Vay nóng Tinvay

Truyện:Ngược về thời Minh - Hồi 397

Ngược về thời Minh
Trọn bộ 477 hồi
Hồi 397: Kỷ hồi nguyệt hạ xao kim đăng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-477)

Siêu sale Shopee

Triệu Phong Tử bỏ binh giữ tướng, cấp cho Lý Suất một vạn tám nghìn người, bảo gã thủ vững đỉnh Ngũ Lão để dụ đại quân triều đình xâm nhập, cùng lúc đó Hình Lão Hổ làm chủ soái tam quân tự mình dùng kế dụ địch, cường công Phi Lăng Độ, Dương Lăng bị ép phải tập trung vào đội hậu bị. Lúc này Triệu Phong Tử mới lấy ra lá bài tẩy của mình, lệnh Hồng Nương Tử cướp lấy bến thuyền thượng du của Hoàng Hà, đồng thời vượt sông vơ vét thuyền bè, giả vờ như chuẩn bị tập kích Thái Nguyên ép Dương Lăng phải rút quân về, sau đó lợi dụng sự linh hoạt của kỵ binh và nhược điểm của quan quân là tin tức chậm chạp mà rút về bến thuyền chạy ra khỏi vòng vây thành công

Hơn mười vạn quân đội vây quanh phạm vi ba trăm dặm Đông Hoa Sơn chỉ có thể trấn thủ con đường trọng yếu. Nguyên bản Dương Lăng cũng không nghĩ có thể tiêu diệt toàn bộ phỉ tặc Trung Điều Sơn, nhưng không nghĩ tới Triệu Toại có thể sử dụng kế sách tốt như vậy khiến cho quân chủ lực của phỉ tặc được bảo toàn. Nhờ có kế hoạch phá vây xuất sắc của Triệu Toại mà gần một vạn kỵ binh của y gần như đã vượt qua được Hoàng Hà, sau đó một nửa đi đường thủy, một nửa đi đường bộ đi xuôi xuống hạ du, giống như thiên binh giáng phàm. Ven bờ Thiểm Tây căn bản chưa từng đoán được hưởng mã đạo xuất hiện ở nơi này đã bị cướp đoạt rất nhiều đò.

Theo trăm nghìn chiếc thuyền trùng trùng điệp điệp đi Hà Nam, chia binh tại Phong Lăng Độ, Hồng Nương Tử dẫn thuyền đi thẳng về hướng tây, vượt qua khu vực trọng binh đóng quân tại Đồng Quan, tới Vị Nam thì lên bờ. Lúc này toàn bộ đường sông của Vị Nam phủ đang bị tắc nghẽn bởi trăm nghìn thuyền hàng tụ tập. Người qua đường dù mang theo trẻ nhỏ chỉ cần đi dọc theo thân thuyền cũng có thể thoải mái qua sông, giống như một tòa cầu nổi đồ sộ vậy.

Triệu Phong Tử tự mình dẫn hơn trăm chiếc thương thuyền có lớn có nhỏ nghênh ngang vượt qua bến thuyền trong sự ngạc nhiên và bất ngờ của bọn quan binh, thuyền tới Thái Gia Câu thì thả neo, đem Hình Lão Hổ vừa mới hành quân dọc theo bờ sông lên thuyền chở tới bờ nam.

Trương Dần dẫn quân truy kích sai đường, mãi cho đến khi gặp được quân trịch trạm đang chạy trốn mới biết được tin tức. Lúc này y mới dẫn người chặn đường, sau một phen chém giết, hai ngàn quân cản hậu của Hình Lão Hổ bị đánh bại, chỉ có không tới một ngàn tám trăm người qua được sông

Giữa đường Dương Lăng mới nhận được tin Triệu Phong Tử trốn về hướng bến thuyền, hắn lập tức mang quân quay lại nhưng lúc này Triệu Phong Tử đã dẫn quân vượt sông, dùng thương thuyền mang binh xuôi theo dòng sông bất ngờ đánh cướp thuyền bè lương thực liên tục thành công.

Dương Lăng nghe tin giận dữ, định dẫn quân quay về, lúc này Trương Dần bèn khuyên:

- Quốc công chớ giận, việc lần này không trách được quân phòng thủ sông. Quân lính ven bờ Hoàng Hà, phòng thủ là sông nhưng lính lại là lục quân (lính bộ), có thể qua lại trên sông Hoàng Hà chỉ có mấy chiếc thuyền nhỏ của Tuần Kiểm Ty, căn bản không có thủy sư nói gì đến chuyện ngăn địch trên sông?

Dương Lăng bị kế hư binh của Triệu Phong Tử lừa cho choảng váng, vừa nghe lời này mới nghĩ muốn trách cũng phải trách lão gia tử Chu Nguyên Chương. Hắn cười khổ, thở dài nói:

- Là ta xem thường Triệu Toại rồi, người này quỷ kế đa đoan, thật là một viên tướng tài.

Miêu Quỳ cảm thấy hơi thoải mái trong lòng, không phải gã muốn nhìn Dương Lăng xấu mặt, chỉ là gã tấn công lên núi hai tháng không thấy hiệu quả, nếu Dương Lăng một trận chiến bình định phỉ tặc, mặt mũi gã biết để đâu. Hiện tại chủ lực của Triệu Phong Tử đã trốn thoát, nếu phải đối mặt với hoàng thượng gã cũng bớt lo lắng phần nào.

Hứa Thái khuyên nhủ:

- Quốc công không cần phải lo lắng, theo chiến tích vừa mới báo lên, bọn phỉ tặc lưu thủ Trung Điều Sơn ngoại trừ Lý Hoa dẫn hơn nghìn người chạy đến Vương Ốc Sơn trốn vào rừng thì quân ta diệt phỉ tặc hơn bảy nghìn tên, bắt sống một vạn hai, đội ngũ của Hình Lão Hổ cũng chỉ chạy thoát hai nghìn tên, năm vạn phỉ tặc liều chết phá vây chỉ có mười tám nghìn tên chạy thoát. Lần này quân ta dùng mười lăm vạn quân bao vây ba trăm dặm đông Hoa Sơn, lấy được chiến tích như vậy đã có thể nói là thành công lớn.

Dương Lăng gật đầu, sau đó lại lắc đầu nói:

- Mặc dù nói như vậy không sai, tuy hiện tại quân số của bọn phỉ tặc không nhiều nhưng chúng hành động lại trở nên linh hoạt hơn, vấn đề lương thực cũng trở nên dễ dàng giải quyết. Bây giờ quân ta muốn tiêu diệt bọn chúng không còn dễ dàng như trước nữa rồi.

Dương Lăng suy nghĩ một chút, lạnh lùng cười:

- Tiểu Ngũ, đi thống kê tỉ mỉ chiến báo của các bộ phận cho ta. Đối với các đạo nhân mã tham gia tiêu diệt phỉ tặc lần này, có công thì thưởng, có lỗi phải phạt, sau đó một lữa nữa bố trí lại bọn họ. Đối với tù binh phỉ tặc cần an bài thỏa đáng. Nhớ kỹ tra khảo đấm thủ lĩnh phỉ tặc, xem có thể moi ra tin tức gì có giá trị hay không.

Nhìn Tiểu Ngũ, Tiểu Ái vội vàng ra ngoài, Dương Lăng lại lẩm bẩm:

- Ha ha, Triệu Phong Tử ơi Triệu Phong Tử, nước cờ này ngươi đi vô cùng tốt. Nếu như ngươi muốn đi gặp Lưu Lục cùng Dương Hổ để hội quân, ta sẽ đem các ngươi một lưới bắt hết tại Giang Nam.

Trương Dần nghe thấy mắt sáng lên, vội vàng hỏi:

- Quốc công ... ngài muốn giải quyết hoàn toàn lũ phỉ tặc Bạch Y quân ở Giang Nam sao? Ngài có kế hoạch gì sao?

Dương Lăng lạnh lùng nhìn y, Trương Dần vội vàng cúi đầu nói:

- Quốc công thứ tội, là mạt tướng lắm miệng.

Dương Lăng thản nhiên nói:

- Ngươi cũng dẫn binh nhiều năm, vậy mà không quen thuộc địa hình bản địa, truy kích địch cũng không dẫn theo binh lính địa phương dẫn đường, kết quả là dẫn binh đi nhầm đường, may mà gặp được quân lính đào ngũ từ bến thuyền đến báo tin nếu không toàn bộ binh mã của Hình Lão Hổ đã có thể qua sông an toàn. Nể tình người nhận được tin tức sau toàn lực truy kích địch, ra sức tiến công, tiêu diệt nhân mã lưu lại phòng thủ của Hình Lão Hổ nên lần này bản Quốc công không tiếp tục truy cứu. Lập tức mang binh mã quay lại Thái Nguyên, Sơn Tây đóng quân bất động để phòng ngừa Triệu Toại dùng kế hồi mã thương.

Trương Dần không dám lên tiếng lần nữa, vội vàng tuân lệnh lui ra.

Dương Lăng nhớ mang máng trong lịch sử từng có vài chiến dịch quan trọng nhưng bởi vì viện quân lạc đường mà hỏng việc, đây chính là việc thường xảy ra khi hành quân thời xưa. Hắn vừa mới giết một tên Hạ thủ bị, hiện tại lại là bản thân mình phán đoán sai mới khiến toàn quân bị động, không thể lại trách cứ Trương Dần, lúc này chỉ có thể khiển trách vài câu, sau đó nói với Hứa Thái:

- Ngươi lập tức chỉnh đốn nhân mã, sau đó tìm thuyền qua sông, đồng thời phải người nhanh chóng xác định tung tích của bọn phỉ tặc.

Hứa Thái lĩnh mệnh, vội vàng ra ngoài. Dương Lăng thấy Giang Bân mặt quấn vải trắng chỉ lộ ra một đôi mắt trâu đang đừng ngây ngốc ở đằng kia, bất tri bất giác nở nụ cười ôn hòa, lên tiếng trêu ghẹo:

- Đi xuống nghỉ ngơi một chút đi, ngươi chiến đấu dũng mãnh, bản Quốc công sẽ hướng hoàng thượng thỉnh công cho người, chỉ là có chút đáng tiếc, một mũi tên này xuyên quan xương hàm phá hủy tướng mạo, Giang du kích anh tuấn uy vũ của chúng ta lại kém uy vũ rồi.

*****

Giang Bân thấy trong lều không còn người ngoài, liền nháy mắt cười nói:

- Thân nam nhi, khuôn mặt xem giống người là được, còn sợ dung mạo xấu xí sao? Ta cũng không phải dựa vào khuôn mặt ăn cơm.

Dương Lăng sờ sờ mũi, trừng mắt nói:

- Nói nhảm ít thôi, đi xuống nghỉ ngơi đi.

Giang Bân vội vàng đáp ứng lui ra. Được một lúc, chợt nghe thấy tiếng gào thét của Giang Bân ở bên ngoài:

- Tiêu Ngũ ca, ngài đi chậm một chút, ngài ... ngài tìm mấy tên đầu lĩnh thổ phỉ, giúp ta tra hỏi xem cô vợ bé của ta có phải bị bọn họ bắt đi hay không, nàng còn sống hay đã chết.

Dương Lăng nghe xong lắc đầu cười khổ:

- Cái thằng ngốc này, không sợ đau quai hàm sao.

Dương Lăng gióng trông khua chiêng sắp xếp giải quyết hậu quả. Bố trí truy kích Triệu Phong Tử, Hình Lão Hổ thì lại lên bờ ở Tiêu Phong Khẩu, tính cả bốn nghìn nhân mã Triệu Phong Tử mang theo dọc sông xuống, tự xưng có hai vạn nhân mã, xuyên qua Duyên Linh Bảo, Lạc Ninh, Nghi Dương bày ra tư thế muốn tấn công Lạc Dương. Lúc này ở Hà Nam, quân đội mới đang tập kết ở ven sông Hoàng Hà, bị bọn phỉ bỏ lại phía sau.

Lúc này Giang Hoành Dật – Tri phủ Lạc Dương vô cùng khẩn trương. Vội vàng điều động tất cả binh lực vào thành, đóng chặt cửa thành. Sau đó triệu tập sĩ tộc trong thành thuyết minh tình hình, động viên mọi người có người góp người, có tiền góp tiền hợp lực chống cự phỉ tặc, thanh niên trai tráng đều phải lên tường thành tác chiến.

Giang tri phủ vừa than thở vừa khóc lóc, giống như đang trăn trối trước lúc lâm chung khiến đám thân sĩ sợ đến mức hồn vía lên mây. Vậy mà thật sự bị gã dọa cho mang rất nhiều tiền tài sung làm quân quỹ, lại lệnh cho gia đinh nam phó trong nhà tập trung lại nghe hiệu lệnh của tri phủ đại nhân lên tường thành chuẩn bị chiến tranh.

Toàn bộ thành Lạc Dương đều hoang mang, sợ hãi. Không ngờ Triệu Phong Tử lại không công thành mà lại vượt qua tấn công hướng Y Xuyên, Nhữ Dương. Cùng lúc đó, Hồng Nương Tử bỏ thuyền lên bờ, Duyên Lam Điền, Thương Lạc, Đan Phương nhanh chóng vòng vào Hà Nam, tấn công Tây Hạp, Chiết Xuyên.

Hồng Nương Tử thân mặc nam trang, dính hai hang râu cá trê trên mặt, cũng tự xưng là Triệu Phong Tử. Hai nhánh quân thay nhau hô ứng khiến quan phủ trong lúc nhất thời cũng không thể phân biệt được đâu mới là nhánh quân Triệu Phong Tử tự mình chỉ huy. Thấy hai tên Triệu Phong Tử có ý định hợp binh ở Nam Dương, lúc này Đường Vương vừa mới đến Nam Dương vô cùng hoảng sợ, vội vàng yêu cầu Đô Chỉ Huy Sứ Ty phải binh tiếp viện nhưng quan binh chậm chạp không đến. Triệu Phong Tử lại tiếp dục dọc theo Bảo Phong, Nam Triệu đi xuống làm cho Đường Vương lo lắng bồn chồn như con kiến bò trong chảo nóng

Trận chiến sinh tử tại Trung Điều Sơn khiến vị trí lãnh đạo của Triệu Phong Tử trở nên vững chắc. Hiện tại rất nhiều thủ lĩnh trong đám phỉ tặc đều phục tùng y. Sau khi qua sông, bệnh tình của Hình Lão Hổ ngày càng nặng thêm, lão chỉ có thể ngồi xe đi tiếp, hơn nữa quân chủ lực của lão gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, thực tế Triệu Toại đã nắm trong tay chi đội ngũ này.

Ngọn lửa chiến tranh lại một lần nữa bùng lên ở Hà Nam

Mùng ba tháng chín, Dương Lăng dẫn theo binh mã của Hứa Thái, Giang Bân vượt sông tới Lạc Dương. Giang Hoành Dật – Tri phủ Lạc Dương thấy viện quân đến, rốt cuộc không còn lo lắng, vội vàng dẫn dăt sĩ tộc toàn thành tiến lên nghênh đón Dương Lăng vào thành.

Giang Hoành Dật kích động nói:

- Quốc công gia, cuối cùng ngài cũng đến đây, Bạch Y Quân vừa mới làm loạn Hà Nam sau đó rời đi, bọn hưởng mã đạo lại tới, dân chúng ai ai cũng hoang mang lo sợ. Triệu Phong Tử lại cực kỳ càn quấy, chỉ có Quốc công ngài mới có thể đánh bại chúng. Hiện tại ngài đã đến đây, cuối cùng dân chúng cũng nhìn thấy hi vọng.

Dương Lăng cười thản nhiên, không để ý đến những lời nịnh bợ này, chỉ thản nhiên hỏi:

- Giang tri phủ, bọn hưởng mã đạo làm loạn kiêng kị nhất chính là làm cho rất nhiều dân chúng lưu lạc, mặc dù người là quan văn nhưng nội chính mới là nền tảng của chiến tranh cho nên nhiệm vụ của ngươi là khó khăn nhất. Không phải cứ hô to thay trời hành đạo là được, không phải chỉ dựng cờ khởi nghĩa là có thể tự xưng nghĩa quân.

Hắn nhìn thoáng qua quan viên, tướng lĩnh và đám nhà giàu đang ngồi dưới nói:

- Nếu nói về ưu thế, ưu thế của triều đình không phải là chiến lực của quân đội, tuy vệ sở đã trải qua chỉnh đốn nhưng chiến lực kỳ thật vẫn không cao hơn là mấy, triều đình có đại phảo tuy rằng mạnh mẽ nhưng đối mặt với đám phỉ tặc lưu động nhanh và linh hoạt lại không có bao nhiêu tác dụng. Về phần cung tên, đao thương thì quan binh có, dân chúng cũng có.

Vì sao Bạch Y tặc ở Hà Bắc, Sơn Đông lại được nhiều người ủng hộ, nhiều người đi theo đến vậy? Bởi vì dân nghèo rất nhiều, đám tài chủ phú thương lại áp bức bóc lột quá đáng, sau khi phỉ tặc làm loạn lại không trấn an đúng lúc, dân chúng không thể sống nổi mới vậy.

Dương Lăng tới thời đại này, tận mắt nhìn thấy mọi chuyện phát sinh mới biết được khởi nghĩa là người đời sau đánh giá đặt tên. Nếu cho rằng chỉ cần hô to khởi nghĩa thì dân chúng sẽ đem theo mồ hôi xương máu đến ủng hộ thì đó chỉ là quan điểm duy tâm mà thôi.

Nói cho cùng thì dân chúng chỉ vì sống sót mà thôi, ngươi cần phải có quan điểm chính trị rõ ràng, phải làm cho dân chúng tin tưởng mới được. Mà điểm này chính là thứ mà bọn Hưởng mã đạo, Bạch Y Quân thiếu, chỉ thắng được vài trận chiến liền đắc ý, cơ bản không thể quyết định được thắng lợi cuối cùng thuộc về ai. Dân chúng chỉ quan tâm tới sự thật, người làm gì khiến cho bọn họ có lợi, bọn họ sẽ ủng hộ người, đối với bọn họ không có lợi gì, bọn họ sẽ phản đối người, tất cả chỉ đơn giản như vậy mà thôi.

Cho nên sau khi kết thúc việc tiêu diệt phỉ tặc Sơn Đông, Dương Lăng lập tức tại triều thỉnh cầu hoàng đế tiến hành cải cách, rất nhiều chính sách an dân đều có hiệu quả, lưu dân được bố trí hợp lý, dân chúng thấy được hy vọng. Sau khi Bạch Y Quân đến Giang Nam chẳng những không được dân chúng ủng hộ để nhanh chóng phát triển mà còn khắp nơi gặp trở ngại. Cùng với nói quan binh thành công trên chiến trường quân sự không bằng nói các chính sách chính trị phát huy tác dụng mạnh mẽ.

Huống chi quan niệm chính thống đã xâm nhập sau trong lòng dân. Đại Minh lại còn lâu mới tới mức đánh mất dân tâm. Tại thời đại phong kiến này, quan niệm chính thống ở thời điểm đấu tranh vũ trang có thể sinh ra lực lượng vật chất rất lớn. Rất nhiều cuộc khởi nghĩa mà đời sau cho rằng là khởi nghĩa anh hùng, ở trong mắt phần lớn dân chúng thời bấy giờ đều là đám phỉ tặc làm loạn mà thôi. Quân Triệu Toại danh tiếng vẫn tương đối tốt nhưng vừa tới Hà Nam đã khiến cho dân chúng hoảng sợ đủ để chứng minh điểm này.

Dương Lăng nói:

- Dân chúng rất dễ dàng thỏa mãn, bọn họ phải sinh con đẻ cái, chỉ cần cơm no áo ấm thì bọn họ sẽ không đi tạo phản. Hà Nam vốn đã nghèo, mấy năm nay lại thiên tai liên miên, các ngươi là quan phụ mẫu, là danh gia vọng tộc, phải yêu thương dân chúng, tích cực hưởng ứng chính sách mới của triều đình. Như vậy dù Triệu Toại có đến cũng chỉ như sao băng chợt lóe trên bầu trời, cơ bản không thể làm nên trò chống gì.

*****

Giang tri phủ vội vàng cười tiếp lời:

- Vâng vâng vâng, Quốc công nói quá đúng, danh gia vọng tộc địa phương đều rất yêu thương dân chúng. Tiêu Các Lão đã khẩn cầu hoàng thường miễn thuế ba năm cho Hà Nam. Lần này Bạch Y phỉ cho dù náo loạn long trời lở đất ở Hà Bắc, Sơn Đông nhiều lần muốn giết đến Hà Nam nhưng dân chúng chưa từng tạo phản, tất cả đều do bọn họ cảm động với ân huệ triều đình ban cho.

Giang Tri phủ vội vàng cười nịnh nói.

Dương Lăng ngẩn người, chợt nhớ tới chuyện Hà Nam tam bảo Tiêu Phương, Dụng Tri Liễu, Hạt Tử dâng tấu khuyên can hoàng thượng. Chẳng trách lần này Bạch Y Quân gióng trống khua chiêng làm loạn như vậy mà ở Hà Nam hầu như không có người đi theo tạo phản. Không nghĩ tới là nhờ có Tiêu Phương vì phụ lão quê nhà làm chuyện tốt lại có hiệu quả như vậy

Quan viên sĩ tộc đang ngồi nghe Giang tri phủ nói đều cảm thấy thấm thía. Thiện Thiên – Lạc Dương Thông Phán Sứ khen:

- Quốc công gia văn võ song toàn, cương nhu đều đủ. Ty chức tin tưởng tiêu diệt lưu tặc chỉ là vấn đề thời gian. Buồn cười là là Triệu Phong Tử vẫn còn kiêu ngạo, ngông cuồng vô cùng, đi qua Lạc Dương lại không dám tấn công, lại lưu lại thơ ở chùa Bạch Mã ngoài thành tự đề cao mình, rõ ràng là từ Sơn Tây chạy trốn đến đây nhưng lại đắc chí tự dưng mình là anh hùung, thật là buồn cười.

Dương Lăng nghe vậy hiếu kỳ nói:

- Ồ, Triệu Phong Tự lưu lại thơ ở chùa Bạch Mã? Hắn viết những gì?

Sử Thông Phán biết mình nói lỡ miệng, vội vàng nhìn về phía Giang tri phủ. Giang tri phủ vội vàng cười nói:

- Ha ha, chỉ là vài lời ngông cuồng kiêu ngạo của phỉ tặc thôi mà, Quốc công cần gì phải để ý chứ.

Dương Lăng nhìn Giang tri phủ, cười nói:

- Đã biết chỉ là mấy lời ngông cuồng vô căn cứ, sao không nói ra để mọi người cùng chê cười?

Giang tri phủ vô cùng lúng túng, do dự một chút rồi trừng mắt nhìn Sử Thông Phán mới cười ha ha nói:

- Sau khi Triệu Phong Tử vòng qua thành nghỉ tạm tại chùa Bạch Mã, y từng viết một bài thơ trên bức tường màu trắng. Trong thơ là...là "Kỷ hồi nguyệt hạ xao kim đăng, Đa thiếu anh hùng tang đảm hàn. Túng hoành lục hợp thùy cảm bộ. Bình khi địch tương hổ cầm dương!'

Gã nói xong liền không dám thở mạnh. Từ trước đến này quan lại đều rất coi trọng mặt mũi, quan tâm nhất chính là thanh danh của mình. Tướng coi thành phòng thủ nghiêm mật không xuất chiến nhưng chỉ cần gửi cho một bộ quần áo của đàn bà liền kích động không để ý hết thảy mang binh xuất chiến. Vấn đề này nếu đặt ở hiện đại thì chỉ là trò cười, nhưng ở cổ đại nhiều lúc lại vô cùng hiệu quả. Gia Cát Lượng mắng chết Vương Lang, chung quy tức giận cũng chỉ vì thanh danh.

Dương Lăng thiếu niên khí thịnh, thân là Quốc công lại trăm chiến trăm thắng, hiện tại bị một tên giặc cỏ cười nhạo như vậy, không có lý nào lại không giận dữ. Tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, chuẩn bị nghe hắn tức giận chửi mắng, không ngờ Dương Lăng nghe xong sắc mặt không đổi, hắn lẩm nhẩm đọc lại một lần nhưng lại vui vẻ cười nói:

- Triệu Phong Tử chẳng những vũ lược xuất chúng, tài văn chương cũng không tệ, lại làm được một bài thơ hay.

Hắn ánh mắt xoay chuyển, thấy sắc mặt mọi người khác thường, lúc này mới hồi thần nói:

- Hổ cầm dê, hổ cầm dương. Ha ha, Triệu Phong Tử, con mãnh hổ này lại muốn phản bắt ta Dương Lăng hay sao?

Lúc này Giang tri phủ thấy hắn không tức giận mới yên lòng cười nói:

- Quốc công lòng dạ thật rộng lượng, Triệu Phong Tử ăn nói ngông cuồng chẳng qua chỉ là tự mình khen mình, hoang tưởng mà thôi.

Giang Bân cười hắc hắc nói:

- Một con ếch ngồi đáy giếng mà thôi, lại còn lớn lối, tung hoàng lục hợp ai dám bắt? Tướng quân nhà ta lại vốn là họ Dương, hừ tên Triệu Phong Tử này, sớm muộn gì ta cũng đem hắt lột da.

Mọi người đang nói chuyện, Ngũ Hán Siêu vội vàng đi tới, thì thầm vào tai Dương Lăng vài câu. Dương Lăng cười cười nói:

- Bản Quốc công mới đến Hà Nam, còn cần biết hướng đi của bọn hưởng mã đạo mới có thể quyết định điều binh. Quân vụ bận rộn, hiện tại còn có chuyện cần phải làm, đành phải mời chư vị trở về rồi.

Giang tri phủ vội vàng đứng lên nói:

- Quốc công vất vả vì nước, hiện tại binh mã đã tới Lạc Dương, quan viên sĩ tộc Lạc Dương đã chuẩn bị mấy bàn tiệc rượu vì Quốc công đón gió tẩy trần, hiện tại ...

- Không cần, Hà Nam đang bị lưu phỉ gieo tai họa còn cần quan viện và sĩ tộc địa phương hợp sức ổn định dân tâm. Chỉ cần làm tốt việc này đã là hoan nghênh lớn nhất với bản Quốc công rồi. Hiện tại thật sự có quân vụ quan trọng cần xử lý, ý tốt của Giang tri phủ, bản Quốc công tâm lĩnh.

Giang tri phủ thấy thế, đánh phải dẫn đám quan viên sĩ tộc cáo từ rời đi. Dương Lăng tiễn bọn họ ra đại sảnh, sau đó mang theo Ngũ Hán Siêu quay lại thư phòng hỏi:

- Tiêu Các Lão gửi đến tin tức khẩn cấp?

Ngũ Hán Siêu từ trong tay áo lấy ra một phong thư nói:

- Vâng, người đưa tin còn ở bên ngoài. Tuy nhiên ty chức đã hỏi qua, gã chỉ phụ trách truyền tin, cụ thể nội dung bên trong gã không biết gì cả

Dương Lăng gật đầu, vội vàng mở thư ra xem, lông mày dần dần nhíu lại. Ngũ Hán Siêu nhìn sắc mặt hắn nhỏ giọng hỏi:

- Quốc công, trong kinh xảy ra đại sự gì sao?

Dương Lăng lắc đầu nói:

- Trong kinh không có đại sự gì. Tiêu Các Lão đã hồi kinh, đem một ít triều đình đại sự gần đây chỉnh lý lại báo cho ta biết. Bá Nhan bỗng nhiên lãnh binh giết hồi thảo nguyên phương bắc, nhưng xem ra tình hình cũng không tốt, Hoa Đương đã đạt được tiên cơ. Hiện tại thế lực lớn mạnh đủ để chống lại Bá Nhan, Hỏa Si.

- Hỏa Si và liên quân bộ tộc Ngõa Lạt biết được địa bàn của Bá Nhan đã mất, hiện tại cũng đã xé rách da mặt, ba bên chém giết liên miên trên thảo nguyên. Tạm thời đều có thắng có bại, tuy nhiên phe Bá Nhan là yếu nhất, hơn nữa lại là kẻ địch chung của Hoa Đương và Hỏa Si. Tuy nhờ vào danh vọng của hậu duệ gia tộc Hoàng Kim, triệu hồi được một bộ phận bộ lạc trở về nhưng tổng hợp thực lực vẫn nằm ở hạ phong.

Hiện tại tình hình tái ngoại là như vậy, ở đây chúng ta đang loạn, bọn họ ở đó cũng đang loạn. Tạm thời không cần phải để ý đến uy hiếp từ phía bọn họ. Chính sách mới trong triều thi hành cũng rất thuận lợi, chỉ có điều Tiêu Các Lão nhắc đến chiến cuộc Giang Tây làm ta rất lo lắng

Dương Hổ, Lưu Lục giết đến Giang Tây, nhưng bởi về quan binh các nơi không đều tự hành động, lại lần nữa làm cho Bạch Y Quân được lợi. Quan lại trung với Ninh Vương vào kinh tỏ thái độ ủng hộ tân chính sách, đồng thời đề nghị hoàng thượng bổ nhiệm Ninh Vương tạm thời tiết chế các lộ binh mà Giang Tây, cùng Giang Tây tuần phủ chung tay tiêu diệt phỉ...

Ngũ Hán Siêu kỳ quái nói:

- Việc này có gì đáng giá lo lắng sao? Trong thời gian chiến tranh, nếu liên hệ giữa địa phương và triều đình bị cắt đứt, Phiên vương có quyền tự mình lãnh binh bình định. Các phiên vương vùng biên giới như Tần vương, Đại vương, Thục vương đều có quyền lực này. Mặc dù Ninh Vương ở đất liền nhưng vẫn phải có trách nhiệm đảm bảo an ninh khu vực Giang Tây. Tạm tời điều khiển binh mã, thống nhất chỉ huy là chuyện bình thường mà.

*****

Dương Lăng muốn nói nhưng lại thôi, tuy rằng Ngũ Hán Siêu là tâm phúc của hẳn, nhưng có những lời kinh thế hãi tục lại không có căn cứ làm sao có thể nói với gã được? Hắn trầm ngâm rồi nói:

- Ta chỉ lo là Ninh vương chưa từng chỉ huy tác chiến lần nào, sợ hắn loạn chỉ huy ngược lại làm rối loạn tuyến phòng ngự của Giang Tây. Hiện tại không có việc gì rồi, ngươi lui xuống trước đi.

- À còn có việc, ta thấy gần đây Tiểu Ái rất ít nói chuyện, hai người các người đang giận dỗi nhau phải không?

Ngũ Hán Siêu cười trừ nói:

- Làm gì có chuyện đó. Nàng nóng tính hơn ta, chức quan cũng lớn hơn ta, làm sao ta dám chọc giận nàng.

Dương Lăng cũng cười, hắn vung tay, Ngũ Hán Siêu liền yên lặng lui ra, lúc này trên mặt Dương Lăng mới lộ ra một chút lo lắng.

Hắn thở dài, ngồi vào bàn mở bản đồ Đại Minh, trong lòng lại vô cùng lo lắng: Ninh vương sẽ không tạo phản vào lúc này chứ? Nếu y thừa dịp loạn thế khởi binh tạo phản thì không biết triều đình phải trả giá bao nhiêu mới có thể bình định được phản loạn.

Ninh vương đối với tân đế luôn luôn kính cẩn nghe lời, mỗi lần ngày hội ngày lễ đều gửi quà, lại lấy lòng quan viên trong kinh, chiêu hiền đãi sĩ. Theo tin tình báo mà hắn biết, ngay cả Dương Đình Hòa đều nhận quà của Ninh vương, bởi vậy nếu không có chứng cớ chính xác chỉ ra Ninh vương tạo phản mà phiên vương lại có quyền cầm binh bình loạn, cơ bản hắn không thể ngăn cản Ninh vương cầm binh quyền.

Dương Lăng trầm tư thật lâu, bắt đầu trải giấy viết tấu chương cho hoàng đế Chính Đức. Việc liên quan đến Giang Tây hắn không nhắc đến một câu nào, chỉ nói chuẩn bị tiêu diệt toàn bộ Bạch Y Quân ở Giang Tây, các bố trí về mặt quân sự đã có hiệu quả, Dương Hổ, Lưu Lục bị vây khốn ở Giang Nam, mà Triệu Toại xuôi nam thì binh lực có hạn, không nhấc nối sóng gió. Tuy nhiên vì phòng ngừa vạn nhất có chuyện, mà Giang Nam phần lớn là quân vệ sở, binh yếu tướng kém, thời khắc mấu chốt khó có thể phát huy tác dụng, thỉnh cầu hoàng thượng tiến hành đổi nơi đóng quân của các tướng lĩnh

Dương Lăng suy nghĩ một chút, nhấc bút viết:

- Thần đề nghị, do Hà Bính Văn - Đô Chỉ Huy Sứ Ty Phúc Kiến thống soái binh mã hai tỉnh Phúc Kiến, Quảng Đông để thống nhất điều động, phòng ngừa Bạch Y Quân vượt qua Giang Tây tiếp tục xuôi nam. Lý Sâm – Đô Chỉ Huy Sứ Tứ Xuyên kinh nghiệm tác chiến phong phú, có thể đổi nơi đóng quán với Lưu Trung – Đô Chỉ Huy Sứ Hồ Nam, tăng cường phòng tuyến Hồ Nam.

Dương Lăng suy nghĩ một chút, an bài như vậy có thể nói là phòng ngừa chu đáo. Tự hắn vượt qua Hà Nam, nam Trực Lệ, lại có Bạch Trọng Tán ở Chiết Giang, người này dũng mãnh thiện chiến, lại quen với chiến đấu chống giặc Oa, có thể trọng dụng. Mấy viên tương lĩnh này vây quanh Giang Tây, Ninh vương nếu dám khởi binh phản loạn, chỉ cần hắn ngắn cản đường lên phía Bắc, có thể bắt ba ba trong chậu, Ninh vương có vạn phép thần thông cũng chạy không thoát lòng bàn tay của hắn.

Trong phòng Tống Tiểu Ái, Ngũ Hán Siêu nhỏ giọng nói:

- Tiểu Ái, muội cần phải chú ý một chút. Vừa rồi Quốc công đã hỏi thăm muội, đừng để ngài phát hiện ra.

Tống Tiểu Ái chu mỏ ngồi ở đầu giường, cầm gối ném tới:

- Xem xem cái đầu huynh ý, bây giờ không bị phát hiện, mấy tháng nữa cũng sẽ phát hiện ra, khi đó muội làm gì còn mặt mũi nào nữa? Đều tại huynh, nói ngon ngọt lừa gạt muội. Huynh nói bây giờ muội phải làm gì?

- Ta ... Ta ta...

Ngũ Hán Siêu đỏ mặt gấp đến mức bước loạn trong phòng, vẻ mặt như đưa đám nói:

- Ta cũng không biết phải làm sao bây giờ? Làm sao có thể trùng hợp như vậy ...

Tống Tiểu Ái trợn tròn mắt, tức giận nói:

- Huynh nói cái gì? Cái gì mà trùng hợp, cái gì mà không có khả năng, chẳng nhẽ trừ huynh ra muội còn có người đàn ông thứ hai? Huynh là đồ vô lương tâm, huynh ...

- Suỵt! Suỵt suỵt... bà cô của ta ơi, muội nói nhỏ một chút đi, ta cũng chưa nói rằng đứa bé không phải của ta mà. Ta muốn nói ta đã dừng cương trước bờ vực rồi, làm sao lại... làm sao lại có được chứ, ha ha

Ngũ Hán Siêu cười gượng gạo, nhưng trong tiếng cười lại trộn lẫn một chút đắc ý

- Huynh dừng cái rắm ý, chỉ biết tự mình sung sướng mà không chịu lo nghĩ cho muội.

Tống Tiểu Ái trề môi gấp suýt khóc:

- Đều tại huynh, không biết lấy ở đâu ra can đảm, ban ngày ở thành Bá Châu ôm ôm hôn hôn còn chưa đủ, buổi tối còn trộm chui vào phòng muội, làm bây giờ muội mới mất mặt như vậy, muội hận huynh chết đi được.

Ngũ Hán Siêu cúi đầu dẫm dẫm đất than thở:

- Còn trách ta, lúc đấy không phải muội cũng rất ra sức sao?

Tống Tiểu Ái tai thính, nghe vậy bèn nói:

- Tiểu Ngũ, huynh vừa nói gì?

- Không ... ta chưa nói ... à ta đang nghĩ phu nhân của Quốc công rất tốt bụng, ta định thỉnh cầu nàng ấy làm chủ cho chúng ta thành hôn. Muội thử nghĩ xem, nếu phu nhân của Quốc công làm chủ hôn cho chúng ta, cha ta nghe thấy cũng không thể nói được gì, nhưng ai mà nghĩ đến Quốc công lại đến Sơn Tây tiêu diệt phỉ tặc, hiện tại không thích hợp để ta nói chuyện này, bây giờ ta mà nói thì còn ra thể thống gì nữa.

- Tốt! Huynh còn muốn thể thống đúng không? Muội không cần đứa bé nữa, muội sẽ uống thuốc đem nó bỏ đi, huynh là đồ vô lương tâm, Miêu công công là thái giám không làm được giám quân, huynh Ngũ Hán Siêu làm hái hoa tặc không làm được đàn ông...

Tống Tiểu Ái vừa nói vừa cầm đồ trên bàn trang điểm ném tới, Ngũ Hán Siêu lập tức thi triển võ công khoa chân múa tay đón đỡ, cuối cùng một chân vểnh lên đỡ lấy bình hoa, miệng ngậm một cây bút long, tay trái cầm hộp phấn, tay phải giữ gương đồng, đũng quần kẹp một chiếc lược sừng trâu, dưới nách kẹp chặt một cây trâm cài đầu sang bóng giống như làm xiếc khỉ, dở khóc dở cười ngượng ngùng nói:

- Tiếu Ái, đừng ném đồ nữa, muội ném nữa ta không có cách nào đỡ được nữa rồi.

Tống Tiểu Ái hừ một tiếng, lườm hắn nói:

- Vậy huynh nói xem phải làm sao bây giờ

- Không được phép bỏ đứa bé, muội cũng không phải lén lút quan hệ với đàn ông ... Không phải, không phải ý của ta là nhà ta có một mình ta là con trai, nếu cha của ta biết ta đem cháu của ông ấy bỏ đi rồi, ống ấy sẽ đánh chết ta mất.

- Vậy huynh nhanh chóng viết một bức thư cho cha huynh, tranh thủ hiện tại vẫn chưa có ai phát hiện, sớm ngày cưới muội về nhà đi.

- Nhưng làm sao ta có thể mở miệng đây, hiện tại còn đang đánh trận, nói nàng có thai sao? Cha ta là người đọc sách, ông ấy coi trọng nhất là nề nếp gia đình, nếu ông ấy biết chuyện này cũng sẽ đánh chết ta.

Tống Tiểu Ái nhăn mày quát:

- Thế này không được, thế kia cũng không được, bản sự của huynh lúc huynh leo lên giường của bản cô nương chạy đi đâu rồi? Tức chết ta mất, để ta đi tìm Quốc công..

- Đừng đừng, đừng làm vậy, nàng thân con gái làm sao có thể mở miệng nói ra vấn đề này?

Vừa nói, Ngũ Hán Siêu như làm ảo thuật, bộ dáng đáng thương lúc trước biến mất không thấy đâu, đồ đạc treo trên người lập tức bị quẳng lên không trung, sau đó y xoay người lấy áo choàng bắt lấy toàn bộ, động tác không những linh hoạt mà còn vô cùng đẹp mắt

*****

Tống Tiểu Ái mắt sáng ngời, vui vẻ nói:

- Đây là công phu gì vậy? Huynh phải dạy cho muội, huynh giỏi lắm, đối với muội cũng giấu nghề, mau dậy muội, muội muốn học.

Ngũ Hán Siêu dở khóc dở cười nói:

- Bà cô của ta ơi, nàng thật không lo nghĩ gì sao, bây giờ còn muốn học gì nữa? Lửa đều cháy đến mông rồi.

- Ồ!

Lúc này Tống Tiểu Ái mới nhớ ra mình đang giả vờ đáng thương để ép Ngũ Hán Siêu cưới mình, vội vàng xụ mặt nói:

- Muội không nói vậy huynh đi nói nhé, nếu không thể cho cha huynh biết thì phải cho Quốc công biết mới được, giữa đàn ông với nhau còn dễ nói chuyện. Chẳng phải ở Nam Kinh Quốc công cũng âm thầm có một người phụ nữ sao? Huynh nói thì ngài ấy nhất định sẽ thông cảm cho huynh. Chúng ta làm hôn lễ trong quân thật lãng mạn làm sao.

Tống Tiểu Ái ôn nhu cười, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Ngũ Hán Siêu, để cho cánh tay gã nhẹ nhàng cọ vào ngực mình, dịu dàng nói:

- Tiểu Ngũ, huynh phải đi nói cho Quốc công, sau khi thành thân chúng ta không cần phải lén lút nữa. Muội thân mỗi ngày đều ở cùng huynh, uyên ương cùng gối, đầu bạc răng long, bách niên giai lão...

Ngũ Hán Siêu toàn thân xương cốt đều mềm xuống, lỗ tai ngưa ngứa, hai tay ôm một đống đồ trong áo choàng, hớn hở nói:

- Được rồi được rồi, muội ... muội để cho ta suy nghĩ một chút, ta nghĩ phải tìm một cơ hội tốt mới mở miệng được.

Tống Tiểu Ái mặt biến sắc, giơ chân đạp thẳng vào mông của gã, tức giận nói:

- Huynh là đồ vô lương tâm!

Dương Lăng ngồi trong phòng suy nghĩ một hồi, đem tấu chương xem kỹ lại một lần, cân nhắc thật lâu, ánh mắt dừng ở phủ Khánh An nằm trên con đường đi thông từ Sơn Tây đến thành Nam Kinh. Tay của hắn chỉ vào địa đồ, chớp mắt liền cầm bút viết lên giấy tên của một người: Thần thỉnh cầu hoàng thường điều Ngũ Văn Định – Đồng Tri của Thành Đô đến đảm nhiệm tri phủ của phủ Khánh An – Nam Trực Lệ...

Hồng Nương Tử không thể công hạ Nam Dương bèn dẫn quân vòng qua thành, đi thẳng tới Bí Dương. Huyện lệnh Bí Dương mang theo đại ấn bỏ trốn, Hống Nương Tử không đánh mà thắng lấy được Bí Dương chờ Triệu Toại tới, không ngờ khi Triệu Toại đến, toàn quân đều mặc đồ trắng khiến nàng vô cùng giật mình.

Hóa ra tại trận chiến ở bến thuyền, Hình Lão Hổ mang bệnh vẫn tự mình lãnh quân tác chiến, bệnh tình càng nặng hơn, dọc đường lại không nhận được điều trị tốt, tới Phương Thành thì qua đời. Triệu Phong Tử toàn quân mặc đồ tang, đem lão chôn tại một nơi bí ẩn trong núi, sau đó mới dẫn quân tới đây.

Hồng Nương Tử cùng Hình Lão Hổ đã quen biết nhau từ lâu, giao tình của hai người tuy chỉ bình thường nhưng nghe tin lão qua đời cũng cảm thấy bi thương, nghe rõ mọi chuyện xong Hồng Nương Tử mềm giọng quát:

- Người đâu, sắp xếp án hương để ta tế điện Hình đại nguyên soái.

- Vâng, vâng.

Lập tức có người bối rối từ trong đại sảnh đi ra lĩnh mệnh, Triệu Phong Tử thấy người nọ mặc một thân ngoại bào, tuổi khoảng ba mươi, da thịt trắng mịn, giống như rất ít lao động bèn nhíu mày nói:

- Người kia là ai vậy?

Hồng Nương Tử nói:

- Một tòa nhà xa hoa to lớn như vậy, hiển nhiên là gia đình giàu có, người này còn là quan lại nữa, là một Thị Độc. Ngươi thử đoán xem gã là công tử của vị đại nhân nào?

Triệu Phong Tử nghĩ ngợi nói:

- Công tử sao? Ồ, trước cửa treo tấm biển của Tiêu phủ, Tiêu sao ... Gã là con trai của Tiêu Phương hả?

Hồng Nương Tử nói:

- Đúng vậy, nơi này chính là Tiêu phủ, nếu không phải vậy thì địa phương nhỏ bé này làm sao có thể có tòa nhà lớn như vậy xuất hiện chứ?

Tiêu Phương có tất cả năm đứa con, con cả, con thứ ba, con thứ tư đều đã qua đời, hiện tại ông ta chỉ có hai đứa con trai. Con thứ Tiêu Thụy là phán quan của Võ Định Châu – Sơn Đông, còn gã này là con út Tiêu Hoàng, vừa tròn ba mươi tuổi, hai năm trước thi đỗ tên đầu nhị giáp, vào Hàn Lâm Viện, năm nay vừa mới được đề bạt làm Thị Độc.

Khi Tiêu Phương tuần tra các tỉnh và an bài lưu dân thì gã cũng xin nghỉ để đi theo hầu hạ phụ thân, khi Tiêu Phương hồi kinh thì gã quay lại quê nhà, vốn định qua vài ngày nữa lại hồi kinh, không ngờ Hồng Nương Tử hành quân nhanh như vậy. Mà cái tên huyện lệnh Bí Dương hằng ngày vẫn xưng huynh gọi đệ với gã không hề có nghĩa khí, không thông báo một tiếng liền bỏ chạy. Hồng Nương Tử lại chuyên chọn các gia đình giàu có hạ thủ trước, kết quả là gã lập tức bị Hồng Nương Tử bắt giữ.

Triệu Phong Tử hừ lạnh, cao thấp đánh giá Tiêu Hoàng vài lần khiến cho Tiêu Hoàng sợ hãi tái mặt.

Triệu Phong Tử lạnh lùng cười nói:

- Tiêu Phương ở kinh thành, cũng không có làm bao nhiêu việc xấu, gã này chỉ là một Thị Đọc của Hàn Lâm Viên, nếu giết thì mang danh bất nghĩa, dùng để uy hiếp quan binh lại không đủ trọng lượng, tạm thời làm cái người hầu cũng khá thích hợp, mau lui xuống đi.

Tiêu Hoàng như nhận được đại xá, mặt đỏ bừng lui xuống.

Hồng Nương Tử nhăn mày nói:

- Tú tài, chúng ta có thể phá vây đều dựa vào mưu kế của ngươi, hiện tại đã tới Hà Nam, nhưng phía sau Dương.. Dương Lăng lại truy đuổi rất nhanh, chúng ta phải đi về đâu, đi Giang Tây cùng Lưu Lục hội binh sao?

Triệu Toại lắc đầu nói:

- Không, hiện tại Dương Lăng đang điều động binh mã, dần dần ép sát hướng Giang Nam, hắn muốn ép chúng ta đến khu vực bất lợi cho kỵ binh tác chiến, đem chúng ta vây lại chờ chết đói, hoặc tìm cơ hội tiêu diệt toàn bộ, chúng ta không thể đi Giang Tây, nơi đó là tử địa.

Gã liếc mắt nhìn Hồng Nương Tử sau đó nói:

- Ngươi không phát hiện ra sao, chúng ta ở khu vực Hà Bắc, Sơn Đông nhiều dân nghèo thì trăm trận trăm thắng, chiêu binh mãi mã vô cùng nhanh chóng, cho dù bị đánh tan chỉ mười ngày nửa tháng lại có thể tụ được đại quân một lần nữa. Chỉ cần có tiền, không thiếu dân nghèo không sống được nguyện ý đi theo liều mạng, nhưng tới phía nam thì lại không làm được như vậy.

Dân chúng ở nơi này tương đối giàu có, cho dù đối với triều đình có chút bất mãn nhưng còn xa mới tới mức ủng hộ chúng ta, đám người mà trong mắt bọn họ chỉ là phỉ tặc. Đại Minh trị vì hơn trăm năm, căn cơ đã vững chắc, quan niệm chính thống xâm nhập lòng dân, quan niệm này chính là binh mã, chính là tiền tài, chúng ta đi về phía nam thì không thể sử dụng sách lược giống ở phía bắc nữa rồi.

- Nếu ta đoán không sai, Lưu Lục, Dương Hổ xuôi nam đến Giang Tây, tổn thất binh lính rất khó có thể bổ sung. Thực lực sẽ càng ngày càng yếu, chúng ta nhất định phải tìm ra một chỗ, trước tiên ổn định lại, tranh thủ thời gian thở dốc sau đó tìm đường phát triển.

Hồng Nương Tử rất muốn hướng Nam Trực Lệ tìm Chu Đức An báo thù, nhưng lúc này lại không có cách nào mở miệng, nàng nhẫn nhịn nói:

- Việc này tú tài so với ta hiểu biết nhiều hơn, ta chỉ hỏi người, hiện tại chúng ta phải làm thế nào?

Triệu Toại nói:

- Khi ta ở Trung Điều Sơn liền đoán được bọn họ xuôi nam tất gặp khó khăn, đáng tiếc chúng ta ở cách nhau quá xa nên không thể khuyên can được. Trước khi phá vây, ta đã phái người đi Giang Tây liên lạc với Lưu Lục, Dương Hổ, trước mắt chúng ta hoạt động ở quanh vùng này, chờ bọn họ phái người tới đây sau đó cùng nhau thảo luận tìm một đường ra.

Hiện tại, chúng ta nên hồi quân tấn công Nam Dương, thừa dịp Dương Lăng mới tới Hà Nam không kịp điều binh khiển tướng, bằng mọi giá phải đánh chiếm thành Nam Dương, bắt sống Đường vương Chu Di Ti, chờ chúng ta chọn được địa điểm thích hợp liền đưa hắn lên làm hoàng đế bù nhìn. Đều là con cháu Chu gia cả, có một kẻ như gã ở đây, dân chúng phản đối chúng ta sẽ yếu đi rất nhiều, xuất binh cũng sẽ danh chính ngôn thuận.

- Con cháu Chu gia?

Hồng Nương Tử đảo mắt, bỗng nhiên cười nói:

- Chỉ cần là con cháu Chu gia là có thể được hả? Vậy thì không cần cố sức tấn công Nam Dương, khi ta vòng qua Nam Dương thuận tay bắt được một gã, mà gã này lại là một tên chính thống phượng tử long tôn (con phượng cháu rồng)

Triệu Phong Tử ngẩn người, chợt mừng như điên đứng lên hỏi:

- Mau nói xem, gã này là ai?

Hồng Nương Tử cười cười nói:

- Gã này hả? Gã là một tên hòa thượng!


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-477)


<