Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiên hạ - Hồi 236

Thiên hạ
Trọn bộ 612 hồi
Hồi 236: Phong vân hoạn biến
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-612)


Thôi Quang Viễn vẫn chưa lập tức đi đến huyện nha, mà là quay về nhà của mình. Tổ phụ của Thôi Quang Viễn là Thôi Kính Tự, nguyên là Phòng Châu thứ sử, trước khi Đường Trung Tông đăng vị bị giáng đến Phòng Châu làm Lư Lăng vương, những quan viên khác đều đối xử hắn vô lễ. duy chỉ có Thôi Kính Tự đối xử với hắn lễ nghĩa có thừa, chu cấp phong phú đầy đủ. Trung Tông vô cùng để ân trong lòng, sau khi kế vị lại đem một ích Châu trường sử cùng họ cùng tên khác ngộ nhận làm Thôi Kính Tự, đợi đến khi gặp được bàn nhân người đó mới biết là mình đã nhầm, khi tìm lại được Thôi Kính Tự. mới biết hắn đã qua đời, sau này úy nhiệm con ông Lý Uông làm quan, nhưng bởi vì Lý Uông thường nát rượu hòng việc, chỉ đành bỏ dùng.

Thôi Quang Viễn chính là con của Thôi Uông, từ nhỏ đã vô công rỗi nghề, là du hiệp nổi tiếng đầu phố ngõ Trường An, hiếu võ dũng liệt, mê rượu chè cờ bạc, năm cuối Khai nguyên hắn được nhờ môn ấm (dựa cậy vào công cán của tồ tiên chiếu lệ làm quan), xuất nhiệm Thục Châu Đường An huyện Huyện lệnh, cùng với Dương Chiêu, và cũng là Dương Quốc Trung thuở bần hàn bất đắc chí là bạn cờ bạc, sau khi Dương Quốc Trung đắc chí. để lôi kéo Thôi gia, bèn điều hắn đến Trường An. xuất nhiệm Đông cung Tả thiện tán Đại phu. đầu năm, lại xuất nhiệm Trường An huyện lệnh.

Tuy hắn là một thành viên Dương đảng, nhưng hắn lại không giống tâm phúc khác của Dương Quốc Trung, hắn có cách nghĩ của riêng hắn, đặc biệt là hắn cực kỳ nắm rõ át chủ bài của Dương Quốc Trung, khinh rẻ con người của hắn. tuy là nương nhờ Dương Quốc Trung, cũng chỉ là bất đắc dĩ.

Thôi Quang Viễn không phải ngu dốt, ngược lại, hắn vô cùng tinh anh, Dương Quốc Trung đưa thư cho hắn. hắn bèn lập tức đoán ra chút manh mối, bọn họ đã dốc hết khả năng truy lùng thích khách. Dương Quốc Trung lại dựa vào đâu tra ra một thích khách khác, chính là chữ 'Hình' kỳ quặc đó sao? Làm sao có thể tra ra. đó chỉ có một khả năng duy nhất.

Về đến nhà. hắn nhốt mình trong thư phòng, đêm qua một đêm không ngủ. hắn quả thực có chút mệt rồi. nhưng hắn lại không ngủ được, chắp tay ra sau đi đi lại lại trong phòng.

Hắn đã đoán được chân tướng của sự việc rồi, Đệ vương bị hành thích rất có khả năng là một đại âm mưu kinh thiên, mà hắn sẽ bị cuốn vào trong âm mưu này.

Tuy rằng không thấy được âm mưu này cụ thể là gì, nhưng trong lòng Thôi Quang Viễn rất lo lắng. Dương Quốc Trung rõ ràng là muốn lấy 'Hình Tể' mổ xẻ, Hình Tể là hào hiệp có tiếng của Trường An. năm xưa Thôi Quang Viễn ở đầu ngõ Trường An bươn chải, mấy lần đắc tội quyền quý, đều là tên Hình Tể này giúp hắn tháo gỡ giải quyết, đối với hắn có ân cũ. hắn nếu như thật sự đi Sùng Thánh tự bắt người, e là kết cục cuối cùng chính là không có lợi cho Hình Tể rồi, nhưng nếu như hắn không đi bắt. lại là hắn tắc trách, để hắn khó xử đôi bề.

Lúc này cửa đã mở, thê tử của Thôi Quang Viễn bung một chén trà sâm bước vào, phu nhân của hắn gọi là La Tử Vân, là con gái của đại tộc Thục Trung, có tri thức hiểu lễ nghĩa, ôn nhu hiền thục, hạ sinh cho hắn một trai một gái, tình cảm phu thê vô cùng thâm hậu.

"Phu quân, nghe nói chàng suốt đêm chưa chợp mắt, thiếp có hầm chén trà sâm ngân nhĩ. chàng uống đi cho nóng!"

Thôi Quang Viễn trong lòng xôn xao bèn nói: "Để qua một bên, ta bây giờ chưa muốn uống!"

"nhưng chàng đã cả đêm chưa ngủ..." La Tử Vân vẫn cầm ly trà sâm đến trước mặt hắn.

"Phiền toái quá đi!" Hắn quơ tay đánh bay cả chén, chỉ nghe một tiếng "Xoàng!" Chén trà vỡ tan.

La Tử Vân hoảng quá lùi liền ra sau vài bước. Nàng thờ thẫn nhìn phu quân mãi một lúc, rốt cuộc nàng cũng chỉ thở dài, cúi mình ngồi nhật từng mảnh vỡ.

Thôi Quang Viễn lại ngồi phịch xuống, hắn dõi theo hình bóng đang thu dọn của vợ. Nhìn trà sâm, ngân nhĩ la liệt khắp nền nhà mà trong lòng hắn không khỏi áy náy: "Xin lỗi! Là do ta tâm trạng quá nóng nảy."

La Tử Vân dịu dàng cười cười, rồi lại tiếp tục thu dọn: "Phu quân, hay để thiếp đi hầm một chén khác cho người."

Nàng đương định đi xuống thì bị Thôi Quang Viễn gọi lại: "Phu nhân!"

"Phu quân còn có việc gì ư?"

"Phu nhân, trong lòng ta có một thắt nút. nàng có thể giải nó giúp ta không?"

La Tử Vân dừng chân đứng lại, quay mình lại nói: "Phu quân cứ nói."

Thôi Quang Viễn thở dài nơi: "Có một người từng có ân với ta. nhưng hắn lại vi phạm hình luật của Đại Đường, vậy nàng nói ta nên tuân thủ theo luật hay nên nể tình tư?"

La Tử Vân trả lời không chút do dự: "Phu quân là quan lại của nước nhà tất nhiên phải công trước rồi từ sau. nên bắt người trước, chúng ta sẽ chãm sóc vợ con người đó để báo ân."

"Nhưng nếu người đó hoàn toàn không vi phạm pháp luật, mà chỉ là một vật hi sinh của cuộc chiến tranh giành quyền lực. Ta nếu không bắt hắn. chức quan này của ta có thể sẽ không giữ lại được. Dưới tình hình này, ta nên làm thế nào đây? "

La Tử Vân trầm ngâm một lúc, nàng ngẩn đầu lên nói: "Trời xanh trong trẻo, đại trương phu làm việc chỉ cầu không hổ thẹn với òng. lấy oán trả ơn là hành vi của kẻ tiểu nhân, phu quân đừng sợ mất đi chức quan, cùng lắm thì chúng ta về quê trồng ruộng qua ngày."

lời của thê tử bỗng chốc như tiếng sấm giữa trời khiến Thôi Quang Viễn đột nhiên tỉnh ngộ. Đúng rồi! cầm thú còn biết báo ơn. đại trượng phu lấy oán trả ơn thì loài cầm thú cũng không bằng. Dương Quốc Trung giở trò quyền lực, nhưng bản thân Thôi Quang Viễn làm sao có thể bất nghĩa như thế với hắn được. Giờ phút này, hắn bỗng thấy kiên quyết hẳn.

Sùng Thánh Tự tọa lạc tại phường Sùng Đức, là một trong các danh tự Trường An. Trong thời đại Võ Tắc Thiên chấp chính, nó từng hiển hách một thời. Đến khi Lý Long Cơ lên ngôi, Phật giáo dần mất đi vẻ hưng thịnh trước đây. Sùng Thánh Tự cũng dần suy nhược từ đó. Nhưng cái suy nhược của nó chỉ là so với thời cực thịnh trước đây, chứ giờ nó vẫn sở hữu xá lầu trăm gian, tăng nhân năm trăm người hơn. Hơn nữa ngoài thành còn có vài ngàn mẫu ruộng đất, vẫn là miếu tự lớn nhất nhì Trường An.

Đặc điểm lớn nhất của Sùng Thánh Tự là luôn luôn mở rộng cánh cửa với tất cả các từng lớp chiêu nạp làm tăng. Vì thế trong chùa có thể nói là long hổ hỗn tạp, kết cấu nhân sự phức tạp.

Lúc chiều, trước cửa Sùng Thánh Tự tự dung có một đám đông nha dịch hơn trăm người xuất hiện. Huyện lệnh Trường An huyện. Thôi Quang Viễn bước nhanh vào viện. Trụ trì của Sùng Thánh tự thấy thế vội ra chào hỏi.

"A Di Đà Phật. Thôi huyện lệnh đến tệ tự không biết có việc chi?"

"Bọn ta đến bắt khâm phạm triều đình, các ngươi lập tức triệu tập hết tăng nhân trong tự ra. bọn ta phải rà sát tự viện."

Chủ trì bàng hoàng vội nói: "Thôi huyện lệnh. Sùng Thánh Tự ta vốn tuân thù pháp chế, làm sao lại dám tư tàng khâm phạm triều đình?"

"Hừ! Sùng Thánh Tự các ngươi thu bao nhiêu là tăng nhân mà không hỏi đến lai lịch, hộ tịch, cứ người đến đều không từ chối thế này, ngươi dám chắc chắn trong đây hoàn toàn không có kẻ gian tà?"

"Việc này..." Phương trượng thừ người ra. Lão thấy bọn nha dịch khí thế hừng hừng, trong lòng không khỏi hoài nghi, không lẽ tự viện của mình thật sự có tàng trừ khám phạm ư?

Lão không dám cố cãi, lập tức sai tăng nhân bên cạnh: "Ngươi đi gọi tất cả mọi người ra đây, nhanh!"

"Đùng! Đùng!"

Tiếng chuông gõ vang dội. từng đoàn từng đoàn tăng nhân từ trong tăng xá chạy ra. Tất cả bọn họ đều đầu trọc như nhau, cũng áo bào như nhau, khiến mọi người nhìn mà hoa cả mặt. Huyện úy Giả Quý Lân khẽ giọng nói: "Thôi huyện lệnh, ta e rằng người của chúng ta vẫn chưa đủ. hay là cứ đi bẩm báo với Kinh Triệu Doãn."

"Không được! Việc này tuyệt không thể khuếch to ra!"

Thôi Quang Viễn liếc sang Giả Quý Lân. hắn biết tên này là tâm phúc của Vương Củng, một lòng muốn lấy công trước Vương Củng. Thôi Quang Viễn cũng không phải quan tâm vấn đề công lao này, mà là nếu Vương Củng nhúng tay, sự tình sẽ trở nên càng phức tạp. Có thể cảm thấy khẩu khí của mình hơi cứng rắn. hắn liền hạ giọng nói: "Giả huyện úy, ta chỉ nghe nói có người ám báo, nhưng không có chứng cứ rõ ràng. nếu kinh động đến Vương Sử quân đến đây mà không bắt được người, e rằng chúng ta đều khó mà trả lời được."

"Huyện lệnh nói đúng!" Giả Quý Lân cười khan hai tiếng, trong lòng toan tính làm sao có thể cho người đi báo tin.

Lúc này, năm trăm mấy tăng nhân của Sùng Thánh Tự đã tụ tập đầy đủ trên quảng trường. Chủ trì đi lên cười nói: "Thôi huyện lệnh. đã được rồi."

Thôi Quang Viễn khoát hạ lệnh: "Rà soát cho ta!"

Một trăm mấy tên nha dịch lập tức xong vào trong tự viện. Thôi Quang Viễn thấy Giả Quý Lân cũng đi vào bèn gọi bộ đầu đến căn dặn: "Ta đoán người này sẽ tự đi ra thôi, ngươi không cần phải hôi hắn gì. một đao eiết chết hắn cho ta. sau đó hậu quả ta sẽ gánh."

"Thuộc hạ hiểu!"

Bộ đầu là tâm phúc của Thôi Quang Viễn. Hắn một tiếng nhận lời xong cũng lập tức đi vào. Trong lòng Thôi Quang Viễn bắt đầu căng thẳng. Hắn đã tính sẵn. tốt nhất là một nhát giết chết tên thích khách này. Như vậy, sự việc coi như không còn gì để truy cứu. Âm mưu của Dương Quốc Trung cũng không còn có thể tiến hành tiếp tục. mà Thôi Quaa Viễn hắn cũng không phải mang tiếng là thất chức.

Bọn nha dịch cùng ùa vào rà sát. bên cạnh Thôi Quang Viễn còn khoảng mười mấy người. Lúc này ánh mắt của hắn nhìn vào một tăng nhân trên quảng trường. Trong lòng hắn bỗng có trực giác, tên thích khách mà hắn muốn bắt rất có khả năng chính là một trong số các hòa thượng này.

"Bẩm huyện lệnh, tiền điện không rà thấy!"

"Bẩm huyện lệnh, tăng xá không rà thấy!"

Bọn nha dịch lần lượt quay về. Lúc này, ánh mắt của Thôi Quang Viễn vẫn chăm chăm bấm theo vào tên tăng nhân thân hình cao to đứng hàng đầu. Trong khi tất cả các tăng nhân đều cuối gầm mặt. duy chỉ có người này là nhìn hắn cười lạnh.

Thôi Quang Viễn bỗng dưng chỉ vào người này hét: "Bắt tên này lại cho ta!"

"Ha ha! Thôi huyện lệnh quả thật có mắt nhìn."

Vị tăng nhân ấy ngửa mặt lên trời cười ha hả. hắn từ từ đi ra cười lạnh: "Không sai, người các ngươi muốn bắt chính là ta. ta chính là huynh trường kết nghĩa của Lưu Vân. Nhậm Hải Xuyên đây!"

Hàng chục nha dịch cùng hùa lên đè chặt tên Nhậm Hải Xuyên kia xuống đất. trói chặt hắn lại. Thôi Quang Viễn ra hiệu mắt với bộ đầu. Hắn hiểu ý bèn thầm rút đảo kiếm ra xông đến chỗ đám đông.

Ngay tại lúc này, ngoài cửa tự viện bỗng vang lên một tiếng động trời, một đoàn kỵ binh đông đúc từ đâu ồ ạt đi vào, tiếng ngựa rít làm mọi người kinh hoảng trợn tròn mắt.

Có người lớn tiếng cười ha hả đi vào, "Bổn tướng nghe nói Thôi huyện lệnh đã bắt được thích khách Nhậm Hải Xuyên, nên cố ý đến để chúc mừng đây!"

Lòng Thôi Quang Viễn bỗng chốc như rơi xuống vực thẳm núi tuyết, lạnh toát! Thấy Dương Quốc Trung bước nước đại đi vào, theo sau là Triệu Mạnh Đại Lý Tự Khanh. Triệu Mạnh một tiếng hạ lệnh, vào chục tên nha dịch Đại Lỷ Tự cùng xông lên cướp Nhậm Hải Xuyên khỏi tay của nha dịch huyện Trường An.

Thôi Quang Viễn bỗng chốc hiểu ra. Dương Quốc Trung cãn bản không tin tường mình, hắn chỉ muốn mình ra mặt để bắt người, như thế này, phạm nhân coi như được bắt bởi huyện Trường An và giao cho Đại Lý Tự. Bọn họ đã sớm toan tính, trong lòng Thôi Quang Viễn không khỏi có cảm giác mình vừa bị bán đửng. Hắn trừng trừng nhìn Nhậm Hải Xuyên bị một đám đông nha dịch áp giải đi.

"Làm sao đây?" Thôi Quang Viễn âm thầm sốt ruột. Tên đồng lõa thích khách này sẽ lập tức khai Hình Tể ra. e rằng tối nay sẽ xảy ra chuyện mất.

Dương Quốc Trung mặt cười hề hề vỗ vai hắn. khen: "Lần này Thôi huyện lệnh đã có công bắt trọng phạm, ta ắt sẽ tấu với Thánh thượng, biểu dượng cao lao ngươi."

"Đa tạ Thượng thư!" Thôi Quang Viễn bất đắc dĩ đành phải cúi người thi lễ.

Dương Quốc Trung đắc ý vô cùng, khoát tay hạ lệnh: "Dẫn về tra thẩm!"

Cả đoàn người ngựa đông đúc cùng ùa về phía tự viện. chỉ trong một chốc đã đi sạch sành sanh. Giả Quý Lân sắc mặt dị thường. Thừa lúc người khác không để ý lẳng lặng chuồn đi.

"Thôi huyện lệnh, bây giờ phải làm sao đây?" Bộ đầu khẽ giọng hỏi.

Thôi Quang Viễn cắn răng, việc đã đến nước này rồi chỉ còn liều thôi. Hắn rút danh thiếp của mình ra. và nhặt một viên đá đen dưới đất viết hai chữ "chạy nhanh" lên trên giao cho bộ đầu: "Ngươi mau mang nó qua phủ Hình Tể giao cho hắn. Và nói với hắn rằng, nếu không chạy nữa e rằng tính mạng khó giữ."

Bộ đầu nhận lời xong cấp tốc rời khỏi tự viện.

Hình Tể là cường hào khét tiếng của vùng Trường An này. Hắn có gia thế hùng hậu. lại có nhiều ruộng đất nơi Quảng Hữu Quan Trung, nuôi hàng ngàn tên nô bộc cường tráng. Hắn một mặt tế bần phò nhược, quen biết rộng rãi, nghĩa khí cái thế, và rất được lòng dân; một khác hắn cũng giỏi luồng lách, có giao tình cực thâm hậu với Vương Hạn. em trai Vương Củng. Có Vương Củng làm hậu thuẫn, có thể nói hắn làm ăn phát đạt trong cả hai giới đen trắng.

Nhưng Hình Tể cũng chả phải tay vừa. ai dám đắc tội hắn. hắn trả thù tuyệt không nương tay. Trên tay hắn cũng đã vấy máu của mấy mạng người, nhưng đều được hắn mượn thế lực của Vương Củng dẹp yên. Vì thế trong mắt nhiều người, Hình Tể là một ác bá trứ danh.

Phủ đệ của Hình Tể nằm tại phường Kim Thành chợ Tây. Trời vừa tối, trong phường Kim Thành bỗng chốc có một đám đông binh lính xông vào, ước chừng cũng được vài ngàn người, ai ai vũ trang toàn diện, sát khí đằng đằng. Dân chúng trong phường kinh hoàng, gà bay chó nhảy, hộ hộ đều đóng kín cửa không ai dám đi ra. chỉ một chốc, vài ngàn binh sĩ liền vây kín phủ đệ của Hình Tể, đến một con muỗi cũng không lọt vào nổi. Mười mấy binh sĩ tông cửa đi vào, tiếp đến, cả đoàn người còn lại cùng ùa vào, trong phủ chỉ trong một chốc đã vang lên toàn tiếng thét của phụ nữ cùng tiếng van lạy.

Trong con ngõ nhỏ cách phù Hình Tể chừng trăm bước, một người đàn ông đầu đội mũ đan, ánh mắt hung hãn nhìn lũ binh lính vào Hình phủ. Hắn nghiếng răng nói: "Hay cho tên Dương Quốc Trung này, ta vốn không thù không oán với ngươi. mà ngươi dám đưa ta vào chỗ chết. Được! Chúng ta cứ chống mắt mà xem!"

Hắn kéo kéo mũ che khuất mặt đi. xong vội quay lưng bỏ đi vào trong bóng tối mất hút.

Đêm càng lúc càng khuya, trong thành Trường An chốc chốc lại có từng nhóm binh sĩ chạy qua. bầu không khí rất ư căng thẳng. Tuy vẫn chưa đến giờ đóng cửa phường, nhưng các lộ lớn ngõ nhò căn bàn đều đã không còn người qua lại. Lúc này, bỗng có một xe ngựa chạy vào phường Khai Hóa, chẳng bao lâu đã biến mất vào phố phường màn đêm.

Xe ngựa dừng lại trước cửa phủ Vương Củng. Vương Hạn. em trai Vương Củng mặt sắc mặt đầy lo lắng đi xuống xe, không đợi thông báo, hắn đã đi thẳng vào phủ đệ Vương Củng.

"Cái gì!?" Vương Củng kinh hoàng đứng phắt dậy. Hắn không dám tin vào tai mình, trừng mắt nhìn huynh đệ hỏi: "Ngươi nói là Hình Tể chủ mưu cho thích khách ám sát Lệ vương?"

Vương Hạn gật gật đầu, thở dài nói: "Trên thực tế vụ án ám sát này chắc chắn không liên quan Hình Tể, nhưng tên Dương Quốc Trung đã vu oan gá họa. Hắn biết đệ và Hình Tể có giao tình thâm hậu, kết quả cuối cùng chắc chắn sẽ dẫn ra đệ là chủ mưu đằng sau cả vụ này. Sau đó sẽ lôi cả huynh trưởng ra. Kiếm của hắn thực chất là chỉ vào đại ca. muốn diệt trừ đại ca."

Vương Củng chậm rãi ngồi xuống. Chiều nay hắn có nhận được tin báo của Già Quý Lân, đồng lõa của thích khách đã bị bất, nhưng bị Dương Quốc Trung cướp đi. Hắn chuẩn bị ngày mai đến Đại Lý Tự đòi người, không ngờ cuối cùng vòng vo thế nào lại dây vào mình hắn. Lúc này. hắn bỗng nhớ ra một việc, vội hói: "Tên thích khách bị bắt kia tên là Nhậm Hài Xuyên không. đệ có quen hắn không?"

"Là hắn!?" Vương Hạn bỗng chốc mặt tái xanh, trong mắt lộ đầy vẻ kinh hoàng.

"Sao? Đệ có quen biết ả?"

Vương Hạn từ từ gật đầu, hổ thẹn nói: "Việc này đệ không có nói với đại ca. tên Nhậm Hải Xuyên này vốn là một thuật sĩ, đệ tìm hắn đến xem tướng cho đệ, nhưng lại vô tình lỡ lời nói sai khiến hắn sợ quá bỏ chạy. Vì thế đệ đã nhờ Hình Tể trừ khử tên này giúp, nhưng không biết hắn đã trốn đi đâu mà vẫn tông tích bất mình."

"Ngươi đã lỡ lời nói gì?" Vương Củng cảm thấy canh cánh không yên.

Vương Hạn chóp chép môi mãi một hồi lâu, cuối cùng hắn cuối sầm mặt lại nói: "Đệ hỏi hắn. đệ có tướng thiên tử không!"

"Cái gì!?" Vương Củng đùng đùng nổi giận, hắn một bạt tay đánh cho Vương Hạn té nhào xuống đất, chỉ thẳng vào huynh đệ mình mắng: "Sự tình lớn thế này sao ngươi cố nhiên dám giấu ta! Ngươi thật sự muốn hại chết ta à?"

"Đại ca, đệ biết lỗi rồi, nhưng đệ không ngờ lại có cục diện như ngày hôm nay. Đại ca, đệ thật có lỗi với huynh."

Vương Củng bần thần đứng một lúc mới thở dài một tiếng. Hắn bất lực ngồi phịch xuống, cuối đầu không nói một lời. Tên Dương Quốc Trung này đá ác độc, hắn từng kế thiết kế muốn đưa mình vào chỗ chết. Bây giờ chỉ cần Vương Củng mà chết đi, Lý Lâm Phổ cũng coi như xong. Bây giờ phải làm thế nào đây?

Lúc này, Vương Hạn đứng phắt dậy, nghiêm giọng nói: "Một người làm một người chịu, đệ sẽ đi tự thú, muốn chém muốn giết cũng tùy, một mình đệ sẽ gánh, tuyệt không thể để liên lụy đến đại ca."

"Tên khốn!" Vương Củng buông lời mắng: "Ngươi bị bắt rồi, liệu ta có thể thoát được ư?"

Vương Hạn cũng bất lực ngồi xuống, trơ mắt nhìn đại ca mình. Vương Củng lúc này đã bình tĩnh lại. nên nói là Dương Quốc Trang vẫn chưa thành công, chí ít bọn chúng vẫn chưa bắt được nhân vật mấu chốt Hình Tể, giờ may ra vẫn còn cơ hội cứu vãn.

Hắn ôm đầu đi qua đi lại trong phòng, tròng lòng đang cố sứ ngẫm nghĩ sơ hờ trong đó. Nếu bọn họ có Nhậm Hài Xuyên, thì hoàn toàn có thể làm chứng là huynh đệ mình có ý xung để, đến bắt đệ đệ mình, nhưng bọn họ vì sao lại phải vòng một vòng to như vậy? Mượn cớ ám sát Lệ vương để đả kích mình, đương nhiên, khổ nhục kế này có thể giúp Lệ vương vào Đông Cung, hơn nữa cuối cùng Lý Lâm Phố cũng không thoát khỏi bị hiềm nghi. Nhưng ngoài ra còn gì nữa?

Vương Củng từ từ ý thức được, e rằng là chỉ dựa vào lời của một mình Nhậm Hài Xuyên thì vẫn chưa đủ làm chứng cứ, nên bọn họ nhất định phải làm khuếch đại sự việc hơn. để cuối cùng trở thành vụ án ám sát Lệ Vương. Như thế cũng có nghĩa là lời tố cáo của Nhậm Hải Xuyên kỳ thực không quan trọng, quan trọng là Hình Tể. Bây giờ Hinh Tề vẫn chưa bị bắt. vậy rất khó tố cáo do huynh đệ làm chủ mưu chỉ đạo. Móc xích chính trong đây đã đứt.

Nghĩ đến đây, Vương Củng lập tức nói: "Bây giờ Hình Tể đó trốn ở đâu?"

Vương Hạn thấy huynh trưởng hình như đã nghĩ ra kế sách, trong lòng bỗng chốc lại rực sáng hi vọng, vội nói: "Đệ đã đưa Hình Tể ra khỏi thành và ẩn mình trong trang viên của đệ. Bọn họ chắc không thể tìm ra hắn."

"Không được!" Vương Củng quyết đoán nói: "Bọn họ một ngày không bắt được Hình Tể chắc chắn sẽ đoán do đệ giấu hắn đi. Giờ ẩn mình trong trang viên của đệ quá nguy hiểm, sẽ bị bọn họ rà ra. Đệ hãy nhanh chóng đưa hắn đi chỗ khác."

Vương Hạn giật bắn người ấp úng nói: "Đại ca. bọn họ chắc còn chưa dám trở mặt đi rà sát trang viên của đệ đâu!"

"Cái tên khốn này!" Vương Củng giận dữ quát to: "Ngươi nghĩ Dương Quốc Trung muốn đối phó hai anh ta sao? Đây chỉ là trận chiến cuối cùng để hắn đoạt nốt quyền của Lý Lâm Phổ. Việc này liên can đến sinh tử. dám cả gan cho thích khách ám sát Lệ vương trước mặt đương kim hoàng để thì chẳng khác nào ám sát Thánh thượng. Một khi Hình Tể bị bắt. không những Lý Lâm Phổ bị bãi chức, mà cả Vương gia chúng ta cũng sẽ bị mối họa diệt tộc, ngươi còn chưa hiểu sao?"

Vương Hoạn phen này mặt trắng bệch cắt không còn hột máu, hắn nói còn không kịp nói lập tức quay mình chạy thăng. Mắt thấy cửa thành môn sắp đóng, nếu giờ không đi nữa sẽ không kịp mất.

Trong lòng Vương Củng cũng loạn cả lên. Việc này can hệ trọng đại. Hắn phải kịp thời thông báo cho Lý Lâm Phổ. Nghĩ thế, hắn bèn khoác áo lên người vội vã ra khỏi nhà.

*****

"Khốn nạn!"

Dương Quốc Trung nện mạnh một quyền xuống bàn: "Tại sao các ngươi lại không bắt lấy hắn!"

Long võ tướng quân Mã Hưu Quân và Kim Ngô Vệ tướng quân Đặng Duy đều xấu hổ mà cúi đầu xuống: "Dương thượng thư, chúng tôi đã cố hết sức mình rồi, quả thật đã đi chậm một bước, hắn đã trốn thoát rồi."

"Trốn thoát! nhưng mà ta ở chung quanh phú của hắn đặt đầy mật thám, hắn làm sao mà trốn?"

Dương Quốc Trung tức giận đến vỗ bàn 'Rầm! Rầm!', tên Hình Tể này là mấu chốt quan trọng trong toàn bộ kế hoạch của hắn. kế hoạch hoàn mỹ như vậy, làm sao mà có sơ hở chứ?

"Mật thám đâu? Gọi hết thảy bọn họ tới đây cho ta, bọn người này ăn phân mà lớn lên hay sao?"

Dương Quốc Trung đã mau mất hết lý trí rồi, từ khi bọn họ bắt lấy Nhâm Hải Xuyên đến khi xuất binh đi bắt Hình Tể, khoảng thời gian đó cách xa nhau còn không đến nửa canh giờ, Hình Tể làm sao lại đào tẩu chứ.

"Thượng thư bớt giận, trong phủ của tên Hình Tể này có đường ngầm, nối thẳng đến trăm bước ở ngoài, mật thám thì không biết được, cho nên hắn có thể đào tẩu, điều này không thể trách các thám tử được."

"Thế ai đi đưa thư vậy, chẳng lẽ người đưa thư cũng là chui đường ngầm đi vào sao?"

Tiếng nói của Dương Quốc Trung vừa dứt, hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nhìn trừng trùng vào phía ngoài đại sảnh đường. Sau một lúc lâu, hắn lại là nện mạnh một quyền xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thôi Quang Viễn, tên khốn nạn ngươi, dám cả gan phản bội ta!"

Hắn vừa mới nhớ tới. Thôi Quang Viễn từng nói với mình. Hình Tể từng có ân huệ với hắn. tại sao bây giờ hắn mới nhớ ra chứ.

"Dương thượng thư. hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Long võ tướng quân Mã Hưu Quân hỏi.

"Còn có thể làm gì bây giờ? Hãy lục soát toàn thành cho ta. nếu còn không được thì treo giải thưởng vạn kim, bất luận như thế nào cũng phải tìm cho được người này!"

Dương Quốc Trung vừa dứt lời. bên ngoài liền truyền đến một giọng nói: "Dương thượng thư. không cần lục soát toàn thành, cũng không cần treo giải thưởng, ty chức biết hắn ở nơi nào."

Chỉ thấy Lệnh Hồ Phi từ bên ngoài đi vào, Mã Hưu Quân và Đặng Duy cùng nhau khom người thi lễ, Lệnh Hồ Phi đáp lại lễ của bọn hắn, khẽ cười nói: "Sự việc ngoài ý muốn hôm nay ta cũng đã phòng bị tới rồi. cho nên ta biết Hình Tể ở nơi nào?"

Dương Quốc Trung mừng rỡ, vội vàng tiến lên nói: "Xin tiên sinh nói mau. tên đạo tặc này ẩn nấp ở nơi nào?"

Lệnh Hồ Phi gật gật đầu bèn nói: "Lúc ấy ta liền biết, nếu Hình Tể trốn chạy, hắn nhất định sẽ trốn chạy tới phủ của Vương Hãn. để được che chở. cho nên ta ở bên cạnh phủ đệ của Vương Hãn sắp đặt hai viên mật thám, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của ta. Hình Tể chạy trốn tới phù đệ của Vương Hãn. chỉ tiếc ta sắp đặt quá ít người tại đó, nếu không ngay tại đó đã có thể chặn được hắn rồi."

"Vậy bây giờ chúng ta hãy đến phũ của Vương Hãn đòi người!" Dương Quốc Trung hưng phấn nói.

"Không! Hắn đã bị đưa ra khỏi thành rồi, một người trở về bẩm báo, một người khác đi bám theo phía sau. nhưng nếu ta đoán không sai, hẳn là được đưa đến trang viên ở ngoài thành của Vương Hãn. Việc mà Dương thượng thư phải làm. chính là phải ngay buổi tối hôm nay ra khỏi thành, nhất định phải ở trước lúc Vương Củng kịp phản ứng lại mà bắt được hắn."

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng trống báo đóng cửa thành, Dương Quốc Trung lập tức đưa ra quyết định, nói với Kim Ngô Vệ tướng quân Đặng Duy: "Đặng tướng quân. Kim ngô Vệ của ngươi không hề chịu sự hạn chế của cửa thành, ngươi có thể dẫn năm trăm kỵ binh ra khỏi thành, bất luận như thế nào, phải bắt được Hình Tể về đây cho ta."

"Thuộc hạ tuân lệnh!"

Đặng Duy thi lễ xong, đi nhanh ra phía ngoài, lát sau. năm trăm kỵ binh Kim Ngô Vệ nhanh như điện chớp lao về phía mình Đức Môn mà đi. giống hệt một trận cuồng phong thổi qua mặt đường.

Trang viên của Vương Hàn năm ở phía tây bắc thành Trường An. là một tòa đại trang viên chiếm gần năm nghìn mẫu. có đến hơn hai trăm hộ nông dân. Bên cạnh trang viên là một con sông nhỏ, cách đó không xa là một mảnh rừng cây dày đặc, vùng này nguồn nước đầy đủ. đất đai phì nhiêu, vẫn luôn là những thửa ruộng tốt cho sản lượng cao. Ngoài trang viên của Vương Hãn ra. phụ cận còn có hai đại trang viên của Trần Hi Liệt và Dương Thừa Căng. nông dân cày ruộng nơi này gần như đã mất hẳn rồi, tất cả hộ nông đều làm tá điền cho bọn quyền quý tại Trường An, phụ nữ thì vào thành đi tìm việc làm. kiếm chút đỉnh tiền trợ cấp cho gia đình.

Trang viên của Vương Hãn không có tường vây, ruộng vườn rộng lớn mênh mông mà mắt không nhìn xuể. ở khu vực ven rừng có một tòa nhà gồm ba tầng lầu. sau lưng là mấy nhà kho lớn chứa lương thực, nơi này thì lại có một vòng tường vây, vây lấy quanh tòa nhà và kho lương thực.

Trong nhà thấp thoáng có ánh lửa hiện ra. Hình Tể đứng phía trước cửa sổ tại lầu ba. yên lặng nhìn màn đêm bên ngoài. Hắn năm nay khoảng bốn mươi tuổi, dáng người rất cao lớn khỏe mạnh, hắn xuất thân bần hàn. cha mẹ mất sớm. từ nhỏ đã lưu lạc ở đầu đường xó chợ tại Trường An. năm mười ba tuổi khi đến một võ quán học võ, học được một thân võ nghệ. Hắn chính là nhờ vào thân võ nghệ này, từng bước từng đánh ra một gia nghiệp đến vạn quan, cũng đánh ra một tiếng tâm hào hiệp trượng nghĩa.

Ngày mai chính là ngày mừng sinh nhật tuổi bốn mươi của hắn. người một khi đã đến tuổi trung niên, vốn định giảm đi tính tranh cường háo thắng. mà hưởng thụ nhân sinh một cách thanh nhàn, không ngờ một tai họa bất ngờ ập đến khiến cho hắn có nhà cũng không dám quay về. đối phương dẫn nhiều binh sĩ như vậy đến bắt hắn. hắn cũng mơ hồ đoán được, chỉ e sự việc này có liên quan đến nhà họ Vương. nếu không, một nhân vật thấp bé như hắn. thì đâu cần chỉ đến đông người rắc rối như vậy làm gì?

Tâm trạng của Hình Tể thật sự rất nặng nề, hắn đang suy xét nơi mà hắn có thể đến được, Trường An thì đã không thể trở về rồi, tốt nhất là ngày mai chạy tới Hàm Dương, hắn có gửi tại một quỹ phường nơi đó hai ngàn quan tiền, có thể lấy ra trước để đến nương nhờ người cậu tại Lũng Hữu. chờ cho chuyện này qua đi rồi thì sẽ đón vợ con ra. hắn âm thầm quyết định chủ ý như thế, trời vừa sáng thì sẽ đi ngay.

Bỗng nhiên, phương xa truyền đến tiếng chó sủa ỏm tỏi. vô số con chó trong bóng đêm sủa điên loạn, trong lòng hắn phút chốc cảnh giác hẳn lên. nếu như không có một đám người đông đi tới. là không thể nào có nhiều con chó cùng lúc kêu như vậy, hắn lao đến trước cửa sổ nhìn về phía bóng đêm. thị lực của hắn rất mạnh, chỉ thấy ngoài xa hai dặm trên quan lộ thấp thoáng có một bóng đen dài dài đang nhanh chóng di động, trên bóng đêm thấp thoáng phản chiếu lóe sáng.

"Áo giáp!"

Hình Tể chợt kịp phản ứng ngay, chỉ có áo giáp mới phản sáng trong bóng tối, đây là quân đội đến bắt hắn đây mà. hắn cơ hồ là không chút nghĩ ngợi mà phá cửa sổ nhào vào, từ lầu ba nhảy đến trong viện, lăn một vòng trên mặt đất. vung đao nhỏ trong ủng ra. cắt đứt sợi dây cương cột trên cọc gỗ, hắn trở mình lên ngựa, cắm phạch một đao trên mông ngựa. con ngựa đau đớn. từ trong cửa lớn nhảy lên xông ra. chạy như điên về phía bờ ruộng.

Năm trăm kỵ binh Kim Ngô Vệ đến bắt hắn dưới sự dẫn đường của một viên mật thám, đã đến nơi cách nơi ẩn náu của hắn chưa đầy một dặm. tướng quân Đặng Duy đột nhiên thấy một người cởi ngựa từ trong viện xông ra. hắn lập tức sực phản ứng. đây nhất định là nhân phạm đào tẩu. hắn lập tức vung đao thét to: "Bắt lấy tên này, thưởng tiền nghìn quan!"

Các kỵ binh Kim Ngô Vệ bỗng chốc ai nấy tranh giành xô đẩy nhau, rượt đuổi ráo riết về phía Hình Tể, mấy trăm kỵ binh và một tên đào phạm đang chạy thục mạng trong ruộng đất ươm mầm. tiếng la thét vang khắp trời đêm. Hình Tể thấy phía trước là một mảnh rừng cây, hắn quay đầu ngựa, xông đến rừng cây, y như một kẻ điên vậy, xông vào rừng cây. năm trăm Kim Ngô Vệ lập tức chia ba đường bọc đánh, từ ba hướng bao vây hắn.

Lúc Hình Tể xông ra rừng cây, hắn mới phát hiện mình đã phạm sai lầm lớn. giảm tốc độ trong rừng cây lại. còn kỵ binh vòng đường đuổi theo đã tiến tới rồi, cách hắn càng lúc càng gần. đã không tới sáu mươi dặm rồi. một con sông nhỏ ở trước mặt đột nhiên chắn ngang, chặn lại đường đi của hắn.

Cũng vào lúc này, tướng quân Đặng Duy trương cung cài tên. nhắm thẳng hắn một tên vọt tới. tiếng dây cung vang lên. một tên trúng thẳng vào sau lưng của Hình Tể, hắn cả người lẫn ngựa bay thăng vào giữa sông.

"Bắt lấy hắn! Phải bắt sống!" Đặng Duy lớn tiếng hô lớn. không ngừng kéo lấy dây cương nhìn về tứ phía giữa lòng sông, người đang ở đâu?

"Tướng quân, ở chỗ kia!"

Một viên binh sĩ đột nhiên nhìn thấy được mục tiêu. Hình Tể đã bò lên bờ, một tay ôm lấy trường tiễn trên vai phải, loạng choạng chạy về phía trên bờ, xa xa thấp thoáng.

Trong quân doanh. Hình Tể cởi trần thân trên quỳ trên mặt đất. một viên quân y đang dùng dao nhỏ sắc nhọn, cẩn thận dùng dao lấy đi mũi tên trên vai trái ra. ở phía trước hắn. Lý Khánh An ngả người trên một cái ghế thái sư thoải mái. ánh mắt lãnh đạm nhìn vào nam tử trước mắt.

Hình Tể sắc mặt trắng bệch, răng nghiến đến vang lên kèn kẹt, cơn đau mãnh liệt làm cho mồ hôi trên trán hắn lăn xuống từng giọt to tròn, nhưng hắn lại không hó hé tiếng nào, Lý Khánh An bất giác gật gật đầu. người này quả là một trang hảo hán cứng rắn. Hình Tể bỗng ư lên một tiếng. mũi tên từ trên đầu xương khoét ra ngoài. quân y lập tức đắp thuốc cầm máu cho hắn. và dùng mảnh vải băng bó lại.

"Xong rồi!"

Quân y cắt đứt mảnh vải. đứng dậy cười nói: "Đầu tên không độc. chỉ thương một chút xương cốt. dưỡng một tháng là có thể lành lặn như xưa."

Hình Tể thở hổn hển thật vội, dập đầu lạy Lý Khánh An một cái: "Tiểu nhân cảm tạ ơn cứu mạng của đại tướng quân, thề sẽ ghi lòng tạc dạ. đợi sau này sẽ báo đáp."

Lý Khánh An khẽ khoát tay nói: "Nói tiếp những lời ban nãy, Thôi Quang Viễn đưa thư cho ngươi rồi. ngươi lại chạy thoát thế nào?"

"Vâng!"

Hình Tể chịu đựng từng cơn đau trên bả vai, tiếp tục nói: "Vốn dĩ tiểu nhân còn muốn dẫn theo thê nhi cùng đào tẩu, nhưng đã không kịp nữa. một đoàn quan binh bao vây khắp phủ đệ của tiểu nhân, tiểu nhân chỉ đành chạy trốn từ địa đạo, đường địa đạo này là tiểu nhân mất thời gian mười năm đào khoét, dài khoảng trăm bước, dự phòng khi cứu cấp, không ngờ hôm nay quả thật đã dùng tới."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó tiểu nhân đã chạy đến phủ đệ của em trai Vương Củng là Vương Hãn. để xin che chở, hắn lập tức đem tiểu nhân đến trang viên ngoại thành, không ngờ bị người ta theo dõi. quan binh ban nãy lại tiếp tục truy bắt. tiểu nhân liều mình tẩu thoát, may mà có đại tướng quân cứu giúp."

Lúc này ngoài trướng vọng lại tiếng bẩm báo: "Đại tướng quân, ngoài doanh có người của Kim Ngô Vệ, bọn họ đến đòi đào phạm."

"Nói cho bọn họ biết, không có đào phạm!"

"Chúng thuộc hạ nói rồi, bọn họ không tin. nhất định bắt chúng ta phải giao ra." "Hừ! Dám bắt nạt quân An Tây ta sao?"

Lý Khánh An lạnh lùng lệnh nói: "Không cần dài dòng với bọn họ, điều ba trăm cung nỏ thủ dàn trận, trong năm mươi bước giết chết ngay không bàn cãi!"

"Vâng!"

Binh sĩ đi rồi. Lý Khánh An mỉm cười, lại hỏi Hình Tể nói: "Ngươi chạy trốn tới phủ Vương Hãn. hắn nói như thế nào?"

"Vương lang trung nói, đây là Dương Quốc Trung phải diệt trừ đại ca hắn. mượn vụ án ám sát Đệ vương gây chuyện, giá họa cho tiểu nhân, cuối cùng lôi ra huynh đệ Vương thị, tên Dương Quốc Trung này hung hãn ác độc, quả thật là rất lợi hại!" Hình Tể nghiến răng nghiến lợi nói.

Lý Khánh An nhẹ nhàng lắc đầu. cười nói: "Đây không phải Dương Quốc Trung lợi hại. hắn nghĩ không ra thứ thủ đoạn này, đây là chủ ý của quân sư hắn Lệnh Hồ Phi. bao gồm việc bám đuổi theo ngươi ráo riết không buông tha cũng nhất định là sự an bài của hắn. hơn nữa bọn họ không chỉ muốn đối phó với Vương Củng, mục tiêu cuối cùng còn phải diệt trừ Lý Lâm Phủ."

"Lý tướng quốc!" Hình Tể ngây ngẩn cả người, một tên tiểu tốt như hắn lại gây ra một cơn phong ba lớn như vậy.

Lý Khánh An đứng lên. chắp tay ra sau đi được mấy bước, việc này nhìn có vè không liên quan với hắn Lý Khánh An. thật ra không phải vậy, rất có liên quan với hắn. Vương Củng là người kế thừa của Lý Lâm Phủ, nếu như trừ khử Vương Củng, cũng xem như trừ khử Lý Lâm Phủ rồi, lúc đó, Dương Quốc Trung là một đàng một mình một cõi, hắn liền có thể ung dung đối phó với mình, nhưng nếu như mình ở trong triều có một nội ứng, bèn có thể kiềm chế Dương Quốc Trung lại, Lý Lâm Phủ đã suy sụp rồi, có thể thấy Lý Long Cơ cũng không yên tâm Dương Quốc Trung một mình nắm giữ chính quyền, vì vậy phải nâng đỡ Vương Củng để đối kháng với hắn, đây là thuật để vương của Lý Long Cơ, đây cũng là cơ hội của hắn Lý Khánh An. mình và Vương Củng liên minh, là hoàn toàn có thế đối kháng với nhóm người Dương Quốc Trung, An Lộc Sơn.

Nghĩ đến đây, Lý Khánh An lại bất giác liếc nhìn Hình Tể, quan hệ giữa mình và Vương Củng trước giờ không tồi, bây giờ lại có thêm người này, người này chính là một chiếc cầu nối giữa hắn và Vương Củng.

Lý Khánh An mỉm cười nói với Hình Tể: "Hình tiên sinh yên tâm. có Lý Khánh An ta ở đây, thì Dương Quốc Trung đừng hòng đụng đến một cọng lông của tiên sinh, tiên sinh cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi! Truy binh ta sẽ thay tiên sinh đuổi đi."

Hình Tể đang thấp thỏm bất an, không biết Lý Khánh An sẽ xử lý hắn thế nào, hắn biết quan hệ giữa Lý Khánh An và Kim Ngô Vệ xưa giờ không tốt, nhưng bây giờ là việc đại sự, Lý Khánh An lại chịu vì mình mà đắc tội với Kim Ngô Vệ sao? Nhưng một câu nói của Lý Khánh An. thoáng chốc đã làm cho mây đen trong lòng hắn tan biến đi. hắn kích động đến dập đầu hai cái ầm ầm: "Tạ ơn cứu mạng của đại tướng quân."

"Đi đi!" Lý Khánh An ra hiệu mắt với thân binh, thân binh dìu Hình Tể dậy, khoác một chiếc áo cho hắn. dẫn hắn đi ra ngoài.

Hình Tể vừa đi, Lý Khánh An tùy tay lấy cung tiễn lại, sải bước lớn đi về hướng ngoài doanh trướng.

Trước cửa doanh ánh lửa bập bùng, năm trăm kỵ binh Kim Ngô Vệ ở ngoài xa trăm bước vẫn chưa chịu bỏ đi, trong năm mươi bước, hai con chiến mã đã ngã đất chết tươi, kỵ binh thọ thương đã chạy trở về. đây là sự trừng phạt của quân An Tây đối với ké vượt ranh giới.

Đặng Duy nhìn chăm chăm đại doanh quân An Tây, lòng nóng như lửa đốt. hắn biết mình không đủ khả năng gây với quân An Tây, ở phía đối diện, giữa hàng rào quân doanh, bóng người dày đặc, đó là quân An Tây ba trăm cung nỏ thủ trận địa sẵn sàng, vừa rồi hai viên quan quân nóng này tiến lên la mắng, kết quả hai con ngựa bị bắn chết, hai viên quan quân cũng bị thương, Đặng Duy trong lòng hiểu rõ. đây kỳ thực là quân An Tây đã thủ hạ lưu tình, nếu không, hai viên quan quân chỉ còn đường chết.

Nhưng vụ án Hình Tể sự việc trọng đại, hắn trở về sẽ không thể nào giao phó được với Dương Quốc Trung, bây giờ hắn cũng không biết nên làm thế nào rồi, chỉ đành kéo được thêm một khắc hay một khắc.

Đúng lúc này, trong quân doanh bỗng nhiên truyền đến một sự xáo động nhỏ, loáng thoáng có thể nghe thấy có người đang gọi đại tướng quân. Đặng Duy lòng chợt thắt lại. đây là Lý Khánh An đã đi ra rồi.

Nhưng cửa lớn quân doanh vẫn còn chưa mở, hắn chỉ thấy mấy người đi lên trên tháp gác, có người đang la to: "Đại tướng quân mời thủ lĩnh Kim Ngô Vệ tiến lên nói chuyện."

Đặng Duy lập tức giục ngựa tiến lên. trên ngựa ôm quyền thi lễ nói: "Kim ngô vệ tướng quân Đặng Duy tham kiến Đại tướng quân!"

Trên tháp gác, Lý Khánh An nhận ra người này, năm xưa lúc thành lập Tuần tra doanh, tên Đặng Duy này là Phó thủ của doanh trại Kim Ngô Vệ kia. bây giờ hắn đã thăng chức làm tướng quân rồi.

"Thì ra là Đặng tướng quân, nhiều năm không gặp rồi, chúc mừng Đặng tướng quân đã vinh quang thăng chức."

Ngữ khí của Lý Khánh An rất điềm đạm. rõ ràng là lời nói vu vơ qua loa.

"Đa tạ Đại tướng quân, đêm nay đến quấy rầy quý quân cũng là bất đắc dĩ. chúng tôi truy tung một tên tội phạm quan trọng của triều đình, hắn là người bị tình nghi trọng đại trong vụ án ám sát Đệ vương, hắn trốn vào quân doanh quý quân, mong rằng Đại tướng quân trả lại cho chúng tôi."

"Ý của Đặng tướng quân là. Chúng tôi bao che trọng phạm triều đình?"

"Không! Không! Không! Ta không có ý này."

Đặng Duy cuống quít giải thích nói: "Là yếu phạm trốn vào quân doanh quý quân."

"Vậy các ngươi là tận mắt chứng kiến hắn đi vào quân doanh của ta?" Khẩu khí của Lý Khánh An trở nên nghiêm khắc hẳn lên.

"Cái này.. Đặng Duy có chút chột dạ. vấn đề chính là ở đây, bọn họ tìm cầu chậm đi một bước, không tận mắt chứng kiến Hình Tể đi vào quân doanh.

"Điều này quả thật không tận mắt nhìn thấy, nhưng hắn từ trong lòng sông chạy ra. chúng tôi men theo vết nước dọc đường đuổi đến quân doanh."

"Vết nước? vết nước ở đâu?"

vết nước đã khô rồi. bất kỳ vết tích nào đều không có, không có chứng cứ thì bất kỳ lời giải bày nào cũng là yếu ớt bất lực, Đặng Duy đành cắn răng nói: "Đại tướng quân, đây là vụ án do Dương thượng thư đích thân xử án. quả thật sự việc hệ trọng, việc này không liên quan đến đại tướng quân, hi vọng đại tướng quân hiểu rõ điểm này."

Lý Khánh An bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to: "Hay cho một cái Dương thượng thư đích thân xử án, vụ án này có liên quan đến Dương Quốc Trung sao? Ta chỉ nghe nói vụ án này là Kinh triệu doãn Vương Củng chủ quản, ngươi lại lôi Dương Quốc Trung ra để đè ta."

Lý Khánh An thu tiếng cười lại rồi lạnh lùng nói: 'Ta cho ngươi thời gian một chén trà. hoặc là lấy ra ý chỉ của thánh thượng, hoặc là rời khỏi cho ta, nếu không các ngươi chính là đến tìm đến gây chuyện, thì đừng trách Lý Khánh An ta vô lễ."

"Đại tướng quân..."

Đặng Duy vội vàng hô to, nhưng Lý Khánh An đã không có tiếng động, hắn muôn vàn bất đắc dĩ. lại giục ngựa quay trở lại, trong lòng rối như tơ vò, hắn chợtt nhìn nhìn sắc trời, mới đến canh một. cách trời sáng còn một khoảng rất lâu. làm sao bây giờ? Là tiếp tục chờ đợi. chờ Dương Quốc Trung đến, hay là rút đi, hắn khó xử hai bề.

"Đặng tướng quân, thời gian một chén trà đã đến. lấy thánh chỉ đến đây đi!" Ngoài trăm bước vọng lại tiếng của Lý Khánh An.

Đặng Duy thở dài, gắng gượng hô lên: "Đại tướng quân, chuyện này không có kinh động Thánh Thượng."

"Hừ! Không có ý chỉ, Kim Ngô vệ các ngươi lại dám tự tiện ra khỏi thành? Đây rõ ràng là bắt nạt quân An Tây ta rồi."

Tiếng Lý Khánh An vừa dứt, tiếng dây cung vang lên, Đặng Duy cả kinh, hắn biết Lý Khánh An thần tiễn vô song, trong khoảnh khắc đá lửa điện xẹt này, chỉ thấy một bóng đen bổ nhào tới hắn với tốc độ nhanh như chớp giật không kịp bịt tai, hắn né mình không kịp, 'crắc!' một mũi tên bắn xuyên thủng mũ giáp của hắn. bay ra ngoài mấy chục bước, tên sắc quét qua da đầu của hắn. cơn đau rát bỏng, Đặng Duy sợ đến hồn bay phách lạc.

"Mũi tên này là để cảnh cáo ngươi. nếu ngươi không đi nữa, ta sẽ lấy mạng chó của ngươi!"

Đặng Duy không còn đủ dũng khí để tiếp tục ở lại nữa, "rút!" hắn quay đầu ngựa là chạy, cả đoàn binh sĩ Kim Ngô Vệ theo hắn chạy đi như bay. thoáng chốc đã chạy sạch sẽ, trước cửa quân doanh bỗng chốc yên lặng trở lại.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-612)


<