Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Nguyệt dị tinh tà - Hồi 09

Nguyệt dị tinh tà
Trọn bộ 31 hồi
Hồi 09: Khoái Đao như lâm
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-31)

Dưới ngọn Thủy Tín thuộc Hoàng Sơn, Trác Trường Khanh đã tận mắt chứng kiến cảnh song thân của chàng bị Xú Nhân Ôn Như Ngọc giết chết, cho nên sau khi học thành tài thì lẽ đương nhiên người đầu tiên mà chàng muốn tìm đến trả thù chính là nữ ma đầu nổi tiếng võ lâm này.

Nhưng Hồng Y Xú Nương trong mấy năm gần đây đột nhiên biệt vô âm tín, căn bản là người trong giang hồ chẳng có ai biết được tông tích của mụ. Trác Trường Khanh cô độc một thân, tùy ý phiêu bạt, nay đây mai đó, đến khi tới Giang Nam thì nghe thiên hạ võ lâm đồn đại có sự việc đại hội ở Thiên Mục Sơn nên đã không chút do dự mà tới đây. Vừa mới đến Lâm An chàng cũng kinh ngạc vì đã nghe thấy những âm thanh kỳ dị nên đã đi tra xét và không ngờ lại gặp được Nhân Nghĩa Kiếm Khách Vân Trung Trình.

Vân Trung Trình luôn lo lắng cho phụ thân, chỉ sợ nếu Trác Trường Khanh nói tới biến cố đã xảy ra với Trung Nguyên đại hiệp thì e rằng phụ thân của ông không chịu đựng nổi sự mất mát quá lớn này mà nguy hại đến tính mạng.

Lúc này Vân Trung Trình nhìn thấy thần sắc của Trác Trường Khanh biến đổi đột ngột bèn vội nói:

– Trường Khanh đệ, đệ đã đến đó trước ngu huynh. Vậy đệ có phát hiện được rốt cuộc là ai đã ra tay tàn sát người của Hồng Cân Hội chăng?

Trác Trường Khanh cố dằn những nỗi đau khổ và căm hờn trong lòng lại, thong thả đáp:

– Tiểu đệ vốn đã đi nghỉ nhưng khi nghe thấy tiếng kêu thê thảm như thế bèn đuổi theo đến đó thì thấy một thiếu niên vận đồ dạ hành, tay cầm trường kiến từ trong đám lửa của toà lầu chạy ra. Tiểu đệ liền chạy tới hỏi xem có việc gì xảy ra. Ngờ đâu thiếu niên kia chẳng phân rõ trắng đen đã cùng tiểu đệ động thủ...

Vân Trung Trình ồ lên một tiếng, nói tiếp lời:

– Chắc hẳn người này chính là Dương Nhất Kiếm của đất Thục rồi. Huynh đã thấy dáng vẻ tả tơi thảm hại của y. Chắc là đã bị hiền đệ giáo huấn một trận rồi.

Trác Trường Khanh lắc đầu nói:

– Không phải như thế. Lúc người này từ trong đám cháy chạy ra thì hình dạng đã thảm hại lắm rồi. Tuy tiểu đệ cảm thấy người này rất khả nghi nhưng thấy y xuất thủ thì lại là kiếm pháp chính tông của phái Nga Mi. Thân thủ cũng rất cao. Cho nên đệ cũng không làm khó y. Y vội vàng phát ra mấy chiêu rồi bỏ đi luôn.

Đa Tý Thần Kiếm than thầm một tiếng, biết ngay là Dương Nhất Kiếm kia nhất định là đã bại dưới tay Trác Trường Khanh. Chỉ là Trường Khanh khiêm nhường không nói ra mà thôi. Trong lòng ông không ngớt khen ngợi và không khỏi tăng thêm mấy phần hảo cảm đối với đứa con của cố nhân.

Lúc này tuy không có tiếng trống điểm canh nhưng chắc hẳn đêm đã rất khuya rồi. Cây nến lớn trên bàn cũng sắp tàn. Đèn dầu treo trên tường cũng sắp khô. Vạn vật tịch liêu, bầu không khí im lặng bao trùm khắp thành Lâm An. Gió se se lạnh khiến cho mấy người ngồi tán chuyện đã cảm thấy có chút mệt mỏi.

Mấy đại hán cao to đã đứng hết cả lên, vái chào từ biệt cha con họ Vân. Rồi họ mở cánh cửa lớn, bước ra ngoài. Nhưng vừa bước ra thì cả bọn đã nhất tề thối lui cả vào trong điếm, mắt mũi đều đã biến sắc hẳn đi.

Vân Trung Trình vội bước nhanh ra cửa, thò đầu ra ngoài nhìn. Chỉ thấy trên con lộ thẳng tắp phía ngoài, không biết từ lúc nào, đã có rất nhiều đại hán ăn vận gọn gàng đứng đầy cả trên lộ. Trong tay mỗi người đều cầm ngang một thanh trường kiếm. Gặp ánh trăng soi vào lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, khiến người không rét mà run.

Mấy đại hán này kề vai nhau mà đứng. Ước chừng khoảng hơn một trăm người.

Đứng thành hai hàng, một hàng quay về hướng ta, một hàng đứng quay về hướng hữu.

Mấy trăm con người cùng đứng trên con lộ vậy mà lại không có một tiếng động nào phát ra cả.

Hai hàng mày kiếm của Vân Trung Trình nhíu lại. Ông quay đầu, hạ giọng:

– Thái Hành Khoái Đao Hội từ trước đến nay không muốn dính dáng đến sai nha quan lại mà sao nay lại bày hàng ra mà đứng khắp nơi trên lộ thế này...

Oâng ngưng lời, mắt nhìn ra ngoài thì thấy ánh mắt của mỗi đại hán đều sáng rực, đảo khắp phía. Thân hình họ đứng yên như tượng, chẳng động đậy chút nào.

Mấy người sai nha hồi nãy đến tra xét, giờ đã không biết đi đằng nào hết cả. Chỉ còn nghe thấy tiếng hô hấp trầm trọng khi lên khi xuống. Hiển nhiên là tốp người của Khoái Đao Hội này ai nấy cũng đều phòng bị nghiêm mật. Chỉ là không biết họ vì sao lại phòng bị nghiêm mật như vậy mà thôi.

Nhân Nghĩa Kiếm Khách trong lòng đã sinh nghi. Oâng vốn không kết giao với Khoái Đao Hội nhưng mấy năm gần đây, ông đã nghiễm nhiên trở thành nhân vật lãnh tụ của Giang Nam hiệp khách cho nên cũng không thể bỏ qua sự việc này được.

Oâng suy nghĩ hồi lâu rồi quay đầu lại nói:

– Gia gia, con đi ra ngoài xem sao. Hay là... hay là gia gia hãy về khách điếm nghỉ trước cho khỏe.

Đa Tý Thần Kiếm vuốt chòm râu dài, đứng phắt dậy, khẽ hừm một tiếng nói:

– Tuy cha của con già rồi nhưng còn chưa đến lúc nghỉ ngơi đâu.

Nói đoạn, Vân Khiêm sải bước ra ngoài cửa, đưa mắt nhìn tứ phía. Tuy Đa Tý Thần Kiếm đã lâu không còn lưu lạc giang hồ nữa song chuyện đêm nay đã kích động hào khí năm xưa nổi lên nên ông chăng để tâm chút nào đến hảo ý của Vân Trung Trình, cứ đi thẳng ra ngoài.

Vân Trung Trình khẽ than một tiếng, đưa mắt ra hiệu cho Trác Trường Khanh, rồi cùng nhau bước mau theo sau Vân Khiêm. Chỉ thấy ánh mắt của những đại hán đứng đầy khắp con lộ đều đổ dồn vào ba người đang tiếng đến. Nhưng họ vẫn im lặng và đứng yên bất động, không ai bước ra hỏi han một lời.

Đa Tý Thần Kiếm thẳng lưng, ưỡn ngực sải bước đi tới. Gió đêm thổi tới khiến chòm râu bạc của ông bay phất phơ.

Trên trời, ánh trăng vằng vặc, lác đác đây đó vài cánh sao. Dưới đất, đao quang sáng lóe. Đi giữa lại là một lão anh hùng võ lâm đã đến tuổi cổ lai hy. Lúc này Vân Khiêm cảm thấy hào khí bốc lên cuồn cuộn, tựa hồ như sống lại cảnh dọc ngang vẫy vùng, tiếu ngạo giang hồ thời trai trẻ. Oâng quay đầu lại cười ha hả nói:

– Trung Trình, nếu con đã mệt rồi thì hãy mau về khách điếm mà nghỉ ngơi đi. Để Trường Khanh theo ta cũng được rồi.

Đoạn tự cười nói một mình:

– Ta đã già rồi, chẳng còn sống được bao lâu nữa. Làm sao lại có thể bỏ phí thời gian vào chuyện ăn ngủ. Các con còn trẻ người thì cần phải ăn ngủ nhiều một chút.

Vân Trung Trình đi theo sau chẳng thốt nên lời, chỉ còn mỗi cách im lặng mà cười gượng. Trác Trường Khanh thấy cha con hai người quan tâm lo lắng cho nhau thì trong lòng chàng cũng nảy sinh mối cảm khác nhưng lại không biết có ý vị gì. Chàng cúi đầu nhìn xuống thì thấy bóng người in khắp mặt đất. Bóng của chàng và Vân Trung Trình cũng đổ dài trên tường nhà bên cạnh đường. Hoá ra lúc này trăng đã lặn về tây.

Màn đêm sắp tan hết, nhường bước cho ánh sáng của một ngày mới.

Cước bộ của ba người đều cực nhanh. Loáng cái đã đến khúc quanh đầu lộ. Họ cùng ngừng bước, trông thấy hai bên tả hữu con lộ chẳng có một bóng người nào. Trên mặt lộ, vết máu đã được tẩuy sạch, nước cũng đã khô hết rồi. Tửu điếm hai bên đường cũng đều đã đóng cửa từ lâu. Sự yên tĩnh bao trùm khắp vạn vật, tựa hồ như có thể nghe được tiếng tim đập trong lồng ngực của mình.

Vân Khiêm vuốt râu, chau mày. Đoạn quay đầu bước về phía bên kia con lộ. Mới đi được nửa đường thì đã có mấy người bên kia ra đón đầu, trong tay cầm vũ khí, đứng xa hô lớn:

- Các bằng hữu đang đi trên đường kia, hãy kêu to khẩu hiệu nếu không huynh đệ chúng ta sẽ không nể tình, sẽ làm tổn thương đến hoà khí.

Thân hình Vân Trung Trình khẽ lay nhẹ, đã vọt đến trước mặt phụ thân. Hai tay giơ lên, cất giọng sang sảng:

– Tại hạ là Vân Trung Trình, là bằng hữu của Đinh đại gia...

Lời còn chưa dứt thì bên kia đã nhảy ra một đại hán cao to rồi cất giọng nói:

– Thái Hành sơn lý tam bả đao...

(Trong núi Thái Hành có ba tay đao...) Các đại hán đứng trên lộ cũng đồng thanh hô lên:

– Thần Quỷ kiến liễu đô loan yêụ. (Quỷ thần trông thấy cũng phải đến khom lưng cúi chào) Vân Trung Trình cười ha hả, tiếp lời:

– Khoái Đao thần đao giáp phi đao...

(Khoái Đao thần đao lẫn phi đao) Đại hán cao lớn kia bước nhanh tới, cười to mà nói:

– Quả nhiên là Vân đại hiệp.

Đưa mắt nhìn sang, y nói tiếp:

– Aét hẳn vị này là Vân lão gia.

Nói rồi y cúi người chào:

– Tại hạ là Cung Kỳ, không ngờ hôm nay lại được tiếp kiếm song hiền phụ tử.

Thật là hân hạnh, hân hạnh.

Vân Trung Trình cũng vòng tay đáp lễ, mỉm cười mà nói:

– Hóa ra vị huynh đài này chính là Cung tam gia. Tại hạ nghe danh đã lâu, nay mới được gặp. Thật là rất vui mừng.

Đa Tý Thần Kiếm cũng vuốt râu cười, nói:

– Lão phu thường nghe thiên hạ võ lâm đồn rằng trong Thái Hành Khoái Đao hội có một vị thần đao. Hôm nay mới được gặp. Quả là danh bất hư truyền.

Trác Trường Khanh đứng xa ra một bên, đang thầm nghĩ:

“Võ công của cha con họ Vân như thế nào thì chẳng cần nói nữa nhưng trong cách xử thế với mọi người lại cực kỳ nồng hậu và khiêm tốn. Những người thường trong võ lâm thật khó mà theo kịp. Vu Hồ Vân môn khắp thiên hạ đều nghe danh, thật chẳng phải chỉ có may mắn mà thôi.” Chàng đang tự tán thường như thế thì đã thấy Thần Đao Cung Kỳ mỉm cười nói:

– Vân lão gia quá khen khiến cho tại hạ xấu hổ vô cùng.

Aùnh mắt Vân Trung Trình bỗng nghiêm lại, dáng điệu tỏ vẻ khẩn trương, hạ giọng nói:

- Đinh thất gia có ở đây không? Nếu huynh đài không hiềm tại hạ mạo muội thì tại hạ muốn thỉnh giáo đôi điều. Phải chăng quý hội đã gieo thù kết oán với ai tại thành Lâm An này chăng...

Đa Tý Thần Kiếm cũng lớn tiếng tiếp lời:

– Nếu như có chỗ nào cần cha con lão phu tiếp tay thì Cung tam gia cứ việc nói ra, đừng ngại.

Thần Đao Cung Kỳ khẽ than một tiếng, nụ cười trên mặt đã tắt hẳn, thì thào nói:

– Chẳng giấu gì Vân lão gia, tệ hội trong đêm nay thực đã bị tai họa giáng xuống đầu. Có lẽ bao nhiêu công lao gây dựng cơ nghiệp sẽ tan thành mây khói như Nhạn Đãng Hồng Cân hội cả thôi.

Thần Đao Cung Kỳ lia ánh mắt lạnh lẽo khắp bốn phía rồi nói tiếp:

– Nếu được Vân lão gia vì nghĩa mà trợ giúp một tay thì thật là vận may của tại hạ và cũng là vận may của mấy trăm huynh đệ trên dưới của Khoái Đao Hội. Chỉ hiềm...

đây không phải là nơi tiện cho việc kể ra những chuyện này. Không biết Vân lão gia có thể theo tại hạ thêm vài bước nữa không. Đinh thất ca của tệ hội cũng đang ở đó. Thất ca nghe danh của Vân lão anh hùng đã lâu mà chỉ hận là chưa có duyên bái kiến. Nay thấy Vân lão gia đến thì thất ca sẽ mừng đến thế nào.

Thần Đao Cung Kỳ thân thể cao lớn, mặt mũi kiên nghị, dưới cằm đã có chút râu.

Nhìn thoáng qua đã thấy đó là người rất oai nghiêm, đĩnh đạc. Tuy hiện thời ông ta tinh thần bất an nhưng lời nói lại rất gãy gọn, uyển chuyển. Hiển nhiên là một người nhanh nhẹn tháo vát.

Đa Tý Thần Kiếm vuốt chòm râu bạc phơ, sải bước tiến tới, nói:

– Cung tam gia hãy mau dẫn lão phu đi gặp Đinh tổng đàn chủ. Lão phu muốn biết nhân vật ghê gớm nào mà lại dám coi thường cả thiên hạ võ lâm.

Nụ cười trên mặt Thần Đao Cung Kỳ đã lại xuất hiện. Oâng cùng sánh vai Vân Khiêm mà đi, đến trước một nhà trọ có cánh cửa dường như đã bị khói ám đen cả.

Cung Kỳ đưa tay gõ nhẹ hai cái, ở trong đã có một giọng nói trầm trọng truyền ra hỏi:

– Là ai?

Cung Kỳ trả lời cộc lốc:

– Tam Bả Đao.

Cánh cửa lập tức hé ra. Đa Tý Thần Kiếm bèn bước vào. Thần Đao Cung Kỳ hơi dừng bước, nhìn Trác Trường Khanh đang cùng Vân Trung Trình đi phía sau với vẻ dò xét, đánh giá rồi mỉm cười nói:

– Vân đại ca có thể giới thiệu cho tiểu đệ vị huynh đài này chăng?

Vân Trung Trình mỉm cười nói:

– Cung tam gia, các hạ có từng nghe năm xưa có một vị danh chấn...

Trác Trường Khanh đột nhiên ho khẽ một tiếng. Vân Trung Trình đảo mắt nhìn, rồi cười ha hả mà nói trệch đi:

– Vị này là Trác Trường Khanh, là thân quyến của tại hạ. Sau này hai vị cần phải kết thân với nhau hơn nữa.

Thần Đao Cung Kỳ xông pha giang hồ đã lâu, là người nói ít hiểu nhiều. Lúc này ánh mắt khẽ đảo qua, đã biết ngay là vị thiếu niên anh tuấn này ắt có lai lịch không nhỏ, bèn cung tay vái chào, mỉm cười hàn huyên.

Aùnh mắt Trác Trường Khanh khẽ liếc qua, chỉ thấy trong gian phòng đèn nến sáng trưng, có rất đông người đang đứng ngồi. Vừa bước vào cửa đã bị mùi khói, mùi ẩm thấp trộn lẫn với mùi mồ hôi cộc vào mũi. Chàng dò xét một lượt mới biết rằng nơi đây là gian chứa đồ sắt.

Đa Tý Thần Kiếm đang vuốt vuốt chòm râu dài. Đứng thẳng ngay cạnh ông là một đại hán khôi ngô, cao lớn, mình vận áo chẽn, lúc này đang giới thiệu ông với các bằng hữu võ lâm. Mấy chữ Trác Trường Khanh tuy không ai biết nhưng ai nấy đều cho rằng đây là nhân vật không phải tầm thường.

Người đại hán mặc áo chẽn kia chính là Khoái Đao Đinh Thất, nhân vật lãnh tụ thống lĩnh Thái Hành Khoái Đao Hội. Sau một hồi hàn huyên tâm sự, Đinh Thất mới bắt đầu nói vào chuyện chính.

Hiện giờ ánh mắt Đinh Thất thâm trầm, lông mày nhíu lại, đứng giữa đám quần hào mà hạ giọng nói nhỏ:

– Từ khi sáng lập Khoái Đao Hội cho đến nay, chưa khi nào bản hội cùng các huynh đệ làm việc gì gây thù chuốc oán hoặc để thiên hạ bằng hữu võ lâm không hài lòng cả. Lần thịnh hội Thiên Mục Sơn này, các huynh đệ cũng chỉ là tập họp lại cho thêm phần náo nhiệt chứ chẳng ai có dã tâm gì. Nào ngờ...

Khoái Đao Đinh Thất, thân hình to lớn, giọng nói sang sảng như chuông đồng.

Nói đến đây bỗng đột nhiên ngửa cổ than dài một tiếng, dường như trong lòng có điều gì đó rất u uất, nặng nề.

Trác Trường Khanh lạnh lùng đứng nhìn, trong lòng không khỏi có cảm giác kỳ quái:

“Cứ xem dáng điệu của Khoái Đao Đinh Thất thì thấy người này hiển nhiên là người rất thẳng thắn, phóng khoáng, là người tiêu biểu cho hình ảnh anh hùng nơi dân dã. Không biết lúc này có điều gì khiến cho ông ta thở vắn than dài đến vậy?” Chàng đang suy nghĩ thì đã nghe Đinh Thất nói tiếp:

– Đêm hôm trước, tại hạ cùng ngủ với Đàn lão nhị. Nửa đêm đang mơ mơ màng màng thì bỗng thấy có một người chạm vào đầu tóc. Lúc đó tại hạ thật kinh hoảng, hét to một tiếng. Mở mắt choàng dậy thì thấy có một bóng người nhanh như sao xẹt phóng vút qua cửa sổ đang mở mà chạy đi. Đinh Thất này chẳng phải là đề cao tài cán của người khác mà hạ thấp oai phong của mình nhưng đã ngần này tuổi đầu, đã quá nửa đời người lưu lạc giang hồ vậy mà chưa từng thấy qua một ai có thân thủ nhanh như vậy, Đinh Thất lại thở dài một tiếng, nói tiếp:

– Lúc đó tại hạ cảm thấy hoang mang kinh khủng, vội choàng dậy, nhảy ra khỏi giường. Ngờ đâu đỉnh đầu bỗng đau nhói tựa hồ như bị ai giật tóc vậy.

Trong ánh mắt Đinh Thất lúc này thoáng hiện ra vẻ kinh khủng, dường như vẫn còn thấy rõ mồn một tình cảnh lúc đó. Y khẽ than rồi nói:

– Sau khi kinh hoảng ngã nhào về phía đầu giường mới phát hiện ra cái gì đã giật tóc tại hạ lại. Chẳng biết ai đó đã đem tóc của tại hạ và Đàn lão nhị cột chặt lại với nhau.

Đinh Thất vừa kể vừa đưa tay lên xoa xoa đầu một cách vô ý thức. Mặt mày đầy vẻ ủ rũ, lại nói:

– Khi đó trong lòng tại hạ và Đàn lão nhị quả là không biết có ý vị gì nữa. Thử nghĩ xem, trong giang hồ, huynh đệ tại hạ cũng là người có chút tiếng tăm, thế mà nay bị người ta làm như vậy trên đầu mình mà mình chẳng biết người đó là ai. Nếu quả thật người đó muốn lấy đầu của huynh đệ tại hạ thì thật là dễ như lấy đồ trong túi. Huynh đệ tại hạ vốn còn đang kỳ quái, tự hỏi không biết người này là ai và tại sao lại bỡn cợt như vậy. Tuy là trong thiên hạ, huynh đệ tại hạ gây thù kết oán chẳng phải là ít nhưng tuyệt không hề biết ai là người có võ công cao như thế. Nhưng cho đến khi tại hạ và Đàn lão nhị gỡ được tóc ra thì mới biết rõ cớ sự...

Đinh Thất vừa nói vừa lôi ở trong bọc ra một tờ giấy mỏng màu vàng nhạt, rồi đưa cho Vân Khiêm xem. Trên đó viết rằng:

“Nội trong hai ngày, mau rời Lâm An, không theo lệnh ta thì mệnh trời khó thoát” Đa Tý Thần Kiếm chau cặp mày rậm, đã thấy Khoái Đao Đinh Thất nói tiếp:

– Mảnh giấy này nằm giữa nút buộc tóc tại hạ và Đàn lão nhị. Ở dưới không có ký tên cũng không vẽ tiêu ký. Huynh đệ tại hạ suy đi nghĩ lại nhưng rốt cuộc vẫn không biết mảnh giấy này do ai viết ra.

Đa Tý Thần Kiếm vuốt râu, gằn giọng nói:

– Thành Lâm An này ai ai cũng có thể tới. Cái đồ rác rưởi bẩn thỉu này dám dựa vào đâu mà đuổi các hạ đi được.

Oâng giận dữ nắm tay lại, kích vào cánh cửa sắt ở bên cạnh đánh “bình” một tiếng, rồi nói:

– Lão già này đang muốn xem thử hắn có bao nhiêu tài nghệ mà dám cuồng ngạo hống hách ở đây.

Vân Trung Trình nghiêng mắt nhìn đi, chỉ thấy uy quang trong mắt Vân Khiêm đang dựng lên. Trong lòng ông than thầm một tiếng, biết là phụ thân mình đã động nộ, Khoái Đao Đinh Thất thở dài một tiếng nói:

– Nguyên trước kia tại hạ cũng nghĩ thế. Cứ dựa vào mấy ngàn huynh đệ trong Khoái Đao Hội thì há lại còn sợ ai nữa? Cho nên sau khi thương nghị, huynh đệ tại hạ đều quyết định không để ý gì đến tấm giấy kia nữa, cứ ngồi yên chờ xem có động tĩnh gì không. Ngờ đâu đến đêm hôm qua lại xảy ra một chuyện quái dị.

Trong mắt Đinh Thất lại ẩn hiện vẻ kinh hoảng tột độ. Đoạn lại đưa tay lên rờ đỉnh đầu, rồi nói tiếp:

– Đêm hôm qua, ba huynh đệ tại hạ đều thức canh cả. Chỉ uống ít rượu rồi ngồi trong phòng chờ đợi. Nghe tiếng trống canh điểm bên ngoài, một canh, hai canh đã qua rồi. Sau canh ba thì huynh đệ tại hạ đều cho là đêm nay chắc chẳng có chuyện gì xảy ra cho nên Đàn lão nhị đứng dậy ra ngoài rửa tay.

Nào hay lão nhị ra ngoài cả nửa giờ mà chẳng thấy quay lại. Lúc đầu tại hạ và Cung lão tam còn bỡn cợt lão nhị nhưng sau đó thì biết rằng đã có sự cố xảy ra rồi. Do đó liền chạy ra ngoài xem. Chỉ thấy Đàn lão nhị đang nằm co quắp cạnh giếng. Trên người không có một chút thương tích nào. Không rõ làm sao mà đã chết rồi, đến cả kêu cứu cũng không kịp. Aùnh trăng chiếu lên mặt lão nhị thì thấy cặp mắt vẫn mở trừng trừng tựa như đang nhìn bọn tại hạ, cầu mong hãy báo thù cho lão nhị.

Vân Trung Trình nắm chặt tay lại, cảm thấy lòng bàn tay mình nhớp nháp. Oâng không biết mồ hôi lạnh toát ra đầy bàn tay từ lúc nào. Oâng đưa mắt nhìn sang thì thấy Vân Khiêm tay vuốt chòm râu dài, lông mày nhíu lại. Quần hào khắp phòng ai nấy đều đưa tay lên lau mồ hôi trán không ngừng. Thần Đao Cung Kỳ trợn ngược cặp mắt đỏ ngầu những tia máu. Chỉ có thần sắc của Trác Trường Khanh là dường như không có chút gì thay đổi, vẫn lạnh lùng chăm chú lắng nghe. Có lúc chàng dùng ngón tay thon dài gõ nhè nhẹ lên cánh tay, không biết là đang suy tính điều gì.

Màn đêm càng thăm thẳm. Tròi cũng đã gần sáng rồi. Lúc này Khoái Đao Đinh Thất lại cất tiếng:

– Tại hạ cùng Cung lão tam lúc đó đều đứng như trời trồng trong sân. Chỉ thấy từng luồng từng luồng khí lạnh buốt từ sống lưng xông lên óc. Sau đó cùng ôm thi thể của Đàn lão nhị về phòng thì đã thấy trên chiếc bàn bát tiên trong phòng đã có một mảnh giấy màu vàng nhạt. Trên đó có ghi mấy chữ:

“Trước đêm ngày mai, mau rời Lâm An, không rời Lâm An thì vô bệnh mà chết.” Một trận gió luồn qua khe cửa thổi vào trong phòng khiến chiếc đèn dầu treo trên xà nhà đung đưa qua lại. Khoái Đao Đinh Thất khép tà áo chẽn lại, nói tiếp:

- Đinh Thất này đã xông pha giang hồ hơn hai mươi năm nay, đã bao nhiêu lần cùng người động thủ, từng vào sanh ra tử không biết bao nhiêu lần nhưng cũng chẳng hề nao núng. Nhưng lúc này... nói không giấu gì các vị, tại hạ quả là có chút ghê rợn, chỉ hận là không thể ngay lập tức rời khỏi Lâm An này. Cái trò náo nhiệt kia tại hạ cũng chẳng muốn xem nữa.

Oâng ta hít một hơi dài, rồi cẩn thận cài chiếc áo chẽn lại, nói tiếp:

– Sáng sớm ngày thứ hai, tại hạ đã báo lại cho các huynh đệ trong hội. Khi còn sớm hãy thu xếp hành trang trở về Thái Hành Sơn. Thậm chí tại hạ cũng chẳng muốn dò la tung tích xem kẻ nào đã gây ra tấn thảm kịch này, khiến cho huynh đệ Thái Hành Tam Bả Đao từ nay trở đi chỉ còn nhị bả đao. Huynh đệ tại hạ thật chẳng còn mặt mũi nào cùng với các hào sĩ võ lâm trong giang hồ kết giao bằng hữu.

Đa Tý Thần Kiếm ho khẽ một tiếng, tiếp lời:

– Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Thủ đoạn của nhân vật này quả thật là quá tàn nhẫn, không có chút nào là hảo hán cả.

Khoái Đao Đinh Thất thở dài nói:

– Vân lão gia, lời kể tuy là nói thế nhưng... Oâi, trong số ba huynh đệ tại hạ thì Đàn lão nhị là người có thủ doạn khá cao. Thử hỏi trong thiên hạ có mấy ai có thể giết chết lão nhị một cách nhẹ nhàng vô thanh vô tức như vậy. Cái loại thân thủ này quả thật là khiến người ta có chút kinh hãi. Lúc đó tại hạ đang rất buồn bực. Khi thấy các huynh đệ ai nấy đều đã thu xếp xong hành lý, sắp sửa ra đi thì... ngờ đâu ngoài cửa bỗng có hai tiểu cô nương vận hồng y, mặt mũi đều tươi như hoa cùng tiến vào và hỏi tại sao chưa lên Thiên Mục Sơn mà đã về rồi. Các vị thử nghĩ xem, tại hạ đường đường là một nam tử hán, đầu đội trời, chân đạp đất, dọc ngang nào biết trên đầu có ai. Thế mà mấy tiểu cô nương kia miệng còn hôi sữa lại thốt ra những câu nói khinh thường đó ngay trước mặt. Tại hạ cũng không muốn đôi co với họ làm gì, bèn trả lời qua loa mấy câu. Nào ngờ hai tiểu cô nương này lại nói là nhất định bọn tại hạ không được đi. Chưa lên Thiên Mục Sơn mà đã ra đi rồi thì tức là xem thường chủ nhân của họ.

Cha con Vân Khiêm nhìn nhau, biết rằng hai hồng y thiếu nữ mà Khoái Đao Đinh Thất vừa nói chắc hẳn là hai thiếu nữ đến chúc thọ vào ngày mừng thọ của mình.

Vân Trung Trình chợt nhớ đến hai thiếu nữ mà mình đã nhìn thấy cạnh toà lầu đang cháy hồi tối. Trong lòng ông hơi xúc động, lại nghe Đinh Thất nói tiếp:

– Lúc đó tại hạ đang tức giận vì bị quấy rồi, nào có nhàn rỗi chi mà nói chuyện với hai tiểu cô nương đó, bèn làu bàu trả lời:

– Không đi cũng không được.

Hai tiểu cô nương đã lại mỉm cười, thướt tha đi tới. Bỗng nhiên loáng một cái, chẳng biết như thế nào mà tại hạ đã bị họ làm cho ngã nhào.

Trác Trường Khanh cười thầm, nghĩ:

“Khoái Đao Đinh Thất quả nhiên là vị hảo hán có tính bộc trực thẳng thắn. Đem ngay cái chuyện mất thể diện của mình mà nói huỵch toẹt ra. Cái dũng khí đó thì thật hiếm người nào có được. Chẳng trách ông ta thống lĩnh quần hùng, sáng lập ra Khoái Đao Hội ” Vừa nghĩ đến đó, chàng bèn nhìn ông hồi lâu. Chỉ thấy ông ta xòe đôi thiết chưởng ra mà nói:

– Lúc đó tại hạ vừa ngạc nhiên vừa giận dữ, đứng bật ngay dậy thì đã thấy Cung lão tam đã cùng họ động thủ. Nhưng cũng không ngoaì ba chiêu đã bị một người đánh bổ nhào.

Khi ấy huynh đệ tại hạ đều ở trong tiền sảnh của Vạn An lão điếm. Trong gian phòng này có mười mấy huynh đệ của Khoái Đao Hội, hơn nữa đều là hảo thủ nhưng mười mấy người nam nhi bọn tại hạ lại bị hai tiểu cô nương liễu yếu đào tơ, chân yếu tay mềm kia đánh cho tối tăm mặt mũi. Sau đó tất cả bọn tại hạ đều bị họ điểm huyệt nằm ngổn ngang trên mặt đất, chẳng động đậy gì được cả. Ôi, lúc đó thật là hận muốn chết đi cho rồi. Đinh Thất tôi đã xông pha nơi rừng đao bể kiếm, vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần rồi nhưng cũng chưa từng bị người ta đánh cho ngã ngửa ra như thế.

Oâng vỗ tay đánh “bốp” một cái, lại nói:

– Chỉ nghe hai vị cô nương cười hi hi mà nói rằng người nào đã đến Lâm An, nếu chưa lên Thiên Mục Sơn để bái kiến chủ nhân của họ thì không ai được rời khỏi Lâm An. Còn ai muốn đi thì trừ phi đã tắt thở rồi thì mới có thể ra khỏi được thành Lâm An.

Nói rồi thân hình họ khẽ lay động, huynh đệ tại hạ chỉ thấy trước mắt hoa lên một cái, huyệt đạo đều đã được giải khai rồi. Ngẩng đầu lên thì thấy bóng họ đang thong thả đi ra ngoài cửa khách điếm.

Đa Tý Thần Kiếm thở dài một tiếng. Oâng đã tận mắt chứng kiến võ công của hai hồng y thiếu nữ. Lúc này ông cũng không nói được lời nào cả. Bên kia, mục quang của Trác Trường Khanh sáng rực, dáng điệu như muốn hỏi điều gì đó nhưng sau lại thôi không hỏi được.

Khoái Đao Đinh Thất buông tay, thờ dài:

– Vân lão gia, ông thử nói xem tại hạ cần phải làm sao bây giờ. Đi không được, ở cũng không xong. Thực là tiến thoái lưỡng nan. Tại hạ và Cung lão tam cùng nghĩ là chỉ có nước liều chết nhưng...

Aùnh mắt của ông lại lộ vẻ vô cùng ảm đạm nói tiếp:

– Vân lão gia chắc hẳn cũng biết chuyện mới xảy ra cho Nhạn Đãng Hồng Cân hội. Tuy họ và bọn tại hạ không có lai vãng với nhau, cũng không biết nguyên nhân vì sao mà họ lại gặp phải cảnh thê thảm như vậy. Nhưng tại hạ và Cung lão tam đã suy đoán kỹ lưỡng và đoán có lẽ là họ cũng lâm vào cảnh ngộ như bọn tại hạ vậy.

Tại hạ và Cung lão tam cùng nghĩ nhiều nhất là hai huynh đệ cùng chết thì thôi.

Nhưng cho đến bây giờ thì xem ra sự tình lại không đơn giản như thế. Nhân vật kia quả là muốn đuổi cùng giết tận. Chỉ mình Đinh Thất này chết đi thì chẳng nói làm gì nhưng vì Đinh Thất này mà bao nhiêu huynh đệ trong hội phải bị liên lụy thì tại hạ nhất định không thể bó tay thúc thủ như thế được. Có chết cũng phải chết cho đáng mặt một đại trượng phu.

Trác Trường Khanh khẽ gật đầu tán thưởng. Chỉ thấy người hảo hán thôn dã này thần thái đã có vẻ như hồi phục lại khí phách ngang tàng vốn có của mình, ngực ưỡn ra, mắt long lanh phát ra những tia hào hùng. Oâng đưa mắt nhìn quần hào một lượt, cất tiếng:

– Cho nên tại hạ đã triệu tập tất cả huynh đệ trong hội về đây, tập trung trên lộ, xem thử cuối cùng thì người kia có cách nào có thể khiến hơn hai trăm huynh đệ Khoái Đao Hội đều bỏ xác nơi đây chăng.

Đinh Thất lại nở nụ cười gượng gạo, đưa tay chỉ khắp phòng mà nói:

– Huống hồ Đinh Thất này còn có nhiều bằng hữu như thế này. Hiện giờ lại có thên Vân lão gia cùng Vân đại hiệp rút đao tương trợ. Thật sự khiến cho Đinh Thất này tăng thêm mấy phần dũng khí.

Đa Tý Thần Kiếm thở dài nặng nề, nhìn ra ngoài trời qua khe cửa, chậm rãi nói:

– Lúc này trời đã sắp sáng rồi, có lẽ...

Crypto.com Exchange

Hồi (1-31)


<