Vay nóng Tima

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1314

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1314: Ngoằn ngoèo cứu mỹ nhân
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Trong Tàng Thư các.

- Xu Mật Sứ, Nam Bác Đồ đến rồi.

- Cho y vào đi.

- Vâng. Chốc lát sau, Nam Bác Đồ đi đến, thấy Lý Kỳ mặt âm trầm, trong lòng có chút sợ hãi, còn thoáng sửng sốt chút, liền hành lễ nói:

- Tiểu nhân tham kiến Xu Mật Sứ

. - Miễn lễ. Lý Kỳ trực tiếp hỏi: - Hôm nay chuyện xảy ra ở dưới Lôi Phong tháp, ngươi hẳn là đã được nghe nói rồi.

- Vâng, tiểu nhân cũng là vừa mới nghe được. Nam Bác Đồ cúi đầu nói. Lý Kỳ khẽ ừ, hỏi: - Vậy ngươi nhìn chuyện thế nào?Nam Bác Đồ nói:

- Việc này rõ ràng cho thấy có người âm thầm thao túng

. - Sau đó thì sao?- Sau đó - - -. Nam Bác Đồ chần chừ một lát, mới nói:

- Rất có khả năng ở Hàng Châu này còn có người có thế lực cùng loại với chúng ta. Lý Kỳ gật gật đầu, nói:

- Ngươi nói không sai, nơi này khả năng có một nhóm người, hành tung của ta cũng luôn luôn trong sự theo dõi của bọn chúng, nhưng là bọn chúng khả năng là vừa mới thành lập, bằng không bọn chúng lúc này đây không có khả năng xuất động hai mươi ba mươi tên thư sinh, chuyện này quá bắt mắt rồi, bởi vậy có thể thấy được, người của đối phương nguồn nhân lực không bằng chúng ta, hơn nữa thực lực cũng không mạnh bằng chúng ta. Dừng một chút, hắn mới nói:

- Ta muốn ngươi mau chóng tra ra tổ chức thần bí này.

- Vâng. Tiểu nhân tuân mệnh. Nam Bác Đồ tuân lệnh, lại hỏi:

- Không biết Xu Mật Sứ muốn xử trí bọn chúng thế nào?Lý Kỳ trầm ngâm một lát, nói:

- Ta bây giờ còn chưa suy nghĩ kĩ, nhưng ta hy vọng trước tiên có thể biết được nhất cử nhất động của bọn chúng.

- Tiểu nhân hiểu rồi. Lý Kỳ ngừng lại một chút, hắn đối với Nam Bác Đồ vẫn rất là tin tưởng đấy, lại hỏi:

- Tình huống bên ngoài sao rồi?Nam Bác Đồ nói:

- Ý Xu Mật Sứ chỉ là Lý nương tử?

- Ừ. Nam Bác Đồ ngượng ngùng nói:

- Không tốt lắm, hiện tại người bên ngoài đều biết Lý nương tử ở Túy Tiên Sơn Trang, không chỉ có như thế, đám sĩ tử đối với Xu Mật Sứ cũng có chút phê bình kín đáo

. - Bọn họ nói cái gì?

- Bọn họ - - - bọn họ - - - - Ngươi nói đi, ta rất muốn nghe xem bọn họ có phải là có thể biên ra một đóa hoa hay không. Nam Bác Đồ nói:

- Bọn họ nói Xu Mật Sứ đã bị Lý nương tử mê hoặc, bất lợi cho xã tắc Đại Tống ta. - Chỉ như vậy thôi? Lý Kỳ khinh thường cười nói. Nam Bác Đồ nói:

- Ý tứ đại khái chính là như vậy. Chỉ là có những lời khá là khó nghe. Lý Kỳ ha hả nói: - Điểm ấy không quan trọng thủ đoạn đã muốn bôi nhọ ta, thật sự là buồn cười quá. Nam Bác Đồ nói:

- Nhưng Xu Mật Sứ, điều này cũng không thể không đề phòng, nếu không tăng thêm ngăn cản, có thể sẽ có tổn hại đến uy danh của Xu Mật Sứ

. - Ngươi cho rằng vẫn ngăn cản được sao?Lý Kỳ lắc đầu thở dài nói:

- Trên thực tế Lý Sư Sư đích thật là ở tại Túy Tiên Sơn Trang đấy, nếu là không có sự gật đầu của ta, nàng sao có thể vào ở được, sự thật như sắt thép vậy, ngăn cản thế nào đây. Nam Bác Đồ chần chờ xuống, nói:

- Xu Mật Sứ. Tiểu nhân có câu này không biết có nên nói hay không?Lý Kỳ cười nói: - Ngươi hy vọng ta đuổi Lý Sư Sư ra ngoài, hay là lại đem nàng chuyển dời đến nơi khác đây?Nam Bác Đồ ngượng ngùng gật đầu. Lý Kỳ nói: - Vậy chẳng phải là có tật giật mình, không đánh đã khai, nói không chừng đối phương chính đang đợi ta làm như vậy. Đúng là vậy, việc này vẫn là thật khó xử lý. Nam Bác Đồ đắn đó suy nghĩ, còn chưa nghĩ ra biện pháp gì tốt, đành phải hỏi:

- Kia không biết Xu Mật Sứ định làm gì?Lý Kỳ khẽ mỉm cười, nói:

- Tuy nhiên ngươi nói không sai, sự tình này nếu không tăng cường ngăn cản. Đối với ta sẽ vô cùng bất lợi, muốn ngăn cản loại dư luận này, mấu chốt ở ngay tại chúng ta có thể đạt được sự ủng hộ của dân chúng hay không, cho nên đầu tiên chúng ta cần phải làm là đoạt lại quyền phát biểu đã. Nam Bác Đồ cau mày nói:

- Xu Mật Sứ là muốn vì Lý nương tử sửa lại án xử sai?

- Đương nhiên không phải. Vì Lý Sư Sư mà sửa lại án xử sai, đây chẳng phải là muốn đánh vòa mặt hoàng thất, đây chẳng phải tự tìm đường chết à. Lý Kỳ nói xong xoay chuyển, nói:

- Tuy nhiên mấu chốt ở đây không phải ở chỗ Lý Sư Sư rốt cuộc là tốt là xấu. Mà là ta, mục đích của bọn chúng là muốn mượn Lý Sư Sư để công kích ta, cho nên mấu chốt thật ra là ta trong chuyện này nằm ở vị trí nào. Chúng ta không thể vì Lý Sư Sư sửa lại án xử sai, nhưng là có thể vì ta sửa lại án xử sai, hiểu không?Nam Bác Đồ hai hàng lông mày vừa nhấc, sửng sốt chút, dường như nghĩ tới điều gì, nhưng cụ thể là cái gì y lại nói không rõ ràng, nhưng y bây giờ đã cảm thấy trận chiến dư luận này bọn họ cũng không phải là hoàn toàn bị động. Lý Kỳ cười nói:

- Ngươi lập tức cho người phát tán tin tức ra ngoài, nói ta lúc trước vì báo đáp ơn tri ngộ thái thượng hoàng, và ân đức của Lý Sư Sư đối với thê tử Phong Nghi Nô của ta trước đó, lần này nhất định phải bảo vệ Lý Sư Sư chu toàn, Túy Tiên Sơn Trang sẽ vĩnh viễn vì Lý Sư Sư mở cửa chính nghênh đón, nàng muốn ở bao lâu đều được, nếu người nào dám gây bất lợi cho Lý Sư Sư, chính là đối nghịch Xu Mật Sứ ta, để bản thân bọn chúng suy xét cho kĩ. Nam Bác Đồ trong mắt sáng ngời, cúi đầu nói:

- Tiểu nhân biết nên làm như thế nào rồi. Kể từ đó, Lý Sư Sư là ai cũng đã không quan trọng, quan trọng là, có thể mượn điều này đem Lý Kỳ đắp nặn trở thành một người có tình nghĩa, dù sao tri ân đồ báo (có ơn tất báo), này không gì đáng trách, càng quan trọng hơn chính là, Lý Kỳ vẫn có thể đường đường chinh chính bảo hộ Lý Sư Sư, như vậy âm mưu của đối phương sẽ chưa đánh đã bại.

*****

Nam Bác Đồ cười nói:

- Xu Mật Sứ ở Giang Nam vốn là có uy tín rất cao, kể từ đó, dân chúng càng thêm tin phục Xu Mật Sứ, những lời dã tâm kia sẽ tự sụp đổ. Lý Kỳ khóe miệng giương lên, nói:

- Ngươi nhanh đi sắp xếp đi, còn nữa, gần đây để các huynh đệ chú ý một chút, không nên bị người của đối phương phát hiện, ưu thế duy nhất của các ngươi chính là thân ở nơi bí mật, nếu mất đi ưu thế này, các ngươi sẽ rất khó làm việc rồi.

- Tiểu nhân nhất định sẽ không để cho Xu Mật Sứ thất vọng.

- Tốt lắm!...... Nam Bác Đồ đi rồi, Lý Kỳ về tới trong đình viện, vừa lúc nhìn thấy Lý Thanh Chiếu từ phía trên đi xuống, chỉ có điều trên mặt mang một tia đau buồn, nhìn lên thấy cảm xúc vô cùng suy sụp, vì thế hô:

- Thanh Chiếu tỷ tỷ. Lý Thanh Chiếu ngẩng đầu liếc nhìn Lý Kỳ, nhẹ nhàng gật đầu. Hai người đến rào chắn bên cạnh ngồi xuống, Lý Kỳ hỏi:

- Sư Sư cô nương thế nào rồi?Lý Thanh Chiếu nói:

- Tuy rằng nhìn thì giống như không có chuyện gì, nhưng ta nhìn ra được, nàng trong lòng vẫn là vô cùng khổ sở. Nói xong nàng đột nhiên hừ một tiếng, nói:

- Ta thế nào cũng nghĩ không thông, tội danh to như vậy, bọn chúng không ngờ có mặt mũi đổ lên đầu một nữ nhân, nếu Đại Tống giang sơn ta có thể bị một nữ nhân phá huỷ, vậy còn xem giang sơn đó ra gì, thật sự là không biết thẹn. Nàng mặc dù không nói rõ, nhưng nói gần nói xa đều đầy ắp sự bất mãn đối với cách làm của hoàng thất, kỳ thật hắn đối với Tống Huy Tông vẫn đều không hề có thiện cảm, lúc trước Đại Tống bị nhóm người hôn quân gian thần này làm loạn thành hơi thở thoi thóp, nhưng cuối cùng lại là nữ nhân chịu tiếng xấu thay cho người khác, nàng thân cũng là nữ nhân, cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đây là một cái xã hội nam quyền, nam nhân đương nhiên sẽ không để chính mình chịu thiệt thòi, nhưng họa này dù sao cũng phải có người gánh, không là nam nhân khẳng định chính là đám nữ nhân yếu thế này rồi, hơn nữa dân chúng cũng không dám lộ liễu nhục mạ Tống Huy Tông, nhưng ngươi dù sao cũng phải cho dân chúng một đối tượng trút giận chứ, Lý Sư Sư là việc đáng làm phải làm, âu cũng có thể nói là hợp tình lý. Lý Kỳ với tư cách nam nhân, cũng cảm thấy có chút hổ thẹn, dù sao hắn cũng biết đây là hoàng thất muốn mượn Lý Sư Sư tẩy trắng chính mình, nói:

- Thanh Chiếu tỷ tỷ, có một số việc trong lòng hiểu được là được rồi, nói ra, lại có chút không tốt lắm đâu. Lý Thanh Chiếu nói:

- Ngươi cũng cho rằng chuyện này đúng sao?Lý Kỳ thở dài:

- Trên đời này không có đúng và sai, chỉ có thành và bại, thực ra nhìn từ đại cục, đây đối với Đại Tống giang sơn xã tắc ta là lợi lớn hơn hại, nếu dân chúng đúng hoàng thất đều tràn đầy hoài nghi, đây lại là điều vô cùng bất lợi, Hoàng thượng không chỉ là suy xét từ góc độ hoàng thất, mà là suy xét từ toàn cục. Lý Thanh Chiếu hừ nói:

- Vậy Sư Sư thì sao, nàng lại cứ thế mà chịu hy sinh sao? Thật không công bằng, thử hỏi nữ nhân thiên hạ nào tình nguyện lưu lạc trong phong trần, nữ nhân nào không mong vừa ra đời được vô ưu vô lo, nàng cũng chỉ là muốn sống sót, đau khổ nàng trải qua nhiêu hơn so với chúng ta, điều mà nàng phải trả giá cũng là điều chúng ta khó có thể tưởng tượng ra được, đây hết thảy đều không do chính nàng ta có thể tự quyết định, nàng rốt cuộc sai ở đâu?Lý Kỳ nói

- Ta nói rồi, trên đời này không có đúng và sai, mà công bằng cũng chỉ là quy định do người có thế lực quy định áp chế, điều này vốn dĩ không công bằng, trên đời chuyện bất công đâu đâu cũng có. Lý Thanh Chiếu giận quá thành cười bật ra, nhưng trong ý cười vui vẻ lại tràn đầy bất lực, một lát sau, nàng mới nói:

- Chẳng lẽ ngươi không có gì để nói sao?Lý Kỳ nói:

- Ai ai cũng nói oán giận là không giải quyết được vấn đề, nhưng ta cảm thấy than phiền là tất yếu, ít nhất có thể giúp người ta giải tỏa, nếu bức bối phiền muộn ở trong lòng, vậy có thể sẽ bức bối mà gây ra bệnh tật. Lý Thanh Chiếu sửng sốt, lập tức thở dài:

- Ngươi nói rất đúng, than phiền là không giải quyết được vấn đề, vậy ngươi hiện tại định làm thế nào?Lý Kỳ nói:

- Cái tên bị nguyền rủa là Sư Sư cô nương là chắc chắn rồi, nhưng đạo đức không thể thay thế được luật pháp, nếu như không có chứng cớ, bọn chúng cũng không làm gì được Sư Sư cô nương, điều ta có thể làm là bảo vệ tính mạng Sư Sư cô nương không hề hấn gì, còn cái khác, thì chỉ có thể dựa vào chính bản thân nàng. Lý Thanh Chiếu nói:

- Nhưng Sư Sư nàng ấy - - - ôi. Lời của nàng ngắt quãng không rõ ràng, bởi vì nàng hiểu được nói hay không nói đều giống nhau, nếu Lý Kỳ có thể giúp đỡ đã sớm giúp rồi, căn bản sẽ không chờ đến hôm nay, việc này như ván đã đóng thuyền....... Một vầng trăng sáng treo ở trên trời, ánh trăng tỏa sáng tỏ, giống như trải lên mặt đất một tầng sương trắng. Trước cái cửa nhỏ phía nam Túy Tiên Sơn Trang đỗ một chiếc xe ngựa. Một lát sau, chỉ thấy hai bóng hình xinh đẹp từ bên trong cửa đi ra, hai người dường như khá vội vàng, chỉ nghe có người nói:

- Yến Phúc, đa tạ cô rồi. - Ta không phải giúp cô, mà là giúp hắn, kỳ thật - - - kỳ thật ta cũng không biết rằng ta làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai. Cô có lời gì muốn ta chuyển tới hắn và Lý nương tử không?

-... , hay là bỏ đi. - Vậy cô đi nhanh đi. - Hẹn gặp - - - vẫn là không cần gặp lại nhau nữa thì tốt hơn. Người nọ nói xong liền lên xe ngựa, rất nhanh, xe ngựa liền biến mất trong đêm đen. Hướng xe ngựa Triệu Tinh Yến đi xa, thì thào lẩm bẩm:

- Nói không chừng một ngày kia, ta cũng muốn ngồi trên chiếc xe ngựa này.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<