Vay nóng Homecredit

Truyện:Ngược về thời Minh - Hồi 458

Ngược về thời Minh
Trọn bộ 477 hồi
Hồi 458: Bước đầu đến Ngột Giả Vệ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-477)

Siêu sale Lazada

Sau khi Dương Lăng trở lại kinh thành, vốn vẫn lo rằng tin tức về hai vị công chúa được gả đi sẽ gây phản ứng long trời lở đất trong kinh, không ngờ nó lại giống như ném một hòn đá nhỏ xuống biển rộng, căn bản không gây ra gợn sóng nào.

Không có người nào để ý tới, kể cả hắn cưới toàn bộ muội tử của Hoàng thượng, một người chịu đánh, một người chống cự, cũng không ai muốn hòa trộn vào trong.

Thủ lĩnh quân chính các thủ phủ trong cả nước thay quân lớn, mỗi vị đại tướng nơi biên cương đều phải rời khỏi hạt địa trong kỳ hạn, đến nhậm chức ở một nơi mới. Rời khỏi nơi đã vất vả tâm sức kinh doanh nhiều năm và thế lực dựa dẫm địa phương rắc rối phức tạp thì chẳng ai có thể ủng binh tự trọng.

Bọn họ nghe theo lệnh điều phái của triều đình, làm theo để cai trị địa phương, nhưng thứ họ dựa vào chính là uy nghiêm và quyền lực của triều đình. Cho dù họ có lòng xây dựng thân tín và thế lực cá nhân mới thì cũng là chuyện rất xa, triều đình trong thời gian tương đối dài đương nhiên cũng có thể thong thả sắp xếp, từng bước nâng cao sự khống chế của trung tâm.

Chuyện này từ xưa đã có, nhưng điều động phạm vi lớn như thế này lại là điều chưa từng có. Đây là do Dương Lăng bày mưu đặt kế, mà Dương Lăng lại là một vĩ nhân học được từ hậu thế, tuy nhiên hành động không quyết đoán không dám làm như vậy lại phù hợp đúng với tính tình của Chính Đức.

Thay một Hoàng đế có lẽ sẽ ngổn ngang trăm điều kiêng dè, nhìn trước ngó sau, nhưng Chính Đức Hoàng đế làm việc từ xưa đến nay không kiêng sợ, thiên mã hành không, không suy nghĩ kỹ đã thi hành rồi.

Cùng lúc đó, trong kinh đã hốt gọn một mẻ các quan viên có quan hệ mật thiết với Ninh Vương. Ngoài số ít phản nghịch rõ ràng có quan hệ phục tùng với Ninh Vương ra, đại đa số chỉ là quan hệ cá nhân mật thiết, hoặc quan viên nhận hối lộ nhưng không bỏ tù hay chém đầu.

Đây là kết quả của việc Dương Lăng ra sức khuyên ngăn, nếu không khó đảm bảo Chu Hậu Chiếu sẽ không làm theo tổ tiên, phát động ba Xưởng một Vệ để tiến hành một cuộc tẩy rửa lớn đẫm máu. Xưa nay Tông Phiên mưu phản, trong ngoài cấu kết, một khi thất bại đây sẽ là kết quả tất yếu.

Dương Lăng cũng không tán thưởng thủ đoạn tàn khốc tấn công đối thủ chính trị của Chu Nguyên Chương, trái lại, hắn khá tôn sùng nền chính trị quân tử của triều Tống. Nói ra có thể không ai tin. Dương chém đầu đi đến đâu gió tanh mưa máu quét đến đấy lại là người phản đối chiến tranh chính trị lấy cái chết để định kết cục, ai có thể tin được chuyện hắn bất đắc dĩ phải giết người?

Nhưng mà hắn không thể cố gắng hơn nữa. Mưu phản từ trước đến nay là điều cấm kỵ của Thiên tử, tôn thất mưu phản càng là đại kỵ, danh sách này được phát hiện trước mặt Hoàng đến, Dương Lăng cũng chỉ có thể hiểu được đạo lý ấy, cố gắng khuyên can Hoàng đế bớt động binh đao.

Nói ra thì có một số đại thần khá oan uổng, thu nhận lễ vật ở trong quan trường sớm đã úy nhiên thành phong. Có một số người chưa chắc sẽ nghĩ rằng Ninh Vương mưu phản. Nhưng úy nhiên thành phong không đại diện cho chế độ công văn đã làm.

(Úy nhiên thành phong: thành ngữ Hán ngữ, chỉ một việc dần thấy phát triển thịnh hành, hình thành một bầu không khí tốt đẹp, là ca ngợi, không dùng ở nghĩa xấu. )

Rất nhiều người đều đang nhận lễ, nhưng người tặng lễ không phải ai cũng đều vì tạo phản, ngươi dính đến chủ nhân tạo phản thì ngươi phải nhận xui xẻo. Không xảy ra chuyện dù sao cũng tốt, xảy ra chuyện rồi phải tự mình gánh chịu, bất kể xưa nay, ai cũng vậy. Đổi lại ai làm Hoàng đế, trong tay có đất là người có thể dùng, còn không coi người đã tồn tại khúc mắt ra sao cả?

Đấu tranh chính trị có thể không chảy máu, nhưng chưa bao giờ dịu dàng thắm thiết!

Tuy nhiên không nhiều người bị đẩy lên pháp trường, nhưng lại không ít người bị kéo xuống ngựa, quan lại thăng chức, hạ chức, điều động quy mô lớn, thu hút toàn bộ sự chú ý của triều đình và dân chúng. Ai còn để tâm đến chuyện muội muội của Hoàng đế gả cho ai?

Cứ như vậy, Dương Lăng và Chính Đức Hoàng đế chuẩn bị sẵn lí do thoái thác, Trương Thiên Sư được căn dặn trước chuẩn bị đủ lời trong quẻ bói đã hoàn toàn uổng phí. Ngoài Thái hậu thể hiện chút bất mãn ra, triều đình và dân chúng không hề có âm thanh phản đối.

Hôn sự của Dương Lăng và hai vị công chúa cứ như vậy được xác định thuận lợi, Hoàng gia gả công chúa, đương nhiên cũng muốn Khâm Thiên Giám tính toán kỹ ngày may mắn, hoàng gia phải chuẩn bị chu đáo. Tương nhi công chúa là con gái Thục vương, nên Thục vương cũng muốn vào kinh chúc mừng. Rất nhiều việc muốn chuẩn bị đầy đủ coi như với độ nhanh nhất cũng phải hơn nửa năm, huống hồ hoàng gia cũng chẳng gấp gáp gả con gái đi, cho nên hôn kỳ vẫn chưa định.

Dương Lăng nhớ mong thế cục ở quan ngoại, khốn khổ chờ đợi hơn nửa tháng ở trong kinh, đợi thế cục trong kinh hoàn toàn ổn định, liền chủ động xin tới Liêu Đông thị sát.

Đại Minh trong lịch sử đã bị bọn dã man từ phương bắc tới tiêu diệt, trong thời khắc nó hóa kén thành bướm, giương cánh muốn bay múa, sức mạnh yếu ớt nhất lung lay nhất thì đã bị thay thế bởi một sức mạnh lạc hậu và ngu muội hơn.

Dương Lăng biết quá rõ về giai đoạn lịch sử này, vì thế cũng coi trọng nhất tới quan ngoại. Quan ngoại một ngày không giải quyết luôn là nỗi tâm bệnh của hắn. Huống hồ, nơi đây còn có Hồng Nương Tử, có Thành Khởi Vận và A Đức Ny, có người yêu thương gắn bó với hắn nữa chứ?

Cố gắng tranh thủ rất lâu, Dương Lăng cuối cùng coi như có được sự chấp thuận của Chính Đức Hoàng đế, sắp xếp hành trang đi tới quan ngoại. Hiện giờ, hắn đã đi qua hạt địa Liêu Đông Đô Ti, lập tức sẽ tới Ngột Giả Vệ của Nô Nhi Can Đô Ti.

Xe lộc cộc, ngựa thong dong, ánh chiều dương như lửa, cây cỏ um tùm...

Vốn nên là vùng đất của Cáp Nhĩ Tân, giờ vẫn là cánh đồng hoang vu thuộc về Hải Tây Nữ Chân. Dương Lăng nhớ khi còn nhỏ từng sống ở đây mấy năm, quay lại chốn cũ thật kích động và vui sướng, nếu là mảnh đất mấy trăm năm trước, không vật không bóng người, cảm giác ngàn năm trong nháy mắt, luôn hồi muôn đời đó càng tràn đầy nỗi bi thương.

"Nhớ trời đất xa tắp, một mình buồn đau rơi lệ", Dương Lăng bùi ngùi trong lòng, hắn khẽ thở dài, suy nghĩ hồi lâu, mãi vẫn không ngâm được bài thơ này, đành phất tay áo, nằm xuống giường gấm tiếp tục vùi đầu ngủ say.

- Khởi bẩm Quốc công gia, phía trước đã tới Ngột Giả Vệ, chỉ huy sứ của Ngột Giả Vệ đã dẫn người ra nghênh đón.

...

- Khởi bẩm Quốc công gia...

- Ừ, đến đâu rồi?

Dương Lăng vén rèm cửa lên, thò đầu ra, tóc bay tán loạn, vạt áo bào rộng mở, một đôi mắt mông lung, ngủ ngon thật.

- Hồi Quốc công gia, đã tới Ngột Giả Vệ, chỉ huy sứ của Ngột Giả Vệ là Luyện Vân Thư đại nhân đã dẫn người ra nghênh đón.

- Ừ, dừng xe!

Dương Lăng vuốt tóc rồi lại rụt cổ vào trong xe.

Một lát sau, Dương Lăng vén màn kiệu từ trong xe chui ra, áo mãng bào đai ngọc, quần áo chỉnh tề, tóc chải gọn gàng, hiên ngang đứng ở đầu xe.

Đập vào mắt hắn là một đội phương trận bộ kỵ chỉnh tề. Đao thương lấp lánh, chiến bào thô sơ cũ nát, cờ xí bạc màu tung bay phấp phới, mang theo khí thế hùng hồn như núi, nghi thức chỉ hai ngàn người nhưng sát khí đầy người giống như thiên quân vạn mã.

Ngột Giả Vệ Chỉ huy sứ Luyện Vân Thư cưỡi ngựa, dẫn theo hơn mười tướng lĩnh kỵ quân ra đón, những tướng lĩnh này hầu hết là hơn ba mươi tuổi, các kiêu tướng trẻ trung khỏe mạnh trong quân. Luyện Chỉ huy khá trẻ tuổi, thân là chủ tướng trọng trấn một phương, tuổi tác còn chưa đến tứ tuần.

Gã khoác áo giáp nhẹ, sườn đeo đao, gương mặt chữ điền góc cạnh rõ nét, khuôn mặt đen nhạt phác họa ra đường nét cương nghị cường tráng, các tướng lĩnh đứng theo phẩm cấp phía sau gã cũng uy lực như hổ, khí thế phi phàm.

Luyện Chỉ huy trông thấy Dương Lăng bèn vội vã xuống ngựa, tiến lên bái kiến, loáng một cái mọi người đều quỳ rạp xuống vái. Trong quân trận có thể không cần thực hiện đại lễ này, nhưng uy danh của Dương Lăng họ đã nghe thấy từ lâu.

Quyết nhân phú quý, định nhân sinh tử, vị cực nhân thần, lại được Hoàng đế ban thưởng hai vị công chúa làm vợ, địa vị vinh hạnh đặc biệt như thế trước đây chưa từng có ai, sau này cũng không có người nào, nhân vật như vậy đừng nói là Luyện chỉ huy gã, kể cả Đại đô đốc của Nô Nhi Can Đô Ti cũng đâu dám bất kính?

*****

Dương Lăng vội vàng xuống xe đỡ Luyện Chỉ huy lên, hai bên trò chuyện một lúc, sau đó cất bước đi vào trong thành trì của Ngột Đô Vệ. Các kỵ sĩ hai bên nghiêm nghị trên các con ngựa Mông Cổ thấp bé cường tráng, cho dù đao thương ăn vận không đẹp đẽ bằng giáp trụ của các doanh trại ở kinh thành, yên ngựa chỉnh tề, tỏa ra uy nghiêm sát khí mãnh liệt.

Thành Ngột Giả không lớn, chu vi không quá hai mươi dặm, có bốn cửa, đường chính là một con đường chữ thập. Không có quá nhiều thành trì bình thường đan xen với các ngõ nhỏ, đường nhỏ rắc rối phức tạp, như vậy sẽ tiện để nhanh chóng tập kết quân đội, xuất chinh, giữ thành đều sẽ thuận tiện.

Từng tòa quân doanh trong thành trì đều ngay ngắn, nhưng hầu hết là nhà bùn đất, nóc nhà hình chữ "Nhân" trải cỏ vàng dày cộp. Cho đến khi tới trung tâm quân doanh mới nhìn thấy năm sáu phòng ở lát gạch đá. Tòa thành này cũng rất đơn sơ, độ cao và mức độ rắn chắc của nó có thể ngăn dã thú chui vào.

Trên thực tế bọn họ cũng không cần thành trì cao lớn quá kiên cố, chung quanh là bãic ỏ của người Nữ Chân Dã Nhân và Nữ Chân Hải Tây. Những tộc đàn phân tán của bộ lạc bán nguyên thủy này không có gan xâm phạm quân đội Thiên triều, cho dù là người Hán bình thường thì họ cũng không dám đắc tội.

Hướng tiếp về phía đông chính là tựa vào núi Đại Hưng An, trở thành Phúc Dư lá chắn của quân vệ Đại Minh, Đóa Nhan, Thái Ninh tam vệ, trừ khi tam vệ bị đánh chiếm, nếu không nhân mã của Bá Nhan cũng không thể xâm nhậm sâu uy hiệp quân đội Đại Minh.

Đoàn người tiến vào căn phòng lớn nhất rộng rãi nhất, Luyện Chỉ huy xoa xoa tay, bối rối nói:

- Quốc công gia. Đây là căn phòng tốt nhất của Ngột Giả Vệ, thực sự vô cùng đơn sơ, khổ thân Quốc công gia phải sống ở nơi như thế này, hạ quan thực sự thấp thỏm lo âu.

Dương Lăng chú ý tới căn phòng hẳn là vừa mới trát vữa, bố trí trong phòng mặc dù khá đơn sơ, nhưng lại vô cùng sạch sẽ, không một hạt bụi, ngay cả trên mặt đất gạch xanh, giữa các khe gạch đó cũng đều sạch tinh không dính tý bụi, thật làm khó cho vị Luyện Chỉ huy này, không biết đã phải sai bao nhiêu đại binh ra sức dọn dẹp căn phòng.

Dương Lăng cười ha hả:

- Không sao, các tướng sĩ trấn thủ biên quan, năm này tháng khác, có thể nói là càng vất vả công lao càng lớn. Nơi như thế này mà các vị có thể trụ lại được, lẽ nào ta không ở nổi chứ? Ta tới tái ngoại, không phải là đi du sơn ngoạn thủy, ha ha, mọi người đừng gò bó, nào, đều ngồi xuống cả đi.

Dương Lăng đi đến chỗ ngồi chính, thản nhiên ngồi xuống, hai tay buông xuống, nói:

- Đều ngồi xuống cả đi, như vậy không dễ nói chuyện.

Các tướng lĩnh lúc này mới lần lượt ngồi xuống, có binh sỹ chuẩn bị sẵn nước trà, bê lên cho họ. Dương Lăng nhìn quanh một vòng, cười nói:

- Vừa mới quen biết chư tướng, chúng ta còn chưa hiểu nhau lắm. Có điều cũng không sao cả, bổn Quốc công còn ở lại Nô Nhi Can một thời gian, chúng ta có thể từ từ làm quen, Dương Lăng ta thật ra rất dễ nói chuyện.

- Vâng, vâng.

Luyện Chỉ huy cười nói:

- Vùng tái ngoại lạnh giá, chưa bao giờ có vị đại nhân tôn quý như Quốc công gia tới, đám hạ quan cố ý vào trong núi săn chút đồ quý hiếm, còn mua một số thứ của bộ lạc Nữ Chân, lát nữa sẽ đón tiếp Quốc công gia.

- Luyện đại nhân đừng khách khí. Hôm nay có thể kết bạn với chư vị tướng quân anh dũng thiện chiến, bổn Quốc công cũng vô cùng vui mừng, lát nữa phải uống mấy chén với mọi người. À, giờ vẫn còn sớm, Luyện đại nhân trước tiên hãy giới thiệu tình hình nơi này cho ta đi.

Luyện Chỉ huy cung kính đáp:

- Vâng, hạ quan tuân mệnh.

Y liếm môi, hóa giải tâm trạng căng thẳng, bắt đầu kể rõ tình hình ở đây. Dương Lăng vốn rất quen với ba tỉnh miền Đông Bắc, nhưng trước mắt nơi này không phải là ba tỉnh miền Đông Bắc, mà cơ bản vẫn là một vùng hoang vu, thế lực cấu thành càng rắc rối phức tạp, nói ra cũng rất mệt.

Ban đầu Luyện Chỉ huy còn nói lắp bắp, dần dần mới bắt đầu lưu loát.

Địa vực Nô Nhi Can Đô Ti do Đại Minh thiết lập rất đồ sộ, bao gồm Ngoại Mông bây giờ, Nội Mông, Liên Xô và một phần của ba tỉnh miền Đông Bắc. Tuy nhiên do đất rộng người thưa, rất nhiều nơi không đủ binh lực đóng quân, cũng không đủ dân số để khai hoang, trước mắt vẫn là những cánh rừng rậm nguyên thủy và thảo nguyên lớn ít người lui tới.

Vệ sở của quân Minh chủ yếu dựa vào mấy con sông chính được bố trí chi chít như sao trời, chủ yếu xây dựng ở Hắc Long Giang, A Tốc Giang (nay là Ô Tô Lý Giang), Tùng Hoa Giang và Não Ôn Giang (nay là Nộn Giang), ở lưu vực Ô Tô Lý Giang có tổng cộng hơn một trăm ba mươi vệ sở, nha môn Nô Nhi Can Đô Ti được thiết lập ở khu vực Đặc Lâm bên bờ đối diện cửa sông Cổn Hà, quan viên chủ yếu của Đô Ti đều là cha truyền con nối, điểm này khác với quan viên ở quan nội.

Phạm vi quản hạt của họ phía tây bắt đầu từ sông Oát Nan (nay là sông Kim Ngạc Nộn), phía bắc kéo dài đến núi Ngoại Hưng An, đông ráp biển lớn, phía nam kề với sông Đồ Môn, phía đông bắc vượt biển vẫn không có vệ sở trên đảo Khố Hiệt, trong lãnh thổ có nhiều dân tộc như Mông Cổ, Nữ Chân, Cát Lý Mê, Khổ Di, Đạt Oát Nhĩ, đa phần sinh sống bằng đánh cá và săn bắt.

Điểm đặc thù của nơi này nằm ở chỗ, các dân tộc có thế lực khá lớn trong lãnh thổ như Đóa Nhan Tam Vệ, Nữ Chân đều có lãnh địa độc lập và tổ chức lãnh tụ riêng. Nghiễm nhiên lập quốc trong quốc, hơn nữa do đất rộng người thưa, phái trú binh mã tới khu vực tiếp giáp với Thát Đát ít thì không có tác dụng, nhiều thì lại không đủ binh lực, vì thế khu vực đó không được cử binh mã tới, trở thành khu vực không ai quản lý.

Cho nên sau khi Hồng Nương Tử chiếm lĩnh lãnh thổ rộng lớn xung quanh sông Oát Nan, mở rộng ra phía đông tới hồ Hô Luân, hồ Bối Nhĩ, cho đến biển Bộ Ngư nhi, quân đội Đại Minh trước sau không có động tác gì mới không gây nghi ngờ cho Bá Nhan. Bởi vì mảnh đất này trên thực tế không phái quân đội đóng quân.

Dương Lăng lần này tới đây, đã thông báo cho Thành Khởi Vận. Dương Lăng có lẽ có thể hiểu được tình hình cụ thể hơn của Thát Đát, Ngõa Lạt, Đóa Nhan Tam Vệ và Hồng Nương Tử hiện nay từ chỗ nàng, những tướng lĩnh của biên quân vệ sở này có lẽ cũng không nói được quá nhiều về tình hình có giá trị hiện nay.

Cho nên nghe xong lời trần thuật của Luyện Chỉ huy, hắn liền chủ động tiếp lời:

- Ừ, bổn Quốc công lần này tới đây, một là để thăm tướng sĩ ngoài biên ải và các vị Đô đốc thế tập, Chỉ huy sứ của Đô chỉ huy sứ ti ở sông Tuyên. Tuy nhiên, xét thấy nữ vương Ngân Kỳ của Đóa Nhan Tam Vệ sắp công khai chiêu tế giống như mở lễ hội Naadam...

Nói đến đây, Dương Lăng nhớ đến Ngân Kỳ đã từng có duyên gặp mặt một lần trên núi Bạch Đăng - tiểu cô nương vô cùng tinh nhanh đó mà không khỏi mỉm cười, nói tiếp:

- Hành động của Ngân Kỳ nữ vương đã gây sự chú ý khắp nơi, Đóa Nhan Tam Vệ hợp hay tan là mấu chốt để phá vỡ thế cục cân bằng hiện tại trên thảo nguyên.

Bá Nhan, Hỏa Si, Diệc Bất Lạt, Hồng Nương Tử, cùng với A Cổ Đạt Mộc, Bạch Âm trong nội bộ Đóa Nhan Tam Vệ, có thể nói tất cả mọi người đều đang chú ý tới việc này. Vì thế ta sẽ ở lại đây. Khi cần thiết sẽ lặng lẽ tiếp cận nơi dừng chân của Đóa Nhan Tam Vệ, quan sát gần. Bất cứ lúc nào đều tìm hiểu được động thái từng bước để tránh tin tức triều đình lạc hậu, rơi vào thế bị động.

Nói ra việc này, phó sứ chỉ huy Thù Hạo Thiên cũng tỏ vẻ khẩn trương, nói:

- Quốc công gia nói rất đúng, hiện giờ Đóa Nhan Tam Vệ là phong vân tế hội, đặc biệt Bá Nhan Mãnh Khả đó bảy tuổi đã tung hoành thảo nguyên, chinh chiến thiên hạ, chèn ép bộ tộc Ngõa Lạt chiếm giữ ưu thế tuyệt đối trong các thế lực thảo nguyên phải rút lui về tây bắc, từ đó về sau không ngóc đầu lên được.

Hoa Đương thừa dịp này xuất binh trừng phạt phản loạn, xuất binh đánh dẹp địa bàn của y, y lại như có thần linh phù trợ, bằng một nhóm quân đơn lẽ đã một lần nữa đoạt lại thảo nguyên của mình, người này xảo quyệt như hồ ly, hung mãnh như hổ, rất nhiều dân du mục thảo nguyên đều nói, ông trời trao may mắn cho gia tộc hoàng kim, Bá Nhan Mãnh Khả là chủ nhân đương nhiên của thảo nguyên, còn có rất nhiều truyền thuyết thần kỳ liên quan đến y.

*****

Dương Lăng thản nhiên cười nói:

- Phàm là nhân vật anh hùng oai phong một cõi thì luôn có người hoặc có tâm, hoặc vô ý đi thêu dệt ra đủ các loại truyền thuyết cho mình, để chứng minh mình phi phàm ra sao, có gì khác lạ?

Hắn lướt mắt nhìn qua, mỉm cười nói:

- Bổn Quốc công ở trước sông Tiền Đường đã dùng tám trăm Phiên vệ càn quét ba ngàn Oa Khấu, đã có người gò ép nói bổn Quốc công từng mượn sức nước thủy tộc Đông Hải Long Cung của Trương Thiên Sư để diệt địch. Dẹp Đô Chưởng Man ở Ba Thục, người Đô Chưởng Man bị đánh bại đến giờ vẫn tin chắc rằng bổn Quốc công là Gia Cát Khổng Minh đầu thai, còn thi triển thần thông để thần ếch của họ vứt bỏ họ, ha ha ha, việc này nói cho lũ ngu muội, còn được lan truyền ầm ĩ, các vị tướng quân đều là anh hùng thân võ thế tung hoành sa trường, tin những chuyện ma quỷ vậy sao?

Đám Luyện Chỉ huy, Cừu Hạo Thiên đều bật cười, lúc này, một binh sĩ đi vào thì thầm mấy câu với Luyện Chỉ huy, Luyện Chỉ huy bèn quay sang nói với Dương Lăng:

- Quốc công gia, tiệc rượu đã chuẩn bị xong, ngài xem có...?

- Được! Chúng ta cùng nhau uống mấy chén, các vị tướng quân giờ đều có phần hơi gò bó đấy, trong tiệc rượu chúng ta hãy thoải mái ăn uống, thoải mái nói năng!

Trong sở vệ không có đầu bếp xuất sắc, nhưng đồ ăn nấu ra trong nồi to bát to kia lại hết sức ngon miệng, làm ai nấy thích thú. Thịt dê vàng óng béo ngậy, thịt gà hợp khẩu vị, tay gấu đen thơm nức mũi, mũi ngạn xốp giòn thơm nức, súp rồng bay, gân hươu xào hành..., còn cả rau tươi, tất cả đều là món ăn thôn quê quen thuộc.

Mấy thứ này ở quan nội nếu muốn ăn cũng không phải dễ dàng như vậy. Đại tộc nhà quyền quý thật ra có tài lực, nhưng ăn tay gấu, mũi chó rừng cũng không dễ như thế.

Dương Lăng tính tình hiền hòa, gần gũi với mọi người, trong bữa tiệc rượu không hề tỏ ra tự cao tự đại, cũng hứng trí tưng bừng khi tán gẫu đến chuyện đàn bà với những võ tướng này. Cảm xúc giam cầm lâu nay của đám võ tướng dần tiêu giảm, ngoài sự kính trọng dành cho Dương Lăng, còn thêm cả phần thân thiết.

Dương Lăng tuần sát quan ngoại chư vệ một là do chính cục ở quan nội vừa trải qua một cuộc thành trừng mới, cần phải phái một vị trọng thần thay mặt thiên tử tuần tra biên giới phía bắc, vỗ về các chư hầu trấn thủ Nô Nhi Can, ngoài ra còn phải xây dựng có hiệu lực hơn các cơ quan đưa tin ở trạm dịch trên đường trong vòng mấy ngàn dặm từ Nô Nhi Can Đô Ti tới kinh sư, tăng cường liên hệ tin tức giữa quan nội và quan ngoại.

Đương nhiên, những chuyện này là muốn làm, cũng là lý do tuyên bố công khai với bên ngoài. Mà mục đích lớn nhất của nó lại là để tìm hiểu lễ hội Naadam của Đóa Nhan Vệ, quyết định Đại nguyên Phó hãn, Bắc anh vương Hồng Nương Tử sau nay hành động như thế nào, nguyên nhân bí mật này cũng không phải nói thẳng với các tướng lĩnh quân vệ.

Sau khi yến hội kết thúc đã là lúc nửa đêm. Dương Lăng rất lâu rồi không uống sảng khoái như vậy, hai ngày nay ở Vệ sở chờ tin tức của Thành Khởi Vận, chẳng có việc gì thú vị. Cộng với đi đường bôn ba cũng thật sự hơi mệt mỏi, bữa tiệc rượu này đến, được nâng chén uống thoải mái với những mãnh tướng có tửu lượng cao đó, uống say khướt, nhiệt huyết sôi trào, sau đó lại được tắm rửa một trận trong thùng gỗ thô sần thơm ngát mùi gỗ thông, quả là cực kỳ sảng khoái.

Gió đêm thổi hiu hiu, cay cỏ gợn sóng xanh biếc, Dưng Lăng mặc khinh bào, khuôn mặt tuấn tú hơi ửng đó, đôi chân nhẹ nhàng đi dào trên tường thành. Trong chiến hào bảo vệ thành ở bên ngoài mọc đầy rong bèo um tùm, chiến hào hẹp mà nông, thành trì cũng thật sự không cao, ước chừng chỉ khoảng hai trượng, nhưng xa gần quả thực không có kiến trúc nào khác nên vẫn có thể phóng tầm mắt ra đến cực xa. Ở chỗ cực xa ấy vẫn là một mảng màu xanh tới tận chân trời.

Mảnh đất chưa từng khai thác này ẩn chứa tài nguyên khoáng sản phong phú, mặt đất là đất đai màu mỡ và rừng rậm, đối với Đại Minh tương lai mà nói là rất trọng yếu. Nhưng hiện giờ, chỉ phái một vài binh mã đóng giữ tại đây, chỉ đại diện rằng đó là ý nghĩa tượng trưng của một quốc thổ, không ai ý thực được nó chứa đựng kho báu phong phú biết bao.

Triều đình căn bản không ý thức được ý nghĩa quan trọng ngoài quân sự và chính trị ra của cái gọi là vùng đất hoang vu này. Hàng năm cung phụng mấy con ngựa, mấy con hải đông thanh, mấy cây nhân sâm ngàn năm cho triều đình, đó chính là nghĩa vụ tận lực và thuế phú phải nộp của các thần dân trên mảnh đất này.

Trước mắt phải giải quyết nguy cơ của Bá Nhan, thế nhưng Bá Nhan giải quyết xong còn có Hỏa Si, còn cả Diệc Bất Lạt, còn có Đóa Nhan Tam Vệ, còn có... Bây giờ vẫn giống như một mâm cát năm bảy mảng, không có thế lực Nữ Chân nào để mắt đến họ...

Đó có thể là chuyện của mấy năm sau, chuyện của vài thập niên hàng trăm năm sau, nếu không thể giải quyết được sự đối lập này về căn bản, không thể ngăn chặn sự phát triển của thế lực dị tộc, vậy thì ai có thể bảo đảm sẽ không xuất hiện Bá Nhan thứ hai, thậm chí là Thiết Mộc Chân thứ hai, xuất hiện...Nỗ Nhĩ Cáp Xích vốn nên xuất hiện?

- Dân tộc, chẳng qua là quần thể có nền văn hóa, tập tục, tín ngưỡng, quan niệm... khác nhau trong lịch sử hình thành nên bởi tập trung dân cư theo khu vực. Biển rộng sẽ không dương dương tự đắc chuyện nó được tạo nên bởi bao nhiêu con sông. Những con sông này nếu xưa nay luôn phân tách rõ ràng, duy trì nét đặc sắc riêng có thì cũng không hình thành nên biển lớn được.

Uy chi dùng võ, đồng chi dĩ lợi, hóa chi dĩ văn, dung chi dĩ tộc. Chỉ có như thế mới tiêu diệt được triệt để ẩn họa. Uy chi dũng võ, đồng chi dĩ lợi, hiện nay đang được tiến hành, bước tiếp theo có trọng điểm phát triển kinh tế, về quân sự thì phải chú ý trọng điểm tới Liêu Đông. Tăng cường giao dịch thông thương sẽ có thể ngầm biến đổi hóa, tăng cường mối liên hệ giữa các dân tộc.

Hóa chi dĩ văn, Dương Thận đã đang thực hiện. Y đang thu thập rất nhiều điển tích văn hóa, hơn nữa còn liên hệ với một đám văn nhân, hy vọng có thể dùng các hình thức như thư tịch, hí kịch, ca khúc để truyền bá văn hóa và quan niệm Trung nguyên trong những bộ tộc du mục này.

Dung chi dĩ tộc cũng là một kế sách lâu dài. Lấy cái lợi chung để tăng cường mối liên hệ, đồng hóa để có sự thấu hiểu sâu sắc, như vậy dung hợp tạp cư, kết hôn dị tộc từ quan niệm của mọi người cũng đã được chấp nhận, mấy chục vạn người Hán di dân đến đông bắc khi đó đã dần dần hòa hợp với bách tính của các tộc đàn, cho đến khi hình thành cùng một thể.

Nhưng mà muốn thực hiện những việc này, không để nó bỏ dở giữa chừng thì cần có một môi trường ổn định, như vậy thì nhất định phải tiêu diệt được những kẻ có dã tâm như Bá Nhan, Hỏa Si, Diệc Bất Lạt, làm suy yếu sức mạnh phân li của những tộc đàn này, tăng cường lòng trung thành và đồng cảm của chúng. Nếu không một khi triều đình yếu thế, các tộc liền dấy lên dị tâm, vòng đi vòng lại, chiến loạn mãi không ngớt.

- Anh hùng của một dân tộc thường sẽ trở thành ác ma của một dân tộc khác. Nếu nhất định phải trả giá bằng máu mới đổi lấy được hòa bình vĩnh viễn, vậy thì, cứ để cho Dương Lăng ta đảm nhận nhân vật ác ma này đi.

Dương chém đầu say rượu, nhìn gió đêm thổi nhè nhẹ, cỏ xanh cúi rạp xuống, bèn phát ra một câu nói hào hùng.

Hắn nôn ra một bãi đầy mùi rượu, được mấy người thị vệ dìu đi, say khướt đi về phía doanh trướng. Nhưng vào lúc này, trên đường chân trời có mấy trăm kỵ sĩ dũng mãnh đang hộ tống một cỗ xe ngựa buông chùm tua rua theo kiểu vua Mông Cổ đang gấp rút phi về phía Ngột Giả Vệ.

Tiếng chuông đồng kêu leng keng trên màn xe, giống như trái tim thiếu nữ của người đẹp trong xe, đập dồn dập và tràn đầy vui sướng. Ánh chiều tà đỏ thẫm, thảo nguyên mấp mô, Thành Khởi Vận còn chưa nhìn thấy thành quách của Ngột Giả Vệ, nhưng trái tim đó lại đã bay tới thành Ngột Giả, bay đến bên cạnh Dương Lăng.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-477)


<