Vay nóng Tinvay

Truyện:Ngược về thời Minh - Hồi 456

Ngược về thời Minh
Trọn bộ 477 hồi
Hồi 456: Nhân duyên trời định
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-477)

Siêu sale Lazada

Thôi Oanh Nhi cẩn thận ngẫm nghĩ lời của Thành Khởi Vận, gật đầu thật mạnh nói: -Ta thấy được, cứ làm theo lời tỷ tỷ đi!

Thành Khởi Vận vừa nghe thì vui mừng nhướn mày, Thôi Oanh Nhi lúc nào cũng làm trái ý nàng, nàng nói đi đông, Thôi Oanh Nhi càng muốn đi hướng tây, lúc này cuối cùng đã chịu nghe lời nàng rồi.

Thành Khởi Vận lập tức nói: -Được, vậy cô lập tức phái người bắt liên lạc với nữ vương Ngân Kỳ của Đóa Nhan Tam Vệ đi, có thể thông qua tộc trưởng của bộ lạc nhỏ đó thử tiếp xúc trước. Ngân Kỳ nhất định muốn tìm hiểu xem phía triều đình sẽ có phản ứng thế nào một khi nàng ta kết liên minh với cô, ta lập tức về viết thư cho đại nhân. Nếu nữ vương Ngân Kỳ do thám trú quân Liêu Đông thì bên này có thể trực tiếp ám chỉ. Nếu nàng ta sai người vào triều thì phải do đại nhân ứng phó rồi.

Thôi Oanh Nhi cười nói: -Được! Ta phái một người ăn nói khéo léo đi tiếp xúc thử trước, dù sao cũng đã kết bái với Bá Nhan rồi, cùng lắm thì lại kết bái lần nữa với nữ vương Ngân Kỳ, liên thủ đối địch!

Thành Khởi Vận liếc mắt xem thường nói: -Bái thế nào? Bái trời sao? Bây giờ cô là nam nhân, không phải nữ nhân!

A! Hồng nương tử vỗ trán một cái, cao giọng cười ha ha.

Thành Khởi Vận cũng không nhịn được mà cười rộ lên: -Hơn nữa, cô và Bá Nhan Mãnh Khả kết bái làm an đáp, bây giờ có thể phản ông ta mà kết minh với Ngân Kỳ, nàng còn tin được cô sao? Nếu dùng đến chiêu này, nhất định sẽ khéo quá hóa vụng, tuyệt đối không thể.

Thôi Oanh Nhi cười nói: -Tỷ tỷ nói đúng, là ta suy nghĩ không chu đáo, xem ra chỉ có thể từ từ qua lại rồi.

Thành Khởi Vận cau mày nói: -Thực lực của Đóa Nhan Tam Vệ tuy không yếu hơn Bá Nhan và Hỏa Si, nhưng bây giờ lại dùng toàn lực cho nội đấu. Nội bộ lục đục tranh đấu, sức khống chế thực tế của nữ vương Ngân Kỳ có hạn. Như vậy, nàng ta muốn tập hợp lực lượng của Tam Vệ thì cần thiết phải có được sự trợ giúp hùng mạnh, mở rộng được thế lực và ảnh hưởng của nàng ta, cho nên, cô và nàng ta tiếp xúc vừa lúc tiện lợi.

-Có điều chỗ khó xử cũng nằm ở đây. Nữ vương Ngân Kỳ do cha anh đột tử, vội vã tiếp vị, nàng không có bất kỳ ảnh hưởng gì trong hai Vệ còn lại, dù là ngay trong nội bộ bản Vệ Đóa Nhan, có một vài kiêu binh mãnh tướng cũng chưa chắc đã thuận theo. Xưng vương trên thảo nguyên chỉ chú trọng thực lực, bây giờ nàng ta có thể ngồi vào vị trí đó, một là do sức ảnh hưởng của Hoa Đương vẫn chưa hoàn toàn biến mất, hai là Bạch Âm của Phúc Dư Vệ hết sức ủng hộ nàng ta.

-Nhưng những gì mà bây giờ Bạch Âm làm có thể nhìn ra dã tâm của ông ta càng lúc càng lớn, đã không chỉ là một đại thần phụ chính đơn giản như vậy. Tình hình bây giờ của nữ vương Ngân Kỳ, không thay đổi cách nghĩ thì chậm nhất là ba năm sẽ bị thay thế. Thế nhưng nếu mượn ngoại lực không ổn thỏa thì sẽ khơi dậy đại chiến nội bộ sớm hơn, lập tức chôn thân trong tử cảnh.

-Một cô gái đang ở vào hiểm cảnh vây khốn xung quanh như vậy, lại chưa từng tiếc xúc với cục diện chính trị tranh giành ngươi lừa ta gạt, nếu cô muốn lấy được lòng tin của cô ta, để cô ta lấy hết can đảm, dám mượn lực lượng của cô để áp chế hai Vệ có dã tâm, thống nhất lực lượng của Đóa Nhan Tam Vệ lần nữa, độ khó không nhỏ nha.

Đôi mày liễu của Thôi Oanh Nhi cau lại, khó xử nói: -Phiền toái như vậy à? ỪmViệc này còn khó hơn nhiều so với lúc trước ta một mình xông lên núi Thái Hành, hàng phục mấy tên cướp trên Thái Hành nữa. Mọi người đánh nhau chia cao thấp, ai thắng người đó làm lão đại, còn phải dụ dỗ nàng ta như dụ tiểu hài tử hay sao?

Thôi Oanh Nhi tưởng tượng gương mặt nở nụ cười của mình, vuốt mái tóc của một cô gái nhỏ giống hệt như đại ca, ôn tồn nhỏ nhẹ dụ nàng nói chuyện, bất giác toàn thân nổi da gà. Nàng nhìn sang A Đức Ny, hỏi:

-Đúng rồi, nếu các cô ở đó, chuyện như vậy phải giải quyết thế nào?

A Đức Ny đang lấy một thanh ngân đao hết sức chuyên chú mà cắt một miếng thịt chân dê mỡ màng, nghe thấy thì ném dao xuống, rất ưu nhã, rất thục nữ mà cầm một chiếc khăn ướt lên lau cái cằm bóng nhẫy, sau đó nhã nhặn ôn tồn nói: -Câu này coi như cô hỏi đúng người rồi, chúng ta xử lý mấy chuyện này rất có cách đó. Nói đơn giản chính là hôn nhân chính trị.

-Hôn nhân chính trị? Hôn nhânkết thân gia?

-Ừ! Hôn nhân chính trị ở Đại Hành Kỳ Đạo chúng ta rất có thị trường, cũng rất hữu hiệu. Ví dụ, vương tử A Lạp Cương và công chúa Y Toa Bối Lạp của Tạp Tư Đề Nhĩ kết hôn, quốc vương nước ta lấy công chúa Hồ An Na của Tạp Tư Đề Nhĩ làm vương hậu, đây đều là hôn nhân chính trị. May mà vương tử A Lạp Cương còn lấy được địa khu của Tạp Tư Đề Nhĩ làm đồ cưới, trở thành quốc vương của phía tây vùng lưỡng tây.

-Quý tộc các nước phương tây am hiểu nhất chính là chơi trò quyền mưu hôn nhân, Mã Khắc Tây Mễ Lợi An chính là vị chơi trò hôn nhân chính trị thành công nhất trong gia tộc Cáp Bố Tư Bảo. Ông ta vốn có được Áo Địa Lợi, Tư Đề Lý Á và một phần đất của A Nhĩ Tát Tư, trải qua lần hôn nhân chính trị đầu tiên, ông ta đã lấy được Ni Đức Lan và Bột Cấn Đệ, sau khi người vợ đầu tiên chết, ông ta lại thông qua hôn nhân mà chiếm được công quốc Mễ Lan.

-Cuối cùng ông ta còn để nhi tử của ông ta và một đứa con gái thiểu năng của vương tử A Lạp Cương mà vừa rồi ta nhắc đến thành thân. Tám năm trước cháu trai của ông ta, cháu ngoại của A Lạp Cương, một đứa bé tên là Tra Lý Đích được sinh ra, do vương tử A Lạp Cương không có con trai, cho nên đứa bé này sẽ là người thừa kế của cả hai vương quốc.

-Tương lai nó sẽ hợp tình hợp lý mà kế thừa Tây Ban Nha, Đức Ý Chí, Ni Đức Lan, công quốc Mễ Lan và cả phía nam Ý Đại Lợi, trở thành quốc vương Tây Ban Nha và Hoàng đế của đế quốc La Mã thần thánh.

A Đức Ny nói xong lại nhún vai, nói: -Cho dù ta chỉ là một nam tước, có điều có thể dự đoán được, nếu gia tộc ta không tham dự tạo phản khiến ta phải bỏ chạy ra ngoài, vậy thì bây giờ ta nhất định sẽ mang theo đất phong của ta, vì lợi ích gia tộc mà gả cho hầu tước hoặc bá tước đại nhân nào đó.

Thành Khởi Vận mỉm cười nói: -Trên thực tế, bây giờ cô đã gả cho một vị công tước đại nhân, còn tốt hơn nhiều so với cô dự đoán, có điều đáng tiếc là cô không mang theo đất phong của cô đến. Ta thấy, cô tìm cơ hội có thể cầu xin đại nhân nghĩ cách bảo quốc vương quý quốc đặc xá tội của gia tộc cô, trả lại đất phong cho cô, xây dựng một tòa biệt viện trên lãnh địa của cô, sau này rảnh rỗi không làm gì có thể xin đại nhân dẫn cô quay về chơi.

A Đức Ny nghe ra nàng ta đang nhạo báng mình, nàng trợn mắt, lại nhắt đao nhỏ lên, vừa hung hăn cắt thịt dê, trong lòng vừa oán hận nghĩ: -Chỉ biết ức hiếp ta, trên đường về ta phải khen ngợi Hồng nương tử, một ngày khen tám lần! Ta khen! Ta cắt!

Thành Khởi Vận lại cười nói với Thôi Oanh Nhi: -Đây cũng là một cách hay. Cô gái nhỏ Ngân Kỳ kia vừa đến tuổi kết hôn, Bạch Âm của Phúc Dư Vệ vẫn vừa đấm vừa xoa bức nàng gả cho nhi tử của mình, tin rằng cũng có mưu đồ này. Ừ! Thành thân là phương pháp liên minh nhanh nhất, cũng dễ dàng lấy được lòng tin của hai bên nhất. Đáng tiếc, phương thức này đều là thủ lĩnh hai bên liên hôn, Ngân Kỳ là một nữ vương, phía cô không có ai thích hợp cả.

Thôi Oanh Nhi ngạo nghễ nói: -Cô ta xưng vương, lẽ nào ta không xưng vương? Bây giờ bất luận là binh lực, địa bàn, ta không chút thua kém nào binh mã và cương vực mà nữ vương Kỳ Kỳ Cách Ngân Kỳ nàng ta trực tiếp khống chế. Tướng lĩnh bình thường không được, lẽ nào Phong Lôi, Kinh Phật Nhi cũng không được? Bọn họ là tay trái tay phải của ta, dưới một người trên vạn người, tướng lĩnh nắm giữa trọng binh, luận địa vị thì dù thế nào cũng không hề thua kém như tử của Bạch Âm đâu.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, đúng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bẩm báo của thị nữ: -Bẩm báo nữ vương, tướng quân Kinh Phật Nhi cầu kiến.

Kinh Phật Nhi biết nàng là thân nữ nhi, không khỏi có điều kiêng kỵ, Thôi Oanh Nhi cất giọng nói: -Mời vào!

Kinh Phật Nhi đi vào trong trướng, thấy Thành Khởi Vận và A Đức Ny cũng ở đây, vội vàng ôm quyền hành lễ nói: -Bái kiến Vương gia, bái kiến A phu nhân, Thành cô nương!

Thôi Oanh Nhi nói: -Mời Kinh tướng quân ngồi, sao ngươi lại đến đây?

Hiện tại Kinh Phật Nhi đang trấn thủ ở núi Tang Bối Tử ở bờ bắc sông Khắc Lỗ Luân. Bờ phía nam là phạm vi thế lực của Bá Nhan Mãnh Khả. Thôi Oanh Nhi đặt viên hổ tướng này ở đó chính là để đề phòng Bá Nhan Mãnh Khả đột nhiên bắc tiến. Đồng thời, bây giờ đang là vụ mùa mùa xuân, lưu vực sông Khắc Lỗ Luân dưới chân núi Tang Bối Tử có rất nhiều mảnh đất phì nhiêu, thích hợp gieo trồng hoa màu

Thôi Oanh Nhi biết được bộ lạc Mông Cổ hoàn toàn dựa vào trời để ăn cơm, chăn thả mà sống, một khi gặp tuyết tai hạn hán nạn sâu bệnh thì cả bộ lạc sẽ lâm vào hoàn cảnh khó sinh tồn. Cùng một diện tích, lương thực mà những ruộng đất trồng được có thể sánh với dê bò chăn nuôi trên đồng cỏ, có thể nuôi sống nhân khẩu gấp mấy lần, do đó nàng đang nhân lúc xuân về hoa nở mà khai thác lượng lớn đất canh tác ở lưu vực sông Khắc Lỗ Luân và lưu vực sông Hàn Nan. Thời điểm quan trọng như vậy, Kinh Phật Nhi đến đây dĩ nhiên là có chuyện lớn mới đúng.

Kinh Phật Nhi lúc này để râu rậm cực kỳ thô lỗ, mày rậm mắt to, uy phong lẫm liệt, y mặc y phục nam nhi Mông Cổ, làn da màu đồng giống như đúc thành từ sắt, chỉ riêng diện mạo bên ngoài thì người ta đã khó lòng mà biết y là người Mông Cổ hay là người Hán rồi.

Kinh Phật Nhi tự rót một ly rượu sữa ngựa, rót ừng ực vào miệng, đồ mà vốn dĩ phải nắm lỗ mũi mới uống vào được, bây giờ y uống vào cũng rất thích hợp.

Kinh Phật Nhi uống xong quệt miệng rồi nói: -Thuộc hạ mang về một số vật như sừng, gân, cốt, da, đồng thời còn mang theo một mớ tiễn về. Trời mùa đông không tiện hành động, thuộc hạ đã rất lâu rồi không trở lại đại doanh, cho nên lần này tự mình vận chuyển về. Đúng rồi, do thám mà thuộc hạ phái đến bờ sông phía nam đã nghe được một tin tức, có lợi rất lớn đối với chúng ta.

Tinh thần Thôi Oanh Nhi chấn động, vội nói: -Mau nói đi, là tin tức gì?

Kinh Phật Nhi nói: -Nữ vương Ngân Kỳ của Đóa Nhan Tam Vệ thả ra tin tức, nói là mùng bốn tháng sáu bắt đầu tổ chức lễ hội Na Đạt trên thảo nguyên của Đóa Nhan Tam Vệ, diễn ra mười ngày

Thành Khởi Vận chen miệng nói: -Ngân Kỳ đang trong lúc loạn trong giặc ngoài sứt đầu mẻ trán, nàng ta còn có tâm tư mà mở hội Na Đạt lớn như vậy sao?

*****

Kinh Phật Nhi lại nuốt một chén rượu xuống bụng, nghe Thành Khởi Vận nói, y nhếch miệng cười nói: -Thành cô nương, vị nữ vương này công bố tin tức nói, người đạt hạng nhất trong cuộc thi nam tử nam nghệ ở lễ hội Na Đạt có thể trở thành trượng phu của nàng ta. Tin tức này vừa truyền ra, cả thảo nguyên đều sục sôi, anh hùng hào kiệt các nơi đều đang xắn tay áo lên đó.

A Đức Ny ngạc nhiên nói: -Cái gì mà nam tử tam nghệ?

-Hồi phu nhân, chính là đấu vật, đua ngựa, bắn tên. Có điều người của thuộc hạ nói, thật ra người mà nữ vương muốn gả đã chọn ra từ lâu rồi, chính là con trai của Bạch Âm thủ lĩnh Phúc Dư Vệ. Con trai của Bạch Âm vốn là võ sĩ cực kỳ giỏi trong Đóa Nhan Tam Vệ, thêm vào thế lực của Bạch Âm, ứng viên cho vị trí hôn phu của nữ vương này có thể chạy đâu được chứ? Nữ vương Ngân Kỳ gióng trống khua chiêng như vậy, xem ra chính là thị uy với Hỏa Si, Ngõa Lạt và Bá Nhan: Đóa Nhan Tam Vệ đàm phán!

-Không đúng! Không thể nào! Thành Khởi Vận liên tục lắc đầu: -Dã tâm của Bạch Âm ai ai cũng biết, Ngân Kỳ còn muốn mượn sự ủng hộ của Bạch Âm, không thể không lá mặt lá trái, nàng ta sao lại cam tâm bị Bạch Âm thâu tóm chứ? Hơn nữa, Thái Ninh Vệ cam tâm thần phục Đóa Nhan Vệ, lại luôn bất hòa với Phúc Dư Vệ, một khi nữ vương Ngân Kỳ gả cho bộ lạc Phúc Dư, A Cổ Đạt Mộc của Thái Ninh Vệ chắc chắn sẽ hướng sang Bá Nhan, Đóa Nhan Tam Vệ sẽ vì thế mà sụp đổ. Ngân Kỳ sao cam tâm để cho tâm huyết của phụ thân bị hủy hoại trong chốc lát chứ?

Hội Na Đạt kén rể? Vậy có khác gì tỷ võ chiêu thân chứ? Chuyện chung thân mà loại quyết định bằng phương pháp cỏ rác này, một khi có gì xảy ra, vậy thì hối hận không kịp. Thôi Oanh Nhi từng chịu đựng tổn hại của việc này, nàng tuyệt đối không tin vương của một bộ lạc lại dùng phương pháp giống như đánh bạc này để chọn tế.

Thôi Oanh Nhi suy nghĩ một chút nói: -Ta cũng rất nghi ngờ. Hôn nhân đại sự quan trọng thế nào chứ, nếu đã có người trong lòng, thì hà tất cử hành hội Na Đạt rồi công khai chiêu tế gì đó chứ? Trực tiếp tuyên bố kết thân ở hội Na Đạt luôn, thủ lĩnh Tam Vệ vừa đứng trên đài thì chẳng phải càng có thể chứng minh nội bộ Đóa Nhan Tam Vệ đã hòa hảo rồi sao?

-Hơn nữa, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, làm như vậy lỡ như có người còn hơn cả con trai của Bạch Âm thì sao? Trước mắt bao nhiêu người, các bộ lạc lớn lại đang nhìn vào, thế lực của Bạch Âm có lớn hơn nữa thì lẽ nào có thể nghịch thiên chứ? Theo ta thấy, là do Ngân Kỳ không muốn gả, lại không đối phó được sự bức bách nhiều lần của Bạch Âm, nên mới làm như vậy. Còn chuyện nàng ta có người trong lòng khác hay là muốn kéo được lúc nào hay lúc đó thì không thể nào biết được.

Con ngươi Thành Khởi Vận chuyển động, mỉm cười nói: -Đóa Nhan Tam Vệ đi con đường nào đều quan hệ trọng đại với chúng ta, chúng ta không thể không quan tâm, chúng ta cũng phái người tham gia thì thế nào? Tùy cơ làm việc, nghĩ cách phá hoại "chuyện tốt" này, để tránh cho Tam Vệ chia rẽ. Đương nhiên, nếu có thể ôm mỹ nhân về là tốt nhất.

-Vậydo ai ôm về?

Ba người Thôi Oanh Nhi, A Đức Ny và nàng đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đồng loạt chuyển sang Kinh Phật Nhi.

Kinh Phật Nhi đè bộ râu rậm mà ăn thịt bò, nhìn thấy ba nữ nhân đảo đôi mắt đẹp, toàn bộ đều đang nhìn y chằm chằm, không khỏi có chút sợ hãi. Y nhìn trên dưới mình một lần, không phát hiện có gì không ổn thỏa, Kinh Phật Nhi đang định hỏi, Thôi Oanh Nhi đã gật đầu, mỉm cười nói: -Ừ, không tệ, hùng tráng như sư tử, oai phong lẫm liệt, thân hình dáng vẻ này rất giống một anh hùng hảo hán trên thảo nguyên.

Kinh Phật Nhi nhếch miệng, sao lại cảm thấy Vương gia giống như một người buôn gia súc, dường như đang khoác lác với người mua về trâu cày nhà mình cường tráng, da lông bóng mượt thế nào, hoặc là chổng bốn vó của con heo nhà mình lên, vác lên chợ đang chào mời người mua.

Trên mặt Thành Khởi Vận cũng nở nụ cười rất "hiền lành", luôn miệng nói: -Ừ, nữ tử trên thảo nguyên đa số thích nam tử thô lỗ dũng mãnh, lưng hùm vai gấu. Tướng mạo, võ công, địa vị của Kinh tướng quân cũng rất xứng với nàng ta.

A Đức Ny cầm ngân đao sắc bén lên, mũi đao ấn nhẹ lên dĩa, nhe hàm răng trắng chỉ nói ba chữ: -Ta thấy được!

Kinh Phật Nhi thông quan ba quân dựng thẳng tóc gáy, hắn tặc tặc nói: -Vương gia, ngàicác ngài nói gì thế?

Thôi Oanh Nhi nói: -Nữ vương Ngân Kỳ công khai tuyển hôn phu. Kinh Phật Nhi, ngươi có lòng tin đoạt được hạng nhất, lại lấy được vợ về không?

-Việc nàyVương gia, tuy nói hội Na Đạt không phân biệt chủng tộc, không phân tuổi tác, đều có thể tham gia, nhưng không có bao gồm bộ lạc đối địch nha. Chúng ta là người của Bá Nhan, chỉ cần vừa lộ mặt thì sẽ bị người ta đuổi chém đó.

Thôi Oanh Nhi cười nói: -Việc này ngươi không cần lo lắng, bây giờ chúng ta muốn bắt đầu liên hệ với Đóa Nhan tam bộ, khi chúng ta xuất hiện ở lễ hội Na Đạt thì tuyệt đối sẽ không phải bộ lạc đối địch. Ngươi có bản lĩnh có thể cưới được nữ vương Đóa Nhan làm vợ của Bạch Y Quân ta không.

-Ừm Kinh Phật Nhi vuốt bộ râu rậm cứng như sắt mà tính toán: -Nghe nói nữ vương Ngân Kỳ này từ nhỏ đã là một mỹ nhân, bây giờ dần dần trưởng thành, dung nhan càng ngày càng xinh đẹp, không thua gì minh châu thảo nguyên Tắc Lý Mộc Trát Nhĩ trước kia, theo lý thuyết thì cưới nàng cũng không thiệt thòi

-Nhưng chức quan của nàng ta lại lớn hơn tan ha, nam tử hán đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, nếu cưới một người vợ mà chức vị còn cao hơn cả mình thì mẹ nó làm sao gặp người đây? Chẳng phải là cả đời không thể ngẩng đầu lên được sao? Hơn nữa, nàng ta gả tới đây, chẳng phải là sẽ đuổi hết mấy người thiếp của ta đi sao?

Bọn họ chinh chiến thảo nguyên, đả chinh phục, đánh hạ rất nhiều bộ lạc. Trong những bộ lạc này có rất nhiều nữ nô người Hán, có nữ nhân của quý tộc bộ lạc, cũng có mấy phần tư sắc. Kinh Phật Nhi thân làm chủ tướng địa vị ưu tiên, bây giờ thu nhận năm sáu nữ nhân dung mạo xinh đẹp, tính tình dịu dàng trong nhà, nếu muốn y vì một cây đại thụ mà vứt bỏ cả khu rừng, đau khổ nha.

Còn chưa xác định rõ mọi việc thì Kinh Phật Nhi đã bị vấn đề tôn nghiêm của nam nhân và có nên giữ một cây đại thụ hay không làm cho nhức đầu rồi.

Thôi Oanh Nhi thấy y vẫn trầm ngâm không nói, trên mặt không nén được nữa. Nàng còn cho rằng Kinh Phật Nhi không dám so tài cưỡi ngựa, bắn cung, đấu vật cùng các dũng sĩ cao cấp nhất Mông Cổ, vừa rồi chính mình còn khoe khoang bộ hạ của mình giỏi thế nào với Thành Khởi Vận. Lần này còn không bị Thành Khởi Vận âm thầm cười nhạo sao?

Thôi Oanh Nhi sầm mặt xuống, nói: -Sao thế? Ngươi sợ sự lợi hại của dũng sĩ Đóa Nhan Tam Vệ, hay là lo lắng không chinh phục được nữ vương Ngân Kỳ hả?

-Hừm?

Kinh Phật Nhi nghe thấy nàng nói như vậy, thì lửa giận bừng lên, y vén râu lên, trừng đôi mắt trâu, nước miếng văng khắp nơi nói: -Sợ? Thuộc hạ sao lại sợ! Võ sĩ của bọn họ trong mắt thuộc hạ chỉ là một đám gà đất chó kiểng thôi! Nữ vương Ngân Kỳ giỏi lắm sao? Thuộc hạ chinh phục được con ngựa tính tình cứng đầu nhất trên thảo nguyên, mà không chinh phục được một cô nương nàng ta sao? Ba ngày không đánh, nhảy lên nóc lật nhà, nàng ta dám không ngoan ngoãn làm vợ, một ngày thuộc hạ đánh tám lần!

Ánh mắt Thành Khởi Vận hơi đăm chiêu, nàng hắng giọng một cái, cười khan hai tiếng nói với Thôi Oanh Nhi: -ÁchOanh Nhi muội muội, ta cảm thấytướng quân Phong Lôi có phải cũng có thể suy xét một chút không?

A Đức Ny vội gật đầu liên tục nói:

-Ta đồng ý!

*****

Hàng Châu, dưới chân Cô Sơn, nơi ở của Hoàng đế.

-Hôm nay du ngoạn thật vui vẻ nha, à, thân thể đều mệt mỏi rồi, Phù Bảo, trở về tắm một cái đi. Đường Nhất Tiên cười khanh khách nói.

-Dạ, ta muốn đi dạo trong rừng một lát, Hoàng quý phi đi trước đi ạ. Trương Phù Bảo vội xốc lại tinh thần nói.

-Được, Vĩnh Phúc, Vĩnh Thuần, Tương Nhi, chúng ta đi thôi. Đường Nhất Tiên khẽ gật đầu, dẫn theo ba vị công chúa đi về hậu uyển. Trương Phù Bảo thở dài một cách khó hiểu, nhẹ nhàng bước vào rừng trúc.

Hành lang cửu khúc trong lâm viên, chim hót hoa thơm, giẫm lên thảm cỏ mềm mại, đi qua một dòng nước cầu nhỏ, đi xuyên qua ánh mặt trời ấm áp, gió xuân dịu dàng, lá trúc che phủ, trong rừng trúc xanh ngát một màu, bên tai chim hót ríu rít, trúc xanh lay động trước mắt, không khí vô cùng yên tĩnh.

Áo cũng nhẹ nhàng, người cũng nhẹ nhàng, mắt như làn thu thủy, mày như dải núi xa, trong rừng trúc, Phù Bảo nhi thân hình thon dài, thướt tha xinh đẹp mang theo mấy phần nhẹ nhàng dịu dàng giống như gió thổi qua nhành liễu vậy.

Phù Bảo nhẹ nhàng ngồi xuống một tảng đá nghiêng nghiêng nửa nổi nửa chìm trong ven dòng suối, nâng cằm buồn bã nhìn sen đỏ khẽ lay động trên mặt nước, đôi gò má thanh tú mơ hồ lộ ra chút xuân sầu.

Cô gái nhỏ có tâm sự, bị Dương Lăng cưỡng hôn trong phòng luyện đan phủ Thiên Sư, mặc y sam do hắn chính tay lựa chọn trong thư viện Vạn Tùng, bao gồm cả đồ lót bên trong. Sớm chiều gặp nhau, lâu ngày sinh tình, tiểu nha đầu từng không hiểu việc đời bây giờ đang dần nở mầm tình ái, chuyện chung thân đại sự của mình cũng không biết đã nghĩ tới bao nhiêu lần rồi.

Nàng khó lòng mà lừa mình dối người bỏ qua bốn câu nói kia. Không biết bắt đầu từ khi nào, nàng hay lặng lẽ nhìn Dương Lăng, đã từng bất giác nhìn hắn bằng ánh mắt và tình cảm như đối với phu quân tương lai của mình, nhìn thấy hắn nói cười với Vĩnh Phúc, Tương Nhi, nàng ở bên cạnh Đường Nhất Tiên mà nụ cười bất giác trở nên cứng ngắc, trái tim trong lúc bất giác đã ghen tị, trái tim nàng đã bất giác rơi vào tay giặc rồi.

Nâng má, xuất thần xa xăm, bóng ngược trong làn nước lay động, giống như trái tim đang giãy dụa của nàng.

Nàng không biết bây giờ mình đang giãy dụa, đang kháng cự vì điều gì: -Thật ratên kia căn bản không biết hắn là phu quân trong số mệnh của ta, oán hắn cái gì chứ? Ta nên oán mệnh sao? Hay là ta không thích hắn? Tại sao ta không thích hắn? Tarốt cuộc có thích hắn không?

-Ôi! Bảo nhi ơi, ngươi đang tự tìm phiền não sao! Phủ Bảo nhi nhặt một hòn đá ném vào trong nước, bỗng nhiên oán hận chính mình.

Hôm nay ra ngoài, nàng đã đi qua một nơi, ở đó bây giờ là chỗ ở của một vị thân hào Hàng Châu, nhưng hai năm trước, ở đó lại là phủ đệ của Thái giám trấn thủ Hàng Châu Mạc Thanh Hà.

Nhìn thấy nơi đó, ký ức đã từng nhạt nhòa lại đột nhiên hiện lên, tình cảm thời thiếu nữ chưa từng cảm nhận được bây giờ lại nhấm nháp một cách tỉ mỉ, giống như dòng suối róc rách, từng giọt từng dòng đọng lại trong lòng thành một ngọn sóng khó mà yên ổn trong lòng.

-Đại nhân, ở đây không có ghế ngồi, đại nhân cứ ngồi trên bồ đoàn này nghỉ tạm một lát đi.

-Hà tất nhất định phải ngồi trước phật chứ? Lẽ nào bồ đoàn này còn có môn đạo gì sao?

-Ha ha, một cái bồ đoàn thay ghế mà thôi, có thể có môn đạo gì chứ?

-Các ngươi làm cái gì nha, một cái bồ đoàn cũng cần nói năng sắc bén thế sao?

-Đừng qua đây! Bên tai Trương Phù Bảo dường như vang lên tiếng quát của Dương Lăng, thân thể theo bản năng run lên một cái.

Nàng đi qua, Mạc Thanh Hà khởi động cơ quan, trước hương án nứt toác ra, Dương Lăng bắt được nàng, lại bị nàng mang theo đến cửa động, một cánh tay bị một góc sắt thô ở cửa động cứng rắn cào rách một lỗ lớn.

-Người ta nói, đao cùn cắt thịt, hẳn là đau nhức lắm? Hắn bị một góc sắt gãy cứng rắn vừa cấn vừa cào rách cả da thịt, vậy phải đau thế nào đây? Nghĩ đến đây, hàng mi thanh tú của Trương Phù Bảo hơi nhíu lại.

Máu tươi tuôn ra, chảy xuống dọc theo tay áo mình, người Mạc công công muốn giết là hắn, người của hắn cản phía trước, còn hắn trước sau vẫn nắm lấy mình, không vứt bỏ mình mà chạy trốn. Máu, rất nhiều, chảy xuống dọc theo tay áo, chảy đến cổ, chảy đến ngực, chảy xuống đùi

Phù Bảo nhớ lại rõ ràng khi mình tắm rửa thay quần áo, nhìn thấy vết máu đã khô lại hóa đen trên người, trong sự sợ hãi còn mang theo một chút chán ghét thích sạch sẽ, khi đó chỉ lo nhảy vào nước rửa sạch nó, mà không có chút cảm kích nào đối với người ta.

-Bảo nhi, ngươi thật không có lương tâm! Phủ Bảo nói thầm với gương mặt xinh đẹp đang nhíu mày, khẽ động bờ môi đỏ bên chiếc lá sen xanh biếc trong nước.

Một cơn gió xuân phiền lòng thổi qua, thổi sợi tóc vuốt qua mặt ngưa ngứa, Phù Bảo chợt nghĩ đến:

-Yêu, rốt cuộc là cảm giác gì? Số mệnh ta định trước là người của hắn sao? Nam nhântata có muốn dọn về ở trong đạo quán không?

Lại một trận gió thổi qua, sen hồng lay động, ống tay áo lụa bay lên, trên chiếc thuyền hoa đỏ trên Tây Hồ truyền đến tiếng ca như có như không: -Đậu khấu nở hoa ba tháng ba, một con trùng chui vào trong

Hai má Phù Bảo đột nhiên đỏ ửng, nàng nhổ vào người đẹp còn kiều mị hơn cả đóa sen trong nước kia, vội vàng hấp tấp đứng dậy xác váy muốn đi, giày thêu vừa trượt, nguy hiểm rơi vào trong nước

-Ta đến thư phòng hắn làm gì thế? Cảm tạ ân cứu mạng của hắn hai năm trước sao? Trương Phù Bảo tự mình ngẫm lại cũng thấy buồn cười, cũng không biết làm sao mà mơ mơ màng màng chạy đến đây, may mà hắn ra ngoài rồi, bằng không hỏi một câu còn không xấu hổ chết sao.

Trương Phù Bảo ngồi trên chiếc ghế dựa khắc hoa làm bằng gỗ hoa lê của Dương Lăng, ra sức nhích nhích mông, nhảy bật người vòng qua bàn chuyển sang bình phong, đang muốn mở cửa ra ngoài thì chợt nghe thấy trong viện vang lên tiếng nói chuyện, giọng nói kia chính là Dương Lăng. Lần này thì hoảng hốt, trong lòng cảm thấy bất an và một cảm giác khó hiểu, khiến nàng giống như mộng du vậy, vừa nghe thấy tiếng Dương Lăng thì lại không có dũng khí gặp hắn.

Trương Phù Bảo đánh giá khắp nơi, lập tức tránh ra sau bình phong, vọt ra ngồi xổm phía sau giàn hoa đồ cổ, trái tim đập thình thịch, vừa há miệng thở dốc mấy hơi thì Dương Lăng đã đẩy cửa đi vào, nàng vội vàng ngậm chặt miệng.

-Hoàng thượng đâu rồi? Dương Lăng vừa về tây khóa viện liền hỏi, người hầu hạ trong phủ vội đáp: -Hoàng thượng mời Thiên Sư đến, đang thỉnh giáp Thiên Sư công phu ngồi tọa dưỡng sinh ở hậu uyển.

-Ừ! Dương Lăng dẫn hai người xoay mình đi đến thư phòng, thị vệ kia lại truy hô: -Quốc Công gia, vừa rồi tiểu Thiên Sư có đến.

-Ở đâu?

-Ở thư phòng!

-Ừm!

Dương Lăng đẩy cửa vào thư phòng, thấy trong phòng trống hươ trống hoắc, Trương Phù Bảo không có ở đây, nhìn vào trong phòng ngủ nhỏ phía trong thư phòng cũng không có ai, hắn liền cất giọng hô một câu: -Phù Bảo, muội có đây không?

Trương Phù Bảo nhấc váy ngồi xổm dưới đất, không dám lên tiếng, Dương Lăng lẩm bẩm nói: -Đã đi rồi sao? Nha đầu này có chuyện gì? Ôi! Bỏ đi, chúng ta nói chính sự, hai người các ngươi ngồi đi.

-Dạ, tạ đại nhân cho ngồi.

*****

Hai thân tín tự mình ngồi xuống, Dương Lăng nói với một người trước: -Sa Hoa, lần này ngươi dẫn đội đi xa, ta vốn muốn dẫn ngươi đến bái kiến Hoàng thượng. Nếu Hoàng thượng đang nhập thần ngồi tòa, vậy thì thôi đi. Ngươi quay về chuẩn vị một lát, người Phật Lang Cơ sắp quay về nước rồi, phương tây bây giờ là thiên hạ của Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha, các ngươi quay về phải tìm hiểu tỉ mỉ tất cả mọi thứ ở đó.

-Các ngươi phải chú ý tìm hiểu những món đồ trên các phương diện, đồng thời phải mở Trú Thương Cục, phái nhân thủ ở lại lâu dài tìm hiểu tất cả tình báo của hai nước, phải chú ý mọi thứ, tuyệt đối không được bỏ qua, bất cứ món đồ cao minh nào có ở đó bất luận là hối lộ, đánh cắp đều phải nghĩ cách lấy được bí mật chế tạo của nó, không làm được kỹ thuật thì nghĩ cách bảo người hiểu kỹ thuật làm về cho ta.

-Ví dụ, "Thiên lý nhãn" mà bây giờ chúng ta làm, dùng pha lê thiên nhiên làm quá đắt tiền, chế tạo có hạn. Theo ta biết, phương tây có dụng cụ thủy tinh, hàng đẹp giá rẻ, chất lượng hình dáng đều trong suốt như pha lê, kỹ thuật như vậy phải nghĩ cách làm được.

-Dạ!

-Ừ, làm cho tốt, các ngươi ở lại đó mỗi đợt ba năm, ba năm đổi một lần, phàm là những thứ lấy được về nước, triều đình đều sẽ phong thưởng, trọng dụng.

Dương Lăng lại chuyển sang nói với người khác: -Ngươi vừa từ tái ngoại trở về, tình hình bên đó thế nào?

-Hồi Quốc Công gia, bây giờ tình hình quan ngoại vẫn tốt, ngày đông giá rét các bên đều không thể hành động quy mô lớn, cho nên khá an phận. Dương Anh lại thừa cơ này bảo chúng ta tiếp tế vật tư, chinh chiến thảo phạt, trong mùa đông giá rét đã chiếm đoạt rất nhiều đất đai, Thành đại nhân có bức thư hàm chi tiết gửi cho đại nhân.

-Hả? Dương Lăng vội vàng nhận lấy, nói: -Sa Hoa, ngươi về trước làm chuyện của ngươi đi, đợi sứ giả Phật Lang Cơ về nước, sứ đoàn bái phỏng của chúng ta sẽ cùng đi với bọn họ. Hãy nhớ thu thập tin tức dọc đường, tất cả phong tục tập quán, bản đồ hải dương đều phải ghi chép tỉ mỉ, đi đi.

Hắn lại mỉm cười gật đầu nói với do thám đến từ quan ngoại: -Bảo thị vệ của ta sắp xếp chỗ ở cho ngươi, ta xem xong thư còn có một số việc muốn hỏi ngươi. Ngoài ra, có hai món "Thiên lý nhãn", khi ngươi đi thì hãy mang về, trước tiên nghỉ ngơi đi.

Hai người chắp tay thi lễ, đồng loạt lui ra, trong thư phòng lập tức yên tĩnh lại.

Dương Lăng bắt đầu mở thư ra, lẳng lặng đọc thư, đọc xong thư, Dương Lăng từ từ thở dài, tự mình ngẫm lại đoạn cuối cùng nói: -Bá Nhan dần có nghi kỵ, Ngõa Lạt càng muốn diệt trừ cho nhanh, Hồng nương tử tuy phát triển nhanh, nhưng nguy cơ khắp nơi, thiếp lo lắng vô cùng, gần đây thiếp sẽ lên đường cùng thương lượng đối sách với Hồng nương tử, khi có kế hoạch chi tiết sẽ bẩm báo chi tiết cho chàng.

Trong lòng Dương Lăng sầu lo không thôi, thầm nghĩ: -Do Oanh Nhi nổi lên nhanh chóng, các thế lực trên thảo nguyên xem ra muốn quyết chiến sớm hơn. Nhưng bây giờ Oanh Nhi phát triển vừa nhanh vừa mạnh, ngay cả Bá Nhan Mãnh Khã cũng bắt đầu cảnh giác, mất đi ô dù này, một khi Ngõa Lạt và Hỏa Si toàn lực tấn công nàng, mà Bá Nhan khoanh tay đứng nhìn, vậy nàngnàng có phải sẽ

Hoàn cảnh của Thôi Oanh NhiDương Lăng lo lắng, hắn ngẩng đầu lên, nghĩ đến những mưa gió phong ba mấy năm nay của mình, nghĩ đến toàn bộ cục diện chuyển biến từng ngày của triều đình, nghĩ đến Oanh Nhi chinh chiến sa trường nơi lạnh giá không oán không hối vì hắn, còn có Thành Khởi Vận và A Đức Ny, buồn rầu thở dài than thở:

-Dương Lăng ta vốn không nên sinh ra trên đời này, ông trời lại để ta hưởng hết vinh hoa phú quý nơi trần gian, tạo được công danh sự nghiệp oanh oanh liệt liệt. Bây giờ, tai họa hai năm của ta đã qua, tin rằng cuộc đời ta hẳn là sẽ không xảy ra khó khắn lớn nào nữa chứ?

Trương Phù Bảo tránh phía sau tủ thầm nghĩ: -Cuối cùng ngươi đã nói ra "vốn không nên sinh ra trên đời này"? Quả nhiên ngươi là người từng được cao nhân nghịch thiên cải mệnh, mệnh cách mạnh mẽ cả đời sát phạt không ngừng, cướp đoạt phúc lộc của người khác, như vậy mà còn lo lắng tiền đồ bấp bênh sao? Vậy người khác còn sống được sao?

Dương Lăng lại nói: -Ông trời rủ lòng thương, khiến rất nhiều nữ tử huệ chất lan tâm ái mộ ta, các nàng tình thâm ý trọng với ta, ta cũng hi vọng có thể sớm chiều bên nhau với các nàng, bạc đầu giai lão. Trong số những nữ tử có duyên với ta, người ta phụ lòng nhiều nhất chính là nàng, khi đó vội vàng gặp gỡ, sau đó bận rộn nơi nơi, ta ở Kinh sư, nàng ở ngoài ngàn dặm, khi đó ai có thể nghĩ chúng ta có duyên chứ?

Trong lòng Trương Phù Bảo giật nảy, thân mình không nén được mà run rẩy: -Hắnhắn đang nói ai? Hắn đã biết sao? Là cao nhân kéo dài tính mạng của hắn nói cho hắn nghe sao? Hắn nói đến ta sao?

Dương Lăng nhớ tới những chuyện từ khi hắn quen biết Hồng nương tử tới nay, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, thanh âm cũng dịu dàng hẳn: -Khi mới quen ở Kinh thành, khi đó ta chưa từng có chút suy nghĩ nào về nàng, hay làhay là khi chúng ta cùng gặp đại nạn, suýt chút táng thân, ta mớimới có chút động lòng với nàng.

Hai đầu gối Trương Phù Bảo run rẩy, tên của mình đã miêu tả sinh động rồi, hắn không phải nói mình thì nói ai chứ?

-Hóa rahóa ra hắn cũng không phải hoàn toàn không có tình ý với mình, hắn cũng không hoàn toàn xem mình như một cô nhóc không chút hấp dẫn nào. Khi đókhi đó hắn đã có chút động lòng với mình? Ha hakhi đó người ta mới mười hai thôi, cái tên già không nên thân này!

Trương Phù Bảo biết bây giờ không nên cười, cho dù là không tức giận thì cũng nên tỏ ra kiêu ngạo chút, nhưng nàng cũng không biết bản thân sao lại muốn cười như vậy, chẳng những trong lòng buồn cười, mà ngay cả ngoài miệng cũng cười, chỉ đành xấu hổ lấy tay áo che lại mặt mình.

Dương Lăng nhắm hai mắt lại, xa xăm nói: -Nếu không phải khi đó chúng ta kéo chặt nhau cùng một chỗ, bây giờôi, bây giờ ta e rằng đã ngã chết từ lâu, biết thành một đống xương khô trong huyệt mộ rồi. Thế sự tuy khó liệu, nhưng ông trời cũng rất quan tâm ra. Nếu từ nay về sau dẫn ra được nhân duyên kiếp trước của chúng ta, vậy thì chính là thiên ý!

-Trên trời dưới đất, ông trời lớn nhất, ông trời muốn nàng làm nữ nhân của ta, vậy thì ai cũng không thể đoạt đi! Dương Lăng nắm chặt hai nắm đấm, trong lòng lại treo thêm một câu: -Cho dù ông ta có là Diêm Vương gia!

Hắn bỗng đứng lên, vội vàng bước vài bước, lòng nghĩ: -Tuy nói vậy, ta không thể chỉ dựa vào thiên mệnh, ta không thể để mấy nữ tử các nàng một mình chiến đấu trong hang sói được, nhất định phải nghĩ ra cách! Bây giờ không xuất binh được, nhưng không có nghĩa là ta không hành động gì, trước chiến phạt giao, sau phạt mưu, rồi lại phạt chiến, chỉ cần vận dụng thích đáng thì một mưu một kế cũng lấy được mười vạn đại quân!

Nghĩ tới đây, Dương Lăng vội vã đi ra ngoài.

Trương Phù Bảo ngồi xổm sau cái giá đã lâu, mới nóng lòng đứng lên, vịn lấy cái giá đồ cổ thở vài hơi, vốn đã động tâm, vốn đã dần dần chấp nhận thiên mệnh, nàng làm sao chịu được một câu Dương Lăng bá đạo như vậy, nam nhân như vậy?

Bàn tay, đôi chân tê rần giống như ngủ, huyết mạch vẫn giống như chưa hoạt động, nàng run rẩy vịn lấy cái giá, phát hiện nơi đặt tay có một mảnh lụa đỏ, không biết che món đồ gì, thuận tay kéo ra nhìn, Trương Phù Bảo không khỏi trợn ngược mắt: -Xong đời, Lão Quân gia gia, Bảo nhi sắp xong đời rồi!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-477)


<