Vay nóng Tima

Truyện:Thiên hạ - Hồi 415

Thiên hạ
Trọn bộ 612 hồi
Hồi 415: Khói lửa dần nổi
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-612)


Phụng Tường phủ là một chiếc cầu nối giữa Quan Trung và Lũng Hữu, cũng là cụm đô thành lớn thứ hai của Quan Trung, nơi đây thành trì rộng lớn, đất đai phì nhiêu, dân cư đông đúc, từ xưa đã trở thành một trong những vùng đất giàu có của lịch triều lịch đại.

Theo việc vương triều Đường đã bắt đầu việc gấp rút bị chiến cho chiến tranh Đường Phồn, Phụng Tường bèn bắt đầu trở nên bận rộn hẳn, hai bờ Vị Hà đâu đâu cũng là dân phu kéo thuyền, hô hào khẩu hiệu trầm thấp, đem từng chiếc thuyền to nặng chở đầy lương thực và quân giới vật tư từ từ kéo động, ở trong sông Vị Hà ngược dòng mà đi, bên bờ, cũng có một toán đội ngũ vận lương thanh thế to lớn, xe ngựa, xe bò, kéo lấy đống lương thảo cao cao, dưới sự hộ vệ của tân quân An Tây, hiên ngang rầm rộ xuất phát về hướng tây, chốc chốc lại có quân đội lương thảo của các châu huyện tố chức lại gia nhập, hội tập thành đội ngũ vận chuyển có thanh thế càng thêm to lớn, kéo dài đến mười dặm xa.

Chiều hôm nay, từ phía Trường An đã có một toán quân đội tiến đến, có đến hai vạn người, tất cả đều là kỵ binh, bọn họ chốc chốc lại vượt qua đội xe vận chuyển, trên đường lớn rộng rãi xếp thành hàng chạy nhanh, ở giữa đội ngũ, lần này Lý Khánh An không có đi xe ngựa, mà là cưỡi trên lưng ngựa, hắn bị hơn nghìn viên thân binh vây ở chính giữa, chiến mã không nhanh không chậm tiến lên, đây là Lý Khánh An đang ở trên đường trở về An Tây.

Bốn ngày trước, Dương Ngọc Hoàn ủy thác chủ trì của Từ Hàng viện đưa đến một lá thư ngắn, trong thư Dương Ngọc Hoàn lấy lý do mình sức khỏe không tốt, không thích hợp lặn lội đường xa, đã uyển chuyển cự tuyệt lời mời của Lý Khánh An để nàng cùng đi An Tây. Lý Khánh An không biết nàng tại sao lại không chịu cùng mình đi An Tây, nhưng sự uyển cự của nàng quả thật đã mang lại cho hắn một tia phiền muộn.

Nhưng theo việc đội ngũ đi đến Phụng Tường, không khí bị chiến càng lúc càng nồng hậu, một tia phiền muộn mà Dương Ngọc Hoàn mang lại cho hắn cũng sớm đã biệt tăm, toàn bộ tâm tư của hắn đều đặt trên đại chiến Đường Phồn sắp sửa bùng nổ.

Ngay một ngày trước khi Lý Khánh An rời khỏi Trường An, Lý Khánh An và Lý Hanh đã tiến hành một buổi trò chuyện dài thẳng thắn cởi mở, Lý Hanh nhận lời toàn lực ủng hộ quân An Tây bị chiến Thổ Phồn, đồng thời phái đại tướng Vương Tư Lễ xuất bốn vạn quân Quan Trung hiệp trợ tác chiến, bọn họ sẽ nhập trú Hà Châu, Thao Châu cùng với một tuyến Điệp Châu, phòng ngừa quân Thổ Phồn từ vùng này đột phá phòng tuyến Lũng Hữu.

Để lấy đó làm điều kiện ủng hộ quân An Tây, Lý Hanh cũng minh xác yêu cầu chính sự đường khôi phục quyền lực cân bằng, Lý Khánh An đã đáp ứng yêu cầu của hắn, hắn đã từ đi chức Trung thư Môn hạ, nhường ra một tướng vị, chính sự đường thông qua sự đóng cửa thương lượng, bèn một lần nữa nhậm mệnh Thôi Hoán làm Hộ bộ Thị lang, đồng Trung thư Môn hạ Bình chương sự, tiếp nhận lấy tướng vị nhường ra của Lý Khánh An. Do Thôi Hoán là một trong ba người đề danh của Lý Hanh, theo việc này suy diễn, chính sự đường lại khôi phục bố cục quyền lực ba ba một, làm cho bố cục quyền lực vốn đã có chút mất cân bằng lại khôi phục lại sự cân bằng.

Do yêu cầu đơn phương của sứ giả Thổ Phồn bị triều Đường cự tuyệt một cách rõ ràng xác đáng, điều này cũng có nghĩa là hai nước đã không còn khoáng không cho sự hòa giải, sau khi ngoại giao thất bại, chiến tranh bèn không thể tránh khỏi mà sắp sừa xảy đến.

Đội hai vạn kỵ binh đã đi được ba ngày, phía trước không xa bèn là nha phủ Ung huyện của phũ Phụng Tường. Đi qua Ung huyện, đi tiếp chưa đến trăm dặm, bèn có thể tiến vào Lũng Châu, nơi đó là trạm cuối cùng của Quan Trung bị chiến.

Lúc này, phía trước bỗng truyền đến một sự huyên náo, thân binh bên cạnh Lý Khánh An vội vàng cao giọng hô lên: "Đại tướng quân mau nhìn về trước!"

Lý Khánh An giơ tay giữa trán nhìn về phía trước, chỉ thấy đối diện xa xa cũng có một toán quân kỵ binh An Tây đi tới, quân số không nhiều, chỉ có ước chừng hơn ba nghìn người.

Lý Khánh An trong lòng vui mừng khôn xiết, đây không lẽ lại là quân đội hộ tống thê tử hắn về Trường An ư? Ý niệm này vừa thoáng hiện trong đầu, chỉ thấy một quan quân kỵ binh chạy như bay đến, chính là một trong những thân binh đô úy của hắn Trương Vĩnh Khánh, hắn bèn là thủ lĩnh quân hộ vệ phụng mệnh hộ tống Triệu vương phi và nhi tử của Lý Khánh An trở về Trường An.

"Đại tướng quân!"

Trương Vĩnh Khánh phấn khởi chạy đến gần trước, hắn ở trên lưng ngựa chắp quyền thi lễ nói: "Mạt tướng hộ vệ vương phi suốt đường thuận buồm xuôi gió, đặc biệt giao lệnh với đại tướng quân."

"Giao lệnh?" Lý Khánh An cười nói: "Còn chưa tới Trường An mà! Giao lệnh gì?"

Trương Vĩnh Khánh gãi gãi đầu sau gáy, trong mất tràn đầy sự trông mong nói: "Mạt tướng muốn theo đại tướng quân đi Lũng Hữu."

"Ngươi đem vương phi đưa về Độc Cô phủ của Thái Bình phường ở Trường An, ta sẽ chuẩn ngươi đi Lũng Hữu tham chiến."

Trương Vĩnh Khánh mừng rỡ, hắn lại vội vàng nói: "Vương phi mời Đại tướng quân đi đến phía trước."

"Tiểu tử ngươi, bây giờ mới nói chính sự."

Lý Khánh An cười mắng một câu, giục ngựa hướng phía trước đội ngũ mà đi, mới vừa đi được vài bước lại dừng lại, quay đầu lại hỏi: "Quân đội của Lý Quang Bật đi đâu rồi?"

"Hồi bẩm Đại tướng quân, từ Đôn Hoàng bọn thuộc hạ đã chia ra mà đi, quân đội của hắn hẳn là đã tới vùng đất Thanh Hải rồi."

Lý Khánh An gật gật đầu, liền phóng ngựa về phía tiền quân mà đi.

Do gặp được đội ngữ hộ tống Triệu vương phi, quân An Tây bèn tạm thời dừng lại, chỉ thấy tiền quân có mấy chiếc xe ngựa, chở đầy những chiếc thùng xe lớn nhỏ, ở trên một chiếc xe ngựa rộng lớn nhất, thê tử Minh Nguyệt của hắn đang từ trong cửa sổ xe ngước đầu ra nhìn về phía này, nàng đột nhiên nhìn thấy Lý Khánh An, kích động đến dùng sức vẫy tay.

"Đại lang!" Nàng xa xa gọi to.

Lý Khánh An giống như một cơn gió xông lên trước, ở ngoài cửa sổ xe nắm lấy tay của thê tử, hắn cũng vô cùng hưng phấn nói: "Không ngờ rằng lại ở đây gặp được nàng, ta còn tưởng rằng các nàng vừa qua khỏi Hoàng Hà."

"Suốt dọc đường nóng vội chạy về Trường An, quả thật so với kế hoạch đến sớm hơn vài ngày, đại lang, huynh lại phải đi Lũng Hữu sao?"

Trong ánh mắt vui mừng của mình Nguyệt thoáng qua một nét tiếc nuối. Lý Khánh An gật đầu nói: "Đại chiến Đường Phồn sắp trỗi dậy, trận chiến dịch này sự tình trọng đại, ta bắt buộc phải đích thân tham chiến, thật sự cáo lỗi, ta không thế ở Trường An bên cạnh mẫu từ nàng rồi, nhưng mà ta phải ở Ưng huyện tu chỉnh một ngày, chúng ta còn có thời gian tụ họp một ngày."

Nói đến đây. Lý Khánh An lại thăm dò nhìn về bên trong cửa sổ xe, hỏi: "Tiểu tử kia đâu? Tại sao lại không muốn gặp ta?"

"Nó vừa mới bú sữa xong ngủ rồi."

Minh Nguyệt cẩn thận từ trong tay vú nương đón lấy đứa con đang ngủ say, đưa cho Lý Khánh An, cười nói: "Đại lang, cẩn thận một chút!"

Lý Khánh An cẩn thận ẵm qua con trai của mình, tiểu tử này vẫn chưa đến một tuổi, dáng vẻ rất trắng béo đáng yêu, hắn sắc mặt hồng hào, đang ngủ thật say. Lý Khánh An cúi đầu trên chiếc miệng nhỏ của hắn khẽ hôn một cái, tên tiểu tử lại khẽ chau mày một cái, phảng phất như bị râu của phụ thân đâm đau, nó đột nhiên mở to mắt ra, một đôi mắt đen lay láy nhìn vào người nam nhân xa lạ ở trước mắt này, hắn khẽ chu miệng, lại lập tức gào lên khóc, tiếng khóc vang dội.

Lúc này, thân binh xung quanh đồng loạt xúm lại đến gần, ngóng đầu nhìn vào vị chủ nhân tương lai của An Tây này, nghe nó khóc thật vang dội, mọi người đều cười ầm lên. Lý Khánh An giơ cao nhi tử lên luôn, tiếng hô hào vang vọng trong không trung.

Xe ngựa của Minh Nguyệt cũng thay đổi phương hướng, đi theo đội ngữ Lý Khánh An hướng Ưng huyện mà đi.

Theo việc vương triều Đường bắt đầu gấp rút bị chiến, hai mươi vạn đại quân Thổ Phồn bị chiến cũng từ từ hoàn thành. Sáng tinh mơ hôm nay, bầu trời đặc biệt quang đãng, vạn dặm trong xanh. Ngoài thành Lhasa, tiếng còi hiệu thấp trầm vang vọng trong không trung, từng đội binh sĩ Thổ Phồn mang trọng giáp toàn thân bắt đầu sắp xếp đội hình chinh binh, hơn mười vạn đại quân Thổ Phồn đông nghịt đến không hết tầm nhìn, trường mâu như rừng, trường kiếm sáng loáng. Trải qua sự chuẩn bị mấy năm, quân Thổ Phồn đã tôi luyện nên hai mươi vạn chiếc áo giáp xích và vô số trường mâu chiến kiếm, quân mã cũng đạt đến năm mươi vạn con, những lương khô như tiểu mạch, lúa mạch cùng với thịt dê bò sấy khô lại càng là chất đầy hết kho này đến kho khác, vật tư chiến tranh lại từ từ trở nên phong phú, đại quân Thổ Phồn tráng chí bừng bừng bèn một lần nữa đặt chân lên con đường chinh phục phương đông tây.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-612)


<