ xuống, một lúc lâu sau mới nói:

-Chuyện này đúng là sự thật.

Triệu Trinh bật cười, một nụ cười thể thảm, hồi lâu sau, giận giữ đập bàn quát lớn:

-Ăn nói sằng bậy! Ngươi sớm đã biết trẫm không phải là con đẻ của Thái hậu, tại sao không nói ra từ sớm? Chẳng lẽ ngươi không biết khi quân là tội lớn?

Lý Địch quỳ ở đó, nước mắt tuôn rơi, nói:

-Thánh thượng, thần tội đáng muôn chết!

-Lôi Lý Địch ra...

Triệu Trinh chẳng đợi phán quyết, Địch Thanh bừng tỉnh, thầm nghĩ, nếu Lý Địch phải chết thì Bát vương gia chẳng phải cũng là tội chết hay sao? Lúc đó hắn cũng chẳng kịp nghĩ đến bản thân mình, dứt khoát tiến lên nói:

-Thánh thượng, Lý đại nhân cũng không cố ý lừa dối, xin Thánh thượng xem xét lại.

Mọi người lấy làm lạ, không ngờ Địch Thanh lại đứng ra cầu xin cho Lý Địch vào lúc này.

Càng lạ hơn nữa là Triệu Trinh lại bĩnh tĩnh lại, hỏi:

-Địch Thanh, sao ngươi lại biết là Lý Địch không cố ý lừa dối?

Một lời của Địch Thanh đã nói ra, không cách gì thu lại được nữa, chỉ có thể phóng lao theo lao mà nói:

-Thánh thượng, thần nghĩ việc Lý đại nhân không nói ra sự thật, là vì muốn bảo vệ cho Thánh thượng. Ông ấy sợ nói ra rồi, ngược lại sẽ bất lợi cho Thánh thượng!

Lý Địch nhìn Địch Thanh với ánh mắt đầy kinh ngạc, biểu cảm trong ánh mắt vào thời điểm đó hết sức phức tạp.

Triệu Trinh không hỏi tiếp nữa, hắn đương nhiên nghe ra ẩn ý đằng sau lời nói của Địch Thanh.

Có Thái hậu giật dây, ai dám nói ra chuyện này, dồn ép Thái hậu, chẳng những thần tử có chuyện, mà e rằng ngay cả thiên tử cũng khó giữ được tính mạng.

Một lúc lâu sau, Triệu Trinh thở dài nói:

-Địch Thanh, ngươi nói phải lắm, suýt nữa thì trẫm đã trách lầm ân sư.

Nói đoạn tiến tới đỡ Lý Địch dậy, áy náy nói:

-Ân sư, trẫm nhất thời hồ đồ, hiểu sai ý tốt của người, người đừng trách trẫm.

Lý Địch kích động nước mắt chảy dài, lẩm bẩm nói:

-Thánh thượng... lão thần không dám. Thánh thượng anh minh, tiên đế trên trời có linh thiêng cũng có thể yên tâm rồi. Năm xưa tiên đế dặn dò lão thần chăm sóc Thánh thượng, nhưng lão thần bất tài, đã phụ thánh ân rồi.

Vừa nói vừa nghẹn ngào nức nở, khóc đến thương tâm.

Triệu Trinh thấy Lý Địch bộc lộ tình cảm chân thành như vậy, khóe mắt cũng ướt nhòe, hồi lâu sau mới nói:

-Nhưng chỉ dựa vào lời nói của Bát vương gia và ân sư, trẫm vẫn cảm thấy chuyện này thật khó tin...

Lý Địch nức nở nói:

-Thánh thượng, năm đó Lã tướng cũng ở trong cung, cũng biết chuyện này. Không chỉ Lã tướng biết, mà bên cạnh Thánh thượng còn có một người khác nữa cũng biết.

Tim Địch Thanh giật thót, thầm nghĩ chắc không phải Lý Địch biết là ta biết đấy chứ? Chẳng ngờ Lý Địch nói:

-Điện tiền thị vệ Lý Dụng Hòa cũng biết chuyện này.

Triệu Trinh nhíu mày, kinh ngạc nói:

-Lý Dụng Hòa? Chuyện bí mật lớn như thế này, làm sao ông ta lại biết? Triệu Lý Dụng Hòa, Lã Di Giản vào cung kiến giá.

Rồi như đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, sắc mặt Triệu Trinh tái nhợt, nhìn chằm chằm vào Lý Địch, nói:

-Mẹ đẻ của trẫm không phải Thái hậu, vậy là ai?

Một hồi lâu Lý Địch mới nói:

-Thần chỉ biết, người đó họ Lý, vốn là một Thuận Dung.

Thân hình Triệu Trinh lảo đảo, vịn lấy hương án, đưa mắt nhìn Địch Thanh, trong ánh nhìn đó có một mối thương cảm không thể diễn tả bằng lời.

Khi nghe thấy ba chữ Lý Thuận Dung, hắn lại nhớ lại chuyện ở lăng Vĩnh Định. Nghe thấy ba chữ Lý Thuận Dung, hắn bèn hiểu ra tại sao Lý Dụng Hòa lại biết chuyện này.

Mắt hắn đã có nguồn sáng.

Hóa ra cái người phụ nữ nhìn hắn với ánh mắt tuyệt vọng và nồng hậu đó chính là mẹ đẻ của hắn! Hóa ra cái người phụ nữ bất chấp tính mạng để cứu hắn, che chắn cho hắn lúc nguy nan đó chính là mẹ đẻ hắn! Hóa cái người bao nhiêu năm nay cô đơn một mình trông coi lăng Vĩnh Định, ngước nhìn ngưỡng mộ sự huy hoàng vô biên của hắn chính là mẹ đẻ hắn!

Triệu Trinh không nghi vấn, không hoài nghi gì nữa. Mọi sự nghi hoặc ban đầu đều đã được giải đáp, máu mủ tình thâm, chỉ có mẹ đẻ mới đối xử với hắn như thế, còn cần lý do gì nữa?

Hóa ra hắn đã từng gặp mẹ đẻ của mình, nhưng lại coi như người xa lạ...

Khoảnh khắc đó, nước mắt Triệu Trinh tuôn chảy như mưa.

Địch Thanh thấy Triệu Trinh nhìn hắn mà rơi lệ, thì chỉ biết cúi đầu, không biết nói gì hơn.

-Địch Thanh, ngươi cũng biết việc này, đúng không?

Giọng nói của Triệu Trinh mờ ảo khó dò:

-Bằng không lúc nãy ngươi sẽ không mở lời biện bạch cho Lý Địch. Trẫm còn chưa tin, thế mà ngươi lại tin vào chuyện này, căn bản không hề hoài nghi.

Trong lòng Địch Thanh khẽ run, nhớ tới người phụ nữ mong manh như bông hoa trong mưa đó. Nhớ tới lời bà từng nói: "Địch Thanh, ta chỉ muốn cầu xin ngươi, nếu sau này có thể thì hãy cùng Ích Nhi đến lăng Vĩnh Định một lần nữa, mời Ích Nhi đến trước mộ ta nói vài câu, là ta cảm tạ ơn đức lắm rồi".

-Sao ngươi không nói gì? Có phải ngươi đã sớm biết rồi không?

Triệu Trinh xông đến, túm lấy cổ áo Địch Thanh, gào lên khản đặc:

-Tại sao ngươi không nói cho ta biết sớm? Tại sao? Tại sao mọi người đều biết chuyện này, duy chỉ có trẫm là không biết? Tại sao?

Hai mắt Triệu Trinh vằn đỏ, đau buồn quá mà thành phẫn nộ, đau lòng quá mà ra oán trách.

Địch Thanh để mặc Triệu Trinh túm lấy cổ áo mình, đột nhiên ngẩng đầu lên, nói:

-Không sai, ta biết, ta vốn định sẽ nói cho người biết, nhưng lệnh đường không cho.

Triệu Trinh ngơ ngẩn, hai lưng bàn tay nổi đầy gân xanh, gằn từng chữ:

-Ngươi nói cái gì, mẹ ta không cho ngươi nói?

Địch Thanh trấn tĩnh lại, thận trọng nói:

-Đúng vậy, lệnh đường không cho. Bà ấy từng nói với ta, chỉ cần Thánh thượng khỏe, thì bà ấy có thế nào cũng không sao. Để cầu mong cho sự bình an của Thánh thượng, thậm chí bà ấy còn nói, kể cả sau khi Thái hậu băng hà, cũng không cần nói chuyện này với Thánh thượng. Bà ấy nói hết mọi chuyện với ta, chẳng qua là muốn ta nếu như có thể, thì một ngày nào đó sẽ đưa Thánh thượng đến trước mộ bà ấy nói vài lời, là bà ấy mãn nguyện rồi. Bà ấy cũng là muốn tốt cho người, ta làm sao lại có thể đi ngược lại tâm ý của lệnh đường?

Triệu Trinh buông tay ra, hồn siêu phách lạc thối lui vài bước, trong ánh mắt vừa có vẻ xin lỗi vừa có vẻ bi thương, rồi đột nhiên dựa vào hương án khóc lớn, nước mắt như mưa.

Mọi người đều yên lặng không nói năng gì, muốn khuyên nhưng không biết nói gì.

Tiếng bước chân vang lên, một người theo cung nhân bước vào, đầu cúi gằm.

*****

Địch Thanh nhìn qua bèn nhận ra người đó là Lý Dụng Hòa, nhưng suýt chút nữa lại nghĩ rằng mình nhận lầm.

Lý Dụng Hòa vốn là điện tiền thị vệ, thân hình cường tráng, nhưng người bước vào đó dáng dấp cô độc, gầy gò.

Lý Dụng Hòa tiều tụy vô cùng, trên người hắn còn có mùi rượu nồng nặc. Địch Thanh thấy vậy, lòng hơi chùng xuống, cảm thấy có chút không ổn, hắn quay đầu nhìn sang Bát vương gia, thấy ánh mắt ông ta nhìn Lý Dụng Hòa cũng tràn đầy thương cảm, không khỏi nhớ lại lời Lý Thuận Dung từng nói trước kia: "khi ta còn sống tuyệt đối không được nói bí mật này với nó. Lần này Ích Nhi về kinh, chắc chắn là sẽ không quay lại nữa, ta cũng chẳng còn sống được mấy ngày nữa rồi..."

Địch Thanh hiểu ra vấn đề, trong lòng run lên.

Diêm Văn Ứng thấp giọng nói:

-Thánh thượng, Lý... thị vệ đến rồi.

Ông ta biết thân phận của Lý Dụng Hòa không phải bình thường, giọng điệu cũng tỏ ra khách khí vài phần.

Triệu Trinh đột nhiên xoay người, xông tới ôm lấy Lý Dụng Hòa, khan giọng gọi:

-Cậu!

Suốt cả đời này của hắn cũng chưa từng rơi lệ nhiều đến thế. Hắn ôm lấy Lý Dụng Hòa, khắp người run rẩy như chiếc lá khô trong gió lạnh.

Đây là một người thân hiếm hoi của hắn trên cõi đời này.

Lý Dụng Hòa đứng đờ ra như một khúc gỗ, dường như bị sợ hãi đến sựng người, lại dường như vẫn còn đang mơ hồ, một lúc lâu sau mới vỗ vỗ lên lưng của Triệu Trinh, thấp giọng nói:

-Thánh thượng... người... đừng khóc nữa.

Ông ta nói như vậy, nhưng ngược lại, bản thân lại rơi nước mắt.

Những người chứng kiến cảnh đó ai nấy đều thương tâm, Lã Di Giản cũng đã đến, thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt có chút biến đổi.

Triệu Trinh nức nở nói:

-Cậu, người bảo trẫm làm sao mà không đau lòng cho được? Hai mươi mấy năm nay, trẫm chỉ gặp được mẫu thân có một lần!

Dường như hắn đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, nắm chặt lấy hai vai Lý Dụng Hòa, gấp gáp nói:

-Mẹ ta đâu? Có phải người vẫn còn ở lăng Vĩnh Định không? Trẫm phải đi đón người về.

Lý Dụng Hòa giàn giụa nước mắt, trong mắt có một nỗi bi thương sâu xa, ông ta thối lui một bước, thấp giọng nói:

-Mẹ của người... bà ấy đã đi rồi.

Triệu Trinh nghe như sấm nổ bên tai, run giọng nói:

-Đi rồi? Đi...rồi?

Hắn đột nhiên như hiểu ra, khản giọng nói:

-Không đâu, cậu, người gạt ta! Mẫu thân vẫn còn trẻ, còn trẻ hơn Thái hậu nhiều. Thái hậu mới ra đi, sao bà lại ra đi trước được?

Lý Dụng Hòa nhìn Triệu Trinh hồi lâu, đoạn mới nói:

-Thánh thượng, ta không gạt người.

Ông ta cúi đầu, thần sắc ảm đạm, dường như không muốn để cho những người xung quanh nhìn thấy gương mặt rơi lệ của mình nữa.

Địch Thanh đứng một bên thấy vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ. Theo lý mà nói, việc Lý Dụng Hòa và Triệu Trinh nhận ra nhau vốn là chuyện vui, nhưng tại sao Lý Dụng Hòa lại tỏ ra xa cách với Triệu Trinh đến vậy? Rồi hắn lại nghĩ, chắc Lý Dụng Hòa đang đau thương vì cái chết của chị gái, nên mới như vậy, cũng không nghĩ tiếp nữa.

Bát vương gia ở bên cạnh đau thương nói:

-Thánh thượng, lệnh đường quả thực là đã ra đi từ nửa năm trước. Cho nên thần mới liều chết nói rõ chân tướng, chỉ mong trong lúc Thánh thượng lo việc hậu sự cho Thái hậu, cũng nhớ để tang cho mẹ đẻ mình.

Triệu Trinh cả giận nói:

-Ngươi nói láo, sao mẹ ta lại vô duyên vô cớ mà ra đi như thế?

Bát vương gia trả lời:

-Nếu Thánh thượng không tin, có thể hỏi Lã tướng.

Lã Di Giản vẫn giữ vẻ trầm lạnh thường ngày, nhưng trong mắt đã có chút thận trọng. Thấy ánh mắt Triệu Trinh dồn đến, Lã Di Giản cẩn thận nói:

-Hồi bẩm Thánh thượng, Bát vương gia nói không sai. Lý... nương nương, bà ấy... đã từ trần từ nửa năm trước. Hiện giờ di thể đang để ở Hồng Phúc Viện.

Triệu Trinh bước tới trước một bước, nhìn Lã Di Giản bằng ánh mắt giận dữ, nói:

-Vậy tại sao hôm nay ngươi mới nói?

Trong lòng Lã Di Giản lấy làm kinh hãi, nhưng vẫn trầm tĩnh đáp:

-Thánh thượng bớt giận, thần chẳng qua cũng chỉ là phụng chỉ mà làm thôi.

-Hay cho câu "phụng chỉ mà làm"!

Triệu Trinh ngửa cổ lên trời cười bi thương, hai hàng lệ tuôn dài, tiếng cười vừa ngớt, Triệu Trinh quát:

-Bãi giá Hồng Phúc Viện, trẫm muốn nhìn thấy di dung của mẫu thân. Sao mẫu thân lại chết như vậy? Diêm Văn Ứng!

Diêm Văn Ứng lao tới, nói:

-Có thần!

Triệu Trinh nghiến răng nói:

-Truyền chỉ ý của trẫm, lệnh cho Cát Hoài Mẫn đem quân bao vây phủ đệ của Lưu Mỹ. Bây giờ trẫm phải đi thăm mẫu thân, nếu như người là bị hại mà chết, thì lập tức truyền lệnh, chém đầu cả nhà họ Lưu!

Nếu Lý Thuận Dung chết không được yên, thì chắc chắn là do Lưu Thái hậu hãm hại. Ẩn ý ở trong lời nói của Triệu Trinh là, hắn sẽ không làm gì Thái hậu, nhưng người nhà của Thái hậu sẽ không ai có kết cục tốt đẹp.

Mọi người sợ hãi, nhưng thấy hai mắt Triệu Trinh đằng đằng sát khí, không ai dám khuyên can.

Diêm Văn Ứng vội vàng lui ra, Triệu Trinh cũng xuất cung, không quên dặn dò:

-Địch Thanh, ngươi theo ta!

Địch Thanh ớn lạnh, không ngờ Thái hậu vừa mới chết, trong cung chớp mắt lại phải đối mặt với một trận gió tanh mưa máu.

Triệu Trinh xuất cung lên xe Ngọc Lộ, dưới sự hộ vệ của cấm quân, đi thẳng đến Hồng Phúc Viện.

Thiên tử tức giận, quần thần sợ hãi. Tin tức này vừa mới được truyền đi, khiến các quần thần vừa mới rời đi nhao nhao quay lại, nhắm thẳng hướng Hồng Phúc Viện mà đến.

Khi gần đến Hồng Phúc Viện, Triệu Trinh đột nhiên nói:

-Dừng xe.

Mọi người còn chưa hiểu chuyện gì, thì Triệu Trinh đã xuống xe, đi bộ đến Hồng Phúc Viện, trong lòng hắn nghĩ: "mẫu thân, con bất hiếu, con đến đây".

Đến giờ quần thần mới hiểu, Triệu Trinh muốn lấy thân phận là con đẻ chứ không phải thiên tử để đi bái kiến mẹ mình, mọi người vừa dưng dưng vừa kinh hãi. Ai nấy đều nghĩ, Thiên tử thương nhớ mẹ đẻ mình đến vậy, nếu quả thật Lý Thuận Dung chết không được yên, chỉ e rằng khi cơn giận của Thiên tử giáng xuống, không chỉ sẽ cho chu di cửu tộc nhà họ Lưu, mà thậm chí sẽ đại khai sát giới với ngay cả những quần từng thần từng có qua lại lấy lòng Thái hậu năm xưa.

Thái hậu buông rèm nhiếp chính bao nhiêu năm nay, trong triều ngoại trừ vài người ít ỏi như bọn Phạm Trọng Yểm ra, còn có ai mà không từng qua lại lấy lòng Thái hậu?

Trong lúc các quần thần đang hết sức lo sợ, Triệu Trinh đã đến Hồng Phúc Viện.

Cung nhân nghe Thánh thượng đến, sớm đã chạy ra dẫn đường, đưa Triệu Trinh đến một gian đại điện. Đại điện cô độc như phần mộ, không lấy gì làm xa hoa. Ngay giữa điện đặt một cỗ quan tài cô độc, cô độc như Lý Thuận Dung lúc còn sống.

Triệu Trinh không kìm nén nổi nỗi đau thương, quỳ gối mà lết tới, đến bên quan tài của mẫu thân, ôm lấy mà kêu khóc thất thanh.

Quần thần không dám khuyên nhủ, chỉ có thể quỳ lạy theo. Một lúc lâu sau, cuối cùng Triệu Trinh cũng đứng dậy, nhìn cỗ quan tài đó nói:

-Mở quan tài, trẫm muốn nhìn thấy mặt mẫu thân.

Lã Di Giản ở bên cạnh nói:

-Thánh thượng... kinh động vong linh của Thần phi e là không nên.

Thì ra sau khi Lý Thuận Dung chết đi, Lưu Thái hậu đã sắc phong cho Lý Thuận Dung làm Thần phi.

Triệu Trinh nghe thấy hai chữ Thần phi, thầm nghĩ, đến trước khi chết mẫu thân ta cũng chẳng qua chỉ là thân phận một Thần phi, cơn giận lại càng bốc lên:

-Có người mẹ nào lại không muốn gặp con sao?

Lã Di Giản khẽ cau mày, nhưng thấy Triệu Trinh lửa giận bừng bừng nên cũng không nói gì thêm, chỉ im lặng.

Triệu Trinh lại thầm nghĩ "năm xưa Lã Di Giản cũng giúp cho trẫm rất nhiều, nhưng Thái hậu ra đi rồi, ông ta ngược lại lại trở nên rụt rè do dự, khiến trẫm ngứa mắt". Hắn chẳng buồn nói nhiều với Lã Di Giản, khoát tay một cái đã có các cung nhân bước lên, hiệp lực mở nắp quan tài.

Một tiếng "kẹt" vang lên, trái tim của mọi người đều muốn nhảy cả lên.

Nắp quan tài mở ra, Triệu Trinh đưa mắt nhìn vào, sắc mặt có chút khác thường.

Người nằm trong quan tài chính là Lý Thuận Dung, nhưng sắc mặt của Lý Thuận dung nhìn sống động như lúc sinh thời, bình tĩnh nằm trong quan tài. Các vật phầm tùy táng đều được xử lý theo quy cách giành cho Thái hậu, ngay cả trên người Lý Thuận Dung cũng mặc phục sức giành cho Thái hậu. Bất luận là ai mà nhìn thấy di dung của Lý Thuận Dung, đều cảm thấy cái chết của bà không hề phải chịu một chút tổn hại nào dù là nhỏ nhất.

Triệu Trinh đứng đờ ra như khúc gỗ hồi lâu, quay đầu đưa mắt nhìn Diêm Văn Ứng.

Diêm Văn Ứng luôn đi theo bên cạnh Triệu Trinh, thần sắc lúc nào cũng tỏ ra bất an, thấy Triệu Trinh nhìn qua, nơm nớp lo sợ nói:

-Thánh thượng, xem ra Thái hậu cũng không bạc đãi Lý nương nương.

Trong lòng Triệu Trinh cảm khái muôn phần, cơn giận bừng bừng cũng tiêu tan, bao ưu tư khó nói dồn cả lên đầu. Chuyện cũ cuồn cuộn hiện về, từng hình ảnh nối nhau không ngớt.

Các quần thần thấy sắc mặt Triệu Trinh lúc sáng lúc tối, lòng dạ cũng thấp thỏm theo không ngớt. Chẳng biết bao lâu sau, Triệu Trinh mới thở dài một tiếng, nhìn Bát vương gia một cái như có điều gì muốn nói, lẩm bẩm nói:

-Lời người làm sao mà tin cả được? Đại nương nương không bạc đãi mẫu thân ta.

Quay đầu sang phía Diêm Văn Ứng nói:

-Diêm Văn Ứng, truyền ý chỉ của trẫm, lệnh những binh sỹ ở phủ đệ Lưu Mỹ rút lui... về cả đi. Địch Thanh, ngươi ở lại.

Các quần thần không khỏi trút được tiếng thở phào, tuy có cảm thấy Triệu Trinh đối với Địch Thanh có hơi quá thân thiết, nhưng lúc này không tiện làm trái ý Thiên tử, ai nấy lòng đầy nghi hoặc mà lui ra.

Địch Thanh cũng không hiểu vì sao Triệu Trinh giữ lại một mình hắn, tuy hắn cũng thương cảm cho cái chết của Lý Thuận Dung, nhưng hắn còn nóng lòng đi tìm Bát vương gia để hỏi về di ngôn của Lưu Thái hậu hơn. Nhưng nhìn thấy Triệu Trinh một mình cô đơn đứng bên quan tài của Lý Thuận Dung, hết sức thê lương, rốt cục Địch Thanh cũng cố nén được cơn sốt ruột, ở lại bầu bạn bên cạnh Triệu Trinh.

Rất lâu sau, Triệu Trinh không quay người lại, chỉ lầm bầm nói:

-Địch Thanh, năm xưa trẫm gặp nạn, ở bên cạnh trẫm có mẫu thân, còn có cả ngươi... ngươi vì trẫm mà bất chấp sống chết, nhưng ngược lại lại do trẫm mà mất đi người phụ nữ mà ngươi yêu thương nhất. Lúc đó nhìn thấy hành động điên cuồng của ngươi, trẫm rất bất an, trẫm thật không phải với ngươi.

Địch Thanh nghe Triệu Trinh nhắc lại chuyện cũ, trong lòng cảm thấy chua xót, thấp giọng nói:

-Thánh thượng... có lẽ đó là số mệnh của thần.

Đột nhiên hắn lại nghĩ, nếu không làm thị vệ cho Triệu Trinh, hắn chẳng qua chỉ là một cấm quân bình thường, có lẽ đời này sẽ không phải khổ não như vậy. Rồi lại nghĩ, nếu căn bản hắn không tòng quân, Dương Vũ Thường không gặp hắn, thì cũng sẽ không gặp phải kiếp nạn này.

Nghĩ đến đây, Địch Thanh lại không khỏi đau lòng.

Triệu Trinh không nhìn Địch Thanh, chỉ tự nói một mình:

-Có lúc trẫm nghĩ, nếu trẫm chỉ là một người bình thường, thì có lẽ... sẽ vui vẻ hơn nhiều.

Địch Thanh ớ người, không ngờ Triệu Trinh lại có cùng suy nghĩ với hắn.

Triệu Trinh nhìn Lý Thuận Dung đang nằm trong quan tài kia, mi mắt lại hoen ướt, thấp giọng nói:

-Nhưng ta là Thiên tử, ta không có lựa chọn nào khác, ta xin người tha thứ cho... ta biết là người nhất định sẽ tha thứ cho ta, đúng không?

Địch Thanh có chút kinh ngạc, không biết là Triệu Trinh đang nói với ai? Nói với Địch Thanh hắn sao? Vụ việc cung biến xảy ra đột ngột, Triệu Trinh đâu cần phải tự trách như vậy.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-119)


<