Vay nóng Tinvay

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1319

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1319: Ta Hồ Hán Tam đã trở lại
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Gió lạnh thổi quét mảnh đất lớn này, quất vào mặt người, liền giống như bị đao cắt, cảm thấy đau đớn không ngừng, điều này cũng biểu thị mùa đông đã đến rồi.

Nhưng đối với Triệu Giai hôm nay mà nói, gió lạnh thấu xương giống như gió xuân ấm áp, làm y không ngừng mong muốn đắm chìm trong "Xuân phong", vì thế hôm nay sáng sớm y đã vội vàng từ trên giường bò dậy, dẫn văn võ bá quan ra cung.

Thành Biện Lương Đông kinh, ngoài Chu Tước môn.

Từng dãy đại nội cấm quân sắp hàng chỉnh tề, đao thương sáng loáng như tuyết, trong gió rét, lạnh lùng, ánh hàn lóng lánh, văn võ cả triều đang mặc quan phục, xếp thành hàng mà đứng, Triệu Giai ở giữa lại đầu đội kim quan, đang mặc long bào có khảm bì giáp, cưỡi trên tuấn mã thượng cấp, ngoài đẹp trai chính là vẻ oai vệ, chỉ thấy ánh mắt y cùng với đại thần liên can đều là đang vọng về phương xa.

Một lát sau, cuối phương xa vẫn còn không có một chút động tĩnh nào, nhưng gió lạnh lại thổi càng thêm mãnh liệt rồi, không ít đại thần đều lạnh đến run rẩy cả người, tuy nhiên không người nào dám lộn xộn, duy chỉ có Triệu Giai và Tần Cối không có biểu hiện ra chút nào vẻ không kiên nhẫn, Triệu Giai và những người khác đợi chờ ngày này đến rất là vất vả, làm sao còn có thể so đo khắc này, ngược lại y vô cùng hưởng thụ thời khắc này, còn Tần Cối thì, bất luận thế cục thế nào, ánh mắt của y vĩnh viễn đều là thâm thúy như vậy, không có ai biết tâm tình của y lúc này là như thế nào.

Thời gian một nén nhang lại trôi qua, chợt nghe phương xa có tiếng vó ngựa truyền đến.

- Rốt cuộc tới rồi.

Triệu Giai nhẹ nhàng thở hắt ra.

Chỉ chốc lát sau, tiếng vó ngựa càng phát ra trấn động, trong gió lạnh xuất hiện một bóng đen, dần dần, bóng đen trở nên rõ ràng, một gương mặt quen thuộc hiện ra trong tầm mắt của mọi người, đương nhiên, người gây ấn tượng kia chính là vị nam tử tuấn tú.

Người này vừa xuất hiện, cả triều văn võ sắc mặt khác nhau, không khí dần dần trở nên quỷ dị.

Biện Lương! Ta Hồ Hán Tam rốt cục đã trở lại.

Lý Kỳ dẫn hai vạn đại quân đi vào cửa thành, rất xa một mắt quét qua, khóe miệng lộ ra một chút ý cười như có như không.

- Giá!

Triệu Giai sớm đã khẩn cấp, nhẹ hô một tiếng. Hai chân một kẹp, cưỡi ngựa lên trước.

Rắc... rắc....

Đợi khi Triệu Giai đi vào trước mặt các tướng sĩ, nghe được thanh âm khôi giáp rung động, Lý Kỳ và đám tướng sĩ Nhạc Phi từ ngựa nhảy xuống, hành đại lễ nói:

- Thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

Bá bá bá!

Hai vạn binh lính nhất tề chào theo kiểu nhà binh.

- Ái khanh mau mau đứng lên.

Triệu Giai vội vàng nhảy xuống ngựa, nâng Lý Kỳ dậy, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói:

- Ngươi thật là làm cho trẫm đợi lâu quá đó

Lý Kỳ ngượng ngùng đáp:

- Thật là có lỗi, thần ở Hàng Châu và những nơi khác nên chậm trễ mấy ngày.

Triệu Giai mắt cười thoáng nhìn, không có nhiều lời. Lại hướng đám người Nhạc Phi nói:

- Chư vị ái khanh mau mau xin đứng lên.

Nói xong, y lại hướng tới các tướng sĩ vẫy vẫy tay, cất cao giọng nói:

- Các dũng sĩ của trẫm, các ngươi vất vả rồi, các ngươi đều là dũng sĩ Đại Tống ta, trẫm vì các ngươi mà cảm thấy kiêu ngạo, trẫm còn muốn nói một tiếng cám ơn với các ngươi, là các ngươi khiến trẫm cảm thấy làm Hoàng đế của Đại Tống mà cảm thấy kiêu ngạo, là các ngươi khiến trẫm cảm thấy Đại Tống có thể cải tạo huy hoàng. Tất cả mọi điều các ngươi làm, trẫm đem khắc trong tâm khảm.

Hoàng thượng vừa mở miệng, sĩ khí của những binh sĩ liền dâng lên cao.

- Rống!

Bọn lính giơ cao binh khí, liên tục hô to nói:

- Hoàng thượng vạn tuế. Đại Tống vạn tuế.

Lại trò cũ, một chút ý mới đều không có.

Trong lòng Lý Kỳ thầm than một tiếng, không để ý tới Triệu Giai, tùy ý y làm gì. Ánh mắt ở trong quần thần tìm tòi, rất nhanh liền đã tập trung vào một bóng dáng khá là yếu nhược, vui sướng cười. Liên tục trừng hai mắt.

Trong mắt của Bạch Thiển Dạ đối diện kỳ thật sớm đã chỉ còn lại có ái lang rồi, có thể thấy được Lý Kỳ không ngờ lại dưới cả triều văn võ bao gồm trước mặt Hoàng thượng đưa tình với nàng, không khỏi xấu hổ mặt nóng lên, con ngươi nghiêng mắt nhìn trái phải, sợ bị người phát hiện.

Đang lúc Lý Kỳ một lòng vồ vập nhìn trên người của Bạch Thiển Dạ, chợt thấy tay bị người dùng lực nắm, giật minh tới mức thiếu chút nữa không có rút đao, vẫn may Triệu Giai đúng lúc cất cao giọng nói:

- Ái khanh mở mang bờ cõi cho Đại Tống ta, cúc cung tận tụy, trẫm có thần tử như ngươi vậy, là phúc khí của trẫm, cũng là phúc khí của Đại Tống ta, trẫm đã chuẩn bị thịnh yến ở trong cung, vì ái khanh đón gió tẩy trần, ái khanh hãy theo trẫm đang vào thành đi.

Nói xong trên tay y đột nhiên thêm vài phần lực đạo, lại thấp giọng nói:

- Tiểu tử ngươi thật sự là có gan, trẫm còn ở đây, ngươi liền nháy mắt ra hiệu với Kinh Tế Sử, ngươi là cố tình muốn chọc giận chết trẫm sao.

Mới vừa rồi khi y khen ngợi tam quân, mỗi người đều đang chăm chú lắng nghe, riêng một người Lý Kỳ nơi đó khoe khoang, y đều ám chỉ vài lần, nhưng Lý Kỳ căn bản cũng không có đem y để vào mắt, tức giận đến mức y thật muốn một đao kết thúc thằng nhãi này.

Lý Kỳ không hiểu sao có một loại cảm giác bị bắt gian, thấp giọng nói:

- Thật hư hỏng, thật hư hỏng, nhất thời không kìm lòng nổi, kính xin Hoàng thượng tha thứ.

Nghĩ thầm rằng, ta với vợ của ta đưa tình, ngươi ở đây ghen ăn tức ở quái gì, làm như bạn bè vậy, có cần phải như vậy không.

Sau đó hắn đột nhiên hành lễ nói:

- Mời Hoàng thượng.

Không để lại dấu vết thoát ra ra ma trảo của Triệu Giai, lại nhỏ giọng nói:

- Hoàng thượng chẳng lẽ quên, lúc trước thái thượng hoàng cũng là nắm Đồng Quán như vậy đấy, thần cũng không phải là thái giám, không thói quen này.

Triệu Giai hồi tưởng lại một màn kia, thật là có chút giống, chỉ cảm thấy có chút ghê tởm, sắc mặt hơi hiển thị xấu hổ, thấp giọng phun ra hai chữ đến:

- Đi thôi.

Hai người sóng vai đi vào trong thành, đây đối với thần tử mà nói thật vinh quang lớn lao.

Tiếng pháo nổ vang lên, tiếng trống lại nổ.

Đội danh dự ở phía trước mở đường, thổi và nhảy nhót, đi vào bên trong thành, khung cảnh thật là đồ sộ, mấy vạn vạn dân chúng vây xem ở bên đường, cũng là vừa múa vừa hát, ca tụng Hoàng đế, ca tụng Đại Tống, náo nhiệt biết bao.

Lý Kỳ cảm giác chính mình có chút giống như đi trên thảm đỏ, nhỏ giọng nói:

- Hoàng thượng, thật không phải là thần già mồm cãi láo, chỉ có điều thần khiêm tốn đã quen, thật sự là không thích khung cảnh này.

Kỳ thật hắn mới đầu còn chuẩn bị vụng trộm vào thành, là Triệu Giai hạ mệnh không cho hắn làm như vậy, lúc này đây nhất định phải làm ra một ít động tĩnh, dù sao đây là bút phong công lao sự nghiệp to lớn đầu tiên của hắn từ trước tới nay, hơn nữa phần công lao này quá lớn, nếu không giúp mình tuyên truyền một chút, vậy thì thật là quá ngu xuẩn, kẻ ngu cũng không làm ra việc này.

Triệu Giai nói:

- Không giấu ngươi, kỳ thật trẫm cũng không phải rất thích.

*****

Lý Kỳ buồn bực nói:

- Vậy Hoàng thượng làm kế này làm gì.

Triệu Giai nói:

- Đây cũng không phải là việc nhỏ, Đại Tống ta kiến quốc hơn trăm năm, rốt cục thu phục Nam Ngô, nên để khắp chốn mừng vui, hơn nữa lần trước Nhạc Phi bọn họ theo Yến Vân trở về, trẫm cũng chưa có cho bọn họ đầy đủ lễ ngộ, nếu lần này vẫn là như thế, vậy ai hoàn nguyện ý vì trẫm mở mang bờ cõi, ngươi liền nhịn một chút đi.

Lý Kỳ nhỏ giọng nói:

- Nhưng Đại Tống ta dùng tiền nhiều nơi rồi. Làm như vậy rất phô trương lại quá lãng phí, yến hội kia hoàn toàn không cần, hay là miễn đi?

Hắn còn vội trở về thăm vợ của mình.

Triệu Giai cười nói:

- Trẫm miệng vàng đã mở, có thể nào dễ dàng đổi ý, tuy nhiên, đây vẫn phải cảm tạ ngươi.

Lý Kỳ nói:

- Hoàng thượng nói quá lời, cái gì mở mang bờ cõi kia đều là bổn phận vi thần.

Triệu Giai nói:

- Trẫm không phải nói chuyện này.

- Vậy cái Hoàng thượng nói là gì?

- Yến hội Hôm nay đều là Túy Tiên Cư các ngươi giúp đấy.

- Cái gì?

Lý Kỳ đột nhiên hô to một tiếng.

Triệu Giai trầm giọng:

- Ngươi điên rồi, cũng không xem nơi này chung quanh là hoàn cảnh gì.

Lý Kỳ lòng đang rỉ máu, nói:

- Hoàng thượng nhất định là đang nói đùa rồi.

Triệu Giai nói:

- Vua không nói đùa, đây là Kinh Tế Sử chủ động yêu cầu.

Mụ đàn bà bại gia này. Lý Kỳ thầm mắng một câu. Nhưng ván đã đóng thuyền, hắn còn có thể nói cái gì, khẩn trương nói:

- Thần thật sự là cảm thấy Kinh Tế Sử làm quá đúng, không có ta Đại Tống, như thế nào lại có Túy Tiên Cư, đây tuyệt đối là nên thế, thần hết sức tán thành.

Triệu Giai cười nói:

- Chỉ e trong lòng ngươi không phải nghĩ như vậy.

Còn phải nói, ta kiếm tiền dễ dàng sao? Nói sau, dựa vào cái gì công thần ta đây phải xuất tiền chứ. Lý Kỳ nghĩ một đằng nói một nẻo nói:

- Vi thần ở trước mặt Hoàng thượng không dám nói bừa.

Triệu Giai nhẹ nhàng cười. Nói:

- Nếu như ngươi có thể nghĩ như vậy, vậy thì tốt quá rồi, ngươi không ở mấy ngày nay, Kinh Tế Sử cũng không ít gây phiền toái cho trẫm. Trẫm cũng đau đầu vì thế không ít, tiền này trẫm lấy được cũng là yên tâm thoải mái.

Lý Kỳ trong lòng hiểu ra, liên tục gật đầu nói:

- Dạ dạ dạ.

Kỳ thật ở Triệu Giai sau khi lên ngôi, y vẫn luôn chỉnh đốn triều chính, phản đảng, phản tham ô, một khi đã như vậy, ngươi này làm Hoàng đế khẳng định phải đi đầu, nếu ngươi với Tống Huy Tông giống nhau, vậy ngươi dựa vào cái gì đi chỉ trích làm thần tử bọn ta này, cho nên Triệu Giai thật rất ít mở yến hội, bình thường cũng chỉ là tiểu yến.

Mỗi tháng gia dụng hoàng thất cũng là thấp nhất từ trước tới nay, so với thời kì thái tổ còn thấp hơn, hơn nữa còn hết sức nghiêm khắc hạn chế, hiện giờ tài chính cũng đã gần như minh bạch, Triệu Giai muốn làm một lần đại tiệc, thật đúng là có chút trong lòng có thừa mà lực không đủ, đây cũng không phải là Triệu Giai keo kiệt, mà là y không muốn phá lệ này.

Đương nhiên, chút tiền ấy đối với ngày vào đấu kim như Túy Tiên Cư mà nói, cũng không đáng là gì.

Đi qua Ngự Nhai, vào đến trong cung, Triệu Giai đầu tiên là ở đại điện trước sắc phong Nam Ngô hoàng thất, ban thưởng phủ đệ, ban thưởng nữ tỳ, đây đều là lời hứa lúc trước Lý Kỳ hứa hẹn, theo sau lại phong thưởng Nhạc Phi và đại tướng liên can, tuy rằng tiền tài phản diện ít hơn, nhưng Triệu Giai dùng một ít vinh dự và đãi ngộ đền bù điểm này.

Sau khi sắc phong xong, quần thần theo Triệu Giai ngồi vào vị trí, như cũ vẫn là tiệc đứng, tiệc đứng có một ưu đãi lớn nhất, chính là không lãng phí, ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu, không giống như yến hội trước, những món ăn không hết, cơm thừa đồ ăn thừa, hoặc là đổ đi, hoặc là tôi tớ ăn, vừa lãng phí, lại hại người, còn không vệ sinh, ai biết văn dâm lẳng lơ đó có bệnh lây qua đường sinh dục hay không.

Trong Yến hội, Triệu Giai đầu tiên là nói chuyện với Nam Ngô vương thất vài câu, thì ra là trấn an bọn họ mấy câu, làm cho bọn họ an tâm ở lại đây.

Sau khi nói chuyện với Nam Ngô vương thất, Triệu Giai lại đem Nhạc Phi, Ngưu Cao và võ tướng liên can toàn bộ gọi tới, tìm một cái bàn ngồi xuống, vô cùng hưng phấn hướng đám người Nhạc Phi hỏi quá trình cùng sự trải qua trong chiến tranh.

Triệu Giai vốn là tôn trọng văn học, y cũng có nghệ thuật thiên phú rất cao, đây đều là kế thừa phụ thân, chỉ có điều sau khi y đi sứ Yến Sơn Phủ, tính cách đại biến, y dần dần hiểu được thánh nhân trong sách này đều là gạt người, người Tống ngươi học càng lợi hại thì sao, người ta không chơi với ngươi trò này, trực tiếp dùng đao đến nói chuyện với ngươi.

Về sau y lại đi tới Tây Bắc, tiếp đến Tây Quân, điều này làm cho y biến thành khá sùng thượng vũ lực, cho nên y đối với chi tiết chiến tranh vô cùng hiếu kỳ, khẩn trương để Nhạc Phi bọn họ nói cho y nghe.

Nhạc Phi bọn họ tự nhiên không dám chậm trễ, hơn nữa đây cũng là vinh hạnh của bọn họ, hơn nữa, đây đối với con đường làm quan tương lai của bọn chúng cũng có được trợ giúp rất lớn, dù sao đây là ở trước mặt Hoàng thượng, biến hướng biểu hiện mình, vì thế đã đem chi tiết không rõ trong quá trình chiến tranh nói cho Triệu Giai.

Triệu Giai nghe được khi thì trầm trồ khen ngợi, khi thì xưng hay, khi thì trầm ngâm, khi thì lắc đầu, khi thì thở dài, khi thì kinh hô, dưới sự thuật lại của đám người Nhạc Phi, y chỉ cảm thấy người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, cũng có kích động nóng lòng muốn thử, đương nhiên, y cũng chỉ có thể ngẫm lại, nhưng y là Hoàng thượng, ngự giá thân chinh cũng không phải là việc nhỏ!

Mà một bên văn thần thấy, đều nhíu mày lắc đầu, Triệu Giai trong mắt bọn chúng thực có thể xem như Hoàng đế Đại Tống hiếm thấy nhất, bởi vì võ tướng ở địa vị của Tống triều vô cùng thấp, làm sao vào được nơi cao quý này, lại có thể ngồi chung một chỗ với Hoàng thượng, đây quả thực là xằng bậy, không hợp lễ pháp.

Nhưng là bọn họ cũng chỉ có thể hờn dỗi trong góc, Triệu Giai cũng không phải là một Hoàng đế dễ chọc, nhưng y là một Hoàng đế Tống triều từ trước tới nay giết đại thần nhiều nhất, hơn nữa y vẫn là dựa vào vũ lực đoạt vị, cho nên những chuyện rất nhạy cảm, lại không ai dám nêu lên.

Triệu Giai ở đó nghe mê mẩn, nhưng lại khổ Lý Kỳ.

Hôm nay hắn mới là nhân vật chính, văn thần này tự nhiên bằng không chạy tới chúc bọn Nhạc Phi, bởi vì bọn chúng từ trong lòng khinh thường võ tướng, như vậy trận yến hội này Lý Kỳ liền biến thành diễn viên chính duy nhất, người tiến đến chúc là một lớp tiếp một lớp, cũng mau Lý Kỳ không phải uống rượu, nếu không thì, phỏng chừng hiện tại đã bị khiêng trở về rồi.

- Hô - - -!

Lý Kỳ uống một bụng trà, mới có được thời gian thở dốc một lát, không khỏi thở dài một hơi, ánh mắt lập tức trong đám người tìm tòi, bỗng nhiên, ánh mắt của hắn tập trung một chậu ở bồn hoa xinh đẹp mùa đông còn có thể nở rộ, chuẩn xác mà nói, cái mà hắn nhìn chăm chú chính là một bóng dáng nổi bật bên cạnh bồn hoa kia.

Không phải Bạch Thiển Dạ thì là ai.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1753)


<