Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiên hạ - Hồi 531

Thiên hạ
Trọn bộ 612 hồi
Hồi 531: Cải trang vi hành
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-612)


Nụ cười trên mật của Trương Quân bị gượng cứng lại, đưa Thôi Ninh lên, sau đó danh ngạch ỏ chính sự đường lại sửa thành năm người, ý của Lý Khánh An chính là muốn cắt bớt đi hai người, như vậy, sẽ cắt bớt ai?

Trong lòng Trương Quân rất hỗn loạn, đề nghị đột xuất của Lý Khánh An đã làm xáo trộn tất cả kế hoạch và ý tường của hắn. cho đến lúc này, hắn mới ý thức được mình không thể để cho Lý Khánh An làm theo suy nghĩ của hắn được, chỉ có thể là hắn đi theo cách nghĩ của Lý Khánh An.

Trương Quân không khỏi cười khổ một tiếng nói: "Xin điện hạ nói rõ ra."

Đây chính là điểm mà Lý Khánh An đánh giá cao Trương Quân, thái độ làm người vô cùng khôn khéo thông minh, không bao giờ cường tranh cưỡng cầu, hết thảy thuận theo tự nhiên, tựa như nước chảy vậy, Bùi Tuân Khánh thì khác, nếu hắn hiện tại ở trước mất mình, hắn nhất định sẽ đưa ra danh sách những người bị loại, nhất định phải dựa theo ý của hắn mà bớt người.

Đương nhiên, nếu Trương Hạo hoặc là Nhan Chân Khanh tranh chấp ở trước mặt hắn. hắn rất muốn nghe một cách kỹ càng, bởi vì Trương Hạo và Nhan Chân Khanh không phải vì tự lợi của bản thân.

ở trên nguyên tắc công và tư, Lý Khánh An luôn luôn phân biệt ra rất rành mạch.

Lý Khánh An gật gật đầu. liền cười nói: "Bớt đi hai người nào, ta còn chưa có nghĩ kỹ, Trương tướng quốc không ngại thay ta suy nghĩ xem, chuyện này dù sao cũng là sự vụ bên trong của chính sự đường, ta không tiện can thiếp quá nhiều."

Trương Quân biết cách uyển chuyển khôn khéo xử lly vấn đề, Lý Khánh An đã muốn đem chuyện này vứt cho hắn xử trí.

"Thôi được! Chúng ta bàn tới một chuyện khác đi. chính là về việc trùng kiến tứ quỹ, ta cho rằng đây là biện pháp thu thập dân ý tốt nhất, vốn dĩ lúc đầu năm đã muốn thực thi rồi, nhưng bị Bùi tướng quốc cứ kéo dài cho tới nay, hiện tại đã là cuối năm. ta xem không nên kéo dài thêm nữa..."

"Ta hiểu rồi, chuyện này ngày mai ta liền bắt tay vào làm cho xong."

Ánh sáng trong xe ngựa lúc tỏ lúc mờ, lúc thì soi rõ gương mặt mấp mạp trắng trèo của Trương Quân, lúc lại đưa mật hắn đầy vào trong bóng tối.

Từ trong Triệu vương phủ đi ra. Trương Quân vẫn đang suy xét đến kế hoạch bớt người trong chính sự đường của Lý Khánh An. trong lòng hắn đương nhiên hiêu được, Lý Khánh An không phải để cho hắn đến quyết định bớt ai, chỉ là để cho hắn đi chấp hành mà thôi, trong quyết sách quan trọng này, hắn chỉ có quyền chấp hành, mà không có quyền quyết sách, Lý Khánh An đã có người chọn rồi, chẳng qua không có nói rõ ra thôi.

Thế thì bớt người nào đây? Lý Khánh An tựa như thách đố vậy, không nói. đề cho hắn đi mà đoán, thử thách trí tuệ chính trị của hắn. đây là vấn đề thứ nhất đưa cho hắn làm. với mấy chục năm lãn lộn trong chốn quan trường của hắn Trương Quân, hắn có thể làm đúng vấn đề này, đáp án là có thể. nếu hắn ngay cả điểm ấy cũng không thể nghĩ ra được, thì chức hữu tướng quốc của hắn cũng đừng mơ mà làm nữa.

Đây là. trong ánh mắt của Trương Quân lóe ra một tia vỡ nhẽ ra. hắn đã nghĩ ra được người đầu tiên là ai rồi. Thôi Bình.

Nhất định là hắn. Thôi Bình chẳng qua là nhân vật lâm thời mà lúc trước Lý Khánh An dùng để thay thế Thôi Hoán mà thôi, bởi vì hắn ở Thôi gia vẫn chưa tìm thấy người chọn thích hợp, hiện tại nếu Thôi Ninh đi ra rồi. thì Thôi Bình phải hạ bệ rồi. trong một chính sự đường không thể có hai người cùng trong một gia tộc.

Ngoài ra năng lực của Thôi Bình chi thuộc loại trung bình, nhưng lại có nghi ngờ là tham ô hũ bại, Lý Khánh An dùng hắn chỉ là tạm thời mà thôi, ngự sử đài năm đó đã từng buộc tội hắn. thử hỏi người như vậy, Lý Khánh An làm thế nào có thể để cho hắn làm trung hưng tướng quốc, người này kinh nghiệm kém. lại có nhược điếm trong người, tìm lấy một cớ liền có thể thay đi. không khó.

Mấu chốt là người thứ hai chính là ai đây?

Trương Quân tựa vào thành xe nhắm mắt trầm tư. vừa rồi hắn nghĩ tới 'Trung hung tướng quốc', từ này tựa như một tia sét ngang tai. chỉ một thoáng đã làm hắn sáng rõ trước mắt. làm cho hắn mập mờ nắm bắt được một chút manh mối.

Manh mối này chính là. Lý Khánh An sớm hay muộn cũng sẽ dùng năm người trong khu mật xứ thay thế chính sự đường, bao gồm hắn Trương Quân, mà chính sự đường giảm bớt xuống còn năm người, đây là bước đầu tiên của hắn. đem Thôi Ninh đề bạt lên trên.

Hiểu ra được điều này, Trương Quân lập tức tiến hành loại trừ đi từng người trong đầu hắn.

Thôi Bình đã loại trừ rồi. có thể không tính, bốn người khác chính là Trương Hạo, Vi Thao, Vương Tẩu. Lô Hoán, trong số bốn người này Trương Hạo là can tướng mà Lý Khánh An thường thức, không thể là hắn được, thế thì ba người còn lại: Vi. Vương. Lô, nhất định là một trong ba người này.

Kỳ thật ba người này cho dù là ai. Trương Quân đều rất thích được nhìn thấy bọn họ bị đá ra khỏi chính sự đường. Vương Tẩu tuy rằng là người của phe họ Vi. nhưng người này sống lặng lẽ kín tiếng. làm việc cũng rất tập trung. danh tiếng làm quan cũng tốt lắm. lại là đệ đệ của Vương Duy, đoán chừng Lý Khánh An tạm thời sẽ không động hắn.

Kia cuối cùng chính là một trong hai người Vi Thao và Lô Hoán, một họ Vi, một họ Lô cũng đều là đại thế gia đương triều, vô luận ai bị bớt đi. cũng đều là một cơn động đất của triều đình.

Trên mật Trương Quân lộ ra một nụ cười khổ, hắn đã hiểu được người thứ hai mà Lý Khánh An chỉ là ai rồi. hẳn là Vi Thao, Lý Khánh An biết quan hệ giữa hắn và Vi Thao rất gây cấn. cho nên mới để cho hắn đi làm kẻ ác, để cho người trong triều đình ai cũng tường hắn Trương Quân dùng việc công mà báo tư thủ. mà sẽ không đi hoài nghi đây là sự sắp đặt của Lý Khánh An.

Trương Quân bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng, ai nói Lý Khánh An chỉ biết đánh giặc, khi hắn giờ thủ đoạn chính trị ra thì. vẫn cao minh hơn ai cả.

Có thể tưởng tượng được bớt Vi Thao, không phải là việc dễ dàng. Trương Quân nhắm hai mắt lại. bắt đầu vận dụng kinh nghiệm mấy chục năm trong đấu tranh chính trị, suy nghĩ ra một thượng sách.

Đêm đó Lý Khánh An qua đêm trong phòng của Vũ Y, cùng nàng tham thảo nhiều cách sinh con trai giữa vợ chồng.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng thì hắn đã thức dậy rồi. rửa mặt chải chuốt một phen, lại đi ăn sáng, hắn đương nhiên không phải đi vào triều, đây chỉ là quen quen trong cuộc sống của hắn. trời còn chưa sáng là phải dậy.

Trời còn chưa sáng, sảnh đường ăn cơm không có mấy người, vợ cả Minh Nguyệt thân mình nặng nề. không thể thức dậy hầu hạ trượng phu; vợ thứ Uyển Nhi để tang đầu thất cho tổ phụ. ở Bùi gia chưa về; vợ thứ Vũ Y tối hôm qua vừa được sủng hạnh, lại cộng thêm người có vẻ đài cát yếu ớt. liền không chịu dậy sớm như vậy; Như Họa tối hôm qua bị một chút phong hàn. nhờ tỷ tỷ Như Thi xin nghi với Lý Khánh An; còn Cao Vụ đang ở nhờ trong nhà họ thì lại đi Hán Trung đón mẫu thân đi rồi.

Mỗi người đều có lý do, cho nên ở trong sảnh ăn cơm cùng Lý Khánh An dùng bữa chỉ có một mình Như Thi.

Lý Khánh An ăn sáng rất đơn giản, một chén cháo, một mâm bánh bao thịt hoặc là một cái bánh Hồ, bánh Hồ thời Đường không phải là thứ bánh bột trắng mà không có mùi vị như của ngày nay, mà là có chút giống với bánh mì bay của Ắn Độ ngày nay, từng lớp từng lớp một được nướng chín, giữa mỗi một lớp cũng đều có những thịt vụn với gia vị khác nhau, cuối cùng đem tương thịt bỏ đã làm sẵn cuốn lại. mỹ vị vô cùng. đây cũng là món ăn chính của quân An Tây.

Như Thi múc cho hắn một chén cháo, lại vừa cuốn bánh Hồ cho hắn. vừa cười nói: "Đại lang, hôm nay dậy sớm như vậy, là phải lên triều đình hay sao?"

"Không có, việc triều đình có các tướng quốc quan tâm là đủ rồi. bình thường ta không hỏi han đến. được cái thanh nhàn."

"Nhưng thiếp thấy hình như người phải đi ra ngoài."

"ừm! Ta muốn đi ra ngoài dạo một chút, sắp đến năm mới rồi. đi dạo chợ, tiện đường mua quả sinh nhật cho Đóa Đóa."

Như Thi đem bánh Hồ đã được cuốn lại đưa cho Lý Khánh An, cười nói: "Đừng nuông chiu làm hư con nhỏ, nó còn nhỏ đó! Mua cho nó một miếng kẹo là được rồi."

"Nhưng thế sao được!"

Lý Khánh An cắn một miếng bánh Hồ, trong miệng ngồm ngoàm nói không rõ lời cười nói: "Mai này con nó trường thành rồi, biết ta dùng kẹo đề làm quả sinh nhật cho con nó, con nó sẽ không tha cho ta đâu."

Như Thi thấy trượng phu yêu thương con gái của nàng; trong lòng nàng vui mừng, liền mắng yêu: "Ngươi nha! Chiều con nó quá đấy, vậy thì chỉ cần mua đại một chút đồ nho nhỏ thôi, không cần quá đắt."

"Ta biết, nàng có muốn cùng ta đi dạo một chút hay không."

"Ta thật ra muốn đi, nhưng hôm nay bà mụ đỡ đẻ đã vào phủ rồi, thiếp phải đi sắp xếp."

"Để cho Như Họa sắp xếp là được rồi?"

"Việc sinh con nhỏ, muội ấy không hiểu."

Lý Khánh An cũng biết, thê tử sắp lâm bổn rồi. khó mà rời khỏi Như Thi được, liền cười nói: "Vậy được rồi! Tất cả mọi người đều không cùng ta đi, thì ta bèn đi dạo một mình vậy."

Hắn vừa dứt lời. liền nghe thấy bên ngoài sảnh ăn cơm truyền tới một tiếng cười: "Tỷ phu. đi đâu dạo vậy? Muội cùng đi cùng huynh."

Chỉ thấy Minh Châu cười tủm tỉm đi đến: "Tỷ phu muốn cải trang vi hành, nhất định là thiếu một nữ bảo tiêu, thế thì muội đây đến làm bảo tiêu vậy!"

Minh Châu là ở cùng với Cao Vụ. Cao Vụ không có ở đây, thì chỉ có minh nàng ở thôi, nàng vừa mới thức dậy, rửa mặt chải đầu sơ qua một chút, liền đến đây ăn sáng, vừa lúc nghe thấy Lý Khánh An đang nói đi ra ngoài dạo.

Nàng ngồi xuống kéo tay áo lên lại nói: "Gần đây muội theo Vụ Nương học được mấy chiêu võ nghệ lợi hại, ba năm kẻ nam nhân cũng đừng mơ mà đến gần người được, tỷ phu theo muội đi ra ngoài, thân binh sẽ không cần dẫn theo nữa."

Lý Khánh An thấy nàng thủ vị, liền gật gật đầu cười nói: "Ta lập tức phải đi rồi, muội có theo kịp không?"

Minh Châu nghe Lý Khánh An chịu dẫn nàng theo, trong lòng vui mừng quá đỗi, nàng vội vội vàng vàng đứng dậy nói: "Tỳ phu chờ muội một chút, muôi đi chải lại mái tóc."

"Minh Châu, muội không ăn sáng sao?" Như Thi cười hỏi."Không ăn rồi. muội gần đây biếng ăn!"

Nữ nhân ra ngoài một chuyến, từ cổ chí kim cũng đều là một việc rất phiền toái, trang điểm, chải đầu. thay quần áo, trong lúc vô ý phát hiện trên mặt minh có mụn. lại phải nhìn vào gương mà ép vật vả nửa ngày mới thôi.

Cho dù Minh Châu đã sửa soạn lại một cách vô cùng đơn giản mau lẹ rồi. Lý Khánh An vẫn phải đợi nàng nửa canh giờ, tương đương một giờ của ngày nay, vẫn còn nằm trong phạm vi chấp nhận được.

Trong xe ngựa. Minh Châu vừa cẩn thận vẽ chân mày, vừa giải thích với Lý Khánh An: "Kỳ thật muội đã rất nhanh rồi. nếu tỷ tỷ xuất môn. trời còn chưa sáng là phải dậy rồi. cái việc vẽ chân mày này, đánh phấn này, làm tóc này, đeo trang sức này, mặc quần áo váy này, ít nhất cũng phải hai canh giờ, huynh đâu phải là chưa lĩnh giáo qua đâu."

Nữ nhân luôn thích lấy người rề rà hơn minh ra mà so sánh. Minh Châu sẽ không đem so sánh với Cao Vụ, Cao Vụ luôn để mặt trần, rửa mặt một cái. cột tóc lên. không đến một khắc là có thể xuất môn rồi.

Lý Khánh An thấy nàng không còn như thời gian trước đó buồn rầu rũ rượi nữa. cả ngày nói bản thân là trái táo xanh, hiện tại lại dần dần khôi phục vẻ đáng yêu lanh lợi như trước rồi. cười tươi như hoa. hắn trong lòng thích, liền cười nói: "Nếu không! Muội hãy trang điểm kiểu hồ ly đi, hay kiểu huyết vựng ấy, đợi lâu một chút ta cũng đợi."

"Đi! Đi! Đi! Đứng có mà lấy cái này ra đùa."

Minh Châu lườm hắn một cái nói: "Người ta hôm nay đã lớn rồi, còn tưởng rằng muội sẽ giống như lúc trước vậy đem mình ra trang điểm giống như quỳ vậy."

"Kỳ thật ta thật cảm thấy rất khả ái mà..."

Minh Châu dứt khoát đem đặt bút vẽ mày xuống, căm giận nói: "Quả thật là rất khả ái. nhưng phải xem là do ai trang điểm cơ, tiểu nương mười ba mười bốn tuổi trang điểm thì đáng yêu. nhưng muội đã già như vậy rồi. nếu trang điểm kiểu huyết vựng mà đi ra ngoài, mọi người nhất định sẽ la: mau đến xem a! Con mụ điên nhà lên xuống phố kìa. có người nhận ra. ồ! Đó không phải là cô em vợ của Triệu vương gia sao? Tỳ phu. muội thật sự khôngmuốn làm mất mặt huynh đâu a!"

Lý Khánh An vừa cười vừa khoát tay nói: "Được rồi! Được rồi! Từ khi nào mà trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy nhi. muội tiếp tục vẽ mày đi! Ta không nói với muội nữa."

"ừm!"

Minh Châu lại cần thận vẽ chân mày, bỗng nhiên nàng nhướng mày nói: "Xe ngựa rất sốc nảy, muội không thể vẽ chân mày được, tỷ phu. huynh có thế giúp muội một chút được không?"

"Được a!"

Lý Khánh An vui vẻ đáp ửng. đón lấy cây bút vẽ chân mày của nàng cười nói: "Cần thận kẻo ta vẽ cho muội kiểu trang điểm hồ ly đấy."

Minh Châu chồm lên phía trước, ường aương mặt xinh đẹp lên. khẽ vểnh môi nói: "Huynh nếu thật sự muốn vẽ. muội cũng không có cách nào khác."

"Chi nói giờn với muội thôi! ừm. đừng nhúc nhích, ta sẽ trau chuốt phần cuối chân mày cho muội trước."

Lý Khánh An ngồi quỳ trước mặt nàng, cầm bút cần thận mà về chân mày cho nàng, nhìn gương mật trắng như ngọc của nàng, đôi môi mọng đỏ, ngửi thấy mùi thơm của xử nữ trên người nàng truyền đến. tâm hồn của Lý Khánh An cũng không biết bay đi nơi nào rồi.

*****

Xe ngựa dừng lại trong ngõ Tây Lĩnh sát chợ Tây. Lý Khánh An đi vào Nhiệt Hải cư. không lâu sau. một nam từ trung niên người Hồ dẫn theo hai Hồ cơ trẻ tuổi từ cửa sau Nhiệt Hải Cư đi ra. Nam từ trung niên này chính là do Lý Khánh An ngụy trang. Trong Nhiệt Hải Cư có mấy nàng Hồ cơ thuật hóa trang như thần, họ đã dẫn ria cho Lý Khánh An. lông mày cũng dày hơn. cặp mắt xanh, cả làn da cũng đã đối màu. không ai còn nhận ra hắn chính là Lý Khánh An.

Minh Châu đã hóa trang thành Hồ cơ, biến hóa khá lớn. màu tóc cũng đồi thành màu hạt dẻ. mi mắt dài hơn. mũi cũng được lót cao hơn. Nàng không ngừng rút gương đồng nhỏ ra ngắm ngía dung mạo mình, chốc chốc lại chau mày, chốc chốc lại cười thầm một minh, trông cử như thành một người khác hãn.

Một Hồ cơ khác cũng là người Hán cải trang, nàng tên là Lý Dung, trực thuộc An Tây nội vệ tình báo đường, võ nghệ cao cường, là đội chính của hai mươi bày nữ thị vệ trong Triệu vương phủ. Hôm nay nàng giả làm người tình của Lý Khánh An để làm vệ sĩ cận thân cho hắn.

Không những như thế, còn có mười tám vệ sĩ thân vệ đang đứng cách đấy không xa. đang cảnh giác quan sát tình hình xung quanh.

Kết cấu kiến trúc của Nhiệt Hải Cư khá đặc biệt, ngõ Tây Lĩnh là ngõ cụt. xuyên từ cửa trước đến cửa sau Nhiệt Hải Cư chi mất chừng trăm bước, nhưng nếu từ trong ngõ đi ra. rồi vòng đến cửa sau Nhiệt Hải Cư chí ít phải đi nửa canh giờ, chính vì kết cấu đặc biệt này nên có thể đảm bảo được cho Nhiệt Hải Cư trong lúc gặp nguy, người trong đó có thể nhanh chóng rút lui. Hôm nay cũng đã nó phát huy tác dụng để Lý Khánh An không bị phát hiện.

Lý Khánh An dẫn theo hai mỹ nữ Hồ cơ ung dung đi vào chợ Tây. Trong chợ Tây có rất nhiều Hồ thương, chí ít một phần ba là Hồ thương, có thêm tên Hồ thương Lý Khánh An cũng chăng có gì lạ. chỉ là hai nàng thê thiếp xinh đẹp đi cạnh đã thu hút không ít sự chú ý từ xung quanh mà thôi.

"Dalsi!, chúng ta đến tiệm gạo trước!"

Lý Khánh An nói tiếng Đột Quyết. Lý Dung được đổi tên là Dalsi. làm phiên dịch cho Minh Châu."Minh Châu, lão gia nói chúng ta đến tiệm gạo xem trước."

Minh Châu cười tươi như hoa. nàng thân mật khoát tay Lý Khánh An. mặt lộ vẻ ngọt ngào, nhưng lòng thì đang tức anh ách. rõ ràng Hồ thương đều nói tiếng Hán. thế mà tên người Hồ giả này lại cứ đòi nói tiếng Hồ. Minh Châu len lén véo mạnh vào tay Lý Khánh An. khẽ giọng nói: "Đại ca của muội, huynh không nói tiếng Hán được sao?"

Lý Khánh An quay đầu nhìn nàng nháy mắt cười nói: "Tiểu nương tử, nàng đang nói gì đó? Ta nghe không hiên!"

vẫn đang nói tiếng Đột Quyết, Minh Châu tức tối. thấy nụ cười của Lý Khánh An thật ám muội, nàng cũng không dám hỏi Lý Dung. chỉ đành quay đầu mặc kệ hắn.

Chợ Tây chủ yếu bán các loại sản phẩm dân sinh là chính, như trà. gạo, dầu. muối, vải, tơ tằm thông thường. dê, bò, lợn. bút mực giấy nghiên... có hàng trăm chủng loại, bán sỉ là chính, lượng mua hàng đều phải cực lớn. có hàng ngàn cửa hàng. trong đó chỉ có một số cửa tiệm là tài sản của tư nhân tự mua. đại bộ phận đều chỉ thuê để bán buôn. Chỉ khoản tiền thuê nhà tại hai chợ Đông Tây hàng năm cũng đã là khoảng thu không nhỏ cho triều đình.

Vật tụ theo loài, các cửa hàng bán cùng loại hàng hóa sẽ tập trung tại một chỗ. gọi là hàng. như hàng gạo, hàng vải, hàng dầu. hàng trà. hàng sắt... hơn nữa một số thương phẩm đại tông còn được phân loại chi tiết hơn. chỉ mỗi hàng gạo đã có hàng ngũ cốc, hàng gạo trắng, hàng gạo tẻ. hàng nếp... bốn hàng, nằm ở ngay chính giữa chợ Tây.

Từ cổ chí kim lương thực đều là tiêu điểm quan tâm của các triều, giá cả tăng giảm của nó thậm chí có thể ảnh hưởng đến hung suy của cả triều đại. Lúc Đại Đường đang thời cực thịnh trung kỳ Khai Nguyên, giá gạo chỉ mười văn một đấu, vì thế trong bài thơi "ức tích"của Đỗ Phủ có viết: Khai Nguyên toàn thịnh nhật, tiêu ấp do tàng vạn gia thất; đạo mề lưu chi túc mễ bạch, công tư thương lẫm câu phong thực. (* Giải nghĩa: ngày toàn thịnh Khai Nguyên, dù là kho quan hay của dân đều thóc gạo đầy kho. )

Từ sau những năm đầu Thiên Bảo. thủy lợi Quan Trung dần dần bị bỏ hoang, thiên tai liên miên, đất đai bị thâu tóm. giá gạo cứ từng bước tăng cao. Năm dân chịu nạn đói vùng Hà Trung ùa vào Quan Trung. giá sạo lúc cao nhất có thể lên đến ba ngàn tiền một đấu gạo, sau đó cứ lúc tăng lúc giảm, mãi vẫn chưa từng ổn định qua.

Tiệm gạo ở chợ Tây đã có hơn một trăm mấy tiệm, đều là các tiệm lớn ngày xuất hàng ngàn thạch, về cơ bản đã lũng loạn thị trường cung ứng gạo của Trường An. các tiệm gạo nhỏ tại chợ trong phường đều phải đến đây lấy sĩ. Đương nhiên phía gần dãy kho còn có mười mấy tiệm của quan phương, nhưng ngày thường đều không mấy kinh doanh, chi đến nhưng năm thiên tai hoành hành, cần phải điều chỉnh giá lương thực thì tiệm quan mới mở cửa bán lương với giá thấp.

Thông thường tiệm gạo đều là đưa tiền ở cửa trước để mua gạo, còn cửa sau rút hàng. Phía sau thường có một con sông nhỏ, có rất nhiều đều dùng thuyền để chuyển gạo đi. Người đến mua hàng chủ yếu đều dùng thuyền, cho nên thường từ cửa lớn khó mà nhìn rõ được quy mô của tiệm gạo, tất cả nhất luật đều là thâm viện với cánh cửa nhỏ.

Lý Khánh An đi liền qua mấy tiệm, cuối cùng hắn tìm đến một tiệm gạo xem ra tương đối sạch sẽ. trên biển bài ghi bốn chữ "Hồ Hàng lão điếm", biển bài đã khá cũ kỹ rồi. ước chừng chí ít trên năm mươi năm lịch sử.

"Chúng ta đi vào tiệm này xem thứ!"

Lần này Lý Khánh An lại dùng tiếng Hán. tiếng Đột Quyết chẳng qua là nhất thời muốn tạm che mắt thiên hạ. sau khi thân binh đã thông báo cho hắn biết là khôngphát hiện có ai theo dõi. cũng không có tình hình dị thường, hắn cũng không muốn cử cong lười mà nói tiếng Đột Quyết mãi.

Minh Châu đại hi. nàng cuối cùng cũng nghe hiểu rồi, vội cười nói: "Hay quá! Chúng ta vào đi!"

Lý Dung đi trước tiên, bọn họ vừa bước vào cửa lớn đã thấy có giúp việc nhiệt tình ra nghênh đón. Đợi khi hắn nhìn rõ người đến hóa ra là người Hồ, nhiệt tình của hắn cũng giảm bớt bảy tám phần, uể oải vô thần hỏi: "Các ngươi muốn mua bao nhiêu gạo?"

"Bọn ta muốn xem hàng trước."

Tên siúp việc nghe hắn nói được một miệng tiếng Hán lưu loát, lại lập tức như sống lại. nhiệt tình nói: "Để ta dẫn các vị đi xem!"

Lý Khánh An thấy sắc mặt hắn thay đổi xoành xoạch chẳng khác gì con rồng đổi màu. hồi nónạ hồi lạnh, không khỏi cười mắng: "Cái tên siúp việc này, nếu còn chưa tinh ngũ thì đôi một người khác đi!"

Giúp việc cười mếu máo khổ tâm nói: "Khách quân không biết đó thôi, truyền đình nghiêm cấm bán gạo xuất cảnh, một khi bị điều tra ra. cả tiệm gạo đều bị liên lụy, nên bọn ta thường không dám làm ăn với bọn Hồ thương."

"Đợi đã!"

Lý Khánh An cắt ngang lòi hắn."Tây Vực không phải cũng là cảnh nội của Đại Đường sao? Ta từ Thạch Quốc đến đây, cả Thạch Quốc và Hà Trung cửu quốc giờ đều thuộc cảnh nội của Đại Đường, ta mua gạo về cũng là phạm pháp ư?"

Lý Khánh An cảm thấy kỳ lạ. hắn chỉ biết không cho bán gạo cho An Lộc Sơn. quy định nghiêm cấm bán gạo xuất cảnh này hắn không biết. Tên giúp việc này lấm lét nhìn nhì ra ngoài cửa. chi chi về phía bắc. hạ thắp giọng xuống nói: "Kỳ thực triều đình cũng không có quy định này, là do tiệm gạo quy định, chủ yếu là sợ bán gạo cho Hồi Hột. Ba tháng trước, tiệm gạo La Kỷ đã bán ngàn thạch lương thực cho một tên Hồ thương, kết quả tiệm sạo cũng bị đóng cửa. mọi người đều sợ hãi. cho nên quy định không cho phép bán gao cho Hồ thương."

Lý Khánh An bỗng chốc hiểu ra. việc này hắn có xem qua báo cáo của Thôi Càn Hữu, có một tên thương nhân Túc Đặc muốn bí mật chuyên gạo cho Hồi Hột. bị quân đội tuần tra biên giới phát hiện tóm được, không ngờ triều đình lại phạt tiền một vạn quan. Chắc đấy là do Lưu Mân kiêm nhiệm Thái phụ tự khanh làm.

Lý Khánh An gật gật đầu. cười nói: "Thế sao giờ ngươi lại nhiệt tình thế làm gì?"

Tên giúp việc cười nói: "Bọn ta gặp cũng nhiều người, khách thương có thể nói được tiếng Hán lưu loát nhất định đã ở lại Trung Nguyên từ lâu. đoán chừng mua gạo cũng do làm ăn tại Trung Nguyên, cho nên coi như linh động xử lý, Hồ thương người Đường ngoại lệ."

Người 2ỌÌ là Hồ thương Đường cũng giống như người Mỹ gốc Hoa. thì là Đường gốc Hồ, Trường An chí ít có vài chục vạn người Hồ tại Đại Đường, trong đó có người vì chiến loạn tại cố quốc, cũng có người vì ngường mộ phồn vinh của Đại Đường mà đến. đã đến rồi thì không muốn về nữa. trường kỳ lưu lại Đường triều, và cũng đã được hộ tịch của Đường triều, đại đa số đều có thể nói được tiếng Hán lưu loát.

"Được thôi! Ta muốn mua gạo về Hà Nam. nhờ ngươi giới thiệu giá các loại gạo cho ta trước đã."

"Được! Được! Khách quan xin hãy đi theo ta!"

Tên giúp việc dẫn họ đi vào trong đại đường ở giừa. Lý Khánh An nhìn từ bên ngoài thấy cái tiệm "Hồ Hàng lão điếm" này vắng va vắng vẻ, nhưng đi vào chính đường rồi hắn mới biết minh đã lầm to, trong đại đường có hàng trăm người, đại bộ phận đều là thương khách đến mua gạo, còn lại đều là giúp việc trong tiệm. Tiếng người rộn rã. khá ư náo nhiệt.

Đại đường có hình vuông, dài rộng chừng mười trượng, sát tường được kê đầy các loại giỏ tre thúng trúc đựng đầy các loại gạo mẫu. Lý Khánh An nhìn sơ qua. giá gạo đa phần đều khoảng chừng bốn trăm vãm. khiến hắn không khỏi giật mình.

Hồi đầu năm hắn có xem qua một báo cáo của Hộ bộ, giá gạo lúc đó là tám mươi văn một đấu. sao mới tháng mười mà giá sạo lại tăng gấp bốn lần. không lẽ vì di dân. hay vì chiến tranh?

Trong lòng Lý Khánh An bỗng thấy căng thẳng, phải biết rằng nếu gạo mà bán bốn trăm văn một đấu thì chắc chắn Lý Khánh An hắn sẽ bị bá tánh nguyền rủa hết tổ tông tám đời quá. Thế mà trong báo cáo của Bùi Tuân Khánh đưa hắn. toàn bộ đều là dân chủng Trường An ca tụng công đức hắn. nếu như thật sự ca tung thì sạo phải bán bốn mươi văn mới đúng chứ.

"Sao giá gạo cao thế?" Lý Khánh An chau mày lại, hỏi: "Năm nay Lũng Hữu không phải lương thực bội thu sao?"

Giúp việc lại cười khổ nói: "Lũng Hữu lớn được nhường nào chứ? Nếu một nơi Lũng Hữu bội thu đã có thể giải quyết vấn đề lương thực Trường An vậy thì cần tào vận làm gì?"

Crypto.com Exchange

Hồi (1-612)


<