← Hồi 017 | Hồi 019 → |
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin! |
Có thơ rằng:
Khói xa mù mịt giọt mưa bay
Bức họa không lời ít kẻ hay
Ngàn dặm núi sông xem chẳng chán
Khiến người nức nở gọi thiên tài.
Đạo tiêu bài của Thừa tướng truyền ra, Kinh doanh soái liền phái hai viên tướng, 500 binh, phủ Lâm An phái 8 vị Ban đầu, huyện Nhơn Hòa phái 8 vị Ban đầu, mỗi vị đều dẫn theo một số sai dịch kéo đến bao vây chùa Linh Ẩn.
Các vị Ban đầu tiến vào chùa hỏi Lão phương trượng:
- Ông Hòa thượng khùng đâu rồi?
Lão Phương trượng nói: Tôi đâu có biết.
Các vị Ban đầu giơ roi sắt lên, bắt Nguyên Không lão phương trượng trói lại, nói:
- Trong chùa ông lớn mật thiệt, nhè quản gia của Tần tướng mà dám đánh chớ.
Thị giả chạy tới van xin đừng trói vị lão Hòa thượng, Ban đầu cũng bắt thị giả trói luôn. Tri khách chạy lại che chở cho thị giả cũng bị trói nốt. Cả Giám tự tăng cũng bị trói chung. Tất cả năm vị Hòa thượng bị áp giải đến Tần tướng phủ. Tần thừa tướng lập tức thăng tòa hoa sảnh, bên ngoài có 70 gia tướng đứng hầu hai bên.
Các vị đương sai đi vào bẩm báo: Hiện đã bắt được lão Phương trượng ở chùa Linh Ẩn giải về đây.
Tần thừa tướng căn dặn: Hãy đưa mấy vị tăng nhân vào ngay!
Lập tức tả hữu truyền lời: Tướng gia có lời dụ, đưa các tăng nhân vào hầu.
Các vị đương sai đưa năm vị Hòa thượng đến trước rèm. Lão phương trượng ngồi ở đó, còn các vị kia đều quỳ. Thừa tướng ở bên trong nhìn ra cách rèm thấy rõ hết, còn các tăng nhân bên ngoài nhìn vào chẳng thấy.
Thừa tướng bên trong hỏi ra:
- Trong mấy vị Hòa thượng đây, ai là Hòa thượng khùng? Hãy thông tên ra mau!
Bên dưới, các tăng nhân đều lần lượt xưng tên Lão phương trượng nói: - Tôi là Nguyên Không, Phương trượng chùa Linh Ẩn. Vị kia nói: - Tôi là Giám tự tăng Quảng Lượng. Vị kia nói: - Tôi là Tri khách Đức Diệu. Vị kia nói: - Tôi là thị giả Tô Đoan. Vị sau cùng nói: - Tôi là trai đầu Huệ Đăng.
Tần thừa tướng hỏi:
- Trong nhóm các ông đây không có ông thầy khùng sao? Ta sai người đi bắt trói ông ấy vì tội dám đánh quản gia nhà ta đấy.
Quảng Lượng thưa:
- Kính bẩm đại nhân, ông Hòa thượng khùng Tế Điên ở trong chùa chúng tôi, chính là đồ đệ của Lão phương trượng. Các vị quản gia đến chùa bị Ông ấy thi triển pháp thuật yêu tà đánh quản gia đại nhân, chúng tôi ngăn cản không được. Cầu xin đại nhân đặc biệt gia ân xét xử, chúng tôi thiệt vô can trong việc này.
Tần thừa tướng bên trong nghe rõ, bèn dặn thủ hạ gia nhân truyền dụ cho đầu dịch các phủ huyện đi bắt ông thầy khùng.
Riêng mấy vị Ban đầu ở huyện Tiền Đường đang đi tùng tìm trong chùa, tìm đến chỗ lầu Đại Bi đang dỡ thấy có một ông tăng đang nhìn lầu Đại Bi bị dỡ phá mà lấy tay chỉ chỉ chỏ chỏ.
Các người thợ mộc thợ nề nghe nói lịnh dụ của Thừa tướng bảo dỡ lầu Đại Bi về sửa Các Thiên lâu, đâu dám không tuân theo. Trong số thợ, có người tốt nghĩ rằng: "Các vị Hòa thượng trong chùa thiệt là chịu khó, bỏ ra biết bao công lao đi hóa duyên sửa lợp tòa lầu này, bỗng chốc bắt dỡ đi, tội ấy không phải là nhỏ! Ta đừng hùa theo gây tội, chỉ cầm lấy xẻng xúc gạch ngói để dồn đống lại, công việc đó cũng đáng hai trăm tiền mà không mắc tội phạm thượng gây tội nghiệp".
Đương lúc nghĩ như vậy, Tế Điên đứng dưới đất chỉ một cái, người kia từ trên lầu, cách mặt đất bảy tám trượng, tuột tay rơi xuống nhưng không hề chị Người đó nghĩ thầm: "Thật hú vía! May mà mình chưa dỡ lầu, nếu mình dỡ lầu chắc bị té chết quá! Chùa này linh thiệt!". Nghĩ thế lại đứng dậy đi như thường.
Có người quyết ý phá thiệt, lại có ý tính toán: "Dỡ lầu này xong lại đến sửa lợp lầu của Thừa tướng, nhờ đó ta sống cũng được hai tháng. Sau khi sửa lầu của Tần tướng phủ, ở đây bắt đầu động công, ta lại làm thêm hai tháng nữa, tính ra cũng sống được nửa năm". Người ấy đang dỡ rui trên nóc, bị Tế Điên lấy tay chỉ một cái, tức thì trật tay rơi xuống, té ngồi trên cục đá nhọn ba cạnh, hậu môn bị rách toạc. Anh ta lếch về nhà thang thuốc nửa năm mới lành mạnh.
Tế Điên đang thi triển Phật pháp thần oai để báo ứng bọn thợ mộc thợ nề, gặp mấy người Ban đầu hươi roi vi vút, bắt Tế Điên trói chặt cổ lại, nói:
- Hay cho Hòa thượng! Ông mắc tội tày đình mà còn dám ở đây chỉ chỉ chỏ chỏ gây náo loạn chớ!
Tế Điên nhìn lại, thì ra tám vị Ban đầu: Triệu Đầu, Vương Nhị, Trương Tam, Lý Tứ, Tôn Ngũ, Lưu Lục, Đam Thất, Mã Bát. Mấy vị cùng nhau kéo Tế Điên đi.
Tế Điên hỏi: Vạ ta mắc phải bao lớn?
Triệu Đầu nói: Khó mà so sánh cho ông thấy được, ông đi đến phủ Thừa tướng rồi sẽ biết, ở đó dành cho ông nhiều trò vui lắm.
Tế Điên nói: Các ngươi mời ta kiểu này ta không đi.
Triệu Đầu nói: Ông khéo bày vẽ cho mất thì giờ của ta ư?
Tế Điên bèn ngồi trên đất, miệng niệm: "Án ma ni bát mê hồng, án sắc lịnh hích".
Triệu Đầu ráng sức kéo cũng không nhúc nhích, mới kêu Vương Nhị lại giúp kéo phụ, Vương Nhị ráng hết sức bình sanh kéo cũng không nhúc nhích.
Vương Nhị nói: Các anh đứng đó ngó sao? Chúng ta ráp vô kéo ổng chớ.
Trương Tam, Lý Tứ, Tôn Ngũ, Lưu Lục, Đam Thất, Mã Bát đồng hè nhau ráng sức kéo, Tế Điên vẫn ngồi trơ trơ như núi Thái Sơn.
Mấy vị Ban đầu đều nói: Cái này thiệt là lạ quá!
Bỗng nghe sau lưng có tiếng cười khà khà, Triệu Đầu ngoái lại xem, thì ra hai vị Ban Đầu ở huyện Nhơn Hòa, một vị họ Điền kêu là Điền Lai Báo, một vị họ Vạn gọi là Vạn Hồng Sơn. Hai vị này là đương sai ở huyện Nhơn Hòa và làm quan ở chức vụ giữ việc cơ mật, dáng người lanh lợi khỏe mạnh, là anh em liên minh với bọn Triệu Ban đầu. Thấy bọn Triệu Ban đầu kéo Tế Điên không nhúc nhích, hai anh em nín không được, cười ha hả nói:
- Các anh chỉ có tài ăn không, khi rảnh việc ngồi tại Ban phòng nói khoác cười đùa, hôm nay gặp chút việc làm không ra trò gì hết!
Triệu Ban đầu nghe thế, nói:
- Mấy anh đừng có nói lối, hai anh kéo được ông Hòa thượng này đi, chúng tôi chịu phục các anh là tài đó.
Điền Lai Báo nói:
- Nếu tôi không kéo được vị Hòa thượng này đi, thì tôi đảo ngược tên mình cho rồi.
Vạn Hồng Sơn nói:
- Nếu tôi không kéo được vị Hòa thượng này đi thì tôi thề không ăn của nhà quan nữa. Các anh tránh qua một bên xem nào!
Bọn Triệu Ban đầu vừa tránh qua thì thấy Điền Vạn hai người dùng tay trịnh trọng cột lại giải mũ, sửa lại y phục, thắt lại dây lưng, kéo vớ sửa giày ngay ngắn, đoạn bước tới trước vài bước rồi quỳ xuống trước mặt Tế Điên, nói:
- Bạch Thánh tăng, chúng tôi cùng lão nhân gia không oán không cừu, nhơn vì lão nhân gia chạm tới Tần thừa tướng, Thừa tướng phái lão gia của chúng tôi sai chúng tôi mời lão nhân gia về Tần phủ. Nếu lão nhân gia đã dám động đến Thừa tướng, thì cũng xin dám gặp mặt người một phen. Nếu lão nhân gia không chịu đi thì Tần thừa tướng sẽ nổi giận, xử trảm lão gia chúng tôi, chúng tôi là những người sai quan liên hệ cũng bị mất chức. Khi chúng tôi mất việc rồi thì cả gia đình lớn nhỏ đều bị đói khổ. Cầu xin lão nhân gia mở lượng đại từ đại bi xót thương cho.
Tế Điên nghe thế cười nhạt, nói:
- Nếu nói được như hai ông vậy thì Hòa thượng ta đây đi từ sớm rồi. Này Điền đầu, quý tánh ông là chi?
Điền đầu nghe hỏi cũng vui, nói: Hòa thượng đã biết tôi họ Điền còn hỏi chi nữa.
Tế Điên hỏi: Tên ông có phải là Lai Báo không?
Điều đầu đáp: Phải, tên tôi là Lai Báo.
Tế Điên lại hỏi: Vạn đầu nè, quý tánh ông là chi?
Vạn Hồng Sơn nói: Xin sư phụ đừng giận, xin người mở lượng từ bi đi theo bọn họ cho.
Tế Điên nói: Ừ, đi thì đi!
Điền Lai Báo lúc đó mới nói: Triệu đầu nè, việc sai sự này gặp chỗ rắc rối tôi đã giải quyết xong rồi đó, các anh đưa Hòa thượng cùng về đi.
Triệu đầu bước tới kéo Hòa thượng ra khỏi chùa Linh Ẩn. Đi được hai dặm, trước mặt là Tây Hồ, một dải Tô Đê toàn là quán rượu, bèn ngồi bệt xuống đất không đi nữa.
Triệu đầu hỏi:
- Sư phụ, sao người không đi nữa? Muốn nghỉ ngơi chốc lát hả?
Tế Điên nói:
Ta không phải muốn nghỉ ngơi đâu, ta hỏi ông một câu này nhé! Các ông là đương sai, hẳn là rành rẽ việc dựa núi ăn núi, dựa nước uống nước, trồng hoàng thụ, dựng hoàng lăng, không nhiều cũng có ít, không lớn cũng có nhỏ, được bạn bè gặp gỡ cho Hòa thượng tạ Bây giờ ông đưa ta về nha phủ, kể ra các ông đã làm tròn sai sự tốt đẹp đấy, vậy thì các ông phải chi cho Hòa thượng ta một ít tiền chớ! Nếu không thì thôi, ta không thèm đi theo các ông đâu!
Triệu đầu nghe nói, nghĩ thầm: "Mình là việc sai sự này bao nhiêu năm trời rồi, hôm nay lần thứ nhất mới thấy nguyên sai làm tiền người canh giữ. Tréo cẳng ngỗng thiệt!". Triệu đầu nói:
- Sư phụ là người xuất gia, cần tiền để làm chi?
Tế Điên nói: Ta cần tiền để uống rượu, bị sâu rượu rọ rạy trong bụng đi không được.
Triệu đầu hỏi: Uống rượu hả? Sư phụ uống rượu bao nhiêu?
Tế Điên nói: Ta cần 20 hồ rượu.
Quán rượu mang ra đủ số. Tế Điên ngửa cổ tu một hơi cạn một hồ, vừa uống vừa ngâm:
Rượu uống bao nhiêu chả phải say
Răn ngừa sắc dục uống thêm dai
Thêm tài trọn nghĩa trời gia hô.
Nhẫn nhục lợi nhà khỏi họa tai.
Giây lát 20 hồ rượu đều cạn sạch. Triệu đầu đếm tiền vừa đúng số 20 hồ rượu chẵn, không dư thiếu xu nào. Triệu đầu nói:
- Nếu sư phụ uống thêm một hồ rượu nữa, tôi cũng không có tiền đâu để trả.
Tế Điên nói: Triệu đầu nè, có phải tiền trong túi là do vợ ngươi đưa cho hồi sáng này phải không?
Triệu đầu nói: Phải đó.
Tế Điên nói: Số tiền đó là của ta đưa nó hồi hôm đấy.
Triệu đầu nói: Sư phụ đừng nói giỡn, thôi chúng ta đi mau!
Nói rồi dẫn Tế Điên đi trước.
Đi được hai dặm, Tế Điên nói: Triệu đầu ơi, ngươi đổi người khác dẫn ta đi!
Triệu đầu hỏi: Chi vậy?
Tế Điên nói: Ngươi hết tiền rồi, thôi đổi người khác đi.
Triệu đầu kêu Vương đầu lại dẫn. Vương đầu nhận dây dắt nói:
- Sư phụ Ơi, chúng ta cùng đi nhé!
Tế Điên nói: Không đi đâu. Ngươi có biết tại sao Triệu đầu không dẫn ta nữa không?
Vương đầu nói: Tôi không biết.
Tế Điên nói: Ông ấy dẫn Hòa thượng ta đi phải chi tiền cho ta đấy.
Vương đầu hỏi:
- Sư phụ cần tiền để làm gì?
Tế Điên nói: Để uống rượu.
Vương đầu nói: Được, sư phụ cứ uống.
Tế Điên nói: Kêu đem lại cho ta 10 hồ rượu nhé.
Vương đầu nói: Được, trong túi tôi chỉ đem theo có 100 tiền, vừa đủ trả 10 hồ rượu thôi, sư phụ uống thêm tôi không có tiền trả đâu.
Tế Điên lại nốc cạn 10 hồ rượu nữa. Đây chính là chỗ trong sách ghi: "Nhậu say vào Tần tướng phủ" đó. Vương đầu dẫn Tế Điên đi được hai dặm, Tế Điên nói:
- Này Vương đầu, ngươi cũng nên thay người khác dẫn ta đi!
Vương đầu nói:
- Sư phụ nói nghe không hợp lý rồi đó. Triệu đầu dẫn ra khỏi chùa Linh Ẩn hai dặm, sư phụ mới uống rượu, uống xong lại đi hai dặm nữa, cộng tất cả bốn dặm mới thay cho tôi. Tới phiên tôi, chưa đi bước nào hết sư phụ lại đòi rượu. Mới đi có hai dặm, tại sao sư phu lại kêu đổi người khác?
Tế Điên nói: Phần Triệu đầu là 20 hồ rượu, còn phần ngươi chỉ có 10 hồ rượu thì đường phải ngắn hơn chứ.
Vương đầu nói: Thôi, tôi không cãi với sư phụ nữa, và kêu: - Trương đầu! Anh lại thay tôi nè.
Trương đầu nói: Sư phụ muốn uống rượu hả? Ở Túy Tiên lầu này tôi có sổ ghi, sư phụ muốn uống bao nhiêu cứ bảo.
Tế Điên nói: Đem cho ta 30 hồ rượu nữa uống chơi.
Trương Tam nghe nói thầm le lưỡi, hỏi: Sư phụ một ngày uống bao nhiêu rượu?
Tế Điên nói: Có bao nhiêu đâu. Sáng ta giải nghể hai cân, trưa lại rai rai hai cân, cơm chiều thì đưa cay hai cân nữa. Rồi từ đó tới sáng ta có uống giọt nào nữa đâu.
Trương Tam nói: Tối lại sư phụ mắc ngủ hả?
Tế Điên nói: Đâu có, ban đêm ta bơi trong lu rượu chớ. Không bơi nó bắt ngứa ngáy không chịu được.
Ba mươi hồ rượu của Trương đầu cũng cạn ráo. Tám vị Ban đầu thay phiên nhau dẫn và đãi rượu một lượt thì về đến Tần phủ. Khi đến cổng Tần phủ, lại đến phiên Triệu đầu cầm dây dẫn. Tế Điên lúc đó rượu đã say mèm.
Người giữ cổng hối thúc:
- Mấy ông làm việc công sai như vậy đó hả? Tướng gia bảo bắt điên tăng về. Mấy ông còn chờ gì, đợi lúc tướng gia đi tìm rồi mới chịu đưa đến ư?
Triệu đầu nói:
- Lại đây! Lại đây! Nhận Tế Công mà đưa vào Tần tướng phủ.
Tế Điên ngước mắt xem, bên trong tướng phủ rất oai nghiêm.
Có thơ rằng:
Thảm ngọc gác kỳ lân
Bình phong rèm phỉ thúy
Cửa rộng báu trân bày
Dao cầm vang nhã nhạc
Gấm thêu cổ ngoạn trưng
Châu ngọc liễn thi hàn
Sang giàu ngôi thiên tư?
Tể tướng chỉ nhường quạ
Ngạn ngữ có câu:
Chén vàng dù bể giá không phai
Cân lượng nửa phần chẳng chút sai.
← Hồi 017 | Hồi 019 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác