Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0349

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0349: Kim Lâu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

- Ài, vẫn là đi xe ngựa thoải mái nhất.

Lý Kỳ rất thích ý nằm trong xe ngựa của Vương Phủ tặng. Vặn vặn cái cổ, cảm thán một câu. Lại hướng bên ngoài nói:

- Mã Kiều, ngươi đúng là lợi hại. Mới hai ngày mà ngươi đã điều khiển được xe ngựa đâu ra đó rồi.

Ở bên ngoài thùng xe, Mã Kiều cười ha hả nói:

- Phó Soái, điều này có là gì, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới.

Mặt tên này quá dày. Lý Kỳ đúng là không nhắc tới nữa.

Ngô Phúc Vinh vuốt râu, cười ha hả nói:

- Lý sư phó, cậu cũng không kém là bao. Một buổi làm công cho người khác, đã kiếm được cỗ xe ngựa xa hoa như vậy. Chậc chậc, cỗ xe ngựa này thật không tồi. Ngồi bên trong không cảm thấy lạnh chút nào.

Lý Kỳ cười nói:

- Ngô đại thúc, cỗ xe ngựa này không thể coi là tài sản tư nhân của cháu. Lúc chú ra ngoài, cũng có thể dùng.

Ngô Phúc Vinh cười ha hả:

- Vậy lão hủ liền không khách khí.

Lý Kỳ cầm mứt hoa quả đặt trên bàn bỏ vào miệng, khoát tay nói:

- Cháu phiền nhất là mấy lời khách khí. Nói sau, chúng ta đều là người một nhà, cần gì phải khách khí.

Trong lòng cũng rất tiếc nuối. Thầm nghĩ, nếu lão già này đổi thành Thất Nương hoặc Hồng Nô thì tốt rồi. Có giai nhân bên cạnh, mới gọi là hưởng thụ.

Ngô Phúc Vinh đâu biết nội tâm tà ác của Lý Kỳ, còn quan tâm nói:

- Kỳ thực Kim Lâu khai trương, chúng ta chỉ tới góp vui mà thôi. Giờ cậu đang bị thương, có thể không đi mà. Lão hủ giúp cậu mang lễ vật tới là được.

Lý Kỳ cười nói:

- Chính vì cháu đang bị thương, nên không thể luyện tập, cũng không thể nấu ăn. Ngồi ở nhà nhãn rỗi, còn không bằng tham gia náo nhiệt. Chỉ riêng danh tiếng của quán ăn đó, chúng ta cũng nên cho y ba phần mặt mũi.

Danh tiếng của quán ăn? Ngô Phúc Vinh ngẩn ra, lắc đầu, cũng không hỏi nhiều.

Lại qua một nén nhang, ngoài xe đột nhiên náo nhiệt.

Xùy!!!

Mã Kiều ngồi ngoài thùng xe, nói:

- Phó Soái, đã tới.

- Ừ.

Lý Kỳ không vội vã xuống xe. Xốc màn lên, nhìn ra ngoài, thấy trước cửa Kim Lâu đã đông kín người, chậc chậc nói:

- Xem ra chúng ta tới hơi muộn.

Lại thấy bảng hiệu kim quang lấp lánh trên mái hiên, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh.

Ngô Phúc Vinh nhìn ra ngoài, hơi ngạc nhiên nói:

- Không ngờ nhân duyên của Trương nương tử lại tốt như vậy.

- Nhân duyên?

Lý Kỳ cười cười:

- Nhân duyên chỉ là một phần của thực lực mà thôi.

Nói xong, hắn liền xuống xe.

Ngô Phúc Vinh cũng đi theo xuống.

Bọn họ mang theo không nhiều lễ vật lắm, chỉ là bốn hộp nhỏ. Mã Kiều và Ngô Phúc Vinh, mỗi người cầm hai hộp. Về phần Lý Kỳ, đương nhiên được ưu đãi do bị thương.

Hôm nay Trương Xuân Nhi mặc một bộ áo bông màu xanh lục. Đầu gắn trâm, trát một lớp phấn mỏng. Vẻ mặt thủy chung vẫn duy trì nụ cười. Tuy chưa nói tới mỹ mạo, nhưng quý khí hơn rất nhiều. Nàng thấy Lý Kỳ tới, hai mắt hiện lên một tia lạnh lẽo khó phát giác.

Oa, đúng là nhà giàu mới nổi. Lý Kỳ tiến lên, chắp tay chúc mừng:

- Trương nương tử, chúc mừng, chúc mừng.

Ngô Phúc Vinh giao lễ vật cho đối phương, cũng hướng Trương Xuân Nhi nói vài câu chúc mừng.

Trương Xuân Nhi đáp lễ:

- Quan Yến Sử, Ngô chưởng quầy đại giá quang lâm, Trương Xuân Nhi không từ xa tiếp đón, thứ tội, thứ tội. Mau mời vào trong.

- Đa tạ.

Lý Kỳ vừa tiến tới một bước, lại lùi trở về, chỉ tay lên trên, cười hì hì:

- Trương nương tử, xin hỏi tấm bảng hiệu kia của cô là khắc bằng vàng à?

Trương Xuân Nhi cười mỉm đáp:

- Quan Yến Sử thật thích nói đùa. Nếu làm bằng vàng, thì khéo ngày mai lại bị kẻ trộm trộm mất.

Lý Kỳ gật đầu, cười nói:

- Có đạo lý, có đạo lý, nhiều lúc giả dối còn tốt hơn là sự thật.

Trương Xuân Nhi cười mà không nói.

Lý Kỳ lại nói:

- Tốt rồi, hiện tại ta không quấy rầy cô nữa, đợi lát nữa chúng ta lại tán gẫu.

- Vậy thì không thể tốt hơn. Trương Xuân Nhi đã muốn thỉnh giáo Quan Yến Sử từ lâu rồi.

- Ha ha, quá lời, quá lời, tốt rồi, tại hạ vào trước đây.

Ba người vừa đi vào trong, liền có hai thiếu nữ cúi người nói:

- Hoan nghênh quý khách.

- Hắc, thật là có chút ý tứ. Thú vị.

Lý Kỳ liếc nhìn hai thiếu nữ kia, mỉm cười gật đầu.

Lầu một bên trong đã ngồi đầy khách. Có thể nghe thấy lầu trên cũng ồn ào, chứng tỏ bên trên cũng ngồi không ít. Bởi vì đầu bếp Cổ Đạt không rời đi, nên khách hàng cũ trước đây của Phan Lâu đều có mặt. Cộng thêm khách hàng cũ của Trương Xuân Nhi, lượng khách khá là khả quan. Mọi người ngồi cùng nhau, chủ đề tán gẫu tự nhiên không rời khỏi Trương Xuân Nhi. Đều là tiếng khen ngợi. Ở thời này, một nữ nhân muốn gây dựng sự nghiệp, thực sự không phải là một việc dễ dàng.

- Quan Yến Sử, Ngô chưởng quầy, mời lên lầu.

Rất nhanh, có một nữ tử xinh đẹp tiến tới tiếp đón ba người Lý Kỳ.

Lý Kỳ đánh giá cô gái này. Theo bản năng so sánh nàng với Tiểu Ngọc một phen. Tuy khí thế còn chưa bằng Tiểu Ngọc, nhưng có thể làm được như vậy, đã tốt rồi. Ánh mắt thoáng nhìn ngực của nàng, thì thấy ở trước ngực gắn một tấm thẻ gỗ, có ghi 'Trình Tuệ'. Tấm thẻ này đương nhiên là lúc trước Lý Kỳ phổ biến ra. Nhưng rất nhanh đã thông dụng ở Biện Kinh. Hắn cười nói:

- Trình cô nương, hình như trước kia ta chưa từng gặp cô.

Trình Tuệ khẽ cười nói:

- Quan Yến Sử là quan lớn, sao có thể chú ý tới một nữ tử nho nhỏ như tôi.

Lý Kỳ khoát tay nói:

- Vậy cô sai rồi. Mỹ nữ có dung mạo như Trình cô nương, một khi gặp qua ta sẽ không bao giờ quên. Ta dám khẳng định, trước kia ta chưa từng gặp cô bao giờ. Hơn nữa khẩu âm của cô cũng không phải là bản địa. Ta đoán nhất định là cô vừa mới tới kinh thành. Không biết ta có đoán sai không?

Trình Tuệ cười nói:

- Quan Yến Sử quá khen.

Ứng xử rất nhanh, quả nhiên là Kim Lâu tàng long ngọa hổ. Tuy Lý Kỳ thử nhiều lần, nhưng vẫn không dò ra được tin tức gì. Tuy nhiên vẫn coi là có thu hoạch. Nên hắn không hỏi nữa, đi theo Trình Tuệ lên lầu.

Trình Tuệ dẫn bọn họ lên lầu ba. Lầu ba này cũng giống như phần lớn lầu ba của các quán ăn Biện Kinh khác. Về phần lầu bốn, tự nhiên dùng để chiêu đãi quan to, người quyền quý. Tuy Lý Kỳ cũng đã là quan, nhưng hắn vẫn còn một thân phận là thương nhân. Cho nên Trình Tuệ dẫn hắn lên lầu ba cũng không có gì không ổn.

- Quan Yến Sử, Ngô chưởng quầy.

- Trương viên ngoại.

- Lưu chưởng quầy.

Là tân quý của Biện Kinh, người cùng nghề tự nhiên không dám chậm trễ bọn họ như trước. Đều đi lên chào hỏi. Lý Kỳ thật vất vả đẩy Ngô Phúc Vinh đỡ đòn. Còn chưa kịp thở một hơi, chợt nghe thấy tiếng cười bên cạnh:

- Thái mỗ còn tưởng rằng Lý công tử sẽ không tới.

Tên mập mạp chết bầm. Lý Kỳ quay đầu nhìn Thái Mẫn Đức, cười nói:

- Viên ngoại chớ nói linh tinh. Không người ta lại hiểu nhầm viên ngoại có ý châm ngòi.

Quan hệ giữa hai người các ngươi còn cần ta phải châm ngòi sao? Thái Mẫn Đức cười ha hả, vươn tay mời. Hai người tới một bàn trước cửa sổ, nhìn cảnh tuyết bên ngoài, thật là thoải mái. Lý Kỳ thở dài một tiếng, chợt nhìn thấy mấy cái cọc gỗ dựng lên ở bãi đất trống bên trái, hình như là xây nhà, không khỏi hiếu kỳ:

- Ủa, nhà ai đang xây vậy?

Thái Mẫn Đức khẽ cười:

- Đất xung quanh đây đều thuộc về Kim Lâu. Trừ bọn họ ra, còn ai dám xây nhà ở đây? Vừa nãy ta đã hỏi thăm, hóa ra Trương Xuân Nhi tính toán xây dựng thêm một tòa lâu. Hai tòa lâu bên cạnh nhau, cái tên cũng đã có, là Song Tử Lâu gì đó.

Lý Kỳ cười ha hả:

- Có tiền thật là tốt.

Thái Mẫn Đức thở dài:

- Còn sai sao. Nhưng ta vẫn không nghĩ ra là thánh thần phương nào chi tiền.

Nói xong, y liếc mắt nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ lắc đầu:

- Việc này mong viên ngoại chớ nhắc lại. Hiện tại cứ nghĩ tới lại đau đầu.

Thái Mẫn Đức cười ha hả, nói sang chuyện khác:

- Lý công tử, cậu giúp Kim Lâu huấn luyện một đám tiểu nhị từ khi nào vậy?

Lý Kỳ trợn mắt:

- Giờ ta bận muốn chết, còn có thời gian giúp Kim Lâu huấn luyện tiểu nhị sao?

Thái Mẫn Đức nghi ngờ nói:

- Vậy vì sao tiểu nhị của Kim Lâu giống với tiểu nhị mà cậu huấn luyện như đúc? Lúc trước ta còn tưởng rằng Trương Xuân Nhi tìm cậu, nhờ cậu huấn luyện một đám tiểu nhị.

- Viên ngoại cho rằng có khả năng đó sao?

- Chính vì không có khả năng, cho nên trong lòng ta mới buồn bực.

Lý Kỳ nhìn vẻ nghi hoặc của y, cười thầm. Hóa ra tên mập mạp này nhìn thấy những thứ ở đây, liền nghi ngờ mình chính là kẻ phía sau màn. Ai nha, sớm biết như vậy, mình nên dọa y một trận.

- Viên ngoại có điều không biết. Lúc trước Phàn công tử nhờ ta huấn luyện tiểu nhị cho y. Lúc ấy ta đã phái vài tiểu nhị tới Phàn Lâu dạy bọn họ. Nói vậy chắc Trương Xuân Nhi cũng học luôn lúc đó. Tuy nhiên nhìn những động tác của tiểu nhị ở đây, ít nhất cũng đã được huấn luyện một tháng rồi. Có thể thấy Trương Xuân Nhi đã chuẩn bị từ trước.

- Thì ra là thế.

Thái Mẫn Đức gật đầu, bỗng nhiên lại nói:

- Đúng rồi, cậu nói xem, Phàn Thiếu Bạch có tới không? Ta nghe nói Trương Xuân Nhi cũng phát thiệp mời cho y.

Lý Kỳ hỏi ngược lại:

- Viên ngoại thấy thế nào?

Thái Mẫn Đức lắc đầu:

- Ta nghĩ với phong cách làm việc của Phàn Thiếu Bạch, nhất định sẽ không tới.

Lý Kỳ cười nói:

- Ta lại cho rằng y nhất định tới.

Thái Mẫn Đức nói:

- A, nếu công tử khẳng định như vậy, vậy thì chúng ta đánh cuộc tiền cơm được không?

Lý Kỳ kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ bữa cơm này còn cần trả tiền?

Thái Mẫn Đức trợn mắt nói:

- Tất nhiên. Chẳng lẽ khai trương là phải miễn phí à? Lúc trước Túy Tiên Cư của các cậu khai trương chẳng phải cũng thu tiền đó sao?

- Cũng đúng. Ha ha, ta còn tưởng hôm nay tới uống rượu mừng. SỚm biết như vậy, vừa rồi nên rút một ít từ lễ vật để trả tiền cơm.

Lý Kỳ cười tự giễu:

- Được, liền đánh cuộc tiền ăn cơm. Tuy nhiên, viên ngoại à, hôm nay ta tới là muốn thưởng thức tay nghề của Trương Xuân Nhi. Cho nên sẽ gọi mấy món đắt tiền. Không biết viên ngoại có mang đủ bạc không?

Thái Mẫn Đức cười nói:

- Xin công tử yên tâm. Cho dù không đủ tiền, thì có thể sai người về lấy. Cũng không xa lắm. Hơn nữa chưa chắc là ta thua.

Y vừa dứt lời, chợt nghe thấy có người kêu lên:

- Cao nha nội, Sài quan nhân, Hồng Vạn Thiếu công tử, Phàn công tử mang hạ lễ tới, chúc khai trương phát đạt.

Thái Mẫn Đức sững sờ trong chốc lát, cười khổ nói:

- Công tử đúng là thần cơ diệu toán, Thái mỗ phục rồi, phục rồi.

Lý Kỳ lắc đầu:

- Viên ngoại nói quá lời, ta không lợi hại như vậy.

Thái Mẫn Đức hiếu kỳ hỏi:

- Vậy làm sao công tử biết Phàn Thiếu Bạch nhất định tới?

Lý Kỳ à một tiếng:

- Kỳ thực là như vậy. Đêm qua ta đã tới Phàn Lâu một chuyến, gọi Phàn công tử cùng nhau tới đây góp vui. Y đã đáp ứng.

Thái Mẫn Đức choáng váng, bỗng bật cười ha hả.

*****

Sự xuất hiện của Phàn Thiếu Bạch khiến rất nhiều người bất ngờ. Túm năm tụ ba xì xào bàn tán. Hiện tại Phàn Lâu rơi vào hoàn cảnh vô cùng xấu hổ. Tuy vẫn được xưng là đệ nhất tửu lâu của Biện Kinh. Nhưng buôn bán đã không bằng trước. Phàn Chính qua đời, Trương Xuân Nhi rời đi, không thể nghi ngờ đã tạo thành thiệt hại rất lớn cho Phàn Lâu. May mà trong tay y vẫn còn mấy vạn cân men rượu. Bằng không chỉ sợ Phàn Lâu sẽ phải bước theo con đường của Túy Tiên Cư năm đó.

- Nha nội, Sài quan nhân, Hồng công tử, Thiếu công tử, mời.

Trương Xuân Nhi đích thực rất biết phân chia việc công và việc tư. Tự mình tiếp đón Tứ Tiểu Công Tử lên lầu. Mặc dù Phàn Thiếu Bạch vẫn trầm mặc không nói, nhưng nụ cười trên mặt nàng thủy chung vẫn không biến mất. Người khác nhìn thấy đều khen nàng là một nữ tử trọng tình trọng nghĩa.

Lý Kỳ và Thái Mẫn Đức nghe thấy thanh âm tán thưởng đó, đều không khỏi lắc đầu cười khổ.

- Lý đại ca (Lý Kỳ).

Cao nha nội nhìn thấy Lý Kỳ, liền phất tay hướng Trương Xuân Nhi, tùy ý nói:

- Trương nương tử, cô tiếp tục làm công việc của cô đi.

- Tiếp đãi không chu toàn, kính xin nha nội cùng với ba vị công tử thứ lỗi.

Trương Xuân Nhi hạ thấp người thi lễ một cái mới đi xuống lầu. Phàn Thiếu Bạch nhìn bóng lưng của nàng, khẽ hừ một tiếng, đi về hướng của Lý Kỳ.

Mấy người chào hỏi nhau, Lý Kỳ nhìn Cao nha nội, cười khổ nói:

- Sao các ngươi cũng tới?

Cao nha nội bất mãn:

- Ngươi nói vậy là ý gì? Chẳng lẽ chúng ta tới đây dùng cơm cũng không được?

Lý Kỳ cười cười:

- Ta không nói là không được. Chỉ là các ngươi không biết bữa ăn này quá đắt sao? Vừa phải tặng lễ, đợi ăn cơm xong còn trả tiền. Còn không bằng tới Túy Tiên Cư hoặc là Phàn Lâu ăn.

Thái Mẫn Đức nghe thấy vậy, nhất thời đổ mồ hôi lạnh đầy trán. Da mặt của tên này vẫn dày như trước. Công nhiên đoạt sinh ý của người khác trong quán của họ. Chỉ sợ cả kinh thành chỉ có mình hắn mới làm vậy.

Cao nha nội trợn mắt nói:

- Chúng ta và Trương Xuân Nhi không quen thuộc lắm. Nàng ta cũng không gửi thiếp mời cho chúng ta, chúng ta việc gì phải tặng lễ?

Lý Kỳ kinh ngạc:

- Nhưng rõ ràng ta vừa mới nghe thấy.

Hồng Thiên Cửu cười ha hả:

- Đó là của Thiếu Bạch. Bọn đệ chỉ giúp y mang theo thôi. Ai biết tay quản gia kia của Kim Lâu làm việc như thế nào, liền báo cả tên của bọn đệ. Thật đúng là vô sỉ.

Cao nha nội bình tĩnh phân tích:

- Ta thấy cô nàng Trương Xuân Nhi kia làm muốn mượn thanh danh của chúng ta để tôn lên danh tiếng của bọn họ.

Hồng Thiên Cửu gật đầu:

- Đúng vậy, đúng vậy, ca ca nói có lý.

Mịa, đám bao cỏ này, được tiện nghi còn khoe mẽ. Quá vô sỉ mà. Lý Kỳ âm thàm khinh bỉ ba tên tiểu công tử.

Hồng Thiên Cửu hỏi:

- Lý đại ca, huynh đã chuẩn bị xong món ăn cho yến tiệc bốn nước chưa?

Lý Kỳ đáp:

- Gần gần xong, ngươi hỏi làm gì?

Cao nha nội giành nói:

- Cửu đệ là muốn ngươi làm cho đệ ấy nếm thử trước. Đệ ấy không thể tham gia yến tiệc bốn nước được.

Hồng Thiên Cửu gật đầu mạnh.

Lý Kỳ lắc đầu:

- Không được. Ngươi muốn nếm thì cũng phải đợi yến tiệc bốn nước xong rồi hẵng nếm. Hiện tại không thể được.

Hồng Thiên Cửu hơi thất vọng, gật đầu nói:

- Vậy Lý đại ca đừng nuốt lời nhé. Yến tiệc bốn nước xong xuôi nhất định phải làm cho đệ nếm thử.

- Được rồi, được rồi, không thiếu phần của ngươi.

Lý Kỳ khoát tay, lại làm tư thế mời, cười nói:

- Mau ngồi đi. Hôm nay viên ngoại làm chủ, các ngươi không cần phải khách khí.

Thái Mẫn Đức nghe xong, chỉ biết cười khổ. Đám người này đều là những kẻ ăn thịt không nhả xương. Xem ra hôm nay khó mà toàn thân quay về.

Phàn Thiếu Bạch cười ha hả, chắp tay hướng Thái Mẫn Đức nói:

- Vậy thì tốt, Thiếu Bạch liền cảm ơn viên ngoại trước rồi.

Dù y rất phản cảm Thái Mẫn Đức. Nhưng giờ Phàn Lâu đang đứng ở thế khó. Y không dám kênh kiệu như ngày xưa. Thêm một người bạn, thì ít đi một địch nhân. Đạo lý đó, y vẫn hiểu.

Phàn Thiếu Bạch đột nhiên thay đổi thái độ, làm cho Thái Mẫn Đức hơi sững sờ. Nhưng một lão gian cự hoạt như y rất nhanh hiểu ra, đáp lễ cười nói:

- Đâu có, đâu có, Phàn công tử quá khách khí rồi, mời ngồi.

Hồng Thiên Cửu cười ha hả:

- Không ngờ có thể bớt được tiền cơm. Lần này tới coi như đúng.

Thái Mẫn Đức cười ha hả:

- Hồng công tử khách khí. Có thể mời được Tứ Tiểu Công Tử là phúc khí của Thái mỗ. Mau mau mời ngồi.

Mấy người tới một cái bàn gần cửa sổ ngồi xuống. Hồng Thiên Cửu là người không biết khách khí gì. Đồ ăn còn chưa mang lên, cậu ta đã gọi tiểu nhị mang rượu trước. Đương nhiên, là rượu tốt nhất.

Lý Kỳ âm thầm đổ mồ hôi thay cho Thái Mẫn Đức, lại gần nhỏ giọng nói:

- Viên ngoại, chỉ sợ tí nữa viên ngoại phải sai người về một chuyến rồi.

Còn không phải nhờ hồng phúc của ngươi? Thái Mẫn Đức âm thầm oán giận một câu, nửa đùa nói:

- Đợi ngươi nói thì đã muộn. Ta đã bảo Tiểu Tam về lấy tiền rồi.

Lý Kỳ cười ha hả:

- Viên ngoại đúng là có tầm nhìn xa, Lý Kỳ khâm phục, khâm phục.

Thái Mẫn Đức cười ha hả, không nói nữa.

Sài Thông đột nhiên hỏi:

- Lý Kỳ, quán bar của chúng ta rốt cuộc ngừng kinh doanh tới khi nào?

Cao nha nội tiếp lời:

- Đúng vậy, một ngày không đi quán bar, liền ngứa ngáy khó chịu.

Ngươi nhiều tiểu thiếp như vậy, mở một bàn mạt chược chẳng phải là qua một đêm sao? Lý Kỳ cười nói:

- Các ngươi cũng đừng có gấp. Trời lạnh thế này tới quán ăn hay hơn. Đợi quán bar lắp đặt xong lò sưởi thì hẵng tới.

Hồng Thiên Cửu hiếu kỳ hỏi:

- Lý đại ca, lò sưởi mà huynh nói có thần kỳ như vậy không?

Cao nha nội cười ha hả nói:

- Mấy thứ mà Lý Kỳ nghĩ ra kỳ thực rất không tồi. Ta rất có lòng tin với hắn. Không dối gì các ngươi, quán bar khởi công ngày thứ hai, ta liền gọi Điền thợ mộc xây vài cái lò sưởi ở nhà ta. Đáng tiếc, cha ta không nhìn được hàng, cho nên ta xây hai cái ở trong phòng. Ta còn hỏi Điền thợ mộc bao lâu thì xây xong. Ông ta nói bình thường cần hơn mười ngày. Nhưng do trận tuyết lớn, sòng bạc và học viện của Thái sư tạm thời dừng công, nên có rất nhiều nhân thủ. Chỉ cần hai ngày là xong.

Mịa, thằng nhãi này lại lấy việc công làm việc tư. Quán bar còn chưa chuẩn bị xong, ngươi đã nghĩ cho bản thân rồi. Lý Kỳ tức giận trừng mắt nhìn Cao nha nội.

Phàn Thiếu Bạch cười nói:

- Tuy nhiên Lý sư phó à, lò sưởi trong tường này của ngươi thật kỳ quái. Ta vốn tưởng rằng chỉ là vài cái bếp lò thôi. Không ngờ lại lắm trò như vậy. Còn phải dùng gạch để gia cố tường. May mà chỉ cần hai ba chỗ. Nếu không khéo phải hủy cả tiểu điếm.

Lý Kỳ cười ha hả:

- Phàn công tử không hải lo lắng. Đợi lò sưởi kia làm xong, ngươi liền biết nó đáng giá.

Hồng Thiên Cửu đảo mắt, nói:

- Đệ cũng muốn xây ở nhà vài cái. Đợi tí nữa đệ đi tìm Điền thợ mộc.

Sài Thông khẽ cười:

- Tứ Tiểu Công Tử chúng ta từ trước tới nay đồng tâm. Các ngươi đều làm, sao có thể thiếu ta được?

Mẹ mấy tên này, vô sỉ không kém gì nhau. Lý Kỳ khẩn trương nói:

- Các ngươi xây lò sưởi, ta không phản đối. Nhưng có một câu ta phải nói trước. Đừng vì thế mà chậm trễ lắp đặt quán bar của chúng ta. Làm việc gì cũng nên lấy đại cục làm trọng.

Hồng Thiên Cửu đĩnh đạc nói:

- Đệ tự nhiên hiểu.

Thái Mẫn Đức không ngừng nhìn bọn họ, trong mắt lộ tia hoang mang. Mấy ngày trước quán bar ngừng kinh doanh, đã tạo thành động tĩnh không nhỏ ở kinh thành. Y tự nhiên cũng biết, cũng nghe qua cái tên lò sưởi. Nhưng tác dụng của nó như thế nào, y lại không biết gì. Hiếu kỳ hỏi:

- Lý công tử, rốt cuộc cái lò sưởi đó có tác dụng gì?

Lý Kỳ cười nói:

- Có gì đâu, vẫn là để sưởi ấm thôi.

Còn nói không có gì đâu? HIện giờ các quán ăn đều bị trận tuyết lớn này làm cho đau đầu. Nếu như có phương pháp xử lý cái lạnh, thì còn hơn hàng vạn món ngon, rượu ngon. Thái Mẫn Đức nghe mà ngứa ngáy trong lòng. Nhưng y cũng biết, Lý Kỳ chắc chắn sẽ không làm giúp y. Nghĩ thầm, xem ra phải để Tiểu Tam lưu ý mới được.

Đúng lúc này, vài tiểu nhị bưng rươu lên, mỉm cười nói:

- Các vị khách quan, đây là rượu các vị cần.

Lý Kỳ hỏi:

- Rượu này của các ngươi tên là gì?

- À, chỗ này có hai loại rượu. Một loại tên là Tuyết Bồ Đào. Một loại tên là Nguyệt Hương Tửu. Toàn bộ là rượu ngon mà Kim Lâu chung tôi mới ủ.

Sài Thông gật đầu:

- Tuyết Bồ Đào, Nguyệt Hương Tửu, cái tên rất phong nhã.

Tiểu nhị kia nói xong, lại đưa thực đơn tới:

- Đây là thực đơn của tiểu điếm. Mời các vị xem.

Lý Kỳ nhìn xung quanh, thấy tiểu nhị đã bát đầu giới thiệu đồ ăn trên thực đơn. Khẽ mỉm cười, cầm lấy thực đơn nhìn, chỉ thấy món đầu tiên tên là 'Kim Tam Bảo', giá mười xâu. Phải nói là giá không hề rẻ. Tuy ba món ăn kia của Lý Kỳ, món nào cũng đắt hơn món này mấy lần, nhưng đó đều là món ăn chiêu bài, được treo trên biển, chứ không phải ghi trên thực đơn. Hiếu kỳ hỏi:

- Kim Tam Bảo là món gì mà đắt vậy?

Tiểu nhị kia đáp:

- Kỳ thực Kim Tam Bảo là tên của ba món ăn. Mời khách quan nhìn tiếp xuống. Món thức nhất chính là món ăn chiêu bài của đông chủ chúng tôi 'Kim Ngọc Mãn Đường'. Món ăn thứ hai là của Cổ sư phó 'Đăng Ảnh Ngưu Nhục', món thứ ba là 'Đông Pha Mặc Ngư'. Kim Ngọc Mãn Đường, Đăng Ảnh Ngưu Nhục, Đông Pha Mặc Ngư, ba món ăn gộp lại một chỗ, tổng cộng là mười hai xâu. Nhưng nếu khách quan gọi món Kim Tam Bảo, thì chỉ cần mười xâu, có thể tiết kiệm hai xâu.

Lúc Phàn Thiếu Bạch nghe thấy cái tên Kim Ngọc Mãn Đường, hai mắt không khỏi hiện lên một tia căm thù. Phải biết rằng, đây vốn là món ăn chiêu bài của Phàn Lâu. Hiện giờ lại biến thành chiêu bài của Kim Lâu. Riêng món ăn này thôi, cũng không biết đã lấy đi bao nhiêu khách hàng cũ của Phàn Lâu rồi.

Mẹ nó chứ, mình thật đúng là coi thường Trương Xuân Nhi. Lại có thể nghĩ ra được thủ đoạn xúc tiến buôn bán như vậy. Trong lòng Lý Kỳ âm thầm kinh ngạc, nhưng vẻ mặt vẫn như thường, hướng Thái Mẫn Đức nói:

- Viên ngoại, chúng ta liền gọi món Kim Tam Bảo này nếm thử xem?

Thái Mẫn Đức tự nhiên cũng hiểu được đạo lý trong đó, cười nói:

- Thái Mẫn Đức chính có ý này.

Dừng một chút, y lại hướng Tứ Tiểu Công Tử, hỏi:

- Mấy vị công tử muốn ăn gì?

- Để ta xem.

Cao nha nội rất gọn gàng nói:

- Ngươi mang mười món ăn đắt nhất của quán các ngươi lên đây.

Má ơi, ngươi cũng nên để ý tới cảm thụ của Thái lão hồ ly chứ. Lý Kỳ lắc đầu, cười khổ. Thái Mẫn Đức thì lại rất sảng khoái:

- Cứ theo lời nha nội đi.

- Vâng, xin vài vị khách quan chờ một lát.

Tiểu nhị kia khẽ cúi người, liền rời đi.

- Oa, rượu Tuyết Bồ Đào này thật đặc biệt, uống rất ngon.

Hồng Thiên Cửu bỗng kinh hô một tiếng. Hóa ra lúc mọi người đang gọi đồ ăn, thì cậu ta đã bắt đầu uống một mình rồi.

Mọi người đều nhìn Hồng Thiên Cửu, Cao nha nội hiếu kỳ hỏi:

- Tiểu Cửu, rượu này có gì đặc biệt.

Hồng Thiên Cửu chậc chậc khen:

- Rượu Tuyết Bồ Đào này có vài phần giống với rượu Oanh Thiên của chúng ta. Tuy nhiên lại có chỗ tương phản. Lúc mới vào miệng thì cảm thấy lạnh lẽo. Nhưng nuốt xuống bụng lại cảm thấy ấm áp dễ chịu. Chậc chậc, thật dễ uống.

- Có thần kỳ như vậy không?

Cao nha nội dường như có chút không tin, liền tự mình rót một chén. Ngoại trừ Lý Kỳ, những người còn lại cũng tự mình rót một chén. Mã Kiều hoàn toàn không có sự giác ngộ của một tùy tùng, lặng lẽ cầm lên một bầu rượu, tránh một bên uống. Càng uống càng vui mừng.

Cao nha nội vừa uống một hớp nhỏ, hai mắt sáng ngời, hô to nói:

- Quái tai, quái tai.

Thái Mẫn Đức cau mày nói:

- Đúng vậy, rượu này đích thực là đặc biệt.

Lý Kỳ buồn bực hỏi:

- Rốt cuộc các ngươi đang nói gì vậy?

Thái Mẫn Đức giải thích:

- Lý công tử, cậu nên nếm thử xem. Thật đúng là kỳ diệu. Hồng Thiên Cửu nói rằng rượu này lạnh như băng. Kỳ thực ta cho rằng nên nói đó là một loại hương vị. Rượu này căn bản không phải là băng. Chỉ là lạnh lẽo mà thôi. Bình thường lúc gặp phải ngày nóng nực, chúng ta thường ướp rượu nho với băng để uống. Nhưng rượu nho ướp lạnh quá sẽ mất đi ít nhiều hương vị. Mà rượu này lại khác, hương vị rất thuần khiết.

Cao nha nội gật đầu mạnh:

- Không sai, không sai, viên ngoại nói quá đúng. Tuy nhiên, rốt cuộc rượu này được làm như thế nào?

Bỗng bàn bên cạnh cũng vang lên tiếng kinh hô. Không cần nhìn cũng biết là do rượu Tuyết Bồ Đào kia.

Thái Mẫn Đức lắc đầu nói:

- Thái mỗ không biết.

Dừng một chút, y nhìn Lý Kỳ nói:

- Lý công tử có thể nhưỡng ra được rượu Thiên Hạ Vô Song. Nghĩ rằng nhất định sẽ biết được nguyên nhân trong đó.

Mọi người đều quăng ánh mắt về phía Lý Kỳ.

Lý Kỳ khó xử nói:

- Nhưng ta không uống rượu.

Thái Mẫn Đức vội nói;

- Ài, Lý công tử, người làm đại sự, không nên câu nệ tiểu tiết. Chẳng lẽ lúc Lý công tử nhưỡng rượu Thiên Hạ Vô Song, chưa từng nếm thử qua sao?

Điều này cũng đúng. Lý Kỳ gật đầu, cười nói;

- Được rồi, để ta nếm thử rượu Tuyết Bồ Đào này vậy.

Hồng Thiên Cửu lập tức rót cho hắn một chén. Lý Kỳ nhận lấy chén rượu, uống một hớp nhỏ. Quả nhiên như bọn họ nói. Trước lạnh sau ấm. Hương vị thuần khuyết, ngon miệng. Chỉ sợ có thể so sánh với rượu Thiên Hạ Vô Song. Đương nhiên, Thiên Hạ Vô Song không phải chỉ là một loại rượu. Cho nên chân chính mà so sánh, thì rượu Thiên Hạ Vô Song vẫn chiếm ưu thế. Hơn nữa rượu Tuyệt Thế Vô Song còn chưa bày bán.

Thái Mẫn Đức hỏi:

- Lý công tử có thể nếm ra được không?

Lý Kỳ nao nao, gật đầu.

Cao nha nội vội hỏi:

- Vậy ngươi nói mau.

Lý Kỳ nghiêm túc nói:

- Kỳ thực mấu chốt của rượu này, Trương nương tử đã nói cho chúng ta biết rồi.

Phàn Thiếu Bạch cau mày hỏi:

- Nghĩa là sao?

- Mấu chốt chính là ở ba chữ 'Tuyết Bồ Đào'.

Lý Kỳ thở dài, giải thích:

- Nếu ta không đoán sai. Nho mà bọn họ dùng để ủ rượu, không phải là nho của Trung Nguyên, mà tới từ phương bắc. Phương bắc vốn là nơi giá lạnh, nhiều chỗ tới tháng tám rồi vẫn còn tuyết lớn. Mà tháng đó chính là tháng thu hoạch nho. Bọn họ nhất định thừa dịp tuyết còn chưa tan hết, thu hoạch quả nho. Trải qua xử lý đơn giản, liền trực tiếp ủ rượu. Bởi vì bản thân loại nho đó có vị lạnh. Cho nên rượu được ủ ra cũng giống như là được ướp lạnh vậy. Mà rượu vốn có tác dụng làm ấm người. Cho nên lúc chúng ta uống rượu này vào mới có cảm giác như vậy.

Mọi người nghe xong, đều bừng tỉnh đại ngộ, liên tục gật đầu.

Thái Mẫn Đức chắp tay nói:

- Lý công tử quả nhiên là hiểu sâu biết rộng, Thái mỗ khâm phục.

Lý Kỳ lắc đầu:

- Đâu có, đâu có, ta chỉ tùy tiện đoán mà thôi. Về phần có thật vậy hay không, còn chưa nhất định.

Phàn Thiếu Bạch cau mày nói:

- Nếu thật như lời ngươi nói, vậy thì rượu này chẳng phải được chở từ phương bắc tới sao?

- Hẳn là vậy.

- Nhưng giờ phương bắc đang có chiến tranh. Ai có năng lực có thể chuyển rượu này tới đây?

Hai mắt Thái Mẫn Đức lóe lên. Chẳng lẽ người phía sau màn là từ phương bắc tới.

Khóe miệng Lý Kỳ lộ ra một tia lạnh lùng:

- Ta không biết, ngươi hỏi Trương nương tử ấy.

Phàn Thiếu Bạch hừ nói:

- Làm gì có chuyện ả ta nói ra.

Nhưng đúng vào lúc này, bỗng truyền tới một mùi thơm nồng đậm. Mọi người nhìn sang. Thì ra Hồng Thiên Cửu đã mở bình Nguyệt Hương Tửu.

Sài Thông sợ hãi than:

- Oa, rượu này thơm thật.

Lý Kỳ nói:

- Là mùi hoa hồng.

Thái Mẫn Đức gật đầu:

- Đúng vậy, xem ra rượu này dùng hoa hồng để nhưỡng. Nhưng tiệm của ta đã từng dùng hoa để ủ rượu. Chỉ là mùi không nồng đậm như vậy. Chắc hẳn nàng ta đã bỏ thêm hương liệu đặc thù gì đó.

Chỉ sau một lát, toàn bộ Kim Lâu tràn ngập trong mùi thơm. Mà ngay cả người ở bên ngoài cũng không nhịn được dừng chân, đứng trước cửa hưởng thụ cái mùi đó. Quả nhiên là mười dặm phiêu hương.

Sắc mặt của Lý Kỳ trở nên ngưng trọng. Mùi thơm này không thể nghi ngờ là cách quảng cáo trực tiếp nhất, cũng là tốt nhất.

Hồng Thiên Cửu chậc chậc khen:

- Mùi thơm này có thể so sánh với mùi thối của chao. Không biết mùi nào lợi hại hơn.

Lý Kỳ nửa đùa nói:

- Tiểu Cửu nói không sai. Sớm biết như thế, chúng ta nên bày mười cái sạp bán chao ở bốn phía, phân cao thấp với nó.

Thái Mẫn Đức cười ha hả:

- Đây là một chủ ý không tồi.

Cao nha nội uống một ngụm, nhất thời hương khí tập kích, giống như có một mỹ nhân giấu trong rượu vậy, rất hợp khẩu vị của y.

- Ừ, rượu này thật thơm ngọt. Uống vào bụng còn lưu mùi thơm. Đánh rắm ra chắc cũng có mùi thơm.

Mọi người nghe thấy vậy, ngơ ngác nhìn nhau, đều cười khổ không nói.

Hiển nhiên, hai loại rượu này tạo nên phản ứng không nhỏ. Khách hàng đều rất hài lòng. Nhưng người trong nghề lại mặt nhăn mày nhíu.

Một lát sau, theo mùi của hơi nóng hầm hập, chỉ thấy một đám nữ tiểu nhị bưng từng món ngon đi ra.

Món thứ nhất chính là dùng tên của Đông Pha tiên sinh, 'Đông Pha Mặc Ngư'. Chỉ vèn vẹn bốn chữ này, đã lấy được lòng của những văn nhân nhã sĩ kia. Phải biết rằng Tô Đông Pha có rất nhiều fan.

Lúc tiểu nhị bưng đồ ăn lên bàn, chỉ thấy trong mâm là một thứ gì đó có hình nghiên mực, màu đỏ sậm. Hơn nữa bên cạnh còn có một ít hành thái. Được tạo dáng thành hình văn án. Rất là khéo léo, khiến người ta xem thế là đủ rồi. Hồng Thiên Cửu nhất thời kinh hô:

- Ủa, sao lại là một cái nghiên mực nhỉ?

Lý Kỳ lườm cậu ta một cái, cười nói:

- Cái gì mà nghiên mực. Đây chẳng qua là dùng cá tạo thành hình nghiên mực.

- Nhưng vì sao phải tạo hình kiểu này?

Sài Thông cười nói:

- Cái này ta biết.

- Nói mau, vì sao?

Sài Thông khẽ mỉm cười:

- Kỳ thực món ăn này có chuyện xưa. Nguồn gốc của món ăn này là ở Tứ Xuyên. Lúc đầu chưa có ai biết. Mãi khi Tô Đại Học Sĩ tới Lăng Vân đọc sách, mới bắt đầu nổi tiếng. Nghe nói là vì Tô Đại Học Sĩ thường tới sông Lăng Vân để rửa nghiên mực. Cá trong nước sông dính phải mực nước, nên sắc da đen như mực. Vì vậy mà mọi người liền gọi nói là 'Đông Pha Mặc Ngư'. Tuy nhiên, Trương nương tử có vài phần sáng tạo. Tạo hình con cá thành hình nghiên mực. Thật là biện pháp hay.

Mẹ nó chứ, lấy danh nghĩa của Tô Đông Pha, mà không trả tiền bản quyền. Thật không biết xấu hổ mà. Xem ra lần sau lão tử phải làm một món đặt tên của Thanh Chiếu tỷ tỷ. Lý Kỳ cảm thấy căm hận bất bình thay cho Tô Đông Pha.

Thái Mẫn Đức thở dài một tiếng:

- Chỉ dựa vào chuyện xưa đó, hương vị của món ăn này đã không quan trọng rồi.

Trong lòng y rất không thoải mái. Sự hiện hữu của Lý Kỳ đã khiến cho y thấp thỏm lo âu. Giờ lại thêm một Trương Xuân Nhi. Lúc này y nên nghĩ cách bảo vệ bản thân, chứ không phải là suy nghĩ làm sao xưng bá Đông Kinh.

Chỉ một thoáng, cái tên Tô Đông Pha vang lên không dứt. Phần đông tài tử đều kể lại chuyện xưa liên quan tới món ăn này với bằng hữu.

Lý Kỳ lắc đầu bất đắc dĩ. Cầm lấy đũa, định nếm thử. Sài Thông bỗng nhiên kêu lên:

- Ngươi định làm gì vậy?

- Đương nhiên là nếm thử rồi.

Sài Thông cười ngượng ngùng:

- Ừ nhỉ, suýt nữa thì ta quên đây chỉ là một món ăn.

Chỉ số thông minh của cha này sao thấp vậy? Lý Kỳ trợn mắt, kẹp một ít cá, bỏ vào miệng, chậm rãi nhấm nuốt, hơi gật đầu nói:

- Da giòn thịt non, đủ vị ngọt, chua, thơm, cay. Cộng thêm chuyện xưa kia, có một phong vi khác.

Mọi người đều gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Rất nhanh, món thứ hai đã được bưng lên. Chính là 'Đăng Ảnh Ngưu Nhục'. Tuy thời này ít thịt bò, nhưng đối với một quán rượu lớn như Kim Lâu mà nói, thì không phải là việc khó.

Trừ Lý Kỳ ra, những người còn lại thấy một mâm thịt bỏ màu đỏ quạnh, đều giống như con thiêu thân nhìn thấy lửa vậy, nước miếng chảy dài. Lý Kỳ chỉ cảm thấy khinh thường. Kỳ thực món ăn này hắn cũng có thể làm. Hơn nữa tuyệt đối còn ngon hơn nhiều. Chỉ là do thời này quá ít thịt bò. Cho nên chi phí khá là cao, không có lợi cho việc tiêu thụ. Vì vầy hắn mới không làm.

Cao nha nội thấy món ăn này ngoại trừ đỏ au ra, cũng không có gì đặc biệt, hiếu kỳ hỏi:

- Vì sao tên của nó là 'Đăng Ảnh Ngưu Nhục'?

Sài Thông bắt đầu khoe khoang:

- Nghe nói món ăn này là do đại thi nhân của tiền triều là Nguyên Chẩn đặt tên. Bởi vì thịt bò tương đối mỏng. Dùng đũa gắp lên, dưới ánh nến, những hoa văn màu đỏ của thịt bò sẽ được hiện lên rõ ràng trên vách tường, cực kỳ thú vị. Nên mới gọi là 'Đăng Ảnh Ngưu Nhục'.

Lý Kỳ ừm một tiếng:

- Đúng vậy, mấu chốt của món ăn này là ở xử lý nguyên liệu và kỹ thuật thái. Nhất định phải dùng thịt ở phần đùi và xườn bò. Hơn nữa phải cắt mỏng như trang giấy. Không phải ai cũng làm được như vậy.

Thái Mẫn Đức gật đầu:

- Đúng thế. Tuy nhiên, với kỹ thuật thái của Cổ sư phó, việc này không khó khăn gì.

Cao nha nội như có điều suy nghĩ:

- Xem ra, tối nay phải thử xem, xem có thần kỳ như vậy không.

Thái Mẫn Đức cười ha hả, kẹp một miếng thịt bò nếm thử. Thịt bò mỏng, không chỉ ăn ngon, còn dai dai. Khen:

- Ừ, cay thơm, hợp miệng, có thể được nếm món ngon mỹ vị như vậy, bốn xâu tiền là đáng.

Thái Mẫn Đức vốn là một đầu bếp, y đánh giá thì có sự chính xác hơn.

Rất nhanh, thịt bò trong mâm đã bị Hồng Thiên Cửu và Cao nha nội tranh nhau ăn hết. Mà Lý Kỳ thủy chung không động đũa. Thái Mẫn Đức hiếu kỳ hỏi:

- Lý công tử, cậu không thích ăn à?

Lý Kỳ khẽ cười:

- Có mụn nước ở trong miệng, không tiện ăn.

Kỳ thực hắn chỉ lấy cớ. Hắn lo ngại cho vết thương ở tay, cho nên mới không dám ăn.

Kế tiếp chính là món Kim Ngọc Mãn Đường mà nhiều người chờ mong nhất.

Món ăn còn chưa lên lầu, dưới lầu đã truyền tới tiếng kinh hồ rồi. Lý Kỳ và mọi người nghe thấy, đều rất hoang mang. Nhưng khi món Kim Ngọc Mãn Đường kia được bưng lên, nhất thời kim quang bắn ra bốn phái. Mọi người đều hít một hơi khí lạnh. Phàn Thiếu Bạch run giọng nói:

- Đây...đây...không giống với Kim Ngọc Mãn Đường!

*****

Lý Kỳ chưa từng thấy qua món Kim Ngọc Mãn Đường. Chỉ có điều từng nghe Ngô Phúc Vinh nói qua. Món ăn này được làm từ cá. Nhưng vấn đề là trong mâm hiện giờ không phải là cá. Mà là từng vàng lá mỏng như giấy, chồng chất như núi, kim quang lóng lánh, động lòng người.

Lý Kỳ nhìn sang mọi người, thấy mọi người đều nhìn chằm chằm vào món ăn trên bàn, hiếu kỳ hỏi:

- Sao vậy? Chẳng lẽ món ăn này có vấn đề gì?

- Vấn đề rất lớn.

Thái Mẫn Đức lắc đầu, lại hướng Phàn Thiếu Bạch nói:

- Phàn công tử, vẫn là cậu nói cho Lý công tử biết đi.

Phàn Thiếu Bạch nao nao, từ trong khiếp sợ tỉnh ngộ lại, cau mày nói:

- Lý sư phó, ngươi có điều không biết. Hình dáng nguyên bản của món ăn này là một con cá chép màu vàng. Cái tên 'Kim ngọc' phát âm gần với 'Kim ngư', cho nên mới gọi là Kim Ngọc Mãn Đường.

Thái Mẫn Đức cười nói;

- Nhưng hiện tại xem ra, món ăn này rất đúng với cái tên Kim Ngọc Mãn Đường rồi.

- Thì ra là vậy.

Lý Kỳ gật đầu, hỏi:

- Vậy ngươi có biết làm món ăn này không?

Trong mắt Phàn Thiếu Bạch hiện lên một tia hối hận:

- Trước kia ta chưa từng để ý tới chuyện phòng bếp. Cho nên không biết cách làm.

Kỳ thực điều này không thể trách Phàn Thiếu Bạch được. Từ bé y đã sống trong phú quý rồi, sao có thể nguyện ý tới phòng bếp. Y coi như là tốt. Vị Tần phu nhân kia chỉ sợ ngay cả cơm cũng không biết nấu. Túy Tiên Cư có rất nhiều món ăn, Tần phu nhân cũng nếm qua không ít. Nhưng còn làm như thế nào, nàng chưa từng hỏi qua. Đối với vấn đề này, Thái Mẫn Đức và Lý Kỳ có ưu thế trời sinh. Đương nhiên, hiện tại Trương Xuân Nhi coi như là người thứ ba. Ba người bọn họ có thể nắm giữ toàn bộ chuyện lớn nhỏ trong quán ăn.

- Ủa, hóa ra đây không phải là vàng lá.

Cao nha nội kẹp lấy một tấm 'vàng lá', cảm giác mềm mềm. Nhìn kỹ thì phát hiện nó chảy ra nước.

Nói nhảm, nếu đây là vàng lá, thì trực tiếp cầm về rồi. Có bao nhiêu ta lấy bấy nhiêu. Ngày đầu tiên liền khiến cho bọn họ đóng cửa. Đối với chỉ số thông minh của Cao nha nội, Lý Kỳ thật không biết nói gì. Duỗi tay nói:

- Mọi người nếm thử xem. Xem nó có xứng với cái tên Kim Ngọc Mãn Đường không?

Phàn Thiếu Bạch tức giận nói:

- Lý sư phó, lời này của ngươi không đúng. Theo như lời ngươi nói, vậy thì món Kim Ngọc Mãn Đường trước kia của Phàn Lâu chúng tôi chẳng phải là hữu danh vô thực sao?

Tiểu tử ngươi cũng quá hẹp hòi đi. Lý Kỳ cười ngượng ngùng:

- Của ngươi là Kim Ngư Mãn Đường, là hai chuyện khác nhau. Mọi người ăn thôi.

Nói xong, hắn kẹp một miếng bỏ vào miệng. Vừa vào miệng, còn không có quá nhiều cảm giác. Nhưng khẽ cắn xuống, nước lập tức văng đầy. Nhất thời một mùi thơm nồng đậm nở rộ trong miệng. Trơn mềm, ngọt thịt. Giống như được phối chế lần nữa ở đầu lưỡi vậy. Hương vị trong đó thật khó nói lên lời.

Hồng Thiên Cửu ăn liên tục ba miếng 'vàng lá', mơ hồ nói:

- Ừm ừm, đây là thịt gì mà ăn ngon vậy?

- Thịt cá mè.

Lý Kỳ và Thái Mẫn Đức đồng thanh đáp.

- Khó trách, khó trách.

Sài Thông gật đầu, cất cao giọng nói:

- Có câu rằng, 'Trước núi Tây Sơn, cò trắng bay. Trong suối đào có cá mè mập'. Ý chỉ là thịt cá mè rất ngon.

Thằng nhãi này hôm nay làm sao vậy? Bị văn nhân nhập vào người à? Không kể chuyện xưa thì ngâm thơ. Chẳng lẽ y thay đổi cách trang bức? Lý Kỳ hơi liếc nhìn Sài Thông, trong lòng đầy hoang mang.

Phàn Thiếu Bạch cau mày nói:

- Nhưng sao ta còn nếm được vị gạch cua?

Lý Kỳ cười nói:

- Đây đích thực là nàng ta ngâm trong gạch cua. Chỉ dựa vào điểm này, giá tiền coi như không tính là đắt.

Thái Mẫn Đức lại gắp một miếng, thở dài:

- Món ăn này còn hơn cả chuyện xưa. Thịt cá mè vốn mập, nhiều chất lỏng, lại mềm thịt. Nhưng Trương nương tử lại có thể cắt thành những mảnh vàng lá rất sống động. Xem ra tài nấu nướng của nàng ta đã tiến bộ hơn rất nhiều. Chỉ sợ ta đã không bằng nàng. Chỉ có Lý công tử là có thể thắng được.

Lý Kỳ cười nói:

- Viên ngoại quá khiêm nhường rồi. Viên ngoại phải quản lý một quán ăn to như vậy, lấy đâu thời gian rảnh rỗi để ở trong phòng bếp luyện tập tay nghề?

- Già rồi, già rồi.

Thái Mẫn Đức lắc đầu, lại hỏi:

- Không biết Lý công tử có thể nói ra được nguyên nhân trong đó không?

Hồng Thiên Cửu cũng đầy hiếu kỳ hỏi:

- Lý đại ca, nàng ta đã làm gì bên ngoài thịt cá này, khiến cho nó óng ánh như vàng thật vậy?

Lý Kỳ cau mày, cười khổ nói:

- Lớp bên ngoài đã dùng rất nhiều nguyên liệu mới có thể chế ra được. Có thể nói là bí phương của người ta. Ta làm sao có thể đoán được? Nhưng khẳng định gạch cua là một trong số đó. Tuy nhiên chỉ có chút ít thôi. Nàng ta đổi cá chép thành cá mè, nguyên nhân chủ yếu là thịt cá mè không có xương, dễ dàng xử lý. Ta nếm thấy thịt cá vẫn còn tươi, hẳn là đã luộc qua. Cũng không luộc lâu lắm. Mà nàng ta có thể biến thịt các thành những tấm vàng lá, nhất định là rán trong dầu. Cho nên, ta đoán đầu tiên nàng ta cắt thịt cá thành hình lá cây. Luộc qua với súp rồi vớt ra. Lại thêm những gia vị bí mật để phong bế nước súp bên trong. Sau đó bỏ vào nồi dầu để rán. Điều này yêu cầu khả năng nắm giữ lửa to lửa nhỏ phải rất cao. Nếu rán với thời gian ngắn, thì không đủ dòn, màu sắc cũng không thể hiện được. Còn nếu rán quá lâu, thì thịt sẽ co lại, màu cũng không đẹp, thậm chí bị vỡ ra.

Thái Mẫn Đức nói:

- Tuy nhiên, nếu là rán, thì căn bản không thể tạo ra ánh sáng lấp lánh như vậy.

Lý Kỳ hỏi:

- Viên ngoại, chẳng lẽ viên ngoại không phát hiện ra mùi dầu rán rất đặc biệt sao?

Hai mắt Thái Mẫn Đức lóe lên:

- Chẳng lẽ cậu nói, nàng ta còn bỏ thêm gia vị đặc biệt vào trong dầu?

- Hẳn là.

Lý Kỳ gật đầu:

- Ta đoán trước đó nàng ta đã bỏ nguyên liệu gì đó vào trong dầu. Nói cách khác, nhờ nguyên liệu đó mà khi rán mới tạo ra ánh sáng cho thịt cá.

Bốp bốp.

Lý Kỳ vừa dứt lời, phía sau chợt vang lên tiếng vỗ tay.

Mọi người quay đầu nhìn, người tới chính là Trương Xuân Nhi. Đi theo sau nàng là hai nam tử vẻ mặt lãnh đạm. Mã Kiều liếc nhìn hai nam tử kia, khinh thường hừ một tiếng, tiếp tục uống rượu.

Trương Xuân Nhi mang theo vẻ mặt xuân phong đắc ý đi tới, cười nói:

- Đặc sắc, đặc sắc, trù nghệ của Quan Yến Sử quả nhiên không giống tầm thường. Chỉ nếm qua thôi, liền đoán được bảy tám phần. Trương Xuân Nhi mặc cảm.

Ngụ ý là Lý Kỳ vừa nãy nói không sai.

Cao nha nội hừ một tiếng:

- Điều này còn cần nói ra sao? Lý Kỳ chính là Đại Tống đệ nhất trù do đích thân Hoàng thượng khâm phong. Bằng không Hoàng thượng cũng không để hắn tham gia yến tiệc bốn nước.

Hồng Thiên Cửu gật đầu:

- Đúng vậy, đúng vậy. Trù nghệ của Trương nương tử mặc dù không tồi, nhưng so với Lý đại ca mà nói, vẫn cách một trời một vực.

Hai tên bao cỏ này cố tình đối nghịch với mình đây mà. Mịa, ở trước mặt mỹ nữ thì không thổi phồng mình. Lý Kỳ cảm thấy rất bất đắc dĩ với hai người này. Bọn họ biết Trương Xuân Nhi làm người kiêu ngạo, vậy mà còn nói như vậy, rõ ràng là muốn khiêu khích.

Sắc mặt của Trương Xuân Nhi hơi đổi, lập tức khôi phuc, cười nói:

- Đúng vậy, đúng vậy.

Dừng một chút, nàng lại nói:

- Không biết vài món ăn này của tiểu điếm có hợp khẩu vị của mọi người không?

Cao nha nội thản nhiên đáp:

- Tạm được, có thể cho vào miệng.

Tuy Tứ Tiểu Công Tử bọn họ ngày nào cũng nội đấu không ngừng. Nhưng một khi có kẻ thù bên ngoài, đều rất đồng tâm hiệp lực. Đây là sự ăn ý giữa bọn họ. Trương Xuân Nhi gây hại cho Phàn Thiếu Bạch, mấy người bọn họ sao có thể cổ vũ nàng ta.

Trương Xuân Nhi cũng hiểu điều đó, nên vẻ mặt lơ đãng. Ánh mắt phần lớn tập trung vào Lý Kỳ và Thái Mẫn Đức.

Lý Kỳ cười nói:

- Trương nương tử quá khiêm tốn. Chỉ bằng món Kim Tam Bảo này và hai loại rượu mới kia, muốn không buôn bán đắt đỏ, tiền vào như nước cũng khó khăn.

Thái Mẫn Đức cười ha hả:

- Không sai, ta cũng nghĩ như vậy.

Đám người Cao nha nội đều không vui, quăng ánh mắt khinh bỉ về phía Lý Kỳ. Dường như oán giận hắn không giảng nghĩa khí.

Trương Xuân Nhi cười khanh khách:

- Quan Yến Sử và viên ngoại quá khen. Về sau Trương Xuân Nhi còn phải nhờ hai vị chiếu cố nhiều hơn. Tốt rồi, các vị chậm rãi ăn uống.

Dứt lời, nàng còn hơi liếc nhìn Phàn Thiếu Bạch. Thấy vẻ mặt tức giận của y, trong mắt hiện lên một tia đắc ý. Nói vài câu khách sáo liền đi tới bàn khác. Đợi cho nàng hỏi thăm xong vài bàn, nàng bỗng nhiên đi tới giữa, chắp tay hướng xung quanh, cất cao giọng nói:

- Nhờ mọi người hôm nay tới cổ động, tiểu muội thực vô cùng cảm kích. Mặc dù tiểu muội làm trong quán ăn đã hơn mười năm. Nhưng một mực ở trong phòng bếp. Nói tới buôn bán, tiểu muội vẫn phải hướng các vị học hỏi. Có chỗ nào không hiểu, mong các vị vui lòng chỉ giáo cho. Tiểu muội cảm ơn trước.

Nói xong, nàng lại hướng bốn phía thi lễ.

Phàn Thiếu Bạch nhỏ giọng hỏi:

- Lý sư phó, nàng ta rốt cuộc muốn làm gì?

Lý Kỳ bình tĩnh đáp:

- Cứ xem thế nào đã.

Thi lễ xong, Trương Xuân Nhi lại nói:

- Trước đó vài ngày, tiểu muội chợt nghe có vài người lo lắng với việc Kim Lâu khai trương. Điều này làm cho tiểu muội cũng thấp thỏm lo âu. Kỳ thực tiểu muội mở quán ăn này, chỉ có một mục đích nho nhỏ, chính là muốn có cuộc sống sung túc hơn. Chứ không có ý gì khác. Có thể mua được một mẫu ruộng, ba phần đất, là thấy đủ rồi.

Dừng một chút, nàng lại nói tiếp:

- Nhưng giờ chính đang buổi rối loạn. Cho nên tiểu muội cho rằng các quán ăn nên đồng lòng nhất trí, chứ không phải tranh chấp lẫn nhau. Kinh thành là nơi có mấy trăm vạn dân chúng, còn là đô thành giàu có nhất của Đại Tống, lo gì không có sinh ý. Mọi người nói có đúng hay không?

Một người reo lên:

- Trương nương tử có thể nghĩ như vậy thật là đáng quý. Nhưng có một số người sẽ không nghĩ như vậy.

Lý Kỳ vừa nhìn, liền nhận ra chưởng quầy của Sư Tử Lâu, bật dậy nói:

- Đúng vậy, đúng vậy. Hòa khí mới tốt, sao phải tranh đi đấu lại. Ta rất ghét việc đó. Nếu có gì hiểu lầm, mọi người ngồi xuống uống chén trà, ăn cái bánh bao, bình tĩnh nói chuyện. Có vấn đề gì cũng thành không có.

Thái Mẫn Đức cũng không ngu xuẩn, vội vàng gật đầu:

- Đúng vậy, đúng vậy, Lý công tử nói có lý, Thái mỗ cũng nghĩ như vậy.

Các chưởng quầy còn lại đều quăng ánh mắt khinh bỉ tới. Trong lòng nghĩ, gió tanh mưa máu không phải đều do các ngươi gây ra sao? Nếu thiếu bớt hai người các ngươi, ngành ăn uống của thành Biện Kinh đã yên ổn hơn rất nhiều rồi. Nhưng đã nói tới mức này, những người còn lại không tốt đưa ra ý kiến. Chẳng lẽ lại đứng lên công nhiên khiêu chiến hai ông lớn đó sao? Đây chẳng phải chán sống?

Chưởng quầy của Sư Tử Lâu lại hỏi:

- Không biết Trương nương tử có thượng sách gì?

Trương Xuân Nhi cười nói:

- Tiểu muội không dám bêu xấu trước mặt các vị.

Trương viên ngoại của Dương Lâu cười ha hả nói:

- Không sao, có câu là hậu sinh khả úy, Trương nương tử cứ nói đừng ngại.

- Đúng vậy, chúng ta đều muốn nghe cao kiến của Trương nương tử.

- Nếu Trương viên ngoại đã nói như vậy, thì tiểu muội chỉ có thể bêu xấu.

Trương Xuân Nhi khiêm tốn cười nói:

- Kỳ thực tiểu muội cảm thấy từ khi Phàn lão gia qua đời, giới quán ăn của kinh thành thiếu đi một người cầm đầu. Nhưng nếu chọn ra một người, lại có vẻ không công bằng. Người khác sẽ khó phục tùng. Tiểu muội nghĩ, sao chúng ta không mở lại hội Chính Minh?

Thái Mẫn Đức mở to mắt, một tia sáng lóe lên.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<