Vay nóng Tinvay

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0203

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0203: Đàm phán
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Đợi cả buổi, rốt cuộc Tần phu nhân cũng trở về.

- Phu nhân có gặp được Thất Nương không?

Lý Kỳ vội vàng đi lên đón chào, lo lắng hỏi.

Tần phu nhân lắc đầu, thở dài đáp:

- Không thể tưởng được, ngay cả ta cũng không được phép gặp Thất Nương. Ta thấy lần này Bạch thúc phụ giận thật.

- Mịa, lão đấy muốn đuổi tận giết tuyệt à!

Lý Kỳ đằng đằng sát khí mắng.

Tần phu nhân lườm hắn một cái, nói:

- Tuy nhiên may mà ta có quen vài hạ nhân của Bạch phủ. Ta đã nhờ bọn họ hỗ trợ truyền lời cho Thất Nương. Còn Thất Nương có nhận được hay không, , ta cũng không dám cam đoan.

Lý Kỳ thở dài:

- Bất kể thế nào, tại hạ vẫn cảm ơn phu nhân.

- Cảm ơn thì không cần. Thực ra ta đã sớm nói với ngươi. Mặc dù Bạch thúc phụ rất sủng ái Thất Nương, nhưng với những chuyện như vậy, ông ấy còn cố chấp hơn cả cha ta. Nhưng người lại không nghe lời cơ, còn muốn chuyện bé xé ra to. Hiện tại lại nhờ ta tới hỗ trợ. Lúc trước không phải ngươi nói đã có biện pháp đó sao, vậy ngươi mang ra sử dụng đi.

Tần phu nhân tức giận nói.

Lý Kỳ hừ một tiếng:

- Phu nhân, người cũng không phải không biết, hiện tại đến cửa ta còn không thể ra, làm sao nói chuyện với Bạch thúc thúc được.

- Vì sao ngươi không thể rời cửa? Chẳng lẽ Bạch thúc thúc cũng giam lỏng ngươi?

Tần phu nhân ngạc nhiên hỏi.

Lý Kỳ than nhẹ một tiếng, buồn bực đáp:

- Còn không phải muốn trốn tránh Thái viên ngoại sao. Lúc đầu ta đâu nghĩ tới mọi việc đều xảy ra cùng một lúc.

- Chỉ biết lấy cớ.

Tần phu nhân trừng mắt nhìn hắn:

- Thái viên ngoại tìm ngươi, đơn giản là muốn chúng ta mua số thịt kia. Nếu như ngươi không muốn mua thì cứ nói thẳng với y là được. Còn nếu đã tính toán mua, thì vì sao ngươi còn trốn tránh y. Đây không phải là tự rước phiền não còn gì?

- Gặp thì vẫn gặp.

Lý Kỳ gật đầu, buồn bực nói:

- Nhưng bây giờ chưa phải là lúc.

- Tại sao?

- Bởi vì y chưa đủ sốt ruột...

- Y còn chưa đủ sốt ruột? Ta nghe Ngô đại thúc nói, ngày nào Hoàng Văn Nghiệp và Thái Lão Tam cũng tới Túy Tiên Cư mấy lần. Ngươi bảo còn phải đợi tới khi nào?

Tần phu nhân lườm hắn một cái.

Lý Kỳ ngượng ngùng đáp:

- Phải đợi đến khi y muốn nhảy sông tự vẫn. Đến lúc đó ta đàm phán với y sẽ chiếm được thế chủ động. Đây cũng là một cơ hội cực tốt đối với chúng ta. Phu nhân cứ đợi đếm bạc đi. Lần này kiếm được đủ cho chúng ta ăn uống chơi gái đánh bạc, tiêu đến ba đời.

- Thiệt thòi ngươi còn nghĩ tới những điều đó. Ta thấy Thất Nương đã tin nhầm người rồi.

Lời này của Lý Kỳ đã khiến Tần phu nhân tức giận tới bộ ngực sữa phập phồng.

Lý Kỳ sững sờ, buồn bực nói:

- Ta chỉ lấy ví dụ thế thôi, phu nhân sao có thể tưởng thật.

- Ngươi ấy à, chính là quá bộc lộ tài năng. Số bạc kia rất không bảo đảm. Ngươi lợi nhuận nhiều như vậy, có làm được gì.

- Phu nhân nói đúng là có đạo lý, nhưng nếu như ta cũng suy nghĩ giống như phu nhân, thì ta phải thành thật một câu, Túy Tiên Cư đã sớm suy sụp rồi. Một thương nhân mà không muốn lợi nhuận càng thêm nhiều tiền, thì không bằng đi khuân vác. Như vậy ít nhất sẽ không vì thiếu nợ mà thắt cổ tự sát.

Lý Kỳ giải thích.

- Thôi, ta nói không lại ngươi.

Tần phu nhân lắc đầu, nghiêm mặt:

- Vậy hiện tại ngươi định thế nào? Cứ mặc Thất Nương bị giam trong nhà? Lẽ nào ngươi không thể vì nàng, bớt kiếm thêm tiền sao?

Thái Mẫn Đức à Thái Mẫn Đức, mệnh ngươi thật con mẹ nó tốt. Chuyện trùng hợp như vậy ngươi cũng đụng phải.

Lý Kỳ gãi đầu ảo não, thở dài nói:

- Phu nhân, người yên tâm đi, ta sẽ giải quyết chuyện này nhanh thôi.

Tần phu nhân gật đầu, dặn dò:

- Ngươi cũng đừng lỗ mãng, phải nói chuyện rạch ròi với Bạch thúc phụ đấy.

Lý Kỳ ừ một tiếng:

- Ta biết rồi.

Đúng lúc này, Ngô Phúc Vinh chợt chạy vào, hướng Lý Kỳ nói:

- Lý sư phó, Thái viên ngoại tự mình tới, nói là muốn gặp cậu.

Lý Kỳ cười khổ một tiếng:

- Ngô đại thúc, chú bảo y tối nay tới Tần phủ. Túy Tiên Cư nhiều người nhiều miệng, cháu không dám thương lượng với y ở chỗ này.

Ngô Phúc Vinh sững sờ, vội hỏi:

- Lý sư phó, cậu cứ như vậy tha cho y? Đây chẳng phải là quá tiện nghi y sao. Nếu không chúng ta lại đợi thêm hai ngày nữa.

Đổ mồ hôi! Lão hàng này trở nên ác độc như vậy từ khi nào vậy?

Lý Kỳ cổ quái nhìn ông ta một cái, trong lòng cười thầm, xem ra ông ta đã hận Thái Mẫn Đức thấu xương.

- Ngô thúc, cháu thấy việc này cứ làm theo như lời Lý Kỳ nói đi.

Tần phu nhân mặt đen lên.

Lúc này Ngô Phúc Vinh mới nhìn ra sắc mặt của Tần phu nhân không đúng, lại liếc nhìn Lý Kỳ, thấy vẻ mặt cười khổ của hắn, lập tức phản ứng, vội gật đầu:

- Ừ, ừ, lão hủ biết rồi.

Buổi tối, Lý Kỳ ngồi một mình ở hậu đường, uống trà, nhắm mắt dưỡng thần, đợi Thái Mẫn Đức đại giá quang lâm. Việc đàm phán này, hắn cũng không dám để một nữ nhân không có tâm cơ như Tần phu nhân ở bên cạnh. Vạn nhất nói sai câu gì thì tổn thất có thể to lắm.

Cộc cộc cộc.

Tiếng đập cửa vang lên, bên ngoài truyền tới thanh âm của Trần đại nương:

- Lý sư phó, Thái viên ngoại tới.

- Mời y vào.

Kẹt một tiếng, cửa mở, một thân ảnh mập mạp bước vào.

Nhiều ngày không thấy, Thái viên ngoại có vẻ già đi nhiều. Lý Kỳ vội đứng dậy nghênh đón:

- Thái viên ngoại đại giá quang lâm, Lý Kỳ có lỗi vì từ xa tiếp đón.

Thái Mẫn Đức cũng hướng Lý Kỳ thi lễ:

- Là Thái mỗ không mời mà tới. Mong Lý công tử thứ lỗi mới đúng.

Ngữ khí rất là cung kính.

Lý Kỳ nhìn một màn này, lại nghĩ tới cái cảnh lần đầu tiên mình và y gặp nhau, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười nghiền ngẫm. Thế giới này đúng thật là công bằng a. Vươn tay nói:

- Mời viên ngoại ngồi.

Hai người ngồi xuống, Lý Kỳ uống một ngụm trà, mỉm cười hỏi:

- Đã muộn như vậy rồi, không biết viên ngoại tới có việc gì?

Hiện tại Thái Mẫn Đức đâu còn tâm tư chơi trò loanh quanh với Lý Kỳ, gọn gàng dứt khoát nói:

- Hôm nay Thái mỗ tới là muốn cùng công tử làm khoản sinh ý.

- À, sinh ý gì?

Lý Kỳ thản nhiên hỏi.

- Ta muốn bán thịt lợn cho công tử.

Thái Mẫn Đức đáp.

Dù bọn họ cũng lũng đoạn cả thịt dê, nhưng dù sao thịt dê là loại thịt được người của Bắc Tống hoan nghênh nhất. Hơn nữa nguồn cung cũng không nhiều. Chỉ cần đến lúc đó y lại giảm giá thịt dê một ít, không lo không bán hết. Huống hồ thịt dê vốn thuộc về loại thịt cao cấp, cho nên bánh Hambuger và vịt quay không ảnh hưởng nhiều tới thịt dê. Còn đối với thịt lợn, thì chính là một đòn mang tính hủy diệt.

- Viên ngoại lại nói đùa với tại hạ rồi.

Lý Kỳ cười ha hả:

- Lúc trước Thái viên ngoại để cho Túy Tiên Cư của chúng tôi ngay cả miếng thịt vụn cũng không có mà bán. Hiện tại vì sao lại muốn bán thịt cho chúng tôi. Tại hạ nhát gan lắm, viên ngoại đừng dọa tại hạ.

Thái Mẫn Đức sao không nghe ra Lý Kỳ đang trào phúng mình, nhưng hiện tại y cũng chỉ có thể nén giận, cười khổ:

- Lúc trước là Thái mỗ không biết tự lượng sức mình, muốn đấu với công tử. Giờ này Thái mỗ rất hối hận, Thái mỗ thua khâm phục khẩu phục. Mong rằng công tử có thể mở một mặt lưới, không kể hiềm khích lúc trước, cứu Thái mỗ lần này.

Lão hồ ly co được duỗi được, đúng là bản sắc của kiêu hùng

*****

Lý Kỳ mỉm cười:

- Thái viên ngoại nói gì vậy. Luận thực lực, Túy Tiên Cư sao có thể so sánh với Phỉ Thúy Hiên. Tại hạ tự hỏi không có năng lực cứu được viên ngoại. Tuy nhiên, tại hạ cũng thông cảm với tình hình hiện tại của viên ngoại. Tại hạ có thể giới thiệu cho viên ngoại một người.

Thái Mẫn Đức sững sờ, vội hỏi:

- Mời công tử nói.

Lý Kỳ híp mắt đáp:

- Phàn Thiếu Bạch.

Thái Mẫn Đức vừa nghe, mặt lộ vẻ thất vọng, cười khổ:

- Không dối gì công tử, Thái mỗ cũng đã gặp gỡ Phàn công tử rồi. Nhưng y nói rất rõ ràng với ta rằng, sẽ không nhận số thịt đó.

Nói xong, Thái Mẫn Đức bỗng kích động đứng lên, chắp tay nói:

- Hiện tại cả kinh thành chỉ có Lý công tử là có thể giúp ta.

- Ấy, viên ngoại làm gì vậy.

Lý Kỳ giả bộ nâng y dậy:

- Chúng ta có việc gì cứ từ từ nói, đừng nóng vội, đừng nóng vội.

Ta có thể không vội sao? Hiện tại hơn hai mươi quán ăn đều trông cậy vào lần đàm phán này giữa ngươi và ta đây.

Thái Mẫn Đức lại bắt đầu giở bài tình cảm, thở dài nói:

- Lý công tử, lúc trước cậu lợi dụng chao để kiếm một nghìn xâu của ta làm tiền vốn khai trương Túy Tiên Cư. Về sau cậu lại bán chao cho Dương Lâu, giúp đỡ Dương Lâu đối phó ta. Điều này trong lòng ta rất rõ ràng. Tuy nhiên ta chẳng những không trách cậu, còn rất bội phục tài trí của cậu. Đối với cậu, ta cũng luôn dùng lễ đối đãi. Ta tự hỏi bản thân, còn chưa làm việc gì thực sự có lỗi với cậu. Ta còn luôn coi cậu như một người bằng hữu. Lần này ta thật là cùng đường, mong cậu nhất định phải giúp đỡ.

Lý Kỳ nghe xong, trong lòng cũng hơi có cảm xúc. Không sai, hắn có thể đi lên một bước này, Thái Mẫn Đức có vai trò rất quan trọng. Nhưng việc buôn bán, đâu có thể lôi tình cảm vào đó. Hắn thở dài:

- Thực ra tại hạ cũng luôn coi viên ngoại là bằng hữu. Viên ngoại nói xem, hai nhà chúng ta chỉ cách nhau một con sông, làm hàng xóm hòa thuận chẳng phải tốt hơn sao. Cần gì phải đấu tới người chết ta sống? Như vậy chẳng phải giúp các quán ăn khác chiếm được tiện nghi?

Nếu để ta lựa chọn, cho dù chết ta cũng không muốn làm hàng xóm của ngươi.

Thái Mẫn Đức âm thầm buồn bực, gật đầu, cố nặn vẻ tươi cười:

- Đúng vậy, đúng vậy, Lý công tử nói rất đúng.

Không thể tưởng được Thái Mẫn Đức ngươi cũng có ngày hôm nay.

Hai mắt Lý Kỳ hiện lên tia vui vẻ, ngoài miệng vẫn thở dài:

- Như vậy đi, viên ngoại nói xem hiện tại trong tay viên ngoại đang có bao nhiêu thịt. Tuy nhiên, tại hạ phải nói trước, tại hạ không nhất định có thể giúp được viên ngoại. Nếu viên ngoại không muốn nói cũng không sao.

- Ừ, ừ, Thái mỗ hiểu mà.

Thái Mẫn Đức gật đầu, giơ năm ngón tay.

- Năm vạn cân?

Lý Kỳ hỏi.

Thái Mẫn Đức cười ngượng ngùng:

- Nếu chỉ là năm vạn cân, Thái mỗ đâu dám làm phiền tới Lý công tử. Là hơn năm mười vạn cân, chia làm hai mươi ngày mang tới. Vị chi là hai vạn năm nghìn cân một ngày.

Người này ra tay kinh khủng thật.

Lý Kỳ hít một hơi khí lạnh:

- Viên ngoại, tại hạ không nghe lầm chứ? Năm mươi vạn cân? Ngài mua nhiều thịt như vậy làm gì?

Khóe miệng Thái Mẫn Đức khẽ run:

- Thực ra năm mươi vạn cân đó không phải là cho một mình ta. Là ta và hơn hai mươi quán ăn cộng lại. Ta hy vọng công tử có thể mua số thịt này.

Nguyên lai là như vậy, ta còn tưởng rằng một mình ngươi đã nhập năm mươi vạn cân. Thật sự là hù chết ta.

Lý Kỳ thở phào, nhưng lượng thịt lớn như vậy, vẫn vượt quá dự tính của hắn. Hắn biết rõ, thực ra đây mới chỉ là một bộ phận. Bọn họ khẳng định còn lưu một bộ phận, duy trì việc buôn bán hàng ngày. Có thể nghĩ lúc ấy bọn họ thu mua bao nhiêu thịt. Cũng khó trách lúc đó bọn họ có thể khống chế cả thị trường thịt của Biện Kinh. Hắn lộ vẻ khó khăn nói:

- Viên ngoại để cho một quán ăn mua thịt của hơn hai mươi nhà, có phải là làm khó người khác không?

- Thái mỗ biết chứ. Nhưng ngoại trừ công tử ra, những người còn lại cũng không dám tiếp nhận số thịt đó. Ta tin rằng với tài trí của công tử, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp.

Thái Mẫn Đức đầu đầy mồ hôi nói.

Ờ, còn nịnh hót lão tử? Nhưng lão tử không ăn bộ này.

Lý Kỳ làm bộ suy tư một phen, sau đó lắc đầu nói:

- Xin lỗi viên ngoại rồi, số lượng này đúng là quá nhiều. Tại hạ có lòng nhưng không đủ lực. Viên ngoại vẫn nên tìm người khác đi.

Trong lòng Thái Mẫn Đức xiết chặt, vội nói:

- Công tử đừng vội đưa ra quyết định. Nếu không công tử nghe giá tiền trước đã.

Lý Kỳ vuốt mũi hỏi:

- Ủa, lẽ nào giá thịt của viên ngoại còn thấp hơn một trăm văn?

Từ một vừa mới tới bên miệng Thái Mẫn Đức, đã bị Lý Kỳ cho lùi trở về, đành bất đắc dĩ sửa lời:

- Chín...chín mươi lăm văn.

Oa! Thấy vậy lão hàng này đã gấp tới phát hỏa. Vừa lên tiếng liền cho mình cái giá thấp như vậy. Lão tử phải chơi chết ngươi.

Lý Kỳ vẫn lắc đầu, thở dài:

- Viên ngoại à, không phải tại hạ không muốn giúp ngài. Tại hạ thực sự không giúp được. Muốn mua hết số thịt của viên ngoại, cũng phải tiêu tốn hơn bốn vạn xâu. Túy Tiên Cư của tại hạ cho dù đập nồi bán sắt, cũng không mua nổi.

(Một xâu là một nghìn văn tiền)

- Chín mươi văn thế nào?

Thái Mẫn Đức cắn răng nói ra con số, sao mà đau lòng a.

Lý Kỳ cười thầm, ngoài miệng vẫn cự tuyệt:

- Tại hạ biết giá tiền đó coi như đã thấp. Nhưng số lượng thịt nhiều lắm. Nếu không tại hạ chỉ thu mua số thịt mà viên ngoại đang có, còn những quán ăn khác thì mặc kệ bọn họ.

Tiểu tử chết tiệt, đến lúc này rồi còn chơi trò đó với ta. Nếu ta đáp ứng ngươi, các quán ăn khác còn không coi ta như cừu nhân? Đến lúc đó ngươi lại lén bán thịt giúp bọn họ, ta chẳng phải bốn bề thọ địch sao?

- Tám mươi lăm văn, đây là giá tiền thấp nhất.

Mấy chữ này cơ hồ phát ra qua kẽ răng của Thái Mẫn Đức. Hai tay y đã nắm chắt, trong lòng thì nhỏ máu! Y buôn bán hơn nửa đời người, còn là lần đầu tiên thâm hut tiền mua bán như vậy.

Ha ha, khoản tiền này lão tử lợi nhuận chắc rồi.

Trong lòng Lý Kỳ âm thầm nở hoa, hiếu kỳ hỏi:

- Viên ngoại, ngài đã nguyện ý bán giá thấp như vậy, cho dù dựa vào chính các vị, cũng có thể bán ra ngoài mà. Cần gì tới tìm tại hạ?

Thái Mẫn Đức nghe lời này của Lý Kỳ, tức giận thiếu chút nữa thổ huyết tại chỗ. Tất cả còn không phải nhờ hồng phúc của ngươi sao? Chỉ riêng bánh Hambuger kia của ngươi, đã rẻ còn ăn ngon, hương vị có thể thay đổi nhiều kiểu. Tiền mua một cân thịt cũng đủ cho bọn họ ăn no ba cái bánh. Những dân chúng kia, cả ngày đều ăn bánh Hambuger. Còn cả vịt quay nữa, hấp dẫn cả những thực khách có tiền. Hiện tại các Chân Điếm lớn chút đều gia nhập đại lý của các ngươi. Cho dù lão tử có bán lỗ vốn hơn nữa, cũng không đọ được với các ngươi. Huống hồ con mẹ các ngươi còn đang lợi nhuận tiền.

*****

Nghĩ tới đây, hốc mắt Thái Mẫn Đức đỏ ửng, sắp rơi nước mắt. Đây rốt cuộc là thế đạo gì vậy, thiên lý ở đâu? Y vung tay đáp:

- Không dối gì công tử, hiện tại Thái mỗ nhìn tới thịt là muốn chán rồi. Lãi cũng được, lỗ cũng được, chỉ mong mau chóng bán hết số thịt kia. Lý công tử, coi như cậu phát thiện tâm, giúp ta lần này. Thái mỗ tự nhiên khắc trong tâm khảm.

Đổ mồ hôi, nếu nói tiếp, khéo ngươi sẽ nói ta là Bồ Tát chuyển thế mất.

Lý Kỳ được tiện nghi còn khoe mẽ:

- Viên ngoại, ngài đã nói tới mức này, trong lòng tại hạ cũng rất muốn giúp ngài. Nhưng muốn Túy Tiên Cư một lúc lấy ra nhiều tiền như vậy, chắc viên ngoại cũng biết là rất khó.

Thái Mẫn Đức thấy Lý Kỳ ý động, trong lòng thở phào một cái, vội nói:

- Chỉ cần cậu tiếp nhận số thịt đó, mọi chuyện đều có thể thương lương. Cậu có trả một khoản tiền cho những quán ăn nhỏ hơn trước. Bọn họ chính đang chờ số tiền cứu mạng đó. Còn những quán ăn lớn như Phỉ Thúy Hiên, Phan Lâu, Dương Lâu, cậu có thể hồi lại vốn rồi trả sau.

Oa, không phải chứ, ngươi thật có lòng tin với ta.

Lý Kỳ cười hỏi:

- Vì sao viên ngoại tin tưởng tại hạ như vậy? Lẽ nào viên ngoại không sợ tại hạ không có tiền trả cho ngài?

Nếu là như vậy thì thật tốt quá. Khoản nợ đó cũng đủ để ngươi táng gia bại sản. Thái Mẫn Đức nói thầm, nhưng y biết, Lý Kỳ đã dám tiếp nhận số thịt đó, thì nhất định có nắm chắc bán ra được. Mà còn lợi nhuận đầy bát. Y ngượng ngùng nói:

- Nếu ngay cả Lý công tử mà không làm được, thì coi như ông trời muốn trừng phạt ta, ta cũng vô kế khả thi.

Ngươi biết thế là tốt rồi. Lý Kỳ cười cười, nói tiếp:

- Đã Thái viên ngoại thành ý mười phần như vậy, thì tại hạ chấp nhận mua số thịt đó.

- Đa tạ, đa tạ Lý công tử.

Thái Mẫn Đức vội vàng chắp tay nói. Thật sự đưa tiền còn phải chịu tội.

- Viên ngoại khách khí.

Lý Kỳ nâng y dậy:

- Như vậy đi, hai ngày này tại hạ sẽ cố gắng gom góp hai thành trả cho viên ngoại. Còn có, chúng ta có cùng lúc tăng giá thịt lên. Dù sao với giá thịt hiện tại, ai cũng không chịu nổi. Đương nhiên tại hạ cũng sẽ tăng giá bánh Hambuger và vịt quay lên, để cho các vị được thở một hơi.

Thái Mẫn Đức nghe hắn nói như vậy, trong lòng bắt đầu chửi ầm ĩ. Y đã tính toán qua giá tiền bánh Hambuger, dù có thể lợi nhuận, nhưng lợi nhuận rất ít. Lý Kỳ vội vã nâng giá thịt lên, nhằm tạo lý do để nâng giá bánh Hambuger. Bên trong bánh Hambuger vốn chỉ có một miếng thịt nhỏ. Cho dù giá thịt tăng cũng không ảnh hưởng mấy tới bánh Hambuger. Trong lòng y rất rõ ràng, chỉ cần lúc đó giá thịt vừa tăng, bánh Hambuger không chỉ tăng giá cùng, mà còn tăng rất nhiều.

Nhưng nói trở lại, điều này lại rất có ích với bọn họ. Giờ này cho dù Thái Mẫn Đức biết rõ âm mưu của Lý Kỳ, nhưng cũng không có biện pháp đối phó, gật đầu nói:

- Hết thảy đều do Lý công tử làm chủ.

Lý Kỳ âm thầm đắc ý, gật đầu nói:

- Được rồi, hiện tại chúng ta viết khế ước. Không biết khi nào thì viên ngoại mang thịt tới?

- Càng nhanh càng tốt, tốt nhất là ngày mai.

- Ngày mai? Cũng được, ngày mai nhờ các vị mang thịt thẳng tới tòa nhà ở ngoại thành phía tây của tại hạ.

Lý Kỳ gật đầu.

Thái Mẫn Đức sững sờ, thầm nghĩ hắn không đưa thịt tới Túy Tiên Cư, ngược lại tới ngoại thành phía tây, hắn định làm gì vậy?

Lý Kỳ sao không biết y đang nghĩ gì, cười ha hả nói:

- Viên ngoại không cần lo lắng. Tại hạ thấy số thịt đó nhiều lắm, Túy Tiên Cư làm gì có chỗ để. Vì vậy mới nhờ ngài đưa tới hàn xá.

Thái Mẫn Đức ngượng ngùng gật đầu:

- Xin công tử yên tâm, ngày mai Thái mỗ nhất định mang thịt tới đúng giờ.

- Vậy thì làm phiền viên ngoại rồi.

Lý Kỳ rốt cuộc nở nụ cười thật lòng.

Thái Mẫn Đức chứng kiến nụ cười kia của Lý Kỳ, chỉ muốn trốn vào trong chăn, khóc rống một trận.

Sau khi đàm phán xong từng chi tiết, lại viết khế ước, ký tên, đóng dấu, Thái Mẫn Đức mới mang theo vẻ thống khổ cáo từ.

Y vừa mới đi, Ngô Phúc Vinh liền chạy vào. Tối nay ông ta không tới Túy Tiên Cư, mà ở biệt viện chờ tin tức.

- Lý sư phó, hai người đàm phán xong rồi à?

Lý Kỳ gật đầu.

- Vậy giá tiền là bao nhiêu?

Lý Kỳ mỉm cười ranh mãnh:

- Chú đoán xem.

Ngô Phúc Vinh suy nghĩ một lát, đáp:

- Một trăm văn?

Lão cho ta là tên ngốc à? Nếu một trăm văn, còn không bằng bảo lão đàm phán rồi, cần gì tới ta. Lý Kỳ lắc đầu.

- Chín...Chín mươi văn?

Thanh âm của Ngô Phúc Vinh có chút run rẩy.

Lý Kỳ lắc đầu, nói thẳng:

- Tám mươi lăm văn.

Nói xong hắn lại thở dài:

- Cháu cảm thấy mình còn quá nhân từ. Nếu lúc ấy cháu cứng rắn một chút, thì giá còn có thể giảm.

Ngô Phúc Vinh vừa nghe giá tiền này, cả người đều choáng váng.

Không phải đau tim đấy chứ? Lý Kỳ vội vàng gọi:

- Ngô đại thúc, chú không sao chứ?

Ngô Phúc Vinh giật nảy mình, run run nói:

- Lý sư phó, như vậy là đủ rồi, đủ rồi. Đời này lão hủ còn chưa từng thấy giá tiền thấp như vậy. Lần này chúng ta đúng là phát tài.

Lý Kỳ cười ha hả:

- Chú đừng vội cao hứng. Thịt đã tới tay, nhưng chúng ta còn phải bán đi. Nói cách khác, nếu không bán được, khéo chúng ta phải ôm số thịt đó nhảy sông tự vẫn.

Ngô Phúc Vinh gật đầu:

- Đúng vậy, đúng vậy.

Lý Kỳ hỏi:

- Đúng rồi, những cái hộp cháu nhờ chú chuẩn bị, thế nào rồi?

Ngô Phúc Vinh gật đầu:

- Đã chuẩn bị xong. Yêu cầu của cậu không cao lắm, ta xem chừng ngày mai nhóm hộp đầu tiên sẽ tới.

Lý Kỳ gật đầu:

- Rất tốt, tới rất đúng lúc. Đúng rồi, qua hai ngày nữa lúc mang bạc tới Phỉ Thúy Hiên, chú phải phân ra trả cho mấy quán khác, đừng trả riêng Phỉ Thúy Hiên. Hơn nữa chú phải làm bộ như rất miễn cưỡng. Giống như chú không đồng ý cháu mua số thịt đó vậy. Đỡ cho khiến y phát giác chúng ta đã có dự mưu trước.

Chia bạc ra để trả, Ngô Phúc Vinh cũng hiểu. Nhưng còn phải diễn trò trước mặt Thái viên ngoại, thật sự làm khó ông ta. Ông ta buồn bực hỏi:

- Bộ mặt lúc đó phải thế nào?

Lý Kỳ cười ha hả:

- Chính là bộ mặt hiện tại của chú. Nhớ kỹ, nếu rảnh rỗi thì soi gương để luyện tập.

...

Hôm sau.

Lúc chạng vạng tối, Lý Kỳ biết được Thái viên ngoại đã đưa thịt và Ngô Phúc Vinh cũng đưa hộp tới tòa trang viên, hắn liền vội vàng chạy ra ngoại thành.

Vừa tới bên ngoài trang viên, chợt nghe thấy thanh âm đã lâu:

- Lý đại ca.

Lý Kỳ mừng rỡ xoay người lại. Chỉ thấy dưới cái cây cách đó không xa, có một bóng hình xinh đẹp đứng đó. Dưới ánh trắng, áo trắng như tuyết, . Hắn kích động lao tới, ôm lấy bóng hình xinh đẹp, nói:

- Thất Nương, muội làm ta nhớ muốn chết.

Bạch Thiển Dạ mặc kệ hắn ôm, thanh âm nghẹn ngào:

- Lý đại ca, huynh thực sự sẽ lấy muội sao?

Lý Kỳ sững sờ, đặt tay lên bả vai Bạch Thiển Dạ, thấy khóe mắt của nàng ẩm ướt, hơi hoang mang, gật đầu, nghiêm mặt nói:

- Đương nhiên, ta nói rồi, ta nhất định sẽ lấy muội.

Một giọt nước mắt mang theo nhu tình rơi xuống gò má:

- Vậy huynh lấy muội ngay bây giờ đi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1753)


<