Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1199

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1199: Đều nắm trong tay
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

- Hôm nay khó có được Xu Mật Sứ cho phép ta ăn uống thoải mái, nếu chúng ta uống không say không về, vậy thì thẹn với Xu Mật Sứ rồi.

Ngưu Cao nói xong giơ chén rượu lên, nhìn về phía Ngọc Tuấn Kiệt, lại nói: - Ta từng mấy ngày đến phía nam, từng nhiều lần được Ngọc công tử quan tâm, nào, chúng ta kính Ngọc công tử một ly.

Ngọc Tuấn Kiệt vội đứng lên nói: - Không dám, không dám, Ngọc mỗ nào có tài đức gì, không dám để Ngưu tướng quân mời rượu, vẫn là để Ngọc mỗ kính các vị một ly.

- Khoan đã, khoan đã.

Tửu Quỷ đứng lên, một tay để trên vai Ngọc Tuấn Kiệt, nói: - Tiểu Kiệt à, không phải là ngươi không biết uống rượu chứ.

Ngọc Tuấn Kiệt hiếu kỳ nói: - Sao các hạ lại nói vậy?

Tửu Quỷ nói: - Mời rượu phải mời từng người, ngươi phải kính nhiều ly như vậy, rất không hiền hậu.

- Này ---

- Này cái gì mà này, ngươi ở đây có bối phận nhỏ nhất, đương nhiên trước tiên phải kính mỗi người một ly rượu! Nhưng ngươi yên tâm, ta đây cũng không ức hiếp ngươi. Tửu Quỷ nói xong chỉ tay về phía Mã Kiều, nói: - Đây là đồ đệ của ta Mã Kiều, lát nữa ta cũng bảo nó kính mỗi người một ly.

Trên bàn rượu thì tuyệt đối là sân nhà của Tửu Quỷ, tuy rằng tửu lượng của lão quả thật không lớn.

Ngưu Cao nghe thấy, tay bất giác run lên, nghĩ thầm rằng nếu để cho Mã Kiều uống khai vị, vậy chúng ta không thể không uống hết.

Mã Kiều trong lòng cực kì khó chịu, bởi vì Tửu Quỷ vừa nói như vậy, y lại thành tiểu bối rồi, đây là điều y khó chấp nhận nhất, phải biết rằng y được coi như là ngang hàng với Chủng Sư Đạo đấy, mắt thoáng nhìn, thản nhiên nói: - Tửu Quỷ, khi nào thì ông trên bàn rượu cũng dám đứng ra nói chuyện vậy, không phải ỷ vào bọn họ không biết ông, cũng không biết tửu lượng của ông chứ.

Ầm!

Nói xong y cầm một chai rượu đặt trước mặt mình, mạnh mẽ khí phách nói: - Ai nếu như muốn đứng lên nói chuyện, trước tiên phải uống với ta cạn vò này hẵng nói.

Ngưu Cao, Ngọc Tuấn Kiệt nháy mắt ngồi xuống.

Tửu quỷ ra sức suy nghĩ, nói: - Tiểu Kiều, tốt xấu gì ta cũng là sư phụ của ngươi đó! Tuy nói như thế, nhưng y vẫn ngồi xuống.

- Nếu ông không phải là sư phụ ta, ta sớm đã trói ông lên cây rồi. Mã Kiều tức giận nói.

Ở đây có rất nhiều tướng quân chưa từng uống rượu với Mã Kiều, đều cảm thấy Mã Kiều quá kiêu ngạo, bọn họ cũng là đàn ông, có mấy người không biết tốt xấu còn định tỷ thí với Mã Kiều một phen.

Ngưu Cao vội vàng nháy mắt với mọi người, dường như đang nói, các ngươi là mấy tên không biết tốt xấu, lại dám so tửu lượng với thằng nhãi này, các ngươi điên rồi sao, đừng làm mất mặt thêm nữa. Lại thấy sư đồ hai người họ đang đối đầu, thầm nghĩ, đừng để bọn họ ở đây phá hỏng chuyện lớn của ta và Xu Mật Sứ. Vội vàng giảng hòa nói: - Những thứ này đừng nói đến nữa, mấy người chúng ta có thể gặp nhau ở đây, thì chính là duyên phận. Cùng nhau uống ly này nào.

Tửu Quỷ vội mượn cớ xuống thang, nói: - Vẫn là tiểu Ngưu nói đúng, nào nào nào, uống cạn rồi nói, uống cạn rồi nói.

Tiểu Ngưu?

Nụ cười trên mặt Ngưu Cao trở nên cứng ngắc lại, tốt xấu gì nơi này đều là thuộc hạ của ta,

- Cạn!

Rượu uống vào, nói nhiều hơn, nói càng nhiều, uống càng nhiều.

Có hai tướng quân tự cho rằng tửu lượng của mình không tệ lắm, chăm chú nhìn Mã Kiều, rồi vây xung quanh, nói một cách hoa mĩ thì, lần đầu gặp mặt, dù sao cũng phải cạn một ly.

Một ly?

Mã Kiều không có thói quen này. Muốn uống đúng không, vậy thì đổi sang bát to, mỗi người các ngươi trước tiên cứ đổ đầy ba bát to, mà y cũng đã đặt sáu bát trước mặt, không cho các ngươi chạy đi đâu.

Y quả thật không phải là ra vẻ tinh tướng, nói đi cũng phải nói lại, y có khi nào thì không tinh tướng, đây chính là bản chất của y.

Y giống như một kẻ nghiện, uống một chút như thế, đối với y là chưa đủ nghiền, nhất định phải uống như vậy, y mới thích. Ít nhất phải bắt đầu bằng ba bát rượu lớn, đây là quy củ của Mã Kiều khi uống rượu.

Dù là đánh nhau, hay là uống rượu, Mã Kiều đều thích lấy ít đánh nhiều.

Chỉ khoảng nửa khắc, uống sáu bát lớn vào bụng, Mã Kiều lau miệng, cực kì thản nhiên nói ra hai chữ: - Tiếp tục.

Ngưu Cao hận không thể xé nát hai tên ngu ngốc này, ngươi trên bàn rượu đã lôi tính rượu của Mã Kiều ra rồi, vậy thì mọi người trong bàn sẽ gặp hại mất! Vội vàng bưng cái ly chạy về phía bên kia Ngọc Tuấn Kiệt, tìm Ngọc Tuấn Kiệt ép uống rượu.

Khả năng ức hiếp Mã Kiều là không thể, có thể bảo vệ mình không say, cũng là may mắn rồi, nhưng ức hiếp Ngọc Tuấn Kiệt, Ngưu Cao cực kì nắm chắc.

----------

Bên ngoài uống rất náo nhiệt, Lý Kỳ và Triệu Tinh Yến phòng trong cũng có được nửa ngày rảnh rỗi.

- Thật xin lỗi, ngươi thua.

- Đợi đã, vừa rồi có cát bay vào trong mắt ta, nhất thời không thấy rõ ràng, không tính, không tính.

Lý Kỳ nói xong dùng tay lấy quân cờ trên bàn cờ, nhưng Triệu Tinh Yến cũng không phải là Tần phu nhân, để mặc hắn cầm vào, nàng đã làm chuyện gì, thì đều rất nghiêm túc, hơn nữa rất khó để nhượng bộ."Bốp" một tiếng, vỗ thật mạnh lên bàn tay Lý Kỳ đang vươn ra, nói: - Mất cờ không hối hận.

- Nhưng ta hối hận rồi. Lý Kỳ xoa xoa bàn tay, nghẹn ngào bĩu môi, nói: - Phải đánh mạnh vậy sao? Xem ra sức lực của cô không thua kém gì phu nhân nhỉ, nhưng sao độ lượng lại nhỏ như vậy.

Nhưng Triệu Tinh Yến nghe không hiểu ý hạ lưu trong lời này của hắn, nói: - Nếu như ngươi có thể đi lại, vậy những nước cờ trên bàn cờ này còn có ý nghĩa gì, hơn nữa ngươi thắng ta nhiều lần như vậy, ta không dễ gì mới thắng ngươi được một lần, ngươi cũng không cho, không biết ai mới không độ lượng.

- Chơi lại.

- Cái này có thể.

Hai bên lại bắt đầu bày quân cờ, Triệu Tinh Yến đột nhiên hỏi: - Ngươi định xử lý bộ tộc La thị như thế nào?

Lý Kỳ không đáp hỏi ngược lại: - Cô thấy thế nào?

Triệu Tinh Yến nói: - Dù sao tiến công cũng không thể được, thay vì tiến công, còn không bằng chính sách dụ dỗ, trước cứ để yên cho họ, thu thập Nam Ngô xong mới đến tìm họ.

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Chuyện này không thể, những người này cô càng nể mặt họ, họ càng không cho cô làm việc, ân huệ uy nghiêm đều phải xem trọng mới là thuật cai trị, ta nhất này nhất định phải lấy tên ác nhân La Hổ này để tế cờ, mẹ kiếp, dám bán nhân khẩu, thật sự quá ghê tởm.

Triệu Tinh Yến nói: - Chuyện này ở Ấp Châu không phải là bí mật gì, hơn nữa Biện Lương không có hiện tượng này sao, ngươi hà cớ gì phải tức giân?

Lý Kỳ hừ nói: - Về mua bán thị thiếp hoặc tôi tớ ở Biện Lương, ta không có cách nào, vì bọn họ không vi phạm pháp luật, nhưng bọn La Hổ lại không giống, bọn chúng là bán dân chúng Đại Tống ta cho Nam Ngô, ta là ta không thể nhịn được, nếu không giết La Hổ, ta tình nguyện không đánh Nam Ngô.

Triệu Tinh Yến thật không nghĩ tới Lý Kỳ nhạy cảm với chuyện này như vậy, thấy vẻ mặt hắn kiên quyết, nói: - Vậy ngươi định làm thế nào?

Lý Kỳ nói: - Tiến công thì không thể làm được, vậy thì chỉ còn dùng trí.

Triệu Tinh Yến nói: - Ý ngươi là là tiệc sinh nhật của La Hổ.

Lý Kỳ gật đầu nói: - Ta tính đưa cho La Hổ một số hậu lễ.

- Hậu lễ gì?

- Năm trăm thùng Thiên Hạ Vô Song.

- Thiên Hạ Vô Song?

Triệu Tinh Yến nhíu mày, nói: - Năm trăm thùng có ít quá không?

- Nếu muốn chuốc say bọn chúng, vậy thì hơi ít, nhưng ta tạm thời không thể điều động nhiều rượu như vậy Lý Kỳ chuyển lời, nói: - Nhưng nếu thêm vào bên trong một số gia vị, vậy chỗ thùng rượu đó còn thừa.

- Gia vị?

Lý Kỳ cười gian hai tiếng, nói: - Cái này phải cảm tạ Ngọc Diện Phi Hồ.

Triệu Tinh Yến trợn tròn hai mắt, nói: - Thuốc mê?

Lý Kỳ phá lên cười ha ha.

Triệu Tinh Yến nói: - Ngươi mang thuốc mê Ngọc Diện Phi Hồ tới?

Thuốc mê nhà Ngọc Diện Phi Hồ đầy cả một kho thuốc, đủ để dọa người, chỉ có thể dùng một từ mới hình dung ra, chuyên gia.

Lý Kỳ gật đầu nói: - Cái này thiệt thòi cho Cao Nha Nội, y nói rất đúng, đi ra ngoài, nếu mang những thứ này bên người phòng thân, vậy thì quá không chuyên nghiệp, ta cũng định giúp Ngọc Diện Phi Hồ tích chút âm đức.

Triệu Tinh Yến trầm ngâm một lát, nói: - Nhưng Ngọc Tuấn Kiệt kia tin được sao? Nếu không thành công, có thể sẽ rút dây động rừng.

- Cái này đợi lát nữa sẽ biết.

Hắn vừa nói xong, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa, nói: - Khởi bẩm đại nhân, Ngưu tướng quân bảo tiểu nhân đến thông báo, Ngọc công tử đã say đến bất tỉnh nhân sự.

- Vậy mau kêu người đó vào đi.

- Tuân mệnh.

Chỉ một lát sau, lại vang lên tiếng đập cửa, Lý Kỳ nói: - Vào đi.

Chỉ một lát, một hộ vệ đưa một người đàn ông chừng ba mươi tuổi vào, đầu người đó đội tứ phương mạo, mặc trường sam vải xám. Bộ dạng cũng được coi như là quy củ, cách ăn mặc của quản gia.

- Ngươi đi xuống trước đi.

Hộ vệ kia tuân mệnh, xoay người rời khỏi.

- Tiểu nhân Tiếu An, tham kiến Xu Mật Sứ.

Lý Kỳ cười gật đầu nói: - Ta quả nhiên không nhìn lầm người, thời gian đến bây giờ mới hai năm, ngươi đã làm đến quản gia bên người của Ngọc Tuấn Kiệt rồi, lần này Ngọc Tuấn Kiệt mang ngươi tới đây, có thể thấy là y tín nhiệm ngươi cỡ nào! Làm tốt lắm.

Người này đúng là quản gia bên người của Ngọc Tuấn Kiệt.

Tiếu An vội nói: - Xu Mật Sứ quá khen, nếu không phải đại nhân âm thầm tương trợ, tiểu nhân cũng không thuận lợi đến vậy.

Lý Kỳ nói:

- Vậy cũng là bản lĩnh của chính ngươi, muốn lấy được sự tín nhiệm của thương nhân, đây là điều rất đáng quý đấy.

- Đa tạ đại nhân khích lệ.

*****

Lý Kỳ gật đầu nói: - Tốt lắm, không nói nhiều nữa, ngươi đưa nhật ký công việc của ngươi ra đi.

- Vâng. Tiếu An lập tức lấy ba quyển sổ ghi chép từ trong ngực ra trình lên. Bẩm báo: - Hai năm qua Ngọc Tuấn Kiệt tuy rằng cũng lợi dụng những thuận lợi đại nhân cho y, giành một ít tư lợi, nhưng đối với phân phó của đại nhân, y vẫn tận tâm tận lực hoàn thành, cũng coi là có quy củ.

Lý Kỳ gật đầu nói: - Ngươi cũng đã biết quan hệ của y và La Hổ?

Tiếu An nói:

- Ngọc gia và bộ tộc La thị đã qua lại từ rất lâu trước kia, hai năm gần đây, vì Ngọc gia thường xuyên tới Nam Ngô buôn bán, mà bộ tộc La thị ở Nam Ngô rất có thực lực, người của gã cũng thường xuyên lui tới biên cảnh, cho nên hai bên hai năm qua có nhiều hợp tác, giao tình cũng rất tốt.

- Rất tốt? Lý Kỳ nói: - Rốt cuộc thì tốt bao nhiêu? Nếu như không có La Hổ, Ngọc gia tổn thất bao nhiêu?

Tiếu An nói: - Chỉ nói trên phương diện làm ăn, hai bên đều là cần thiết, không nói tới tình cảm chân chính, nếu là một năm trước, không có sự tương trợ của La thị, thực lực của Ngọc gia ở Nam Ngô sẽ không ổn, nhưng bây giờ, đối với Ngọc gia, chỉ là thiếu một người mua lớn mà thôi.

Lý Kỳ ừ một tiếng, nói: - La Hổ buôn bán người, ngươi biết không?

- Biết ạ.

- Ngọc gia có thể có tham gia.

- Chuyện này ---.

Hai hàng lông mày của Lý Kỳ trầm xuống, nói: - Ngươi đang suy nghĩ xem ứng phó với ta thế nào sao?

- Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám.

Tiếu An thấy vẻ mặt của "Quỷ Kiến Sầu" âm trầm, lập tức không ngừng sợ hãi, vội nói: - Kỳ thật Ngọc gia cũng có tham dự.

Trong ánh mắt Lý Kỳ hiện lên sát khí, nói: - Những lời này của ngươi thật chứ?

- Tiểu nhân không dám giấu diếm gì với đại nhân. Tiếu An vuốt cằm nói: - Nhưng Ngọc Tuấn Kiệt không dám làm việc trái pháp luật ở Đại Tống ta.

Triệu Tinh Yến nghe thấy thì rất tò mò, nói:

- Luật pháp Đại Tống ta không cho phép buôn bán người ra nước ngoài, ngươi nói như vậy chẳng phải là mâu thuẫn sao.

Tiếu An giải thích nói: - La thị là bán người tới Nam Ngô làm nô, sau đó đổi lấy tiền, mà Ngọc Tuấn Kiệt hơn phân nửa là buôn lậu phụ nữ Nam Ngô tới Đại Tống ta làm kĩ nữ.

Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Còn có chuyện này sao, chẳng sẽ Ngọc gia hiện giờ còn bắt đầu kinh doanh thanh lâu, vì sao ta chưa từng nghe nói.

Tiếu An vội nói: - Ngọc gia mặc dù không kinh doanh thanh lâu, nhưng bọn họ lại buôn bán với rất nhiều tửu lâu. Mà địa vị nữ nhân ở Nam Ngô ti tiện, giá cả lại khá rẻ, cho nên Ngọc Tuấn Kiệt hàng năm đều mua nữ nhân ở Nam Ngô, rồi bán giá cao cho các tửu lâu, hoặc làm kỹ nữ, hoặc nào ca kỹ, hoặc bán cho các tù trưởng bên này. Bởi vì kinh doanh cái này nhanh kiếm tiền, cho nên Ngọc gia cũng không kiếm được ít từ đó.

- Ở thời điểm đầu năm, La Hổ từng muốn hợp tác mua bán phụ nữ với Ngọc gia, có điều phụ nữ La Hổ buôn bán bình thường đều là con dân Đại Tống ta, nhưng đại nhân chỉ đồng y cho y có thể làm xằng làm bậy ở Nam Ngô, không thể làm việc phạm pháp ở Đại Tống ta. Cho nên lúc đó Ngọc Tuấn Kiệt thẳng thừng từ chối, mặc dù là mua phụ nữ từ Nam Ngô, Ngọc Tuấn Kiệt cũng giới hạn chỉ là phụ nữ Nam Ngô, cho dù là người Tống ở Nam Ngô, y cũng không dính vào.

Triệu Tinh Yến cười nói: - Không nghĩ tới Ngọc Tuấn Kiệt này thật sự có chút bản lĩnh, kiếm được nhiều tiền, mà còn có số hưởng thụ. Nếu như đắc tội ngươi, thì có nhiều tiền hơn nữa cũng không có số để tiêu tiền.

Lý Kỳ cười một tiếng, nói: - Ta cũng đánh giá thấp y rồi, chưa từng nghĩ y còn mua bán cái này.

Tiếu An nói: - Đại nhân, kỳ thật buôn bán nhân khẩu ở đây rất phổ biến, đại phú thương bình thường ít nhiều đều dính đến.

Lý Kỳ nói: - Đây chẳng qua là trước kia, sau này ai còn dám làm thế, ta bán gã đó tới địa ngục, tuy nhiên chuyện của Ngọc Tuấn Kiệt, chuyện này làm cho gọn gàng vào, ta đang ôm một bụng tức, để ta nguôi đi đã. Phụ nữ Nam Ngô nghe nói bộ dạng khá khó coi, ở Đại Tống ta có thể ăn hương sao.

Triệu Tinh Yến kinh ngạc nhìn Lý Kỳ, đề tài này không khỏi chuyển quá nhanh.

Tiếu An dường như rất có hứng thú, lộ nguyên hình, ha hả nói: - Đương nhiên so ra kém với nữ nhân của Đại Tống ta, nhưng khẩu vị của đàn ông phía nam không cao bằng Biện Lương, hơn nữa, người ở đây cũng không có tiền, bộ dạng có hơi khó coi, nhưng giá tiền thấp hơn rất nhiều.

- Có lý, có lý, đàn ông dù nghèo nhưng cũng có nhu cầu.

Lý Kỳ gật đầu, liếc nhìn Tiếu An, thầm nghĩ, xem ra thằng nhãi này bên trong cũng đục nước béo cò, bán không ít nữ nhân, nói: - Vậy cũng tốt, tuy rằng ta rất phản đối việc này, nhưng việc này cũng không ngăn cản được, có cầu với có cung, phụ nữ Nam Ngô xuất hiện, có thể tránh cho nhiều phụ nữ Đại Tống ta nhảy vào hố lửa, nhưng phương diện giá tiền này, vẫn phải là thận trọng suy xét, những thứ giá rẻ, nhất nhanh sẽ phá vỡ toàn bộ ngành nghề.

- Ầm!

Triệu Tinh Yến dùng sức đặt cái chén lên bàn, nàng không rõ tại sao lại nói đến phương diện này.

Đổ mồ hôi! Thiếu chút nữa thì quên ngồi đây còn một nhân yêu, không thể lại bôi đen chính mình, ta là một nam nhân nghiêm chỉnh mà, đến Biện Lương lâu như vậy nhưng chưa bao giờ thất thân ở thanh lâu. Khụmột chút hẳn là không tính. Lý Kỳ ho nhẹ vài tiếng, nói: - Ngươi tỉ mỉ nói lại với ta quan hệ giữa Ngọc gia và La thị, còn có, tình huống của La thị ngươi cũng nói luôn với ta đi.

- Vâng.

Tiếu An lập tức nói lại hết toàn bộ những gì mình biết được.

Nói tóm lại, chính là giao tình của bộ tộc La thị và Ngọc gia, tất cả đều được thành lập trên phương diện làm ăn. Điều này khiến Lý Kỳ khá yên tâm, để Tiếu An về sớm một chút, tránh bị lòi đuôi.

Tiếu An đi rồi, Triệu Tinh Yến cười, nói: - Không thể nghĩ ngươi còn cẩn thận làm đến bước này, đến một thương nhân nhỏ cũng không tha.

- Cô đừng xem thường Ngọc Tuấn Kiệt, y có thể là một quân cờ rất quan trọng trong chiến tranh.

Lý Kỳ cầm lấy con "xe", tiếp tục nói: - Nắm trong tay mới có thể gọi là quân cờ. Nói xong, hắn đặt con "xe" lên bàn cờ.

Triệu Tinh Yến khiếp sợ nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ phất tay, nói: - Cô đừng nhìn ta sùng bái thế, ta sẽ kiêu ngạo mất.

- Vậy sao, thật xin lỗi, ăn.

Triệu Tinh Yến thật sự không thể giải thích nổi, Lý Kỳ tại sao lại đặt xe ở giữa trận pháo của nàng, phần đại lễ này, nàng đành miễn cưỡng thu nhận.

Không --- không phải chứ, xe của ta! Lý Kỳ choáng váng, đột nhiên đảo mắt, nói: - Cô hiện tại hẳn đã hiểu được đạo lý này.

- Đạo lý cách pháo đánh xe, ta năm tuổi đã biết rồi.

Không hổ là nhân yêu, suốt này bắn pháo, thật sự là trời sinh hoang dâm. Lý Kỳ nói: - Ta đây là đang biểu diễn cho cô, hậu quả một khi xuống quân cờ này, đã nhìn thấy chưa, ta đặt quân cờ này xuống, là thành của cô, mau đưa cho ta.

Cái này cũng được?

Triệu Tinh Yến hoàn toàn phục rồi, không phải là đi lại sao?

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<