Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiên hạ - Hồi 401

Thiên hạ
Trọn bộ 612 hồi
Hồi 401: Gậy ông đập lưng ông (1)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-612)


Vi Thao đến đây điều đó đã nằm trong dự đoán của Lý Khánh An, Vi Kiến Tố bị quân Quan Trung dẫn đi, mặc kệ hắn có được thả ra hay không, nhưng một khi tội danh tư thông nam triều được xác định rồi, chức binh bộ thị lang của hắn bất luận như thế nào cũng đều không giữ được rồi, Vi Kiến Tố bị miễn chức, việc này đối với Vi gia mà nói, lại là một đả kích trầm trọng lắm, Vi Thao không đến tìm hắn Lý Khánh An mới là lạ.

"Mời hắn vào đây!"

Lát sau, Vi Thao vội vàng đi đến, hắn khom người thi lễ nói: "Tham kiến Đại tướng quân!"

"Vi sứ quân có phải vì việc Vi thị lang mà đến không?"

Lần này Lý Khánh An không có đi vòng vo, mà là thẳng đến chủ đề, việc nói quanh quân thì buổi sáng đã quanh quân đủ rồi, giờ khắc này Lý Khánh An cần dùng biện pháp ngắn gọn đến trấn an nỗi lo lắng sốt ruột của Vi Thao, cho hắn hy vọng.

Vi Thao đón lấy chén trà mà binh lính dâng lên, một hơi đem trà uống cạn, vội vàng nói: "Đại tướng quân, xin hãy nói cho ty chức biết tình hình nghiêm trọng tới mức độ nào?"

"Nghiêm trọng?" Lý Khánh An cười xòa: "phải xem là nói với ai đấy, đối với chúng ta sự tình không nghiêm trọng lắm, hơn nữa có lẽ còn là chuyện tốt nữa, nhưng đối với Giám quốc và Vương Củng, chỉ sợ sự việc có một chút nghiêm trọng rồi."

Vi Thao ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu mới chần chờ nói: "Ý của Đại tướng quân là muốn nói, Vi Kiến Tố không có chuyện gì cả sao?"

"Không!"

Lý Khánh An phủ nhận nói: "Vi Kiến Tố tư thông Lý Long Cơ, bán đứng việc quân cơ mật của Quan Trung, tội không thể tha thứ, đó cũng là nguyên nhân vì sao ta không có ngăn trở việc đem hắn bắt đi, hắn nên bị bắt đi định tội, nhưng Vi Kiến Tố bị bắt đi, ta sẽ cho Vi gia một sự bồi thường, hơn nữa là sự bồi thường gấp bội."

"Đại tướng quân có thể nói rõ hơn không?"

"Thiên cơ bất khả tiết lộ!"

Lý Khánh An chắp tay sau lưng mỉm cười nói: "Ngươi hãy kiên nhẫn mà chờ thêm mấy ngày, trễ nhất là một tháng, ngươi sẽ nhìn thấy được kết quả."

Thành Đô phủ lúc này đã sửa tên lại là Thục Kinh, là đô thành của Lý Long Cơ, Tuy trong thành không có cung điện san sát nguy nga tráng lệ như Trường An, nhưng trong phường Hàn Lâm thành bắc lại có một vùng cung điện chiếm đất không ít, vùng cung điện này vốn dĩ là Thục vương cung, là một tòa cung điện do Thục Vương Lý Giao sau khi vào Thục xây dựng cho mình, chiếm đất đến hơn hai trăm mẫu, nước chảy róc rách, khắp nơi đều dễ dàng thấy kỳ hoa dị thảo, trong cung điện điện đường lầu các tinh tế trang nhã, thấp thoáng ân hiện trong từng khóm cây đại thụ rậm rạp, tuy không có khí thế uy nghiêm như Đại Minh cung, nhưng tinh xảo xa hoa, lại càng hơn cả Đại Minh cung.

Lý Long Cơ sau khi nhập chủ Thành Đô, tòa cung điện này bèn sửa tên lại thành nam mình cung, làm CUng điện chỗ ở cho Lý Long Cơ, Trong cung vốn dĩ có mấy trăm cung nữ hoạn quan lại sửa lại hầu hạ Lý Long Cơ, Tuy rằng Thục Trung có khí hậu ấm áp dễ chịu, tuy rằng cẩm y ngọc thực không khác lúc xưa, tuy rằng điện đường lầu các đủ để cho Lý Long Cơ sống một cuộc sống như thần tiên, nhưng Lý Long Cơ lại vô cùng tưởng nhớ Trường An, hoài niệm Đại Minh cung của hắn, Hưng Khánh cung của hắn, nhớ nhưng bốn vạn hậu cung của hắn, thứ cảm giác màn nguyện chiếm hữu hàng nghìn hàng vạn nữ nhân, đủ để khiến hắn nảy sinh cảm giác quân lâm thiên hạ đầy thành tựu, còn Thành Đô không có thứ cảm giác này.

Tâm trạng của Lý Long Cơ mấy hôm nay cực kỳ không tốt, hắn nhận được một tin tức, mấy trăm tiểu quốc Tây Vực đều đồng loạt phái vương từ hoặc đặc sử đến Trường An, chúc mừng tân hoàng đăng cơ, nhưng Thành Đô của hắn, chỉ có một nước Nam Chiếu có phái vương tử yết kiến.

Vạn bang đến yết triều, đây lẽ ra là vinh dự thuộc về hắn Lý Long Cơ mới phải, nhưng bây giờ lại bị đứa chắt của hắn cướp đi, một tiêu hoàng đế vẫn chưa thành niên, mà vị lão hoàng đế thống trị Đại Đường bốn mươi năm này như hắn lại bị đuổi đến trong một nơi xó xỉnh, thứ cảm giác hụt hẫng mãnh liệt này, làm cho Lý Long Cơ vạn nghìn mối u sầu, suốt ngày bèn đem lửa giận trút lên trên người cung nữ và hoạn quan.

Dương Quốc Trung rảo bước đi qua Tử Thần điện, hắn nhìn vào tòa tiểu cung điện có diện tích ngang ngửa với khách đường nhà hắn, không khỏi cười khổ không thôi, đây cũng xứng gọi là Tử Thần điện ư? Tòa cung điện phía trước chỉ có thể dung nạp hơn nghìn người lại cũng gọi là Hàm nguyên điện, xem ra Lý Long Cơ thật sự có chút tẩu hỏa nhập ma rồi, đem nơi đây xem như Đại Minh cung.

Dương Quốc Trung lắc đầu, bước nhanh đi vào nội cung, ở ngoài hành lang trước nội cung nói với hai gã thị vệ: "Xin bẩm báo Thánh Thượng, nói ta có việc quan trọng, phải lập tức bẩm báo với người."

Thị vệ vẻ mặt đau khổ, nói nhỏ với Dương Quốc Trung: "Dương tướng quốc, chi bằng chờ ngày mai đi! Thánh Thượng lại nổi giận lôi đình, hôm nay có một cung nữ bị đánh chết rồi."

"người lại làm sao vậy?" Dương Quốc Trung nhướng mày nói.

"Thật ra không có việc đại sự gì, chỉ là cháo yến mà vị CUng nữ kia dâng lên cho người quên bỏ đường vào, lão nhân gia người đã nổi trận lôi đình, nói cung nữ kia cũng hiếp đáp người, bèn đem vị cung nữ kia lôi ra ngoài đánh chết tại chỗ."

"Vậy các ngươi có gọi Võ nương nương không?"

"Vô dụng, nghe nói ngay cả Võ nương nương cũng bị người đánh một bạt tay, bây giờ đang khóc ở hậu cung ấy chứ!"

Dương Quốc Trung gãi gãi ót nói: "Ngươi vẫn hãy đi thay ta bẩm báo, nói là ta mang đến tin tốt cho ngài đây."

"Thôi được, tướng quốc chờ đợi chốc lát, ta sẽ đi bẩm báo ngay đây."

Dương Quốc Trung chắp tay sau lưng ở trước ngõ hành lang đi qua đi lại, hắn có chút rối rắm trong lòng, buổi chiều hôm nay, hắn nhận được thư mà đứa con cả Dương Huyên phái người khẩn cấp đưa tới, kỳ thật là do Lý Khánh An đã hạ một nhiệm vụ mới xuống, Hiện tại Dương Quốc Trung cảm thấy mình đã thành con rối của Lý Khánh An, sai khiến hắn làm việc này làm việc kia, giống như hết thảy đều là việc đương nhiên vậy, đem hắn Dương Quốc Trung xem như là nô bộc. Nhưng hắn không làm lại không được, con trai của hắn ở trong tay của Lý Khánh An, như vậy thì làm gì là để đường lui cho mình gì đâu, rõ ràng chính là con tin của Lý Khánh An. Mỗi khi nghĩ vậy, Dương Quốc Trung liền phẫn nộ bất bình, hắn không thích cái cảm giác bị Lý Khánh An đùa bỡn trong bàn tay của hắn, nhưng hắn lại không thể làm gì được.

Còn tên Lý Long Cơ này cũng làm cho hắn phiền phòng lắm thay, theo lý hắn là hoàng đế, nên chi hỏi đến đại sự, những việc tầm thường khác thì để cho hắn Dương Quốc Trung quản là được rồi, nhưng Lý Long Cơ lại không như vậy, Hắn chuyện gì cũng phải hỏi đến, chuyện gì cũng phải quản cả, đem bất kỳ quyền lực gì cũng đều nắm chặt không buông, Nếu hắn có đủ tinh lực thì cũng được thôi, nhưng đằng này sức khỏe hắn lại kém, chuyện gì cũng làm không được, khiến cho rất nhiều đại sự quan trọng cũng đều không có quyết định, thời gian kéo dài lâu quá, bèn không giải quyết được gì cả, Tỷ như thanh tra hộ khẩu thuế phú, chuyện này tương đối gấp gáp, nhưng phương án thì hắn đã sớm đệ lên rồi, nhân viên cũng an bài xong cả rồi, nhưng Lý Long Cơ lại là không chịu phê chuẩn, khiến cho việc thanh tra hộ khẩu khó mà tiến hành được.

Điều khó nuốt nhất chính là việc thích bám riu ríu vào một vấn đề của Lý Long Cơ, một việc mà khi hắn đã đế bụng rồi, thì sẽ hỏi cho đến cùng tận mới thôi, làm cho Dương Quốc Trung phải giải thích đến mỏi mệt không chịu nổi, cố chấp, Dương Quốc Trung âm thầm thở dài, Cao Lực Sĩ đã từng nói với hắn, hiện tại Lý Long Cơ trở nên rất ngoan cố, những việc mà hắn đã quyết định mà muốn thuyết phục hắn thay đổi, cơ hồ là không thể được. Đôi khi hắn khôn khéo vô cùng, đôi khi lại ngu xuẩn như lợn.

Lúc này, thị vệ chạy vội đi ra, nói: "Dương tướng quốc, Thánh Thượng triệu ngài yết kiến!"

Dương Quốc Trung một phen đau đầu, hắn không muốn đi gặp Lý Long Cơ, nhưng tên Lý Khánh An chết tiệt này lại bức bách đến hắn không thể không đi gặp, Hắn sửa sang lại áo quan một chút, bèn bước nhanh vào phía trong cung mà đi.

Mới vừa đi đến trước tầm điện của Lý Long Cơ, liền nghe thấy tiếng mắng chửi của Lý Long Cơ: "Trẫm có nói qua là muốn uống nước yến lạnh sao? ngày hôm qua là ngày hôm qua, hôm nay là hôm nay, Tại sao các ngươi không hỏi trẫm một tiếng trước, khi dễ trẫm ngu ngốc già nua sao?"

Xương sống của Dương Quốc Trung bắt đầu trở nên có chút ớn lạnh rồi, hắn cắn răng, thò đầu nhìn vào bên trong cung điện, chỉ thấy trong cung điện đang quỳ mười mấy cung nữ hoạn quan, giống như đàn dê con đang sợ tới mức cả người run cầm cập, Lý Long Cơ đang gãi cái lưng, mắt lộ hung quang, tựa như con sói hoang nhìn chằm chằm vào đám cung nữ hoạn quan đó.

Dương Quốc Trung bỗng nhiên không muốn tìm gặp Lý Long Cơ nữa, việc của Lý Khánh An để hôm khác nói sau, hắn xoay người vừa định đi, thì thị vệ lại một tiếng báo kéo dài: "Dương tướng quốc đến!"

Dương Quốc Trung suýt nữa đã té ngã, hắn thầm than một tiếng, ũ rũ xoay người lại, chờ đợi triệu kiến.

"Bệ hạ có chỉ, triệu Dương tướng quốc yết kiến."

Dương Quốc Trung đành phải hướng bên trong điện mà đi đến, đi tới cửa, chỉ nghe Lý Long Cơ tức giận mắng một tiếng: "Lôi ra ngoài, mỗi người đánh nặng ba mươi côn, còn dám thờ ơ với trẫm nữa, hết thảy đánh chết!"

Bọn thị vệ như lang như hổ mà đem mười mấy viên cung nữ và hoạn quan lôi ra ngoài, Dương Quốc Trung sợ tới mức lách sang một bên cạnh, Tiếng khóc của cung nữ và hoạn quan, tiếng cầu xin tha khiến cho Dương Quốc Trung ớn lạnh cả da đầu, Lý Long Cơ có thể đem cả hắn Dương Quốc Trung cũng lôi ra ngoài luôn không đây.

Lúc này, tâm phúc hoạn quan Ngư Triều Ân của Lý Long Cơ đi ra, nói với Dương Quốc Trung: "Dương tướng quốc, Thánh Thượng mời ngài đi vào."

Ngư Triều Ân vẫn luôn ở Hưng Khánh cung hầu hạ Lý Long Cơ, có một khoảng thời gian bị Lý Long Cơ hoài nghi mà bãi dùng, sau khi Lý Long Cơ đào tấu, hắn liền ở lại trong Hưng Khánh cung, Từ khi Trường An nổi lên nam trào lưu đi xuống phía nam, Ngư Triều Ân cũng lặng lẽ hộ tống Võ Hiền Nghi chạy trốn tới thành đô, vừa lúc đó Lý Long Cơ lại bắt đầu chán ngán việc khuyên can lài nhài không thôi của Cao Lực Sĩ, bên người không có một đại hoạn quan có thể dùng được, Ngư Triều Ân đến, vừa lúc đắp vào chỗ trống này.

Dưới lời nói ngon ngọt của Võ Hiền Nghi, Lý Long Cơ niệm tình Ngư Triều Ân trung thành hộ chủ, bèn lại trọng dụng hắn lần nữa, phong hắn làm nội thị giám lệnh kiêm chưởng ngự bút bí thư, Đó là bởi vì Lý Long Cơ lưng gù, phê duyệt tấu chương rất khó khăn, liền do hắn thuật lại bằng miệng, Ngư Triều Ân thay hắn chấp ngự bút, Cho dù còn chưa tới mức được độc lập phê duyệt tấu chương như Cao Lực Sĩ vậy, nhưng đã là quyền thế không nhỏ rồi, Rất rõ ràng, Ngư Triều Ân đã dần dần được như một Cao Lực Sĩ thứ hai rồi, Dương Quốc Trung đối với hắn cũng là lấy lòng bằng mọi cách, phái người đi đến Trường An đem vàng bạc đồ đạc của hắn lén chuyển về thành đô, lại sắp đặt cho hắn một tòa đại trạch, Ngư Triều Ân cũng bánh ít đi, bánh quy lại, thường xuyên ở bên tai Lý Long Cơ nói tốt cho Dương Quốc Trung, phàm những tấu chương bất lợi với hắn đều nhất loạt được giữ lại, khiến Dương Quốc Trung trong tình trạng không có Dương ngọc Hoàn cũng vẫn có thể rất được sự tín nhiệm của Lý Long Cơ.

Dương Quốc Trung đi nhanh một bước, thấp giọng hỏi: "ngư công, không biết Thánh Thượng vì sao tức giận vậy?"

Ngư Triều Ân thấy tả hữu không còn người, bèn cũng nhỏ giọng nói: "Thánh Thượng nghe nói Tây Vực trăm quốc tiến vào Trường An triều kiến, trong lòng tức giận, tướng quốc phải để ý đấy, ngàn vạn lần cũng đừng nên bàn đến việc này."

Tròng mắt Dương Quốc Trung xoay động, bèn cười nói: "Trong lòng ta đã sẵn tính rồi, đa tạ Ngư công."

Ngư Triều Ân bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, lại hỏi: "Dương tướng quốc, chuyện mười khoảnh thượng điền lần trước đó, không biết đã làm đến đâu rồi?"

"Ngư công yên tâm, đã qua hộ dưới tên của ngư công rồi, ngày mai bèn đã có khế ước rồi."

Ngư Triều Ân vừa lòng mà gật gật đầu, liền dẫn Dương Quốc Trung vào trong điện. Trong điện, Lý Long Cơ chắp tay sau lưng đi qua đi lại, nét giận trên mặt còn chưa nguôi ngoai, Dương Quốc Trung đi vào bên trong, vội vàng bước lên phía trước quỳ xuống nói: "Thần Dương Quốc Trung tham kiến bệ hạ! Mong bệ hạ bớt giận, thần có hai tin tức muốn bẩm báo."

Lý Long Cơ chậm rãi ngồi xuống, khoát tay nói: "Ái khanh về sau không cần quỳ nữa, trẫm biết khanh trung thành."

"Hồi bẩm bệ hạ, thần từ năm Thiên Bảo thứ năm đã bắt đầu quỳ bệ hạ rồi, đã thành thói quen."

"ừm! Lâu ngày thấy rõ lòng người, trẫm nhớ trước đây còn có Ngự Sử tố cáo khanh cố ý lấy lòng trẫm, thời gian lâu rồi mới biết được, khanh thật lòng mà quỳ trẫm, không giống như một số người ngoài miệng nói thì dễ nghe, trong lòng lại nghĩ việc khác, biết người biết mặt mà không biết lòng a!"

Dương Quốc Trung giật thót cả người, vội vàng nói: "Vậy thần nói về tin tức thứ nhắt trước."

"Nói đi! Chuyện gì?"

"Hôm trước thần gặp được một lái buôn Thổ Hỏa La, hắn là cùng vương tử của vương quốc bọn họ một lượt đến Đại Đường, vương tử đi Trường An yết kiến rồi..."

Ngư Triều Ân ở bên cạnh sợ tới giật thót cả tim, không phải đã nói với hắn là không được nói rồi sao? Tại sao lại cố tình nhắc đến chuyện này, Ngư Triều Ân len lén nhìn sang hướng Lý Long Cơ, chỉ thấy sắc mặt hắn âm trầm như nước, không khỏi trong lòng âm thầm kêu khổ, thế này thì biết phải làm sao bây giờ?

"Sau đó thì sao?" sắc mặt của Lý Long Cơ càng lúc càng càng sa sầm lại, mắt thấy lại sắp nổi giận nữa rồi.

Nhưng Dương Quốc Trung lại không chút hoang mang nói: "Thần lúc ấy rất nóng giận, liền chất vấn người thương nhân đó, Đại Đường hoàng đế rõ ràng ở Thành Đô, vì sao không tới nơi này yết kiến? Người thương nhân kia nói, kỳ thật quốc vương bọn họ vốn dĩ không muốn đến, nhưng nếu không đến, Lý Khánh An sẽ phái binh tấn công bọn họ, dưới sự uy hiếp của Lý Khánh An, những vương quốc đó mới phải đành phái sứ giả đến thôi."

Lúc này, Ngư Triều Ân thở ra một hơi nhẹ cả người, âm thầm giơ ngón tay cái lên, tên Dương Quốc Trung này quả nhiên cao minh, nắm bắt được chỗ yếu của Lý Long Cơ, người này quả thật đáng để kết giao.

Quả nhiên, sắc mặt của Lý Long Cơ đã trở nên tốt hơn, hắn hừ một tiếng thật mạnh, cực kỳ bất mãn nói: "Trẫm sớm đã biết rồi, tên Lý Khánh An đó rõ ràng là thổ hoàng đế của An Tây, những tiểu vương quốc đó rõ ràng là đến triều kiến hắn mà!"

Lời nói tuy rằng bất mãn, nhưng cái nút trong lòng đã được tháo ra, hắn nhịn không được ha hả cười nói: "Người thương nhân này ở nơi nào? Trẫm cũng muốn gặp hắn một phen."

Dương Quốc Trung đã định liệu trước, không chút hoang mang nói: "Bệ hạ, người thương nhân này ngày hôm qua đã đi Tử Châu rồi, thần lập tức liền phái người đi tìm hắn."

"Tốt! Trẫm chờ gặp hắn đây."

Lúc này Dương Quốc Trung liền chuyển tới chủ đề chính của hôm nay, hắn lấy ra một phong thơ, cười nói: "Chúc mừng bệ hạ, thần có tin tức tốt muốn bẩm báo bệ hạ."

Tâm trạng Lý Long Cơ tốt hẳn ra, liền tiếp lấy thư nói: "Là do ai viết và gởi tới vậy? Có tin tức tốt gì đây."

"Bệ hạ, đây là thư mà binh bộ thượng thư Thôi Hoán ở Trường An viết tới, hắn có ý muốn nương nhờ bệ hạ."

"A! Có việc này?"

Lý Long Cơ mừng rỡ, Thôi Hoán chính là gia chủ của Thôi gia, nếu hắn mà nương nhờ vào mình, vậy có nghĩa là toàn bộ Thôi gia cũng sẽ quy thuộc về mình rồi, Đệ tử Thôi gia làm quan ở khắp các nơi của Đại Đường, đây chính là một nguồn thế lực địa phương rất mạnh mẽ a!

Trong lòng Lý Long Cơ muôn hoa nở rộ, hắn mở thư ra, đọc kỹ hai lần, trong thư ngữ khí của Thôi Hoán vô cùng khân thiết, nguyện vì cố chủ cống hiến.

"Trẫm chỉ biết Thôi Hoán là người trung nghĩa, không uổng công trẫm lần trước viết thư chiêu lãm hắn, tốt lắm, trẫm hy vọng tất cả các cựu thần Trường An cũng đều như hắn cả."

Dương Quốc Trung thấy Lý Long Cơ tin rồi, liền cẩn thận mà đề nghị nói: "Bệ hạ, thần cho rằng Thôi Hoán ở Trường An thay bệ hạ làm việc sẽ tốt hơn, vì dù sao Thôi Viên đã làm tướng quốc, Thôi Hoán lại qua đến nữa, chỉ sợ khó có thể an trí."

Lý Long Cơ gật gật đầu, Dương Quốc Trung nói cũng có đạo lý, trong một gia tộc hai người làm tướng quốc, quả thật không ổn, để cho Thôi Hoán ở Trường An làm nội ứng, sẽ càng có lợi cho mình hơn.

"Vậy thì cứ làm theo ý của tướng quốc vậy, để cho Thôi Hoán ở lại Trường An."

Lý Long Cơ lập tức quay đầu lại nói với Ngư Triều Ân: "Chuẩn bị giấy bút, trẫm muốn đích thân viết thư khích lệ Thôi Hoán."

Thời gian đã là đầu tháng tám, sự kiện bắt người tại Bùi phủ đã qua đi nửa tháng, việc này cũng dần bị người ta quên lãng, Vi Kiến Tố bị bắt cũng đã thừa nhận tội trạng thông địch của mình, hắn bị bãi miễn tất cả chức vụ, giam trong Đại Lý tự. Mục đích của Lý Hanh đã đạt được, nên cũng muốn việc này qua đi cho nhanh, không cho phép bất kỳ ai nhắc đến việc này trong mọi trường hợp, chỉ trong vòng nữa tháng việc này đã gần như trở thành quá khứ xa vời.

Ráng chiều hôm đó, thời gian xuống triều đã qua, nhưng Lý Hanh vẫn bận rộn trong Tử Thần điện, Ngày mai là đại triều tháng tám, hắn nhất định phải duyệt xong nội dung nghị triều ngày mai trong tối nay, và đưa đến các quan viên tử phấm trở nên trong đêm.

Lý Thích lên ngôi chẳng qua là bù nhìn, trước khi hắn thành niên sẽ không có bất kỳ quyền lực nào, Quyền lực thực tế của Đại Đường vẫn nắm trong tay của giám quốc Lý Hanh, Từ cái thuở ban đầu trước khi hình thành khung giá cân bằng quyền lực như vậy, Lý Hanh và Lý Khánh An đã đàm phán hàng loạt, trong đó bao gồm cả chế độ triều hội.

Triều hội sẽ được chia làm triều hội cố định và không cố định, không cố định là chi những đại sự lâm thời phải triệu tập triều hội, còn quy mô triệu tập sẽ do Chính sự đường quyết định. Còn triều hội cố định sẽ có ba, trong đó tiểu hội mỗi tuần một lần, gọi là tuần hội, chủ yếu sẽ do các quan viên từ ngũ phẩm trở lên tham gia. Còn trung hội là nguyệt hội, mỗi tháng một lần, tất cả chức vụ quan đều nhất thiết phải tham dự, Còn đại hội là niên hội, mỗi năm một lần, phàm quan viên cửu phẩm trở lên có mật tại Kinh thành đều phải đến dự, và cũng không hạn là chức vụ quan, một số quan nhàn không quản sự vụ cũng phải đến, chủ yếu là đến mừng năm mới, không dính đến triều chính thực sự, hay biến động nhân sự, mà mang tính chất lễ nghĩa nhiều hơn. Vì thế nguyệt hội trở thành hội nghị quan trọng nhất.

Nghị đề của hội nghị do Chính sự đường định, bảo giám quốc thẩm duyệt, giám quốc không thể tự ý xóa bỏ, nhưng có thể tùy tình hình mà thêm vào một hai việc tương đối quan trọng hơn, Còn ngày may sẽ là triều hội tháng đầu tiên kể từ khi Lý Thích lên ngôi, vì thế nó càng có ý nghĩa quan trọng, Lý Hanh khá xem trọng ngày mai, từ lúc trưa bắt đầu hắn đã ngồi trong triều phòng thầm duyệt các phương án nghị trình được đề xuất trong Chính sự đường lúc sáng.

Trong đề trình của Chính sự đường có đưa ra bốn đại sự, đầu tiên là vấn đề ruộng đất, trước mắt triều đình nắm trong tay lượng lớn ruộng đất canh tác, căn bản đều là đất đai do Lý Dự đoạt lại được từ tay quyền quỹ, Lý Dự vẫn chưa kịp phân phối lại đất đai thì bất hạnh qua đời, nên việc này bị tạm gác lại, nhưng Lễ bộ thượng thư Lý Nghiễn đã không ngừng hô hào, nên Chính sự đường bèn quyết định một lần nữa phân phối lại đất đai, hoàn thành di nguyện của Lý Dự, để đất canh tác Quan Trung đạt đến bảy phần.

Phương án này đã được Chính sự đường thông qua, tính quan trong của tự canh nông ai cũng biết rõ, trước là do phạm đến lợi ích của quyền quý nên khó mà cải cách, nhưng giờ nếu đã thu hồi lại, thì sự tình đơn giản hơn nhiều, Điểm này Lý Hanh cũng tán đồng, nên Chính sự đường đã toàn phiếu thông qua.

Sự việc thứ hai là di dân ba mươi vạn hộ Hán dân đến An Tây, hoàn thành trong vòng ba năm, Đây là phương án do Lý Khánh An đưa ra, mục đích là gia tăng khống chế của Đường vương triều với An Tây, Kỳ thực di dân An Tây từ thời Lý Long Cơ đã bắt đầu. Đây là quyết định toàn cục của cấp cao Đại Đường, không liên can đến cạnh tranh quyền lực, lúc ấy di dân mười vạn hộ Hà Đông đến An Tây định cư, nhưng không ai ngờ được rằng chính mười vạn hộ di dân Hà Đông đó đã giúp lực lượng của Lý Khánh An được tăng lên đáng kể, để cuối cùng trở thành cường Phồn đệ nhất Đại Đường.

Hiện nay lại phải đưa ba mươi vạn hộ di dân đi An Tây, Nếu một năm trước đây. Lý Hanh chắc chắn không đồng ý, nhưng giờ đã không còn ý nghĩa gì, Lý Khánh An từ Quan Nội, Quan Trung, Hà Đông chinh binh, ba mươi vạn hộ di dân này đến An Tây quả thật cũng củng cố được lực lượng người Hán tại An Tây, giúp Đại Đường có thể cắm được căn cơ vẫn chắc tại An Tây.

Việc thứ ba cũng liên quan đến An Tây, xây đường Đường trực đạo, cũng là đề nghị của Lý Khánh An, Chọn ra những thành niên trai tráng từ đợt di dân đầu tiên này, công thêm mười vạn nhân công tráng kiện của Lũng Hữu, Quan Nội, bắt đầu từ Hội Châu khới công, với thời ai an một năm sẽ xây xông con đường thẳng trực đạo xuyên qua hành lang Hà Tây, còn phía tây từ Thổ Hỏa La và Sindh chiêu mộ thêm mười lăm vạn nhân công, phía tây đã bắt đầu thi công, Lý Khánh An hi vọng phía đông cũng có thể đồng thời khới công, hai trăm vạn quan tiền bạc cần thiết đều do An Tây phụ trách, triều đình chỉ cần hỗ trợ lương thực và chiêu mộ người.

về mặt ý nghĩ nào đó, kiến nghị này của Lý Khánh An có thể bị gán ghép tội tiền trảm hậu tấu, căn cứ theo tình báo Lý Hanh có được, Đường trực đạo từ một tháng trước đã bắt đầu thi công tại Lương Châu, Lý Khánh An dùng tù binh của An Lộc Sơn để xây dựng, nhưng về phần điểm trợ cấp lương thực có phần khó khắn, nên hắn mới muốn triều đình ra mặt, Như thế lương thực sẽ được bảo đảm hơn.

Ý đồ tu sữa Đường trực đạo đã quá rõ ràng, gia tăng liên hệ giữa An Tây và nội địa, Trước mắt từ Y Châu đến bờ Hoàng Hà phải mất hơn một tháng, một khi sửa xong con đường thẳng tấp Đường trực đạo, cộng thêm dịch trạm dọc đường nữa, đàm bào lính đưa thư chỉ mất nữa tháng đã có thể đến Hoàng Hà, có thể giảm đi một nữa thời gian.

Lý Hanh đương nhiên biết Lý Khánh An tu Đường trực đạo là để dễ dàng giúp An Tây khống chế Trung Nguyên hơn, nhưng nếu nghĩ ngược lại, có Đường trực đạo, Trung Nguyên cũng tiện khống chế An Tây hơn, Đây là con dao hai lưỡi có lợi có hại, nhưng vì điểm này mà Lý Hanh quyết định đồng ý cho tu sửa Đường trực đạo.

Ba kiến nghị ở trên vấn đề đều không lớn, Lý Hanh đều đồng ý, nhưng điều khiến hắn nghi hoặc là kiến nghị thứ tư, Một phần quan viên thay đổi, nhưng quan viên nào thay đổi? Trên đấy không nói rõ, hơn nữa Vương Củng, Phòng quản, Thôi Hoán đều phản đối trên vấn đề này, nhưng do Trương Quân bỏ phiếu tán đồng mà nó được thông qua.

"Thế rốt cuộc là vấn đề gì, vì sao Vương Củng lại không đến nói với mình."

Lý Hanh chau mày lại thành một đống, hắn lập tức quay sang nói với hoạn quan tâm phúc Lý Phụ Quốc của mình: "Ngươi đến Môn hạ tỉnh xem thử, nếu Vương tướng quân vẫn chưa về thì ngươi mời hắn đến gặp ta."

Mấy ngày nay Vương Củng rời khỏi Đại Minh cung đều hơi muộn, hắn rất có thể vẫn chưa về, Lý Hanh khoát tay sau lưng đi lại vài bước trong phòng, trong lòng hắn có điểm chẳng lành. Từ hai mươi ngày trước bất Vi Kiến Tố đến giờ, hắn đã thấy thế. Lúc ấy vì thời gian gấp rút, từ lúc Vương Củng nói là Vi Kiến Tố câu kết Lý Long Cơ đến lúc bất được Vi Kiến Tố cũng chỉ trong vòng một canh gì, có rất nhiều vấn đề tiểu tiết vẫn chưa làm rõ, nên mới để mắc phải hai sai lầm.

Sai lầm thứ nhất là chưa thông qua thảo luận Chính sự đường đã quyết định, Theo sự phân bổ quyền lực giữa hắn và chính sự đường, muốn bắt quan viên từ tứ phẩm trở lên thì nhất định phải thông qua quyết định Chính sự đường, mà Vi Kiến Tố là Binh bộ thị lang, hiển nhiên là hắn đã vượt quyền, Thứ hai nữa là hắn đã để quân Quan Trung đi bất Vi Kiến Tố, đây cũng là vượt quyền, Theo thỏa thuận phân trị giữa hắn và Lý Khánh An, quân Quan Trung và quân An Tây chi phụ trách việc ngoài thành, hai quân đều không được phép vào trong thành, Các việc trong thành sẽ do Kim Ngô vệ và Thiên Ngư vệ phụ trách, Vũ Lâm quân phụ trách việc trong cung và hoàng thành, Để quân Quan Trung đi bất Vi Kiến Tố rõ ràng là làm trái với thỏa thuận.

Kỳ thực những sai lầm cấp thấp này cũng không thể trách Lý Hanh, lúc ấy Lý Hanh đã lệnh Kim ngô vệ đại tướng quân chịu trách nhiệm việc này, nên đương nhiên sẽ do Kim Ngô vệ bắt người, nên Lý Hanh cũng không đặc biệt căn dặn, ai ngờ cuối cùng Trần Huyền Lễ để cho chắc ăn đã giao nhiệm vụ cho Lâm Kiếm tâm phúc của mình, mà Lâm Kiếm lại là tướng quân quân Quan Trung. Bao nhiêu oan trái này mới tạo nên sai lầm thứ hai kia.

Nếu Lý Khánh An tóm lấy hai sai lầm này để trả đòn thì hoàn toàn có thể thả Vi Kiến Tố ra khỏi ngục, thậm chí phục hồi nguyên chức, nhưng Lý Khánh An lại trầm mặc, Trên việc này hắn hoàn toàn không có phản ứng gì, chính sự yên lặng này đã khiến Lý Hanh thấy không bình thường. Vì sao Lý Khánh An lại không phản kích? Sự bình lặng của hắn khiến Lý Hanh có cảm giác bối rối không biết phải thế nào.

Lúc này, nhìn đến đề tài thứ tư, sự lo lắng đã nhạt nhòa phần nào lại một lần nữa ập vào lòng, ngày mai, rốt cuộc Lý Khánh An định làm gì?

"Điện hạ, Vương tướng quốc đến." Lý Phụ Quốc bẩm báo bên ngoài.

"Hãy để hắn vào đây."

Một hồi sau, Vương Củng vội vàng chạy vào, hắn khom người thi lễ nói: "Tham kiến giám quốc điện hạ."

"Vương tướng quốc đến giờ này vẫn chưa về ư, thật vất cả quá."

Lý Hanh hàn huyên được vài câu xong bèn đưa nghị đề triều hội ngày mai cho Vương Củng nói: "Ngươi nói lại cho ta nghe thử, có biến động nhân sự gì."

"Là người mới của Binh bộ thị lang và Công bộ thị lang, sau khi Vi Kiến Tố bị miễn chức, và Thôi Bình từ chức thì hai vị trí này đều trống, còn một chức thượng thư hữu thừa, hôm nay Chính sự đường hợp, Lý Khánh An đã đề xuất ra ba người, Điều Thiêm Châu thái thú Miêu Tấn Khanh làm Binh bộ thị lang, Quan Trung Tào vận sứ Nguyên Tài làm Công bộ thị lang, và yêu cầu nhậm mệnh cấp sự trung Vương Duy làm thượng thư hữu thừa. Ba chức vị quyền lực này đều đã bị bọn chúng chiếm lấy, còn Thái thường thiếu khanh Vương Dư mà Phòng thượng thư đề nghị thì bị bổ nhiệm làm Kinh Triệu doãn. Bổ nhiệm của bốn chức vụ này bọn ta đều không phục, đều bỏ phiếu phản đối, nhưng do Trương Quân bỏ phiếu tán thành, khiến bổ nhiệm của bốn người họ đều được thông qua, tình hình đại khái là thế."

Kết quả đúng như dự liệu của Lý Hanh, thế lực của họ trong Chính sự đường vốn dĩ đã yếu thế hơn, đã Trường An lại còn muốn lấy lòng ka, nên bọn họ nhất định sẽ thua, Nhưng cái Lý Hanh quan tâm không phải việc gì, điều hắn quan tâm là vì sao Vương Củng lại không nói cho hắn biết, Nếu hắn không hỏi, có phải hắn sẽ không bao giờ được biết chăng?

Lý Hanh trầm mặt lại nói: "Nếu đã như thế vậy vì sao trong triều nghị thư không viết rõ? mà chỉ ghi mỗi một câu đơn giản: sự thay đổi nhân sự khác thì xem như là ứng phó với ta rồi ư?"

Vương Củng vội nói: "Đây kỳ thực là ý của Thôi thượng thư, trên triều đường lại nghe thêm ý kiến của các đại thần khác, Nếu viết quá rõ ràng e rằng khó mà cứu vãn được, viết qua loa nói không chừng còn có cơ hội biến chuyển, Thuộc hạ cũng tán đồng ý kiến của Thôi thượng thư, Bọn Lý Khánh An cũng chẳng phản đối gì, thế nên cứ thế mà định thôi ạ."

Nghe xong giải thích của Vương Củng, sắc mặt của Lý Hanh có phần dễ chịu hơn, hắn gật gật đầu nói: "Tuy nói là thế, nhưng các ngươi cũng phải kịp thời bẩm báo với ta, chứ không phải để ta hỏi rồi mới nói."

"nguyên ý của thuộc hạ vốn là bẩm báo với điện hạ, nhưng do nhất thời bận bịu sự vụ quên khuấy đi, xin điện hạ thứ lỗi."

"Thôi được rồi, nếu ngươi cũng không cố ý, ta cũng chẳng truy cứu nữa."

Lý Hanh đề bút ký tên trên triều nghị thư rồi giao cho Lý Phụ Quốc nói: "Hãy mau mang cho Điện trung giám, để bọn họ lập tức đóng dấu rồi đưa ngay đến tay các đại thần chủ chốt."

Sau khi Lý Phụ Quốc đi ra, Lý Hanh bèn lại nói với Vương Củng: "Không phải ta cố ý muốn bới lông tìm vết, mà là triều hội tháng đầu tiên nên chúng ta phải cẩn thận vạn phần, Vụ Vi Kiến Tố lần trước Lý Khánh An mãi không có phản ứng gì, đây chẳng hợp với phong cách của hắn, Ta thật sự rất lo hắn sẽ giở trò vào triều hội ngày mai, nên ta mới phải cẩn thận như thế, chỉ sợ có sai sót gì thì nguy."

Lý Hành thở dài một tiếng, lại tiếp tục nói: "Vương tướng quốc, khanh thấy thế nào?"

"Thuộc hạ cũng rất lo lắng, từ việc Lý Khánh An giết Mạnh Vân mà thấy, tên này không thể nào dung được một hạt các nhỏ trong mắt, Chúng ta bất Vi Kiến Tố, đánh vào mặt Bùi gia một bạt tay, hắn nhất định không dễ dàng buông tha. Thuộc hạ cũng đã từng nghĩ, hắn chẳng qua muốn nắm cán chúng ta, nên thời gian này thuộc hạ đã đặc biệt dặn dò các nhân vật chủ đạo của phe ta, tuyệt đối phải cẩn thận, đừng đề có gì rơi vào tay hắn, thậm chí cả người nhà cũng phải cẩn thận, Tóm lại, thuộc hạ tuyệt không dám có chút sơ sảy."

Crypto.com Exchange

Hồi (1-612)


<