Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1554

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1554: Cây gỗ chiếu sáng cả thiên hạ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Liên tiếp mấy ngày, Lý Kỳ đều cùng Ngô Tiểu Lục núp ở phía sau viện chơi với cà phê, chân không bước ra khỏi nhà.

Kim Đao Trù Vương rốt cuộc vẫn là Kim Đao Trù Vương, hiện giờ hắn đã sao ra ba loại khẩu vị hẳn là thích hợp đại chúng, vị vừa tầm.

Nhưng hôm nay, hắn không thể không đi ra một chuyến, bởi vì cửa ải cuối năm chẳng mấy chốc mà tới rồi, hàng năm lúc này, cấm quân đều phải cử hành diễn tập quân sự đại quy mô, hiện giờ Lý Kỳ không cần chỉ bảo cẩn thận mọi chuyện, Tam nha đã có hệ thống diễn tập huấn luyện độc lập, mà công việc của Xu Mật Viện chính là làm phân công cho bọn họ, đây là tùy cơ thôi, Lý Kỳ từ mới bắt đầu chính là áp dụng phương thức bốc thăm, như vậy mục đích chính là vì có thể làm cho cấm quân kinh sư đều duy trì ở cùng trình độ, cũng làm cho bọn họ có thể hợp tác lẫn nhau nhiều hơn, cũng giống như là song sinh vậy, nhận định là người nào, thì cả đời đều là người đó, đây cũng không phải là chọn cơ hữu, bởi vì chiến tranh luôn thay đổi trong nháy mắt, ngươi nếu dùng một bộ phương trình chết đi huấn luyện, như vậy một khi xảy ra việc gì ngoài ý muốn, sẽ làm cho ngươi luống cuống tay chân.

Đương nhiên, trừng phạt thì vẫn không thay đổi, quân doanh đến cuối diễn tập mà chỉ đạt trung bình trở xuống thì sẽ không có thưởng cuối năm, mà chỉ có lương bổng bình thường, bất luận phúc lợi gì của lễ mừng năm mới đều không có, cứ tính ngược từ thư hai, thứ ba.... . đều bị giảm bớt phúc lợi tương ứng, mà bọn họ mất đi những phúc lợi này cũng không phải do triều đình thu hồi đi, mà là chuyển sang làm phần thưởng cho những quân doanh hơn có biểu hiện tốt nhất.

Đây là cách huấn luyện điển hình của Lý Kỳ, mắng cũng lười mắng, tuổi mọi người cũng không nhỏ rồi, có mấy lời nói nhiều thì không tốt lắm, điểm số rõ ràng, người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc phải làm.

Chuyện này ở dĩ vãng, đều là Thái úy và Xu Mật Sứ an bài, nhưng sau khi Triệu Giai vào chỗ, cải biến loại hiện tượng này, y là một Hoàng đế sùng thượng vũ lực, đối với quân sự thì gấp gáp vô cùng, thậm chí còn vượt qua cả phát triển kinh tế, bởi vì khi trong nhận thức của y, bất kỳ vật gì đều được thành lập trên một hệ thống quân sự hùng mạnh, vì vậy y đối với phương diện này rất là coi trọng.

Hàng năm lúc này, y đều sẽ đích thân xuất cung xem cấm quân diễn tập, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Lý Kỳ hôm nay đi ra ngoài. Kỳ thật quân diễn mấy ngày trước cũng đã bắt đầu rồi, nhưng Triệu Giai sẽ không tham dự toàn bộ hành trình, y chỉ vụng trộm đến nhìn một cái, y không hy vọng binh lính chỉ là vì y đến mà cố gắng diễn tập, người duy nhất biết việc này, ngoại trừ người bên cạnh y, chính là Lý Kỳ biết nữa thôi.

Gió lạnh lạnh thấu xương, nhưng Triệu Giai hồn nhiên không để ý, đứng ở trên đỉnh núi cẩn thận quan sát cấm quân đang diễn tập phía dưới, khi thì gật đầu, khi thì lắc đầu.

Nhưng Lý Kỳ lại không cho là đúng, thầm nghĩ, giả bộ cao thủ cái gì, chẳng phải ngươi cũng giống ta sao, đều là một đám gà mờ, không, ngươi hẳn là so với lão tử còn kém một chút, dù sao lão tử cũng là nam dâm đã trải qua chiến trường, chỉ trận hình ngươi xem mà hiểu sao?

Lại không biết Triệu Giai thật đúng là xem hiểu. Tuy rằng y không có lãnh binh đánh giặc, nhưng nhưng y cũng là đồ đệ của Chủng Sư Đạo, hơn nữa thời gian ở tại Tây Bắc, chính y lại đối với phương diện này cảm thấy hứng thú. Tuy rằng cũng chỉ là lý luận suông, nhưng rất nhiều lý luận y vẫn thuộc làu, làm một tướng quân thì có lẽ là không đủ, nhưng làm một người bình phán, thì y vẫn đủ tư cách.

Sau một hồi lâu, Triệu Giai thu hồi ánh mắt, rồi thở dài.

Lý Kỳ nghi ngờ nói: - Hoàng thượng chớ không phải là cảm thấy có cái gì không ổn?

Triệu Giai lắc đầu nói: - Không có. Tất cả mọi người rất cố gắng.

Lý Kỳ nói: - Vậy vì sao Hoàng thượng thở dài?

Triệu Giai nói: - Ngươi nói một chi quân đội này có đánh thắng được quân Kim hay không?

- Cái này ---

Lý Kỳ thật sự là không dám khen cái kiểu nói khoác này, dù sao đứng trước mặt cũng không phải là Tống Huy Tông, không dễ lừa lắm a.

Triệu Giai trong lòng cũng hiểu được, thở dài: - Tự thân cường chỉ là cơ sở, nhưng mấu chốt vẫn là mạnh hơn người khác, hiện giờ Đại Tống ta tuy rằng chinh phục Nam Ngô, Đại Lý, Thổ Phiên, đã lấy được không ít mã tràng, nhưng mọi người đều biết ngựa Đại Lý và ngựa Thổ Phiên mặc dù sự chịu đựng tốt, nhưng rất khó so sánh với ngựa của Kim quốc, không có ngựa chúng ta chỉ có thể phòng thủ, muốn tiến công đúng là nói dễ hơn làm a.

Lý Kỳ cười nói: - Hoá ra Hoàng thượng đang lo lắng việc này a.

Triệu Giai nói: - Cho dù là chơi trò chơi, luôn bị động bị đánh, không phải cũng khá mất mặt đấy sao.

Lý Kỳ nói: - Nhưng ta cảm thấy hoàng thượng lo lắng như vậy thành có chút buồn lo vô cớ rồi, sau này kỵ binh còn có phải là chúa tể chiến trường hay không còn còn chưa thể biết được.

Triệu Giai gật gật đầu nói: - Ta biết ngươi chỉ chính là hỏa khí, nhưng hỏa khí hơn phân nửa vẫn là dùng để công phá ở trên mặt trận, một khi chúng ta muốn tiến công, nhất định sẽ gặp phải kỵ binh của Kim quốc trước, ngươi cũng cùng quân Kim đánh trận rồi, nếu như vào cuộc chiến, kỵ binh của quân Kim xông lên, vậy căn bản sẽ không cho ta nhiều thời gian để chuẩn bị.

Lý Kỳ ừ một tiếng, nói: - Điều này ta cũng hiểu được, nhưng Hoàng thượng đừng quên, trên tay chúng ta còn có một chi Thủy quân hùng mạnh, lúc trước khi Yến Vân gặp nguy cơ, Hàn Thế Trung đã từng đề nghị xuất phát theo thủy lộ, trực tiếp tiến công Bình Châu, kỵ binh dù có chạy nhanh hơn nữa, thì đường bộ vẫn luôn vòng vèo, Thủy quân dù đi chậm, thì cũng vẫn thẳng tắp một đường, ở trong toán học kiểu mới có nhắc tới một chút, thì chính là đường thẳng nối hai điểm chính là đường ngắn nhất, chúng ta không tiến quân theo đường bộ, một khi bọn họ bị chúng ta nắm mũi dẫn đi, như vậy sẽ rất khó ngộ chiến rồi, kỳ thật bất kể như thế nào, trong thiên hạ đã không có bất kỳ vật gì có thể ngăn cản hỏa khí trở thành chúa tể chiến trường rồi.

Nói đến hỏa khí này, Triệu Giai cũng khá hưng phấn đấy, nói:

- Chúng ta cũng lâu không đi Quân Khí Giám xem rồi, chọn ngày không bằng đúng ngày, liền thuận đường đi xem đi.

- Tuân mệnh.

Đoàn người lại vội vàng vội chạy tới Quân Khí Giám.

Đến thị sát quân diễn, tất nhiên càng bí mật càng tốt, đột nhiên thị sát, chính là tác phong trước sau như một của Lý Kỳ, nhưng ngươi đi Quân Khí Giám ấy mà, vậy nhất định phải thông tri đến đó trước, bảo đám người Ngu Doãn Văn chuẩn bị tốt, miễn cho chậm trễ nhiều thời gian.

Nên sau khi Triệu Giai quyết định đi Quân Khí Giám, Lý Kỳ đã cho người đi thông báo trước.

Chờ sau khi bọn hắn đi vào căn cứ thực nghiệm của Quân Khí Giám, Ngu Doãn Văn, Ô Hữu Tài, Ô Hữu Hoa đã ở trước cửa đợi.

Nhiều ngày không gặp, Ngu Doãn Văn đã từ một tên mao đầu tiểu tử biến thành một thanh niên anh tuấn, bởi vì y xuất thân ở thư hương môn đệ, tuy rằng hàng năm cùng một đàn thợ thủ công giao tiếp, nhưng trong từng cử chỉ nhấc chân nhấc tay vẫn mang theo một cỗ khí chất nho sinh.

*****

Triệu Giai, Lý Kỳ đối với Ngu Doãn Văn cũng là vô cùng yêu thích.

- Doãn Văn, ngươi cứ luôn ở chỗ này có cảm thấy buồn hay không?

Vừa thấy mặt, Triệu Giai ngược lại lại không đàm đến công sự, mà vô cùng nhiệt tình hỏi thăm về cuộc sống của đối phương.

Ngu Doãn Văn nói: - Hồi bẩm Hoàng thượng, phương diện này so với bên ngoài thì thú vị hơn nhiều, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy một ít hiện tượng vô cùng kỳ lạ, vi thần sao có thể cảm thấy phiền muộn.

Triệu Giai ồ một tiếng, nói:

- Vậy không biết các ngươi gần đây lại phát hiện ra chuyện gì thú vị, nói đến cho trẫm nghe một chút, cũng làm cho trẫm ngạc nhiên nào.

Ô Hữu Hoa ha hả nói: - Hoàng thượng, muốn nói chuyện thú vị gần đây nhất, không gì qua được một cây củi gỗ này rồi.

- Củi gỗ?

Triệu Giai sửng sốt, lòng hiếu kỳ đã bị gợi ra, quay đầu nhìn về phía Lý Kỳ, thấy vẻ mặt Lý Kỳ vẫn bình thản, bèn nói: - Lý Kỳ, có phải ngươi đã sớm biết rồi hay không?

Lý Kỳ cười gật gật đầu.

Ngu Doãn Văn vội nói: - Hoàng thượng, đây thật ra là sư phụ nhắc nhở vi thần đấy.

- Hả?

Triệu Giai cười, nói: - Nếu có liên quan đến Lý Kỳ, vậy nhất định vô cùng thú vị, mau đem tới cho trẫm nhìn một cái.

- Vâng.

Ô Hữu Hoa xoay người rời đi.

Lý Kỳ tò mò không ngừng, loại vật này không phải có thể tùy thân mang theo sao?

Thời gian qua một lát, hắn liền hiểu được đáp án, chỉ thấy Ô Hữu Hoa cầm một cái chày gỗ đi tới, nói là chày gỗ thì có vẻ rất không hình tượng, càng giống cái dùi trống hơn, một đầu của cây gỗ được bọc thành một cái bọc tròn, không coi là thô, cũng to bằng chừng ngón cái, ước chừng dài đến một xích.

Lý Kỳ nhất thời tuôn một đầu mồ hôi lạnh, đây tuyệt đối là đức hạnh sắp bùng nổ.

Quả nhiên. Triệu Giai vẻ mặt hiếu kỳ nói: - Ngươi cầm một cái dùi trống tới làm gì?

Ô Hữu Hoa lúng túng nói:

- Hoàng thượng, đây không phải dùi trống, cái này gọi là diêm.

- Diêm?

Hai mắt Triệu Giai lộ ra hoang mang.

- Hoàng thượng, ngươi chờ một lát.

Ô Hữu Hoa nói xong liền cầm diêm quẹt một đường trên mặt đất. Chỉ nghe được xôn xao một tiếng, đầu tròn đột nhiên dấy lên ngọn lửa.

- Á---!

Triệu Giai hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý, sợ tới mức lùi lại hai bước.

Lý Kỳ vội hỏi: - Hoàng thượng chớ sợ, cái này sẽ không làm người bị thương đâu.

Triệu Giai ổn định lại tâm thần, thấy chỉ có mình y là bị dọa thôi, có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói: - Diêm này thật thần kỳ, vừa quẹt một cái là cháy lên rồi, cuối cùng là làm như thế nào vậy?

Lý Kỳ cười nói: - Hoàng thượng nói đến cái này, vậy thì phải nói dài lắm. Nói đến đây, hắn dừng một chút, đột nhiên nói với Ngu Doãn Văn: - Nhưng mà Doãn Văn này, con chỉ làm ra một cây diêm như vậy thôi sao?

Ngu Doãn Văn vội nói:

- Sư phụ cho đồ nhi nhiều trợ giúp như vậy, nếu chỉ nghiên cứu ra loại diêm thiếu độ an toàn thế này, vậy Doãn Văn còn mặt mũi nào gặp sư phụ nữa.

Ô Hữu Hoa ngượng ngùng cười nói: - Giám Sự đại nhân, cái này không trách Doãn Văn được, là tiểu nhân mang ra chơi thôi.

Triệu Giai mới đầu nghe thấy thì có chút hoang mang, nhưng lập tức cũng hiểu được, nói: - Đúng vậy, diêm này tuy rằng ngạc nhiên, nhưng vừa quẹt là cháy, cũng quá không an toàn rồi, không cẩn thận sẽ gây nên hoả hoạn.

Ngu Doãn Văn nói: - Hoàng thượng xin thứ lỗi, kỳ thật mới vừa rồi cây diêm trong tay Ô Nhị thúc chỉ là diêm ban đầu thôi, chủ yếu là vì để cho Hoàng thượng có thể vừa xem là hiểu ngay diệu dụng của diêm, mà hiện giờ chúng ta đã chế tạo ra diêm an toàn hơn.

Lý Kỳ thoáng gật đầu, thì ra là thế, hóa ra cái dùi trống này chỉ là phụ tùng để quảng cáo nha, đợi được lát nữa bảo bọn họ chừa chút cho ta, tới thời điểm tuyên truyền diêm, ta cũng biểu diễn cho mọi người một phen.

Nói xong, Ngu Doãn Văn lấy từ tay áo ra một cái hộp nhỏ, cái hộp này so với hộp diêm đời sau thì lớn hơn, đại khái là lớn hơn gấp đôi.

Ngu Doãn Văn lấy từ bên trong ra một cây diêm, đầu tiên là vuốt một cái trên mặt đất, lại chà xát vài cái trên quần áo của mình.

Triệu Giai ồ lên một tiếng, nói:

- Tại sao lại không toát ra lửa nhỉ.

Lý Kỳ mồ hôi lạnh chảy ròng nói: - Hoàng thượng, vừa nãy không phải đã nói rồi sao, đây là diêm tương đối an toàn, nếu tùy ý đều có thể bị quẹt cháy, vậy còn gọi là an toàn gì nữa.

Triệu Giai cũng phản ứng lại, xấu hổ gật gật đầu, y cho dù thông minh, nhưng ở phương diện khoa học này, y chỉ là một con chim non nha!

Ngu Doãn Văn nói: - Hoàng thượng, loại diêm này chỉ có thể quẹt ở bên cạnh hộp này mới có thể cháy được. Nói xong y lấy cây diêm lúc nãy, quẹt lên vỏ hộp bên trái có bôi lân đỏ, lập tức cây diêm lập tức cháy lên.

Bởi vì có sự tồn tại của cái chày gỗ vừa rồi kia, làm cho diêm này liền trở nên càng thêm thần kỳ.

Bởi vì mới vừa rồi cây diêm kia tùy ý là có thể quẹt cháy, mà hộp diêm này chỗ có thể quẹt cháy lại chỉ có thể ở một chỗ được chỉ định, điều này làm cho người ta cảm thấy vô cùng lợi hại.

Ô Hữu Hoa đứng ở một bên cười trộm, hiển nhiên sở dĩ y lấy cái chày gỗ kia ra trước, chính là vì hiệu quả này.

Về diêm, đây kỳ thật là một đạo đề tài Lý Kỳ cấp cho Ngu Doãn Văn, ở đương đại muốn làm diêm, kỳ thật không phải là một chuyện dễ dàng, đương nhiên, cũng không khó như pê-ni-xi-lin.

Bởi vì trong diêm này vẫn liên quan đến rất nhiều vấn đề hóa học, ít nhất trên đời hiện nay cũng không có lân đỏ, đây mới nguyên liệu hóa học cơ sở vẫn cần chính mình đi tìm tòi.

Mới đầu là Lý Kỳ quên mất diêm này, dù sao lợi nhuận của diêm không lớn lắm, lúc ấy Lý Kỳ một lòng đều đặt ở hỏa khí và kiếm tiền, đến khi hắn nhìn thấy hỏa khí đã sắp trưởng thành rồi, nhưng lửa thì chưa có tiến bộ, không có lửa, hỏa khí của ngươi dù có mạnh thì cũng dùng cái rắm, lúc này mới nghĩ tới diêm.

Vừa vặn tri thức hóa học Ngu Doãn Văn cũng đạt tới một trình độ nhất định, vì thế Lý Kỳ đã nghĩ dùng diêm để kiểm tra Ngu Doãn Văn, để cho chính bọn họ đi thao tác, đi nhận thức mỗi sự thay đổi của hoá học.

Ngu Doãn Văn không để cho hắn thất vọng, rất nhanh đã chế tạo ra diêm rồi.

Lý Kỳ cũng vô cùng vui mừng, tiếp tục thế này, một đế quốc khoa học kỹ thuật cũng không phải chỉ là giấc mộng, tuy nhiên, hắn sinh thời nhất định là không nhìn tới rồi.

Triệu Giai ngược lại cũng không có cấp bách, cầm lấy một hộp diêm đứng ở một chỗ chà xát nhưc ca trưng, ha hả nói: - Thú vị, thú vị, diêm tuy rằng nhìn qua bé nhỏ không đáng kể, nhưng đối với hỏa khí chính là một bổ sung hoàn mỹ, trẫm vô cùng hài lòng, ha hả, hộp diêm này tặng cho trẫm đi.

Hoàng thượng muốn có, người bên ngoài nào dám nói không chứ!

Huống chi chỉ là một hộp diêm mà thôi.

Xoạt!

Triệu Giai vừa quẹt cháy một cây diêm, hai mắt nhìn đốm lửa nho nhỏ, nói rất cảm xúc: - Hy vọng cây gỗ nho nhỏ này có thể vì trẫm mà chiếu sáng cả thiên hạ.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<