Vay nóng Homecredit

Truyện:Tinh Võ Môn - Hồi 015

Tinh Võ Môn
Trọn bộ 160 hồi
Hồi 015: Trần Châu trở về
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-160)


Trở lại Tinh Võ Môn, Vương Chí Đạo lập tức phát hiện ra Tinh Võ Môn không khí rất không tốt.

Trong lòng đang thầm nghĩ hay là do mình một mình tự ý ra ngoài, làm cho Tinh Võ Môn mọi người tức giận, đã nhận thấy Tinh Võ Môn mọi người cơ bản là không ai chú ý đến hắn, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào mấy người đang mặc Nhật Bản võ sĩ phục(1).

Đám người Nhật Bản mặc võ sĩ phục này, thắt lưng đều dắt Nhật Bản võ sĩ đao(2), vẻ mặt đều châm chọc hèn mọn, cười cười bỉ ổi, đang nhìn đám người Tinh Võ Môn như muốn ăn sống. Ở phía trước bọn họ là một người mặc âu phục, bộ dáng cũng có chút giống như bọn họ, chỉ là nét mặt so với đám võ sĩ Nhật Bản còn hèn mọn bỉ ổi hơn. Chỉ nghe hắn dùng tiếng Trung lưu loát thao thao nói:

"Căn cứ hiệp ước, Gia Ngũ Lang tiên sinh cùng Hoắc Nguyên Giáp luận võ sinh tử quyết đấu, cho nên hẳn là người sống thì thắng, người chết thì thua. Chúng ta Gia Ngũ Lang tiên sinh mặc dù không cẩn thận bị ngã xuống lôi đài, nhưng là hắn lại hoàn toàn sống khỏe, hơn nữa chỉ bị một chút vết thương nhẹ. Nhưng Hoắc Nguyên Giáp thì sao, đã bị Gia Ngũ Lang tiên sinh đánh chết rồi. Cho nên, trận quyết đấu này, thắng lợi hẳn là thuộc về Gia Ngũ Lang tiên sinh. Nhưng là Tinh Võ Môn các ngươi thua nhưng lại không thừa nhận, lại còn vu hãm Gia Ngũ Lang tiên sinh của chúng ta hạ độc Hoắc Nguyên Giáp. Thủ đoạn hèn hạ vô sỉ như thế mà Tinh Võ Môn các ngươi vẫn làm được, Hoắc Nguyên Giáp có các đệ tử như các ngươi, thật sự là rất đáng buồn, đáng xấu hổ đó."

Đổi trắng thay đen như thế, khiến cho Tinh Võ Môn mỗi người khí tức dị thường, nếu không phải là Nông Kính Tôn ngăn lại, bảo bọn họ không được nói lại, chỉ sợ Tinh Võ Môn đệ tử đã sớm lớn tiếng mắng chửi rồi.

Hoắc Đình Giác hiện nay đã được Tinh Võ Môn chỉ định là môn chủ, đối với loại chỉ trích ác độc này, hiển nhiên không thể để yên, chỉ thấy hắn tỉnh táo nói: "Hắc bạch thị phi, thời gian sẽ đưa ra công đạo. Vô luận là các ngươi xảo ngôn giảo biện thế nào, chân tướng cũng không thể bị che dấu."

"Chân tướng, nói dối lặp lại mấy chục lần, tự nhiên thành chân tướng. Thủ đoạn này của người Trung Quốc các ngươi chúng ta đã sớm lãnh giáo rồi. Các ngươi Tinh Võ Môn mỗi ngày đều trên đường lớn ngõ nhỏ đều dùng cách nói dối này, ảnh hưởng thật lớn đến danh dự người Nhật Bản chúng ta. Chúng ta hôm nay tìm đến cửa, chính là muốn các ngươi phải trả giá đắt cho việc làm tổn hại danh dự người Nhật Bản."

"Danh dự, người Nhật Bản giống như chó dữ, còn đáng nói danh dự sao?" Lưu Chấn Đông không nhịn được mắng.

Lời vừa nói ra, đám võ sĩ Nhật Bản này đều mắt lộ hung quang, đằng đằng sát khí trừng mắt nhìn Lưu Chấn Đông.

Lưu Chấn Đông không hề sợ hãi, trừng mắt nhìn lại, quát: "Trừng mắt làm gì, muốn cắn ta thì xông lên đi! Ta thịt chó đã ăn nhiều rồi, làm sao lại sợ đám chó dữ các ngươi?"

"Bát dát!(3)" Một gã võ sĩ Nhật Bản thân hình cao lớn nổi giận, choeng một tiếng rút võ sĩ đao ra. Lưu Chấn Đông tiến lên một bước, nắm tay kêu răng rắc, xem ra định dùng tay không đánh với võ sĩ đao.

Sợ trước mắt một trận đại chiến sẽ bộc phát, Nông Kính Tôn vội bước lên trước ngăn Lưu Chấn Đông lại, nói: "Chờ đã, trước linh vị của sư phụ ngươi, không thể đánh nhau!"

Lại quay đầu nói với người mặc âu phục kia: "Hồ phiên dịch, các ngươi muốn thế nào?"

Hồ phiên dịch ngăn cản gã võ sĩ Nhật Bản đang phát giận kia, quay sang đám người Tinh Võ Môn, âm dương quái khí nói: "Đạo trưởng Nhật Bản đạo tràng của chúng ta, Sơn Bổn Cương Huyền tiên sinh, có ý là, muốn người Tinh Võ Môn công khai nhận lỗi với người Nhật Bản, thừa nhận trận quyết đấu đó người thắng là Gia Ngũ Lang tiên sinh, đồng thời tiếp nhận tấm bảng hiệu do Sơn Bổn Cương Huyền tiên sinh của chúng ta tự tay viết, treo lên cửa chính Tinh Võ Môn. Chúng ta sẽ không tính toán chuyện các ngươi vu hãm Gia Ngũ Lang tiên sinh hạ độc nữa."

"Bảng hiệu gì?" Nông Kính Tôn cau mày hỏi.

Hồ phiên dịch hắc hắc cười quái dị, lấy tay chỉ chỉ phía sau, một võ si Nhật Bản liền mở ra một cái bảng hiệu lớn được gói bọc kỹ.

Chỉ thấy trên tấm bảng được làm tinh xảo nghiêm chỉnh, viết bốn đại tự lưu loát sinh động bằng mực đen: "Đông Á Bệnh Phu"!

Tinh Võ Môn người nào biết chữ đều tức giận mắt tóe lửa, người nào không biết chữ, sau khi hỏi rõ bốn chữ này đọc ra sao cũng bừng bừng giân dữ. Tất cả lửa giận phát ra tưởng có thể thiêu cháy đám người Nhật Bản. Hồ phiên dịch thấy thế, không khỏi có chút dựng tóc gáy, không tự chủ được lùi về sau mấy bước, đứng cùng với đám võ sĩ Nhật Bản.

Nông Kính Tôn chứng kiến bốn chữ này cũng dâng lên tức giận, mặc dù hắn chỉ là một thư sinh, ánh mắt cũng không thua kém bất kỳ người luyện võ nào ở Tinh Võ Môn, chỉ thấy hắn lạnh lùng hỏi: "Nếu chúng ta cự tuyệt bảng hiệu này, các ngươi tính như thế nào?"

Hồ phiên dịch cùng đứng chung trong đám võ sĩ Nhật Bản, trong lòng thoải mái hơn một chút, nghe vậy nói: "Như vậy là không tốt rồi, đi theo ta mấy vị đây đều là cao thủ ở Hồng Khẩu đạo tràng, nếu các ngươi không muốn tự treo bảng hiệu lên, để bọn họ tự mình treo lên cho Tinh Võ Môn."

Lưu Chấn Đông tính tình có chút nóng nảy, nghe vậy cũng không chịu được nữa, lập tức đi ra quát: "Tốt lắm, ta đây muốn xem, các ngươi có bản lãnh gì để treo bảng hiệu này lên?"

Hoắc Đình Giác sợ Lưu Chấn Đông bất lợi, cũng đi ra cùng hắn sóng vai đứng chung một chỗ, lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Nhật Bản.

Nông Kính Tôn biết việc này không thể hòa hoãn được nữa, nhíu mày, lùi đến trong đám Tinh Võ Môn đệ tử, nói khẽ với Hiểu Huệ: "Mấy gã Nhật Bản này đúng là cố ý đến gây sự, , ngươi lập tức đi thông tri cho người của phòng Tuần bộ."

Hiểu Huệ gật đầu, lặng lẽ chuồn ra ngoài.

Nông Kính Tôn hướng các đệ tử Tinh Võ Môn nói: "Ai võ nghệ thấp kém và người chưa từng luyện võ lập tức lui lại, tránh bị vạ lây."

Không ai động, tất cả Tinh Võ Môn đệ tử đếu là địch ý dâng lên, nhìn chằm chằm vào đám người Nhật Bản, không ai chịu lui.

Xen lẫn trong đám người Ô Tâm Lan nhìn thấy Vương Chí Đạo, lặng lẽ tiến đến gần, nói khẽ với hắn: "Ngươi chạy đi đâu thế, ta đi khắp nơi cũng không tìm được ngươi?"

Không đợi Vương Chí Đạo trả lời, Ô Tâm Lan lại nói: "Mấy người Nhật Bản này rõ ràng là đến gây sự, chỉ sợ là sẽ xảy ra một trận đánh nhau đẫm máu, thương thế của ngươi còn chưa tốt, không nên chiến đấu, tốt nhất nên tránh vào trong phòng mình đi, không nên đi ra, chuyện nơi này giao cho chúng ta được rồi. Đợi được Hiểu Huệ tìm người phòng Tuần bộ đến, sẽ không có sự tình gì nữa."

Vương Chí Đạo cười nói: "Ô sư tỷ, ngươi là một nữ lưu, vẫn lưu lại bảo vệ Tinh Võ Môn, ta đường đường là một nam tử hán, sao lại muốn trốn đi. Ngươi nói như vậy, rất là đả kích tự ái của ta đó!"

Ô Tâm Lan vội la lên: "Bây giờ là lúc nào, mà ngươi còn những ý tứ này. Người Nhật Bản ngoan tâm thủ lạt, xảy ra hỗn chiến nói không chừng còn giết người..."

"Nói vậy chưa chắc!" Vương Chí Đạo ngắt lời Ô Tâm Lan, nói: "Đám người Nhật Bản này chỉ sợ chưa chắc đã dám cùng chúng ta hỗn chiến. Nơi này dù sao cũng là địa bàn Tinh Võ Môn, tất cả cao thủ Tinh Võ Môn đều ở chỗ này. Nếu như thật sự xảy ra hỗn chiến, cho dù Tinh Võ Môn chúng ta sẽ chết một vài người, nhưng đám Nhật Bản kia chắc chắn tất cả đều chết hết ở đây."

Vương Chí Đạo những lời này cố ý nói to, ở đây mọi người đều nghe được. Hồ phiên dịch kia quay đầu, trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo, hừ lạnh một tiếng nói: "Các ngươi Tinh Võ Môn dám giết người sao? Đừng quên nơi này là tô giới, nếu như các ngươi dám giết chúng ta dù chỉ một người, chỉ sợ Tinh Võ Môn phải xong đời đó."

Vương Chí Đạo lạnh nhạt nói: "Tự vệ giết người có cái gì không được? Các ngươi mấy người mang theo vũ khi xông vào Tinh Võ Môn, cho dù bị chúng ta giết, cũng là đang lúc tự vệ. Nơi này là tô giới không sai, nhưng không phải là tô giới của người Nhật Bản các ngươi, pháp luật cũng không phải do người Nhật Bản các ngươi định đoạt, chúng ta hoàn toàn có thể nói các ngươi là tự ý xông vào lãnh địa tư nhân, mà chúng ta là tự vệ mới lỡ tay giết người. Đến lúc đó các ngươi đợi xem, chúng ta phải trả giá thế nào?"

Hồ phiên dịch hắc hắc cười nói: "Ngươi đánh giá năng lực người Nhật Bản chúng ta đơn giản thế sao?"

"Vậy hả, các ngươi người Nhật Bản sẽ đổi trắng thay đen, hơn nữa ta tin tưởng tất cả các tô giới ở Thượng Hải đều thỏa hiệp với các ngươi. Cho nên chúng ta căn bản không có ý định dựa theo pháp luật của tô giới. Chỉ cần chúng ta giết sạch các ngươi, sau đó hủy thi diệt tích. Có người hỏi đến, chúng ta đều nói không có gặp qua các ngươi, bọn chúng không tin có thể tùy tiện đi tìm. Tìm không ra các ngươi, bọn họ có thể có biện pháp nào đây, không có bằng chứng tùy tiện gây chiến chỉ sợ sẽ không ai theo, Thượng Hải cũng không phải là thiên hạ của riêng người Nhật Bản."

Vương Chí Đạo cố ý âm mưu cười nói: "Được rồi, các ngươi đã nghe nói qua hóa thi phấn chưa? Đó la một đặc sản của một môn phái bí mật trong võ lâm Trung Quốc, chỉ cần dùng một chút đổ lên thi thể, thi thể liền từ xương đến da đều tan thành nước, đến lông tóc cùng tìm không được. Chính là công cụ tốt nhất để hủy thi diệt tích, trước kia Trung Quốc có rất nhiều cao thủ võ lâm không hiểu sao mất tích bí ẩn, người nào cũng không cách gì tìm được, chính là bị hóa thi phấn này hóa tan thành nước."

Loại sự tích trong tiểu thuyết võ hiệp đời sau bịa ra lại nhưng Vương Chí Đạo khẩu khí âm u kể lại khiến cho Hồ phiên dịch cùng mấy người Nhật Bản võ sĩ tóc gáy dựng cả lên, ngay cả Tinh Võ Môn đệ tử cũng cảm thấy lạnh người.

Hồ phiên dịch ho khan một tiếng, cười nói: "Ngươi đừng nghĩ muốn làm chúng ta sợ, chúng ta không dễ bị dọa như vậy đâu!"

Lưu Chấn Đông lại rất phối hợp quát to: "Đó là một ý kiến hay, chúng ta làm như vậy đi, làm cho đám người Nhật Bản này xương cốt cũng không còn. Môn nhân nghe, đóng cửa chính lại, một người Nhật Bản cũng không cho chạy thoát đi!"

Hồ phiên dịch nghe vậy kinh hãi, vội vàng kêu lên: "Chậm đã! Nếu các người thật sự làm như vậy, Trung Nhật chiến tranh sẽ bộc phát, các ngươi không muốn chứng kiến loại sự tình này xảy ra chứ?"

Vương Chí Đạo hừ lạnh nói: "Nếu sợ thì mang tấm bảng đó rời khỏi Tinh Võ Môn, chúng ta tha cho cái mạng chó các ngươi!"

Các võ sĩ Nhật Bản sắc mặt khẽ biến, nếu không phải là tất cả Tinh Võ Môn đệ tử đều trừng mắt nhìn bọn họ, chỉ sợ bọn họ lập tức tiến lên đem Vương Chí Đạo xé xác.

Hồ phiên dịch âm âm cười nói: "Muốn cho chúng ta rời đi, sợ không dễ như vậy đâu. Các ngươi không phải không phục Hoắc Nguyên Giáp bị Gia Ngũ Lang tiên sinh đánh bại hay sao? Ta xem như vậy đi, hai bên mỗi bên chọn lấy ba người, đấu với nhau một chút, ba trận quyết thắng thua. Nếu như các ngươi có thể thắng chúng ta hai trận, chúng ta sẽ rời đi, cũng mang tấm biển "Đông Á bệnh phu" này đi theo. Nếu như các ngươi thua, tấm bảng hiệu này sẽ treo lên cổng Tinh Võ Môn. Thế nào, các ngươi là đệ tử Hoắc Nguyên Giáp, có dám tiếp nhận khiêu chiến không?

Lưu Chấn Đông cả giận nói: "Được, chúng ta tiếp nhận khiêu chiến! Đến đây đi, ta đánh trận đầu, ai tới đánh với ta?"

Hồ phiên dịch khinh thường liếc Lưu Chấn Đông một cái, hỏi: "Ngươi là Tinh Võ Môn phát ngôn sao? Có thể làm chủ được sao?"

Lưu Chấn Đông nghe vậy ngẩn ra, không tự chủ được nhìn Hoắc Đình Giác, mà Hoắc Đình Giác lại nhìn Nông Kính Tôn.

Hồ phiên dịch thấy thế cười nói: "Chẳng lẽ sau khi Hoắc Nguyên Giáp chết, Tinh Võ Môn ngay cả một người làm chủ cũng không có hay sao? Có muốn chúng ta tuyển cho các ngươi một người làm chủ không?"

Nông Kính Tôn mặt trầm xuống, nói với Hoắc Đình Giác: "Đình Giác, cha ngươi có lưu lại di ngôn, cho ngươi kế thừa Tinh Võ Môn, bây giờ ngươi chính là Tinh Võ Môn môn chủ, do ngươi phát ngôn, có tiếp nhận khiêu chiến hay không, ngươi định đoạt!"

Hoắc Đình Giác nghe vậy cắn răng một cái, gật đầu nói: "Tốt, chỉ cần người Nhật Bản các ngươi giữ lời, chúng ta Tinh Võ Môn tiếp nhận lời khiêu chiến này!"

Hồ phiên dịch âm dương quái khí nói: "Chúng ta người Nhật Bản là ưu tú Đại Hòa dân tộc, đương nhiên sẽ giữ lời nói, nhưng là Tinh Võ Môn các ngươi, thua không nên lại vu hãm chúng ta hạ độc đối thủ là được."

Hoắc Đình Giác nghe vậy nhưng lại tỉnh táo nhịn lại, hỏi: "Các ngươi phái ai ra khiêu chiến?"

Trong đám võ sĩ Nhật Bản lập tức đi ra ba người, Hồ phiên dịch chỉ vào bọn họ nói: "Bọn họ chính là ba vị trong tám đại kim cương ở Hồng Khẩu đạo tràng, Đằng Điền Đại Lang, Đằng Điền Thứ Lang hai vị huynh đệ, cùng Tỉnh Thượng Khoan tiên sinh. Đằng Điền nhị huynh đệ trong Nhu Đạo hội chỉ dưới Gia Ngũ Lang tiên sinh, mà Tỉnh Thượng Khoan tiên sinh là Liễu Sinh phái kiếm đạo cao thủ. Bất quá các ngươi yên tâm, lần này Tỉnh Thượng Khoan tiên sinh không dùng kiếm, mà dùng tay không đấu với các ngươi."

Chú thích của người dịch:

(1) - Võ sĩ phục: áo của võ sĩ đạo Samurai Nhât Bản khi xưa, dạng áo choàng dài có thắt đai lưng.

(2) - Võ sĩ đao: thanh kiếm Nhật dài, còn được gọi là Đông Dương đao. Ngoài ra kiếm Nhật còn một thanh ngắn, ngoài đánh nhau thì công dụng chủ yếu là mổ bụng tự sát.

(3) - Bát dát: một câu chửi tiếng Nhật.

*****

Vương Chí Đạo cẩn thận đánh giá ba người Nhật Bản này, chỉ thấy Đằng Điền huynh đệ cao to bưu tráng, cơ bắp nổi gồ lên sau bộ võ sĩ phục, hai chân lại càng tráng kiện vô cùng, ổn định như núi, hiển nhiên đều là võ sĩ thiên về thể lực. Trái lại Tỉnh Thượng Khoan kia thân hình thấp bé, nhưng ánh mắt lại ác liệt vô cùng, hơi thở như có như không. Vương Chí Đạo bản năng cảm giác được Tỉnh Thượng Khoan này so với Đằng Điền huynh đệ còn lợi hại hơn.

Tâm niệm vừa chuyển, Vương Chí Đạo tới gần Lưu Chấn Đông cùng Hoắc Đình Giác hai người, thấp giọng hỏi: "Nhị sư huynh, huynh định phái người nào xuất chiến?"

Hoắc Đình Giác nói: "Đại sư huynh ở Tinh Võ Môn võ công cao nhất, do hắn áp trận, ta đánh trận hai, về phần trận đầu..."

Do dự một lúc, Hoắc Đình Giác nói: "Do Biện sư huynh lên đi, sau hai chúng ta thì hắn là mạnh nhất. Đáng tiếc Trần sư phụ có việc ra ngoài rồi, nếu có hắn áp trận, chúng ta nhất định thắng cả ba trận."

Vương Chí Đạo nói: "Như vậy không tốt lắm. Nhị sư huynh, một đội đánh nhau, đều giống nhau dùng người mạnh nhất áp trận, huynh làm thế, người Nhật Bản cũng là làm thế. Ba người Nhật Bản kia thoạt nhìn cũng không phải là yếu, hơn nữa bọn họ có chuẩn bị mà đến, đối với thực lực của các người nhất định hiểu rõ, nhưng các người lại không biết thực lưc của bọn họ, việc này liên quan đến vinh dự của Tinh Võ Môn, chúng ta tuyệt không thể để cho bọn họ đem bảng "Đông Á bệnh phu" treo trước cửa chính Tinh Võ Môn."

Thông qua mấy lần tiếp xúc, Lưu Chấn Đông đối với gã Vương Chí Đạo hôn mê tỉnh lại này có chút tin tưởng, nghe vậy không tự chủ được bèn hỏi: "Vậy ý tứ của ngươi thế nào?"

Vương Chí Đạo nói: "Rất đơn giản, chúng ta dùng kế Điền Kỵ đua ngựa (1) đi, do hai vị sư huynh đánh hai trận đầu, Đằng Điền huynh đệ thoạt nhìn mặc dù to khỏe hơn Tỉnh Thượng Khoan, nhưng thực lực lại không mạnh mẽ như Tỉnh Thượng Khoan, hai vị sư huynh ra tay, nhất định thắng được bọn họ. Chỉ cần thắng hai trận đầu, trận thứ ba căn bản không cần phải đánh nữa. Lúc đó ngươi Nhật Bản nếu đổi ý, cũng là đuối lý rồi."

"Ý kiến hay!" Lưu Chấn Đông không đợi Hoắc Đình Giác đồng ý, liền động thân ra nói: "Để ta đánh trận đầu đi!"

Bên Nhật Bản xuất trận chính là Đằng Điền Thứ Lang, hắn thấy đối thủ xuất chiến là Lưu Chấn Đông, không khỏi giật mình kinh ngạc, bản năng hỏi: "Ngươi đánh trận đầu sao?"

Lưu Chấn Đông nói: "Sợ rồi à? Sợ thì mau ra khỏi cửa Tinh Võ Môn, ta tha cho ngươi một mạng!"

Đằng Điền Thứ Lang nghe vậy nhe răng cười nói: "Ta xem là ai tha mạng cho ai đây?"

Lập tức mạnh mẽ nhào lên, hai tay bắt được áo Lưu Chấn Đông, đồng thời cước bộ bước chéo, thân thể quay lại, khom lưng cúi xuống.

Chính là chiêu thức Nhu đạo phổ biến nhất, đệm vai quăng người.

Nhưng là Lưu Chấn Đông không có bị ngã xuống. Hai chân hắn giống như mọc rễ, vững vàng đứng trên mặt đất, dù cho Đằng Điền Thứ Lang dùng toàn lực, cũng không lay động được Lưu Chấn Đông.

Lưu Chấn Đông hừ lạnh một tiếng nói: "Đấu vật tuy quan trọng nhất là kỹ xảo, nhưng là vẫn đòi hỏi khí lực. Kỹ xảo ngươi không kém, nhưng khí lực còn chưa đủ. Xem ta đây!"

Lưu Chấn Đông ôm lấy thắt lưng Đằng Điền Thứ Lang, phát lực, mạnh mẽ nhấc cả thân thể hắn lên, từ phía trước quật lộn ngược người xuống phía sau. Đòn vật ngã này, rất giống sát chiêu "Bốc ngược (2)" của môn đấu vật Mỹ ở đời sau, là loại chiêu thức có tổn thương rất lớn, dùng sức quá mạnh có thể bẻ gãy xương cổ đối phương.

Đằng Điền Thứ Lang thất kinh, nhưng hắn dù sao cũng là tập Nhu Đạo, thường xuyên luyện tập kỹ năng té ngã trong Nhu Đạo, kỹ năng phản ứng chống ngã nhanh nhẹn. Trong cơn nguy cấp, trở tay ôm lấy cổ Lưu Chấn Đông, gắt gao cuốn lấy. Lưu Chấn Đông chẳng những không ném được hắn ra sau lưng, ngược lại để hắn dùng kỹ thuật khóa cổ gắt gao siết chặt.

Lưu Chấn Đông lâm hiểm cảnh, không hề hoảng loạn, quát lớn một tiếng, bắt được hai tay Đằng Điền Thứ Lang đang quấn trên cổ mình, dùng sức kéo mạnh.

Chỉ nghe răng rắc một tiếng, hai cổ tay Đằng Điền Thứ Lang đã bị Lưu Chấn Đông cậy sức kinh người mạnh mẽ kéo trật khớp.

Đằng Điền Thứ Lang tiếng kêu thảm thiết còn chưa dứt, Lưu Chấn Đông thừa thế không tha, nắm chặt hai cánh tay đã trật khớp của Đằng Điền Thứ Lang, dùng đòn gánh vai ném thân thể Đằng Điền Thứ Lang quật mạnh xuống đất. Xương cổ tuy không bị gãy, nhưng người đã chết ngất rồi.

Đám người Nhật Bản thấy thế không khỏi biến sắc, sau khi Hồ phiên dịch cùng Tỉnh Thương Khoan, Đằng Điền Đại Lang thương lượng một chút, Tỉnh Thượng Khoan đi ra, nói với Hoắc Đình Giác: "Hoắc môn chủ, trận thứ hai để ta lĩnh giáo cao chiêu!"

Ô Tâm Lan thấy thế kinh hãi, thấp giọng nói: "Bọn họ khám phá ra kế sách của chúng ta rồi, làm sao bây giờ?"

Vương Chí Đạo cười nói: "Loại kế sách này sao có thể dễ phá, hắn biến ta cũng biến, Tỉnh Thượng Khoan nếu đánh trận thứ hai, vậy để Nhị sư huynh đánh trận cuối. Tỉnh Thượng Khoan này là võ sĩ mạnh nhất trong đám Nhật Bản, Đằng Điền Đại Lang cho dù mạnh hơn em hắn, cũng không hơn bao nhiêu, Nhị sư huynh tuyệt đối có thể đánh thắng hắn. Như vậy chúng ta vẫn có thể thắng hai trận."

Lưu Chấn Đông hỏi: "Như vậy ai ra đối phó Tỉnh Thượng Khoan đây?"

Vương Chí Đạo suy nghĩ một chút nói: "Để ta ra đi, cho dù thua cũng không sao cả."

Nói xong Vương Chí Đạo lập tức đi ra, Lưu Chấn Đông cùng Ô Tâm Lan kinh hãi, muốn ngăn cản cũng không kịp nữa rồi.

Thấy Vương Chí Đạo ra trận, Tỉnh Thượng Khoan cảm thấy ngoài ý muốn, cau mày hỏi: "Hoắc môn chủ vì sao không dám tiếp nhận khiêu chiến của ta, lại phái tiểu tử này xuất trận? Chẳng nhẽ Tinh Võ Môn môn chủ sợ chết vậy hay sao?"

Nghe hắn nói xong Hoắc Đình Giác trong lòng xấu hổ, đang muốn quát bảo Vương Chí Đạo lui ra, lại nghe Vương Chí Đạo nói trước: "Ngươi cũng biết Nhị sư huynh ta là Tinh Võ Môn môn chủ hả? Nếu hắn là môn chủ, sao lại có thể tùy tiện tiếp nhận khiêu chiến? Ngươi muốn khiêu chiến hắn, phải đủ tư cách mới được!"

Ngụ ý là Tỉnh Thượng Khoan cũng không đủ tư cách khiêu chiến Hoắc Đình Giác.

Tỉnh Thượng Khoan nghe vậy cười lạnh nói: "Tiểu tử, đừng cho là ta không biết các ngươi đáng làm trò quỷ! Muốn dùng kế Điền Kỵ đua ngựa hay sao, các ngươi cho rằng trận thứ ba Hoắc Đình Giác nhất định có thể thắng được Đằng Điền Đại Lang hay sao? Nếu các ngươi nghĩ như vậy, thì là sai lầm rồi!"

"Xem ra ngươi đối với văn hóa Trung Quốc thực sự có hiểu biết, xem ra người Nhật Bản các ngươi vì muốn xâm lấn Trung Quốc, bỏ không ít công phu hả! Mặc kệ ngươi nói thế nào, đều là ta đánh với ngươi, ngươi nếu không muốn, có thể nhận thua, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi."

Tỉnh Thượng Khoan ánh mắt bỗng nhiên xám như tro, sát khí tràn ngập, lạnh như băng nói: "Tiểu tử, Tỉnh Thượng Khoan ta đánh với địch nhân, kết quả chỉ có một, đó là Chết! Ngươi dám ra đánh với ta, ta bội phục đảm lược của ngươi. Nhưng ngươi đừng nghĩ muốn toàn thân trở về, trên tay Tỉnh Thượng Khoan ta, chưa từng có người nào còn sống."

Lời nói tanh máu của Tỉnh Thượng Khoan trong nháy mắt đã phân định hai người. Giờ khắc này Tỉnh Thượng Khoan cũng giống như tử thần, không ai hoài nghi hai tay hắn không dính đầy máu tanh.

Ô Tâm Lan không tự chủ được rùng mình một cái, không nhịn được hỏi Lưu Chấn Đông: "Đại sư huynh, Vương Nhị sẽ không bị hắn giết chết chứ?"

Lưu Chấn Đông thần sắc ngưng trọng, nhìn chằm chằm Tỉnh Thượng Khoan đang lộ ra sát khí, nói: "Vương Nhị này phán đoán không sao, Tỉnh Thượng Khoan này đích thật là mạnh nhất trong đám Nhật Bản. Nếu như hắn quyết tâm muốn giết Vương Nhị, chỉ sợ là Vương Nhị kết quả không tốt rồi!"

Ô Tâm Lan nghe vậy sắc mặt trắng bệch, vội la lên: "Như vậy nên làm cái gì bây giờ? Đại sư huynh, Nhị sư huynh, các người mau nghĩ biện pháp đi!"

Lưu Chấn Đông trầm mặc không nói, Hoắc Đình Giác nói: "Hắn đã xuất trận rồi, chúng ta không thể gọi hắn về được, chỉ có đợi khi hắn lộ ra sắp bại thì nhận thua bỏ cuộc. Bất quá ta lo lắng, như vậy chưa chắc có thể làm Tỉnh Thượng Khoan thu tay lại, nếu như hắn vừa ra tay đã xuất sát chiêu..."

Dù chưa nói hết, nhưng là Lưu Chấn Đông cùng Ô Tâm Lan đều biết ý tứ của hắn.

Tỉnh Thượng Khoan bày ra thủ thế, lại là Kỵ mã hậu tấn. Tư thế này, chính là thế tấn cơ bản trong Đường thủ hoặc Không Thủ Đạo lúc đầu. Hai chân khai mở rộng, trọng tâm lại hơi lệch về sau. Loại thủ thế này có thể bộc phát ra lực lượng cường đại, lực sát thương kinh người, nhưng tốc độ cùng sự linh hoạt lại bị giảm xuống, đấu pháp đơn điệu, hơn nữa lại càng không phát huy được cước pháp. Sau này Không Thủ Đạo đã bỏ đi tư thế này, sửa lại đôi chút để tăng tính linh hoạt.

Có điều là Kỵ mã hậu tấn của Tỉnh Thượng Khoan có chút bất đồng, hai tay hắn giơ cao trước ngực, không nắm thành quyền mà dựng thành chưởng. Một đôi thủ chưởng này, tuy chưa động nhưng đã làm cho người ta một loại cảm giác sắc bén như đao.

Thủ đao công kích hợp cùng Kỵ mã hậu tấn.

Vương Chí Đạo lập tức nhìn ra phương thức tấn công Tỉnh Thượng Khoan am hiểu nhất, thì ra là hắn đem kỹ thuật công kích trong kiếm đạo dung nhập vào kỹ thuật công kích thủ đao, một đôi thủ chưởng thực tế lại dùng như kiếm.

Vương Chí Đạo thủ thế chính là "Tốc biến cảnh giới" trong "Chí Đạo quyền học". Trọng tâm hơi cao một chút, hai chân nhún nhảy như lò xo, làm bộ pháp linh hoạt như điện, hai tay nắm hờ nâng cao ngang cằm, hai vai buông lỏng, chẳng những phòng hộ được bộ vị yếu hại ở thân trên, càng có thể dễ dàng ra quyền. Tư thế này gọi là "tốc biến", nguyên nhân chính là nó không phải dạng nhất thành bất biến, chỉ cần trọng tâm chuyển đổi, cơ thể di chuyển theo, trong nháy mắt biến thành hoặc là thuận thế bạo phát ra quyền, hoặc là thuận thế ra cước tấn công.

Tỉnh Thượng Khoan đối với tư thế này của Vương Chí Đạo cũng không phải là quyền thuật của Tinh Võ Môn, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không thèm để ý, hừ lạnh một tiếng, liền phát động tấn công.

Thủ đao song hành chém đến.

Hữu chưởng đồng dạng như một nửa vòng tròn, nhanh như điện chớp chém về huyệt Thái Dương của Vương Chí Đạo. Tiếng tê tê xé gió làm cho mọi người đứng xem cảm thấy như bị gai chích vào màng tai, mọi người đều cảm thấy hắn không phải đang dùng chường, mà là dùng đao. Tinh Võ Môn đệ tử đều thấy hoảng sợ, một chưởng này nếu chém trúng, Vương Chí Đạo dù xương đầu không bị đập vỡ, cũng bị chấn động đại não. Vương Chí Đạo chắc sẽ lùi về sau tránh đi công kích, nhưng là hắn tránh được không?

Vương Chí Đạo không hề lùi xuống, trái lại bất ngờ hướng về phía trước công tới, giống như viên đạn pháo, thoáng cái đã tiến sát vào người Tỉnh Thượng Khoan, mà viên đạn pháo này lại một tay song chỉ như kiếm đâm vào hai mắt Tỉnh Thượng Khoan, dưới chân lại cong lên đá ra, nhắm ngay vào hạ bộ Tỉnh Thượng Khoan.

Chọc trên đá dưới, dùng công phá công, chính là phương thức tấn công ưa thích nhất của Vương Chí Đạo kiếp trước.

Chú thích của người dịch:

(1) - Điền Kỵ đua ngựa: Điền Kỵ khi đua ngựa với đối phương cho ngựa kém ra trước thua ngựa, khỏe của đối phương, sau lai cho ngựa khỏe ra thắng ngựa khá, cho ngựa khá ra thắng ngựa yếu của đổi phương, kết quả 3 trận thắng 2, thắng cả cuộc đua.

(2) - Bốc ngược: đòn vật bằng cách ôm ngang đối phương từ phía sau quật xuống, cả 2 người cùng ngã, rất phổ biến trong đấu tán thủ, võ Mỹ hiên đại. Ngoài ra còn có đòn Bốc đôi là lao vào từ trước mặt ôm chân đối phương nhấc bổng lên quật xuống đất.

*****

Bởi vì Vương Chí Đạo tốc độ xông tới quá nhanh, nếu như Tỉnh Thượng Khoan thủ đao tiếp tục chém xuống, chỉ sợ hai con mắt của mình cùng hạ bộ đã bị trúng đòn trước.

Nhưng Tỉnh Thượng Khoan này đích thực là một cao thủ, Khuyển Dưỡng Nhất Lang còn xa mới có thể sánh bằng, gặp biến hóa ấy, không hề bối rối, phản ứng cực nhanh đem thủ đao đang bổ ra biến cong lại, chém ngược vào cổ tay Vương Chí Đạo đang xuất song chỉ đâm vào mắt hắn, đồng thời tay chưởng kia biến thành quyền, hướng xuống dưới nhằm đánh vào bụng Vương Chí Đạo.

Tỉnh Thượng Khoan mặc dù thân hình thấp nhỏ, nhưng hai tay vẫn dài, lại thêm Vương Chí Đạo đá chân cong, hiển nhiên không dài bằng quyền đánh thẳng, hơn nữa Tỉnh Thượng Khoan tốc độ công kích rõ ràng nhanh hơn Vương Chí Đạo nhiều, ra sau mà tới trước. Kết quả Vương Chí Đạo đầu tiên là hoa mắt, cổ tay tê rần như bị điện giật, buông thõng xuống. Còn chưa kịp phản ứng, Tỉnh Thượng Khoan tay quyền đã đánh xuống nện mạnh lên bụng hắn.

Ở kiếp trước Vương Chí Đạo có khả năng chịu đòn mạnh, cơ hồ có thể so sánh với lốp xe hơi, bất kể là bị đòn nặng thế nào cũng không có cảm giác đau, thậm chí còn có dùng lực đàn hồi phản ngược lại. Nhưng mà khối thân thể hắn sau khi sống lại chưa luyện được năng lực chịu đòn, sau khi trúng một quyền của Tỉnh Thượng Khoan, lục phủ ngũ tạng nhất thời cùng như quay cuồng đảo lộn, thân thể đau đớn co gập lại, mùi máu tươi vọt tới cổ họng, theo khóe miệng trào ra.

Không để hắn thưởng thức tư vị bị đòn nặng đã nhiều năm còn chưa nếm lại, đòn đánh tiếp theo của Tỉnh Thượng Khoan đã đến.

Lần này là một đòn đá quét ngang. Nặng nề đá lên sườn phải Vương Chí Đạo.

Thân thể rõ ràng vang lên tiếng xương gãy, lục phủ ngũ tạng lần nữa đảo lộn, máu tươi như giống thủy triều phun trào lên, Vương Chí Đạo "ọc" một tiếng, há mồm phun ra một búng máu tươi.

Xương sườn đã bị đá gãy hai cây.

Ô Tâm Lan giật mình che cái miệng nhỏ nhắn, kêu lên: "Đại sư huynh, Nhị sư huynh!"

Hoắc Đình Giác vội vàng lên tiếng nói: "Dừng tay, ván này chúng ta nhận thua rồi!"

Tỉnh Thượng Khoan nghe vậy thâm độc nói: "Nhận thua, quyết đấu còn có chuyện nhận thua sao? Quyết đấu tuyệt không có khả năng vì một bên nhận thua mà dừng tay. Quyết đấu này phải dùng sinh tử phân thắng bại. Muốn ta dừng tay, trừ khi hắn đã chết."

Tinh Võ Môn đệ tử nghe vậy không khỏi biến sắc, Hoắc Đình Giác cả giận nói: "Đây cũng không phải là quyết đấu, chúng ta chỉ là so sánh võ công mà thôi, tại sao nhất định phải lấy sinh tử phân thắng bại?"

Tỉnh Thượng Khoan chằm chằm nhìn Hoắc Đình Giác, âm hiểm cười nói: "Xem ra người Trung Quốc các ngươi cũng không chân chính hiểu được võ đạo, nếu không, người Trung Quốc các ngươi cũng sẽ không khăng khăng cho rằng trận quyết đấu kia là Hoắc Nguyên Giáp thắng. Có đúng không? Võ đạo chính là sinh tồn chi đạo, là giết người chi đạo, chỉ có làm một bên chết đi, mới có thể chấm dứt chiến đấu. Triết lý sâu xa của Liễu Sinh kiếm đạo phái chính là chỉ giết mới dừng, chỉ có thể giết chết đối phương, mới chân chính đạt được thắng lợi. Nếu như các ngươi muốn ta dừng tay, như vậy trận thứ ba không cần phải đánh, trực tiếp đem tấm biển "Đông Á bệnh phu" treo lên trước cửa chính Tinh Võ Môn là được!"

Hoắc Đình Giác nghe vậy ngẩn ngơ, lại nổi giận nói: "Đó là triết lý của Liễu Sinh phái các ngươi, triết lý võ thuật Trung Quốc chính là lấy võ phòng thân, võ thuật là nhân nghĩa chi đạo, là đạo rèn thân luyện ý, sao có thể giết chết mới dừng?"

Tỉnh Thượng Khoan hỏi: "Nếu thế xin hỏi, chúng ta trong lúc quyết đấu, lấy các ngươi Tinh Võ Môn quy tắc là chính, hay lấy chúng ta Liễu Sinh phái quy tắc là chính đây?"

"Đương nhiên việc này..." Hoắc Đình Giác nói ra nửa câu thì không nói được nữa. Địch nhân tại sao lại chịu dùng quy tắc của mình mà quyết đấu với bọn hắn?

"Ha ha ha ha...", đột nhiên vang lên một tiếng cười kỳ quái, lại thấy Vương Chí Đạo đang cười, chỉ thấy hắn chậm rãi cố gắng đứng thẳng lên, tuy vết thương đau đến trên mặt toát mồ hôi lạnh, nhưng hắn lại đang cười, cười rất quỷ dị. Tỉnh Thượng Khoan cùng mọi người tại đây đều có một cảm giác kỳ quái, hình như trong nháy mắt, Vương Chí Đạo đã biến thành một người khác rồi.

Chỉ nghe Vương Chí Đạo cười nói: "Đã nhiều năm rồi, thật là nhiều năm rồi còn không gặp lại cảm giác bị thương này! Ồ, loại đau đớn này, đúng là cảm giác gãy xương sườn, làm cho ta lại cảm giác có mục tiêu phải vượt qua thách thức, để cuộc sống phong phú hơn, đây là cảm giác rất nhiều năm đã không gặp lại rồi! Ha ha, thât đúng là kích thích để làm lại từ đầu mà, trận này thật đúng là không uổng mà..."

Tinh Võ Môn đệ tử rất quái lạ nhìn Vương Chí Đạo, chưa ai hiểu được hắn đang nói cái gì, Ô Tâm Lan nghĩ thầm: "Thật nhiều năm không trải qua cảm giác bị thương, rõ ràng vài ngày trước hắn mới bị trọng thương mà, chẳng lẽ hắn đã bị đánh choáng váng?"

Tỉnh Thượng Khoan lại không có cùng cảm thụ, hắn cảm giác được Vương Chí Đạo này đã hoàn toàn thay đổi, cho hắn một loại cảm giác không nói lên lời, loại cảm giác khó tả, thậm chí còn làm hắn cảm thấy bất an.

Tại sao phải như vậy? Tỉnh Thượng Khoan lắc đầu, đem loại ý niệm kỳ quái này xóa khỏi đầu óc, hung hăng tiến lên một bước, thủ đao lăng không chém tới cổ Vương Chí Đạo, quyết đem loại cảm giác bất an này chặt đứt.

Thủ chưởng phá không như đao, sắc bén dị thường, phảng phất ngay cả sắt thép cũng có thể bị chặt đứt.

Nhưng là, thủ đao giữa đường dừng lại, Vương Chí Đạo tay trái bắt được thủ đao của Tỉnh Thượng Khoan. Chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm Tỉnh Thượng Khoan, nói: "Ta thừa nhận, thân thể này của ta đích thực yếu hơn ngươi nhiều. Nhưng mà, điều đó cũng không nói lên ta nhất định thua ngươi, yếu có đấu pháp của yếu, không phải là không thể nào thắng được mạnh!"

Tỉnh Thượng Khoan còn đang kinh ngạc thấy Vương Chí Đạo bắt được cổ tay, Vương Chí Đạo đã làm ra một động tác người khác khó tưởng tượng nổi, hắn đã dùng hai tay bắt chặt lấy cẳng tay Tỉnh Thượng Khoan, sau đó hai chân nhảy dựng lên, dùng bắp đùi quấn quanh cánh tay Tỉnh Thượng Khoan. Thân thể xoay một cái, một cánh tay Tỉnh Thượng Khoan hiển nhiên không thể chịu được sức nặng toàn thân Vương Chí Đạo, bị đè ngã ngã sấp mặt xuống đất, cánh tay bị Vương Chí Đạo dùng phép bẻ khớp chế trụ.

Sau đó, Vương Chí Đạo hai tay khóa chặt cẳng tay Tỉnh Thượng Khoan, hai chân kẹp lấy nửa trên cánh tay mãnh mẽ vận lực eo xoay đi.

Chỉ nghe thấy "Răng rắc" một tiếng, khớp xương khuỷu tay Tỉnh Thượng Khoan đã bị Vương Chí Đạo mạnh mẽ dùng cách vặn ngược chiều bẻ gãy.

"Đây là... Nhu đạo khóa tay thâp tự cố?" Đằng Điền Đại Lang đang xem đánh nhau thấy Vương Chí Đạo sử ra chiêu này, không khỏi kinh hô một tiếng.

"Sai, là Chí Đạo quyền học triền đấu(1) tuyệt sát chiêu, nguyên bản từ Nhu thuật triền đấu Brazi (2)l". Vương Chí Đạo cười hắc hắc một tiếng, buông cánh tay Tỉnh Thượng Khoan đã bị bẻ gãy, thân thể lại chuyển, cưỡi lên lưng Tỉnh Thượng Khoan, từ sau cuốn lấy cổ Tỉnh Thượng Khoan, âm lãnh cười nói: "Ngươi không phải muốn cùng ta dùng sinh tử phân thắng bại sao? Ta đây sẽ thành toàn cho ngươi, lúc sơ khởi Nhu thuật có một chiêu vặn gãy cổ đối phương, ngươi đã từng thử qua chưa, ta cho ngươi nếm thử một chút!"

Song chưởng xoay đi, Tỉnh Thượng Khoan đầu bị vặn sang một bên, mắt thấy xương cổ sẽ bị bẻ gãy, Vương Chí Đạo đột nhiên nghe thấy tiếng gió sau đầu, hóa ra Tỉnh Thượng Khoan đã từ một góc độ khó tin đá ra một cước trúng lưng hắn, đưa hắn đá văng xuống.

Tỉnh Thượng Khoan buông thõng cánh tay đã bị bẻ gãy, sắc mặt âm trầm đứng lên.

"Tiểu tử, là ta coi thường ngươi, mới dẫn tới thương tích thế này. Nhưng ngươi không có cơ hội tiếp theo, mặc dù phế đi một tay của ta, nhưng ta còn tay kia cùng hai chân, hoàn toàn có thể đánh bại ngươi. Ta muốn cho ngươi thấy rằng, yếu, thì vĩnh viễn không có khả năng chỉến thắng mạnh!"

Tỉnh Thượng Khoan mũi chân như dùi, bắn tới bụng Vương Chí Đạo, tốc độ cực nhanh, thật là sánh ngang tia chớp.

Vương Chí Đạo không thể né tránh, hắn cố gắng có thể nhìn ra được công kích của Tỉnh Thượng Khoan, nhưng khối thân thể hồi sinh này tốc độ phản ứng không theo kịp tư tưởng hắn.

Bụng đau nhói, mũi chân Tỉnh Thượng Khoan giống như đao đâm thẳng vào bụng hắn.

Trong nháy mắt này, Vương Chí Đạo khom lưng ôm về phía trước, hai tay ôm lấy cẳng chân Tỉnh Thượng Khoan, lạnh lùng nói: "Ngươi ra chân mặc dù rất nhanh, nhưng thu chân lại còn chậm lắm!"

Hai chân lần nữa rời mặt đất, lúc này lại quấn lên đùi Tỉnh Thượng Khoan, cả thân thể đè xuống dưới.

Khóa chân thập tự cố?

"Hay!" Lưu Chấn Đông không nhịn được kêu lên. Nếu như Vương Chí Đạo giống như vừa rồi bẻ gãy được chân Tỉnh Thượng Khoan, vậy thì Tỉnh Thượng Khoan vô luận thế nào cũng không có cách tái chiến.

Đã thấy Tỉnh Thượng Khoan bị đè lật trên mặt đất, nhưng chân kia lại nâng lên, một đòn đá chẻ gót mạnh mẽ nện xuống người Vương Chí Đạo, trong miệng quát: "Tiểu tử, ngươi không có cơ hội lần nữa đâu!"

Mắt thấy đòn đá chẻ gót này sẽ đánh tới trên mặt Vương Chí Đạo, trong ý nghĩ của hắn lại hiện lên chiêu thức ứng biến, cảm giác kỳ quái tại quán bar lại xuất hiện. Liền ôm cứng chân này của Tỉnh Thượng Khoan, xoay người lăn đi, đòn đá chẻ đánh lên vai sau lưng Vương Chí Đạo. Mặc dù bị đá đến suýt hộc máu, nhưng Vương Chí Đạo lại thành công vặn gãy một chân này của Tỉnh Thượng Khoan.

Tỉnh Thượng Khoan thê lương rống lên thảm thiết, khiến cho Tinh Võ Môn đệ tử cũng sợ dựng tóc gáy, ai cũng khó mà tin được một loại cao thủ như Tỉnh Thượng Khoan này lại bị Vương Chí Đạo, một gã đệ tử mới vào Tinh Võ Môn nửa năm còn chưa chính thức nhập môn, bẻ gãy một chân một tay.

"Yaaa!" Đằng Điền Đại Lang bạo quát một tiếng, chụp chuôi rút phăng võ sĩ đao, hướng Vương Chí Đạo mãnh liệt chém xả xuống.

Sự tình đột nhiên xảy ra, Vương Chí Đạo song chưởng vẫn đang ôm cái chân gãy của Tỉnh Thượng Khoan, không kịp phản ứng lại. Mà Lưu Chấn Đông cùng Hoắc Đình Giác đều đứng khá xa, có phản ứng cũng không kịp.

Mắt thấy Vương Chí Đạo chắc chết dưới đao, đột nhiên một viên đá phá không bay tới, "choang" một tiếng đánh lên võ sĩ đao của Đằng Điền Nhất Lang, lực lượng thật lớn đánh lệch quỹ đạo thanh võ sĩ đao, đao phong bổ trượt qua vai Vương Chí Đạo, chém vào khoảng không.

Đằng Điền Đại Lang lấy làm kinh hãi, cắn răng, tiếp tục một đao chém xuống Vương Chí Đạo, hiển nhiên không giết chết Vương Chí Đạo không thể bỏ qua.

Bóng người chợt lóe, một người đột nhiên xuất hiên trước mặt Vương Chí Đạo, đưa tay bắt lấy cổ tay cầm đao của Đằng Điền Đại Lang, sau đó đầu gối thúc lên.

"Răng rắc" một tiếng, Điền Đằng Đại Lang bị đầu gối đánh gãy vài thanh xương sườn, loạng choạng lùi lại.

"Ngũ sư đệ!"

"Ngũ sư huynh!"

Tinh Võ Môn đệ tử âm thanh kinh hỉ lần lượt vang lên. Vương Chí Đạo lúc này mới có cơ hội nhìn rõ người đột nhiên xuất hiện đưa hắn từ Quỷ Môn Quan kéo lại.

Một người mặc một bộ đồ trắng kiểu Tôn Trung Sơn, vóc người cường tráng, tướng mạo cực kỳ uy vũ nam tính.

Hán tử này, hiển nhiên là người Vương Chí Đạo vẫn muốn gặp, Trần Chân.

Chú thích của người dịch:

(1) - Triền đấu: kỹ thuật quấn chân khóa tay khóa cổ khi nằm dưới đất vật nhau.

(2) - Triền đấu Brazil: võ Jujitsu nổi tiếng của Brazil, chuyên vật bẻ, khóa, rất phổ biến trong đấu UFC, MMA.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-160)


<