← Hồi 0201 | Hồi 0203 → |
- Hồng Nô, muội hát càng ngay càng tiến bộ.
Lý Kỳ mừng rỡ cười.
Quý Hồng Nô cười yếu ớt đáp:
- Lý đại ca, là bài hát huynh dạy dễ nghe. Hồng Nô rất thích bài Hồng Đậu này.
- Muội thích là tốt rồi. Tuy nhiên, với giọng ca của muội, cho dù có tùy ý hát hai ba câu, cũng đủ khuynh đảo chúng sinh. Huynh chỉ là thêu hoa dệt gấm thôi, không đáng nhắc tới.
Lý Kỳ thấy Quý Hồng Nô lộ vẻ e lệ, cười ha hả, lại hỏi:
- Không biết muội thích hát bài nào nhất?
Quý Hồng Nô nghiêng đầu suy nghĩ:
- Thủy Điều Ca Đầu, Hồng Đậu, Sứ Thanh Hoa, Tỉnh Mộng, còn cả bài Khói Bếp nữa.
Oa! Năm bài thì có ba bài của Vương Phi. Nếu như Quý Hồng Nô sống ở đời sau, chắc chắn là fan trung thành của Vương Phi.
Lý Kỳ gật đầu, híp mắt, như đang suy nghĩ tới cái gì đó. Lại nghe Quý Hồng Nô nói:
- Lý đại ca, lúc nào huynh để cho muội tới Túy Tiên Cư ca hát?
Lý Kỳ khẽ giật mình, hiếu kỳ hỏi:
- Có chút nóng ruột rồi à?
Trước kia đối với việc tới Túy Tiên Cư ca hát, Quý Hồng Nô luôn có tâm trạng mâu thuẫn. Nhưng hôm nay rõ ràng tự động nói ra, đã khiến Lý Kỳ rất là nghi hoặc.
Quý Hồng Nô khẽ thở dài:
- Muội nợ huynh và phu nhân nhiều lắm. Muội thực sự muốn làm chút chuyện cho huynh và phu nhân. Cho dù làm những công việc dọn dẹp, giặt quần áo như mấy người Trần đại nương cũng được.
Cô nàng Quý Hồng Nô này cũng thật là an phận.
- Dọn dẹp? Giặt quần áo? Thiệt thòi muội nghĩ ra được. Huynh cũng không hào phóng tới mức để muội dùng đôi tay đó vò quần áo.
Lý Kỳ tức giận nhìn nàng một cái:
- Ta đây gọi là nuôi binh ngàn ngày, dùng binh một giờ. Ài, thực ra ta vốn tính toán vừa qua yến tiệc tròn tuổi, lập tức cho muội tới Túy Tiên Cư ca hát. Nhưng thật không ngờ, gần đây có nhiều chuyện xảy ra, đến hiện tại ta vẫn còn loay hoanh giải quyết. Đã khiến muội buồn bực trong nhà.
Quý Hồng Nô vội nói:
- Lý đại ca, huynh đã bận rộn như vậy, thì không cần dành thời gian tới dạy muội hát đâu. Cần chú ý sức khỏe, nghỉ ngơi nhiều mới tốt.
Thù không biết, hiện tại Lý Kỳ là không dám ra cửa, nên mới trốn tới đây. Bởi vì Thái Mẫn Đức đang đi khắp nơi tìm hắn. Trước cửa Tần phủ và Túy Tiên Cư đều có trạm gác ngầm của Thái Mẫn Đức.
Lý Kỳ nghĩ tới hiện tại Thái Mẫn Đức như đang ngồi trên chảo lửa, âm thầm cười nở hoa. Lão tử chưa khiến ngươi sụt hai mươi cân, thì lão tử còn chưa đi ra cánh cửa này. Ngoài miệng lại nói:
- Chuyện lớn bằng trời, cũng không lớn bằng việc tới nghe Hồng Nô hát. Huống hồ ta vừa nghe muội hát, mệt nhọc lập tức tan biến, cả người khoan khoái dễ chịu. Đây chính là cách nghỉ ngơi tốt nhất.
Quý Hồng Nô khờ dại tin là thật, đỏ mặt, nhỏ giọng nói:
- Nếu không muội lại hát bài Sứ Thanh Hoa cho huynh nghe?
- Tốt.
Lý Kỳ gật đầu.
Quý Hồng Nô đang định gảy đàn hát lên, thì bên ngoài chợt vang lên tiếng đập cửa, sau đó là giọng của Trần đại nương:
- Lý sư phó, có người tới tìm cậu.
Lý Kỳ nhướn mày đáp:
- Không phải cháu đã nói với thím rồi sao, mặc kệ là ai tới tìm, đều nói cháu không tại.
- Ái chà, hiền chất thật là uy phong! Ngay cả lão phu cũng không chịu gặp.
Vừa dứt lời, cửa liền mở, chỉ thấy Vương Trọng Lăng từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt đầy sát khí.
Trần đại nương quăng ánh mắt xin lỗi về phía Lý Kỳ.
Lý Kỳ tất nhiên sẽ không trách bà ta, hơi gật đầu, ý bảo bà ta lui xuống.
Trần đại nương thi lễ một cái, liền vội vội vàng vàng rời đi.
- Đại lão gia.
Quý Hồng Nô sững sờ, vội vàng đứng dậy hành lễ.
Vương Trọng Lăng có nghe nói qua về Quý Hồng Nô, nhưng chưng từng thấy mặt nàng, hơi gật đầu nói:
- Cô đi ra ngoài trước di.
Có lầm không vậy? Lý Kỳ ngượng ngùng nói:
- Vương thúc thúc, đây là phòng của Hồng Nô mà.
Vương Trọng Lăng nghe hắn nói như vậy, lửa giận nhất thời bùng lên, cả giận:
- Lão phu chỉ biết đây là nhà của con gái ta.
Mịa! Lão hàng này không có chút lễ phép nào.
Lý Kỳ rất kinh bỉ Vương Trọng Lăng.
Quý Hồng Nô sợ Lý Kỳ và Vương Trọng Lăng cãi nhau, vội vàng hành lễ, sau đó bước nhanh ra ngoài. Trước khi đi còn đóng cửa lại.
Quý Hồng Nô vừa đi, căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh.
Lão hàng này dẵm phải cứt chó à?
Lý Kỳ chứng kiến vẻ mặt hận không thể nuốt chửng hắn của Vương Trọng Lăng, trong lòng không yên bất an.
- Hiền chất thật là có nhã hứng. Tình hình đến mức này rồi, ngươi còn có tâm tình ở đây nghe hát.
Vương Trọng Lăng đặt mông ngồi xuống ghế, cười lạnh nói.
- Đâu có, đâu có.
Lý Kỳ cười ha hả:
- Tiểu chất mới tới đây được một lúc.
Nhưng vẻ mặt tươi cười của Lý Kỳ đã khiến Vương Trọng Lăng càng phẫn nộ, chợt vỗ mạnh bàn, cả giận nói:
- Tiểu tử ngươi thật to gan. Trước thì đắc tội Vương tương, giờ lại đắc tội Bạch tương. Ngươi có phải ngại mệnh quá dài hay không? Nếu là như vậy, ngươi nhảy luôn xuống sông tự tử đi, đỡ ở chỗ này hại người hại mình.
- Đắc tội Bạch tương?
Lý Kỳ kinh ngạc:
- Vương thúc thúc, tiểu chất đắc tội Bạch thúc thúc khi nào?
- Tiểu tử ngươi còn chối cãi?
Vương Trọng Lăng tức giận hừ một tiếng:
- Sáng nay lúc vào triều, Bạch tương liền bảo ta đuổi ngươi khỏi Túy Tiên Cư. Nếu ngươi không đắc tội ông ấy, thì vì sao ông ấy phải làm như vậy? Hiện tại Vương tương đang không ngừng chĩa vào ta, toàn bộ nhờ mấy người Bạch tương hỗ trợ. Ngươi không giúp đỡ thì chớ, lại còn muốn giậu đổ bìm leo.
Ông ta thực sự bị chọc tức. Đang yên đang lành bị Vương Phủ ghi hận. Lại vô duyên vô cớ bị Bạch Thế Trung lên án một trận. Mà tất cả mọi việc đều do Lý Kỳ gây nên.
- Cái gì?
Lý Kỳ kinh hãi:
- Bạch thúc thúc bảo thúc đuổi cháu khỏi Túy Tiên Cư?
- Ta việc gì phải nói dối ngươi. Lẽ nào lão phu nhàn tới mức ấy?
Vương Trọng Lăng hừ một tiếng.
Chẳng lẽ Bạch Thế Trung đã biết chuyện mình và Thất Nương? Chẳng lẽ đêm đó...
Lý Kỳ nhướn mày, thử hỏi:
- Không biết Bạch thúc thúc còn nói gì không?
- Đúng rồi, ông ấy còn bảo ta cảnh cáo ngươi, lần sau sẽ không phải là dùng cây gậy chiêu đãi ngươi, mà là cung tiễn.
Vương Trọng Lăng khó hiểu nói. Ông ta không biết nguyên nhân trong đó, càng không biết Bạch Thế Trung nhờ nhắn lại như vậy là có ý gì.
Vương Trọng Lăng không rõ, nhưng Lý Kỳ lại nhất thanh nhị sở, sau lưng lạnh băng băng. Nghĩ bụng, hóa ra đêm đó không liên quan tới Bạch phu nhân, mà tất cả đều là do Bạch Thế Trung phân phó. Chắc thời gian qua Thất Nương còn ưu phiền hơn mình tưởng tượng.
Lý Kỳ vừa nghĩ tới Bạch Thiển Dạ, trong lòng lại lo lắng.
Vương Trọng Lăng thấy Lý Kỳ lặng lẽ không nói, vội la lên:
- Bây giờ ngươi định làm thế nào?
Nếu không phải Lý Kỳ còn có cổ phần ở Túy Tiên Cư, thì ông ta đã sớm đuổi Lý Kỳ đi rồi. Đâu cần đợi tới ngày hôm nay.
- Đánh.
- Cái gì?
Đổ mồ hôi! Nhất thời không cẩn thận, lỡ miệng.
Lý Kỳ cười ngượng ngùng:
- Không có gì, không có gì.
Vương Trọng Lăng trừng hắn một cái, rất vô lại nói:
- Chuyện giữa ngươi và Bạch tương, ta không muốn hỏi tới. Tuy nhiên việc này nếu là do ngươi gây ra, vậy thì ngươi phải chịu trách nhiệm.
- Tiểu chất biết rồi.
Lý Kỳ thấy ánh mắt muốn ăn thịt người của Vương Trọng Lăng, rất sợ ông ta tức giận đến đau tìm mà chết, vội vàng gật đầu, cười nói:
- Vương thúc thúc, hiện tại thúc lo lắng nhất là Vương tương phải không?
Ngươi đây không phải là nói nhảm sao? Vương Trọng Lăng trừng mắt một cái, gật đầu.
- Vậy Vương tương sợ ai nhất?
Lý Kỳ cười hỏi.
*****
Vương Trọng Lăng buồn bực đáp:
- Hiện tại y quyền nghiên vua và dân, ngoại trừ Hoàng thượng ra, ai cũng không dám động vào y.
Lý Kỳ gật đầu:
- Đó, chỉ cần thúc được Hoàng thượng coi trọng, vậy thì y còn dám cáo buộc thúc nữa sao?
- Đạo lý kia ta biết, chính là...
Vương Trọng Lăng nói tới một nửa, hai mắt hiện lên tinh mang, híp mắt, cười ha hả nói:
- Đúng rồi, thiếu chút nữa ta đã quên, ngươi còn nợ ta một món bảo bối.
Thấy vậy lão hàng này còn chưa tức giận tới choáng váng đầu óc.
Lý Kỳ cười cười:
- Vương thúc thúc, chúng ta nói chuyện lâu trong phòng của Hồng Nô, có phải có chút không ổn? Nếu không chúng ta tới tiền viện, cháu sẽ cho chú xem bảo bối kia.
- Vậy còn dài dòng làm gì nữa, mau đi thôi.
Vương Trọng Lăng nói xong, liền nắm chặt tay Lý Kỳ, vội vàng đi ra ngoài.
Tiền viện.
Vương Trọng Lăng cầm một cái vợt làm bằng gỗ, chỉ thấy đầu vợt được làm bằng những sợi tơ xen kẽ nhau, hình dáng rất kỳ lạ. Tay kia thì cầm một quả cầu làm bằng lông ngỗng. Ông ta nhìn trái, ngó phải, cũng không nhìn ra hai thứ này dùng để làm gì, liền hiếu kỳ hỏi:
- Hiền chất, đây là bảo bối mà ngươi nói?
- Vương thúc thúc, cái đó gọi là cầu lông, là cháu mới phát minh ra.
Lý Kỳ cười ha hả.
- Cầu lông?
Vương Trọng Lăng cau mày hỏi:
- Vậy cầu lông này dùng làm gì?
- Để chơi!
Lý Kỳ đáp, chợt thấy Quý Hồng Nô đi qua, vội vàng hô:
- Hồng Nô, muội tới đây một lát.
Quý Hồng Nô đi tới, hướng hai người thi lễ, sau đó hỏi:
- Lý đại ca, huynh gọi muội có chuyện gì?
Lý Kỳ cười ha hả:
- Muội ở trong nhà suốt, cũng nên vận động chút.
Nói xong, hắn hướng Vương Trọng Lăng:
- Vương thúc thúc, trò cầu lông nếu này nói mồm chỉ sợ không hiểu. Không bằng tiểu chất và Hồng Nô chơi một lần cho thúc nhìn.
Vương Trọng Lăng gật đầu, rất chờ đợi nói:
- Ừ, các ngươi cứ tùy tiện.
Đầu tiên hắn sai người lấy cái lưới đã chuẩn bị sẵn, rồi đóng hai cọc gỗ để chăng lưới.
Lý Kỳ thừa dịp hạ nhân làm việc, giải thích một vài động tác căn bản của cầu lông cho Quý Hồng Nô nghe. Còn bảo Quý Hồng Nô dùng vợt tập tâng cầu.
Một lát sau, một cái sân chơi cầu lông đơng giản đã dựng xong. Quý Hồng Nô đã có cái nhìn đại khái về môn này. Dù sao nàng vẫn còn trẻ, tiếp nhận những cái mới lạ tương đối nhanh.
Lý Kỳ và Quý Hồng Nô phân biệt đứng ở hai bên lưới.
Lý Kỳ đánh trước, hắn rất nhẹ nhàng đánh cầu sang.
Có thể là do Vương Trọng Lăng ở chỗ này, cho nên Quý Hồng Nô có chút khẩn trương, luống cuống tay chân dùng vợt đỡ, nhưng vẫn đỡ hụt. Khuôn mặt hiện lên một tia đỏ ửng, có lỗi nói:
- Xin lỗi Lý đại ca.
Lý Kỳ cười ha hả:
- Không sao, lần đầu ai chả như vậy. Chúng ta tiếp tục đánh.
Quý Hồng Nô gật đầu, nhặt cầu lên, học tư thế đánh cầu của Lý Kỳ, đánh sang bên.
Tuy nhiên, do nàng dùng sức hơi yếu, nên quả cầu chỉ bay sát qua võng rồi rơi xuống.
Má, đánh hiểm thế.
Trước kia Lý Kỳ thường xuyên chơi cầu lông để rèn luyện sức khỏe, cho nên coi như là thành thạo. Liền bước nhanh tới, vung vợt đỡ cầu. Quả cầu bay qua lưới, rơi chính xác xuống vị trí của Quý Hồng Nô.
Lần này, dù Quý Hồng Nô không đánh hút, nhưng lại đánh như đánh golf, khiến cho quả cầu bay rất mạnh.
Má, chơi mình à!
Lý Kỳ lại vội vàng vọt tới, khó khăn lắm mới cứu được cầu.
Tiếc nuối chính là lần này Quý Hồng Nô đánh không qua lưới.
Tuy nhiên, dần dần Quý Hồng Nô cũng hiểu ra một vài mánh khóe của cầu lông. Từ hiệp một tới hiệp mười, biểu lộ không còn e lệ như lúc đầu, mà dần dần tự tin, giống như đắm chìm trong đó.
Vương Trọng Lăng ngồi một bên nhìn, càng xem càng hưng phấn. Đôi mắt ti hí đảo đi đảo lại theo quả cầu.
Lại qua một lúc, Vương Trọng Lăng thực sự nhịn không được, đứng dậy đi tới trước, hướng Quý Hồng Nô nói:
- Cô đánh lâu như vậy chắc cũng mệt, để lão phu thử xem.
Quý Hồng Nô đang đánh có hứng, lấy đâu ra mệt mỏi. Tuy nhiên nàng cũng không dám nói gì thêm, đưa cây vợt cho Vương Trọng Lăng, sau đó đứng một bên nhìn.
Đối phương từ mỹ nữ biến thành một lão đầu béo ú, tâm cảnh của Lý Kỳ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng, hào hứng giảm nhiều, quả cầu thứ nhất hơi lạc hướng.
Tuy nhiên, đừng nhìn Vương Trọng Lăng mập mạp, nhưng thân thủ tuyệt đối không chậm. Hơn nữa ông ta ngồi một bên xem lâu như vậy, cũng nắm được một vài bí quyết. Cất bước đi tới, vung tay lên, rõ ràng đánh trúng cầu, sau đó trở về vị trí.
Mịa, chuẩn vậy?
Lý Kỳ không dám chậm trễ, vội vàng đỡ cầu.
Không thể không nói, khả năng vận động của Vương Trọng Lăng thật không kém. Có thể đánh với Lý Kỳ năm hiệp dài. Như vậy đã là không tồi với một tân thủ.
Trong lúc bất tri bất giác, một canh giờ qua đi, thể lực của Vương Trọng Lăng rốt cuộc không chống đỡ nổi, khua tay nói:
- Đừng đánh, đừng đánh, mớ xương già này của ta sắp rụng ra rồi.
Lý Kỳ thì vẫn bình thường, cùng Vương Trọng Lăng sang một bên ngồi, uống một ngụm nước, cười hỏi:
- Vương thúc thúc, thúc thấy môn cầu lông này thế nào?
Vương Trọng Lăng vừa nghe hắn hỏi vậy, không ngừng gật đầu:
- Hay, hay lắm, hiền chất đúng là kỳ tài đương thời.
Nói xong, ông ta nhịn không được hưng phấn trong lòng, cười ha hả.
Tiếp theo, ông ta thừa dịp Lý Kỳ không chú ý, tiện tay kẹp vợt vào nách, bỏ cầu vào túi áo. Như vậy còn chưa xong, ngay cả cái lưới ông ta cũng không tha. Sau đó vội vàng rời đi.
Quý Hồng Nô thấy Vương Trọng Lăng lấy mất cả cầu cả vợt, trong mắt hiện lên tia buồn bực. Nàng đánh còn chưa đã nghiền.
Lý Kỳ nhìn nàng, cười ha hả:
- Hồng Nô, muội chớ buồn rầu. Vương thúc thúc lấy đi chỉ là hàng thử nghiệm. Huynh còn lưu lại bộ tốt nhất đây. Lúc nào rảnh rỗi chúng ta có thể lấy ra chơi một chút.
Quý Hồng Nô lập tức chuyển buồn làm vui, gật đầu:
- Vâng, vâng.
Vì sao Tống Huy Tông trở thành đệ nhất hôn quân của Bắc Tống? Bởi vì bốn chữ, ngoạn vật tang chí.
(Mê chơi mất cả lý trí)
Một Hoàng đế mà không để ý tới quốc sự, cả ngày không thi từ ca phú, thì là chơi xúc cúc, tán gái, sưu tầm kỳ thạch, như vậy có thể là một Hoàng đế tốt sao?
Đây cũng là nguyên do mà Cao Cầu có thể dựa vào tài đá cầu của mình ngồi lên vị trí Thái úy.
Môn cầu lông mà Lý Kỳ dạy cho Vương Trọng Lăng, là môn thể thao trải qua mấy trăm năm không ngừng hoàn thiện mới thành, tự nhiên có chỗ hấp dẫn người ta. Vương Trọng Lăng có thể dựa vào cầu lông để giống như Cao Cầu, một bước lên trời hay không, Lý Kỳ không dám cam đoan. Nhưng chắc chắn sẽ được Hoàng thượng thích thú, tìm chút ban thưởng. Huống hồ, nếu Tống Huy Tông thực sự ưa thích môn cầu lông, thì chắc ngày nào cũng tìm Vương Trọng Lăng tới để chơi cùng. Dù sao cầu lông là môn dành cho hai người trở lên. Như vậy, tin rằng Vương Phủ chỉ cần không đập đầu vào tường, thì sẽ không ngáng chân Vương Trọng Lăng nữa.
Đuổi đi Vương Trọng Lăng, Lý Kỳ bắt đầu nghĩ biện pháp ứng đối với Bạch Thế Trung. Nhưng hiện tại hắn đã là đâm lao phải theo lao, không có cách nào, chỉ có thể cầu trợ Tần phu nhân. Nhờ Tần phu nhân giúp hắn đi một chuyến. Nói cho Bạch Thiển Dạ biết, ngàn vạn lần đừng sốt ruột, nhẫn nại chờ đợi thêm mấy ngày.
Lý Kỳ đi tới đi lui ở tiền viện, vẻ lo lắng hiển thị rõ trên khuôn mặt.
← Hồi 0201 | Hồi 0203 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác