Vay nóng Tima

Truyện:Ngược về thời Minh - Hồi 394

Ngược về thời Minh
Trọn bộ 477 hồi
Hồi 394: Giết ra trùng vây
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-477)

Siêu sale Shopee

Đông Hoa Sơn rơi vào khoảng yên bình tạm thời, nhưng tin tức từ thám mã báo về, quan binh ở ngoại vi không ngừng điều động quân đội, đóng quân trọng binh ở các nơi cửa ải hiểm yếu, xây dựng công sự, thiết lập khu vực phòng thủ, hiển nhiên đang chuẩn bị chiêng trống rùm beng để tiến đánh. Triệu Phong Tử đang không ngừng do dự giữa tiếp nhận chiêu an và phá vây chạy xuống hướng Giang Nam.

Lời nói của Dương Lăng, giống như thương kích, thật đã chọc trúng chỗ yếu của gã. Suy trước tính sau, Triệu Phong Tử vốn kiên quyết phản ý, thậm chí một chút dã tâm bắt đầu nảy sinh kia cũng tan thành mây khói. Lực lượng nhân mã trung kiên của hắn đến từ phái của Lưu Lục, mà những gì Lưu Lục đã làm, chưa có một chút chí lớn hướng nào, làm sao giống người có thể thành đại sự?

Nhưng do lực lượng nhân mã chủ yếu của mình có khuynh hướng về họ Lưu, gã căn bản không thể cắt đứt mối liên hệ với Lưu Lục, trong mấy con đường, dường như lựa chọn duy nhất chỉ có nhận chiêu an. Nhưng, Hình Lão Hổ, Phong Lôi bọn họ đồng ý sao?

Bóng đêm xuống, con dế mèn không sợ làm phiền người khác kêu to "chi chi", ngẫu nhiên có đom đóm ở bóng cây bay lượn, cuộn ra một đám quầng sáng mê ly, Hồng Nương Tử nhìn chằm chằm đom đóm một cách xuất thần, ánh mắt cũng có chút mơ màng rồi.

Ánh mắt của Lý Hoa cũng có chút mơ màng, chỉ có điều phần gay gắt dưới đôi mày rậm khi mơ màng có chút hơi ngây ngô, không mỹ cảm như đôi mắt quyến rũ linh hoạt của Thôi Oanh Nhi.

Cuộc đàm phán trên cầu bình yên chấm dứt, đầu cuối chưa từng xuất hiện một chút nhiễu loạn nào, là y biết Lão Tam đã xảy ra vấn đề, vốn sau khi trở về muốn gọi gã tới để hỏi rõ ràng, không ngờ Kim Nhãn Điêu lại như chim phi xa ngút ngàn dặm, từ đó không bóng dáng. Trong lòng Lý Hoa hoảng hốt, lại lệnh Nhị đệ Chu Bàn dẫn người lặng lẽ tuần sơn, tra tìm xung quanh tung tích của gã, nhưng hiện giờ đã là buổi tối ngày hôm sau, vẫn không có tin tức gì.

Y âm thầm quan sát Hình Lão Hổ, thần sắc đám người Triệu Toại, cũng nhìn không ra chút khác thường, chắc là không biết chút nào đối với chuyện này. Hơn nữa hôm nay nghị sự, vẫn coi y như thủ lĩnh một phương mà mời đến. Căn bản chưa từng khiển trách, cũng không giống đã biết chuyện y ngấm ngầm ra tay.

Lý Hoa nghĩ bể đầu cũng nghĩ không ra Lão Tam đi đâu, tâm khó tránh khỏi có chút hoảng hốt. Người có thể đi chỗ nào đây? Dù sao lấy thân thủ sắn bắn điêu luyện trong núi từ thuở nhỏ của Lão Tam sẽ không cẩn thận trượt chân tự mình rớt xuống vách núi chứ?

Còn những lời nói của Dương Lăng kia, cũng khiến Lý Hoa trở lên tính toán: đám người Lưu Lục, Dương Hổ này không giống người thành đại sự, không thể theo đám bọn lão đi Giang Nam, đó là tự tìm đường chết. Nhưng rõ rằng giải tán cũng không được, Hình Lão Hổ, Triệu Phong Tử không phải là ngọn đèn cạn dầu. Bọn họ nếu muốn đi, lão tử phải nghĩ biện pháp giữa đường lẻn, Sơn Tây là nơi chốn núi, chắc chắn có nơi dung cho ta sống tiêu dao.

Triệu Toại nhìn nhìn hai người nghĩ như muốn xuất thần, hơi hơi nhíu mày. Hồng Nương Tử đã đem sự tình Kim Nhãn Điêu nói cho y nghe, Triệu Phong Tử nghe xong lập tức sai nhị đệ Triệu Phan mang theo vài tên tâm phúc đi xử lý thi thể, cũng nghiêm dặn bảo Hồng Nương Tử không thể nói ra việc này.

Nghị hòa một khi không thành, sẽ có một phen đại chiến. Lúc này tuyệt đối không thể nội bộ bất hoà, lại xảy ra tranh chấp, chuyện này chỉ có thể hồ đồ nhất thời. Gã không hiểu chính là, thời khắc sống còn, Hồng Nương Tử sao cũng là một bộ dạng mất hồn mất vía thế kia? Đây là Dương Khóa Hổ đại danh đỉnh đỉnh hay sao?

Triệu Toại lắc đầu. Lại nhìn hướng Hình Lão Hổ. Hình Lão Hổ vỗ về ngực, đang không ngừng ho khan, qua hồi lâu, lão mới thở hổn hển nói:

- Triệu phó nguyên soái, ý kiến của ngươi thì sao? Ngươi muốn lựa chọn tiếp nhận chiêu an?

Triệu Toại thành khẩn nói:

- Không, ra đi, cố thủ hoặc tiếp nhận chiêu an, cũng là vì tìm một đường ra cho các huynh đệ. Những lời vừa rồi, đó chỉ là phân tích của ta, rốt cuộc lựa chọn như thế nào, ta nghe lời người.

Hình Lão Hổ im lặng sau một lúc lâu. Mới nhẹ nhàng thở dài nói:

- Triệu huynh đệ, ngươi vốn là tú tài, nhà có ruộng tốt, phòng có kiều thê, là Lưu đại ca kiên quyết ngươi kéo vào đám này. Nói vậy ngươi ban đầu là có chút không tình nguyện đấy, tuy nhiên... Lão Lưu đối đãi ngươi không tệ, từ khi ngươi nhập bọn, liền càng tín nhiệm ngươi. Cho ngươi độc lĩnh một nhánh đại quân. Ngươi đề nghị phân binh phát triển, hắn cũng không chút do dự. Ta... Chỉ hỏi ngươi một câu. Chúng ta thật có hy vọng không? Lưu Lục thật sự đáng cho ngươi phò tá không?

Triệu Toại nhìn phía Hình Lão Hổ, sau một lúc lâu không nói một lời.

Hình Lão Hổ lại nói:

- Dương Lăng nói có lẽ có đạo lý, ta đọc qua một ít sách, lại không học vấn không nghề nghiệp, là người thô kệch. Ta chỉ biết là, nếu chúng ta thực sự như vậy... không chịu nổi một kích, hắn đường đường Quốc công gia, làm gì người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, chạy đến Trung Điều Sơn chiêu an?

- Không sai, Dương Hổ ở Sơn Đông đích xác đại bại, hơn nữa mười vạn đại quân tổn thất quá bán, quan binh thương vong lại cực kỳ bé nhỏ. Nhưng sau lại thăm dò nghe được tin tức, nghe nói là trong quân hỏa dược vô ý bùng nổ, làm cho chiến mã phá doanh trại, tự giẫm lên nhau, tử thương vô số, không phải do quan binh tấn công, nếu không Sơn Đông chiến sự thắng bại như thế nào, ta xem còn không thể biết đâu. Dùng một trận chiến này, liền có thể luận thành bại, luận anh hùng?

Lông mày rậm của ông ta nhướng lên, tuy rằng vẻ mặt thần sắc có bệnh, vẫn lộ ra khí khái ngạo mạn dũng cảm:

- Từ xưa người thành bá nghiệp cũng đâu có thuận buồm xuôi gió, thời điểm bọn họ thất bại, đánh cho bên người chỉ còn lại hơn trăm người, cuối cùng cũng vẫn chỉnh đốn hàng ngũ lật ngược thế cờ sao? Ta cũng không tin, trên Đông Hoa Sơn có năm vạn tinh binh, Lưu Lục, Dương Hổ ở Giang Nam cũng có năm sáu vạn người, sẽ giống như Dương Lăng hắn nói không chịu nổi như vậy ư!

Triệu Toại nhắm mắt lại, thở dài trong lòng một tiếng: xem ra Hình Lão Hổ vẫn là kiên trì ý kiến của mình, ý muốn nghị hòa như vậy từ bỏ rồi!

Gã đột nhiên mở hai mắt ra, trầm giọng nói:

- Như vậy Đại nguyên soái là muốn thủ vững Trung Điều Sơn, hay là muốn phá vây nam hướng, thẳng đến Trung Nguyên?

Hình Lão Hổ nói:

- Ngươi nói rất đúng, chúng ta năm vạn binh mã, nếu theo nơi hiểm yếu mà thủ, quan binh chưa chắc công được đến, nhưng nơi hiểm yếu có thể giúp bọn ta, thiên uy cũng có thể giết ta. Sợ nhất chính là mùa đông, chúng ta hiện tại lương thảo không đủ, nếu Dương Lăng phong toả núi, mùa đông đến, một phần ba chúng ta đói lạnh mà chết, như vậy người còn lại cũng không cần đánh, chỉ có thể bó tay chịu trói, cho nên thủ chỉ có thể bảo mệnh nhất thời, kì thực là con đường chết.

Hình Lão Hổ một mạch nói dài như vậy, thở hổn hển mấy cái, nói:

- Khi Hình Lão Hổ ta và Lưu Lục, Lưu Thất bọn họ kết nghĩa kim lan, từng nói không thể sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, nhưng mong được chết cùng năm cùng tháng cùng ngày, bọn họ chiến đấu liên tục ở các chiến trường Giang Nam, ta lại một tự mình mang mũ ô sa trên đầu, đầu quân cho quan phủ, chuyện như vậy ta không làm được.

*****

- Cho nên ta quyết định đi Giang Nam, đánh cược một lần với đám huynh đệ thề sống chết, giang sơn này chỉ định họ Chu? Haiz! Ta lại không tin! Lão Triệu, từ khi vào nghĩa quân, ngươi hao hết tâm tư, chỉnh quân sức võ, Hình Lão Hổ ta là nhìn ở trong mắt, nhớ ở trong lòng. Hai vị huynh đệ của ngươi có tâm ra đi. Chuyện này ta có nghe nói.

- Như vậy đi, ta thay Lão Lưu làm chủ, Triệu huynh đệ ngươi muốn rời khỏi, có thể mang theo vàng bạc đồ tế của ngươi rời khỏi, ta phái người đưa ngươi rời núi, đi ở tự do, tuyệt không ngăn trở, mỗi người đều có chí hướng của riêng mình mà. Nhưng ngươi không được mang đi bất kỳ một quân nào làm loạn tâm quân ta. Thế nào, ngươi có bằng lòng hay không?

Triệu Toại thầm nghĩ: "Từ khi hưởng mã đạo, công thành chiếm đất, phá ngục cướp tù, xử phạt tham quan, xử tử thân hào, chưa một sự kiện thiếu ta? Không mang theo người nào đi tiếp nhận chiêu an, đây không phải là chuyện cười lớn sao? Triều đình muốn dùng ta làm gì? Lại đồng ý tha ta?"

Hình Lão Hổ lại nói:

- Ta thân thể này từ nhỏ khoẻ mạnh, chưa bao giờ bị bệnh. Nhưng bệnh này mãi không thấy khá, hành quân đánh giặc ta không xuất hiện giúp được gì, đại nguyên soái thực là danh không hợp thực, mà ngươi chỉ huy đội ngũ, cũng luôn kém một tầng. Triệu huynh đệ tài học thắng ta mười lần, lại không thể tận sức thi triển, đây là chỗ không phải của ta.

- Nếu Triệu huynh đệ ngươi vẫn nguyện ý đi theo chúng ta, ta nguyện ý nhượng ngôi nguyên soái. Đội ngũ này của chúng ta, trên dưới một lòng, hết thảy nghe theo chỉ huy của ngươi. Về phần cái gì mà ai làm hoàng đế, Hàaa... ! Còn chưa có chút dấu hiệu nào đâu rồi, so đo làm chi? Đại trượng phu oanh oanh liệt liệt kệ con mẹ hắn chứ, lật đổ thiên hạ Chu Minh trước, chúng ta thương lượng sau, ngươi có bản lĩnh, khi đó thiên hạ sẽ do ngươi. Dù sao ta là không tranh giành, ngươi xem coi thế nào?

Trong lòng Triệu Toại nóng lên, nhất thời trong lồng ngực huyết khí cuồn cuộn. Không cần phỏng đoán, những lời này của Hình Lão Hổ có vài phần thành ý, lão nói rành mạch, đây là thời cơ tốt nhất cướp lấy binh quyền. Đừng nhìn Hình Lão Hổ nói hào khí ngất trời, nhưng lão xuất thân là bọn cướp đường giết người không chớp mắt, bản thân nếu thật là lựa chọn rời khỏi Trung Điều Sơn đầu quân vào quan phủ, lão không lập tức trở mặt chém đầu mình mới là lạ.

Nhưng mà thời thế bắt buộc. Nếu tự mình lựa chọn lưu lại, làm điều kiện trao đổi, trước mắt gã không thể không đem toàn bộ binh quyền giao ra. Về phần tới Giang Nam rồi có hay không bị đám người Dương Hổ thâu tóm, hiện tại không kịp nghĩ đến, cũng không có lựa chọn khác rồi. Tới Giang Nam rồi nói sau, chỉ cần vượt qua bước tiếp theo, Triệu Phong Tử ta còn đấu không lại lớp người quê mùa này?

Nghĩ đến đây, Triệu Toại cắn răng một cái, nói to:

- Hình đại ca, người đừng nói nữa, tiểu đệ hổ thẹn. Ngựa tốt không ăn lại cỏ cũ, tất nhiên đã vào đường này, ta cũng không nghĩ lại có một ngày quay đầu lại, ngươi nói làm như thế nào ta sẽ làm như thế đấy, chỉ cần có Hình đại ca, người vĩnh viễn là đại ca của ta.

- Huynh đệ tốt!

Hình Lão Hổ kích động khuôn mặt đỏ lên, lão đứng dậy, đỡ lấy vai Triệu Toại, nói:

- Thế thì huynh đệ chúng ta cùng sánh vai đánh qua Hoàng Hà, quân tiên phong đến thẳng Giang Nam, làm cho hắn long trời lở đất. Chờ hội hợp với Lưu Lục, Dương Hổ, chúng ta mới thảo luận chiếm đất nơi nào, chỗ nào, ung dung mưu tính phát triển, tranh một chuyến thiên hạ giang sơn này!

"Ngươi đã có tư tâm, cũng đừng trách Hình Lão Hổ ta trở mặt vô tình, chỉ cần qua được Hoàng Hà, lão tử ngay lập tức làm thịt ngươi!"

Trong lòng Hình Lão Hổ âm thầm cười lạnh, vẻ mặt lại dõng dạc, hai "huynh đệ tốt" kích động nắm bàn tay to lại với nhau, sau đó bọn họ cùng nhau chuyển hướng sang Hồng Nương Tử và Lý Hoa.

- Thôi gia muội tử, Lý lão đệ, các ngươi cho rằng như thế nào?

- Thôi phó Nguyên soái, Lý tướng quân, ý các ngươi như thế nào?

-...

- Hồng Nương Tử?

- À? Được, được được, ta đồng ý. Cứ làm như thế đi!

- A! Huynh đệ ta cũng không nói, Hình đại soái ngươi nói làm ta làm, Lý Hoa ta lên núi đao xuống biển lửa, mày cũng không nhăn một chút, chúng ta cứ làm như vậy đi! Ách... Hình đại ca ngươi nói gì?

-...

Hành dinh khâm sai chuyển từ thành Bồ Châu đến quân doanh dưới chân Đông Hoa Sơn.

Ngày mai chính là thời hạn ba ngày, nếu Triệu Phong Tử không đưa ra câu trả lời, quan binh sẽ phát động thế tấn công, cho dù không thể một tiếng trống phá huỷ đám đạo tặc Trung Điều Sơn, chí ít cũng phải đánh hạ đỉnh núi ở phía ngoài, để phong toả núi hoặc tạo cơ sở tốt cho bước phát động thế tấn công tiếp theo.

Cuộc chiến Trung Điều Sơn nếu không thể tốc chiến tốc thắng, thì đành phải điều hành đại quân, hao tổn vô số tiền lương, vây bọn họ sống chết ở chỗ này. Chiến trường Giang Nam theo sự bố trí của hắn, các phủ các đạo quan binh đang tầng tầng bố trí phòng vệ, tiến sát từng bước, từng bước thu nhỏ lại vòng vây, ý đồ đẩy Bạch Y Quân của Dương Hổ vào tử địa, bức gã quyết chiến chính diện. Trong điều kiện thời cơ chiến đấu vạn biến, hắn không thể thực thi hành mệnh lệnh từ Sơn Tây xa xôi, ở đó, cần hắn tự mình đến điều phối, toàn diện chỉ huy.

Màn trướng vén cao, trong trướng vải đèn đuốc sáng trưng. Dương Lăng và đám người Miêu Quỳ đang bố trí công việc tiến công toàn diện sau khi chiêu an thất bại, Dương Lăng cầm gậy chỉ huy, Hứa Thái ở gần giơ một chén đèn dầu chiếu sáng. Rất xa đột nhiên có người hô to:

- Báo ! Quân tình khẩn cấp!

Theo tiếng vó ngựa vang lên, một gã đang mặc áo giáp của quan binh, sau vai cắm cở đỏ của tin khẩn như bay tới, ngựa tới trước trướng vịn yên ngựa, người nọ vội vã xông vào trướng lều lớn, lập tức bị vài tên thân binh ngăn lại. Qua một lát, xác minh thân phận người đó, bốn gã thân binh vội đem gã dẫn vào.

Người đó thấy Dương Lăng liền cúi đầu bái lạy, gấp giọng nói:

- Khởi bẩm quốc công gia! Thổ phỉ Đông Điều Sơn đã phá vòng vây theo hướng Đông Nam.

Dương Lăng nói lớn:

- Phá vây? Bao nhiêu người?

Lính đưa tin khởi bẩm:

- Chạy ra hơn bốn trăm người, mỗi người dũng mãnh thiện chiến, bọn họ thừa dịp lúc ban đêm chia nhỏ đánh bất ngờ, thoát khỏi vòng vây xong chạy đén ngã ba trước, sau đó men theo Dương Can, Dương Tổ chạy đến Hoàng Hà trốn thoát. Bồ Châu vệ đã phái Tôn Thiên hộ dẫn binh đuổi theo.

- Chỉ có hơn bốn trăm người?

Dương Lăng có chút kinh ngạc, nếu Triệu Toại không muốn nhận chiêu an, đương nhiên có khả năng phá vây trước khi đại quân hợp vây, nhưng hắn chỉ phái ra bốn trăm người từ đường nhỏ phá vây. Đây coi là cái gì? kế nghi binh sao?

Hứa Thái vội vàng trở về trước án cúi xuống xem bản đồ, nghi hoặc nói:

- Bọn họ chạy trốn theo hướng Hoàng Hà, phải chăng muốn qua sông xuống phía nam?

Miêu Quỳ nói giọng the thé:

- Quốc công, xem ra Triệu Toại là không muốn uống rượu mời rồi. Bọn họ men theo Dương Can, Dương Tổ mà đi, đích thị là phải công kích Phong Lăng độ, phải từ nơi ấy trốn về hướng Thiểm Tây hoặc Hà Nam.

Dương Lăng bình tĩnh, cẩn thận suy tư một lát hỏi:

- Ngoại trừ bốn trăm người này, trên núi còn có những người khác xuống núi không?

Lính đưa tin lắc đầu nói:

- Chỉ có bốn trăm người này phá vây. Ngoài ra không có động tĩnh gì nữa.

*****

Giang Bân cẩn thận đi lên phía trước nói:

- Quốc công, theo cách nhìn của ty chức, đám nhân mã này có lẽ là binh lẻ thấy tình thế không ổn một mình chạy ra. Nếu không y phái ra một nhóm một mình như vậy ý muốn như thế nào? Chiếm trước bến sau đó yểm hộ đại quân qua sông?

Dương Lăng thần sắc mặt ngưng trọng, lắc đầu nói:

- Nếu là binh lính một mình khiếp đảm chạy tán loạn, không có chiến lực mạnh như vậy, một khi đột phá ra khỏi trùng vây tất nhiên đều tự chạy tứ tán, không có thể có tổ chức cùng hành động như vậy, ta còn chưa đoán được dụng ý của Triệu Toại, nhưng y phái ra một nhóm một mình như vậy, tất có mục đích.

Giang Bân gật đầu nói:

- Quốc công, ta cũng có chủ ý, bọn họ có thể phái ra một nhóm nhân mã tránh tai mắt của quân ta, tìm đường nhỏ phá vây, như vậy chúng ta cũng có thể phái ra một nhóm nhỏ lên núi, giết đến trung tâm bọn họ, trong phạm vi ba trăm dặm Đông Hoa Sơn, nhất định có đường lên núi đấy, bọn họ có bao nhiêu nhân mã có thể coi chừng qua được? Quốc công không bằng giao cho ta một đội nhân mã, ta thẳng giết Ngọc Trụ đỉnh.

Dương Lăng hừ một tiếng, nói:

- Trên núi có năm vạn người, mà không phải năm trăm người, bọn họ phái ra bốn trăm người là phá vây, ngươi lĩnh vài trăm người đi làm gì, vào vây sao? Bọn họ theo hiểm mà thủ, quân ta tấn công núi khó khăn rất lớn, căn bản không thể cùng ngươi hô ứng, ngươi dẫn một nhóm một mình xâm nhập trùng vây, cho dù võ công của ngươi cao đi chăng nữa, cũng bị bọn họ giết sạch toàn bộ, có ích gì với hành động của đại quân ta?

Giang Bân á khẩu không nói lời nào. Dương Lăng trầm ngâm một chút, quyết đoán mà nói:

- Truyền lệnh xuống, các đạo nhân mã theo kế hoạch cũ lập tức tấn công núi! Nếu Triệu Phong Tử phái binh phá vây, chiêu an đã không có khả năng, chúng ta cũng không phải chờ đợi đến thời hạn ngày mai.

Hứa Thái hỏi:

- Quốc công, có cần phái người bao vây chặn đánh đám cô binh chạy dọc theo sông hướng tây bắc hay không?

Dương Lăng lắc đầu nói:

- Chỉ là bốn trăm người, Tôn Thiên hộ một đường truy binh là đủ. Phong Lăng độ, Bồ Tân độ một vùng đều có bố trí trọng binh canh gác, qua sông Đồng Quan lại là đại quân tập hợp, bọn họ không qua sông thì thôi, nếu không chính là tự tìm đường chết. Chúng ta tập trung binh lực tiêu diệt bọn giặc Đông Hoa Sơn, bây giờ bắt đầu, toàn lực chiếm trước các cứ điểm cửa ải hiểm yếu. Phía nam dọc theo các bến sông, toàn bộ đều trong trạng thái đề phòng, đã phòng địch thừa dịp.

- Tuân lệnh!

Hứa Thái, Giang Bân hai tay chắp vào, bước nhanh đi ra ngoài.

Trống trận nổ vang, cuộc chiến Trung Điều Sơn rốt cục khai hỏa rồi. Tiếng kêu trắng đêm không dứt, phạm vi ba trăm dặm mọi chỗ chiến hỏa lần lượt dấy lên, nhóm nhân mã mà chạy khỏi núi, trở thành ngòi nổ khai hỏa cuộc chiến, quan binh theo kế hoạch đã định, bắt đầu toàn lực tấn công núi.

Chiến báo nơi nơi không ngừng mang đến trung quân của Dương Lăng, trên sa bàn, các màu cờ xí không ngừng luân phiên thay nhau, khi thì chen vào hồng kỳ, khi thì thay lam kỳ, đó là mọi chỗ hiểm yếu được tạo thành không ngừng khi quan binh và đám cướp chém giết nhau.

Bên ngoài công kích được mất không ngừng, một số đỉnh núi đã khống chế chặt chẽ trong tay quan binh. Tốc độ đợt công kích này có chút nằm ngoài dự đoán của Dương Lăng, nhíu mi nhanh nhìn chăm chú sa bàn sau một lúc lâu, chỉ vào mấy chỗ nói:

- Nơi cửa ải khe sâu hiểm yếu này, nhất định phải chiếm trước điểm cao mới có thể đột tiến, bây giờ tiến triển quá là nhanh.

Miêu Quỳ vui sướng mà nói:

- Ha hả, chắc là đại quân chúng ta vây kín lại, làm cho cường đạo quân tâm mất đi, các lộ đại quân tiến triển thần tốc.

Dương Lăng ngưng thần nhìn từng đạo hồng kỳ sơn lĩnh trước sau chen vào kia. Vẫn thấy nghi ngờ nói:

- Quá là nhanh, tiến triển quá là nhanh, các lộ tướng lĩnh rất tham công, một khi cướp lấy đỉnh núi lập tức đột tiến, trận địa đều chưa vững chắc, phải lập tức ra lệnh cho bọn họ đánh chắc tiến chắc, cẩn thận Triệu Phong Tử vồ đến.

Hứa Thái lắc đầu nói:

- Quốc công, không kịp đâu. Kể cả bình thường, muốn đem quân lệnh truyền đạt một lần cũng không biết mất bao lâu, hiện tại trong núi địch ta đang giao nhau, khắp nơi đều chém giết đẫm máu, chiến sự một khi mở ra, đánh như thế nào phải trông cậy vào tướng lĩnh tuyến đầu tự phát huy, chúng ta căn bản không kịp truyền đạt mệnh lệnh quân lệnh, điều động bất cứ lúc nào.

Dương Lăng thở dài một hơi, đi lại khẩn trương ở trong trướng: "Thật sự đánh giá cao đối thủ sao? hay là chiêu an phân hoá làm ra tác dụng lớn như vậy? Các lộ đỉnh núi lấy huyết trải đường, chiến sự kịch liệt tuyệt đối không giả. Bọn cướp cũng không giống là có ý buông tha cho trận địa dụ ta xâm nhập.

Hơn nữa, thật sự lo lắng kẻ thù phục binh phản kích cũng không có khả năng. Ngang dọc Đông Hoa Sơn Trung Sơn lĩnh, khe rãnh phập phồng, người mai phục dễ dàng, muốn đem nhân điều đến hình thành trận công kích thì khó khăn rồi, hơn nữa triều đình đại quân theo các lộ đồng thời đột kích, tuy nói tiến triển có chậm, vẫn có thể tạo được hiệu quả tiếp ứng lẫn nhau, bọn cướp muốn tập trung binh lực ăn luôn một đường là khả năng không lớn."

Giang Bân gặp chiến trong lòng vui mừng, nóng lòng muốn thử. Vội la lên:

- Quốc công vừa đến, bọn cướp đường lòng người chia lìa, hơn nữa lần này quốc công điều động lượng lớn quân đội Sơn Tây theo bốn phương tám hướng đồng thời khai chiến, bọn cướp chiến lực so với mấy lần trước không thể so sánh nổi, theo mạt tướng xem, bọn họ cũng không có gì để chơi, Quốc công cho ta một tốp binh, để cho ta cũng xông vào núi đi xả một chút ác khí này đi.

Dương Lăng cười cười. Nói:

- Không cần cấp. Trận sẽ có cho ngươi đánh, ngươi và người của Hứa tổng binh không thể động. Ở trong núi, không có khả năng tiêu diệt bọn họ, Triệu Phong Tử thấy tình thế không ổn, nhất định sẽ phá vây...

Hắn nói đến đây mà đồng tử đột nhiên chặt lại:

- Phá vây... Phá vây... , chẳng lẽ Triệu Phong Tử một trận đánh ác liệt cũng không đánh, trực tiếp đã nghĩ phá vây?

Dương Lăng lập tức quay người, nhìn chằm chằm sa bàn nhìn ra ngoài một hồi, từ từ nói:

- Chư vị, liệu có phải là Triệu Phong Tử vốn không muốn tiếp tục tử thủ núi, mà là quyết đoán buông tha cho nơi hiểm yếu này, chủ động phá vây?

Miêu Quỳ nghi nói:

- Bọn họ vẫn luôn thủ, vẫn luôn lui, muốn phá vây việc gì phái ra một đám người trước làm kinh động quan binh thúc chúng ta phát động tiến công các lộ đại quân? Trực tiếp tập trung nhân mã, bất chợt chọn một đường giết ra trùng vây chẳng phải càng thêm dễ dàng?

Dương Lăng cười gượng hai tiếng nói:

- Như vậy giết ra trùng vây cố nhiên dễ dàng, nhưng vận sức chờ phát động các lộ triều đình đại quân bao vây chặn đánh cũng dễ dàng. Mất đi nơi hiểm trở Đông Sơn Hoa để dựa, bọn họ ngăn cản hơn mười vạn đại quân ta như thế nào?

- Nếu Triệu Phong Tử ngay từ đầu liền quyết định phá vây, lại lấy thủ thế mê hoặc tai mắt ta, dụ các lộ đại quân ta vào núi? Chủ động phá vây, trước thu sau ra, sau khi dẫn quan binh vào núi, quyết đoán bỏ cứ điểm hiểm yếu, nhảy ra trùng vây chạy ra, các lộ đại quân nhận được tin tức, chỉnh đốn binh ngũ, xong rồi mới ra khỏi núi, có thể bằng được tốc độ hành động của bọn cướp có chuẩn bị sẵn?

- Khá lắm Triệu Phong Tử!

Hứa Thái nói khí lạnh nhạt:

- Theo kinh nghiệm vài lần giao thủ, ta cũng hiểu chiến lực bọn cướp không nên để cho các lộ đại quân ta đạt được như thế, quốc công phân tích không sai, ta cũng hiểu được khả năng này rất lớn.

*****

Ánh mắt Dương Lăng chớp động lên, không ngừng vòng quanh trên toàn bộ sa bàn, băn khoăn:

- Như vậy... Bọn họ hẳn là có một địa đạo bí mật có thể khiến đại quân thông hành, khiến cho bọn chúng nhanh chóng nhảy ra vòng vây đợi thu lưới ở trong núi, lợi dụng cơ hội ngoại tuyến hư không nghênh ngang rời đi. Y chọn phương hướng nào?

Ánh mắt hắn và của Hứa Thái không hẹn mà cùng dời về phía Hoàng Hà trên sa bàn.

Từ Phi Lăng độ bắt đầu, hạ du Hoàng Hà thay đổi hẹp, cho nên một mảng lớn khu vực này bến tàu qua sông rất nhiều, đám quân Triệu Phong Tử dẫn đầu men theo hướng nam là có ý gì? Nếu Triệu Phong Tử đúng là muốn nghĩ ra cách mới, dụ quân vào núi sau đó nhảy ra vòng vây, như vậy mục đích của y không cần nói cũng biết, hẳn là lựa chọn bến Hoàng Hà vượt sông bằng sức mạnh Hoàng Hà.

Đây cũng có thể là lựa chọn duy nhất của y, Hà Bắc, Hà Nam trọng binh ở biên giới, các nơi ở Sơn Tây thành trì bế quan tự thủ, đại quân tập hợp ở Đông Hoa Sơn. Nếu đi đường bộ, dưới sự bao vây chặn đánh của quan binh, đâu có con đường sống?

Dương Lăng thẳng lưng lên liếc nhìn Hứa Thái, đồng thời khẽ gật đầu.

Từ tham tướng đoạn đường này tấn công thong thả, mắt thấy các lộ đỉnh núi khác ẩn hiện ánh lửa, hiển nhiên quân đội đang tiến triển nhanh chóng. Từ tham tướng không khỏi lòng nóng như lửa đốt. Võ tướng thăng quan không nhanh bằng lập nhiều chiến công. Lần này là Uy Quốc công tự mình chỉ huy tác chiến, trận này nếu đánh đẹp, thì đúng là tiền đồ giống như gấm. Nhưng hiện nay mình rõ ràng là lạc hậu hơn so với mấy lộ quan binh khác.

Từ tham tướng cầm theo đơn đao, đứng ở một chỗ trên tảng đá, chỉ vào tiền phương chi chít địa rừng cây nói:

- Phóng hỏa tiễn, mẹ nó, nhất định phải bắt nó lại cho ta. Lưu Thiên hộ, cung tiễn yểm hộ. Diêm Thiên hộ xung phong cho ta lần nữa.

Hai viên đại tướng thủ hạ còn chưa kịp trả lời, trong trời đêm bỗng nhiên vang lên một trận phong thanh dồn dập phá không gian, bầu trời đêm lắng xuống, nhưng không trung bỗng nhiên địa tối sầm lại, vẫn lập tức khiến người ý thức được chuyện gì xảy ra. Từ tham tướng hoảng hốt. Gã cực kỳ nhanh nhảy xuống phía sau tảng đá trốn tránh, đồng thời hô lớn nói:

- Thuẫn bài thủ... A!

Một mũi điêu linh bắn trúng đầu vai gã, khóa tử giáp xích ngăn trở không cho mũi tên tiếp tục vào sâu, tuy nhiên vẫn bắn thương da thịt. Ngàn mũi tên lông vũ rơi xuống ào ào theo tiếng gió. Những sinh mạng càn quét vội vàng không kịp chuẩn bị, khắp nơi truyền ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Từ tham tướng không nghĩ tới đoạn đường này bọn hưởng mã có nhiều cung tiễn thủ như vậy, mới vừa rồi đã xung phong ba hiệp, từ đầu đến cuối không thấy đối phương bại lộ thực lực như vậy. Gã vừa sợ vừa giận, nhổ mũi tên ra, đang muốn thét ra lệnh quan binh phản kích, tiền phương trong rừng đột nhiên vang lên tiếng kêu long trời lở đất địa, nương thế núi, vô số nhân mã lao ra khỏi rừng cây, hướng về phía quân của gã.

- Ô!

Cho dù vừa rồi bị mưa tên tập kích, cung tiễn thủ xuất hiện sau tấm chắn vẫn đang phản ứng cực nhanh, ngàn hàn tinh đánh về phía trong bóng đêm hạt mưa, sát khí ngút trời. Bọn Hưởng mã đạo mộc lá chắn, chỉ nghe "Soạt soạt" bên tai không dứt, đại đội nhân mã dừng lại trong nháy mắt, một nhóm người trúng tên ngã xuống, nhưng người khác lấy tốc độ nhanh hơn mãnh liệt xông lên về phía trước.

Phía sau bọn gã cũng không ngừng có mưa tên phóng ra. Lướt qua bọn họ đổ lên trận địa quân Minh. Gần rồi, càng gần. Từ tham tướng vung đơn đao lên hét lớn một tiếng, dẫn sĩ tốt xông tới chính diện.

Tuy nói đầu vai bị thương, nhưng hai tay của gã cầm đao, trái bổ phải chém, như lang như hổ, trong khoảnh khắc bọn hưởng mã đạo bị gã chém bay. Từng đợt rồi lại từng đợt sơn tặc hung hãn không sợ chết địa mãnh liệt xông lại, bọn quan binh cũng nắm đao thương lên reo hò tiếp đón, nhân mã hai bên giống như sóng lớn bờ biển đụng vào nhau, sóng người quay cuồng, máu chảy như suối.

Nhóm binh lính đầu tiên nghênh diện với bọn hưởng mã đạo ngã xuống, nhóm thứ hai, nhóm thứ hai liền đạp thi thể của bọn họ không chút do dự để tiến lên, vô số binh lính, reo hò hướng về phía tử vong, tìm kiếm sức sống. Hương vị máu tanh tràn ngập thung lũng.

Binh lực của kẻ thù trú đóng ở tại đây nhiều lắm, Từ tham tướng giết đến nỗi cánh tay bủn rủn, gã lảo đảo lui hai bước dưới sự tùy tùng của thân binh, lau mồ hôi máu loãng trên mặt, hắn chú ý tới, nhân mã của mình trận tuyến đã loạn, gấp gáp đổi công thành thủ hình thành ba đạo phòng tuyến, đạo thứ nhất đã bị công phá, đạo thứ hai nơi gã đang ở giằng co chiến đấu kịch liệt, mà địch nhân càng đánh càng hăng, càng đánh càng nhiều, đang hướng tới gần đạo phòng tuyến thứ ba.

Các nơi đều đang toàn lực tấn công núi, không có khả năng có người đến trợ giúp gã, cũng không kịp trèo đèo lội suối tới tương trợ, Từ tham tướng khẽ cắn môi, đang muốn mệnh lệnh đội hậu bị toàn bộ tham gia chiến đấu, trong trời đêm một trận đồng chiêng vang lên, tiền phương trong rừng lại là một loạt tiếng hò hét long trời lở đất địa, sơn tặc đang kịch liệt chém giết nghe được tiếng chiêng liền vừa chiến vừa lui, dần dần tránh đường ra, lại một tốp quân đầy đủ sức lực mãnh liệt lao đến, giống như thái rau chém dưa. Bởi vì mãnh liệt chém giết, quan binh tinh tàn lực tận, động tác chậm chạp mệt đổ ngã ra một đống.

Từ tham tướng khóc không ra nước mắt:

- Điều này sao có thể?

Triệu Phong Tử tổng cộng mới năm vạn binh mã, bố phòng khe rãnh sơn lĩnh bốn phương tám hướng, mỗi chỗ căn bản không thể vượt qua hai ngàn người. Bọn họ tại nơi cửa cốc này làm sao có thể an bài nhiều nhân mã như vậy?

Hỏa tiễn dẫn cháy cây khô, bụi rậm cây cỏ, ánh sáng mới vừa từ xuất hiện trong rừng, một đại kỳ màu đen chữ to chiếu vào mắt Từ tham tướng, lập tức gã cả kinh cứng họng. Quân đội của gã tiến triển thong thả, từ đầu đến cuối chuyển động bên ngoài Đông Hoa Sơn. Nhưng mà chữ Hình trên mặt đại kỳ giơ lên trước mặt khiến gã kinh ngạc.

Ai cũng biết lão đại bọn cướp Trung Điều Sơn là Hình Lão Hổ, nhưng người này khởi binh không lâu liền sinh bệnh, đội ngũ quân tạo phản này vẫn là Triệu Phong Tử chỉ huy, hôm nay đen thật, không ngờ hổ bệnh xuất núi rồi, hơn nữa xông đến nơi này, bọn chúng... bọn chúng muốn phá vây rồi. Hơn nữa cửa khẩu lựa chọn đột phá chính là khu vực phòng thủ của ta!

Ý nghĩ này như điện quang hỏa thạch loé hiện lên trong lòng của gã. Nhưng đã chậm, Hình Lão Hổ ôm bệnh lãnh binh, tự mình suất lĩnh từ Bá Châu đi ra, nhiều lần trải qua sát phạt, tinh nhuệ còn sống sót trong sóng cát, dùng sức tấn công điên cuồng muốn huỷ diệt tất cả để xông đến...

Khi Dương Lăng nhận được tin tức, phòng tuyến Từ tham tướng đã bị công phá, Từ tham tướng, Lưu Thiên hộ chết trận. Diêm Thiên hộ chỉ dẫn ba trăm tàn binh thoát được tính mạng. Người chạy đến bao tin mang đến tin tức chuẩn xác, Hình Lão Hổ tự mình dẫn đội, khoảng một vạn năm ngàn người đột phá ra khỏi trùng vây thẳng đến Phi Lăng Độ. Nơi bọn họ lựa chọn lại là phòng ngự nghiêm nhất, cũng là độ khẩu khó công phá nhất.

Giang Bân phụng mệnh dẫn bộ đội sở thuộc vội vã đến Phi Lăng Độ trợ giúp. Miêu Quỳ vội la lên:

- Quốc công, binh mã trong núi đã không kịp rút lui, nên đem nhị tuyến phòng thủ bên ngoài toàn bộ hướng về Phi Lăng Độ, vây chết người của Hình Lão Hổ ở đó, một trận chiến toàn diệt.

Dương Lăng ngồi ở trong ghế, trầm tư sau một lúc lâu mới hít vào một hơi thật dài, chậm rãi nói:

- Triệu Phong Tử đâu? Hồng Nương Tử đâu? Ai có thể nói cho ta biết, bọn họ... bây giờ đang ở đâu? Là ở trong quân Hình Lão Hổ, hay là còn đang ở trong Trung Điều Sơn?


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-477)


<