Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1613

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1613: Lấy chậm đánh nhanh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Lưu Ngạn Tông tử chiến đến cùng ven sa mạc, hoàn toàn tiêu diệt hơn nửa chủ lực Sa Châu, trực tiếp khiến Sa Châu rơi vào tay giặc.

Thật ra Hoàn Nhan Tông Vọng không tiến công vào chỗ chết như vậy, hơn nữa là vừa tiến công, vừa áp dụng thủ đoạn chiêu hàng. Vào ngày thứ ba, thủ tướng Vệ Mẫu ở Sa Châu dẫn theo bộ phận còn lại ra đầu hàng, bởi vì Qua Châu tự thân khó bảo toàn, căn bản không phái được binh lực đi cứu viện Sa Châu, tiếp tục đánh như vậy cũng chỉ chết nhiều người hơn, không thể thay đổi kết cục đã định.

Hoàn Nhan Tông Vọng không giống Hoàn Nhan Tông Hàn, khác nhau lớn nhất là ánh mắt chính trị của Hoàn Nhan Tông Vọng lâu dài hơn. Sau khi gã vào thành thì không đại khai sát giới, mà lựa chọn trấn an dân chúng địa phương, bảo bọn họ sinh hoạt thế nào thì cứ sinh hoạt như thế, đừng vì bọn họ đến mà thay đổi. Ngoài ra, gã càng thêm thân thiết với Vệ Mẫu. Lúc trước khi tấn công lần đầu tiên, Vệ Mẫu này dẫn thủ quân khư khư ngăn chặn thế công mãnh liệt của quân Kim, cho nên Hoàn Nhan Tông Vọng cảm thấy Vệ Mẫu là một nhân tài, phong cho gã một chức quan không nhỏ ngay tại chỗ, giữ lại bên người tiếp tục chinh chiến.

Đây chính là ân huệ lớn lao, là một hàng tướng, Vệ Mẫu dĩ nhiên không nhờ đãi ngộ của mình lại tốt như vậy, trong lòng cảm kích không thôi. Thật ra ông ta ở Tây Hạ vẫn luôn là một quan tiên phong, bởi vì ông ta không phải là người Đảng Hạng, mà là người Đột Quyết, do vậy không được triều đình coi trọng, nhưng Hoàn Nhan Tông Vọng lại vô cùng coi trọng ông ta, điều này khiến ông ta có chút thụ sủng nhược kinh. Như vậy, ông ta dĩ nhiên sẽ nguyện ý vì Hoàn Nhan Tông Vọng mà làm gương cho binh sĩ.

Theo lý mà nói, lúc này nên lập tức tiến công Qua Châu, bởi vì Qua Châu chỉ có ba vạn thủ binh, hơn nữa không hoàn toàn là tinh nhuệ, nếu kéo dài thêm, viện quân của đối phương mà đến thì muốn tấn công nữa cũng vô cùng khó khăn. Do vậy, Hoàn Nhan Tông Vọng nhìn đại tướng xung quanh, bao gồm cả Lưu Ngạn Tông đều khuyên Hoàn Nhan Tông Vọng nhanh chóng tiến quân Qua Châu.

Nhưng, Hoàn Nhan Tông Vọng lại không gấp gáp như trong tưởng tượng của họ, mà quyết định trước tiên vừa củng cố Sa Châu cho tốt, vừa đợi khí giới công thành.

Khí giới công thành này vô cùng cồng kềnh, đẩy những khí giới công thành này đến Qua Châu thì phải đợi đến năm nào tháng nào, nói không chừng viện quân Tây Hạ đã đến rồi, đến lúc đó cho dù ngươi có khí giới công thành cũng rất khó công hãm Qua Châu.

Mắt thấy từng ngày từng ngày qua đi, nhưng Hoàn Nhan Tông Vọng lại không nóng không vội đẩy khí giới công thành từ từ tiến về phía Qua Châu, chỉ là đi đến một nửa, tướng lĩnh bên dưới đều không nhịn được nữa.

- Đô Thống, việc này không tiện chậm trễ, nếu chúng ta kéo dài nữa, e rằng viện quân của đối phương đã đến Qua Châu rồi.

Thuật Liệt Tốc gấp đến độ sắp rơi nước mắt rồi, gã không hiểu Hoàn Nhan Tông Vọng luôn tôn sùng tốc độ, lần này sao lại giống như nữ nhân vậy, lê thê dài dòng.

Lưu Ngạn Tông cũng nói: - Đúng vậy, Đô Thống, bây giờ chúng ta nên nhanh chóng đánh hạ Qua Châu, chứ không phải đẩy những khí giới công thành cồng kềnh kia đến, thứ này không phải thứ chúng ta am hiểu.

Vệ Mẫu vừa mới quy hàng cũng khuyên: - Đô Thống, thật ra thành trì gần đây không cao lớn chắc chắn giống như đại quốc Trung Nguyên vậy, không cần nhiều khí giới công thành như vậy.

Ông ta chỉ vừa mới quy hàng, cho nên không tiện nói nhiều, ngụ ý chính là nhanh chóng đánh đi, đừng kéo dài nữa.

Hoàn Nhan Tông Vọng chỉ cười mà không nói gì.

Lại qua ba ngày, việc tiến công chậm trễ khiến chiến mã của quân Kim có chút không có tinh thần, đây quả thực là đang sỉ nhục đám lấy tốc độ làm sinh tử tồn vong của chúng nó nha.

- Báo!

Một thám kỵ chạy như bay vào trướng: - Khởi bẩm Đô Thống, phía tây, phía đông phát hiện hai lộ đại quân thẳng tiến Qua Châu.

Vệ Mẫu vội nói: - Hai lộ này nhất định đến từ Yến Quân Ti trấn Hắc Thủy của thành Hắc Thủy và Túc Châu Quân Ti của Túc Châu.

Hoàn Nhan Tông Vọng ồ một tiếng nói: - Vì sao ngươi chắc chắn như thế.

Vệ Mẫu nói: - Đô Thống có điều không biết, quân sự Tây Hạ tổng cộng đặt ở mười hai Giám Quân Ti, lại chia thành hai sương tả hữu, mỗi sương sáu quân ti. Tả sương phía đông chủ yếu bảo vệ cho phủ Hưng Khánh, còn hữu sương lại phòng vệ phía tây. Phòng ngự phía bắc một khi bị tiến công, thì bốn phương tám hướng đều là viện quân. Yến Quân Ti trấn Hắc Thủy và Quân Ti Túc Châu đều thuộc hữu sương, còn Qua Châu là cửa chính phía tây, lại là yếu địa chiến lược ở hành lang Hà Tây. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Tây Hạ tuyệt đối sẽ không cho phép Qua Châu xảy ra bất cứ sơ suất gì, cho nên phái hai quân ti này cứu viện cũng hợp tình hợp lý.

Hoàn Nhan Tông Vọng cười ha ha, gật đầu nói: - Ta đã sớm nghe thấy đại danh mười hai quân ti Tây Hạ, cũng có chút nghiên cứu về chuyện này. Chính vì sự tồn tại của mười hai quân ti này, khiến cho bố trí của Tây Hạ xem trọng cả trong ngoài, bố phòng hợp lý, mỗi khi có chuyện phía tây, thì từ phía đông tập trung sang tây, ở phía đông thì từ phía tây tập trung sang đông, ở trung lộ thì đông tây đều tập kết sang, điều động linh hoạt, tác chiến cơ động, thực khiến người ta thán phục nha.

Sắc mặt Vệ Mẫu sửng sốt, nói: - Hóa ra Đô Thống biết à!

- Chỉ là nghe nói thôi, không hiểu rõ lắm.

Hoàn Nhan Tông Vọng cười khoát tay.

Lưu Ngạn Tông cau mày nói: - Nếu Đô Thống đã sớm dự đoán được đối phương nhất định sẽ phái viện quân đến cứu viện Qua Châu, vì sao không nhanh chóng đoạt lấy Qua Châu. Nếu viện quân của đối phương đến, chúng ta có muốn tiến công nữa, e rằng sẽ trở nên vô cùng khó khăn. Nếu không lấy được Qua Châu, chúng ta nửa bước khó đi nha!

Hoàn Nhan Tông Vọng cười ha ha mấy tiếng, nói:

- Còn nhớ khi ta chỉ mười tuổi, có một hôm phụ hoàng và đương kim Hoàng thượng dẫn ta vào núi sâu săn bắn. Vận may hôm đó thật sự là xấu mà, chúng ta vòng vo trong núi nửa ngày, săn được con mồi lớn nhất chỉ là một con thỏ mập. Chính lúc ta vô cùng buồn bực thì đột nhiên phát hiện mấy con heo rừng nhỏ đang chơi đùa dưới đất, còn nhớ khi đó ta thật sự vô cùng hưng phấn, lấy cung tiễn chuẩn bị bắn chết.

- Nhưng, đương kim Hoàng thượng lại ngăn cản ta. Hoàng thượng nói mấy con heo rừng nhỏ cũng không đủ nhét kẽ răng, nếu mang về chăn nuôi thì không tới một năm, chúng ta sẽ thu hoạch được nhiều hơn, cũng có thể chia sẻ với nhiều tộc nhân hơn. Ta nghe thấy vô cùng có đạo lý, thế là bỏ cung tiễn xuống chuẩn bị qua đó bắt lấy. Nhưng phụ hoàng lại ngăn cản ta, phụ hoàng nói với ta, đem mấy con heo non về chăn nuôi, xét về lâu dài, đích thực là rất tốt, nhưng không thể giải quyết cái đói hiện tại, nói không chừng cuối cùng chúng ta còn phải ăn mấy con heo non này.

- Ta nghe thấy cũng cảm thấy rất có lý, vì thế ta liền hỏi phụ hoàng, vậy chúng ta nên làm sao đây? Phụ hoàng liền nói, thú mẹ vô cùng yêu thương con cái của mình, nếu thú con đã ở đây, vậy thì thú mẹ chắc chắn cũng ở gần đây. Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, thú mẹ sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện. Bởi vì lúc ấy ta còn nhỏ tuổi, cũng chỉ bán tín bán nghi. Thế là chúng ta mai phục ở gần đó kiên nhẫn chờ đợi. Quả nhiên, không đến nửa canh giờ, thú mẹ liền xuất hiện, khi đó phụ hoàng một tiễn liền bắn trúng đầu thú mẹ, nhưng thú mẹ kia lại cắm mũi tên trên đầu mà vùng vẫy liều chết, vẫn muốn bảo vệ thú con chạy trốn. Nhưng thú dù sao cũng là thú, phụ hoàng ta lấy thú mẹ làm mồi nhử, Hoàng thượng và ta lập tức tiến lên bắt thú con. Thú mẹ nhìn thấy thế thì lập tức quay đầu tấn công chúng ta. Phụ hoàng thừa dịp bắn ra ba mũi tên, thú mẹ cuối cùng cũng ngã xuống, hôm đó chúng ta thu hoạch được thật nhiều nha!

Kể xong câu cuối, rốt cuộc Lưu Ngạn Tông đã hiểu ý đồ của Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Đô Thống muốn lấy Qua Châu làm mồi nhử, dụ đối phương đến cứu viện, trước tiên công kích viện quân đối phương rồi mới lấy Qua Châu?

Hoàn Nhan Tông Vọng gật đầu nói: - Đúng vậy, Qua Châu đã là vậy trong tay chúng ta, ta muốn lấy nó dễ như trở bàn tay. Nhưng đánh hạ Qua Châu chỉ là để chúng ta tiến thêm một bước mà thôi, tiếp theo chúng ta còn phải phí toàn lực tiến công Túc Châu và Cam Châu có được viện quân đến từ các nơi. Như vậy, bây giờ chúng ta nhanh chóng đánh hạ Qua Châu đổi lại chỉ là từng bước gian nan của chúng ta sau này. Nếu đã như vậy, sao chúng ta không dẫn dụ Tây Hạ phái binh đến cứu, sau đó tiêu diệt viện quân này trước, sau đó lấy Qua Châu. Đến lúc đó khi chúng ta tiến công Túc Châu, Cam Châu sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.

Tướng lĩnh dưới trướng bừng tỉnh đại ngộ, nở nụ cười xấu hổ. Hoàn Nhan Tông Vọng vẫn là Hoàn Nhan Tông Vọng, là nhi tử Hoàn Nhan A Cốt Đả yêu thích nhất, cũng là nhi tử coi trọng nhất, nhưng Hoàn Nhan A Cốt Đả không truyền ngôi cho Hoàn Nhan Tông Vọng, bởi vì Hoàn Nhan A Cốt Đả biết bản lĩnh của Hoàn Nhan Tông Vọng nên phát huy trên chiến trường, chứ không phải là lãng phí trong việc trị quốc phiền phức, điểm này Hoàn Nhan Tông Vọng còn thua xa Hoàn Nhan Thịnh. Từ đó có thể thấy, trí tuệ của Hoàn Nhan A Cốt Đả người thường không theo kịp.

Hoàn Nhan Tông Vọng hỏi thám kỵ kia: - Đối phương có bao nhiều người, trước mắt đang ở đâu?

Thám kỵ kia nói: - Viện quân phía đông ước chừng hai vạn người, hơn phân nửa là bộ binh, cách Qua Châu không đến mười ngày lộ trình. Còn viện quân phía tây ước chừng ba vạn đại quân, kỵ binh là chính, nhưng cách Qua Châu nửa tháng lộ trình. Nhưng trước mắt hướng hành quân của bọn họ vẫn mơ hồ bất định, cách Túc Châu cũng chỉ nửa tháng lộ trình.

Tuy rằng thành Hắc Thủy cách Qua Châu nhiều gấp đôi Túc Châu cách Sa Châu, nhưng thành Hắc Thủy gần Mông Cổ, kỵ binh vô cùng nhiều, cho nên hành quân rất nhanh, thêm vào binh lính Tây Hạ trước nay nổi tiếng hành quân nhanh chóng, cho dù là kỵ binh hay là bộ binh.

- Rõ ràng, bọn họ cũng đang quan sát. Nếu chúng ta đánh hạ Qua Châu, bọn họ lập tức đi cứu viện Túc Châu. Hoàn Nhan Tông Vọng gật đầu, hơi trầm ngâm, nói: - Ngạn Tông, Thuật Liệt Tốc, Ba Lỗ, các ngươi dẫn theo ba vạn kỵ binh đi ngăn cản viện quân phía đông.

- Tuân mệnh.

Ba người ôm quyền lĩnh mệnh.

Hoàn Nhan Tông Vọng lại nói: - Bôn Đổ, Na Dã, Tái Lạt, các ngươi dẫn một vạn kỵ binh ngăn cản viện quân phía tây.

- Hả?

Các tướng sĩ đều sửng sốt, phía đông có hai vạn viện quân, ngươi phái ba vạn quân đi ngăn cản, nhưng phía tây có ba vạn viện quân, hơn nữa còn là kỵ binh làm chủ, ngươi lại chỉ phái một vạn người đi ngăn cản. Bọn họ cũng không phải sợ, chỉ là cảm thấy sự sắp xếp này quá mẹ nó không hợp lý.

Hoàn Nhan Tông Vọng cười tự tin nói: - Các ngươi chỉ cần đi, chỉ cần các ngươi xung phong không sợ hãi, ta bảo đảm các ngươi thắng ngay từ đầu.

Đám người Bôn Đổ nghe Hoàn Nhan Tông Vọng nói thế thì dĩ nhiên là tin tưởng không nghi ngờ, lập tức ôm quyền nói: - Mạt tướng tuân lệnh.

Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Những người còn lại theo ta tiến công thành Thường Nhạc, bất kể ra sao, chúng ta cũng phải ra vẻ cho người Đảng Hạng thấy, cũng nên khiến bọn họ sốt ruột rồi.

Trong thảo nguyên ở biên cảnh Mông Cổ và Tây Hạ, lúc này ở đây đang có một đội quân mấy vạn người ẩn núp.

- Khởi bẩm Đô Thống, đội quân của thành Hắc Thủy đã nam hạ cứu viện.

Một đội thám kỵ chạy như bay đến, bọn họ đến trước mặt một người mặc áo gấm hoa lệ, xuống ngựa thi lễ bẩm báo.

- Ha ha, xem ra phía Tông Vọng tiến triển vô cùng thuận lợi nha.

Người này chính là Hoàn Nhan Hi Doãn. Y lại nói với một hổ tướng bên cạnh: - Ngân Thuật Khả, bây giờ toàn bộ chủ lực của Tây Hạ đều ở phía Tông Vọng, là lúc chúng ta thể hiện thân thủ rồi.

Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả tự tin nói: - Đô Thống có thể yên tâm, nếu không đánh hạ được thành Hắc Thủy, ta nguyện cắt đầu mình thỉnh tội.

- Nói vậy quá lời rồi. Hoàn Nhan Hi Doãn cười ha ha, hăng hái nói: - Ba quân nghe lệnh, lập tức đến thành Hắc Thủy, nhất định phải đến trước mùa hè, tiêu diệt Yến Quân trấn Hắc Thủy.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<