Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1538

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1538: Hủy bỏ đề nghị
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

- Thảo dân tham kiến Tướng quốc.

Sau một khoảng thời gian ngây người ngắn ngủi, hai trăm Lập Pháp Ti đồng loạt hành lễ, nhưng không phải là quan lễ, bởi vì chỉ nói riêng cá nhân bọn họ, là không có bất luận quyền lực hành chính gì cả, cùng lắm cũng chỉ là Lại (chức vụ không có phẩm chất thời phong kiến), vì vậy chỉ có thể tự xưng là thảo dân.

Về phần bọn họ gọi Lý Kỳ là "Tướng quốc", đây chẳng qua là thể hiện ý tứ kính trọng, là một loại kính ngưỡng trong lòng dân chúng, không bao hàm điều gì khác, dù sao tài phú của bọn họ đều là do Lý Kỳ mang đến cho bọn họ cả.

Bọn Tư Đồ Khách đều hiểu được, vì vậy cũng không có để ý.

Trần Đông ngồi ở phía bên trái đột nhiên quay đầu sang, hỏi Âu Dương Triệt ngồi bên cạnh mình: - Đức Minh, ngươi nói xem liệu Xu Mật Sứ có thuyết phục được bọn họ không?

Âu Dương Triệt lắc đầu nói: - Việc này ta cũng không biết, nhưng nhìn từ thái độ của Xu Mật Sứ, triều đình chắc chắn sẽ không nhượng bộ đâu, hai mươi khu học viện tuy rằng không nhiều lắm, nhưng việc này liên quan đến quốc sách, nhất định vẫn phải lấy hoàng thất làm trung tâm, mà không phải là Lập Pháp Viện.

Trần Đông thoáng gật đầu, cảm thán nói: - Việc xây dựng học viện vốn là chuyện tốt, ta cũng đồng ý, đáng tiếc trong việc này liên lụy quá nhiều đến lợi ích, nếu cứ thế mà nhượng bộ, vậy thì mặt mũi của Hoàng thượng biết đặt ở chỗ nào.

Âu Dương Triệt chỉ cười cười, trong mắt lóe ra một loại quang mang khó có thể tưởng được.

Lý Kỳ chắp tay với bốn phía, cười nói: - Các vị miễn lễ, miễn lễ.

Đợi đến sau khi hai trăm Lập Pháp Ti cùng đứng lên, hắn mới cười nói: - Lần này bản quan phụng mệnh ra ngoài, đi qua Hàng Châu, Lâm viện trưởng thịnh tình khẩn thiết, mời ta đến giao lưu với các vị một lần, tại hạ chỉ có thể cung kính không bằng tuân lệnh, cho nên ta tới đây, chỉ có điều với tư cách một người khách, không có bất cứ quan hệ gì với Xu Mật Viện cả, cũng không có bất kỳ quan hệ nào với nhiệm vụ trong chuyến xuất hành này của ta.

Trong câu nói đầu tiên này, hắn trước tiên nói rõ ý đồ đến của mình, đặc biệt thuyết minh hắn chỉ lấy tư cách của một vị khách đến đây, không có bất cứ quan hệ nào với Xu Mật Viện cả. Miễn cho sau này việc này rơi vào tay Kinh Thành, lại có người buộc tội hắn can thiệp đến hai viện, tuy rằng sẽ không gây ra phiền toái gì lớn. Nhưng sau này nếu chẳng may lại có người làm như vậy, là có thể lấy hắn đi ra làm cái cớ. Mà hắn ghét nhất là bị người khác lấy làm lưỡi đao để sử dụng, cho nên đầu tiên nhất định phải nói rõ điểm này.

- Hơn nữa, ta cũng rất muốn tới Lập Pháp Viện ở Hàng Châu nhìn xem, thật sự nói thật lòng rằng, lúc mới vừa vào trong thành, ta còn tưởng rằng đi vào chốn thiên đường, cả đời ta chưa bao giờ thấy qua một châu phủ nào phồn hoa như vậy, lần này thật sự đã làm cho ta mở rộng tầm mắt rồi. Ta vì dân chúng Hàng Châu mà cảm thấy kiêu ngạo, nhớ rõ hai ba năm trước đây, khi ta phụng mệnh nam chinh phải rời đi Hàng Châu, khi đó Hàng Châu cũng đã vô cùng phồn hoa rồi, ta nghĩ rằng như vậy đã là cực hạn, nhưng ta thực sự không ngờ rằng, Hàng Châu có thể phồn hoa đến mức này, vượt rất xa so với tưởng tượng của ta, điều này rất khó được nha.

- Phần công lao này nên thuộc về ai đây? Ngươi không cần nói là ta nữa, ta đây không đảm đương nổi. Công lao lớn nhất tất nhiên là dân chúng Hàng Châu, không có bọn họ, vậy thì vốn không có Hàng Châu bây giờ rồi. Là bọn họ góp từng viên gạch viên ngói một, đem một vùng thành Hàng Châu đã từng tàn viên sụt ngói, cảnh hoang tàn khắp nơi thành lập phồn hoa như thế này, công lao của bọn họ không thể bỏ qua được.

Nói tới đây, hắn lại xoay chuyển lời nói: - Nhưng muốn nói ai nên đứng đầu công này, bản quan cảm thấy không phải là dân chúng Hàng Châu, mà là triều đình, nếu chỉ dựa vào dân chúng Hàng Châu. Mặc cho các ngươi có nhiều người hơn nữa, dù có thông minh đến đâu thì ngươi cũng rất khó mà trong một khoảng thời gian ngắn khôi phục lại được như này, là chính sách của triều đình làm cho phú thương của khắp cả nước đi vào Hàng Châu buôn bán. Điều này cũng làm cho một số lượng tiền vàng lớn đã chảy vào Hàng Châu, lúc này mới có thể lấy tốc độ nhanh nhất kéo lên kinh tế của Hàng Châu, có thể nói như này, nếu là không có một đạo thánh chỉ lúc trước của triều đình hạ xuống, cũng sẽ không có Hàng Châu ngày hôm nay, có lẽ các ngươi sẽ nói, triều đình vốn phải làm như thế, nhưng triều đình có thể lựa chọn Dương Châu, Sở Châu, Phúc Châu, không nhất định là Hàng Châu, không biết liệu các vị có cảm thấy ta nói chính xác không?

- Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, phúc trạch Hàng Châu, chúng ta không dám quên đi, tất nhiên là khắc vào trong tâm khảm.

Không ít người đều tỏ vẻ cảm kích đối với hoàng ân mênh mông.

Lý Kỳ cười nói: - Nói như vậy tức là các vị đồng ý với lời nói của ta.

Các Lập Pháp Ti nghe vậy đều cảm thấy có chút kinh ngạc, điều này còn phải nói sao, chẳng sợ sự thật không phải như thế, bọn họ cũng nhất định phải đồng ý a, hơn nữa sự thật cũng đích xác là như vậy.

Lý Kỳ đột nhiên nói: - Nhưng ta không có chút nào cảm nhận được lòng cảm kích của các ngươi đối với triều đình, ngược lại là cảm thấy các ngươi đang vong ân phụ nghĩa.

Một gã sĩ tử kích động hỏi: - Tại sao Tướng quốc lại nói như vậy?

Lời này cũng không thể nói lung tung được, vong ân phụ nghĩa không có vấn đề gì, nhưng vong ân phụ nghĩa với Hoàng thượng, vậy thì chuyện này không thể nói rõ là lớn hay nhỏ được rồi.

Lý Kỳ khẽ mỉm cười nói; - Ta hôm nay tiến đến, đương nhiên là vì nghênh hợp với chủ đề của ngày hôm nay, chính là việc tăng thêm số lượng học viện, đương nhiên, ta không phải đến để truyền đạt mệnh lệnh gì cả, ta chỉ là muốn giao lưu trao đổi cùng các vị thôi, nếu như ta có chỗ nào nói không đúng, các vị cũng có thể vạch ra, chức trách của các vị cũng là như thế. Về phần mới vừa rồi vị nhân huynh này hỏi ta vì sao nói vậy, rất đơn giản, nguyên nhân chính là ở hai mươi học viện này.

Lúc nãy đoàn người đều đang suy đoán liệu có phải Lý Kỳ đến đây là vì việc này hay không, nhưng đây chẳng qua chỉ là đoán, hiện tại bọn họ đầu minh bạch, Lý Kỳ chính là hướng về việc này mà đến đây.

Lại có một gã sĩ tử nói: - Tướng quốc nói như vậy thì ta cũng không dám gật bừa, tăng thêm số lượng học viện được xây dựng, đây là việc tốt lợi nước lợi dân, chúng ta chỉ là tranh thủ làm cho có càng nhiều người hiếu học có thể đi học đọc sách thôi, việc này thì sai ở chỗ nào?

Lý Kỳ nói: - Ta cũng không nói việc này là sai lầm, ta chỉ nói là các ngươi vong ân phụ nghĩa, các ngươi từ đầu đến cuối căn bản không có suy xét đến chỗ khó xử của triều đình.

Một gã thương nhân đứng lên phản bác: - Tướng quốc, ta đã cho rằng phương thức để chúng ta cảm kích triều đình, hẳn là thực hiện tất cả nghĩa vụ của một con dân Đại Tống, dân chúng Hàng Châu chúng ta, bất kể là thương nhân hay là nông phu, hàng năm đều nộp thuế thu nhập đầy đủ, chưa bao giờ khất nợ một đồng nào cả, cũng không có để cho triều đình vì chuyện này phí sức, thậm chí còn quyên góp tiền trợ giúp triều đình xây dựng sửa chữa phòng ốc, nếu như triều đình gặp phải khó khăn, chúng ta tuyệt đối sẽ không nói nhiều nửa câu, nhưng đừng nói là triều đình, chỉ bằng tài chính của Hàng Châu chúng ta, cũng đủ để mở hai mươi khu học viện, căn bản không cần làm phiền đến triều đình

*****

- Không cần làm phiền đến triều đình?

Lý Kỳ nhẹ nhàng cười, nói: - Ngươi đây là đang khiến cho Hoàng thượng khó xử a. Có phải các ngươi cảm thấy mình phải nhận lấy đãi ngộ không công bình không, một Hàng Châu to như này, giàu có như này, không ngờ chỉ mở một khu học viện, một khu bệnh viện, điều này đối với Hàng Châu còn xa không đủ nha, ta còn có thể nói cho các ngươi biết, trong quy hoạch trong tương lai, triều đình định ra số học viện và bệnh viện ở Hàng Châu là ít nhất đấy.

Điều này bọn họ cũng không biết, nghe vậy trong lòng cả kinh, đây là tình huống gì?

Lý Kỳ quét mắt liếc nhìn bọn họ một cái, cười nói: - Có phải các ngươi cảm thấy rất tủi thân đúng không, vô cùng khó hiểu vì sao triều đình lại làm như vậy, Hàng Châu của ta phát đạt đến thế, không ngờ rằng ngươi chỉ an bài một số định mức cực nhỏ cho chúng ta, nhưng là các ngươi có nghĩ tới hay không. Lúc trước khi triều đình cho Hàng Châu ưu đãi cực kỳ lớn, dân chúng của các nơi khác đã nghĩ như thế nào, bọn họ cũng sẽ dễ dàng cảm thấy như vậy đấy. Triều đình nặng bên này nhẹ bên kia, đem tất cả tài nguyên đều tặng cho Hàng Châu, mà chúng ta ngay cả canh cũng không có mà húp.

- Trong thiên hạ này, không chỉ có dân chúng Hàng Châu mới là con dân của Hoàng thượng, các ngươi đã từng thông cảm cho Hoàng thượng chưa, hiện giờ Hàng Châu đã phát triển rồi, trừ Đông Kinh ra, thì chỉ có Hàng Châu là giàu có nhất rồi, Hoàng thượng nếu như còn chỉ một mặt quan tâm cho Hàng Châu, vậy thì là quá đáng. Cuộc sống bây giờ của các ngươi tốt lắm, yêu cầu cao, nhưng còn rất nhiều nơi dân chúng ngay cả miếng cơm cũng không có mà ăn, chỉ cần còn một người dân không có cơm ăn, thì chính là cuộc sống hàng ngày của Hoàng thượng khó có thể bình an được, vì thế triều đình mới có thể thành lập thêm nhiều một ít học viện, bệnh viện ở phía tây, phía tây bắc, nhất là hai quận ở phía nam, tạo phúc cho dân chúng địa phương, kéo lên kinh tế địa phương phát triển.

- Đặc biệt là ở biên giới tây bắc. Không có dân chúng nơi đó đứng phía trước chắn cho các ngươi, liệu Hàng Châu có thể yên ổn như thế này sao? Làm người không thể quên gốc, các ngươi không thể chỉ nhìn đến khuyết thiếu của mình thôi. Tất cả mọi người đều là con dân Đại Tống, hẳn là nên trợ giúp lẫn nhau mới đúng, cá nhân ta đối với hành động ích kỷ này của các ngươi cảm thấy cực kỳ thất vọng.

Những lời này nói ra khiến cho hai trăm Lập Pháp Ti quay sang nhìn sau, sắc mặt đều hơi hiện lên chút xấu hổ.

Một vị nông phu lớn tuổi nói: - Tướng quốc đại nhân, chúng ta làm như vậy tuyệt đối không phải muốn làm cho Hoàng thượng khó xử, chúng ta chỉ là hy vọng con cái của chúng ta đều có thể đến trường đọc sách, tương lai ra sức vì nước, hiện giờ đi tìm việc đều yêu cầu phải biết đọc sách biết chữ, lão đây từ sau khi ra nhập vào Lập Pháp Viện, mới hiểu được việc đọc sách rất quan trọng, thầm nghĩ mong hậu nhân của mình có thể đi học đọc sách mà thôi, cũng đừn giống như tiểu lão nhân, đến tận khi già rồi mới đi học.

Không ít người đều gật đầu. bọn họ cho là mình không có sai, chẳng qua là hy vọng con cái mình có thể được đi học, chính là đơn giản vậy thôi, hơn nữa đối mặt với vùng Hàng Châu giàu có như vậy, nhu cầu của dân chúng vẫn là tăng cao hơn nhiều, bọn họ bức thiết cần có những nơi như học viện, mà Thái Mẫn Đức chính là nhìn trúng điểm này, vì thế mới tại điểm mấu chốt này, đề xuất ra yêu cầu này, đây là thái mẫn đức, ánh mắt buôn bán của lão luôn luôn lâu dài hơn chút so với những thương nhân bình thường.

Lý Kỳ nói: - Lão đây chẳng qua là muốn cho con cái mình được đi học, nhưng còn có rất nhiều cha mẹ chỉ mong cho con cái mình không cần đói bụng, cùng so sánh với nhau, lão cho rằng yêu cầu của ai càng nhỏ hơn, càng bình thường hơn đâu?

Một sĩ tử lại nói:

- Tướng quốc, ngài nói nhiều như vậy, cũng phải là bởi vì tiền sao? Nhưng thuế thu nhập ở Hàng Châu chúng ta hiện giờ đã tăng cao đến có thể ngang hàng với Biện Lương rồi, thu nhập từ thuế cao như vậy, vì sao không thể tăng lên mở ra hai mươi khu học viện cho chúng ta được?

- Hai mươi khu học viện đối với thu nhập từ thuế của Hàng Châu mà nói đích xác không nhiều lắm, nhưng mỗi khoản tiền triều đình đều có quy hoạch cả đấy, kỳ thật chân chính đem một năm thuế thu từ Hàng Châu đầu nhập vào các nơi trên cả nước, chia đều ra, thì lại có được bao nhiêu đâu? Một quốc gia to như vậy, nếu như tùy tiện chi tiêu ấy mà, ta có thể khẳng định cho các ngươi biết, trong ba năm, mức thuế ở Hàng Châu sẽ tăng lên gấp hai, bởi vì một khi triều đình xuất hiện việc thua lỗ, nhất định sẽ tăng thu thuế ở các địa phương giàu có.

Lý Kỳ nói xong, lại nói lời thấm thía: - Có lẽ trong mắt các ngươi, hai mươi khu học viện không đáng bao nhiêu tiền, nhưng có lẽ trong quy hoạch của triều đình, tiền cho hai mươi khu học viền này vốn là kinh phí trợ giúp cho hơn mười vạn người phía tây hoặc phía nam, thì các ngươi chẳng khác nào muốn dùng tính mạng mười vạn người đến để kiến tạo học viện cho con cái các ngươi, các ngươi cho rằng Hoàng thượng sẽ đáp ứng yêu cầu này của các ngươi sao?

Nói như vậy, đích xác làm cho người ta sợ hãi, trong ánh mắt của đám Lập Pháp Ti cũng lóe ra vẻ hồ nghi, không biết lời này của Lý Kỳ là thật hay giả, nhưng đây đúng thật là sự thực, không sai, hiện giờ Đại Tống xác thực là bắt đầu phát triển giàu có, nhưng đó cũng chỉ là một số địa phương phát triển chống đỡ thôi, không phải là cả nước đều giàu có, hướng phía biên giới tây bắc, nhất là phía nam, cũng thật sự là rất nghèo đấy, phía nam toàn một mảnh hoang sơn dã lĩnh cũng không cần phải nói, mà biên giới tây bắc hàng năm bị chiến hỏa ăn mòn, cũng không có ai dám ở nơi đó làm ăn, kinh tế chỗ đó rất khó phát triển được.

Lấy Triệu Giai, Lý Kỳ là người quyết định trung tâm chính trị, đã bắt đầu đem trọng tâm từ Giang Nam và những nơi khác chuyển dời đến những địa khu xa xôi này, không phải là chỉ Hàng Châu, thậm chí Giang Nam giàu có là được, điểm này từ việc đề cao thuế thu ở Hàng Châu là có thể thấy được dấu vết rồi.

Trong kiến thiết kinh tế của Lý Kỳ, là muốn lấy Hàng Châu làm trung tâm, bao trùm khắp cả nước, nếu như hiện tại không thể khởi động được, mức độ chênh lệch giàu nghèo sẽ càng lúc càng lớn, tạo thành hai phía cực đoan, như vậy sẽ hình thành một vòng tròn tuần hoàn ác tính, người ở thâm sơn cùng cốc sẽ di dời đến những địa phương giàu có, khiến cho nơi nghèo thì càng nghèo hơn, mà chỗ giàu lại càng giàu hơn.

Có giàu có hay không, có quan hệ trực tiếp tới dân số, địa phương nào đông dân, kinh tế dễ dàng phát triển hơn, đặc biệt là tại thời cổ đại này, một khi nhân khẩu di dời, sẽ rất khó để chuyển về được, vì sao phương bắc bây giờ còn không có động tĩnh quá lớn, cho dù là địa khu Yến Vân, cũng chỉ thuộc loại kinh tế nông nghiệp cá thể. Rất khó để đạt tới được hiện trạng như Hàng Châu bây giờ, đó cũng là bởi vì không đủ nhân khẩu chèo chống.

*****

Thật sự là Lý Kỳ còn không biết Hàng Châu đã giàu có đến mức này rồi, đây đều là từ Nam Ngô mang đến đấy. Nếu sớm biết thế này, hắn nhất định phải sớm một bước thi hành một bước gian nan nhất trong kế hoạch kiến thiết kinh tế rồi.

Kỳ thật muốn cho Giang Nam giàu có sung túc, điều này cũng không khó, Giang Nam có vị trí địa lý phi thường tốt, khó chỉ khó ở việc làm giàu cho những châu huyện xa xôi, việc này không thể kéo dài nữa được, nếu còn kéo dài tiếp nữa, một khi nhân khẩu dời đi, vậy thì sẽ càng thêm gian nan hơn thôi.

Ở trong kế hoạch của Lý Kỳ, là tận khả năng dùng đặc sắc của từng châu huyện một đến hấp dẫn lòng người, không cần tạo thành chênh lệch giàu nghèo quá lớn.

Trong bước tiếp theo này, chính là muốn lấy tiền từ Giang Nam, đi đề cao phúc lợi ở những châu huyện xa xôi, kích thích những địa phương đó phát triển.

Đây là quốc sách.

Tuy rằng Lập Pháp Viện là một cơ cấu khá dân chủ, nhưng bất luận đề nghị gì chân chính ảnh hưởng đến quốc sách, đều phải nhường đường thôi, bởi vì dân chúng chỉ có thể nhìn đến lợi ích trước mắt, mà quốc gia có hướng phát triển của quốc gia, cho dù là quốc gia dân chủ nhất ở hậu thế là nước Mĩ, quốc sách vĩnh viễn vẫn là cao hơn hết thảy, đây là ánh mắt lâu dài của một quốc gia đấy, không phải là điều mà dân chúng có thể hiểu được.

Căn cứ vào điểm này. Đừng nhìn rằng đây chỉ là hai mươi khu học viện, nhưng triều đình cũng sẽ không lui một bước nào đâu.

Một sĩ tử lại nói: - Nhưng một khu học viện đối với Hàng Châu chúng ta thật sự là quá ít, căn bản không đủ được.

Lý Kỳ cười nói: - Điều này ta cũng biết, nhưng sách lược xây dựng học viện của triều đình là song song cả công và tư, đặc biệt là ở một thành thị giàu có như Hàng Châu, triều đình vẫn luôn cổ vũ tư nhân đảm nhận học viện và bệnh viện.

Một thương nhân lập tức phản bác: - Bệnh viện thì còn dễ nói, dù sao bệnh viện ít nhất có thể cam đoan sẽ không lỗ vốn, nhưng còn học viện, đầu nhập quá lớn, lại rất khó thu được lợi nhuận. Hơn nữa nếu muốn thu được lợi nhuận thì còn cần một khoảng thời gian rất dài. Cũng chỉ có gia tộc lớn như Thái Thái sư mới có thực lực xây dựng quản lý học viện.

- Kỳ thật Hàng Châu chúng ta cũng có không ít thương nhân nghĩ muốn noi theo Học Viện Thái Sư xây dựng mở học viện, nhưng tất cả đều bị thua lỗ táng gia bại sản, bọn họ đã đánh giá quá thấp số vốn phải đầu nhập vào học viện, ta cũng không nói xa xôi làm gì, chỉ nói riêng giá đất ở Hàng Châu hiện giờ đang càng ngày càng tăng cao, chỉ riêng mua một miếng đất có vị trí đẹp thôi đều đã cần rất nhiều tiền rồi, hiện giờ cũng có một số người ở Hàng Châu mở vài trường tư thục nhỏ, nhưng đối với Hàng Châu, căn bản là như muối bỏ biển, hiện giờ tất cả chúng ta đều trông cậy vào triều đình.

Lời này nói ra cũng là hợp tình hợp lý, muốn khai giảng học viện ở Hàng Châu khó hơn rất nhiều so với những địa phương khác, mấy năm nay nhân khẩu ở Hàng Châu đột nhiên tăng vọt, giá đất khẳng định cũng tăng theo, hơn nữa triều đình có chính sách bảo hộ đồng ruộng, nói cách khác mặc kệ kinh tế của ngươi phát triển thế nào, ngươi cũng không được phép lấy đồng ruộng màu mỡ đến làm những việc khác, mỗi một thửa ruộng đều có đăng ký cả đấy, còn có một số ruộng tốt chưa được phát triển khai thác, cũng đã đều được quan phủ đánh dấu cả rồi, cũng không thể làm trái với quy củ được.

Điều này làm cho giá đất của Hàng Châu càng đắt hơn, Túy Tiên Sơn Trang của Lý Kỳ và Học Viện Thái Sư đều là mua từ rất sớm đấy, nếu như để đến bây giờ, vậy cũng đủ để bọn họ uống một hồ rồi.

Hơn nữa Học Viện Thái Sư là sự tồn tại không thể bắt chước được, thứ nhất, Học Viện Thái Sư thành lập từ rất sớm, cái giá phải trả ít hơn hiện tại rất nhiều.

Thứ hai, thời điểm Thái Kinh nhậm chức Tể tướng, đã miễn đi được rất nhiều phí dụng ngoài định mức, bớt ra được không ít tiền, điều này đã là rất khó được rồi, hiện tại cho dù là Tần Cối muốn học theo Thái Kinh, cũng là không thể nào làm được, bởi vì có quá nhiều quy củ, mà lúc ấy Thái Kinh là một tay che trời.

Thứ ba, dù vậy, Thái Kinh vẫn có gánh nặng rất lớn, may mắn lúc ấy có Lý Kỳ, Hồng gia và đám người Cầu Ca hết sức tương trợ, đưa tiền tặng người, lúc này mới thành một được một hệ thống giáo dục khổng lồ, độc hữu.

Cho nên, căn cứ vào ba điểm này, muốn xây dựng ra một Học Viện Thái Sư khác nữa, căn bản chính là không thể làm được.

Hơn nữa giai đoạn đầu của sự nghiệp giáo dục đích thực phải đầu nhập quá lớn, nếu là một thương nhân không có nội tình gì thì ngay cả nghĩ cũng đừng nghĩ, nhưng mặc dù là thương nhân có thực lực, bọn họ cũng không vui lòng đầu nhập quy mô lớn vào sự nghiệp giáo dục, kiếm được tiền quá chậm, đầu tư cùng thu vào căn bản không có quan hệ trực tiếp, làm cho rất nhiều thương nhân cũng chỉ mở một ít tư thục nhỏ, coi như là làm việc thiện, còn có thể bổ sung nhân tài cho việc buôn bán của mình.

Kỳ thật hiện tại muốn có nhân tài, đến tìm ở Học Viện Thái Sư là được rồi, không cần tự mình bỏ công bồi dưỡng, Học Viện Thái Sư gần như là đã lũng đoạn một bộ phận này, hiện giờ chỉ cần Học Viện Thái Sư không sụp đổ, Thái gia đều không lo ăn uống, một năm dựa vào chế độ tuyển chọn nhân tài, đã kiếm được nhiều tiền lắm rồi, hiện giờ còn đang không ngừng mở rộng, người khác căn bản không thể đuổi theo kịp.

Điều này cũng cũng khiến cho nền giáo dục ở rất nhiều địa phương đều hưng thịnh hơn so với Hàng Châu, bởi vì những châu huyện khác ít người, giá đất rẻ mạc, cái gì cũng rẻ, muốn lo liệu cho một học viện cũng không tốn hết bao nhiêu tiền.

Liên quan đến phương diện này, trong lòng Lý Kỳ khẳng định hiểu được, hắn nói: - Ta đây cũng có nghe qua về việc này, vấn đề đất đai, triều đình có thể nghĩ biện pháp cho các ngươi một ít ưu đãi, tuy nhiên có một việc các ngươi nhất định phải hiểu được. Tuy rằng ta hôm nay chỉ là một vị khách, nhưng, triều đình có suy xét của triều đình. Nếu các ngươi muốn giải quyết chuyện này, tốt nhất là không cần đi theo con đường Lập Pháp Viện này. Bởi vì tài chính là về Tam Ti quản lý, không phải là chuyện Lập Pháp Viện định đoạt được, nếu ngân khố quốc gia chỉ có một đồng tiền, hạng mục của Lập Pháp Viện cần hai đồng mới làm được, vậy thì phải làm thế nào bây giờ? Cho nên, một khi liên lụy đến phương diện tài chính, vẫn là triều đình và Tam Ti quyết định, Lập Pháp Viện không thể một lời mà đáp ứng được, còn phải căn cứ vào tình huống thực tế để thương định nữa.

Đám Lập Pháp Ti cảm thấy cực kỳ thất vọng với lần thảo luận này, những lời này của Lý Kỳ hiển nhiên ngăn cản hết sạch các ý nghĩ của bọn họ, quan không làm được, dân cũng không làm nổi, hơn nữa việc này không thể kéo dài thêm nữa, ngươi còn muốn kéo dài thêm mấy năm, bọn nhỏ đều trưởng thành, đã bỏ qua mất giai đoạn học tập tốt nhất rồi.

*****

Không khí có vẻ có chút nặng nề, hiển nhiên các Lập Pháp Ti vẫn rất không cam lòng, bọn họ cảm thấy bản thân mình cống hiến nhiều như vậy, thành quả đạt được cũng là ít nhất đấy, đây là một kết quả khiến cho người ta rất khó chấp nhận.

Nhưng Lý Kỳ sẽ không nhả việc này ra đâu, hôm nay Hàng Châu của ngươi muốn hai mươi khu học viện. Nói không chừng ngày mai Phượng Tường sẽ muốn ba mươi khu bệnh viện, triều đình lấy mạng vào điền cho đủ số a, không thể để có mở đầu này được, nhưng vấn đề là dân chúng Hàng Châu cần một hệ thống giáo dục như vậy, cũng có năng lực để chèo chống nó, vì thế hắn lại nói:

- Việc này mặc dù không có biện pháp giải quyết thông qua triều đình, nhưng là có thể lén lút giải quyết, chỉ cần chúng ta thật sự mong muốn làm ra một chút cố gắng vì con cái mình mà thôi, ta tin tưởng nhất định sẽ tìm được biện pháp. Nếu mọi người tin tưởng vào bản nhân, hôm nay hãy hủy bỏ đề nghị này đi. Không cần lãng phí thời gian của Lập Pháp Viện thêm nữa, hiện giờ Lập Pháp Viện còn có rất nhiều vấn đề bức thiết cần phải giải quyết nữa.

Hai trăm Lập Pháp Ti nghe thấy Lý Kỳ nói vậy. Giống như là hắn đã có biện pháp rồi, trong lòng lại dấy lên hy vọng, bởi vì sự tồn tại của Lý Kỳ trong lòng bọn họ giống như thần linh vậy, dường như chỉ cần có sự có mặt của hắn, sẽ không có việc gì không giải quyết được cả.

Tư Đồ Khách biết mọi chuyện cũng giải quyết gần xong, lúc này mới gõ thước, nói: - Nói lâu như thế, ta tin rằng các vị cũng nhất định đã mệt muốn chết rồi, cứ nghỉ ngơi nửa canh giờ đã, các ngươi trước thương lượng một chút đi.

Hội nghị lập tức tiến nhập giai đoạn tạm dừng.

Mà Lý Kỳ, Trần Đông, Âu Dương Triệt thì theo chân Tư Đồ Khách đi đến trong đình trên đỉnh lâu, bên trong này quá ngộp ngạt, đi tới trên tầng cao nhất này, hóng gió một chút, cả người đã cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn hẳn.

Tôi tớ lại dâng trà, dâng điểm tâm lên, bốn người ngồi vây quanh chiếc bàn đá.

Âu Dương Triệt vội vàng hỏi: - Xu Mật Sứ, ngài nói lén lút giải quyết, việc này thì giải quyết lén lút thế nào đây?

Trần Đông, Tư Đồ Khách cũng đều tò mò nhìn hắn.

Lý Kỳ thở dài một tiếng, nói: - Triều đình chỉ có thể vạch một khu đất ra cho những thương nhân này kiến tạo học viện thôi, nếu như không suy xét cả giá đất vào, ta tin rằng sẽ có rất nhiều thương nhân nguyện ý quăng tiền vào đấy.

Âu Dương Triệt nói: - Biện pháp này ta cũng đã nghĩ qua, nhưng vấn đề là, xung quanh Hàng Châu không có một miếng đất nào đủ để dung hạ nhiều học viện như vậy, trừ phi là phá bỏ đồng ruộng thôi.

- Điều này không được, nhất định phải bảo vệ đồng ruộng cho tốt, đặc biệt là ruộng đất ở Giang Nam, Lập Pháp Viện không phải đã ban bố luật pháp rồi sao, nếu ai ở Giang Nam dám sử dụng ruộng đất lung tung, chẳng những phải trả lại đồng ruộng vô điều kiện cho triều đình, còn phải bồi thường gấp mười so với giá đất địa phương nữa.

Lý Kỳ nói xong, lại nói thêm: - Hàng Châu tuy rằng giàu có, nhưng ta cũng không tin không có nổi một vùng rừng núi hoang vắng.

Âu Dương Triệt nói: - Vậy thì sẽ cách thành Hàng Châu rất xa đi, cho dù là xây dựng tới đó, cũng không nhất định sẽ có người đến học, gần nhất chỉ sợ phải đi cả một ngày mới tới được đến.

Lý Kỳ nói: - Việc này cũng không sao hết, học theo Học Viện Thái Sư xây dựng thêm nơi nghỉ lại là được rồi, bọn họ là đi học chứ không phải là đi hưởng thụ, chúng ta cứ dứt khoát tìm một chỗ thật xa, xây dựng một thành khu học viện, ta có thể nói thế này, mặc kệ thành khu học viện này xây dựng ở nơi nào, nơi đó nhất định sẽ thịnh vượng, hiện giờ nhân khẩu của thành Hàng Châu đã bão hòa rồi, chỉ có thể mở rộng ra xung quanh được thôi, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn, sao không nhân cơ hội này xây dựng thêm một thành khu nhỏ ra. Triều đình cũng có thể mượn dịp này kiếm được một món tiền lớn.

Trần Đông hiếu kỳ hỏi: - Triều đình kiếm tiền từ việc này như thế nào?

- Ngươi con mọt sách này.

Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: - Các ngươi nghĩ đi, có nhiều học viện như vậy tập trung ở cùng nơi, nhân khẩu khẳng định sẽ tăng vọt, hơn nữa con cái chính là hy vọng của cha mẹ, rất nhiều gia đình ký thác hy vọng cả đời lên người con cái mình, nhưng con cái họ có thành công hay không, còn phải nhờ vào trường học, cho nên, việc này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch của gia đình.

- Một khi nơi đó trở nên hưng thịnh, sau khi xung quanh cung cấp được đầy đủ trang bị, giá đất nơi đó nhất định sẽ tăng vọt, bởi vì có rất nhiều gia đình vì muốn cho con cái mình an tâm đọc sách, đều sẽ đến ở lại bên kia, mà mảnh đất kia vốn dĩ là đất hoang, rất rẻ mạt, chỉ cần một chính sách đơn giản của triều đình, lập tức biến thành bảo địa, triều đình vô duyên vô cớ đã có thể thu hoạch được một khoản lợi nhuận dày cộp rồi, còn có thể làm một khu đất trở nên thịnh vượng, cung cấp không ít cơ hội nghề nghiệp cho mọi người, đây nhất định là một vụ mua bán lợi cả đôi bên, nói tóm lại, định trước là nơi xa xôi, chỉ cần thích hợp xây dựng phòng ốc, an toàn là đến nơi, những thứ còn lại thì không cần, bằng không chính là lãng phí.

Âu Dương Triệt nghe vậy trong mắt sáng rực, chắp tay nói: - Không hổ là Xu Mật Sứ, hạ quan thụ giáo. Ai, kỳ thật ta sớm nên nghĩ đến điểm này, nhớ rõ ngày trước mảnh đất của Túy Tiên Sơn Trang cũng là đất hoang, không có người nào ở lại, nhưng hiện giờ Túy Tiên Sơn Trang đã trở thành trung tâm của thành Hàng Châu rồi, giá đất xung quanh đấy chính là cao nhất cả Hàng Châu đấy.

Em gái ngươi ấy, lão tử đang giúp ngươi, ngươi còn lấy Túy Tiên Sơn Trang ra mà nói nữa, đây không phải là nói ta chiếm được món hời lớn sao, muốn chiêu thù hận cho ta hả. Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, tức giận không vui nói: - Âu Dương, ngươi đây là đang bàn công sự, hay là bàn việc tư a!

Âu Dương Triệt vội vàng nói: - Thật có lỗi, thật có lỗi, hạ quan nói lỡ lời rồi.

- Thật không biết ngươi có phải cố ý không nữa. Lý Kỳ vẫn rất là không thoải mái.

Trần Đông vội vàng nói sang chuyện khác: - Xu Mật Sứ, nhưng một lần đã xây dựng nhiều học viện như vậy cùng lúc, biết tìm thầy giáo ở đâu ra bây giờ a!

Lý Kỳ sách một tiếng, nói: - Vấn đề này ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi ta ư, đáp án không phải ngay trên người của ngươi sao?

- Trên người của ta?

Lý Kỳ xem thường nói: - Ngươi thật sự là một con mọt sách, lúc trước vì sao ngươi đi đảm nhiệm dạy học ở Học Viện Thái Sư hả, hàng năm có bao nhiêu sĩ tử thi trượt, còn lo không có thầy giáo sao.

Trần Đông đỏ mặt lên, nói: - Xu Mật Sứ, hạ quan đã từng thi đỗ tiến sĩ đấy.

- Thế sao?

Lý Kỳ nhướn hai hàng lông mày, chợt cười ha ha nói: - Vậy cũng có thể còn có người thừa lại.

Sau nửa canh giờ, bọn người Tư Đồ Khách lại trở về phòng nghị sự, lần này Tư Đồ Khách còn chưa kịp đặt mông ấm chỗ, bốn gã đại biểu đã lập tức tỏ vẻ nguyện ý hủy bỏ đề nghị lần này.

...

----------oOo----------

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<